Lãng Mạn [HOÀN - BTTDQ - CAO H] BỨC THƯ TÌNH ĐÊM QUA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 40: Nhân chứng


Tư vị cách mấy tháng lại lần nữa lên tòa án xưa đâu bằng nay.

Nhưng tương đồng chính là nội tâm cô bình tĩnh như cũ."

Chánh án tôn kính, thẩm phán viên, bồi thẩm nhân dân, căn cứ quy định thứ 32 của "Pháp luật tố tụng hình sự của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa", luật sư văn phòng Sùng Dương nhận ủy thác của bị cáo Tống Lê, ủy thác tôi đảm nhiệm luật sư bào chữa, ra tòa theo luật biện hộ vụ án này."

"Trước khi ra tòa theo luật, tôi đã nghiên cứu đơn khởi tố về bản án này của viện kiểm sát nhân dân khu Thái Dương thành phố Du, tìm đọc hồ sơ tài liệu, hội kiến người ủy thác dò hỏi nhân chứng có quan hệ, đã hiểu rõ chân tướng tương quan của vụ án."

"Luật sư bào chữa có dị nghị với sự thật viện kiểm sát nhân dân khu Thái Dương thành phố Du lên án Tống Lê cầm dao cố ý giết người, cho rằng chứng cứ hiện có tồn tại nhiều trọng điểm đáng ngờ cũng không đủ để chứng minh bị cáo Tống Lê giết hại nạn nhân Cam Can, hiện sẽ chỉ ra vài điểm đáng ngờ..."

Tiếng của luật sư Từ trầm tĩnh vững vàng quanh quẩn trong đình.Luật sư là Tống Y sắp xếp, anh chọn người cho cô trước nay đều sẽ không sai, chỉ là cô từ khi vào tòa án vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, lời nói của thẩm phán và luật sư cô đều không nghe cẩn thận.Vụ án này cho đến trước khi mở phiên tòa ba ngày cũng không có cơ hội chuyển mình, thật ra Tống Lê cũng nhận.Chân tướng không thể cãi lại, mặc dù biết là giả cũng vô lực chống cự.Chỉ là cô không quá cam tâm, cũng không rõ, rốt cuộc là kẻ điên Cam Can này đã sớm lên kế hoạch muốn kéo cô cùng chết hay là ai hận cô tận xương muốn mượn đao giết người như vậy.Cho đến sau đó luật sư liệt ra những điểm đáng ngờ thật mạnh, Tống Lê mới ù tai mà ngước mặt, không thể tin được mà nhìn người đứng trên tòa án."...

Về thời gian nạn nhân Cam Can tử vong, báo cáo nghiệm thi viết chính là 9 giờ 15 phút ngày 9 tháng 2, nhưng một phần báo cáo khác lại viết vết thương trí mạng đầu tiên của Cam Can là ở 10 giờ 15 phút tối, một đao cuối cùng lại cách khoảng sáu tiếng đồng hồ."

"Một tiếng trên báo cáo nghiệm thi này, đủ để cho một người chết vĩnh viễn mất đi thương tiếc mà chết, làm một người sống hàm oan bỏ tù, cũng đủ để cho một hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mà điều này, báo cáo thể hiện quyền uy lại phạm phải sự sai lầm cấp thấp như vậy!

Làm cho cả giới pháp y đều thấy hổ thẹn!"

Luật sư dừng cảm xúc đầy lòng căm phẫn, tiếp tục bình tĩnh trần thuật thay Tống Lê: "Từ một báo cáo nghiệm thi mới này có thể nhìn thấy, vết thương trí mạng trên người nạn nhân Cam Can ước chừng có tám chỗ, bắt đầu từ 10 giờ 15 phút tối đến 4 giờ sáng.

Mà buổi tối ngày vụ án xảy ra từ 10 giờ 15 phút đến 4 giờ sáng, bị cáo đều không có thời gian gây án đi giết nạn nhân, có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, có thể loại trừ hiềm nghi gây án."

Luật sư nộp camera lên, chứng minh Tống Lê vào 9 giờ 26 phút đêm đã rời khỏi hiện trường vụ án.

Nhưng mà từ đó về sau hướng đi cũng không thể hiểu hết.Thẩm phán hỏi có nhân chứng có thể làm chứng cô không ở hiện trường trong thời gian đó hay không, Tống Lê mới gặp lại Hứa Từ sau nhiều ngày.Trong những ngày tháng không chịu nổi như vậy cô cũng chưa khóc, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh đã ướt hốc mắt.Người đàn ông mặc vest màu xám nhạt, cà vạt thắt đến mức không cẩu thả chút nào, sơ mi trắng san bằng sạch sẽ.

Không khác biệt gì với ngày xưa, mặt mày đạm mạc lộ ra sự xa cách khó có thể lại gần, ngay cả môi tuyến đều có vẻ thanh lãnh bạc tình như vậy.Nhưng anh gầy đi rất nhiều.Vốn dĩ người cao gầy, hình dáng ngũ quan lúc này nhìn càng sâu hơn một chút.Anh cởi bỏ kiểm phục, nhưng ngồi trong chỗ nhân chứng vẫn mang theo uy áp không ngừng như cũ.Hứa Từ không đối diện với cô, như là xưa nay không quen biết, chỉ gật đầu chào hỏi theo lễ phép với thẩm phán và luật sư trên tòa.Lúc này Tống Lê mới chú ý đến, nhân viên công tố hôm nay có gương mặt cô quen thuộc, Trình Dư Hoan và Tiểu Phan đều ở đây.Tiêu Tiêu ghi chép ở một bên khác còn ngước mắt nhìn về đây, lặng yên không tiếng động mà cười một cái với cô như đang trấn an cảm xúc của cô thay Hứa Từ.Cô cũng không hề tứ cố vô thân.Khi tất cả các chứng cứ đều bất lợi với cô, còn có những người này lấy lại công đạo thay cho cô.Tống Lê dường như là rất nhanh rời tầm mắt đi, đè mí mắt không cho mình có vẻ chật vật như vậy.Hứa Từ là nhân chứng thời gian của cô.Thẩm phán hỏi: "Chứng nhân Hứa Từ, cậu có thể chứng thực hôm xảy ra vụ án bị cáo Tống Lê không ở hiện trường?"

"Đúng vậy."

Hứa Từ gật đầu: "10 giờ 15 phút tối hôm xảy ra vụ án, Tống Lê ở bên cạnh tôi."

Thẩm phán: "10 giờ 15 phút tối đến 4 giờ sáng ngày hôm sau, cô ấy đều ở bên cạnh cậu sao?"

Hứa Từ: "Đúng vậy.

Nhưng nghiêm khắc mà nói, từ 10 giờ tối đến 5 giờ 40 phút sáng hôm sau, cô ấy vẫn luôn ở cạnh tôi, liên tục đến ngày bị bắt."

Thẩm phán: "Đoạn thời gian từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng này, hai người đang làm gì."

Đây là lời chứng rất mấu chốt.Người trong sân thấy biểu cảm của Tống Lê thay đổi, Hứa Từ trầm mặc hai giây, tất cả mọi người bởi vì hai sự biến hóa rất nhỏ này mà bắt đầu nhìn Hứa Từ.

Hai giây trôi qua, biểu cảm của người đàn ông chưa đổi, ngữ khí bình thường hết sức: "Làm tình."

Thẩm phán: "Từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng?"

Hứa Từ gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm phán: "Trong đoạn thời gian này hai người không làm gì khác sao?"

Mặt Hứa Từ không đổi sắc: "Nếu loại trừ việc lau mồ hôi giúp cô ấy cùng đổi tư thế ra mà nói, có."

Lúc này biểu cảm của thẩm phán cũng bắt đầu có chút vi diệu.Tống Lê có thể tượng tượng đến khi anh nói ra những lời này thì nội tâm nhóm người Tiểu Phan kích động, nhưng lại không thể không ngại với trường hợp nghiêm túc mà nỗ lực khắc chế.Chỉ là lời chứng của Hứa Từ còn chưa đủ, luật sư lại trình camera của câu lạc bộ đêm lên.Tình huống ra vào ở cửa biểu hiện Tống Lê thật sự là đến câu lạc bộ đêm vào 10 giờ tối, lại đến 5 giờ 40 phút sáng được Hứa Từ ôm rời đi.Bởi vì quần áo của cô đã không thể mặc, cho nên được anh dùng áo khoác bọc kín mít.

Nếu có người nghi ngờ trong camera có người tạo giả, nhưng video trong ghế lô sẽ không.Nhiếp Trung Thành để bẫy Hứa Từ cũng hao tổn tâm cơ, hạ thuốc còn lắp camera mini bên trong.Sự thật chứng minh, lời chứng của Hứa Từ đúng sự thật.Một đêm kia bọn họ thật sự làm tình bên trong đó, Tống Lê không có thời gian hành hung.Sau đó luật sư lại đưa ra mấy điểm đáng ngờ, máu trên bao tay, sợi tóc tìm được trên người Cam Can cùng vân tay trên dao.Thời gian lâu dài, phiên tòa lần này thẩm vấn giằng co bốn năm tiếng mới kết thúc, nhưng lại xử lý đến sạch sẽ lưu loát.Tống Lê loại bỏ hiềm nghi được phóng thích trên tòa.Nhưng vụ án còn chưa kết thúc hoàn toàn, luật sư chuẩn bị khởi tố hai người khác: Pháp y tạo giả báo cáo nghiệm thi, người chủ sự thu mua pháp y và hành hung.Chuyện này vẫn cần Tống Lê phối hợp.Hứa Từ chờ cô ở bên ngoài, Tống Lê thấy, chỉ sau khi nghe xong hai câu chạy đến trước mặt anh.Hứa Từ ôm người vào trong lòng."

