Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍘Chương 59


Không để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài, Hứa Cảnh Dịch ánh mắt trầm lắng nhìn cậu bé vẫn còn đang ngủ say, chậm rãi đưa tay ra, dùng mu bàn tay nổi gân xanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại ấy.Sao lại có thể ngủ ngon đến thế chứ?Thật sự tin tưởng anh như vậy sao?Phải biết rằng, trên xe lúc này chỉ có hai người bọn họ.

Cửa xe đã bị khóa kín, thiết kế cách âm gần như hoàn hảo khiến người bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, khung gầm chắc chắn đến mức dù có lắc lư điên cuồng bên trong, cũng chẳng ai hay biết.Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hứa Cảnh Dịch đưa tay chạm đến chiếc cổ thon dài, trắng trẻo của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trái cổ nhỏ nhắn và đáng yêu kia.Ánh mắt anh tối đi, bàn tay lớn dần dần trượt xuống dưới xương quai xanh.Rõ ràng đã nói sau khi đi bệnh viện sẽ quay lại trường ngay, tại sao lại đi ăn với người đàn ông khác?Chính vì tin tưởng, nên khi thấy định vị của Tô Nhung hiện ở bệnh viện, anh mới yên tâm tháo tai nghe, tiếp tục công việc.Anh đoán chừng thời gian, nghĩ rằng Tô Nhung hẳn đã rời khỏi bệnh viện và quay về trường, nhưng khi kiểm tra lại định vị, chấm đỏ nhỏ ấy đã chuyển đến... bờ biển.Khoảnh khắc đó, anh thật sự thấy may mắn vì mình đã lén đặt thiết bị theo dõi lên người Tô Nhung.

Nếu không có nó, anh đã không phát hiện ra việc "bé trúc mã" của mình lén lút hẹn hò với người khác.Nói dối!

Tại sao lại lừa anh?!Bàn tay vô thức siết chặt lại một chút, thiếu niên đang ngủ nhíu mày nhẹ, khẽ phát ra tiếng rên mơ hồ.Chú ý kiểm soát lực tay để tránh đánh thức Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ.Toàn bộ quá trình dùng bữa đều không có âm thanh lọt vào tai nghe, có lẽ là do Tô Nhung đã đặt túi xách ở chỗ nào đó.

Mãi đến khi anh sắp tới nhà hàng ven biển kia, trong tai nghe mới vang lên tiếng nói.Không phải một, mà là hai giọng đàn ông đối đầu nhau gay gắt.Một trong số đó anh đã từng nghe — chính là tên Hình Diễm Thần ấy.

Còn giọng còn lại thì lần đầu tiên xuất hiện.So với Hình Diễm Thần, giọng kia non nớt và bồng bột hơn nhiều.Cái gì mà "đã đi cùng tôi thì phải để tôi đưa về", lời lẽ ngây thơ đến nực cười.Hứa Cảnh Dịch khẽ bật cười khinh bỉ, nhưng khi thấy Tô Nhung trở mình khó chịu, bàn tay anh liền dời sang chỗ khác.Trong tai nghe, anh nghe thấy Tô Nhung gọi nhỏ cái tên "Nhạc Sâm", lập tức đối chiếu được với Nhạc gia ở Đế Đô.Chỉ là một Nhạc Sâm, lại còn nhỏ hơn Tô Nhung một khóa, một thằng nhóc non nớt hấp tấp, chẳng có chút sức uy hiếp nào.Hứa Cảnh Dịch chẳng thèm để tâm đến Nhạc Sâm, nhưng ánh mắt lại dần tối sầm khi nghĩ đến người còn lại.Tại sao Hình Diễm Thần cũng ở đó?Chẳng lẽ là Tô Nhung chủ động tìm hắn ta?

Chẳng lẽ...

Tô Nhung vẫn còn tình cảm với hắn?Chỉ nghĩ đến đó, lực tay của anh lại siết chặt thêm, đến khi nhận ra Tô Nhung đang sắp tỉnh, anh mới bình thản rút tay về, đưa lên xoa nhẹ mái tóc cậu."

Tiểu Nhung, đến trường rồi."

Giọng anh vẫn dịu dàng như thường, nhẹ nhàng gọi người tỉnh dậy:
"Nếu không dậy bây giờ thì sẽ bị đóng cổng ký túc xá đấy."

"Cổng... ký túc?"

Ngủ vẫn còn mơ màng, Tô Nhung ngơ ngác mất một lúc mới từ từ mở mắt.

Nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch trước mặt, cậu mới phát hiện ghế ngồi đã được ngả xuống, và mình đã ngủ suốt cả đoạn đường."

Mấy giờ rồi ạ?"

"Mười giờ bốn mươi ba."

Cậu vội vàng ngồi dậy, định trả lại áo khoác đắp trên người cho anh, nhưng vừa động tay, cả người Tô Nhung khựng lại, mặt bỗng đỏ ửng lên.Cúi đầu, cậu khẽ "hự" một tiếng đầy khó chịu."

Sao vậy?"

"Không... không có gì đâu ạ..."

Bên tai vang lên giọng nói lo lắng, Tô Nhung hơi ngại không dám nhìn anh, cúi đầu lí nhí trả lời, đồng thời lúng túng kéo áo khoác xuống che phía trước.May mà ánh sáng trong xe khá mờ, không thể nhìn thấy rõ sắc đỏ ngượng ngùng lan ra trên mặt cậu.Không muốn nấn ná thêm, Tô Nhung vội vã cảm ơn Hứa Cảnh Dịch rồi mở cửa chạy thẳng về ký túc xá.Cậu không hề biết rằng, phía sau lưng mình, ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch vẫn dõi theo cho đến tận khi cậu khuất dạng trong bóng đêm.Vào được ký túc xá rồi, Tô Nhung cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào, vai buông thõng xuống, bấm nút gọi thang máy.Giờ này ở tầng một ký túc xá chẳng có ai, chỉ mình cậu đang chờ.Mắt nhìn con số trên màn hình thang máy dần giảm xuống, Tô Nhung vô thức kéo áo mình một chút."

Hự..."

Rốt cuộc là chuyện gì vậy, ngủ một giấc dậy mà cả người cứ là lạ.Đảo mắt nhìn quanh, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, Tô Nhung mới rụt rè kéo cổ áo tròn của mình xuống một chút, mượn ánh đèn huỳnh quang trên đầu cúi xuống nhìn cơ thể mình.Lạ thật......sao chỗ đó... lại như thể... bị sưng lên rồi?(* Anh Cảnh Dịch...anh làm gì bé con vậy ? ( ͡° ͜ʖ ͡°)) Chương 31Vừa đi vừa suy nghĩ, Tô Nhung cứ mãi thắc mắc tại sao hai chỗ kia của mình lại sưng đau như vậy.

Áo vừa chạm vào một chút là cả người lập tức khó chịu...Cơ thể cậu từ bao giờ lại nhạy cảm đến mức này?Lắc đầu, Tô Nhung tra chìa khóa mở cửa phòng, căn phòng tối om khiến những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu dần bị ép lùi xuống.Bạn cùng phòng vẫn chưa về.Cuối cùng, Tô Nhung mới mơ màng nhớ đến chuyện liên quan đến Giang Tiền.Tối hôm ấy trong bữa tiệc, cậu đã gặp Giang Tiền, còn được anh ta đưa đi nghỉ ngơi.Ấn tượng lúc đó không rõ lắm, chỉ nhớ trước khi Hứa Cảnh Dịch đến đón, cậu đã nói với Giang Tiền một câu cảm ơn.Vậy... sau đó thì sao?Chuyện sau đó cậu không nhớ gì cả.

Ngay cả việc mình rời đi như thế nào cũng không rõ, làm sao có thể biết Giang Tiền phản ứng ra sao?Bật hết đèn phòng lên, Tô Nhung tiện tay lấy vài bộ đồ ngủ rồi đi tắm rửa qua loa.

Đến lúc lên giường chuẩn bị ngủ, Giang Tiền vẫn chưa về.Hình như mấy hôm rồi Giang Tiền không về ký túc.

Trong phòng chẳng có mấy dấu hiệu sinh hoạt gì cả.Có chút tò mò không biết anh ta đi đâu, Tô Nhung mở WeChat, định gõ vài chữ hỏi thăm, nhưng sau cùng lại xóa hết.Dường như... cậu với Giang Tiền cũng chẳng thân đến mức ấy.

Người ta muốn khi nào về thì về, mình quan tâm làm gì nhiều thế chứ?
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍘Chương 60


Tắt điện thoại, Tô Nhung ôm chăn quay người sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.Tuy rằng vừa rồi cả đường đi đều đã ngủ rồi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ lạ thường.Chắc là do cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục...Không biết Nhạc Sâm có kịp quay về đi học không...Hy vọng Nhạc Sâm và Hình Diễm Thần sau đó không đánh nhau...Dòng suy nghĩ dần dần tan biến, Tô Nhung nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong căn phòng ký túc tối đen như mực, chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đều của cậu vang lên, khiến cả gian phòng yên ắng đến lạ.Sáng hôm sau.Có lẽ vì tối qua ngủ ngon, nên sau khi tỉnh dậy, Tô Nhung cảm thấy cực kỳ tỉnh táo.

Cậu không nằm nướng, mà vươn vai một cái rồi dậy rửa mặt đánh răng.Lịch học buổi sáng kéo dài từ tám giờ đến tận mười hai giờ mười lăm.

Hết tiết đầu tiên, Tô Nhung ôm sách vở chuyển sang phòng học tiết hai.Phòng học lúc này rất ồn ào, Tô Nhung cũng không đến muộn lắm, tùy tiện tìm một chỗ trống ở hàng ghế cuối để ngồi xuống.Thời gian nghỉ giữa hai tiết chỉ có mười phút, mà từ phòng học trước đi đến đây đã mất gần bảy tám phút rồi.

Cậu lướt điện thoại được vài cái thì cũng đến giờ vào học.Vừa cất điện thoại vào túi, giảng viên tiết hai đã bước vào phòng.Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, xung quanh đã rộ lên những tiếng bàn tán, âm thanh hỗn tạp, nội dung tuy lộn xộn nhưng đều xoay quanh vị giáo sư vừa bước vào.Tò mò nhìn về phía bục giảng, khi trông thấy Sở Lam, Tô Nhung lập tức ngỡ rằng mình vào nhầm lớp, liền vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra lại lịch học."

