Siêu Nhiên Hộ Thiên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
400073181-256-k421330.jpg

Hộ Thiên
Tác giả: Nguyennguyen2009
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tu tiên là vì cái gì ?

- Vì trường sinh bất tử ?

- Vì cường đại bản thân ?

- Vì danh vọng quyền thế ?

- Vì thù hận chấp niệm ?

- Vì khám phá thiên địa ?

Nhưng hắn, hắn tu tiên chỉ vì bảo vệ gia đình, hắn muốn bảo vệ những người hắn thương, hắn yêu.

"Nếu muốn thành tiên mà phải cắt đứt thất tình lục dục, đoạn tuyệt hết thảy nhân tâm...vậy ta thành ma là được....."
*Truyện mình tự viết, nếu xây dựng thế giới nhân vật không hay, các bạn có thể góp ý.

Cảm ơn vì đã quan tâm Tags: huyềnhuyễntienhieptutien​
 
Hộ Thiên
Chương 1: Tử vô hối


Bắc vực

Một bóng người mặc áo bào đen, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt thanh tú, tiêu sái; nhưng khi này người này đã dính rất nhiều máu, khuôn mặt cũng đã tái nhợt.

Phía sau y có sáu người đang đuổi theo.

Bỗng chốc

Một đòn tấn công vô cùng mạnh hướng về phía kẻ bị truy đuổi, vì không đủ sức để né, hắn chỉ đành cố chống cự mà bị đánh rơi xuống chân núi.

Khi tên nam nhân kia vừa đứng dậy, thì nhận ra chân bản thân đã không còn cản giác.

" Hahaha..... không ngờ Liễu Tử Hàn ngươi cũng có một ngày thảm bại dưới tay bọn ta..."

- Một kẻ trong số những kẻ đó cười lớn nói.

" Đây là sát chiêu lôi đạo mà ta sáng tạo ra, làm sao các ngươi lại biết cách dùng."

- Liễu Tử Hàn sửng sốt

" Haha... ngươi vẫn ngu ngốc như ngày nào, ngươi không nghĩ những Thê tử của ngươi không biết những sát chiu mà ngươi tạo ra sao !"

Nghe lời này, y đành khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt lại một chút rồi từ từ mở ra.

Sát chiêu bát phẩm

Một quả cầu điện bắn từ cơ thể Liễu Tử Hàn ra đồng thời phóng to ra thành một màn chắn bảo vệ cho y.

Hắn đã cạn kiệt tiên nguyên, nếu hắn làm vậy chắc chắn sẽ chết khi tấm màn này bị vỡ.

" Hắn thật sự tung ra sát chiêu bát phẩm ư.... rõ ràng hắn đã cạn kiệt tiên nguyên từ trước.... sao có thể."

" Không sao sát chiêu này chỉ bảo vệ hắn nhất thời mà thôi."

Liễu Tử Hàn lúc này đã kiệt sức hoàn toàn nhưng vẫn cố gắng lấy đánh đổi cả sinh mệnh bản thân để tạo ra một pháp trận truyền tống.

" Hắn thật sự.........."

" Không cần lo, hắng không thể chạy được, cho dù được cũng sẽ chết vì cạn thọ nguyên....khi nãy hắn đã dùng chính thọ nguyên và sinh lực bản thân để thôi trận pháp truyền tống đó."

Khi những kẻ kia đang khinh thường Liễu Tử Hàn thì bỗng bọn chúng kinh sợ, khi thấy y lôi từ tiên lưu không ra hai đứa nhóc, một đứa nhóc khoảng năm tuổi đang bế một đứa nhỏ một tuổi.

Tên nhóc ấy đang khóc sướt mướt.

" Phụ....phụ...phụ thân...!"

" Phong nhi.... sao con lại khóc...?

Con là nam nhi mà...con.... giúp cha.... chăm sóc...muội muội của.....con....thay...."

Liễu Tử Hàn chưa nói xong thì đã lìa đời, cùng lúc này pháp trận kích hoạt cậu bé ấy cùng cô bé biến mất trong sự bất lực của sáu kẻ kia.

Tất cả chuyện ấy chỉ diễn ra trong chưa đến hai mươi giây, không ai ngờ đến tên Liễu Tử Hàn đó còn có nhi tử.

" Đáng chết... tên trụy nhân đó...."

Những kẻ đó tức giận đến mức không thốt nổi hết câu.

14 năm đã trôi qua

Nam lĩnh

Hai thiếu niên đang ở trong một hang động, một người là nam nhân tuấn tú, cơ thể cường tráng, mái tóc búi lên trông vô cùng tiêu sái, đôi mắt màu thanh đậm sâu lắng, áo và quần có màu như đôi mắt.

Người còn lại là một cô gái tóc đen xõa dài, đôi mắt màu hồng xích, biểu thị sự ngây thơ của cô gái, trang phục cô mặc cũng là nam trang, có màu đen xám, cô trong xinh xắn, có chút đáng yêu.

" Ca... chừng nào chúng ta mới tới nơi vậy."

- Cô gái nhõng nhẽo kêu than

" Sắp tới rồi...có thể ngày mai sẽ tới."

- Thiếu niên kia nghiêm túc không đổi sắc mặt đáp

" Hứ!

Ca lúc nào cũng vậy, chẳng có tí dễ thương nào."

Cô gái sau đó ngủ thiếp đi, còn thiếu niên kia lại bước ra khỏi hang nhìn thẳng vào ánh trăng, cơn gió nhẹ đưa qua, thổi vào làn tóc y.

Y thở dài một hơi sâu đó bước lại vào hang.
 
Hộ Thiên
Chương 2: Ấu niên khai ngộ


Cậu thiếu niên ấy tên Liễu Phong.

Khi xưa, sau khi được truyền tống từ Bắc vực đến Nam lĩnh, cậu chỉ mới 5 tuổi, ẵm theo em gái chỉ mới 1 tuổi mà bôn ba.

May mắn được cặp vợ chồng già không có con nhận nuôi.

Đáng tiếc, ông trời không cho cậu được yên ổn, trong một lần khi cậu đã 15 tuổi, đi vào rừng kiếm củi, cậu đã lỡ dẫn dụ một con hổ, kết quả vì sự bất cẩn đó, cậu bị hổ tấn công, bị thương ở lưng, đến bây giờ vẫn còn xẹo.

Hơn thế nữa, nó còn tấn công vào làng nơi có cặp vợ chồng già nhận nuôi cậu.

Dù chống đỡ được nó nhưng cậu bị mọi người trong làng ghét bỏ, cuối cùng bị đuổi khỏi làng cùng muội muội của mình.

Đôi huynh muội cùng lang bạt thêm vài năm, giờ đây muội muội của cậu đã đủ tuổi để có thể tham dự lễ nhập môn của các môn phái tu tiên của Nam lĩnh.

Trên đường đến đây, tựa hồ, Liễu Phong cũng giết vô số dã thú, thậm chí có cả người, đối với cậu, tất cả những kẻ khác đều có thể là kẻ thù, cậu không tin bất kỳ ai trừ cậu và muội muội.

Trước kia như mộng, quay về thực tại, cậu đang cố gắng chợp mắt nhưng không được, y vô cùng lo lắng cho ngày mai, vì hiện cả hai đang ở chân núi Lam lâm sơn, nơi có 3 tông môn cùng nhau định cư.

“ Liệu ta có tư chất tư hành không...?

Liệu muội ấy có tư chất tu hành không.....?

Liệu ta...ta...có thể....”

Lời chưa dứt thì cậu nhận ra mình đã lỡ lời, y quá kích động thành ra đã lỡ miệng nói rất to thay vì chỉ nghĩ trong đầu, điều này đã đánh thức muội muội y.

“ Ca....

Ca thật sự lo lắng sao !!!”

- Cô gái trẻ đùa một cách trêu chọc, nhưng ẩn trong đó là một sự bất ngờ, bất ngờ vì ca ca luôn âm trầm nay lại kích động như vậy.

“ Ta xin lỗi, chỉ là...chỉ là ta hơi lo lắng thái quá mà thôi.”

“ Hehe, ai mà chả lo lắng khi đứng trước bước ngoặt của cuộc đời đâu chứ.”

