Tâm Linh Hệ Liệt Thiên Đồng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
400238436-256-k627912.jpg

Hệ Liệt Thiên Đồng
Tác giả: kiufdayy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hệ Liệt Thiên Đồng Tags: kinhdi​
 
Hệ Liệt Thiên Đồng
HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG - PHẦN 1


Lúc còn học tiểu học, thanh mai trúc mã của tôi c/h/ế/t đuối.Hôm hỏa táng, tôi nhớ cậu ấy thích ăn khoai lang nướng nhất, nên đã bỏ vào qu/an t/ài hai củ khoai lang.Nghĩ lại, khoai lang phải nướng chín mới ăn được, còn sống thì cậu ấy đâu có ăn được.Người ở nhà tang lễ nói với tôi, lát nữa đưa vào lò, là sẽ nướng chín thôi, thanh mai trúc mã nhất định có thể ăn khoai lang nóng hổi.Sau đó... trong lò t/h/i/ê/u x/á/c, liền tỏa ra mùi khoai lang nướng.Tối hôm đó đi ngủ, tôi luôn cảm thấy có người gi/ật bím tóc của tôi, còn ở bên tai gọi tôi là "Đồng Đồng".Người thường làm vậy chỉ có thanh mai trúc mã của tôi, nhưng cậu ấy c/h/ế/t rồi mà.Chắc chắn là tôi đang nằm mơ thôi.

Ừ, nhất định là mơ.Chương 1: Quái ThaiKhi tôi chào đời, vì trên trán mọc thêm một con mắt, ba mẹ tôi xem tôi là q/u/á/i th/ai, muốn vứt bỏ tôi.

Chính là bà ngoại vượt ngàn dặm từ quê lên tỉnh bằng tàu lửa cũ, nhặt tôi ở cạnh thùng rác bên ngoài bệ/nh viện đem về.

Bà ngoại là bà đồng ở quê, còn ông ngoại là một nông dân thật thà chất phác, vì thời kỳ đặc biệt mà bị liên lụy, mất từ rất sớm.

Vì vậy mẹ tôi rất gh/ét nghề của bà ngoại, từ nhỏ đã không thân thiết với bà.

Mẹ học rất giỏi, cũng rất cầu tiến, nhờ nỗ lực mà thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở tỉnh, rồi c/ắt đ/ứt liên lạc với bà ngoại.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm, kết hôn, sinh con, mẹ chưa từng quay về một lần nào.

Năm sinh tôi, có lẽ vì sắp làm mẹ, cảm nhận được sự vất vả khi bà ngoại một mình nuôi dạy bà, nên lần đầu tiên phá lệ gọi điện cho bà, nói mình đang mang th/ai.

Bà ngoại khi đó không nói gì nhiều, chỉ bảo: "Lúc sinh, mẹ sẽ tự mình đến thăm con."

Mẹ tôi cười hỏi: "Con còn chưa nói ngày dự sinh, sao mẹ biết được?"

Bà ngoại đáp: "Con quên mẹ làm nghề gì rồi sao?"

Thế là mẹ tôi không cười nữa.

Ngày tôi chào đời, mưa lớn như trút nước, mẹ tôi vật lộn suốt một ngày một đêm vẫn chưa sinh được.Bà nội khẳng định trong bụng là con trai, sợ tiêm th/uốc sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ th/ai nhi, không cho sinh mổ, bắt mẹ tôi phải ráng sinh thường.

Nhà họ Thẩm ở tỉnh thành là đại gia tộc, không hài lòng với gia cảnh của mẹ tôi.

Đáng tiếc là nhà họ Thẩm ba đời đ/ộc đinh, ba tôi nhất quyết cưới mẹ, nếu không thì sẽ sống đ/ộc thân cả đời, nên bà nội mới miễn cưỡng chấp nhận để mẹ tôi bước vào cửa.

Để giữ vững vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, mẹ tôi một lòng mong sinh được một đứa con trai.

Không ngờ, sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ chịu đựng, lại sinh ra một "đứa như vậy".

Đó là nguyên văn lời bà nội.

Bà nói tôi là "q/u/á/i th/ai", là "tai họa".

Bà bảo tôi thành ra thế này là vì bà ngoại tôi làm nghề m/ê t/ín, tổn âm đức, báo ứng rơi xuống người mẹ tôi.

Lúc ấy chính sách kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, ba mẹ tôi đều làm trong cơ quan Nhà Nước, nếu sinh thêm con thứ hai sẽ bị mất việc.

Trước đó mẹ tôi đã phá bỏ hai đứa bé gái, đến lượt tôi, phải đi van xin khắp nơi, chắc chắn là con trai mới dám sinh.

Để không làm mất suất con một của ba mẹ, bà nội lạnh mặt ra lệnh cho mẹ tôi: "Hoặc là ly hôn với con trai tôi, hoặc là đem thứ 'q/u/ á/i th/ai' này vứt đi."

"Nhà họ Thẩm chúng tôi, sẽ không bao giờ nhận một con yêu q/u/á/i như vậy làm cháu gái."

Mẹ tôi nhìn tôi mới sinh ra, không ôm lấy tôi một lần, không cho tôi bú một giọt sữa, mặc tôi khóc ré lên, dùng áo mưa quấn lấy tôi, đích thân mang tôi vứt bên cạnh thùng rác sau bệ/nh viện.

May mà bà ngoại đến kịp, vội vàng ôm tôi đang nằm dưới đất lên, m/ắng lớn: "Lưu Tương, con đang làm gì vậy?

Dù là hổ dữ cũng không ăn thịt con!"

Mẹ tôi thấy bà ngoại tới, hơi sững người, chột dạ lùi về phía sau một chút.

Rồi lập tức sầm mặt lại.

"Mẹ đến làm gì?"

Bà ngoại vừa đ/au lòng dỗ tôi, vừa nhìn mẹ tôi nói: "Mẹ đến làm gì?

Mẹ đến để gặp cháu gái của mẹ!"

Mẹ tôi khựng lại, trên mặt thoáng qua một tia oán h/ ận.

"Mẹ đã biết trước?

Mẹ biết trước con sinh con gái, tại sao không nói cho con biết?"

"Nhà họ Thẩm ba đời đ/ộc đinh, mẹ chồng con muốn có cháu trai!

Mẹ là mẹ ruột của con, sao mẹ lại hại con như thế này?"

"Mẹ có biết con đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cố gắng đến mức nào mới có được địa vị ngày hôm nay không?

Nếu Thẩm Tuấn ly hôn với con, thì con chẳng còn gì nữa cả!"

Vừa nói, bà ấy vừa định gi/ật lấy tôi.

"Đứa trẻ này không thể giữ lại, nếu mẹ còn là mẹ của con thì đừng can thiệp!"

Lúc đó, bà ngoại tôi chưa tới năm mươi tuổi, còn mẹ tôi vừa sinh xong, lại dầm mưa gió, nên dĩ nhiên không phải là đối thủ của bà ngoại.

Sau khi dỗ dành bà nội xong, ba tôi phát hiện mẹ tôi và tôi đều biến mất nên vội vàng chạy ra tìm.

Vừa thấy bà ngoại, ông rất kinh ngạc: "A Tương, đây là ai vậy?"

"Sao con chúng ta lại ở trong tay bà ấy?"

"Lời mẹ anh nói vừa rồi là do tức gi/ận thôi, dù gì thì đứa trẻ này cũng là con ruột của chúng ta mà..."

Bà ngoại liếc nhìn ba tôi từ đầu đến chân, mặt lạnh như tiền, nói: "Tôi là mẹ của con bé, đứa trẻ này tôi mang đi, các người không cần bận tâm.

Nếu thấy phiền, thì cứ xem như chưa từng sinh ra nó đi."

Lúc này ba tôi mới sực tỉnh, biết đây chính là mẹ vợ mình.

"Bác là mẹ của Lưu Tương?

Ấy, mẹ à!

Mẹ đến sao không nói trước một tiếng để con cho người ra đón."

"Trả đứa nhỏ lại cho con đi, chuyện sau này để sau hãy nói."

Nhưng bà ngoại không để ý đến ông, kiên quyết bế tôi rời đi.

Ba tôi lo lắng, nhưng lại bị mẹ tôi giữ ch/ặt lấy: "Anh à, cứ để bà ấy mang đi đi, chúng ta cứ xem như chưa từng sinh đứa con gái này."

"Anh yên tâm, em nhất định sẽ dưỡng lại sức khỏe, lần sau chắc chắn sẽ sinh cho anh một đứa con trai..."

Ba tôi nhìn thấy mẹ không bình thường, đành trơ mắt nhìn bà ngoại bế tôi rời đi.

Sau đó, ba bảo mẹ tôi gửi cho bà ngoại một khoản tiền, nói là nhờ bà chăm sóc tôi.

Bà ngoại nhận tiền nhưng không tiêu, chỉ gửi vào tài khoản ngân hàng, bảo là để dành tiền sau này cho tôi đi học.

Mấy năm đó, mẹ tôi tiếp tục mang th/ai vài lần, nếu phát hiện là con gái thì đều phá bỏ.

Đến khi tôi được năm tuổi, mẹ mới sinh ra em trai tôi.

Những chuyện này đều do bà ngoại kể cho tôi nghe.

Tôi hỏi bà: "Tại sao nhất định phải sinh con trai?

Con trai với con gái khác gì nhau đâu?"

Bà ngoại đáp: "Chẳng khác gì cả, ba mẹ con đầu óc có vấn đề."

Khi ấy tôi còn nhỏ, rất đồng cảm với ba mẹ: "Thật đáng thương, hai người đều bị bệ/nh, em trai con mới sinh ra mà đã phải chăm sóc hai người lớn bị bệ/nh, chắc vất vả lắm ha?"

"Chỉ cần con chăm bà ngoại là được rồi, như vậy là con hạnh phúc hơn em trai con rồi!"

Bà ngoại cười xoa đầu tôi: "Đồng Đồng của bà là đứa trẻ đơn thuần và lương thiện nhất."

Tôi dựa vào lòng bà, vừa cười vừa chảy nước mũi, như chợt nhớ ra gì đó, liền nói: "Hôm nay lúc bà đang giúp chú và thím [Vấn Hoa] trong phòng, có một dì tóc dài, mặc đồ hát tuồng hỏi con có muốn giày không."

Chương 2: Oán Hận Sân KhấuNụ cười rạng rỡ trên gương mặt bà ngoại bỗng khựng lại, lo lắng nắm lấy vai tôi hỏi: "Cái gì?

Con có nhận không?"

Tôi lắc đầu: "Không, con nói bà ngoại sẽ tự m/ua giày cho con.

Giày của dì ấy cũ và x/ấu quá, ở quê các bà cụ cũng chẳng ai đi loại giày thêu đó."

"Lúc đó mặt dì ấy xanh lè, trắng bệch, hình như gi/ận lắm."

"Bà ơi, có phải Đồng Đồng nói sai gì rồi không ạ?"

Bà ngoại xách cây chổi lông gà lao ra ngoài: "Đồ con hát c/h/ế/t tiệt!

Đã c/h/ế/t cả trăm năm rồi còn chưa chịu yên, dám dọa cháu gái của tôi, có tin tôi đ/á/nh cho tan h/ồn nát vía không?!!"

Bà bất ngờ xuất hiện ở cửa, khiến dì mặc đồ tuồng gi/ ật mình sợ hãi.

"Bà Phùng, nói gì khó nghe thế!"

Giọng dì ấy cũng the thé như đang hát, mặt có nốt ruồi lệ, không khóc mà như đang khóc.

Cây chổi lông gà của bà ngoại có cán gỗ khắc bùa, được ngâm trong chu sa và m/á/u gà, thường ngày để quét bụi, lúc này dùng để trừ tà.

Bà quất một cái, dì ấy lập tức nhảy dựng lên.

Tôi cúi xuống nhìn thì phát hiện, dì ấy không có chân.Chả trách lại hỏi tôi có muốn giày không, thì ra là vì chính mình chẳng thể mang được.

Bà ngoại vừa đ/á/nh, dì ấy vừa nhảy, miệng thì la oai oái.

Tôi đứng bên cạnh vỗ tay cười, vừa cười vừa chảy nước mũi thành bong bóng.

Sau này dì ấy bị bà ngoại thu phục.

Bị cột dưới mái hiên nhà tôi để canh cổng.

Điểm bất tiện là không đi đâu được, nhưng được cái là không bị gió mưa hành hạ nữa.

Mỗi sáng, khi bà thắp hương cho các bài vị trong nhà, cũng thắp cho dì ấy một nén.

Khi có người đến nhờ bà giúp đỡ, dì ấy cũng tranh thủ ăn vụng chút đồ cúng.

Thỉnh thoảng bà đi vắng, dì ấy lại đến trò chuyện với tôi.

Dì ấy nói tên mình là Tái Phượng Hoàng, là hoa đán số một của gánh hát Tam Hòa, từng yêu thiếu gia nhà giàu Lương Thiên Đống, hai người yêu nhau thắm thiết, hẹn hò trọn đời.

Tiếc thay, nhà họ Lương là đại gia tộc trong thành, Lão phu nhân nhà họ Lương chê bà xuất thân thấp kém, không cho bước chân vào cửa.

Lương thiếu gia bất lực, quyết định bỏ trốn cùng bà.

Họ hẹn nhau dưới gốc cây lê: "Không gặp không về."

Ai ngờ, bà chờ cả đêm, Lương thiếu gia không đến, cũng bặt vô âm tín.

Từ đó về sau, ngày nào bà cũng tới dưới gốc lê đợi, chẳng biết đã bao nhiêu năm trôi qua, mà Lương thiếu gia vẫn không xuất hiện.

Dì hỏi tôi: "Đồng Đồng, con nghĩ Lương thiếu gia có đến không?"

Tôi dù còn nhỏ nhưng cũng biết suy nghĩ: "Dì ơi, dì nói từ hôm đó đến giờ dì vẫn ở dưới gốc lê chờ hả?"

Dì ngẩn người, hình như chột dạ: "Con nói vậy... là sao?"

"Chỗ cây lê đó... bây giờ là chuồng heo nhà con rồi đấy ạ."