Hứa Từ."

Cô gắt gao ôm anh không buông tay.Hứa Từ giống như vừa bắt đầu, giả vờ ước lượng hai cái: "Gầy rồi."

"Anh cũng vậy."

Tống Lê ngẩng đầu lên: "Eo đều bé đi một chút rồi."

Phóng viên bên ngoài rất nhiều, nhóm Tiểu Phan phải lái xe về viện kiểm sát, đang gọi hai người đi cùng.Hứa Từ cúi đầu hỏi cô: "Đi không?"

Trong chốc lát bị phóng viên vây kín cũng không tốt, nhưng xe của viện kiểm sát có thể yểm hộ.Vụ án hình sự lần này là công khai thẩm tra xử lý, quần chúng đến bàng quan không ít.Tống Lê nhớ đến những lời anh nói khi tòa án thẩm vấn, có chút lo lắng: "Hứa Từ, lãnh đạo có thể cách chức anh tiếp hay không?"

"Hửm?"

"Tuy nói đến câu lạc bộ đêm là một bộ phận của hành động, nhưng lãnh đạo cũng không cho anh chơi gái ở đó."

Tống Lê nhíu nhíu mi: "Mà còn là nữ minh tinh rất xinh đẹp.

Điều này truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt, hôm nay nói không chừng sẽ có đầu đề...

Kinh ngạc!

Kiểm sát trưởng trẻ tuổi của viện kiểm sát khu Thái Dương thành phố Du chơi gái ở câu lạc bộ đêm, thân phận cô gái đó vậy mà lại là...

Click mở chú ý bên trong càng đặc sắc hơn."

Hứa Từ phối hợp nói theo: "Ngày mai em đi UC làm việc đi."

Anh lôi kéo Tống Lê đi ra ngoài, Tiểu Phan dừng xe ở phía sau.

Mấy người Trình Dư Hoan còn ở tòa án, không về nhanh như vậy.Tống Lê chui vào cửa xe, còn chưa đóng lại, Hứa Từ đã đè nặng cúi đầu hôn cô: "Nhưng còn có biện pháp giải quyết khác."

Không muốn bị treo đầu đề, tránh cho anh bị cách chức, còn có một phương thức giải quyết tốt hơn."

Tống Lê chớp chớp mắt: "Cái gì?"

"Gả cho anh."

Hứa Từ cắn cần cổ cô, sự tê tê dại dại bò lên: "Chúng ta kết hôn, chính là hợp pháp."
 
[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 41: Bao lì xì


Từ khi Hứa Từ ra tòa làm chứng, nội tâm của Tiểu Phan cũng đã mẹ kiếp không ngừng, làm hồn bát quái của người phụ nữ đã kết hôn - Trình Dư Hoan bốc cháy lên.

"Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!!

Mẹ kiếp!!!"

Từ điển của Tiểu Phan đã chỉ còn hai chữ này: "Loại chuyện làm tình cả một đêm này đặt trên người Hứa kiểm em một chút cũng không thấy kỳ lạ."

"Nhưng em cũng không nghĩ đến anh ấy sẽ bình tĩnh nói cho thẩm phán như vậy."

"Hứa kiểm OOC* (OOC có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách".

Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên.

Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó) rồi, em cho rằng anh ấy là người đàn ông dưới giường thanh lãnh trên giường cuồng dã, nhưng sự thật chứng minh loại đàn ông trong ngoài không đồng nhất này càng không thể tin, bởi vì anh ấy trong trường hợp nghiêm túc cũng có thể nói lời cợt nhả."

Tiểu Phan đã hỏng mất, Trình Dư Hoan thật ra cảm thấy bình thường: "Thể diện là thứ gì?

Nếu tôi có thể cuồng chiến tám tiếng một đêm, đâu chỉ có trên tòa án, bảo tôi cầm loa vọt đến quảng trường nhân dân nói cũng nguyện ý."

"Đây chính là người đàn ông hiếu thắng cả đời."

Trình Dư Hoan gật đầu thật mạnh: "Từ hôm nay trở đi, Hứa kiểm là cọc tiêu nam thần của tôi,"Tiêu Tiêu hỏi: "Vậy chồng chị thì sao?"

"..."

Trình Dư Hoan ngừng âm thanh lại, vuốt tóc mái: "A, đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong."

Tiểu Phan còn ở bên cạnh cắn đầu bút, nhắc mãi "Làm sao có thể chứ, làm sao có thể chứ."

Cho đến khi Hứa Từ và Tống Lê cầm hai quyển sổ đỏ trở về, Tiểu Phan đã chết máy.Vừa rồi đã nói cùng nhau đi xe về, trên đường bọn họ liền ném nhóm Tiểu Phan xuống xe, bây giờ hai quyển sổ hồng ném ở trước mặt, Tiểu Phan phảng phất như cún con đang đi ở ven đường lại bị người đạp một cái."

Ai mẹ nó mới từ tòa án đi ra đã đến thẳng Cục Dân Chính chứ!

A!

Cho dù cách gần cũng không thể làm chuyện như vậy đi!"

Hứa Từ giải thích về chuyện này cũng rất đơn giản: "Khởi đầu tốt đẹp."

Rửa sạch hiềm nghi là chuyện tốt, dùng đồ vật màu đỏ xung hỉ, bảo cô bình an thuận lợi.Tiểu Phan cảm thấy nữ thần của mình bị sói xám lừa đi rồi, Tiêu Tiêu cũng cảm thấy có chút tan nát cõi lòng, Trình Dư Hoan lại chạy về ăn dưa: "Đây hình như là thật."

Một con dấu lớn như vậy, có thể không thật sao...Tống Lê có chút ngượng ngùng, lúc này mới nói muốn mời bọn họ cùng ăn cơm.Mọi người một tháng nay vất vả vì chuyện của cô, trước đó còn quan tâm cô nhiều, Tống Lê cảm thấy cho dù thế nào, bữa cơm này là không tránh được.Tiểu Phan nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Tiêu phản ứng lại khách khí nói không cần, chỉ có người phụ nữ đã kết hôn Trình Dư Hoan không câu nệ chút nào: "Được thôi được thôi!

Mọi người cùng đi!"

Hứa Từ mời khách, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.Ngày thường anh ít giao tiếp, ngầm cũng chỉ uống chút rượu với Trương Trọng Huân, bây giờ thật vất vả mới có thể ăn một bữa với anh, mọi người đều rất hưng phấn, chỉ huy Tiểu Phan đi lái xe.Hôm nay Lão Đàm phải canh gác, không đi được, nhưng Hứa Từ mang cho ông ấy hai bình Mao Đài*. ( là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc.

Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.)Lão Đàm vui tươi hớn hở nhận lấy, còn khẽ meo meo nhét một bao lì xì cho Tống Lê.Cô đại kinh thất sắc* (sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật), không thể nhận."

Không đột nhiên.

Hứa kiểm sớm đã nói với tôi muốn kết hôn với cô, chuyện lãnh chứng là sớm hay muộn thôi."

Lão Đàm lôi kéo cô nói: "Ngày thường Hứa kiểm đều là một mình, nhà lại không ở đây, tôi xem như nửa người thân của cậu ấy.

Bao lì xì này tôi đã chuẩn bị rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng, tiền không nhiều lắm, chỉ một chút tâm ý lấy điềm tốt có tiền."

Người sống phải có sự hy vọng, không để bụng giá trị bao nhiêu, có chờ mong là có thể lấy hết can đảm.Xe Hứa Từ mở ra, đang ấn loa gọi cô lên xe.Tống Lê đưa bao lì xì cho anh: "Chú Đàm đưa."

Tiền lương bảo vệ không cao, trong nhà Lão Đàm còn có hai sinh viên đang đi học, sinh hoạt phí một tháng đều phải tốn không ít.

Con trai cả vừa kết hôn, con dâu mang thai thường xuyên phải đi làm kiểm tra.Hứa Từ hiểu ý cô: "Em nhận lấy."

"Đây là tâm ý của ông ấy.

Chuyện sau đó anh sẽ làm, em đừng nhọc lòng."

Anh hôn xuống trán cô để cô an tâm, sau đó nhét lì xì vào lại trong tay cô, độ cung của khóe môi cũng không bớt: "Chốc nữa Trương đội có thể còn cho em nhiều hơn, tiền lương của ông ấy cao hơn chú Đàm, em hào phóng nhận lấy là được."

