Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
439,530
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
290487221-256-k6475.jpg

[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Tác giả: KhongTuocantathyanna
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Gần đây Tam Lang lạ lắm, hết thương ta rồi.

Cre ảnh 2HA_SPOILER Tags: hoalienhoathànhtqtptạliên​
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 1: Tam Lang Không Thương Ta Nữa


Tạ Liên thấy rất khó chịu.Trời đã về khuya, Tạ Liên càng lúc càng mơ hồ không biết mình bị đưa đến nơi nào, hé mắt thấy vẫn là con đường quen thuộc mà thấy mờ mịt.Không gian vắng lặng người đang bế y đi rất chậm, không hề xóc nảy, con đường như dài thăm thẳm đi mãi không hết.

Lúc vừa được bế lên vẫn có ánh đèn chiếu vào nhưng lúc này người bế y đi hơi nghiêng, vai che ánh sáng không chiếu đến lóa mắt.

Chừng một lát thân thể nóng bừng của y được đặt xuống một nơi êm mềm, hương thơm ngọt ngào truyền tới.

Ngửi thấy hương khí vừa phải an thần cực tốt.

Thế nhưng bây giờ lòng y sôi sục như lửa đốt, nóng như thiêu.Người nặng nề như bị ai đè lên, vai áo bị người ta kéo lỏng, ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt.

Tạ Liên run lên đầu oang oang khó mà trấn tỉnh, đưa tay gắng gượng ngăn cản.Cánh tay kia lại linh động như rắn mềm mại liếm vào da thịt đang khát khô, di chuyển đến bên eo.

Thắt lưng liền lỏng, y hoảng hồn không dám mở mắt, nghe nói trong khu rừng y đi có hồ ly quỷ mị chuyên bắt người để quyến rũ hút dương khí.

Động tác ôn nhu nỉ non này, còn cả cơn bừng bừng lạ lùng đang dâng trào trong người.Tạ Liên giãy giụa kịch liệt, bờ vai dần lõa lồ ngực cởi phanh ra, cử động của y bị giới hạn chậm chạp yếu ớt, thậm chí còn run rẩy.

Trong đầu hiện ra bóng hình quen thuộc sáng ngời.Tam Lang ca ca.Phảng phất như có băng lạnh dội lên đầu, Tạ Liên cắn đầu lưỡi dùng cơn đau đó trấn tỉnh lại đầu óc, khiên cưỡng xua dục vọng đang bị khơi gợi đến phát đau.

Khóe miệng chảy ra máu tanh liền bị hôn lấy, tiếng la hét hoặc là rên tỉ khát vọng đều bị nuốt hết.Máu nóng dồn lên hết trên mặt, miệng lưỡi khô khan bị người ta múc lấy.

Là tức giận, là nhục nhã, y muốn dùng quang mang sắc bén chống đỡ nhưng người không còn sức, tay cả nhấc lên lâu cũng mỏi.

Đuôi mắt liền chảy xuống những giọt nước trong suốt.Sắc mặt Tạ Liên tái nhợt như tuyết đầu mùa xuân, lạnh lẽo kinh người, không cách nào chống đỡ cái chuyện hoang đường đang xảy ra.

Y không nên cãi lời Tam Lang ca ca vào trong rừng.

Hình dáng tươi sáng của người kia nhanh chóng tan biến chỉ còn bóng đêm đáng sợ cùng không khí đẫm trong nhục dục.Trưa hôm sau, Tạ Liên đã tỉnh trong cơn đau đớn thô bạo, cảm giác bộ vị tư mật như bị xé rách.

Y cố cử động, chống tay xuống giường, dựa khung gỗ trạm hoa một lúc lâu.Y nằm thở phì phò, người mệt mỏi tê nhức cứ như vẫn chưa từng trong mê man tỉnh lại.

Hồi lâu mới nhận ra mình đã trở về chợ quỷ, kí ức cũng hồi đầy đủ.Cứ như những chuyện xảy ra khi mất trí là một giấc mộng, thế nhưng...Tạ Liên thấy các khớp xương như gãy lìa, mỗi khi cử động liền ma sát va đập vào nhau đau thấu trời.

Những vết hôn đầy người, đậm, chằng chịt, có chút dữ tợn.

Y giật nảy một cái, Hoa Thành không đối với y thô bạo như thế, đêm qua....lẽ nào đêm qua?Y không dám nghĩ tiếp mà vội vàng ngồi dậy, rửa mặt qua loa rồi đi tìm người.

Vừa đến cửa Hoa Thành vừa vặn bưng bình sứ thơm phức đến: "Ca ca đi đâu sao?

Ta thấy ca ca còn mệt lắm hay là nghỉ ngơi thêm đi."

Tạ Liên không biết bắt đầu từ đâu, đi theo hắn trở lại bàn: "Tam Lang..."

Hoa Thành thổi nhẹ canh rồi đưa đến trước môi y, vẻ mặt đầy hối lỗi: "Sao thế?

Có phải đêm qua ta hơi quá trớn?"

Nghe thế lòng y như bỏ được gánh nặng, hé môi uống ngụm canh đệ ấy đút, níu cánh tay hắn: "Xin lỗi, ta cãi lời đệ khiến đệ lo lắng lắm đúng không?"

Hắn khẽ cười, dịu dàng: "Ca ca có làm sai bao giờ, là ta không bảo vệ được ca ca thôi."

"Hả?"

Y hơi thảng thốt."

Ngoan uống thêm nào, còn nhiều lắm."

Tạ Liên có dự cảm không lành, cuống tim hơi nhảy dựng.Mấy ngày sau, Hoa Thành bận rộn tìm kiếm con hồ yêu dám bắt y về động kia.

Đệ ấy cứ đi đi về về hầu như chân không chạm đất.Giống như đêm nay, bông tuyết đập vào mái ngói Tạ Liên nằm trên giường càng nghe càng kinh tâm.

Y lăn lộn trên bệ thờ không thể chợp mắt, liền đổi sang giường mềm vẫn không ngủ được.

Chịu không nổi đành lơ mơ ngồi dựa gối, trong lòng giống như u động không đáy, lòng nghi quỷ ám bám riết.

Gần đây Tam Lang lạ lắm, tuy nói bận rộn mà vẫn dành thời gian cạnh y chốc lát, thế nhưng không như thường lệ ôm chầm lấy y thừa cơ hôn, tỳ vai nhõng nhẽo, nũng nịu.

Có những đêm hắn về muộn ở bên giường y thở nặng nề, tựa như tức giận.Càng nghĩ càng thấy lo sợ, rơi xuống một giọt lệ vô thanh vô tức rơi xuống, từng đợt suy nghĩ, trời rét băng lạnh đan xen nhau.

Che miệng nuốt tiếng khóc vào trong.Đêm tối chỉ có tiếng hô hấp u u kéo dài, ở trong phòng đốt nhiều than bạch lan, toàn lại tốt.

Khi mới đón y về dưới đệm là lông chồn lửa, hắn nói: "Than có lúc tàn lúc cháy mạnh nhiệt độ không ổn định, thân thể ca ca phải liên tiếp thích ứng với nhiệt độ thay đổi suốt đêm không tốt chút nào.

Tạm thời dùng chăn này, ta sẽ tìm thêm đá tỏa nhiệt trên núi phượng hoàng cho ca ca dùng."

Y đáp: "Không cần đâu, nhìn thấy than đỏ nổ lép bép ta thấy chân thật ấm áp hơn nhiều, còn có đệ ôm ta không lạnh đâu."

Trong phòng bây giờ vẫn như cũ, không hiểu sao y lại lạnh buốt.Đột nhiên có tiếng sấm chấn vang, đau thương cuồn cuộn trào lên, mưa rơi như nước mắt.Trong lời nói của hắn vẫn mang vị mật nhưng không cùng y ôm ấp như trước, đôi khi chỉ lặng lẽ nhìn.

"Ca ca, sao chưa ngủ nữa."

Thân thể y nóng bỏng, đụng đến người khác thể bốc cháy nhào đến ôm Hoa Thành.

Người y lảo đảo hơi trượt, hắn phát hiện y sốt rồi.Nhìn thấy nước mắt lăn dài trên má, bàn tay hắn khẽ siết lại.Khi y tỉnh thấy trên bàn cơm canh đặt trên lò đồng nóng giữ ấm, không thấy Hoa Thành đâu, bên giường đã lạnh.

Hoa Thành không ở lại, có thể là cả đêm đều không ở lại.

Có phải hắn chê y rồi không, tự dưng y thấy cả người mình nhớp nháp không chịu nổi.

Muốn nhảy xuống nước rửa sạch tất cả, hoặc là lột lớp da này đi, vứt, đốt bỏ, làm tất cả để da thịt sạch sẽ đôi chút.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 2: Tam Lang...


Tạ Liên Bồ Tề quán ở trong bếp trầm ngâm rất lâu.Bên ngoài tuyết đang trắng xóa kéo dài khắp nơi như tấm lụa bạch, hương mai thoang thoảng thổi tới.Y có việc phải ra ngoài, lúc đến Bồ Tề quán không nhịn được ghé sang nghỉ chân.

Cũng không sợ Hoa Thành về không tìm thấy y, không thấy người ở thiên đăng quán đệ ấy nhất định thông linh hỏi thăm.Tạ Liên vô thức nhồi khối bột mịn trong tay, mơ màng như có người ôm chặt phía sau.

Vòng tay rắn chắc hữu lực, ánh mắt quá nóng, tiếng cười trầm thấp bên tai cố ý trêu ghẹo.Tiếng nước sôi ùng ục làm Tạ Liên sực tỉnh, trong bếp không có ai ngoài y, bất giác thở dài, vội mở nắp lồng hấp bỏ đậu xanh vào."

