Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi

[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 90 - Đêm hỗn loạn (2)


Sắc mặt Vân Dao Dao lập tức trắng bệch.

Dù đã từng chứng kiến qua rất nhiều cái chết, nhưng đây là lần đầu nàng thấy một người bị sát hại tàn bạo đến vậy ngay trước mặt.

Hơi thở nàng kẹt ở cổ họng, chân tay như đông cứng, mà không nhúc nhích thêm được bước nào.

Trình Vãn Tịch cảm nhận được cơ thể Dao Dao run lên.

Trong lòng nàng cũng căng thẳng cực độ, nhưng nàng vẫn cố giữ bản thân trấn tỉnh, nàng ôm Vân Dao Dao ra sát ở phía sau lưng.

"Dao Dao, đừng sợ...

đứng ngay cạnh ta."

Lúc này hắc y nhân tay cầm cây thanh đao nhỏ máu, lia ánh mắt lạnh lẽo về phía ba người.

Khi ánh mắt quét đến chỗ A Dục, hắn không chút do dự mà vận khinh công nhanh như chớp lao tới rồi bổ đao xuống.

A Dục nghiến răng chịu đau, lách người sang bên né tránh, ánh mắt đầy căm phẫn.

Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao đứng cách đó không xa, nhất thời chưa biết nên làm gì thì một thân ảnh khác xuất hiện trước mặt hai nàng.

Hắn mặc hắc y từ đầu đến chân, thân hình cao lớn đồ sộ, khi đứng trước mặt hai người thì không khác gì một bức tường đen sừng sững.

So với hắn thì Trình Vãn Tịch còn thấp hơn gần hai cái đầu.Hắn không cầm vũ khí thô kệch, mà trong tay là hai cây đao cỡ trung, thân đao lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, lưỡi sắc như dao lam.

Ánh mắt hắn quét qua A Dục, rồi chuyển sang nhìn hai nàng:"Hai ngươi cũng là người của hắn sao?

Vậy... cùng nhau chết hết đi."

Hắn không cho hai nàng kịp phản ứng mà bổ ngay cây đao cầm bên tay trái xuống đầu Trình Vãn Tịch.Cơn lạnh sống lưng ập đến, Trình Vãn Tịch ôm chặt Vân Dao Dao, trượt người sang một bên.

Lưỡi đao sượt sát qua cổ Trình Vãn Tịch, chém hụt xuống nền đất phát ra tiếng "keng" chói tai, nền đất cũng bị nứt một mảng.Hắc y nhân cao lớn hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên tia hứng thú:"Ồ... tránh được sao?

Không tệ."

Lời vừa dứt, hắn lại cầm hai cây đao mà lao về phía Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao.

Trình Vãn Tịch cắn răng, đẩy Vân Dao Dao ra xa khỏi đường đao, rồi xoay người lao ngược vào đối phương.Hắc y nhân thấy nàng tay không mà vẫn dám xông tới thì bật cười thích thú.

Hắn tăng tốc, như con thú săn vồ lấy con mồi, đao phải quét ngang, đao trái bổ dọc, tạo thành thế công khóa chặt."

Xoẹt!" — tiếng đao xé gió vang lên rợn người.Trình Vãn Tịch đưa tay không chặn lấy đà của đao trái, đồng thời xoay hông tung một cước thẳng vào mặt hắc y nhân.

Hắn bị bất ngờ với thân thủ của Trình Vãn Tịch nên bị trúng một cước vào giữa mặt.

Thân hình to lớn lùi về sau ba bước, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, hắn nghiến răng ken két."

Khá lắm!

Ngươi là kẻ nào?

Người của hắn rõ ràng không có kẻ lợi hại như vậy."

Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo Trình Vãn Tịch, từng giọt trượt xuống sống lưng lạnh buốt.

Nhịp tim nàng đập nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực mà lao ra ngoài.

Vì đối phương có vũ khí nên nàng tuyệt đối không được mắc sai lầm nào.Nếu không Dao Dao sẽ...Hắc y nhân cao lớn thấy ánh mắt Trình Vãn Tịch thoáng liếc về phía khác thì bật cười lạnh, cầm đao đâm thẳng về phía Trình Vãn Tịch: "Khốn kiếp.

Ngươi nhìn đi đâu vậy hả?"

Trình Vãn Tịch giật mình, lách nghiêng sang một bên.

Thân thủ đối phương quá nhanh, ra tay lại tàn độc, mỗi nhát đao đều như muốn lấy mạng nàng ngay lập tức.

Dù Trình Vãn Tịch võ công khá tới đâu thì đây cũng là lần đầu tiên nàng phải đối đầu với một kẻ cầm đao xem giết người như thú vui như hắn.Phải tìm cơ hội tấn công vào chỗ hiểm của hắn.Nàng vận khinh công lao thẳng về phía hắc y nhân, hai bóng người xoắn lấy nhau như cuồng phong, đao và tay trần va nhau chan chát.

Chỉ trong chớp mắt đã qua hơn mấy chục chiêu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.Tên hắn y nhân cao lớn đã rất bực mình.

Một tên "vô danh tiểu tốt" lại khiến hắn chém không trúng dù chỉ một sợi tóc, đã vậy đối thủ còn liên tục liếc sang hướng khác, như thể không coi hắn ra gì.

Lòng tự trọng của hắn như thể bị đối thủ xé toạc ra rồi chà đạp dữ dội.Hắn quay ngoắt qua nhìn Vân Dao Dao đứng cách đó không xa, trong mắt nổi lên tia sát ý:"Để ta giúp ngươi tập trung hơn."

Vừa dứt lời, hắn đổi hướng lao như tên bắn về phía Vân Dao Dao.Trình Vãn Tịch tái mặt, lồng ngực nàng đập loạn xạ, cảm giác như toàn thân chìm trong hồ nước độc, thứ chất lỏng chết chóc đó tràn vào mũi, tràn vào miệng, khiến nàng không tài nào hít thở được.

Trình Vãn Tịch dùng hết sức bình sinh mà lao theo, gần như bám sát ngay sau hắn.Vân Dao Dao nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Vãn Tịch.

Nàng biết chỉ cần mình hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ khiến Trình Vãn Tịch phân tâm thêm.

Mỗi lần thấy hắc y nhân vung đao vào Trình Vãn Tịch, toàn thân nàng lại co rút như bị hàng trăm mũi kim đâm vào từng đầu ngón chân, kèm theo cảm giác buốt nhói như dao cắt vào da thịt.

Ngay cả việc hít thở cũng khiến nàng thấy khó khăn, cả người nàng lạnh buốt đến mức nàng chẳng còn cảm giác được cơ thể của mình nữa.Khi thấy tên hắc y nhân lao đến, bản năng thúc đẩy Vân Dao Dao quay người bỏ chạy.

Nhưng nàng chưa đi được vài bước thì một thân ảnh quen thuộc đã ập tới trước, ôm chặt lấy nàng vào ngực.

Một dòng chất lỏng ấm nóng tràn xuống bàn tay Vân Dao Dao, róc rách len qua từng kẽ ngón tay.

Mùi tanh của máu lập tức lan ra, và tất cả... chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.Cơn đau dữ dội ập đến đại não.

Trình Vãn Tịch cảm giác rõ từng thớ thịt nơi bắp tay trái của mình bị xé toạc, cơn bỏng rát lan ra như có ngàn mũi kim nung nóng chảy không ngừng chọc vào bên trong.Lưỡi đao của hắc y nhân cắm sâu vào bắp tay Trình Vãn Tịch.

Hắn không rút ra ngay, mà còn xoáy mạnh nhiều vòng một cách tàn bạo như muốn nghiền nát cánh tay Trình Vãn Tịch.

Chỉ đến khi thỏa mãn thì hắn mới giật mạnh lưỡi đao ra, kéo theo một mảng thịt nóng hổi nặng nề rơi xuống nền đất.

Trên cánh tay Trình Vãn Tịch, một lỗ thủng rộng bằng cổ tay há hoác ra, máu trào ra ướt đẫm cả y phục nàng và Vân Dao Dao."

Tịch ca ca!"

Giọng Vân Dao Dao run rẩy và hoảng loạn cực độ, đôi mắt đỏ hoe mở to.

Trình Vãn Tịch lúc này sắc mặt trắng bệch như giấy, dưới chân là một vũng máu loang lổ ướt đẫm.Hắc y nhân liếc nhìn lưỡi đao vẫn còn nhỏ máu, mạnh tay vung máu sang một bên, rồi nở nụ cười thoả mãn:"Thì ra là một đôi tình nhân...

Thảo nào ngươi cứ nhìn chằm chằm nàng ta."

Chưa dứt lời thì lưỡi đao của hắn lại vung lên, nhắm thẳng vào khuôn mặt Vân Dao Dao mà bổ xuống.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 91 - Đêm hỗn loạn (3)


Dù cánh tay đau đớn như thiêu đốt, nhưng Trình Vãn Tịch vẫn không dám buông xuống một chút cảnh giác nào.

Dường như là ngay lập tức, nàng dùng cánh tay không bị thương ôm chặt Vân Dao Dao, lăn qua một bên.

Thân hình hai người lăn trên nền đất đá, bụi bặm và mấy viên đá vụn cọ xát vào miệng vết thương nham nhở huyết dịch và xương vỡ lẫn lộn, khiến nàng đau buốt tới mức mắt tối sầm lại.Vân Dao Dao cắn chặt môi dưới, vòng tay ôm lấy cơ thể Trình Vãn Tịch, nàng giữ người Trình Vãn Tịch ở bên dưới người nàng để che chở cho Trình Vãn Tịch.

Tay còn lại Vân Dao Dao rút cây trâm cài khỏi tóc, nắm chặt đến trắng cả khớp xương ngón tay, đôi mắt gắt gao nhìn về tên hắc y nhân.Hắn bật cười thành tiếng, cười đến long trời lở đất:"Châu chấu đá xe!

Để ta tiễn ngươi đi trước... rồi tiễn hắn đi theo ngươi luôn."

Nói rồi hắn xoay cán đao, mũi thép lạnh lẽo nhắm thẳng về phía giữa trán Vân Dao Dao mà đâm tới.

Tiếng cười của hắn như một con dã thú sắp được đánh chén con mồi của mình.Đúng lúc này bất ngờ có một thanh đao từ phía sau xuyên thẳng vào lưng hắn.

Cả người hắc y nhân chấn động, ánh mắt mở lớn, thân hình cứng đờ.

