Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🥯Chương 99


Hiện tại Hứa Cảnh Dịch tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trông giống như một người có thể thương lượng được."

Đúng vậy, chúng tôi đã cử đội cứu hộ đi tìm kiếm, hiện giờ đang chờ tin tức..." – lời của cảnh sát Lưu còn chưa dứt thì điện thoại ông mang theo chợt vang lên, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người."

Alo, là tôi đây.

Tình hình thế nào rồi?"

"Đã tìm thấy rồi?"

Giọng của cảnh sát Lưu nhẹ hẳn đi như trút được gánh nặng, nhưng rất nhanh lại trở nên căng thẳng: "Người bị thương đưa đi bệnh viện trước, mấy người còn lại...

được, đưa lên đây trước đi!"

Cúp máy xong, cảnh sát Lưu quay sang nói với Lâm Nhất Hòa: "Đã tìm được bốn người, hai nữ sinh được đưa đến bệnh viện trước, hai nam sinh còn lại không bị thương nghiêm trọng, đang trên đường đến đây."

Thông tin còn thiếu một người khiến cả căn phòng lặng đi, Lâm Nhất Hòa há miệng định nói thì đã nghe cảnh sát Lưu tiếp lời: "Công tác cứu hộ vẫn đang tiếp tục, đợi các em ấy về rồi hỏi rõ tình hình."

Nói xong, ánh mắt ông nhìn về phía cửa, suốt cả quá trình không hề liếc sang Hứa Cảnh Dịch lấy một lần.Ngay tức khắc, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chợt tối sầm, cơn bất an dâng lên dữ dội, anh hiểu ngay có chuyện không ổn.* "Cậu nói là... lúc mọi người định thần lại thì Tiểu Nhung đã biến mất rồi?"

Giọng hỏi lạnh như băng vang lên bên tai.

Nhạc Sâm – người đang khoác chăn lông màu xám, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Cảnh Dịch, trong đáy mắt là sự hối hận và bất lực sâu kín: "Phải... em không giữ được anh ấy."

"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột."

Khi họ ra khơi, chỉ có một ít gió biển nhẹ, bầu trời quang đãng, hoàn toàn không có dấu hiệu gì sắp có bão.Bởi vì tin vào lời người cho thuê tàu, họ đã xem nhẹ những lời cảnh báo, kiên quyết ra khơi.Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, chiếc du thuyền lướt sóng theo chiều gió, cảm giác thật tự do và phóng khoáng.

Sóng biển trắng xóa vỗ dạt dào, để lại một vệt nước dài như tấm lụa trắng trải dài trên mặt biển.Vấn đề phát sinh từ động cơ du thuyền – nhân viên kỹ thuật đã không kiểm tra kỹ trước khi xuất phát, khiến máy đột ngột trục trặc giữa biển.

Tất cả thiết bị liên lạc đều vô hiệu, cả nhóm bị mắc kẹt giữa đại dương.Trên tàu có một thuyền cứu sinh cỡ nhỏ, vì lúc đó còn sớm nên nhân viên lái tàu quyết định quay lại đất liền để tìm cứu viện, để năm sinh viên ở lại du thuyền.Trên tàu có đủ thức ăn, nước uống, áo phao và vài thiết bị cấp cứu, thời gian rời đi chỉ khoảng hai tiếng nên mọi người không nghĩ có gì nghiêm trọng.Ai cũng nghĩ vậy.Nhưng một tiếng sau khi người lái rời đi, thời tiết trên biển bất ngờ thay đổi.Mây đen kéo đến, gió lớn ập tới, mưa đổ ào ào như thác lũ.

Chiếc du thuyền nhỏ bé chao đảo điên cuồng theo từng đợt sóng dữ.Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thân tàu bằng sắt không chịu nổi những cơn sóng hung dữ, hết đợt này đến đợt khác đập thẳng xuống tàu.Cả năm người bị dầm mưa ướt sũng, chỉ còn biết ôm chặt lấy lan can để tránh bị hất văng xuống biển.Ai cũng biết, rơi xuống đó... thì cơ hội sống sót gần như bằng không.Tiếng khóc hối hận hòa lẫn trong tiếng gió, hai nữ sinh run rẩy ôm chặt lan can.

Một đợt sóng lớn nữa lại ập tới, du thuyền chao đảo dữ dội như sắp lật úp."

Rốt cuộc có ai đến cứu không vậy?!!"

"Gió to thế này thì ai mà tới được chứ?!?"

"Hức hức hức... tôi hối hận quá, có khi nào mình chết ở đây không?!"

Tiếng hét gần như gào thét, cả năm người không thể nghe rõ nhau nói gì.Không rõ trên mặt là nước mưa hay nước mắt, Lưu Bối Bối lớn tiếng gọi về phía Trương Trúc Bình: "Trương Trúc Bình, bây giờ chúng ta phải làm sao?!"

"Tất cả là tại cậu!

Ai bảo đòi ra biển?!"

"Giờ mới trách tôi à?" – Trương Trúc Bình gạt nước mưa khỏi mặt, hét trả: "Chẳng phải chính cậu nói muốn chơi trò gì đó mạo hiểm sao?!

Nói đi!!"

"Trương Trúc Bình, cậu...!!" – Chưa kịp dứt lời thì một cơn sóng lớn nữa lại ập đến, đập mạnh vào du thuyền, khiến ai nấy đều tê dại cả người.Nhìn thấy cậu thiếu niên bên cạnh im lặng từ đầu tới giờ, Nhạc Sâm vội dùng thân mình chắn cho Tô Nhung khỏi đợt sóng kế tiếp.

Cậu ta lo lắng hét lên:
"Anh Nhung!

Anh sao rồi?!

Còn ổn chứ?!!"

"Anh... vẫn ổn..." – Giọng của Tô Nhung rất nhỏ, ôm chặt lấy lan can đã ngốn gần hết sức lực của cậu.

Mặt cậu đẫm nước, mắt cũng không thể mở nổi vì bị mưa biển vỗ liên tục.Cả khuôn mặt trắng bệch, dù vẫn ôm chặt lan can, nhưng thân hình gầy gò của cậu cứ bị sóng đánh dạt, va đập từng nhịp vào thanh sắt cứng ngắt.Rét buốt, đau đớn – toàn thân như bị ngâm vào nước đá, tê dại đến mức không còn cảm giác, sức lực cũng cạn dần theo từng đợt sóng.Thể lực của Tô Nhung vốn yếu, lại thiếu rèn luyện trong thời gian dài, khiến cậu trở thành người đầu tiên kiệt sức trong tình huống nguy cấp.Có vẻ như Nhạc Sâm cũng nhận ra cậu đang yếu dần, cánh tay ôm lan can trở nên lỏng lẻo, cậu cắn răng, dồn hết sức ôm lấy Tô Nhung vào lòng, hét bên tai cậu:"Anh Nhung!

Cố lên!

Làm ơn đừng buông xuôi!!"

Nhưng Tô Nhung thật sự quá mệt rồi.

Cơ thể đã tê cứng, lạnh buốt đến mức chẳng còn cảm giác, hành động trở nên cứng đờ.

Cậu biết mình sắp không cầm cự nổi nữa, cố gắng mở miệng nói: "Nhạc Sâm... buông anh ra đi."

Dù Nhạc Sâm có khỏe đến đâu thì cũng khó mà giữ nổi hai người.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, việc tự bảo vệ bản thân là điều khôn ngoan nhất."

Em không buông!!"

Dù có chết, cậu ta cũng không buông tay.Nhạc Sâm rất rõ, nếu buông tay, dù cậu có sống sót... thì cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân.Chính cậu ta là người kéo Tô Nhung đi chơi, dù trước đó Tô Nhung đã nhắc trời có thể xấu, nhưng cậu ta vẫn cố chấp không nghe, chỉ muốn có chuyến đi biển với người mình quý mến.Cắn chặt răng, Nhạc Sâm cố nặn ra một câu run rẩy từ trong lồng ngực: "Anh...

Tô Nhung...

ôm lấy em, ôm chặt lấy em đi!!"

Cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cậu lạnh ngắt, thân nhiệt tụt quá thấp khiến Nhạc Sâm biết rất rõ – nếu còn chậm trễ nữa, Tô Nhung thật sự... có thể sẽ mất mạng.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🥯Chương 100


"Tô Nhung, cố lên chút nữa!

Đừng nhắm mắt lại!

Mở mắt ra!

Anh mau mở mắt ra cho em!!"

Lúc này, Nhạc Sâm đã chẳng còn để tâm được điều gì nữa.

Cậu ta không nghe thấy ba người phía sau đang hoảng loạn gọi tên mình, trong mắt, trong tim chỉ còn duy nhất hình bóng của thiếu niên nhỏ bé, gương mặt trắng bệch đang nằm trong lòng cậu ta."

Nhạc Sâm!

Cẩn thận, bên đó có sóng lớn!!"

"Ôm chặt vào, ôm chặt vào!!!"

Tiếng của Trương Trúc Bình vang lên giữa tiếng gió và mưa dồn dập.

Nhạc Sâm còn chưa kịp ngẩng đầu thì một đợt sóng lớn ập đến, chiếc du thuyền lắc lư dữ dội, một nửa thân tàu đã bị nước biển nhấn chìm."

Mọi người sao rồi?

Có ổn không?!"

Phía tàu vừa mới thoát khỏi con sóng dữ, mưa gió lúc này đã dịu đi hơn một chút so với khi nãy.

Trương Trúc Bình vừa kiểm tra tình hình mọi người xong thì chợt phát hiện Nhạc Sâm có biểu hiện lạ."

Nhạc Sâm, cậu sao thế?"

"Không thấy nữa rồi... không thấy nữa rồi..."

Cậu lẩm bẩm như người mất hồn, đôi mắt dại đi nhìn chằm chằm vào vòng tay trống rỗng.

"Tô Nhung?

Tô Nhung đâu rồi?"

"Anh Nhung, anh ở đâu?!"

Ánh mắt thất thần nhìn ra vùng biển đen kịt ngoài lan can, dường như Nhạc Sâm đã hiểu ra điều gì đó.Cánh tay ôm chặt lan can chợt buông lơi, cậu ta không cần suy nghĩ gì mà lập tức định nhảy xuống biển để tìm người."

