Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 20: Chương 20



Trường mẫu giáo ẩn giấu đầu bếp cao siêu, đây đúng là tư liệu tốt. Cho dù bây giờ anh ta là người mới, cũng nên thành công rồi nhỉ?

"Chụp màn hình lại những bình luận lúc trước một chút đi, đến lúc đó cắt nối biên tập vào."

Hai người mang thiết bị xuống lầu thì thấy cô Vương đã đợi ở dưới.

Hôm nay cô ấy không mang theo tài xế, mà tự mình lái xe, đưa tay đón hai người lên xe.

"Đi thôi, bên trường mẫu giáo nói đúng 12 giờ ăn cơm."

Chử Nam lên xe, trông thấy trên ghế phụ có một cô gái có phong thái trí thức, nhưng làn da đã rám nắng thành màu mật ong.

"Xin chào, xin chào, tôi làm về truyền thông tự sản xuất, tên là Chử Nam, hôm nay cùng đi sao?"

Khâu Nhàn nhiệt tình đáp lại bằng một nụ cười, hai người thêm WeChat của nhau: "Tôi đang thực tập ở tòa soạn tạp chí “Bàn về ăn uống”, trước đây đã xem qua video của anh rồi!"

Chử Nam đã lâu không chú ý đến báo giấy, anh ta không biết “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” thật ra trực thuộc tòa soạn tạp chí “Bàn về ăn uống”.

Anh ta chỉ khách sáo hai tiếng: "Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp! Một lát nữa quay phim, có thể sẽ không rảnh nói chuyện phiếm, cô đừng để ý nha!"

Hai người hàn huyên khách sáo, cô Vương không hề tham gia chút nào.

Cô ấy là người đã từng ăn món Đầu Sư Tử rồi đó!

Chỉ cần trong số họ có một người từng được nếm thử món Đầu Sư Tử ấy thì lúc này chắc chắn sẽ không có tâm trạng mà trò chuyện xã giao.

Cảm giác thơm ngon lưu luyến mãi trong miệng ngày hôm đó khiến mấy ngày nay cô Vương vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Thậm chí cô ấy còn gầy đi nửa cân.

Dọc đường, xe của cô Vương lái rất ổn định, nhưng rất nhanh. Khi xe dừng lại vững vàng ở cửa nhà trẻ, còn sớm hơn năm phút so với dự định.

Hiệu trưởng Tiêu đích thân ra đón bọn họ.

"Cô Vương, vị này là...? Trẻ như vậy mà đã làm phóng viên rồi sao? Cô gái này giỏi giang quá!"

Lúc bà đưa tay về phía Chử Nam, trong lòng có hơi nghi hoặc, quay mặt nhìn về phía cô Vương: "Hai vị này ai là blogger thế?"

Chử Nam vội vàng đưa hai tay ra bắt lấy tay hiệu trưởng Tiêu: "Là tôi, là tôi, người bên cạnh là nhiếp ảnh của tôi."

"Hóa ra là nhiếp ảnh gia à." Hiệu trưởng Tiêu dẫn mấy người vào trong, băn khoăn nói: Tôi quên bảo với Nhiễm Nhiễm là còn có cả nhiếp ảnh gia, không biết đồ ăn có đủ không nữa... Nhưng nhiếp ảnh gia này trông thực sự toát lên khí chất của một người làm nghệ thuật."

Loại tình huống này, nhiếp ảnh gia đã gặp không ít.

Hơn nữa, anh ta đi quay chụp theo Chử Nam đã lâu, tự nhận mình đã không còn hứng thú quá lớn đối với đồ ăn ngon nữa rồi.

Nếu thật sự có hứng thú thì sao anh ta có thể gầy đến mức chỉ còn một bộ xương chứ?

"Không sao, bà yên tâm, tôi vô cùng chuyên nghiệp! Lát nữa chỉ quay chụp thôi, xong xuôi tôi sẽ tự mình ra ngoài gặm bánh bao, phần của tôi cho Chử Nam ăn hết!"

Nhiếp ảnh gia tự tin đảm bảo, đi theo đoàn người đến một phòng học trống.

Giữa phòng học, đồ ăn đã dọn xong. Trên bàn có bốn món ăn nhỏ thoạt nhìn tươi mát ngon miệng, chính giữa là một nồi lẩu có nắp đậy.

"Mọi người dùng bữa từ từ."

Đưa mấy người ngồi xuống, hiệu trưởng Tiêu rời đi ngay. Cơ hội bà đã cố gắng tạo ra, tiếp theo phải xem tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm rồi.

Bà tuyệt đối tin tưởng vào tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm.

Chử Nam và nhiếp ảnh gia bắt đầu dựng thiết bị nhiếp ảnh và đèn chiếu sáng, ngượng ngùng xin lỗi.

"Ngại quá, bên tôi hơi chậm, mọi người ăn trước đi!"

Tuy nhiên, theo hiểu biết của anh ta về cô Vương, người phụ nữ luôn tao nhã trong mọi cử chỉ hành động này chắc hẳn sẽ đợi bọn họ...

Ơ khoan đã? Cô ấy đã mở nắp nồi lẩu rồi sao?

Cô Vương nở nụ cười, từng cử chỉ hành động đều hết sức tao nhã và bình tĩnh, nhưng tốc độ cực nhanh.

Lần trước tham quan cũng bởi chờ Chử Nam này mà cô ấy không được ăn chút nào hết!

"Tổng cộng có sáu viên Đầu Sư Tử, nhiếp ảnh gia này không ăn đúng không? Vậy mỗi người hai viên."

Khâu Nhàn ở bên cạnh cũng có chút sững sờ.

Cô Vương này… Do cô ấy nhờ tòa soạn tạp chí giúp đỡ nên tòa soạn bên kia mới giới thiệu mối quan hệ này. Nếu không, dựa vào chính bản thân cô ấy thì không thể nào vào được trường mẫu giáo Khải Minh Tinh.

Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô Vương.

Tuy nhiên, cho dù chỉ gặp mặt trong vội vàng, cô Vương này cũng là người phụ nữ tao nhã hiếm thấy mà cô ấy từng gặp trong đời!

Mà bây giờ người phụ nữ này đã đứng dậy khỏi ghế!

Cô ấy không chút luống cuống mà xắn tay áo, xắn đến khuỷu tay, trên tay cầm một chiếc thìa to không phù hợp với hình tượng của mình, múc hai viên Đầu Sư Tử vào bát một cách nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn!

Thậm chí, múc xong hai viên Đầu Sư Tử này, cô ấy còn tiếp tục múc canh...

Chử Nam trợn tròn mắt.

Tuy nhiên, Khâu Nhàn chính là người đã trải qua rèn luyện!

Cô ấy bưng bát nhỏ của mình lên, cười ngọt ngào đưa tới: "Chị ơi, em cũng muốn ăn! Canh này trộn cơm nhìn qua đã biết chắc chắn sẽ rất ngon rồi!"

Cô Vương đã bỏ lỡ nước canh lần trước ở trường mẫu giáo gật đầu, lại nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn múc cho mình nửa muỗng canh nữa, lúc này mới lưu luyến đưa chiếc muỗng cho Khâu Nhàn.

"Món Đầu Sư Tử này thật sự, nhất định phải thưởng thức kỹ càng."

Khâu Nhàn gật mạnh đầu!

Cứ đi theo người chị này là được, có thể khiến người chị tao nhã như vậy nhớ mãi về chút nước canh này, cô ấy đã có thể tưởng tượng ra món Đầu Sư Tử hầm này ngon đến mức nào rồi.

Vừa bưng bát nhỏ ngồi xuống, cô ấy liền vội vàng dùng thìa cắt một miếng Đầu Sư Tử hầm nhỏ, từ từ cho vào miệng.

Sự tưởng tượng của cô ấy... vẫn có chút bảo thủ.

Lựa chọn đến “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” làm phóng viên điều tra, là bởi vì bản thân cô ấy cũng có sự theo đuổi đối với mỹ thực.

Món Đầu Sư Tử này vào miệng trơn trượt mềm mại, gần như có thể so sánh với món Đầu Sư Tử của Chí Vị Trai ở kinh thành.

"Ba phần mỡ bảy phần nạc."

Cô Vương cũng gật đầu, so với lần đầu tiên cô ấy ăn, lượng thịt mỡ trong món Đầu Sư Tử hôm nay dường như đã được điều chỉnh lại.

Tuy nhiên, bởi vì thịt heo rất tươi ngon mọng nước nên sự điều chỉnh như vậy chỉ khiến món ăn càng thơm hơn, không có một chút ngấy nào.

"Có thể còn nhiều hơn ba phần mỡ một chút."

Cô Vương thử nhớ lại hương vị lần trước, nhưng kinh ngạc phát hiện, cô ấy căn bản không nhớ ra được.

Trong đầu cô ấy bây giờ đều là hương vị đậm đà quyến luyến tràn ngập trong khoang miệng.

Không... không chỉ có mỗi cảm giác này.

"Tôi nhớ ra rồi, hình như trước đây tôi đã ngửi thấy mùi thơm này ở đâu đó."

Cô Vương sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cái tên cũ "Vương Chiêu Đệ" của cô ấy cũng được đặt ra trong hoàn cảnh này.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 21: Chương 21



Cô ấy là con gái thứ hai trong nhà.

Sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy rất ngột ngạt và tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, cô ấy có một người chị gái tốt.

Khi lên núi cắt cỏ cho lợn ăn, chị gái sẽ hái cho cô ấy những cọng cỏ ngọt ngào để hút; khi hai chị em vất vả gánh giỏ to như người đi bán thức ăn, chị gái cũng sẽ lén lút để dành ra mấy hào.

Sau này, mấy hào để dành được đó, chị cô ấy đã mua cho cô ấy những viên thịt.

Thịt trong nhà đều là phần của em trai, chỉ có Đầu Sư Tử chị gái mua mới là phần cô ấy được thưởng thức.

Những viên thịt đó cũng là do chị gái cầu xin mãi chủ quán mới đồng ý bán lẻ.

Vừa dai, vừa nhỏ, thậm chí còn hơi cháy khét, bất kể là từ phương diện nào cũng đều không thể so sánh với viên thịt hầm trước mặt này được.

Nhưng mà, khi ăn xong viên thịt hầm này, cô ấy lại nhớ đến niềm vui lúc đó.

Cô ấy nhớ đến đôi mắt lấp lánh của chị gái, nhớ đến việc mình há miệng thật to nhưng lại chỉ nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút.

Cô Vương cúi đầu, ăn tiếp một miếng Đầu Sư Tử.

Những tháng ngày gian khổ sống trong gia đình ngột ngạt như vậy, hai chị em hoạn nạn có nhau, bây giờ nhớ lại, thật đúng là niềm vui vô cùng trân quý.

Chử Nam đã dựng xong chân quay và máy ảnh, anh ta đang chuẩn bị ngồi xuống bắt đầu quay, vừa nhấc mắt lên thì thấy khóe mắt cô Vương ươn ướt.

Anh ta vội vàng lấy khăn giấy ra, đưa cho cô ấy: "Ngon đến vậy sao?"

Cô Vương có chút ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng chấm khóe mắt.

Trong giọng nói của cô ấy cũng mang theo sự trong trẻo tinh nghịch của một cô bé: "Thật sự rất ngon!"

Khâu Nhàn ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.

Sở dĩ cô ấy kiên quyết muốn ở lại “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” cũng bởi vì khoảng thời gian vui vẻ nhất thời thơ ấu của cô ấy chính là đi khắp nơi ăn ngon cùng chị họ.

Người chị họ sẽ dẫn mình đi ăn những món ăn vặt dầu mỡ mà người lớn không cho ăn, ai mà không yêu cho được chứ!

Cô ấy cẩn thận nếm thêm một miếng Đầu Sư Tử, trong giọng nói là sự tiếc nuối không thể che giấu: "Nếu có thể mang cho chị họ nếm thử thì tốt rồi..."