Aaa."

"Ca ca, phải cẩn thận chứ."

Hoa Thành đặt y ngồi lên phía kệ bếp trống trải, sắc mặt không tốt lắm như chịu một trận kinh hồn.

Khi thấy vết thương không nặng lắm mới thoáng tỉnh táo lại, nắm bàn tay non mềm của Tạ Liên, cố làm dịu đi vết đỏ.Ấm áp trong lòng dâng lên: "Chỉ là sơ ý đụng chúng chỗ nóng thôi, không sao đâu."

Tạ Liên đúng là có chút không tập trung, cúi đầu ngượng ngùng.

Hoa Thành xoa xong phủi nhẹ chút bột dính trên mặt y: "Ca ca vẫn còn sốt chạy đến Bồ Tề quán xuống bếp làm gì chứ?"

Y cũng không biết mình xuống bếp làm gì, bản thân không đói bụng, Hoa Thành cũng không ở nhà.

Chỉ là không có gì làm trong lòng rất khó chịu, bất an.Hoa Thành mím môi mỏng, muốn nói gì đó Tạ Liên đã nói: "Đệ đến rồi ta hấp bánh cho đệ ăn."

"Ca ca để ta làm cho, ngồi nghỉ chút đi."

Hắn phát hiện mặt y vẫn còn đỏ ửng, sốt cao không chút thuyên giảm nào.

Cơn nóng bừng bừng kia như luồng vào tim hắn hung hãn thiêu đốt, bám riết không tha.Hắn đau lòng.Hoa Thành cho rằng y đói nên chuẩn bị đồ ăn rất dồn dập, Tạ Liên bước lại ôm, má áp lên lưng hắn.Người Hoa Thành hơi cứng lại,tay đang làm bánh chợt khựng lại, bàn lặng lẽ vo tròn.Gian điện nhà nhỏ trở nên yên ắng tột cùng, gió đêm len qua lùm cây cùng tuyết mưa tuyết rơi làm mọi thứ trở nên hiu quạnh.

Chừng một lúc hắn mới thả lỏng quay người ôm Tạ Liên vào lòng, khẽ buông tiếng thở dài: "Ca ca, xin lỗi."

Tạ Liên cọ cọ lòng ngực hắn không lên tiếng.Hoa Thành dắt tay y ngồi xuống: "Đừng đứng nữa chóng mặt lắm.

Ta ra ngoài tìm cái gì đó cho ca ca ăn trước."

Tạ Liên định lắc đầu nhưng hắn đã bước nhanh ra cửa, đi xuyên gió tuyết, bóng người có chút liêu xiêu làm người ta xót xa.Chừng một lát lại mang lỉnh kỉnh bình sứ đến.

Y đoán là đệ ấy tùy ý mua ở một tiệm nào đó dùng đựng thức ăn giữ nóng.

Cứ ôm hết vào người giữ như báu vật."

Ca ca không khỏe nên ăn uống canh bổ nhiều, đỡ ngấy."

Trong bình có cháo cá chép nấu với gừng non, sau khi múc cháo ra hắn gỡ thịt khỏi xương cá bỏ vào chén nhỏ cho y ăn dần.

Khói mỏng từng lồng hấp bánh tỏa ra thơm lừng, vấn quýt trong gian phòng, làm cho căn nhà nhỏ thêm ấm áp.

Hoa Thành thấy y do dự không muốn ăn, nghi hoặc: "Sao thế, không ngon sao?"

Gần Bồ Tề quán có một khách điếm nhỏ, mỗi lần đi dạo họ vẫn hay đến đó mà.

Hay là hắn bảo nhiều gừng quá y không thích ăn?"

Không có, ta chờ nguội bớt thôi."

Hoa Thành an tâm mở bình sứ khác, bên trong là gà hầm thuốc bắc hầm cực kỳ mềm, các loại thuốc như kỷ tử, đẳng sâm, táo đỏ, long nhãn, hạt sen, gừng được bỏ nhiều hơn, mùi hương rất đậm.

Hắn nói: "Mùi thuốc hơi đắng ca ca ráng chịu một chút."

"Ta có phải trẻ con sợ đắng đâu mà đệ lo chứ?"

Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má mềm của y, dịu dàng: "Ca ca giỏi nhất!"

Nghe thế Tạ Liên không nhịn được đỏ mặt, cứ như đang dỗ trẻ nhỏ vậy.

Nhưng cũng vì thế mà lòng y nhẹ nhàng đi rất nhiều, có thể là do y nghĩ lung tung lòng sinh ma quỷ mà thôi.Hắn nhẹ giọng nói: "Uống thêm nước ô mai nhé."

Khi trời trở lạnh Hoa Thành vẫn thường nấu ô mai cho Tạ Liên uống, y là thần trừ khi bị thương nghiêm trọng, vết thương làm độc mới dễ sinh bệnh thôi.

Không cần phải mỗi khi giao mùa uống thông cổ trị ho đâu chứ?

Tuy nghĩ thế nhưng lần nào y cũng uống một bát lớn."

Đệ nấu đi."

Hoa Thành ngồi dậy canh bánh hấp, lấy trong áo ra gói giấy buộc cẩn thận.

Bên trong có ô mai, cam thảo, nhục quế, trần bì đem nấu cùng mật hoa.

Nấu xong còn múc ra để nguội trước, ngồi nhìn y không rời mắt.Tạ Liên ăn xong nước ô mai cũng vừa đủ nguội, Hoa Thành đút y từng muỗng nhỏ.

Đắm chìm trong ngọt ngào thoáng chốc y cảm thấy mình như khỏe hẳn, không thấy người mệt mỏi cứng như khúc gỗ nữa.Tam Lang là liều thuốc tốt nhất của y.***Tạ Liên ngâm nước nóng xong liền chui vào trong chăn lông thú, Hoa Thành theo sau đem hạt sen ô mai gừng đến, thấy y cười khanh khách trái tim càng mềm đi, nói: "Ca ca, ăn mấy miếng cho ấm bụng."

Y hơi ngồi dậy dựa vào người hắn, há miệng.Hoa Thành đút y ăn một viên: "Lạnh à?"

Nói rồi lấy chăn quấn quanh người Tạ Liên một vòng, tay ôm lấy một ổ chăn ú nụ bao bọc, hôn lên vành tai, lại thoải mái đút thêm.Thế nhưng y lại thấy cả người mềm nhũn, người như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua đau đến run bần bật.Đêm tối thường rất yên tĩnh, Tạ Liên không thể ngủ được cuộn mình trong chăn.

Tiếng mưa tuyết rơi tí tách nghe rõ hơn bao giờ hết, đầu y có chút choáng váng.

Hoa Thành ôm y ở phía sau, cách một lớp chăn vẫn cảm nhận được y đang yên lặng hít thở, có chút nghẹn ngào.Tạ Liên ảm đạm suy tư, thời gian tốt đẹp cũng đã mất đi, cái gọi là hoan ái cũng nhạt nhẽo dần.

Có lẽ Hoa Thành vẫn muốn đối tốt với y nhưng họ không thể gần gũi ân ái như trước.Y khép mắt lại lặng lẽ rơi nước mắt."

Ca ca, sao lại khóc?"

Hắn chạm vào mặt y, chợt giật mình vì cơn nóng bỏng hừng hực truyền tới, hốt hoảng: "Ca ca?"

Tạ Liên ngồi dậy lau nước mắt: "Ta nghĩ kỹ rồi không muốn ở đây nữa, ngày mai sẽ về Bồ Tề quán."

Môi hắn khẽ mím lại: "Ca ca giận ta sao?"

Ánh nến trong trong phòng yếu ớt u ám, bóng tối như tiếng thở dài u u thê lương.

Nhẫn nhịn đè nén trong lòng bấy lâu chợt sôi sục lên, không cách nào dập tắt.

Tạ Liên miễn cưỡng nói: "Giận cái gì chứ, là ta bướng bỉnh muốn chạy vào rừng bắt yêu hậu quả tự chịu thôi.

Trong lòng đệ không thoải mái cần gì miễn cưỡng, ta tự về chỗ của ta ở đệ không cần để ý tới ta nữa."

Sắc mặt Hoa Thành trắng bệch, đờ đẫn, nghĩ đến thời gian vui vẻ mỹ mãn vừa qua, dường như trở nên mộng mị hư ảo khiến hắn không sao nhớ rõ.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của, hắn thở dài: "Xin lỗi."

Hai chữ ấy đã khơi dậy nỗi đau đớn và nhục nhã nơi đáy lòng Tạ Liên, ngực nặng nề đóng băng cứng lại, kiềm chế nói từng chữ: "Không phải là lỗi của đệ."

"Ca ca, tất cả đều là lỗi của ta."

Trái tim hắn ngộp trong đau đớn, có cái gì đó đang dồn dập nhảy dựng lên, nó bất lực không nhảy qua được miệng hố bản thân lăn lộn tả tơi rơi xuống băng lạnh.Hoa Thành vẫn đối với y rất tốt, chỉ là...trái tim như bị người ta tàn nhẫn cào xé, rơm rớm lệ, cười nói: "Tam Lang, dù đệ có chê ta, ta cũng không trách đệ."

Đầu lưỡi y run lẩy bẩy, cảm giác cả người nhớp nháp lại ùa về, cơn nóng không ngớt trong người chẳng cách nào khiến y phân tâm, không nghĩ đến sự nhầy nhụa bám trên người.

Cứ như có bàn tay quỷ quái sờ khắp người, đau quá, đau đến không thở nổi.Hoa Thành đỡ lấy vai y, hoang mang: "Ca ca đang nói gì vậy?"

Tạ Liên co rúm đau thấu ruột gan, trái tim trở nên bấn loạn.