Tôi không nhìn nhầm chứ?

Thật sự là Giáo sư Sở đó à?"

"Sao lại quay lại dạy lớp mình vậy?"

"Có ai nhận được thông báo chưa?

Không có ai luôn hả?"

"Trời ơi, để tôi kể bạn nghe!

Tôi canh tiết của Giáo sư Sở biết bao lần mà lần nào lớp cũng kín chỗ, đến chỗ đứng sau còn không có..."

"Tôi cũng vậy!

Mấy lần rồi đều không chen nổi vào lớp!"

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn.

Sở Lam vẫn ung dung chiếu slide bài giảng lên màn hình, sau đó quay người lại viết tên mình lên bảng.Vỗ nhẹ mặt bàn trước mặt, anh mỉm cười:"Mọi người yên lặng nào."

Giọng anh ta rất dịu dàng, âm lượng không lớn nhưng lại đủ để khiến cả giảng đường gần hai trăm người im bặt.Thấy lớp học ổn định lại, Sở Lam gật đầu hài lòng, ánh mắt quét một vòng quanh lớp như đang tìm ai đó."

Chào các em, tôi tên là Sở Lam.

Vì giáo viên phụ trách môn này của các em bị ốm, nên từ hôm nay tôi sẽ thay cô ấy giảng dạy."

Vừa dứt lời, lớp học vốn đang yên ắng lại rộ lên lần nữa.

Lần này âm thanh còn lớn hơn lúc nãy, bởi vì ai nấy đều hết sức kinh ngạc — nhưng nhiều hơn là vui sướng.Ở ngôi trường này, ai mà không biết Sở Lam chứ?

Một vị giáo sư tài giỏi mà trường tốn bao công sức mời về, lại còn chỉ dạy bán thời gian.Chỉ riêng việc anh ta đảm nhiệm vai trò giảng viên thỉnh giảng đã khiến tỉ lệ tuyển sinh của trường tăng lên rõ rệt, nhất là hệ cao học và nghiên cứu sinh — chính nhờ có anh ta mà trường lọt top những đại học hot nhất hiện nay.Phải biết rằng, Sở Lam là một thiên tài đích thực.

Từ nhỏ đã thể hiện chỉ số IQ vượt trội, vừa học vượt cấp, vừa hoàn thành luận án tiến sĩ khi mới mười lăm tuổi, rồi lao đầu vào nghiên cứu khoa học.Dù không rõ vì sao Sở Lam đột ngột về nước, cũng không biết vì lý do gì anh ta lại nhận lời giảng dạy ở trường, nhưng không thể phủ nhận — anh ta đã đem lại rất nhiều lợi ích to lớn.Tất nhiên, ngoài tài năng, gương mặt trẻ trung, nhã nhặn của anh ta cũng là một trong những lý do khiến anh ta luôn được sinh viên yêu thích.

Những người có thể chen chân vào lớp học của anh đều là số ta hiếm.Vậy mà giờ, anh ta lại là người thay thế dạy lớp này cả học kỳ?"

Thầy Sở ơi, vậy học kỳ này thầy sẽ dạy tụi em luôn ạ?"

"Cô Lý có quay lại không ạ?"

Lớp học bắt đầu trở nên xôn xao, nhưng Sở Lam vẫn điềm tĩnh giữ trật tự:"Chờ cô Lý khỏe lại thì sẽ quay lại, nhưng cụ thể lúc nào thì tôi không rõ.

Mọi việc còn phải theo sắp xếp của nhà trường."

Dứt lời, anh ta không lãng phí thêm thời gian mà bắt đầu ngay vào bài giảng:"Tiết hôm nay chúng ta sẽ học chương ba, mọi người mở sách ra..."

Trong khi Sở Lam giảng bài, đầu óc Tô Nhung cứ lơ mơ, không thể nào tập trung hoàn toàn được.Lý do rất đơn giản — vì cậu luôn có cảm giác ánh mắt của Sở Lam cứ dừng lại nơi cậu.Là ảo giác sao...?Dù gì lớp học cũng có tận bốn lớp gộp lại, gần hai trăm sinh viên.

Từ bục giảng nhìn xuống chẳng khác nào một biển người, Sở Lam làm sao có thể nhận ra cậu giữa đám đông ấy?Huống hồ gì vị trí của cậu lại nằm trong góc sát tường, mấy bạn ngồi phía trước ai cũng cao to, che gần hết thân người cậu, chỉ lộ mỗi...

đỉnh đầu.Chỉ bằng cái đỉnh đầu thì làm sao nhận ra được chứ?Dù tự trấn an bản thân là mình nghĩ quá lên, nhưng Tô Nhung vẫn vô thức rụt người lại, rồi lén lút ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.Trùng hợp thay, ánh mắt cậu lại bắt gặp đúng ánh nhìn của Sở Lam.Gặp ánh mắt kia, Tô Nhung vội vàng cúi đầu xuống.

Nhưng trên gương mặt điềm tĩnh của Sở Lam, khóe mắt lại dâng lên một tầng ý cười dịu dàng.Thật ra anh ta cũng không ngờ hôm nay mình đi dạy thay lại gặp ngay lớp của Tô Nhung.

Ban đầu anh ta chỉ định dạy một buổi cho có lệ, nhưng bây giờ... anh ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc dạy cả kỳ này.Chỉ cần lên tiếng với trường, việc anh ta có dạy hay không hoàn toàn là do anh ta quyết định.Không ngờ lại tình cờ gặp được cậu bé đã trốn tránh mình suốt mấy ngày nay — tâm trạng Sở Lam lập tức trở nên tốt đẹp vô cùng.Kể từ đêm hôm đó, anh ta đã nhiều lần liên lạc nhưng Tô Nhung đều không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy.Sau khi quay lại trường, thông qua giáo vụ anh mới biết Tô Nhung xin nghỉ mấy ngày.Không còn cách nào khác, anh ta đành chờ đến khi Tô Nhung xuất hiện trở lại.Vì vậy, lần gặp gỡ hôm nay, đối với anh ta mà nói, chính là niềm vui bất ngờ.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 61


"Được rồi, buổi học hôm nay đến đây là kết thúc."

"Tan học."

Bốn mươi phút trôi qua trong chớp mắt.

Sau khi tuyên bố kết thúc tiết học, Sở Lam cúi đầu thu dọn những thứ trên bàn giảng.

Quanh bục giảng lúc này có mấy sinh viên lượn lờ, rõ ràng là muốn lại gần nhưng lại chẳng ai dám bước tới.Anh ta vờ như không nhìn thấy bọn họ.

Nhưng đúng lúc Tô Nhung đang rón rén tìm cách chuồn đi, anh ta lên tiếng gọi kịp thời:"Tô Tô."

Giọng nói của Sở Lam không lớn, nhưng những sinh viên xung quanh lại nghe rất rõ — nhất là mấy người đang đứng chần chừ bên cạnh bục giảng.

Khi họ còn đang đoán "Tô Tô" là ai, thì một cậu trai gầy gò, đang cúi đầu, lặng lẽ bước tới trước mặt Sở Lam."

Thầy Sở..."

Sở Lam không trả lời cậu ngay, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi nhìn sang mấy sinh viên vẫn chưa rời đi kia, mỉm cười hỏi: "Các em còn việc gì không?"

"Dạ... không, tụi em không có gì ạ."

Hiếm khi có cơ hội được trò chuyện riêng với Sở Lam, nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy bầu không khí có chút... là lạ.

Dù ngoài mặt thì anh ta hỏi rất lịch sự, nhưng bên trong lại như đang đuổi khéo họ vậy.Không dám nghĩ tiếp, mấy sinh viên ấy vội vã nói lời tạm biệt rồi nhanh chân rời đi, không để lại chút bóng dáng.Vì sau đó là giờ nghỉ trưa nên lớp học cũng nhanh chóng vắng tanh.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, không ai đến quấy rầy."

Tô Tô, trưa nay cùng thầy đi ăn nhé?"

Ánh mắt anh ta đặt hoàn toàn lên người Tô Nhung, bước lên trước mặt cậu, ánh nhìn như có như không dừng lại trên gương mặt bị mái tóc che đi một nửa kia."

Em..."

Thấy cậu có vẻ muốn từ chối, ánh mắt Sở Lam tối xuống, ngắt lời:"Em có việc gì vào buổi trưa sao?"

"Không... không có."

"Vậy cùng đi ăn với thầy được không?"

"Thầy mời."

Lời lẽ dịu dàng như đang năn nỉ dỗ dành, lại xuất phát từ vị giáo sư nổi tiếng nhất trường — điều này nếu là với người khác, chắc chắn sẽ khiến ai nấy ghen tị đỏ mắt.

Nhưng ở đây, ngược lại, chính Sở Lam lại là người chủ động mời Tô Nhung ăn."

Vâng ạ."

Không thể từ chối.

Tô Nhung biết, cậu không có lý do gì đủ hợp lý để từ chối Sở Lam.Không rõ vì sao thầy lại bất ngờ rủ mình đi ăn trưa, Tô Nhung chỉ biết lặng lẽ đi theo sau.

Nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được — bất kỳ ai đi ngang qua cũng đều dừng lại nhìn hai người họ.Mọi người trong trường đều biết Sở Lam luôn hành động một mình, dù nổi tiếng đến mấy cũng không ai dám lại gần.

Thế mà hôm nay, lại có một cậu sinh viên đi bên cạnh?Sự hiếm lạ ấy sao có thể không khiến người khác tò mò được?Mang theo ánh mắt dõi theo của bao người, Tô Nhung lặng lẽ theo Sở Lam xuống bãi đỗ xe ngầm.

Khi thấy thầy vòng ra mở cửa xe cho mình, cậu sững lại, do dự nhìn."

Lên xe đi."

Nhìn thấy cậu cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Sở Lam cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn: "Nhà hàng thầy đặt hơi xa trường, đi xe thì tiện hơn."

"Dạ, vâng."

Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu rồi bước lên xe.

Khi Sở Lam ngồi vào ghế lái, khởi động xe, khóa cửa, chỉnh điều hòa và âm lượng nhạc xong, xe lại... không chạy.Cậu quay sang nhìn thầy, khẽ hỏi:"Thầy Sở, chúng ta đang đợi ai ạ?"