Tôi gãi tóc mình: "Dì cũng nói, nhà họ Lương là gia tộc lớn ở đây, làm gì có chuyện vô cớ biến mất?"

"Dì chờ mãi dưới cây lê mà không thấy, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện đi tìm tung tích của ông ấy sao?"

"Dì bảo mình ngày nào cũng chờ ở đó..."

"Có khi nào, ngay ngày đó dì đã c/h/ế/t rồi không?"

"Ông ấy không phải không đến tìm dì, mà là... không tìm được dì nữa rồi."

Nghe đến đây, mặt dì ấy lập tức tái mét.

Vốn dĩ đã trắng, giờ còn trắng hơn.

Hôm đó dì ấy ngồi trên nóc chuồng heo nhà tôi, ôm đầu gi/ật tóc, nghĩ ngợi rất lâu.

Cuối cùng, mới nói với tôi, dì nhớ ra rồi, nhớ hết rồi.

"Hôm đó... dì và Lương thiếu gia hẹn nhau dưới gốc lê, không gặp không về."

"Ai ngờ bị tên vô lại Lý Tam trong thành bắt gặp, hắn cư/ớp tiền bạc của dì, rồi bóp cổ dì đến c/h/ế/t, c/h/ ô/n x/á/c dưới gốc cây."

"Lương thiếu gia không đợi được dì, sinh bệ/nh nặng, chẳng bao lâu cũng qu/a đ/ời..."

Nhắc lại chuyện xưa, dì ấy vừa nói vừa khóc ư ử đầy đ/au đớn...

Tôi cũng cảm thấy buồn thay cho dì ấy.Dù sao thì cái cây lê nơi ch/ôn h/ài c/ốt của dì, giờ lại chính là chuồng heo nhà tôi.

Nếu là tôi, bị ch/ôn dưới một cái chuồng heo hôi hám như vậy, chắc chắn tôi cũng sẽ không vui.

Hôm đó chạng vạng, sau khi mặt trời lặn, bà ngoại tôi từ bên ngoài trở về.

Có hai chú mặc áo trắng và áo đen, đội mũ cao cao đến dẫn dì ấy đi.

Tôi hỏi bà ngoại: "Các chú ấy đưa dì đi đâu vậy ạ?"

Bà ngoại nói: "O/á/n khí của Tái Phượng Hoàng đã tiêu tán rồi, đã đến lúc đi đầu th/ai chuyển kiếp."

Sau đó bà xoa đầu tôi, khen ngợi: "Đồng Đồng nhà ta đã làm một việc tốt đó nha!"

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu "đầu th/ai chuyển kiếp" là gì, chỉ biết là từ đó về sau sẽ không có ai nói chuyện hay hát tuồng cho tôi nghe nữa.

Mãi đến sau này, trong làng có một cô vợ trẻ sinh được một bé gái, tôi nhìn thấy trên má đứa bé ấy có một nốt ruồi lệ, lúc đó tôi mới hiểu.

Thì ra "đầu th/ai chuyển kiếp" là từ một người này, biến thành một người khác.Chương 3: Vấn HoaNghề của bà ngoại tôi là làm "thần bà", theo cách gọi ở quê tôi thì là "Vấn Hoa Nương Nương", gọi tắt là "Hoa nương".

Hoa nương có thể giúp người sống và người c/h/ế/t dưới âm phủ giao tiếp với nhau, thậm chí có thể mời linh h/ồn tổ tiên nhập vào thân x/á/c để nói chuyện với người nhà.

Quá trình này gọi là "Vấn Hoa".

Từ nhỏ tôi đã thấy bà ngoại "Vấn Hoa" cho người ta, nghe từ miệng bà phát ra đủ loại giọng nói không thuộc về bà.

Có cả nam, nữ, già, trẻ.

Đa phần mọi người đều hỏi tổ tiên ở dưới đó sống thế nào, sổ tiết kiệm cất ở đâu, thiếu gì thì đ/ốt đồ đó xuống.

Cũng có người trẻ tuổi hỏi xem có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, có muốn tìm một người yêu nơi cõi âm không.

Thỉnh thoảng gặp phải những linh h/ồn c/h/ế/t không cam tâm, không chịu rời đi.

Tôi phải dùng kim chích ngón tay mình, chấm chút m/ á/u lên trán bà ngoại.

Tôi không biết vì sao những thứ đó lại sợ m/á/u tôi đến thế, nhưng tôi là tiểu hộ pháp của bà!Có tôi ở đây, đừng hòng chiếm lấy thân x/á/c bà ngoại mà không chịu đi!

Lúc đó, tôi chẳng thấy mình có gì khác biệt với người khác.

Cho đến khi tôi đi mẫu giáo.

Hồi đó làng tôi không có trường mẫu giáo riêng, mấy làng quanh vùng đều học chung một chỗ.

Không ai biết tôi có "ba con mắt", vì bà ngoại luôn c/ ắt mái tóc dày kiểu quả dưa hấu che kín trán tôi.

Trong mắt người khác, tôi chỉ là một bé gái đáng yêu có đôi mắt to tròn.

Nhưng trong làng thì có rất nhiều lời đồn về gia đình tôi.

Mấy đứa trẻ cùng làng muốn nhanh chóng hòa nhập với lớp nên đã lén nói với tụi bạn rằng bà tôi là thần bà, suốt ngày giả thần giả q/u/ỷ, còn tôi là "tiểu thần bà".

Ai mà chơi với tôi thì sẽ gặp xui xẻo.

Chúng còn nói ba mẹ tôi không cần tôi nữa, tôi là đứa trẻ không cha không mẹ.

Thế là các bạn trong lớp chẳng ai dám lại gần tôi, thấy tôi là sợ.

Thường thì tôi vừa đến gần, là tụi trẻ con khóc om sòm: "Á á á, đừng lại gần tớ!"

"Hu hu hu!

Mẹ ơi, con muốn về nhà!"

Cô giáo mẫu giáo lúc đó chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, họ Trương.

Cô Trương nghe tụi nhỏ khóc thì chống tay lên hông, hét to: "Khóc gì mà khóc!"

"Đang làm cái gì đấy hả!"

Mấy đứa trẻ đồng loạt chỉ vào tôi.

Thế là tôi - đứa duy nhất không khóc - trở thành kẻ gây chuyện, bị lôi ra đứng ph/ạt và cấm ăn bánh ngọt.Thực ra tôi không ngại đứng ph/ạt, vì đứng ph/ạt thì không phải học bài, lại được ngắm hoa và bướm trong sân.

Nhưng bị cấm ăn bánh ngọt thì buồn quá chừng.

Tôi gi/ận dữ trừng mắt nhìn mấy đứa trẻ cùng làng.

Chúng vừa bị tôi trừng, đã khóc to hơn, như thể tôi thực sự làm gì chúng.

Cô Trương thấy tôi trừng mắt thì túm lấy cổ áo tôi kéo ra ngoài: "Ra ngoài!

Đứng đó cho cô!"

Tôi oan ức giải thích: "Cô Trương, em không làm tụi nó khóc."

Cô Trương cáu kỉnh quát: "Nói dối là trẻ hư!

Trẻ hư thì phải đứng chịu ph/ạt ngoài kia!"

Sau đó "rầm" một tiếng, cô đóng cửa lại.

Tôi mím môi, hơi không vui.

Bà ngoại đã nói, tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành nhất.

Người trong làng nói bà tôi là đệ tử của thần tiên, bà sẽ không lừa tôi đâu.

Cô Trương không lợi hại bằng bà ngoại, nên cô ấy không biết tôi là đứa trẻ ngoan, hứ!

Chương 4: Khói xanhTôi giậm chân xuống đất, mặt đầy vẻ không cam lòng.

Quay đầu lại thì thấy một cậu bé tầm tuổi tôi cũng bị lôi ra ngoài.

Tôi nhớ cậu ta tên là Lý Tráng Tráng, học lớp bên cạnh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta là một bà lão già bằng tuổi bà ngoại tôi, lại còn là hiệu trưởng của nhà trẻ nữa, cực kỳ nghiêm khắc.

Lý Tráng Tráng bị bà ta xách ra ngoài như thể xách một con gà con vậy.

"Lý Tráng Tráng, đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đang học thì đừng có phát ra tiếng!

Nhà ai mà có đứa trẻ nghịch ngợm như cháu chứ?

Mau đứng đây tự kiểm điểm lại đi!"

Lý Tráng Tráng bĩu môi, cũng có vẻ không phục: "Cháu không có phát ra tiếng... tại cháu ăn khoai lang nhiều quá, nên... xì hơi..."

Nhưng bà hiệu trưởng chẳng thèm nghe lời giải thích, đóng cửa lại rồi vào lớp.

Lý Tráng Tráng tức gi/ận hừ một tiếng, rồi "phụt...", thật sự lại đ/á/nh rắm một cái.

Tôi không nhịn được liền bật cười: "Haha..."

Lý Tráng Tráng quay đầu lại trừng tôi:"Cười cái gì?

Chưa thấy người ta xì hơi bao giờ à?"

Tôi lắc đầu, thấy cậu ta hung dữ thì lại gật đầu.

Lý Tráng Tráng hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

Trẻ con rất nghe lời cô giáo, cô bắt đứng thì phải đứng.

Thấy Lý Tráng Tráng ngồi xuống, tôi liền nhắc: "Cô giáo bắt đứng, sao cậu lại ngồi?"

Lý Tráng Tráng cười khẩy, khuôn mặt bụ bẫm lộ vẻ coi thường: "Chẳng qua cô không muốn tụi mình ở trong lớp thôi.

Họ chỉ thích mấy đứa ngoan ngoãn, bọn mình là "trẻ hư", thế nào cũng chẳng ai thèm quan tâm!"

Tôi lập tức không vui: "Tớ không phải trẻ hư!

Là tụi nó tự khóc mà, tớ đâu có làm gì được?"

Lý Tráng Tráng nhìn tôi một cái, vẻ mặt rõ ràng là "cậu nghĩ tớ tin cậu sao?".

Tôi gấp gáp: "Tớ thật sự không phải trẻ hư mà!"

Lý Tráng Tráng đứng dậy: "Thôi đi!"

"Trong lớp bắt đầu chơi trò chơi, ăn bánh rồi đó, cậu có đói không?

Tớ dẫn cậu đi ăn ngon!"

Tôi ngẩn ra: "Ăn ngon á..."

Lý Tráng Tráng nói: "Cổng nhà trẻ có khe rộng, mình chui ra chẳng ai biết đâu.

Trên núi đằng trước có ruộng khoai lang nhà tớ, tớ dẫn cậu đi đào khoai, rồi nướng ăn luôn!"

Cậu ấy còn khoe một cái bật lửa, bật "tách" một cái, có lửa thật.

Hồi đó, tôi và Lý Tráng Tráng chỉ khoảng năm, sáu tuổi, có bật lửa thì đúng là rất "ra gì và này nọ".

Quan trọng là, cậu ấy nói sẽ cho tôi ăn khoai lang nướng.

Dù bà ngoại tôi chưa từng để tôi đói, nhưng cô giáo Lý không cho tôi ăn bánh, tôi có hơi đói thật.

Tôi mím môi: "Ừm...

được thôi..."

Vậy là, tôi và Lý Tráng Tráng lén lút chui ra khỏi cổng trường từ kẽ hở của song sắt.

Hai đứa nhỏ như hạt đậu, cảm thấy thế giới bên ngoài to ơi là to.

Trước nhà trẻ là con đường, băng qua đó là mấy thửa ruộng, đi qua đường mòn dài dẫn lên núi, rồi đến ruộng khoai lang nhà Lý Tráng Tráng.

Cậu ấy nói sẽ nướng khoai, tôi tưởng chỉ đùa thôi, ai ngờ làm thật.

Cậu ấy dẫn tôi đào mấy củ to, mang ra con suối bên ruộng rửa sạch, rồi bẻ cành khô làm củi, nhóm lửa bằng rơm khô, một đống lửa nhỏ sáng rực lên.

Tôi không nhịn được nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sùng bái: "Lý Tráng Tráng, cậu giỏi thật đó!"

Lý Tráng Tráng có chút tự đắc, lắc cái đầu tròn tròn: "Tất nhiên rồi!

Toàn là ông nội tớ dạy đấy!

Ông tớ cái gì cũng biết, giỏi cực!"

Tôi nghe thế cũng không cam tâm chịu thua, tính khí trẻ con thích ganh đua nổi lên: "Bà ngoại tớ cũng giỏi lắm!"

Lý Tráng Tráng: "Ông nội tớ biết săn b/ắn, biết chẻ củi, nấu ăn, còn biết viết chữ, vẽ tranh, bà ngoại cậu biết không?"

Tôi nghĩ, ngoại trừ săn b/ắn thì chắc không bằng, còn lại thì cũng không thua kém gì!

Suy ra là bà tôi biết hết!

Tôi đáp: "Bà ngoại tớ cái gì cũng biết!"

Lý Tráng Tráng cười nhạo: "Thôi đi!

Ai chẳng biết bà cậu là "Vấn Hoa Nương Nương"?

Toàn giả thần giả q/u/ỷ lừa tiền người ta!"

Tôi lập tức bênh bà: "Bà ngoại tớ không có lừa người!

Bà thật sự giúp được mấy cô chú ông bà gặp lại người thân đã khuất mà!"

Ánh mắt Lý Tráng Tráng động đậy.

Một lúc lâu sau mới nói: "Vậy... cậu có thể giúp tớ gặp lại mẹ không?"

Mẹ Lý Tráng Tráng mất năm ngoái, ba đi làm xa, chỉ có ông nội chăm cậu.

Không giống tôi, từ nhỏ chưa từng biết mặt cha mẹ.

Lý Tráng Tráng lớn lên bên ba mẹ nên rất nhớ họ.

Tôi thật ra không có năng lực "Vấn Hoa" như bà, nhưng tôi không muốn cậu ấy buồn, cũng không muốn cậu ấy chê bà tôi giả thần giả q/u/ỷ.

Nên tôi hỏi tên mẹ cậu ấy, rồi bắt chước bà ngoại thực hiện nghi thức gọi h/ồn.

