Như đã nói ở chương trước, Hắc Đản là một tiểu ma vật có thói quen ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều dậy còn sớm hơn cả gà.Hắc Đản chính là ma vật dậy sớm nhất nhà, danh xứng với thực!Vì vậy, từ nhỏ nó đã học được cách giảm thiểu tiếng động khi di chuyển.Cậu ngủ rất nhạy, mợ Chu còn nhạy hơn, chỉ cần một tiếng động lớn là họ sẽ thức giấc!
Để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mợ Chu, Hắc Đản đã chu đáo học cách di chuyển nhẹ nhàng.Dù sao thì, mợ Chu đi làm kiếm tiền nuôi Hắc Đản cũng cực khổ lắm mà!Từ việc chập chững học đi nhẹ chân đến khi có thể di chuyển tự nhiên mà không gây tiếng động, Hắc Đản đã mất khoảng hai năm để luyện thành.Kế Hoan và ông cụ cho rằng đó là biểu hiện của sự chu đáo, hiếu thuận — nhưng họ đã hiểu sai vấn đề, chẳng ai nghĩ sâu hơn.Thực ra, việc đó là một điều vô cùng đáng nể.Dù là Asimu — một ma vật có thiên phú — cũng phải mất năm tháng luyện tập mới có thể di chuyển hoàn toàn không gây tiếng động.Còn Tiểu Xám — cũng có năng lực thiên bẩm — đến giờ vẫn đang trong quá trình rèn luyện kỹ năng đó.Không hề nhận ra mình đã nắm được một kỹ năng hiếm có cỡ nào, Hắc Đản lặng lẽ đi lại trong sân viện.Khi nó di chuyển, một làn sương đen nhàn nhạt lan ra từ cơ thể, hòa lẫn hoàn hảo vào cảnh vật xung quanh, che khuất hoàn toàn thân hình.
Đôi mắt nó mở to hết cỡ, và lúc này, cả sân viện đều nằm trọn trong tầm nhìn của nhóc.Cả sân viện trở thành "khu săn mồi" của nhóc.Đúng vậy, là khu săn mồi.Đây cũng là một kỹ năng chỉ có một số ma vật cấp cao mới có thể nắm được.Nguồn năng lượng "hạch", loại ma lực, thiên phú — tất cả những điều đó đều ảnh hưởng đến việc một ma vật có thể đạt được độ mạnh đến đâu.Ví dụ như Cẩn và Sarroye có thể hấp thụ năng lượng của "hạch" Ma Vương để đột phá, gần như chạm đến cảnh giới "Ma Vương".
Nhưng đó là vì bản thân họ vốn đã rất mạnh.Ở thời đại đó, những tiểu ma vật có thể lớn lên ở Yafar vốn đã ít, Cẩn và Saroye là hai trong số đó, sau lại còn bị bắt ra ngoài, trải qua luyện ngục chiến đấu vô cùng tàn khốc.Đấu trường không bắt bừa ma vật, mà chỉ bắt những kẻ có tiềm năng.Nếu khi ấy người lấy được nhẫn là Niburu thì sao?
Một là chưa chắc hấp thụ nổi — nếu chênh lệch cấp độ quá lớn, "hạch" mạnh đến mấy cũng chỉ là cục đá thôi, hai là nếu có hấp thụ được thì kiểu gì cũng nổ xác mà chết.Nói hơi xa rồi, nhưng chỉ cần biết rằng giữa ma vật với nhau có sự phân cấp rất nghiêm ngặt về "thiên phú" là được.Khi "lực" của ma vật đạt đến một mức nhất định, lực đó khi được chủ động phát ra sẽ hình thành một vùng ảnh hưởng — mọi người có thể tạm hiểu đó là một "lồng bảo vệ ma lực" do "ma cơ" mở rộng.
Ngay cả những ma vật đã chết cũng có thể duy trì được trạng thái này bằng một cách nào đó, huống chi là ma vật còn sống.Ma vật gọi trạng thái đó là "khu săn mồi".Trong khu vực này, mọi "con mồi" hay "kẻ địch" đều nằm trong "mắt" của ma vật, không hẳn là nhìn thấy bằng mắt thật, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được.Tất cả ma vật đều có thể phát triển "khu săn mồi", nhưng thường thì phải khoảng 20 năm sau khi sinh mới có thể vận dụng được — đó là với những ma vật có năng lực tốt, còn yếu hơn thì sẽ trễ hơn.Nhưng ma vật ở Yafar thì lại khai mở khu săn mồi rất sớm — thường chỉ khoảng 15 năm tuổi đã có thể bắt đầu, thậm chí còn sớm hơn, ví dụ như Tiểu Xám có thể bắt được một con cốt mỗi ngày — không chỉ vì nhanh nhẹn, mà còn là vì cậu đã vô thức học được cách vận dụng khu săn mồi.
