Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 40: Chương 40



Cô lướt sang video tiếp theo, không ngờ vẫn là bọn họ!

Nhưng mà, lần này người làm bánh rán đã đổi thành Tống Nhất Phàm.

Có lẽ là đã rút kinh nghiệm từ lần trước, bột bánh trông loãng hơn một chút so với lúc trước.

Tống Nhất Phàm cẩn thận đổ bột lên mặt chảo, sau đó tràn đầy tự tin quét một vòng.

—— Toàn bộ đều bị quét đi! Để lộ ra mặt sắt đen nhánh!

Bột bánh thật sự là quá loãng, thậm chí còn chưa kịp đông lại!

Cậu ấy luống cuống tay chân vội vàng tiếp tục quét điên cuồng, chổi cao su cũng không kịp xoay tròn, biến thành lắc trái lắc phải.

Người quay video hỏi: "Sư phụ anh làm mấy năm rồi?"

Tống Nhất Phàm bình tĩnh: "Làm nhiều năm rồi."

Người quay video tinh quái cho tai cậu ấy một cảnh quay đặc tả không nhìn rõ khuôn mặt phía dưới khẩu trang, nhưng lỗ tai lại đỏ rực.

Quét nửa ngày, bột toàn dính vào chổi cao su, ngược lại chảo làm bánh rán trông sáng bóng, còn rất sạch sẽ.

Tống Nhất Phàm điên cuồng lên tiếng, có ý đồ đánh lạc hướng sự chú ý của người quay video: "Cái kia, tôi rửa nồi trước, sau đó lại làm tiếp!"

Anh Hạo đã sắp phát điên ở bên cạnh, người quay video cũng cười đến mức ngay cả điện thoại di động cũng không cầm nổi.

Trần Nhiễm đang nhịn cười rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô sợ Tiểu Lý trong đại sảnh nghe thấy nên đã chạy ra sau bếp đi vào trong sân, cười như điên.

Cô sắp cười ch·ết rồi ha ha ha ha!

Bữa tối, nhóm cảnh sát ngày đầu tiên nằm vùng thất bại đã tiến hành phê bình và tự phê bình một cách sâu sắc.

"Không phải các cậu đã xem video hướng dẫn của trung tâm dạy nghề rồi sao? Không phải đều nói là biết rồi sao?"

Anh Hạo có tuổi tác lớn hơn một chút, không da mặt mỏng giống Tống Nhất Phàm: "Tôi cũng đã xem hiểu rồi... Nhưng đây không phải là do có khách nhìn nên lo lắng sao!"

"Tôi cảm thấy, vẫn là dụng cụ này không được! Cái chổi cao su kia nó thật sự dính, tôi định buổi tối lấy cái xẻng không dính ở nhà thử xem..."

"Đợi chút nữa lại luyện tập!"

Tống Nhất Phàm nhỏ giọng kháng nghị: "Em cảm thấy, luyện một hai ngày cũng không thể làm được, hay là em đi giả làm cặp tình nhân đi ngang qua? Không cần thiết phải bày quán đâu."

"Giả cái gì mà tình nhân! Có tình nhân nhà ai mà đi bộ bên cạnh công trường? Đầu óc có vấn đề à? Hơn nữa trong đồn chúng ta chỉ có Thi Hàm là nữ, sao, để ai giả gái đây?"

"Hay là giả làm sinh viên? Không phải bên cạnh có trường đại học sao?"

"Sinh viên cũng không thể đi bộ suốt ngày ở đó, không đi học à? Cậu nhìn xem ban ngày có mấy sinh viên ra ngoài đi bộ không? Hơn nữa các cậu trông có giống sinh viên không?"

Trần Nhiễm lại không nhịn được cười!

Buổi tối đông người, hơn nữa giữa trưa có một màn hài kịch nhỏ, hiện tại cô cũng thoải mái ngồi cùng bàn ăn cơm với sở trưởng.

Nhưng mà, cười ra tiếng trước mặt mọi người luôn không tốt lắm, Trần Nhiễm giả vờ mình đang nhặt đồ, cúi đầu nằm rạp dưới bàn cười như điên.

Trên bàn, mọi người đều thấy, Trần Nhiễm - người có trù nghệ cao siêu, lưng run lên bần bật, khiến người ta lo lắng cô sẽ cười đến mức ngã lăn ra đất.

Vương Trường Hải bất đắc dĩ vỗ vỗ Trần Nhiễm: "Được rồi, Nhiễm Nhiễm à, ngồi dậy cười đi."

Trần Nhiễm thật sự không nhịn được nữa, cô ngồi thẳng dậy, cười thành tiếng.

Một bàn người đều rất bất đắc dĩ, nhìn nhau rồi cũng cười rộ lên.

Mắt Lưu Thi Hàm đột nhiên sáng lên: "Chúng ta không được, nhưng không phải còn có Tiểu Nhiễm sao, hay là, để Tiểu Nhiễm đi mở cái sạp nhỏ này?"

Vương Trường Hải đồng ý: "Được! Dù sao hiện tại nhân viên chủ yếu đều ở bên ngoài, trong đồn cũng không có người ăn cơm..."

Ánh mắt của ông ấy dừng lại ở sở trưởng Cao - người nhất định phải ở lại trong đồn.

Sở trưởng Cao giả vờ tức giận, nhíu mày: "Các cậu được lắm, kéo đầu bếp ra ngoài nằm vùng, để tôi - một sở trưởng ở trong đồn ăn mì ăn liền đúng không?"

Trần Nhiễm đang định nói gì thì thấy sở trưởng Cao cười: "Được! Cho các cậu biết, công lực nấu mì ăn liền bao nhiêu năm nay của tôi thâm hậu đến mức nào!"

Ông ấy xua tay: "Ngày mai Nhiễm Nhiễm đi cùng họ, chú xin cho cháu thêm một phần lương của cảnh sát hỗ trợ! Để đám quay video kia được mở mang tầm mắt, nằm vùng của chúng ta cũng có trình độ!"

Mang theo sự mong đợi của toàn bộ đồn công an, sáng sớm hôm sau, Trần Nhiễm thức dậy để chuẩn bị nguyên liệu.

"Nhiễm Nhiễm đã nghĩ kỹ quầy hàng nhỏ bán gì chưa?"

Anh Hạo và Tống Nhất Phàm đã đến từ sớm, hơn 3 giờ sáng đã đi chợ, mua về tất cả các loại rau, thịt theo yêu cầu của Trần Nhiễm.

Vương Trường Hải cũng đến rất sớm, ông ấy xắn tay áo chuẩn bị tự mình ra trận: "Nhiễm Nhiễm, chỗ đồ ăn này đều phải rửa sạch cho hôm nay à?"

Cô Vương tìm ông ấy là vì muốn cho Trần Nhiễm một nơi làm việc an toàn, bảo ông ấy chiếu cố cô gái nhỏ một chút.

Ai ngờ, kết quả là đám đàn ông to con này còn phải để cô gái nhỏ giúp đỡ!

Ông ấy chỉ có thể làm nhiều việc hơn, làm nhiều việc ở quầy hàng hơn. Còn có đám người nhà họ Trần kia, ông ấy cũng sẽ để mắt tới.

"Đúng vậy, đều phải rửa sạch, hôm nay chúng ta bán bánh cuốn. Đỡ vất vả, có thể rảnh tay quan sát."

Đương nhiên, Trần Nhiễm quyết định bán bánh cuốn ở quầy hàng còn có một nguyên nhân khác: Thực đơn này của cô còn cần hơn 9000 lượt người nữa mới có thể mở khóa hiệu ứng đặc biệt!

Hiệu ứng đặc biệt của nhà trẻ là niềm vui thời thơ ấu, hiệu ứng đặc biệt của đồn công an sẽ là gì đây?

Cô nhanh nhẹn bắt đầu nhào bột, chuẩn bị vỏ bánh. Mấy cảnh sát khác cùng nhau rửa rau, thái rau, Tiểu Lý thong thả đến muộn cầm lấy mấy củ khoai tây, bắt đầu nạo sợi.

"Để chú chiên xúc xích và gà rán nhé?"

Sở trưởng Cao cũng đến, tuy rằng đã xin thêm cho Trần Nhiễm một ít phúc lợi, nhưng để một nhân viên tạm thời làm nhiều việc như vậy, ông ấy có chút băn khoăn.

Toàn bộ bảy người trong đồn công an đều đến, mọi người đồng tâm hiệp lực cho nên rất nhanh đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết để mở quầy.

"Thơm quá..."

Mấy người đều chưa ăn cơm, Trần Nhiễm quyết đoán nướng mấy cái bánh, mỗi người một cái, ăn kèm với món ăn gọi sẵn, lại thêm chút cháo kê, ăn đến thỏa mãn.

Tống Nhất Phàm ăn đến mức kinh ngạc, hôm qua cậu ấy còn nghi ngờ lời khen của Vương Trường Hải, hôm nay xem ra, dường như cũng không phải là không thể?

"Nhiễm Nhiễm, nghe phó trưởng Vương nói, cô làm món Đầu Sư Tử còn ngon hơn cả Quán rượu nhà họ Trần? Khi nào có cơ hội làm thử?"

Vương Trường Hải vỗ cho cậu ấy một cái: "Có gì ăn nấy đi, đồ vô dụng, còn phải để cô gái nhỏ đi thu dọn cục diện rối rắm cho các cậu!"

Video hôm qua của anh Hạo và Tống Nhất Phàm thật sự đã gây sốt. Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng không ai dám để hai người họ đi nữa.

Thậm chí ngay cả xe ba bánh hôm qua, hôm nay cũng đã đổi thành xe mới.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 41: Chương 41



Sở trưởng Cao đích thân đi mượn xe ăn chuyên dụng, ông ấy khích lệ Trần Nhiễm: "Khá lắm, hôm nay bán bánh cuốn là khác với hôm qua! Đổi cả xe, đám học sinh kia còn ai nhận ra?"

Nhưng mà, chỉ có thể nói, tất cả mọi người đều xem nhẹ trình độ nhàm chán và tò mò của sinh viên.

Hai video ngày hôm qua đã nhanh chóng lan truyền trong nội bộ! Không biết bao nhiêu nhóm chat, điên cuồng suy đoán nguyên nhân cảnh sát nằm vùng.

Mọi người đều rất tích cực, dù sao thì trường học ở ngay đây, nếu vì nguyên nhân của họ mà khiến tội phạm chạy thoát thì chẳng phải là làm nguy hiểm cho mọi người sao?

Rõ ràng là hai đặc vụ mặc thường phục ngày hôm qua không bắt được người.

Cho nên, thậm chí hôm nay có những học sinh nhiệt tình đặc biệt lập nhóm giữ gìn trật tự!

Mục tiêu của họ là: Cố gắng hết sức để quầy hàng của cảnh sát không có khách.

Tiểu Lý mở xe bán đồ ăn vừa mới nhô đầu lên, lập tức bị mấy học sinh không có tiết học theo dõi.

Mọi người rất chuyên nghiệp dời ánh mắt đi, rõ ràng là người ở ngay gần, nhưng vẫn điên cuồng gõ chữ trong nhóm QQ để trao đổi.

"Đến rồi đến rồi! Hôm nay đến cả xe cũng thay đổi rồi!"

"Người cũng thay đổi, tôi thấy không giống hai cảnh sát ngày hôm qua?"

"Đều tại các cậu, tôi nói trước rồi, hôm nay nhất định phải bảo vệ cảnh sát cho tốt, tuyệt đối không để bất kỳ ai qua đó quay video!"

"Vậy mua đồ thì sao? Mua đồ thì có cản hay không?"

Nhóm trưởng do dự một lúc, cuối cùng quyết định: "Nếu là người ở công trường bên cạnh đến mua thì không cản, nếu là học sinh trường chúng ta thì cản lại! Mọi người đừng hành động quá lớn, chú ý cắt cử, đừng đứng ở đây quá lâu!"

"Nhưng mà, có khi nào nhận nhầm không? Nói không chừng không phải đổi xe, mà là người ta thật sự đến thì sao?"

"Người còn chưa bắt được, hôm nay chắc chắn sẽ còn đến! Mọi người bớt xem điện thoại đi, đi lại nhiều hơn, tản ra một chút!"