Hồi đó tôi chẳng hiểu gì, chỉ bắt chước cho giống thôi.

Không ngờ đọc được một lúc, cơ thể tôi thật sự lạnh toát.

Như thể rơi vào hầm băng, toàn thân buốt giá, cảnh vật trước mắt biến đổi, tôi đến một nơi tối om.Nơi đó người qua lại tấp nập, ai nấy mặt trắng bệch, ánh mắt vô h/ồn, lầm lũi bước đi.

Một người ăn mặc như quan lại cổ đại cầm sổ trên tay, đang ghi ghi chép chép.

Thấy tôi, ông ta sửng sốt, cúi xuống ngửi ngửi tôi rồi hỏi: "Cháu gái của Phùng A Hỉ?

Đến tìm ai?"

Tôi thầm nghĩ: "Hả, tìm được thật luôn à?"

Liền nói ra tên mẹ Lý Tráng Tráng: "Từ Quế Lan."

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, trông rất dịu dàng được dẫn đến.

Bà ấy trông lờ đờ, không có sức sống.

Tôi hỏi: "Cô là mẹ của Lý Tráng Tráng phải không?

Cậu ấy bảo cháu đến tìm cô."

Đôi mắt bà ấy bỗng chuyển động khi nghe thấy tên con trai, ánh mắt đầy vui mừng nhìn tôi.

Người ghi chép đ/á/nh dấu vào sổ: "Một nén nhang thời gian, đi nhanh về nhanh!

Cẩn thận đừng đi nhầm đường!"

Rồi liếc nhìn tôi một cái.

Tôi dắt tay mẹ Lý Tráng Tráng đi về, trước mặt hiện ra sáu lối đi.

Năm lối kia có cái rực rỡ, có cái kỳ ảo, có cái tanh tưởi mùi m/á/u... chỉ có một lối âm u, gió lạnh rít lên, âm khí nặng nề.

Tôi tò mò thò đầu ra nhìn lối đẹp nhất thì bị mẹ Lý Tráng Tráng kéo lại: "Đó là đường s/úc si/nh, đừng đi bậy."

Rồi bà dẫn tôi vào lối tối tăm kia.

Ngay giây tiếp theo, cảnh vật trước mắt lại trở về ruộng khoai trên núi nhà Lý Tráng Tráng.

Sau này tôi mới biết, lục đạo luân hồi, nhân gian là con đường khổ nhất.

Tiếp theo là cảm giác kỳ lạ, như nuốt phải cục băng.

Tôi không nói được, nhưng miệng lại phát ra giọng nói của mẹ Lý Tráng Tráng.

Không biết hai mẹ con họ nói gì, chỉ biết khi tôi trở lại bình thường, Lý Tráng Tráng đang ôm tôi khóc nức nở.

Tôi hỏi: "Lý Tráng Tráng, sao cậu lại khóc?"

Cậu ấy sững người, rồi nói: "Thẩm Đồng Đồng, cậu đã giúp tớ gặp lại mẹ.

Cảm ơn cậu!"

"

Sau này, cậu là bạn thân nhất của tớ.

Ai dám b/ắt n/ ạt cậu là gây sự với tớ đấy!"

Tuổi nhỏ như tôi, còn chưa hiểu "bạn thân nhất" là vị trí gì, ngơ ngác gãi mái tóc trên đầu: "À... vậy à..."

Tôi nói: "Nhưng tên tớ là Thẩm Đồng, không phải Thẩm Đồng Đồng."

Lý Tráng Tráng nói: "Cậu là bạn thân nhất của tớ, tên cũng phải giống tớ!"

Tôi: "À... cái này..."

Hôm đó, tôi và Lý Tráng Tráng chơi rất lâu trên núi, ăn khoai lang nướng thơm nức mũi, sau đó bị người lớn kéo về.

Tại sao vậy?

Vì khi nướng khoai, chúng tôi không chú ý, lửa bén vào đám cỏ khô phía xa.

Mà chỗ đó lại đúng khu m/ộ tổ của cụ cố ông và cụ cố bà nhà Lý Tráng Tráng.

Cậu ấy bị ông nội đ/á/nh cho một trận nhừ tử, mông nở hoa, phải nằm liệt giường một tuần.

Còn tôi, tuy không bị đ/á/nh, nhưng cũng bị dạy dỗ một trận ra trò.

Dù khi ấy thảm thương là thế, nhưng mỗi lần nhớ lại, trong đầu chỉ còn đọng lại mùi thơm ngọt ngào của khoai lang nướng.Chương 5: Cái mũ Từ đó, tôi và Lý Tráng Tráng trở thành bạn thân nhất, tình bạn chiến hữu bền vững.

Nhưng ông nội cậu ấy không cho chơi với tôi.

Mỗi lần chơi xong là về nhà bị đ/á/nh vào mông.

Lý Tráng Tráng vừa bị đ/á/nh vừa nhảy lên khóc, miệng vẫn bướng bỉnh: "Con cứ muốn chơi với Thẩm Đồng Đồng!

Cô ấy là bạn thân nhất của con!"

Nhìn cậu ấy bị đ/á/nh thê thảm như vậy, trong lòng tôi cũng âm thầm rơi lệ.

Lý Tráng Tráng, cậu cũng là bạn thân nhất của tớ!

Rồi tôi cắn một miếng khoai nướng, thơm quá đi!

Một ngày cuối tuần, để Lý Tráng Tráng đỡ bị đ/á/nh thêm trận nữa, tôi tự mình ra rừng nhỏ ven sông ở làng chơi.

Trong rừng có một cái hõm núi nhỏ, dân làng gọi là "rãnh người c/h/ế/t", trước kia những đứa trẻ c/h/ế/t yểu không được ch/ôn trong m/ộ tổ đều được mai táng ở đó.

Người lớn nói nơi đó âm khí nặng, cấm không cho tụi trẻ con chơi ở đấy.

Nhưng tôi là đứa đặc biệt tò mò, càng cấm tôi càng muốn đến.

Tôi lại còn là kiểu con nít hay suy nghĩ, chỗ đó yên tĩnh, tôi có thể một mình đếm kiến, chơi cả buổi không chán.

Hôm đó đang chơi thì bỗng nghe thấy có giọng nói hỏi tôi: "Cậu là con cháu nhà Vấn Hoa Nương Nương phải không?"

Tôi quay đầu lại, thấy một đứa bé mặc đồ vải bông, đi giày vải, đầu đội mũ hổ con, đang đứng trước mặt.

Mặt tròn tròn, hơi ửng đỏ, mắt đen nhánh.

Tôi lập tức thấy tò mò về cách ăn mặc của cậu ấy.

Vì thời đó, trẻ con đều mặc đồ may sẵn ở thị trấn, không ai mặc đồ thủ công như thế nữa.

Tôi nói: "Đúng vậy, Vấn Hoa Nương Nương là bà ngoại tớ.

Cậu tên gì?

Cũng ở làng mình sao?

Sao tớ chưa từng gặp nhỉ?"

Cậu ấy nói tên là A Bảo, cũng ở trong làng, nhà ở ngay sườn núi dưới nhà tôi.

Cậu ấy còn khen mũ tôi đẹp, hỏi có thể đổi với cậu ấy không.

Lúc nhỏ tôi rất hào phóng.

Nhà tôi có điều kiện, mấy đứa nhỏ khác thấy tôi có đồ chơi lạ bà ngoại m/ua, thường xin và tôi đều cho hết, chẳng bao giờ gi/ận.

Tôi vốn đã thấy cái mũ của cậu ấy đẹp rồi, nghe cậu ấy muốn đổi thì vui lắm, đổi ngay.

Hôm đó tôi chơi cả buổi chiều với A Bảo trong rừng.

Đến lúc mặt trời sắp lặn, nghe bà ngoại gọi tôi ngoài cổng: "Đồng Đồng, về ăn cơm thôi!"

Tôi chào A Bảo: "A Bảo, tớ về ăn cơm đây!

Lần sau mình chơi tiếp nhé!"

A Bảo đáp: "Ừ, lần sau chúng mình lại chơi tiếp."

Tôi tung tăng chạy về nhà.

"Bà ơi, cháu về rồi!"

Bà ngoại nghe thấy tiếng tôi thì hốt hoảng:"Đồng Đồng, cháu ở đâu rồi?"

Nhìn vẻ mặt bà, tôi cũng bắt đầu sợ.

Tôi chạy tới nắm tay bà: "Bà ơi, cháu ở đây mà!"

Bà cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn thấy lạ: "Đồng Đồng, sao bà không nhìn thấy cháu?

Hôm nay cháu đi đâu chơi?"

Bà đã từng dặn không được đến rừng nhỏ gần "rãnh người c/h/ế/t", nhưng tôi lại lén đi.

Nên khi bà hỏi, tôi ấp úng, chỉ bảo là chơi với mấy đứa trong làng cả chiều.

Rừng cũng là một phần của làng, A Bảo cũng là trẻ trong làng, tôi không nói dối!

Lúc đó, tôi giống như vô hình, bà ngoại dùng nhiều cách vẫn không thấy tôi.

Ban đầu tôi còn thấy vui, nhưng sau thấy bà lo quá, tôi mới nói thật: "Xin lỗi bà, thật ra cháu đến 'rãnh người c/h/ế/t' chơi."

"Cháu còn gặp một bạn tên A Bảo, hai đứa chơi với nhau cả chiều."

Tuy còn nhỏ, nhưng tôi biết có gì đó không đúng, chắc là liên quan đến cái mũ của A Bảo.

Vì mắt tôi nhìn thấy được những điều người khác không thấy.

Nghe tôi nói đến "A Bảo", bà ngoại lập tức hỏi tiếp: "A Bảo?

Trông thế nào?"

Tôi mô tả ngoại hình của A Bảo, bà ngoại sững người, rồi thở dài kể cho tôi một câu chuyện: Hóa ra A Bảo đúng là trẻ con trong làng, nhưng đã c/h/ế/t hơn 20 năm trước.

A Bảo là đồng lứa với mẹ tôi, xét theo vai vế thì tôi phải gọi là chú.

Ba của A Bảo là con rể theo nhà vợ, thời đó làm rể theo kiểu đó rất bị kh/inh thường.

Bà và mẹ của A Bảo đối xử tệ bạc với ông ấy, khiến ba A Bảo cũng bị dân làng kh/inh khi.

Cậu ấy rất thương ba.

Một lần, sau khi ba bị bà m/ ắng, A Bảo nghĩ quẩn, ra sông cạnh rừng t//ự t//ử.

Trước khi c/h/ế/t, cậu ấy ngậm một viên kẹo do bà ngoại cho.

Khi vớt lên, viên kẹo vẫn còn nguyên.

Lúc đó nhà nghèo, không m/ua nổi qu/an t/ài, dân làng dùng mảnh gỗ ghép thành hộp gỗ nhỏ, ch/ôn A Bảo ở "rãnh người c/h/ế/t".

Vì là mùa hè, x/á/c p/h/â/n h/ủ/y dẫn dụ lợn rừng, chúng đào m/ộ, ăn mất t/h/i t/h/ể, quần áo rá/ch nát treo đầy cành cây, nhìn xa rất kinh hãi.

Đó là lý do người lớn không cho tụi nhỏ đến chơi ở đó, sợ gặp lợn rừng.

Mà tôi trở nên vô hình là vì đội mũ của A Bảo.

Bỏ mũ xuống thì bà nhìn thấy tôi ngay.

Hôm sau, bà mang hoa quả, hương nến, giấy tiền đi cúng chú A Bảo trong rừng.

Bà nói tôi còn nhỏ dại, xin chú ấy đừng quấn lấy tôi nữa.

Dâng đồ cúng, hương nến và giấy tiền coi như tôi gửi chút hiếu kính.

Nếu còn dám hại tôi, thì đừng trách bà không nể tình.

Nói xong, bà đ/ốt giấy tiền, thấy tro bay lên thành vòng tròn, mặt mới dịu lại.

Cúng xong, bà kéo tôi rời khỏi đó, dặn:"

Sau này không được đến đây chơi nữa!"

Tôi miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến chú A Bảo.

Khu rừng nhỏ hẻo lánh như thế, chú A Bảo đã ở đó hơn hai mươi năm rồi, không ai chơi cùng, cô đơn biết bao!

Hơn nữa, cái mũ của tôi vẫn chưa trả lại cho chú.

Thế là tôi không nghe lời bà ngoại, lén lút mang cái mũ trả lại cho chú A Bảo.

Tôi còn bắt chước bà ngoại, lấy một quả táo, cắm cây nhang lên để cúng cho chú ấy.

Chú A Bảo không hiện thân trước mặt bà ngoại, nhưng khi thấy tôi thì lại xuất hiện.

Thấy tôi đ/ốt nhang cúng, chú ấy hơi buồn bực nói: "Cháu biết rồi à?

Vậy sao vẫn còn đến?

Cháu không sợ chú sao?"

Tôi lắc đầu: "Cháu không sợ đâu!

Trước nhà cháu còn buộc cả một dì, dì ấy c/h/ế/t đã hơn trăm năm rồi, còn chú mới chỉ hơn hai mươi năm thôi."

Chú A Bảo cười: "Vậy sau này cháu còn chơi với chú không?

Chú hứa, chú nhất định sẽ không làm hại cháu đâu!"

Tôi nói: "Được mà!

Nhưng ngày mai cháu phải đi học rồi, cuối tuần cháu sẽ đến tìm chú chơi."

Sau đó tôi định trả lại cái mũ cho chú ấy.

Chú A Bảo nói tặng tôi rồi, chú vẫn thích cái mũ của tôi.

Tôi mang cái mũ đó về nhà, giấu trong tủ, dù sao thì bà ngoại cũng không nhìn thấy được.

Đây là bí mật giữa tôi và chú A Bảo.

Sau đó tôi kể chuyện này cho Lý Tráng Tráng nghe, cậu ấy tin sái cổ, còn nằng nặc đòi theo tôi đến đó, nói là muốn mang quà đến tặng chú A Bảo.

Chương 6: Hốc CâyNgày xưa ở nông thôn, đũa đều là tự làm.