Sở Lam lắc đầu, rồi nhìn về phía Tô Nhung, nhưng những gì anh ta nói sau đó khiến cậu run rẩy: "Tô Tô, trong bãi đỗ xe này gần như chẳng có ai."

"Nếu bây giờ thầy đè em ra làm chút chuyện... chắc cũng chẳng ai phát hiện ra đâu."

Chương 32"Thầy chỉ đùa thôi."

Câu nói vừa rồi khiến Tô Nhung tái mặt, tim đập loạn lên, trong đầu lập tức nhớ lại bản tin sáng nay cậu lướt qua.Hai ngày trước, ở một trung tâm thương mại cách trường không xa, có một vụ sàm sỡ bất thành xảy ra ngay tại bãi đỗ xe ngầm.Tin tức nói rằng khoảng gần mười giờ đêm, bảo vệ đang tuần tra nghe thấy tiếng cãi vã trong bãi xe.

Lần theo âm thanh, họ phát hiện một thanh niên đang bị người khác cưỡng ép trong xe.

May mà cửa xe chưa khóa, bảo vệ lập tức can thiệp và báo công an đưa người đi.Theo phản xạ, Tô Nhung liếc nhìn cửa xe đã khóa chặt.

Cậu vô thức siết chặt vạt áo, nhìn Sở Lam với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa lo sợ."

Thầy..."

Lời còn chưa nói hết, Sở Lam đã bật cười, nhưng khi thấy gương mặt cậu trắng bệch vì sợ, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, nụ cười tắt lịm, thay bằng sự hối lỗi."

Tô Tô, xin lỗi... thật sự xin lỗi.

Thầy chỉ đùa một chút thôi."

Khi bước vào bãi xe nãy giờ, chẳng hiểu sao anh ta lại nhớ đến bản tin ấy.

Thấy Tô Nhung lặng lẽ đi theo mà không nói lời nào, anh ta bỗng nổi lên chút tâm tư muốn trêu chọc.Trong lòng anh ta có chút tức giận.

Tức vì sau đêm hôm đó, Tô Nhung hoàn toàn cắt đứt liên lạc.Tức vì lúc tan học cậu còn muốn lén lút chuồn đi.

Tức hơn nữa là từ lúc ra khỏi lớp đến giờ, Tô Nhung cứ giữ khoảng cách với anh ta như thể đang cố né tránh.Dù đã đồng ý đi ăn với anh ta, nhưng cả đường chỉ thấy cậu đi phía trước, anh ta đành theo sau.

Mỗi lần muốn bắt chuyện, chỉ thấy nét mặt cậu như chẳng muốn giao tiếp gì cả.Thật sự đến cả đi bên cạnh tôi, em cũng không muốn sao...?Đến lời cũng chẳng buồn nói, cứ như đang cố né tránh tôi vậy...Cảm giác như có một tấm ngăn cách giữa hai người, khiến anh ta dù đứng ngay cạnh cậu, vẫn thấy xa cách vô cùng.Vậy nên, khi thấy Tô Nhung ngoan ngoãn lên xe, anh ta mới không kìm được mà buông lời trêu chọc, ai ngờ lại thật sự dọa cậu sợ đến thế.Lúc này, mọi suy nghĩ khác đều bị gạt sang một bên.

Sở Lam chỉ một lòng hối lỗi, dịu giọng dỗ dành mãi không thôi.Nhìn thấy sự áy náy hiện rõ trong mắt Sở Lam, cảm nhận được giọng nói đầy chân thành kia, Tô Nhung cũng hiểu rằng đối phương đúng là chỉ lỡ miệng đùa quá trớn mà thôi.Cậu cúi đầu, nhẹ cắn môi dưới, mãi đến khi Sở Lam xin lỗi đến lần thứ năm, Tô Nhung mới khẽ đáp lời...
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 62


Cậu nói bằng giọng trầm thấp, có chút bực dọc:"Thầy Sở, lần sau thầy đừng đùa kiểu đó nữa."

Cậu thật sự sẽ bị dọa sợ.

Vốn dĩ đã nhát gan, lại vừa trải qua chuyện bị người ta "xịt thuốc" cách đây không lâu, Tô Nhung thực sự không chịu nổi trò đùa như vậy.Nghe vậy, Sở Lam lập tức gật đầu cam kết.

Anh ta chăm chú quan sát vẻ mặt Tô Nhung, chỉ khi thấy hàng mày đang nhíu lại của cậu dần giãn ra, anh ta mới tiếp lời:"Vậy chúng ta xuất phát thôi."

Chờ Tô Nhung gật đầu, Sở Lam mới khởi động xe, lái về phía nhà hàng đã đặt.Tô Nhung cứ nghĩ nhà hàng chắc cũng ở gần quanh trường thôi, không ngờ Sở Lam lại đưa cậu thẳng vào trung tâm thành phố.Ngơ ngác theo sau anh ta bước vào một phòng riêng trong nhà hàng, cậu nhìn anh ta gọi món một cách thành thạo, đợi phục vụ rời khỏi mới khẽ hỏi:"Thầy Sở, sao thầy lại đưa em đến đây vậy?"

"Chỗ này... chắc là đắt lắm phải không ạ?"

Đây rõ ràng là một nhà hàng Âu cao cấp, ngay ở cửa đã có phục vụ mặc đồng phục đen trắng chỉn chu.

Bên trong vang lên tiếng đàn piano du dương do người biểu diễn trực tiếp, không gian trầm lắng, chỉ có tiếng trò chuyện khẽ khàng.

Tất cả thực khách đều mặc vest, váy dạ hội, gương mặt ai nấy đều giữ sự điềm đạm và khí chất sang trọng.Chỉ riêng Tô Nhung là trông hoàn toàn lạc lõng – áo thun tay ngắn rộng rãi, quần thể thao thoải mái, nhìn chẳng khác nào một nhân viên làm thêm đi lạc vào khu khách quý, chuẩn bị bị quản lý nhà hàng kéo tai nhắc nhở "phải đi cửa sau".Nghe Tô Nhung nhỏ giọng miêu tả chính mình, Sở Lam không nhịn được khẽ bật cười.

Trong ánh mắt anh ta nhìn cậu là một sự thích thú đến bất ngờ.Thật là đáng yêu, sao lại có thể tự ví mình như vậy chứ?Chẳng lẽ cậu không biết từ lúc bước vào đây, bao nhiêu người trong nhà hàng đều dõi theo cậu sao?

Không phải vì cách ăn mặc lệch pha, mà là bởi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đường nét tinh tế và đôi mắt trong veo không giấu nổi sự ngây thơ.Không khí quý phái trang nghiêm của cả nhà hàng, chỉ trong khoảnh khắc cậu bước vào, liền bị phá vỡ hoàn toàn.Cậu giống như một sinh vật nhỏ dễ thương, bước vào giữa một sân khấu nơi mọi người đều khoác lên vẻ ngoài xa hoa cầu kỳ — chỉ cần ánh mắt ngơ ngác và gương mặt sạch sẽ đó thôi, đã dễ dàng cuốn hết ánh nhìn về phía mình."

Không sao đâu.

Hơn nữa, thầy cũng ăn mặc rất đơn giản mà."

Sở Lam chỉ vào chiếc sơ mi màu nhã nhặn trên người, tiếp lời: "Chỉ là một nhà hàng bình thường thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

Thật sự là bình thường sao?

Trên bàn là hơn bốn loại dao nĩa khác nhau, ly nước bày tới tận bốn cái, chưa kể cả các loại muỗng, dĩa theo từng công dụng.Dù ngồi trong phòng riêng đã cách biệt với ánh nhìn bên ngoài, Tô Nhung vẫn rụt rè, cẩn trọng.

Cậu nâng ly uống một ngụm nhỏ, rồi khẽ hỏi điều mình thắc mắc nhất: "Thầy Sở... sao thầy lại mời em ăn cơm vậy ạ?"

Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ, phục vụ bưng khay bước vào mang theo các món ăn đã chuẩn bị.Chờ đến khi phục vụ rời đi, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.

Tô Nhung nhìn sang Sở Lam, chờ đợi câu trả lời."

Là để... xin lỗi em."

Câu trả lời này khiến Tô Nhung có phần bất ngờ.

Lời mời ăn cơm vốn xảy ra trước cả chuyện ở bãi đỗ xe, vậy thì có điều gì cần phải xin lỗi?Rất nhanh, Sở Lam đã giải thích:"Sau buổi tiệc hôm đó, thầy đã suy nghĩ rất nhiều."

Anh ta chậm rãi lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Nhung, giọng nói trầm ấm, chân thành: "Tôi không nên để em hóa trang thành con gái, càng không nên để em bị lạc mất."

"Tôi thật sự xin lỗi."

Những lời ấy khiến Tô Nhung bất giác nhớ lại đêm tiệc hôm đó.

Nhớ đến dáng vẻ của bản thân trong bộ váy, hai má cậu bất giác đỏ bừng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau."

Thật ra... không cần xin lỗi đâu ạ."

Cậu không thực sự ghét việc mặc đồ nữ.

Trước kia từng livestream với tạo hình nữ rồi, chỉ là lần đó xuất hiện trước đám đông nên có hơi ngượng và bối rối thôi, cũng chẳng nghiêm trọng đến mức phải được xin lỗi long trọng thế này.Còn việc bị lạc... cũng không hẳn là lỗi của thầy Sở Lam.Dù có gặp chút phiền phức, nhưng Tô Nhung cũng không chịu tổn thương gì nặng nề.

Cậu chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại.Chỉ có điều, Tô Nhung đã suy nghĩ quá đơn giản.Cậu nghĩ mình không bị tổn thương gì thực sự.

Nhưng cậu không nghĩ đến một điều — nếu hôm đó người đưa cậu về không kiềm chế được, thì sẽ thế nào?

Nếu Hứa Cảnh Dịch không xuất hiện và đưa cậu đi, hậu quả hôm đó... ai gánh?