Tiểu Lý đã dừng xe bán đồ ăn, hôm nay buổi sáng và giữa trưa anh ấy sẽ hỗ trợ cho Trần Nhiễm, buổi chiều sẽ đổi thành Vương Trường Hải đến.

Anh ấy quan sát xung quanh một vòng, không thấy có gì bất thường, chỉ có mấy sinh viên đang đi dạo bên cạnh.

"Xem, bên kia chính là túp lều mà Xà Bì đang ở."

Trần Nhiễm có chút lo lắng, cô cẩn thận nhìn theo hướng mà Tiểu Lý chỉ, nhìn thấy một dãy nhà thép thấp bé. Mái nhà thép dùng ngói amiăng che chắn lộn xộn.

Nhà thép tọa lạc ở một công trường tạm thời không có người, bên cạnh còn có hàng rào thấp, tính che giấu cực mạnh.

"Chỉ có ở vị trí này thì mới có thể quan sát được hướng đi của Xà Bì." Tiểu Lý cũng có chút đau đầu: "Nếu không thì đổi địa điểm khác, hy vọng hôm nay mấy sinh viên quay video kia đừng có đến."

Về phương diện này, Trần Nhiễm lại rất tự tin: "Không sao, anh yên tâm, họ sẽ không nhận ra đâu!"

Cô làm bánh cuốn, không ai có thể nói là không chuyên nghiệp!

Hơn nữa, hôm nay Trần Nhiễm còn hơi hóa trang một chút, ngay cả tạp dề cũng bị làm bẩn một chút trước khi xuất phát. Thoạt nhìn rất giống một người bán hàng rong tiêu chuẩn.

"Được, ban ngày bên này chỉ có một số sinh viên đến mua đồ, sau đó là ba bữa sáng, trưa, chiều, nhân viên cũng sẽ đến mua đồ ăn. Buổi sáng không cần đến, thường sau 10 giờ Xà Bì mới dậy."

"Được."

Trần Nhiễm lấy ra những chiếc bánh đã ủ sẵn, vừa dọn dẹp xong chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn, vừa nhấc con d.a.o mà hệ thống thưởng lên, bắt đầu thái hành.

Con d.a.o này hiệu ứng đặc biệt trước mắt còn chưa được mở khóa, nhưng sử dụng rất thuận tay, phảng phất như là một phần cơ thể của cô, thái đồ ăn rất sảng khoái.

"Ôi, hôm nay cái xe này không phải là xe bán đồ ăn thật đấy chứ? Mau xem thái hành kìa!"

Một trong những thành viên của nhóm bảo vệ thường phục bị kỹ thuật dùng d.a.o điêu luyện của Trần Nhiễm làm cho kinh ngạc. Thậm chí anh ta còn không thể nhìn rõ động tác của con dao!

"Thái hành tây thôi mà, nhìn kỹ lại đi! Tôi tin tưởng cảnh sát chắc chắn sẽ không làm ngơ trước sự an toàn của chúng ta!"

"Đúng vậy, nữ cảnh dùng d.a.o giỏi không phải rất bình thường sao?"

Trần Nhiễm thái xong hành tây và rau thơm, bắt đầu bày mười mấy món ăn kèm lên bàn.

Gà rán, xúc xích rán, gà giòn không xương, còn có rau diếp tươi ngon, hành tây thái lát.

Nhóm trưởng cảm thấy có chút không ổn, mọi người điên cuồng trao đổi trong nhóm.

"Thoạt nhìn cái xe bán đồ ăn này có chút chuyên nghiệp, chẳng lẽ hôm nay thật sự không phải là thường phục?"

"Có phải là cậu quá xem thường cảnh sát rồi không! Mấy món rau diếp, gà rán này mà cậu không làm được sao? Tôi cũng làm được!"

"Đừng ngây người nữa! Đi lại nhiều hơn, đừng để lộ!"

Trần Nhiễm vẫn đang tiếp tục bày thêm đồ ăn lên bàn.

Khoai tây xào chua cay giòn giòn, ớt cay đỏ trộn lẫn trong đó, màu sắc cực kỳ đẹp mắt.

Ớt xanh da hổ mềm nhũn, đã thấm đẫm nước sốt, khi dùng kẹp gắp ra, thậm chí còn bị sức nặng của chính nó làm rách. Toàn bộ ớt xanh da nhăn nheo, vừa nhìn là biết đã chiên rất kỹ.

Trứng gà bên cạnh cũng là da hổ, vừa nhìn lớp vỏ bên ngoài là biết đã chiên rất đúng chỗ. Tiểu Lý hỗ trợ dùng sức hơi mạnh một chút, lập tức kẹp nát một quả, lớp vỏ bên ngoài vàng giòn, bên trong cũng có rất nhiều lỗ, hoàn toàn thấm đẫm nước canh.

Trần Nhiễm vẫn đang lấy đồ ăn ra, trong nhóm bên kia cũng đã bùng nổ nho nhỏ.

"Ớt xanh da hổ! Tôi thích nhất ớt xanh da hổ! Cái này cũng có thể cuốn vào bánh ăn sao?"

"Tôi cảm giác tôi đã ngửi thấy mùi..."

"Cái khoai tây xào kia, ai hiểu không! Nhìn qua thì thấy vẫn còn giòn! Tôi thích khoai tây xào giòn giòn nhất, lúc nào nhà ăn nấu cũng mềm nhũn..."

"Không phải, đây thật sự không phải là thường phục chứ?"

Nhóm trưởng cũng có chút nghi hoặc, thoạt nhìn quá chuyên nghiệp?

"Nhìn kỹ lại đi, các cậu thiếu thốn bữa bánh cuốn này lắm sao?"

Người cuồng ớt xanh da hổ gõ "Thiếu" vào khung nhập, sau đó lại gian nan xóa đi.

Đợi chút! Quan sát thêm một chút!

Nhưng mà, hiện tại anh ta không thể rời mắt khỏi chiếc xe bán đồ ăn nhỏ kia.

Nữ chủ quán vẫn đang tiếp tục bày đồ ăn!

Nhìn qua là giá đỗ xào thanh đạm, rốt cuộc là xào dấm hay là xào cay?

Còn có món thịt băm xào miến màu nâu kia, lần đầu tiên anh ta biết món này cũng có thể cuốn vào bánh, nhưng nghĩ một chút liền cảm thấy rất hợp.

"Không phải, còn có đồ ăn à! Bánh cuốn có thể cuốn nhiều loại nhân như vậy sao?"

"Mau xem kìa! Mớ cải thìa nhỏ kia có phải là kho không! Trong nồi kia còn có gì nữa, chắc là còn có thịt kho nhỉ? Hình như tôi ngửi thấy mùi rồi, các cậu có ngửi thấy không?"

Các sinh viên ngửi thấy, Tiểu Lý ở bên cạnh đương nhiên càng ngửi thấy.

"Thơm quá..." Anh ấy có chút ngượng ngùng hỏi Trần Nhiễm: "Có thể viết lại phần nguyên liệu này cho tôi không?"

"Được!"

Phần công thức thịt kho này của Trần Nhiễm, không chỉ sử dụng kỹ năng gia vị cấp A của cô, mà còn kết hợp với công thức nước sốt của món Đầu Sư Tử cấp S.

Quả thực có thể nói là ngửi thôi đã mê mẩn.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 42: Chương 42



Cô vớt cải thìa ra khỏi nồi, lại vớt đậu phụ và trứng kho ra, xếp gọn gàng.

Nhưng mà... có chút kỳ lạ.

"Hôm nay sao không có một ai vậy?" Nhưng mà, cô không hiểu lắm về việc theo dõi: "Không có khách hàng, có thể bị lộ không?"

Tiểu Lý kín đáo quan sát hướng của Xà Bì: "Cũng có thể là chúng ta đến quá sớm, đợi một chút. Hơn nữa, lát nữa nhân viên sẽ ra mua cơm, đến lúc đó sẽ đông người hơn."

Trần Nhiễm vẫn cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ bánh cuốn của cô trông không ngon sao?

Cô mở nắp nồi thịt kho, một cơn gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm bay về phía cuối chiều gió.

"Cứu mạng! Tôi không nhịn được nữa! Sao có thể thơm như vậy? Trưởng nhóm, các anh em, mùi thịt kho thơm như vậy thật sự là do cảnh sát thường phục làm sao?"

"Ớt xanh da hổ..."

"Mọi người mau xem, cô ấy bắt đầu nướng bánh rồi!"

Trong thực đơn bánh cuốn mà hệ thống cung cấp, có rất nhiều cách làm vỏ bánh.

Bột bánh mà Trần Nhiễm lấy ra bây giờ là để chuẩn bị cho món bánh kếp trứng.

Cô thành thạo cán bột thành hình, cho vào nồi.

Tách một tiếng, dầu nóng và bột bánh gặp nhau, mùi thơm thuần túy của bột mì tỏa ra. Cô đeo găng tay, thành thạo lật mấy cái bánh.

"... Cô ấy thật sự không phải là cảnh sát mặc thường phục sao! Tay cô ấy không sợ nóng à!"

"Cái bánh kếp trứng này được làm ngon gấp trăm lần nhà ăn của tôi, tôi thật sự không nhịn được, cậu nhìn xem nó phồng lên kìa!"

"Cho trứng vào! Cho trứng vào! Trời ơi, cho nhiều như vậy? Trứng tràn ra ngoài rồi!"

Trọn một quả trứng gà được Trần Nhiễm nhanh chóng đổ vào miệng bánh, sau đó lật một vòng trong không trung, miệng bánh úp xuống cho vào nồi.

Phần trứng vừa rồi suýt tràn ra ngoài, lúc này mới từ từ chảy ra từ giữa bánh, dính chặt vào vỏ bánh, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của trứng rán.

"Trời ơi, lần đầu tiên tôi thấy cái bánh kếp trứng này, chẳng phải là tương đương với bên ngoài còn đánh thêm một quả trứng rán sao?"

Tay Trần Nhiễm thoăn thoắt, động tác gần như nhanh đến mức không nhìn thấy, lửa lớn, dầu nóng, mùi thơm của trứng gà và bột bánh cùng nhau tỏa ra.

Tiểu Lý không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, Trần Nhiễm hỏi anh ấy: "Ăn một cái không?"

"Bây giờ chưa ăn." Tiểu Lý gian nan chống lại sự cám dỗ: "Đợi giữa trưa bán xong rồi ăn, nếu không lại bị cho là nằm vùng."

Đám sinh viên ở bên cạnh quan sát, rốt cuộc cũng có người không nhịn được.

"Tôi không tin đây vẫn là cảnh sát mặc thường phục! Tay nghề này bày quán thì không phải thu nhập hơn vạn một tháng sao?"

"Nhóm trưởng, tôi đi tìm hiểu một chút trước!"

"Đúng vậy, nhỡ đâu người ta thật sự đến bán đồ, chúng ta làm như vậy không phải là làm chậm trễ người ta kiếm tiền sao?"

Nhóm trưởng do dự một chút.

"... Được, đi xem đi."

Người cuồng ớt xanh da hổ xông ra đầu tiên!

Người cuồng khoai tây xào chậm một bước, không giành được với anh ta, có chút sốt ruột dậm chân, sốt ruột nhìn về phía xe bán đồ ăn cùng người yêu thích bánh kếp trứng.

"Cho tôi một cái bánh kếp trứng! Bao nhiêu tiền?"

Trần Nhiễm đã sớm định giá: "Có thể cho tất cả các loại đồ ăn kèm, mặc định thêm xúc xích, thêm gà rán thịt kho là ba đồng, thêm trứng gà một đồng rưỡi."

"Cho tôi một cái có ớt xanh da hổ! Thêm nhiều hành có được không?"

"Được, có muốn hành tây, rau thơm không? Ớt xanh da hổ này hơi cay một chút, có muốn rau diếp không?"

"Không cần rau thơm!"

Anh ta quét mã sốt ruột, nhìn Trần Nhiễm hâm nóng lại ớt xanh và xúc xích, quét nước sốt lên bánh kếp trứng, cuốn lại.