Mùi thơm phức tạp, béo ngậy này tan ra trên đầu lưỡi, phảng phất như ánh mặt trời lúc tan học ở trường tiểu học, cô ấy vừa chạy ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy chị họ cầm kem trứng gà trên tay, mắt cong cong cười chờ cô ấy.

Ngon quá.

Bất kể là kem trứng gà lúc đó, hay là Đầu Sư Tử hầm trong thìa bây giờ.

Cô ấy cẩn thận múc nước canh thơm ngon đậm đà, trộn vào cơm, nheo mắt cho vào miệng một miếng.

Vị cơm hơi cứng một chút, kết hợp với nước canh Đầu Sư Tử hầm, càng thêm bổ sung cho nhau.

"Thật sự rất ngon..."

Khác với cô Vương mỉm cười lau nước mắt, Khâu Nhàn lại nóng lòng muốn chia sẻ cảm nhận của mình: "Không biết có phải ảo giác của riêng tôi không mà tôi dường như cảm thấy, món Đầu Sư Tử này có một ma lực thần kỳ."

"Có lẽ là nó thật sự quá ngon, làm tôi không nhịn được nhớ lại mỗi lần được ăn ngon khi còn nhỏ..."

Chử Nam không nhịn được nữa.

Anh ta nhanh chóng múc Đầu Sư Tử hầm vào bát nhỏ trước mặt, dùng thìa cắt một miếng, cho vào miệng.

Thơm quá!

Cảm giác mà anh ta cảm nhận được lại khác hoàn toàn so với hai người kia.

Miếng Đầu Sư Tử này làm anh ta nhớ tới cảnh chạy nhảy đùa giỡn cùng bạn bè trên cánh đồng tuyết khi còn bé, và cả cảnh bị ba mẹ lôi về nhà mắng cho một trận, nhét bát cơm đầy ắp vào tay.

Mùi thơm nồng nàn đó giống như vùng đất đen rộng lớn mà anh ta ngày đêm mơ tưởng!

Khóe mắt Chử Nam cũng hơi ướt át. Anh ta thậm chí còn không để ý camera đang quay, dùng tay áo lau khóe mắt, lấy thìa múc một miếng Đầu Sư Tử hầm và một muỗng cơm lớn, cho vào miệng.

Nhiếp ảnh gia ở phía sau camera choáng váng.

Chỉ ăn một miếng Đầu Sư Tử thôi mà hai người bật khóc luôn cơ à? Cô bé duy nhất không khóc thì lại đang m*t cạnh thìa cười ngây ngô ở bên kia.

Anh ta không khỏi có chút hối hận, vừa rồi anh ta đã nhường suất ăn của mình... giờ đòi lại có được không đây?

Chương 14

Cuối cùng, nhiếp ảnh gia vẫn được ăn một miếng Đầu Sư Tử.

Khâu Nhàn rất hâm mộ, liên tục khen ngợi Chử Nam: "Anh Chử, anh đối xử với nhiếp ảnh gia tốt thật!"

Trong lòng Chử Nam đau như cắt, nhưng dù sao cũng là nhân viên làm việc sớm tối có nhau anh ta mà ăn hết thì cũng không hay lắm.

"Mọi người chia ngọt sẻ bùi thôi... À không, không, ý tôi là hai chúng tôi chia sẻ, không tranh với cô."

Lúc này Khâu Nhàn mới bỏ cái tay đang che bát ra, trong bát của cô ấy vẫn còn một chút nước canh trộn cơm đấy!

Mà trong bốn người, người ăn nhanh nhất ấy vậy mà lại là cô Vương, cô ấy mới là người đầu tiên ăn xong hai viên thịt hầm của mình.

Ăn xong món Đầu Sư Tử, phong thái của cô Vương lại trở về vẻ tao nhã như thường ngày, bắt đầu chậm rãi đánh giá mấy món ăn kèm thanh đạm khác.

Đối với cô Vương đã từng trải qua việc đời mà nói, mấy món ăn kèm này hoàn toàn không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng mà có dư vị của món Đầu Sư Tử vừa rồi, mấy món ăn kèm này trở nên thanh mát như cơn mưa trong núi, khẽ tô điểm cho hồi ức khi xưa.

Mà bên trong phòng học, cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt hơn nhiều so với bên này.

Ngoài mười bốn viên thịt hầm còn lại, Trần Nhiễm còn làm ba món nguội, sáu món nóng, chín món ăn, vừa hay tạo thành một mâm vô cùng hoàn hảo.

Nhân viên của trường mẫu giáo cộng lại, bao gồm cả Trần Nhiễm ở bên trong, mỗi người đều được chia một viên thịt hầm, mọi người vui vẻ thưởng thức.

"Từ khi Nhiễm Nhiễm đến, chuyện ăn cơm mỗi ngày đỡ vất vả hơn nhiều."

"Ai nói không phải chứ Tiền Thụy béo lên! Hai cân đấy!"

Cô Vương khoa trương giơ hai ngón tay.

"Nhưng mà Chúc Huống Huống lại gầy đi, không hiểu có chuyện gì." Cô Lý ăn Đầu Sư Tử hầm vô cùng say mê, nói: "Haiz, nếu Nhiễm Nhiễm đi rồi, sau này sẽ không được ăn món Đầu Sư Tử hầm ngon như vậy nữa."

"Em gái tôi gầy đi cũng bình thường thôi, chị Nhiễm Nhiễm nấu cơm rất để ý đến dinh dưỡng! Tuy rằng ngon, nhưng ít dầu ít đường, tất nhiên là sẽ gầy rồi!"

Các cô giáo mầm non có lẽ là nhóm người gần gũi với các bé nhất. Hiệu ứng đặc biệt của món Đầu Sư Tử thể hiện trên người họ không rõ ràng như vậy.

Trần Nhiễm ăn từng miếng nhỏ món Đầu Sư Tử vô vị của mình… Cô vẫn không có vị giác, đương nhiên cũng không cảm nhận được hiệu ứng đặc biệt trong phong vị của bản thân.

Tuy nhiên, phản ứng của Viên Quốc Trung bên cạnh lại rất lớn.

Người đàn ông mặt đỏ hơn bốn mươi tuổi lặng lẽ rơi nước mắt, ông cúi đầu ngượng ngùng đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên tiếng xì mũi sột soạt.

Trần Nhiễm đang chuẩn bị lấy giấy đi ra ngoài xem thử thì Chúc Thần Thần đã đi ra ngoài trước một bước.

Sau đó toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng người đàn ông vừa khóc vừa xin lỗi.

"Thần Thần à, chú không nên cảm thấy cháu vô dụng... Cháu thật dũng cảm, chỉ cần muốn ăn là đã nghĩ đến chuyện xin việc ở nhà bếp rồi, nếu chú cũng dũng cảm như cháu thì bây giờ có lẽ đã có tiệm cắt tóc của riêng mình!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 22: Chương 22



Mấy cô giáo kéo nhau đi ra ngoài an ủi Viên Quốc Trung, Trần Nhiễm hơi sững sờ, hoàn toàn không ngờ đến, ước mơ thời thơ ấu của Viên Quốc Trung lại là trở thành một Tony sao?

Tuy nhiên, nghĩ đến việc mỗi ngày sau khi tan làm, Viên Quốc Trung còn dành thêm chút thời gian để tạo kiểu tóc rồi mới tan làm... Ừm, rất phù hợp với hình tượng.

Cô miễn cưỡng ăn xong một viên thịt hầm không mùi vị, đang định thu dọn bát đũa thì đột nhiên thấy hiệu trưởng Tiêu dẫn một bé trai đi vào.

Là Tiền Thụy!

Tiền Thụy ôm một tấm thiệp chúc mừng rất lớn trong tay, có chút thẹn thùng đi vào.

"Cô Trần! Tặng cho cô!"

Trần Nhiễm vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Khi cô mở tấm thiệp chúc mừng ra, mấy cô giáo cũng lén lút vây quanh không biết từ lúc nào.

Tấm thiệp chúc mừng to bằng một quyển sách, họa tiết bên trên không phải được vẽ lên, mà là do đủ loại chất liệu xinh đẹp dán lên.

Có các cô giáo bắt bướm, dùng vải vụn xinh đẹp làm tranh cắt dán, có giấy gói kẹo xinh đẹp gấp thành ô tô nhỏ.

Cô mở tấm thiệp chúc mừng ra, bên trong là đủ loại nét vẽ đơn giản, xen lẫn những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng với mấy từ phiên âm.

Tiền Thụy cố gắng diễn đạt: "Cô Trần nấu ăn thật sự rất ngon! Đầu Sư Tử hầm cũng ngon, có nước... có cả trứng chiên giòn giòn..."

Dường như cậu bé muốn miêu tả lại những món đã ăn trong mấy ngày này. Điều đặc biệt là cậu bé còn nhớ kỹ từng món ăn, có thể miêu tả một chút về từng món.

Cậu bé không thích ăn cơm này đã dùng sự nhiệt tình lớn nhất để hồi đáp lại mỗi bữa cơm mà cô nấu.

Trần Nhiễm không thể tự mình nếm được hương vị, cho dù là món Đầu Sư Tử tỏa sáng lấp lánh, ăn vào miệng cô cũng nhạt nhẽo vô cùng. Không có hương vị, ngay cả mùi vị cũng trở nên mơ hồ.

Nhưng mà, dưới sự đánh giá của Tiền Thụy, cô dường như có thể mường tượng ra hương vị của mỗi món ăn mình làm.

Ngay cả món Đầu Sư Tử vừa rồi, loại hương vị đó dường như cũng bắt đầu nhảy múa trong miệng cô.

Niềm vui sướng nhất thời thơ ấu của cô là gì? Là chơi đùa cùng bạn bè sao? Hay là lần đầu tiên có được búp bê vải?

Trần Nhiễm nhớ lại, lần đầu tiên cô cầm dao, lần đầu tiên cô được bế lên để dùng nồi xào, còn có cả lần đầu tiên cô nấu ăn nữa.

Nói là cô tự mình làm cũng không hẳn là đúng, lúc đó cô mới bảy tuổi, món ăn đó được làm dưới sự trợ giúp của người lớn. Món ăn đó... là cô làm cho mẹ khi bà bị bệnh, sườn xào chua ngọt.

Hệ thống vang lên “keng keng”.

[Lời ca ngợi hồn nhiên của trẻ thơ là phần thưởng cao quý nhất dành cho đầu bếp, kích hoạt thực đơn khen thưởng.]

[Thực đơn khen thưởng: Sườn xào chua ngọt (cấp S)]

[Cô còn nhớ lần đầu tiên làm sườn xào chua ngọt không? Đó là nỗi lo lắng mẹ bị bệnh mà chán ăn, là mong muốn mẹ mau chóng khỏe lại.]

[Làm sườn xào chua ngọt với tâm trạng như vậy có thể khiến người được đầu bếp quan tâm ăn vào luôn thấy ngon miệng.]

[Giới hạn số lần của thực đơn: Ba lần mỗi tháng.]

Luôn ngon miệng á? Lợi hại như vậy sao?

Trần Nhiễm không rảnh chìm đắm trong hồi ức, không nhịn được hỏi hệ thống: "Giới hạn số lần được tính như thế nào vậy? Một đĩa tính là một lần à? Hay một nồi tính là một lần?"

Lần này hệ thống trả lời rất nhanh.

[Thời gian nấu nướng không gián đoạn quá mười phút thì tính là một lần.]

"Nói cách khác, chỉ cần tôi vẫn luôn nấu cơm thì hiệu ứng của loại thực đơn giới hạn số lần này có thể duy trì liên tục à?"

Hệ thống kiêu ngạo lại không trả lời, nhưng bây giờ Trần Nhiễm cũng đã hiểu rõ một chút về nó rồi, nếu mình hiểu sai, nó sẽ lên tiếng sửa lại.

Xem ra, trước khi rời khỏi trường mẫu giáo, cô phải nấu sườn xào chua ngọt một lần rồi!