Trong khi Kế Hoan — không có khu săn mồi — thì lúc đầu săn mồi vô cùng khó khăn và bị động.Tiểu Xám đã là sớm, Hắc Đản còn sớm hơn nữa.Dù được cậu và ông bảo vệ rất kỹ, nhưng có lẽ ký ức thời thơ ấu bị bắt cóc, chia cắt với gia đình đã khắc sâu vào tiềm thức của nhóc.Từ đó, Hắc Đản luôn muốn xác nhận rằng cậu và ông vẫn đang ở cạnh mình.Ban đầu, nó chỉ đơn giản là dùng mắt để nhìn — làm gì cũng thường xuyên ngoảnh đầu lại xem họ có ở trong tầm mắt không.
Sau đó mỗi tối ngủ với cậu, ông cụ ngủ ở tầng trên, không nhìn thấy ông cụ là nó lại thấy lo lắng.Chính cảm giác bất an đó, ngày nào cũng như thôi thúc nó — không biết từ khi nào, giống như mọc ra một cái "râu cảm ứng" — khu săn mồi của Hắc Đản dần hình thành, lan từ chỗ cậu nằm đến tầng trên của ông nội, tiểu ma vật mới yên tâm mà ngủ ngon.Rồi sau đó, nó "bắt đầu làm việc cho gia đình": mỗi ngày đi bắt côn trùng cho đàn gà ăn!Đừng coi thường việc bắt côn trùng nhé, côn trùng ở Yafar cực kỳ khó bắt, độ khó ngang ngửa với việc bắt "xương"!
Để giảm gánh nặng công việc cho mợ Chu, Hắc Đản đã chủ động xin đi "bắt sâu" từ lúc mới biết ngồi xổm.
Kế Hoan tưởng rằng đó chỉ là trò chơi của tiểu ma vật nên cũng cho phép, mợ Chu cũng coi đó là trò chơi — chỉ có Hắc Đản là nghiêm túc đang làm việc nhà.Vì thế, khu săn mồi của Hắc Đản lại được mở rộng ra.Dù không chịu áp lực mưu sinh, Hắc Đản lại là một trong những tiểu ma vật khai mở khu săn mồi sớm nhất.Tất nhiên, chuyện này cả Kế Hoan và ông cụ đều không biết, Hắc Đản cũng không hay.Khu săn mồi của nó không có tính tấn công, lại bị che lấp bởi khu săn mồi áp lực khủng khiếp của Sarroye, đến cả A Cẩn cũng không cảm nhận được.Nhưng trong tòa dinh thự này, lúc A Cẩn còn chưa chọn được ma cơ thích hợp, trong khu vui chơi mà người lớn cố tình để lại cho đám trẻ con, khu săn mồi của Hắc Đản lần đầu tiên bị những ma vật khác phát hiện.Đó là một cảm giác... rất khó diễn tả.Lạnh lẽo và rùng mình, nhiệt độ trong sân như đột nhiên hạ xuống vài độ.Nhưng cũng không có gì lạ, trời càng lúc càng tối, không khí hạ nhiệt cũng bình thường.
Ma vật đang trốn trong sân không hề cảnh giác.Cho đến khi có một bàn tay nhỏ lạnh toát vỗ nhẹ vào vai, người bảo vệ nhóc ma vật giật mình quay đầu — thì thấy Hắc Đản không biết từ lúc nào đã bò đến ngay bên cạnh.Thấy tiểu ma vật đó, mắt của gã bảo vệ mở toang, suýt nữa thì hét lên — nhưng vì nghề nghiệp nên kịp thời bịt miệng lại."
Xì xì~ bắt được một bạn rồi nè."
Tiểu ma vật quái dị đó khúc khích cười."
Ta... ta cũng là người chơi hả?"
Vốn chỉ là đi theo bảo vệ tiểu chủ nhân trốn trên cây, gã bảo vệ hơi ngơ ngác."
Ừ."
Tiểu ma vật màu đen gật đầu.
Thế là gã đành ôm tiểu chủ nhân cùng tiểu ma vật vừa không biết bằng cách nào mà leo lên được cây — nhảy xuống."
Ma vật bị bắt phải ở đây chờ, không được chạy lung tung."