Khi vỏ bánh được cuốn lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỏ bánh giòn tan bị bẻ gãy, còn có một ít vụn bánh rơi xuống.

"Bạn ơi, của bạn đây."

Trần Nhiễm nhìn đối phương, đôi mắt dán chặt vào bánh, đang định nhắc nhở cẩn thận nóng thì đã thấy nam sinh cắn mạnh một miếng.

"Đừng, nóng!"

Không... Không nóng!

Đây là thiên đường của ớt xanh da hổ!

Hơn nữa, cái bánh kếp trứng này, thậm chí trứng gà còn chia làm hai loại vị. Bên trong trứng mềm mại, bên ngoài trứng rán vàng giòn, hai vị kết hợp với ớt xanh da hổ đậm đà, kết hợp lại vừa đúng.

Lục Bắc cắn một miếng, cảm thấy đã ăn được món ớt xanh da hổ ngon nhất mà mình từng ăn trong đời. Anh ta còn chưa kịp nuốt đồ ăn xuống thì đã lập tức lấy điện thoại di động ra quét mã lần nữa.

"Lại... Lại một cái nữa!"

Trần Nhiễm có chút lo lắng anh ta bị nghẹn, nhưng xe bán đồ ăn này cũng không bán đồ uống, cô chỉ có thể bảo anh ta ăn chậm một chút.

"Cậu ăn từ từ... Đừng vội, làm thêm một cái vẫn giống như vậy sao?"

Lúc miệng Lục Bắc đầy ắp, không thể nhét thêm được nữa mới cảm thấy có lỗi với món ớt xanh ngon như vậy!

Ớt xanh ngon như vậy, nên kết hợp với thịt thì sẽ ngon hơn!

"Thịt kho đắt nhất là loại nào? Thêm một quả trứng gà da hổ nữa."

"Có thịt bò kho, bốn đồng một miếng, thêm trứng gà da hổ nữa là mười lăm đồng rưỡi."

Trần Nhiễm vớt lên một miếng thịt bò kho, băm nhỏ rồi cuốn lại, lại đập vụn một quả trứng gà da hổ, cũng cho vào.

Khi trứng gà da hổ bị đập vụn, lớp vỏ bên ngoài nứt ra!

Đôi mắt của Lục Bắc dán chặt vào đó, điện thoại di động của anh ta rung lên điên cuồng, anh ta cũng không rảnh xem.

"@Lục Bắc, cậu làm gì đấy? Ngon không? Có phải là cảnh sát mặc thường phục không?"

"@Lục Bắc, nói chuyện đi!"

Ăn xong một cái bánh kếp trứng, mắt thấy cái thứ hai cũng làm xong, Lục Bắc lấy điện thoại di động ra, cảm thấy mỹ mãn mở cuộc trò chuyện nhóm.

"Yên tâm đi, chắc chắn không phải là cảnh sát mặc thường phục! Ngon đến không thể tin được!"

"Nhưng nhỡ đâu là cảnh sát mặc thường phục mời cao thủ đến thì sao..."

"Cao thủ như vậy... Hình như có chút không cần thiết?"

Trong nhóm, có người cẩn thận đưa ra nghi ngờ, nhưng mà, lúc này Lục Bắc không rảnh trả lời tin nhắn trong nhóm.

Anh ta điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm chat nhỏ của ký túc xá: "Cổng đông phía sau nơi hôm qua cảnh sát thường phục bày quán, có một quán bánh cuốn ngon vô địch, các cậu có ăn không? Nhanh lên! Tôi có thể mang về mấy cái!"

Lục Bắc tiện thể đính kèm một bức ảnh chụp chung các món ăn kèm: "Ăn gì, mau nói đi! Một lát nữa là phải xếp hàng rồi!"

Anh ta quá hiểu rõ các quán ăn vặt gần trường học, ngon như vậy thì một hồi nữa chắc chắn sẽ đông nghẹt người.

"Hả? Hôm nay không có cảnh sát mặc thường phục à? Ngon thật hay ngon giả đấy, không phải nhóc con cậu muốn giúp cảnh sát kiếm tiền nên cố ý lừa bọn tôi đến đấy chứ?"

"Cho tôi một cái thêm miến, tôi còn chưa được ăn bao giờ, thêm gà rán! Thêm nhiều rau thơm vào!"

Người yêu thích khoai tây xào không nhịn được nữa!

"Không được, tôi đói bụng, nhóm trưởng, tôi đi trước đây!"

Nhóm trưởng kêu một tiếng, thấy mấy người tình nguyện đều xông lên thì cô ấy cũng vội vàng chạy theo.

"Chỉ có bánh kếp trứng thôi sao? Có bánh khác không?"

Trần Nhiễm mới có được thực đơn, rất muốn thử mỗi loại bánh một lần: "Bánh cân, bánh rán, bánh xuân, bánh túi, muốn thử loại nào?"

"Cho tôi một cái bánh túi đi!"

Người yêu thích khoai tây xào đã lấy được, ăn đến mức miệng phồng cả lên, người yêu thích bánh kếp trứng gọi một hơi ba cái, đầy mặt hạnh phúc hỏi: "Cái bánh này được làm đặc biệt quá, tự cô phát minh ra à?"

Trần Nhiễm không rảnh trả lời, sinh viên đã vây quanh ngày càng đông! Cách đó không xa, nhân viên ở công trường cũng bắt đầu tốp năm tốp ba đi ra.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 43: Chương 43



Tiểu Lý đã bắt đầu nhận bánh cuốn và thu tiền, Trần Nhiễm chuyên tâm nướng bánh.

Nhưng... vẫn không kịp.

Đông người quá.

Người yêu thích ớt xanh da hổ đã mua cho bạn cùng phòng ba cái, nhìn thấy càng ngày càng đông người, thậm chí còn nhiệt tình đứng ra duy trì trật tự.

"Đừng chen lấn! Xếp hàng phía sau, xếp hàng phía sau!"

"Muốn ăn bánh gì thì nói trước!"

"Dựa sang bên cạnh một chút, chắn đường rồi, nói cậu đấy, hắc!"

Tiểu Lý đột nhiên chen vào một câu: "Nhiễm Nhiễm, cô uống ngụm nước đi."

Trần Nhiễm lập tức căng thẳng!

Câu ám hiệu này đã được thống nhất trước khi ra quán, Tiểu Lý nói ra những lời này, vậy có nghĩa là Xà Bì đã xuất hiện!

Động tác của cô hơi thay đổi, nhìn quanh về phía túp lều nơi Xà Bì ở.

May mắn là có người yêu thích ớt xanh da hổ duy trì trật tự, đội ngũ sinh viên không chặn xe bán đồ ăn quá kín, vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên kia.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra dáng vẻ của Xà Bì, một người đàn ông cao gầy, da ngăm đen, bên cạnh cằm có một vết sẹo bỏng lớn, loang lổ như da rắn, cũng là nguồn gốc của biệt danh của hắn ta.

Xà Bì đi thẳng về phía bên này! Đứng ở cuối hàng!

Trần Nhiễm không khỏi có chút căng thẳng, cô liếc nhìn Tiểu Lý bên cạnh, thấy Tiểu Lý không có động tác gì thì hít sâu một hơi, mới tiếp tục nướng bánh theo yêu cầu của khách hàng.

Trước khi đến, Vương Trường Hải đã nhấn mạnh, cô chỉ cần nấu ăn cho tốt là được. Nhiệm vụ theo dõi chủ yếu do Tiểu Lý hoàn thành.

Hơn nữa, nhiệm vụ theo dõi chủ yếu là bắt được Xà Bì tại trận, đảm bảo tung tích và sự an toàn của mấy đứa trẻ, chứ không phải là bắt giữ hắn ta ngay khi vừa xuất hiện.

Trần Nhiễm hít sâu một hơi, tự nhủ mình chỉ cần nướng bánh cho tốt là được.

Cô chỉ là một chủ quán thôi mà!

"Chị ơi, em muốn bánh túi!"

Trần Nhiễm gật đầu, ra hiệu cho khách hàng biết mình đã nghe thấy.

Vài cái đã cán ra vỏ bánh, dùng cây cán bột hất lên, mấy cái bánh xoay tròn đẹp mắt trong không trung, rồi lại đáp xuống trong nồi.

"Mau chụp!"

"Chị gái này ngầu quá!"

"Chị ơi, nhìn bên này một chút!"

Trần Nhiễm theo bản năng nhìn qua, đột nhiên phát hiện, giọng nói này có chút quen tai?

Hình như là người quay video của cảnh sát thường phục ngày hôm qua!

Cô nhìn sang Tiểu Lý bên cạnh, nhanh chóng dùng chân đá vào giày anh ấy một cái.

Tiểu Lý cũng nghe ra.

Anh ấy nghiêm mặt nhìn về phía sau, nam sinh vừa mới phát ra âm thanh, đứng ngay trước Xà Bì.

Bánh cuốn làm rất nhanh, mấy người này lập tức sắp đến lượt rồi.

Nương theo động tác cho thêm rau thơm, Tiểu Lý nhanh chóng cúi người xuống xe bán đồ ăn, gửi tin nhắn.

"Xà Bì xuất hiện!"

"Nhưng sinh viên quay video ngày hôm qua cũng xuất hiện, nhỡ đâu nhắc đến cảnh sát thường phục, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng! Phó trưởng Vương, các anh chú ý một chút, nếu thật sự không được thì bắt giữ trước!"

Loại tình huống này, trong cuộc họp thảo luận sáng nay cũng đã thảo luận qua, nhỡ đâu thật sự xuất hiện thì cũng chỉ có thể bắt giữ trước.

Lúc đó Trần Nhiễm còn cảm thấy, công tác bố trí của cảnh sát không khỏi quá vụn vặt rồi. Nhưng ai có thể ngờ, tình huống cực đoan như vậy, bây giờ lại xuất hiện.

Người quay video lại xuất hiện cùng với Xà Bì!

Cô cầu nguyện trong lòng, hy vọng đối phương đừng nói lung tung. Bây giờ mà bắt giữ trước thì tổn thất sẽ rất lớn.

Cái giọng nói quen thuộc kia lại vang lên.

"Tôi muốn một cái bánh kếp trứng, thêm cái này, cái này, không cần hành, cũng không cần xúc xích, muốn thịt bò kho."

Nghe đối phương thành thạo gọi món, trái tim Tiểu Lý thả lỏng một chút. Anh ấy cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bị gió thổi qua, lạnh buốt.

Trần Nhiễm cũng thả lỏng một chút, cô từ từ thở ra một hơi.

Nhưng mà không thể nói lung tung! Đợi lát nữa cho nam sinh này thêm nhiều đồ ăn hơn!

Nhưng mà, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy đối phương lại mở miệng.

"Nhìn qua thì thấy quầy hàng của các cô khá tốt..."

Tiểu Lý sốt ruột, anh ấy lớn tiếng hét lên: "Bạn ơi, phía sau còn có rất nhiều người, chúng ta nhanh lên một chút!"

Nhưng đối phương không im miệng, vẫn tiếp tục nói.

"... Ngày hôm qua cái kia..."

Trần Nhiễm nhanh trí, cô nhanh chóng buông xẻng, cầm lấy muôi và đũa, cúi người xuống, mở nắp nồi thịt kho.

Một cái giò heo bóng loáng, rung rinh, đã bị cô vớt ra, để lên thớt!

Trước đó vì để giữ ấm, toàn bộ nồi thịt kho đều đậy nắp, chỉ khi lấy trứng gà và đậu phụ mới hơi hé ra. Cái giò heo này giấu ở dưới cùng, vẫn luôn chưa lấy ra.

Dù sao mục đích của quầy hàng này không phải là kiếm tiền, Trần Nhiễm vẫn muốn giữ lại giò heo cho các đồng chí cảnh sát vất vả ăn.

Nhưng bây giờ, không thể không tung ra tuyệt chiêu để chấn nhiếp bọn họ, tên nhóc thối tha kia sắp nói hươu nói vượn rồi!

Toàn bộ giò được để ở trên thớt, qua khoảng một giây, phần da thịt bên trên vẫn còn đang rung rinh.