May mà tôi kéo kịp, nếu không thì giờ cậu ấy cũng đã mất tích rồi."

Trương Trúc Bình cũng đang khoác tấm chăn xám trên người, khuôn mặt trắng bệch khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, giọng vẫn còn run vì sợ: "Sau đó thì sóng bắt đầu dịu đi, không lâu sau chúng tôi được tìm thấy."

"Tô Nhung chắc rơi ở khu vực gần đó.

Mấy người có thể..."

"Do sóng lớn nên người bị rơi xuống sẽ trôi theo dòng, không thể nào vẫn ở chỗ cũ được.

Nếu không thì chúng tôi đâu tìm mãi mà vẫn không thấy..."

Dường như nhớ ra ở đây còn có người thân của Tô Nhung, cảnh sát Lưu ngưng nói giữa chừng.Ông quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch, khuôn mặt anh lúc này tối sầm như mực, giọng ông trầm trọng mà cam đoan:"Anh Hứa, chúng tôi nhất định sẽ tìm được Tô Nhung."

"Anh cứ yên tâm."

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh đen sẫm, tĩnh mịch như vực sâu không đáy, cánh môi mím chặt khẽ hé ra, bật ra một tiếng cười nhạt khô khốc.

Giọng nói khàn đặc và rát bỏng: "Thật sao?"

Câu nói ấy mang đầy nghi ngờ và không một chút tin tưởng.Đã gần bốn tiếng trôi qua kể từ lúc cứu hộ bắt đầu.

Giữa biển khơi sóng gió điên cuồng, việc tìm được một người như vậy chẳng khác nào chuyện viển vông giữa đêm đen.Anh đứng dậy một cách cứng ngắc, ra đến cửa rồi mới rút điện thoại gọi đi: "Chuẩn bị tàu cho tôi.

Tôi muốn ra biển tìm người."*Một hòn đảo nhỏ cách xa bờ biển Bác Cảng.Những tán cây rậm rạp lay lắt dữ dội trong cuồng phong.

Trong bóng tối, một người đàn ông cao lớn đang cõng một thân hình nhỏ bé, gầy gò, từng bước một tiến lên đầy khó nhọc.Gió trên đảo hoang còn khủng khiếp hơn đất liền.

May mắn thay, thân thể người đàn ông ấy cường tráng và nhanh nhẹn, tránh được vài cơn gió giật dữ dội, cuối cùng cũng về đến căn nhà duy nhất trên đảo.Cánh cửa vừa mở ra, ánh đèn vàng ấm áp lập tức phủ lên người họ, theo đó là hơi ấm của lò sưởi tràn vào.Vừa vào đến nơi, người đàn ông cao lớn, tuấn tú liền cất tiếng gọi: "A Nhiên, anh nhặt được một người."*Chương 52Trên đường đến Bác Cảng, không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Tô Nhung, khiến Hứa Cảnh Dịch sớm đã có linh cảm xấu nhất.Thời tiết ngày càng tệ, bờ biển lại gần cảng, nhóm sinh viên trẻ thích cảm giác mạo hiểm...

Tất cả những yếu tố đó cộng lại đều đang đẩy anh đến một ý nghĩ đáng sợ và u ám đến cực độ.Và quả nhiên—điều tồi tệ nhất đã xảy ra.Tiểu Nhung của anh đã mất tích.Trước khi tới nơi, Hứa Cảnh Dịch đã cho người chuẩn bị sẵn mọi phương án, chính là để đề phòng tình huống xấu nhất.Không phải anh không tin vào năng lực của đội cứu hộ, nhưng người đã mất liên lạc hơn bốn tiếng đồng hồ.

Anh không thể tiếp tục ngồi chờ vô vọng.Anh không dám—
Bởi vì cái hậu quả đó, là điều anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tô Nhung từ đây sẽ biến mất mãi mãi, đầu anh lại đau nhói dữ dội, còn dữ dội hơn bất kỳ cơn đau nào trước đó.Nhưng anh không uống thuốc.Anh muốn dùng chính cơn đau đó để khống chế bản thân, kìm nén cơn bùng nổ đang gào thét trong tim.

Ép mình phải tỉnh táo, phải suy nghĩ mọi cách có thể để tìm lại được Tô Nhung.Anh bước nhanh đến bến cảng, nơi đó đã có sẵn một chiếc du thuyền đang neo bên bờ, chao đảo dữ dội giữa cơn cuồng phong.Bầu trời đêm đen kịt, gió mưa mỗi lúc một mạnh, thời tiết khắc nghiệt thế này, ra biển chẳng khác nào tự tìm cái chết.Cảnh sát Lưu lập tức chặn anh lại.

Ông phải giữ chặt vành mũ để không bị gió thổi bay, không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, ông lớn tiếng hét: "Anh Hứa, bây giờ không thể ra biển được!"

"Hoàn toàn không đủ điều kiện để ra khơi!

Anh làm vậy là tìm chết đấy!"

"Đội cứu hộ của chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm, họ chuyên nghiệp và an toàn hơn rất nhiều..."

Lời ông còn chưa dứt thì đã bị Hứa Cảnh Dịch gạt mạnh sang một bên.

Lúc đó ông mới nhận ra—lực tay của người đàn ông này mạnh đến đáng sợ.Gương mặt Hứa Cảnh Dịch lúc này lạnh lùng đến tột cùng, đôi mắt trông thì tỉnh táo, nhưng sâu bên trong lại là một cơn cuồng phong dữ dội, ẩn nhẫn và đáng sợ đến cực độ.Anh không thèm liếc cảnh sát Lưu một cái, nhận lấy áo phao từ cấp dưới đưa tới, lập tức bước lên thuyền.Toàn bộ quá trình chưa đến hai phút, lúc cảnh sát Lưu hoàn hồn thì chiếc du thuyền đã rẽ sóng lao ra khơi."

Quay lại!

Quay lại cho tôi!!!"

Ông hét toáng lên, tiếng hét bị gió giật và mưa đập dồn dập che lấp, không thể truyền đến tai người đàn ông đã quyết tâm liều mạng ấy.Ông túm lấy người vệ sĩ áo đen đang im lặng bên cạnh, hét lên cảnh báo: "Anh ta sẽ chết mất!

Ông chủ của mấy người sẽ chết đấy!"

"Nguy hiểm quá!

Sao không chịu nghe lời?!!

Mau kéo anh ta về đi!!!"

Vô ích—
Dù có nói thế nào, cũng vô ích.Nhìn chiếc du thuyền màu trắng dần mất hút trong biển đêm đen như mực, hai người cấp dưới chỉ khàn giọng nói một câu:"Không ngăn được đâu..."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 101


Bọn họ đã thử đủ cách rồi, thậm chí lôi cả ông bà chủ ra cũng không thể khuyên nổi.

Bởi vì cậu chủ Hứa Cảnh Dịch của họ, thực sự đã phát điên rồi.Chỉ có tìm được Tô Nhung, người điên ấy mới có thể trở lại bình thường."

Điên rồi!

Tất cả đều điên cả rồi!!"...Tình hình trên biển không thể xem thường.Biển cả bao la như một mảng đen kịt mênh mông vô tận, bầu trời và mặt biển dường như hòa làm một, tạo thành một vực sâu thăm thẳm không đáy.

Trong bóng tối, một điểm sáng nhỏ đang rẽ sóng lao về phía trước.Gió lớn và mưa dày đặc trên biển như muốn dồn toàn bộ sức mạnh đánh sập con du thuyền trắng nhỏ bé ấy, dìm nó xuống đáy sâu, không để nó tiếp tục tiến thêm được nữa.May mắn thay, người lái chiếc du thuyền dường như là một người có nhiều năm kinh nghiệm đi biển, giữa những đợt sóng cuồng nộ, anh ta vẫn có thể giữ vững phương hướng.Bàn tay điều khiển vô-lăng một cách thành thạo, né tránh sóng lớn bằng kỹ thuật vững vàng, Hứa Cảnh Dịch chăm chú nhìn vào màn hình định vị radar trên bảng điều khiển.Trên màn hình nhỏ có nền đen ấy là những vòng tròn giãn cách từ trong ra ngoài, la bàn điện tử đang âm thầm thực hiện nhiệm vụ truy tìm mục tiêu cho người dùng.Mặc dù đang "phát điên", nhưng Hứa Cảnh Dịch không hề ra khơi một cách mù quáng.Dựa theo hướng di chuyển của cơn bão kết hợp với dòng hải lưu, anh suy đoán hướng mà Tô Nhung có thể đã bị cuốn đi, từ đó đi theo lộ trình được phân tích để tìm lấy dù chỉ là một phần triệu khả năng.Du thuyền đã di chuyển được một quãng rất xa, sớm đã vượt qua khu vực tìm thấy nhóm của Nhạc Sâm.Hứa Cảnh Dịch vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.

Sóng gió không ngừng ập vào con thuyền, gió quất vào mặt anh như dao cắt, nhưng khuôn mặt đẹp lạnh lùng phủ một tầng sương giá ấy chỉ toàn nước mưa – anh không hề rảnh để lau đi.Từng giây từng phút, anh đều tập trung cao độ vào màn hình radar, sợ rằng chỉ lơ là một chút là sẽ bỏ lỡ tín hiệu của Tô Nhung.Anh tin tưởng vào hướng mình đã chọn, nhưng radar mãi vẫn không có chút phản hồi nào.