Hắn từ từ quay cái đầu ra phía sau, thì thấy một nam tử đang siết chặt chuôi đao còn dính máu tươi."

Ngươi..."

Hắc y nhân đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, thì nhận ra đồng bọn của mình đã bị cứa đứt cổ, nằm bất động từ lúc nào rồi.

Hắn điên tiết lên, giơ đao định bổ vào người A Dục.

Nhưng chưa kịp vung, một nhát đâm khác đã xuyên thẳng vào bụng dưới của hắn.

Lưỡi đao chạm vào xương, âm thanh rợn người vang lên.

Tên hắc y nhân quỵ xuống, hai đầu gối nện mạnh xuống nền đất tạo ra tiếng va chạm chát chúa, đá vụn cứa vào da khiến máu dưới đầu gối hắn trào ra.Vân Dao Dao nhìn tình hình trước mặt thì chấn kinh.

Nàng nhanh chóng xoay người ra sau để xem tình trạng của Trình Vãn Tịch.

Nào ngờ tên hắc y nhân lại cố lì, hắn dùng chút hơi tàn dồn toàn lực đâm thẳng lưỡi đao về phía hai người.Trình Vãn Tịch lúc này vì mất máu quá nhiều mà ý thức đã mơ hồ, nàng cắn chặt răng cố nhịn cơn đau rát như lửa thiêu lan ra từ đống huyết nhục ở cánh tay trái.

Nàng chống một tay xuống đất, xoay người tung cước đá vào cổ tay đối phương.

Nhưng hắn vẫn kịp hạ thêm một nhát đao rạch vào chân Trình Vãn Tịch, máu tươi lại trào ra.A Dục căm phẫn dùng hết sức chém ngang cổ hắc y nhân.

Tiếng lưỡi thép rợn người va chạm vào xương vang lên.

Cái đầu của hắn nghiêng hẳn sang một bên, chỉ còn sót lại chút da mỏng manh dính trên cổ, gió thổi mạnh khiến cái đầu của hắn đung đưa vài lần, rồi nhanh chóng đứt ra rơi xuống, lăn vài vòng trên nền đất rồi mới dừng lại.Thấy hắn đã chết thì lúc này Trình Vãn Tịch mới thở hắt ra một hơi, đầu gối nàng khuỵu xuống đất.

Vân Dao Dao đỏ mắt, sắc mặt tái nhợt, vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Trình Vãn Tịch.

Nửa thân trái của Trình Vãn Tịch ướt đẫm máu và mồ hôi, lỗ vết thương bị xuyên thủng lộ rõ cả xương bên trong, dính đầy đất đá và huyết dịch."

Tịch ca ca...

Tịch ca ca, ngươi đừng có chuyện gì... ta xin ngươi..." – giọng nàng khản đặc, nghẹn lại thành tiếng nấc.Một Vân Dao Dao vốn luôn điềm tĩnh giờ khắc này lại quỳ bệt dưới đất, y phục nàng rách tả tơi và chi chít vết thương do lăn lộn dưới đất bị đá cắt rách, cổ và nửa bên mặt nàng dính đầy máu của Trình Vãn Tịch.

Giữa rừng sâu lặng ngắt, trên đất là ba xác chết bê bết máu bốc mùi tanh tưởi, có tiếng nấc thảm thiết đến lạc giọng không ngừng vang lên.Đêm đã sang quá giờ Hợi, Vân Dao Dao không nhớ nổi bản thân và Trình Vãn Tịch đã trở về bằng cách nào.

Nàng chỉ nhớ bản thân cùng A Dục đã đỡ Trình Vãn Tịch đặt lên xe, rồi hắn đánh cương điều khiển xe ngựa.

Thời gian ngồi trên chiếc xe ngựa đó là khoảng thời gian dài nhất, đau đớn nhất đời mà Vân Dao Dao phải trải qua.

Vết thương của Trình Vãn Tịch tạm thời đã được Vân Dao Dao xé vải quấn lại, rồi dùng sức đè chặt suốt đoạn đường, nhưng tấm vải cũng đã ướt đẫm máu.

Cả khuôn mặt Trình Vãn Tịch tái bợt không còn chút huyết sắc nào.

Vết thương ở chân không sâu, nhưng vết thương ở tay thì rất nghiêm trọng, nên khiến Trình Vãn Tịch mất rất nhiều máu.Khi về đến nơi, A Dục giúp Vân Dao Dao cõng Trình Vãn Tịch chạy vào trong, còn Vân Dao Dao thì chạy phía trước dẫn đường.

Đôi mắt Vân Dao Dao lúc này đã trống rỗng, hệt như đôi mắt của một cái xác.

Tới giữa sân thì hai người bị Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm chặn lại.Từ xa, dù không nhìn rõ mặt, nhưng Chu Tuyết Nhi đã nhận ra Vân Dao Dao nên nàng vội bước nhanh đến, vừa gọi vừa lo lắng:"Sư phụ, sao hai người về trễ vậy?

Con lo quá nên ở lại chờ, phụ thân con cũng sang... còn có... sư phụ, sao mặt người toàn là máu?

Người bị thương sao?"

Chưa kịp để Vân Dao Dao đáp, Chu Tử Khâm từ phía sau cũng đã bước nhanh tới, ánh mắt Chu Tử Khâm lập tức rơi vào người nam tử xa lạ đang cõng một người ở phía sau Vân Dao Dao.

Khi nhận ra người đó, sắc mặt Chu Tử Khâm liền biến đổi, vội vã lao về phía đó."

Vãn Tịch!

Ngươi bị sao vậy?

Đừng dọa ta... ngươi làm sao thế này?"

Chu Tử Khâm vòng lên chặn trước mặt Vân Dao Dao, giọng đầy lo lắng:"Dao Dao, hắn... sao lại bị thương thế này?"

Lời vừa rơi xuống, lúc này Chu Tử Khâm mới chú ý đến sự khác thường của Vân Dao Dao.

Sắc mặt Vân Dao Dao trắng bệch như tờ giấy, môi dưới bị cắn đến rớm máu nhưng bản thân nàng vẫn không tự nhận thức được.

Y phục trên người Vân Dao Dao rách đến thê thảm, dưới lớp vải là chi chít vết thương đã khô máu.

Nhưng quan trọng nhất là đôi mắt của Vân Dao Dao... nó không có tiêu cự.Chu Tử Khâm chấn kinh, lập tức quay sang Chu Tuyết Nhi đang hoảng loạn xem xét vết thương của Vân Dao Dao ở bên cạnh, hét lớn:"Tuyết Nhi, mau đi gọi phụ thân!"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 92 - Đêm hỗn loạn (4)


Vân Dao Dao thấy không còn người cản đường thì lập tức gia tăng bước chân mà lao về phía trước, dẫn A Dục đang cõng Trình Vãn Tịch tiến vào trong phòng.Chu Tử Khâm cũng vội vã chạy theo sau, trong mắt là đầy lo lắng và hoảng loạn.A Dục đặt Trình Vãn Tịch đã bất tỉnh nằm xuống giường.

Khuôn mặt Trình Vãn Tịch lúc này trắng nhợt như con diều giấy bị đứt dây.

Vân Dao Dao cầm cây kéo lên, chuẩn bị cắt y phục của Trình Vãn Tịch.

Vết thương trên cánh tay lộ cả xương, thịt và gân, Trình Vãn Tịch đã bị tổn thương động mạch cánh tay, nếu không nhanh chóng cầm máu thì Trình Vãn Tịch sẽ mất mạng.

Nhưng ở đây không thể phẫu thuật vá động mạch.Phải làm sao bây giờ?Không được phải khử trùng vết thương trước.Đôi tay cầm kéo của Vân Dao Dao run bần bật.

Dù lý trí gào thét rằng phải bình tĩnh, rằng lúc này chỉ có nàng mới có thể cứu được tỷ tỷ, nhưng bàn tay cầm kéo của nàng cứ không ngừng run lên loạn xạ.Vân Dao Dao, tỉnh táo lại đi.Vân Dao Dao nghiến răng dùng tay trái giữ chặt cổ tay phải, rồi bấm mạnh vào huyệt nhằm giúp bản thân thanh tỉnh, Vân Dao Dao đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra sau gáy.Chu Tử Khâm ở bên cạnh nhìn đến ruột gan rối bời.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người bị thương nặng đến vậy—hơn nữa, đó lại là bằng hữu thân thiết của hắn, còn Dao Dao thì thần trí rõ ràng đang không ổn chút nào."

Dao Dao...

Vân Dao Dao!" – Chu Tử Khâm gọi, giọng gấp gáp.Ngay lúc Chu Tử Khâm đang đứng kế bên gọi Vân Dao Dao, thì Chu Tử Ngang và Chu Tuyết Nhi cũng đẩy cửa tiến vào."

A Tịch bị làm sao?" – Chu Tử Ngang vừa hỏi vừa lao đến bên giường.Ánh mắt Chu Tử Ngang chạm phải cảnh tượng khiến hắn phải hoảng hốt, vết thương nơi cánh tay Trình Vãn Tịch lộ cả xương trắng, máu cùng đất cát bết lại và y phục rách nát chồng chéo lên nhau tạo thành một cảnh tượng rất kinh dị.Chu Tử Ngang bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tái mét, vội ngồi xuống cạnh Vân Dao Dao, giọng run run:"Dao nha đầu, A Tịch... sao lại thành ra thế này?"

Nhưng Vân Dao Dao lúc này vẫn không lên tiếng, nàng đã bắt đầu cầm kéo cẩn thận rọc từng đường trên tay áo bên trái Trình Vãn Tịch.Giọng của A Dục vang lên đột ngột ở phía sau, cắt ngang bầu không khí:"Hắn bị đao đâm."

Lúc này Chu Tuyết Nhi, Chu Tử Khâm, Chu Tử Ngang mới giật mình nhận ra sự hiện diện của nam tử lạ mặt ở trong phòng.

Cả ba gần như cùng lúc quay đầu hỏi:"Ngươi là ai?"

A Dục sắc mặt không nhiều biểu cảm, ngắn gọn nói:"Chuyện dài lắm, cứu được hắn rồi hẵng nói."

Ba người nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa, toàn bộ sự chú ý lại đổ dồn về phía Vân Dao Dao.Vân Dao Dao lúc này đã cắt y phục bên tay trái Trình Vãn Tịch ra, cánh tay trắng nõn của Trình Vãn Tịch lúc này hiện lên màu đỏ chói mắt, vết thương rỉ dịch vàng, rìa đã hơi sưng, máu tươi vẫn tuôn ra không ngừng, lẫn với bụi đất và vải y phục rách nát.Ba người phía sau đồng loạt biến sắc.