Người quay video vừa rồi còn muốn nói gì đó đã hoàn toàn quên hết, anh ta đứng ở trước nhất của đội xe bán đồ ăn, trong mắt chỉ còn lại cái giò heo to lớn kia.

Lớp da màu nâu đỏ của giò heo đã nứt ra, ngay cả phần thịt nạc bên trong cũng nứt ra một đường, gần như chỉ cần khẽ gảy một cái, liền sẽ bong ra khỏi xương đùi.

Trần Nhiễm thả cái giò heo này ra, chính là để thu hút ánh mắt. Cô cố tình dùng sức, khiến toàn bộ cái giò gần như đổ sụp ở trên thớt.

Chỉ một chút, cái giò heo này liền đổ sụp.

Nếu như đặt vào trong miệng thì sao? Thậm chí không cần cắn, chỉ cần m*t nhẹ một cái liền tan chảy?

Triệu Xuân Quang, người hôm qua đã quay hai video về cảnh sát thường phục đã quên mất lượt thích và người theo dõi của mình, trong đầu anh ta chỉ có cái giò heo!

Vừa rồi đã muốn ăn thịt bò kho, nhưng trước mặt cái giò heo to lớn này thì hoàn toàn mất đi sức hút.

Ngoài trừ việc ánh mắt của cô gái vớt giò heo có chút hung dữ, Triệu Xuân Quang cảm thấy mọi thứ đều rất tốt đẹp.

"Tôi không cần thịt bò kho nữa! Đổi cái giò heo này, à không đúng, cho tôi thêm hai cái nữa! Đều phải là giò heo!"

Không chỉ có Triệu Xuân Quang, những người xếp hàng phía sau cũng sôi nổi giơ tay: "Tôi cũng muốn giò heo!"

"Trời ơi, có thể giới hạn số lượng mua không! Anh ta mua ba cái thì tôi ăn gì?"

"Tôi cũng muốn cái này! Giò heo có thể bán riêng không, trông rất hợp để nhắm rượu?"

Hiện trường nhất thời ồn ào, ngay cả Xà Bì xếp hàng phía sau người quay video cũng chỉ lo tranh suất mua giò heo.

Căn bản không ai nhắc lại chuyện khác nữa!

Tiểu Lý thở phào một hơi, tay đặt dưới thớt gỗ, kín đáo giơ ngón tay cái với Trần Nhiễm.

Có Nhiễm Nhiễm, không thành vấn đề!

Trần Nhiễm nhanh chóng cắt thịt giò heo, tùy tiện dùng sống d.a.o băm vài cái, thịt giò heo liền nát vụn. Cô nhanh chóng cuốn bánh cho người quay video, còn cố tình cho thêm nhiều ớt cay.

Ít nói nhảm thôi, cậu bạn này!

Triệu Xuân Quang hoàn toàn không chú ý tới động tác cho ớt cay, trong đầu anh ta chỉ có cái giò heo ngông cuồng kia.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 44: Chương 44



Nhận lấy bánh cuốn, anh ta nhanh chóng nhét vào miệng. Vị cay của ớt cộng với vị đậm đà của giò heo, khiến anh ta gần như không nói nên lời.

Triệu Xuân Quang gian nan giơ ngón tay cái, cầm hai cái bánh cuốn rời đi.

Xà Bì phía sau anh ta tiến lên.

"Thơm thật đấy."

Xà Bì trông có dáng vẻ lưu manh, miệng còn ngậm điếu thuốc, hắn ta muốn hai cái bánh túi nhân ớt xanh da hổ và giò heo. Còn phun khói thuốc về phía Trần Nhiễm: "Cô em gái này xinh đẹp đấy! Cho anh hai cái bánh nướng lửa to một chút, cho nhiều rau thơm vào."

"Được, cho anh nhiều, anh xem lượng này, được chưa?"

Tay Tiểu Lý rất chắc, nhanh chóng làm xong đưa qua.

Xà Bì rất cẩn thận, hỏi giá, lấy tiền mặt từ trong túi ra trả, chứ không phải thanh toán điện tử. Hắn ta có chút kiến thức phản trinh sát cơ bản, nếu không trước đây cũng đã bị bắt tại trận.

"Rau thơm này mà nhiều? Cho mèo ăn đấy à?"

Tiểu Lý vừa thối tiền lẻ, vừa đóng vai một tiểu thương tuân thủ quy tắc: "Anh à, năm nay rau thơm đắt lắm, nhiêu đây cũng không ít đâu."

Xà Bì bĩu môi, nhận lại tiền thừa, vừa tùy tiện cắn một miếng bánh trong tay.

"Đậu, thơm thật đấy!"

Cái giò heo này, so với nhà hàng sang trọng nhất mà hắn ta từng ăn còn ngon hơn! Tiếc thật, nếu có thể uống chút rượu nhắm một ngụm thì thoải mái biết bao.

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, mỗi ngày chỉ có bánh mì và đồ ăn sẵn, nếu không thì là cơm hộp của công trường. Xà Bì đã sớm cảm thấy nhạt miệng.

"Ngày mai làm cho tôi một cái giò heo, biết chưa?"

Tiểu Lý không đồng ý ngay, anh ấy nghiền ngẫm tâm lý của một người bán hàng rong, trên mặt mang theo chút khó xử.

"Cái giò heo này đắt lắm... Hơn nữa, nhỡ đâu anh không đến mua, bán không hết thì chẳng phải là toi công sao..."

Xà Bì lại cắn một miếng bánh trong tay.

Đây mới là đồ ăn của con người!

"Chỗ các cô làm ăn thế này mà còn có thể bán không hết à?" Hắn ta tiện tay chỉ về phía nhà thép màu phía sau: "Tôi ở ngay kia, ngày mai cô đến rồi thì mang qua cho tôi, một cái giò heo, thêm hai quả trứng gà, một đĩa ớt xanh. Mang qua đây tôi còn có thể không lấy sao?"

Tim Tiểu Lý đập nhanh, vòng tay đã bắt đầu báo động!

Nhưng mà, thời khắc khảo nghiệm công lực nằm vùng của anh ấy đã đến.

Hai tên ngốc anh Hạo và Tiểu Tống kia, nhìn đi, xem ai mới là nằm vùng chân chính!

"Vậy anh phải đặt cọc tiền." Trên mặt Tiểu Lý vẫn mang theo chút khó xử: "Nhiều đồ như vậy, anh đặt cọc hai mươi đồng cũng không quá đáng chứ? Chúng tôi buôn bán nhỏ, còn phải mang qua cho anh..."

Miệng Xà Bì lẩm bẩm, nhưng cái giò heo trong miệng thật sự quá ngon, đám học sinh phía sau lại bắt đầu hối thúc.

"Cho anh, cho anh!"

Hắn ta cầm bánh vừa ăn vừa đi: "Ngày mai đừng quên đấy! Mang qua sớm cho tôi!"

Phía sau, hàng người đã sắp xếp đến tận cửa nhà máy, quầy hàng này làm ăn phát đạt đến kỳ lạ.

Nếu không để người mang qua thì hắn ta thật sự sợ không mua được!

Vừa nghĩ, Xà Bì vừa nhét hai miếng bánh vào miệng, l.i.ế.m ngón tay một cái vì chưa thỏa mãn.

Cái giò heo này, ngon thật đấy!

Đợi hắn ta kiếm được tiền thì phải gọi người đến đây mua cho hắn ta mỗi ngày!

"Trời ạ, các cậu có nghe thấy không? Xà Bì còn hẹn sáng mai mang giò heo đến cho hắn ta!"

"Mau đi đến cục xin thiết bị nghe lén, nhanh lên! Không định gắn thiết bị nghe lén cho hắn ta sao?"

"Đúng vậy, ngày mai bảo Tiểu Lý thăm dò rõ ràng địa hình túp lều của hắn ta, xem xem có tầng hầm hay không."

Tiểu Lý vừa tiếp tục bán bánh cuốn, vừa tranh thủ thời gian gửi tin nhắn trong nhóm: "Thế nào, thế nào, sau này phải gọi là anh Lý! Có phải là tôi phải ra tay thì mới thành công đúng không?"

Sở trưởng Cao vẫn luôn không nói chuyện, cũng hiếm khi lên tiếng trêu chọc một câu: "Đó là do Nhiễm Nhiễm làm giò heo ngon, liên quan gì đến cậu? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải làm nhiều việc vào, đừng để Nhiễm Nhiễm của tôi mệt!"

"Vâng, sở trưởng! Ngài yên tâm, việc nặng việc bẩn tôi làm hết!"

Nhưng mà, tuy rằng Tiểu Lý đã rất nhanh nhẹn, Trần Nhiễm vẫn cảm thấy nướng bánh đến mức cánh tay có chút nhức mỏi.

Không còn cách nào khác, đông người quá.

Cô nhìn bột bánh trong thùng, hôm nay trước khi ra cửa đã chuẩn bị hơn một nghìn phần bột bánh, vậy mà đã sắp dùng hết rồi.

"Lát nữa chúng ta bán xong, còn phải quay về lấy thêm hàng."

Ớt xanh da hổ cũng đã bán hết, giò heo kho đã sớm bị bán không còn, thịt bò thì đến cả thịt vụn cũng đã vớt ra bán hết rồi.

Tiểu Lý có chút giật mình: "Không phải sáng nay nói đã chuẩn bị hơn tám trăm phần bột bánh sao? Bán nhanh như vậy?"

"Anh xem trong nồi này có bao nhiêu cái bánh?"

Sở trưởng Cao sợ Trần Nhiễm không dùng quen tay nên xe bán đồ ăn được mượn cũng là loại mới nhất, đường kính của hai mặt nóng bên trong chảo khoảng chừng dài bằng một cánh tay của Trần Nhiễm, một nồi có thể nướng mười mấy cái bánh.

Đáng sợ hơn chính là đám sinh viên chen chúc bên ngoài, nướng bao nhiêu cái bánh thật sự có thể bán hết bấy nhiêu cái!

Mấy món rau sống đã bán hết, Tiểu Lý dùng vẻ mặt khó xử giải thích với đám sinh viên bên ngoài: "Không còn đồ ăn kèm, xúc xích cũng không còn... Thịt kho à? Một tiếng trước đã bán hết rồi, chiều mới bán tiếp."

"Không phải còn canh sao! Tôi thích ăn canh này! Cho tôi một cái bánh kếp trứng, tôi chấm canh ăn!"

Trần Nhiễm tập trung nhìn, đây không phải là người yêu thích ớt xanh da hổ duy trì trật tự ban đầu sao?

Lục Bắc nhìn thẳng vào nước canh trai ớt xanh da hổ còn sót lại, Tiểu Lý đang định làm cho anh ta, Trần Nhiễm vội vàng ngăn lại.

"Đợi chút, tôi nhớ không nhầm thì hai tiếng trước, không phải cậu ta đã ăn hai cái rồi sao?"

Bản thân Trần Nhiễm nhào bột, tự mình nướng bánh, đương nhiên biết rõ, bánh kếp trứng của cô có trọng lượng rất chắc chắn!

Tên nhóc thích ăn ớt xanh này, nhìn dáng người không cao, nhưng không thể ăn nhiều quá mà bội thực.

"Tôi ăn được mà! Tôi ăn được mà!"

Anh trai thích ớt xanh vén tay áo lên, cố gắng khoe bắp tay của mình: "Tôi còn tập thể hình đấy, cái bánh này rất thích hợp để tăng cơ!"

Nói thật, anh ta ăn cũng đã no rồi, nhưng không chịu nổi càng nghĩ càng thấy ngon!

"Thêm một cái nữa, thêm một cái nữa!"

Trần Nhiễm lắc đầu, tiếp tục đổ trứng vào vỏ bánh. Cô vừa tính toán con số, vừa lớn tiếng nói với phía sau: "Đừng xếp hàng nữa, phía sau đừng xếp hàng nữa! Bán hết rồi, chiều bán tiếp!"

"Hả? Bán nhanh như vậy sao?"

"Có thể giới hạn số lượng mua không? Vừa rồi tôi thấy có người mua bốn cái bánh... Phía sau phải làm sao bây giờ?"

Trần Nhiễm cũng có chút bất đắc dĩ, Tiểu Lý ở bên cạnh cười xin lỗi: "Không còn cách nào khác, người ta mua cho cả ký túc xá, tôi cũng không thể không bán được?"

