Ở Phong Nguyệt tông sân viện, có một con đường hướng thẳng vào các dãy phòng.
Trong dãy phòng đó có một căn phòng cũ kỹ, mạng nhện chi chít.
Đó là binh thất của tông, nhưng binh thất này không quá rộng, chỉ khoảng một trăm hai mươi thước vuông.
Từ sĩ ở thế giới này vô cùng cần pháp khí, pháp khí chính là thứ định hình phong cách chiến đấu ở giai đoạn đầu, và là một phần không thể thiếu để thôi động sát chiêu sau này.
Từng người lần lượt tiến vào, ngắm nghía, có người thì chọn ngay, có người lại không chọn, mà rời đi, cũng có người vẫn tiếp tục dạo quanh.
Tới lượt Liễu Phong tiến vào trong, hắn nhìn quanh.
Nơi đây khá rộng nhưng cũng có khá nhiều người.
Mỗi chỗ lại để một loại vũ khí khác nhau.
Tất nhiên, bản thân tu sĩ vẫn có thể tự rèn vũ khí cho bản thân, sau đó nhờ đến pháp khí sư, truyền linh khí vào thì sẽ thành linh khí.
Nhưng như vậy lại tốn thời gian, tiền tài và công sức, đổi lại sẽ được món vũ khí theo ý muốn.
Pháp khí trong thế giới này chia làm chín cấp giống với tu vi của tu sĩ, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, các sát chiêu cũng như vậy, phân từ nhất đến cửu phẩm.
Tuy nhiên pháp khí không hề có phản phệ gì cả, nếu một người tu vi Luyện Khí sử dụng pháp khí ngũ phẩm cũng không có phản phệ gì cả.
Tuy nhiên từ lục phẩm trở lên, đã thành tiên khí, không thể dùng cơ thể phàm tục mà sử dụng.
Ngoài ra, pháp khí cần liên tục bảo dưỡng, bằng linh khí của chủ nhân, nếu không, pháp khí sẽ thành vũ khí thông thường.
Nhưng nếu là tiên khí thì câu chuyện sẽ khác, tiên khí không thể gắn khế ước linh hồn.
Bản thân chúng là một cá thể độc lập, có linh tính, ắt không chấp nhận trở thành đồ vật của kẻ khác.
Tuy vậy, trong hầu hết các tông môn, sẽ phân chia từng khu binh thất khác nhau, để từng phẩm cấp khác nhau.
Tất nhiên những đệ tử mới nhập môn như Liễu Phong sẽ chỉ nhận được pháp khí nhất phẩm.
Trừ khi có tư chất hơn người như Kim sắc trở lên mới có cơ hội mà chọn lựa pháp khí phẩm cấp cao hơn.
Một tu sĩ thường chỉ sỡ hữu từ một đến ba pháp khí, vượt qua sẽ không chịu được áp lực mà tiêu vong.
Tuy nhiên pháp khí được chọn lựa đầu tiên sẽ trở thành pháp khí bản mệnh, liên kết linh hồn hoàn toàn với chủ nhân.
Nếu nó bị phá hủy, hoặc bị tổn thương, chủ nhân ắt sẽ bị thương nặng do phản phệ.
Vì lý do đó, Liễu Phong vô cùng phân vân làm sao để sở hữu pháp khí cấp cao.
Lúc này, Liễu Phong đành thở dài, bước ra khỏi binh thất, trở về khu ngoại viện.
Đầu tiên là gặp Liễu Thanh Phong, hỏi han nàng về pháp khí của nàng, nàng chỉ khẽ cười rồi lên tiếng:
“ Pháp khí của muội đây !”
Nói xong cô đưa tay ra, một luồng linh lực trong cơ thể cô đọng lại trên tay cô, từ đó, tạo hình thành một thanh kiếm, nhỏ nhẹ, nhưng khá sắc bén.
“ Chỉ là một pháp khí nhất phẩm thôi sao !”
- Liễu Phong thở dài, trong lòng thầm nghĩ.
“ Huynh đó, cứ cái mặt đó.
Muội tư chất kém, có được pháp khí là quá tốt rồi.”
Câu nói này vừa vang lên làm khuôn mặt Liễu Phong càng trở nên âm u, hắn thở dài một hơi sâu đó xoa đầu muội muội mình.
“ Ta biết tu vi muội kém, hay muội thử đăng ký trở thành một luyện đan sư a !”
“ Ít nhất còn đường ấy sẽ giúp muội yên ổn hơn nhiều, hơn hết ta không muốn nhìn muội bị thương bởi chiến đấu a !”
“ Hehe, muội hiểu, muội sẽ nghe lời ca.”
Sau khi chia tay Liễu Thanh Nguyệt, Liễu Phong tiến vào một quầy hàng của tông môn, hắn lấy ra số tiền ít ỏi còn sót lại chút thổ kim, đơn vị tiền tệ thấp nhất ở thế giới này.
“ Ta đã cạn sạch thổ kim, muốn bổ sung chỉ đành làm nhiệm vụ của môn phái vậy.
A, ta còn chưa có pháp khí bản mệnh, lực chiến chưa mạnh hơn người thường là bao a !”
Hắn mua một vài viên đan dược nhất phẩm, đây được gọi là pháp bảo, phân cấp như pháp khí, chỉ khác là vật tiêu hao một lần duy nhất.
Cậu mua được hai viên đan dược, cả hai viên là hồi huyết đan nhất phẩm.
Tác dụng của chúng là cầm màu đồng thời thúc ép cơ thể sản sinh ra máu để bù đắp lượng hảo tổn.