Ch/ặt tre từ sau núi về, dùng d/ao chẻ ra, gọt bỏ phần xơ, mài thành hình tròn phía dưới, phía trên thì dẹt.

Vì tre không tốn tiền nên một lần làm rất nhiều.

Nhưng dùng một thời gian thì đũa cứ giảm dần một cách bí ẩn, khiến người ta bực mình.

Hôm đó, bà ngoại nấu xong cơm, gọi tôi ra lấy đũa.

Tôi đến ống đựng đũa thì phát hiện mất hơn một nửa, ngạc nhiên gãi đầu: "Tháng trước mới làm đũa mà, lại mất rồi."

Vừa dứt lời thì bên tai tôi vang lên tiếng cười khúc khích của trẻ con.

Tôi đuổi theo hướng phát ra âm thanh, thấy mấy bóng đen vừa chạy ra khỏi nhà tôi.

"Tr/ộm đũa!"

Tôi đuổi theo, nhưng bóng đen đã biến mất, chỉ còn một chiếc đũa rơi trên đất.

Bà ngoại không thấy tôi ăn cơm, ra gọi: "Đồng Đồng, đứng đó làm gì?

Vào ăn cơm đi."

Tôi chỉ ra ngoài cửa: "Bà ngoại, có tr/ộm, tr/ộm đũa."

Bà nghe xong thì cười: "Là mấy đứa "đội mũ nhỏ" đấy."

Theo bà ngoại, "đội mũ nhỏ" là những đứa trẻ c/h/ế/t yểu, sống lâu trong núi hóa thành tinh q/u/á/i, trên đầu đội mũ nhỏ, người thường không thấy được.

Vì còn mang tâm tính trẻ con, nên thường tr/ộm đũa của người trong làng để chơi.

Chúng còn vào chuồng gà ăn tr/ộm trứng gà mới đẻ.

Những quả trứng bị chúng ăn tr/ộm, mở ra bên trong không còn lòng trắng hay lòng đỏ, mà toàn là thứ đen như nước mũi.

Bà ngoại nói đó là những đứa trẻ khổ mệnh, không hại người, đừng chấp nhặt với chúng.

Tôi âm thầm ghi nhớ, học bà cách vót đũa từ tre.

Nhưng vẫn rất tò mò: sao chúng lại tr/ộm đũa làm gì?

Cho đến một ngày, tôi đuổi theo một "đội mũ nhỏ" đến đỉnh núi cao nhất trong làng, dưới một gốc cây cổ thụ.

Cây đó to vô cùng, không biết đã sống bao nhiêu năm, phải hơn chục người lớn ôm mới xuể.

Thân cây có một hốc to, to đến mức để được cả cái bàn bát tiên.

Người ta truyền miệng trong hốc cây có yêu q/u/á/i, mười mấy năm rồi không ai dám tới gần.

Lúc đó trong hốc cây chất đầy đũa, chật kín không còn chỗ trống.

Không biết mấy "đội mũ nhỏ" đã tr/ộm bao nhiêu đũa từ nhà người ta.

Tôi thử lấy một chiếc ra, ai ngờ "rào rào", một đống đũa đổ ụp lên tôi.

Tôi vất vả lắm mới bò ra được, ngẩng đầu lên thì thấy bóng đen khổng lồ che kín đầu.

Hình như là một con rắn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy con rắn nào to vậy.

Đầu to như cái thúng, cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt to như đèn lồng.

Hồi nhỏ tôi cũng gan dạ, thấy rắn to thế lại không sợ, còn muốn đưa tay sờ.

Ai ngờ nó hất đầu, hất tôi lăn xuống.

Đỉnh núi đó là một con dốc, tôi bị nó hất lăn theo sườn núi.

May mà dốc thoai thoải, ít đ/á nhọn, tôi rơi vào đống lá khô nên không bị thương nặng.

Nhưng con rắn đó thật vô lý, tự dưng đẩy tôi, tôi gi/ận lắm.

Tôi bò dậy định đi tìm nó cãi lý, nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu.

Tôi kể chuyện với bà ngoại, bà bảo đó là yêu xà tu luyện cả ngàn năm.

Ban đầu nó ở quê bà ngoại, sống trên một cây cổ thụ, sau bị đốn để làm đường, nó phải dọn về làng tôi.

Bà còn bảo: "Nó sắp vượt thiên kiếp rồi, có khi hóa rồng đó, đừng làm phiền nó."

Tôi nghe vậy thì mắt sáng rỡ: "Wow!

Hóa rồng à?

Tuyệt quá!

Cháu có thể sờ nó không?"

Nhưng nghĩ lại, hôm nay nó dùng đầu húc tôi, nhỏ mọn quá.

Chưa thành rồng mà đã x/ấu tính vậy rồi, thành rồng chắc còn dữ nữa.

Thôi bỏ đi, không chọc nó nữa.

Không ngờ tối đó tôi mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, tôi lại lên đỉnh núi sau nhà, con rắn lớn trườn từ ngọn cây xuống, dùng đầu đội tôi lên, chở tôi lướt qua rừng núi.

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng trầm trầm bên tai: "Nhóc con, đừng nói ta nhỏ mọn nữa."

Tôi: "???"

Chương 7: Thiên NhãnLý Tráng Tráng vì ăn nhiều, lớn con, rất nhanh đã trở thành "đầu gấu" của lớp mẫu giáo.

Mà tôi, với tư cách là "ân nhân" của cậu ấy, địa vị trong lớp mẫu giáo cũng vô cùng đặc biệt.

Có đồ chơi, Lý Tráng Tráng giành hết về cho tôi chọn trước.

Cầu trượt, bập bênh, ngựa gỗ... cái gì tôi muốn chơi, Lý Tráng Tráng sẽ giữ không cho đứa khác lại gần.

Còn mấy bữa ăn vặt hàng ngày trong lớp, Lý Tráng Tráng đưa tôi phần của mình, còn cậu ấy thì đi giành của tiểu thiếu gia.

Những đứa khác vì sợ nắm đ/ấm của Lý Tráng Tráng, lại kiêng dè danh tiếng "tiểu thần bà" của tôi, đều chỉ dám tức mà không dám nói.

Chỉ có một mình tiểu thiếu gia là không chịu nổi ấm ức đó, ngày nào cũng phải cùng Lý Tráng Tráng diễn cảnh "chiến tranh bảo vệ đồ ăn vặt".

Tiểu thiếu gia là bạn học cùng lớp với tôi, nghe nói nhà vô cùng giàu có, là người thành phố, không rõ lý do gì mà được gửi nuôi ở nhà bà con dưới quê.

Cho nên từ ăn mặc đến đồ dùng, đều là loại tốt nhất trong trường mẫu giáo.

Bình thường mặc vest nhỏ, giày da nhỏ, tóc thì chải ngược bóng loáng ra sau.

Trong khi chúng tôi - những đứa trẻ nhỏ chỉ biết ăn bánh, chơi cầu trượt, vừa chảy nước mũi vừa xem hoạt hình, thì tiểu thiếu gia đã biết đ/á/nh đàn piano, thuộc thơ cổ, thành thạo cộng trừ nhân chia, thậm chí còn biết nói tiếng Anh.

Nhưng cậu ấy lại sống khép kín và kiêu ngạo, trong lớp mẫu giáo chẳng có bạn bè nào, chỉ có Lý Tráng Tráng là suốt ngày giành bánh với cậu ấy.

Lúc đó, tiểu thiếu gia sẽ gi/ận dữ rượt theo Lý Tráng Tráng đ/á/nh nhau.

Nhưng tôi biết, thật ra cậu ấy không hề thích ăn bánh ngọt của lớp, cậu ấy chê không ngon.

Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn có người chơi đuổi bắt cùng mình mà thôi.

Một hôm, tiểu thiếu gia bất ngờ chủ động đưa bánh cho Lý Tráng Tráng: "Nè, cho cậu!"

Lý Tráng Tráng bình thường toàn là tự mình giành lấy, giờ thấy người ta tự đưa thì ngớ ra: "Thiệu Lan Hiên, sao vậy?

Không phải cậu gh/ét tớ cư/ớp bánh của cậu nhất sao?"

Tên của tiểu thiếu gia cũng rất "thiếu gia", vừa nghe đã thấy sang.

Nghe thế, cậu ấy mỉm cười, khóe môi cong cong, nụ cười ấm áp vô cùng: "Tớ chỉ đùa giỡn với cậu thôi."

"Tớ sắp đi rồi.

Tớ đã nói với cô Trương, sau này cứ đưa phần bánh của tớ cho cậu."

Nói xong, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi qua đám đông: "Đừng cho nó ăn nữa, con nhỏ đó sắp b/éo như cậu rồi đấy."

Một câu nói của tiểu thiếu gia, m/ắng cả tôi lẫn Lý Tráng Tráng.

Cái gì mà tôi sắp b/éo như Lý Tráng Tráng chứ?

Bà ngoại nói tôi đâu có m/ập, chỉ là tròn trịa đáng yêu thôi mà!

Hơn nữa, cậu ấy còn định c/ắt luôn ng/uồn bánh của tôi, thật là quá đáng!

Tôi lập tức không vui: "Thiệu Lan Hiên, cậu đi thì cứ đi, sao lại không cho Lý Tráng Tráng đưa bánh cho tớ nữa?"

Thiệu Lan Hiên nghe tôi nói thì hơi ngạc nhiên: "Xa vậy mà cậu cũng nghe được à?

Xem ra cậu thật sự là tiểu thần bà như lời đồn."

Vì tôi có "ba con mắt", nên ngũ quan đặc biệt nhạy bén.

Mặc dù hồi nãy cậu ấy và Lý Tráng Tráng đứng cách tôi mấy chục mét, tôi vẫn nghe rõ mồn một.

Nghe cậu ấy gọi tôi là "tiểu thần bà", tôi chẳng gi/ận gì cả: "Tớ vốn là vậy mà!

Ai cũng nói sau này tớ sẽ kế thừa nghề của bà ngoại."

Thiệu Lan Hiên cười, lấy ra một viên kẹo từ trong túi: "Cậu lợi hại vậy, thử xem vận mệnh của tớ thế nào đi?"

"Đây là sô cô la nhập khẩu từ nước ngoài, nếu nói trúng tớ sẽ cho cậu!"

Hồi đó, sô cô la vẫn còn là thứ hiếm, Thiệu Lan Hiên trông rất nghiêm túc.

Tôi nhìn viên kẹo trước mặt, hơi do dự.

Bà ngoại từng dặn: "Nhìn thấu nhưng không được nói ra, không thể tùy tiện xem vận mệnh cho người khác."

Lý Tráng Tráng thì chảy nước miếng ròng ròng: "Oa!

Là sô cô la thật này!"

"Thẩm Đồng Đồng, cậu xem giúp cậu ấy đi, lần trước cậu cũng xem cho tớ còn gì!"

Lý Tráng Tráng đúng là mê đồ ngọt, tôi còn chưa đồng ý, cậu đã bóc gói kẹo ra rồi.

Mùi sô cô la sữa thơm ngào ngạt bay đến mũi tôi.

"Ực."

Tôi nuốt nước miếng, tôi cũng muốn ăn...

Thế là tôi nói những gì mình nhìn thấy, dùng cách hành văn học được từ bà ngoại để nói với Thiệu Lan Hiên: "Cậu... thiên tư hơn người, có tử khí hộ thể, phú quý vô song, mọi mặt đều xuất sắc."

"Nhưng mệnh số quá cứng, khắc cha khắc mẹ... từ nhỏ cha mẹ đều mất, không có người thân, chỉ có thể dựa vào bản thân."

"Từ lúc chào đời đã gặp tai ương lớn, có người thay cậu gánh... ba tuổi một kiếp, tám tuổi... mười hai tuổi... mười lăm tuổi... mười tám tuổi..."

Ban đầu tôi chỉ nói vu vơ thôi, dù sao cũng không hiểu gì.

Nhưng càng nói, miệng càng như không thể kiểm soát được.

Thiệu Lan Hiên nghe mà mặt mày trắng bệch, ánh mắt nhìn tôi vừa sợ vừa rối rắm.

Tôi chỉ thấy trán mình, nơi có con "mắt thứ ba" đột nhiên nóng rực.

Tôi vội đưa tay che trán, lắc đầu nói: "Không nói nữa!

Không nói nữa!"

"Lý Tráng Tráng, cậu đừng ăn hết, để lại cho tớ một miếng!"

Rồi tôi rượt theo Lý Tráng Tráng chạy đi.

Nhưng lúc chạy, tôi vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn Thiệu Lan Hiên thêm một cái.

Cậu ấy thật sự rất xui xẻo, số mệnh có quá nhiều tai ương.

Lý Tráng Tráng thấy tôi ngẩn người thì hỏi: "Tiểu thiếu gia thật sự xui xẻo vậy à?"

Tôi cư/ớp một miếng kẹo từ tay cậu ấy, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Chắc vậy..."

Lý Tráng Tráng kéo tôi lại: "Vậy cậu xem giúp tớ đi!"

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy: "M/ập mạp."

Lý Tráng Tráng vốn đang trông chờ, nghe xong câu đó thì chưng hửng: "Rồi sao nữa?

Hết rồi à?"

Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi chóng mặt.

Muốn thử nhìn thấy tương lai của Lý Tráng Tráng như khi nãy với Thiệu Lan Hiên, kết quả hai mắt đảo ngược, ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường trong nhà.

Lý Tráng Tráng và Thiệu Lan Hiên đều đang ngồi bên mép giường.

Thấy tôi mở mắt, cả hai đều lo lắng hỏi: "Tiểu thần bà, cậu không sao chứ?"

"Thẩm Đồng Đồng, cậu ổn chứ?"

Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không rõ là gì.

Bà ngoại bưng tới một tô mì trứng thơm phức: "Đói rồi nhỉ?

Ăn chút gì đi."

Mì trứng của bà ngoại quá thơm, không khí u ám lúc nãy lập tức bị món ngon cuốn trôi.

Lý Tráng Tráng tuy nhỏ con nhưng bụng lại to, ăn hết sạch cả tô.

Tiểu thiếu gia vốn kén cá chọn canh cũng ăn rất ngon miệng.