Nếu những ngày sau đó Hứa Cảnh Dịch không ở bên chăm sóc cậu từng chút một, liệu cậu có thể hồi phục nhanh như vậy không?Phải biết rằng, loại thuốc bị xịt hôm đó là hàng kém chất lượng, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Chỉ nhìn biểu hiện lơ đãng và phản ứng chậm chạp của cậu mấy hôm đó là đủ thấy — thuốc đã gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh rồi.Chẳng qua là nhờ có Hứa Cảnh Dịch tận tâm chăm sóc nên di chứng mới được xoa dịu bớt.Về phần Sở Lam, anh ta không hề biết chuyện Tô Nhung bị xịt thuốc, nếu biết, anh ta còn cảm thấy tội lỗi hơn nhiều.Thấy Tô Nhung không trách mình, Sở Lam mới có thể nhẹ lòng, bắt đầu mời cậu ăn uống.Anh ta tỉ mỉ phết bơ và phô mai lên lát bánh mì baguette, cắt thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ vừa ăn, để cậu dễ dàng dùng nĩa gắp lên.

Đến khi thấy cậu ăn gần xong, anh ta liền gọi phục vụ chuẩn bị món tráng miệng.Ngoài Hứa Cảnh Dịch, thì đây là lần đầu tiên Tô Nhung nhận được sự chăm sóc tận tình như vậy.Nhưng sự quan tâm này lại khiến cậu có phần không được tự nhiên.

Nhiều lần cậu muốn nói: "Không cần phải làm vậy đâu ạ", nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Sở Lam, những lời ấy lại không thể thốt ra.Thỉnh thoảng đáp lại vài câu, rồi Tô Nhung khẽ mím môi, ngập ngừng: "Thầy...

à không, anh Sở Lam, em muốn...

đi vệ sinh một chút."

Cách gọi vừa bị sửa trước đó khiến cậu lúng túng, tay áp lên bụng dưới, mặt có chút đỏ bừng."

Em uống hơi nhiều nước..."

"Em đi đi."

Sở Lam nhìn theo bóng dáng cậu vội vã rời đi, buồn cười nhưng cũng thấy đáng yêu.

Đợi Tô Nhung ra ngoài rồi anh ta mới nhớ — trong phòng riêng này có sẵn nhà vệ sinh mà!Nhưng giờ có gọi lại cũng muộn rồi.

Có vẻ như cậu đã nhịn một lúc lâu, lúc xin phép ra ngoài còn như đang gom hết dũng khí, đến mức đôi mắt cũng ánh lên vẻ long lanh.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 63


Thật là đáng yêu.

Đến mức đó mà vẫn cố nhịn được.

Vậy nếu là nhịn thứ khác thì sao?

Liệu có phải sẽ nhịn đến mức khoé mắt đỏ hoe, rồi đến khi không nhịn nổi nữa thì sẽ bật khóc chứ?Trong đầu hiện lên hình ảnh Tô Nhung với đôi mắt ươn ướt đỏ hồng, Sở Lam khẽ nhấp một ngụm nước chanh, làm ướt đôi môi khô khốc không hiểu vì sao lại trở nên khô rát của mình. —-----------------------------------------Rời khỏi phòng riêng, Tô Nhung chẳng rảnh bận tâm xem thầy giáo đạo mạo kia đang nghĩ cái gì trong đầu.

Cậu vội vã hỏi thăm phục vụ rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.Dĩ nhiên là đi tiểu thì chọn chỗ tiểu tiện sẽ tiện nhất, nhưng vừa thấy chỗ đó đang có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đứng đó, Tô Nhung liền khựng chân lại, rồi nhanh chóng chui thẳng vào buồng vệ sinh bên trong.Vội vàng quá nên cậu không để ý rằng người đàn ông kia, qua tấm gương đối diện bồn rửa mặt, đã thấy rõ hình ảnh của cậu, ánh mắt khẽ đổi, quay đầu nhìn về phía buồng vệ sinh đã bị đóng kín.Sau khi giải quyết xong, Tô Nhung không lập tức bước ra.

Cậu lắng nghe thật kỹ, đến khi bên ngoài không còn tiếng động nào mới thận trọng mở cửa ra ngoài.Tuy không kịp nhìn rõ mặt người đàn ông ban nãy, nhưng dáng người ấy lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.Không hiểu sao, cậu chẳng muốn đối mặt trực tiếp với người kia.Nhưng đời mà, điều không muốn lại luôn xảy ra.

Vừa bước ra, Tô Nhung liền thấy người đàn ông ấy đứng chờ bên bồn rửa tay.Cậu lập tức khựng lại.

Nhìn gương mặt điển trai quen thuộc kia, Tô Nhung hơi ngẩn ra, chần chừ gọi khẽ:"Ngài Úy...?"

"Sao anh lại ở đây?"

Nghe vậy, Úy Khanh Duẫn khẽ nhướn mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua thân hình mảnh khảnh đang đứng cách đó không xa.

Nhìn ánh mắt thật sự bất ngờ, không hề giả vờ của Tô Nhung, hắn mới lên tiếng:"Tôi đến ăn tối."

"Với bạn."

Không rõ vì sao lại cố tình thêm chữ "với bạn" vào, Úy Khanh Duẫn nhìn Tô Nhung với ánh mắt có phần ngập ngừng, như vừa nhận ra mình đã không gặp cậu khá lâu rồi.Từ lúc người kia quay về, hắn không còn chủ động liên lạc với cậu nữa."

Còn cậu thì sao?

Sao lại đến đây?"

Thấy Úy Khanh Duẫn hỏi, Tô Nhung ngoan ngoãn trả lời rằng mình đi cùng giáo viên trong trường.Giáo viên?Tuy thấy có gì đó không đúng, nhưng Úy Khanh Duẫn cũng không nghi ngờ Tô Nhung nói dối, chỉ khẽ "ừ" một tiếng:"Vậy tốt rồi.

Đúng lúc gặp cậu, tôi nói luôn."

"Tối mai đến chỗ tôi."

Câu nói vừa dứt, cửa nhà vệ sinh liền bị đẩy ra — người bước vào vô tình nghe trọn vẹn lời nói mang sắc thái mờ ám và ra lệnh ấy.Chương 33Thấy hai người đứng cạnh nhau bên bồn rửa tay, Sở Lam hơi khựng lại.

Ánh mắt anh ta lướt qua một tia tối khó hiểu, rồi lập tức nhìn về phía Tô Nhung với vẻ lạ lẫm."

Tô Nhung, em xong chưa?"

Không hỏi nhiều, anh ta giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa nãy, ra vẻ tự nhiên:"Thấy em đi lâu chưa quay lại, tôi hơi lo nên qua xem thử."

Nói rồi, ánh mắt Sở Lam nhìn lướt sang Úy Khanh Duẫn đang im lặng đứng bên cạnh, chỉ khẽ gật đầu, hoàn toàn xem hắn là một người khách xa lạ không quan trọng.Tuy vậy, Úy Khanh Duẫn không bỏ qua chi tiết nhỏ là Sở Lam có thoáng khựng lại khi mở cửa.

Đôi mắt đen hơi nheo lại, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.Hắn im lặng nhìn Tô Nhung ngoan ngoãn đáp lời, rồi lặng lẽ rửa tay.

Đợi đến khi Tô Nhung sắp bước ra khỏi nhà vệ sinh, Úy Khanh Duẫn đột nhiên lên tiếng:"Tô Nhung, chuyện ban nãy — nhớ kỹ lời tôi nói."

Giọng nói lạnh băng vang lên phía sau, Tô Nhung đành khựng lại, rút người quay lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm kia, rụt rè cúi đầu nhỏ giọng: "Tôi biết rồi..."

Nhìn cánh cửa khép lại sau lưng cậu, Úy Khanh Duẫn khẽ cau mày.

Hắn liếc nhìn gương mặt mình phản chiếu trong gương, đôi môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí áp trầm xuống rõ rệt.Hắn cũng không rõ vì sao lại đột nhiên lên tiếng gọi cậu.Việc hẹn cậu tối mai vốn là chuyện nảy sinh trong chốc lát, nhưng khoảnh khắc trông thấy cậu lặng lẽ đi theo sau một người đàn ông trẻ tuổi, một cảm giác bực bội khó chịu bỗng trào lên trong lòng.Không giải thích được vì sao — nhưng Úy Khanh Duẫn biết rất rõ:Anh rất không thích người đàn ông đó.Rất không thích.*Tô Nhung quay trở lại phòng cùng Sở Lam, vừa ngồi xuống không bao lâu, món tráng miệng đã được mang lên.Trên chiếc khay nhỏ bằng kim loại bóng loáng đặt một miếng bánh ngọt tinh xảo.

Bánh được cắt đôi, ở giữa phủ một lớp kem tươi, bên trên điểm thêm vài quả việt quất và mâm xôi — nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua không có vẻ gì là ngấy hay quá ngọt."

Đây là bánh Rum Baba – món tráng miệng đặc trưng của nhà hàng này."

Sở Lam mỉm cười nói, rồi đưa cho Tô Nhung chiếc muỗng nhỏ bằng vàng:"Nếm thử xem nào."

"Cảm ơn anh Sở Lam..."

Tô Nhung nhận lấy chiếc muỗng, nếm thử một miếng nhỏ, nhưng ngay khi vừa cảm nhận mùi rượu thoang thoảng, cậu liền nhăn mặt — cả khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại."

Sao thế?"

"Có chút...

đắng đắng lại ngọt ngọt, cảm giác lạ lắm..."

Lưỡi tê rần, cậu rụt rè cắn nhẹ đầu lưỡi, thấy vị giác như bị món ngọt này đánh úp trong một đợt tập kích đầy kinh hoàng.Đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, đôi mắt tròn đen lay láy nhìn miếng bánh nhỏ trông có vẻ vô hại kia mà đầy uất ức, như không tin nổi bản thân lại bị một món tráng miệng "lừa dối" như vậy.Cậu mím môi, muốn uống nước để xua đi cái vị ngọt ngấy pha lẫn mùi rượu kia, nhưng cúi nhìn ly nước đã trống không, mới sực nhớ nãy giờ mình uống cạn rồi.Thấy vậy, Tô Nhung đành gắng nhịn vị đắng trong miệng, chờ nó tan đi.Thế nhưng giây tiếp theo, người đối diện lại đưa ly nước của mình sang."

Uống của tôi đi."

Miệng cậu vẫn còn vương vị đắng ngọt khó chịu, chưa kịp nghĩ gì thêm, Tô Nhung đã vô thức đón lấy ly nước, uống liền mấy ngụm.Cuối cùng, vị khó chịu kia cũng tan đi."

Cảm ơn anh...

Sở Lam."