Cô đã xác nhận với hiệu trưởng Tiêu, làm xong tuần này là có thể rời khỏi trường.

Đến lúc đó thay đổi địa điểm làm công sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống nữa!

Tuy nhiên, những người khác biết Trần Nhiễm sắp từ chức thì lại không vui như vậy. Trong đó bao gồm cả Chử Nam, người hiếm hoi muốn ở lại để ăn món Đầu Sư Tử thêm vài lần.

Trở lại khách sạn, Chử Nam cắt xong video kỳ này bằng tốc độ nhanh nhất, đăng lên tài khoản của mình.

"Cậu định đăng món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo và Quán rượu nhà họ Trần cùng nhau à?"

Nhiếp ảnh gia cảm thấy hơi khiếp sợ.

Là một blogger tự quảng bá luôn lấy phong cách "khách quan" nổi tiếng, Chử Nam thường chỉ đánh giá đồ ăn, cách nấu nướng và nguyên liệu, rất ít khi làm hành động dìm hàng, tâng bốc như các blogger khác.

Lúc đầu, anh ta còn tưởng rằng Chử Nam sẽ tách riêng món Đầu Sư Tử của Quán rượu nhà họ Trần và trường mẫu giáo ra để đăng, thậm chí có thể sẽ chèn thêm mấy video khác vào giữa.

"Cứ đăng như vậy đi, có phải có chút..."

Là đối tác hợp tác nhiều năm, đương nhiên Chử Nam hiểu ý của nhiếp ảnh gia.

"Lần thứ hai đi ăn món Đầu Sư Tử, cậu cũng ăn rồi phải không? Cậu không nhận ra đã đổi đầu bếp à?"

Nhiếp ảnh gia hơi kinh ngạc, sau đó cố gắng nhớ lại.

Trong khoảng thời gian mượn trẻ con để đến trường mẫu giáo, hai người đã đến Quán rượu nhà họ Trần lần thứ hai, một mặt là muốn bổ sung thêm tư liệu, mặt khác cũng là cố gắng đạt đến mức độ chân thật nhất.

Bởi vì cơ chế điểm like trong khu vực bình luận nên khi đi đánh giá nhà hàng, hai người thường xuyên gặp phải tình huống chủ quán đã chuẩn bị trước.

Giống như Quán rượu nhà họ Trần lần này, lần đầu tiên ăn món Đầu Sư Tử là do bếp trưởng Trần Thúc Chính làm, nhưng lần thứ hai rõ ràng không phải.

"Ý cậu là lần thứ hai đã đổi đầu bếp sao? Nhưng món Đầu Sư Tử của nhà hàng đó bán một phần tận 200 tệ cơ mà? Không phải là do Trần Thúc Chính làm mới bán giá đó hả?"

*200 Nhân Dân Tệ: Khoảng 700.000 Đồng Việt Nam

"Hai ta đi ăn hai lần trước sau nên có thể nhận ra, nhưng khách hàng bình thường ngày lễ ngày tết mới ăn một lần làm sao nhận ra được chứ?"

Nhiếp ảnh gia đã hiểu ra, đây là Chử Nam muốn công khai dìm hàng Quán rượu nhà họ Trần một lần.

Anh ta nhớ tới lúc trước hiệu trưởng Tiêu ám chỉ mấy câu, tình cảnh Trần Nhiễm bị nhà họ Trần chèn ép...

"Đăng!"

Vì lượt đánh giá nhà hàng ngày càng nhiều nên tài khoản "Nấu cơm cho bạn ăn" đã đổi tên thành "Chử Nam đi đánh giá nhà hàng", tích lũy được một lượng lớn người hâm mộ.

Tuy nhiên, đã một tuần tài khoản này không cập nhật rồi! Video trước đó đã tập trung một lượng lớn người hâm mộ đói khát.

"Không phải nói đi Quán rượu nhà họ Trần ăn món Đầu Sư Tử sao? Sao lâu như vậy? Ngộ độc thực phẩm à?"

"Chử Nam anh còn sống không, anh có gan giả c.h.ế.t thì có gan mở cửa ra đi!"

Đột nhiên, trong lúc người hâm mộ không ngừng làm mới trang chủ, hai video mới lập tức xuất hiện!

Tài khoản này của Chử Nam luôn lấy chất lượng cao làm chủ, tuy nhiên, đăng hai video chất lượng cao cùng lúc, độ phân giải có phần chưa đạt tiêu chuẩn.

Một lần hai video, đãi ngộ này có lẽ ngày tết cũng chưa chắc có được!
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 23: Chương 23



Chu Kiến Minh vừa mới bình luận ở dưới video, lập tức nhấn vào hai video mới nhất. Anh ta đang định nhấn mở bình luận định đăng "1" chiếm vị trí đầu thì phát hiện mình đã là người thứ mấy trăm.

Dù sao cũng không giành được vị trí đầu, anh ta thoát ra trang chủ xem hai video là gì, tiện thể chuẩn bị gọi đồ ăn, vừa ăn vừa xem hai video.

"Đều là Đầu Sư Tử sao?"

Chu Kiến Minh sửng sốt.

Đây vẫn là lần đầu tiên tài khoản này của Chử Nam làm như vậy, giương cao cờ xí tỏ thái độ.

Vô số người hâm mộ đều phấn khích.

Bình luận gần như che kín màn hình!

Video thứ nhất, câu đầu tiên của Chử Nam đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"Nhà hàng này rất nhiều người đề cử, Quán rượu nhà họ Trần, chúng tôi đã đến hai lần. Lần đầu tiên ông chủ rất nhiệt tình, đồ ăn cũng rất nhiệt tình, nhưng lần thứ hai..."

Đối với lần đầu tiên ăn món Đầu Sư Tử, Chử Nam vẫn cho đánh giá tương đối khách quan.

"Lần đầu tiên ăn Đầu Sư Tử, đũa vừa c*m v** thì thịt đã tách ra, tỷ lệ mỡ nạc ba bảy, hầm đủ lửa..."

"Lần thứ hai ăn Đầu Sư Tử..."

Anh ta thậm chí còn không giải thích mà dùng tay làm động tác cho mọi người xem, cắm một đôi đũa thẳng tắp lên viên thịt...

"Tỷ lệ mỡ nạc đừng nói là hai tám, tôi nghi ngờ thậm chí có thể là một chín đấy. Nó làm tôi nghi ngờ đây phải là thời đại tem phiếu thịt 50 năm trước, mỡ bị đầu bếp lấy hết về nhà ép mỡ rồi hay không."

Bởi vì không có chứng cứ trực tiếp nên từ đầu đến cuối trong video Chử Nam không hề đề cập đến chuyện thay đổi đầu bếp, nhưng từng câu từng chữ anh ta nói đều ám chỉ câu này.

Bình luận phía dưới trở nên hỗn loạn.

"Tôi đã nói sao đi hai lần mà mùi vị chẳng giống nhau gì... Hóa ra thật sự đổi đầu bếp à?"

"Không phải chứ, nhà hàng lớn như vậy, ông chủ tự mình làm Đầu Sư Tử hầm mới hai trăm tệ, sao có thể ngồi đó làm cho anh mỗi ngày được đây?"

"Ây da, không phải tôi nói, chỉ là một thực khách bình thường, anh đồng cảm với ông chủ nhà hàng lớn làm gì? Ông ta bán một phần Đầu Sư Tử thì chia cho anh năm xu tiền hoa hồng phải không?"

"Thành phố chúng ta chỉ có một nhà hàng nổi tiếng như vậy... Không cần thiết phải chỉ trích nặng nề như vậy đâu, lỡ để lại ấn tượng xấu với du khách bên ngoài."

“Này anh, rốt cuộc là chúng ta chỉ trích nặng nề làm du khách nơi khác có ấn tượng xấu hay là ông ta thay đổi đầu bếp làm du khách nơi khác có ấn tượng xấu vậy?”

Chu Kiến Minh cũng tích cực bình luận, vô cùng hóng hớt.

Tuy nhiên, anh ta lại nhớ tới một video Đầu Sư Tử hầm khác được đăng lên cùng thời điểm, rõ ràng là tâng bốc một bên, dìm hàng một bên.

Chẳng lẽ là nhà hàng khác ở nơi khác à?

Chu Kiến Minh cảm thấy nghi ngờ, anh ta nhấn mở video mới nhất trên trang chủ của Chử Nam, tạm dừng trước để xem phần bình luận.

Hoàn toàn khác với phần bình luận của video trước, phần bình luận ở đây, tràn ngập bầu không khí quen thuộc, vui vẻ.

"Không nói nhiều, ai cho tôi mượn một đứa trẻ đi!"

"Này này, thực đơn của trường mẫu giáo có thể xem ở đâu vậy?"

"Mọi người cảm thấy Chử Nam nói nếm được tình yêu thương của đầu bếp là thật hay giả? Thật sự có thể nếm được cảm giác này sao? Là cách nói ẩn dụ phải không..."

Đúng rồi!

Chu Kiến Minh vội vàng mở hộp cơm của mình ra… một phần cơm Đầu Sư Tử kho, anh ta đặt điện thoại ngay ngắn, nhấn mở video mới nhất này.

Giọng nói có chút từ tính, phong trần của Chử Nam vang lên.

"Trước khi ăn phần Đầu Sư Tử này, có người nói với tôi món Đầu Sư Tử ngon nhất thành phố này là ở Quán rượu nhà họ Trần. Lúc đó tôi đồng ý."

"Nhưng sau khi ăn phần Đầu Sư Tử hầm này, tôi phải thừa nhận rằng, những lời này đúng một nửa thôi."

"Món Đầu Sư Tử ở nhà ăn của trường mẫu giáo nằm sau Quán rượu nhà họ Trần có thể nói là món ăn ngon nhất trong phạm vi thành phố này, thậm chí trong số ba món Đầu Sư Tử hầm ngon nhất tôi từng ăn."

Nhà ăn của trường mẫu giáo sao?

Chu Kiến Minh nhớ lại, Chử Nam đã từng đi ăn ở Chí Vị Trai rồi! Trong video đánh giá nhà hàng lúc đó, phần Đầu Sư Tử trên bàn là do danh trù đương đại Trần Bá Đoan làm!

Có đề tài, có sự so sánh, video này nhanh chóng trở thành xu hướng trong ngày!

Không chỉ có những thực khách bình thường nhìn thấy lời bình của Chử Nam trong video này, mà ngay cả ông chủ của Quán rượu nhà họ Trần, ba ruột của Trần Nhất Kim, Trần Thúc Chính cũng nhìn thấy.

Choang.

Điện thoại di động bị ném vỡ trên mặt đất, giọng nói giận dữ của Trần Thúc Chính vang lên, thậm chí còn lạc cả giọng.

"Chắc chắn video này là quảng cáo! Sao có thể được chứ!"

Ông ta nhất định phải tìm người đánh giá lại một lần, món Đầu Sư Tử hầm của ông ta tuyệt đối không thể kém hơn món ăn do con nhóc không có vị giác Trần Nhiễm làm được!

Trần Thúc Chính trút giận một hồi, ném xong điện thoại của mình, lại giật lấy điện thoại của Trần Nhất Kim, nổi giận đùng đùng tìm video của Chử Nam để xem.

Trần Nhất Kim có chút run rẩy, tính tình của bố cậu ta luôn cọc cằn.

Nhưng mà, điện thoại của cậu ta là điện thoại Iphone mới mua đấy!

"Bố, bố đừng ném..."

Trần Thúc Chính nghe thấy những lời này thì tức giận đến mức suýt chút nữa lên cơn đau tim: "Lúc này con mà con lại sợ bố ném điện thoại của con à? Anh ta đăng video này lên, mặt mũi nhà họ Trần chúng ta để ở đâu chứ? Việc làm ăn của nhà hàng chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Ông ta cầm điện thoại của con trai, đang định nhấn like cho mấy bình luận thì đột nhiên có điện thoại gọi đến.