Nhà tôi ở trên núi, còn Lý Tráng Tráng với Thiệu Lan Hiên ở dưới làng, trời đã tối nên không tiện xuống núi.

Thế là đêm đó, cả hai cùng ngủ lại nhà tôi.

Bà ngoại dọn giường cho họ trong phòng khách, hai người bình thường đ/á/nh nhau chí chóe, đêm đó lại nằm ngủ cạnh nhau yên lành.

Sau khi họ ngủ, bà ngoại mới nói với tôi: "Hôm nay con ngất là vì tiết lộ thiên cơ."

"Thần tiên trên trời tức gi/ận, tạm thời thu lại năng lực của con."

"Về sau, trong một thời gian dài, con sẽ không thể dùng được năng lực ấy nữa."

Tôi hỏi bà: "Tạm thời là bao lâu?"

Bà ngoại nói bà cũng không biết.

Lúc ấy, tôi chỉ thấy không còn nhìn thấy mấy thứ kỳ q/u/á/i nữa cũng tốt.

Nhưng mãi về sau này, mỗi lần nghĩ lại, tôi đều vô cùng hối h/ận.

Chương 8: Đám tangMột thời gian sau, tiểu thiếu gia Thiệu Lan Hiên đã được người nhà đón về thành phố.

Lúc đi, cậu ấy khóc, nói là sẽ rất nhớ chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi thường nhận được quà cậu ấy gửi về.

Có khi là đồ ăn ngon, có khi là đồ chơi nhỏ, hoặc là bút viết và sách vở.

Lý Tráng Tráng là một cậu bé mũm mĩm chỉ thích ăn uống.

Còn tôi, sau khi bị thần tiên tạm thời lấy đi năng lực đặc biệt, cũng trở thành một đứa bé ngốc nghếch.

Hai đứa ngốc tụi tôi chẳng mấy quan tâm đến sách vở hay dụng cụ học tập, chỉ thích đồ chơi và đồ ăn mà Thiệu Lan Hiên gửi về.

Rất muốn nói với cậu ấy: "Đừng gửi mấy thứ không dùng được nữa, gửi nhiều đồ ăn chút đi!"

Nhưng chúng tôi không biết địa chỉ của cậu ấy, nên đành thôi.

Tuy tôi và Lý Tráng Tráng không siêng năng học hành gì, nhưng nhờ chính sách giáo dục tốt của Nhà Nước, giáo dục bắt buộc chín năm, nên chúng tôi vẫn được vào tiểu học.

Lúc đó, trong làng chưa có trường tiểu học, muốn đi học thì phải lên trấn trên.Thế là ngày nào tôi và Lý Tráng Tráng cũng dậy từ rất sớm, bắt đầu quãng đời tiểu học.

Lý Tráng Tráng trở thành bạn cùng lớp với tôi.

Khác với hồi còn ở mẫu giáo, b/éo tròn ục ịch, Lý Tráng Tráng ở tuổi lên 8 đã bắt đầu cao lên vùn vụt.

Do cân nặng không tăng thêm, nên cậu ấy trông cũng không còn b/éo như trước, đôi mắt nhỏ cũng dần to ra.

Từ nhỏ đã chạy nhảy khắp núi làng, cơ thể cậu ấy vô cùng linh hoạt, vận động tốt, dần dần rất được mọi người yêu thích.

Còn tôi thì đầu óc không nhanh nhạy, điểm thi luôn đội sổ, ngoài Lý Tráng Tráng ra thì không có bạn nào chơi.

Tính Lý Tráng Tráng nóng nảy, tôi thì học dốt, lại cứ dính nhau như keo, nên mọi người đặt biệt danh cho chúng tôi là "Không có đầu óc và Không vui vẻ."

Đến khoảng lớp ba, khi tôi 10 tuổi, ba mẹ - những người từ nhỏ chưa từng về thăm tôi, đột nhiên đến trường đón tôi.

Mẹ tôi rất xinh đẹp, ba tôi cao lớn điển trai, cả hai đều ăn mặc sành điệu, sang trọng, hoàn toàn không hợp với một trường tiểu học vùng quê như chúng tôi.

Khi thấy tôi, mẹ tôi cười, đến kéo tay tôi: "Con là Đồng Đồng phải không?

Mẹ là mẹ của con, ba mẹ đến đón con đi dự đám tang của bà nội."

"Thầy cô và bà ngoại con đều đã được thông báo rồi, tối nay chúng ta còn phải bay, mau đi thôi."

Tuy trong lòng tôi mơ hồ biết người phụ nữ trước mặt là mẹ mình, nhưng tận sâu trong nội tâm, tôi vẫn có cảm giác kháng cự.

Không phải vì bà ấy đã từng định bỏ tôi ngay từ khi tôi mới chào đời...

Mà chỉ là tôi không thích quá thân mật với người mình không quen.

Bà ấy vừa đến đã kéo tay tôi, khiến tôi không vui.

Ba tôi dường như nhìn ra sự kháng cự đó, cúi người nhẹ nhàng nói với tôi: "Đồng Đồng, đừng sợ, thật sự chúng ta là ba mẹ con.

Con xem, con giống ba như đúc này!"

"Nếu con không tin, để ba gọi điện cho bà ngoại, được không?"

Tôi lùi lại hai bước, quay đầu nhìn Lý Tráng Tráng.

Cậu ấy thì thầm bên tai tôi: "Người đàn ông kia...

đúng là trông giống cậu thật."

Tôi biết điều đó, chỉ là tôi không muốn đi với họ.

Nhưng họ vẫn dẫn tôi đến văn phòng giáo viên, gọi điện cho bà ngoại.

Bà ngoại bảo tôi rằng bà nội đã mất, nhà họ Thẩm coi trọng lễ nghi, tôi là cháu gái trưởng, các bậc trưởng bối trong họ yêu cầu ba mẹ tôi nhất định phải đưa tôi về dự tang lễ của bà nội.

Bà còn dỗ dành: "Đồng Đồng ngoan, cùng lắm là một tuần, ba mẹ con sẽ đưa con về.

Đến lúc đó, bà ngoại đến đón con nhé?"

Tôi biết mình không thể không đi, cũng không muốn làm khó bà ngoại, nên gật đầu đồng ý.

Tôi theo ba mẹ về tỉnh thành, tham dự tang lễ của bà nội.

Người thân bên nhà ba rất đông, khác hẳn với bên bà ngoại chỉ lèo tèo vài người.

Tôi tưởng mọi người sẽ không thích tôi.

Không ngờ ai cũng tỏ ra như không hề biết chuyện tôi có "con mắt thứ ba", còn khen bà ngoại nuôi tôi tốt, nhìn là biết con gái của ba tôi.

Họ còn nói muốn giữ tôi ở lại thành phố học, không cho tôi về nữa.Ba mẹ tôi cũng cười nói: "Sau đám tang sẽ đi làm thủ tục chuyển trường cho con."

Tôi sợ đến c/h/ế/t khiếp.

Tôi không muốn học ở thành phố, cũng không muốn rời xa bà ngoại.

Cả nhà ai cũng vui mừng, chỉ có tôi đứng đó im lặng, cúi đầu, không nói một lời.

Khi tôi đang nghĩ làm sao để trốn về ngôi làng nhỏ nơi mình đã lớn lên, thì có một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tôi.

Tôi cúi đầu nhìn - là em trai.

Em trai tôi tên Thẩm Thần, mới 5 tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, da mịn màng, nhìn như có thể vắt ra nước.

Mắt tròn xoe, cười lên như vầng trăng lưỡi liềm.

Còn rất thân thiết với tôi, vừa gặp đã ríu rít gọi tôi: "Chị ơi!"

Lúc đó, em lục trong túi ra một viên kẹo, đưa cho tôi: "Chị ăn kẹo nè!"

Dạo này tôi đang thay răng, không nên ăn kẹo.

"Cảm ơn em trai, nhưng chị ăn kẹo thì sẽ rụng răng mất."

Thần Thần há miệng ra, để lộ hàm răng sữa trắng như ngọc, như muốn nói với tôi: "Ăn kẹo không bị rụng răng đâu!"

Haiz, đứa ngốc...

ít lâu nữa em sẽ biết thôi.Chương 9: Chuyển trườngSau tang lễ, tôi cứ nằng nặc đòi quay về nhà bà ngoại.

Mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đồng Đồng ngoan, mẹ đã làm xong thủ tục chuyển trường cho con rồi.

Là ngôi trường tiểu học tư thục tốt nhất ở đây đấy."

"Từ nay, con sẽ được học bên cạnh ba mẹ, có được không?"

Tôi vùng khỏi vòng tay mẹ, rất không tình nguyện: "Không được!"

"Mọi người nói sau một tuần sẽ đưa con về mà?

Sao lại lừa con?"

Rõ ràng lúc mới sinh ra đã không cần tôi, bây giờ đợi bà ngoại nuôi lớn rồi lại muốn mang tôi về là sao?

Tôi không hề muốn học ở thành phố này, ở đây không có ai quen, không có Lý Tráng Tráng, không có khoai nướng, và càng không có vòng tay ấm áp của bà ngoại.

Mẹ thấy tôi bướng bỉnh như vậy thì hơi tức gi/ận: "Thẩm Đồng, con đừng có bướng bỉnh như vậy nữa được không?"

"Ở quê theo bà ngoại, con có thể có tương lai gì chứ?"

"Thành phố không tốt sao?

Chẳng lẽ con không muốn tương lai trở nên xuất sắc hơn người khác à?"

"Chẳng lẽ con muốn lớn lên rồi lại giống bà ngoại, làm bà đồng, m/ê t/ín lừa người sao?"

Bà ấy có thể m/ắng tôi, nhưng lại xúc phạm bà ngoại, điều đó thì tôi không chịu được.

Tôi tức gi/ận đẩy bà ấy ra: "Bà ngoại không hề m/ê t/ín!

Người trong làng đều nói bà ngoại là thần tiên đấy!"

Mẹ tôi cũng gi/ận, không thể hiểu nổi con gái của mình, vậy mà lại tin tưởng những thứ bà gh/ét nhất.

"Bà ngoại con chỉ là kẻ l/ừa đ/ảo, chuyên đi lừa người ta thôi!"

"Ba mẹ đều là người có học, con là con gái của ba mẹ, đừng tin mấy trò m/ê t/ín d/ị đo/an đó!"

Mới chỉ 10 tuổi, tôi đã vì bất đồng về niềm tin mà cãi nhau to với mẹ.

Mẹ là người lớn, không nói lý được với tôi thì dùng b/ ạo l/ực, cầm chổi lông gà đ/á/nh tôi!

Từ nhỏ tôi đã được bà ngoại cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng phải chịu ấm ức như vậy.

Tôi lập tức chạy trốn.

Vì trẻ em không cần m/ua vé xe, tôi cứ loanh quanh lên hết chuyến xe này đến chuyến xe khác.

Thế nhưng, rõ ràng trước kia chỉ cần lên xe là về được nhà, vậy mà hôm nay đi mãi vẫn không về được.

Tôi âm thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vì lúc đến đây, mình ngồi cái gọi là "máy bay"?

C/h/ế/t tiệt, mình đâu biết bay đâu mà về được!

Cuối cùng, vì quá đói bụng, tôi được một người tốt bụng gọi điện báo cảnh sát và được đưa đến đồn công an.

Các chú công an đã liên hệ với ba mẹ tôi và họ đến đón tôi về.

Tôi cứ tưởng mẹ sẽ lại đ/á/nh tôi, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đại chiến ba trăm hiệp với bà ấy.

Không ngờ mẹ lại ôm tôi khóc nức nở.

"Đồng Đồng, mẹ sai rồi, con đừng bỏ nhà đi nữa được không?"

"Mẹ thật sự không muốn đ/á/nh con, mẹ chỉ là không biết phải làm gì với con thôi."

"Con đừng đi nữa, mẹ không muốn rời xa Đồng Đồng đâu..."

Em trai tôi đứng bên cạnh, nhìn mẹ khóc sướt mướt, có vẻ hơi khó xử.

Tôi nhìn em, thở dài trong lòng: Mẹ lớn như vậy rồi mà còn hay khóc nhè, em trai tôi phải chăm sóc một người lớn như vậy thật là quá vất vả.

Ba tôi tuy không khóc, nhưng lại rất nghiêm túc nói với tôi: "Đồng Đồng, thật ra mẹ con luôn rất nhớ con."

"Dù con không ở nhà, nhưng mẹ vẫn luôn giữ một căn phòng cho con.

Con mở tủ ra mà xem, bên trong toàn là quần áo và giày dép mà mẹ đã chuẩn bị cho con suốt những năm qua."

"Không phải mẹ không quan tâm con, chỉ là bà ấy không biết phải đối mặt với con và bà ngoại như thế nào."

"Đồng Đồng, con ở lại nhé?

Ba mẹ đều rất yêu con, con nỡ rời xa em trai mình sao?"

Nói thật thì... tôi thật sự không nỡ.

Trong lòng tôi, bà ngoại mới là người thân thực sự.

Ba mẹ và em trai tuy cũng rất tốt với tôi, nhưng cảm giác vẫn khác.

Nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Ba mẹ không cho tôi quay về, mà tôi thì cũng không quen ai ở đây, cũng không biết đường về.

May mà tôi vẫn có thể gọi điện cho bà ngoại và Lý Tráng Tráng, nói với họ rằng mình bị lừa, không thể về được, bảo họ mau đến c/ứu tôi.

Lý Tráng Tráng đòi đi c/ứu tôi, kết quả bị ông nội kéo về đ/á/nh một trận.

Còn bà ngoại chỉ nói: "Đồng Đồng ngoan, ba mẹ con cũng vì muốn tốt cho con thôi."

Tôi khóc, nói: "Nhưng... con còn phải kế thừa y bát của bà mà!"

"Con không ở đó, bà không có người truyền nghề thì làm sao?"

Bà ngoại chỉ nhẹ nhàng nói: "Thời cơ chưa tới."

"Trên đời này, mọi thứ đều tùy duyên.

Duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng vô ích."

Thế là, tôi cứ như vậy... bị giữ lại thành phố để học tiếp.