Hứa Từ không quá giống với trước kia.Khi học cấp ba Hứa Từ căn bản sẽ không xử lý lõi đời tình cảm của những người này nhưng mà cô hình như càng thích anh hiện tại hơn.Trong ngày qua ngày, càng ngày càng yêu một người.Tống Lê cởi dây an toàn đứng dậy hôn gương mặt anh sau đó nhanh chóng ngồi xuống, cái gì cũng không nói nhưng ý cười ở đuôi mắt Hứa Từ càng đậm thêm một chút.Trương Trọng Huân là sau khi xử lý việc mới đến.Vụ án của Nhiếp Trung Thành đã chuyển giao đến cơ quan kiểm sát, nhưng vụ án mới Tống Lê bị người hãm hại còn đang điều tra, ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán, Trương Trọng Huân cũng nghi ngờ Hứa Từ có phải cố ý tìm mình hay không, cố tình hôm nay liền đi lãnh chứng.Nhưng lúc đến vẻ mặt vẫn vui mừng khôn xiết như cũ.Muốn rít điếu thuốc, rất nhanh đã bị Hứa Từ ngăn lại, rót một chén rượu trước mặt ông ta.Trương Trọng Huân nghiện thuốc lá căn bản không nhịn được, sau khi uống được mấy chén thì ra ngoài hút thuốc, những người đàn ông ở cục cảnh sát có hơn nửa đều là người nghiện thuốc, mọi người thấy nhiều không trách.Tống Lê sợ ông ta uống nhiều quá đứng hút thuốc ở bên ngoài quá lạnh, nên dùng đầu gối chọc chọc chân của Hứa Từ, ý bảo anh đi ra ngoài nhìn xem."

Suy nghĩ gì thế?"

Hứa Từ đi qua, thấy ông ta đứng ở hành lang.Người phục vụ bưng nước trà đi ngang qua, Trương Trọng Huân nhường đường cho người ta, khói bụi ở giữa bay lên: "Suy nghĩ xem người giống Nhiếp Trung Thành còn bao nhiêu."

Bây giờ đã có thể xác định trên cơ bản, người giết hại Cam Can là dư đảng của Nhiếp Trung Thành.Có vài manh mối tìm hiểu nguồn gốc cũng có thể tìm ra.Trên người Cam Can có tám vết thương trí mạng, còn có một chỗ là cắt bỏ bộ phận sinh dục của người đàn ông, đây có chút thừa thãi.

Nhưng căn cứ phương hướng cố vấn cung cấp, từ khi vào tay phạm tội tâm lý, có thể vẽ ra chân dung của hung thủ.

Ngay từ đầu nhận định Tống Lê cũng là nguyên nhân này.Là nữ, từng bị anh ta quấy rầy cho nên vô chán ghét bộ phận sinh dục của anh ta cũng vô cùng có khả năng.

Nhưng Tống Lê không bị anh ta xâm phạm. từng thấy bộ phận sinh dục của anh ta mà thống hận còn có những người khác.Bọn họ tìm được nam sinh đã từng bị Cam Can lăng nhục, vừa lúc chính là con trai dư đảng của Nhiếp Trung Thành.Thế lực chiếm cứ thác loạn, trải rộng khắp các ngành sản xuất khác nhau, lĩnh vực khác nhau, ngay cả giới nghệ sĩ cũng có người của bọn họ.Con dao gọi trái cây của Tống Lê cũng có thể bị bọn họ tìm được, có thể thấy là ủ mưu đã lâu.Trương Trọng Huân nghiêng mắt nhìn về người bên cạnh: "Chắc cậu cũng ủ mưu đã lâu đi?

Hứa kiểm."

Ra tòa còn không quên mang chứng minh thư và sổ hộ khẩu, sớm đã nghĩ kỹ rồi đưa người ra ngoài liền đến Cục Dân Chính.Hứa Từ cười mà không nói: "Chỉ là đã quen phòng ngừa chu đáo."

Trương Trọng Huân lười nói chuyện với anh, dự đoán tinh chuẩn này của anh, cũng có thể đi xin làm việc ở Cục Khí Tượng.Bữa tiệc đã đến giai đoạn kết thúc, nhóm Tiểu Phan uống không ít rượu, Tống lê gọi người lái thay cho bọn họ.Nhìn thấy Hứa Từ về cùng Trương Trọng Huân, cô lén lút dựa vào bên cạnh Hứa Từ, nhỏ giọng nói: "Còn chưa có."

Hứa Từ nói: "Cái gì còn chưa có?"

"Trương đội còn chưa đưa bao lì xì cho em."

Nhưng mà ông ta đã lên xe rời đi.Hứa Từ vừa mới uống cùng Trương Trọng Huân uống hai chén, bây giờ người lái thay đến đây, bọn họ ngồi ở ghế sau.Đèn neon thành phố lộng lẫy, cửa sổ xe mở ra biến thành ám quang mê ly chiếu vào trên mặt người đàn ông.Hứa Từ nghiêng đầu chăm chú nhìn cô thật lâu, gương mặt đã có hơi thở hormone đàn ông thành thục, lại có sự thanh lãnh quen thuộc khi còn niên thiếu.Tống Lê bị cái nhìn này của anh làm cho trong lòng run mạnh, Hứa Từ ngoắc ngoắc tay: "Lại đây một chút."

Trên người anh có chút mùi rượu, ngửi cũng không chán ghét, trộn một ít hương mạch nha như là nam yêu tinh câu người.Tống Lê cảnh giác mà né tránh: "Làm gì?

Muốn bao lì xì cũng không cho."

Cánh tay Hứa Từ duỗi ra, câu lấy cổ cô kéo vào trong lồng ngực, Tống Lê phác gục trên ngực anh, nghe thấy tim anh đâp kịch liệt."

Gọi chồng."

Hứa Từ thấp giọng mê hoặc: "Muốn bao nhiêu bao lì xì cũng có."
 
[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 42: Liếm liếm (H)


Về nhà vừa mới đóng cửa lại, Tống Lê đã bị người đẩy đến huyền quan* (là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.

Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.

Huyền quan là gì?

Hiểu nôm na huyền quan là tấm rèm ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách), giày trên chân bị cọ rơi xuống, Hứa Từ nâng đùi phải của cô lên sau đó đâm về phía vách tường.

Tiếng vải cọ xát ra tia lửa khô nóng, Hứa Từ nắm tay cô cởi áo khoác trên người ra, nhũ thịt mềm mại dưới sự xoa bóp của anh biến hình.Tống Lê ưm một tiếng, cánh môi khẽ nhếch cho anh có cơ hội thừa nước đục thả câu.Đầu lưỡi lọt vào trong, nụ hôn mùi rượu chui vào trong miệng, Tống Lê dần dần bắt đầu hôn đến to đầu, như là uống say theo, gương mặt đỏ đến lấy máu."

Tự giác chút đi."

Thân hình nóng bỏng của Hứa Từ kề sát cô, một người cứng như thiết, một người mềm như nước.Tay phải của Hứa Từ xoa eo nhỏ của cô, chỗ lòng bàn tay đi qua đều đang bốc cháy: "Bây giờ không gọi, chốc nữa lại khóc lóc gọi."

Gần một tháng không được ăn thịt, ánh mắt anh cũng trở nên nguy hiểm, dường như vừa cọ xuống, vật cương cứng đã để trên bụng nhỏ.Cô nuốt nuốt nước miếng, ôm cổ anh thấp giọng mềm mại gọi bên tai anh: "Chồng."

Hứa Từ đột nhiên khom lưng một tay bế cô lên, Tống Lê ngồi giữa khuỷu tay anh sợ đến mức ôm sát anh.Bật đèn đi qua một đường, sau khi Hứa Từ đi vào phòng tắm lại chặn môi cô lại: "Hối hận rồi."

Người đàn ông nặng nề hôn cô, đồng tử đen nhánh động tình: "Làm sao bây giờ?

Sau khi nghe xong càng muốn hơn."

Hứa Từ cũng không nghĩ đến sức chống cự của chính mình cũng chỉ có một chút như vậy, anh vừa tự giễu vừa dẫn tay cô ấn trên dương vật hưng phấn bừng bừng: "Tống Lê, hôn hôn anh."

Trong phòng tắm càng dễ dàng nóng lên, Hứa Từ mở nước và vòi hoa sen ra, sương mù nồng đậm làm khóe mắt cô ửng hồng.Hứa Từ hôn cô trước một chút, sau đó cởi quần áo trên người cô ra, rõ ràng đã cứng đến phát đau, dạo đầu lại làm rất có kiên nhẫn.Cô rất ngoan, ngoan đến mức mỗi lần Hứa Từ hôn cô một cái đều sẽ đáp lại.Tống Lê dùng tay câu lấy eo bụng của anh, miêu tả tuyến nhân ngư xinh đẹp, sau đó ngửa đầu liếm cằm và hầu kết của anh, Hứa Từ khó nhịn mà ngẩng cổ, dấu hôn ướt dầm dề kia quả thực đang khảo nghiệm nghị lực của anh.Anh thật sự nhịn rất vất vả, tiếng thở dốc dần dần dồn dập, tay nắm nhũ thịt của cô cũng bắt đầu mạnh mẽ xoa bóp.Trên da thịt tuyết trắng lưu lại từng chút dấu vết, đẹp như hồng mai rơi đầy trên tuyết, anh cuối cùng không khống chế được, cắn hai đóa nở đẹp nhất trước ngực kia.Tống Lê bị anh đâm lên dựa vào trên vách tường, hai đùi thuận thế treo trên sườn eo của anh, đôi tay ôm đầu rên rỉ."

Ha ưm..."

Anh liếm rất nhanh, đầu vú dưới sự trêu đùa của môi lưỡi trở nên cứng đờ, đầu vú khi bị nhổ ra ướt dầm dề, lộ ra màu đỏ tươi mới.Đôi mắt Tống Lê ướt át, mềm đến mức rối tinh rối mù.Hứa Từ ngửa đầu hôn môi dưới của cô, nhẹ nhàng cắn: "Tắm rửa một chút?"