Trên điện thoại hiển thị tên là "Trần Bá Đoan".

Tay Trần Thúc Chính run lên, suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất, ông ta luống cuống tay chân đưa điện thoại cho con trai: "Con nghe đi! Hỏi xem bác cả con có chuyện gì!"

Trần Nhất Kim ủ rũ nhận lấy điện thoại.

Trần Bá Đoan là người đứng đầu thế hệ này của nhà họ Trần, từ nhỏ tài năng đã hơn người, tính tình và tài nấu nướng giống nhau, đều cao ngạo và thích mắng chửi người khác. Bố cậu ta sợ, cậu ta cũng sợ!

Trần Nhất Kim cẩn thận nghe điện thoại, đối diện vang lên giọng nói quái gở của bác cả.

"Bố con lại ném điện thoại rồi à? Làm Đầu Sư Tử hầm còn không bằng một con nhóc chưa được chính thức vào bếp, chỉ biết ở nhà ném điện thoại sao? Bảo ông ta nhét đầu mình vào nồi hầm hai tiếng đi, xem đũa có cắm lên được không."

"Thất thần làm gì, đưa điện thoại cho bố con đi chứ!"

Trần Nhất Kim cẩn thận đưa điện thoại cho bố, nhìn bố cậu ta cũng khom lưng nở nụ cười đối với điện thoại theo bản năng.

"Vâng vâng... Em sẽ đi đăng video xin lỗi..."

"Vâng... Nhà bếp của nhà em ở tầng hầm... Không có, không có đâu anh cả à, không phải em đang tranh luận, vâng, em sẽ lắp đặt một nhà bếp tạm thời, làm Đầu Sư Tử hầm trước mặt khách hàng mỗi ngày..."

"Đúng đúng, em cũng chuẩn bị tìm người đánh giá lại lần nữa, hả? Em đi so tài trực tiếp với sao? Mất mặt lắm..."

"Không có, em... vâng, em là đồ vô dụng, đồ vô dụng và đồ vô dụng không phân cao thấp..."

"Vâng, vâng, anh cả , em sẽ làm tốt, vâng..."

Trần Thúc Chính nhìn điện thoại đột nhiên bị ngắt, thấy con trai bên cạnh hóng hớt một cách vui vẻ thì tức giận đến mức đá cho con trai một phát.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 24: Chương 24



Anh cả của ông ta nói, ông ta không dám không nghe lời. Trần Bá Đoan bảo ông ta tìm hai giám khảo, thi đấu lại một lần, giám khảo còn phải chân thật, uy tín...

Trần Nhất Kim ở bên cạnh cẩn thận hỏi: "Ba, ba thật sự muốn đi so tài với Trần Nhiễm à?"

"Bác cả con đã lên tiếng... Ông ấy nói ông ấy sẽ đè tin tức này xuống tạm thời, may là chưa truyền đến tai cụ cố, nếu không nhà hàng này có thể sẽ phải đổi người quản lý rồi."

Trần Nhất Kim thấy bố mình tìm kiếm danh thiếp, vẫn không nhịn được hỏi: "Bố thật sự có thể thắng sao?"

Vừa dứt lời, cậu ta lập tức bị ăn một đạp.

"Con nói cái gì vậy! Trần Nhiễm mới bao lớn chứ? Đến cái bếp ở nhà họ Trần nó còn chưa chính thức được vào, con nhóc đó biết làm cái quái gì chứ, công thức nói không chừng là đi ăn trộm. Bố của con chính là do cụ cố tự tay dạy dỗ đấy!"

Có thể thắng hay không, vấn đề này Trần Thúc Chính căn bản không suy xét. Ông ta lại đạp cho con trai một cái rồi rút một tấm danh thiếp ra, nhấn gọi.

Tuy rằng nhà họ Trần lựa chọn hỗ trợ hệ thống đánh giá ẩm thực Michelin đến từ nước ngoài, nhưng bên đó cũng đã được nhà họ Trần đút lót đầy đủ, mức độ công nhận của người dân trong nước cũng không cao lắm.

Muốn nói đến uy tín thì vẫn phải tìm danh sách đầu bếp nổi tiếng trực thuộc tạp chí “Bàn về ăn uống” mới được.

Người ông ta đang gọi điện thoại đến bây giờ chính là người phụ trách khu vực này của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”, người đánh giá ẩm thực được phân công quản lý.

Nếu không phải ông ta có nhà họ Trần chống lưng thì còn lâu mới lấy được tấm danh thiếp này.

"Là tiền bối Vương Chiêu Sơn sao? Tôi là Tiểu Trần, Trần Thúc Chính đây!"

Vương Chiêu Sơn ngớ người, không nhớ ra người này là ai cả.

Ông ấy đang ngồi trong văn phòng, hôm nay phóng viên thực tập cấp dưới đến báo cáo, nói là đã tìm được một đầu bếp mới đủ tiêu chuẩn lên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” rồi.

Điều đặc biệt hơn nữa là, tuổi tác của vị đầu bếp mới này còn rất trẻ.

Chỉ là có hơi khó, đối phương đang làm thuê tại một trường mẫu giáo, lại còn sắp từ chức. Nghe phóng viên thực tập tên Khâu Nhàn này nói, đối phương cũng không có ý định đến làm việc tại nhà hàng.

Làm sao ông ấy có thể đến trường mẫu giáo ăn cơm được chứ? Năm nay ông ấy đã 43 tuổi rồi!

Vương Chiêu Sơn bật loa ngoài điện thoại, Khâu Nhàn vừa nghe thấy tên Trần Thúc Chính thì lập tức chạy ù tới.

Cô ấy dùng tốc độ tay luyện được khi tranh vé, nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại cho Vương Chiêu Sơn xem.

"Trần Thúc Chính chính là bếp trưởng của Quán rượu nhà họ Trần, món Đầu Sư Tử của nhà họ bị đem ra so sánh với đầu bếp tôi mà tôi đề cử, thất bại hoàn toàn!"

Vương Chiêu Sơn gật đầu, xua tay ý bảo Khâu Nhàn ngồi về chỗ, tiếp tục nghe Trần Thúc Chính ở đầu dây bên kia cẩn thận tự giới thiệu.

"Tôi nhớ ra rồi, anh nói đi."

Giọng nói của Trần Thúc Chính mang theo chút nịnh nọt: "Gần đây khách sạn của chúng tôi bị người thuê tài khoản ảo bôi nhọ... Tôi muốn so tài món Đầu Sư Tử với đầu bếp đã bôi nhọ chúng tôi, nhưng lại sợ bị người ta dìm hàng, muốn tìm giám khảo công bằng một chút nên đã lập tức nghĩ đến ngài ngay."

"Muốn nói công bằng, công chính thì “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” của chúng ta tuyệt đối là số một! Không ai dám ý kiến gì!"

Vương Chiêu Sơn cười mỉa: "Không phải nhà họ Trần các anh thân thiết với Michelin bên kia à? Chẳng phải các anh nói đồ ăn Trung Quốc muốn đi ra thế giới thì phải tiếp nhận tiêu chuẩn quốc tế sao? Ngay cả tám hệ món ăn lớn cũng từ bỏ, muốn tạo ra món ăn Trung Quốc mới sao? Sao không tìm bên kia làm giám khảo?"

Trần Thúc Chính chợt nghẹn lời, trong lòng thầm mắng hai câu đồ cổ hủ, lúc này mới tiếp tục: "Nhưng mà, trong nước chúng ta, không phải là các ngài là uy tín nhất sao, ha ha."

Vương Chiêu Sơn cũng thấy đủ thì dừng, nhà họ Trần bây giờ kinh doanh phát đạt ở các ngành các nghề, thậm chí Trần Thúc Chính này còn không ở trong vòng quyết sách trung tâm, ông ấy có nói nhiều cũng vô dụng.

Ông ấy chuyển chủ đề sang món Đầu Sư Tử: "Món Đầu Sư Tử của anh tôi chưa ăn qua, nhưng của anh cả anh thì tôi đã ăn qua rồi, quả thật là món ngon nhân gian. Các anh muốn so tài, tôi đây có lộc ăn quá."

"Chắc chắn tôi sẽ đi, ít nhất cũng có thể nếm thử món Đầu Sư Tử của anh."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ báo thời gian cho ngài."

Khâu Nhàn ở bên cạnh nghe mà sốt ruột, cô ấy ấn bàn làm việc của Vương Chiêu Sơn xuống, suýt nữa bật người lên.

Chỉ khi nghe được Vương Chiêu Sơn cúp điện thoại, hẹn thời gian với đối phương xong, lúc này cô ấy mới sốt ruột nói: "Sao ông lại đồng ý với ông ta vậy! Trần Nhiễm nấu thật sự rất ngon! Chắc chắn ngon hơn ông ta, ông không thể giúp người ta..."

"Tôi đồng ý giúp ông ta khi nào chứ?"

Vương Chiêu Sơn thong thả ung dung ấn đầu cô gái nhỏ trở về: "Nếu tôi không cho ông ta chút dũng khí, bảo ông ta đi tìm cô gái Trần Nhiễm kia thi đấu thì cô nói cho tôi biết, hai chúng ta làm sao trà trộn vào trường mẫu giáo ăn món Đầu Sư Tử được đây? Cho cô đi học lớp giữ trẻ cả ngày à?"

Khâu Nhàn không nhịn được cười, ngượng ngùng đưa tay gãi đầu.

"Ông nói đúng, đến lúc đó có nên tìm thêm vài người đi không? Món Đầu Sư Tử đó thật sự rất ngon! Lên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” có cần mời tổng giám đốc đi nếm thử không? Hay là mời bà ấy đi cùng nhỉ?"

Vương Chiêu Sơn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ lúc này đang cười ngây ngô: "Tôi còn chưa được ăn, sao có thể để tổng giám đốc đến ăn chứ? Để tôi nếm thử xong rồi nói, nếu không ngon, cô cũng đừng thực tập nữa, mau chóng cuốn gói đi lẹ."

Vì để được ăn món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo này mà ông ta phải tâng bốc cả Trần Thúc Chính đấy!

"Tuyệt đối sẽ không!"

Khâu Nhàn rất tin tưởng vào món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm.

Tuy nhiên...

"Nếu ông nếm thử thấy ngon, sau này mời tổng giám đốc đến lại không tìm thấy người thì sao?"

Vương Chiêu Sơn xua tay: "Sao có thể chứ? Một đầu bếp sao có thể làm thuê mãi ở chỗ này được? Không sớm thì muộn kiểu gì cũng phải đến nhà hàng làm việc. Cho dù cô ta đi làm ở nhà hàng nào, tôi đến ăn mà cô ta dám đuổi tôi ra ngoài chắc?"

Bên kia, sau khi cúp điện thoại xong, Trần Thúc Chính hoàn toàn không biết bên này đã nói gì, được Vương Chiêu Sơn khen ngợi vài câu, trong lòng ông ta càng yên tâm.

Trước đây, bất kể là cuộc thi trù nghệ nào cũng chẳng bao giờ đến lượt ông ta, người đứng thứ ba của nhà họ Trần lên sân khấu. Trên có anh cả Trần Bá Đoan, dưới còn có mấy đứa cháu trai cháu gái, thậm chí còn có mấy anh em họ không cùng chi.

Mặc dù bây giờ việc ông ta thi đấu với chính cháu gái ruột có phần không công bằng, nhưng dù sao đây cũng là một cuộc so tài chính thức, chẳng phải sao?
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 25: Chương 25



Cúp điện thoại, ông ta nhìn Trần Nhất Kim ở bên cạnh, lấy thẻ điện thoại di động của con trai ra, thay cho mình.

"Một lát nữa cho con 3000 tệ*, con đi mua điện thoại mới, tiện thể đi hẹn Trần Nhiễm, thi đấu với cô ta món Đầu Sư Tử."