Chương 10: Sân trườngLúc này, do chính sách cải cách, ba mẹ tôi đã không còn làm việc trong cơ quan Nhà Nước nữa mà đã chuyển sang kinh doanh tư nhân, làm ăn cũng khá thành công.

Họ đã nộp tiền ph/ạt, làm hộ khẩu cho tôi, nên cũng không còn lo việc bị phát hiện mình có một cô con gái lớn.

Chỉ là... cô con gái lớn này thực sự không làm họ nở mày nở mặt.

Trong một ngôi trường tư thục nổi tiếng có tỷ lệ học sinh vào cấp 2 trọng điểm lên đến 95%, tôi luôn đứng cuối lớp.

Lần duy nhất đứng áp chót, là bởi hôm đó người đứng chót bị tiêu chảy, thi không nổi.

Ba mẹ tôi đều là "học bá", em trai tôi còn được gọi là "tiểu thần đồng".

Còn tôi thì dùng sức mình kéo tụt trình độ cả nhà xuống, khiến người mẹ luôn tự hào vì tài giỏi phát đi/ ên cả đầu.

"Thẩm Thần!

Con quản chị gái con đi!"

Đáng thương thay, Thẩm Thần - em trai tôi mới học mẫu giáo, lại phải cố gắng dạy phụ đạo cho chị gái mình.

Tôi nhìn nó, rồi lắc đầu: "Em trai à, vô ích thôi."

Kể từ lần mở thiên nhãn giúp Thiệu Lan Hiên xem vận mệnh mà tiết lộ thiên cơ, đầu óc tôi cứ mơ mơ màng màng, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn và chơi.

Chỉ cần nhắc đến học là tôi lại đ/au đầu.

Tôi cảm thấy bản thân không hợp với việc học.

May mà tuy học dở, nhưng tôi lại rất ngoan ngoãn và trầm lặng.

Thầy cô cho tôi ngồi một mình ở góc cuối lớp, ngày thường cũng chẳng ai đến làm phiền tôi.

Ngày hôm đó, trong tiết hoạt động thể chất, tôi một mình ngồi ngẩn người bên cạnh hố cát, tay cầm cành cây vẽ vời lên cát.

Một chú trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bất ngờ bước đến, dịu dàng hỏi: "Em học sinh này, đang làm gì vậy?

Sao không chơi cùng các bạn?"

Tôi nhìn chú ấy tuy có vẻ lạ nhưng mặc đồng phục giáo viên, nên thành thật trả lời: "Thầy dạy toán nói em bài đơn giản thế mà vẫn 0 điểm, nghi em bị chậm phát triển, bảo ba mẹ đưa đi bệ/nh viện kiểm tra."

Chú ấy cười: "Là bài nào em không làm được?

Để chú xem thử."

Chú dạy rất kiên nhẫn, phát hiện ra tôi học không nổi là vì nền tảng quá kém, nên bắt đầu dạy lại từ chương trình lớp 1.

Chú còn dặn tôi nếu rảnh thì ra hố cát, chú sẽ dạy thêm cho.

Nhờ sự giúp đỡ của chú, điểm toán của tôi tiến bộ vượt bậc, từ 0 điểm lên đến vượt ngưỡng trung bình.

Tuy các môn khác vẫn rớt thê thảm, nhưng nhờ điểm toán kéo lên, tôi từ đứng chót bảng đã vươn lên hạng 50 từ dưới lên.

Chú ấy dạy tôi suốt một học kỳ.

Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi thi toán được 100 điểm, rất vui vẻ chạy đến khoe với chú.

Nhưng khi đến nơi, tôi lại thấy một đám đông vây quanh hố cát nơi chúng tôi thường học.

Một số người mặc đồng phục đang đi đi lại lại quanh hố cát.

Tôi kéo một bạn học hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạn ấy thì thầm vào tai tôi: "Nghe nói đang tu sửa sân thể dục, đào lên thì thấy... một bộ x/ư/ơ/n/g người dưới hố cát."

Tôi lớn lên ở nông thôn, hỉ sự, tang sự gì cũng trải qua nên đối với chuyện người c/h/ế/t cũng không hề xa lạ.

Tôi chỉ buồn một điều: Đào mất hố cát rồi, sau này chú ấy dạy tôi toán thì viết ở đâu đây?

Đang nghĩ thế thì tôi bỗng thấy bóng dáng chú ấy xuất hiện trong đám đông, vẫy tay với tôi.

Tôi vui vẻ cầm bảng điểm chạy tới, nhưng... chú ấy đã biến mất.

Sau đó tôi nghe nói: bộ x/ư/ơ/n/g dưới hố cát là một giáo viên dạy toán họ Ngụy, đã mất tích hơn mười năm.

Khi trường đang xây sân thể dục mới, thầy Ngụy do đắc tội với một số người, bị s/á/t h/ạ/i và ch/ôn dưới hố cát.

Tại lễ truy điệu, ảnh chân dung đen trắng của thầy Ngụy - chính là người thầy đã dạy kèm cho tôi.

Chương 11: Chết đuốiTừ sau lần đó, tôi không còn gặp lại thầy Ngụy nữa.

Nhưng không biết có phải vì tôi lại bắt đầu nhìn thấy những thứ kỳ lạ hay không, mà đầu óc tôi bỗng nhiên sáng ra, việc học hành cũng trở nên dễ dàng hơn.

Từ vị trí đội sổ toàn trường, tôi đã vươn lên nhóm học sinh đứng đầu lớp.

Thầy cô và ba mẹ tôi đều nói rằng: "Trước đây con học kém là vì mới chuyển từ trường làng lên, nền tảng yếu nên không theo kịp.

Bây giờ nhờ được hỗ trợ, con đã tiến bộ rõ rệt."

Tuy họ nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy: Việc học giỏi thật ra không liên quan nhiều đến nỗ lực.

Giống như em trai tôi, người được gọi là tiểu thần đồng, bình thường chẳng thấy học hành gì cả, nhưng lần nào thi cũng đứng nhất.

Nhưng kết quả học tập tốt cũng có một ưu điểm lớn.

Trước kia, tôi ngồi một mình ở góc lớp, người ta nói tôi bị bị đày ra rìa.

Giờ thì lại bảo tôi lạnh lùng, khí chất.

Trước kia, khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, người ta nói đầu óc tôi rỗng tuếch.

Giờ thì lại khen: "Nó đang suy tư về cuộc đời."

Nhưng họ không biết rằng, tôi ngẩn người nhìn ra ngoài vì đang nhớ... mùa khoai lang nướng.

Tôi không có ở đó, không biết liệu Lý Tráng Tráng có đem khoai lang nướng dành cho tôi đi tặng con bé khác không.

May mắn thay, dù ba mẹ ép tôi ở lại thành phố học, nhưng vào kỳ nghỉ hè, họ vẫn để em trai đi cùng tôi về quê thăm bà ngoại.

Hai người còn tự lái xe chở chúng tôi về, mang theo rất nhiều quà cho bà ngoại, khiến một người phụ nữ cô đơn nửa đời như bà rất nở mày nở mặt với người trong làng.

Mẹ tôi, người đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với bà ngoại hơn mười năm, cuối cùng cũng vì công việc làm ăn bận rộn mà hòa giải với bà.

Nửa năm không gặp, Lý Tráng Tráng dường như lại cao hơn, không còn cười ngây ngô như trước nữa.

Do phải luyện tập thể thao, da cậu ấy đen nhẻm, nhưng lại khiến đôi mắt đen trắng rõ ràng thêm nổi bật.

Lúc cậu ấy chăm chú nhìn về một nơi nào đó, trông rất có chiều sâu.

Nhưng thực ra, trong đầu Lý Tráng Tráng đang nghĩ: "Tiền tiêu vặt này nên m/ua nước ngọt, hay kẹo cao su nhỉ?"

"Hay là... m/ua cả hai luôn?"

Chúng tôi cùng nhau vào khu rừng nhỏ ở "rãnh người c/h/ế/t" để dâng lễ cho chú A Bảo.

Chú A Bảo có vẻ gi/ận, hỏi tôi: "Sao lâu như vậy rồi cháu không đến?"

Tôi khóc lóc kể với chú A Bảo rằng tôi bị bắt đi học rồi.

Sáng phải đến trường, tối mới được về nhà.

Về đến nhà cũng không được nghỉ ngơi, còn có học phụ đạo sau giờ học.

Cuối tuần cũng không được nghỉ, còn phải học đàn piano và toán nâng cao do mẹ sắp xếp.

Ngay cả chú A Bảo, một "đội mũ nhỏ" đã c/h/ế/t hai ba chục năm rồi cũng bị dọa sợ đến mức bỏ chạy.

"Đáng sợ quá!

Đáng sợ quá!"

Từ nhỏ Lý Tráng Tráng đã quen với việc tôi "thần thần bí bí", nên không lấy làm lạ.

Thế nhưng em trai tôi cũng tỏ vẻ không hề bất ngờ.

Tôi hỏi em: "Thần Thần, em không sợ sao?"

Nó lắc đầu: "Không sợ.

Em cũng vì thấy chị nên mới tới mà!"

Câu nói của Thẩm Thần, tôi nghe không hiểu lắm.

Chỉ cho là trẻ con nói năng lung tung.

Mùa hè năm đó, tôi dẫn Thẩm Thần về quê bà ngoại chơi rất vui vẻ.

Khi gần đến ngày tựu trường, Thẩm Thần một mình làm bài tập hè cho cả ba đứa chúng tôi.

Một đứa trẻ nhỏ xíu, lại phải lo lắng đủ điều cho chúng tôi.

Tôi nói: "Đề bài chị biết làm hết, sao chị phải viết?"

Lý Tráng Tráng nói: "Đề bài tớ không biết làm, sao tớ phải viết?"

Nhưng điều tôi không ngờ đến chính là...

Đó là mùa hè đầu tiên tôi, Thẩm Thần và Lý Tráng Tráng cùng nhau trải qua, và cũng là lần cuối cùng.

Gần đến ngày khai giảng, Lý Tráng Tráng cùng người khác ra sông tắm thì gặp t/ai n/ạn.

Ba ngày sau, t/h/i t/h/ể mới được vớt lên từ một đoạn sông cách đó vài chục cây số.X/á/c c/h/ế/t trông vô cùng thê thảm, da trắng bệch, răng cắn ch/ặt, hai cổ chân còn có hai dấu bàn tay đen sì.

Người ta nói, Lý Tráng Tráng bị thủy q/u/á/i kéo xuống làm thế thân.

Ông và bà của Tráng Tráng - người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến mấy lần ngất lịm.

Tôi khi đó còn nhỏ, lần đầu tiên đối diện với sự chia ly, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Tôi không thể tưởng tượng nổi người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của tôi, chỉ mới mấy ngày trước còn chạy nhảy khắp núi, giờ đã c/h/ế/t rồi.

Một đứa trẻ hiếu động, tươi cười, nay lại nằm im trong một chiếc qu/an t/ài nhỏ.

Tôi muốn mở nắp qu/an t/ài để nhìn mặt cậu ấy lần cuối, Nhưng bà ngoại và ông nội Tráng Tráng kéo tôi lại, nói cậu ấy c/h/ế/t trong tình trạng không được đẹp lắm, sợ tôi thấy rồi sẽ gặp á/c mộng.

Thẩm Thần cũng kéo tôi lại, lắc đầu nói: "Chị ơi, đừng xem nữa."

Rất nhiều thầy cô và bạn bè cũ đến viếng.Tôi nhìn thấy trong đám người có Thiệu Lan Hiên đã lâu không gặp.

Cậu ấy thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vừa nhìn là nhận ra ngay.

Tôi khóc nói với cậu ấy: "Thiệu Lan Hiên, Lý Tráng Tráng c/h/ế/t rồi..."

Khóe mắt Thiệu Lan Hiên hơi đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cậu ấy nói: "Tớ biết rồi."

Tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cậu ấy ôm đầu tôi vào ng/ực, nhẹ nhàng nói: "Cậu cứ khóc đi."

Những giọt nước mắt đã bị kìm nén mấy ngày qua bỗng tuôn ra không dừng lại được, tôi khóc òa lên.

Ngày hôm đó, tôi khóc cả buổi sáng trong nhà tang lễ.

Lúc Lý Tráng Tráng được hỏa táng, tôi đặt khoai lang nướng mà cậu ấy thích nhất vào qu/an t/ài.

Buổi chiều, Thiệu Lan Hiên rời đi, có một chiếc xe sang trọng đến đón cậu ấy.

Trước khi đi, Thiệu Lan Hiên để lại số điện thoại và nói nếu có chuyện gì thì gọi cho cậu ấy.

Thẩm Thần nắm ch/ặt tay tôi, nói nhỏ: "Chị ơi, em không thích anh ấy."
 
Hệ Liệt Thiên Đồng
HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG PHẦN 2 - TRUYỀN THUYẾT TRƯỜNG HỌC THỊNH HOA


Lúc học cấp hai, vì kiểu tóc không đúng quy định nên tôi bị chị cán sự kỷ luật chặn ở góc tường."

Bạn học, tóc mái không được che qua lông mày, giáo viên chủ nhiệm của bạn là ai?"

Tôi hơi khó xử nhìn chị ấy, do dự một lúc, rồi lộ ra con mắt thứ ba trên trán."

Chị à, nghe em giải thích đã..."

"A!!!"

Tiếng hét của chị ấy vang vọng khắp khuôn viên trường học.Sau đó, nghe nói chị ấy vì hoảng lo/ạn tinh thần mà phải nghỉ học về nhà dưỡng bệ/nh.01.Tôi tên Thẩm Đồng, là học sinh lớp 7 của trường trunghọc Thịnh Hoa.Bà ngoại tôi là một bà thầy cúng ở quê, người tathường gọi là "Vấn Hoa Nương Nương".Năm đó, khi thi vào cấp hai, tôi đã phát huy vượt mức,đậu vào trường Thịnh Hoa với điểm số đứng đầu khối,danh tiếng lan xa khắp trường.Nhưng chỉ một tháng sau, trong kỳ kiểm tra đầu tiên,tôi lại đứng chót toàn khối, tiếp tục nổi tiếng toàntrường.Vì... tôi lại thấy những thứ đó rồi.02.Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là cô Quan, dạy môn tiếngAnh.Thầy Lý dạy thể dục, là chồng của cô Quan.Mỗi khi thầy Lý bị ốm, cô Quan sẽ thay thế dạy tiết thểdục.Buổi trưa, cô Quan tao nhã đọc bài tiếng Anh, phátâm Anh-Anh chuẩn mực vang khắp lớp.Nghe đến mức... ai nấy đều buồn ngủ rũ rượi.Chỉ riêng tôi là tỉnh như sáo, mắt dán ch/ặt lên cáiquạt trần trên đầu cô, không thể chợp mắt."