“ Huynh đừng lo, nếu ngày mai cả hai ta đều tu hành không được vậy thì ta cũng có thể đi tìm một vài ngôi làng, ở đó sống hết quãng đời còn lại cũng được mà!”

“ Không được, muội như vậy là quá ngây thơ, dù ta có tìm một nơi hẻo lánh thì sao chứ, một ngày nào đó cũng sẽ có những kẻ tìm tới cửa mà thôi, chúng ta phải mạnh lên.”

Cô gái biễu môi, thể hiện sự giận dỗi khi bị phản bác, quay mặt đi, giả bộ ngủ tiếp.

Tất nhiên y không biết cái họ Liễu của bản thân có nguy cơ như thế nào, dù Liễu Phong đã nói với nàng nên lấy họ Tần khi khai báo danh tính, nhưng nàng không hiểu vì sao lại như vậy, nàng chỉ biết làm theo.

“ Liễu....Thanh....Nguyệt....hừm....cái tên mà phụ thân đặt cho muội thật hay....mong sau này cái tên này sẽ danh chấn thiên hạ a!”

- Liễu Phong nở nụ cười nhàn nhạt gần như không có, thầm nghĩ.

Sau đó ý cũng bắt đầu chợp mắt.

Trong giấc mơ của y, y thấy bản thân bị mọi người trong ngôi làng cũ ruồng bỏ, thấy phụ thân bị những kẻ kia đuổi giết, thấy mẫu thân của hắn, đáng tiếc khuôn mặt đều không thấy, trên thực tế hắn chưa từng thấy mẫu hắn.

Hắn tiếp tục thấy những khuôn mặt của những người mà hắn giết.

Bỗng!

Hắn bật dậy, hô hấp rối loạn, mắt mở to, bây giờ là giữa đêm, hắn đã gặp ác mộng, ác mộng đó là muội muội hắn, thân dính đầy máu, ngã vào lòng hắn, sinh cơ tiêu tán.

Liễu Phong chỉ còn duy nhất Liễu Thanh Nguyệt nàng ấy là người thân, hắn không muốn mất thêm ai cả.

Lúc này, y quay sang ngắm nhìn muội muội mình đang co ro nằm ngủ trên chiếc chiếu rơm.

“ Đẹp....đẹp thật...muội ấy thật sự rất đẹp.”

- Hắn vô thức khen, không biết vì nàng là đẹp thật sự, hay vì hắn thật sự rất thương nàng.

“ Rốt cuộc, ta được sinh ra, vì để làm gì ?”

“ Tại sao ta chưa từng biết qua mẫu thân ta.”

“ Liệu phụ thân ta...có phải người tốt.”

Liễu Phong thầm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi thật mạnh, hắn không quan tâm chuyện quá khứ, đã là quá khứ, cứ để nó trôi qua, hắn bây giờ chỉ muốn duy nhất chính là bảo vệ muội muội hắn.
 
Hộ Thiên
Chương 3: Hạng sâu kiến cũng dám ?


Lúc này ánh sáng chiếu vào trong hang, Liễu Phong từ từ mở mắt, cậu sau đó dọn dẹp chăn chiếu, vệ sinh thân thể, sau đó bắt đầu nấu ăn.

Dù là thân nam nhi nhưng do phải trưởng thành sớm, chăm lo muội muội, cậu vô cùng thành thạo những công chuyện bếp núc này.

Cậu dùng một phần thịt gấu mà cậu đã phơi khô từ trước, thêm chút lương khô đã chuẩn bị khi rời khỏi ngôi làng mà cậu cùng Liễu Thanh Nguyệt, tá túc trước khi lên đường tới nơi này.

Món ăn mới ra lò, tên "Hùng nhục bính".

Món này là sự kết hợp giữa thịt gấu đã phơi kèm chút lương khô, cậu tất nhiên có cho thêm chút gia vị, quả thật khi nếm thử thì không tệ, nhưng hơi khô.

Vì không đủ nguyên liệu nên cậu chỉ đành làm những món đơn giản mà thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, cậu gói lại rồi đưa cho Liễu Thanh Nguyệt, người lúc này con đang ngáp ngắn, ngáp dài.

Vừa thấy món Liễu Phong làm, cô vô cùng thích thú, chộp lấy mà ăn.

Nhìn cô ăn ngon miệng làm cậu thấy vui vẻ trong lòng.

Cả hai sau đó cùng lên đường để đến lưng Lam lâm sơn, khi đi được một đoạn, cả hai thấy nơi tập trung kha khá người, đủ mọi lứa tuổi, vì dẫu sao yêu cầu vào tông của bà tông môn kia đều chỉ cần trên 15 tuổi thì liền có thể đo tư chất.

Tư chất đạt thì được đưa vào tông môn, không đủ thì bị loại.

Tư chất trong thế giới này gồm 7 loại được xếp từ thấp tới cao như sau:

+Bạch: không thể tu hành, chỉ có thể làm người thường.

+Lục: rất yếu, không có tiềm năng, bồi dưỡng để làm viên gạch lót đường

+Lam: yếu, gần như không có tiền. năng bồi dưỡng.

+Tử: Trung bình, nếu cố gắng vẫn có thể vươn lên nhưng rất khó đạt thành tựu.

+Kim: Tốt, cần được bồi dưỡng, khi trưởng thành ắt có thành tựu.

+Huyết: Thiên tài, gần như là sự hoàn hảo, ắt sẽ có ngày trở thành tiên.

+Chí tôn: Định sẵn sẽ thành tiên, được trời định là vương giả.

Liễu Phong không mong chờ gì bản thân sẽ có tư chất cao, vì dẫu sao, cậu cảm giác bản thân không cos gì đặc biệt mà để thiên ý lựa chọn là chí tôn thiên tư.

Nhưng cậu vẫn mong bản thân có tư chất ổn định, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân và muội muội.

Lúc này, cậu cũng đã tới nơi, thu hồi suy nghĩ, cậu nhìn hàng dài người phía trước và nhìn qua những kẻ phía sau bản thân.

“ Thật sự đông tới mức này sao!”

- Liễu Phong khẽ cảm thán một chút

“ Ca lại cứ đùa, tu hành là điều mà ai chẳng muốn, nhiều như vậy là chuyện bình thường.”

- Liễu Thanh Nguyệt bên kia biễu môi.

Lúc này một tiếng nói vọng lên:

“ Đám sâu kiến các ngươi tránh đường cho bổn thiếu gia.”

Từ trong đám người, một thiếu niên...chính xác hơn là một thiếu nữ đoan trang nhưng lại mặc nam trang, mái tóc đuôi ngựa buộc lên, sắc bạc từ tóc và bộ trang phục trắng buốt thật sự cũng không bì kịp làn da trắng như tuyết kia, dù mặc nam trang nhưng thật sự rất đẹp, thật sự là tuyệt sắc giai nhân.

“ Đẹp.....đẹp quá!!!!”

- Liễu Thanh Nguyệt gào thét trong lòng.

Cô dù là nữ nhân nhưng lại yêu thích cái đẹp, đối với cô đẹp là không quan trọng nam hay nữ, chỉ cần đẹp là được.

“ Hừ!

Chỉ là đám ỷ vào quyền thế mà thôi!”

- Liễu Phong hừ lạnh không vui.

Đối với anh, nhan sắc chỉ là thứ bình phong dụ dỗ kẻ khác.

Cả hai không nhận ra ánh mắt mình đã bị cô gái kia nhận thấy.

“ Hai ngươi nhìn bổn thiếu gia khá lâu đấy nhỉ ?”

“ Xin lỗi cô....công...công tử, chúng tôi chỉ là bất ngờ trước nhan sắc của ngài thôi.”

- Liễu Thanh Nguyệt nhanh nhảu mà cung kính đáp.

“ Ồ....ra là vậy à.”

Khi y vừa nói xong thì bỗng vang lên một tiếng động, đó là tiếng của chấp sự thú nhận đệ tử của tam tông.

Ông ta thông báo về việc chọn đệ tử cho tông phái.

Lúc này cái tên đầu tiên được réo lên là Bạch Vân Dao.

Chỉ thấy tiên nữ mặc trang kia băng qua đám người, tiến thẳng tới pháp trận.