*3000 Nhân Dân Tệ: Khoảng 10.762.590 Đồng Việt Nam

Trần Nhất Kim đau lòng đến mức sắp nứt ra, 3000 tệ làm sao mua được cái điện thoại đó của cậu ta chứ!

Tuy nhiên, bố đã lên tiếng, cậu ta cũng chỉ đành nghe theo.

Trần Thúc Chính thay điện thoại cho con trai, nhìn trước ngó sau, nằm liệt trên ghế, đắc ý nói: "Con còn lo lắng bố con không thắng được à? Bố con nói muốn thi đấu, ngay cả Vương Chiêu Sơn kia cũng tâng bốc mà chạy theo, chỉ vì muốn nếm thử một miếng Đầu Sư Tử của bố con đấy!"

Chương 16

Cuối cùng, khi buổi thi đấu sắp bắt đầu, Trần Thúc Chính mời một lèo được sáu vị giám khảo tới. Trong đó không thiếu những người do chính ông ta tìm đến.

Ngoài ra, Trần Bá Đoan cũng phái người nhà đến xem.

Trần Thúc Chính sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa cho mấy người thân thích, còn mình thì vô cùng đắc ý dẫn con trai ra cửa chuẩn bị nghênh đón Vương Chiêu Sơn: "Con còn dám nghi ngờ tay nghề nấu ăn của bố à? Con xem, chẳng phải bọn họ đều từ mò tới để nếm thử món Đầu Sư Tử do chính tay bố làm sao?"

Ví dụ như ngày hôm qua có cô Vương nào đó đến liên hệ với ông ta, vị này đã ăn món Đầu Sư Tử ở Quán rượu nhà họ Trần rất nhiều năm rồi, là fan trung thành của ông ta.

Trần Nhất Kim luôn cảm thấy có gì đó không ổn... Lần trước cái anh chàng phản chiến Chử Nam kia đến ăn món Đầu Sư Tử lần đầu tiên, chẳng phải cũng là cô Vương này đi cùng à?

Lúc đó cô Vương này chỉ nếm thử đúng một miếng, cậu ta còn tưởng rằng đây là quý cô được chăm sóc kỹ càng này đang muốn giảm cân, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hình như không hợp lý lắm?

"Thật sao..."

Trần Thúc Chính không hài lòng với đứa con trai gần đây cứ liên tục nghi ngờ mình, cuộc thi đấu sắp tới, hai người đang đứng ở cửa trường mẫu giáo chờ giám khảo đến rồi mà con trai ông ta lúc này còn đang suy nghĩ gì vậy chứ?

"Tập trung một chút! Hôm nay xem bố làm cho kỹ vào, về nhà sẽ dạy con."

Lần trước bị Chử Nam vạch trần chuyện ông ta để đồ đệ làm thay, về sau ông ta không dùng được chiêu này nữa. Tên đồ đệ kia cũng bị anh trai ông ta đuổi việc, về sau chỉ có thể trông chờ vào con trai thôi.

"Ha ha ha, cuối cùng thì ngài cũng tới! Về phía giám khảo, tôi sẽ đi cùng ngài vào!"

Khâu Nhàn đi theo phía sau Vương Chiêu Sơn, cùng nhau tiến về phía sân trường mẫu giáo Khải Minh Tinh.

Nghĩ đến lát nữa lại được ăn món Đầu Sư Tử mà mình ngày đêm thương nhớ, Khâu Nhàn cảm thấy nước miếng sắp chảy ra đến nơi!

Cô ấy và Vương Chiêu Sơn ngồi vào chỗ giám khảo, nhìn xung quanh một chút, mọi người đang trò chuyện rất nhiệt tình.

Rốt cuộc thì Trần Thúc Chính dẻo mồm đến mức nào ư? Cứ nhìn những vị giám khảo được mời đến là biết.

Cô Vương, cô ấy, Vương Chiêu Sơn và cả hai người nhìn lạ mặt, nhưng đến chỗ bọn họ bắt tay rất nhiệt tình.

"Nghe nói ngài là phóng viên sao? À, tôi cũng làm công việc liên quan đến truyền thông, con trai tôi ở ngay trường mẫu giáo này, tên là Tiền Thụy!"

"Ha ha, tôi làm việc ở bên công chứng, lãnh đạo bảo cần người đại diện nên tôi lập tức tới đây ngay... À, con gái tôi cũng ở trường mẫu giáo này, tôi họ Chúc, anh cứ gọi tôi là lão Chúc là được!"

Khâu Nhàn sắp không nhịn được cười nữa!

Đây thật sự không phải là buổi gặp mặt fan của món Đầu Sư Tử do Trần Nhiễm làm à?

Vị giám khảo duy nhất mà cô ấy không quen biết đang ngồi thẳng lưng, không giận mà uy, như là đã từng làm trong quân đội vậy. Tuy nhiên có vẻ người đó có quen biết với cô Vương, chắc là cũng bị mời đến ăn món Đầu Sư Tử.

Chắc là do cô ấy cười quá khoa trương, Vương Chiêu Sơn liếc Khâu Nhàn một cái: "Có thể nghiêm túc một chút không, lát nữa làm Trần Thúc Chính sợ chạy mất đấy!"

Ông ấy chỉ về phía bên kia: "Nhìn xem, bên kia còn có mấy người nhà họ Trần, cô đừng để người ta nhìn ra."

Trước cuộc thi đấu, ông ấy đã đi thăm cửa hàng cùng cô phóng viên nhỏ này hai lần, cảm thấy Khâu Nhàn khá là sành sỏi với hương vị của các loại đồ ăn.

Điều đó cũng làm ông ấy cảm thấy tò mò với mới Đầu Sư Tử do Trần Nhiễm chế biến.

Nơi thi đấu được tổ chức tại sân của trường mẫu giáo, nơi thường diễn ra các hoạt động ngoại khóa. Đồ dùng làm bếp và nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Hiệu trưởng Tiêu nghiêm túc nói với Trần Thúc Chính: "Hai người bắt đầu làm từ bây giờ, sau đó sẽ có sáu vị giám khảo đưa ra nhận xét. Nguyên liệu nấu ăn đều ở đây, không có vấn đề gì chứ?"

Nguyên liệu và gia vị cần thiết cho món Đầu Sư Tử được đặt trên một bàn ở giữa, hai đầu bếp có thể lấy dùng.

Trần Thúc Chính đi qua kiểm tra một lượt, thịt heo đều là loại thịt ba chỉ ngon nhất, các nguyên liệu phụ khác cũng rất tươi. Gia vị thậm chí còn là nhãn hiệu mà ông ta quen dùng.

Ông ta liếc mắt nhìn Trần Nhiễm, phát hiện đối phương không nhìn mình.

Trần Nhiễm không có nhiều tình cảm với người chú này, trước kia khi luyện trù nghệ cũng không giao lưu nhiều lắm, cô lười nhìn ông ta, chỉ gật đầu với hiệu trưởng Tiêu.

"Tôi bên này không có vấn đề gì, có thể bắt đầu rồi."

Kể từ lần trước cô làm món Đầu Sư Tử đặc biệt cũng đã qua một tuần, lần này vừa hay có thể làm lại món Đầu Sư Tử mang phong vị của riêng cô.

Hai người mỗi người chọn cho mình một miếng thịt ba chỉ ưng ý, bắt đầu thái!

Trong nấu ăn Trung Quốc, kỹ thuật sử dụng d.a.o là một phần vô cùng quan trọng. Không giống như các dụng cụ đa dạng trong ẩm thực phương Tây, phần lớn đầu bếp Trung Quốc đều dùng một con d.a.o phay để xử lý mọi thứ.

Thậm chí con d.a.o phay của Trần Thúc Chính còn được chế tạo riêng bởi chuyên gia, ngay cả lần này ra ngoài thi đấu ông ta cũng mang theo.

So với điều này, con d.a.o phay của Trương Tiểu Tuyền mà Trần Nhiễm đang dùng có vẻ hơi bình thường.

Tuy nhiên, trong mắt khán giả, kỹ thuật dùng d.a.o của Trần Nhiễm lại có vẻ tốt hơn Trần Thúc Chính.

Vương Chiêu Sơn gật đầu, ông ấy có thể trở thành một trong sáu đầu bếp nổi tiếng, đương nhiên là đã trải qua nhiều món ăn.

Ông ấy giải thích cho những vị giám khảo nghiệp dư khác: "Chỉ nhìn từ kỹ thuật dùng d.a.o thôi, kỹ thuật của cô bé này không hề thua kém gì đầu bếp Trần, thậm chí còn tốt hơn một chút."

Cô Vương là một người rất biết phối hợp, cô ấy mỉm cười nghiêng người hỏi: "Nhưng tôi thấy, hình như tốc độ thái của Trần Thúc Chính nhanh hơn một chút thì phải?"

"Dù sao thì ông ấy cũng lớn tuổi hơn một chút, d.a.o phay cũng sắc bén hơn, còn d.a.o phay của đầu bếp Trần Nhiễm này trông như là đồ dùng ở trường mẫu giáo... Khoan đã, không đúng."

Vương Chiêu Sơn ngạc nhiên nhìn hai vị đầu bếp đã thái xong, trên thớt chất đầy những lát thịt.

Đầu Sư Tử cần thái lát thịt trước, sau đó thái miếng thịt, cuối cùng cắt thành hạt lựu nhỏ.

"Mọi người xem, lát thịt mà cô đầu bếp này cắt ra có phải rất đều nhau không?"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 26: Chương 26



Điểm này thì ai cũng thấy, nhưng không ai để ý lắm, mọi người chỉ cho rằng miếng thịt ba chỉ của Trần Nhiễm có vân đẹp hơn.

"Thông thường khi thái thịt, ai cũng phải kéo qua kéo lại một chút, nhưng nếu để ý kỹ động tác của cô đầu bếp này thì gần như không thấy động tác đó."

"Không phải vì d.a.o quá sắc hay quá nhỏ, mà bởi vì thao tác của cô ấy dứt khoát và mạnh mẽ. Nhờ vậy mà từng lát thịt cắt ra đều tăm tắp, không bị xé hay rách sợi."

Vương Chiêu Sơn không khỏi cảm khái: "Hồi trước tôi cũng từng học làm bếp một thời gian, chỉ là không chịu được vất vả. Ngày xưa thầy tôi xuất thân là một đầu bếp nổi tiếng đã từng nói, cánh tay của một đầu bếp giỏi phải có sức mạnh thực sự chứ không phải kiểu cơ bắp vô dụng. Phải luyện chặt bằng cách treo bao cát để điều khiển lực d.a.o cho chính xác..."

Lúc đó ông ấy không tin, nhưng bây giờ ông ấy đã tin rồi.

Trần Thúc Chính là một người đàn ông cao 1m8, nhưng Trần Nhiễm này trông còn khỏe hơn ông ta.

Khâu Nhàn cũng nheo mắt nhìn kỹ động tác thái thịt của Trần Nhiễm, không nhịn được cảm thán: "Đường cong vai và cánh tay của chị gái này thật sự quá đẹp, thật muốn sờ thử đường cong cơ bắp này một cái..."

Chúc Thần Thần, người phụ trách tạp vụ cho trận đấu này, vừa mới rót một vòng trà cho mấy vị giám khảo, không nhịn được mà chen vào một câu: "Chị Nhiễm Nhiễm của chúng tôi phải luyện tập kĩ thuật sử dụng d.a.o mỗi ngày đó! Lúc đầu chỉ treo bao cát, bây giờ trên bao cát còn phải thêm một cái vòng sắt nữa rồi, chị ấy siêu khỏe!"

Người đàn ông nam tính trông rất ngay thẳng, từng là quân nhân, ngồi cạnh cô Vương cũng gật gật đầu, lên tiếng nhận xét: "Đúng là vai của cô ấy được tập luyện rất tốt, hơn nữa không phải kiểu luyện tập nặng nề, mà là rất nhanh nhẹn."

Lúc này, hai người trên đài đều đã thái xong thịt.