Muốn chạy khỏi nơi này thật nhanh, cứ kéo dài sợ là y không dứt ra được.Những cánh hoa đỏ thắm như máu rơi trên người, Hoa Thành nghiêng ô che cho y.

Đêm đầu tiên, hắn ôm chặt y không rời, sợ làm y đau vừa hôn vừa vuốt ve an ủi dịu dàng.Ở thiên đăng quán nhiều đêm chong đèn ôm ấp, y đọc sách, hắn bướng bỉnh làm phiền.

Đem niềm vui to lớn bao bọc, nũng nịu muốn y nhanh cùng hắn lăn lộn thâu đêm."

Ca ca, đừng dọa ta mà."

Hắn siết lấy người y không buông, có rồi lại mất hắn làm sao có thể chịu được: "Ta nhất định bắt con hồ yêu đó phanh thây nó trút giận cho ca ca."

Tạ Liên cắn chặt môi muốn bật máu: "Cho dù có giết nó mọi thứ cũng không thể thay đổi nữa.

"Hoa Thành nén cơn bạo nộ tích tụ trong ngực, hắn không muốn dọa y sợ, răng nghiến lại nghe rõ tiếng phẫn nộ chỉ tăng không giảm.

Cuối cùng cố gắng hít sâu, dữ tợn điên cuồng: "Ta biết nghiền nát con hồ yêu đó ngàn lần đủ, để ca ca chịu nhục nhã này là lỗi của ta.

Người bị xử tử phải là ta mới đúng."

Trong phòng đặt nhiều lo sưởi ấm, vậy nhưng dường như chẳng còn chút nhiệt độ nào, Tạ Liên thê lương ôm lấy chính mình: "Ta đã nói không phải lỗi của đệ, đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa."

Viền mắt y đỏ ửng dần rơi xuống giọt lệ nóng hổi: "Ta biết đệ cũng không đành lòng, cũng mâu thuẫn khó chịu, đệ không muốn gần gũi với ta cũng phải thôi.

Cứ mỗi lần kề cận xác thịt đều nhớ đến có người đã chạm qua ta..."

Hoa Thành thấy không đúng, vội ngắt lời: "Ca ca, ca ca đang nghĩ đi đâu vậy."

Người Hoa Thành ớn lạnh đổ mồ hôi ròng ròng: "Khi ta đến nó đang ở tạm trong hang động nơi cuối rừng, áo ngoài của ca ca bị xé rách nhưng ta đảm bảo trung y vẫn còn nguyên vẹn.

Nó ngửi thấy mùi quỷ khí liền co chân bỏ chạy cả ổ cũng không dám về."

Hắn căm giận nghiến răng: "Nó dám có tư tưởng bẩn thỉu đó, hừ!

Dù có chạy đến chân trời góc biển cũng phải bắt được nóc lột da róc xương."

Tạ Liên ngưỡng mặt nhìn hắn không tin: "Đệ nói dối, mấy ngày qua đệ luôn tránh mặt ta, không ở lại chợ quỷ.

Trước kia chỉ cần ta hơi choáng váng đệ nhất định một bước cũng không rời khỏi."

Nói rồi Tạ Liên cúi đầu, tim vỡ vụn, y sốt cao cả đêm khi tỉnh đã không thấy hắn đâu, bên giường lạnh ngắt.Mặt hắn thoắt động, đau lòng không thôi: "Là do ta nhận được tin báo nó đang lang thang sau núi Lâm Lang Điểu mới chạy đi.

Ca ca sau khi hồi phục trí nhớ cứ buồn rầu không thôi, cũng bởi nó khiến ca ca khó chịu.

Ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được nó mang về thôi bồi tội với ca ca thôi."

Hắn nói rất nhanh cứ như sợ y chưa nghe hết đã quay rời đi, bỏ lại hắn.

Hay tay ôm chặt y đến hơi ngạt, nghẹn ứ cất lời: "Ta chỉ nghĩ ca ca nhìn thấy nó phiền muộn tan biến mới mau chóng khỏe lại.

Ca ca, dù ta có đi đâu chỉ cần gọi một tiếng ta sẽ trở về mà."

Tạ Liên thấy chính mình hít thở không thông: "Nhưng đệ không muốn ôm ta, rõ ràng thấy ta dơ bẩn."

Từ khi chuyện đêm đó xảy ra, hắn luôn dùng chăn quấn quanh người y rồi mới ôm, muốn y không nghi ngờ cũng khó.

Ân ái mất đi, hoan tình cũng sẽ dần nhạt nhẽo, miễn cưỡng nhìn mặt nhau làm chi chứ.

Cứ nhìn thấy nhau vết thương càng lở loét dè dặt như đi trên băng mỏng, rồi lại tự mình chui rúc liếm láp thương tích, đau khổ trăm bề.Hoa Thành hơi giãy giụa, những lời kia như lưới nhện chụp lên người hắn, bên trên toàn là gai nhọn hắn có lăn đi đâu cũng bị cứa chảy máu.

Đau mà không thể kêu gào, mấy chữ ngắn ngủi đó đã đưa hắn lên đoạn đầu đài, phán tội tử: "Ca ca đã quên rồi sao?

Không phải nói người ta lạnh ngắt không thèm ôm?

Ta đã chết rồi, chỉ là một khối băng lạnh biết đi biết đứng, trước giờ không để ý ca ca phải ôm khối băng như ta ngủ hằng đêm..."

Hoa Thành rầu rĩ không thôi, hắn nghĩ đơn giản là dùng chăn quấn cho ca ca ấm hơn.

Da dẻ ca ca mềm mại thơm ngát là cực phẩm hiếm thấy, còn hắn chỉ dám ôm cách một lớp chăn dày kia cũng rất khó chịu.Tạ Liên ngập ngừng một lát, hình như lúc y mất trí nhớ hờn dỗi đã chê hắn lạnh, không cho ôm.Không cho ôm, còn trốn trong chăn thò chân ra đá hắn mấy cái, đẩy khỏi giường.

Trong một thoáng Tạ Liên bối rối không thôi: "Ta...ta chỉ nói đùa thôi."

"Là ca ca thương ta mới không nói ra.

Khi mất trí nhớ mới là lời thật.

Ngươi ta không có hơi ấm lạnh phả ra hơi, cứ ôm ca ca không chịu buông đương nhiên không thoải mái."

Tạ Liên ngắc ngứ: "Không phải, không phải, đó chỉ là lời giận dỗi thôi."

Y nâng gương mặt bị xị của hắn lên, cổ tay áo tuột xuống lộ ra nhiều vết ân ái dâm mỹ còn rất rõ.

Người y lập tức đóng băng tại chỗ, những vết tích này mới là minh chứng rõ ràng, Tam Lang không đối với y thô bạo như thế, dấu hoan ái mà đệ ấy để lại trên người y rất nhanh nhạt đi.Lần này tới lượt Hoa Thành loạn cào cào, giữ chặt tay y không cho rút về: "Khi đó ca ca trúng mê dược của con hồ yêu đó, ta đã cố nhẹ nhàng nhưng ca ca cứ ôm lấy ta ghì chặt, nói muốn nữa... ta, ta không kiềm chế được."

Sự thèm khát của hắn đối với cơ thể y không sao kể siết, ca ca lại không ngừng mời gọi, nên hắn, hắn...Tạ Liên cố nhớ lại, như trong mơ màng y không chịu được hỏa dục trong người, ôm lấy hắn chủ động hôn liếm, bảo hắn nhanh tiến vào cơ thể mình, không ngừng tiếng vào luật động cọ sát.Mặt Tạ Liên đỏ bừng."

Ta thấy ca ca rất đau nhưng cơ thể cứ nuốt lấy ta...."

Tạ Liên vọt vào chăn cảm thấy đêm nay mình làm mình làm mảy đâm đầu vào cột tìm chết, cố bịt tai ngăn cách âm thanh, miệng chối không ngừng: "Không được nói nữa, aaa ta không nghe gì hết, không nghe, không có nghe."

Hoa Thành do dự không biết có nên chui vào trong chăn ôm y hay không?

Sốt sắng nằm xuống nhìn chăn lông phồng lén giấu người bên trong: "Ca ca, đừng đi nữa được không, ca ca, ca ca."

"Đệ không được nói nữa, ta nằm mơ, aaa chuyện gì vậy aaaa ta muốn ngủ, ta muốn ngủ."

Không biết có phải y dọa Hoa Thành sợ điếng người hay không, chỉ cần y đi một bước hắn sẽ theo một bước.

Cả ngày quấn lấy y canh chừng, chỉ cần y nhổm dậy hắn liền hoảng hồn dí sát theo.

Miệng lại không nói gì, mím môi, tự trách.Tạ Liên áy náy không thôi, đã trách lầm hắn mà đêm qua còn trốn tránh, không một lời xin lỗi.

Làm hắn cả đêm đều không ngủ ngon, khi y tỉnh mơ hồ có ảo giác hai mắt hắn thâm quầng cả lên.Phải tìm cách dỗ Tam Lang thôi, đệ ấy lại trở lại trạng thái tự ti đến muốn co rúm thu nhỏ lại bé xíu rồi.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 3: Tam Lang Không Thương Ta, Thì Để Ta Thương Đệ


Hoa Thành rầu rĩ.Màn lụa lung lay theo gió, bóng đỏ thấp thoáng ngồi bên trong đang chống tay, mặt mày chán nản.

Hắn buồn bã đến mức cả người nhợt nhạt, các ngón tay gầy guộc lười động đậy đặt ở bên xương hàm.

Sòng bạc rất ầm ĩ, người người cá cược kêu cha gọi mẹ, nằm trên bàn, lăn ra đất.

Kẻ kích động vui mừng, người buồn bã gào khóc.