Chỉ thấy một tia sáng từ ngón tay chấp sự bắn xuyên qua pháp trận đi thẳng vào cơ thể của y.

Bỗng từ trong người y, một luồng ánh sáng màu cam ngút trời phóng thẳng lên trời, uy chấn kinh người, không nhờ pháp trận, chắc chắn ảnh hưởng đến nhiều người.

Từ trong luồng sáng, một luồng ánh xanh lam loé lên cùng luồng ánh sáng cam kia mà hoà quyện.

“ Đây....đây....đây là.....”

Vị chấp sự chưa kịp thốt nên lời thì Bạch Vân Dao nở nụ cười nhàn nhạt nói:

“ Ngươi không nhìn nhầm đâu, đúng vậy, ta là tư chất Chí Tôn.”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng như sức nặng ngàn cân khiến không ai nói gì, toàn bộ các chấp sự của tam tông và chấp sự kiểm tra tư chất chết lặng, mọi người lặng ngắt như tờ.
 
Hộ Thiên
Chương 4: Tại hạ Liễu Phong!


Sau khi Bạch Vân Dao được đo ra tư chất Chí Tôn, ngày lập tức, tâm tông ngày lập tức đưa ra lời mời gọi.

Tam tông gồm:

+ Phong Nguyệt tông: Tông môn chủ yếu tu hành lưu phái Phong đạo.

+ Bạch Nguyệt tông: Tông môn chủ yếu tu hành lưu phái Băng đạo.

+ Hùng Nguyệt tông: Tông môn chủ yếu tu hành lưu phái lực đạo.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Vân Dao lập tức chọn Bạch Nguyệt tông, chỉ đơn giản vì nàng họ Bạch.

Điều này làm tất cả kẻ ở đó cạn lời, còn chấp sự Bạch Nguyệt tông thì vui mừng ra mặt.

Sau đó nàng liếc về phía Liễu Phong và Liễu Thanh Nguyệt, rồi từ từ tiến vào pháp trận truyền tống của Bạch Nguyệt tông.

Khi nàng vừa đi thì dị biến phát sinh, 800 người liên tiếp, ai ai cũng là Bạch tư chất, tư chất không thể tu hành, điều này làm sắc mặt các lão đầu ở đó đành ngán ngẫm.

“ Tạ Vân Khởi!”

Cái tên này vừa vang lên thì không ít kẻ phải ngoái nhìn, vì đây chính là thiếu chủ của Tạ gia.

Tạ giả, Bạch gia, và Lâu gia, chính là bà thế lực đứng đầu phàm giới ở vùng Lâm Lâm sơn này.

Lâm lam sơn là ngọn núi cao nhất trong dãy núi, chính vì vậy, các gia tộc thường hay ở rải rác trãi dài trên dãy núi này, sẽ luôn tụ hợp lại Lâm lam sơn, nơi có tam "Nguyệt" tông, để thử sức con cháu.

Về phần Tạ Vân Khởi, hắn lúc này đã cất bước tiến vào, phong cách hắn đi ung dung tự tại, coi trời bằng vung, khiến nhiều kẻ không ưa.

Nhưng trước sự ghét bỏ của nhiều người, tư chất hắn, vậy mà lại là Kim.

“ Tên này là Kim sắc....???”

“ Tên công tử bột ấy....sao lại có tư chất....cao như vậy....???”

“ Các ngươi đừng hoảng, hắn chỉ là Kim, không thấy Bạch tiểu thư là Chí Tôn tư chất sao.”

“ Ngươi nói ta mới nhớ, hắn thua Bạch tiểu thư tận 2 bậc tư chất, vậy mà đòi cưới nàng....hahaha.”

Vân Khởi chưa kịp vui mừng về tư chất bản thân thì đã bị mọi người chê cười khiến hắn tức giận, nhưng đành nén cục tức lại.

“ Các người được lắm, đợi ta thành tựu trong tay.

Tạ sẽ khiến các ngươi ôm hận.”

- Vân Khởi nghiến răng ken két mà thốt lên lời.

“ Hừ!

Mới nhỏ mà đạo tâm đã đào động như vậy, rất dễ sẽ theo con đường ma đạo.”

- Một vài chấp sự đánh giá.

Nhưng mặc kệ điều đó, họ vẫn tiếp tục đưa ra lời chiêu mộ.

“ Ta chọn Phong Nguyệt tông.”

“ Hảo!

Ngươi theo ta vào pháp trận.”

Vân Khởi theo lão chấp sự Phong Nguyệt tông mà tiến vào pháp trận truyền tống.

“ Kẻ tiếp theo, Lâu Hàn Tịch.”

Chỉ thấy một thiếu niên, trông rất gian xảo, mặt chuột tai dơi bước lên.

Cũng như tên Vân Khởi, hắn cũng có tư chất là Kim.

Hắn là thiếu chủ Lâu giá, vì vậy chính là đối thủ của Tạ Vân Khởi, đặc biệt, hắn cũng giống như Vân Khởi, đều thích Bạch Vân Dao, vì vậy luôn cố gắng tranh đấu, đáng tiếc Vân Đạo chưa bao giờ để bọn hắn vào mắt.

Hắn từng cố gắng nhiều nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự ngó lơ, ít nhất, Vân Khởi còn từng có vài cơ hội được giao tiếp vài lời với Vân Dao, đáng tiếc hắn chưa bao giờ đạt được.

Việc tư chất hắn lại bằng Vân Khởi, ngầm ngụ ý của Thiên đạo rằng, hắn và Vân Khởi sẽ luôn là đối thủ truyền kiếp.

Sau khi đo tư chất xong, hắn không nói hai lời mà chọn ngay Phong Nguyệt tông, đơn giản vì hắn muốn phát huy sự nhanh nhẹn của bản thân.

“ Cái....cái gì...lại là Vân Nguyệt tông....!”

“ Rốt...rốt cuộc các ngươi giở trò gì mà chiêu mộ được tận hai tên Kim sắc.”

Lúc này khuôn mặt chấp sự Hùng Nguyệt tông trở nên khó coi nhưng hắn không thể làm gì.

Lúc đầu có hơn 1500 người, đã đi hết 800, chỉ nhận 3 đệ tử, nhưng khi tiếp tục thêm gần 600 người, lại xuất hiện tận hơn 10 người tư chất Tử sắc, hơn 40 tư chất Lam sắc và 160 người tư chất Lục sắc, còn lại chỉ là Bạch sắc.

Liễu Phong nhìn hàng người buồn bã rời đi, hắn cảm thấy thấp thỏm lo âu, nhưng dù vậy hắn vẫn ép bản thân thở đều.

Không kịp để hắn thở công thì vàng lên một âm thanh.

“ Tần Phong!”

Liễu Phong nghe vậy đành cố gắng bước lên bậc thang tiến về nơi đó.

Hắn đã ghi danh bản thân từ trước, nhưng mãi đến lúc này mới được gọi, chứng tỏ còn nhiều người đã ghi danh sớm hơn hắn.

Bỗng một cánh tay nhỏ nhắn kéo tay áo hắn lại.

" Ca....cố lên!”

Liễu Phong nhìn vào đôi mắt Huyết sắc long lanh của Thanh Nguyệt bất giác khựng lại.

Nhưng rồi, hắn mỉm cười ản ủi nàng rồi tiếp tục tiến về phía trên.

Hắn lại bước, cuối cùng đến trước pháp trận, hắn thở dài rồi bước vào.

Làn gió cũng theo đó mà thôi quá mặt hắn, trước khi tiến vào bên trong.
 
Hộ Thiên
Chương 5: Vấn đạo tam sinh


Liễu Phong chỉ cảm thấy điểm sáng ấy khi tiến vào cơ thể, liền khiến bản thân trở nên khoan khoái lạ thường.

Bên trong cơ thể của cậu phát ra một luồng ánh sáng chói loà hướng thẳng lên trời.

Cách đây 120 vạn năm.

Trung châu.

Một thiếu niên tuấn tú, khoác trên mình một bộ y phục trắng tinh mà phức tạp.

Hắn đang chiến đấu với vô số linh thú, yêu thú và dị thú.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu lớn khi bị đánh bay vào vách đá bên trong hang động.

