Tâm Linh HOA CỎ MÁU

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
365129467-256-k624140.jpg

Hoa Cỏ Máu
Tác giả: NguynThanhLm3
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lúc 28 tuổi, Đường Khánh Duy vô cùng đau khổ vì những gì mình đã chọn ở lúc trước, trong phút cuối cùng anh đã được trùng sinh trở về năm 17 tuổi.

Anh thề với lòng phải làm lại cuộc đời, nhưng chớ trêu thay cứ tưởng bản thân sẽ có một gia đình ấm áp một vợ hai con nhưng.....

ông trời thật biết trêu đùa người khác....

Sau khi làm xong, anh trở lại thế giới thực của mình, quả nhiên mọi chuyện đã thay đổi nhưng....​
 
Hoa Cỏ Máu
Chương 1


"Ngày 11 tháng 3 năm 1996,"Đó là ngày sinh nhật và cũng là ngày con trai của ta ra đời, ta mong rằng sau này lớn lên thằng bé sẽ được hạnh phúc bên gia đình nhỏ của nó, mọi việc nó làm đều sẽ thành công.

Mong con sau này lớn lên đừng đến tìm ta nữa nhé con yêu... bởi vì ta đang ở một nơi rất xa...

"Đó là lời mẹ ruột tôi viết trước khi rời bỏ tôi, theo những gì tôi biết ngoài lá thư kia ra bà còn tặng tôi một con thỏ nhồi bông trắng kèm theo là quyển nhật kí thời con gái của bà.

Trước khi mẹ nuôi tôi mất, giây phút cuối cùng bà nói:"ta không phải mẹ ruột của con, mẹ ruột của con đã mất vì bệnh viêm phổi bà ấy chỉ sống được một năm, sau khi sinh chị con và con ra thì bà ấy đã tắt hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, ba con đã đưa chị con cho một người thân xa ở thành phố Los Angeles, còn con được ta và ông ấy nuôi dưỡng ta chỉ là người giúp việc và mẹ của con là bà chủ của ta, ta không có chồng và không có nghĩa là ta yêu bố con.

Ông ấy chấp nhận ở với ta chỉ vì con thôi, con yêu " nói xong người phụ nữ không phải mẹ tôi ấy liền ôm tôi thật chặt.Vài tiếng sau bà ấy mất, đến giờ tôi vẫn ôm những kỉ niệm ấy vào lòng, hôm nay thật tẻ nhạt.

Tôi nhìn bãi biển xa xa, làn sóng óng ánh dưới ánh hoàng hôn, những tiếng gió nhẹ nhàng trôi qua tai tôi.

Phút chốc tôi liền chìm sâu vào đáy biển âm u đen tối nhưng lại mang sự ấm áp đến cho tôi.

Cứ ngỡ bản thân đã chết nhưng.... tiếng tít tít tít cứ vang lên không ngừng rồi tiếng khóc tiếng thở dài cứ vang mãi, tôi hé mở mắt thứ tôi thấy đầu tiên là hình bóng quen thuộc ấy, không xa lạ đó là mẹ nuôi của tôi và bố , tôi cất tiếng " Mẹ " bà ấy liền ôm tôi rồi òa khóc, bố tôi nói :

- Con tỉnh là bố vui rồi, mẹ nuôi con đã trông chờ con rất lâu rồi tiểu tử thối.

Trông chờ... câu này làm tôi nhớ đến lúc còn học cấp ba tôi bị bạn học đánh đến mức phải nhập viện, lúc đó mẹ nuôi và ba đều biểu hiện như thế này.

Chẳng lẽ tôi được trùng sinh chăng?Đi vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương tôi bất ngờ vì đã trùng sinh thật rồi, dáng vẻ này chính là tôi năm 17 tuổi , cứ ngỡ chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình ai ngờ là có thật và tôi là người được làm điều ấy.

Nếu có được cơ hội vàng này tôi nhất định phải nắm bắt thật tốt, sau khi xuất viện, tôi đã được quay lại trường học ba tôi đã chuyển lớp cho tôi.

Vào lớp mới, tôi được mọi người yêu quý nhưng về nhà tôi lại nhận được tin nhắn , nội dung tin nhắn như sau :

-Mày đi học rồi à?

-Mày giả bệnh để được nghỉ 3 tháng đúng không?

-Bà chủ nhiệm và đám kia đều quan tâm mày

-Tao rất ghét

- đừng để tao gặp mày, tao sẽ cho mày chết!

Lúc trước, vì tin nhắn này mà tôi sợ hãi bắt ba phải chuyển trường cho tôi.

Nhưng lần này tôi quyết định phải đối mặt với hắn, như thế mới đúng là tôi, tôi bây giờ đã khác rồi.Đến trường, tôi thấy tờ giấy được đặc trên bàn chữ viết trên tờ giấy rất quen,chính là chữ viết của hắn.Rồi một bạn nữ đến nói với tôi:

-Sáng nay tôi thấy cậu nào đó đến để cái này lên bàn của cậu, bạn thân cậu à? hay lời tỏ tình >
 
Hoa Cỏ Máu
CHƯƠNG 2


Khi hắn nghe tiếng tôi kêu hắn thì liền nở một nụ cười gian xảo: - Sao đấy thằng đần?

-Mẹ mày thằng chó, đừng nghĩ mày gửi cho tao những lời đe dọa ấy là có thể làm tao sợ sao?

Tôi vừa nói vừa túm cổ hắn, hắn rất bất ngờ nhưng rồi cũng đáp lại lời tôi :

- Thằng ngu nào chống lưng cho mày mà mày vênh mặt lên thế?

- Đéo có thằng nào ở đây cả!