Kết quả đó khiến lòng người lạnh toát, như có một tảng đá đè nặng trong tim, bất an càng lúc càng lớn.Hứa Cảnh Dịch thầm thấy may mắn vì trước đó anh từng lén cài phần mềm định vị trên điện thoại của Tô Nhung, và còn chuẩn bị riêng một túi chống nước cho cậu khi sắp xếp hành lý chuyến đi.Nếu như Tô Nhung đã dùng túi chống nước, điện thoại vẫn còn bên người thì hoàn toàn có thể dò được tín hiệu.Chỉ là — không thể chắc chắn liệu điện thoại ấy còn trong tay Tô Nhung, hay đã bị đánh rơi trong trận bão biển vừa rồi...Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là cách nhanh nhất và duy nhất có thể tìm được cậu.Dù lý trí vẫn còn, Hứa Cảnh Dịch cũng không ảo tưởng rằng chỉ một mình anh có thể tìm được Tô Nhung, cũng không hề xem nhẹ đội cứu hộ.Trước khi xuất phát, anh đã ra lệnh cho cấp dưới gửi thông tin định vị cho đội cứu nạn.*Thời gian đã trôi đi rất lâu.Giữa những cơn sóng lớn cao vút, phần đầu trắng muốt của du thuyền vẫn ngẩng cao kiêu hãnh, phá vỡ từng đợt sóng cuộn rồi vững vàng tiến lên.Trời bắt đầu sáng.Từ phía chân trời, mặt trời dần ló rạng, rực rỡ ánh đỏ, xuyên qua tầng mây nặng trĩu, xé tan màn đêm đen đặc, chiếu rọi khắp đại dương mênh mông.Cơn bão dường như đã qua, mặt biển trở lại bình lặng.

Du thuyền trắng trôi lặng lẽ giữa đại dương yên ả.Trên tàu, người đàn ông sau một đêm vật lộn với giông tố có phần mệt mỏi, nhưng dáng người cao lớn vẫn thẳng tắp như trước.

Khi nhìn thấy một hòn đảo cô lập phía trước, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên một tia sắc lạnh.Cùng lúc đó, radar trên bảng điều khiển cuối cùng cũng phát tín hiệu.— Lai Doanh Đảo —Một hòn đảo hoang nằm sát biên giới quốc gia.Không có dấu hiệu khai thác, không có cả bến tàu, chẳng hề thấy bất kỳ công trình nhân tạo nào — đích thực là một hòn đảo hoang đúng nghĩa.Hứa Cảnh Dịch cởi áo phao, tháo áo khoác ngoài, vắt khô rồi không mặc lại nữa.

Anh cầm trên tay, thận trọng từng bước tiến sâu vào đảo.Cây cối rậm rạp, địa hình ẩm ướt sau một đêm mưa lớn.

Rêu xanh và vũng nước khắp nơi khiến chỉ cần bất cẩn là có thể trượt ngã.Càng đi sâu vào trong, sắc mặt Hứa Cảnh Dịch càng thêm cảnh giác.Những chiếc bẫy được ngụy trang bằng lá cây khô trên mặt đất, dây thừng thô to buộc trên thân cây cọ cao... tất cả đều là dấu vết do con người tạo ra, chứng minh rằng hòn đảo này có người sinh sống.Biết được điều đó, Hứa Cảnh Dịch lại càng thận trọng hơn – bởi điều đáng sợ nhất luôn là điều chưa biết.*"A Nhiên, cậu ấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Ở sâu trong đảo Lai Doanh, một người đàn ông mặc trang phục đơn sơ vác bó củi trên vai, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào trong căn nhà qua ô cửa sổ.Anh ta không vào trong, chỉ đứng ngoài cửa sổ, dõi theo tình hình bên trong."

Lúc sáng sớm có tỉnh lại một chút, giờ uống thuốc rồi lại ngủ tiếp rồi."

Người tên là A Nhiên không cao lớn như người đàn ông bên ngoài, vóc dáng mảnh khảnh dù mặc hai lớp áo dài.Trang phục mang hơi hướng dân tộc, cổ tay và cổ đeo những món trang sức bạc tinh xảo.

Tóc dài xõa vai, giọng nói mang chút trung tính khiến người ta khó phân biệt được giới tính.Cậu ta cầm chiếc bát nhỏ đã uống hết thuốc trên bàn, quay ra cửa sổ đưa cho người đàn ông kia, người ấy theo thói quen tự nhiên nhận lấy.Ánh mặt trời buổi sớm len qua những đám mây mỏng, chiếu vào gương mặt của A Nhiên.Cái nhìn đầu tiên, ánh mắt người ta lập tức sẽ bị hút vào nốt ruồi đen dưới đuôi mắt phượng kia.

Dung mạo thanh tú, nhưng giữa lông mày lại phảng phất một nét kỳ bí khó tả.

Đôi mắt cậu ta nhạt màu hơn người thường, càng khiến người khác cảm thấy thần bí.Dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng mỗi lần nhìn Tác Gia Nhiên, Trác Tiêu vẫn có khoảnh khắc ngẩn người."

Không sao là tốt rồi."

Anh ta ngừng một chút rồi nói: "Tối qua nhìn cậu ấy như sắp không qua khỏi."

Tác Gia Nhiên khẽ ừ một tiếng, trong mắt thoáng ánh lên vẻ gì đó.

Giọng cậu ta bình thản, không rõ cảm xúc: "Anh nhặt được cậu ấy ở đâu?"

"Ở bờ biển, bị sóng đánh dạt lên."

Nhắc đến đây, Trác Tiêu như sực nhớ ra gì đó:
"Đúng rồi, hình như cậu ấy có mang theo điện thoại, vẫn còn dùng được à?"

"Dùng được, nhưng không có tín hiệu." – Tác Gia Nhiên liếc nhìn chiếc điện thoại để trên bàn, mặt sau của màn hình còn đang mờ mờ chớp nháy: "...Với lại pin cũng sắp hết rồi."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 102


"À, thế thì cậu ấy liên lạc kiểu gì..."

'Bùm——'Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên cắt ngang lời Trác Tiêu, anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vài con chim nhỏ hoảng hốt bay vụt lên, trong không khí còn lẫn vào đó là những âm thanh kỳ lạ.Gương mặt Trác Tiêu lập tức trở nên nghiêm trọng."

Để anh ra xem có chuyện gì."

"Ừm."

Trái ngược với sự thận trọng của Trác Tiêu, Tác Gia Nhiên dường như đã đoán được điều gì đó.

Lông mày mảnh nhướng lên khẽ khàng, trong ánh mắt thấp thoáng nét thú vị như thể đang chờ xem một vở kịch.Nhanh như vậy mà đã tìm được đến đây...Cái cậu nhóc bị sóng đánh dạt vào bờ này rốt cuộc là ai vậy?"

A Tiêu."

Cậu cất tiếng gọi người đàn ông đang cầm lấy một con dao sắc nhọn, khẽ dặn dò: "Cẩn thận một chút."

"Biết rồi."

"Yên tâm, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của anh ta, Trác Tiêu thuộc nằm lòng từng tán cây ngọn cỏ ở đây, hoàn toàn không sợ hãi kẻ lạ mặt nào đang ẩn náu trong rừng và cố tình gây ra âm thanh lớn kia.Anh ta bật cười khẽ một tiếng, rồi quay người bước thẳng vào khu rừng rậm.Nhờ lợi thế quen thuộc địa hình trên đảo Lai Doanh, Trác Tiêu nhanh chóng tìm đến nơi phát ra tiếng động lớn.Ẩn mình trong bóng tối quan sát, anh ta phát hiện cái bẫy săn mà mình giăng sẵn đã bị phá hỏng.Chết tiệt!Đợi khi anh ta tóm được kẻ phá hoại bẫy của mình, nhất định sẽ không để yên cho người đó!Nghĩ đến đây, Trác Tiêu tiếp tục dò xét từng tấc đất, bước chân vô cùng cẩn trọng, nhưng ngay khi giẫm lên một vùng đất mềm, sắc mặt anh ta bỗng chốc biến đổi.Một cái bẫy mà anh ta không hề biết đến bị kích hoạt.

Chưa kịp phản ứng, Trác Tiêu đã bị một sợi dây thừng to quấn lấy, treo lơ lửng lên thân cây cổ thụ.Nhìn người đàn ông vừa từ đâu xuất hiện dưới gốc cây, ánh mắt Trác Tiêu hẹp lại, gằn giọng hỏi: "Anh là ai?!"

"Không cần quan tâm tôi là ai."

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên.

Hứa Cảnh Dịch liếc nhìn người đàn ông đang bị treo trên cây, nhướng mày rồi cúi xuống nhặt con dao lớn rơi dưới đất, thản nhiên nói: "Tôi có vài chuyện muốn hỏi, anh trả lời là được."

Cách "hỏi thăm" này hoàn toàn chẳng giống đang nhờ vả ai.

Ánh mắt Trác Tiêu trừng lên, giọng dữ dội: "Thả tôi xuống!"

"Không."

Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, Hứa Cảnh Dịch lúc này trông không hề tỉnh táo.

Đôi mắt anh sáng tối bất định, ánh lên tia dữ tợn."

Trả lời đi — tối qua có người lạ đến hòn đảo này không?"

Anh nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi trong nét mặt của Trác Tiêu, ánh mắt lập tức sắc lại, giọng nói rét lạnh: "Cậu ấy đâu rồi?"

"Anh hỏi người kiểu đó sao?"

Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.Khác với Trác Tiêu, người vừa lên tiếng không hề tỏ ra sợ hãi, giọng điệu bình thản, như thể chẳng mấy để tâm đến hành động của Hứa Cảnh Dịch.Hứa Cảnh Dịch quay phắt lại nhìn thiếu niên tóc dài vừa xuất hiện, gương mặt thoáng nghiêm lại, ánh mắt cũng thêm phần đề phòng.Anh hoàn toàn không phát hiện ra sự tiếp cận của người kia.Không đơn giản.Nắm chặt con dao trong tay, toàn thân Hứa Cảnh Dịch căng cứng, từng cơ bắp như sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào."

Sao vậy?

Có chuyện cần người giúp mà không nên hạ vũ khí trước à, ngài Hứa?"

Chương 53Nghe đối phương gọi đúng họ của mình, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chợt lóe lên, anh nhìn thiếu niên kia bằng ánh mắt dò xét: "Cậu biết tôi."

"Không, chỉ từng nghe qua cái tên thôi."

Tác Gia Nhiên dừng lại một chút, cặp môi mỏng khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm: "Dù sao thì...

đêm qua cậu nhóc kia cũng đã lẩm bẩm cái tên này mấy lần."

Câu nói ấy khiến đồng tử Hứa Cảnh Dịch co lại.Anh lập tức vứt con dao sang một bên, đôi mắt nhìn Tác Gia Nhiên ánh lên tia cầu khẩn: "Làm phiền đưa tôi đi gặp em ấy."