“ Hahaha.....không ngờ, ta....lại chết ở đây.....nếu có kiếp sau.....”

Hắn nói chưa xong thì đã kiệt sức mà ngất đi.

Khi này, hàng loạt yêu thú tụ tập lại cùng dị thú.

Linh thú không quá quan tâm sinh mệnh nhân tộc này.

Ngược lại hai chủng loại kia lại thèm khát.

Một tu sĩ như này chắc chắn vô cùng ngon miệng.

Bỗng!

Mặt đất bên trong hang vỡ vụn, hắn rơi xuống, mặt hàng đổ sập.

Khiến các yêu thú và dị thú tức đến cực điểm.

Yêu thú là loại thú thành tinh do ăn phải thảo dược nào đó, hoặc phải sỡ hữu tư chất chí tôn trong các loại thú, từ đò thức tỉnh ý thức giống như nhân tộc.

Tùy thuộc loại yêu thú khác nhau mà số lượng khác nhau.

Đa số phần còn lại chỉ là dã thú bình thường nhưng, nếu sỡ hữu tư chất thì vẫn có linh lực, mạnh hơn dã thú thông thường.

Dị thú, lại là loài thú quải đản, bọn chúng có hình thù không giống với bất kỳ loài thú thông thường.

Cũng không giống như yêu thú, yêu thú thường nhiều chủng loại, từ hổ, báo, gấu, mãng xà,......

Cũng không giống linh thú, những loài sinh vật tồn tại trong truyền thuyết, chỉ có kẻ thành tiên mới có thể đối đầu, và bọn chúng cũng rất cao ngạo mà xem thường loài người, xem con người như thứ tiêu khiển.

“ Đây, đây là....đâu ?”

- Thiếu niên kia từ từ mở mắt.

Phát hiện bản thân đang ở một nơi tối om, hắn kiểm tra bản thân, phát hiện hắn không thể dùng linh lực.

“ Ta, ta còn sống sao ?”

“ Linh lực bị phong bế sao, làm sao ta có thể....!”

Lúc này từ trong bóng tối sâu thẳm vô định, xuất hiện một luồng ánh sáng.

Từ trong luồng ánh chợt xuống hiện một bóng dáng của một con người.

“ Ngươi, ngươi là ai ?”

“ Tiểu tử, ta mới là kẻ hỏi ngươi mới phải.

Sao ngươi lại tiến vào được truyền thừa của ta trong khi tu vi bản thân chưa đủ.”

“ Ngươi...ngươi chê ta yếu ?

Ngươi có biết ta chính là đệ nhất tu sĩ nhân tộc không hả.”

“ Haha....tiểu tử, ngông cuồng, ngươi cho rằng cái tu vi Nguyên Anh tầng 9 của ngươi có tư cách nói chuyện với chất vấn tại sao ?”

Thiếu niên kia tức giận nhưng không thể nói gì, hắn chỉ đành nén sự tức giận vào trong.

“ Haha....ngươi sợ ta à ?

Sao không dám lên tiếng nữa ?”

“ Hừ!

Tu vi của ngươi, ta không thể nhìn ra, chứng tỏ ngươi vượt qua ta ít nhất một đại cảnh giới.

Làm sao ta có thể làm gì ngươi.

Ngươi muốn giết ta chỉ là chuyện sớm muộn.”

“ Hahaha....tiểu tử đừng bị oan, ta đã chết lâu rồi, ta chỉ là tia ý chí mà thôi bổn thể để lại thôi.”

“ Vậy.....”

“ Chính xác, ta đã để lại truyền thừa.

Ngươi đủ tư cách khảo nghiệm, ta mong ngươi có thể đạt được.”

Ánh sáng chợt tắt, thiếu niên ngơ ngác rồi hiểu ra.

Hắn phải tìm được lối ra.

Nhưng nới này tối om.

Sao có thể tìm được ?

Linh lực bị phong bế, chẳng thể cảm ứng linh lực xung quanh mà tìm đường.

Vậy phải làm sao ?

Tên thiếu niên không hiểu, nhưng hắn chỉ thở dài, hắn tiếp tục cố gắng.

“ Ta phải làm gì ?”

“ Khoan, xuyên suốt lịch sử nhân tộc được ghi chép, người có tu vi cao nhất là Hoá Thần quân vương.

Nhưng sao ta lại cảm giác ngươi còn mạnh hơn ngài ấy.”

“ Haha, tên đó chỉ là một kẻ yếu đuối dựa hơi ta mà thôi.

Bản thân ta mới chính là Hoá Thần quân vương.

Đáng tiếc sau này khi ta thăng tiên, thì lại......”

“ Cái, cái gì ?”

“ Haha, ngươi làm sao ?

Cảm thấy thông tin này như thế nào.

Ngươi chỉ là một hậu bối yếu đuối mà thôi !”

“ Ngươi là ai ta không quan trọng, ta chỉ muốn tiếp tục tiến lên.”

“ Ta chỉ cần đạt được truyền thừa của ngươi !”

“ Vậy à....vậy thì tiếp tục đi.”

Ý chí của vị đại năng kia hoàn toàn ngắt kết nối với hắn.

Vị thiếu niên tiếp tục cố gắng bước đi, bỗng hắn thấy trước mắt có 3 đốm sáng trắng, bạc, kim.

Đây là bà đốm sáng đại diện cho 3 lưu phái khởi nguyên của thế giới.

Phong đạo, Kiếm đạo, Lực đạo.

Mỗi đạo này đại diện cho bởi 3 chùm sáng, nhưng vị thiếu niên nhận ra 3 luồng sáng này, lại phát ra từ một nơi, chỉ có điều, nơi đó như che giấu không cho ai biết.

“ Tiểu tử, ngươi thấy 3 chùm sáng đó chứ!

Tạ hỏi ngươi, ngươi nghĩ 3 chùm sáng đó xuất phát cùng một nơi phải chăng ?”

“ Phải!”

“ Haha, vậy ta hỏi ngươi, cả 3 đều có điểm chung là gì mà lại phải xuất phát từ một nơi ?”

“ Cái này....”

- Hắn ấp a ấp úng không biết phải nói gì.

Lực đạo là nhân lực, lấy sức mạnh con người làm hạch tâm.

Phong đạo lại dùng năng lực của không khí, của gió làm hạch tâm.

Còn kiếm đạo lại dùng năng lực của khoáng vật dưới lòng đất, của đất làm hạch tâm.

“Nhân, Khí, Thổ....rốt cuộc chúng có chung điểm gì chứ ?”

Chàng thanh niên cứ vậy mà ngồi nghĩ mãi nghĩ mãi.

Cuối cùng hắn cất tiếng:

“ Ta...ta hiểu rồi.”

“ Ngươi hiểu gì ?”

“ Cả ba đều có chung một nguồn gốc.”

“ Ngươi nói thử xem !”

- Vị đại năng kia vô cùng kích động.

“ Nhân, Khí, Thổ, suy cho cùng đều là được hình thành bởi tự nhiên.

Đều do thiên ý hình thành.”

“ Ngươi.....”

“ Thiên của thiên ý là đạo, chính nó tạo ra tất cả, bắt nguồn của mọi thứ.”

Quảng mang chợt loé, vị thiếu niên kia bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh, dân trào

Hắn đã ngộ ra được đạo của đạo.

Chính là Thiên đạo, đạo cao nhất phàm tục.

“ Ngươi, ngươi đã vượt qua ta lúc trẻ, khá lắm, khá lắm,.....”

Bỗng luồng sáng từ thiếu niên thoát ra, mang đúng 7 màu lao vút lên không trung, xoá tan màn đen.

Sau đó Kết thành một quả cầu thất sắc mà tưới xuống, đó chính là tư chất.

Tư chất mỗi người đều do Thiên đạo, chính xác hơn, là thiên ý lựa chọn.

Trước kia mọi người tu hành, chẳng ai hiểu tu hành là gì, sao có người lại ưu việt hơn người, cuối cùng họ hiểu, là do tư chất, đó thiên ý ăn bài.
 
Hộ Thiên
Chương 6: Tiên đồ kỳ vận


Trở lại thực tế.