Đừng rơi xuống, đừng rơi xuống, đừng rơi xuống..."

Trên quạt trần, th* th/ể của một đàn anh đang treolủng lẳng, chân đung đưa qua lại.Mỗi lần đung đưa là lại chạm vào mặt cô giáo tiếngAnh.Đôi giày thể thao trên đầu ngón chân anh ấy đã lỏngdây, bất cứ lúc nào lúc nào cũng có thể rớt xuống.Tôi bị ám ảnh bởi sự chỉnh chu, nên chỉ có thể chămchăm cầu nguyện giày đừng rơi xuống.Nhưng cuối cùng...

đôi giày ấy vẫn rơi.Bịch - rơi trúng mũi cô giáo tiếng Anh, sau đó lănxuống đất.Đang giảng bài bình thường, cô đột nhiên gi/ật nảyngười.Đưa tay sờ mũi - m/áu chảy rồi.Cô cau mày, lấy khăn giấy lau m/áu, lẩm bẩm:"Lạ thật... sao mỗi lần dạy bổ túc buổi chiều, mũi lạichảy m/áu thế này..."

Tôi nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, do dự định mở miệng:"Cô ơi, em..."

Đúng lúc đó, th* th/ể đàn anh treo trên quạt trần chợtquay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi.Ánh mắt ấy... như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.Tôi cắn răng, cuối cùng nuốt lời định nói vào lòng."

Cô ơi, em muốn đi vệ sinh."

Cô giáo lườm tôi một cái đầy kh/inh thường:"Đi nhanh đi!

Lười biếng thì hay mắc tiểu!"

Rồi phẩy tay:"Thôi, tiết này các em tự học đi!"

Cô rời khỏi lớp, còn quay đầu m/ắng tôi:"Thẩm Đồng, em có thể bớt khiến người ta lo lắngkhông?"

"Em là người đứng đầu kỳ thi đầu vào đó, cô phải nănnỉ mãi mới xin được em về lớp mình, giờ em thành rathế này..."

Tôi trốn vào phòng vệ sinh, bịt tai lại."

Đừng m/ắng nữa...

đừng m/ắng nữa..."

Ngay lúc đó, dưới chân tôi vang lên một giọng nói:"Đừng ồn nữa!

Đừng ồn nữa!"

03.Thì ra là... do tôi hồi hộp quá nên đã vào nhầm phòngvệ sinh.Trường Trung học Thịnh Hoa có một "luật bất thànhvăn", đó là:Tuyệt đối đừng vào phòng vệ sinh nữ thứ hai ở cuốiđếm lên, phòng vệ sinh này nằm ở tầng 1 trong tòanhà dạy học số 1....Giấy vệ sinh trong túi sẽ tự dưng biến mất!Đặc biệt là vào ban đêm, khi đi một mình.Con người từ xưa đến nay, ai mà chẳng có lúc"buồn"?Nhưng buồn mà không có giấy thì chỉ có thể... cắnrăng chịu đựng.Tôi vốn là người có thể chất đặc biệt nên luôn sốngthận trọng.Dù sao "kẻ không biết thì không sợ", còn tôi biết quánhiều, nên sợ cũng là chuyện bình thường.Nhưng lần đó, nhà ăn của trường gặp sự cố, học sinhăn vào thì ai cũng đ/au bụng, cứ thế chạy vào nhà vệsinh liên tục.Tôi không thể chờ lâu thêm, nên đành cắn răng bướcvào phòng vệ sinh thứ hai từ dưới lên.Không ngờ khi tôi đang "thoải mái hết mức", thì bấtngờ một bàn tay trắng bệch từ dưới khe cửa vươnlên... lấy mất cuộn giấy vệ sinh trong túi tôi!Tôi theo phản xạ giữ lấy tay cô ta, và rồi một gươngmặt trắng toát chui ra."

Ối chà, cậu nhìn thấy à?"

Với cái đầu to như vậy chui ra, khó mà không thấy đónha!!!Tôi là người từng "thấy nhiều cảnh đời", nên dù nhìnthấy vẫn không hét lên."

Chị ơi... học tỷ, làm ơn giơ cao đ/á/nh khẽ, trả lạigiấy vệ sinh cho em."

"Em giải quyết xong là đi liền, sau này không dám vàonữa đâu."

"Còn nữa... học tỷ, chị có thể tránh mặt em một chútkhông?

Chị nhìn em thế này... em không giải quyết nổiđâu..."

Chị ấy nghe xong thì cười cong môi, người nhẹ nhànglướt đi.Chị ấy không những không tránh, mà còn chống cằm,đối diện nhìn chằm chằm vào tôi."

Chúng ta đều là con gái, ngại gì chứ?"

"Em đã gọi chị là học tỷ, chị cũng không thể làm mấtmặt được."

"Em cứ làm đi, chị không lấy giấy của em đâu."

Học tỷ này quá rộng lượng, khiến tôi cảm động muốnrơi nước mắt.Huống chi bụng tôi đang đ/au, không còn cách nàokhác ngoài việc trút hết tâm sự trước mặt chị ấy.Lúc tôi chạy ra ngoài, vẫn thấy học tỷ ngồi trên bồncầu, chống cằm vẫy tay với tôi.Khi trở về lớp, bạn cùng bàn Từ Giai hỏi:"Thẩm Đồng, lúc nãy cậu ở trong nhà vệ sinh lẩmbẩm với ai vậy?"

Không lẽ... bị phát hiện rồi?Tôi thấy tim thắt lại, vô cùng căng thẳng.Tôi từng bị xa lánh vì có thể nhìn thấy "những thứ đó",nên sau này tôi luôn giấu thật kỹ.Chẳng lẽ... thật sự không thể che giấu được nữa rồisao?"

Không, không có gì...

Tôi chỉ than vãn linh tinh thôi,sao vậy?"

Nghe tôi nói thế, Từ Giai thở phào:"Không có gì là tốt rồi, tôi còn tưởng cậu gặp phải thứkhông sạch sẽ nữa cơ!"

Tôi khẽ gi/ật mình, cảm giác như Từ Giai biết được gìđó, liền hỏi lại:"Cậu nói gì cơ?

Thứ không sạch sẽ là sao?"

Từ Giai hạ giọng:"Tôi cũng chỉ nghe chị gái tôi kể lại thôi..."

04.Chị gái Từ Giai cũng tốt nghiệp từ trường Trung họcThịnh Hoa, lớn hơn chúng tôi vài khóa.Nghe nói quy tắc kỳ quái kia xuất phát từ một nữ sinhcùng khóa với chị ấy.Nữ sinh đó trong một lần đi vệ sinh một mình, vì cúixuống nhặt giấy rơi, mà... cổ bị g/ãy.Mọi người không nghe nhầm đâu - là g/ãy cổ thậtsự...Tôi không hiểu được bi kịch của chị ấy, nhưng thật sựrất sốc.Thấy tôi đờ đẫn, Từ Giai nắm ch/ặt vai tôi:"Từ đó trở đi, không ai dám vào phòng vệ sinh đónữa!"

"Nghe đồn ai đi vào đó, giấy vệ sinh đều tự dưng biếnmất!"

"Có người nói là học tỷ ấy giúp nhặt lên..."

Cái đó thì... có vẻ hiểu sai rồi.Không phải học tỷ nhặt giúp, mà là lấy luôn.Nhưng nghĩ lại, học tỷ làm vậy có khi là vì sợ có ngườilặp lại thảm kịch như chị ấy, vì cúi xuống nhặt giấymà g/ãy cổ.Đột nhiên, tôi cảm thấy học tỷ... cũng đáng yêu thậtđấy.......Lúc này, học tỷ nhìn thấy tôi vẫn còn hoảng lo/ạn,liền hỏi:"Sao thế?

Em bị cô Quan m/ắng vì thi không tốt à?"

Tôi định nói rồi lại thôi.Người ch*t oan, vì oán khí quá nặng hoặc có tâmnguyện chưa hoàn thành, thường trở thành linh h/ồnbị trói buộc nơi trần thế.Giống như học tỷ ở nhà vệ sinh và đàn anh treo trênquạt trần đều là loại này.Thông thường, họ chỉ hoạt động trong khu vực củamình.Nhưng nếu tôi nói ra, liệu học tỷ có biết không?"

Là... cái lớp số 3, trên quạt trần có người tr/eo c/ổ..."

Không ngờ tôi chưa nói hết, học tỷ đã chen lời:"Là Lý Minh Khải chứ gì!"

"M/a ở trường này ai mà chẳng biết anh ta, treo trênđó gần hai mươi năm rồi!"

-_-Tôi đã xem nhẹ chị ấy rồi.

Không ngờ đã là h/ồn m/amà còn nắm tin tức rõ như ban ngày.Tôi nhịn không được hỏi:"Thế... chị có biết vì sao..."

Chị ấy kích động c/ắt ngang:"Tất nhiên là không biết rồi!

Chị mới ch*t được vàinăm thôi mà!"

"Lúc anh ta tr/eo c/ổ, chị còn chưa ra đời nữa là!"

"Nhưng chị khuyên em tốt nhất đừng có lại gần anhta."

"Chỉ cần qua 3 năm thôi, chịu đựng được là xong!"

"Mấy con m/a khác không tốt bụng như chị đâu đấynhé."

Được rồi, vậy thì chị làm ơn đừng lấy giấy vệ sinh củaem nữa được không?05.Học tỷ thật sự rất biết điều, từ sau lần đó không lấygiấy của tôi nữa.Nhưng sự thân thiện của chị ấy khiến tôi càng thêm tòmò về đàn anh tên Lý Minh Khải.Anh ta vì sao lại cố tình làm cô Quan chảy m/áu mũi?Tôi nghĩ mãi mà không ra.Nhưng tôi cũng không dám quay lại hỏi anh ta.Anh ta dữ lắm.Tan học, Thẩm Thần, em trai tôi đến đón.Thấy tôi cứ lẩm bẩm một mình, nó hỏi:"Chị, chị sao thế?

Bị cô m/ắng vì thi kém à?"

Nó nhỏ hơn tôi 5 tuổi, năm nay mới 8 tuổi, nhưng đãphải lo toan quá nhiều việc trong nhà.Hồi nhỏ, tôi thường đùa là nó còn nhỏ mà phải chămsóc cả ba mẹ.Không ngờ bây giờ, nó không chỉ chăm ba mẹ, mà cònchăm luôn cả tôi.Tất nhiên, do ba mẹ tôi kinh doanh buôn b/án, bậnrộn cả ngày, nên giờ nó chủ yếu là trông tôi.Nghe nó hỏi, tôi lắc đầu.Bọn họ không hiểu, là tôi cố tình thi rớt đấy.Vì tôi thấp bé, nếu thi tốt sẽ bị xếp ngồi bàn cuối.Mà ngay phía trước là chỗ treo x/á/c của đàn anh.Tôi sợ giày của anh ấy rơi xuống, trúng vào đầu mình."

Haizz..."

Ước gì bà ngoại còn ở đây, bà chắc chắn sẽ tìm racách giúp tôi.Mấy hôm trước bà về quê cúng tổ tiên, bảo muốn ởquê một thời gian, giờ vẫn chưa quay lại.Tôi nhìn sang Thẩm Thần, lại thở dài....Chuyện này không thể nói với em ấy được.Em ấy mới 8 tuổi thôi, đã gánh quá nhiều thứ khôngnên gánh rồi.Thẩm Thần bị tôi nhìn chằm chằm, sởn cả da gà:"Chị, hôm nay chị sao vậy?

Cứ thở dài suốt."

Tôi nói: "Chị làm bài tập không được, em làm giúp chịđi?"

Thẩm Thần: "Em là học sinh tiểu học, sao mà làm nổibài cấp hai chứ?"

Tôi: "À, chị nhớ có ai đó lén đọc sách toán cao cấpcủa ba nha~""Thẩm Đồng Đồng!

Chị đừng có quá đáng!"

Đang nói giỡn thì một bóng người vụt qua trước mặttôi.Tôi nhíu mày, dừng lại ngay giữa ngã tư.Thẩm Thần nhận ra có điều lạ, cũng dừng chân:"Chị, sao thế?"

Vừa rồi...

Hình như tôi nhìn thấy Thiệu Lan Hiên?06.Tôi hỏi Thẩm Thần: "Vừa rồi em có nhìn thấy không?"

Chỉ thấy Thẩm Thần vẻ mặt cảnh giác, nắm ch/ặt lấytay áo tôi.Từ nhỏ Thẩm Thần đã không thích Thiệu Lan Hiên, nóicậu ấy là một kẻ mang lại xui xẻo, tiếp xúc với cậu ấysẽ trở nên bất hạnh.Nhìn thấy phản ứng của em trai, tôi biết mình chắcchắn không nhìn nhầm.Chẳng phải Thiệu Lan Hiên là tiểu thiếu gia nhà giàusao?

Bình thường đi đến đâu cũng có người đi theo,sao giờ lại đi một mình trên phố?Với thể chất xui xẻo của cậu ấy, đừng để xảy rachuyện gì đó...Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu tôi thì một chậu hoa từtrên trời rơi xuống, nhắm thẳng vào Thiệu Lan Hiên!Tôi thấy thế thì hết h/ồn, lập tức lao tới đẩy cậu ấy ra:"Cẩn thận!"

Thiệu Lan Hiên bị tôi đẩy lảo đảo về phía trước, trán đ/ập xuống đất, chảy m/áu...Nhìn cậu ấy đầu đầy m/áu, tôi x/ấu hổ đến mức chỉmuốn độn thổ đến tận lăng Tần Thủy Hoàng."