Chu Tử Ngang lo sợ nàng vì quá hoảng mà không thể bình tĩnh, bèn khẽ chạm vai nàng, hạ giọng nói:"Dao nha đầu... ngươi làm được chứ?

Nếu không... thì để ta thử."

Vân Dao Dao vẫn đang chăm chú xem vết thương.

Vết thương này trước tiên phải vô khuẩn, sau đó kiểm tra xương và mạch máu.

Nếu cần thì phải phẫu thuật nối động mạch, sửa gân cơ, dây thần kinh, rồi cố định phần xương...Chu Tử Ngang thấy nàng im lặng thì lòng như lửa đốt mà bất giác quát lên: "Vân Dao Dao!"

Vân Dao Dao giật mình hoàn hồn lại.

Lúc này nàng mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người.

Tình trạng của Trình Vãn Tịch không thể chậm trễ được nữa, phải mau chóng xử lý."

Mọi người có thể ra ngoài một lát không?

Ta phải xử lý vết thương của Vãn Tịch."

Chu Tử Khâm bước lên một bước, lo lắng nói:"Ta biết y thuật của ngươi rất giỏi, nhưng một mình... liệu có làm nổi không?

Hay để phụ thân—"Vân Dao Dao ngắt lời, kiên định nói:"Dù bằng cách nào, ta cũng nhất định sẽ cứu được Vãn Tịch.

Mọi người hãy an tâm ra ngoài chờ ta."

Thấy nàng kiên quyết như vậy, mọi người đành chậm rãi lui ra ngoài.

Trước khi bước ra khỏi cửa, Chu Tuyết Nhi quay đầu run giọng nói thêm một câu:"Sư phụ, con ở ngay bên ngoài.

Người cần gì thì cứ gọi con một tiếng."

Khuôn mặt trắng nhợt của Vân Dao Dao hơi hướng Chu Tuyết Nhi mà gật đầu.Khi cánh cửa phòng đóng lại.

Vân Dao Dao lập tức cất tiếng:"Tiểu Thần Y, giúp ta."

Tức thì, một giọng nói loli lập tức vang lên: 【Thân ái~ Ta ở đây~】Nghe giọng của Tiểu Thần Y, Vân Dao Dao không chần chừ mà lập tức lên tiếng:"Ta cần lập tức khử trùng, kiểm tra vết thương và phẫu thuật cho tỷ ấy.

Nếu phải mang toàn bộ dụng cụ ra ngoài, ta nên làm thế nào?"

Tiểu Thần Y nghe vậy thì giọng nói lập tức hoảng loạn: 【Bác sĩ Dao, nếu đem hết đống kim loại đó ra ngoài thì sẽ phạm phải điều cấm.

Dụng cụ đã xuất khỏi không gian thì tuyệt đối không thể thu hồi.

Ngươi chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng】Vân Dao Dao vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói:"Ta biết.

Nhưng nếu không mang ra thì ta không thể phẫu thuật được.

Hãy để ta phẫu thuật cho tỷ ấy, sau đó ta sẽ chịu phạt."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 93 - Đếm ngược 2 phút (1)


Tiểu Thần Y nghe vậy thì càng hoảng loạn, lập tức mở miệng can:【Thân ái, ta biết ngươi lo lắng nhưng ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.

Hình phạt đó... là phải chịu đựng cảm giác bị dao cùn cứa vào từng tấc da thịt, kể cả tròng mắt của ngươi, rồi dùng kim khâu lại, lặp lại hết một lượt trên từng phần trên cơ thể ngươi, rồi sẽ cứa lại từ đầu, cứ như vậy suốt sáu tiếng đồng hồ.

Mặc dù bên ngoài nhìn không có vết thương, nhưng tự ngươi sẽ là người nhìn thấy và cảm nhận được từng nhát dao, từng mũi kim.

Có vài người vì quá đau đớn mà sốc dẫn đến mất mạng, đó không phải là hình phạt mà con người có thể chịu được đâu.

Dù sao ngươi cũng là ký chủ của ta, ta không muốn ngươi mất mạng.】Ánh mắt Vân Dao Dao không hề lay động, kiên quyết nói:"Không sao.

Ta chịu được.

Làm ơn hãy giúp ta, ta cần phẫu thuật ngay bây giờ nếu không... tỷ ấy sẽ mất mạng."

Tiểu Thần Y nghe vậy thì bất lực, dù sao thì thiết lập của nó là phục vụ ký chủ nên trong thời gian còn liên kết, thì nó không thể không thực hiện yêu cầu của ký chủ.【Thật hết cách với ngươi luôn a...

Mỗi một món dụng cụ mang ra ngoài đều phải trả giá gấp mười lần giá mua, và chỉ khi có sự đồng ý của hệ thống phụ trách — tức là ta — mới có thể mang ra được.

Ngươi đồng ý giá đổi chứ?】Vân Dao Dao không hề do dự đáp:"Ta đồng ý."【Được thôi~ Vậy bây giờ ta sẽ biến gian phòng này thành một phòng phẫu thuật cho ngươi.】Vừa dứt lời, trong đầu Vân Dao Dao lập tức vang lên tiếng trừ điểm "ting—ting—ting" liên tục:【Điểm Công Đức - 1000】【Điểm Công Đức - 1000】【Điểm Công Đức - 1200】【Điểm Công Đức - 2000】
...Đến khi âm thanh chấm dứt, thì căn phòng lập tức xuất hiện một cái bàn mổ, đèn phẫu thuật chiếu sáng, bộ dụng cụ phẫu thuật mạch máu: dao mổ, kéo, kẹp mạch, chỉ khâu mạch máu, dao cắt, dụng cụ hút dịch, dụng cụ giữ mạch, kính lúp phẫu thuật, thiết bị theo dõi sinh hiệu: máy đo nhịp tim, huyết áp, SpO2, máy thở,....【Bác sĩ Dao, phòng phẫu thuật đã sẵn sàng.

Ta đã dùng bom khí khử trùng, hiện tại nơi này tuyệt đối an toàn để mổ.】Giọng Tiểu Thần Y lại vang lên:【Ký chủ còn đúng một trăm ngàn điểm Công Đức, vừa đủ để đổi lấy một bác sĩ phụ trợ.

Đây là người máy mang hình dạng và cấu trúc như con người thật, y thuật tinh thông, sẽ phối hợp cùng ngươi trong ca mổ.

Nhược điểm... chỉ dùng được một lần.

Có muốn đổi không?】Vân Dao Dao còn đang lo lắng một mình bản thân khó có thể hoàn thành ca phẫu thuật này, dù nàng có chứng chỉ phẫu thuật mạch máu nhưng một mình vẫn là quá sức."

Có, hãy đổi giúp ta."

Sau tiếng trừ điểm quen thuộc thì một nữ nhân mặc y phục cổ đại xuất hiện, trên khuôn mặt không có tia cảm xúc nào.Lúc này Tiểu Thần Y lại lên tiếng:【Bác sĩ Dao, ta quên nhắc ngươi, hình phạt sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào mà ngươi thì không có quyền lựa chọn hoặc biết trước thời gian cụ thể.

Nhưng nó sẽ báo trước cho ngươi trước hai phút.

Vậy nên hãy cố gắng phẫu thuật xong trước khi hình phạt bắt đầu, vì chắc chắn ngươi sẽ không chịu nổi.】Vân Dao Dao nghe vậy thì theo bản năng gật đầu trả lời."

Được, ta nhớ rồi.

Đa tạ ngươi đã nhắc nhở."

Không còn thời gian để chậm trễ, Vân Dao Dao cùng nữ phụ tá nhanh chóng mặc đồ bảo hộ, găng tay vô trùng vào.

Hai người phối hợp nhịp nhàng khiêng Trình Vãn Tịch đã tái nhợt đặt lên bàn mổ, rồi bắt đầu thực hiện các kiểm tra.Sau khi có kết quả cụ thể về tình trạng xương, mạch máu, dây thần kinh.

Thì bên kia bác sĩ phụ tá cũng đã gây mê và vô trùng Trình Vãn Tịch xong.

Hai người đứng đối diện nhau bắt đầu rạch xuống cánh tay Trình Vãn Tịch.Khoảng ba canh giờ (6 tiếng) trôi qua thì hai người cũng bắt đầu đến bước khâu vết mổ, lúc này trời bên ngoài cũng đã hừng sáng.

Trong lúc Vân Dao Dao đang tập trung luồn mũi kim thì một âm thanh máy móc đột ngột vang lên.【Ký chủ: Vân Dao Dao.Lí do phạt: Vi phạm điều luật về bảo vệ quyền lợi tác giả.Loại hình phạt: Nỗi đau thể xác vô hạn - mức độ 5/7Thời gian diễn ra hình phạt: 6 tiếngĐếm ngược: 2 phút trước khi hình phạt bắt đầu.】
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 94 - Đếm ngược 2 phút (2)


【Ký chủ: Vân Dao Dao.Lí do phạt: Vi phạm điều luật về bảo vệ quyền lợi tác giả.Loại hình phạt: Nỗi đau thể xác vô hạn mức độ 5/7Thời gian diễn ra hình phạt: 6 tiếngĐếm ngược: 2 phút trước khi hình phạt bắt đầu.】Nghe âm thanh máy móc vang lên, Vân Dao Dao thoáng trầm mặt, nhưng động tác ở tay thì vẫn không giảm tốc độ.

Quá trình khâu vết mổ cũng đã sắp hoàn tất, nàng quyết định để phụ tá hoàn thành nốt để tránh sai sót.

Vậy nên nàng ngẩng đầu lên nói với phụ tá, giọng thành khẩn:"Phần còn lại ngươi hãy giúp ta xử lý ổn thỏa.

Ta cần phải ngồi xuống nghỉ một lát."

Nữ phụ tá nghe vậy thì chỉ gật đầu chứ không nhiều lời, tay tiếp tục phần việc của mình.Vân Dao Dao thấy vậy thì yên tâm mà tháo đồ bảo hộ ra, rồi rửa tay sạch sẽ.