Thái độ lúc này hoàn toàn khác với vẻ hung hăng lúc nãy – cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác.Người ta thường nghĩ kiểu đàn ông như anh sẽ không dễ gì cúi đầu, không ngờ lại dễ dàng thay đổi đến vậy.Tác Gia Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại liếc xuống con dao vừa bị ném ra xa, như đang cân nhắc mức độ nguy hiểm của người đối diện.Cho dù Hứa Cảnh Dịch lúc này có tỏ ra bình tĩnh thế nào, nhưng cái sự dữ dội và điên cuồng sâu trong đáy mắt kia không thể nào che giấu nổi.Người này rất nguy hiểm.Môi cậu mấp máy, vẫn là giọng điệu lãnh đạm ấy, Tác Gia Nhiên đề nghị một điều kiện: "Dẫn anh đi gặp cậu ấy không thành vấn đề.

Nhưng trước đó, anh có định thả người của tôi xuống không?"

Lời nhắc nhở ấy khiến Hứa Cảnh Dịch nhớ đến người bị treo lơ lửng trên cây.

Anh liếc lên, phát hiện Trác Tiêu lúc này đã im lặng, không còn giãy giụa tức giận như trước, trông bình tĩnh đến lạ."

Tất nhiên."

Hứa Cảnh Dịch mím môi, cụp mắt xuống, sau đó nhặt lại con dao lớn và chém vào sợi dây thừng trên thân cây.'Bịch', một tiếng nặng nề vang lên, người đàn ông bị treo trên cây rơi thẳng xuống đất."

A Tiêu, anh không sao chứ?"

Nghe tiếng Tác Gia Nhiên, ánh mắt Trác Tiêu hơi ngừng lại, như vừa hoàn hồn.

Anh ta nhanh chóng đứng bật dậy, ánh mắt sắc như dao găm về phía người đàn ông xa lạ kia."

Khốn kiếp, anh dám..."

"Đủ rồi, A Tiêu."

Cắt ngang lời anh, Tác Gia Nhiên quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch — người giờ đây chẳng nói một lời nào — rồi ngẩng nhẹ cằm, giọng nói vẫn bình thản: "Ngài Hứa, mời đi theo tôi."

Nói xong, cậu ta quay người bước đi, không hề ngoảnh lại cũng chẳng lo lắng liệu đối phương có đi theo hay không."

Này!!

A Nhiên, em..."

Không giận dữ vì bị ngắt lời, Trác Tiêu vừa định gọi thì thấy người đàn ông tên Hứa gì đó lập tức bám sát theo Tác Gia Nhiên, chẳng buồn liếc nhìn anh ta.Chửi thầm một câu, Trác Tiêu vội vàng theo sau, không yên tâm để kẻ lạ ấy ở cạnh Tác Gia Nhiên một mình.*"Cậu ấy đang ở trong đó."

Đứng ngoài căn nhà, Tác Gia Nhiên không bước vào trong mà chỉ liếc sang Hứa Cảnh Dịch, chậm rãi bổ sung: "Cậu ấy hơi yếu, sáng nay tôi vừa cho uống thuốc, giờ lại ngủ tiếp rồi."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 103


Nghe vậy, bàn tay đang buông thõng của Hứa Cảnh Dịch bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Anh cố đè nén dòng cảm xúc đang gào thét trong đầu, bắt buộc bản thân phải giữ lấy sự tỉnh táo mong manh."

Tôi biết rồi."

Anh đẩy cánh cửa trước mặt, trước khi bước vào, khẽ nói với Tác Gia Nhiên một câu cảm ơn.Cánh cửa khép lại, Tác Gia Nhiên đứng lặng, ánh mắt dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Bên cạnh, Trác Tiêu bước đến, bất mãn lên tiếng: "A Nhiên, sao em lại đưa anh ta vào?"

Trác Tiêu vẫn còn tức giận vì chuyện bị anh giăng bẫy rồi trói lại.

Chỉ cần nghĩ đến là lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt."

Anh ta chỉ đến tìm người thôi."

Tác Gia Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, nhướng mày nói tiếp, "Với lại, lúc nãy anh cũng bảo cần tìm cách liên lạc với cậu nhóc kia mà?"

"Em làm thế thì sao nào?

Có gì sai à?"

"Không sai.

Nhưng cái thái độ của anh ta thì... thật sự là quá đáng!"

Trác Tiêu nghẹn lời một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:"Tên đó rõ ràng là người ngoài, vậy mà lại ngang nhiên gây ra động tĩnh lớn trên đảo, như thể sợ không ai biết có kẻ lạ đến vậy.

Không chỉ phá hỏng bẫy săn của anh, anh ta còn dám dùng bẫy trói ngược tôi lại để uy hiếp!"

Anh ta nhìn sang Tác Gia Nhiên với ánh mắt không thể hiểu nổi lựa chọn của cậu ta."

A Tiêu."

Tác Gia Nhiên khẽ lên tiếng, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa đang đóng kín.

Giọng cậu ta bình thản, không gợn sóng: "Người đó không đơn giản.

Nhưng mục đích của anh ta chỉ là tìm người, chúng ta không cần thiết phải đối đầu với anh ta."

Hơn nữa, việc Hứa Cảnh Dịch có thể một mình lần mò đến tận nơi này đã chứng minh năng lực của anh ta không tầm thường.Dám tự ý hành động như thế trong hoàn cảnh không hề nắm rõ tình hình trên đảo – nếu không phải ngu ngốc thì chính là người đủ năng lực để đối đầu với những điều chưa biết ở nơi này.Và qua vài câu nói ban nãy, Tác Gia Nhiên tin rằng Hứa Cảnh Dịch thuộc về vế thứ hai."

Anh ta đã đến đây thì cũng đỡ phiền cho chúng ta."

Tác Gia Nhiên thu lại suy nghĩ, vỗ nhẹ lên cánh tay vẫn còn căng cứng của Trác Tiêu, khẽ hỏi,
"Anh sắc thuốc xong chưa?"

"Xong rồi, đang để nguội."

Giọng Trác Tiêu có phần khó chịu, rõ ràng vẫn chưa hết giận."

Vậy thì mang vào cho họ đi."

"A Nhiên!"

Lông mày Trác Tiêu nhíu lại.

Tên đó chẳng hề khách sáo chút nào, vậy mà cậu còn muốn anh đi đưa thuốc?"

Anh không muốn đi."

"Vậy thì để em..."

"Không được!"

Trác Tiêu lập tức ngắt lời, nghiến răng nói: "Anh đi!

Trong phòng thuốc mùi nồng lắm, cậu không chịu được đâu."

Như thể thật sự sợ Tác Gia Nhiên tự mình mang thuốc đi, Trác Tiêu không buồn tranh cãi nữa, lập tức quay người vào phòng thuốc, bưng bát thuốc ra rồi gõ cửa bước vào phòng.Vừa bước vào, anh ta đã thấy người đàn ông vốn hung hăng kia đang quỳ một gối bên giường, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tô Nhung – thiếu niên đang ngủ mê man trên giường, trông yếu ớt đến đáng thương.Trác Tiêu sững người, bàn tay định đặt bát thuốc xuống bàn cũng khựng lại giữa chừng, rồi khẽ đổi hướng, bước đến gần, đưa bát thuốc ra trước mặt Hứa Cảnh Dịch với động tác hơi cứng ngắc."

Thuốc đã sắc xong, để nguội rồi, có thể uống được luôn."

Anh ta nói, giọng cộc lốc và gượng gạo.

"Đây là thuốc A Nhiên bốc riêng cho cậu ấy, uống xong chắc sẽ tỉnh lại."

"Anh hãy..."

"Cảm ơn."

Không nghi ngờ gì, Hứa Cảnh Dịch nhận lấy bát thuốc chỉ còn chừng hai phần ba.

Anh gật đầu khẽ nói: "Chuyện khi nãy, thật xin lỗi."

Không ngờ lại nhận được lời xin lỗi, Trác Tiêu ngẩn người, tay chân càng thêm lóng ngóng."

Thôi, thôi, anh... anh cho cậu ấy uống thuốc trước đi."

Thấy đối phương nhanh chóng rời khỏi, Hứa Cảnh Dịch cúi mắt xuống, nhìn bát thuốc nâu sẫm vẫn còn ấm trong tay, mùi thảo dược thoang thoảng quanh mũi.Tuy trong lòng vẫn còn giữ sự cảnh giác với hai người bên ngoài, nhưng hiện tại anh không có lựa chọn nào khác.Tình trạng của Tô Nhung rõ ràng không ổn.Thu lại mọi suy nghĩ, Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào lòng mình.

Anh múc một thìa thuốc, đưa lên môi cậu – đôi môi lúc này đã nhợt nhạt không chút huyết sắc.Anh khẽ dỗ dành: "Tiểu Nhung ngoan, mình uống thuốc nhé."

Giọng anh nhẹ như gió thoảng, như thể sợ đánh thức hay dọa sợ người trong lòng.

Bàn tay đỡ lấy vai cậu cũng chỉ dùng chút lực, sợ làm cậu đau.Anh sợ rồi.Trời biết, khoảnh khắc anh bước vào phòng và thấy được cậu, trái tim anh – vốn treo lơ lửng bao ngày qua – cuối cùng cũng rơi xuống.Như chim non tìm về tổ ấm, anh tìm lại được người quan trọng nhất đời mình – thiếu niên anh từng nắm tay thuở bé, tìm lại được cả sinh mệnh của chính anh.Ngay cả chớp mắt anh cũng không dám, sợ chỉ một cái chớp mắt, Tô Nhung sẽ tan biến ngay trước mặt.Anh không thể chịu được điều đó.Bàn tay lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt ấy, từng động tác đều nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật quý giá nhất trần đời.

Anh dịu dàng thì thầm: "Ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé..."

Anh tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành, nhưng thiếu niên vẫn ngủ mê, không hề hợp tác.

Cái mũi nhạy cảm vừa ngửi thấy mùi thuốc đã vô thức né tránh, suýt nữa hất đổ cả bát thuốc."

Tiểu Nhung..."