Chỉ có những tiểu quỷ làm việc trong sòng là nhạy cảm, hôm nay chợ chủ lòng đầy tâm sự, khiến họ sống lưng thẳng đờ, ớn lạnh không ngừng.Giữa đôi lông mày thường ngày khí chất ngông cuồng hôm nay lại như con sâu róm nhăn lại, đôi mắt ủ rũ mơ rơi vào khoảng không.Hôm nay chợ chủ không bám dính Tạ đạo trưởng như sam mà ngồi đây sầu khổ?

Cãi nhau sao?

Cãi nhau sao?

Chợ chủ người mau đi dỗ người đi, đừng có ở đây làm người khác sợ hãi nữa, tay ta sắp không lắc nổi xí ngầu nữa rồi nè.Đột nhiên có cơn gió chạy ù vào, Hoa Thành đứng dậy, cơn gió kia thuận thế nhảy lên người hắn ôm chầm: "Tam Lang!"

Tạ Liên vùi đầu má áp má, da thịt chạm nhau, mát lạnh.

Sau chuyện Tạ Liên đòi bỏ đi hôm đó Hoa Thành vẫn hết mực cẩn thận không muốn bản thân lạnh buốt như sắt làm y khó chịu.

Tạ Liên nhiều lần giải thích nhưng hắn vẫn thấy là do y thương hắn, không muốn làm hắn buồn.

"Tam Lang."

Tạ Liên ôm chặt hắn không chịu xuống: "Cho ta ôm cái nào."

Hoa Thành không chịu ôm y thì để y ôm hắn, Tạ Liên nghĩ thế chỉ cần có cơ hội liền ôm chầm lấy hắn.

Có nhiều lúc hắn đang nói chuyện với chúng quỷ, chẳng cần biết là chuyện nhỏ hay quan trọng.

Y đều bất ngờ từ đâu đó nhảy ra như trẻ nhỏ đòi bế, đeo theo chặt cứng.Chúng quỷ nhìn thấy sợ đến trố mắt, Tạ đạo trưởng rất dễ ngại ngùng, sao giờ thành thế này?

Họ che mắt nhìn sang hướng khác nhưng tai vẫn vểnh lên hướng về phía này nghe ngóng.Hai chân y kẹp chặt eo hắn, tay ôm cổ, áp gò má hồng hạo cọ mặt hắn, rồi hôn, nhẹ nhàng đùa giỡn, nũng nịu gọi Tam Lang không ngưng.Hoa Thành xưa nay ở chốn đông người cố gắng kiềm chế, biết Tạ Liên da mặt mỏng, không dám hành động thân mật sợ y giận.

Nhiều lúc không nhịn được hôn một cái, ôm lâu hơn, chỉ cần y cựa quậy sẽ buông ra.Hắn nếm phải kẹo ngọt không muốn buông ra, do dự một lát đưa tay ôm lưng y: "Ca ca."

Tạ Liên coi như không nhìn thấy chúng quỷ đang len lén nhiều chuyện, ôm cổ hắn ngọ nguậy: "Tam Lang, ta ra ngoài có việc."

Người Hoa Thành ngứa râm ran, hơi ấm trên người y quấn lấy hắn lan ra khắp cơ thể.

Đang ngơ ngẩn thích thú nghe y nói thế hắn lại như nổi gai, cứ sợ người sẽ ôm đồ đi mất: "Ca ca muốn đi đâu, ta theo cùng."

Tạ Liên biết hắn sẽ nói thế, nghịch ngợm: "Cõng ta đi."

Tạ Liên có tỏ ra trăm y ngàn thuận thế nào hắn cũng ôm nỗi lo lắng kia trong lòng, tự mình đau lòng.

Chỉ cần nghe y muốn ra ngoài liền co chân đuổi theo bám dính không rời.

Đệ ấy đi cách một bước chân cúi đầu nhìn chân y không lơ là, trông rất tội nghiệp.Hôm nay trời bớt tuyết, đến trưa trời chỉ nắng nhẹ thôi.

Tạ Liên giẫm lên tuyết trắng dẫn hắn đi nhặt đồng nát. :))))Hoa Thành chao đảo, sao tự dưng lại tự dưng muốn đi nhặt đồng nát?

Là muốn rời khỏi hắn nên trở về làm công việc cũ sao?

Ánh mắt Hoa Thành trở nên ảm đạm, tim gan phèo phổi như bị tằm ăn sống, da đầu bị trận rùng rợn nuốt lấy.Bấy lâu giãy giụa ở trong địa ngục, y là ánh sáng duy nhất của hắn.

Ở núi đồng lô bao nhiêu lần hắn bái đường với tượng thần, sờ qua, ôm lấy, dựa dẫm, những việc như thế chỉ dám làm lén lút.

Đến khi gặp được người ở trên xe bò, ở khoảng cách gần, hắn đã tự nhủ phải tôn thờ, kính yêu, không để điện hạ phát hiện những tư tưởng dơ bẩn trong lòng.Hoa Thành cho rằng mình kiềm chế rất tốt, không để quỷ khí trên người vấy bẩn lấy vị thần cao cao tại thượng của mình.

Đến khi ca ca đưa tay ra ôn nhu chạm vào hắn, cho hắn cơ hội bước đến bên cạnh y.

Bao nhiêu lâu chìm đắm trong hạnh phúc mỹ mãn, từng giây từng phút đều quý báu không gì sánh bằng.

Ca ca muốn rời bỏ hắn sao?Ngày tháng dài đằng đẵng sau này của hắn phải làm sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã hút hết tinh khí của hắn.

Lồng ngực thấm lạnh, bỗng sinh ra ý niệm ca ca đang tươi cười xoa mặt hắn, hư ảo mờ mịt.

Ca ca đưa hắn từ trong bụi bặm lầy lội đứng lên, vậy mà hắn lại không bảo vệ tốt được người.Ca ca suýt bị khinh nhục, dù vẫn đối tốt với hắn nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Là ôm ấp trước khi chia ly sao?

Giống như bữa cơm cuối cùng của tử tù vậy..."

Tam Lang, Tam Lang, đệ làm sao vậy?"

Từ lúc đến đây Hoa Thành luôn quẩn quanh che nắng cho y.

Nắng mùa đông rất nhẹ, hắn lẽo đẽo đi theo dùng bóng của mình che cho y, thiệt là, y có phải yếu ớt như thế đâu.

Tự dưng được một lúc Hoa Thành yên lặng bất động cứ như suy tư rất nhiều.Hoa Thành hít một hơi: "Ta, ta không sao?"

Hắn hơi mím môi hỏi: "Ca ca sao hôm nay lại muốn đi nhặt đồng nát?"

"Ta chỉ muốn là đi thôi, không có lí do gì cả."

Tạ Liên ghé sát mặt hắn nổi hứng trêu đùa: "Đệ chê à, bắt quỷ vương như đệ theo ta đi nhặt đồng nát khiến đệ không vui sao?"

Mặt Hoa Thành tái mét: "Ta không hề có ý đó, ca ca."

Hắn dùng bàn tay lạnh ngắt bắt lấy tay y, bất giác lại hốt hoảng buông ra.Tạ Liên đau lòng không thôi: "Ta thấy đệ buồn nên muốn dẫn đệ đi chơi thôi."

Nhưng y dùng tiền của hắn, nhặt đồng nát có tiền sao lại không đi chứ: "Bao nhiêu đủ rồi ta mời đệ ăn."

Giá cả đúng là leo thang mà, nhiều thế mà chỉ mua được hai tô mì, dư được ít tiền.

Cũng may Tam Lang đã từng cùng y ở Bồ Tề quán ăn uống qua loa, không hề chê bai tí gì.

Tạ Liên đút đệ ấy một đũa, miệng hỏi: "Ngon không?"

Hoa Thành không hề suy nghĩ, đáp: "Không ngon bằng món ca ca nấu."

Tạ Liên vui vẻ cười tươi: "Còn ít tiền tối ta mua đồ nấu cho đệ ăn."****
Tạ Liên nấu đồ ngọt lê hấp đường phèn, nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.

Hoa Thành về muộn hơn thường ngày, y thấy lạ, đệ ấy nói về sớm dùng bữa chiều cùng y mà.Tạ Liên châm thêm một bình trà mang về phòng, vừa đặt xuống cửa liền mở.

Vai áo hắn hơi thấm nước tuyết, trong tay lại cầm một bộ lông.Mang theo áo lông sao không khoác lên người?

Hình như sắc lông đỏ tươi có vài sợi bạc này quen quen.

Hắn nói: "Mang về cho ca ca."

Y chợt nhớ đến con hồ yêu trốn biệt bấy lâu, môi hơi nhếch lên khinh thường: "Biết là đệ vất vả mang về cho ta... nhưng nhìn nó là cảm thấy khó chịu."

"Thế thì đốt đi."

Dứt lời liền vứt dưới đất, bộ lông co rúm lại bỗng chốc cháy thành tro.Tạ Liên liền cười: "Về đúng lúc lắm vừa mới nấu xong."

Hoa Thành nếm được vị ngọt lòng khoan khoái đan xen lo sợ.

Ăn cũng sợ hết, Tạ Liên cứ ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu: "Ngày mai..."

"Ca ca đi đâu?"

Tạ Liên dở khóc dở cười: "Ta chỉ muốn nói ngày mai đi đến chỗ Vũ Sư chơi, ta với đệ cùng đi."

Y vòng tay qua người hắn: "Tam Lang, đệ không muốn ôm ta, vậy để ta ôm đệ."

Nước trong hồ vừa đủ ấm, Tạ Liên hơi nhấn mình xuống mắt nước chạm cằm, dễ chịu thả lỏng người.