Lúc này trong pháp trận, cơ thể Liễu Phong dần từ từ phát sâng, ánh sáng tím chói loá hiện ra.

“ Tử thiên tư.”

“ Ta đạt rồi, ta đạt rồi.”

- Liễu Phong kích động mà hét lớn.

Từ ngày vị thiếu niên kia khai sáng Thiên đạo, hắn ta đã đưa ánh sáng tư chất khắp ngũ vực, điều này làm tất cả mọi người có thể tìm hiểu được tư chất bản thân.

Nhưng cũng vì vậy, số phận của nhiều người trở nên nghiệt ngã, trở thành viên đá lót đường cho kẻ khác, cũng có kẻ trở thành đỉnh cao phàm tục.

Hắn ta thăng tiên, mở ra thời đại thăng tiên cho các từ sĩ.

Và cũng chính hắn là kẻ đầu tiên phi thăng lên Thánh Cảnh, trở thành vị Đế vương đầu tiên, lấy niên hiệu Thiên Nguyên Tiên Đế.

Thiên từ Thiên đạo.

Nguyên từ Nguyên thủy.

Nhiều kẻ hận hắn vì khai sáng thiên đạo, khiến mọi thứ trở nên mất công bằng.

Cũng có nhiều kẻ vui mừng vì tư chất cao, hết lòng sùng bái hắn.

Liễu Phong cũng là một trong những kẻ ở loại hai, nhưng khác ở chỗ hắn không sùng bái ai, hắn xem tất cả kẻ khác đều bình đẳng ngang nhau.

Ánh sáng sau đó tắt, hắn từ pháp trận bước ra, bỗng nhận thấy bản thân có một luồng năng lượng kỳ dị chạy qua.

“ Đó là linh lực, đừng bất ngờ, giờ ngươi đã có tu vi Luyện Khí rồi.”

Thì ra luồng sáng ấy không chỉ kiểm tra tư chất, đồng thời còn thúc ép người đó tiến vào trạng thái khai mở tu vi.

“ Nếu vậy...sao những kẻ kia không ai bất ngờ ?”

“ Ngươi có bị ngốc không ?

Điều này đã được viết rất nhiều trong sách, nói như vậy chẳng lẽ ngươi chưa từng đọc qua sách giới thiệu ?”

“ Chưa.”

- Liễu Phong bình tĩnh đáp.

Mọi người bất giác cười phá vào mặt hắn vì sự thiếu hụt kiến thức.

Các chấp sự thì lại nhướn mày, nhưng cũng rất nhanh đã kết thúc.

Sau đó, hắn được chấp sự của tam tông gọi mời.

Hắn không biết chọn như nào, đành chọn ở giữa, chính là Phong Nguyệt tông.

“ Lại là Phong.....”

“ Ngươi có gian lận không đấy, có 11 kẻ Tử tư chất, mà tông ngươi chiêu mộ được 7 tên.

Có hơi vô lý không a !”

“ Ngươi cũng khác gì, tông môn của ngươi có một kẻ có tư chất Chí Tôn đấy thôi.”

“ Haha, nói chí phải, đỡ hơn tông nào đấy, không lấy nổi một tên thiên tư Kim sắc a.”

Lúc này sắc mặt Hùng Nguyệt tông trở nên đen hơn cả đáy nồi, nhưng hắn cố kìm nén mà rời đi.

Sự kiện chiêu mộ đệ tử diễn ra mỗi 10 năm một lần, 15 tuổi trở lên được tham gia.

10 năm đối với phàm nhân, chỉ tầm 100 năm tuổi thọ là tối đa, thì chuyện đó rất quan trọng, nhưng khi thành tu sĩ, tuổi thọ có thể tăng gấp đôi, gấp bà lần tùy tu vi, thì chuyện này chỉ đơn giản là cuộc dạo chơi.

Lúc này Liễu Phong theo hướng Tây của chấp sự Phong Nguyệt tông tiến vào pháp trận truyền tống, dịch chuyển đến đỉnh núi, nơi bố trí của tông môn.

Khi Liễu Phong vừa đi thì Liễu Thanh Nguyệt là người kế tiếp, chỉ nghe:

“ Tần Thanh Nguyệt.”

Nàng nghe thế liền tiến lên, bước vào trong pháp trận.

Luồng sáng cũng từ tay tên chấp sự tiến vào cơ thể cô.

Ánh sáng chiếu lên.

“ Là Lục tư chất.”

Tư chất này quá nhiều, nếu tính cả nàng, đã hơn 160 kẻ mạnh tư chất này.

Tam tông chấp sự cũng bình thản, chẳng quan tâm quyết định của nàng là vào tông nào, cuối cùng nàng chọn Phong Nguyệt tông để hội ngộ cùng ca ca của nàng.

Sau khi nàng rời đi thì lúc này bỗng có một thiếu gia giàu có khẽ cười.

“ Haha....lão tử trước đây cũng từng thử rồi, ta ra tận thiên tư Huyết sắc, nhưng ta không thích vào tam tông này mà thôi.”

Tất nhiên đây là lời nói xạo, vì hắn chỉ là Bạch tư chất, vì thế không thể tu hành, từ đó ghét bỏ giới tu đạo.

“ Diệp phàm, ngươi cũng lên thử đi, ta hứa nếu tư chất của ngươi kém, ta cũng sẽ khiến bọn chúng câm mồm, không giám chế giễu ngươi a.”

“ Đại, đại nhân, thuộc hạ chỉ là một hầu cận quèn, sao dám....”

“ Ngươi không đi, lão tử chém chết ngươi.”

- Không để Diệp Phàm nói hết thì tên thiếu gia đó liền hô người túm lấy chân cậu ném lên.

Hắn đã đăng ký tên cậu từ trước, chắc chắn bây giờ sẽ tới tên cậu.

Nếu tới tên mà không đến, sẽ tính là đùa bỡn trước mặt tự sĩ, có thể sẽ chết không có chỗ chôn.

“ Diệp Phàm.”

Diệp Phàm nghệ vậy liền sững sốt, hắn không ngờ tên kia lại đùa cợt hắn như vậy.

“ Ta....”

- Hắn nghiến răng ken két, nhưng chẳng thể làm gì.

Chỉ đành tiếp tục tiến lên, tiến vào pháp trận.

Cũng như những kẻ khác, nhưng thấy vì chỉ là máu trắng bình thường, luồng sáng lại mang màu đỏ.

“ Huyết...huyết sắc thiên tư....”

Mọi người há mồm kinh ngạc, nhưng tam tông chấp sự lại phản ứng rất nhanh mà mời gọi hắn.

Hắn lúc này, cảm thấy mình như được lột xác, từ thân sác đến tinh thần, hắn nhìn ngược lại tên thiếu gia kia, chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.

“ Haha...cảm ơn ngươi...cảm ơn ngươi, nhờ ngươi ta mới có ngày hôm nay.”

Sau khi thầm cảm khái trong đầu hắn quyết định chọn Phong Nguyệt tông, điều này khiến Hùng Nguyệt tông chấp sự, tức đến trừng mắt, mắt hắn tràn đầy tơ máu, thể hiện sự phẫn nộ tột độ, và sự không cảm lòng.

“ Haiz đây là Thiên đạo a !

Ngài đừng giận thế chứ !”

Câu nói này như nhát dao đâm vào tim Hùng Nguyệt tông chấp sự.

Diệp Phàm sau đó cũng tiến vào pháp trận truyền tống mà rời đi.
 
Hộ Thiên
Chương 7: Lộ đạo tu hành


Một tuần trôi qua.

Phong Nguyệt tông.

Mỗi cuối tuần, các đệ tử ngoại môn đều phải đến nơi này, đó chính là viện đường.

Nơi đây có một lão già râu tóc bạc phơ, làn da nhăn nheo, trông như một người bình thường, nhưng tiếng nói lại vang vọng khắp sân.

“ Nhân tộc ta, chính là đỉnh cao phàm tục, như các ngươi thấy, khi ta từ hành đến một tu ở nhất định, dã thú ngoài tự nhiên sẽ gần như không có khả năng chống cự.”