Ánh mắt Hứa Cảnh Dịch bất lực nhưng càng thêm xót xa.Từ nhỏ đến lớn, Tô Nhung vốn sợ uống thuốc – đặc biệt là thuốc bắc.

Những lần ốm đau trước đây, anh luôn chuẩn bị thuốc viên bọc đường cho cậu, chưa từng bắt cậu uống loại đắng như thế này.Nhưng bây giờ không còn lựa chọn.Anh ngậm sẵn một ngụm thuốc, rồi khẽ nâng cằm Tô Nhung lên, cúi xuống chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại của cậu.Bàn tay anh siết nhẹ, khiến đôi môi khép kín cuối cùng cũng hé mở.

Vị thuốc đắng nhưng mang hương thảo dược được đưa vào trong khoang miệng mềm ấm ấy.Yết hầu nhỏ khẽ chuyển động, nuốt xuống từng ngụm nhỏ.

Nhưng vừa cảm nhận vị đắng, Tô Nhung khẽ nhíu mày, mũi hừ nhẹ phản đối, thân thể khẽ giãy giụa muốn trốn tránh vị thuốc khó chịu kia.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 104


Chiếc lưỡi nhỏ mềm trong miệng vô thức khẽ đẩy ra ngoài, muốn tống vị đắng của thứ thuốc sắc màu nâu sẫm ấy ra khỏi miệng, nhưng lại chạm phải đầu lưỡi nóng rực và thô ráp của người đàn ông.Lưỡi chạm lưỡi, sự phản kháng yếu ớt lập tức bị cuốn lấy, không còn đường lui, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận từng đợt thuốc được đút vào — vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ.Kìm nén khao khát muốn hôn sâu, Hứa Cảnh Dịch kiên nhẫn đút từng ngụm thuốc vào miệng Tô Nhung.Đến ngụm cuối cùng, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi mềm ướt của cậu, đầu lưỡi khẽ miết qua vòm miệng nhạy cảm, tham lam hút lấy vị ngọt nhẹ từ miệng cậu thiếu niên.Là một nụ hôn.

Cũng là khoảnh khắc khiến thiếu niên đang say ngủ rốt cuộc có phản ứng.Tiếng rên rỉ mơ hồ bật ra từ miệng hai người, phần thịt mềm đỏ hồng trong miệng bị mút đến đau nhức.

Khi đầu lưỡi người đàn ông lại quệt nhẹ qua phần vòm miệng nhạy cảm ấy hai lần nữa, bàn tay nhỏ dính sát vào lồng ngực anh cuối cùng cũng khẽ đẩy một cái phản kháng.Hàng mi đang nhắm chặt run run mở ra, đôi mắt mơ hồ phủ sương nước khiến cậu nhìn không rõ khuôn mặt trước mặt mình, nhưng hơi thở ấm áp quen thuộc khiến cậu thấy yên tâm đến lạ."

Ai... vậy..."

Tiếng nói yếu ớt bị nuốt trọn trong lần hôn kế tiếp, cái miệng nhỏ mềm đã bị người ta khuấy đảo đến ướt mềm nhũn.

Nước bọt rỉ ra nơi khóe môi, chảy dài đến tận cằm, ướt sũng cả gương mặt.Không biết đã trôi qua bao lâu, Tô Nhung chỉ biết mình lại một lần nữa được đặt nằm xuống giường, đôi mắt xinh đẹp phủ đầy hơi nước khiến cậu chẳng nhìn rõ khuôn mặt ai, chỉ cảm nhận được một bàn tay ấm áp, quen thuộc đang nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mình.Người ấy nói: "Tiểu Nhung ngoan, ngoan nào, ngủ tiếp đi."

"Ngủ dậy rồi sẽ ổn thôi.

Đừng sợ, anh ở đây."

Giọng nói thân thuộc nhẹ nhàng đưa Tô Nhung chìm vào giấc ngủ sâu.

Cơn ác mộng dữ dội của đêm qua như bị xua tan, đôi mày cậu vốn nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.

Trái tim lo lắng bất an dần được xoa dịu.Nhìn cậu bé đang ngủ ngoan ngoãn trên giường, Hứa Cảnh Dịch cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán trắng mịn của cậu.Thật may quá.Tiểu Nhung của anh... cuối cùng anh cũng tìm lại được rồi.Chương 54Cơn ác mộng lại một lần nữa kéo đến.Bốn phía là bóng tối đặc quánh.

Dưới chân là chiếc du thuyền lắc lư dữ dội giữa cơn cuồng phong, cậu không thể đứng vững, chỉ có thể tuyệt vọng ôm chặt lấy lan can lạnh buốt bên cạnh.Những đợt sóng khổng lồ liên tục đập mạnh vào người, nước biển lạnh như băng xối vào từng tấc da thịt, và phần ngực bị va đập liên tục vào thanh chắn sắt đến mức đau đớn rã rời.Toàn thân bị nước biển lạnh lẽo ngâm đến tím tái, cơ thể run lên từng hồi, cánh tay đau nhức đến mức tê dại, cậu chỉ có thể dùng hết sức mình ôm chặt lấy cái lan can lạnh cứng kia.Buông ra... là chết.Bên tai vang lên giọng nói khàn đặc quen thuộc, đang gào lên trong cơn cuồng phong — bảo cậu đừng nhắm mắt, đừng ngủ, đừng bỏ cuộc.Nhưng... thật sự rất khó.Toàn thân cậu đau đớn, lạnh thấu xương, mặt bị nước biển tạt ướt đẫm, không thể mở nổi mắt; cả người không ngừng run rẩy trong vô vọng, mũi ngập mùi tanh mặn của nước biển, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.Cậu không chịu nổi nữa.

Cậu thật sự... không thể.Cậu hiểu rõ thể chất yếu ớt của mình, tay chân chẳng có chút sức lực.

Nếu không có ai đó đang kéo giữ lại, có lẽ cậu đã rơi vào biển sâu từ lâu rồi.Một khi rơi xuống... sẽ không ai tìm thấy được nữa.

Mãi mãi biến mất khỏi thế gian này.Nhưng làm sao bây giờ?Cậu không muốn bỏ cuộc.

Cậu không muốn chết.

Cậu không muốn chết ở đây.Ở đây... quá tối, quá lạnh.

Chết ở đây, thậm chí chẳng ai tìm được thi thể.

Chỉ có thể mãi trôi dạt giữa lòng biển, rồi bị những sinh vật dưới đáy sâu gặm nhấm.Nhưng... cậu thật sự sắp chịu không nổi rồi..."

Tiểu Nhung ngoan, không sao đâu... không sao nữa rồi..."

Bất chợt, một giọng nam dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai.

Cơ thể lạnh cóng được hơi ấm bao phủ, nỗi sợ và hoảng loạn cũng dần tan biến dưới những lời an ủi lặp đi lặp lại.Cậu chầm chậm dịch người về phía có hơi ấm... muốn đến gần hơn nữa, muốn nhiều hơi ấm hơn nữa.Hứa Cảnh Dịch ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng, đau lòng không thể tả.

Anh liên tục hôn lên trán, lên đôi mày đang nhíu chặt của Tô Nhung, cố xoa dịu nỗi sợ vẫn còn lẩn khuất trong giấc mơ."

An toàn rồi...

đừng sợ."

"Anh ở đây, luôn ở đây với em.

Sau này sẽ không để em phải trải qua những chuyện này một mình nữa..."

Không biết qua bao lâu, người trong lòng cuối cùng cũng ngừng run.Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi giọt lệ đọng nơi khóe mắt Tô Nhung, trái tim như bị bóp nghẹt.Đứa nhỏ mà anh luôn nâng niu từ nhỏ, nuôi dạy từng chút một...

Vậy mà lại phải trải qua những điều khủng khiếp thế này.Anh đau đến mức muốn phát điên.Anh chỉ hận không thể thay cậu chịu đựng tất cả mọi thứ, không nỡ để cậu phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào — dù là nhỏ nhất.Chỉ cần Tô Nhung bình an... cho dù là gì, anh cũng có thể chịu được.*Sau khi chắc chắn Tô Nhung đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, Hứa Cảnh Dịch lặng lẽ rời khỏi phòng.Vừa bước ra mới nhận ra bên ngoài đã tối hẳn.Từ căn phòng bên cạnh, một người đàn ông cao lớn bước ra, tay cầm chiếc rìu.

Nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch, anh ta lập tức bước nhanh tới."

Ra rồi à?" – Trác Tiêu hỏi – "Cậu ấy tỉnh chưa?"

"Ừm." – Giọng Hứa Cảnh Dịch trầm khàn, đôi mắt đầy tia máu –
"Tỉnh một lát rồi lại ngủ tiếp."

Sau khi uống thuốc, Tô Nhung chỉ tỉnh được khoảng hai mươi phút.

Khi ấy, toàn thân cậu đẫm mồ hôi.Anh lấy nước ấm lau người cho cậu, dỗ dành mãi cậu mới chịu ngủ lại.Lúc nãy, có lẽ là gặp ác mộng — cơ thể yếu ớt run lên trong chăn, miệng thỉnh thoảng rên rỉ những lời mơ hồ đầy sợ hãi, trông thật đáng thương.Nghĩ đến gương mặt trắng bệch đáng thương ấy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối sầm lại, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm.Khi lau người cho Tô Nhung, anh phát hiện cơ thể cậu có rất nhiều vết bầm tím, đặc biệt là ở vùng ngực — hẳn là do va chạm mạnh gây ra.

Trên làn da trắng như tuyết, những vết bầm tím hiện lên rõ ràng khiến người nhìn nhói lòng.Tim anh đau đến mức như vỡ vụn.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 105


Nghe giọng nói khàn khàn của Hứa Cảnh Dịch, Trác Tiêu khẽ nhíu mày, xoay người lấy từ đâu đó một túi nước mang tới."

Uống chút nước trước đi."

Ném túi nước cho Hứa Cảnh Dịch, anh ta nói thêm một câu: "Nước sạch đấy, vừa mới đun sôi hôm nay."

"Ừ, cảm ơn."

Không hề do dự, Hứa Cảnh Dịch uống vài ngụm nước mát trong túi, sau đó khẽ mím môi, trầm giọng nói: "Cảm ơn mọi người."