Bàn tay Hoa Thành vớt nước táp lên người y, nói: "Ca ca, ngâm ít thôi bệnh chỉ mới dứt."

Vết thương của y đã lành rồi, tâm bệnh khỏi đương nhiên sốt thuyên giảm.

Mấy ngày qua đều chỉ dùng nước ấm lau qua thân thể...Ừ nhỉ!

Tam Lang đúng là không chịu ôm y nhưng trong lúc mơ màng vẫn cảm nhận được đệ ấy lau người đút thuốc, chăm sóc ân cần.Tạ Liên vỗ trán, sao mình có thể nghĩ Tam Lang chán ghét thân thể mình chứ!

Đúng là ngốc hết chỗ nói!Hắn sợ y muốn ngâm lâu không nói thêm lời nào đã bế y ra khỏi nước, bao bọc người trong lụa tơ tằm thấm khô nước.

Nhớ lại những ngày đầu ở cạnh Hoa Thành, y bị dọa sợ líu lưỡi, nhiều tơ lụa tốt như thế chỉ dùng lau người thôi hả?

Phong cách của người giàu có khác.Hoa Thành lấy thoa bột mịn lên khắp da thịt Tạ Liên, sau khi tắm lấy phấn thoa lên làn da mịn mượt, dưỡng cho da dẻ trắng hồng nhẵn như ngọc.

Bên trong có nhiều loại hoa thơm bạch sắc, ngoài ích mẫu, phục linh, hương bạch chỉ còn có loại tảo gì đó ở dưới biển sâu.

Mỗi khi có dịp Hoa Thành lại xuống biển mang về mài thành bột, hòa thêm nhiều loại trân châu.

Tác dụng tốt hương thơm cũng không hề phàm tục, ngửi rất dễ chịu.Khi đó hắn mang thứ này về, y còn giả vờ hờn giận: "Sao ta phải dùng thứ này chứ?

Đệ chê ta da dẻ nhăn nheo phải không?"

Hoa Thành ủy khuất cúi đầu: "Ta chỉ muốn chăm sóc ca ca thôi.

Muốn càng ngày càng cho ca ca cuộc sống tốt hơn...để không bao giờ hối hận."

Tạ Liên ôm cổ hắn: "Tốt lắm, ở cạnh đệ rất tốt."

Đang miên man nghĩ lại chuyện cũ, Tạ Liên phát hiện đệ ấy đã chạm đến điểm hồng nhạt trên người, nhẹ nhàng trêu chọc.Thuốc này thoa nhiều cũng không tốt, thường thì một tháng thoa một lần, thoa xong người dính dính bết bát, Tạ Liên không thích đem cảm giác đó đi ân ái.

Vì thế vào ngày này Hoa Thành luôn phải nhịn, được sờ thích rồi mà không thể....Tạ Liên phì cười, đè hắn xuống, ngửi ngửi trên cổ hắn, cúi xuống gặm nhấm.

Hoa Thành ngẩn ra, rồi mím môi, tùy ý để y 'ủi' trên người hắn.

Tạ Liên thấy mình làm rất bài bản, hôn môi, hôn trán, tay nhẹ nhàng xoa lưng càng lúc càng trượt xuống.

Kinh nghiệm không nhiều, trong lúc y nghĩ mình nên hôn, hôn, hôn thật nhiều thì đã bị người ta lật lại.Aaa y muốn nằm trên!Tạ Liên ngoặc chân lên eo hắn, muốn lật lại.Hoa Thành nhẹ nhàng nhấm nháp hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh rồi trượt xuống đến xương quai xanh, ghìm sự bướng bỉnh của y lại: "Ca ca, ta nhịn không được nữa rồi."

"Ý đệ là sao hả?

Dám chê ta?"

Tạ Liên thành công lật hắn lại, tiếp tục 'ủi' trên người hắn.

Cởi đai lưng mở áo hắn ra, bờ môi ấm nóng lướt trên phần ngực trắng ngần rắn chắc, liếm hai hạt hồng.

Tạ Liên hí hửng chọc hắn, xem hắn có thời gian rầu rĩ nữa không?Hoa Thành cắn môi, không biết từ lúc nào đã thò tay xuống dưới, xoa xoa cặp mông tròn trĩnh của người nào đó, đột ngột bị hắn bóp.

Tạ Liên chưa kịp phản ứng, ngón tay từ từ tiến vào mật động cố ý ở điểm mẫn cảm va chạm.Tạ Liên "..."

Hắn thấp giọng cười một cái, lật y lại một tay giữ tay y trên đỉnh đầu, chân nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài hữu lực của y ra, chế trụ thắt lưng, đem hai chân y đến trước ngực mình để tinh khí tiến vào trong tiểu huyệt."

Ca ca, ta nhịn nhiều ngày rồi thật sự không nhịn được nữa."

Hắn miệng thì nói thế nhưng lại rút tinh khí ra, lúc thì cọ lên đùi, lúc đặt ở cửa huyệt, vừa không đi vào cũng không đi ra.

Cúi đầu chọc điểm hồng trước ngực y, nhu lộng đến khi nó dựng đứng lên, đỏ tươi, nửa thân dưới cọ xát ôn nhu ngoài đùi mềm.Tạ Liên hơi cựa quậy, tay bị giữ chặt, miệng khẽ rên.

Y cắn môi lại cố ngăn tiếng rên trong cổ họng phát ra.

Hoa Thành hôn môi y, chiếm lấy cánh môi mềm mại kia nuốt hết những âm thanh rên rỉ đó.Eo Tạ Liên tê dại, bị thân thể tráng kiện của hắn chinh phục, không giãy giụa nữa, tiểu huyệt đói khát nuốt lấy hắn, khát cầu tinh khí thô to mạnh mẽ xâm nhập vào tiểu huyệt của mình, người còn run run.Nhớ đến đêm đó hắn nói y dính phải mê nhược không ngừng quấn lấy hắn đòi, cơ thể nuốt hắn không nhả, mặt liền bừng bừng.

Hoa Thành hôn gò má của y như đang dỗ dành, muốn làm y phải chú ý đến hắn, hạ thân điên cuồng chuyển động, điểm mẫn cảm liên tục bị va chạm.

Tạ Liên ôm lấy cổ hắn cắn, hung hăng cắn, phần eo bị chấn động không chịu nổi, khoái triều lên mạnh.

Tràng bích bị va chạm mạnh mẽ người y càng mềm nhũn, Hoa Thành vuốt ve chỗ kết hợp của hai người, tinh khí bị tiểu huyệt kẹp chặt không nhả, hưng phấn xoa mông y.Hắn cười có chút trêu chọc: "Ca ca muốn nằm trên sao?"

Tạ Liên cắn môi, mắt hơi phiếm hồng, vội lấy tay che mặt mình lại, muốn tìm chỗ chui xuống.

Hoa Thành nhịn không nổi phì cười.Tạ Liên càng cắn môi quẫn bách, Hoa Thành lại dụng tâm đâm sâu, người Tạ Liên vặn vẹo không nhịn được rên rỉ, y muốn thoát nhưng không được.Hoa Thành nhỏ giọng: "Ca ca ngoan ngoãn rên một tiếng, ta cho ca ca nằm trên."

Tạ Liên xấu hổ, dù y có nằm trên thì tinh khí của hắn vẫn ở trong y mà thôi."

Ca ca."

Hắn tiến sâu bên trong, di chuyển nho nhỏ, dồn dập chọc chọc từng điểm.

Tạ Liên như chìm trong dung nham cả người đều nóng như lột da, nức nở van xin.

Eo bị hắn giữ đến để lại dấu vết, không chịu được lắc lư."

Tam Lang!...a...

Tam Lang, đệ..."

Sáng sớm, Tạ Liên tỉnh dậy phát hiện đang bị cơ thể ấm nóng ôm lấy, y dụi mắt hai lần, không nhịn được thở dài, nói: "Tam Lang, linh lực của đệ là để ta mượn, không thể lãng phí."

Hắn xoa mặt y: "Ca ca giờ pháp lực cao cường không cần mượn ta nữa."

"Ta mặc kệ, pháp lực trong người đệ đều là của ta, không được lãng phí."

Tạ Liên dựa người hắn: "Người ta có ấm không?"

"Ấm lắm."

"Thế thì tốt, người đệ có lạnh tới đâu ta cũng sưởi ấm được, không cần phải sợ nữa."

Hoa Thành cười hôn trán Tạ Liên, dù biết ca ca hôm qua tự dưng muốn đi nhặt đồng nát là vì muốn mời mình ăn, hắn vẫn muốn xác nhận: "Ca ca sẽ không đi đúng không?"

"Không đi, không đi, ta bám dính đệ suốt đời."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 4: Nếu Như...


Tạ Lên mong chờ khẩn trương không nhịn được cắn đôi môi phấn hồng.

Có những điều trong lòng y không dám nói, thế nhưng cứ cất mãi lại như chiếc gai nhọn đâm sâu.Vì thế nhân lúc đêm nay ánh trăng êm đẹp, hai người ngồi ngắm trăng trên Ỷ Tiên Lâu, Tạ Liên rót rượu cho hắn không ngừng.

Một lòng muốn chuốc say người kia thật mau.Ánh mắt của Hoa Thành trở nên thâm thúy, ngón tay tinh tế nâng cằm y khóe miệng để lộ nụ cười trêu chọc, lưu manh: "Ca ca đang chuốc say ta để làm chuyện xấu đúng không?"

Dứt lời môi y liền truyền đến cảm giác ẩm ướt tê dại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Nhiệt tình nóng bỏng suýt khiến những suy nghĩ trong đầu y vụn vỡ hết.Bóng đêm mê ly cả ánh trăng cũng không tuyệt mỹ bằng tình yêu của họ.