Ở đây đông sinh viên hơn một chút, nhân viên thấy xếp hàng quá dài, không ít người đã đi mua cơm hộp.

Sinh viên mà, một người mua cho cả ký túc xá là chuyện quá bình thường! Căn bản không thể hạn chế số lượng.

Học sinh đi ngang qua tò mò nhìn mọi người: "Thật sự ngon như vậy sao? Không phải chỉ là bánh thôi sao..."

Anh trai ớt xanh Lục Bắc lắc đầu lia lịa, đúng là ngon như vậy đấy.

Ban đầu anh ta là vì ớt xanh da hổ mà đến, nhưng sau khi ăn ngấu nghiến xong một phần, thứ khiến anh ta kinh ngạc hơn lại là lớp vỏ bánh bên ngoài.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 45: Chương 45



Hai vị trứng gà, đồng thời có vỏ bánh mềm dẻo, dai dai và giòn tan.

Vỏ bánh này, là thứ ngon nhất mà anh ta từng ăn từ khi lớn đến giờ!

"Cậu không hiểu, cái bánh này thật sự rất ngon!"

Trần Nhiễm nướng xong chiếc bánh túi hở miệng cuối cùng, vừa lúc nghe thấy anh trai ớt xanh nói câu này, không nhịn được mà mở giao diện hệ thống ra.

Đương nhiên là ngon rồi, đừng nhìn cái bánh cuốn này bình thường không có gì lạ, dù sao cũng là thực đơn cấp S!

Cho dù bây giờ cô không có vị giác, không nếm được hương vị, trong quá trình chế biến, cũng có thể cảm thấy vỏ bánh này phảng phất như có linh hồn.

Thậm chí, nếu bắt buộc cô phải đánh giá, cô cảm thấy bánh cấp S, ăn có khi còn ngon hơn cả Đầu Sư Tử cấp S.

Dù sao, tình yêu với carbohydrate, đã ăn sâu vào gen của đại đa số người dân ở đất nước nông nghiệp lớn này.

Cô liếc nhìn tiến độ, đã là 928/10000. Dựa theo tiến độ này, hoàn thành nhiệm vụ ở cái sạp này cũng không phải là việc khó.

Chỉ là...

"Cho tôi một cái!"

Tiểu Lý khó xử nhấc khay đồ ăn lên cho đối phương xem: "Bán hết rồi, không còn chút nào! Chiều nay chúng tôi quay lại."

Buổi chiều phải chuẩn bị nhiều hơn một chút!

Tuy rằng ngày mai có thể quang minh chính đại đưa giò heo cho Xà Bì, nhưng việc bố trí hàng ngày cũng không thể lơ là.

Dù sao, trọng điểm là phải xác định xem mấy đứa trẻ kia có được đưa đến cho Xà Bì hay không. Việc này cần phải theo dõi.

Ban ngày có xe bán đồ ăn theo dõi, buổi tối cũng có người bố trí gần đó. Ngay cả lúc Tiểu Lý lái xe bán đồ ăn về lấy hàng, cũng có Trần Thi Hàm cải trang thành người bán đồ uống đến thế chỗ.

Lái xe về, dọc đường đi, Trần Nhiễm mệt đến mức không muốn nói chuyện, cô không ngừng làm phiền hệ thống trong đầu.

"Làm thế nào để mở khóa hiệu ứng đặc biệt của d.a.o làm bếp, sao vẫn không có nhắc nhở?"

"Làm thế nào mới có thể nâng cấp kỹ năng dùng d.a.o cấp B của tôi lên cấp A, nhiệm vụ đều có thanh tiến độ, sao cấp bậc lại không có thanh kinh nghiệm?"

"Có muốn làm cái gói quà kinh nghiệm lớn không?"

Từ lần trước hệ thống nói một câu "Không ngừng tìm tòi", mỗi lần Trần Nhiễm mở hệ thống đều chọt chỗ này, chọt chỗ kia, tuyệt đối không bỏ sót bất kỳ nơi nào có thể có phần thưởng.

Giống như lần này, cô thật sự đã phát hiện!

Trần Nhiễm bấm vào phần thưởng nhiệm vụ làm công lần đầu tiên, 1 triệu tiền thưởng hiện lên một dòng chú thích.

[Thu nhập kếch xù bằng con đường không chính đáng, tất nhiên sẽ bị hao hụt bằng con đường chính đáng.]

Từ từ?

"Hệ thống, mày bảo tao đi mua vé số trúng thưởng, đây có tính là con đường chính đáng không?"

[Phần thưởng nhiệm vụ, tất nhiên là con đường chính đáng.]

Trần Nhiễm yên tâm, nhưng lập tức lại nghĩ đến một khả năng khác!

Nếu phần thưởng cô nhận được khi làm nhiệm vụ là con đường chính đáng, vậy còn khoản nợ mà tên cha cặn bã kia đào hố hãm hại mẹ cô thì sao?

"Vậy nếu tao đem 1 triệu này trả cho ông ta, ông ta có tính là con đường chính đáng không?"

Lần này hệ thống trả lời có chút chậm, Trần Nhiễm cảm thấy, dường như hệ thống đang cười đắc ý.

[Không tính.]

Trần Nhiễm mừng như điên!

Trước đây cô thực sự không cam lòng trả tiền cho tên cha cặn bã kia, nhưng đối phương làm giấy tờ nợ nần quá hoàn hảo, lại lừa mẹ cô ký tên, hoàn toàn không thể trốn tránh.

Cô nhìn lại hệ thống một lần nữa, ánh mắt dừng lại ở câu "Tất nhiên sẽ hao hụt bằng con đường chính đáng" lặp đi lặp lại, không nhịn được mà khen ngợi hệ thống.

"Hệ thống, mày thật sự rất lợi hại!"

Trên đường đi, cô cảm thấy, so với Trần Vân Tòng lộ ra bộ mặt hung ác sau này, hệ thống Trù Thần này mới thật sự giống sư phụ của cô.

Từng nhiệm vụ mang tính dẫn đường, từng công thức nấu ăn, còn có lời hứa sẽ giúp cô khôi phục vị giác.

Còn có hiệu ứng đặc biệt của 1 triệu tiền mặt này, phảng phất như có một người sư phụ vô hình, đang chống lưng cho cô.

Hệ thống không đáp lại lời khen của Trần Nhiễm, Trần Nhiễm thở nhẹ một hơi, không nhịn được tò mò.

"Hệ thống, mục tiêu của mày là làm cho tao khôi phục vị giác, thậm chí trở thành Trù Thần, vậy bản thân mày có mục tiêu gì không?"

Chắc không thể chỉ là làm Lôi Phong đâu nhỉ.

Hệ thống dường như không ngờ rằng Trần Nhiễm sẽ hỏi vấn đề này, nó cách một lúc lâu mới trả lời.

Câu trả lời có chút trúc trắc.

[Đem... cái xẻng nấu ăn trong từ đường của nhà họ Trần, lấy về.]

Cái xẻng nấu ăn trong từ đường của nhà họ Trần à...

Trần Nhiễm nhớ lại, lúc trước khi cô nhận được hệ thống, chính là do đã sờ vào cái xẻng nấu ăn rỉ sét kia. Xem ra, cái xẻng nấu ăn kia, nói không chừng thật sự là do tổ tiên của nhà họ Trần để lại.

Chẳng lẽ đó mới là bản thể của hệ thống?

Cô hỏi hệ thống: "Trước đây Trù Thần - lão tổ tông của nhà chúng tôi, có phải cũng giống như tôi, làm công khắp nơi mới trở thành Trù Thần không?"

Hệ thống lại không nói gì.

Trần Nhiễm cũng không quan tâm nó có nói hay không, mấy ngày nay, cô đã sớm quen với việc lầm bầm với hệ thống.

Mẹ là người có tình cảm yếu đuối, dù sao những người khác cũng là người xa lạ. Trần Nhiễm thời trẻ vẫn luôn đắm chìm trong trù nghệ, cũng không có mấy người bạn.

Ngược lại hệ thống này cùng cô, đã sớm trở nên vừa là thầy vừa là bạn.

Tuy rằng hệ thống rất ít khi nói chuyện.

"Mày nói xem, vì sao nhà họ Trần lại biến thành như vậy? Tao nghe nói, bác cả đã bắt đầu làm đồ ăn chế biến sẵn trong nhà hàng."

Cô khó có thể tưởng tượng, một gia tộc trù nghệ, lại làm đồ ăn chế biến sẵn trong nhà hàng của mình? Khách hàng bỏ ra mấy chục, hàng trăm đồng cho một món ăn, là để ăn đồ ăn chế biến sẵn của ông ta sao?

"Trước đây nhà họ Trần luôn miệng nói mình là gia tộc trù nghệ, nhưng bây giờ đã triệt để biến thành thương nhân rồi."

Hệ thống vẫn không nói gì, nhưng xe bán đồ ăn đã về đến đồn công an.

Trần Nhiễm chạm vào giao diện hệ thống, phảng phất như vậy là có thể chạm đến hệ thống. Thu hồi giao diện, cô vui vẻ nhảy xuống xe.

Sở trưởng Cao đang đợi cô ở cửa!

"Ôi chao, Nhiễm Nhiễm của chúng ta đã về rồi!"

Ngoài Vương Trường Hải và Lưu Thi Hàm đang theo dõi ở bên kia thì toàn bộ đồn công an đều ra đón!

Anh Hạo còn vừa tranh công: "Tôi đã mua đồ ăn theo danh sách của cô, rửa sạch sẽ và thái xong rồi, nhưng tay nghề của tôi kém xa cô, chỉ có thể đợi cô làm."

"Có cần giúp đỡ ủ bột không? Nhiễm Nhiễm cô nói làm thế nào, tôi làm, tôi có sức hơn cô!"

"Thôi đi, cậu nhìn bờ vai của Nhiễm Nhiễm kìa, không biết ai trong hai người ai có sức hơn ai đâu."

Anh Hạo có chút lo lắng: "Nhưng đã đi bán cả buổi trưa, có làm Nhiễm Nhiễm của chúng ta mệt ch·ết không?"

Mọi người có lòng muốn cô nghỉ ngơi, nhưng lại lo lắng rút dây động rừng, bị Xà Bì phát hiện.

Trần Nhiễm hào phóng khoát tay: "Không sao! Rèn luyện thôi!"

Tuy rằng vừa rồi chưa nói ra, nhưng cô đã đồng ý với hệ thống trong lòng. Cô nhất định sẽ giúp hệ thống lấy lại cái xẻng nấu ăn kia!

Bây giờ nhà họ Trần, không xứng cầm di vật của Trù Thần nữa!
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 46: Chương 46



Chỉ là, nhà họ Trần là một con quái vật khổng lồ như vậy, cho dù cô có hệ thống thì cũng không dễ dàng giải quyết. Huống chi, cái xẻng nấu ăn kia còn đặt trong từ đường của nhà tổ nhà họ Trần.

Trừ khi đánh sập hoàn toàn nhà họ Trần, nếu không, cô rất khó lấy được.

Cô có hệ thống, có thể nói là đứng ở một vạch xuất phát mới. Bất kể là vì bản thân hay là vì hệ thống, tiếp theo đều phải nỗ lực luyện tập nhiều hơn mới được.

Đầu bếp, nấu cơm cho càng nhiều người thì càng được luyện tập!

Nhào bột, thái rau, xào rau.

Cho dù kỹ năng mà thực đơn cấp S mang lại không thể cho không cô, nhưng trong quá trình chế biến, cô cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và kỹ năng cấp S.

Gia vị cấp A đã giúp cô được lợi rất nhiều, huống chi là kỹ năng cấp S.

Một cái xẻng hất lên, mấy cái bánh lưu loát lật lại, Trần Nhiễm đột nhiên nghe thấy một tiếng "đinh", cô vội vàng mở giao diện hệ thống ra xem.

Kỹ năng dùng lửa của cô đã lên cấp B!

Trần Nhiễm vui mừng.

Quả nhiên, lĩnh hội kỹ càng cách chế biến thực đơn của hệ thống, cũng có thể làm cho kỹ năng của cô cao hơn một tầng.

