Nguyễn Minh không nhớ rõ từ bao giờ, mình bắt đầu sợ bóng tối.
Không phải cái bóng tối bình thường khi tắt đèn, mà là thứ bóng tối có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.Cậu thường xuyên gặp ác mộng.
Trong mơ, một bóng người không mặt ngồi ở cuối giường, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không động đậy, không nói gì.
Mỗi lần tỉnh dậy, Minh đều tự trấn an:
Đó chỉ là ảo giác... chỉ là mơ thôi.Nhưng từ trong sâu thẳm, cậu biết: nỗi sợ ấy không phải bịa đặt.Ở thế giới này, ai rồi cũng sẽ thức tỉnh năng lực.
Người ta nói: "Không có năng lực nào phế, chỉ có kẻ không biết dùng."
Chỉ cần đủ kinh nghiệm, ngay cả năng lực yếu kém nhất cũng có thể trở thành thứ đáng sợ.Nhưng Minh – mười bảy tuổi – vẫn không có gì.
Một học bá, một kẻ giỏi sách vở nhưng vô dụng trong thời đại này.
Cậu luôn nghe những lời giễu cợt:"Điểm số thì để làm gì?
Đánh nhau với quỷ à?"
"Phế vật chưa thức tỉnh, có học giỏi cũng chỉ chờ chết thôi."
Người khác coi thường, Minh cắn răng chịu đựng.
Nhưng điều khiến cậu thật sự sợ hãi... không phải con người.Ngày hôm đó, trời mưa nhỏ.
Cả lớp phải đến khu nhà hoang cũ nát để tham gia một buổi "huấn luyện thực tế" – nơi linh dị từng xuất hiện.
Những người có năng lực háo hức thử sức.
Minh lặng lẽ đi cuối hàng, tim nặng như đá.Hành lang tối tăm, tường vữa bong tróc, mùi ẩm mốc như đang thối rữa.
Cửa kính vỡ tạo thành những vết răng cưa, gió thổi qua khe hở kêu rít lên những âm thanh quái dị.Các bạn cùng lớp cười đùa:
"Ê, nghe nói nơi này có người treo cổ chết đấy."
"Thật không?
Tao còn mong gặp một con quỷ, để thử năng lực mới xem mạnh cỡ nào."
Chỉ riêng Minh – bước chân nặng trĩu, tay lạnh ngắt.Đèn pin quét ngang.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh thấy có một bóng người đứng ở góc hành lang.
Cao gầy, bất động.
Cái bóng không có mặt, chỉ có một khoảng đen sâu hoắm.Ánh sáng quét qua lần nữa – không còn gì."
Ảo giác..."
Minh thì thầm, tự mình an ủi.
Nhưng tim lại đập dữ dội, từng cơn buồn nôn dâng lên.Đúng lúc ấy, trong đầu vang lên một âm thanh khô khốc, lạnh lẽo như kim loại va chạm:[Hệ thống khởi động.
Nhiệm vụ: Sống sót trong khu nhà hoang.
Thất bại = tử vong.]Minh sững sờ, hít thở dồn dập.
Cậu quay đầu nhìn xung quanh – không ai nghe thấy gì.
Bạn bè vẫn cười nói, vẫn bàn tán về năng lực của nhau."
Không thể nào..."
Minh thì thào, "mình không có hệ thống..."
Nhưng giọng nói kia lại vang lên lần nữa, rành rọt:[Thời gian đếm ngược bắt đầu: 12 giờ.]Ngoài cửa sổ, gió gào thét.
Bóng tối như đang nhấn chìm toàn bộ khu nhà.
Trong đôi mắt run rẩy của Minh, một bàn tay trắng toát khẽ thò ra từ khe cửa, móng tay dài đến rợn người.Cậu nghe rõ... tiếng thở gấp gáp ngay bên tai mình.