Hắc Đản chỉ định dãy hành lang treo đầy lồng đèn đỏ làm "kho chứa", rồi lại tiếp tục đi bắt ma vật thứ hai."
Cố lên nha, Đản Đản!"
Nhóc ma vật bị bắt không hề buồn, ngược lại còn vui vẻ cổ vũ.Lũ tiểu ma vật trông có vẻ rất vui vẻ, nhưng...Nhìn theo bóng lưng Hắc Đản rời đi, gã bảo vệ bỗng rùng mình.Chả trách lúc nãy không hề cảm nhận được sự hiện diện — thân pháp của tiểu ma vật này quá ghê gớm!
So với sát thủ cũng không kém là bao!Ai nói tiểu ma vật nhà Filzaha yếu đuối?
Cái tên này mạnh đến quỷ dị thì có!Thế là, trong khoảng thời gian tiếp theo, hành lang lại xuất hiện thêm rất nhiều ma vật bị bắt, không chỉ là tiểu ma vật mà ngay cả đại ma vật cũng bị Hắc Đản bắt được không ít!
Thậm chí ngay cả ba tên gia nhân của Yafar đang ẩn nấp trong sân cũng bị bắt — trong đó có một tên còn trốn dưới hồ, ai mà biết được Hắc Đản đã thấy bằng cách nào!Hầu như mọi ma vật bị bắt đều bị doạ cho khiếp vía, có một tiểu ma vật tóc xanh còn tè ra quần, Hắc Đản liền chủ động lấy ra một chiếc quần đùi từ trong túi cho cậu nhóc thay.Không rõ có phải vì lần chơi trốn tìm này bị doạ quá mức không, mà đám tiểu ma vật càng thêm nghe lời Hắc Đản."
1...
2...
10..."
Hắc Đản đếm rất thuần thục, hiệu suất bắt cực kỳ cao.
Dù các tiểu ma vật trốn ở đủ mọi nơi khó ngờ và lắt léo, nhưng vẫn bị nhóc bắt gần hết.
Đến lúc này, chỉ còn tám tiểu ma vật chưa bị bắt."
Các bạn chờ ở đây nha!"
Hắc Đản quay lại dặn mấy bạn ma vật lớn bé phía sau, rồi lại hiên ngang + lặng lẽ rời đi.Trời ngày càng tối, là thật sự rất tối, đến mức ngay cả Hắc Đản – vốn quen trèo cửa sổ phòng mợ Chu trong bóng tối – cũng cảm thấy tối.Vậy nên nhóc mang theo một chiếc lồng đèn đỏ.Chiếc lồng đèn đỏ lơ lửng bên cạnh tiểu ma vật tóc đen, tựa như một ngọn ma đăng đỏ rực.Hắc Đản bỗng dừng bước.Ngẩng đầu nhìn sang sân bên cạnh — nơi đó đèn đuốc vẫn sáng, nhưng tiếng nhạc đột nhiên nhỏ dần, nhỏ dần đến mức gần như không còn nghe thấy.Phải chăng các cô chú chơi nhạc đã mệt rồi?Hắc Đản nghĩ vậy trong lòng.Rồi nhóc bắt đầu tự mình ngân nga một bài hát.Ông nội không biết nhiều bài hát, bài mà Hắc Đản nghe nhiều nhất chính là bài hát ru Ông nội từng hát cho nó từ nhỏ — nghe nói hồi nhỏ Ông nội cũng từng hát cho cậu nghe.Lời bài hát kể về một nhóm trẻ con chơi trốn tìm, trời đã tối, phải nhắm mắt lại; đến khi bài hát kết thúc, "thợ săn" sẽ lên đường bắt quỷ, mọi người phải trốn thật nhanh, nếu ai chậm một chút, bị thợ săn nắm tay thì sẽ hiện hình...Nếu là Kế Hoan lúc trưởng thành mà nghe được bài hát này chắc sẽ thấy hơi rùng rợn, nhưng trong lòng Hắc Đản thì... bài này hay cực kỳ~.
Mỗi lần nghe, nhóc thường ngủ quên luôn.Khoan đã—Nó đúng là hơi buồn ngủ thật rồi.Tiểu ma vật lắc đầu một cái, lấy cái điện thoại cũ mèm ra xem giờ, hiện tại đã 10 giờ rưỡi tối, đúng thật là sắp đến giờ đi ngủ rồi!Nhưng còn 8 bạn nhỏ chưa tìm được!Không được ngủ!
Đản Đản không được ngủ!"