Sau đó đi qua chiếc ghế gỗ kê ở góc phòng, chậm rãi ngồi xuống, lưng tựa vào vách tường.Khuôn mặt Vân Dao Dao hiện tại đã trắng bệch, vành mắt thâm quầng vì thức trắng, môi khô khốc do mất nước, trên khoé môi vẫn còn hằn vết bầm do bị cắn tối qua để lại.

Mái tóc nàng rối bời, vài sợi bết mồ hôi bám vào gò má.

Trên đôi tay nhỏ nhắn của nàng là từng vết xước chồng chéo lên nhau, vẫn còn rịn máu khô.

Cơ thể Vân Dao Dao mềm yếu tựa vào tường, nhìn như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng đôi mắt thì vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trình Vãn Tịch.

Ngay lúc Vân Dao Dao đang ngồi đợi hình phạt bắt đầu, thì một âm thanh máy móc lại đột ngột vang lên. 【Bắt đầu tái thiết lập.】 【Tái thiết lập hoàn tất.】 【Ký chủ: Vân Dao Dao.Lý do phạt: Cảnh cáo nguy cơ vi phạm điều luật bảo vệ quyền lợi tác giả.Hình phạt: Nỗi đau thể xác có thời hạn – mức độ 1/7.Đếm ngược: 2 phút trước khi hình phạt bắt đầu】Vân Dao Dao có chút bất ngờ với tình huống này.

Tại sao hình phạt lại thay đổi?Khi nàng còn đang ngập trong nghi vấn, thì giọng nói loli quen thuộc chợt vang lên đầy vui vẻ: 【Bác sĩ Dao~ Bác sĩ Dao~ Ta mang tin tốt đến đây.】Vân Dao Dao nghe tiếng Tiểu Thần Y thì lập tức mang nghi vấn trong lòng nói ra:"Tiểu Thần Y, sao hình phạt của ta lại thay đổi?"

Giọng Tiểu Thần Y có chút đắc ý nói:【À à, chuyện này ngươi nhất định phải cảm tạ ta đàng hoàng đó.

Theo quy định, một khi số lượng lớn dụng cụ bị đưa ra khỏi không gian, chúng sẽ không thể thu hồi lại, vì bên cục quản lý và bảo trì dụng cụ thật sự rất bận, dạo này nhân sự ngày càng khan hiếm mà số lượng thế giới và các nhánh rẽ của nó thì lại ngày càng nhiều.

Nhưng ta đã liên lạc nhờ bạn bè ở trụ sở, gom Điểm cảm xúc tích cực của bọn họ để đổi lấy một lần thu hồi.

Nhờ vậy mà dụng cụ của ngươi được lấy lại, và hình phạt cũng được giảm xuống luôn đó~】Vân Dao Dao nghe thì rất kinh ngạc, buột miệng hỏi:"Điểm cảm xúc tích cực là gì?"

Tiểu Thần Y giảng giải:【Nó giống như tiền tệ của thế giới này thôi.

Có nhiều loại lắm: Điểm Cống Hiến, Điểm Uy Tín, Điểm Tri Thức, Điểm Hoà Hợp...

Điểm Công Đức mà ngươi hay dùng cũng là một loại.

Thật ra đáng lẽ là không đổi được đâu vì giá đổi thật sự rất đắt.

Nhưng mà bạn bè ta nghe ta kể nhiều về ngươi, rất thích ngươi, nên mới gom lại giúp ngươi a, chứ chỉ một mình ta thì cũng lực bất tòng tâm.】Vân Dao Dao nghe vậy thì trong lòng rất cảm động, liền hỏi:"Vậy ta nên làm thế nào để trả lại cho các ngươi?"

Tiểu Thần Y lại nói:【Không cần lo, ta sẽ tự trả cho bọn hắn sau.

Quan trọng là dù mức phạt đã giảm, nhưng nó... cũng không dễ chịu gì đâu, chỉ giúp bảo đảm ngươi không mất mạng thôi a.】Nói đến đây Tiểu Thần Y có chút ngập ngừng rồi nói tiếp:【Ngươi sẽ bị hàng trăm mũi kim tiêm đâm khắp người cùng một lúc, cứ mỗi năm phút sẽ đâm xuống một lần như vậy, liên tục trong hai tiếng thì dừng.

Và bốn tiếng còn lại thì ngươi sẽ bị hành sốt nặng, cơn sốt này sẽ nghiêm trọng hơn cơn sốt thông thường mà ngươi biết rất nhiều, cũng sẽ phát nhiệt ra bên ngoài, và dù có uống thuốc hạ sốt thì cũng không có tác dụng gì đâu.

Nhưng có điều... theo thống kê thì hiện tại chưa có ai mất mạng vì hình phạt này cả.

Vậy nên...

Bác sĩ Dao, chúc ngươi may mắn và cũng xin lỗi ngươi. 】Vân Dao Dao khẽ mỉm cười, dù giọng nói đã khàn đi nhưng vẫn mang theo ôn nhu: "Ta biết ơn ngươi còn không kịp, xin lỗi gì chứ.

Dù sao cũng đa tạ ngươi... và cả các bằng hữu của ngươi nữa."

Sau khi Tiểu Thần Y rời đi, thì hình phạt cũng lập tức bắt đầu.Vân Dao Dao đang ngồi trên ghế thì đột nhiên cơ thể co giật dữ dội, mí mắt mở to đến mức tròng trắng lộ ra, đồng tử rung bần bật.

Hai bên thái dương nổi gân xanh, từng cơ trên mặt căng lên như dây đàn sắp đứt.

Nàng cố dùng hai tay ghì chặt vào thành ghế, nhưng dường như không thể chịu nổi nữa mà nàng ngã vật ra đất.

Cả cơ thể Vân Dao Dao nện xuống sàn một cú thật mạnh, va chạm mạnh khiến thái dương trái nàng bị rách chảy máu, nhuộm đỏ một vệt trên mặt đất.Vân Dao Dao dùng mười ngón tay bấu xuống nền đất, cả người nàng co rút lại.

Khuôn mặt trắng nhợt của Vân Dao Dao đã đổ đầy mồ hôi lạnh, tuôn dọc từ thái dương, trượt qua cằm, rơi xuống cổ, làm ướt đẫm cổ áo.Sau khi hàng trăm mũi kim tiêm trên cơ thể nàng được rút ra, cảm giác đau đớn của Vân Dao Dao vẫn không hề giảm đi, mà đổi thành cảm giác tê dại lan khắp người.

Cả người nàng vô lực nằm trên đất.

Suốt toàn bộ quá trình, Vân Dao Dao vẫn luôn cố gắng giữ cho đầu mình quay về phía giường mổ, đôi mắt vì đau đớn mà ướt đẫm của nàng nhìn chằm chằm về hướng Trình Vãn Tịch.Cứ mỗi năm phút trôi qua, thì trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ cổ họng Vân Dao Dao.

Nàng cật lực đè ép âm thanh để nó không phát ra quá lớn.

Sau thêm bốn lần bị kim tiêm đâm vào cơ thể nữa, thì thần sắc của Vân Dao Dao lúc này đã trở nên xanh mét.Lúc này, nữ phụ tá đã khâu xong vết mổ, cẩn thận băng bó lại, rồi nhẹ nhàng chuyển Trình Vãn Tịch từ bàn mổ sang chiếc giường sạch sẽ bên cạnh.

Trình Vãn Tịch hơi thở đã ổn định hơn, nhưng vẫn chìm trong mê man.Sau khi nữ phụ tá tháo bỏ bộ đồ bảo hộ, thì giây tiếp theo, người cũng tan biến không còn chút dấu vết.

Những dụng cụ y tế, bông gạc, dao kéo còn vương mùi máu cũng lần lượt tan biến khỏi căn phòng như chưa từng tồn tại.Vân Dao Dao lúc này đã trải qua cơn đau đớn lần thứ bảy.

Nàng chậm rãi cuộn người, dùng hai tay chống đỡ mà từ nền đất bò dậy.

Khi tới cửa nàng ngoái đầu lại, ánh mắt dừng thật lâu trên gương mặt Trình Vãn Tịch thêm lần nữa, rồi mới đẩy cửa bước ra.Lúc này ở bên ngoài có bốn người đang chờ.

Chu Tử Ngang và Chu Tuyết Nhi ngồi trên ghế dài, Chu Tử Khâm thì đứng dựa vào lan can gỗ.

Cách đó không xa A Dục cũng đang tựa lưng vào lan can, trên cánh tay hắn có một dải lụa trắng, có vẻ đã được Chu Tuyết Nhi hoặc Chu Tử Khâm giúp băng bó.Vừa trông thấy Vân Dao Dao, Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm lập tức đứng bật dậy chạy về phía nàng.

Chu Tử Ngang tuy không chạy nhưng từng bước chân cũng nhanh hơn thường lệ.

Riêng A Dục vẫn đứng yên tại chỗ mà khoanh tay, đôi mắt nhìn về phía Vân Dao Dao.Chu Tuyết Nhi và Chu Tử Khâm mở miệng gần như cùng lúc:"Sư phụ, Tịch ca ca có sao không?

Người... người sao mặt lại nhợt nhạt thế này?

Người cũng bị thương nặng ở đâu sao?"

"Dao Dao, hắn thế nào rồi?

Ngươi có sao không?

Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"

Chu Tử Ngang cũng bước nhanh tới, giọng dồn dập:"Dao nha đầu, mọi chuyện thế nào rồi?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 95 - Ta sợ lắm


Vân Dao Dao thấy mọi người lo lắng đến vậy, trong lòng liền dấy lên cảm giác áy náy.

Nàng rũ mắt, giọng khàn đặc nói:"Vãn Tịch hiện tại đã không sao rồi.

Nhưng ta... cần về phòng nghỉ một lát.

Mọi người có thể giúp ta trông chừng Vãn Tịch một chút được không?"

Chu Tuyết Nhi đã đỏ vành mắt.

Nàng thấy sư phụ khắp người cũng đầy thương tích, vậy mà vẫn thức trắng đêm để chữa trị cho Tịch ca ca.

Hiện tại thần sắc đã rất kiệt quệ, chỉ cần nghiêng người một chút là sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Nàng nghẹn giọng nói:"Sư phụ cứ yên tâm.

Con sẽ chăm sóc Tịch ca ca.

Nhưng... con có thể vào phòng giúp người xem vết thương được không?"

Chu Tử Khâm đứng bên cạnh cũng nóng hết cả ruột, hắn nhìn Vân Dao Dao như vậy, thật sự là xót không chịu nổi.