Trên người đều là mùi rượu, tuy không khó ngửi nhưng Hứa Từ rất hưởng thụ quá trình rửa sạch, mà đây là lần đầu tiên Tống Lê tắm cho anh.

Nhưng mà rửa một lúc thì một cỗ lực đạo đè trên vai Tống Lê, làm cô quỳ giữa hai chân người đàn ông."

Có chút không nhịn nổi."

Đôi tay Hứa Từ đều đặt trong mái tóc cô, phát ra tiếng thở dốc khó nhịn: "Liếm liếm."

Tống Lê không phải chưa từng liếm cho anh, chỉ là mỗi lần đều không ngậm được hết, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm quanh thịt lăng.

Môi mềm mại đè trên quy đầu mượt mà, dương vật lại lớn lên một vòng trong nháy mắt.Hứa Từ cố nén mới không chọc nát môi anh đào của cô.Gợn sóng dưới đáy mắt đều đang kêu gào, thịt trên cơ bụng nhỏ căng chặt, người đàn ông dùng tầm mắt cực nóng nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cô chăm chú.Cô liếm không tốn lực lại rất nghiêm túc, đầu lưỡi phấn nộn cọ cán, lại hôn hôn tinh hoàn và phần đầu.Khi đầu lưỡi chống lại muốn luồn đến chỗ tiết dịch, bàn tay Hứa Từ kéo cô lên, một đường sải bước ôm cô về phòng ngủ, lần đầu tiên không lau khô bọt nước trên người.Tống Lê bị người ném lên đệm, may mắn đệm đủ mềm nếu không xương cốt của cô nhất định sẽ tan thành từng mảnh.

Nhưng vừa muốn ngồi dậy, thân hình người đàn ông đã đè ở bên trên.Môi lưỡi ấm áp dao động ở sau cổ, dương vật cứng đờ đè trên kẽ mông, Tống Lê có thể cảm nhận được sự nóng nảy trong lòng bàn tay anh.Cô nức nở một tiếng: "Hứa Từ..."

"Gọi chồng."

Hứa Từ xuyên qua từ dưới nách, nắm lấy nhũ thịt giống đậu hũ trước ngực, vừa mê hoặc mà cắn xương sụn trên vành tai: "Gọi chồng buông tha em."

Quy đầu nguy hiểm đẩy kẽ mông ra trượt xuống, cọ đến dịch thể cô tiết ra, dương vật cứng nóng có cảm giác vô cùng áp bách, cọ xát ngoài cửa hoa huyệt đến mức tê dại.Sự tê dại này khuếch tán ra toàn thân, Tống Lê nắm khăn trải giường: "Hu...

Chồng..."

"Thật ngoan."

Hứa Từ hôn sau tai cô, đầu gối lại mở hai chân ra, quỳ gối phía sau cô đẩy dương vật vào."

A..."

Tống Lê ngẩng cổ cao cao, Hứa Từ đẩy tóc ướt phía sau cô ra: "Đáng tiếc đêm nay anh đều đang nói mát* (tuy là nói nhưng không làm) thôi."

Cắm vào từ phía sau thật sự rất sâu, Hứa Từ còn muốn vớt cô từ trong đệm ra, hai người giao điệp quỳ trên gối nệm.Nếp gấp thịt từng từng lớp lớp ép đến đây, mấp máy mút côn thịt nóng bỏng vào, anh thuận thế đâm vào bên trong, đâm vào chỗ sâu bên trong.Hứa Từ bị cô cắn đến mức da đầu tê rần, tay bóp nộn nhũ của cô cũng tăng thêm sức lực.Anh chôn ở cổ cô thấp giọng thở dốc ra tiếng: "Tống Lê, em chặt quá."

Khi anh luật động cũng không dám quá nhanh, sợ trong chốc lát người tước vũ khí đầu hàng là anh, chỉ có thể thong thả đưa đẩy vòng eo, lại không biết loại tốc độ này đối với Tống Lê mà nói càng giống khổ hình hơn.Cửa huyệt bị căng ra hồng nhạt, thịt lăng chạm qua nếp uốn bên trong vách khoái cảm chồng chất, nhưng mà không đến được một bước kia.Bụng nhỏ như giấu một quả bóng bay no căng, Tống Lê đong đưa cái mông xin anh nhanh một chút: "Hứa Từ, anh động nhanh lên..."

Hứa Từ cũng bị cô hút đến mức không dễ chịu, bắt lấy nhũ thịt dùng sức đâm vào: "Nhanh thì không chậm lại được."

Tống Lê không phải chưa từng lĩnh giáo, nhưng cảm giác chỉ thiếu một chút là có thể cao trào càng khó chịu hơn, sự ngứa ngáy trong huyệt mọc lan tràn, chỉ là thong thả thọc vào rút ra căn bản không đủ.Bàn tay to nắm trên nhũ đoàn bỗng nhiên đi xuống, Hứa Từ bóp chặt eo cô ấn người lên giường bắt đầu đâm mạnh.Dương vật thô dài rút ra lại đột nhiên đâm vào, nhiều lần đã đâm đến chỗ sâu nhất, cô sắp ra nên tiếng rên cũng tán loạn.Tống Lê bị cắm đến đỉnh sóng triều, cả người đều đang run.Hứa Từ rút dương vật ra lại ôm người ngồi lên sô pha, vừa hôn môi cô vừa khàn giọng cười nhẹ: "Còn tưởng em lợi hại thế nào, còn chưa đến nửa phút."

Tống Lê không cần nhìn cũng biết bây giờ đầy mặt mình đều là nước mắt, không có lực uy hiếp mà cắn xương quai xanh của anh: "Người ăn anh luôn là em."

"Công nhận."

Anh không phủ nhận, nâng cánh mông cô lên sau đó lại đặt dương vật vừa ngóc đầu ở chỗ cửa huyệt mềm mại.Hứa Từ vốn muốn đè cô ngồi xuống một chút, lại không nghĩ cô cao trào một lần còn mẫn cảm như vậy, vừa mới chen một đầu vào đã phản ứng quá lớn, trực tiếp nuốt nguyên cây vào trong."

Ha a..."

Tống Lê bị lần cắm đột nhiên không kịp đề phòng mà lại sâu này ép chảy nước mắt.Hứa Từ sướng đến phát ra tiếng than, lại không nhịn được mà cười cô: "Ăn từ từ, chúng ta có thời gian cả đêm."

Thời gian đêm nay thực sự rất lâu nhưng Hứa Từ không có sự không nhân tính như trong tưởng tượng.Một tháng này cô gầy đi không ít, vòng eo vốn bé hiện tại càng thêm yếu ớt đến mức phảng phất véo một cái là gãy, côn thịt to lớn cắm vào, cái bụng nhỏ hơi mỏng cũng bị căng thành hình dáng nhục trụ.Hứa Từ sợ mình không nhịn được mà cắm hỏng cô, sau khi cắm mạnh mấy trăm cái lại làm dạo đầu một lần, bắn hai lần cũng không tiếp tục nữa, Mồ hôi trên người cũng được liếm sạch, nhưng thay thế đều là chất nhầy anh để lại, Tống Lê trải qua căng chặt chính là sự sảng khoái được người đả thông lục phủ ngũ tạng, mềm mại đến mức đầu ngón tay cũng không có lực.Vừa định nâng lên, đã bị Hứa Từ bắt được ngậm mút bên môi.Đầu ngón tay bị môi lưỡi ấm áp ẩm ướt bao vây, đại não chậm chạp bắt đầu vận hành như có ngàn vạn con kiến bò trên da đầu."

Từ bỏ..."

Tống Lê kháng nghị mềm như bông.Hứa Từ chỉ hôn cô, phía dưới vẫn cứng đến khó chịu cũng không đè cô cắm vào như cũ: "Hai người Minh Dư bao giờ chụp ảnh đính hôn?"

Lúc trước cô nói muốn về thành phố S, tuy thời gian bị bắt làm hoãn lại nhưng anh vẫn nhớ kỹ thay cô.Tống Lê còn không biết anh đang tính toán gì: "...

A?

Cuối tháng tư."

"Vừa tốt."

Hứa Từ ôm cô vào trong lồng ngực: "Xử lý xong những việc này thì chúng ta đi."
 
[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 43: Nghĩa vụ (H)


Hành trình có trong hồ sơ của Tống Lê từ khi kết thúc đã từ chối một nửa, Hứa Từ xin nghỉ hơn một tháng.Bởi vì không dễ phê chuẩn, Hứa Từ dứt khoát dùng tới kỳ nghỉ Tết vô dụng trước đó cùng thời gian nghỉ kết hôn, kỳ nghỉ được phê chuẩn còn dài hơn trong dự đoán.Ngay từ đầu Tống Lê còn lo anh cấm dục đã lâu, sau khi trở về nhất định muốn "làm" cô mấy ngày trên giường, nhưng không nghĩ đến sau khi kết thúc một đêm kia thì không ức hiếp cô nữa, quá chú tâm với chuyện được mời ra làm chứng.Cho đến khi tuyên cáo hoàn toàn kết thúc, Tống Lê trải qua mấy ngày tiêu dao dường như đã quên, ở bên ngoài cưỡi Halley điên cuồng chơi mấy ngày.Hứa Từ tăng ca ở viện kiểm sát, lúc về muộn, có khi rạng sáng một hai giờ mới vào cửa, tắm rửa xong lên giường đã là đêm khuya.Tống Lê cũng cho rằng anh không biết, nhưng sau khi kết hôn Tống Lê được anh hầu hạ đến mức chỉ số thông minh giảm mạnh, hoàn toàn đã quên cửa nhà còn có camera.Mới đi xe cùng người khác về sau khi Tống Lê tắm rửa thì lên giường, mông lung chui vào chăn giả bộ ngủ, qua khoảng mười phút, cửa truyền đến tiếng đóng mở cửa của Hứa Từ.Tiếng bước chân dần dần đến gần, cô giả vờ ngủ say.Bởi vì tan làm quá muộn, mỗi lần Hứa Từ đều sẽ không bật đèn làm ồn cô, tự mình sờ soạng đi vào.