Thở phào một hơi, Tô Nhung cảm thấy mình như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

Cậu khẽ há miệng hít nhẹ, vẻ mặt xấu hổ nhìn sang Sở Lam:"Món này... em chắc không ăn nổi rồi..."

Còn chưa nói dứt câu, Sở Lam đã khẽ lắc đầu.Anh ta nhẹ nhàng kéo đĩa bánh về phía mình, giọng mang theo chút áy náy:"Xin lỗi nhé, là do tôi chọn không khéo."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 64


"Để tôi gọi món khác cho em nhé."

Sở Lam vừa nói vừa định gọi phục vụ từ ngoài vào, nhưng vừa mới cất tiếng thì đã bị Tô Nhung ngăn lại."

Không cần đâu, không cần đâu ạ."

Tô Nhung vội vàng kéo tay Sở Lam, nhỏ giọng nói:
"Thật sự không cần phiền vậy đâu, bữa ăn hôm nay em đã ăn rất ngon rồi."

"Món tráng miệng... món tráng miệng để lần sau ăn cũng được ạ."

Cậu nói trong vội vã, hoàn toàn không để ý rằng khi mình nhắc đến từ "lần sau", ánh mắt Sở Lam khẽ dao động.

Hành động định gọi người vào của anh ta cũng vì thế mà dừng lại."

Vậy lần sau tôi nhất định sẽ gọi cho em món tráng miệng thật ngon."

Thấy Sở Lam không ép nữa, Tô Nhung mới thả tay ra, ngẩng đầu nhìn anh ta đang đứng im lặng trước mặt, khẽ nở một nụ cười dịu dàng.Ngay lúc cậu còn đang thắc mắc sao Sở Lam không quay lại chỗ ngồi, thì bỗng nghe anh khàn giọng nói: "Tô Nhung, cho tôi xem lưỡi em một chút."

Tô Nhung ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương nhẹ nhàng nâng cằm lên, phần môi dưới cũng bị ngón tay cái của anh ấn nhẹ."

Hồi nãy tôi hình như thấy lưỡi em hơi sưng đỏ."

Sở Lam nói như để giải thích hành động của mình.

"Để tôi kiểm tra xem có phải em bị dị ứng không."

Giọng nói của anh ta hoàn toàn bình thường, kết hợp với gương mặt nghiêm túc và thái độ cẩn trọng, không khiến người ta suy nghĩ linh tinh, ngược lại còn khiến người ta muốn ngoan ngoãn nghe theo.Có lẽ là do thân phận giáo viên của Sở Lam phát huy tác dụng.Dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Tô Nhung vẫn hé môi, để đối phương kiểm tra.Miệng của cậu đỏ au, đầu lưỡi nhỏ bên trong có vẻ hơi sưng, phần đầu còn hơi bóng loáng, nhìn qua thấy đỏ hồng đến tội nghiệp.Nhưng cũng chính vì thế mà càng khiến người ta muốn đưa tay vào, ấn nhẹ xuống lưỡi, tỉ mỉ kiểm tra xem rốt cuộc có vấn đề gì hay không.Cằm bị nâng lên, môi nhỏ bị kiểm soát mở ra — nếu lúc này có ai ấn đầu lưỡi bằng ngón trỏ và giữa, nước bọt trong miệng chắc chắn sẽ không kìm được mà tràn ra, chảy dọc theo khóe môi đỏ tươi xuống cằm, ướt át dính dấp.Cả khoang miệng sẽ trở nên mềm mại ẩm ướt, hai ngón tay ấn vào lưỡi có thể trượt trên vòm miệng, đầu ngón dính nước, cảm giác như đang hôn sâu vậy.Hơi thở bỗng chốc trở nên dồn dập — nhưng chỉ thoáng qua.Sở Lam lập tức buông tay, lùi lại một bước tạo khoảng cách an toàn.Suy nghĩ trong đầu vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị anh ta gạt đi.

Anh ta khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng trở lại bình thường: "Chắc không sao đâu.

Uống chút nước mát sẽ đỡ sưng."

Tô Nhung gật đầu lia lịa, tin tưởng tuyệt đối vào lời anh ta.

Sau khi uống hai ly nước chanh, cậu cảm thấy đầu lưỡi đúng là không còn tê hay sưng nữa.Bữa ăn kết thúc, hai người cùng rời khỏi nhà hàng.

Vừa ngồi lên xe, Tô Nhung đã nhìn thấy Úy Khanh Duẫn đứng ở cửa nhà hàng, bên cạnh còn có một thanh niên cao gần bằng anh.Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào đường lớn.

Thấy Tô Nhung quay đầu nhìn lại với vẻ mặt hơi khác lạ, Sở Lam thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì đâu ạ, chắc em nhìn nhầm người thôi."

Cậu cúi đầu đáp, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ ngỡ ngàng, thậm chí còn hoài nghi không biết mình có bị hoa mắt không.Anh họ của cậu... lại quen biết Úy Khanh Duẫn sao?* "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Úy Khanh Duẫn mở cửa xe cho Tô Yến Lâm, thấy đối phương đang nhìn về phía chiếc xe trắng vừa lăn bánh, hắn không nhịn được nhướn mày hỏi:"Người quen à?"

Tô Yến Lâm lắc đầu, thu lại ánh mắt, giọng thản nhiên: "Không quen."

Không vội ngồi vào trong, Tô Yến Lâm nhìn Úy Khanh Duẫn, khóe môi khẽ cong:"Lâu rồi không trò chuyện tử tế với cậu, bữa ăn hôm nay rất vui."

"Không cần đưa tôi về đâu, lát nữa tôi còn hẹn, tài xế sẽ chở tôi đi."

"Ừ."

Úy Khanh Duẫn không cưỡng ép, chỉ khẽ gật đầu:
"Vậy hẹn lần sau."

"Ừ, lần sau gặp lại."

Tô Yến Lâm không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt rồi bước vào xe.

Xe lăn bánh rời đi, anh ta cũng không ngoái đầu nhìn lại.* "Lạnh nhạt thật đấy~"Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên từ ghế phụ.

Tô Yến Lâm tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, tỏ vẻ không định đáp lại.Nhưng người kia đã quen với sự lạnh nhạt của Tô Yến Lâm, chẳng thèm để tâm, còn quay sang tò mò hỏi:"Đã không muốn đi, sao cậu lại đồng ý ăn với anh ta?"

Cứ ngỡ không có câu trả lời, nhưng Lâm An Nha lại nghe thấy giọng Tô Yến Lâm:"Dù sao cũng là bạn cấp ba, từ chối không tiện."

Nghe vậy, Lâm An Nha bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:"Ai chẳng biết công tử Úy đối với cậu tình thâm như biển, đúng là mối tình bạch nguyệt quang—""An Nha, đừng nói linh tinh."

Tô Yến Lâm cắt ngang, giọng có phần cảnh cáo: "Tôi với anh ta chỉ là bạn học."

"Biết rồi biết rồi~"
Lâm An Nha xua tay, rõ ràng chẳng hề sợ cái giọng lạnh lùng đó, rồi lại hỏi tiếp: "Giờ mình đi đâu đây?

Cậu hẹn ai thế?"

"Không hẹn ai cả.

Về công ty."

Chưa kịp lên tiếng thắc mắc, Lâm An Nha đã nghe thấy Tô Yến Lâm lạnh lùng nói:"Chiều nay còn hai cuộc họp.

Việc tôi giao cho cô, làm xong chưa?"

"Xong rồi xong rồi~ Cậu còn không tin tôi sao?"

Nhắc đến công việc, Lâm An Nha liền như biến thành người khác:"Tài liệu đã được sắp xếp đầy đủ, để sẵn trên bàn làm việc của cậu.

Danh sách cần theo dõi cũng đánh dấu xong rồi, có vài cái tên cậu có thể chú ý đặc biệt."

Tô Yến Lâm gật đầu hài lòng — với công việc, anh ta luôn đánh giá cao Lâm An Nha."

À đúng rồi, gần đây có gì hay ho không?"

"Chuyện hay à?"

Lâm An Nha dựa đầu vào gối tựa, nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ ra một vụ "có thể gọi là bê bối":"Biết Bạch Thành Kim không?

Cái ông mập làm khách sạn ấy.

Mấy hôm trước, cậu con trai út của ông ta bị bắt ở quán bar."

"Biết vì sao không?"

Không đợi Tô Yến Lâm trả lời, Lâm An Nha tự kể tiếp:"Hắn chơi... trò tập thể trong nhà vệ sinh ấy.

Mà còn là... bên dưới nữa."

"Á á, nhưng không phải cái đó mới là trọng điểm — trọng điểm là, hắn còn dùng đồ!"

"Không biết là thứ gì, nhưng nghe nói mạnh lắm, tới mức về đồn vẫn chưa tỉnh, nằm úp trên song sắt... cọ qua cọ lại..."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 65


"Cậu rõ ràng thế, chẳng lẽ đứng bên cạnh nhìn thấy luôn rồi?"

Lâm An Nha đang nói hăng say thì bị câu nói của Tô Yến Lâm chặn họng, lập tức phồng má tức giận: "Tô Yến Lâm, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy hả!"

"Tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi!"

Tô Yến Lâm bật cười khẽ một tiếng, thấy Lâm An Nha có vẻ giận thật thì dịu giọng xin lỗi mấy câu.Lâm An Nha, vốn không so đo với người xấu, "hừ" một tiếng rồi lại nghe thấy anh ta hỏi: "Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?"

"Ừm... chắc là mấy hôm trước?

Hình như là ngày hôm sau tiệc đón tiếp gì đó của cậu ấy?

Không nhớ rõ lắm."

"Ồ, vậy à."

Thấy Tô Yến Lâm lại nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm An Nha chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi:"Đúng rồi, em cậu vẫn chưa liên lạc lại sao?"

"Ừ, vẫn chưa liên lạc được."

Ánh mắt mở ra của Tô Yến Lâm trở nên u tối, giọng mang theo chút mệt mỏi:
"Hình như thằng bé chặn số tôi rồi."

"Gọi điện hay nhắn tin gì, Tô Nhung đều không trả lời."

"Trời ơi, sao lại thế chứ?"

"Cũng không rõ nữa...

Đợi hai hôm nữa xong việc, tôi sẽ đích thân đi tìm em ấy."