Sau khi mua xong, Liễu Phong rời đi tới nơi nhận nhiệm vụ, còn lúc này lão bán hàng đang đếm từng đồng thổ kim xem có thiếu hay không.
Đơn vị tiền tệ trong thế giới này chia làm bốn loại.
Thấp nhất là thổ kim, hình dạng là những đồng xu làm bằng đồng, loại kim loại cực dễ bắt gặp ở thế giới này.
Thấp nhì là bạch kim, loại này bắt mắt hơn vì vậy có giá trị cao hơn thổ kim, được làm từ bạch Kim, có dạng là một chiếc thẻ, một bạch kim có giá trị tương đương một vạn thổ kim, được dùng để thay thế thổ kim nếu buôn bán ở số lượng lớn.
Có giá trị lớn nhì là linh thạch, một viên thạch có hình dạng gai góc, đây là đơn vị tiền tệ cao cấp và ở thế giới này, chứa đựng linh lượng, một loại năng lượng bổ sung vào cơ thể giúp tu sĩ có khả năng gia tăng tu vi, đồng thời còn bổ sung cả linh lực, để dùng pháp khí hay sát chiêu.
Một linh thạch thường được ước định có giá trị tương đương một ngàn bạch kim.
Và đơn vị tiền tệ có giá trị cao nhất là
tinh ngọc, hình dạng là một khối trụ có hình nón ở hai đầu.
Tinh ngọc được làm từ tinh trần, mãnh vỡ thượng cổ, đây là đơn vị tiền tệ khá bí ẩn, ít người giao dịch bằng đơn vị tiền tệ này.
Tuy vậy nó vẫn được ước định bằng một vạn linh thạch.
Liễu Phong lúc này đang ở khu nhận nhiệm vụ, hắn nhìn sơ qua, phát hiện thấy một số nhiệm vụ có độ khó không cao nhưng tài nguyên nhận lại khá ổn, đó là giết dã thú cơ bản, sau đó lấy thịt.
Đây là nhiệm vụ nhằm cung cấp thực phẩm cho tông môn, dù bây giờ đã có tu sĩ nhưng trước khi đạt Trúc Cơ kỳ, tu sĩ vẫn phải ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày.
Sau khi nhận xong Liễu Phong rời đi ngay.
Sau ba ngày, hắn trở về giao nộp khoảng bốn cân thịt hưu, nai, các loại.
Hắn lưu trữ thịt của dã thú bên trong nạp giới không hề bị hư hại hay bị phân hủy, đây là trải nghiệm hắn vừa biết, tất nhiên điều này hầu hết ai cũng đã biết.
Đúng lúc này phía sau lưng hắn vàng lên tiếng của Diệp Phàm:
“ Các ngươi mau quỳ xuống cho ta.”
Diệp Phàm đang quát tháo một đám đệ tử ngoại môn, hắn bây giờ đã có tu vi Luyện Khí tầng 2, quả thật là tốc độ tu luyện kinh người.
Liễu Phong không biết hắn, nhưng chắc chắn, hắn là kẻ đang được nhiều ngưỡng mộ lẫn ghen tị gần đây.
Lúc này Liễu Phong nhận ra trong đám người bin bắt quỳ đó có Liễu Thanh Nguyệt, muội muội hắn.
“ Đáng chết!”
Liễu Phong chạy nhanh đến nhưng hắn vẫn có chút lý trí cuối cùng, quyết định đi lại từ từ, tạm thời xem tình hình.
“ Các ngươi bắt ta quỳ ?
Tạ không quỳ, ta làm gì sai, tại sao phải quỳ ?”
- Liễu Thanh Nguyệt phản bác, nhưng Diệp Phàm chỉ cười nhẹ.
Hắn trước đây là một nô bộc thấp kém, nhưng nhờ vận may, bây giờ đang là thiên kiêu được tông môn ưu ái, tài nguyên phong phú, chính vì vậy, hắn bắt đầu có tâm lý trả đũa, muốn những kẻ khác phải xem hắn như người đứng đầu, mặt hắn sai khiến.
“ Cô nương có vẻ cứng đầu nhỉ ?
Thôi được ta không làm khó, hay cô nương đêm nay đến động phủ của ta đi, ta hứa sẽ không nhục mạ cô nữa.
Nhưng nếu không, ta không chắc ca ca cô có thể.....”
- Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng khiến Liễu Thanh Nguyệt cảm giác như rơi vào hầm băng.
Nàng cố gắng hết sức cuối cùng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt:
“ Được, được....”
Diệp Phàm đắc ý cười hắc hắc quay đi, những tên đệ tử ngoại môn muốn lấy lòng Diệp Phàm đều đi theo hắn ngoài ra còn dẫn theo đám người bị bắt quỳ, để lại Liễu Thanh Nguyệt ở đó và vài người muốn hóng chuyện.
Tên Diệp Phàm đó dạo gần đây nghe nói thường xuyên bắt ép vài nữ đệ tử ngoại môn hầu hạ, nếu không sẽ có nhiều thứ không hay sẽ xảy ra, những thị vệ cũng biết điều đó nhưng không ai dám báo cáo hay lên tiếng, đơn giản vị họ không dám đắc tội với một kẻ mệnh danh là thiên tài như hắn.
Sau lúc lâu Liễu Thanh Nguyệt mới thất thần bước về khu nghỉ ngơi của nữ đệ tử, nàng cố lau những giọt nước mắt, cố bước tiếp, nhưng hướng lại hướng về động phủ của nam đệ tử.