Cách làm của hai người bắt đầu có sự khác biệt rõ ràng.

Món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm, sau khi thái xong Đầu Sư Tử thì lấy d.a.o băm vài nhát. Còn món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính thì dùng thân d.a.o nhẹ nhàng xoa đều.

Là người có chuyên môn duy nhất trong số các giám khảo, Vương Chiêu Sơn đưa ra nhận xét một lần nữa: "Xem ra thì món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính hẳn là thiên về mềm mại, cái video mà có thể cắm được đũa vào món Đầu Sư Tử, chắc chắn không phải do chính ông ta làm."

Ông ấy cười mỉa mai: "Để học trò nấu ăn thay mình, thật ra có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng làm như vậy. Nhưng xem ra vị Trần Thúc Chính này sợ đồ đệ học hết công thức nên khi dạy thì giữ lại một chút cho nên bây giờ mới tự làm hỏng danh tiếng của mình."

Giờ phút này, hai vị đầu bếp đều đã bắt đầu vo viên thịt.

Kĩ thuật vo viên Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính là kiểu đập truyền thống, viên thịt bay qua bay lại giữa hai bàn tay, đồng thời nhanh chóng thành hình.

Còn Trần Nhiễm thì không giống vậy, khi thì cô đ.ấ.m hai cái, khi thì lại siết chặt nắm tay nghiền nát, kỹ thuật đập Đầu Sư Tử cũng có vẻ gì đó đặc biệt.

Hai tay cô rất đẹp, bàn tay trắng nõn có lực, ngón tay thon dài tinh tế, giống như hai con bướm bay lượn trên dưới. Trong lúc mọi người đang hoa mắt, đột nhiên trong tay cô đã có một viên Đầu Sư Tử, nhẹ nhàng đẩy một cái, viên đầu sư tử kia lập tức lăn vào chảo dầu.

"Kĩ thuật này..."

"Chụp được rồi, chụp được rồi! Tôi đi đăng Douyin đây!"

"Nghe nói Trần Thúc Chính làm một cái phòng bếp ở bên ngoài, mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp làm Đầu Sư Tử, tôi thấy thì Trần Nhiễm mới là người nên làm, kỹ thuật này khiến tôi xem mà muốn mua vé vào cửa luôn!"

Từng viên Đầu Sư Tử cứ như vậy mà được Trần Nhiễm nhẹ nhàng thả vào chảo dầu, lập tức bùng lên một lớp váng dầu thật lớn, hương vị béo ngậy và protein gặp nhau bùng nổ trên không trung khắp trường mẫu giáo.

Về kỹ thuật chiên Đầu Sư Tử thì hai người lại thống nhất, đều dùng đôi đũa dài không ngừng khuấy đảo, làm cho Đầu Sư Tử xoay tròn trong chảo dầu nóng bỏng. Như vậy mới có thể định hình cho Đầu Sư Tử trong thời gian nhanh nhất, hơn nữa chiên các mặt vàng đều.

Nhân lúc này, Trần Thúc Chính mới lo lắng nhìn Trần Nhiễm trổ tài.

Liếc mắt nhìn qua, thao tác kỹ thuật của đối phương không có gì khác biệt so với mình, ông ta cũng thả lỏng.

Ông ta không nhịn được mà châm chọc một câu: "Cho dù cô có ăn trộm công thức Đầu Sư Tử thì cũng làm được gì chứ? Tôi chưa từng nghe nói đầu bếp nào lại chỉ biết làm một món duy nhất thôi đâu."

Tuy rằng Trần Thúc Chính nổi tiếng nhất với món Đầu Sư Tử, nhưng thật ra ông ta còn có vài món tủ khác, một món sườn rim đường dấm, một món vịt ba vị.

Ông ta vừa nói xong câu này, hệ thống lại bắt đầu kêu lên!

Trần Nhiễm đau đầu nhìn giao diện hệ thống giữa không trung, phía trên hiện ra nhiệm vụ mới.

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Trong cuộc thi đấu, đường đường chính chính đánh bại người nhà họ Trần, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.]

[Khen thưởng: Dao phay huyền thiết]

Dao phay!

Trần Nhiễm kích động!

"Dù sao thì món Đầu Sư Tử cũng cần thời gian hầm nấu khá lâu, không thể để giám khảo phải chờ đợi vô ích, hay là chúng ta so tài món khác thử xem?"

"Tôi đã nghe danh món sườn rim đường dấm của ông từ lâu rồi, hay là chúng ta thử so tài món này xem sao?"

Trần Thúc Chính cười nhạo: "Được thôi, nếu cô đã chủ động yêu cầu thì đừng trách tôi ép."

Hôm nay ông ta sẽ cho cô cháu gái này thấy thế nào là gừng càng già càng cay!

Ăn trộm công thức nấu ăn mà cũng dám coi mình là một đầu bếp ư!

Tuy rằng là quyết định thêm món đột xuất, nhưng sườn non đều đã được chuẩn bị trước.

Trần Nhiễm đã sớm quyết định vào ngày cuối cùng, sẽ làm món sườn chua ngọt này cho các bạn nhỏ.

Nếu không, sau khi cô đi rồi, Tiền Thụy lại không có cơm ăn thì sao?

Nhưng mà, các giám khảo phía dưới đều có chút ngoài ý muốn.

Cô Vương nhỏ giọng tiếc nuối: "Đầu sư tử của Trần Nhiễm đúng là làm không tồi, nhưng đồ ăn khác, chưa chắc đã so được với ông già Trần Thúc Chính kia."

Cô ấy cũng đã ăn qua những món ăn khác của Trần Nhiễm, với tuổi của Trần Nhiễm, tay nghề như vậy đã coi như là hàng đầu rồi.

Nhưng thời gian làm bếp chính của Trần Thúc Chính, cũng đã vượt quá tuổi của Trần Nhiễm.

Huống chi, món sườn chua ngọt này vẫn là sở trường của ông ta.

"Tôi tin tưởng chị Nhiễm Nhiễm!"

Chúc Thần Thần ở bên cạnh rót trà, thỉnh thoảng lại nói chuyện cùng mấy chị gái đã quen.

Trong số những người ở đây, cô ấy tin tưởng Trần Nhiễm nhất.

Cô ấy đã được tận mắt nhìn thấy sự chăm chút trong từng món ăn của Trần Nhiễm như thế nào. Cô ấy cũng đã chứng kiến cảnh Trần Nhiễm lặng lẽ luyện tập kĩ năng sử dụng d.a.o sau khi tan làm mỗi ngày.

Sau khi chị Nhiễm Nhiễm đi, cô ấy cũng muốn rời khỏi nhà trẻ. Hôm nay hiệu trưởng Tiêu đã thanh toán tiền lương cho cô ấy xong rồi, cô ấy còn mua quà cho cả Nhiễm Nhiễm nữa!

"Chờ xem đi, tôi tin tưởng chị Nhiễm Nhiễm!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 27: Chương 27



Chúc Thần Thần ở phía sau ban giám khảo yên lặng giơ nắm tay, cổ vũ cho Trần Nhiễm. Xuyên qua đám người, ánh mắt của cô ấy và Trần Nhiễm chạm nhau.

Trần Nhiễm thấy Chúc Thần Thần giơ bàn tay nhỏ bé lên, bàn tay nhỏ bé kia… Rõ ràng là huy hiệu của trường mẫu giáo.

Cô cười gật đầu với Chúc Thần Thần, cúi đầu bắt đầu nấu ăn.

Sườn non đã rửa sạch, cắt thành đoạn. Đám sườn non tươi ngon này là cô đặc biệt lấy từ chỗ Viên Quốc Trung, chất lượng tương đương thượng thừa, không có mùi tanh, không cần xử lý qua nước, cũng không cần luộc sơ.

Cô vung d.a.o thái nhỏ nguyên liệu, hành, gừng, ớt khô. Những loại gia vị cần dùng đều được cô dùng d.a.o phay đập dập một chút, sau đó cho vào túi vải nhỏ.

Đầu tiên, cô thắng đường trước.

Đợi khi chảo nóng, cô cho một lớp dầu mỏng, sau đó cho đường phèn vào, dùng xẻng đảo đều, đường phèn nhanh chóng tan ra.

Trần Nhiễm cảm nhận được sự đặc biệt của thực đơn cấp S này.

Việc vô cùng đơn giản như thắng đường, cô đã làm nhiều không đếm xuể, nhưng chưa lần nào cô có cảm giác mượt mà trơn tru như vậy.

Đường phèn vỡ vụn, hòa tan thành chất lỏng màu trắng mờ sền sệt, sau đó chất lỏng này dần dần đổi màu, từ vàng nhạt đến vàng kim rồi cuối cùng là hơi hơi màu hổ phách.

Trần Nhiễm nhanh tay lẹ mắt, lập tức đổ nước đã chuẩn bị từ trước bên cạnh vào!

Chậm một giây thôi là màu hổ phách chắc chắn sẽ không hoàn hảo được như vậy nữa rồi, như thể đôi mắt thâm tình nhất của người yêu, dịu ngọt đến mức khiến cả khóe mắt và đuôi mày như cũng mềm lại trong ý vị ngọt ngào.

Nhưng nếu chỉ chậm một giây… Thậm chí là nửa giây, sợi tình ý ngọt ngào này sẽ trở nên hơi cháy khét.

Nước màu đã xong, tiếp theo cô bắt đầu xào sườn non.

Cô đun dầu trên lửa lớn, phi thơm hành gừng ớt khô trước, đợi đến khi gia vị dậy mùi thơm thì mới cho sườn non vào.

Hương thơm ngào ngạt tỏa ra.

Vương Chiêu Sơn mẫn cảm nhăn mũi, cố gắng phân biệt mùi hương trong không khí.

Vài vị thực khách nghiệp dư bên cạnh đã quen với việc nghe ông ấy giải thích, giờ đây đều đồng loạt nhìn về phía Vương Chiêu Sơn.

"Không ngờ đấy…"

Vương Chiêu Sơn thở dài: "Cô gái nhỏ này còn giỏi hơn những gì tôi tưởng tượng, kiến thức cơ bản của cô ấy còn tốt hơn cả Trần Thúc Chính."

Dù sao Trần Thúc Chính cũng đã làm đầu bếp được mấy chục năm rồi, cho dù có tự cao tự đại thì cũng là kết quả của sự rèn luyện lâu dài, nấu ăn mỗi ngày, kĩ năng cũng từ đó mà đi ra.

Nhưng vừa rồi khi hai bên nồi đồng thời bắt đầu đun nóng dầu, cho gia vị vào, hương thơm bên kia của cô gái nhỏ bay qua trước!

Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh cô kiểm soát mồi lửa còn chính xác hơn một đầu bếp chôn mình trong bếp hàng chục năm trời.

Khâu Nhàn ở bên cạnh gật đầu: "Ông xem, Trần Nhiễm vẫn dùng một cái nồi rất lớn! Nồi to như vậy khó khống chế hơn so với nồi xào nhỏ bên kia của Trần Thúc Chính nhiều."

Vương Chiêu Sơn gật gật đầu.

Ông ấy không nhịn được mà hỏi một câu: "Trần Nhiễm à? Là chữ nào vậy? Nhiễm trong “nhuộm màu” sao?"

Với tay nghề như vậy, sau này chắc chắn cô sẽ trở nên nổi tiếng! Được ông ấy nhớ tên cũng đáng thôi.

"Chữ “Thảo” ở đầu, sau đó là chữ “Nhiễm” bên trên." Khâu Nhàn gõ tên Trần Nhiễm trên điện thoại cho Vương Chiêu Sơn, không nhịn được mà thêm lời: "Tôi nghe nói cô ấy bị nhà họ Trần đuổi ra ngoài, chẳng phải hồi trẻ ông cụ nhà họ Trần nổi danh là một thế hệ Trù Thần sao? Sao lại không cân nhắc được cái lợi cái hại nhỉ!"