Ngẩng đầu, trong đôi mắt đen ánh lên một tia u buồn, giọng cậu khẽ khàn đi: "Hỏi em ấy một câu, có phải ngay cả anh trai cũng không cần nữa không?"

Chương 34Sau khi cảm ơn Sở Lam đã đưa cậu về trường, Tô Nhung trở về ký túc xá.Phòng vẫn giống hệt lúc sáng cậu rời đi, Giang Tiền vẫn chưa quay lại.Tô Nhung đổ người xuống giường, vốn định chợp mắt một lát, nhưng không hiểu sao lại mở app xem video ngắn.Mỗi video chỉ tầm mười giây, cậu cứ thế lướt lên liên tục, mí mắt ngày càng nặng, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.Nếu cứ như vậy, có lẽ vài video nữa cậu sẽ ngủ mất.

Nhưng đến video tiếp theo, âm thanh vang lên khác hẳn những video trước, khiến cậu lập tức tỉnh táo.Một tiếng "RẦM!" vang lên, đủ để lay tỉnh mọi giác quan.Màn hình hiện ra một khung nền đen tuyền, ở giữa là dòng chữ trắng đậm, kiểu chữ nghiêm chỉnh như bảng thông báo:"Tìm người: Vợ nhỏ Tô Tô của tụi tui mất tích rồi!!!"

Ba dấu chấm than to tướng thể hiện rõ mức độ gấp gáp của người đăng, đặc biệt là cụm "vợ bé Tô Tô" còn được in đậm và phóng to – muốn không chú ý cũng khó.Biểu tượng tim bên cạnh cho thấy đã có gần trăm người thả tim vì quan tâm.

Phía dưới, số bình luận còn nhiều hơn cả số tim – điều cực kỳ hiếm gặp.Tô Nhung bấm mở phần bình luận, toàn là lời khóc lóc nức nở tìm kiếm "vợ Tô Tô".[Tô Tô bảo bối to thế mà bảo mất là mất à!]
[Lại là một ngày toàn mạng đi tìm vợ]
[Nếu Tô Tô vợ yêu có thể thấy được, xin hãy quay lại livestream đi mà hu hu hu]Ba bình luận đó đứng top vì được nhiều lượt thích nhất.Nhìn thấy mấy dòng chữ trắng trợn "tìm vợ" như thế, Tô Nhung lập tức như người bệnh hấp hối bật dậy, run tay lướt tiếp xuống dưới để xem thêm bình luận.Phần lớn đều là kêu gọi cậu mau quay lại livestream, chỉ có vài người hỏi: "Vợ Tô Tô là ai?"

Ngay lập tức có người tốt bụng vào chỉ đường.Cậu bấm vào link được chỉ, video hiện ra chính là buổi livestream "trứ danh" đầu tiên khi cậu bị đổ sữa lên người.Khuôn mặt Tô Nhung đỏ bừng ngay tức khắc.Khi sữa đổ lên người, phản ứng luống cuống của cậu gần như rõ mồn một.

Cậu vội vàng lấy khăn giấy thấm sữa trên áo, nhưng không ngờ chiếc áo lại mỏng đến mức dính sát vào da thịt trắng như tuyết, gần như lộ rõ từng đường nét.Khó trách người ta nghi cậu cố tình diễn — nhìn lại, đúng là có chút "dựng kịch bản".Tô Nhung vội lướt qua video đó, không dám đọc cả phần bình luận, nhưng không ngờ video tiếp theo lại càng khiến cậu không dám nhìn thẳng.Đó là buổi livestream cậu mặc váy mới nhận.

Do không quen mặc đồ nữ nên ngay từ đầu cậu đã không chỉnh lại dây đeo vai cẩn thận, trong lúc livestream dây cứ trượt xuống hoài.Cậu từng nghĩ chọn váy dài qua gối thì sẽ không bị fan trêu, ai ngờ vẫn đánh giá thấp khả năng "bình luận không có giới hạn" của người xem.[Vợ ơi đừng kéo nữa, để nó tuột đi, nhìn thích lắm!]
[Tôi chính là cái dây hồng đó, đang trượt trên vai Tô Tô nè~]
[Cái vai này trơn đến mức muốn "sụt sịt sụt sịt"]Cả video còn hiện luôn phần bình luận trực tiếp.

Tô Nhung bị ép nhớ lại đêm livestream đầy xấu hổ đó, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt tắt video đi.Nhưng không biết cậu bấm nhầm chỗ nào, lại nhảy ra một loạt video khác — tất cả đều là nội dung kêu gọi Tô Tô trở lại livestream.[Thật sự rất nhớ vợ]
[Muốn nghe Tô Tô hát, không nghe thì mất ngủ luôn đó, không đùa đâu]
[Tui cũng vậy, đã mất ngủ cả tuần, chỉ nghe lại clip hát của vợ mới ngủ nổi hu hu hu]Động tác tắt video của cậu chợt khựng lại.

Nhìn những bình luận ấy, Tô Nhung khẽ mím môi, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.Ting!"

Bạn theo dõi – streamer Tô Tô đã lên sóng!

Mau vào xem nào ~"Vừa dừng xe trong bãi đậu, Sở Lam liền nhận được thông báo này trên điện thoại.Anh ta không vội xuống xe mà trực tiếp bấm vào liên kết mở phòng livestream.Màn hình tải vài giây, người streamer mất tích bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện.Trên màn hình là một chàng trai nhỏ nhắn, tóc dài uốn lọn màu đen, mặc chiếc váy trắng hồng xinh xắn.

Bối cảnh phía sau chính là phòng ký túc xá đại học.Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ngồi cứng ngắc trên xe anh, vậy mà giờ lại thay váy lên livestream rồi?Sở Lam khẽ cong khóe môi, lần lượt gửi vài món quà, sau đó nhắn hai dòng trên màn hình chung: 【Tô Tô, chào mừng trở lại.】
【Có thể hát một bài không?】Nhìn thấy ID "Sơn Mộc Phong" gửi tin, mắt Tô Nhung bỗng thấy ươn ướt, sống mũi cay cay.Cậu khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Sơn Mộc Phong đã tặng năm bé chim cánh cụt~"
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 66


"Dạo trước có chút việc bận, nên không livestream được."

Tô Nhung lấy đại một lý do cho sự biến mất đột ngột của mình, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Hát thì được ạ, anh muốn nghe bài nào ?"

Thấy đối phương nhắn: "Bài nào cũng được", Tô Nhung liền chọn một bài hát nhẹ nhàng, êm dịu.Trong lúc chờ nhạc dạo vang lên, cậu nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream lại tăng lên đáng kể, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.Thật ra, khi quyết định livestream trở lại, Tô Nhung cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản nhận ra – hóa ra, cậu cũng là người được yêu thích.Dù cách qua màn hình, qua đường truyền mạng, vẫn có người thật lòng thích giọng hát của cậu – đơn giản chỉ vậy thôi.

Không còn vì kiếm tiền, lần này cậu livestream là để thỏa lòng những người vẫn chờ đợi mình quay lại.Khi tâm thế thay đổi, livestream cũng không còn là gánh nặng.

Tô Nhung điều khiển nhịp điệu buổi phát sóng một cách tự nhiên, thoải mái.Cậu hát liền mấy bài, vừa cảm ơn những người tặng quà, vừa trò chuyện với mọi người: "Vâng, vẫn đang là sinh viên."

"Đang ở ký túc xá...

Ừm, bạn cùng phòng ra ngoài rồi."

"Cậu ấy hả?...

Mình cũng không rõ chuyên ngành gì, chưa từng hỏi, nhưng chắc không phải sinh viên thể thao đâu."【Phòng em có phải là phòng tắt đèn sớm nhất ký túc không?】
【Đoán bạn cùng phòng là người tu hành, chứ không thì chịu nổi sao!】
【Cho tôi dọn vào phòng đi được không hu hu】
【Bạn cùng phòng biết Tô Tô livestream không?】Có những bình luận chỉ có thể chọn lọc trả lời.

Khi nói, mặt Tô Nhung đỏ ửng, giọng nhỏ xíu, rõ ràng rất sợ bị sinh viên đi ngang bên ngoài nghe thấy:"Cậu ấy không biết, mình lén livestream đấy..."

Dù đã làm streamer được một thời gian, nhưng Tô Nhung vẫn ngây ngô, hỏi gì trả lời nấy, chẳng biết nói dối, thành thật đến ngốc nghếch.Mà chính vì sự thật thà đó lại khiến khán giả thích xem livestream của cậu – không giả tạo, không chiêu trò như nhiều streamer dày dạn kinh nghiệm, chỉ vài câu đã "dắt mũi" người xem.Nhưng quá thật thà cũng dễ bị bắt nạt.Cậu streamer nhỏ mặt mũi đỏ bừng, không biết phản bác thế nào với những lời trêu ghẹo táo bạo từ khán giả, cũng chẳng biết cách chặn những người quá đà, chỉ có thể ngơ ngác, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, hai tay luống cuống không biết để đâu.Trên màn hình, Tô Nhung lại một lần nữa bị trêu đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, gò má đỏ ửng khiến Giang Tiền đang cầm điện thoại xem livestream, không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.【Streamer không sợ bạn cùng phòng phát hiện sao?】Nhìn thấy bình luận mới nhất vừa hiện lên, Tô Nhung khẽ cắn môi dưới, theo phản xạ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhẹ nhàng thở phào một hơi.Cậu nhìn vào màn hình, giọng nhỏ nhẹ, mềm mại, nhưng lại có cảm giác liều lĩnh như một con bạc:"Sợ chứ... nhưng mình nghĩ cậu ấy sẽ không phát hiện đâu."

Tô Nhung hoàn toàn chủ quan – cậu không cho rằng Giang Tiền sẽ phát hiện việc mình livestream, trừ khi người kia bước vào phòng ngay giây tiếp theo.Mà chuyện đó thì... làm sao xảy ra được?Giang Tiền mấy hôm nay không về phòng, đâu thể trùng hợp đúng hôm nay lại trở về – lại còn ngay lúc cậu đang livestream.Tô Nhung không rõ tự tin ở đâu mà nghĩ vậy.

Khi nói câu ấy, đôi môi hồng khẽ chu lại, mũi nhăn nhẹ, cả người toát ra vẻ...

"tự tin hão".Cũng không thể trách Tô Nhung.