Chưa biết chừng, Trình Vãn Tịch còn chưa tỉnh thì Vân Dao Dao đã ngã trước."

Phải đó, Dao Dao.

Vãn Tịch để bọn ta lo.

Ngươi mau để Tuyết Nhi xem vết thương đã."

Mặc dù không ai nhìn thấy được vết thương do kim tiêm đâm của Vân Dao Dao.

Nhưng bản thân Vân Dao Dao lại nhìn thấy rất rõ.

Cách cơ thể nàng chừng hai gang tay, hàng trăm mũi kim tiêm dài chừng tám phân đang lơ lửng, đầu kim dính máu tươi của Vân Dao Dao, và tất cả đều đang chực chờ đâm xuống.Tính toán thời gian thì cũng sắp qua năm phút rồi.

Nàng phải trở về phòng ngay lập tức.Vân Dao Dao cắn răng cố làm ra vẻ trấn tỉnh.

Thân thể Vân Dao Dao sau bảy lần bị dày vò thì hiện tại đã rát bỏng, trên người chi chít lỗ kim, máu cũng theo đó mà rịn ra.

Nàng biết mình không thực sự mất máu, nhưng cơn đau thì chân thật đến tận xương tủy."

Ta không sao đâu.

Mọi người trông Vãn Tịch giúp ta là được...

Ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."

Nói rồi Vân Dao Dao cố gắng nở một nụ cười nhẹ để trấn an ba người, rồi chậm chạp quay người, từng bước trở về phòng.A Dục từ đầu vẫn trầm mặc.

Ánh mắt hắn không rời khỏi bóng dáng Vân Dao Dao, mấp máy môi, giọng thấp đến mức chỉ mình hắn nghe được:"Ở cái huyện nhỏ bé này... lại có người y thuật lại hại đến vậy sao?"

Sau khi cánh cửa phòng khép lại, cả cơ thể Vân Dao Dao như sợi dây cung căng hết mức bỗng nhiên bị đứt, mà đổ ập xuống nền đất lạnh.

Cổ và vai nàng gồng cứng ngắt, cả thân người cong lại nhằm chống đỡ cơn đau đồng loạt xoáy sâu vào da thịt.

Từng mũi kim tiêm lạnh lẽo cứ vậy cắm thẳng vào cơ thể Vân Dao Dao, cắm vào ngón chân, cắm vào bàn chân, cắm vào cổ chân, cắm vào bắp chân, cắm vào bắp đùi, cắm vào bên hông, cắm vào bụng dưới, cắm vào bụng giữa, cắm vào ngực, cắm vào cổ, cắm vào bả vai, cắm vào bắp tay, cắm vào khuỷu tay, cắm vào cổ tay, cắm vào bàn tay, cắm vào ngón tay, cắm vào cằm, cắm vào mặt, cắm vào lỗ tai, cắm vào thái dương, cắm vào đỉnh đầu,...Môi Vân Dao Dao cắn chặt đến bật máu, vị tanh lập tức tràn vào khoang miệng.

Cổ họng nàng khẽ hé như muốn hớp lấy một ngụm không khí, nhưng không thành.

Cảm giác như máu trong huyết quản đông đặc, từng mạch đập đều trở nên đau nhói.Mười ngón tay nàng đã bật ra vài móng, máu tươi nhuộm đỏ nền gạch.

Nàng gắng mở mắt, hơi thở yếu ớt vang vọng trong căn phòng tối.Nó... lại sắp đến rồi.Vân Dao Dao nhìn hàng trăm mũi kim tiêm đang nhìn mình chằm chằm, mà trong lòng rét đến run.Chưa đầy một cái chớp mắt, chúng lại lần nữa lao xuống cắm chặt vào da thịt Vân Dao Dao.Đau... quá.Đau quá...Ta... sợ.Ta...sợ lắm.Ta...

đau quá...Tiếng rên dồn dập, đứt quãng lại lần nữa mà bật ra, tựa như tiếng con thú nhỏ bị kẹt chân vào bẫy sắt của thợ săn.

Cả bàn chân đều bị cái bẫy sắc nhọn nuốt vào bên trong, càng vùng vẫy nó càng xé rách da thịt của con thú nhỏ, nhưng nếu không vùng vẫy, nó sẽ chết mất.Sau khi thời gian diễn ra hình phạt kim tiêm qua đi, Vân Dao Dao cũng không còn nhìn thấy hàng loạt mũi kim tiêm đáng sợ chực chờ quanh cơ thể nàng nữa.

Những lỗ vết thương do kim tiêm đâm cũng không còn nhìn thấy nữa.

Vân Dao Dao vô lực thả lỏng cả người nằm trên nền đất, đôi mắt nhắm nghiền lại.Cả cơ thể nàng bắt đầu nóng lên hừng hực như bị quăng vào trong lò thiêu sống, miệng lưỡi nàng khô khốc và dính vào nhau.Nhưng không hiểu sao nàng lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Tốt quá.Ta... có thể ngủ rồi.Da thịt Vân Dao Dao nóng đến bỏng rát, đầu thì đau nhức như có ai đó dùng búa đập mạnh vào liên tục, mí mắt cũng nặng trĩu, từ từ mà khép chặt lại.Vân Dao Dao ngủ khoảng 3 canh giờ (6 tiếng) thì tỉnh lại.

Cả cơ thể Vân Dao Dao hiện tại nóng đến mức khiến nàng muốn phát điên, chân tay cũng không còn chút sức lực nào nữa.Không biết tỷ tỷ đã tỉnh lại chưa?Nghĩ đến đây, Vân Dao Dao cố gắng chống tay ngồi dậy, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Khi vào căn phòng bên cạnh, Vân Dao Dao thấy Chu Tuyết Nhi đang ngồi đọc sách ở bên trong.Chu Tuyết Nhi thấy Vân Dao Dao thì vừa mừng rỡ vừa lo lắng.

Từ nãy đến giờ nàng cứ vừa khóc vừa lau nước mắt liên tục, sư phụ dặn nàng trông chừng Tịch ca ca, nàng không dám lơ đễnh nhưng trong lòng cũng lo lắng cho sư phụ mà nước mắt cứ không ngừng rơi xuống."

Sư phụ!"

Chu Tuyết Nhi vội chạy đến đỡ lấy cánh tay Vân Dao Dao, thì bị nhiệt độ nóng như chạm tay vào miếng sắt nung đỏ trên người Vân Dao Dao làm cho giật mình mà buông ra."

Người... người nóng quá!

Sao người lại nóng vậy chứ?"

Đôi mắt mắt Chu Tuyết Nhi lại ầng ậc nước, nàng cắn răng nói:"Sư phụ ở đây chờ con, con đi sắc thuốc cho người."

Vân Dao Dao định ngăn Chu Tuyết Nhi lại, vì dù sao thuốc thông thường cũng không có tác dụng, nhưng Chu Tuyết Nhi đã nhanh chân hơn mà chạy đi mất.

Vân Dao Dao khẽ lắc đầu mỉm cười, rồi bước đến bên giường Trình Vãn Tịch. _____________________________Lời tác giả: Ở chương 'Sẽ bị đánh gậy bản quyền' Dao Dao có từng nói qua rằng bản thân rất sợ đau.

Nỗi sợ dễ cuốn con người xa rời 'đạo đức cá nhân' mà mỗi người hằng tin tưởng.

Và chỉ khi 'đạo đức cá nhân' được kiểm chứng bằng nỗi sợ lớn nhất, thì chúng ta mới có thể biết họ kiên định với nó đến mức nào.

Vì nếu chỉ bằng cách dùng 'lời' thì ai cũng có thể.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 96 - Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà?


Trình Vãn Tịch hiện tại sắc mặt đã hồng hào hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Vân Dao Dao ngồi xuống nắm lấy bàn tay phải của Trình Vãn Tịch, rồi vùi cái đầu nhỏ nóng hổi của mình vào đó.

"Tỷ tỷ không sao... thật tốt quá... thật tốt quá."

Vì mùi hương dễ chịu quen thuộc trên người Trình Vãn Tịch, mà mí mắt Vân Dao Dao lại lần nữa chùng xuống, có chút mê man nhắm nghiền mắt lại.Trình Vãn Tịch nằm trên giường, lúc này đôi chân mày bỗng dưng nhíu chặt lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng gì đó như kẹt ở cổ họng mà âm ỉ thoát ra ngoài.

Trong giấc mộng, nàng thấy Dao Dao bị một kẻ lạ mặt liên tục vung đao đâm vào bụng.

Còn nàng thì giống như bị giam trong một chiếc hộp chật hẹp, dù ra sức gào thét, đập mạnh đến bàn tay bê bết máu, nhưng vẫn không tài nào thoát ra ngoài được."

Dao Dao."

Trình Vãn Tịch hét lớn rồi mở trừng mắt ra, sự sợ hãi không hề thuyên giảm, khiến Trình Vãn Tịch thở gấp gáp như người đuối nước vừa được nắm giật đầu kéo lên từ đáy hồ.

Trên mặt đổ đầy mồ hôi, khóe mắt vẫn còn ướt.

Trình Vãn Tịch mặc kệ cơn đau rát như cháy da cháy thịt ở bắp tay mà dáo dác đưa mắt nhìn quanh.

Thì liền chạm phải đôi mắt đang mở to kinh ngạc của Dao Dao.

Gương mặt Dao Dao trắng bệch đến mức khiến người ta lạnh sống lưng, trên khoé môi là một loạt mảng bầm tím do cắn mạnh mà tạo thành, thậm chí có chỗ vẫn còn vương vệt máu, ngay cả trên trán cũng có vết thương.

Tim Trình Vãn Tịch như bị ai bóp chặt, mạnh đến vỡ vụn từng mảnh, cả hít thở cũng trở nên khó khăn.Bất ngờ lúc này, Vân Dao Dao nhào tới ôm chặt Trình Vãn Tịch.

Hai cánh tay nàng vòng qua gáy, đầu vùi sâu vào hõm vai Trình Vãn Tịch.Thân thể Trình Vãn Tịch cứng đờ, đến khi cảm nhận thân thể nóng hổi trong lồng ngực run rẩy từng cơn, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống mặt và cổ, thấm ướt vạt áo, nàng mới hoàn hồn.

Giọng Dao Dao nghẹn ngào, đứt quãng:"Tịch ca ca... ngươi tỉnh rồi... tốt quá... tốt quá..."

Trình Vãn Tịch cảm thấy chua xót không chịu nổi, hốc mắt cũng đã nóng bừng lên.

