Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMSQYaYBUVFuFATth9x3Iz44f7j7l6l91C-JL-hFTtxfoerdVEJpfYZegkiMBDH2nLUByQ8SX493mlMVDFCatfE7VQheVkDvEozyWywulpeSKXa4rodFsR_g3wNi10T4ISF1UOUm87zdymi74r5KUyC=w215-h322-s-no-gm

Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc tôi tỉnh dậy, họ nói tôi là thiên kim thật bị bế nhầm từ nhỏ của nhà họ Tần.

Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn mười năm rồi.

Cả nhà chờ đợi tôi tự ti ghen ghét, căm hận số phận bất công, chìm đắm trong vực sâu oán than vô tận.

Thế nhưng khi nhìn thời đại mới mẻ này, nơi không có chiến tranh đói khổ, không còn nỗi sợ cái chết.

Đối với tôi, đây chính là thời đại tuyệt vời nhất.​
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 1: Chương 1



Lúc tôi tỉnh dậy, họ nói tôi là thiên kim thật bị bế nhầm từ nhỏ của nhà họ Tần.

Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn mười năm rồi.

Cả nhà chờ đợi tôi tự ti ghen ghét, căm hận số phận bất công, chìm đắm trong vực sâu oán than vô tận.

Thế nhưng khi nhìn thời đại mới mẻ này, nơi không có chiến tranh đói khổ, không còn nỗi sợ cái chết.

Đối với tôi, đây chính là thời đại tuyệt vời nhất.

1

Lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như sắp nổ tung, tôi đưa tay ôm lấy đầu, có thứ gì đó kỳ lạ không ngừng tràn vào tâm trí.

Có khoảnh khắc tôi không biết mình là ai, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi những xáo động trong đầu lắng xuống, tôi mới có thể nhìn quanh, một thế giới xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.

Cảm giác chia cắt bao trùm lấy tôi.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.

“Cô ta không phải đang giả vờ đấy chứ?” Giọng một thiếu niên vang lên: “Cố tình bị thương để mọi người thương hại rồi đổ lỗi cho Tư Vũ? Anh Tần, Tư Vũ mới là người anh chăm từ nhỏ...”

“Hạ Phạm.” Một giọng nam trong trẻo ngắt lời: “Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Tần, cậu vượt quá giới hạn rồi.”

“Em với Tư Vũ có hôn ước, đương nhiên phải bênh cô ấy.” Giọng thiếu niên tiếp tục vang lên: “Anh Tần, em không quan tâm em gái khác của anh từ đâu chui ra, nhà họ Hạ bọn em chỉ chấp nhận Tư Vũ.”

“...”

Những lời sau đó, tôi không nghe rõ nữa.

Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, bắt đầu suy nghĩ mình là ai.

Tần Diệu Đồng.

Đây là tên tôi.

Tôi nhớ cảm giác viên đạn xuyên qua tim mình, cảm giác ngạt thở và bất mãn khi cận kề cái chết.

Nhưng hiện tại tôi chắc chắn không phải Tần Diệu Đồng sống sót dưới họng súng.

Cơ thể này cũng thật xa lạ, tôi không trẻ như vậy, tay tôi dù từng chai sạn nhưng không phải chai do làm việc nhà.

Không biết sau bao lâu, có người mở cửa vào, phát hiện tôi đã tỉnh.

Tôi thấy khuôn mặt của những người vừa nói chuyện ngoài cửa, một thanh niên tuấn tú và một thiếu niên hiện ra trong tầm mắt tôi.

“Diệu Đồng, em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên ngay trước mặt.

Tôi nhìn về phía đó, không lập tức mở lời.

Có lẽ vì nhìn thấy người, trong đầu tôi xuất hiện thêm một tầng ký ức.

Có lẽ, tôi nên gọi anh ta một tiếng anh trai.

Nhưng tôi vẫn chần chừ không nói, thiếu niên bên cạnh anh ta đã mất kiên nhẫn: “Này, cô định giả vờ đến bao giờ nữa?”

Tôi vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào họ một lúc, cho đến khi người đàn ông trẻ tuổi nhận ra có điều không ổn, liền gọi bác sĩ đến.

Bệnh viện hiện tại dường như đã phát triển rất tốt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng kiểm tra cho tôi một lượt rồi nói với họ, khả năng cao tôi bị mất trí nhớ tạm thời.

Thiếu niên thiếu kiên nhẫn kia đã bỏ đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, chỉ cần nhìn thôi đã thấy ồn ào.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh ta nói:

“Diệu Đồng, anh là anh trai của em, Tần Hoài Thước, em còn nhớ anh không?”

“Bác sĩ nói em sẽ dần nhớ lại thôi.”

Anh ta kể cho tôi nghe một số chuyện gần đây, nguyên chủ của cơ thể này là con gái của một gia đình giàu có, cô ấy bị ác ý đổi trộm từ hơn mười năm trước, là em gái ruột của anh ta.

Trong hơn mười năm đó, họ hoàn toàn không biết đứa con gái họ nuôi là giả.

Một cốt truyện vô cùng sáo rỗng, đại khái là do kẻ có ý đồ xấu đã đổi trộm đứa bé, con gái ruột bị bán đến một thôn xa xôi, sống cuộc đời khổ cực ở đó hơn mười năm.

Mãi đến năm ngoái, Tần Diệu Đồng mới nghe từ miệng cha mẹ nuôi rằng mình được mua từ tay bọn buôn người, cô ấy đã dùng hết sức lực để báo cảnh sát, chờ đợi kết quả, cuối cùng cũng tìm được cha mẹ ruột.

Đáng tiếc là trong hơn mười năm đó, họ đã nuôi dạy một đứa con gái vô cùng xuất sắc.

Lần này Tần Diệu Đồng nhập viện là do xung đột với Tần Tư Vũ, bị ngã từ cầu thang xuống, bị chấn động não.

Cô ấy rất nhạy cảm, hơn mười năm sống trong khổ cực, một cô gái mới mười mấy tuổi, tay và người đầy vết thương, đột nhiên biết rằng mình đáng lẽ phải sống một cuộc đời giàu sang như thế này, cô ấy tràn đầy ác cảm với người đã chiếm đoạt thân phận của mình, đặc biệt là khi cô ấy không xinh đẹp, tài năng và khéo léo như đối phương.

Đối phương còn có một vị hôn phu, đẹp trai và ưu tú, họ trông rất xứng đôi.

Trong sự ghen tị do mặc cảm và bất mãn, cô ấy đầy ác cảm với Tần Tư Vũ, nhưng ký ức trong đầu tôi nói rằng, lần này Tần Diệu Đồng ngã cầu thang, thực sự là do Tần Tư Vũ đẩy.

Tình huống này liên quan đến vận mệnh của hai cô gái, Tần Diệu Đồng cảm thấy bất mãn và ghen tị, Tần Tư Vũ đương nhiên cũng sẽ sợ hãi về thân phận của mình.

Tôi nhìn anh ta, gọi một tiếng: “Anh trai, cha mẹ đâu rồi?”

Tần Hoài Thước im lặng một lúc.

Tôi biết, ký ức của Tần Diệu Đồng nói với tôi, hôm nay là ngày thi dương cầm của Tần Tư Vũ.

Họ đi xem buổi thi rồi, với cả vừa rồi Hạ Phạm cũng liên tục ồn ào chuyện này.

“Tối nay họ sẽ đến thăm em.” Câu trả lời của Tần Hoài Thước là như vậy.

Tôi không nói gì nữa.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 2: Chương 2



Tần Hoài Thước nói: “Diệu Đồng, em và Tư Vũ đều là em gái của anh, dù hoàn cảnh của em là do mẹ ruột của em ấy gây ra nhưng Tư Vũ thực sự không biết gì cả, mẹ ruột của em ấy đã qua đời vài năm trước, cha mẹ đã soạn hợp đồng, sẽ tặng em năm phần trăm cổ phần công ty coi như bồi thường.”

Trong lòng tôi thực sự mảy may rung động, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn cho cô gái cùng tên Tần Diệu Đồng, gia đình mà cô ấy liều mạng tìm kiếm, tình yêu của họ dành cho cô ấy lại không có nhiều.

Tôi không biết cô ấy đã đi đâu, còn sống hay không, nhưng tôi cảm thấy việc tôi sở hữu ký ức của cô ấy, thực sự có chút kỳ lạ.

“Năm phần trăm cổ phần đó, anh có không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Thước.

Anh ta khựng lại.

Tôi tiếp tục hỏi: “Tần Tư Vũ cũng có chứ, có lẽ ít hơn một chút, ba phần trăm?”

“Em nhớ ra rồi sao?”

Tôi gật đầu, hỏi một câu: “Điện thoại của em đâu?”

Tần Hoài Thước đưa cho tôi một khối vuông, tôi đã thấy cách sử dụng nó trong ký ức của “Tần Diệu Đồng”.

Tôi nói: “Em muốn ở một mình một lúc.”

Sau đó, Tần Hoài Thước rời khỏi phòng bệnh.

Tôi cầm lấy điện thoại, mở khóa theo ký ức, rồi bắt đầu tìm kiếm mọi thứ mình muốn biết.

Hóa ra đã nhiều năm trôi qua như vậy, thời đại tôi sống đã hoàn toàn trôi qua, đã trở thành lịch sử.

Đất nước của tôi cuối cùng cũng phát triển sau bao gian khó, dù mỗi bước đi trong quá khứ đều không dễ dàng, nhưng giờ đây, chúng tôi đứng vững trên thế giới, không ai dám coi thường.

Giờ đây, đất nước này, thời đại này, không còn xâm lược, không chiến tranh, cũng chẳng còn nỗi lo cơm áo.

Còn tôi, Tần Diệu Đồng, chỉ là hạt cát giữa dòng sông lịch sử, chẳng để lại lời nào, trong suốt thời gian dài trước kia, tôi thậm chí đã lâu không dùng đến tên thật của mình.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Buổi chiều hôm ấy, tôi cầm điện thoại, nhìn màn hình mà lệ rơi đầy mặt.

Những hình ảnh từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, giờ đã thành hiện thực.

Với tôi, đây chính là thời đại tuyệt vời nhất.

2

Mặc dù trong đầu tôi có ký ức của “Tần Diệu Đồng” khác nhưng tôi vẫn cảm thấy xa lạ với thế giới này.

Tôi rất tò mò.

Nằm trên giường bệnh, mãi đến khi cha mẹ hiện tại của tôi xuất hiện, tôi mới biết nỗi đau nhói trong lồng n.g.ự.c kia đến từ đâu, hóa ra là từ cảm xúc của cơ thể này.

Cô ấy, hay chính là “tôi”, đang bất mãn, muốn có một câu trả lời.

Tôi nghĩ mình hiểu được cảm xúc của cô ấy.

Đơn giản là muốn có được thiên vị một chút, không nhất thiết phải chiếm lấy sự thiên vị của người khác.

Tôi nhìn cha mẹ Tần ăn mặc sang trọng, phía sau họ là Tần Tư Vũ mặc chiếc váy dài lộng lẫy.

Cô ta rất xinh đẹp, hay nói đúng hơn, cô ta được chăm chút rất xinh đẹp.

Hôm nay cô ta cũng trang điểm lộng lẫy.

Tôi ngẩng đầu, bình thản nhìn họ.

“Diệu Đồng.” Mẹ của cơ thể này lên tiếng: "Con cảm thấy thế nào rồi?”

“Khỏe rồi ạ.” Tôi trả lời thành thật.

Dù sao tôi cũng không phải là Tần Diệu Đồng mà họ biết, sau khi nhận ra thân phận của mình, tôi cũng hiểu dù tính cách của tôi có thay đổi nhiều cỡ nào, họ cũng chỉ nghĩ tôi đang gặp vấn đề về tâm lý hoặc tinh thần.

Vì vậy, tôi không cần thiết phải giống như Tần Diệu Đồng trước đây.

Họ dường như ngạc nhiên trước thái độ của tôi, hoặc có lẽ họ nghĩ tôi đang khuất phục trước họ.

Người cha hiện tại nhìn vào băng quấn trên đầu tôi, giả vờ nói một câu:

“Lần này thì bỏ qua, lần sau mà còn liều lĩnh nữa, đừng trách cha mẹ không quan tâm đến con nữa.”

Tôi nhớ lại cha mình, ông là một học giả nho nhã, dù cũng có chút độc đoán của một người gia trưởng, nhưng ông luôn nói chuyện dựa trên lý lẽ.

Nếu không so sánh, tôi cũng không biết ông Tần lại làm cha giỏi hơn người khác nhiều đến vậy.

Tôi gật đầu.

Lười biếng không muốn nói thêm gì.

Ngược lại, người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy kia, trong mắt cô ta thoáng chút hoang mang, trước khi ra ngoài còn quay lại nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong ánh mắt của cô ta vẫn còn chút khiêu khích mà chính cô ta cũng không nhận ra.

Cô ta coi thường “tôi”, đồng thời cũng e dè “tôi”.

3

Sau khi tỉnh dậy, tôi bận rộn mất mấy ngày, hầu như ngày nào cũng cầm điện thoại trên tay.

Thời đại này xuất hiện một thứ gọi là “Internet”, tôi cho rằng đây là một trong những phát minh vĩ đại nhất trong quá trình phát triển của nhân loại.

Những thông tin tôi muốn biết hầu như đều có thể tìm thấy trên đó.

Chiến tranh không biến mất khỏi thế giới này, nhưng đất nước của tôi đã hòa bình từ lâu.

Sau đó, băng đầu và băng gạc trên đầu được tháo bỏ, tôi xuất viện.

Tôi được đón về một căn nhà có thể nói là tuyệt đẹp, Tần Hoài Thước là người đón tôi về.

Anh ấy nói: “Hôm nay cha đi công tác, mẹ hẹn gặp bạn, hôm nay em nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi học rồi, dù nền tảng kém cũng phải cố gắng theo kịp.”

Việc ngay cả khi xuất viện cũng không có người thân nào chào đón trong mắt tôi thực sự không giống một gia đình.

Những lời nói của Tần Hoài Thước dường như cũng ám chỉ một điều: Nhà họ Tần chỉ cần những người có thể xuất hiện trên sân khấu.

Kiểu này rất giống với một người bạn thân trong ký ức của tôi, gia tộc cô ấy danh giá nhưng con gái đều được giáo dục thành những tiểu thư khuê các, con trai ngoài mặt đều là quân tử lịch lãm.

Nhưng những gia tộc như vậy, bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong mục nát cũng không phải là chuyện hiếm.

“Tần Diệu Đồng” trở về chưa đầy một năm, nhà họ Tần đã sắp xếp cho cô ấy nhập học trường mới, cô ấy học lớp mười.

Chế độ nhập học hiện tại cũng khác xa so với nhận thức của tôi, số môn học cũng không ít.

Ký ức cho tôi biết, "Tần Diệu Đồng” sau một học kỳ học ở trường cấp ba, đã chọn những môn thiên về ban xã hội.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 3: Chương 3



Tôi trở về phòng, lật giở kỹ lưỡng các cuốn sách của cô ấy.

Ngày hôm sau, tài xế đưa tôi đến trường.

Tôi và Tần Tư Vũ học cùng một trường, chỉ là cô ấy ở lớp chọn, luôn đứng đầu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với “Tần Diệu Đồng”.

Dù cùng một trường, chúng tôi cũng không đi chung một xe đến trường.

Tôi dựa vào ký ức đến lớp của mình, vừa bước vào, phát hiện lớp học vốn ồn ào đột nhiên im lặng trong chốc lát.

Thân phận “Tần Diệu Đồng” trong lớp thực sự không có sức nặng đến vậy.

Chỉ là hiện tại thân phận của cô ấy rất khó xử, nói với bên ngoài thì là đứa trẻ được nhà họ Tần nhận nuôi, vì hôn ước giữa Tần Tư Vũ và Hạ Phạm, Hạ Phạm chỉ chấp nhận Tần Tư Vũ nhưng nhà họ Hạ lại không hẳn như vậy.

Nếu như thân phận thật sự của Tần Tư Vũ bị lộ ra, nhà họ Hạ chưa chắc còn coi trọng cô ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xem trọng Tần Diệu Đồng.

Vì vậy nhà họ Tần đã chọn giữ lấy hôn ước, cũng chính là giữ lấy lợi ích.

Nhưng con đẻ lại trở thành con nuôi, về bản chất cũng là coi thường Tần Diệu Đồng.

Tần Diệu Đồng khao khát tình thân, khao khát được thiên vị, nhưng gia đình này không cho cô ấy được.

Tôi ý thức được mình là sự tồn tại tương đối lạc lõng trong lớp học này.

Trường này là trường trung học tư thục, nhiều học sinh đang theo học có gia cảnh không tệ, nhà họ Tần cũng coi như là khá giàu.

Tôi với tư cách là con gái nuôi, đương nhiên có nhiều chuyện để bàn tán về tôi.

Lần này nhập viện nghỉ học mấy ngày, không biết từ miệng họ đã truyền ra phiên bản gì.

Tôi rũ mắt, tầm nhìn rơi lên bàn.

Chữ của Tần Diệu Đồng không được đẹp lắm, tôi còn phải bắt chước nét chữ của cô ấy một thời gian.

4

“Tần Diệu Đồng.” Có người gọi tôi một tiếng, sau đó bóng đen phủ xuống trước mắt: "Nghe nói cậu nhập viện à?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người kia, là một thiếu niên nhuộm tóc đỏ.

Tôi thừa nhận ánh mắt của tôi đang từ ngạc nhiên chuyển sang khó nói.

Không thẩm nổi tí nào.

Tôi biết thân phận của người kia, là một phú nhị đại ngưỡng mộ Tần Tư Vũ, tên là Lâm Hạo Thạnh.

“Có việc gì không?” Tôi biết nguyên chủ của cơ thể này cũng không thân với cậu ta.

“Nghe nói cậu muốn đẩy Tần Tư Vũ xuống, kết quả là cậu bất cẩn ngã cầu thang? Hay là cậu cố tình ngã?”

Cậu ta nói thẳng, có lẽ cũng không nghĩ đến việc nếu người đang ngồi trong lớp học lúc này là Tần Diệu Đồng thật thì có chịu được những lời chất vấn như vậy không.

Tôi đối mặt với ánh mắt của cậu ta, bất chợt cười: “Đúng rồi, tôi và cô ấy cãi nhau, không cãi lại được, quyết định ngã từ trên cầu thang xuống để hãm hại cô ấy, vậy thì sao?”

Lâm Hạo Thạnh không ngờ đến câu trả lời của tôi, những người khác cũng vậy.

Cậu ta sững sờ một chút: “Cậu...”

Tôi nói: “Còn việc gì nữa không?”

Cậu ta mãi mới nói ra một câu: “Cậu chỉ là con gái nuôi, sao dám làm vậy?”

Con gái nuôi.

Tôi ngả người ra sau, đảo mắt nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, khẽ cười khẩy: “Cậu đang dùng thân phận gì để đòi công bằng cho Tần Tư Vũ?”

Những thiếu niên ở tuổi này, dễ bị kích động nhất, bênh vực vì người mình thích, nhưng cũng dễ bị chọc tức nhất.

Đấy, nổi giận rồi.

“Cậu muốn c.h.ế.t à?” Lời cậu ta vừa dứt, có người bước từ ngoài vào.

Là giáo viên chủ nhiệm.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Cô giáo quét mắt qua lớp học một vòng, Lâm Hạo Thạnh cũng bất mãn quay về chỗ ngồi của mình.

Tôi bắt đầu học trong lớp học của thời đại này.

Sách lịch sử được tôi lật đi lật lại, tôi tìm thấy những giai đoạn lịch sử mình đã biết, cũng thấy được quá khứ xa xưa hơn và nhiều điều về sau nữa.

So với sách giáo khoa ban xã hội, sách ban tự nhiên trông mới mẻ hơn nhiều.

Học rất lệch.

Tôi biết xã hội này phát triển đến mức độ không còn là thứ mà trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi có thể vẽ ra được. Ký ức của Tần Diệu Đồng có thể cho tôi biết rất nhiều thông tin, nhưng những điều mà cô ấy không biết, tôi đương nhiên phải tự mình tìm hiểu.

Suốt cả một tuần, tôi đắm chìm trong biển kiến thức.

Tôi nhận ra sự lạnh nhạt của những người xung quanh dành cho mình. Từ ký ức của “Tần Diệu Đồng”, tôi đã tìm được một từ để miêu tả tình trạng hiện tại của mình: bạo lực học đường.

Cả lớp đều xa lánh, giáo viên thì làm ngơ.

Đại khái là như vậy.

Một tuần qua, tôi đã tiêu hóa những cảm xúc mà cơ thể này mang lại.

Đôi khi tôi thậm chí không phân biệt được là tôi đang buồn hay cô ấy đang buồn.

Tôi tò mò không biết Tần Diệu Đồng kia có còn sống hay không, nhưng mãi vẫn không tìm ra câu trả lời.

5

Mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Tần luôn rất xa cách.

Qua việc tìm hiểu pháp luật, tôi biết hiện tại mình không có tên trong hộ khẩu nhà họ Tần, chỉ là một “con gái nuôi”, bám víu lại nhà này nhờ mối quan hệ huyết thống.

Họ đều để ý đến việc tính cách tôi thay đổi.

Người cha hiện tại của tôi khen tượng trưng, nói tôi trông có vẻ ổn hơn trước.

Theo cách nhìn của ông ta, có lẽ việc tôi không tranh giành gì đã là một tiến bộ lớn.

Tần Tư Vũ lên tiếng: “Cha ơi, con nghe nói Diệu Đồng và Lâm Hạo Thạnh đang có chút bất hòa, con có nên nói với họ một tiếng không ạ?”

Tần Tư Vũ có mối quan hệ rất tốt với đám con nhà giàu đó.

Dù sao cũng cùng một giới.

Chỉ là sau khi cô ta nói xong, lông mày của Tần Diệp lại nhíu lại.

Tần Diệp, người cha hiện tại của tôi.

Tôi mở miệng: “Cha, con muốn học nội trú.”

Câu nói trước đó của Tần Tư Vũ bị bỏ qua, giọng Tần Diệp nghiêm khắc hơn: “Đang yên lành đột nhiên đi học nội trú làm gì, ở nhà không tốt sao?”

Trong mắt ông ta, dĩ nhiên là rất tốt.

Một người gia trưởng cổ hủ.

Thời hiện đại có lẽ sẽ miêu tả loại người này như vậy, trong mắt họ căn bản không nhìn ra được vấn đề.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 4: Chương 4



Tôi rũ mắt, nói: “Nền tảng của con quá kém, con muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học, tranh thủ nâng cao thành tích sớm.”

Tần Diệp không đồng ý việc tôi ở nội trú.

Nhưng tôi biết cuối cùng ông ta sẽ đồng ý.

Tần Tư Vũ hẳn là rất muốn tôi rời xa nhà họ Tần.

Thời gian gần đây, tôi rất thích ra ngoài để khám phá thế giới mới này.

Tôi và nhà họ Tần sống dưới cùng một mái nhà, tôi nghĩ họ có thể nhận ra sự thay đổi trên người “Tần Diệu Đồng”, chỉ là họ đều ngầm quy kết sự khác biệt này là do tôi đã chịu khuất phục họ.

Việc ở nội trú, tôi cũng đã nói với Tần Hoài Thước.

Anh ấy rất không hiểu: “Nếu muốn nâng cao thành tích học tập, nhà mình có thể mời gia sư cho em, không cần thiết phải ở nội trú.”

Trong khái niệm của công tử nhà giàu này, hành động của tôi chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.

Hoặc còn có chút ngang bướng.

Tôi nhìn anh ấy, nói: “Em muốn ở nội trú, nếu thành tích không thay đổi thì hẵng nói sau, anh nói với cha mẹ giúp em được không?”

Trong ký ức của anh ấy, có lẽ đây là lần đầu tiên em gái vừa mới trở về nhà của Tần Hoài Thước đưa ra yêu cầu với anh.

Tần Hoài Thước im lặng một lúc, rồi trả lời: "Anh không chắc thành công đâu đấy.”

6

Tôi đã thành công chuyển vào ở trong trường.

Tuy Tần Diệp có phần độc đoán, nhưng ông ta rất coi trọng con trai cả.

Tần Hoài Thướ đã tốt nghiệp đại học, vào làm việc tại công ty, nói là niềm tự hào của ông ta cũng không quá lời.

Không biết Tần Hoài Thước đã nói gì, ông ta sai người làm thủ tục cho tôi ở nội trú, tôi còn được ở trong phòng đơn.

Tôi rất hài lòng.

Việc những người xung quanh cô lập tôi, trong mắt tôi chỉ là những chuyện rất trẻ con, tâm trí của tôi cũng không thực sự là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, hành động của những người cùng tuổi trong mắt tôi đầy ngây thơ và non nớt.

Mấy đứa con nhà giàu nghe theo Lâm Hạo Thạnh thường làm mấy hành động nhỏ nhặt, ví dụ như làm rơi sách của tôi xuống đất, rồi nói một câu xin lỗi không đau không ngứa, hoặc là đặt mấy con côn trùng nhỏ lên bàn tôi.

Tuy không phải là chuyện gì to tát, nhưng đi mách cũng chưa chắc sẽ mang lại kết quả khiến tôi hài lòng.

Thế nên vào một buổi trưa nọ, lúc Lâm Hạo Thạnh đang gục đầu ngủ trên bàn, cậu ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, mở mắt ra thì phát hiện một con rắn nhỏ màu đen đang thò đầu ra từ ngăn bàn, phùng mang về phía cậu ta, cả lớp học lập tức náo loạn.

Tiếng hét của Lâm Hạo Thạnh vang lên trước, sau đó cả lớp đều hét lên.

Tôi ngồi tại chỗ, hài lòng nhìn những người bạn học đang hoảng sợ xung quanh, ánh mắt lấp lánh nụ cười, cũng khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của Lâm Hạo Thạnh.

Con rắn nhỏ màu đen lẩn mất trong tiếng hét hỗn loạn, sau đó Lâm Hạo Thạnh đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, khẳng định chắc nịch con rắn là do tôi thả, vì lúc đó tôi tỏ ra quá bình tĩnh.

Giáo viên chủ nhiệm nghe xong liền nhìn tôi: “Bạn học Tần Diệu Đồng, em có gì muốn nói không?”

Tôi lắc đầu: “Thưa cô, không phải em.”

“Không phải cậu thì là ai?” Lâm Hạo Thạnh nói chắc nịch: "Cả lớp chỉ có mình cậu ngồi yên tại chỗ.”

Tôi thản nhiên giải thích: “Chỉ là tôi không sợ rắn thôi.”

“Sao thế được?” Giọng Lâm Hạo Thạnh rất kích động, cậu ta khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là cậu cố tình trả thù tôi.”

Tôi cười khẽ: “Tại sao tôi phải trả thù cậu? Cậu đã làm gì tôi à?”

Lâm Hạo Thạnh cứng họng không nói được gì, tôi nhìn giáo viên chủ nhiệm, nói:

“Cô ơi, việc này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta kiểm tra camera giám sát của lớp học đi?”

Camera giám sát.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Là công cụ hiện đại mà tôi biết được trong thời đại mới.

Một thứ rất hữu ích.

Nhưng khi kiểm tra camera ngày hôm trước, chúng tôi không tìm ra ai là người bỏ rắn vào lớp. Thay vào đó, trong đoạn phim ngày hôm trước đó, lúc tôi vắng mặt, đám học sinh do Lâm Hạo Thạnh cầm đầu đã đặt mấy con sâu bướm lên bàn tôi với vẻ mặt hớn hở.

Tôi mặt không biến sắc xem lại hình ảnh từ camera, các giáo viên và ban giám hiệu xung quanh đều có ánh mắt kỳ lạ, còn Lâm Hạo Thạnh thì bồn chồn không yên.

Con trai tuổi này, đứa nào chẳng biết xấu hổ, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.

Sau khi bị con rắn dọa cho một phen, tâm lý cậu ta giờ yếu ớt đến mức không thể chống đỡ.

Đến đoạn băng sáng hôm nay, trước khi mọi người đến lớp, một con rắn đen từ từ bò qua khe cửa vào phòng. Nó luồn lách qua vài chiếc bàn rồi chui vào ngăn bàn của Lâm Hạo Thạnh.

Lâm Hạo Thạnh xem đến đây lông tóc dựng đứng, cậu ta đã tiếp xúc với con rắn ở cự ly gần như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ.

Mặt cậu ta trắng bệch vì sợ hãi.

Ngay hôm đó, thiếu gia này xin nghỉ về nhà, nghe nói còn bị sốt vì hoảng sợ. Tối hôm đó, lớp học vắng mặt khá nhiều người, có lẽ vì sợ lại có rắn bò ra từ đâu đó.

Sau đó là chuyện phụ huynh học sinh và nhà trường tranh cãi, trường còn phải tổ chức diệt rắn và côn trùng một đợt.

Những chuyện này đều không liên quan đến tôi. Đêm đó, khi trở về ký túc xá, tôi bật đèn bàn, học lại những bài đã bỏ lỡ.

Một lúc sau, tiếng sột soạt vang lên, một con rắn nhỏ màu đen từ từ bò từ đèn bàn xuống cổ tay tôi, thè chiếc lưỡi đỏ nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn và đáng yêu.

Tôi khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ của nó.

7

Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy bên tai mình thanh tịnh hơn rất nhiều, mặc dù Lâm Hạo Thạnh và mấy đứa khác vẫn đến lớp đúng giờ.

Nhưng khi xem camera giám sát, phụ huynh của cậu ta cũng có mặt, hành vi công khai xúi giục người khác bắt nạt một cô gái của Lâm Hạo Thạnh khiến cả hai vị phụ huynh đều nhíu mày.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 5: Chương 5



Gia đình cậu ta, cả cha lẫn mẹ đều có thành tựu lớn trong sự nghiệp, thậm chí mẹ cậu ta còn giỏi hơn cả cha cậu ta.

Cậu ta đã nhận được bài học, chỉ là tôi không nhận được lời xin lỗi, "Tần Diệu Đồng” cũng vậy.

Sau kỳ thi giữa kỳ, thành tích của tôi thực sự đã được cải thiện so với trước đây.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Trên trường học, tôi không gặp Tần Tư Vũ nhiều, nhưng cô ta được coi là nhân vật nổi tiếng trong trường, những tin tức về cô ta vẫn không ngừng lọt vào tai tôi.

Cô ta tham gia cuộc thi nào, giành giải thưởng gì, hay chuyện giữa cô ta và Hạ Phạm, hoặc thậm chí là những tin đồn giữa tôi và cô ta.

Cuối tuần, tôi cũng không muốn về nhà họ Tần.

Việc tìm cớ để không về nhà không khó.

Tôi mua vé đi tham quan tất cả các khu triển lãm trong thành phố.

Tôi nhìn thấy rất nhiều thứ được lưu lại từ lịch sử, thậm chí còn tìm thấy những cái tên quen thuộc trong một vài ghi chép, nhưng cũng có nhiều người giống như tôi, đi qua lịch sử mà không để lại một lời nào, như những dòng suối nhỏ hòa vào biển lớn.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn mang trong lòng những cảm xúc phức tạp.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi may mắn được nhìn thấy Hoa Hạ hưng thịnh.

Ngay cả khi đi trên những nơi từng đi qua, tôi vẫn thường xuyên cảm thấy cảm giác thương hải tang điền khó tả.

Chưa đầy một trăm năm, những thay đổi trên mảnh đất này là điều tôi của năm đó không dám tưởng tượng.

8

Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh, tôi nộp đơn xin chuyển ngành cho giáo viên chủ nhiệm.

Bây giờ chế độ thi đại học dường như cũng đã thay đổi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn Vật lý, Hóa học và Sinh học.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn bảng điểm của tôi, nói: "Diệu Đồng, thành tích của em sẽ có lợi thế hơn nếu theo ban xã hội."

Đúng thế, trong hơn nửa học kỳ, tôi đã vươn lên vị trí đứng đầu trong lớp kém nhất.

Thành tích hai môn Lịch sử và Chính trị của tôi thậm chí còn xếp hạng cao trong toàn khối, môn Tiếng Anh cũng tương tự.

Lên lớp mười hai, trường học sẽ điều chỉnh lớp dựa trên thành tích, tôi rất có thể sẽ chuyển sang một lớp khác.

Mặc dù thành tích ban tự nhiên của tôi đã cải thiện đáng kể, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn thấy không mấy lạc quan.

Cô ấy khuyên tôi con gái giỏi ban xã hội mà chuyển sang học ban tự nhiên, chênh lệch nhiều đến mức như mặt sông so với mặt biển.

Tôi không thay đổi quyết định.

Việc này cuối cùng cũng đến tai nhà họ Tần.

Tần Diệp không đồng ý với quyết định chuyển ngành của tôi, ông ta thấy, tôi và Tần Tư Vũ học ban xã hội rồi vào một trường đại học tốt, sau này dùng để kết hôn sẽ có thể diện hơn.

Tôi và Tần Tư Vũ đều bị loại khỏi quyền thừa kế công ty.

Tiếc là tôi không nghe lời ông ta.

Tần Diệp tức giận, ông ta nói: "Rõ ràng con học xã hội tốt hơn tự nhiên, tại sao lại cứ phải học thứ mình không giỏi? Với thành tích hiện tại, con có thể vào một trường đại học tốt, nếu chuyển sang ban tự nhiên xong thành tích giảm sút thì sao?"

Tôi bình tĩnh đáp: "Con có thể học được."

Tôi biết tại sao ông ta tức giận, không phải vì tôi học ban tự nhiên có tốt hay không, mà là vì ông ta ghét người trong nhà chống đối mình.

Ông ta dường như bị tôi làm cho tức đến bật cười.

Nhưng ngay lúc này, người mẹ hiện tại của tôi khẽ nói xen vào: "Hoài Thước từ nhỏ cũng giỏi ban tự nhiên, nói không chừng Diệu Đồng cũng..."

Câu nói này vừa nói ra, tôi thấy mặt Tần Tư Vũ trở nên tái nhợt.

Việc nhà họ Tần bất công thể hiện rõ ở mọi mặt, bao gồm cả Tần Hoài Thước thường đứng về phía Tần Tư Vũ, đó là thứ cô ta dựa dẫm nhất, nhưng quan hệ huyết thống thì không thể thay đổi.

Tôi không để tâm đến nhà họ Tần nên tôi cũng chẳng buồn liếc nhìn những cử chỉ thân mật đã trở thành thói quen của họ.

Ví như những bộ quần áo đắt đỏ, trang sức quý giá trong phòng của Tần Tư Vũ và Tần Hoài Thước, tôi chẳng màng quan tâm, ngay cả Tần Diệu Đồng trước kia, tôi cũng không còn để ý.

Cô ấy là cô gái khao khát tình yêu, còn tôi đã quá cái tuổi theo đuổi ái tình.

Tôi kiên quyết chọn học ban tự nhiên.

Ở trong cái nhà này, việc không được coi trọng đôi khi cũng có cái lợi.

Dưới sự kiên quyết của tôi, phía trường học đã sắp xếp cho tôi vào một lớp mới.

9

Nghỉ hè, mọi người đều rất bận rộn.

Cha mẹ Tần bận rộn việc làm ăn và xã giao, Tần Hoài Thước bận rộn việc tiếp quản công ty, còn Tần Tư Vũ thì bận rộn tham gia các khóa học nhạc cụ và dành thời gian bên Hạ Phạm.

Tôi không hiểu tại sao trong thời đại này, những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vẫn bị ràng buộc bởi một tờ giấy đính hôn.

Có lẽ họ không coi đó là ràng buộc.

Tôi cả ngày chìm đắm trong phòng học, việc tiếp cận thông tin trong thời đại này rất nhanh, cũng rất đơn giản.

Chỉ cần có lòng, tôi có thể tìm kiếm đủ loại khóa học bổ túc trên mạng.

Những kiến thức mà tôi từng muốn tiếp cận nhưng phải từ bỏ vì nhiều hạn chế, giờ như thủy triều ập về phía tôi.

Tôi ra sức học.

Học đến mức đầu óc quay cuồng, tôi bước ra khỏi phòng, xuống tầng dưới, đúng lúc gặp Tần Tư Vũ vừa trở về.

Hôm nay cô ta vẫn mặc quần áo lộng lẫy, toàn bộ đồ trên người trông rất đắt tiền, trang điểm tinh tế xinh đẹp, lúc bắt gặp ánh mắt tôi, cô ta dừng lại một chút, rồi trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.

Tôi không có ý định trò chuyện với cô ta, định lách người rời đi.

“Tần Diệu Đồng.” Tôi nghe thấy cô ta gọi tôi: "Có phải cô nghĩ mình là con ruột thì ngon lắm đúng không?”

Hình như trước đây “Tần Diệu Đồng” cũng từng nghe lời tương tự.

Tôi khó hiểu nhìn cô ta, muốn nghe xem cô ta còn định nói gì.

“Giới của chúng tôi, không phải là nơi mà những người quê mùa như cô có thể hòa nhập được.” Cô ta chậm rãi nói: "Cô về đây lâu như vậy, có được người bạn nào trong giới này chưa? Họ đều coi thường cô.”
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 6: Chương 6



Cô ta cố gắng dùng những lời lẽ cay độc để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của tôi.

Tôi rũ mắt nhìn cô ta: “Vậy thì sao?”

Tần Tư Vũ không thấy chút hoảng hốt hay bất mãn nào trên mặt tôi, có lẽ cô ta đang cảm thấy như đ.ấ.m vào bông.

“Cô biết mà, sau này gia đình chúng tôi chỉ tìm người liên hôn môn đăng hộ đối, loại người không ra gì như cô, sợ rằng sau này chỉ có thể được cha sắp đặt gả cho một người đàn ông tầm thường.”

Cô ta tự cho rằng mình đang dùng điều kinh khủng và bi thảm nhất để đe dọa tôi.

Tôi cảm thấy bi ai.

“Cô mới chỉ mười mấy tuổi, đã phó thác tương lai của mình vào gia đình và đàn ông, em không cảm thấy buồn à?” Tôi hỏi cô ta.

Sau khi nghe lời tôi, cô ta bỗng cười một tiếng, dường như đang chế giễu sự ngây thơ của tôi.

Tần Tư Vũ nói: “Cô có biết điểm xuất phát của tôi là cái đích mà bao người dù cố gắng cả đời cũng không thể chạm tới không? Trước đây, cô dám mơ ước một cuộc sống như hiện tại không?”

Tôi hiểu rồi, cô ta rất tỉnh táo.

Hoặc nói, cô ta vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo trong cuộc sống vẩn đục này, cô ta hiểu rõ thứ mình muốn là gì.

Tôi không có cách nào có thể nói với cô ta, thời trẻ tôi còn sống một cuộc đời xa hoa hơn bây giờ rất nhiều.

Dù lúc đó không có cuộc sống tiện nghi nhờ sự hỗ trợ của công nghệ như hiện nay, nhưng tôi được lớn lên trong sự bao bọc, chưa từng phải lo lắng cho tương lai của mình.

Cho đến khi tôi nhìn thấy xương sống của dân tộc bị đè chặt dưới núi trong khói lửa chiến tranh.

Khoảnh khắc đó, tôi ý thức được, rằng tư tưởng của tôi và Tần Tư Vũ không thể nào đồng điệu.

Vì vậy, tôi nói: “Vậy tôi chúc cô có thể luôn luôn nắm chặt được sợi dây diều đang cầm trong tay lúc này.”

10

Suốt cả mùa hè, tôi đều chăm chỉ học tập, học kiến thức trong sách giáo khoa, tìm hiểu thế giới này và thời đại mà tôi đang sống.

Dù có ký ức của Tần Diệu Đồng để lại nhưng không thể phủ nhận rằng nhận thức của cô ấy về thế giới cũng đã lỗi thời ở một mức độ nào đó.

Những bất hạnh và nuối tiếc của cô ấy đã không còn cách nào bù đắp được.

Điều duy nhất tôi có thể làm là cùng cô ấy trở nên tuyệt vời hơn.

Tôi không có sức nặng trong nhà họ Tần, có lẽ Tần Tư Vũ hài lòng với việc tôi “biết điều”, còn cha mẹ hiện tại lại cho rằng tôi không ra gì, còn Tần Hoài Thước, người anh trai rẻ tiền của tôi, cũng chỉ dành chút ít kiên nhẫn để hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của tôi.

Khai giảng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội vã chuyển về trường học, vùi đầu vào học trong lớp mới.

Ở lớp này, tôi cảm nhận được chút khác biệt, không bị cô lập, không có tiếng cười giễu cợt, cũng không có lời chế nhạo.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ánh mắt của các bạn học lúc đầu nhìn tôi đầy tò mò, sau đó lại trở nên bình thường.

“Tần Diệu Đồng, cậu là quái vật sao? Sao có người điểm thi giữa kỳ lại cao hơn thi tháng mấy chục điểm thế?” Bạn cùng bàn tôi la hét ầm ĩ.

Đúng vậy, giờ tôi thậm chí còn có bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn là một cô gái rất hoạt bát, cô ấy ngạc nhiên trước sự chăm chỉ học tập và tiến bộ nhanh chóng của tôi ở các môn tự nhiên, không chỉ cô ấy mà các giáo viên cũng vậy.

Tôi mơ hồ nhớ giáo viên chủ nhiệm mới từng nhìn vào bảng điểm của tôi rồi khuyên nhủ, trong định kiến thông thường, con gái có thể gặp chút khó khăn trong các môn tự nhiên, đặc biệt khi xét về thành tích, điểm các môn xã hội của tôi trước khi kết thúc năm nhất quả thực vượt trội hơn hẳn các môn tự nhiên.

Nói cách khác, họ cho rằng tôi đang tự thu hẹp con đường của mình.

Tôi buộc phải thừa nhận, trong tất cả các môn học, tôi vẫn yêu thích lịch sử nhất, say mê cảm nhận sự biến đổi của thời đại và cuộc sống hiện tại.

Nhưng tôi vẫn nhớ, nỗi niềm của những người bạn cùng chí hướng ở kiếp trước.

Nếu Hoa Hạ sớm có thầy tốt, hà cớ gì chúng tôi phải vượt biển xa xôi.

Nếu khi ấy đã có kỹ năng vững vàng, đồng bào đâu phải chịu khổ, cường quốc sao dám dẫm đạp lên mảnh đất này.

Sống yên ổn vẫn phải nhớ về ngày gian nguy.

Đó là bài học mà chúng ta phải ghi nhớ.

Chí hướng của tôi không nằm ở nơi này.

11

Năm học lớp mười một đã trôi qua một cách vội vã.

Năm nay thật sự rất ấn tượng, thành tích của tôi đã vươn lên, nằm trong top 10 của khối.

Đây là một kết quả khiến nhiều người phải bất ngờ, ngay cả giáo viên từng khuyên tôi môn xã hội có lợi thế hơn môn tự nhiên cũng phải im lặng.

Các giáo viên ban xã hội nhìn thành tích môn xã hội của tôi với ánh mắt đầy thèm muốn, họ đến dò hỏi nhưng đều bị các giáo viên môn tự nhiên hiện tại của tôi từ chối.

Bây giờ dù tôi có muốn chuyển lại về lớp xã hội, cũng chưa chắc các giáo viên sẽ đồng ý.

Mặc dù đây là trường tư thục, nhưng không phải tất cả học sinh đều xuất thân từ gia đình giàu có.

Trong số bạn bè của tôi, nhiều người có hoàn cảnh gia đình ở mức khá giả, so với họ, nhà họ Tần của tôi thực sự được coi là nhà giàu.

Tần Diệp rất hài lòng với thành tích của tôi, nhưng khi ông ta yêu cầu tôi về nhà tham dự tiệc tối, tôi vẫn từ chối.

Tôi biết buổi tiệc đó có nghĩa gì.

Ông ta đang bắt đầu đánh giá giá trị của tôi.

Trong số những người có gia thế tương xứng, ông ta đang tìm kiếm một người có thể giúp ích cho sự nghiệp của nhà họ Tần.

Tần Hoài Thước hiện vẫn độc thân, chính vì Tần Diệp vẫn đang đánh giá các cô gái từ những nhà khác.

Sự phản kháng của tôi khiến ông ta không hài lòng, ông ta ngừng cấp tiền cho tôi.

Một người cha chỉ nuôi con gái mình chưa đầy hai năm lại kiêu ngạo như quân vương chuyên chế, đây là điều mà tôi thấy là hoang đường nhất.
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 7: Chương 7



Có lẽ ông ta đang chờ tôi cúi đầu trước ông ta để được trở lại cuộc sống sung túc, đồng thời ra lệnh cho nhà Tần không được hỗ trợ tài chính cho tôi.

Có lẽ ông ta đã quên rằng, đứa con gái về nhà chưa đầy hai năm này, thực ra chưa từng được hưởng cuộc sống sung túc như ông ta nghĩ.

Tôi có thể đắm chìm trong thời đại hiện giờ, nhưng tôi không bao giờ đắm chìm vào tiền bạc và danh lợi.

Đối với một người sắp trưởng thành như tôi, thời đại này có quá nhiều cách để kiếm tiền.

Cách trực tiếp và phù hợp nhất với một học sinh như tôi, có lẽ là làm gia sư.

Thật trùng hợp, trường học này không thiếu những người giàu có.

Nhà họ Tần không thể giúp tôi, tôi có thể tìm đến người khác.

Mối quan hệ thực sự rất quan trọng.

Lớp trưởng của tôi nói cô ấy tìm được một học sinh không thiếu tiền, chỉ cần làm gia sư cho họ, mức lương rất hấp dẫn.

Cha mẹ của người ta rất hào phóng.

Lớp trưởng là người rất tốt, nhà cô ấy làm kinh doanh bất động sản, gia thế hẳn là không tệ. Tôi không biết nhà cô ấy thuộc tầng lớp nào, nhưng thực sự chưa thấy người nào xung quanh dám mếch lòng cô ấy.

Tôi vui vẻ nhận lấy sự tốt bụng của cô ấy.

Khi đến nhà của học sinh theo đúng thời gian hẹn, tôi thấy một biệt thự rất lớn, lớn hơn nhiều so với nhà họ Tần.

Phong cách rất phô trương.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi đã quen với môi trường xung quanh, mặt không biến sắc bước vào, rồi nhìn thấy Lâm Hạo Thạnh đang ngồi trên ghế sofa như một sếp sòng.

“...”

Phản ứng của cậu ta dữ dội hơn tôi, như thể giẫm phải rắn, lập tức nhảy dựng lên.

“Tần Diệu Đồng, cậu, cậu, cậu, đến nhà tôi làm gì?”

Thì ra là vị đại thiếu gia này.

Tôi cười một tiếng:

“Lâm Hạo Thạnh, lâu rồi không gặp.

Làm quen lại nhé, tôi là Tần Diệu Đồng, cũng là gia sư mà phụ huynh của cậu đã thuê.”

“...”

Việc Lâm Hạo Thạnh cãi nhau với người giám hộ của mình để đổi gia sư không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.

Cuối cùng, Lâm Hạo Thạnh ngồi xuống bên cạnh tôi với vẻ mặt không hề vui vẻ.

Rõ ràng là cậu ta đã thất bại trong việc phản kháng.

Đại thiếu gia hung hăng nhìn tôi: “Đừng tưởng mẹ tôi thích cậu thì cậu có thể muốn làm gì thì làm, có tin tôi đuổi cậu ra khỏi đây ngay lập tức không?”

Tôi khẽ cười: “Thử xem?”

Cậu ta tức điên lên.

Con người Lâm Hạo Thạnh thực sự nói chuyện không dễ nghe, cậu ta thường xuyên buông ra mấy câu như: “Chẳng phải nhà họ Tần nhận nuôi cô à? Sao cô còn phải đi làm thêm vậy?”

Tôi không phản ứng gì với lời của cậu ta, chỉ tập trung vào thành tích học tập của cậu ta.

Môn toán của Lâm Hạo Thạnh tệ đến mức tôi không biết nói gì, điểm duy nhất có thể khen ngợi là môn Văn và tiếng Anh.

Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho họ.

Điều này tôi hiểu rõ.

Tôi cần phải đưa Lâm Hạo Thạnh lên một tầm cao mới.

Mẹ cậu ta trả quá nhiều rồi.

12

Học phí năm cuối cấp ba là do tôi tự chi trả.

Nghỉ hè năm lớp mười một, tôi không về nhà họ Tần, Tần Diệp cũng đủ độc tài chuyên chế, ông ta không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ tôi.

Tôi dành cả mùa hè để thử nhiều công việc bán thời gian.

Một số việc mang lại thu nhập cao, tôi kiếm được kha khá, sau đó còn xin được học bổng trên trường.

Trường tư thục này có mức học phí đắt đỏ, nhưng số tiền học bổng cũng rất hậu hĩnh.

Cuộc sống của tôi không gặp vấn đề gì.

Sau kỳ thi giữa kỳ đầu tiên năm lớp mười hai, phụ huynh của Lâm Hạo Thạnh rất hài lòng với kết quả gia sư của tôi, tôi nhận được khoản thù lao khá lớn, tiếp tục dạy kèm cho cậu ta.

Dĩ nhiên, cậu ta không phải là “khách hàng” duy nhất của tôi.

Nhưng cậu ta chính là "thành quả sống" của tôi.

Sự tiến bộ trong học tập của Lâm Hạo Thạnh khiến vài phụ huynh của bạn bè thân thiết của cậu ta liên hệ với tôi, nhưng do lịch trình trùng nhau quá nhiều, ban đầu là dạy một kèm một, sau đó tôi quyết định dạy nhóm.

Chỉ có Lâm Hạo Thạnh vẫn được dạy riêng, tôi phải giữ thể diện cho mẹ cậu ta.

Mấy thiếu gia nhà giàu thật sự khó quản, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến điểm số, thứ duy nhất khiến họ để ý chính là tâm lý ganh đua nội tại.

Khi một người tiến bộ, dần dần những người khác cũng bị cuốn theo.

Chỉ là sự nghiệp gia sư này không thể kéo dài lâu, vì sau đó trường sắp xếp cho tôi tham gia các kỳ thi học sinh giỏi.

Những việc khác đành phải tạm gác lại.

Học tập là nhiệm vụ hàng đầu của học sinh.

Tôi thấy tên mình trên bảng vàng của trường ngày càng leo cao.

Cái mác “con gái nuôi nhà họ Tần” trên người tôi dần biến mất, thay vào đó là Tần Diệu Đồng.

Thời gian trôi qua, tên tôi đứng đầu bảng.

Không chỉ trong trường, mà cả thành phố, thành tích của tôi luôn nằm trong top đầu.

Kỳ thi đại học gần kề, một số bạn xung quanh trở nên thoải mái hơn, gia đình họ đã chuẩn bị sẵn con đường bằng phẳng.

Tôi nghe nói Tần Tư Vũ sẽ đi du học cùng Hạ Phạm.

Khi nghe tin này, với tinh thần trách nhiệm với khách hàng cũ, lúc gặp Lâm Hạo Thạnh, tôi còn an ủi cậu ta vài câu, khuyên cậu ta tập trung ôn thi đại học.

Kết quả Lâm Hạo Thạnh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, cậu ta cứ "cậu, cậu, cậu,..." mãi mà không nói được câu nào ra hồn.

Thậm chí trông cậu ta còn có chút tức giận, không biết có phải vì lời của tôi đã chạm vào nỗi lòng của cậu ta hay không.

13

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài.

Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tần Hoài Thước, anh ta hỏi tôi: "Em định khi nào về nhà?"

Tôi ngập ngừng một chút: "Có chuyện gì sao?"

Tần Hoài Thước hỏi tôi: "Em định giận dỗi cha mẹ đến khi nào? Kết quả thi đại học của em sắp công bố rồi, sau đó cả nhà sẽ tổ chức tiệc mừng nhập học cho em và Tư Vũ. Mấy năm đại học, em định tự mình làm thêm để trang trải cuộc sống hay sao?"
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 8: Chương 8



Anh ta phân tích lợi hại với tôi, chỉ cần tôi cúi đầu nhận lỗi, mọi chuyện sẽ qua đi, hoặc có lẽ đã qua từ lâu rồi.

Thành tích của tôi đã đưa ra câu trả lời.

Vào ngày công bố kết quả thi đại học, tôi làm mới trang web vài lần nhưng không thấy điểm của mình.

Điều này nằm trong dự đoán của tôi.

Sau đó, điện thoại của tôi liên tục đổ chuông.

Không chỉ các giáo viên tuyển sinh và giáo viên chủ nhiệm năm cuối cấp, mà cả những cuộc gọi từ nhà họ Tần.

Lần này, ngay cả Tần Diệp cũng tự liên lạc với tôi.

Tôi đoán là một vài bên tuyển sinh đã gọi đến nhà họ Tần.

Có lẽ họ đã dùng thông tin của người thân lúc nhập học.

Tôi không biết mình đứng ở vị trí nào, nhưng rõ ràng là không tệ.

Đáng tiếc là, hiện tại trong hộ khẩu của tôi chỉ có mình tôi.

Ý của Tần Diệp là tôi nên chọn một trường top đầu, về chuyên ngành thì nghe theo lời khuyên của ông ta, ông ta nói tôi nên theo ngành Luật hoặc Tài chính là tốt nhất, ngoại ngữ cũng rất ổn.

Trước khi tôi đưa ra quyết định, kết quả được công bố.

Thủ khoa toàn tỉnh.

Tôi không ngạc nhiên, vì tôi đã nỗ lực rất nhiều trong một thời gian dài để đạt được kết quả này. Cho dù kết quả cuối cùng là gì, đó đều là thành quả của sự cố gắng của tôi.

Sau khi từ chối lời mời của nhiều bên tuyển sinh, cuối cùng tôi đã chọn vào trường mình yêu thích.

Chỉ là khi tin tức truyền về nhà họ Tần, Tần Diệp nổi giận đùng đùng.

"Một đứa con gái như con, học trường đại học nào chẳng được, sao cứ phải chọn Học viện Quốc phòng?"

Nhà họ Tần làm kinh doanh, lĩnh vực này hầu như không liên quan gì đến lựa chọn của tôi.

Không chỉ Tần Diệp không hiểu, mà ngay cả người mẹ hiện tại của tôi, bà Lâm Ngọc, cũng không hiểu.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ta ánh lên vẻ không tán thành cùng nỗi lo lắng xa lạ mà tôi chưa từng thấy, bà ta nói: "Diệu Đồng, con gái học ngành này vất vả lắm, con không cần phải chọn con đường như thế."

Tần Hoài Thước nhíu mày: "Rốt cục em đang nghĩ gì vậy?"

Ngay cả Tần Tư Vũ, trên mặt cô ta cũng hiện rõ vẻ bối rối.

Tôi chỉ có thể đáp: "Em biết mình đang làm gì."

Con đường tôi đi, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.

14

Tôi vẫn nhớ rõ sau khi tôi được nhận vào trường, phía trường học đã kinh ngạc suốt một thời gian dài. Thực tế, thành tích của trường năm đó đều rất ấn tượng.

Những học sinh mà tôi dạy kèm đều có tiến bộ, đặc biệt là Lâm Hạo Thạnh. Cậu ta đã đỗ vào một trường đại học khá tốt, nghe mẹ cậu ta nói là muốn sắp xếp cho cậu ta đi theo con đường chính trị.

Thật khó tưởng tượng, một người trước đây ngang ngược liều lĩnh, giờ lại bắt đầu trở nên chín chắn hơn.

Tôi tham dự buổi tiệc mừng Lâm Hạo Thạnh đỗ đại học.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là cậu ta không mời Tần Tư Vũ, hoặc có thể là Tần Tư Vũ không đến.

Cậu ta mặc một bộ vest, trông cũng khá chỉn chu.

Nhưng vẻ mặt của cậu ta có chút gượng gạo.

Tôi cầm ly rượu lên chúc mừng cậu ta: "Chúc mừng nhé."

Lâm Hạo Thạnh nhìn tôi không nói gì, tôi liền cúi xuống nhìn lại trang phục của mình.

Dù không phải hãng lớn nhưng là chiếc sườn xám màu xanh khói mà tôi yêu thích, tôi nghĩ mình ăn mặc rất chỉnh tề.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng của Lâm Hạo Thạnh lúc này không còn chút sắc bén nào nữa. Cậu ta do dự một lúc, cuối cùng tôi nghe thấy từ miệng cậu ta ba chữ: "Xin lỗi cậu."

"Trước đây là tôi sai, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi trong hơn một năm qua."

Đại thiếu gia có lẽ không quen việc xin lỗi, lúc nói chuyện, mặt cậu ta đỏ lên, trông có chút căng thẳng.

Tôi cười một tiếng: "Tôi nhận lời xin lỗi, nhưng cảm ơn thì không cần đâu. Nếu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn mẹ cậu đã nguyện ý tin tưởng tôi và trả mức lương theo giờ cao như vậy."

Dù sao tôi cũng là người nhận tiền để làm việc.

Lâm Hạo Thạnh có vẻ như còn muốn nói gì đó, nhưng có người đến chào cậu ta, là một vị trưởng bối. Tôi mỉm cười, không làm phiền họ nữa.

Nhà họ Tần cuối cùng cũng nhận ra tôi không màng đến sự nghiệp to lớn của họ. Trong việc lựa chọn cho tương lai, tôi cũng không nghe theo bất kỳ lời khuyên nào của họ.

Tần Diệp buông lời đe dọa một lần nữa, nói sẽ đợi đến lúc hối hận rồi quay về cầu xin ông ta.

Tôi không biết sự tự tin của ông ta đến từ đâu.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, tôi đi học.

Trường đại học của thời đại này.

Hơn hai năm qua, tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hiện đại và học được không ít điều.

Nếu là tôi của ngày trước, chắc chắn tôi không thể tưởng tượng ra được thế giới ngày nay sẽ như thế nào.

Sau khi đại học khai giảng, tôi và nhà họ Tần càng ít liên lạc hơn, lễ tết tôi cũng hiếm khi về quê.

Nơi đó trước kia không phải là nhà của Tần Diệu Đồng, bây giờ cũng tuyệt đối không thể là nhà của tôi.

Một nơi không có cảm giác bản thân mình thuộc về nơi đó, sao có thể gọi là nhà được chứ?

15

Thời đại học của tôi rất bận rộn, nhưng cũng vô cùng phong phú và vui vẻ. Tôi đã quen biết nhiều bạn mới, học được rất nhiều điều mới mẻ.

Sau khi tốt nghiệp cử nhân, tôi tiếp tục học lên thạc sĩ.

Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe tin Tần Tư Vũ và Hạ Phạm đã kết hôn. Nhưng tôi không thể tham dự lễ cưới của họ vì lúc đó tôi đang tham gia một dự án kín cùng với giáo sư hướng dẫn, không được mang điện thoại theo bên người. Lúc tôi kiểm tra điện thoại, đám cưới của cô ta đã kết thúc từ mấy ngày trước.

Tần Diệp vẫn còn tức giận, nhưng ông ta không thể quản được tôi.

Lúc tôi sắp tốt nghiệp thạc sĩ, tôi nhận được điện thoại từ Tần Hoài Thước. Anh ta nói: "Ngày 16 tháng sau anh cưới, em đến dự không?"
 
Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Chương 9: Chương 9



Anh ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi, việc kết hôn là chuyện bình thường. Nghe nói cô dâu là một tiểu thư danh giá môn đăng hộ đối, đã yêu Tần Hoài Thước ba năm.

Có lẽ Tần Hoài Thước đã rút kinh nghiệm nên thông báo cho tôi trước hơn một tháng.

Dĩ nhiên tôi không thể hứa chắc chắn. Tôi nói: "Nếu không trùng lịch, em sẽ đến dự."

Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc mới tỉnh dậy ở thời đại này.

Đến giờ tôi vẫn khắc ghi một điều, bản thân tôi không có tư cách để buông bỏ quá khứ thay cho Tần Diệu Đồng.

Và từ góc nhìn của tôi, tôi cũng không đồng tình với quan niệm gia đình như vậy.

Không lâu nữa, tôi sẽ học tiến sĩ.

Biết tin tôi về nhà dự đám cưới, giáo sư hướng dẫn của tôi nhíu mày đi làm đơn xin nghỉ.

Lúc tôi trở về, bên cạnh có hai vệ sĩ đi cùng. Mặc dù họ mặc thường phục nhưng khí chất trên người khó mà che giấu.

Tại đám cưới của Tần Hoài Thước, tôi thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Trong số họ, có người vẫn đang sống buông thả, có người đã kết hôn sinh con.

Lúc tôi xuất hiện, thậm chí có người không nhận ra tôi là ai.

Chỉ khi ánh mắt họ dừng trên mặt tôi và Tần Hoài Thước, họ mới ngạc nhiên, cúi đầu thì thầm bàn tán.

Mặt tôi không thay đổi nhiều, nhưng xét cho cùng thân thể này và Tần Hoài Thước là anh em ruột, việc chúng tôi có nét giống nhau cũng là chuyện bình thường.

Đặc biệt là Tần Hoài Thước cao 1m85, còn chiều cao của tôi cũng đạt 1m75.

So sánh với những người khác, Tần Tư Vũ có vóc dáng nhỏ nhắn hơn nhiều, ngũ quan càng không có nét tương tự với những người trong nhà họ Tần.

Những lời đồn đại luôn có thể đi theo hướng vô cùng kỳ lạ, ví dụ như đã có người bàn tán về việc tôi và Tần Tư Vũ, ai mới thực sự là con gái ruột.

Nhưng xét đến việc suốt những năm qua, người luôn tỏa sáng trước mặt mọi người là cô ta, nhiều người nghiêng về phía tôi là con gái ngoài giá thú của Tần Diệp, bởi vì nhà họ Tần không cần thiết phải nhận nuôi thêm một đứa con gái khi đã có đủ nếp đủ tẻ.

Nhưng dù người khác có suy đoán thế nào, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà họ Tần.

Lúc gặp Tần Hoài Thước và vợ mới cưới của anh ta, tôi vẫn tặng quà cưới và chúc phúc.

Tần Hoài Thước nhìn tôi với vẻ mặt khá phức tạp, ánh mắt anh ta lướt qua hai vệ sĩ đi theo sau tôi, nhẹ nhàng nói: "Xem ra nếu người anh trai này không gửi thiệp mời sớm, em cũng không thể về được nhỉ."

Tôi không nói gì, đúng là như vậy.

Có lẽ anh ta đã nhận ra con đường tôi đi khác với những gì họ từng biết.

Tôi không có nhiều tinh thần trách nhiệm và cảm xúc với nhà họ Tần.

Tần Hoài Thước hỏi: "Em có muốn đi chào cha mẹ không?"

"Lát nữa em sẽ đi sau." Tôi đáp.

Tôi không ngờ lại gặp Lâm Hạo Thạnh ở đây, giờ cậu ta thực sự đã trưởng thành và ổn định hơn trước, sau khi tốt nghiệp, cậu ta đã bước vào con đường chính trị, có gia đình nâng đỡ, cậu ta không hề đi sai đường, tương lai rất thuận lợi.

"Tần Diệu Đồng." Cậu ta gọi tôi, trên mặt lộ vẻ bối rối: "Lâu rồi không gặp, dạo này cậu có khỏe không?"

Những ký ức về Lâm Hạo Thạnh lướt qua trong đầu tôi, tôi thực sự khó có thể liên tưởng đến người đàn ông lịch lãm trước mặt với người từng đe dọa tôi trong lớp học.

Tôi gật đầu: "Tôi khỏe, còn anh?"

Cậu ta cười: "Tôi cũng khỏe."

Một lát sau, cậu ta hỏi: "Lần này về, cậu định ở lại bao lâu?"

Tôi trả lời: "Ngày mai tôi đi rồi."

Trong phòng thí nghiệm còn một đống dữ liệu đang chờ tôi xác nhận.

Trên mặt Lâm Hạo Thạnh dường như thoáng hiện vẻ thất vọng, một lúc sau, tôi nghe thấy cậu ta khẽ cười một tiếng.

“Giờ cậu đúng là người bận rộn, bình thường muốn liên lạc cũng không liên lạc được.”

Tôi không phủ nhận, đúng là đôi khi tôi trả lời tin nhắn của người khác hơi chậm.

Đang nói chuyện, mẹ Lâm Hạo Thạnh đi tới, bà ấy cũng coi như có ơn tri ngộ với tôi, tôi lập tức chào bà ấy.

“Chào bác ạ, lâu rồi không gặp bác.”

Mẹ Lâm Hạo Thạnh giờ trông vẫn là một người phụ nữ trang nghiêm và thanh lịch, bà ấy mỉm cười với tôi:

“Là Diệu Đồng à, giờ xinh đẹp thế rồi, đã có bạn trai chưa? Hạo Thạnh nhà bác có cơ hội không?”

Vừa nghe bà ấy nói xong, Lâm Hạo Thạnh liền sững lại: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Tôi nhìn đối phương, cũng hơi khựng lại, sau đó khẽ cười: “Bác ơi, con thấy nhiều cô gái đang liếc nhìn Lâm Hạo Thạnh lắm đấy.”

Lâm Hạo Thạnh nói: “Đừng để ý mẹ tôi, bà ấy đùa đấy, giờ bà ấy nhìn ai cũng nói thế, như thể tôi là hàng tồn kho ấy.”

Khúc nhạc dạo này cũng chỉ là một cuộc trò chuyện xã giao rất bình thường trong đám cưới của Tần Hoài Thước.

Sau khi tham dự đám cưới xong, tôi đi gặp mặt cha mẹ Tần, không ngờ rằng bên cạnh họ còn có một người đàn ông trẻ, nhìn cách Tần Diệp giới thiệu, tôi cũng đoán được phần nào.

Tôi nói: “Ngày mai con đi rồi.”

Tần Diệp nhíu mày: “Sao gấp thế? Con đi học mà, sao như bị trường học mua đứt vậy?”

Bà Lâm Ngọc đứng cạnh nói: “Đây là con trai thứ ba nhà họ Lý, bạn của anh trai con, hai thanh niên làm quen đi nhé?”

Tôi bật cười, chợt nhớ đến việc một đàn anh than thở về nhà nghỉ lễ bị ép đi xem mắt.

“Không cần làm quen, cũng không cần giới thiệu đối tượng kết hôn cho con.” Giọng tôi rất bình tĩnh: "Bây giờ muốn kết hôn với con, người thân trực hệ trong ba đời phải qua được thẩm tra chính trị, các vị có chấp nhận được không?”

“...”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi không để ý đến việc cặp vợ chồng này tức giận thế nào.

Lúc định đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Tần Tư Vũ và Hạ Phạm ở hành lang.

Cặp thanh mai trúc mã này sau khi kết hôn, cuộc sống không ngọt ngào như tôi tưởng tượng, họ đang cãi nhau, Hạ Phạm định đi ra ngoài, Tần Tư Vũ muốn kéo cậu ta lại.

Tôi nghe thấy giọng Hạ Phạm vang lên: "Em có biết lúc nãy khi bàn đó nói Tần Hoài Thước và Tần Diệu Đồng trông giống anh em hơn, họ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ thế nào không?"
 
Back
Top Bottom