Từ trước đến giờ, cậu rất ít khi gặp Giang Tiền vào ban ngày.Giang Tiền thường chỉ về ký túc xá để ngủ vào ban đêm, sáng hôm sau lại rời đi – như thể xem nơi này là khách sạn trọ qua đêm.Thế nên, khi Tô Nhung nhìn thấy Giang Tiền đẩy cửa bước vào, cả đầu cậu... sập nguồn.Biểu cảm ngơ ngác trên mặt cậu quá rõ ràng.

Mà khán giả trong phòng livestream cũng nghe thấy tiếng mở cửa – mọi người lập tức hiểu ra: bị phát hiện rồi!Bị phát hiện livestream không phải là chuyện to tát.

Nhưng vấn đề là, Tô Nhung đâu chỉ hát, cậu còn đang mặc váy, giả gái để phát sóng.Mặc đồ con gái không đáng xấu hổ, nhưng Tô Nhung lại quá nhạy cảm.Một hai bình luận trêu chọc cũng khiến mặt cậu đỏ lên, bây giờ bị bắt gặp ngay tại trận, cả người như bị lửa thiêu – ngượng đến phát run.Cậu không nói nổi thành lời, hai tay nắm lấy vạt váy phía trước, miệng há ra rồi lại khép lại, hoảng loạn không thể giấu được."

Cậu đang... livestream à?"

Một câu hỏi nhẹ nhàng kéo Tô Nhung về hiện thực.

Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã thấy khung bình luận hiện lên hàng loạt dòng:【Bị bắt quả tang rồi!

Kích thích quá!!!】Tô Nhung vội vàng tắt livestream, tay run run úp màn hình điện thoại xuống bàn, đôi mắt lúng túng chẳng dám nhìn ai.Cậu khẽ "ừ" một tiếng, đầu vẫn cúi gằm, cũng không cần ngẩng lên cũng biết – ánh mắt người kia đang nhìn thẳng vào mình, như quét từ trên xuống dưới.Toàn thân nổi da gà, sức nóng từ mặt lan ra khắp người, như thể cậu vừa bị nước sôi dội từ đầu xuống chân.Quá xấu hổ.Bị bạn cùng phòng phát hiện đang mặc váy livestream, chuyện này thật sự... muốn độn thổ cho rồi."

Nhìn cũng... xinh mà."

Cậu ngẩn ra, ngẩng đầu lên đầy ngờ vực, đôi mắt tròn đen nhánh nhìn chằm chằm Giang Tiền.Người kia chậm rãi bước đến gần.

Nhìn trực diện thế này, cảm giác còn khác xa khi nhìn qua màn hình.Tô Nhung, chỉ cao đến ngực anh ta, đang xấu hổ đứng trước mặt – căng thẳng đến mức không nhận ra chiếc dây áo màu hồng bên vai đã tuột xuống từ lúc nào.

Chiếc váy vốn dài đến gối, do ngồi lâu nên dính sát vào phần hông, ôm lấy dáng người, phác họa đường cong lúng túng.Giang Tiền nghiêng đầu, khẽ ho để che đi vẻ lúng túng, giọng khàn nhẹ:"Dây áo lỏng quá rồi."

Tô Nhung vội kéo dây lên, không dám ngẩng đầu:"C-cảm ơn... vì đã nhắc...

Dây, dây bị đứt chỉ nên mới trượt xuống..."

Thật sự muốn tìm cái hố chui vào cho rồi."

T-tôi, tôi thay đồ lại ngay đây!"

Không đợi Giang Tiền nói gì, Tô Nhung đã cuộn mình chạy về phía tủ quần áo, không kịp nhìn, tùy tiện vớ hai cái áo rồi phóng thẳng vào nhà tắm.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 67


Năm phút sau, Tô Nhung ôm chiếc váy nhỏ màu hồng phấn trong lòng, lững thững bước ra ngoài.Khi đi ngang qua chỗ Giang Tiền, cậu có cảm giác như mình vừa nghe nhầm:"Đưa váy đây, tôi giúp cậu khâu lại dây đeo."

Chương 35Yên lặng ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn Giang Tiền đang khéo léo cầm chiếc váy màu hồng phấn của mình khâu từng đường chỉ, Tô Nhung có cảm giác khung cảnh lúc này thật kỳ lạ."

Xong rồi."

Chỗ dây áo bị sút chỉ đã được khâu lại cẩn thận, thậm chí còn được điều chỉnh lại độ co giãn, mặc lên vừa vặn, không còn lo bị tuột nữa.Ôm chiếc váy trong lòng, Tô Nhung nhìn Giang Tiền với gương mặt lạnh tanh đang cất đồ nghề, cậu khẽ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu..."

Không ngờ Giang Tiền lại biết làm mấy việc tỉ mỉ như khâu vá thế này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên.Nhìn ra được sự bất ngờ trong mắt Tô Nhung, Giang Tiền vừa thu dọn vừa nhàn nhạt nói: "Hồi nhỏ tôi từng học qua."

Thấy Tô Nhung khựng lại, anh tiếp tục: "Hồi đó quần áo được phát rất ít, mỗi bộ phải mặc vài năm liền.

Để kéo dài thời gian sử dụng, dì Đình dạy tôi khâu vá."

"Dì Đình...?"

"Ừ.

Là viện trưởng trại trẻ mồ côi."

Thu dọn xong hộp kim chỉ, ánh mắt đen láy của Giang Tiền nhìn sang Tô Nhung, giọng anh nhàn nhạt, không chút gợn sóng: "Cậu cũng biết rồi đấy, tôi lớn lên trong trại trẻ.

Dạo gần đây mới được... gia đình tìm lại."

"Bữa tiệc hôm đó ở nhà họ Tần, cậu cũng có mặt."

"Tôi đã thấy cậu xuất hiện."

Không rõ tại sao lại kể đến đây, thấy Tô Nhung nhẹ gật đầu, Giang Tiền lại quay về chủ đề lúc nãy: "Hồi nhỏ, trại trẻ không nhận được nhiều quần áo từ thiện như bây giờ, nên ai cũng phải mặc đồ nhiều năm.

Hỏng thì vá, rách thì đắp."

"Dì Đình rất bận, nên nhiều lúc tôi phải phụ giúp thu gom quần áo cũ để vá lại."

"Loại váy như thế này, tôi từng khâu qua rất nhiều."

Nói đến đây, Giang Tiền khựng lại, có vẻ chính anh ta cũng không rõ vì sao lại kể lể nhiều đến vậy với Tô Nhung.Có lẽ là do gương mặt này...Rất giống một đứa bé mà anh từng gặp trong quá khứ."

Xin lỗi, nói hơi nhiều."

Trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng trên khuôn mặt Giang Tiền hiếm hoi xuất hiện chút bối rối.Đây là lần đầu tiên anh kể những chuyện này với người khác."

K-không cần xin lỗi đâu."

Tô Nhung vội xua tay lắc đầu, giọng nhỏ xíu:
"Tôi chỉ... không nghĩ là anh sẽ kể những chuyện này với tôi..."

Vì từ trước đến nay, Giang Tiền vẫn luôn lạnh nhạt với cậu.

Không ngờ lại được nghe những lời tâm sự như vậy.Những chuyện như thế này...

đáng ra chỉ nói với bạn bè rất thân thiết mới đúng...Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Tô Nhung ngơ ngác ngẩng đầu – lại thấy Giang Tiền khẽ cong môi cười với mình – rất nhẹ, rất khác so với vẻ mặt thường ngày."

Đúng là... tôi cũng không nghĩ sẽ kể cho cậu."

Anh ta khựng lại một chút, nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Tô Nhung, không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cậu: "Có lẽ là vì khuôn mặt cậu khiến người ta muốn giãi bày."

"Không hổ danh là một streamer."

Streamer... thì sẽ khiến người khác muốn giãi bày sao?Tô Nhung im lặng nhìn Giang Tiền đứng dậy cất hộp kim chỉ, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói khi nãy.

Đến mức Giang Tiền nói gì sau đó cậu cũng không nghe rõ."

Hả?

Vừa nãy cậu nói gì cơ?"

"Tôi hỏi..."

Giang Tiền mím môi, ánh mắt hơi lóe lên khi nói:
"Tôi hỏi cậu và cậu trai năm hai đó là quan hệ gì?"

"Cậu trai năm hai...?"

Tô Nhung suy nghĩ một chút rồi mới phản ứng kịp – chắc là đang nói đến Nhạc Sâm – cậu thật thà đáp: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Bạn bè bình thường à?"

"Ừm ừm, có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Giang Tiền bước ra ban công, đứng cạnh lan can nhìn ra xa, như thể đang quan sát ai đó."

Cậu nhìn gì thế?"

Tò mò đi tới gần, Tô Nhung lúc này cũng không còn quá sợ Giang Tiền nữa, đủ can đảm để hỏi thẳng.

"Cậu xem, người dưới tán cây kia trông có giống cậu ta không?"

Nhìn theo hướng ngón tay chỉ, quả nhiên, Tô Nhung thấy bóng dáng Nhạc Sâm.Có vẻ như cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía ký túc xá của bọn họ, và khi ánh mắt chạm đúng ánh nhìn của Tô Nhung, lại lập tức tránh đi, xoay người chạy đi mất."

Tưởng là đến tìm cậu, hóa ra không phải."

Bên tai vang lên giọng nói lành lạnh của Giang Tiền, ánh mắt Tô Nhung vẫn dõi theo bóng dáng Nhạc Sâm mãi đến khi cậu ta rẽ vào một tòa nhà khác mới thu lại."

Chắc... không phải đến tìm tôi đâu..."

"Được rồi, vào thôi, ban công nóng quá."

Vừa nói, anh ta vừa tiện tay khoác lên vai Tô Nhung.

Khi xoay người lại, Giang Tiền lặng lẽ liếc nhìn về phía tòa nhà nơi Nhạc Sâm vừa biến mất.Dù cách khá xa, nhưng Nhạc Sâm vẫn nhìn thấy rõ động tác của Giang Tiền đặt tay lên vai Tô Nhung, và cũng thấy rõ ánh nhìn cuối cùng mà đối phương dành cho mình:Khiêu khích.Bàn tay siết chặt, sắc mặt Nhạc Sâm trở nên âm trầm khi nhìn lên ban công đã vắng người.