“ Các ngươi, bây giờ đã là tu sĩ có tu vi Luyện Khí rồi, cụ thể là tầng 1, chưa mạnh hơn người thường là bao nhiêu, vẫn phải nỗ lực thêm.”

Trước những lời nói dõng dạc, rõ ràng của lão giã, hầu như tất cả mọi người đều lắng nghe khá chăm chú.

Ở đây có gần một trăm người, đa phần là thiếu niên, người tuổi đời cao nhất cũng chỉ có hai mươi lăm.

Tất cả bọn họ đều biết sự mạnh mẽ của tu sĩ, chỉ cần trở thành tu sĩ, bọn họ ắt sẽ vắng danh khắp cõi phàm tục.

Lúc này, Diệp Phàm giơ tay đặt câu hỏi, ngay sau đó hắn được mời:

“ Trưởng lão, ta có biết chút ít về tu vi của giới tu hành nhưng vẫn còn chưa hiểu rõ, mong ngài có thể chỉ giáo thêm.”

- Hắn nói năng cẩn thận chậm rãi mà điềm tĩnh, khiến những người xung quanh đều kinh ngạc.

Trưởng lão gật đầu đồng ý sau đó tiếp lời:

“ Tu vi của tu sĩ trong thế giới này chia làm chín đại cảnh giới.

Bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Nguyên Anh, Kim Đan, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Tất cả tên gọi này bắt nguồn từ xa xưa, sau này trở thành thước đo chính cho nhân tộc chúng ta.”

“ Ngoài ra, mỗi đại cảnh giới lại gồm mười tiểu cảnh giới.

Được gọi là tầng, xếp từ một cho đến mười.”

“ Các ngươi yên tâm, nếu chăm chỉ từ hành, có thể đạt đến Trúc Cơ kỳ, thậm chí Nguyên Anh kỳ.”

“ Tất nhiên để đạt được điều đó cũng cần tư chất cao.

Với Lục tư chất, có thể đạt tối đa đến Luyện Khí tầng mười, Với Lam tư chất là Trúc Cơ tầng mười, Tử là Nguyên Ảnh tầng mười, Kim là Kim Đan tầng mười và Huyết là Hoá Thần tầng mười.

Về phần tư chất Chí Tôn, ta không có thông tin, vì tư chất này quá hiếm có, chúng ta gần như không tìm được tài liệu.”

Lão trầm mặc đôi chút, rồi tiếp tục nói:

“ Về phần Luyện Hư kỳ trở lên, bọn họ đã thăng thành tiên, có thể tiến vào tiên giới, ít ai vẫn ở lại phàm giới chúng ta.

Xuyên suốt lịch sử tông môn tả, chỉ có hai người đạt đến Hoá Thần kỳ, thậm chí là nửa bước Luyện Hư kỳ.”

“ Xuyên suốt lịch sử tông môn ta, chỉ có hai người đạt đến tu vi Hoá Thần kỳ, đó là đệ Bát tông chủ và đối thủ cũng như đạo lữ của người, Huyết Mạn Cơ, tên thật của bà ta cũng không biết, ta chỉ biết, bà là người rất được đệ Bát tông chủ yêu quý, đến nỗi, ông nguyện chết dưới kiếm của bà.

Trước đó luôn tỏ ra là kẻ địch nhưng thực chất lại rất quan tâm tới bà.

Cuối cùng, khi biết sự thật, bà đã tự vẫn.

Bà ấy thậm chí không lưu lại truyền thừa cho bất kỳ ai, nơi bà chết, bà còn tạo cấm chế không cho phép ai tiến vào.”

“ Hừ!

Mối tình đẹp như vậy, sao lại không thể thành chứ !

Thật đáng tiếc a !”

Diệp Phàm thở dài một hơi.

Mọi người chung quanh đều trầm mặc.

Một vài cô gái, thậm chí còn cảm thấy xót xa.

Liễu Phong và Liễu Thanh Nguyệt thở dài, đều đưa mắt nhìn nhau.

Một ngàn hai trăm năm trước.

Lâm lam sơn.

Một thiếu nữ diễm lệ, đang mặc một bộ y phục màu đỏ có chút rách nát, cầm trường kiếm trong tay, đây là món pháp khí cuối cùng của nàng.

Phía bên kia là một tráng niên, thân hình vạm vỡ, cơ thể sắn chắc, tay cầm trường thương, trang phục cũng xộc xệch rách nát, cả hai đều đang bị thương rất nặng nhưng vẫn tiếp tục lao vào nhau.

Xoẹt, lưỡi kiếm của nàng xuyên qua tìm của tên kia, cả hai đều đã cạn linh lực, chỉ còn cách cận chiến, đòn này gần như là chí mạng, không thể cứu chữa.

Vút!

Nàng rút thanh kiếm ra đứng nhìn hắn ngã khụy dưới mặt đất, nhưng nàng cũng kiệt sức mà ngã bệt xuống.

Lúc này, hắn vồ lên, ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi nàng sau đó hoàn toàn chết đi.

Quay lại hiện thực.

Lúc này bài giảng của vị Trưởng lão kia cũng đã gần xong, chỉ nghe ông thông báo:

“ Các ngươi có thời hạn hai ngày, có thể tiến vào kho dự trữ pháp khí của tông môn, tùy ý chọn một pháp khí nhất phẩm trong đó, sau đó đặt khế ước linh hồn vào pháp khí, biến chúng thành của các ngươi, trở thành pháp khí bản mệnh.”

Tất nhiên pháp khi có thể sử dụng gần như vô hạn, tuy nhiên, sử dùng càng nhiều, hồn phách phải đủ mạnh để chèo chống những khế ước đó, còn phải mất linh lực để sử dụng, và còn phải lưu trữ trong nạp giới của bản thân.

Nạp giới chính là một vùng không giận, bên trong lĩnh hồn mỗi người, dùng để lưừ trữ pháp khí, pháp bảo, và vô số thứ khác.

Mọi người đồng loạt rời đi, chuẩn bị tìm kiếm thứ họ cần.

Liễu Phong lúc này cùng muội muội mình rời đi nhưng ánh mắt hắn thoáng liếc qua Diệp Phàm, trong đôi mắt ấy hiện lên một tia sáng phức tạp, rồi chợt tắt, khi hắn quay đi.
 
Hộ Thiên
Chương 8: Cảnh tồn nhi nhân khứ


Ở Phong Nguyệt tông sân viện, có một con đường hướng thẳng vào các dãy phòng.

Trong dãy phòng đó có một căn phòng cũ kỹ, mạng nhện chi chít.

Đó là binh thất của tông, nhưng binh thất này không quá rộng, chỉ khoảng một trăm hai mươi thước vuông.

Từ sĩ ở thế giới này vô cùng cần pháp khí, pháp khí chính là thứ định hình phong cách chiến đấu ở giai đoạn đầu, và là một phần không thể thiếu để thôi động sát chiêu sau này.

Từng người lần lượt tiến vào, ngắm nghía, có người thì chọn ngay, có người lại không chọn, mà rời đi, cũng có người vẫn tiếp tục dạo quanh.

Tới lượt Liễu Phong tiến vào trong, hắn nhìn quanh.

Nơi đây khá rộng nhưng cũng có khá nhiều người.

Mỗi chỗ lại để một loại vũ khí khác nhau.

Tất nhiên, bản thân tu sĩ vẫn có thể tự rèn vũ khí cho bản thân, sau đó nhờ đến pháp khí sư, truyền linh khí vào thì sẽ thành linh khí.

Nhưng như vậy lại tốn thời gian, tiền tài và công sức, đổi lại sẽ được món vũ khí theo ý muốn.

Pháp khí trong thế giới này chia làm chín cấp giống với tu vi của tu sĩ, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, các sát chiêu cũng như vậy, phân từ nhất đến cửu phẩm.

Tuy nhiên pháp khí không hề có phản phệ gì cả, nếu một người tu vi Luyện Khí sử dụng pháp khí ngũ phẩm cũng không có phản phệ gì cả.

Tuy nhiên từ lục phẩm trở lên, đã thành tiên khí, không thể dùng cơ thể phàm tục mà sử dụng.

Ngoài ra, pháp khí cần liên tục bảo dưỡng, bằng linh khí của chủ nhân, nếu không, pháp khí sẽ thành vũ khí thông thường.