Còn có phương thức nào rèn luyện kỹ năng dùng lửa tốt hơn nướng bánh?

Hiện tại các hạng kỹ năng của Trần Nhiễm lần lượt là: Kỹ năng dùng d.a.o (B); Cung cấp nguyên liệu (B); Kỹ năng dùng lửa (B); Gia vị (E); Kỹ năng dùng xẻng (C); Bày biện (B).

Ngoài gia vị bị kéo thấp do cô không có vị giác, những hạng mục khác có thể nói là cất cánh toàn diện!

Đương nhiên, so với đại bộ phận 3S của Trù Thần nhà họ Trần thì vẫn còn kém xa lắm.

Cô không nhịn được nũng nịu với hệ thống: "Cho thêm cái thực đơn xào rau cấp S đi, tôi chỉ còn thiếu mỗi kỹ năng dùng xẻng là chưa đạt cấp B!"

Mấy cái thực đơn cấp S mà hệ thống cho trước đây: Đầu Sư Tử, sườn xào chua ngọt, còn có bánh cuốn hiện tại, hầu như đều không phải là món ăn yêu cầu xào to lửa, rất khó để cô rèn luyện kỹ năng dùng xẻng.

Hệ thống không trả lời, mà là tự động bật ra giao diện nhiệm vụ bánh cuốn.

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không tham lam quá!"

Cô nhìn nhiệm vụ còn kém hơn 9000 cái bánh nữa là hoàn thành, hít sâu một hơi, tiếp tục nhào bột!

"Làm nhiều như vậy à?"

Sở trưởng Cao đi qua nhìn thấy vậy thì quan tâm Trần Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm à, có mệt không? Tay có đau không?"

"Chú nhớ người ta bán bánh tráng đều có đủ loại xúc xích và dưa muối, chú vừa mới đi mua một đống, hay là cháu đừng xào rau nữa, chỉ nướng bánh thôi?"

Trần Nhiễm nhìn mấy thùng dưa muối lớn trên mặt đất, có nấm kim châm, có que cay, có cải bẹ, còn có cả xúc xích.

"Chỗ này còn chưa chắc đã đủ bán đâu!"

Tiểu Lý đánh giá số lượng trên mặt đất: "Mang hết lên đi, bán nhiều một chút. Nhiễm Nhiễm đã xào không ít rồi, chắc là đủ bán đến tối."

Những người khác cũng vẫn luôn không nhàn rỗi, tuy rằng trù nghệ của mọi người kém xa Trần Nhiễm, nhưng rửa rau, rán gà, rán xúc xích thì vẫn có thể làm được.

"Được rồi!"

Tống Nhất Phàm ở bên cạnh có chút tò mò: "Buổi sáng kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tiểu Lý vẫn luôn không nghĩ đến vấn đề này, lấy điện thoại di động ra xem dòng tiền thu chi, lúc này mới phản ứng lại.

"Năm... hơn 5000?"

Tống Nhất Phàm và anh Hạo đi mua đồ ăn, mắt hai người đều trợn tròn: "Mua đồ ăn đã tốn hơn 2000 rồi!"

"Còn có bột mì và gia vị nữa?" Trần Nhiễm vừa xếp bột cùng sở trưởng Cao, vừa tính toán cho họ nghe: "Mấy thùng dầu trong sở đều dùng hết, thùng gia vị lớn cũng dùng hết. Những thứ này các cậu còn chưa tính."

"Số tiền này xử lý thế nào?"

Tiểu Lý có chút mờ mịt.

Anh ấy nghe nói cảnh sát thường phục đi nằm vùng tốn tiền, lần đầu tiên nghe nói còn có thể kiếm tiền!

Mấy người đều cùng nhau nhìn sở trưởng Cao.

Ai cũng biết, không phải có tay nghề của Trần Nhiễm, đừng nói là kiếm tiền, không đem chút kinh phí ít ỏi của đồn dùng hết là tốt rồi.

"Cho Nhiễm Nhiễm đi, tôi thấy người ta bán bánh tráng, đều trực tiếp mua vỏ bánh làm sẵn. Nhiễm Nhiễm của chúng ta đều tự mình làm bánh, không phải kiếm tiền từ đây mà ra sao?"

"Nhưng mà, làm sao chúng ta có thể tranh tiền với Nhiễm Nhiễm được?"

Trong sở mấy người đều biết về chuyện của Nhiễm Nhiễm và nhà họ Trần, Vương Trường Hải đã sớm dặn dò, nhỡ đâu có người nhà họ Trần đến, đừng nói năng lung tung, cứ trực tiếp đuổi ra ngoài!

Sở trưởng Cao nhìn mấy người nói chuyện, ánh mắt lại đều dán chặt vào người mình, không nhịn được tức giận bật cười.

"Mấy tên nhóc thối, đều nhìn tôi làm gì? Tôi còn có thể tranh mấy ngàn đồng tiền này với Nhiễm Nhiễm sao?"

Ông ấy là người có tiền riêng 2897.3 đấy!

Trần Nhiễm có chút ngượng ngùng: "Như vậy không tốt lắm đâu..."

Xe là của đồn, chi phí là đồn chi trả, còn có Tiểu Lý bận trước bận sau sợ cô mệt, thậm chí buổi sáng Lưu Thi Hàm còn tranh thủ thời gian đi một chuyến mua trà sữa cho cô.

"Cứ quyết định như vậy đi! Cháu là nhân viên tạm thời, nghe theo đồn là xong việc!"

Sở trưởng Cao vung tay lên, mọi người giúp đỡ đem đồ đạc lên xe bán đồ ăn, một đường nhìn theo xe bán đồ ăn lại lăn bánh lần nữa.

Ông ấy có chút cảm khái: "Nhiễm Nhiễm cô gái nhỏ này, thật không có gì để nói, sao nhà họ Trần lại thế này..."

Sở trưởng Cao nói một nửa, cảm thấy có chút không thích hợp, sao bên cạnh không ai nói tiếp?

Cho dù ông ấy là sở trưởng, ngày thường rất khoan dung, nhưng dù sao cũng là một ông già hơn 50 tuổi, cho dù xuất phát từ truyền thống tôn trọng người già và yêu thương trẻ em, hai tên nhóc kia cũng nên phụ họa đôi câu chứ?

Ông ấy quay đầu lại, tên nhóc Tống Nhất Phàm kia đã lẻn vào phòng bếp của đồn công an!

Sở trưởng Cao vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra.

Giữa trưa Nhiễm Nhiễm có làm dư mấy cái bánh, còn để lại đồ ăn, cho bọn họ làm cơm trưa! Ông ấy chỉ mải cảm thán, lát nữa mấy tên nhóc kia ăn hết sạch thì sao.

Nhanh chân bước tới, sở trưởng Cao cũng tiến vào bên trong đồn công an: "Cho tôi một ít miến! Tôi nói Tống Nhất Phàm cậu có nghe thấy không? Bỏ cái bánh cuốn trong tay cậu xuống!"

"Lãnh đạo đang nói chuyện với cậu đấy!"

Đồn công an tranh giành nhau, mà tình hình bên phía xe bán đồ ăn chỉ có càng thêm sôi động.

"Không phải, các cậu đều chặn ở đây làm gì? Ôi, tránh ra một chút! Tránh ra một chút!"

Trần Nhiễm cũng thò đầu ra nhìn từ xe bán đồ ăn: "Không phải chứ, các cậu không đi học sao?"

Cô nhìn kỹ, bên trong có một số gương mặt quen thuộc, nhưng càng có nhiều gương mặt sinh viên lạ lẫm hơn.

"Sao lại còn chặn đường thế này..."

Tiểu Lý không thể không dừng xe, đi xuống định nói chuyện, một đám đông học sinh liền xông tới.

"Tại sao cứ bày quán ở bên kia!"

"Đúng vậy, đúng vậy, môi trường bên này của chúng tôi tốt hơn nhiều so với bên kia, sao xe bán đồ ăn của anh không đổi địa điểm?"

"Bà chủ có nhóm WeChat không, có thể đặt trước không?"

Triệu Xuân Quang cũng lại đến mua bánh cuốn.

Tuy rằng cái bánh cuốn trước đó có hơi cay, nhưng hương vị thật sự là tuyệt vời!
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 47: Chương 47



Hơn nữa, cái giò heo duy nhất còn bị anh ta cướp được. Trần Nhiễm sợ không thể chặn miệng anh ta, ớt cay cho hơi nhiều, nhưng thịt cũng không ít.

Giữa trưa anh ta chạy một chuyến vào thành phố, trên đường về liền nghĩ, mua trước một cái bánh cuốn, sau đó lại về ký túc xá chẳng phải là tuyệt vời sao?

Thuận tay mở nhóm chat lên: "Nghe nói đến cái quán bánh cuốn ở cổng đông phía sau chưa? Tôi chuẩn bị đi mua, có ai muốn mua hộ không?"

"Tôi muốn hai cái! Thêm gà rán, ngoài rau thơm ra thì cái gì cũng phải cho!"

"Tôi cũng muốn hai cái!"

Triệu Xuân Quang đắc ý gõ ba chữ "Gọi ba ba" trong nhóm, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng...

Trường học của bọn họ có hơi xa, sau khi xuống xe còn phải đi một lúc mới đến trường. Nơi này còn chưa đến phạm vi của trường học bọn họ.

Sao ở đây lại thấy xe bán đồ ăn? Đổi địa điểm à?

Hơn nữa... Hình như có chỗ nào đó không đúng? Xung quanh xe bán đồ ăn, hình như là sinh viên của Đại học Nghề Tân Hóa?

Là hai trường học giáp ranh, Đại học Nghề Tân Hóa và Học viện Kỹ thuật Nghề Tân Hóa, vẫn luôn có chút không hợp nhau.

Hai trường học đều là trường chuyên khoa giống nhau, dựa vào cái gì mà Tân Hóa lại gọi là đại học?

Hơn nữa, ban đầu hai bên môi trường đều không khác biệt lắm, kết quả lần trước thành phố làm cái gì mà phát triển, một đống lớn công trường đều ở bên cạnh Học viện Tân Hóa, ngược lại bên phía Đại học Nghề Tân Hóa lại yên tĩnh.

Học sinh của hai trường, ngày thường ngầm so kè rất có ý tứ. Nhưng luôn là sinh viên đại học thắng.

Nhưng không ngờ, đến cả xe bán đồ ăn mà đám người này cũng muốn chặn?

"Dựa vào cái gì mà cứ phải qua bên kia bày quán, sức mua của chúng tôi cũng không kém!"

Đầu Tiểu Lý lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Nếu anh ấy thật sự là người bán hàng, bây giờ chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Vấn đề là, anh ấy còn phải qua đó bố trí. Cửa của Xà Bì có một khoảng đất trống nhỏ, rất là đắt hàng, nếu đi chậm không chừng bị người khác chiếm mất.

Tiểu Lý đang đau đầu, Triệu Xuân Quang đã đến!

Triệu Xuân Quang, người mà buổi sáng còn làm cho Tiểu Lý và Trần Nhiễm đau đầu, giờ phút này lại nghiễm nhiên trở thành cứu tinh.

"Ai dám tranh xe bán đồ ăn của trường chúng tôi!"

Đừng nói là của trường họ hay không, đầu tiên là được bán ở gần Học viện Tân Hóa, vậy thì chính là xe bán đồ ăn của Học viện Tân Hóa!

Tranh giành đăng ký tên của Đại học Nghề Tân Hóa, cướp đi đoạn đường yên tĩnh hơn, bây giờ lại còn muốn tranh cả xe bán đồ ăn?

Điều đó là không thể.

Xông lên phía trước, Triệu Xuân Quang đã phát video vào mấy nhóm chat của mình, không ít học sinh ở gần đó đều chạy tới.

Vừa hay có mấy sinh viên thể dục ở gần đó, họ chưa từng ăn bánh cuốn, cũng chưa từng nghe nói đến xe bán đồ ăn nhỏ này, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ đến giúp đỡ.