Nàng đặt bàn tay phải lên lưng Dao Dao, nhẹ nhàng vuốt ve không có trật tự, ôn nhu nói:"Dao Dao... sao người lại nóng bừng vậy chứ?

Đã uống thuốc chưa?"

Nhưng Vân Dao Dao vẫn không nói tiếng nào mà khóc nấc lên.

Trình Vãn Tịch cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại, giống như có thứ gì đó kẹt ở bên trong, ngăn không cho nàng phát ra âm thanh, cũng không cho nàng hít thở."

Ta không sao đâu, thật đó.

Vậy nên...

đừng khóc nữa, được không?"

Đáp lại lời Trình Vãn Tịch lại là tiếng nức nở ngày càng lớn.Trình Vãn Tịch rốt cuộc chịu không nổi nữa, mà nước mắt cũng chảy xuống theo.

Nhưng nàng sợ Dao Dao nghe thấy sẽ khóc lớn hơn, nên cố gắng kìm nén âm thanh lại trong cổ họng, yên lặng mà để nước mắt chảy dài xuống thái dương, rồi thấm lên chiếc nệm.Chu Tuyết Nhi vừa bưng chén thuốc đến gần phòng thì nghe được tiếng khóc thảm thiết.

Chu Tuyết hoảng hốt vì nghĩ là đã xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy vào trong.

Vừa đẩy cửa vào thì thấy sư phụ đang nằm đè lên người Tịch ca ca, còn Tịch ca ca cũng vòng tay ôm lấy sư phụ.

Chu - thuần khiết như oxy - Tuyết Nhi đỏ bừng cả mặt, cảm thấy không nên quấy rầy sư phụ ân ái nên cầm chén thuốc lúng túng lui ra khỏi phòng, còn tiện tay khép cửa phòng lại.Vừa ra khỏi cửa thì Chu Tuyết Nhi chạm mặt Chu Tử Khâm, hắn thấy nàng liền hỏi:"Tuyết Nhi, hắn tỉnh chưa?"

Chu Tuyết Nhi bối rối nói:"Tỉnh... tỉnh rồi."

Chu Tử Khâm nghe vậy thì mừng rỡ, định mở cửa vào thì bị Chu Tuyết Nhi chặn lại."

Vậy để ta vào... muội sao vậy?

Sao lại cản đường ta?"

Chu Tuyết Nhi lúng túng như gà mắc tóc, câu chữ vấp vào nhau:"Giờ... giờ không vào được đâu.

Họ...

đang nằm đè lên nhau, à không—ý ta là sư phụ đè lên người Tịch ca ca... trời ơi, nói chung là, nói chung là đừng có vào!"

Chu Tử Khâm nghe muội muội nói từng chữ lộn xộn, nhưng với cái đầu thông minh của mình, hắn lập tức đưa ra kết luận:"Vừa tỉnh dậy đã... làm rồi sao?

Dã man thật."

Chu Tử Khâm bày ra dáng vẻ ca ca hiểu chuyện nói với Chu Tuyết Nhi:"Muội cũng tránh xa chút đi, kẻo bị vấy bẩn.

Ây da... sao lại không kiêng cữ trẻ nhỏ vậy chứ?"

Nói xong, hắn quay gót bỏ đi, để lại Chu Tuyết Nhi đứng nghệt cái mặt ra, trong tay còn cầm chén thuốc đang bốc khói."

Bọn họ chỉ ôm nhau thôi mà...

'làm' là làm gì?"

Mặc dù chỉ bị thương ở tay, vết thương ở chân cũng không đau lắm, nhưng theo lời Dao Dao, Trình Vãn Tịch vẫn phải hạn chế đi lại để tránh ảnh hưởng đến vết thương ở tay.

Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ đêm Trình Vãn Tịch bị thương.

Nàng ngồi ngoan ngoãn trên ghế, cánh tay trái được bó nẹp gọn gàng, treo lên một dải lụa trắng quàng qua cổ, miệng nhai nhai cơm.Vân Dao Dao ngồi đối diện múc một muỗng cơm thổi thổi, rồi đưa đến môi Trình Vãn Tịch, dịu giọng nói:"A~"Ba ngày nay Dao Dao hoàn toàn không cho nàng tự ăn cơm, tới bữa cơm đều bắt nàng ngồi trên ghế rồi đút như tiểu hài tử.

Mặc dù rất hưởng thụ được Dao Dao chăm sóc nhưng cũng khiến nàng thấy ngượng lắm lắm.

Vành tai Trình Vãn Tịch đỏ bừng, ngoan ngoãn há miệng ra ngậm muỗng cơm, rồi nhai nhai, nhai nhai.Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch ăn ngon, sức khoẻ cũng hồi phục tốt thì trong lòng lúc nào cũng vui vẻ.

Nàng dùng đầu ngón tay lau canh trên môi Trình Vãn Tịch, rồi nói:"Chịu khó nhai kỹ chút."

Trình Vãn Tịch có chút ngượng ngùng mà gật gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:"Dao Dao, sao nàng lại để A Dục ở lại nhà chúng ta?

Ta thấy hắn... lai lịch không đơn giản."

Ngày đầu tiên tỉnh dậy Trình Vãn Tịch chỉ ở trong phòng.

Ngày thứ hai thì nàng mới gặp A Dục dưới lầu, nhưng lúc đó cũng đã muộn nên nàng không có hỏi Dao Dao được.

Vân Dao Dao nghe hỏi thì chậm rãi nói:"Ta cũng thấy hắn kỳ lạ, dù nói là đi thăm thân nhân ở huyện này, nhưng lại không đến nhà thân nhân mà lại muốn ở lại đây.

Hắn nói chỉ lưu lại vài hôm sẽ đi...

Với lại, hắn cũng từng cứu chúng ta nên ta cũng không tiện từ chối."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng lại rất bất an, bàn tay phải đặt dưới đùi bất giác siết chặt.
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 97 - Ta có hứng thú với Vân Dao Dao


Sáng hôm sau, sau khi đút cháo cho Trình Vãn Tịch, thì Vân Dao Dao như thường lệ xuống y quán.Trình Vãn Tịch dù tay vẫn đau nhưng cơ thể đã khá hơn rất nhiều.

Nàng có chút buồn chán mà đi lại lung tung trong nhà.

Khi đi ngang qua căn phòng dành cho khách ở lầu một, thì nàng vô tình nhìn thấy một hắc y nhân từ bên trong vụt ra, bóng đen lướt nhanh như gió rồi biến mất tăm.Sắc mặt Trình Vãn Tịch lập tức biến đổi.

Sau biến cố đêm hôm đó, nàng dường như có bóng ma tâm lý với hắc y nhân, điều này khiến cả cơ thể nàng lập tức căng lên, từng đường gân trên mu bàn tay siết chặt, chân mày chau lại.Trình Vãn Tịch chậm rãi tiến tới căn phòng đó, rồi đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong phòng lúc này A Dục đang đứng, tay cầm một tờ giấy mỏng.

Vừa thấy nàng, hắn lập tức ném tờ giấy vào chậu lửa, ngọn lửa nuốt trọn chỉ trong chớp mắt.Trình Vãn Tịch cau mày, lạnh giọng hỏi:"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"

A Dục bị bắt gặp bất ngờ thì có chút đổi sắc nhẹ, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, như thể không có gì xảy ra:"Ý ngươi là sao?"

Trình Vãn Tịch thấy hắn cố ý muốn giả ngây thì trong lòng liền nổi lửa giận.

Tên này thần thần bí bí, lại có giao thiệp với một đám hắc y nhân, để hắn ở bên cạnh Dao Dao, quá nguy hiểm:"Ta vừa thấy tên hắc y nhân đi ra từ phòng ngươi," nàng nhấn từng chữ.

"Đừng giấu nữa, ngươi rốt cuộc là ai?

Mấy tên hôm trước tại sao lại truy sát ngươi?

Còn có, tại sao ngươi lại tìm cách ở lại đây?

Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"

Đối mặt với một loạt câu hỏi của Trình Vãn Tịch, A Dục trong lòng liền không thoải mái.

Hắn cau mày lại, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rót một chén trà, chậm rãi uống một ngụm:"Ta không có ác ý với ngươi và Vân cô nương.

Các ngươi đã cứu mạng ta.

Thật ra nếu không nhờ có các ngươi giữ chân tên kia, thì một mình ta chắc khó mà địch lại hai tên cùng lúc."

Trình Vãn Tịch nghe tới đây thì sắc mặt tối sầm lại.

Lời lẽ hắn nhẹ hẫng như thể mạng sống của Dao Dao và nàng chẳng đáng một cân trọng lượng nào."

Ta không thể chỉ vì vài câu nói mà tin ngươi không có ác ý.

Nếu ngươi không thể giải thích rõ ràng, thì trong hôm nay hãy rời đi.

Ta không muốn giữ một kẻ nguy hiểm, lai lịch mờ ám ở lại đây."

A Dục nghe vậy thì chân mày cau lại, tựa hồ đây là lần đầu tiên có kẻ dám thẳng thừng đuổi hắn đi như vậy.

Hắn hơi ngửa người, khóe môi nhếch lên, cất giọng vừa như bỡn cợt vừa như thăm dò:"Vậy nếu ta không đi thì sao?"

Trình Vãn Tịch không nói tiếng nào, vươn tay cầm lấy một chiếc đũa đặt trên bàn, dùng nội lực phóng thẳng về phía A Dục.

Cây đũa lao đi với tốc độ chóng mặt, rồi sượt qua cổ A Dục, cắm phập vào cây cột gỗ phía sau lưng hắn.A Dục bị bất ngờ, bàn tay đang nâng chén trà cũng có chút run nhẹ, sóng nước trong chén gợn lên.

Hắn nhấp một ngụm, để nước trà ấm trôi xuống cổ họng, rồi mỉm cười:"Thân thủ không tệ.

Ngươi học ở đâu vậy?"

Trình Vãn Tịch vẫn không đáp lời hắn, mà cầm lên một chiếc đũa khác, ánh mắt đen nhánh khóa chặt lấy A Dục.A Dục thấy thần sắc nàng nghiêm trọng đến vậy, khóe môi hắn lại cong thêm, rồi bật cười thành tiếng."

Thôi được thôi được...

Xem ra nếu ta không chịu nói ra thân phận, thì một là phải rời khỏi đây, hai là mất mạng tại chỗ, đúng không?"