Ngẫu nhiên sẽ động vào đồ vật nhưng cũng may mỗi một lần động tĩnh cũng không lớn, cô ngủ rất sâu.Nhưng mà lần này Hứa Từ lại bật đèn ở tường lên.Tống Lê có chút lo lắng.Người đàn ông ngồi trên đệm, bên người cô hãm xuống một khối, sau đó chăn trên mặt cô bị người xốc lên.Không biết Hứa Từ chống mép giường nhìn cô bao lâu, Tống Lê mới nghe thấy anh nhẹ giọng mở miệng: "Mộng xuân à?

Mặt đỏ như vậy."

Mẹ nó.Anh nói như vậy làm Tống Lê nhớ đến mấy hôm trước Hứa Từ trở về không nhịn xuống, ấn cô trên bàn trang điểm đâm đến mất hồn, rất nhiều buổi tối cô nằm mơ đều đang run.Rõ ràng là chưa làm cái gì, tỉnh lại khăn trải giường đều ướt một mảnh.Thật là...

Mất mặt đến cực điểm.Tống Lê nhịn không hé răng, Hứa Từ lại để lỗ tai dán trên ngực cô, một bàn tay khác chui vào trong vạt áo của cô, thong thả ung dung mà bò lên nhũ thịt của cô: "Ừm, chắc vậy, tim còn đập nhanh như vậy."

Anh cúi đầu, ngậm đầu vú đứng thẳng cách áo ngủ vào trong miệng, rất nhanh đã liếm ra một mảnh vệt ướt.Cô cuối cùng không thể giả vờ ngủ, hừ ra tiếng câu người, tay chống bả vai anh muốn đẩy người ra: "Anh đứng lên... nặng muốn chết."

Hứa Từ đè cánh tay lộn xộn của cô lại, Tống Lê trợn mắt nhìn mắt đen của anh."

Hôm nay lại đi làm gì?"

Hứa Từ hỏi cô, cánh tay đặt trên nhũ di chuyển xuống, xoa quanh bụng nhỏ mềm mại của cô.Ừm, trước khi ra ngoài còn mặc quần áo lộ bụng, bụng cảm lạnh, lần sau đến kỳ lại phải đau đến mức nằm trên giường một ngày.Anh dùng lực, dùng sức bóp vòng eo một cái.Tiếng hừ của Tống Lê đột nhiên cất cao: "Thì... không đi chỗ nào cả."

Chột dạ mà rũ mắt xuống."

Không nói thật?"

Hứa Từ đã lột quần áo cô ra, duỗi tay kéo quần lót phía dưới của cô: "Vậy đêm nay chắc là tinh lực tràn đầy, chúng ta có thể làm cả đêm."

Tống Lê sợ đến mức kinh hoảng thất thô, cô và Minh Dư dường như chơi ở Bàn Sơn Lĩnh cả buổi trưa, rồi chạy đến chợ đêm ăn gì đó, chân đều phế đi rồi."

Đừng đừng đừng."

Bây giờ cô không chống đỡ được: "Em sai rồi, em thẳng thắn, em thừa nhận."

Tống Lê một năm một mười nói rõ: "Hôm nay em đi ra ngoài chơi."

"Với ai?"

Tống Lê khẽ cắn môi, thực xin lỗi chị em!"

Minh Dư..."

Hứa Từ không kinh ngạc chút nào, khi học trung học hai người này đã chơi đến điên, trưởng thành rồi cũng chưa thay đổi chút nào.Ngẫu nhiên thu liễm nhìn còn rất ngoan, khi điên lên chính là con ngựa hoang thoát cương chạy vài ngày cũng không tìm được người.Lúc Thịnh Minh Hoài còn chưa yêu đương với Minh Dư cũng đã bị tức giận đến bốc khói, Hứa Từ còn coi như bình tĩnh."

Cô ấy không phải chuẩn bị chụp ảnh đính hôn sao?"

"Cậu ấy nói phụ nữ đính hôn có nửa cái chân đã bước vào phần mộ hôn nhân, một nửa còn lại có thể chạy bao lâu thì chạy bấy lâu..."

Cho nên Minh Dư đến thành phố Du tìm cô đi chơi trước, bây giờ Tống Lê còn ngượng ngùng nói mình với Hứa Từ đã lãnh chứng.Cô nâng gương mặt Hứa Từ, trịnh trọng hôn anh một cái: "Anh yên tâm!

Phần mộ này của anh nếu em quật lên thì sẽ không hối hận, đời này kiếp sau sau nữa em cũng nằm bên trong."

Thật ra cũng biết dỗ người.Đáng tiếc Hứa Từ không dễ dỗ như Thịnh Minh Hoài, trấn an bằng ngôn ngữ vô dụng, đến tự thể nghiệm mới có thể."

Không cần nằm bên trong."

Một tay Hứa Từ kéo cô lên người, quần lót đã bị kéo xuống.Hứa Từ nắm dương vật sớm đã cương cứng đặt giữa hai chân cô, thâm nhập từng tấc đẩy nếp gấp thịt mềm trong cơ thể cô ra, rất có thế như xu thế chẻ tre.

Nộn nhũ của Tống Lê bị nâng đến chóp mũi anh, Hứa Từ ngửi mùi hương bên trên, phía dưới chợt va chạm: "Để anh cắm ở bên trong là được."

Đêm nay bắp đùi của Tống Lê đều xót, Hứa Từ nói cắm ở bên trong là được nhưng mà muốn cắm cả một đêm.Khi tỉnh lại ngày hôm sau căn thô dài kia còn chôn sâu trong huyệt, Hứa Từ dùng tay bóp eo cô, hai người nằm nghiêng trên giường.Cả người Tống Lê khó chịu, muốn thoát khỏi cái ôm của anh còn chưa rời được nửa tấc đã bị anh buộc chặt, vật cứng trong tiểu huyệt thức tỉnh theo chủ nhân, cương cứng mà căng thêm nửa vòng."..."

Thật sợ hãi, thật không biết làm sao.Quay đầu lại đã đối diện với mắt đen Hứa Từ vừa mới mở ra.Tống Lê: "Hứa Từ..."

Cô sai thật rồi, cắm cả đêm, Tống Lê cũng nghi ngờ tiểu huyệt phải bị cắm đến không khép lại được.Hứa Từ xoay người đè ở phía dưới, cái gì cũng không nói nhưng dương vật trong huyệt lại bắt đầu luật động.Giờ này còn rất sớm, tối hôm qua không ngủ được mấy tiếng.Người đàn ông bị đánh thức sẽ có chút ngái ngủ, nhưng không nghiêm trọng, phỏng chừng là nhìn thấy cô muốn chạy trốn mới tức giận, hoặc là bởi tiếng gọi mềm mại "Hứa Từ" kia.Mặt Tống Lê chôn ở gối mềm khóc không thành tiếng, tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng nước dâm mỹ nhớp nháp quyện lại với nhau vang lên trong phòng, khi kết thúc cô đã hết sức.Lúc Hứa Từ lau người cho cô Tống Lê đều đang tức giận, tích góp sức lực toàn thân đá anh, lại bị người đàn ông nắm lấy mắt cá chân nhẹ nhàng hôn xuống: "Ngoan một chút."

Hứa Từ kiên nhẫn nói: "Lời đã nói với em em phải nhớ kỹ, lần sau có thể không đơn giản như vậy đâu."

Tống Lê vô cùng bất mãn: "Nhưng em cũng có quyền đi ra ngoài chơi chứ, lái xe máy không phải anh cũng từng lái sao, lúc trước đưa anh trốn học cũng không thấy anh hung dữ như vậy."

"Anh không phải nói cái này."

"Hử?

Đó là cái gì?"

Cũng không thể là về muộn đi?

Đây càng kỳ lạ hơn.Đêm Minh Dư không về ngủ Thịnh Minh Hoài cũng mặc kệ, chỉ cần đảm bảo người an toàn, nhiều lắm cũng là bắt về đâm một trận.Hứa Từ nhìn ánh mắt của cô có chút bất đắc dĩ, tay xoa lòng bàn tay cô có chút dùng lực, ngón áp út của Tống Lê đều bị anh niết đến đau đớn."

Sau khi kết hôn lên giường phải gọi chồng."

Tối hôm qua lăn lộn quá độ, trên người mỗi một chỗ có thể nhìn, Hứa Từ dùng môi cắn cô, dịu dàng lại không thiếu lực uy hiếp: "Trước khi kết hôn gọi là tình thú, sau khi kết hôn là nghĩa vụ."

"Tống Lê, đừng quên nghĩa vụ của em."
 
[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 44: Thư Tình - Hứa Từ


Tống Lê trợn trắng mắt: "Nghĩa vụ gì?"