Môi mím lại, đầy uất nghẹn.Cậu ta đã đến từ sáng sớm, đứng dưới lầu ký túc xá của Tô Nhung cả buổi.

Ban đầu định rủ cậu đi ăn trưa, nhưng tin nhắn mời mãi vẫn chưa gửi đi.Tâm lý rất mâu thuẫn.Rõ ràng mấy ngày nay rất muốn gặp Tô Nhung, nhưng cảnh tượng hôm đó – khi cậu bị người khác dẫn đi – cứ liên tục lặp lại trong đầu cậu ta.

Có cảm giác không cam tâm, có hụt hẫng, và đầy khó chịu.Khó chịu đến phát điên.Người đàn ông lạ kia, sao lại có thể tùy tiện dắt Tô Nhung đi như thế?Lại còn dám nói mình là "người nhà" của Tô Nhung, chẳng qua chỉ là bạn chơi thuở nhỏ thôi mà, dựa vào đâu mà chiếm vị trí ấy?Rõ ràng là cậu ta mới là người đưa Tô Nhung đi, hai người cùng nhau trải qua cuộc trốn chạy trong bệnh viện, cùng nhau ra biển, cùng ngắm hoàng hôn, cùng ăn tối tại nhà hàng bên bờ biển...
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🫓Chương 68


Thật tuyệt vời biết bao.Toàn bộ quá trình đó cậu ta vui đến mức như muốn tan chảy, nhưng lại cứ có người đến phá đám.Một người, hai người thì thôi đi, cuối cùng lại còn xuất hiện thêm người thứ ba.

Chẳng lẽ bọn họ không có bạn bè sao?

Tại sao ai cũng muốn đến giành học trưởng của cậu ta...Đây là một cơ hội hiếm có mà cậu ta thật sự rất trân trọng.

Ban đầu cậu ta đã nghĩ kỹ rồi — sau bữa ăn, hai người sẽ cùng ra bờ biển hóng gió.

Học trưởng ngồi ở yên sau - một khối mềm mềm nhỏ nhỏ, tựa sát vào lưng cậu ta.Biển về đêm có hơi lạnh, cậu ta có thể vén áo lên một chút, để học trưởng áp tay vào da bụng để sưởi.

Tuy cơ thể cậu cứng rắn, nhưng nhiệt độ cao, chắc chắn có thể sưởi ấm được đôi tay của Tô Nhung.Thế nhưng tất cả những tưởng tượng ấy đều tan thành mây khói.

Học trưởng của cậu, đã bị người khác đưa đi rồi.Trong đáy mắt Nhạc Sâm hiện lên một tia ghen tị mà đến chính cậu ta cũng không nhận ra.

Cậu ta cũng không ý thức được rằng bản thân lại để tâm đến Tô Nhung đến vậy — hiện tại cậu ta chỉ nghĩ rằng người bạn thân thiết của mình bị người khác cướp mất.Nhưng...

điều đó cũng chẳng thể thay đổi gì.

Bởi vì Nhạc Sâm luôn vô cùng chậm hiểu trong chuyện tình cảm.Trước khi gặp Tô Nhung, cậu ta chỉ là một chú cún xã giao — cả ngày đá bóng, ăn uống cùng bạn bè.

Sau khi gặp cậu, trong đầu cậu ta suốt ngày chỉ quanh quẩn suy nghĩ làm sao tình cờ gặp được, làm sao có thể ở riêng với Tô Nhung.Với một cái đầu "trai thẳng trời sinh", cậu ta thiếu mất một dây thần kinh nào đó, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng mình thích người ta, chỉ biết ôm gối vò đầu bứt tai, thầm nghĩ: "Phải làm sao thì học trưởng mới chịu quay đầu nhìn mình đây?"

Cậu ta cũng đâu thua kém gì ai...Tại sao không thể chơi một kèm một với cậu ta chứ?Cậu ta chỉ muốn được chơi riêng với Tô Nhung, chỉ có hai người mà thôi...Cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, trong mắt Nhạc Sâm là đầy rẫy thất vọng.

Trên ban công ấy giờ đã không còn ai, nhưng cậu ta vẫn cứ không nỡ rời đi.Đúng lúc đó, chuông báo thức mà cậu ta đã cài trước vang lên — 5 giờ 10 phút chiều, cậu ta có một tiết chuyên ngành phải học.

Mà giáo viên của tiết đó lại vô cùng khắt khe với điểm danh, phiền phức cực kỳ.Cậu ta chậm rãi bước đi, phải về ký túc lấy sách trước, rồi mới đến lớp.

May mà bạn cùng phòng đã giữ chỗ cho cậu ta, nếu không thì lại phải ngồi bàn đầu mất..."

Reng reng" — điện thoại rung hai tiếng, có tin nhắn mới.Nhạc Sâm tiện tay cầm lên xem một cái, đồng tử lập tức co lại.Người gửi: Tô Nhung.[A Sâm, tối qua quên nói với em, nhà hàng mà em đưa anh đến hôm qua tớ rất thích, món ăn ngon lắm.

Hôm nào mình lại đi cùng nhau nữa nhé.]Tin nhắn chỉ vỏn vẹn chưa đến ba dòng.

Nhưng Nhạc Sâm cứ đứng ngẩn người tại chỗ mà nhìn rất lâu, rất lâu.Trên gương mặt dần hiện ra một nụ cười ngượng ngùng, non nớt, rất đặc trưng của sinh viên đại học — một nụ cười mang tên tuổi trẻ.* "Nhắn tin xong rồi à?"

Thấy Tô Nhung đặt điện thoại xuống, Giang Tiền ngồi đối diện mới lên tiếng: "Tối nay tôi có việc, không về ký túc ngủ."

Tô Nhung hơi khựng lại — không ngờ hôm nay đối phương lại không về.

Cậu dè dặt liếc nhìn Giang Tiền, lấy hết can đảm hỏi: "Sao dạo gần đây cậu không về ở vậy?"

Cậu thực sự rất tò mò.

Không ngủ ký túc thì chẳng lẽ quay lại nhà họ Tần?

Nhưng Giang Tiền hiếm khi nhắc đến nhà họ Tần, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa chính thức đổi lại họ.Nhân lúc hôm nay cả hai trở nên thân thiết hơn một chút, Tô Nhung đánh bạo hỏi ra câu đó.

"Tôi với bạn lập một studio nhỏ, tối về đó tăng ca."

Không hề giấu giếm, Giang Tiền vừa nói vừa đứng dậy, lấy trong chiếc ba lô đen ra một hộp kẹo sắt nhỏ, ném sang cho Tô Nhung: "Bắt lấy."

"Trên đường về tiện tay mua."

"Cho cậu ăn đấy."

Chiếc hộp kim loại mát lạnh trên tay khiến Tô Nhung ngơ ngác nhìn đối phương.

Cậu chưa kịp hỏi, đối phương đã nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cậu: "Mua để đủ đơn thôi.

Cậu thích thì ăn đi."

Nghe thì như cái cớ tuỳ tiện nào đó, nhưng Tô Nhung lại bất giác cong mắt mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Tớ thích ăn cái này lắm."

Là loại kẹo trái cây cậu thích — giá không cao, nhưng đã rất lâu rồi cậu chưa ăn lại.Ngậm viên kẹo trong miệng, Tô Nhung khẽ nói cảm ơn với Giang Tiền."

Chỉ là...

đủ đơn thôi mà."

Lần đầu tiên Giang Tiền khựng lại khi nói.

Sau khi thấy Tô Nhung thật sự vui vì hộp kẹo đó, anh ta hơi quay đầu ho nhẹ, trong ánh mắt đen láy lóe lên một tia khác thường.Liệu đây có thực sự là trùng hợp?Bởi vì...

Đứa trẻ năm xưa ấy, cũng rất thích loại kẹo này."

Khụ, lát nữa cậu có định xuống nhà ăn không?

Tôi có thể đi cùng..."

"Lát nữa tôi có việc phải ra ngoài rồi."

Tô Nhung mút viên kẹo, khẽ lắc đầu, cắt ngang lời anh ta còn chưa nói hết."

Vậy à."

Tô Nhung không nhận ra, khi nghe câu đó xong, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Tiền đã dần biến mất.Cúi đầu nhắn thêm một tin nhắn nữa, Tô Nhung lại nghe thấy đối phương nói:"Tôi đi đây."

Cậu ngẩng lên — cánh cửa đã đóng lại.

Chỉ còn mình cậu ngồi ngây ra đó, miệng vẫn ngậm kẹo trái cây.Giang Tiền đi vội thật đấy...* Theo đúng giờ đã hẹn, Tô Nhung đến địa điểm mà Úy Khanh Duẫn chỉ định.Cậu từng đến đây một lần, người mở cửa vẫn là dì Mạch quen thuộc."

Chào buổi tối, cậu Tô."

"Cháu chào dì Mạch."

Chào hỏi xong, Tô Nhung theo chân bà vào trong.

Thấy phòng khách vắng bóng người, cậu tò mò hỏi: "Ngài Úy... không ở nhà ạ?"

"Thiếu gia đang ở vườn sau, lát nữa sẽ quay lại."

Dì Mạch mỉm cười dịu dàng.

"Cậu có thể ngồi đợi ở phòng khách một chút.

Bữa tối sẽ chuẩn bị xong trong nửa tiếng nữa."

Tô Nhung gật đầu, cảm ơn bà đã rót trà, rồi ngồi yên trên sofa, lặng lẽ quan sát từng chi tiết trong ngôi nhà này.Lần trước đến cậu không có cơ hội nhìn kỹ, lần này mới nhận ra nơi đây thực sự rất đặc biệt.Phong cách chủ đạo là sang trọng hiện đại, nhưng ở mỗi góc phòng đều được bày một đến hai món đồ trang trí mang tính nghệ thuật rất cao.

Tuy hình dáng lạ mắt, nhưng lại cực kỳ thu hút.Ánh mắt lướt qua những món đồ trang trí, Tô Nhung chú ý đến một cuốn sổ tranh đang mở trên chiếc bàn tròn gỗ nhỏ cạnh đó.Trên nền giấy trắng, dường như có ai đó đã dùng bút chì nhạt phác họa một bóng người mờ mờ.Là ai vậy?Chẳng lẽ... là hình ảnh của bạch nguyệt quang trong lòng Úy Khanh Duẫn?

Nếu vậy thì...
 
Back
Top Bottom