Biết rõ anh không chỉ đang cảm ơn vì túi nước này, Trác Tiêu phất tay cười nói:"Chút chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

"Nói ra cũng trùng hợp."

"Đêm qua thời tiết như vậy vốn không định ra ngoài, nhưng chợt nhớ ra chưa kiểm tra bẫy cá, nên mới chạy ra bờ biển xem thử, ai ngờ lại 'nhặt' được cậu ấy."

"Lúc nhặt được, tôi còn tưởng là xác cá chết cơ, nằm im bất động ở mép cát, không nghĩ lại là người..."

Nghĩ lại cảnh nhặt được người đêm qua, Trác Tiêu không khỏi cảm thán: "Cũng may tôi lập tức đưa cậu ta về, A Nhiên nói nếu chậm thêm chút nữa chắc không cứu kịp rồi."

"À mà này, nói mới nhớ—anh cũng gan thật đấy, một mình lái thuyền ra khơi, can đảm thật sự luôn đó.

Nhưng mà chiều nay tôi ra xem thử con thuyền của anh, phát hiện phía bên trái..."

"A Tiêu, củi đã chặt xong chưa?"

Một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau cắt ngang câu chuyện chưa dứt của Trác Tiêu.

Thấy Tác Gia Nhiên lên tiếng, anh vội giơ chiếc rìu trong tay lên:"Chặt xong rồi, cơm cũng nấu xong.

Anh mang qua ngay đây."

Nói rồi, anh ta nhìn sang Hứa Cảnh Dịch: "Anh chắc cũng đói rồi nhỉ?

Qua ăn cơm cùng đi."

"Ừm."...Sau bữa cơm, Hứa Cảnh Dịch trở lại phòng xem tình trạng của Tô Nhung.So với khi nãy, cậu đã khá hơn nhiều, không còn ra mồ hôi hay phát sốt nữa.Một lúc sau, Tác Gia Nhiên gõ cửa bước vào.

Trước khi Hứa Cảnh Dịch kịp lên tiếng, cậu ta đã nói: "Tôi đến kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu ấy."

"Làm phiền anh rồi."

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch khẽ gật đầu, chủ động nhường chỗ để cậu ta tiện kiểm tra.Lúc ăn cơm, anh đã biết Tác Gia Nhiên là người của tộc Tác Gia — một tộc người thần bí, nhưng nổi tiếng về y thuật dân gian.Đôi mắt nhạt màu, đồ trang sức bằng bạc, nốt ruồi đỏ nơi dái tai — chính là những đặc điểm nhận biết của người tộc Tác Gia.Ngay từ lần đầu gặp mặt, Hứa Cảnh Dịch đã nghi ngờ, và vừa rồi đã được xác nhận."

Tác Gia" là tên tộc, cậu ta không có họ, chỉ có tên đơn là "Nhiên".Không nghi ngờ gì về y thuật của cậu ta, Hứa Cảnh Dịch nín thở, môi mím chặt thành một đường thẳng.Cảm nhận được ánh mắt căng thẳng của anh, Tác Gia Nhiên bình tĩnh nói: "Đừng lo, ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh hoàn toàn."

Đắp lại chăn cho Tô Nhung, cậu ta đứng dậy nói tiếp: "Nhưng dù sao cũng bị nhiễm lạnh rồi.

Sau khi tỉnh dậy vẫn phải uống thuốc tiếp để tránh bệnh nặng hơn."

"Ngày mai tôi sẽ bảo A Tiêu sắc một thang khác.

Thuốc hơi đắng, nhưng hiệu quả rất tốt.

Anh..."

Cậu ta khựng lại một chút, ánh mắt dừng nơi gương mặt Tô Nhung, khẽ cong môi cười: "Cậu nhóc này hình như rất sợ đắng, ngày mai anh nhớ dỗ cho kỹ vào, đừng để cậu ấy từ chối uống đấy."

"Tôi biết rồi."

Khẽ gật đầu, Hứa Cảnh Dịch nghiêm túc nhìn Tác Gia Nhiên:"Cảm ơn.

Khi đội cứu hộ đến, tôi nhất định sẽ hậu tạ."

"Không cần đâu."

Lắc đầu, trong mắt Tác Gia Nhiên không hề có chút dao động nào, giọng nói cũng bình thản như nước: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để cảm ơn."

"Chỉ là..."

"Tôi không hy vọng có người khác đặt chân lên hòn đảo này, cũng không muốn nơi này bị nhắc đến quá nhiều.

Anh hiểu ý tôi chứ?"

Dù hơi bất ngờ trước yêu cầu của đối phương, nhưng Hứa Cảnh Dịch không hỏi thêm, cũng không tò mò.

Anh chỉ nhẹ gật đầu: "Hiểu rồi.

Tôi sẽ không để đội cứu hộ đến đây."

Tác Gia Nhiên gật đầu: "Được rồi.

Vậy tôi về trước đây.

Ngày mai các anh..."

"Sau khi Tiểu Nhung tỉnh lại, tôi sẽ đưa em ấy rời khỏi đây."

"Ừm."

Rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời, trong mắt Tác Gia Nhiên ánh lên vẻ tán thưởng.Đúng là nói chuyện với người thông minh, không tốn sức.Không nói gì thêm, cậu ta nhanh chóng rời đi.*Trở về phòng mình, thấy Trác Tiêu đang ngồi bên giường, ánh mắt đăm chiêu, Tác Gia Nhiên Nhiên nhíu mày nhẹ rồi bước đến gần."

Đang nghĩ gì vậy?"

Bị làm giật mình, Trác Tiêu quay lại nhìn cậu ta, môi mấp máy, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi."

Nói đi, sao thế?"

"Thì là... là..." – giọng Trác Tiêu nghe có phần kỳ quặc, gương mặt cũng trở nên lúng túng –
"Lúc nãy anh mang thuốc qua cho họ... thấy Hứa Cảnh Dịch đang...

đang hôn... hôn cậu nhóc kia..."

"Lúc đó anh còn tưởng họ là người yêu cơ.

Nhưng ăn cơm thì anh ta lại nói mình là anh trai của cậu ấy.

Vậy rốt cuộc... tại sao lại hôn trộm..."

"A Tiêu."

Tác Gia Nhiên Nhiên cắt ngang những lời cà lăm của anh ta, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đen láy kia, nhẹ giọng nói: "Họ giống chúng ta."

Trác Tiêu sững người.

Ngay sau đó, một bàn tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng vuốt qua má anh.Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tác Gia Nhiên, Trác Tiêu như muốn nói gì đó, nhưng Tác Gia Nhiên lại lên tiếng trước: "A Tiêu, anh quên rồi sao?"

"Chúng ta cũng là người yêu của nhau mà."

Lời vừa dứt, Trác Tiêu như khựng lại, đối diện với ánh mắt của Tác Gia Nhiên Nhiên, trong đôi mắt sáng ấy thoáng hiện lên điều gì đó... rồi trầm xuống."

Anh không quên.

Chúng ta là người yêu."

Giọng anh ta nghe có chút cứng nhắc, nét bối rối trên mặt cũng dần biến mất.Khẽ "ừm" một tiếng, đôi môi nhạt màu của Tác Gia Nhiên cong lên một nụ cười rất nhạt, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Được rồi A Tiêu, đừng băn khoăn chuyện đó nữa."

Cậu ta vỗ nhẹ lên má Trác Tiêu, rồi nói tiếp: "Ngày mai khi anh mang thuốc sang, nhớ mang theo chút mứt trái cây nhé.

Cậu nhóc kia chắc không chịu nổi vị đắng đâu."
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 106


"Anh biết rồi."

Như vừa sực tỉnh, ánh mắt Trác Tiêu dần lấy lại tiêu cự, trong đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh ta: "A Nhiên, ngày mai em muốn ăn gì?

Anh bắt về cho."

"Cá bơn thì sao?

Thịt mềm, ít xương.

Hấp lên rồi rưới tí nước tương cho đậm vị nhé?"

"Được đó."

Tác Gia Nhiên mỉm cười, không có ý kiến gì: "Đều nghe anh hết, anh sắp xếp là được rồi."

"Em hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút..."

Trác Tiêu vội đáp: "Vậy anh đi lấy nước nóng cho em rửa mặt.

Hôm nay em mệt thật đấy.

Trước khi ngủ, để anh bóp vai cho em nhé."

"Ừm, cảm ơn A Tiêu."

"Ây, nói cảm ơn cái gì chứ, khách sáo quá!"

Phất tay như không có gì, Trác Tiêu quay người ra ngoài, không hề để ý nét mặt của Tác Gia Nhiên sau khi nghe câu đó thoáng thay đổi.Nhìn theo bóng lưng người đang đi lấy nước, Tác Gia Nhiên khẽ mím cặp môi nhạt màu, ánh mắt cụp xuống, không rõ đang nghĩ gì.*Chương 55Sau một giấc ngủ dài, cậu bé cuối cùng cũng mở mắt.Đôi mắt long lanh vẫn còn chút mơ hồ, trước mặt là lồng ngực vững chãi của một người đàn ông, vòng eo bị cánh tay lớn ôm chặt, hai chân cũng quấn lấy nhau — tư thế ngủ quá mức thân mật khiến Tô Nhung bối rối, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt khi ngủ của Hứa Cảnh Dịch, nhận ra giữa đôi mày anh có chút mệt mỏi.Tại sao anh ấy lại ở đây?Đây là đâu?Mình đã sống sót?

Hay đã chết rồi, những gì thấy được giờ chỉ là ảo giác?Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng não bộ vừa tỉnh lại còn chưa xử lý nổi, thái dương đập thình thịch, đầu óc nặng trĩu.Cậu cố vươn tay xoa thái dương, nhưng vừa cử động, người đàn ông đang ngủ kia liền theo phản xạ kéo cậu sát vào lòng hơn nữa, mắt vẫn chưa mở, giọng dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ... không sao rồi."

"Tiểu Nhung, anh vẫn luôn ở bên em."

Giọng anh khàn khàn, thô ráp nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.Đầu cậu bị vùi chặt trong ngực Hứa Cảnh Dịch, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hương nước hoa lạnh lạnh nhưng rất dễ chịu và quen thuộc trên người anh.Thơm lắm... rất quen thuộc."

Anh Cảnh...

Cảnh Dịch..."

Cậu cất tiếng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, giọng khản đặc, còn hơi đau rát.Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cậu vỗ nhẹ tay anh.Cậu muốn ngồi dậy kiếm nước uống, nhưng Hứa Cảnh Dịch lại hiểu nhầm, tưởng rằng cậu vẫn còn đang gặp ác mộng.Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, từng nụ từng nụ, dịu dàng di chuyển xuống giữa chân mày.Tô Nhung bị hành động của anh làm cho sững sờ, thấy anh còn định tiếp tục hôn xuống môi, cậu vội giơ tay chắn lại: "Anh Cảnh Dịch, đừng..."

Nếu nói việc ngủ ôm nhau là hành động vô thức thì việc hôn từ trán đến môi rõ ràng là cố ý.Dù có là để an ủi vì tưởng cậu gặp ác mộng, cũng không nên là bằng nụ hôn.Quá thân mật rồi.Điều này không nên xảy ra giữa hai người thanh mai trúc mã.Giọng của Tô Nhung khiến Hứa Cảnh Dịch mở mắt.

Giữa mày anh là vẻ mệt mỏi rõ ràng, trong mắt vằn lên những tia máu đỏ, cả người toát lên cảm giác chưa được nghỉ ngơi đúng nghĩa.Và quả thực là vậy.Tối qua, đến nửa đêm Tô Nhung lại gặp ác mộng lần nữa.Cậu run rẩy cả người, lạnh toát, miệng không ngừng thốt ra những tiếng mơ đầy tiếng nức nở, nghe cực kỳ đáng thương.Hứa Cảnh Dịch chỉ biết ôm cậu thật chặt, vỗ về, dỗ dành, hôn nhẹ lên trán cậu, mong cậu có thể yên lòng.Càng như vậy, anh lại càng xót xa.Những giọt nước mắt nơi hàng mi của cậu như từng mũi kim đâm vào tim anh, anh hôn lên từng giọt một, nuốt hết."

Em tỉnh rồi à?"

Cổ họng khô rát khiến anh nhăn mày, nhưng chưa kịp uống nước, điều anh làm đầu tiên là kiểm tra tình trạng của Tô Nhung: "Cơ thể thấy sao rồi?

Đỡ hơn chưa?"

"Đỡ...

đỡ nhiều rồi..." — ánh mắt anh dịu dàng đến lạ, khiến Tô Nhung theo bản năng quay mặt đi, cúi đầu muốn rút lui về sau tạo khoảng cách.Nhưng không rút ra được.Anh ôm cậu quá chặt.Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, từng tiếng vang dội như gõ vào lòng cậu, như sợ cậu sẽ biến mất thêm lần nữa.Cậu do dự giây lát rồi hỏi khẽ: "Anh Cảnh Dịch... sao anh lại ở đây?"

"Vì anh đã đến tìm em."

Bàn tay to đang xoa đầu cậu vẫn dịu dàng như thế.

Tô Nhung rụt rè hỏi tiếp: "Tại sao lại đến tìm em?"

Không ngờ cậu lại hỏi như vậy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trầm xuống, thở dài như thì thầm: "Vì anh không thể sống thiếu em."

"Tiểu Nhung, anh không thể mất em..."

Khoảnh khắc ấy, hình như Tô Nhung nắm bắt được điều gì đó... nhưng cũng như chưa thể rõ ràng.Tim cậu bỗng đập mạnh không kiểm soát, mặt nóng bừng như bị bỏng nước sôi, vội vã rút tay khỏi lồng ngực anh, đầu ngón tay khẽ run.Có cảm xúc lạ nào đó len lỏi trong lòng, nhưng tạm thời cậu không gọi tên được, chỉ muốn tránh xa ra một chút để suy nghĩ cho rõ.Cậu đưa tay định đẩy ra, nhưng cơ thể cứng lại.Cậu lí nhí phát ra tiếng rất nhỏ, mặt đỏ ửng: "Anh... anh thả em ra trước có được không?"

Cái ôm khi nãy lại càng siết chặt hơn, khiến khoảng cách giữa hai người gần tới mức kề sát.

Cơ thể kề sát cơ thể, chênh lệch hình thể rõ ràng khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.Ngay cả những suy nghĩ hỗn loạn ban nãy cũng bị xóa sạch.Lúc đầu còn không thấy gì lạ, nhưng phần bụng bị áp sát dần trở nên rất rõ ràng.Phản ứng chậm nửa nhịp, Tô Nhung cuối cùng cũng nhận ra đó là cái gì."

Xin lỗi."

Hứa Cảnh Dịch bình tĩnh kéo giãn khoảng cách, ngồi dậy, vừa hay tấm chăn phủ xuống che kín phần dưới cơ thể anh.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 107


"Không phải cố ý đâu... chỉ là mỗi sáng thức dậy thì luôn như vậy..."

Anh không nói hết câu, nhưng Tô Nhung lại hiểu rõ ý của đối phương.Nhưng mà... vấn đề là ở chỗ đó sao?Không phải.Vấn đề nằm ở chỗ Hứa Cảnh Dịch rõ ràng đã cảm nhận được điều đó, nhưng anh không những không lập tức rời ra, mà ngược lại còn ôm cậu chặt hơn nữa.Điều đó khiến cậu sinh ra một cảm giác kỳ lạ: nếu cậu không lên tiếng, thì anh sẽ cứ ôm như thế mãi... mãi cho đến...

đến...Đến thế nào thì Tô Nhung cũng không thể nói ra, cậu chỉ thấy tình huống này... rất kỳ quặc."

Tiểu Nhung cũng sẽ như vậy vào buổi sáng chứ?"

Bàn tay ấm áp đặt trên đầu cậu, vuốt theo mái tóc mềm mượt rồi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên.Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mại của cậu.

Cảm giác làn da mịn màng dưới đầu ngón tay khiến anh không khỏi tán thưởng trong lòng, nhưng vẻ mặt thì vẫn giữ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.Thậm chí, anh còn dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để bàn luận với Tô Nhung về "phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông vào buổi sáng"."

Có đúng không?

Vậy em thường giải quyết thế nào?"

Tô Nhung hoàn toàn không thể thảo luận những chuyện như vậy bằng giọng điệu bình thường như Hứa Cảnh Dịch được.Cậu đỏ mặt, mắt đảo nhanh tìm chỗ né tránh, giọng nói nhỏ xíu như muỗi, vừa ngượng vừa lúng túng: "Thì... thì kệ nó thôi..."

Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?

Làm ơn đi, nói chuyện khác đi được không, cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi.Khóe môi Hứa Cảnh Dịch cong lên nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy.

Thấy cậu nhóc xấu hổ đến muốn chui xuống đất, anh cũng không tiếp tục trêu chọc nữa.Anh xoa đầu Tô Nhung, dịu giọng: "Vậy chúng ta dậy thôi."

Cuối cùng cũng chờ được câu này, Tô Nhung gật đầu lia lịa, xoay người định xuống giường, nhưng vừa nhìn thấy căn phòng xa lạ xung quanh, cậu lại sững người.Đây là đâu vậy...?"

Rửa mặt trước đã, lát nữa anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện."

"Vâng."*Theo Hứa Cảnh Dịch đến trước một căn nhà khác, Tô Nhung tò mò ló đầu ra khỏi sau lưng anh.Bốn bề xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp cao lớn, nơi họ đang đứng là một khoảng đất trống được khai hoang rõ ràng.Ba phía đều dựng những căn nhà gỗ nhỏ.

Ngoài căn phòng hai người vừa bước ra, bên phải là một gian bếp thô sơ kiêm phòng thuốc, phía trước là một căn nhà lớn hơn một chút.Theo lời Hứa Cảnh Dịch, hai người đã cứu cậu hiện đang sống trong căn phòng phía trước.Khi thấy anh bước lên gõ cửa, Tô Nhung hít sâu một hơi theo phản xạ, tay liền túm lấy vạt áo của anh, trông có vẻ rất căng thẳng."

Đây đây, đến ngay."

Cánh cửa mở ra, một giọng nam sảng khoái vang lên: "Chào buổi sáng!

Thế nào rồi, người tỉnh rồi hả?"

"Ừ, tỉnh rồi."

Hứa Cảnh Dịch nghiêng người một chút, giới thiệu: "Tiểu Nhung, đây là anh Trác Tiêu."

"Chào... chào anh Trác ạ."

Cậu lễ phép gật đầu chào, vừa rồi đã nghe Hứa Cảnh Dịch kể Trác Tiêu chính là người đã vớt cậu ngoài bãi biển.

Vì thế Tô Nhung lập tức cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cứu em..."

Tuy cậu vẫn còn lạ lẫm khi nói chuyện với người lạ, nhưng cậu hiểu rõ một điều — ơn cứu mạng không thể không biết ơn.Nếu không nhờ Trác Tiêu đưa cậu về kịp lúc, cho dù Tác Gia Nhiên có giỏi y thuật đến đâu, e rằng cũng không thể cứu sống cậu."

Ôi dào, chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn làm gì."

Trác Tiêu xua tay như thể đó chỉ là một việc tầm thường chẳng đáng nhắc đến, chỉ đơn giản là cúi người nhặt một thứ lên.Dù có là mèo hoang hay chó con, chắc anh cũng sẽ làm vậy."

Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào nhà đi, tôi đi gọi A Nhiên."* Đi theo vào phòng, Tô Nhung ngồi cạnh Hứa Cảnh Dịch, không dám nhìn quanh, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Bất ngờ, trước mặt cậu xuất hiện một bát thuốc màu nâu sẫm."

Thuốc này nấu từ sáng, là liều cuối rồi."

Ngước mắt nhìn, Tô Nhung thấy người đàn ông đối diện đeo một sợi dây chuyền bạc đặc biệt, trên dái tai trái có một nốt ruồi đỏ rực.Cậu ta mặc áo choàng đỏ sẫm, lớp trong là hoa văn bí ẩn mang đậm sắc thái dân tộc.Thoang thoảng trong không khí là mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược, khiến Tô Nhung không phân biệt được đó là mùi từ bát thuốc, hay từ chính người kia."