Trình Vãn Tịch vẫn giữ im lặng, trầm mặt mà nhìn hắn.A Dục thu lại nụ cười, chậm rãi nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn:"Thật ra, tên ta không phải A Dục.

Tên thật của ta... là Nghiêm Dục Chi."

Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Trình Vãn Tịch càng thêm u tối.

Tuy quanh năm chỉ ở trong thôn, nhưng có một số cái tên, dù không muốn muốn biết thì cũng phải biết.

"Ngươi là...

Tứ hoàng tử?"

Hoàng đế Đại Nghiêu đương triều tên là Nghiêm Ngọc Lăng, và hoàng đế chỉ có sáu người con.

Trong đó có bốn hoàng tử và hai công chúa.

Mà Nghiêm Dục Chi chính là vị hoàng tử thứ tư.Nghiêm Dục Chi nghe nàng lập tức đoán ra thân phận của mình thì khẽ nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ.

Đây chỉ là một huyện xa kinh thành, dân chúng ít học, không mấy người tường tận chuyện triều đình ngoài vài kẻ đọc sách hoặc quan lại.

Mà Trình Vãn Tịch lại không giống mấy tên thư sinh chút nào."

Ồ...

Không ngờ ngươi cũng biết tên ta đó.

Đúng vậy, ta chính là Tứ hoàng tử.

Vậy thì... ta đâu phải hạng lai lịch mờ ám, có thể ở lại rồi chứ?"

Nói rồi, hắn thong thả thò tay vào ngực áo, lấy ra một chiếc lệnh bài ngọc bích xanh biếc.

Trên mặt ngọc khắc hình giao long uốn lượn, bên dưới là mấy chữ "Hoàng tử lệnh" khí thế hiên ngang.Trình Vãn Tịch bước lại gần, mắt hơi nheo lại quan sát.

Một lát sau mới chậm rãi mở miệng:"Làm sao ta biết được đây không phải vật giả?

Dù sao ta cũng chưa từng thấy qua thứ này."

Nghiêm Dục Chi không đáp ngay, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, rồi xoay người bước tới tủ gỗ.

Cánh tủ kêu một tiếng kẽo kẹt, hắn lấy ra một chiếc hộp dài, rồi từ trong rút ra một cuộn thánh chỉ."

Đây là thánh chỉ, thế này chắc đủ rồi chứ?

Nội dung thì ta không tiện cho ngươi xem, nhưng... người giữ thánh chỉ, tất nhiên không thể là kẻ không liên quan đến triều đình.

Ngươi nói đúng không?"

Trình Vãn Tịch nhìn thánh chỉ trong tay Nghiêm Dục Chi, thứ mà bất cứ dân thường nào cũng sẽ nhận ra, rồi lại cau mày."

Dù ngươi là người của triều đình, thì cũng không thể chứng minh ngươi là người tốt hay là kẻ xấu.

Ta chỉ muốn hỏi... vì sao ngươi cứ nhất quyết ở lại đây, thay vì ra ngoài thuê khách điếm?

Nhìn ngươi rõ ràng không phải kẻ thiếu bạc để thuê một chỗ ở."

Nghiêm Dục Chi hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú.

Trong lòng thầm nghĩ:Người này... thật không tầm thường.

Đối mặt với lệnh bài lẫn thánh chỉ mà vẫn giữ được bình tĩnh, không vội vàng đánh giá, lại còn dám chất vấn ta.

Hắn rất thông minh... và thân thủ cũng không tệ.Khóe môi hắn cong lên, giọng nói lười nhác nhưng ẩn ý rõ ràng:"Lý do ư...

Ta có hứng thú với Vân Dao Dao."

Nghe vậy, lông mày Trình Vãn Tịch chau lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, bàn tay phải không băng bó siết chặt lấy chiếc đũa.

"Ý ngươi là gì?"
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 98 - Phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo


Nghiêm Dục Chi nhìn biểu cảm của Trình Vãn Tịch thì thấy hứng thú vô cùng:"Ý ta là... ta hứng thú với y thuật của Vân Dao Dao.

Hơn nữa, nơi này đông người, tiện cho ta ẩn mình.

Dù sao giờ ta cũng đã lộ thân phận trước ngươi, thì ta nói thẳng—ta hoàn toàn có thể dựa vào thân phận này, khiến quan huyện ngầm ép buộc các ngươi giữ ta lại đây.

Ngươi cũng hiểu, chuyện này càng nhiều người biết, càng bất lợi cho các ngươi thôi."

Trình Vãn Tịch nghe vậy thì trầm mặt.

Hắn nói không sai—nàng không có cách nào cưỡng ép hắn rời đi.

Nếu làm tổn hại đến hắn, mà hắn thật sự là tứ hoàng tử thì an nguy của các nàng chắc chắn sẽ khó đảm bảo."

Được rồi, nhưng ta cần biết rõ, chính xác khi nào ngươi rời đi?"

Nghiêm Dục Chi nghe vậy, khoé môi khẽ nhấc lên, ánh mắt ánh lên một tia hứng thú.Quả là người thông minh."

Ngươi yên tâm, hai ngày nữa ta sẽ đi."

Trình Vãn Tịch nghe vậy, sắc mặt không đổi mà gật đầu, rồi xoay người định bước ra ngoài.Nghiêm Dục Chi phía sau chợt lên tiếng, trầm thấp nói:"Ta quên nhắc ngươi, chuyện thân phận của ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, kể cả nương tử ngươi.

Đây là lệnh."

Trình Vãn Tịch không đáp, cũng không ngoảnh lại mà cứ vậy rời đi.Nghiêm Dục Chi bật cười, giọng như chỉ nói cho chính mình nghe:"Mới mượn một chút uy nghiêm hoàng tộc mà đã vội cong đuôi bỏ đi rồi.

Trên đời làm gì có kẻ dám coi nhẹ lệnh hoàng gia chứ."

Tối hôm đó như thường lệ, Trình Vãn Tịch ngồi ngoan ngoãn trên ghế gỗ, nhai nhai muỗng cơm Vân Dao Dao vừa đút."

Cái gì?

Hắn là Tứ hoàng tử?"

Trình Vãn Tịch vừa đấm đấm ngực vì bị nghẹn, vừa gật đầu liên hồi.Vân Dao Dao vội rót một tách nước đưa cho Trình Vãn Tịch, sau đó vừa nhìn Trình Vãn Tịch thong dong uống nước, vừa thử nhớ lại gương mặt Nghiêm Dục Chi:Mắt... bình thường.

Mũi... bình thường.

Miệng cũng bình thường.

Ngay cả chiều cao... cũng bình thường luôn.

Vậy mà cứ giao mấy vai hoàng tử, thế tử cho đám tiểu sinh đóng.*Tiểu sinh: các nam diễn viên trẻ đẹp trong giới giải trí.Không nhịn được, Vân Dao Dao buột miệng nói:"Thì ra phim thần tượng cổ trang toàn là lừa đảo hết."

Trình Vãn Tịch nghiêng đầu, đôi mắt trong veo chớp nhẹ:"Phim...

Phim gì a?"

Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch, rồi múc thêm một muỗng cơm, cười nói:"Đó là tên của một kẻ lừa đảo.

Nào, há miệng ra, a~"Hai ngày sau, Nghiêm Dục Chi thật sự rời đi.

Tuy nhiên điều đó lại không giúp Trình Vãn Tịch nhẹ nhõm hơn.

Vì trước khi đi, hắn ghé sát tai nàng và nói:"Có lẽ... ta vẫn còn muốn gặp lại nương tử của ngươi."

Câu nói đó của Nghiêm Dục Chi khiến Trình Vãn Tịch khó chịu suốt ba tháng trời.

Hắn đã rời đi tới nay được ba tháng, vết thương của Trình Vãn Tịch cũng đã lành hẳn nhờ kiên trì tập vật lý trị liệu và sự chăm sóc đặc biệt của Vân Dao Dao.

Hiện tại nàng đã trở lại y quán làm việc bình thường được một thời gian.

Chu Tuyết Nhi hiện tại dù vẫn chưa được học châm cứu nhưng đã biết xem và kê thuốc nhiều loại bệnh hơn so với thời gian trước.

Năm người Cẩm Tử, Cẩm Muội, Bình Tử, Đinh Hoà, Lưu Trụ cũng đã biết đọc và viết khá nhiều chữ, đối với việc nhận biết tên dược liệu thì hoàn toàn không còn gặp khó khăn gì nữa.

Dạo này thời tiết bắt đầu vào mùa mưa, Bạch Thị Dược Phường mà Dao Tịch Đường hay nhập dược liệu vì ẩm thấp mà nhiều vị thuốc bị mốc như sinh địa hoàng, mạch môn, bạch cập...

Những vị này không thể thiếu lâu, nên sáng nay, Trình Vãn Tịch theo lời sắp xếp của Vân Dao Dao, cùng Chu Tử Khâm đi tới Hạ Thị Dược Phường để mua dược liệu.Hạ Thị Dược Phường vốn là nơi Y quán Nhất Phương từng nhập thuốc lâu năm, giao tình đôi bên rất thân thiết.

Khi hai người tới nơi, thì nhanh chóng được hạ nhân mời vào trong do Chu Tử Khâm vốn là khách quen.

Trong sân, dược liệu được phơi đầy khắp nơi, treo cả trên giá gỗ và trải trên tấm cót, mùi hương thuốc dày đặc quyện trong không khí.Trình Vãn Tịch đi bên cạnh Chu Tử Khâm, nàng cảm thấy hôm nay tên này có chút vấn đề, vì hắn trở nên ít nói hơn hẳn bình thường.Khi hai người vào đến phòng khách, chưa ngồi được bao lâu thì chủ nhân Hạ gia – Hạ Mục Sâm – bước vào.

Vừa trông thấy Chu Tử Khâm, hắn liền cười ha hả, sải bước lại gần:"Tiểu tử, sao đến giờ mới chịu ghé thăm bá bá thế hả?"

Chu Tử Khâm đứng dậy, ôm quyền hành lễ:"Hạ bá bá, đã lâu không gặp.

Hôm nay ta dẫn bằng hữu đến mua dược, tiện thể thăm người."

Ánh mắt Hạ Mục Sâm chuyển sang Trình Vãn Tịch, nụ cười càng thêm rạng rỡ:"Được, được.

Cần thuốc gì cứ nói, ta sai người đóng bao, đưa tận nơi cho."

Trình Vãn Tịch và Chu Tử Khâm đồng loạt chắp tay tạ ơn.