Cô nhìn Hứa Từ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở lòng bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh: "Đưa điện thoại cho em."

Hứa Từ: "Làm sao vậy?"

"Gọi chồng là nghĩa vụ, kiểm tra điện thoại chồng là quyền lợi."

Tống Lê cười tủm tỉm vươn tay thúc giục anh: "Nhanh một chút, em muốn kiểm tra."

Hứa Từ bắt được cánh tay kia, cúi đầu hôn một cái trên lòng bàn tay: "Được."

Điện thoại trên đầu giường, lần trước cũng đã ghi vân tay cô lại, Tống Lê nhẹ nhàng là có thể mở ra.Nhưng mà cô không có thói quen tùy tiện mở điện thoại anh ra xem, cũng sẽ không xem dưới tình huống anh không đồng ý.Một khắc nhận lấy điện thoại kia, sự nặng trĩu đè ở lòng bàn tay, Tống Lê có chút bất an hỏi anh: "Sẽ để em nhìn thấy thứ mình đau lòng sao?

Em nghe nói không có người phụ nữ nào có thể cười sau khi xem điện thoại của người mình yêu."

Tuy khi Hứa Từ học trung học tính cách đã lãnh đạm không muốn nói nhiều với người khác, nhưng gương mặt này đến chó đi trên đường cũng sẽ nhìn anh nhiều hơn hai lần.Mà cảnh đời đổi dời, một thiếu niên cao ngạo lúc nên đổi đạo lý đối nhân xử lý thế ngẫu nhiên cũng sẽ tỏ vẻ nhượng bộ.Không nói được bảo vệ của viện kiểm sát đều nhiệt tình như Lão Đàm, còn sắp xếp nhiều cuộc xem mắt cho anh.Nghĩ đến mình lúc ấy cũng là để Trần Vũ Phồn bắc cầu, làm bộ xem mắt câu lấy anh, Tống Lê càng tức giận hơn.Hứa Từ cảm thấy biểu cảm này của cô buồn cười, cúi đầu hôn hôn môi: "Chúng đều là của em."

"Thẻ ngân hàng còn chưa phải."

"Nộp lên cùng nhau."

Hứa Từ rất dứt khoát: "Tiền mua quần lót đều cho em."

Nghĩ đến một ngày nào đó cô tức giận, đến quần lót cũng không cho anh mua, Hứa Từ chỉ có thể treo trục bánh xe tốc biến đi làm, Tống Lê liền không nhịn được cười: "Thích, rất biết dỗ người.

Em đói bụng rồi, nhanh đi làm đồ ăn cho em."

Cơm sáng còn chưa ăn, cũng đã bị anh ăn một lần, Hứa Từ tự biết quá mức cho nên cũng rất tự giác đứng dậy vào phòng bếp.Tống Lê sau khi nhìn anh rời đi mới click mở màn hình điện thoại không đi xem tướng sách cũng không tra lịch sử trò chuyện của các APP xã giao, chỉ là phần mềm nào đó nhập số chứng minh thư của anh vào, tra lịch sử ra ngoài mấy năm nay của anh.Mấy năm nay Hứa Từ đi qua rất nhiều nơi.Bắt đầu xem từ năm Tống Lê vào Đại học, chuỗi lịch sử thật dài, ghi lại mỗi một nơi Hứa Từ đi qua cùng mỗi một cái quỹ đạo.Năm nhất Đại học rất đơn giản, chính là lịch sử từ trường học đến thành phố S, còn có một cái là đến thành phố Du.Nhưng mà không được ghi lại, là lộ trình anh chạy từ Đại học A đến Đại học Z.Ngày 31 tháng 1, một ngày ba lần, mỗi một bữa cơm đều là anh ăn cùng cô.

Một năm sau đó không có tin tức ghi lại ở Đại học A, bởi vì anh học lại nhưng chỉ có ba tin đều là từ thành phố S đến Mát-xcơ-va.Xem thời gian, hình như còn là thời gian khẩn trương nhất khi học.Kéo xuống dưới một chút, nhiều hơn, chi chít.Thành phố Mát-xcơ-va này dường như bao phủ toàn giao diện.Anh dường như cũng không phải ngày mưa mới có thể đi qua, chỉ là những ngày mưa càng thêm gió mặc gió, mưa mặc mưa, cố chấp đi đến bên cạnh cô như vậy.Khi Tống Lê nói với Minh Dư muốn theo đuổi anh, cô ấy đã từng nói: "Lê Lê, nếu cậu muốn tốt, loại người như Hứa Từ nếu muốn theo đuổi thì sẽ không vứt bỏ được."

Mặt mày thanh lãnh của anh nhìn như xa cách, đuôi mắt lại đè một sức lực tàn nhẫn.Lúc ấy Tống Lê chỉ cảm thấy anh chỉ nhìn từ xa, nghe câu nói đó trong lòng cô nghĩ: Cười chết, cô căn bản không đuổi kịp.Rất tự mình hiểu lấy nhưng cũng không ngừng kiên trì.Nhưng thái độ bất cần đời ngoài mặt làm Hứa Từ cảm thấy cô không thật lòng, dây dưa hai năm cũng không buông ra.Cho đến lần anh duỗi tay bắt được cô muốn chạy trốn trong ngõ nhỏ: "Được."

Hôn một chút, cũng không có gì.Chỉ là hôn thì phải phụ trách.Từ trước đến nay anh đều nghiêm túc, chưa bao giờ làm ra chuyện phản mình.

Cô không nói chia tay, phân cách chín năm anh cũng chấp nhận cô vẫn là bạn gái mình, không muốn thấy anh thì anh đứng phía sau, chưa từng có một khắc nào quên đi trách nhiệm nên có của một người bạn trai.Vĩnh viễn không để cô khổ sở.Không để cô ở dị quốc tha hương bị mưa xối ướt nhẹp hốc mắt....Tống Lê chỉ nhìn thoáng qua là rời khỏi, không muốn để Hứa Từ tiến vào sẽ phát hiện cô rơi nước mắt.Khi đứng dậy chân mềm quỳ gối trên thảm, túm chăn trên mép giường, lại phát hiện văn kiện tối qua khi về đặt trên đầu giường.... phía dưới có một quyển sách.Giấy viết thư màu hồng nhạt.Rất nhiều tờ được anh dụng tâm ép thành sách.Tống Lê tùy tay mở một tờ ra:[Tống tiểu thư yêu quý, hôm nay là ngày 4 tháng 1 năm 2018, Hứa Từ vẫn yêu em như cũ, chỉ là có chút chán ghét chính mình.Tối hôm qua trước khi ngủ em nháo nói bụng đau, để anh dùng tay xoa xoa cho em.Mỗi lần em tới kỳ đều không chuẩn, nhưng anh tính thời gian, lùi lại rồi lùi lại. bụng tê rần có lẽ chính là ngày mai.Quả nhiên, anh lại đoán đúng rồi.Anh nhớ rõ em không quá thích ăn gừng.Trước kia mỗi lần anh nấu nước gừng đường đỏ, em luôn muốn ném trộm vài miếng, lại không biết anh muốn đối phó với tiểu hoa chiêu đó của em, đã sớm ép xong nước gừng.Cho nên lúc em uống vẫn cay đến mức chảy nước mắt.Nhưng mà em tức giận anh lại muốn dỗ, trong lúc bất đắc dĩ cho em thêm mấy viên đường.Lúc ấy em hình như luôn không biết anh yêu em bao nhiêu, cho nên thường xuyên muốn anh treo câu "Anh yêu em" ở bên miệng.

Nếu lát gừng bị em ném đi sẽ tủi thân, anh đạt khái cũng giống như chúng nó.Không vui vẻ, nhưng vĩnh viễn hy vọng em tốt.Anh nghĩ trước đó lòng anh cũng có một miếng gừng sống.Cho đến hôm nay mang em đến nhà ăn ăn thịt lưng, em cay đến le lưỡi, nói là muốn nuốt gừng băm xuống.Anh thấy em tươi cười mới bừng tỉnh mà ý thức được, Tống tiểu thư của anh đã từ một cô gái nhỏ lén ném lát gừng xuống dưới mí mắt của anh biến thành người lớn ăn hết gừng băm cũng sẽ le lưỡi tươi cười.Anh chắc nên cảm thấy vui mừng, sự khổ sở trong lòng anh một khắc kia nhắc nhở anh, hóa ra trôi qua nhiều năm như vậy, anh còn muốn sủng em như một đứa trẻ.Nhưng chín năm rời đi này, cô gái của anh vẫn đã nếm hết chua ngọt đắng cay ở những nơi anh không nhìn thấy.]...Hứa Từ nghe thấy tiếng kêu đau của cô cũng đã đi đến đây, nhìn thấy cô quỳ trên mặt đất, không mặc quần áo, vai gầy run rẩy rất nhỏ."

Muốn xuống giường vì sao không gọi anh?"

Hứa Từ bế người cô lên: "Cháo còn hơi nóng, thổi một chút rồi anh sẽ bưng lên cho em."

Tống Lê ăn ở trên giường cũng không phải một hai lần, Hứa Từ bây giờ đều tùy cô, cùng lắm thì sau khi ăn xong thì anh sẽ dọn.Đổi bộ đệm giường cũng không phải việc tốn nhiều sức.Ôm người về trên giường mới phát hiện đuôi mắt cô ửng hồng, Hứa Từ đau lòng đến mức không biết nên nói gì trong lúc nhất thời: "...