Vương Chiêu Sơn lắc đầu, tuy rằng ông lão nhà họ Trần kia mang danh hiệu Trù Thần, nhưng quyền thế làm mờ mắt, trên thực tế cũng chỉ là marketing là chính thôi.

Tuy nhiên, ở nơi công khai như này ông ấy cũng không tiện chê bai, chỉ nói bóng nói gió: “Được rồi, cứ xem đi, kỹ thuật sử dụng d.a.o của đầu bếp Trần Nhiễm… thật khó mà tưởng tượng nổi."

Ông ấy thay đổi cách gọi Trần Nhiễm theo bản năng, không còn dùng "cô gái nhỏ" để chỉ nữa, mà là gọi "đầu bếp Trần Nhiễm" một cách nghiêm túc.

Ngay cả Trần Thúc Chính mà ông ấy cũng chỉ gọi thẳng tên!

Trong chuyện bếp núc, không có người lớn tuổi hay nhỏ tuổi, ai giỏi thì người đó là thầy.

Trần Nhiễm đang xử lý món mơ chua chín. Cô hoàn toàn không biết mình đã chinh phục được một vị giám khảo ẩm thực nhờ kỹ thuật sử dụng d.a.o của mình, cô chỉ đang cẩn thận gọt hạt mơ chua.

Cô cầm một quả mơ chua lên, dùng d.a.o phay, phập phần lưỡi d.a.o gần cán d.a.o xuống phía dưới một cái!

Hạt mơ chua cứ thế mà được gọt ra.

Các vị giám khảo trên ghế lại bắt đầu quay video, Khâu Nhàn vừa chỉnh bộ lọc đẹp da, vừa phát hiện không chỉnh đẹp da thì Trần Nhiễm vẫn đẹp nhất.

"Nói thật, chị Nhiễm Nhiễm mà đi quay video tạo hình cổ trang cũng nổi tiếng đó, chỉ cần búi tóc đuôi ngựa cao đơn giản cũng đã ngầu như vậy rồi!"

Cô Vương ở bên cạnh gật đầu.

Nếu không phải thế lực nhà họ Trần quá lớn, thậm chí cô ấy còn muốn ký hợp đồng với Trần Nhiễm để làm hot girl mạng nữa cơ!

Vừa có thể ăn thêm mấy bữa đồ ăn do cô gái nhỏ xinh đẹp làm.

Cô ấy cười híp mắt, vừa ghé tai vào tai người đàn ông bên cạnh vừa nói: "Thế nào, tôi tìm cho anh đầu bếp này không tệ chứ?"

Vẻ mặt người đàn ông có chút lạnh lùng, nhưng khi nghe thấy cô Vương nói chuyện, anh ấy lại cười.

"Cô bé này quả thật không tệ, nhưng liệu cô ấy có chịu đến đồn công an của tôi làm một đầu bếp tạm thời không? Cảm giác như đang dùng d.a.o mổ trâu để g.i.ế.c gà vậy."

Cô Vương thở dài, kể cho anh ấy nghe ngọn nguồn câu chuyện: "… Nhà cô ấy là như vậy, tôi đã đi điều tra rồi, người bố kia của cô ấy chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Gọi cô ấy đến sở của các anh nấu cơm, ít nhất cũng không ai dám ức h.i.ế.p cô ấy chứ?"

Vương Thanh An hiện giờ cũng đã làm mẹ, cô ấy thực sự rất đau lòng cho Trần Nhiễm.

Nhìn xem cuộc thi hôm nay thành ra cái gì!

Người chú ruột thịt có sự nghiệp thành công chỉ vì người khác khen cháu gái mình mà còn chạy đến thách đấu với cháu gái! Còn làm rùm beng lên mà tìm nhiều giám khảo như vậy.

Thế nhưng tài nghệ nấu nướng của Trần Nhiễm lại quá xuất sắc, khiến cho toàn bộ cuộc thi này trông chẳng khác gì một vở kịch hài..

Nếu người thi đấu là Trần Bá Đoan thì sao? Thậm chí là những bậc cha chú khác của nhà họ Trần thì sao chứ?

"Được, vậy gọi cô bé đến sở của tôi nấu cơm đi, tìm cho cô ấy chỗ ở, một ngày làm hai bữa, không mệt lắm đâu. Chỉ là địa phương hơi hẻo lánh, nhưng ở trong sở cũng an toàn rồi."

Cô Vương mỉm cười gật đầu, tiếp tục xem Trần Nhiễm nấu ăn sạch sẽ lưu loát.

Sườn xào chua ngọt của hai bên sắp được nấu xong. Trong không khí tràn ngập mùi hương của sốt chua ngọt, khiến người xem thèm nhỏ dãi.

Sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính chín trước một bước.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 28: Chương 28



Ông ta vô cùng đắc ý chia sườn ra sáu đĩa, liếc nhìn sang phía Trần Nhiễm, thấy cô còn chưa mở vung.

"Tiểu Nhiễm à, vậy chú không khách sáo đâu nha." Ông ta thậm chí còn không nhịn được mà nói: "Theo chú thấy, cháu nên về nhà xin lỗi ông cụ cho đàng hoàng đi, mới cơ hội thể hiện và truyền lại món ăn được, cháu lớn lên cũng khá xinh đẹp… Tìm thêm một mối quan hệ họ hàng môn đăng hộ đối nữa…"

Trần Nhiễm như thể không nghe thấy ông ta nói gì.

Mỗi lần làm thực đơn cấp S của hệ thống, Trần Nhiễm đều rất trân trọng quá trình trải nghiệm như vậy.

Dưới công lực lửa cấp S, cô hoàn toàn không cần mở nắp nồi phán đoán lửa, chỉ cần ngửi mùi vị trong nồi là đã biết khi nào nên bật lửa nhỏ hầm chậm, khi nào nên vặn lửa to, khi nào nên tắt bếp rồi.

Đã đến lúc cho mơ chua vào.

Trần Nhiễm bình tĩnh bỏ mơ chua chín vừa mới tách hạt vào nồi, đảo qua đảo lại vài cái rồi lại đậy nắp nồi lại.

Mà ở bên phía ban giám khảo đã bắt đầu nếm thử món sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính rồi.

Không thể không nói, là một trong những đầu bếp lâu năm của nhà họ Trần, tuy rằng tài nấu ăn nằm áp chót so với những người cùng thế hệ, nhưng để đánh bại những đầu bếp khác vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đặc biệt là đối với những giám khảo không chuyên nghiệp như mẹ của Tiền Thụy và bố của Chúc Thần Thần mà nói, món sườn chua ngọt này có thể nói là mỹ vị đỉnh cao.

Vị chua ngọt này, miếng sườn mềm mại bong xương này. Nước sốt hoàn hảo tưới lên lấy sườn, mỗi một lần đưa vào miệng đều là hương vị chua ngọt của thiên đường.

"Ăn ngon quá!"

"Đúng vậy, trước đây tôi đã biết món Đầu Sư Tử của Quán rượu nhà họ Trần rất nổi tiếng rồi, không ngờ món sườn xào chua ngọt này cũng ngon như vậy. Trần Thúc Chính quả thực không uổng phí nhiều năm làm bếp chính, tay nghề rất tốt."

Khâu Nhàn có hơi sốt ruột, cô ấy nếm thử một miếng sườn của Trần Thúc Chính, cảm giác món sườn này… Cô ấy không thể chê vào đâu được.

Đây chính là người được chọn mà cô ấy coi trọng trong “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”! Nếu trận thi đấu này thua thì cô ấy chắc chắn sẽ không có cách nào mời tổng giám đốc đến nghiệm thu mất!

Cô ấy lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, quay đầu hỏi Vương Chiêu Sơn: "Chú Vương, lần này Trần Nhiễm sẽ không thua chứ? Nếu cô ấy thua, ông còn có thể mời tổng giám đốc đến không?"

Vương Chiêu Sơn thản nhiên.

"Cho dù cô ấy thua, cô ấy cũng là đầu bếp hàng đầu trong trường mẫu giáo. Trần Thúc Chính bao nhiêu tuổi? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Phương pháp bồi dưỡng đầu bếp của nhà họ Trần tôi cũng nghe qua rồi, với tuổi của cô ấy, thậm chí có thể còn chưa chính thức bắt đầu học đâu."

Hơn nữa… Đầu bếp mà ông ấy coi trọng sao có thể thua được chứ?

Khâu Nhàn nhìn theo ánh mắt của Vương Chiêu Sơn, thấy Trần Nhiễm đang khoanh tay trước ngực, như thể đang nhắm mắt dưỡng thần buông đôi tay xuống vậy.

Chính là lúc này!

Trần Nhiễm nhanh nhẹn mở nắp nồi ra.

Một mùi hương mơ chua cực kỳ ngào ngạt lan tỏa khắp sân.

Mùi hương chua này và giấm chua hoàn toàn không giống nhau, hương trái cây kia tuy rằng ngửi mùi không rõ, nhưng lại nổi bật trong vị chua ngọt nồng nàn.

Chỉ một thoáng đã chiếm trọn trái tim mọi người.

Ba Chúc vừa mới cảm thấy món sườn trong miệng vô cùng vừa ý, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Món sườn này… Sao đột nhiên lại cảm thấy hơi ngán nhỉ?

Bình tĩnh mà nghĩ, nếu chỉ ăn riêng món sườn này thì chắc chắn không hề có cảm giác ngấy chút nào.

Hương vị chua chua ngọt ngọt rất k*ch th*ch vị giác, hơn nữa Trần Thúc Chính còn kỹ lưỡng đến mức loại bỏ bớt lớp mỡ trên sườn, kiểm soát lượng dầu cực kỳ chặt chẽ.

Xét trên mọi phương diện, từ nguyên liệu đến cách chế biến, từ hương vị đến kết cấu, chữ “ngán” hoàn toàn không nên xuất hiện khi miêu tả món sườn chua ngọt này.

Nhưng… vẫn cảm thấy ngán.

Không chỉ ba Chúc cảm thấy như vậy mà cô Vương vừa mới cắn một miếng cũng cảm thấy như thế.

Lạ thật, rõ ràng lúc nãy tôi còn thấy món sườn trong miệng hoàn hảo không chê vào đâu được, vậy mà chỉ cần ngửi thấy mùi mơ chua là đã bắt đầu thấy hơi ngán rồi…”

Nhà phê bình ẩm thực Vương Chiêu Sơn lên tiếng: “Bởi vì xét về khả năng giải ngán, quả chua luôn hiệu quả hơn giấm. Thêm vào đó, hương vị càng được phối hợp theo trình tự rõ ràng thì càng phong phú. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy hấp dẫn, càng háo hức muốn nếm thử xem khi ăn vào sẽ tuyệt đến mức nào.”

Trần Nhiễm đã bắt đầu bày biện món ăn, nhưng cô ưu tiên bày hai tô lớn cho các bạn nhỏ trong nhà trẻ, sau đó mới lần lượt bày phần sườn còn lại cho giám khảo.

So với dáng vẻ thong thả ung dung bày biện của Trần Thúc Chính, cách bày biện của Trần Nhiễm có chút phóng khoáng. Mỗi đĩa cô đều xếp đầy đặn năm miếng sườn, sau đó cô vẽ hai đường nước sốt ở một bên, tùy ý xếp thêm vài lát dưa chuột.

Khi những đĩa sườn cuối cùng cũng được đưa lên bàn, mấy vị giám khảo đều đã nóng lòng chờ đợi!

Sắc mặt Trần Thúc Chính tối sầm lại.

Loại thức ăn như sườn xào chua ngọt này, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán, dù sao cũng là vị chua ngọt đậm dầu đậm muối mà.

Cho nên, ông ta mới cố gắng hết sức để hoàn thành xong trước.

Thế mà không ngờ…

Trần Thúc Chính nhìn mấy vị giám khảo từ từ buông đũa xuống, chuẩn bị nếm thử đồ ăn của Trần Nhiễm!