Nhưng nếu là tiên khí thì câu chuyện sẽ khác, tiên khí không thể gắn khế ước linh hồn.

Bản thân chúng là một cá thể độc lập, có linh tính, ắt không chấp nhận trở thành đồ vật của kẻ khác.

Tuy vậy, trong hầu hết các tông môn, sẽ phân chia từng khu binh thất khác nhau, để từng phẩm cấp khác nhau.

Tất nhiên những đệ tử mới nhập môn như Liễu Phong sẽ chỉ nhận được pháp khí nhất phẩm.

Trừ khi có tư chất hơn người như Kim sắc trở lên mới có cơ hội mà chọn lựa pháp khí phẩm cấp cao hơn.

Một tu sĩ thường chỉ sỡ hữu từ một đến ba pháp khí, vượt qua sẽ không chịu được áp lực mà tiêu vong.

Tuy nhiên pháp khí được chọn lựa đầu tiên sẽ trở thành pháp khí bản mệnh, liên kết linh hồn hoàn toàn với chủ nhân.

Nếu nó bị phá hủy, hoặc bị tổn thương, chủ nhân ắt sẽ bị thương nặng do phản phệ.

Vì lý do đó, Liễu Phong vô cùng phân vân làm sao để sở hữu pháp khí cấp cao.

Lúc này, Liễu Phong đành thở dài, bước ra khỏi binh thất, trở về khu ngoại viện.

Đầu tiên là gặp Liễu Thanh Phong, hỏi han nàng về pháp khí của nàng, nàng chỉ khẽ cười rồi lên tiếng:

“ Pháp khí của muội đây !”

Nói xong cô đưa tay ra, một luồng linh lực trong cơ thể cô đọng lại trên tay cô, từ đó, tạo hình thành một thanh kiếm, nhỏ nhẹ, nhưng khá sắc bén.

“ Chỉ là một pháp khí nhất phẩm thôi sao !”

- Liễu Phong thở dài, trong lòng thầm nghĩ.

“ Huynh đó, cứ cái mặt đó.

Muội tư chất kém, có được pháp khí là quá tốt rồi.”

Câu nói này vừa vang lên làm khuôn mặt Liễu Phong càng trở nên âm u, hắn thở dài một hơi sâu đó xoa đầu muội muội mình.

“ Ta biết tu vi muội kém, hay muội thử đăng ký trở thành một luyện đan sư a !”

“ Ít nhất còn đường ấy sẽ giúp muội yên ổn hơn nhiều, hơn hết ta không muốn nhìn muội bị thương bởi chiến đấu a !”

“ Hehe, muội hiểu, muội sẽ nghe lời ca.”

Sau khi chia tay Liễu Thanh Nguyệt, Liễu Phong tiến vào một quầy hàng của tông môn, hắn lấy ra số tiền ít ỏi còn sót lại chút thổ kim, đơn vị tiền tệ thấp nhất ở thế giới này.

“ Ta đã cạn sạch thổ kim, muốn bổ sung chỉ đành làm nhiệm vụ của môn phái vậy.

A, ta còn chưa có pháp khí bản mệnh, lực chiến chưa mạnh hơn người thường là bao a !”

Hắn mua một vài viên đan dược nhất phẩm, đây được gọi là pháp bảo, phân cấp như pháp khí, chỉ khác là vật tiêu hao một lần duy nhất.

Cậu mua được hai viên đan dược, cả hai viên là hồi huyết đan nhất phẩm.

Tác dụng của chúng là cầm màu đồng thời thúc ép cơ thể sản sinh ra máu để bù đắp lượng hảo tổn.

Sau khi mua xong, Liễu Phong rời đi tới nơi nhận nhiệm vụ, còn lúc này lão bán hàng đang đếm từng đồng thổ kim xem có thiếu hay không.

Đơn vị tiền tệ trong thế giới này chia làm bốn loại.

Thấp nhất là thổ kim, hình dạng là những đồng xu làm bằng đồng, loại kim loại cực dễ bắt gặp ở thế giới này.

Thấp nhì là bạch kim, loại này bắt mắt hơn vì vậy có giá trị cao hơn thổ kim, được làm từ bạch Kim, có dạng là một chiếc thẻ, một bạch kim có giá trị tương đương một vạn thổ kim, được dùng để thay thế thổ kim nếu buôn bán ở số lượng lớn.

Có giá trị lớn nhì là linh thạch, một viên thạch có hình dạng gai góc, đây là đơn vị tiền tệ cao cấp và ở thế giới này, chứa đựng linh lượng, một loại năng lượng bổ sung vào cơ thể giúp tu sĩ có khả năng gia tăng tu vi, đồng thời còn bổ sung cả linh lực, để dùng pháp khí hay sát chiêu.

Một linh thạch thường được ước định có giá trị tương đương một ngàn bạch kim.

Và đơn vị tiền tệ có giá trị cao nhất là

tinh ngọc, hình dạng là một khối trụ có hình nón ở hai đầu.

Tinh ngọc được làm từ tinh trần, mãnh vỡ thượng cổ, đây là đơn vị tiền tệ khá bí ẩn, ít người giao dịch bằng đơn vị tiền tệ này.

Tuy vậy nó vẫn được ước định bằng một vạn linh thạch.

Liễu Phong lúc này đang ở khu nhận nhiệm vụ, hắn nhìn sơ qua, phát hiện thấy một số nhiệm vụ có độ khó không cao nhưng tài nguyên nhận lại khá ổn, đó là giết dã thú cơ bản, sau đó lấy thịt.

Đây là nhiệm vụ nhằm cung cấp thực phẩm cho tông môn, dù bây giờ đã có tu sĩ nhưng trước khi đạt Trúc Cơ kỳ, tu sĩ vẫn phải ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày.

Sau khi nhận xong Liễu Phong rời đi ngay.

Sau ba ngày, hắn trở về giao nộp khoảng bốn cân thịt hưu, nai, các loại.

Hắn lưu trữ thịt của dã thú bên trong nạp giới không hề bị hư hại hay bị phân hủy, đây là trải nghiệm hắn vừa biết, tất nhiên điều này hầu hết ai cũng đã biết.

Đúng lúc này phía sau lưng hắn vàng lên tiếng của Diệp Phàm:

“ Các ngươi mau quỳ xuống cho ta.”

Diệp Phàm đang quát tháo một đám đệ tử ngoại môn, hắn bây giờ đã có tu vi Luyện Khí tầng 2, quả thật là tốc độ tu luyện kinh người.

Liễu Phong không biết hắn, nhưng chắc chắn, hắn là kẻ đang được nhiều ngưỡng mộ lẫn ghen tị gần đây.

Lúc này Liễu Phong nhận ra trong đám người bin bắt quỳ đó có Liễu Thanh Nguyệt, muội muội hắn.

“ Đáng chết!”

Liễu Phong chạy nhanh đến nhưng hắn vẫn có chút lý trí cuối cùng, quyết định đi lại từ từ, tạm thời xem tình hình.

“ Các ngươi bắt ta quỳ ?

Tạ không quỳ, ta làm gì sai, tại sao phải quỳ ?”

- Liễu Thanh Nguyệt phản bác, nhưng Diệp Phàm chỉ cười nhẹ.

Hắn trước đây là một nô bộc thấp kém, nhưng nhờ vận may, bây giờ đang là thiên kiêu được tông môn ưu ái, tài nguyên phong phú, chính vì vậy, hắn bắt đầu có tâm lý trả đũa, muốn những kẻ khác phải xem hắn như người đứng đầu, mặt hắn sai khiến.

“ Cô nương có vẻ cứng đầu nhỉ ?

Thôi được ta không làm khó, hay cô nương đêm nay đến động phủ của ta đi, ta hứa sẽ không nhục mạ cô nữa.

Nhưng nếu không, ta không chắc ca ca cô có thể.....”

- Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng khiến Liễu Thanh Nguyệt cảm giác như rơi vào hầm băng.

Nàng cố gắng hết sức cuối cùng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt:

“ Được, được....”