Tiểu Lý thấy có người đến giúp dẫn dắt dòng người thì vội vàng lên xe, vừa ngượng ngùng xin lỗi các học sinh: "Xin lỗi nhé, bên kia có một khoảng đất trống có bóng râm, hôm nay trời nóng, xếp hàng ở đó đỡ bị tội."

Anh ấy nghĩ ra cách nói này trong lúc vội vàng, độ tin cậy thật ra rất cao. Bởi vì khắp nơi đều đang thi công, đoạn đường có bóng râm ở đây thật sự rất khó tìm.

Xe bán đồ ăn nhỏ chạy bon bon về phía túp lều của Xà Bì, còn chưa đến nơi, lại thấy một đám học sinh khác chặn ở đó.

Tiểu Lý thở dài: "Không phải chứ —— Đây lại là trường nào nữa?"

Nhưng lần này không phải!

Xe bán đồ ăn nhỏ của anh ấy từ từ lăn bánh qua, một đám đông học sinh xôn xao tản ra, để lại cho anh ấy một vị trí theo dõi hoàn mỹ.

"Mau dừng ở đây!"

"Vừa rồi có người đến bán bánh bao, chúng tôi bảo anh ta đi sang bên kia rồi!"

"Đúng đúng, mau xem, tôi còn kéo cái thùng rác qua đây, đỡ phải để cô gái nhỏ chạy xa vứt đồ!"

Các học sinh vây quanh lại, nhưng rất có trật tự xếp hàng.

Người đứng đầu hàng là một cô gái nhỏ, Trần Nhiễm có ấn tượng, cô ấy đặc biệt thích khoai tây xào.

"Lần này có mang đủ đồ đến không? Tối nay tôi còn muốn đến mua nữa."

"Đủ!"

Quen thuộc mở chảo, đổ dầu, Trần Nhiễm lấy bột bánh ra, vài cái đã cán xong một cái bánh.

Bánh trắng như tuyết vừa cho vào nồi, liền nhanh chóng định hình dưới nhiệt độ cao, trở nên vàng giòn, xốp. Cô dùng cái xẻng gõ gõ, phát hiện mình không cần dùng tay lật, cũng có thể cảm nhận tốt hơn trạng thái của bánh.

Quả nhiên, kỹ năng tăng cấp dùng tốt hơn.

Nhìn hàng dài, Trần Nhiễm liếc nhìn tiến độ nhiệm vụ của mình, tin tưởng rằng trong vài ngày nữa sẽ hoàn thành.

Tuy rằng chỉ ở đồn công an hai ngày, nhưng nhìn bóng lưng bận rộn của mọi người, cô thật sự rất thích bầu không khí này.

Không biết hiệu ứng đặc biệt của món bánh cuốn này là gì? Trước đây Lưu Thi Hàm có nói, cảnh sát lớn tuổi trong đồn, ít nhiều gì cũng bị đau dạ dày do bận rộn.

Hy vọng hiệu ứng đặc biệt của món bánh cuốn này, có thể làm cho họ không còn bị bệnh tật dày vò!

Vương Trường Hải ở trên một chiếc xe khác nhìn sang bên này, không nhịn được mà quay video gửi cho cô Vương.

"Cô gái nhỏ này thật không thể tin được."

Lúc này cô Vương đang họp, trên mặt mang theo biểu cảm tiêu chuẩn, bấm vào video của Vương Trường Hải.

Trong video, Trần Nhiễm đang thoăn thoắt làm gì đó, trước xe bán đồ ăn có một hàng dài.

Từ từ?

Trước đây cô ấy phải trăm cay ngàn đắng mới có thể vào nhà trẻ ăn một bữa, bây giờ lại biến thành xếp hàng là có thể mua?

Hai ngày nay cô ấy nhớ mãi không quên, ăn không ngon ngủ không yên là như thế nào?

Cô Vương nhanh chóng chuyển tiếp video vào một nhóm có tên là "Mỗi ngày đều có Đầu Sư Tử".

"Ai rảnh qua đó một chuyến? Mua mười cái giúp tôi!"

Chương 22

"Mỗi ngày đều có Đầu Sư Tử", đúng như tên gọi, chính là những chiến hữu đã tìm mọi cách để cùng nhau đi nhà trẻ ăn Đầu Sư Tử lúc trước.

Vương Chiêu Sơn, Chử Nam, cô Đặng, thậm chí còn có Chúc Thần Thần đều ở trong nhóm.

Lần trước thi đấu nấu Đầu Sư Tử, Chử Nam thuận tay lập một nhóm, còn kéo cả Vương Thanh An vào.

Hiện giờ Trần Nhiễm không ở nhà trẻ, nội dung chủ yếu trong nhóm chính là giao lưu một ít mỹ thực, cùng với hoài niệm Đầu Sư Tử như thường lệ.

Hôm nay, video của cô Vương vừa được gửi ra, nhóm lập tức bùng nổ!

"Hả? Cô ấy cứ đi bày quán như vậy? Sao trước đây không nói gì? Là sợ tôi ăn Đầu Sư Tử đủ rồi sao?"

"Đây là ở đâu? Có địa chỉ không, hôm nay tôi không ở Tân Hóa, ngày mai nhất định phải đến!"

Chúc Thần Thần không thể đi được, lần trước dũng cảm xông vào đồn công an, mẹ Chúc trực tiếp đày cô ấy ra biên cương —— đưa về nhà bà ngoại giúp làm việc đồng áng.

Cô ấy r*n r* một tiếng, thuận tay chụp ảnh mình đang cho heo ăn trong nhóm: "Tôi cũng muốn ăn! Bà ngoại đã cho tôi ăn hai bữa đậu que rồi! Tôi không muốn ăn đậu que!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 48: Chương 48



Hai ngày nay Chúc Thần Thần đã r*n r* quá nhiều lần, trong nhóm thấy nhiều thì cũng không trách mà ngược lại đều cảm thấy hứng thú với con heo.

"Con heo này béo thật đấy, tương lai chắc chắn ngon. Không dám tưởng tượng, nếu để con heo này cho sư phụ Tiểu Nhiễm làm sườn xào chua ngọt thì chắc chắn thèm đến mức rụng răng."

"Đúng vậy, cậu xem trong tay Thần Thần có cơm heo kìa, là bột ngô và cải trắng, heo thuần chủng, chắc chắn ngon!"

Chúc Thần Thần nước mắt lưng tròng chạy đi, tắt nhóm, than thở cho số phận của mình.

Cô Vương nhìn nhóm một lúc, tuy rằng không ai có thể giúp cô ấy mua đồ ăn vặt, nhưng cũng đã thành công khiến mọi người đều cảm nhận được nỗi khổ của mình, rất hài lòng.

Cô ấy gọi trợ lý Cơ Du đến: "Cô đi tìm chỗ này xem, chắc là cách đồn công an Kiều Đầu Lộ không xa, bất kể là bán cái gì thì cứ mua mười phần theo khẩu vị của tôi về đây."

Cơ Du gật đầu, đặt ly cà phê vừa mới pha xong lên bàn cô Vương, xoay người lui ra ngoài.

Động tác của cô ấy bị người bên cạnh nhìn thấy, trợn mắt: "Nịnh thần."

Cơ Du liếc mắt nhìn qua, nhận ra là một người đàn ông hói đầu, xấu xí, có thành tích kém trong công ty, cô ấy chậm rãi hỏi: "Lặp lại lần nữa? Tôi là nịnh thần, vậy tôi đang nịnh ai?"

Cô ấy là nịnh thần, vậy Vương tổng ở bên trong là gì?

Người đàn ông hói đầu bị nghẹn một câu, hậm hực im miệng, nhìn Cơ Du chạy đi. Mãi cho đến khi văn phòng Vương tổng không thể nghe thấy thì tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất mới vang lên.

Cơ Du nhìn video mà Vương tổng chia sẻ cho mình, rõ ràng xung quanh quán nhỏ có rất nhiều sinh viên vây quanh. Cô ấy xem bản đồ, gần đồn công an Kiều Đầu Lộ có hai trường đại học, chắc là ở gần một trong hai trường học.

Cô ấy nhanh chóng lướt qua trong nhóm chat, tìm thấy "Nhóm 10 sinh viên làm thêm bán thời gian địa phương", trước tiên là phát ba bao lì xì nhỏ, sau đó nhanh chóng gõ chữ trong nhóm.

"Có ai ở Học viện Kỹ thuật Nghề Tân Hóa hoặc Đại học Nghề Tân Hóa không?"

Một phút sau, có người thêm bạn tốt với Cơ Du.

Cơ Du gửi video qua trước tiên, sau đó gõ chữ: "Biết quán nhỏ này ở đâu không?"

"A tôi biết! Cái bánh cuốn này ngon lắm, hôm qua tôi còn đi ăn! Ngay cạnh cổng đông của học viện đó."

Trợ lý Cơ nhanh chóng gửi mười đồng qua: "Đi xếp hàng, sau đó chia sẻ địa chỉ cho tôi, đợi tôi đến nơi tìm được thì sẽ thanh toán phần còn lại, tính phí theo thời gian, OK?"

Lúc này, cô ấy đã đến gara, lái xe thẳng đến Học viện Kỹ thuật Nghề Tân Hóa.

Khoảng thời gian trước cô Vương mê mẩn Đầu Sư Tử, Cơ Du biết rõ. Thậm chí cô ấy còn tranh thủ thời gian đi mấy nhà hàng lớn ở thành phố bên cạnh ăn thử Đầu Sư Tử, chỉ là không có phần nào có thể so sánh với Quán rượu nhà họ Trần.

Sau đó cô Vương liên lạc với Vương Trường Hải để giới thiệu công việc, Cơ Du cũng biết, nhưng mà, cô ấy chú ý vẫn chưa đủ.

Đầu bếp được Vương tổng thưởng thức như vậy mà lại đi ra ngoài bày quán, cô ấy lại biết muộn hơn cả Vương tổng, đây là sự thất trách của một trợ lý.

Cô ấy nhất định phải tìm mọi cách có được phương thức liên lạc của Trần Nhiễm!

Trên đường đi nhanh như điện xẹt, Cơ Du nhanh chóng tìm được nơi, xếp hàng, thanh toán cho đối phương, còn ba người nữa là đến cô ấy.

Cơ Du tranh thủ thời gian nghiêm túc xem xét từng món ăn kèm.

Ớt xanh da hổ... Cô Vương chắc chắn sẽ thích.

Thịt băm xào miến này dùng để cuốn bánh, thoạt nhìn rất mới lạ, nhưng cách kết hợp carbohydrate với carbohydrate, không có lợi cho cô Vương giữ dáng, bỏ qua.

Giò heo kho không tệ! Có thể mua một ít.

Cô ấy kiểm tra từng bước, kết hợp với sở thích của cô Vương và hai cô con gái của cô ấy, nhanh chóng lên kế hoạch cho mười loại bánh cuốn khác nhau.

Còn một người nữa là đến lượt cô ấy.

Cơ Du quan sát thấy mọi người chọn vỏ bánh, phát hiện bánh kếp trứng và bánh túi là hai loại được ưa chuộng nhất.

Nhưng mà, cái bánh này mang về sẽ không giòn.

Cuối cùng thì cũng đến lượt, Cơ Du dùng tốc độ nói nhanh nhất hỏi Trần Nhiễm: "Tôi là trợ lý của cô Vương, đến giúp cô ấy mua mấy phần mang về ăn, nhưng đường xá quá xa, về đến nơi bánh sẽ không giòn, cô có thể làm cho tôi bánh bán thành phẩm, đóng gói một ít đồ ăn kèm, sau đó tôi về nhà chế biến lại không?"

Cô ấy nói quá nhanh, thậm chí Tiểu Lý ở bên cạnh còn ngây ngốc một chút.

Các sinh viên nhiệt tình ở phía sau chỉ dẫn: "Ôi chao, tay nghề nướng bánh của chị gái này rất điêu luyện! Cô mang về không thể nướng được hương vị như cô ấy đâu!"

"Đúng vậy, mau xem mau xem! Cái bánh bay lên rồi!"

Lúc này Tiểu Lý mới phản ứng lại, ở bên cạnh Trần Nhiễm nghe thấy tên cô Vương thì cũng quay mặt nhìn qua.