Tạ Liên nghe tiếng tim đập của mình không ngừng rộn rã, hơi trở nên ngốc nghếch.

Đến khi nụ hôn của hắn rời đi, chậm rãi di chuyển đến má, Tạ Liên mới hơi động đậy."

Chúng ta về phòng đi."

Hoa Thành ác ý nói: "Trên đài cao này chẳng có ai..."

Hơi dừng lại một lúc càng trở nên bỉ ổi hù dọa: "Bọn người tiên kinh kia dám ngó xuống nhìn trộm thân thể vàng ngọc của ca ca, ta sẽ chọc mù mắt chúng hết."

Tạ Liên liền đánh hắn.Trong hồ nước chảy rào rào Hoa Thành quấy nhiễu khơi gợi hỏa dục, Tạ Liên tâm tư đè nặng thỉnh thoảng lại bơi một vòng hồ nước rộng lớn."

Ca ca có tâm sự sao?"

"Không phải có tâm sự mà là muốn hỏi đệ mấy câu."

Tạ Liên lấy hết can đảm trên gương mặt nhu hòa lộ ra chút lo lắng: "Tam Lang..."

Trong đầu của y không kìm được nhớ lại những chuyện đã phát sinh, thần trí hỗn loạn mở to mắt, hơi hoảng hốt: "Tam Lang, nếu hôm đó..."

Hoa Thành ôm y trong ngực mình âu yếm.Tạ Liên có chút khẩn trương, tay yên lặng nắm chặt quả quyết: "Nếu như hôm đó không phải hiểu lầm?"

Hoa Thành vẫn chưa hiểu y muốn nói gì, nghiêng đầu: "Ca ca?"

"Nếu như hôm đó ta thật sự bị hồ yêu xâm phạm, làm nhục, tất cả đều không hiểu lầm, vậy đệ có cần ta không?"

Hoa Thành có chút ngẩn ngơ, vô thức vòng ôm lỏng, buông tay y ra.***
Ra chương liên tiếp mấy ngày là bởi vì... mình sắp droppp dài.
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 5: Nếu Như... (2)


Hoa Thành đột ngột buông tay, Tạ Liên dù đã lường trước nhiều thảm cảnh xảy ra vẫn thấy chênh vênh rơi xuống vực, khóe mắt cay xè.

Đôi mắt y liễm diễm đỏ lên vừa đau vừa rát, tim như bị gió lùa.

Y hiểu ra hành động này có nghĩa là gì, khóe môi lung lay nở nụ cười tịch mịch.Tình cảm của Hoa Thành nhiều bao nhiêu sao y lại không biết chứ?

Chính vì biết nên mới sợ hãi, nhìn thấy người mình yêu nằm dưới thân người khác rên rỉ, sao đệ ấy chịu nổi?Thân thể Tạ Liên hơi run rẩy, mi mắt vô thức rũ xuống che giấu đau thương, người như chết lặng.

Lúc đó, thân thần tiên của y chưa phục hồi đã bị hồ yêu kia bắt đi, còn dùng mê dược, đầu óc mụ mị chẳng rõ ngày hay đêm, mộng hay thực...Nếu Hoa Thành đến trễ một bước...Tạ Liên không dám tưởng tượng.Nếu như đệ ấy đến trễ, không chừng chính y mới là người chịu không nổi, tự mình cởi sạch, sau đó...Trúng thuốc mê, không ngừng vặn vẹo, uốn éo mời gọi người khác chạm vào mình.

Bộ dạng của y lúc đó nhất định vô cùng xấu xí và dâm đãng, tất cả đều phơi bày trước mặt đệ ấy, Hoa Thành sao có thể không thấy ghê tởm chứ?Càng nghĩ ngực y càng đau lên cuồn cuộn, chật vật không biết đường chống đỡ.

Hận không thể dùng kiếm đâm vào mình thật nhiều nhát cho tỉnh táo lại.

Khi trúng Ôn Nhu Hương y đã vượt qua được, nhưng chuyện hồ yêu xảy ra, cả y còn không biết mình đã cùng ai trải qua cuồng nhiệt, nào dám vỗ ngực tự tin không có bất trắc xảy ra.Chính y còn không rõ lúc đó mình như thế nào, nhiễm màu khát dục, lẳng lơ níu kéo câu dẫn người khác?Sau chuyện đó chợ quỷ chẳng có nửa lời bàn tán khó nghe nào cả, cho nên y vẫn luôn nhởn nhơ quên mất chuyện này.

Cho khi mấy hôm trước cùng Phong Sư đi coi hí kịch... những lời trong kịch nói vẫn chảy xuôi trong lòng y.

Lời nói khó nghe âm độc đó khiến y hoài nghi, liệu ngây giây phút tìm được y trong lòng đệ ấy đã nghĩ gì?Điều này làm cho Tạ Liên rất chán nản, gió lùa trong ngực ánh mắt nhạt tròng.

Nhưng nói ra những lời này biết rõ là sẽ vạch ra những góc khuất trong lòng họ, không nói lòng y chẳng chịu nổi dùi đâm.Hơi thở của y ẩm ướt ấm áp tưởng như bình thản thật ta tim đập mạnh, đệ ấy có từng cảm thấy khó chịu, nhớ về tình cảnh khi đó mà buồn nôn.

Tim y sinh lạnh phong ma càng dữ tợn.

Trong đôi mắt lóng lánh của Tạ Liên dần tối tăm lại, muốn mở miệng giải thích lại chẳng biết bắt đầu từ đâu: "Tam Lang, ta..."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 6: Nếu Như... (3)


Lời chưa kịp thốt ra hết môi y đã bị Hoa Thành chặn lại, hắn ép y đến bên thành hồ, đứng thẳng, đè lên người y.

Tạ Liên hơi né đi muốn cặn kẽ nói chuyện, Hoa Thành nâng mặt y kéo về mình cuồng nhiệt hôn.

Thân thể y hơi khẩn trương yếu ớt chống cự.Hoa Thành cảm giác rõ ràng người phía dưới run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên từ xương quai xanh, hôn lên má, khóe mắt.

Hôn đến khi cả người y mềm nhũn, động tình chẳng chút sức lực chống đỡ.Tạ Liên hơi choáng váng, dần bị cuốn theo hắn.Lông mi y khép hờ run rẩy đẹp đẽ mê người, cả đôi gò má ửng hồng đôi môi đỏ mọng kia vô cùng hấp dẫn, khiến người ta muốn yêu thương thật nhiều.

Khóe mắt y lộ ra chút ẩm ướt, nhu thuận.Ngược lại Hoa Thành như có chút tức giận, sắc mặt cũng mất tự nhiên.Không phải, không phải chỉ có một chút, hắn là đang vô cùng tức giận.Y có chút nôn nóng, cổ họng vô cùng khát.Hoa Thành hôn gò má non mềm của y, hôn liếm đến ẩm ướt, ranh nanh hắn cọ qua, càng cắn càng hăng.

Bàn tay lần mò bên dưới, chen vào rãnh mông ướt đẫm.

Lửa tình và lửa giận điều không nguôi, một tay hắn vòng qua lưng ôm bả vai y, tay còn lại chạm dưới hạ thể đang nóng hầm hập.Chất lỏng chảy xuôi nơi bắp đùi, dính vào tay.Càng chạm y càng mẩn cảm, khó khăn thở dốc.Dần dần, đầu ngón tay hắn len vào bên trong hang động nhỏ khép kín, tách nép uốn tinh xảo dần giãn ra.

Hang động hồng nhạt ẩm ướt dần tách ra, ngón tay hắn len vào nơi mềm mại, ma sát.

Hang động nhỏ kia không ngừng nuốt lấy hắn, chất lỏng thấm đẫm.Tạ Liên rên rỉ một hồi bỗng kêu lên một tiếng, bên eo bị hắn cắn bất ngờ, hơi co rút, chân vô thức rút lại.

Hoa Thành giữ chân y không cho động đậy, ngón tay đi sâu vào bên trong, chọc điểm mẫn cảm, lại hôn chặn hết tiếng rên rỉ của y.

Hôn lên trên đùi mềm nhẵn, không ngừng rãi hồng ngân, khoái cảm không ngừng tăng lên.Bên dưới nóng đến không chịu nổi, màu sắc càng thêm mê người, Tạ Liên phát run người đầm đìa mồ hôi.

Hoa Thành biết rõ điểm giới hạn của y ở đâu, họ cùng nhau trải qua ân ái không biết bao nhiêu lần, cho dù hắn muốn chọc y phải cầu xin hắn tha mạng, cũng chưa từng đi qua giới hạn.Lúc này hắn đang rất giận vẫn tự mình khắc chế, chủ dám hôn nút điểm hồng trước ngực y.

Tạ Liên vịn vai hắn hơi ưỡn ngực, để hắn cắn nuốt, trừng phạt.

Mông y bị nhéo một cái, người lại co lại.

Nhưng chân đã bị hắn giữ chặt bên hông, vừa bị nhéo người y đã sốc nảy huyệt khẩu càng nhấp nhô, khép mở.Chỉ dùng ngón tay chọc ghẹo, tinh khí của hắn vẫn chưa vào đã cương cứng lên hết, không ngừng cọ quậy bên đùi y.

Hắn hôn điểm trên ngực lướt lên, lại nâng mặt y hôn.

Đến khi môi chạm vào những giọt nước mắt, hắn mới ngớ người tỉnh lại.Tạ Liên run cầm cập, hắn lúc này mới nhớ họ mới bơi dưới hồ lên.

Lúc này hắn đè y trên nền cẩm thạch lạnh lẽo trên thành hồ ướt lạnh.

