Tâm Linh Hoa Lài Ban Mai

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391805942-256-k529275.jpg

Hoa Lài Ban Mai
Tác giả: huyennzm
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một kẻ thất bại trong xã hội.

Một hình bóng lu mờ giữa dòng người huyên náo.

Mai này ra sao, có ai mà để tâm?

Có lẽ, Mai - nhân vật chính trong câu chuyện này, sẽ là người cho bạn câu trả lời.

Một câu trả lời cho một điều tưởng chừng như thân quen, nhưng lại là thứ ta có thể đã để quên từ bao giờ, để rồi... không thể giữ.

"...Là gia đình."​
 
Hoa Lài Ban Mai
Chương 1. Cái chạm tay.


"Sống tốt" là một khái niệm vốn không dành cho Mai - một người thậm chí vẫn chưa thể hiểu về ý nghĩa của nó.Không tài sản, không gia đình cũng chẳng có bạn bè, cô gái ấy tồn tại giữa đám đông như một cái bóng, đi mãi mà chẳng có ánh sáng cuối con đường như người ta thường nói.

Hoặc là, ánh sáng vẫn luôn ở đó, chỉ là nó chưa từng gọi tên cô.

Thứ duy nhất giúp Mai bám trụ đến tận bây giờ là công việc trên giấy mực với từng con chữ, nơi cô nhận ra trong mình vẫn có chút "lửa".

Nhưng ngay cả lửa cũng có thể bị nhấn chìm bởi nước, hà cớ gì công việc nhà báo này lại chẳng đồng ra đồng vô?

Cái nghèo vẫn bám lấy cô như một sự chế giễu của trời thiêng.

Đứng trước cửa hàng cà phê sang trọng bên đường, cô thầm nghĩ không biết bao giờ bản thân mới có đủ khả năng bước vào đó, gọi một li cà phê trong không gian đó và thưởng thức chúng như một thành quả sau mỗi ngày làm việc?

Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi ấy ngoài bản thân Mai - người mà bản thân cô tưởng chừng như biết rõ, nhưng giờ cũng bắt đầu nghi ngờ.Một ngày nọ, sau khi kết thúc chuỗi giờ làm việc dài đằng đẵng, cô leo lên chiếc giường, nơi cô gặp lại tấm chăn gối đã ngả màu từ lâu.

Cô đã dùng nó kể từ khi mới lên Hà Nội.

Công dụng vẫn còn, chỉ là vẻ ngoài đã mài mòn theo năm tháng.

Có lẽ vì mệt mỏi, cô chìm vào giấc mộng gần như ngay lập tức.

Có chăng cuối cùng cô cũng có một giấc ngủ ngon?Trong mơ, cô tìm thấy bản thân rơi vào hư không.

Nơi đây chỉ có bóng tối vây quanh, thứ sớm đã trở thành người bạn im lặng của cô.

Rồi đột nhiên, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trước mắt cô, tựa hồ tia sáng len lỏi qua mảng tối này, qua mảng tối mà cô gái ấy tưởng như sẽ không bao giờ thoát ra được.Đó có vẻ là một cô bé.

Cô bé ấy sáng rực, chói loà đến độ không thể nhìn thấy nhân dạng.

Cô bé dang tay ra, nhẹ nhàng như thể muốn đón lấy cái bóng của người đối diện.

Và kì lạ thay, cái Mai ở trong mơ...lại chọn nắm lấy tay đứa bé ấy.

Ngay khoảnh khắc đó, cảm giác như có gì đó xẹt qua đầu cô, tựa mảng kí ức nào đó có lẽ cô đã bỏ sót mà không hay biết.

Cảm giác thật đến độ bản thân cô không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.Mai mở mắt.

Nhưng thay vì chiếc điện thoại quen thuộc hay tấm chăn cũ sờn màu, trước mặt cô là một khoảng trời quá đỗi yên bình, yên bình đến độ không thực.

Đàn bồ câu bay lượn trước mặt cô, rồi quay sang nhìn cô như thể cô là một sinh vật lạ lẫm, là một thứ vốn không thuộc về chốn này.

Xa xa, các đám mây cứ thế bồng bềnh trôi theo nhịp gió, tựa hồ đang muốn gửi lời chào tới người trước mắt.

Và rồi, khi Mai đang tận hưởng khoảng trời bình kia như tận hưởng thứ thời gian nào đó ngắn ngủi mà khó quên, cô bỗng thấy khung cảnh kia biến mất.