Thật sự khóc rồi?"

Điện thoại của anh hình như cũng không có thứ gì.WeChat cơ bản không nói chuyện phiếm, có việc đều là gọi điện thoại, tin nhắn cũng không có bao nhiêu.Ảnh trong Album đều là ảnh hội nghị, hồ sơ tài liệu và đồ vật chụp được ở hiện trường vụ án, cùng với bóng dáng Tống Lê đi tham gia hoạt động anh chụp qua đám người.Ngoài ra chính là đơn đặt hàng gọi cơm ngoài cho cô.Hứa Từ sau khi nhìn thấy đồ vật trong tay cô, mới chậm rãi có đáp án: "Cái này còn chưa làm xong, định viết xong đóng sách xong mới đưa cho em, nhưng hôm qua về quá muộn, muốn vào xem em ngủ hay chưa nên đặt ở đó."

"...

Viết bao lâu rồi?"

Cô không biết một chút nào, thư tình dày như vậy, thật đúng là giống một quyển sách."

Nhớ không rõ."

Hình như là bắt đầu từ ngày biết Hà Niệm Đồng ném phong thư trên tay cô vào sông Dũng.Mỗi một bức đều viết như nhật ký, ghi lại mỗi một ngày sau chín năm anh quý trọng cô bao nhiêu.Anh không biết nói lời âu yếm, cho nên mỗi một bức đều viết sự thật bình đạm, nhưng câu mở đầu vĩnh viễn đều là "Hôm nay Hứa Từ vẫn rất yêu em như cũ."

Hứa Từ không muốn làm cô khóc lúc này, vì vậy ép thư tình lại một lần nữa: "Mặc quần áo đi ra ngoài ăn?"

Cháo để lâu sẽ lạnh, trong chốc lát bọn họ còn phải thu thập hành lý về thành phố S."

Hứa Từ."

"Ừm?"

"Trước kia em có phải rất không tốt với anh hay không?"

Cảm giác dưới sự đối lập của thư tình, cô có vẻ có chút không biết tốt xấu.Hứa Từ biết cô đây là cố ý trêu anh cười, chạm trán vào nhau, đè cánh môi của cô hôn hai cái: "Em nói đi?"

"Hình như vậy."

Tống Lê không phủ nhận: "Thái độ của em không đoan chính, luôn làm anh cảm thấy em nói đùa, làm rất nhiều chuyện xấu, làm anh với em yêu sớm còn thường xuyên trốn học, ghé vào trên bàn viết kiểm điểm, viết được một nửa lại gọi anh đi mua trà sữa cho em..."

Nói đến phía sau cô có chút nghẹn ngào, bởi vì những việc này đều không so được với chín năm đã qua."

Hứa Từ, em thật xấu."

"Xấu một chút với anh thì có quan hệ gì?"

Anh không để ý nhiều như vậy: "Tống Lê, năm nay sinh nhật xong anh 28 rồi."

"Tiếc nuối lưu lại năm 18 tuổi, em đã đưa chính mình cho anh."

Cho nên, anh không coi như là quá mệt.
 
[Hoàn - Bttdq - Cao H] Bức Thư Tình Đêm Qua - Bạch Mao Phù Lục
Chương 45: Những ngày tháng yêu đương bình đạm


Hôm về thành phố S thời tiết rất tốt.Tống Lê cho rằng sau khi xuống xe sẽ đến thuê phòng khách sạn.

Trước kia cô ở thành phố S trên cơ bản đều ở phòng xép của khách sạn, Hứa Từ lâu rồi không về, phòng cho thuê cũng không có chỗ ở.Nhưng Hứa Từ không nói cái gì.Cho đến khi lái xe vào tiểu khu, Tống Lê mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Anh mới mua nhà mới?"

Cô chưa từng đến đây, rất xa lạ.Hứa Từ dừng xe lại, cởi bỏ đai an toàn: "Không phải."

Anh xuống xe, sau khi mở cửa cho cô thì xuống cốp xe lấy đồ, nhìn thấy hộp quà lớn nhỏ của anh, Tống Lê có ngốc cũng hiểu rõ.Phản ứng đầu tiên chính là ngồi lại trong xe.Cô cột kỹ dây an toàn cho mình, tay đặt trên đầu gối ngồi quy quy củ củ: "Ờm, em hình như có chút không quen khí hậu, anh nhanh chóng đưa em về thành phố Du đi."

Cô đã học ở đây bốn năm, có cái rắm mới không quen khí hậu.Hứa Từ mang theo đồ vật đứng ở ngoài xe, có chút buồn cười: "Thật sự không xuống?"

"Không xuống."

"Thật không xuống?"

"Không xuống."

"Trong tay anh cầm đồ vật, rất mệt."

Hứa Từ khuyên cô: "Mau xuống xe."

"Anh mệt thì đặt trên mặt đất trước, bây giờ em sắp ngất xỉu, không giúp anh được."

"..."

Hứa Từ không nói chuyện, thật sự đặt đồ vật lên mặt đất trước, sau đó lại nghiêng người cởi đai an toàn cho cô.

Tống Lê bị anh khiêng trực tiếp từ trong xe ra."

Mẹ mẹ mẹ!

Hứa Từ mẹ nhà anh!

Anh mau buông em ra!"

Tống Lê táo bạo mắng chửi người.Hứa Từ khiêng cô đi, đồ trên mặt đất cũng không quên lấy: "Nhỏ giọng mắng chút, bọn họ ở trên tầng có lẽ sẽ nghe được."

Tống Lê tức giận đến mức muốn cắn anh, Hứa Từ đi đến giữa thang máy mới để cô xuống, nhìn bộ dáng cô thở phì phì: "Sợ cái gì?

Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng."

"Anh mới là con dấu xấu, hôm nay em rất đẹp đấy."

Tống Lê trợn trắng mắt.

Hôm nay ra ngoài cô make up nhẹ nhàng, không kiêu ngạo nhưng mà rất dễ nhìn.Thời tiết đầu mùa xuân ấm áp. sơ mi trắng cùng áo choàng màu xanh nhạt và quần jean, dịu dàng lại sạch sẽ.May mắn cô muốn đổi phong cách thử xem, nếu không Hứa Từ đột nhiên mang cô đến gặp cha mẹ như vậy, phỏng chừng sẽ bị quần áo lộ bụng và môi đỏ thẫm dọa đến, cho rằng con trai mình mang yêu tinh về nhà."

Em tức giận anh không nói trước với em."

Tống Lê cực kỳ hối hận, ngoại trừ việc trông xinh đẹp chút, cô cũng không thể lấy được đồ vật nào đến tay: "Cái gì em cũng chưa chuẩn bị."

"Xinh đẹp là được."

Hứa Từ niết lòng bàn tay cô: "Nên chuẩn bị anh đã chuẩn bị hết.

Nếu em sợ không nói được gì thì ăn nhiều cơm, trù nghệ của mẹ anh cũng không tồi."

Tống Lê chưa từng gặp cha mẹ anh, nhưng biết cha mẹ Hứa đều là bác sĩ, ngày thường rất bận.Quan hệ của cô và Lý Ngọc Trinh không tốt, nhiều năm qua cũng không liên hệ, như là đã chấp nhận đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cho nên Tống Lê cũng không biết giao tiếp với trưởng bối như thế nào.Không có kinh nghiệm, càng không có cơ hội.Cô dường như cả đường bị Hứa Từ nắm tay đi đến cửa nhà, đi đường luôn chậm nửa bước, vừa vặn có thể trốn ở sau cánh tay anh.Mở cửa chính là một người phụ nữ mặt tròn, cười đến mức gương mặt hiền từ: "Ái chà, A Từ đã về!"

"Dì Triệu."

Người phụ nữ nhận đồ vật trong tay anh, vừa đón người vào cửa, vừa quay đầu lại gọi: "Tiên sinh phu nhân!

A Từ đã về!"

"Mau vào đi mau vào đi, cha mẹ cháu đã đợi cả buổi rồi."

Dì Triệu tìm dép lê cho hai người, lúc này mới nhìn thấy Tống Lê ở phía sau.Bà ấy rất hòa ái, đôi mắt cười tủm tỉm cong thành trăng non: "Ai da, vị này chính là Tống tiểu thư đi?

Không nghĩ đến qua nhiều năm như vậy, trông vẫn xinh đẹp như vậy."

Tống Lê đột nhiên bị khen đến ngượng ngùng: "Dì Triệu."

Bà ấy cầm đồ vật đi vào trước, Hứa Từ ngồi xổm xuống đổi giày cho cô, Tống Lê nhẹ nhàng mà chọc bả vai anh: "Hứa Từ, dì Triệu làm sao lại biết em?"

Trong nhà có ảnh của cô, trong phòng ngủ còn để, Hứa Từ không nói cho cô: "Em đoán đi."

Tống Lê tức giận muốn đánh anh, ngẩng đầu lại thấy hai người đi từ thư phòng ra.Một nam một nữ, nam có chút giống với Hứa Từ, cao mà gầy, trên mũi có một bộ mắt kính, nho nhã hiền hoa.

Nữ tú lệ hào phóng, rất tri thức.

Làm Tống Lê cảm thấy có chút khẩn trương chính là hai người kia có vẻ rất câu nệ."

Bà đi đi."

"Ai da ông đi đi."

"Tôi đã bảo bà đi đi."