Hoa Thành tối mặt ngồi dậy, Tạ Liên liền vòng qua tay hắn không cho hắn đi."

Tam Lang, đệ muốn bỏ rơi ta."

Tạ Liên mềm yếu gò má áp sát người hắn, dính chặt, người vô cùng khó chịu khát cầu hắn.

Hoa Thành hơi phát run ôm y trong lòng: "Sao ta có thể bỏ rơi ca ca chứ, ta chỉ giận quá làm càn thôi."

Tạ Liên cúi đầu viền mắt đỏ lên hết: "Có phải đệ thấy rất khó chịu không?

Tuy không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà..."

Nó vẫn là gai nhọn khiến người ta mưng mủ trong lòng."

Ta đúng là rất khó chịu.

Lẽ nào trong lòng ca ca ta là một người chỉ thích xác thịt bên ngoài?

Ca ca nghĩ ta sẽ vì con hồ yêu to gan đó chạm vào mà chán ghét ca ca sao?

Lẽ nào ca ca nghĩ ta có được ca ca rồi liền không trân trọng yêu quý nữa sao?"

Từng lời từng chữ đều tắt nghẹn, hắn thở dốc từng cơn vô cùng khó chịu tức giận.

Hắn chưa từng nghĩ đến lỡ như, chưa từng dám... không bảo vệ tốt ca ca, để ca ca chịu nhiều ô nhục...

Hoa Thành hắn sẽ phát nổ mất.

Ca ca bị nhiễm bẩn ư?

Sao có thể như vậy, cho dù chuyện gì xảy ra ca ca của hắn vẫn trong sạch nhất thế gian: "Ca ca, ta chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày hôm nay, nhưng việc ca ca sẽ tìm được người nào đó yêu quý, chăm sóc cẩn thận...."

Còn ta chỉ có thể đứng nhìn, có thể là ganh ty, có thể thống khổ.

Kể cả trong mơ ta cũng muốn được đến gần ca ca thêm một chút, nhưng chỉ một chút thôi, sao dám mưu cầu xa vời.

Cứ nghĩ ngày nào đó ca ca tìm được người mà ca ca thấy xứng đáng, còn ta mang tâm tà bất chính, lỡ như bị lộ, ca ca sẽ nhìn ta bằng ánh mắt như nào?

Có được ca ca đương nhiên ta vô cùng sung sướng, nhưng ca ca vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nếu như... ca ca bị người khác làm cho khổ lụy, là do ta bảo vệ không tốt.

Người đáng bị thiên đao vạn quả, bị ca ca vứt bỏ là ta."

Hắn hôn tay y thắm thiết, trong mắt nhỏ ra tang thương: "Ca ca không hề oán trách ta chút nào, vui còn không đủ, sao có những suy nghĩ đáng chết vạn lần như thế được."

Bàn tay hắn bỗng buông y ra, da thịt ẩm ướt đang ôm lấy nhau bỗng thân tách, vừa cảm thấy lạnh lẽo vừa cảm thấy choáng váng xoay mòng mòng: "Nhưng ca ca hỏi ra những lời này, rõ ràng là không chịu tin tưởng ta.

Trong lòng ca ca ta chỉ là một kẻ đê hèn, thấp kém, tình cảm đáng bị nghi ngờ mà thôi."

Những lời này như mũi nhọn đâm vào tim y vậy, đau đớn không thôi.

Y xấu hổ đến mức không biết trốn đi đâu, sao y lại có thể nghi ngờ hắn cơ chứ, sao có thể...
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 7: Đau


Người Hoa Thành phập phồng dữ dội kéo quần áo trên bình phong quấn tạm, y phục lộn xộn còn chưa mặc xong, vai áo lộ ra quá nửa.

Trên lưng vẫn còn để lại vết cào của y mấy ngày trước.Tạ Liên chưa từng thấy hắn giận như vậy, bao nhiêu tức giận tích tụ trong ngực hắn, tựa như một cơn bão ngầm sắp bùng nổ tới nơi.

Tạ Liên sợ đến nghẹt thở, trước giờ hắn luôn chiều theo tâm ý, yêu thương hết mực, chưa bao giờ, chưa bao giờ nổi giận với y.Kể cả lần bị rắn cắn, Hoa Thành không nói chuyện với y nhưng hành động quan tâm, chăm sóc, luôn dùng sự yêu thương thầm lặng nhìn về phía mình, không hề vơi đi.Bỗng Tạ Liên thấy tim mình bị vỡ nát, cảm giác tội lỗi như lóc từng lớp da thịt của y, xé nát thần trí đang cố tỉnh táo thành từng mảnh nhỏ.

Y hận chính mình ngốc nghếch nói ra những lời làm Hoa Thành đau lòng xót xa.Tạ Liên sắp khóc tới nơi.Thấy Hoa Thành muốn đi Tạ Liên ra sức đuổi theo, ngay cả bước chân cũng không vững."

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

đệ đừng giận ta mà."

Tạ Liên như muốn lặp lại một vạn lần trong lòng, lần này y đã quá sai.

Tạ Liên vẫn luôn nghĩ không ai làm mình hoảng sợ như Bạch Vô Tướng, không chuyện gì làm mình đau lòng như ngày đó Hoa Thành tan biến.

Nhưng hôm nay... giống như đã làm ra chuyện không thể tha thứ nhất trần đời này.

Đau đớn ân hận tưởng chừng cả đời không thể nào cứu vãn nổi.Y tự vấn sao mình lại nói ra những lời này, sao có thể?Tạ Liên như một con rối bị hỏng, mặt không còn một giọt máu: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Y lảo đảo chạy về phía hắn, cơn đau khiến xương cốt y đau rã rời muốn ngất hàng vạn lần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bước chân y loạng choạng ngã ập xuống, lập tức rơi vào vòng tay người khác.

Tạ Liên run rẩy ôm chặt hắn, ngay sau đó giữa không gian ngập tràn tiếng thở hổn hển thở dốc, bỗng vang lên một tiếng 'chát' vô cùng chói tai.Như sét đánh giữa trời quang, sự việc xảy ra quá đột ngột đầu Tạ Liên nổ ầm ầm, y ngẩng mặt nhìn hắn, mái tóc dài ướt đẫm rũ xuống phủ kín má.

Y nhìn hắn đau đáu, chợt nhận ra gò má mình cũng đau.Thời gian ngừng trôi.Tạ Liên nhìn biến chuyển bất thình lình dọa sợ tới đờ đẫn, đau tận tim gan, có gì đó đang đục khoét trong ngực y.

Mặt Hoa Thành tái mét ghì chặt y trong ngực hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi mềm mại triền miên, tâm trí hắn mơ hồ chỉ nhủ lòng phải ôm y thật chặt, đến khi trong miệng có vị máu tanh ngọt mới sững người: "Xin lỗi."

Tạ Liên vương tay ra nhẹ nhàng xoa má hắn, lau nhẹ vết rách gần khóe miệng: "Không phải máu của ta.

Tam Lang sao lại tự đánh mình chứ, sưng lên hết rồi."

Hoa Thành ôm hai bên má y ngón tay cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt: "Ta không nên làm ca ca khóc, là lỗi của ta."

Hắn nhất định bị điên mất rồi, nhất định bị điên!

Nói ra những lời oán trách, sao hắn lại như thế.

Hoa Thành hận không thể quay lại lúc đó dùng Ách Mệnh cắt đứt lưỡi mình.

Chút trừng phạt này có đáng là gì?Tạ Liên lắc đầu nước mắt giàn giụa, Hoa Thành không sai gì cả là tự y ngốc nghếch đâm nát lòng đệ ấy mà thôi.

Tam Lang phạt chính mình nhưng y cũng đau, thật sự rất đau!!Hoa Thành quỳ trước mặt y kính cẩn: "Không phải là trách ca ca đâu... ta chỉ giận, giận ca ca không biết trân trọng yêu thương chính mình.

Tin ta dù xảy ra bất cứ chuyện gì Tam Lang cũng không bao giờ thay đổi tình cảm của mình giành cho ca ca.

Hứa với ta không vì chuyện này mà buồn bã khóc lóc được không."

Hắn hôn gò má mềm lành lạnh, nhìn viền mắt còn ửng đỏ lòng đau thê thiết, vội bế y dậy.Quấn Tạ liên trong khăn lụa thấm khô nước trên người, đặt lên giường đệm gấm hoa.

Tạ Liên ôm cổ hắn cứ như hoảng sợ không để hắn có giây lát nào rời khỏi mình, Hoa Thành nhếch môi: "Nói suông thì có ích gì, để Tam Lang dùng hành động thể hiện tâm ý của mình."
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 8: Bệnh (1)


Vòng eo nhỏ, cái mông căng tròn hấp dẫn đầy vết hôn, Hoa Thành cuồng nhiệt gặm từng chút da thịt non mềm, ức hiếp người nào đó đến chảy nước mắt.

Đôi chân Tạ Liên vắt trên cổ hắn run lẩy bẩy, xương cốt đã mềm nhũn.Ngón tay Hoa Thành chọc chọc nơi ẩm ướt, ánh mắt như sói hoang thèm thuồng nhìn con mồi.

Tinh khí căng cứng chỉ muốn thêm một lần nữa xỏ xiên người y.Rõ ràng mới làm không lâu, vẫn còn muốn.Đầu lưỡi hắn không nhanh không chậm liếm nhẹ cổ Tạ Liên, hứng thú tìm từng vết hôn đã đỏ ửng lên trên chiếc cổ kia, hôn sâu hơn, tham luyến từng giọt mồ hôi ướt đẫm, lọn tóc bết rơi trên ngực.

Tạ Liên bị khoái cảm làm co mơ hồ thấp giọng rên rỉ, không kiềm được nâng thắt lưng.Lý trí gần như tan vỡ.Tạ Liên rã rời thở dốc, chìm đắm trong từng cái hôn của hắn.