Chào... chào anh, em là Tô Nhung."

"Chào em, anh là Tác Gia Nhiên."

Lần này không gọi là "cậu nhóc" nữa, Tác Gia Nhiên cũng chọn gọi theo cách mà Hứa Cảnh Dịch gọi: "Tiểu Nhung, cơ thể thấy sao rồi?

Còn đau đầu không?"

"Em đỡ nhiều rồi, đầu cũng không đau nữa."

Cách gọi thân thiết của đối phương khiến Tô Nhung cảm thấy dễ chịu hơn.

Cậu vừa trả lời vừa nghiêm túc cảm ơn: "Nếu không gặp được mọi người... em thật sự đã..."

Tác Gia Nhiên khẽ lắc đầu, ý cười trong mắt dịu nhẹ: "Em may mắn lắm đấy.

Tự mình dạt được đến hòn đảo này, bọn anh chỉ góp một chút sức nhỏ thôi."

"Uống nốt bát thuốc này đi, uống xong là gần như hồi phục hoàn toàn rồi."

"Vâng..."

Giọng Tô Nhung nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhìn bát thuốc đen sì trên bàn mà hơi chùn bước.Cậu rất sợ vị đắng."

Thuốc này không đắng lắm đâu, chỉ là nhìn trông hơi đáng sợ thôi."

Nhìn ra sự do dự trong mắt Tô Nhung, Tác Gia Nhiên mỉm cười dịu dàng: "Anh đi lấy ít mứt cho em, chờ chút nhé."

Sau khi cảm ơn vì món mứt, Tô Nhung lấy hết can đảm, nhắm mắt uống cạn bát thuốc.Cậu vừa nhăn mặt đặt bát xuống, miệng còn chưa kịp kêu thì đã bị nhét một miếng mứt nhỏ."

Ngậm lại đi."

Nhìn Tô Nhung ngoan ngoãn nhận lấy món ăn từ tay Hứa Cảnh Dịch, ánh mắt Tác Gia Nhiên lóe lên như định nói gì, nhưng vừa thấy Trác Tiêu đi đến thì lại thôi."

Hôm nay trời đẹp đấy, ra ngoài ăn luôn nhé?"

Cả ba người đều không phản đối.Bữa sáng là cháo trắng đơn giản và bánh bao tự làm, tuy hình thức không đẹp nhưng hương vị lại vô cùng ngon.
 
[Hoàn/Edit/Đam Mỹ] Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
🍭Chương 108


"Thế nào, ổn chứ?

Món sở trường nhất của tôi chính là bánh bao đấy."

Thấy Hứa Cảnh Dịch và Tô Nhung đều gật đầu khen ngon, Trác Tiêu vui ra mặt, liền gắp một cái bánh bao bỏ vào đĩa trước mặt Tác Gia Nhiên."

A Nhiên, nếm thử xem?"

Tác Gia Nhiên cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống rồi cũng đưa ra nhận xét tương tự: "Ngon."

"Ngon là được rồi, nếu em thích, lần sau anh lại làm cho."

"Được."

Thấy hai người kia qua lại ăn ý như vậy, Tô Nhung nhìn mà trong lòng không khỏi tò mò, thầm đoán quan hệ giữa họ: Là anh em à?Nhưng trông có vẻ thân mật lắm, rốt cuộc họ là... quan hệ gì nhỉ?"

Hai người tính rời đi thế nào?"

Tiếng hỏi của Tác Gia Nhiên kéo Tô Nhung về thực tại, vừa nghe xong cậu liền nghe thấy Hứa Cảnh Dịch trả lời: "Nếu cậu không muốn bị người khác quấy rầy, tôi dự định sẽ lái thuyền rời khỏi vùng biển này..."

"Lái thuyền á?"

Đang cắn một miếng bánh bao dở dang, Trác Tiêu bất chợt lên tiếng.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, anh ta vội nuốt nhanh rồi nói: "Thuyền của cậu hỏng rồi, bên trái bị va tạo thành một lỗ lớn, chắc không thể chạy nổi nữa đâu."

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch nhíu mày, sắc mặt trầm xuống."

Không chạy được?"* Chương 56Thấy Hứa Cảnh Dịch nhìn về phía mình, Trác Tiêu gật đầu, vừa nhai nốt miếng bánh bao cuối cùng, vừa nói:"Ừ, hôm qua tôi thấy bên trái du thuyền bị vỡ một mảng.

Sáng nay quay lại xem thì thấy lỗ đó còn nứt to hơn."

"Với cả bên trong đã ngấm nước rồi, tôi đoán là tạm thời không thể sử dụng được."

"Tôi sẽ qua xem thử."

Hứa Cảnh Dịch gật đầu bình tĩnh.

Thấy Tô Nhung đang căng thẳng nhìn mình, anh liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: "Không sao đâu, anh sẽ xử lý được."

"Anh đi xem tình hình một chút, em có muốn..."

"Em muốn đi cùng anh."

Tô Nhung chưa để anh nói hết câu đã nhanh chóng xen lời.Từ lúc tỉnh lại, Tô Nhung như một chiếc bóng nhỏ, dính chặt lấy Hứa Cảnh Dịch, không rời anh nửa bước.Dù rằng người cứu cậu là Trác Tiêu và Tác Gia Nhiên, nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ như ở hòn đảo này, với Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch mới là người quen thuộc duy nhất – là người duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn.Biết rằng Hứa Cảnh Dịch đã một mình ra khơi để tìm cậu, Tô Nhung lại càng không muốn rời xa người ấy.Giống như chú nai nhỏ được thần linh cứu giúp, chỉ khi ở bên thần linh mới thấy bình yên."

Được, vậy chúng ta cùng đi xem."* Thực tế còn tệ hơn lời Trác Tiêu mô tả.Chiếc du thuyền bị mắc kẹt trên bãi đá ngầm, thân thuyền đầy những vết trầy xước chẳng biết do cái gì cào vào.

Xung quanh là những lá khô ngấm nước biển, dính lại thành từng mảng màu nâu.

Phía dưới mạn trái có một lỗ thủng to bằng cái đĩa ném, nước biển đã ngấm vào trong thân thuyền.Tô Nhung ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch đang đứng trên du thuyền kiểm tra, cậu vừa định bước lên vài bước thì đã bị gọi giật lại."

Tiểu Nhung, đứng yên tại chỗ, đường chỗ này khó đi lắm."

Xung quanh toàn là đá đen nhọn hoắt, hình thù kỳ lạ, xếp chồng lên nhau lỏng lẻo, rất khó để tìm được chỗ đặt chân vững.

Mặt đá còn bám đầy sinh vật biển, nếu trượt ngã chắc chắn sẽ bị thương.Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu, không bước tới nữa, đứng yên tại chỗ chờ anh kiểm tra xong."

Sao rồi anh?"

Đợi Hứa Cảnh Dịch quay trở lại an toàn, cậu mới lên tiếng hỏi: "Du thuyền còn dùng được không ạ ?"

"Pin và dầu còn khá nhiều, hệ thống điện vẫn hoạt động được."

Anh giơ tay che ánh nắng đang chiếu thẳng vào đầu Tô Nhung, giọng trầm xuống: "Nhưng động cơ đã bị nước tràn vào, có thể sẽ ảnh hưởng."

"Anh vừa kiểm tra hệ thống dây điện, tín hiệu không ổn định, chập chờn.

Phải sửa lại mới được."

"Phải sửa lại ạ?"

Hứa Cảnh Dịch "ừ" một tiếng, nhớ lại việc tối qua hứa với Tác Gia Nhiên, anh suy nghĩ rồi nói: "Tạm thời sửa thuyền trước đã.

Đợi rời khỏi vùng biển này rồi mới bật hệ thống định vị."

Thấy Tô Nhung không có ý kiến gì với phương án này, anh mím môi, không nhịn được mà lại muốn xoa đầu cậu.Em ấy ngoan quá mức.Mới chưa tới mười giờ sáng, nhưng nắng ven biển đã gay gắt.Địa hình đầy đá khiến khu vực này không có chỗ trú nắng, Tô Nhung chỉ có thể đưa tay che mắt, lặng lẽ đứng một bên chờ anh trở lại.Việc kiểm tra vừa rồi kéo dài gần hai mươi phút, thế mà Tô Nhung không hề kêu ca, cũng không phàn nàn khi biết phải ở lại nơi này thêm ít lâu.Nhưng Hứa Cảnh Dịch hiểu rất rõ — Tô Nhung muốn về nhà.Môi trường xa lạ, con người xa lạ, tất cả khiến cậu thấy bất an.

Nhưng cậu lại giấu hết những cảm xúc ấy vào lòng, không để người khác phải lo lắng.Mà chính điều ấy lại khiến người ta càng xót xa hơn.Bàn tay đang khoác lên vai Tô Nhung khẽ siết lại, nhìn cậu bé ngoan ngoãn trong lòng, Hứa Cảnh Dịch thầm hạ quyết tâm — phải nhanh chóng đưa cậu trở về.* Do trên đảo thiếu dụng cụ nên việc sửa chữa du thuyền tiến triển rất chậm.Ăn sáng xong, Hứa Cảnh Dịch lại giúp Tô Nhung bôi thuốc."

Em thấy gần như khỏi hẳn rồi, không đau nữa đâu..."

Tô Nhung đỏ mặt, định đưa tay ngăn lại, nhưng lập tức hai bàn tay trắng mịn của cậu đã bị anh nắm lấy."

Không đau cũng phải bôi tiếp, vết bầm vẫn chưa tan hết."

"Ngoan nào, chịu khó bôi thêm hai hôm nữa."

Anh nói khẽ, nhìn mấy vết bầm nhạt màu trên ngực Tô Nhung, hơi thở cũng như nghẹn lại, đôi mắt trầm xuống.Làn da trắng như tuyết ấy, chỗ nào cũng là vết bầm — chỗ xanh, chỗ tím; tuy đã mờ đi kha khá so với trước, nhưng nhìn vẫn thấy nhói lòng.Anh dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ trắng sữa, tỉ mỉ bôi lên từng vết bầm, không sót một điểm nào, cẩn thận đến mức cả mép vết thương cũng không bỏ qua.
 
Back
Top Bottom