Thứ đọng lại chỉ còn lớp sương mù dày đặc đang dần bao phủ lấy không gian.

Mai hoang mang nhìn ngó xung quanh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng nó không khiến đám sương mù kia dừng lại, mà chỉ dày đặc hơn, như thể có một đội quân đe doạ xâm chiếm không gian này.

Không gian dần chuyển sang vẻ huyền bí đến lạ lùng.

Không có sinh vật nào đang ở đây.

Và cô... không thể biết được điều gì đang diễn ra sau lớp sương trắng xoá.Sau một lúc, sương dần mờ đi, nhường chỗ cho...một bé gái.

Bóng dáng rất quen, và có gì đó khiến Mai có thể khẳng định rằng đây là cô bé đã dang tay ra với cô trước đó trong mơ.

Xung quanh cô bé được bao phủ bởi hoa lài trắng, thuần khiết mà thanh tao.

Cô bé đang chơi đùa với chúng, mân mê các bông hoa một cách nhẹ nhàng chẳng khác nào bàn tay người mẹ khi vỗ về đứa con của mình.

Bé mặc trên mình chiếc váy hai dây màu hồng có vẻ đã sờn màu, chân đi đôi dép lê đen kẻ sọc.

Mái tóc bé đen nhánh, được cắt ngắn ngang vai trông khá gọn gàng.

Cô bé quay đầu lại, để lộ đôi mắt to tròn, lấp lánh tựa hồ mang trong đó cả một tâm hồn đẹp.

Làn da ấy trắng như sữa, pha chút nét hồng hào trẻ thơ.

Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Mai đứng chết trân, cổ họng như bị ai bóp nghẹt.

Không phải là vì không thể nói gì, mà là vì có quá nhiều điều muốn nói với người đối diện.Và rồi, Mai vẫn là người lên tiếng đầu tiên, giọng cố nén đi nét run rẩy.

"....Lan?

Là em sao?"
 
Hoa Lài Ban Mai
Chương 2. Ngăn cách.


Cô bé nhìn Mai thật lâu, không nói.

Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, nụ cười thoảng như cơn gió sớm, nhẹ đến mức chẳng thể giữ lại, mà vẫn để lại vết trượt trong lòng người đối diện.

Ánh mắt em thoáng lên một nỗi buồn không tên, ẩn sau tia sáng của niềm vui ấm áp mà không trọn vẹn.Em mấp máy môi.

Một làn sương lặng lẽ dâng lên, như biết cách kéo âm thanh khỏi miệng người, cuốn trôi giọng nói trước khi nó kịp chạm tới.

Nhưng Mai đã kịp thấy.

Chỉ hai chữ.

Hai chữ của sợi chỉ huyết thống chưa từng đứt.- Em đây.Thế giới bỗng trở nên thinh lặng.

Chỉ hai từ, nhưng đủ sức khiến tim Mai lỡ một nhịp.

Không phải vì xúc động, mà là vì cô đã chờ câu đó quá lâu, đến mức cô tưởng như sẽ không bao giờ được nghe tiếng gọi thân thương ấy thêm một lần nữa.Sương tan.

Một chiếc cổng hiện ra.

Nó không nối vào bức tường nào, chỉ đứng đó một mình, tựa thể mọc lên từ hư vô, hoặc...từ chính khoảng cách vô hình giữa hai tấm thân.

Thân cổng nhuộm màu đỏ sẫm của gỗ, ánh lên thứ màu của máu khô sau năm tháng.

Vừa ấm.

Vừa rợn.

Trên thân cột khắc đầy những hoa văn rồng phượng uốn lượn đan xen nhau, không gầm cũng chẳng thét, vậy mà lại có khả năng khiến người ta rùng mình trước vẻ uy nghiêm lặng lẽ ấy.

Rải rác trên những khúc thân gỗ là những đốm tròn nhỏ như giọt lệ hoá đá.

Chúng không rơi nổi, chỉ biết bám vào.

Lặng im.

Càng nhìn lâu, Mai càng thấy sự chuyển động của những hoạ tiết ấy, tựa hồ kí ức của hàng trăm linh dạng đã đi qua đây, khắc lại dấu tích của riêng mình trên từng thớ gỗ.

Trên đỉnh cổng, một chiếc chuông gió bằng đồng được treo lơ lửng, tưởng mong manh mà chẳng có thứ nào có thể chạm tới.