Sườn ông ta làm thật sự ngán sao?

Trong giây lát, thậm chí Trần Thúc Chính còn có chút hoài nghi chính mình, ông ta để lại hai miếng cho bản thân, cẩn thận nếm thử.

Không phải, vẫn là hương vị này mà.

Không ai trong số các giám khảo giải thích nghi hoặc cho Trần Thúc Chính, có phần sườn thơm mùi mơ chua này đến trước mặt, không ai còn tâm trạng mà đi làm những việc khác nữa.

Hương vị mơ chua khác lạ này, chỉ ngửi thôi cũng đã đáng giá một vé bầu chọn rồi!

Vương Chiêu Sơn vừa mới nếm thử hai miếng sườn của Trần Thúc Chính, đánh giá là trung bình khá.

Dù sao ông ấy cũng xuất thân từ nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, những món ăn truyền thống không có sự đột phá đã hoàn toàn không thể nào lay động được ông ấy nữa rồi.

Trước đây, Vương Chiêu Sơn cũng đã ăn qua sườn xí muội, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó hơi gượng gạo, hương quả, hương giấm và mùi thịt rất khó hòa quyện một cách mượt mà, trọn vẹn.

Mà miếng sườn này…

Thịt non mềm mại tự nhiên, từng miếng thịt sườn mềm mại thơm lừng tan chảy trong miệng.

Cắn một miếng, nước thịt b.ắ.n ra tung tóe!

Nước thịt này cuốn lấy nước sốt chua ngọt thơm lừng, bùng nổ trong khoang miệng. Nhưng không giống với sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính, hương vị món sườn mơ chua này thấm đẫm vào từng thớ thịt.

Đầu tiên là vị hơi ngọt nơi đầu lưỡi, sau đó là một chút vị chua thanh thanh, hai vị vừa mới hòa quyện vào nhau, một hương vị mơ chua nồng nàn lập tức lan tỏa!

Nghe thì có vẻ lạnh lẽo, nhưng khi ăn vào, hương vị này lại cực kỳ hòa quyện với thịt heo.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 29: Chương 29



Vương Chiêu Sơn đột nhiên cảm thấy, chỉ với miếng sườn này, ông ấy đã nghĩ ngay đến một bát cơm.

Không phải vì hương vị đậm đà, mà là vì hương vị quả mơ này k*ch th*ch vị giác của ông ấy.

Ăn miếng sườn xong, sự khác biệt trong hai món ăn càng trở nên rõ ràng.

Ăn xong sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính, dư vị cuối cùng là một lớp ngọt nhạt. Mà ăn xong món sườn mơ chua này của Trần Nhiễm, dư vị cuối cùng thậm chí còn rất theo trình tự!

Đầu tiên là một chút vị chua đọng lại nhạt nhòa, sau đó là hương vị quả mơ chua. Hương vị chua và hương quả mơ lại gợi ra một hương cam thoang thoảng…

Hương vị này, tuyệt vời!

Hương cam thoang thoảng này mang theo một chút mùi thịt thoáng qua, hòa quyện với vị mơ chua một cách hoàn hảo. Chờ đến khi chỉ còn lại chút dư vị mơ chua cuối cùng trong khoang miệng, điều thực khách suy nghĩ chắc chắn không phải ngán hay không ngán, mà là họ muốn ăn thêm!

So với điều này, món sườn chua ngọt của Trần Thúc Chính trông có vẻ càng ngán hơn.

Vương Chiêu Sơn có chút kích động.

Lúc chỉ xem qua kiến thức cơ bản của Trần Nhiễm, ông ấy đã chắc chắn, thành tựu của cô trong tương lai chắc chắn sẽ bay cao. Nhưng sau khi ăn xong món sườn này, ông ấy cảm thấy những dự đoán trước đây của mình về Trần Nhiêm không khỏi quá coi thường cô!

Có lẽ, trong tương lai, ông ấy thật sự có thể nhìn thấy một đầu bếp do chính mình khai quật trong top 10 của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”!

Chỉ là… Vị đầu bếp này hơi kỳ lạ, cũng giống như thiên phú của cô vậy, thật hiếm thấy.

Vương Chiêu Sơn vừa ăn một miếng sườn đã nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lòng tổng giám đốc, ông ấy quay mặt hỏi Khâu Nhàn: "Cô nói vị đầu bếp này chỉ làm việc ở các nhà ăn tập thể sao?"

Khâu Nhàn gật gật đầu, lúc đó cô ấy nói hơi vội vàng, sợ Vương Chiêu Sơn e ngại nhà họ Trần mà không chịu đi nên chưa nói một cách kỹ lưỡng: "Nhà họ Trần đang phong sát cô ấy, không cho cô ấy đến nhà hàng làm việc…"

Vương Chiêu Sơn hiểu rõ.

Vị Trần Vân Tòng kia của nhà họ Trần quả thật có khả năng làm việc này. Hơn nữa, cho dù ông ta không nói, cũng không thể chắc chắn có người muốn lấy lòng ông ta mà làm khó Trần Nhiễm được.

"Nhưng làm việc ở địa phương này, yêu cầu thấp, có thể sẽ không có lợi cho sự phát triển của cô ấy…"

Nấu cơm ở nhà ăn tập thể, dần dần sẽ mất đi sự theo đuổi của chính mình. Ông ấy đã từng gặp một vị đầu bếp hàng đầu, sau khi được thuê với giá cao để làm đầu bếp tư nhân, tay nghề đã giảm sút không phanh trong vòng ba năm ngắn ngủi, từ hàng đầu biến thành trung bình khá.

Chúc Thần Thần đang đối diện với món sườn như hổ rình mồi mở miệng.

"Chắc chắn sẽ không! Chị Nhiễm Nhiễm chưa hạ thấp tiêu chuẩn với khả năng của mình bao giờ!"

Nếu nói về những phương diện khác, có thể cô ấy sẽ không hiểu, nhưng đối với yêu cầu của bản thân, Chúc Thần Thần lại quá hiểu Trần Nhiễm.

"Vị giám khảo này, ông nghĩ rằng một đầu bếp làm việc tại nhà ăn của trường mẫu giáo, người vẫn kiên trì luyện kỹ thuật d.a.o bằng cách đ.ấ.m bao cát mỗi ngày, sẽ vì tiêu chuẩn của thực khách thấp mà tự hạ thấp yêu cầu đối với chính mình sao?"

"Hơn nữa," Cô ấy nhìn Trần Nhiễm đang tập trung quan sát nồi lẩu Đầu Sư Tử trên sân khấu: "Chị Nhiễm Nhiễm luôn tự đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe hơn cho bản thân mình!"

Có thể khiến lũ trẻ trong trường mẫu giáo ăn cơm ngon lành mỗi ngày, điều đó chẳng phải là một việc vô cùng khó khăn sao? Ngoài chị Nhiễm Nhiễm ra, ai lại có thể tỉ mỉ đến mức kiên nhẫn rút xương từng chiếc một khi làm đùi gà cho bọn trẻ cơ chứ?

Nhưng hôm nay vì Trần Nhiễm phải tham gia thi đấu nên bữa trưa đành giao cho Viên Quốc Trung đảm nhiệm.

Dạo gần đây, ông đã rất cố gắng học hỏi những kỹ xảo bếp núc nhỏ từ Trần Nhiễm.

Phải thừa nhận rằng tay nghề của ông quả thật đã tiến bộ đôi chút.

Chỉ là… đôi chút ấy, vẫn chưa đủ.

Tiền Thụy lại trở về với dáng vẻ rầu rĩ uể oải như thường ngày, ngay cả Chúc Huống Huống cũng không ăn ngon như mọi hôm nữa.

Cô Vương thấy vậy thì hơi khó chịu, bèn hỏi cô Lý: “Cậu bé này lại không ăn cơm nữa rồi, nếu Nhiễm Nhiễm thật sự nghỉ việc thì phải làm sao bây giờ đây?”

Cô Lý thở dài: “Cô không biết đâu, nhà họ Trần bên kia… Tóm lại Tiểu Nhiễm rất khó ở lại đây.”

Viên Quốc Trung đứng ở cửa sau phòng học, cảm thấy tim mình như rỉ máu.

Cùng là đầu bếp, so với Trần Nhiễm thì ông còn có thâm niên hơn, vậy mà sao ông không làm nổi bữa cơm khiến cho bọn nhỏ ăn uống ngon lành như Trần Nhiễm chứ??

Hôm nay bắt đầu đi, buổi tối ông cũng muốn luyện tập kỹ năng sử dụng d.a.o ở chỗ này!

Khi ông đang thề thốt trong lòng thì chợt nghe thấy hiệu trưởng Tiêu gọi mình.

“Quốc Trung, làm gì đấy? Còn không mau tới giúp một chút?”

Ông còn chưa kịp quay đầu lại xem thì đã ngửi thấy một mùi mơ chua ngào ngạt trong không khí!

Khi nồi sườn lớn được đưa đến gần, ngoài hương mơ chua dịu lan tỏa, còn có cả vị ngọt thanh thoát và mùi thịt đậm đà thơm lừng phảng phất đâu đây, khiến ai nấy cũng đều thèm nhỏ dãi.

Trong phòng học, các bạn nhỏ cũng đã bắt đầu hít hà!

Vài cô giáo cùng nhau nâng nồi sườn lên, lần lượt gắp hai miếng sườn cho mỗi bạn nhỏ vào khay ăn của các bé.

Cô Vương còn đặc biệt múc thêm một phần canh cho Tiền Thụy, rồi dặn dò Chúc Huống Huống: “Ăn từ từ thôi, vẫn còn nữa đấy.”

Chúc Huống Huống phấn chấn hẳn lên, là hương vị quen thuộc đây rồi!

Cô bé vừa mới lên mẫu giáo, không biết miêu tả hương vị làm cô bé trở nên phấn chấn như thế nào, nhưng cô bé biết, hương vị này do tay cô Trần làm ra!

Cảm giác này... như thể mỗi bữa cơm đều được nấu riêng cho cô bé vậy, miếng nào miếng nấy đều hợp khẩu vị cô bé đến mức hoàn hảo!

Chẳng mấy chốc, cô bé đã ăn hết hai miếng sườn lúc nào không hay.

Hương vị mềm thơm, đậm đà của món sườn khiến cô bé càng muốn ăn thêm cơm nữa.

Chúc Huống Huống chợt nhớ ra hôm nay Tiền Thụy lại lười ăn rồi.

Cô bé thử ngó qua thăm dò, định nhìn xem Tiền Thụy có ăn thừa miếng sườn nào không.

Cô bé có thể “tiêu diệt” giúp!

Tuy nhiên, để Chúc Huống Huống phải thất vọng rồi, hôm nay Tiền Thụy lại khôi phục sức mạnh ăn cơm của mấy ngày trước.

Cậu bé đang gặm xương sườn một cách ngon lành!

Ăn xong, cậu bé còn nhìn miếng xương không rời mắt.

Nỗi lo trong lòng cô Vương vơi đi một nửa, cô ấy nhìn phần xương sườn trống không trong khay cơm của Tiền Thụy, đắn đo mãi, định đem phần xương sườn của mình cho Tiền Thụy, để cậu bé ăn nhiều cơm thêm một chút.

Tuy rằng cô ấy không thích mẹ Tiền Thụy cứ lải nhải mãi, nhưng so về tình yêu dành cho cậu bé, cô giáo và mẹ cũng đều giống nhau.

Nhưng khi cô Vương đang chuẩn bị gắp thêm cho Tiền Thụy phần sườn của mình thì cô ấy chợt kinh ngạc phát hiện ra, Tiền Thụy ăn sườn xong đang chuẩn bị chuyển sang món khác!

“Thế nào, có ngon không?”

Tiền Thụy gật gật đầu, vừa há miệng thật to để ăn rau xào thịt, vừa múc cho mình một muỗng cơm thật lớn.

Cô Vương cực kỳ cảm động!
 
Back
Top Bottom