Ba người vừa chuyện trò thêm vài câu, vừa nhấp trà nóng, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Một nam tử một nữ tử trẻ tuổi bước vào, mà nữ tử kia – Trình Vãn Tịch đã từng gặp mặt.Hạ Lan Tịnh vừa thấy Chu Tử Khâm liền nở nụ cười tươi như hoa rồi bước nhanh lại gần, giọng nói mềm mại nhưng chứa trách móc đầy thân thiết:"Tử Khâm, cuối cùng ngươi cũng chịu đến đây thăm bọn ta."

Chu Tử Khâm hơi trầm mặt, mắt thoáng lướt qua gương mặt của nam tử đứng bên cạnh nàng, rồi mới dừng lại trên Hạ Lan Tịnh, nở nụ cười có chút không tự nhiên:"Ta đến mua dược với bằng hữu thôi.

Bây giờ cũng chuẩn bị cáo từ rồi."

Nghe vậy, Hạ Lan Tịnh hơi bĩu môi, giọng pha chút giận dỗi.

Nàng nắm lấy tay áo Chu Tử Khâm, lắc lư làm nũng:"Ở lại ăn cơm rồi hẵng về a."

Chu Tử Khâm còn chưa biết nên đáp thế nào thì nam tử bên cạnh nàng đã chậm rãi mở miệng.

Giọng nói y lạnh nhạt:"Tử Khâm, nói chuyện với ta một lát."

Chu Tử Khâm khẽ siết lấy vạt y phục, sắc mặt tối sầm lại, rồi chậm rãi gật đầu:"Được."
 
[Hoàn][Bhtt] Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? - Tiểu Thảo Dục Phi
Chương 99 - Nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa


Khi Chu Tử Khâm cùng nam tử kia rời đi, Trình Vãn Tịch cũng xin phép Hạ Mục Sâm đi dạo quanh sân.

Nàng thong thả bước giữa những dãy cót phơi thuốc.

Dược liệu Hạ gia quả thật phong phú, ít thấy cái nào hư hại hay mốc meo.

Trình Vãn Tịch thầm nghĩ, nếu Dao Tịch Đường có thể nhập hàng ở đây thì cũng là lựa chọn không tồi, nàng định bụng tối về nhà sẽ bàn thêm với Dao Dao.Khi Trình Vãn Tịch đi ngang qua một góc bên hông sân, thì loáng thoáng nghe được tiếng hai nam tử nói chuyện với nhau, có vẻ là đang cãi nhau vì âm thanh rất lớn.

Trình Vãn Tịch đang định xoay người rời đi thì chợt nghe giọng Chu Tử Khâm nên khựng lại."

Ngươi thừa biết ta có tình cảm với ngươi, lại còn muốn ta bồi Hạ Lan Tịnh?"

Người nam tử kia lên tiếng, giọng lạnh nhạt:"Ta không quan tâm.

Ta để ý là Lan Nhi, muội ấy thích ngươi, không thích ta.

Nếu đã vậy... chỉ cần muội ấy vui thì thế nào cũng được."

Chu Tử Khâm điên tiết lên mắng:"Khốn kiếp!

Hạ Tư Vũ, lúc trước ta đúng là bị mù mới thích ngươi."

Dứt lời, Chu Tử Khâm xoay người bỏ đi, vừa bước ra thì chạm phải Trình Vãn Tịch đang đứng ngây như tượng gỗ.

Chu Tử Khâm thoáng sững lại, rồi vừa tức vừa buồn cười, mà kéo cánh tay nàng lôi đi.Hạ Tư Vũ nhìn theo, khoé môi nhếch thành nụ cười lạnh đầy tự giễu:"Chưa gì đã đổi đối tượng rồi, đúng là bệnh hoạn."

Chu Tử Khâm lôi Trình Vãn Tịch – vẫn còn đơ cái mặt ra – quay lại phòng khách cáo từ Hạ lão gia, rồi lại lôi Trình Vãn Tịch – vẫn còn đơ cái mặt ra – đi thẳng tới Lạc Hoa tửu lâu.

Tới nơi, Chu Tử Khâm liền gọi tiểu nhị:"Cho ta một nhã gian."

Tiểu nhị nghe vậy thì lập tức dẫn đường.

Sau lưng hai người có một đám tiểu nhị khác tụm đầu vào nhau xì xào:"Người phía sau bị sao vậy?

Hắn như mất hết hồn vía ấy."

"Trúng tà sao?"

Kéo được Trình Vãn Tịch – vẫn còn đơ cái mặt ra – ngồi xuống bàn, Chu Tử Khâm mới nghiến răng hạ giọng, đôi mắt vẫn hừng hực lửa giận:"Ngươi nghe hết rồi chứ?

Hắn chính là kẻ khốn khiến ta khổ sở bấy lâu nay đó."

Nói rồi, hắn rót một chén rượu đầy, ngửa cổ uống ừng ực như muốn nuốt trọn cơn bực dọc vào bụng.

Uống xong, thấy Trình Vãn Tịch vẫn im lặng, sắc mặt Chu Tử Khâm trầm xuống:"Sao vậy?

Ngươi cũng thấy ta là kẻ quái dị, bệnh hoạn sao?"

Trình Vãn Tịch như vừa thoát khỏi cơn thất thần, nghiêm túc đáp:"Không phải.

Ta không thấy ngươi kỳ quặc.

Chỉ là...

đối với ta thì chuyện này thật lạ.

Đây là lần đầu ta nghe thấy."

Chu Tử Khâm nghe vậy thì liền nhẹ nhõm.

Huynh đệ tốt không chê hắn là được."

Đúng là huynh đệ tốt.

Hôm nay uống với ta một trận, ta đãi!"

Trình Vãn Tịch lập tức lắc đầu lia lịa, giọng chắc nịch:"Không được.

Dao Dao nói uống rượu không tốt cho thân thể.

Ta không uống, ta chỉ uống trà thôi."

Chu Tử Khâm suýt phun hết ngụm rượu ra ngoài, trừng mắt nhìn nàng:"Không phải chứ?

Dao Dao nói gì ngươi cũng nghe hết sao?"

Trình Vãn Tịch nghiêm túc gật đầu, bày ra vẻ mặt "chứ còn sao nữa?":"Nếu Dao Dao nói đúng thì ta sẽ nghe.

Mà từ trước đến nay Dao Dao chưa từng nói điều gì sai cả."

Chu Tử Khâm giật giật mắt trái.Tại sao ta phải ngồi đây nuốt cẩu lương vậy chứ?

Đúng là trời hành mà."

Thôi được rồi, ta cũng không ép ngươi, lỡ Dao Dao mà giận ta thì xong đời."

Nói rồi Chu Tử Khâm lại tự rót rượu uống một mình.

Trình Vãn Tịch ngồi bên cạnh vừa nhấp trà, vừa chậm rãi giảng giải cho Chu Tử Khâm biết, theo lời của Dao Dao thì rượu hại đến mức độ nào.

Trình Vãn Tịch nói nhiều đến mức, từ hôm đó trở đi, mỗi lần Chu Tử Khâm thấy rượu là liền muốn nôn mửa.Sau khi tiễn Chu Tử Khâm – say khướt như cây cải héo – về Chu gia, Trình Vãn Tịch mới bắt đầu đi về nhà.

Trên đường đi, đầu Trình Vãn Tịch cứ cúi gằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày, chân mày cũng nhíu chặt lại."

Vậy ra... hai nam tử cũng có thể có tình cảm với nhau."

"Nếu vậy thì hai nữ tử... cũng có thể có tình cảm với nhau a!"

Ý nghĩ ấy vừa loé, thì hai mắt Trình Vãn Tịch lập tức sáng lên."

Vậy ta với Dao Dao...

Ta với Dao Dao...?"

Trình Vãn Tịch lại cúi gằm mặt xuống mà nhìn chằm chằm mũi giày, nhưng hình ảnh mũi giày ngày càng trở nên mờ đục.

Là nước mắt sao?"

Nhưng mà...

Dao Dao không có thích ta..."

"Mà cho dù nàng ấy có thích ta đi chăng nữa, thì ta cũng không phải nam nhân..."

Nghĩ đến đây, Trình Vãn Tịch siết chặt vạt y phục, cổ họng nàng nghẹn ứ lại, đầu cũng bắt đầu đau nhức."

Nếu Dao Dao biết ta là nữ nhân... lại còn thích nàng ấy... liệu nàng ấy có ghét ta không?

Giống như Hạ Tư Vũ đối với Chu Tử Khâm..."

"Nàng ấy có vì quá tức giận mà... hưu ta không?"

Chỉ cần nghĩ đến đó, tim nàng co thắt như bị ai đó bóp nghẹt, rồi giày xéo dưới chân.

Khiến nàng không thể thở được."

Nếu vậy... nếu vậy ta sẽ không thể gặp Dao Dao được nữa."

Mưa bắt đầu trút xuống xối xả, nước mưa làm ướt gương mặt Trình Vãn Tịch.

Người đi đường nhìn nàng, cũng chẳng phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt.

Trình Vãn Tịch nắm chặt tay lại, lê từng bước chân nặng như đeo chì trở về nhà."

Không thể để Dao Dao biết..."

"Không thể để Dao Dao biết... rằng ta thích nàng ấy."

Trình Vãn Tịch không nhớ rõ mình đã trở về bằng cách nào.

Chỉ đến khi đứng trước cổng nhà, nàng mới chợt sững người.

Trong màn mưa xám bạc, đôi mắt nàng liền rơi vào một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, đang đứng co vai, không ngừng xoa xoa cánh tay vì lạnh.Trình Vãn Tịch thấy vậy thì liền đau lòng mà bước nhanh lên phía trước, nhưng thân ảnh nhỏ nhắn kia đã nhanh hơn nàng một bước mà bung dù chạy về phía nàng.

Vân Dao Dao nhón chân che dù cho Trình Vãn Tịch, mưa đọng trên mép ô rơi xuống từng giọt lộp bộp.

Giọng Vân Dao Dao mang theo lo lắng hỏi:"Tịch ca ca, sao ngươi lại đội mưa về?

Ngươi ướt hết cả rồi..."

Trình Vãn Tịch cúi đầu nhìn đôi mắt đầy lo lắng và đôi chân mày chau nhẹ của Dao Dao, một trận chua xót dâng trào, như nước mưa len lỏi, khiến ngực Trình Vãn Tịch thắt lại.
 
Back
Top Bottom