Vừa dứt lời hắn ghé sát tai tôi và nói một câu vừa đủ cả hai nghe, nói rồi hắn bỏ đi.

Tan học tôi đến nơi mà hắn nói , một căn nhà hoang cũ nát lên sân thượng của căn nhà thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc, chính là hắn.

- Đến sớm thế cục cưng?

- Ý gì đây ?

-Nào cục cưng nóng tính thế?, cứ từ từ đi.

-Vào thẳng vấn đề!

Hắn nhìn tôi rồi cười đúng là một tên bệnh hoạn,hắn lấy trong túi quần ra một đống ảnh to nhỏ khác nhau rồi đưa cho tôi xem nội dung ảnh là hình của một người đàn ông và một người phụ nữ đang cặp kè nhau bước vào khách sạn, những tấm ảnh khác thì toàn những thứ lạ nhưng khuông mặt của những người trong ảnh thì rất quen, tôi thắc mắc hỏi hắn: - Cái gì vậy?

Hắn vừa phì phèo điếu thuốc vừa nói : - Sao em không nhìn ra được hả cục cưng? , người trong ảnh kia là bố già của em đấy.

- CÁI GÌ?

Tôi hét lên, hắn bịt miệng tôi lại rồi nói : -Bé cái mồm lại, người trong ảnh thật sự là ba của em đấy, ông ta ngoại tình lâu lắm rồi.

Những tấm ảnh này là do anh hai của anh chụp lại được khi làm quản lý tại khách sạn đó - Ngoại tình....

Thật sự vậy ư, nhưng mà mẹ của tao đã mất từ lâu, mẹ nuôi thì không yêu bố,chuyện này bình thường mà?

-Họ đang nói dối em -Nói dối?

-Đúng vậy, mẹ em bị ba em đuổi khỏi nhà, hiện giờ bà ấy đang ở New York, còn người chị tên Thẩm Thanh Hằng của em,người mà mẹ nuôi nhắc tới trong lúc ở bệnh viện chính là con ruột của bà ta và bố em.

Lúc mẹ em đem bà ta về làm giúp việc thì bố em đã nảy sinh tình cảm với bà ta , ông ta đã lên kế hoạch tống cổ mẹ em ra khỏi nhà, nhưng lúc đó đuổi thì không được vì mẹ em đang nắm giữ hết tài sản.

Nếu muốn mẹ em giao hết tài sản thì bắt buộc phải làm cho mẹ em hài lòng và tin tưởng .Ông ta thừa cơ lúc mẹ ruột em bệnh nặng rồi lén đem mọi thứ đổi thành tên của ông ta, từ lúc đó ông đã nắm giữ toàn bộ tài sản.

Lúc bị đuổi đi mẹ đã giữ được một cái thẻ riêng cho bà nên mới sống đến bây giờ.

Em đừng trông mong khi trùng sinh thì sẽ làm lại từ đầu nhé, không có kết cục đâu, hãy quay về lại thực tại đi!

Nói rồi anh ta đẩy tôi xuống, bỗng tôi cảm thấy đau đầu dữ dội một ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi, tôi vội nhắm lại vì chói chang.

Khi tỉnh dậy bản thân tôi đã quay về thực tại, tôi của 28 tuổi.

Tôi cảm thấy lạ nếu đó là một giấc mơ thì nó không chân thực đến vậy nhưng đây thì nó rất lạ cứ như tôi đã trùng sinh vậy .

Nhưng lúc tôi kết liễu đời mình thì nơi đó là một bãi biển, mà bây giờ tôi lại nằm trong nhà của ai đó bỗng tôi nghe tiếng bước chân .

Từ trong góc tối có một người bước ra, đôi mắt màu đỏ thẫm như máu giống hệt như ánh sáng đã từng chiếu vào mắt tôi.

Rồi cái người ấy rất tiếng nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy nỗi u ám đến đáng sợ.

- Em tỉnh rồi sao, thấy hết sự thật rồi đúng chứ?

-Anh là ai?

-Nhìn thấy tôi còn không nhớ?

-Tống Duy Khang?

-Tốt -Tại sao lại có chuyện này xảy ra vậy?

-Thế thì tại sao em lại tự tử?

-Tôi....,vì một số áp lực thôi...

-Nói nghe đơn giản nhỉ, nhưng tôi ghét nhất là nói dối đấy!

-...

-Sao?

Câm miệng rồi chứ gì?

-Bố tôi,ông ta đã lấy hết cổ phần công ty tôi, còn mẹ nuôi bà ta đã . . .

Đã lấy hết số tiền tôi tiết kiệm theo trai rồi...

-Haha, đúng như tôi nghĩ -Sao anh không ra ngoài, ở đấy tối quá tôi không thấy rõ được anh....

Vừa dứt câu, anh ta từ trong góc tối bước ra, khuông mặt rất giống Tống Duy Khang nhưng với đôi mắt đỏ ấy, mái tóc dài cùng hai nốt ruồi trên mặt thì thực sự quá khác...

Nhưng ở gần anh ta thực sự rất lạnh, giống như ở Bắc Cực vậy.

-Sao ngây người rồi?

- Anh thực sự giống ...

-Hửm?

-Bạch Lạc Thi!

-Cậu....

-Gương mặt anh lúc này rất khác với Tống Duy Khang nhưng cực kì giống kẻ đã hại chết cậu ta năm đó, Bạch Lạc Thi!

-IM MỒM ĐI, ĐỪNG NÓI NỮA!

Anh ta vừa hét vừa bịt tai lại, gào khóc trong tiếng sấm chớp ầm ầm, đôi tay anh ta hiện lên rõ cả gân guốc.

Tại sao nhỉ?

Tại sao anh ta có biểu hiện như vậy?.....
 
Back
Top Bottom