"Ai da ông đi đi!"

Hai người xô đẩy nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mẹ Hứa đi đến trước."

Cháu chính là Lê Lê đi?

Ai da xin chào xin chào, cô là mẹ của Hứa Từ."

Tống Lê quay đầu nhìn Hứa Từ, sau đó cũng vươn tay: "...

Chào cô ạ."

Toàn bộ hành trình Hứa Từ nhịn cười.Lúc ăn cơm chỉ có dì Triệu đang nói chuyện, Tống Lê cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.Sau khi cơm nước xong cha Hứa liền về thư phòng viết luận văn, mẹ Hứa không tìm được việc gì để làm, đi theo dì Triệu đến phòng bếp rửa bát.Tống Lê nghĩ muốn đi rửa chút hoa quả ăn hay không, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể chọc chọc Hứa Từ ngồi bên cạnh xem TV: "Cha mẹ anh làm sao cũng không nói lời nào?"

Cô đã chuẩn bị nghênh đón việc tra gia phả, nhưng bọn họ đến một câu nhà ở đâu cũng chưa hỏi.Đây mẹ nó kỳ lạ!Hứa Từ thật ra rất bình tĩnh, "Hỏi cái gì?"

"Hỏi em là người ở đâu, nhà có mấy người, có anh chị em hay không, cha mẹ làm gì, bây giờ làm gì, tiền lương bao nhiêu, định muốn bao nhiêu sính lễ...

Sinh thần bát tự là bao nhiêu?

Có thể sinh con trai hay không?

Tôi cảm thấy hai người không thích hợp, đây là 500 vạn cô cầm rồi rời khỏi con trai tôi."

Tống Lê nuốt nuốt nước miếng: "Thì...

Mọi việc đi như vậy, em cũng là lần đầu gặp phụ huynh, không có quá nhiều kinh nghiệm."

"..."

Hứa Từ ngước mắt nhìn cô: "Anh cảm thấy em rất có kinh nghiệm."

"Ai da, xem nhiều kịch bản cũng coi như kinh nghiệm lý luận, lần đầu tiên thực hành."

Hứa Từ không khỏi bật cười: "Lo lắng cái gì?

Bọn họ không hỏi là bởi vì bọn họ sợ xã hội* (Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường.

Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn.)."

"Sợ xã hội?"

Cô kinh ngạc.Bác sĩ cũng bị sợ xã hội sao."

Ừm cũng không coi như vậy."

Hứa Từ cười nói: "Đột nhiên có con dâu, có chút lo lắng."

Còn lo lắng hơn cô.Nhưng bọn họ đều thích cô, cũng biết cô.Biết tên cô, chiều cao, cân nặng, công việc, cũng biết cô là người Hứa Từ nhớ mãi không quên.Chỉ là không ai nghĩ đến, bọn họ tách ra nhiều năm như vậy còn có thể ở bên nhau.Lúc nói cho mẹ Hứa bà ấy còn rất khẩn trương, sợ Tống Lê biết bà ấy sắp xếp xem mắt cho Hứa Từ sẽ tức giận, nhưng Tống Lê cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy."

Vậy cha mẹ anh còn rất đáng yêu, bọn họ lo lắng em lại không lo lắng nữa."

Tống Lê ghé vào trên cánh tay anh: "Nhưng bọn họ có thể không thích em hay không?'Hứa Từ thuận thế cúi đầu hôn cô một cái: "Sẽ không.

Anh thích, bọn họ đều thích."

Không thích mà nói cũng không đến mức hai người chỉnh lịch trực ban cố ý chờ hai người bọn họ về ăn cơm đến mức hai người đều thay lịch trực ban cố ý ở nhà chờ bọn họ về ăn cơm.Dì Triệu thu dọn phòng trước kia của Hứa Từ, trong phòng có mùi hương an thần nhàn nhạt.Hứa Từ nói đó là do mẹ Hứa đốt, biết cô ngủ không tốt lắm, sợ thay đổi hoàn cảnh sẽ nhận giường, ngửi chút sẽ an tâm hơn.Sau khi Tống Lê lên giường ôm eo anh: "Vậy mẹ Hứa cũng thật sự không hiểu em, em không nhận giường, chỉ nhận chồng."

Hứa Từ nâng cằm cô lên, ngậm môi đỏ từng chút một: "Thật trùng hợp, anh chính là chồng em."

Phòng bên cạnh chính là phòng cha mẹ Hứa, Tống Lê không dám kêu quá lớn, Hứa Từ kéo cô xuống dưới thân, hôn người đến mức kín không kẽ hở, âm thanh chống đối rất mạnh, hơi nước trong cơ thể Tống Lê đều bị anh ép khô."

Hu...

Anh nhẹ chút..."

Tống Lê đẩy đầu toàn mồ hôi của anh, eo lại bị anh thuận thế nâng lên đỉnh: "A ưm...

Hứa Từ..."

"Đã quên rồi à?"

Anh dùng sức mà quất đánh hai cái: "Ở trên giường phải gọi anh là gì?"

"Hu...

Chồng...

Nhẹ chút..."

"Không nhẹ được."

Hứa Từ bóp eo đâm càng sâu hơn, tiếng nước nhớp nháp bạch bạch rung động.Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau không có ai ở nhà.Cha mẹ Hứa phải đi làm, dì Triệu đi ra ngoài mua sắm.Sau khi Hứa Từ kết hôn không định sống với cha mẹ, cha mẹ Hứa từ trước đến nay đều tôn trọng quyết định của anhChỉ là vấn đề định cư rất quan trọng, bọn họ cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng hai tháng này chắc đều sẽ ở thành phố S.Tống Lê cho rằng cha mẹ Hứa cũng có tính cách tương đối lãnh đạm, nhưng sự thật chứng minh lời nói của Hứa Từ là đúng, bọn họ chỉ là có chút lo lắng mà thôi.Ở sau một ngày, cha Hứa không còn ở thư phòng, sẽ chơi cờ vây với Hứa Từ.Lời nói của mẹ Hứa càng nhiều hơn nhưng đều không nói chuyện nhà mà là ở bên cạnh hỏi cô sản phẩm skincare nào dùng tốt, nhìn thấy hoa nhỏ trên móng tay Tống Lê, bà ấy còn muốn vẽ một đóa theo.Nhưng bác sĩ rất ít đi làm nails, sau đó Tống Lê làm cho bà ấy móng dùng một lần, tắm rửa là có thể rửa sạch.Sau khi ăn xong người một nhà đi ra ngoài tản bộ.Hình như là bình thường hơn ngày thường nhưng trong lòng Tống Lê lại sinh ra một chút cảm giác kỳ dị xa lạ.Loại cảm giác xa lạ này, làm cô có chút muốn khóc, đặc biệt là lúc nhìn cha mẹ Hứa tay trong tay đi ở phía trước.Tiểu khu đang ở không tính xa hoa, người già và trẻ con cũng rất nhiều, giữa tháng tư đúng là thời tiết muôn hoa đua thắm, cỏ trong vườn hoa đều là màu xanh biếc tươi mới.Náo nhiệt lại không làm người chán ghét, mà có vẻ sức sống bừng bừng.

Hoàng hôn kéo bóng dáng của bọn họ dài ra.Tay Tống Lê được anh nắm trong lòng bàn tay: "Hứa Từ."

"Ừm?"

Anh cúi đầu.Hình như mỗi lần gọi anh như vậy, anh đều sẽ đáp lại.Tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng chuyện gì xảy ra trước cũng đè thấp bả vai xuống, vĩnh viễn hướng về vị trí của cô.Cô nói: "Cha mẹ hình như rất ân ái."

Đi đường rất lâu, bọn họ đều không buông tay ra.Tính cách cha Hứa hơi chất phác, cổ hủ nhưng cũng không bủn xỉn thể hiện tình yêu.Hai ngày nay Tống Lê ở nhà, có thể nhìn thấy cha Hứa luôn yên lặng rót nước khi mẹ Hứa nói chuyện.Mẹ Hứa sơn xong móng tay thứ nhất phải cho ông ấy xem, ông ấy cũng sẽ ngẩng đầu trong ván cờ, nghiêm túc mà nhìn một lát, nói vẽ rất xinh, màu lót cũng làm làn da bà ấy trắng hơn.Mẹ Hứa cũng nói bà ấy thích đóa sơn chi trên ngón áp út kia nhất.Chỉ là thực đáng tiếc, móng tay không thể giữ lại lâu.Nhưng ngày hôm sau cha Hứa liền mua một chậu hoa sơn chi từ chợ về.Tình yêu chưa bao giờ là qua loa.Hứa Từ cúi đầu hôn mặt cô: "Chúng ta cũng vậy."

Tống Lê nắm chặt tay anh: "Thật vậy chăng?"

"Thật sự."

Ráng chiều phủ kín đại địa, người già nghỉ ngơi cách đó không xa, những đứa trẻ đang chơi đùa.Cha mẹ Hứa đứng ở tàng cây phía trước chờ bọn họ đuổi kịp.Hứa Từ nắm lấy tay cô, ngữ khí nghiêm túc và kiên định.Bọn họ có rất nhiều mười năm, mười năm lại thêm mười năm, ở những ngày tháng bình đạm không đếm được yêu nhau.Ngày 23 tháng 4 năm 2018, Hứa Từ sẽ càng ngày càng yêu cô hơn như cũ.HOÀN TOÀN VĂN
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom