Trong một ngày hè oi ả, chương trình tuyển chọn thần tượng chính thức khai máy.
Những gương mặt trẻ trung, đầy nhiệt huyết tụ họp trong ký túc xá để bắt đầu hành trình 100 ngày chinh phục ước mơ.
Giữa đám đông náo nhiệt ấy, có hai chàng trai tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau là Hồ Đông Quan và Thái Lê Minh Hiếu.Hiếu, chàng người mẫu ảnh 1m8 với gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng nụ cười lại có chút… ngốc nghếch một cách dễ thương.
Quan thì ngược lại, 1m78, từng là dancer tự do, tính cách trầm tĩnh và có phần ít nói.
Cả hai ở hai nhóm phòng khác nhau, ban đầu chỉ chào nhau xã giaoẤy vậy mà, khi buổi luyện tập vũ đạo đầu tiên diễn ra, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
“Bước chân phải đạp mạnh, rồi xoay nhẹ hông, đừng cứng quá,” Quan chỉnh lại động tác cho Hiếu sau buổi tậpHiếu nhăn mặt “Chắc em nên quay về làm mẫu ảnh quá.
Em múa như con robot…”
Quan cười nhẹ, giọng trầm trầm“Thế thì để anh ‘lập trình’ lại cho.”
Hiếu nhìn Quan, cười toe “Gọi anh là gì cơ?
Quan hơn em có 3 tuổi thôi mà!"
“Thế cũng là anh rồi, nhóc à.”
Từ hôm ấy, Minh Hiếu bắt đầu đi theo Quan trong các buổi luyện vũ đạo, hỏi han, nhờ chỉnh động tác.
Còn Quan, lúc đầu có chút khó chịu với người cứ ríu rít bên cạnh, nhưng rồi cũng dần quen.
Có hôm Hiếu lén mang nước, có hôm thì kẹo dẻo, có hôm chỉ đơn giản ngồi cạnh, không nói gì, nhìn Quan tập luyệnTrong căn phòng luyện tập lúc đêm khuya.“Hiếu, sao hôm nay tập chăm quá vậy?”
Minh Quân, một thực tập sinh cùng nhóm, vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
Minh Hiếu thở dốc, ánh mắt lén liếc sang phía Quan “Muốn bắt kịp một người.”
Minh Quân bật cười “Gà bông à?”
Hiếu ngơ ngácSao anh biết?Vì cậu cứ nhìn Quan như sắp ‘nuốt chửng’ cậu ta luôn ấy
Em... em chỉ ngưỡng mộ thôi
Ừ, ngưỡng mộ đặc biệt
Ở một diễn biến khác, trong phòng nghỉ, Đức Luyện bạn thân nhất của Quan ghé tai cậu nói nhỏ “Nè, tôi thấy thằng nhóc Minh Hiếu cứ nhìn cậu mãi.”
Quan vẫn gập người kéo căng cơ chân, không ngẩng lên: “Nó cần tập nhiều, tôi giúp nó thôi.”
“Giúp gì mà hôm qua còn đi mua bánh mì đêm cho nó?”
Quan im lặng một lúc, rồi nói khẽ: “Nó hay cười.
Ở đây, không phải ai cũng giữ được nụ cười như nó.”
Đông Quan anh cả của nhóm, bước vào phòng, giọng ấm áp “Mấy đứa đừng thức khuya quá, mai có bài thi rồi.”
“Anh Quan” Hiếu lí nhí, “Anh thấy em nhảy thế nào?”
Đông Quan xoa đầu Hiếu, cười hiền: “Còn vụng, nhưng có người chỉ em rồi đúng không?”
Minh Hiếu đỏ mặt, không dám nhìn sang Quan.
Quan thì chỉ nhẹ giọng đáp“Chỉ vài bước thôi.”
Tối hôm đó, sau khi cả nhóm luyện xong vũ đạo, Hiếu chần chừ một lúc rồi lén để lại một chiếc kẹo chanh trên bàn Quan với mẩu giấy nhỏ
“Kẹo này chua, nhưng ăn rồi sẽ dễ chịu hơn.
Như anh vậy.”
Quan cầm mảnh giấy, khẽ cười.
Cậu lẩm nhẩm “Thằng nhóc này…”
Sáng hôm sau, Hiếu bước vào phòng đã thấy một lon cà phê sữa đặt trên bàn mình cùng một mảnh giấy khác:
“Dậy sớm rồi còn ngáp.
Uống đi, cho tỉnh táo.
Anh”
Minh Hiếu cười tít mắt.
Một ngày nọ, trong lúc chuẩn bị cho buổi biểu diễn đầu tiên trên sân khấu, Minh Hiếu hồi hộp run tay, dây mic bị rối, mắt nhìn lung tung.
Quan bước đến, cài lại mic cho cậu, tay khẽ chạm vào má Hiếu, giọng nhỏ nhẹ: “Không sao đâu.
Cứ là em thôi.”
Hiếu lí nhí: “Anh có tin em sẽ làm được không?”
“Tin.
Vì anh thấy em đang cố gắng mỗi ngày.”
Tối hôm ấy, sau màn biểu diễn, cả nhóm ngồi nghỉ ở hành lang.
Đức Luyện huých Quan: “Kìa, nó đang chờ cậu kìa.”
Quan thở dài, đứng lên tiến lại gần Minh Hiếu, hai người đứng bên nhau dưới ánh đèn vàng vọt.
Hiếu lên tiếng trước: “Nếu em… có tình cảm với anh.
Anh sẽ thấy phiền không?”
Quan không trả lời ngay.
Cậu chỉ cúi xuống, thì thầm bên tai Hiếu:
“Anh không biết từ khi nào, nhưng mỗi khi em không cười, anh lại muốn chọc cho em cười lại.”
Hiếu ngơ ngác, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“Vậy... mình là gì của nhau?”
Quan nhìn cậu, ngón tay khẽ chạm vào trán Hiếu: “Là gà bông.”
Kể từ đó, trong show “Dream Boys”, người ta luôn thấy một cậu nhóc hay cười đi bên cạnh chàng dancer trầm lặng.
Và ở đâu đó giữa những buổi tập mệt nhoài, những lần vấp ngã, hai trái tim từng xa lạ bỗng chạm nhau.
Không ồn ào, không phô trương, chỉ là những cái nhìn nhẹ nhàng, những món quà nhỏ, những câu nói vu vơ nhưng chứa đựng cả một thế giới gà bông đáng yêu.