Nó không reo, dù gió không ngừng thổi.Phía bên kia cổng, Lan vẫn đứng đó, mặc cho gió thổi vào người mình.

Cơ thể em hơi nhích lên như sắp bước tới, nhưng rồi lại dừng chân.

Cánh đồng hoa vẫn đung đưa trong gió theo Lan.

Không ai hái, cũng chẳng ai chạm đến, nhưng em vẫn cúi xuống, nâng niu từng cánh như một phần trong bản thân.

Hoặc...nâng niu thứ duy nhất em còn có thể chạm vào.

Mai hỏi, giọng run lên, gần như vẫn chưa tin nổi.- Em... còn sống?Lan ngước lên, đôi mắt phảng phất những tia cảm xúc khó gọi.

Rối tựa hoạ tiết rồng phượng được khắc trên tấm gỗ sẫm đỏ kia, không phân lối.

Em mở miệng, giọng đủ lớn cho hai người nghe thấy.

Vẫn là cái giọng tinh nghịch của một thời vô ưu như khi hai chị em còn gặp nhau, vậy mà sao tim Mai lại hẫng lên một nhịp đau nhói?- Em không thể nói được đâu.

Hì hì.

Và Mai, không hiểu vì sao lại thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Dù em vẫn cười.

Dù hoa vẫn lay.

Dù chuông vẫn im.

Dù...mọi thứ quá đỗi yên bình.Mùi lài trắng toả ra, mang dư vị dịu nhẹ đầy ngọt ngào, kéo theo những mảng ký ức mà Mai ngỡ như đã cất vào một góc mà không thể mở ra nữa.

Nó kéo cô đi đến thời thơ bé, khi gia đình cô vẫn còn đông đủ, mẹ cô thường cắm loài hoa này vào chiếc bình sứ cũ rồi đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ bên vách lá.

Lúc đó, cô thấy mẹ nâng niu chúng như món bảo vật xa xỉ, ánh mắt hiện lên tia dịu dàng.

Rồi mẹ quay sang cô, giọng nhẹ đi một nhịp.- Hoa dẫu là thứ mong manh, nhưng chúng cũng mang đầy nội lực đó.

Thế nhưng, chúng vẫn cần được nâng niu hệt con người vậy.

Hãy bảo vệ những bông hoa nhé.Nói rồi, bà còn nhoẻn miệng cười vẻ hiền từ lắm, khiến cô dù chưa hiểu hết ý nghĩa đằng sau câu nói ấy của bà, cô vẫn làm theo.

Cô rửa cho thật sạch bình.

Cô tỉ mỉ tỉa lá dưới phần gốc, ánh mắt tập trung chẳng khác gì thợ chuyên nghiệp.

Cô kiểm tra không sót một bông nào để chọn ra các bông còn tươi nhất.

Cô cắm hoa trong bình sau khi pha nước trộn đường.

Cô nâng niu từng cành hoa, để chúng ngủ yên trong chiếc bình của hồi ức về sau này.

Cô làm tất cả mọi thứ mà cô nhìn thấy từ mẹ mình mỗi ban sáng, dẫu động tác còn vụng về nhưng đầy quyết tâm và dịu dàng.Nhớ lại tất cả, tim Mai lại nhức nhối như có ai bóp chúng rồi buông ra, nhưng không buông cho cô nỗi đau khôn cùng mà nó để lại.Mùi hương ấy như dẫn đường Mai, khiến cô toan bước lên.

Dù lí trí đang gào thét, dù nó là một phần của kí ức mà Mai không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng đôi chân cô lại chẳng chịu nghe lời.Và rồi, khi chỉ còn một bước nữa thì cô sẽ được đoàn tụ với người em gái thân thương của mình, nhưng...

đôi chân lại không thể đi theo cảm xúc của cô nữa.Những dây leo không biết từ đâu chui ra, trườn quanh cổ tay, mắt cá Mai.

Gai mọc tua tủa, trói cô lại, kéo cô về điểm khởi đầu.

Cô vùng vẫy cố thoát ra, nhưng dây leo vốn chỉ có gai, chứ nào có tai để nghe những tiếng nói bên trong cô?

Chúng chỉ siết, chặt hơn.Lan vẫn đứng đó, mỉm cười.

Nhưng có gì đó trong nụ cười của em...không thật.

Không có sự ngạc nhiên, như thể em đã biết từ đầu.- Em xin lỗi.

Chị chưa thể.
 
Back
Top Bottom