Diệp Phàm đắc ý cười hắc hắc quay đi, những tên đệ tử ngoại môn muốn lấy lòng Diệp Phàm đều đi theo hắn ngoài ra còn dẫn theo đám người bị bắt quỳ, để lại Liễu Thanh Nguyệt ở đó và vài người muốn hóng chuyện.

Tên Diệp Phàm đó dạo gần đây nghe nói thường xuyên bắt ép vài nữ đệ tử ngoại môn hầu hạ, nếu không sẽ có nhiều thứ không hay sẽ xảy ra, những thị vệ cũng biết điều đó nhưng không ai dám báo cáo hay lên tiếng, đơn giản vị họ không dám đắc tội với một kẻ mệnh danh là thiên tài như hắn.

Sau lúc lâu Liễu Thanh Nguyệt mới thất thần bước về khu nghỉ ngơi của nữ đệ tử, nàng cố lau những giọt nước mắt, cố bước tiếp, nhưng hướng lại hướng về động phủ của nam đệ tử.
 
Hộ Thiên
Chương 9: Tiệm tiệm viễn phương


Liễu Thanh Nguyệt tiến tới trước cửa khu nghỉ ngơi của nam đệ tử, sau đó tiến tới trước căn phòng, được phân bố cho Liễu Phong.

Nàng nhẹ nhàng định gõ cửa thì lại thôi.

Sau đó xoay bước rời đi, quay lại khu nghỉ ngơi dành cho nữ tu sĩ.

Tất cả điều này đều đã lọt vào mắt Liễu Phong.

Mặt trời chìm về phía Tây nhưng còn chưa hoàn toàn lặn xuống.

Bầu trời vẫn còn ánh sáng, chỉ là tất cả sự vật giống như bị phủ lên một lớp màu xám.

Nhìn qua khung cửa sổ, ngọn núi xa xa đang dần chuyển thành màu đen nặng nề.

Liễu Thanh Nguyệt lúc này thầm thở dài, nàng mở cửa tiến về phía động phủ của Diệp Phàm.

Những kẻ có tư chất Kim sắc trở lên ở Phong Nguyệt tông đều sẽ có một động phủ riêng, nằm ngoài khu vực nội môn hay ngoại môn.

Sau khi nàng tới trước động phủ, chỉ thấy Diệp Phàm đứng đó chờ từ rất lâu.

Khi thấy nàng, hắn mỉm cười một cách dâm tà sau đó bước vào trong phủ, Liễu Thanh Nguyệt tất nhiên cũng bước theo.

Sau đó cả hai cùng tiến vào phòng khách của phủ.

Bên trong được trang trí ổn thỏa, nội thất không nhiều nhưng cũng không thiếu.

Khi tiến vào trong, hắn mời Liễu Thanh Nguyệt ngồi xuống bàn, sau đó mời nàng một lý trà.

Nàng biết bên trong ly trà đó chứa gì, nhưng nàng không biết có nên uống hay không.

Lựa chọn đưa ra vô cùng khó khăn, nhất thời nàng không biết nên làm gì.

Lúc này cửa phòng khách bị đạp đổ, một bóng hình thiếu niên bước vào, hắn chính là Liễu Phong.

“ Ca....huynh....”

“ Ồ, thì ra là ca ca của Thanh Nguyệt cô nương sao.

Không biết đạo hữu tới đây có ý gì ?”

Liễu Phong chỉ nhẹ nhàng lao tới, đấm thẳng một cú vào mặt Diệp Phàm, nhưng kết quả Diệp Phàm lại chống đỡ kịp, chỉ lùi nhẹ.

“ Thanh Nguyệt, muội mau rời khỏi đây.”

Liễu Phong nói với một tông giọng vô cùng điềm tĩnh nhưng lại mang hàm ý ra lệnh.

Liễu Thanh Nguyệt nghe vậy chỉ đành rời khỏi động phủ.

Đợi nàng rời đi Liễu Phong cùng Diệp Phàm là hai người duy nhất còn trong động phủ.

Cả hai, bốn mắt nhìn nhau, không tiếp tục động thủ.

“ Ta biết, ngươi không có ý với muội muội ta, chỉ là tại sao ngươi lại diễn vở kích này để dụ dỗ ta tới đây.”

- Liễu Phong một mặt nghi hoặc chất vấn.

“ Ta biết ngươi nghi ngờ, đơn giản vì ta đã nhìn thấu ngươi, ngươi là chi huyết mạch Liễu gia.”

Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, khiến Liễu Phong ngày lập tức kích động, có ý định đối kháng.

“ Ngươi yên tâm, ta sẽ không tố cáo ngươi, chỉ là ta cần ngươi giúp đỡ ạ !”

“ Giúp đỡ ?”

“ Haha, có thể ngươi không biết, muội muội ngươi, có thiên phú siêu phàm ở phương diện luyện đan a !

Đám Liễu gia các ngươi, ai cũng siêu phàm thoát tục a !”

“ Ngươi nói sự thật ?”

“ Yên tâm, ta không có ý định đối nghịch ngươi, bất quá, ta cần ngươi giúp đỡ, sau này ta cần muội muội ngươi luyện đan cho ta a !”

Liễu Phong trầm mặc, Diệp Phàm đang nắm giữ thông tin giá tộc hắn, Liễu gia, giá tộc phải bị tận diệt.

Liễu Phong cuối cùng thở dài rồi chấp nhận, Diệp Phàm cười toe toét, ném ra một mảnh giấy chưa linh lực, cả hai sau đó truyền linh lực vào kí hiệp ước.

Liễu Phong phải cóng nạp cho Diệp Phàm một nữa số đan dược mà Liễu Thanh Nguyệt luyện thành, hiệp ước sau đó, tách ra thành hai mảnh, bay về phía cả hai.

Hiệp ước chỉ bị hủy khi cả hai mảnh giấy đều bị hủy.

Liễu Phong trong thấy tất cả, chỉ đành thở dài, cất mảnh giấy, sau đó rời đi.

Liễu Phong vừa rời đi thì một bóng người, trong khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ hiện lên.

“ Diệp Phàm, lần này ngươi đã có được cơ duyên tốt a !”

“ Cũng phải cảm ơn người, sư phụ.

Tạ cũng chẳng ngờ ta vậy mà là thiên mệnh chi tử a !”

“ Ngươi yên tâm, lão phu có khả năng nhìn thấu tiềm năng của kẻ khác, sẽ không để ngươi chịu thiệt, bất quá, ta thấy tên thiếu niên vừa rồi có luồn hắc khí quanh người, hắn là sát mệnh, kẻ sẽ đối chọi với những người mang thiên mệnh chi tử như ngươi.”

“ Sư phụ yên tâm, nhờ người mà ta nắm thóp điểm yếu hắn trong tay, không có chuyện hắn sẽ lật bàn được đâu a !”

Liễu Thanh Nguyệt về đến phòng, khuôn mặt trắng bệt vì sợ hãi.

Nàng từ đầu tới cuối đều sợ rằng ca ca của nàng sẽ gặp chuyện, chỉ đành trút hết uất ức lên chiếc gối.

Cuối cùng nàng bình thản lại, lấy những quyển tịch về đan dược ra bắt đầu đọc, nàng không phải kẻ chỉ chìm đắm trong cảm xúc sợ hãi, nàng phải cố gắng phát triển bản thân.

Nhưng nàng không biết đây là sự an bài của số mệnh mà sư phụ thần bí của Diệp Phàm đã ăn bài.

Liễu Phong thì không về phòng, hắn vô cùng bình thản, hắn nhìn thì như kẻ bị cảm xúc chi phối, thật ra lại vô cùng lý trí và sáng suốt.

Hắn đi đến cổng của tông môn, có thể ra ngoài bằng pháp trận truyền tống, nhưng hắn lại chọn đi bộ ra ngoài.

Bị thị vệ gác cổng chặn lại, hắn đưa ra tờ giấy chỉ nhiệm vụ, và được cho qua.

Sau khi ra khỏi tông môn, hắn hít thở đều rồi lấy ra nhiệm vụ mà nhận từ trước, đây không phải nhiệm vụ đơn giản, mà là giết và mang chiến lợi phẩm một còn yêu thú nhất phẩm, mạnh ngang ngửa Luyện Khí kỳ tầng chín.
 
Back
Top Bottom