Ộp Ộp, cắn tớ một cái đi."
Để làm mình tỉnh táo, nó không ngần ngại nhờ Ộp Ộp giúp một phát.Ộp Ộp nhìn nó bằng ánh mắt vô cảm, rồi thật sự há mồm cắn cho một phát, hơi đau nhưng không phải không chịu được.Cắn xong, Ộp Ộp còn liếm lại chỗ vừa cắn."
Cảm ơn Ộp Ộp."
Hắc Đản cảm ơn xong thì lại tiếp tục tiến lên phía trước.Thực ra, việc Hắc Đản chơi trò này có hơi gian lận — nó bẩm sinh mắt rất tốt, lại còn có "khu săn mồi", nên mấy nhóc ma vật khác có trốn kỹ đến mấy cũng chỉ là vấn đề thời gian.Nhưng với bọn nhỏ, chơi game chỉ cần vui là được rồi.Thế là, khi lại phát hiện ra một nơi có tiểu bạn nhỏ ẩn nấp, Hắc Đản lập tức nhảy tới, bắt đầu đào đất, đào rất lâu — rồi nó thật sự đào được một tiểu ma vật đang trốn bên dưới, cùng với người bảo vệ.Nhưng lần này khác trước, tiểu ma vật này đang ngủ.Không chỉ tiểu ma vật ngủ, cả gã bảo vệ cũng ngủ luôn.Hắc Đản đứng ngẩn ra một lúc.Nó thử xách bạn nhỏ kia lên, thật nặng nha!
Nghĩ một chút, Hắc Đản liền gọi Ộp Ộp đến, bảo Ộp Ộp kéo họ ra ngoài.Hắc Đản đi trước dẫn đường, Ộp Ộp thì lôi hai ma vật nặng nề kia chậm rãi theo sau.
Hắc Đản tâm trạng rất tốt, lại bắt đầu ngân nga bài hát ru.Ngân nga mãi, cho đến khi về đến chỗ tập trung các tiểu ma vật bị bắt — nơi đầy những chiếc lồng đèn đỏ.Hắc Đản nhìn thấy một hành lang đầy các bạn nhỏ nằm ngổn ngang... cùng với các bảo tiêu của họ."
Đều ngủ hết rồi nè!"
Hắc Đản ngạc nhiên thốt lên.Nhưng nó nhanh chóng nghĩ ra lý do:"Sắp 11 giờ rồi đó nha! cậu nói, các bạn nhỏ ngoan đều phải ngủ trước 11 giờ cơ mà!"
Hắc Đản nói với Ộp Ộp."
Các bạn đều là những bạn nhỏ ngoan ~" Đặt tiểu ma vật mới bắt được xuống, Hắc Đản lại dẫn Ộp Ộp ra ngoài, quyết tâm bắt nốt đám còn lại, cũng để chính mình ngủ trước 11 giờ!Nó nhớ cậu rồi.Sức mạnh của nỗi nhớ cậu là vô hạn, Hắc Đản cùng Ộp Ộp (← này! lại ăn gian nữa rồi!), chẳng bao lâu sau đã bắt được nốt những tiểu ma vật còn lại!Rồi, Hắc Đản sung sướng ngắm nhìn một hành lang đầy các nhóc ma vật nằm la liệt.Cách sắp xếp thế này... không đẹp mắt lắm!Hơn nữa, nằm kiểu đó cũng không thoải mái.Tiểu ma vật nghĩ vậy, thế là bắt đầu chỉnh lại "tư thế ngủ" cho từng bạn một.Sau khi chỉnh xong, hành lang bỗng xuất hiện một hàng dài các ma vật nằm thẳng đơ, tay bắt chéo đặt trước bụng, nhìn vào...Giống y cảnh tượng trong... nhà xác.Cảm giác rùng rợn lại tăng cấp!Thế nhưng, Hắc Đản hoàn toàn không cảm thấy có gì ghê rợn, lau giọt mồ hôi tưởng tượng trên trán, quay sang nói với Ộp Ộp: "Ngủ tư thế này là tốt nhất cho cơ thể đó nha! cậu từng nói mà!"
Ừ lại là "cậu nói".Ộp Ộp chỉ kêu "Ộp~" một tiếng.Rồi —Một tiểu ma vật nằm trên hành lang bỗng nhiên ngẩng đầu.Ánh mắt hướng về căn phòng phía cuối hành lang, đồng tử đen nhánh mở to hết cỡ, lẩm bẩm:"Ở đó... còn một con nữa..."