Gò má hơi phiếm hồng ướt mồ hôi lộ ra duyên dáng mê người.

Hắn hôn kín má y, hôn thật chậm thật chậm, không biết đây có phải là cách kiềm chế tốt nhất không, dùng sự ngọt ngào mềm mại hạ hỏa nhiệt.Càng hôn, càng không muốn rời.Tạ Liên đã mệt lắm, sợ hắn vào chịu không nổi, lại không muốn từ chối hắn.

Mà y càng không có sức từ chối nữa, ngửa cổ hít thở êm êm.Hoa Thành luyến tiếc hôn thêm xương quai xanh một cái, nghiêng người ngồi dậy quấn Tạ Liên lại thấm khô mồ hôi, bế vào hồ tắm.

Nước ấm trong đêm luôn được chuẩn bị xuyên suốt, cảm nhận được hơi nước bồng bềnh ấm áp, Tạ Liên dựa đầu trên ngực hắn dần thiếp đi.Không ngờ, ngủ không lâu Tạ Liên liền có dấu hiệu bệnh.Trước khi đó họ đã uống chút rượu còn ngâm nước rất lâu.

Hắn ôm người làm mấy lần đến khi y mệt lả mới ôm người đi tắm nữa.

Hoa Thành nhận ra lỗi lầm của mình, sốt ruột tìm cách hạ sốt đến phát điên.Y đã trở về thân thần tiên sao có thể bệnh được chứ?Trời vừa sáng thuốc đã nấu xong, cháo ngô hạt sen trứng hoa được giữ ấm thơm phưng phức, trên bàn có có bánh nướng kẹp thịt, một bát tôm nõn nấu cải.

Lúc dưới trần, năm tám tuổi có lần bệnh y đã đòi hắn nấu mấy món này, dù người hơi đuối nhưng ngửi thấy đồ ăn liền phấn khích vỗ tay, ăn đến hai má dính đầy vụn bánh.

Ăn no xong liền giơ vuốt mèo ôm bụng xoa xoa, hai má núng nính cười mãn nguyện.

Hoa Thành chỉ muốn véo nhẹ một cái, người nào đó đã xụ mặt đẩy hắn khóc hiu hiu.Cũng tại Ti Mệnh âm mưu nuôi y kỹ càng không chút sóng gió, ca ca chỉ thích ăn và ngủ, thường nghịch trò mèo.

Thỉnh thoảng sẽ trốn mất bắt hắn đi tìm, có lần Hoa Thành giả bộ bỏ mặc.

Hắn nằm trên đá ngậm cỏ úp lá sen ngủ, ca ca trốn đến đói ục mặt chui ra, phụng phịu đá hắn hai cái.Thấy hắn mở bừng mắt liền tỏ ra vô tội, hơi vặn người, mở miệng ngọt ngào đòi ăn.Ca ca từ khi ở cạnh hắn chưa từng đòi hỏi thứ gì, Hoa Thành dựa vào hiểu biết của mình nuông chiều y từng chút.

Chọc cho y mỗi ngày đều mỉm cười tươi roi rói.Cũng vì thế hắn nấu gì ca ca cũng thích, vui vẻ ăn hết.

Nhiều lúc hắn nghĩ ca ca có lẽ không thích món đó, nhưng vì hắn nấu mới chịu ăn.

Có những việc hắn làm đối với ca ca có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ vì muốn hắn vui mới tỏ ra yêu thích.

Sau chuyện hắn tan biến, ca ca với hắn nhu thuận dịu dàng, bù đắp cho hắn những năm tháng điên cuồng, khổ sở trước kia.

Ca ca luôn sợ không thể đền đáp tấm lòng của hắn, Hoa Thành cũng thế, sợ không thể cho y cuộc sống viên mãn nhất thế gian này.Tranh thủ lúc y ở dưới trần hắn đã thăm dò hết sở thích của y.

Cũng như lúc này nấu theo khẩu vị lúc y bệnh hay thèm.Việc này cũng giống như hắn mang đến cho ca ca một quả táo, ca ca vui vẻ ăn nó.

Ngày nào cũng thế, hắn đâm ra hoài nghi ca ca có lẽ đã chán ngán quả táo đó lắm rồi, muốn ăn thứ gì đó sợ hắn buồn nên thôi.Ngược lại, ca ca bỗng vu vơ nói thèm táo quá, hắn lập tức mang tới đúng thứ ca ca cần nhất.

Ca ca thỏa mãn được cơn thèm của mình, còn hắn sung sướng nhìn người mình yêu hạnh phúc đến phát điên.Niềm vui đó làm sao diễn tả được?Hoa Thành nghiêng người hôn Tạ Liên đang say ngủ trên giường, vẫn còn sốt nhẹ.

Là hắn không cho ca ca cảm giác an toàn mới xảy ra chuyện đêm qua, còn dám trách móc ca ca không tin tưởng mình.

Nếu có thể trở lại khoảnh khắc đó, trước khi nói ra những điều ngu ngốc hắn sẽ cắn đứt lưỡi mình.Tạ Liên ngủ đến trưa vẫn chưa thức, khóe mắt hơi đẫm nước.

Hoa Thành mây đen phủ kín cả người, đầu như nứt ra.Sao ca ca lại bệnh chứ?
 
[Hoa Liên] Tam Lang Lạnh Nhạt Với Ta Rồi
Chương 9: Bệnh (2)


Mưa rơi rả rích cả ngày, Hoa Thành ôm người đang mềm nhũn trong ngực tìm chút hơi ấm, Tạ Liên đã ngủ li bì mấy ngày không thức.

Thỉnh thoảng hắn sẽ đỡ người dậy đút chút canh, hôn khẽ, lấy khăn ấm lau người.Đến khi áo choàng hơi trượt xuống, hắn hoảng hồn không ngờ ca ca đã gầy đi nhiều.

Trong phòng toàn mùi cháo và thảo dược.

Hoa Thành dùng khăn ấm lau nhẹ gò má y thì thầm: "Ca Ca mau tỉnh đi, mau tỉnh."

Tạ Liên cọ nhẹ người hắn: "Tam Lang..."

Hoa Thành nắm tay y: "Tam Lang đây."

"Lúc nãy đệ đi đâu?"

Hoa Thành ngẩn ra, ca ca đã tỉnh hồi sớm rồi ư?

Nhưng sau đó y ho dữ dội làm hắn sốt ruột, người tê rần rần.

Khi mới tỉnh lại lần nữa, Tạ Liên thấy ngực co thắt trên mặt không để lộ ra chút gì, vừa định mở miệng đã choáng ho sặc sụa điên cuồng.

Người uể oải đến cảm thấy tròng mắt rã rệu, theo cơn ho mà co rút.Y nghe thấy tiếng mưa rơi càng ưu phiền dựa người hắn, tựa như rét lạnh ăn sâu dưới da run lẩy bẩy: "Ôm ta chặt thêm đi."

Thật sự y rất mệt, đợi hắn về muốn nói chuyện một lát giờ lại không gượng nổi, thiếp dần đi.

Hoa Thành muốn nhảy dựng, ca ca trong ngực hắn bỏng tay, đêm qua khó khăn lắm mới hạ được sốt.Hoa Thành cáu bẩn, thuốc thang đổi liên tục.

Quỷ Y nói ca ca không phải bệnh, thần tiên không bệnh dễ thế, đây là do nguyên nhân khác.

Càng nghe hắn càng bực bội, sao hắn biết vì tâm trạng y không tốt mới nhiễm bệnh chứ.Hai ngày trước vẫn còn có thể tỉnh táo, sau đó thì sốt mãi không hạ, hắn đút canh, xoa lưng xoa ngực, giữ ấm cẩn thận.

Chăm sóc không chút sơ sẩy y vẫn sốt bừng bừng.

Hắn bế y trên tay đung đưa, vuốt ngực cho ấm, thay nhiều loại thuốc khác vẫn không khởi sắc.Tạ Liên vùi đầu vào ngực hắn ho khan, y vẫn muốn ngủ, cơn ho làm y thêm mỏi mệt.

Tóc mai ướt sũng dính trên gò má tái nhợt, khiến người ta đau lòng.Ngủ đến hôm sau, Tạ Liêm mơ hồ nói gì đó, y nằm thấy một giấc mộng ngọt ngào, gọi tên hắn êm êm.

Hoa Thành hôn má y: "Ca ca."

Như nhớ gì đó hắn cặn kẽ giải thích: "Ta tìm con hồ yêu đó đánh một trận."

Hắn sợ y nghĩ hôm đó biến mất là đi đến sòng bạc, sao có thể chứ, hắn chỉ muốn chăm bệnh.Y mơ mơ màng màng hồi lâu mới hiểu ra, cất giọng ngắc ngứ: "Nó còn sống à?"

"Dám mơ tưởng đến ca ca của ta, lột một tấm da lông sao đủ?"..."

Ca ca ""Đệ đánh giùm ta mấy cái."

Hoa Thành ùm nhẹ, ôm người đã thấy cộm, phải quyết tâm bồi bổ lại.

Thường ngày vẫn toàn đồ tốt, thuốc bổ uống nhiều sợ nóng nhưng liều lượng mỗi tháng không hụt tí nào.

Ca ca chỉ có chút da thịt mềm mại ngọt thơm, giờ lại gầy đến đau lòng.Tạ Liên ôm hắn, da thịt ướt mồ hôi dính chặt: "Tam Lang..."

"Ca ca."

"Muốn đi chơi tuyết."

"Ca ca khỏi bệnh muốn gì cũng được."

"Trên núi."

"Được, được..."
 
Back
Top Bottom