"Bán thành phẩm cô mang về rồi nướng lại, cũng không thể ăn được, hay là tôi giới thiệu cho cô một loại bánh khác? Giới thiệu loại không sợ để lâu."

Trần Nhiễm có được thực đơn bánh cuốn cấp S, không chỉ có riêng mấy loại vỏ bánh này. Chẳng qua, bánh kếp trứng và bánh túi được mọi người chấp nhận cao hơn, một số loại khác không ai nhận ra, cô còn chưa có cơ hội làm.

Nghĩ đến sự yêu thích của cô Vương đối với Đầu Sư Tử, Cơ Du nhanh chóng đồng ý, giao việc lựa chọn chủng loại cho người chuyên nghiệp.

"Vậy cô quyết định đi! Tôi chọn đồ ăn kèm trước!"

Cô ấy quay đầu lại nói với Tiểu Lý, bắt đầu phát huy tốc độ nói siêu nhanh của mình.

"Phần đầu tiên muốn một phần ớt xanh da hổ, thêm khoai tây xào, thịt thì chọn giò heo, phần này cho hành nhưng không cho rau thơm, rau diếp cũng cho một ít."

Trần Nhiễm nghe cô ấy nói rõ ràng thì không nhịn được ngưỡng mộ cô Vương.

Trợ lý này cũng quá trâu bò!

Nhưng mà, cô cũng lấy vỏ bánh làm sẵn từ trong thùng giữ lạnh ra, chuẩn bị bắt đầu nướng bánh.

Loại vỏ bánh này, ở các thành phố phía Bắc ăn nhiều hơn, người dân địa phương Tân Hóa chắc chắn chưa từng ăn qua, vị trí của xe bán đồ ăn lại khó tìm, mọi người đều đang tận hưởng hương vị yêu thích của mình nên không dám dễ dàng thử món mới.

Bây giờ thấy Trần Nhiễm làm món mới, mấy người trong hàng đều vươn cổ xem.

"Mỏng như vậy!"

"Không chỉ mỏng, cô xem cái vỏ bánh vừa lấy ra, nhiều lớp còn có ánh dầu, tôi sẽ ăn cái này sau!"

Mẻ vỏ bánh cân này, Trần Nhiễm đã làm lúc chế biến, chồng lên nhau khoảng ba lần, tức là tám lớp.

Phần bánh tám lớp này, cuối cùng được Trần Nhiễm cán thành một cái bánh lớn mỏng.

Khác với vỏ bánh nhỏ lúc trước, bánh cân này một nồi chỉ có thể nướng một cái. Nhưng mà, bởi vì đặc tính của bánh vừa mềm vừa mỏng, thời gian từ khi cho vào nồi đến khi ra khỏi nồi cũng rất ngắn.

Bánh cân này vừa ra khỏi nồi thì đã có một mùi thơm khác thường!

"Thơm quá, cái bánh này!"

"Cảm giác bản thân cái bánh này nó đã có chút vị mặn...? Ngửi thế nào mà lại có mùi thơm?"

Trần Nhiễm làm một mẻ lớn bánh kếp trứng, cũng có chút nhàm chán. Trước khi cuốn bánh, cô nhẹ nhàng xé một góc, cho các sinh viên xếp hàng phía trước xem xét.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 49: Chương 49



Lớp vỏ bánh bên ngoài được xé ra, bên trong mỗi lớp đều gần như trong suốt màu trắng!

Mỗi lớp thoạt nhìn đều mềm mại nhưng lại đầy độ dai, bảo sao lại gọi là bánh cân.

Mà tám lớp như vậy gộp lại, thậm chí còn không dày bằng một đồng xu!

"Trời ơi, bà chủ, bánh ngon như vậy, sao cô không nói sớm chứ?"

Cuối cùng Tiểu Lý cũng phối hợp xong với Cơ Du, chuẩn bị mười loại rau, thấy chảo nóng hơn, anh ấy tranh thủ lúc rảnh rỗi chỉ vào bảng hiệu: "Đều viết ở trên đó, các cậu không ai gọi món này, tôi còn có thể ép mua ép bán sao?"

Anh ấy còn chưa làm xong cái bánh cuốn này thì đã vội vàng xem động tác của Trần Nhiễm để học.

Cái bánh cuốn này đúng là bánh cuốn chính hiệu, không giống như bánh túi hay bánh kếp trứng cho thêm đồ ăn vào rồi gấp lại. Sau khi cho các loại đồ ăn kèm vào, phải cuốn ba vòng, còn có thể xuyên qua lớp vỏ bánh mỏng, dai và thơm, nhìn thấy màu sắc của ớt xanh da hổ bên trong.

Nhưng mà cái bánh mỏng như vậy, đụng phải nước sốt đậm đà của ớt xanh da hổ, thế mà nước sốt lại không hề bị rò rỉ ra ngoài!

"Cái bánh này mang về hâm nóng một chút là được, tốt nhất là nướng một chút hoặc cho vào lò vi sóng, thời gian không cần quá lâu, đề phòng bị khô. Bởi vì bản thân nó không giòn, không cần lo lắng lúc đó không thể ăn được."

Nhìn Tiểu Lý học xong, Trần Nhiễm tiếp tục nướng bánh cân, Tiểu Lý học theo cách của cô bắt đầu cuốn bánh, làm xong một cái đưa cho Cơ Du một cái.

Cơ Du cầm trong tay nặng trĩu, vừa dùng bút ký hiệu đánh dấu hương vị lên túi đóng gói, trong lòng lại do dự.

Cô ấy cũng... làm một phần?

Là một trợ lý hoàn hảo có sự nghiệp cực mạnh, Cơ Du luôn luôn rất nhạt nhẽo trong việc hưởng thụ cá nhân.

Về việc ăn mặc, cô ấy dựa theo sở thích của cô Vương, yêu cầu làm cho đối phương nhìn thoải mái nhưng không lấn át; về việc ăn uống, cô ấy luôn luôn ít dầu, ít muối, ít carbohydrate, mỗi ngày ăn VB+VD+ Magie + dầu cá, yêu cầu làm cho năng lượng của mình đạt giá trị lớn nhất.

Nhưng bây giờ, nhìn bánh cân trong tay Trần Nhiễm đảo qua đảo lại, hiếm khi cô ấy cảm thấy thèm ăn...

Cô ấy thuyết phục bản thân trong nội tâm: Đây cũng là vì tương lai có thể xây dựng mối quan hệ tốt với đầu bếp Trần Nhiễm, theo kịp khẩu vị của cô Vương!

"Cho... cho tôi thêm hai cái bánh cuốn cân, một phần muốn khoai tây xào thêm gà viên, một phần khác muốn giá đỗ, thêm đậu phụ và giò heo."

"Hành tây, rau thơm đều không cho à? Cho một ít vào ăn ngon đấy."

Cơ Du cố gắng giãy giụa một chút, nghĩ đến trong xe mình có nước súc miệng, thậm chí là kem đánh răng thì cắn răng gật đầu: "Hành tây và rau thơm đều có!"

Cuối cùng cô ấy cầm mười hai cái bánh cuốn cân, nhanh chóng chạy khỏi đầu hàng, không nhịn được xin lỗi các sinh viên phía sau.

"Xin lỗi nhé, tôi từ trung tâm thành phố lái xe đến đây cho nên mới mua nhiều một chút."

"Ôi không sao! Tôi mua cho cả ký túc xá, cho tôi sáu cái bánh cân này."

"Có phải hai ta cũng nên ăn thử cái bánh cân này không, tôi cảm thấy cái này trông rất ngon!"

Đều là những người yêu thích mỹ thực, các sinh viên xếp hàng phía sau hoàn toàn không để ý đến việc Cơ Du một hơi mua mười hai cái bánh cuốn.

Cơ Du thở phào nhẹ nhõm, lấy hộp giữ nhiệt từ cốp xe ra, cho mười cái bánh cân vào, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô Vương.

"Cô Vương, tôi đã mua xong. Lần này vỏ bánh là do đầu bếp Trần Nhiễm đặc biệt giới thiệu cho ngài, vậy mang về công ty hay là nhà của ngài?"

Cô Vương nhận được tin nhắn thì mỉm cười.

Trợ lý này của cô ấy, trước nay làm việc chưa từng xảy ra sai sót! Trần Nhiễm đặc biệt giới thiệu vỏ bánh, vậy có thể không ngon sao? Chắc chắn là không thể!

Cô ấy trả lời một câu: "Mang về nhà tôi đi, tiện thể đón Tiểu Ưu về."

Cơ Du luôn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh, cô Vương gửi tin nhắn xong thì dừng một chút, chờ trợ lý toàn năng của mình trả lời theo thói quen.

Nhưng mà... Cô ấy đợi khoảng nửa phút, đối phương vẫn không trả lời?

Cô Vương do dự một chút.

Nếu chỉ trả lời 'đã nhận được' thôi thì thà đừng trả lời còn hơn. Nhưng sự tình liên quan đến việc đón con cho nên cô ấy vẫn nên hỏi một chút.

Cô ấy gọi cho Cơ Du.

Giọng nói được kết nối trước tiên, nhưng trong giọng nói của đối phương, cô ấy lại nghe ra sự hỗn loạn hiếm thấy... còn có chút nghẹn ngào?

Cơ Du liều mạng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn tin nhắn của cô Vương hai phút trước, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng.

Đều do cái bánh cuốn này quá ngon!

Cô ấy vốn dĩ chỉ định ăn một miếng, vừa ăn vừa xem điện thoại, nhưng mới ăn một miếng thì lực chú ý đã bị cái bánh cuốn này cướp đi!

Cái bánh cân này vừa dai vừa mềm, mỗi miếng cắn xuống đều có cảm giác phải kéo ra, rất hợp với tên gọi!

Nếu cái vỏ bánh này chỉ có một lớp thì hương vị chắc chắn không khác gì bánh rán bình thường, nhưng cái bánh mỏng như vậy lại có tám lớp vỏ bánh chồng lên nhau!

Tám lớp vỏ bánh này được phân tách bằng dầu, theo lý mà nói thì một cái bánh bị bôi nhiều lớp dầu như vậy, hẳn là có chút ngấy. Nhưng cái bánh này mỏng đến mức trong suốt, cắn xuống mỗi miếng đều có rất ít dầu, chỉ có một chút hương vị béo ngậy, lại không hề ngấy.

Hơn nữa bên trong còn cuốn các loại đồ ăn kèm...

Cô ấy chưa ăn xong miếng đầu tiên thì đã không nhịn được mà ăn miếng thứ hai!

Lực chú ý của miếng đầu tiên đều đặt ở hương vị của vỏ bánh, miếng thứ hai thì lập tức chú ý đến độ dẻo dai của bánh.

Khác với độ dẻo dai của bánh xuân mà cô ấy từng ăn trước đây, độ dẻo dai của một lớp bánh xuân dựa vào cường độ của một mặt bánh duy trì. Nhưng độ dẻo dai của bánh cân này, là do tám lớp vỏ bánh kéo ra cùng nhau, cảm giác tầng lớp tinh tế đó...

Khi cô Vương gọi điện thoại đến, Cơ Du mới phát hiện mình bất tri bất giác đã ăn xong một cái bánh cuốn, hoàn toàn quên mất chiếc điện thoại di động cầm ở tay bên kia!

"Cô Vương, tôi sẽ đi đón Tiểu Ưu ngay, sau đó mang bánh cuốn đến nhà ngài!"

Cô Vương không nhịn được mà cười ra tiếng ở đầu dây bên kia.

Cô ấy đã từng nhìn thấy trợ lý này của mình ăn cơm!

Là một người cuồng công việc mà ngay cả cô ấy cũng phải cam bái hạ phong, Cơ Du ăn cơm không suy xét khẩu vị mà chỉ suy xét đến sức khỏe.

Ồ, còn ăn ít carbohydrate, kiên quyết không thể ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của cô ấy.

Cho nên, thường ngày Cơ Du ăn uống, về cơ bản là ăn đủ loại cơm cho người ăn kiêng và cơm cho người tập thể hình, sau đó mỗi ngày ba bữa đều uống thực phẩm chức năng.

Một Cơ Du như vậy mà lại ăn bánh cuốn ở bên kia?
 
Back
Top Bottom