Hehe...

Tai ương huyết quang, tránh cũng khôngtránh nổi."

Thiệu Lan Hiên mờ mịt ngẩng đầu lên, khi thấy tôi,ánh mắt cậu ấy sáng lên."

Thẩm Đồng."

Tôi vốn định lặng lẽ chuồn đi, ai ngờ lại bị nhận ra,đành gượng cười chào hỏi:"Hi... tiểu thiếu gia, sao cậu lại ở đây?"

Chào cho có lệ thôi, coi như không có gì xảy ra... chắccũng không sao đâu?Ai ngờ Thiệu Lan Hiên lại mở miệng, khiến tôi suýt cắnphải lưỡi:"Tôi đến tìm cậu."

Tôi: "???"

Tôi và Thẩm Thần đưa Thiệu Lan Hiên đi bệ/nh việnbăng bó, rồi ngồi xuống một chỗ gần đó.Thật ra tôi với Thiệu Lan Hiên có quen biết, nhưngkhông thân.Lý Tráng Tráng mới là bạn thân với cậu ấy, nhưng LýTráng Tráng ch*t rồi, nên chúng tôi cũng ít liên lạc.Dù sao người ta là thiếu gia nhà giàu, chỉ cần ra lệnhmột tiếng là có thể tra được hết thông tin về tôi, tìmđến tận ngoài trường cũng chẳng lạ gì.Tôi hỏi cậu ấy: "Tiểu thiếu gia tìm tôi làm gì vậy?"

Thiệu Lan Hiên đáp: "Tôi sắp ra nước ngoài."

Tôi: "Ồ..."

Chưa kịp nói hết, Thiệu Lan Hiên đã tiếp lời:"Tôi đến để xin lỗi cậu."

"Năm đó, nếu không phải tôi nhờ cậu xem mệnh chomình, thì cậu cũng sẽ không vì tiết lộ thiên cơ mà bịphong ấn Thiên Nhãn."

"Như vậy cậu đã có thể nhìn ra đại nạn trong mệnhcủa Lý Tráng Tráng, cậu ấy cũng sẽ không ch*t!"

7.Mặc dù ý nghĩ đó cũng từng thoáng qua trong đầu tôi,nhưng tôi đã cố ép bản thân buông bỏ và không tráchcứ ai cả."

Mỗi người phải chịu trách nhiệm với hành vi củamình, Lý Tráng Tráng ch*t là vì cậu ấy không nghe lờicảnh báo của thầy cô và người lớn, tự ý xuống sôngbơi."

"Nếu hôm đó cậu ấy không đi bơi, thì có lẽ chuyện đãkhông xảy ra."

Nghe tôi nói vậy, cảm xúc của Thiệu Lan Hiên có vẻkích động:"Không!

Là tôi!

Tất cả là do tôi!"

"Sự tồn tại của tôi chỉ mang đến bất hạnh cho nhữngngười xung quanh."

"Ba mẹ tôi, cả Lý Tráng Tráng nữa, đều ch*t vì tôi..."

Nhìn dáng vẻ thất h/ồn lạc phách của cậu ấy, tôi âmthầm cau mày.Tôi biết tuổi thơ của Thiệu Lan Hiên đã để lại vếtthương tâm lý sâu sắc, nhưng không đến mức chuyệngì cũng đổ lên đầu mình chứ?Ngay cả Lý Tráng Tráng cũng chưa từng nói gì vềchuyện này, sao lại có thể trách cậu ấy?Tôi mơ hồ nhớ lại, lúc xem mệnh cho Thiệu Lan Hiên,từng thấy năm cậu ấy 12, 13 tuổi sẽ gặp một đại kiếp.Nhìn bộ dạng mây đen phủ đầu thế này, chẳng lẽ lạisắp gặp xui xẻo nữa?Tôi đặt tay lên vai cậu ấy:"Thiệu Lan Hiên, rốt cuộc cậu sao vậy?

Có thể nói vớitôi không?"

Không ngờ vừa chạm vào vai cậu ấy, tôi lại bị một lựcvô hình đẩy bật ra.May mà Thẩm Thần ở phía sau đỡ lấy, nếu không tôiđã ngã rồi.Thẩm Thần trừng mắt nhìn Thiệu Lan Hiên, hậm hựcnói với tôi:"Chị, mình đừng chơi với anh ấy nữa!"

"Đi, em đưa chị về làm bài tập!"

Tôi vừa định mở miệng nói chuyện:"Cái đó..."

Thẩm Thần đã kéo tôi đi luôn, không cho tôi cơ hộichào từ biệt.Thằng nhóc này tuy nhỏ nhưng khỏe thật, kéo đ/auđiếng.Từ xa, tôi quay đầu lại nhìn về phía Thiệu Lan Hiên,dường như thấy sau lưng cậu ấy có hai cái bóng mờảo đứng đó.Thấy tôi nhìn sang, hai cái bóng đó đồng loạt quay lạinhìn tôi.Một trong số đó có nét mặt khá giống Thiệu Lan Hiên."

H/ồn m/a sau lưng?"

Tôi cau mày ch/ặt hơn.Đột nhiên Thẩm Thần đưa cho tôi một cái xúc xíchnướng."

Chị, ăn xúc xích không?"

Tôi lập tức quên hết mọi chuyện: "Ăn!"

8.Đúng là không thể không nói...Xúc xích nướng Thẩm Thần m/ua ngon thật.Rõ ràng tiền tiêu vặt của tôi chưa đến cuối tháng đãtiêu sạch, mà thằng nhóc này lúc nào cũng có tiềnm/ua đồ ăn.Chẳng lẽ... tiền tiêu vặt của nó nhiều hơn tôi?Tôi đem thắc mắc này nói ra, Thẩm Thần chỉ trả lờimột câu khiến tôi ân h/ận cả đời:"Vì em không tiêu gì cả, để dành m/ua đồ ngon chochị."

Tôi vừa gặm xúc xích vừa khóc oà lên, hôn chụt mộtcái lên mặt nó."

Hu hu, em trai ơi em thật tốt!"

Thẩm Thần gh/ét bỏ lau dấu nước dãi dính dầu trênmặt:"Tránh ra!

Gh/ê ch*t đi được!"

Dù đã nhìn thấy h/ồn m/a sau lưng Thiệu Lan Hiên,nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.Về nhà, tôi lục tung mọi thứ lên tìm cách liên lạc vớiThiệu Lan Hiên mà cậu ấy từng để lại cho tôi và LýTráng Tráng.Cuối cùng tôi tìm được trong ngăn tủ, dưới bài vị củaLý Tráng Tráng.Không sai, tôi đã giấu bố mẹ lập một bài vị nhỏ chocậu ấy trong tầng dưới cùng của tủ quần áo.Bình thường tôi cúng cho cậu ấy thạch rau câu, khoaitây chiên, xúc xích cay các kiểu.Tiểu thiếu gia là người bạn mà Lý Tráng Tráng rấtquan tâm, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ.Sau khi gọi điện, đầu bên kia im lặng không ai bắtmáy.Tôi gọi vài tiếng:"Alo?

Có ai không?"

"Tôi là Thẩm Đồng, tôi muốn tìm Thiệu Lan Hiên..."

Không ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữtrầm thấp, đ/ộc á/c:"Thiệu Lan Hiên nhất định phải ch*t!

Đây là món n/ợcủa nhà họ Thiệu!

Tôi muốn nhà họ Thiệu phải tuyệt tửtuyệt tôn!"

"Dù cô có là nữ Thiên Đồng cũng vô dụng!"

Tôi lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.Thật sự có người muốn hại Thiệu Lan Hiên?Tôi đang định nói tiếp thì đầu bên kia vang lên giọngcủa Thiệu Lan Hiên:"Thẩm Đồng Đồng?

Sao cậu lại gọi điện cho tôi?"

Tôi do dự lên tiếng: "Cậu... không sao chứ?"

Giọng nói ấm áp của cậu ấy mang theo nụ cười vanglên lần nữa:"Cậu gọi là vì chuyện ban ngày đúng không?

Tôikhông sao, chỉ là nhớ lại chuyện cũ, nhất thời xúcđộng quá thôi."

"Tôi sắp ra nước ngoài rồi, chuẩn bị mấy món quà chocậu, sẽ gửi đến nhà, nhớ nhận nhé..."

Tôi không để cậu ấy kịp nói hết thì đã c/ắt lời:"Nếu còn muốn sống thì đừng lên máy bay!"

Thiệu Lan Hiên sững người: "Tại sao cậu lại nói vậy?"

Tôi cũng không biết phải nói sao.Chẳng lẽ bảo: vừa rồi trong điện thoại có một ngườiphụ nữ nói muốn diệt sạch nhà cậu, mà bây giờ có thểđang đứng ngay bên cạnh cậu đấy?Nếu kinh động thì sao?Tôi sốt ruột vò đầu bứt tai: "Cái đó... nhà cậu ở đâu?"

"Tôi muốn qua chơi một chút!"

9.Thẩm Đồng tôi là người ân oán rõ ràng.Người ta thường nói: Ăn của người thì miệng ngắn,nhận của người thì tay mềm.Trước kia tôi và Lý Tráng Tráng từng nhận không ít đồăn vặt và đồ chơi mà Thiệu Lan Hiên gửi đến, nên giờkhông thể trơ mắt nhìn cậu ấy gặp chuyện mà khônglàm gì.Vì vậy, tôi đeo ba lô nhỏ lên vai, nghĩ một lúc, lại lấytheo cây roj lông gà của bà ngoại, lừa Thẩm Thầnrằng giờ học piano đổi rồi, sau đó lén chuồn ra ngoài.Ban đầu tôi đã quyết tâm, dù phải bỏ nhà ra đi, rời xaquê hương, cũng nhất định phải ngăn Thiệu Lan Hiênlên máy bay.Không ngờ, nhà cậu ấy lại gần nhà tôi đến thế...Gần đến mức nào ư?Trước khi đi, tôi còn lấy một cây kem trong tủ lạnh ăn.Ăn xong cây kem thì đã tới nhà Thiệu Lan Hiên, chínhlà kiểu khoảng cách như vậy."

Cậu ở khu đối diện nhà tôi à?"

Thiệu Lan Hiên nhìn tôi, vẻ mặt có chút cứng đờ."

Ừm..."

Tôi hỏi cậu ấy: "Vậy sao cậu không đến tìm tôi chơi?"

Thiệu Lan Hiên không giải thích, chỉ hỏi lại: "Đừng nóimấy chuyện đó nữa, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tôi chợt nhớ ra mục đích chính mình đến tìm cậu ấy.Tôi lập tức rút cây roj lông gà từ trong ba lô ra.Thiệu Lan Hiên thấy tôi "soạt" một tiếng rút roj ra,theo phản xạ né tránh.Tôi vội vàng giấu roj ra sau lưng."

Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."

"Tối nay tôi thấy cậu có vẻ là lạ, nghĩ xem có phảidính phải thứ gì không sạch sẽ không."

"Lại đây, để tôi quét cho cậu một cái."

Vừa nói, tôi vừa cầm roj lông gà quét lên người cậu ấy.Thiệu Lan Hiên bị hành động của tôi làm cho bật cười.Cậu ấy nắm lấy cây roj và hỏi: "Cậu đúng là một 'tiểuthần bà' hả?"

Tôi buột miệng nói: "Chứ còn gì nữa!

Mấy ông thầy bóicó thể lừa cậu mười năm tám năm, còn tôi, ThẩmĐồng, nói cậu ch*t lúc ba giờ sáng..."

Nói xong, mới nhận ra nói vậy không hay chút nào.Tôi vội vàng cầm roj đi vào sân."

Dù sao, cậu hiểu ý tôi là được rồi."

Tôi sinh ra đã có mắt âm dương, nên có thể thấynhững thứ người khác không thấy.Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi lúc nào cũngthấy.Đôi khi là tôi không muốn thấy, đôi khi là những thứ đókhông muốn để tôi thấy.Tôi vốn tưởng, Thiệu Lan Hiên xui xẻo như vậy, nhàcậu ấy chắc chắn có thứ gì rất đ/áng s/ợ.Cho nên mới mang theo "pháp khí" của bà ngoại - rojlông gà.Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, nhà Thiệu Lan Hiêntrông rất bình thường.Từ phong thủy đến bài trí đều không có gì đặc biệt.Tôi cầm roj lông gà của bà ngoại, đi một vòng khắpnhà cậu ấy, giả vờ như đang giúp dọn dẹp.Thiệu Lan Hiên chỉ còn biết cười khổ."

Tiểu thần bà, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"

Tôi thấy cậu ấy còn cười đùa, bèn nghiêm túc nói:"Tiểu thiếu gia, tôi đang c/ứu mạng cậu đấy!"

Đang nói thì đột nhiên có một tiếng ho vang lên từngoài sân.10.Một cảm giác bất an lập tức dâng trào khắp cơ thểtôi.Tôi căng thẳng hỏi: "Ai thế?"

Thiệu Lan Hiên thấy tôi căng thẳng như vậy thì ngạcnhiên liếc nhìn tôi."

Chắc là ông nội tôi."

Quả nhiên, không lâu sau, một ông cụ mặc đồ Đườngcổ đi vào từ ngoài cổng.Tóc và râu ông ấy đều bạc trắng, nhưng khuôn mặt lạikhông có nhiều nếp nhăn.Tay ông đeo một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanhbiếc, chống một cây gậy gỗ mun, dáng vẻ tiên phongđạo cốt nhưng đầy uy nghiêm.Đặc biệt là đôi mắt ấy, đen sâu thẳm, không gi/ận màuy.Nhưng tôi chỉ liếc một cái là nhận ra ông nội củaThiệu Lan Hiên mặc áo tang!!!Thứ này người sống không nên mặc!Tôi lắp bắp nhìn Thiệu Lan Hiên:"Thiệu...

Thiệu Lan Hiên, ông cậu...

ông cậu..."

Ông cụ dường như đã chú ý đến sự tồn tại của tôi, ánhmắt mang ý cười nhìn tôi:"Lan Hiên, đây là ai?"

Tuy nét mặt ông ấy có thể miêu tả là từ ái hòa nhã,nhưng tôi lại nổi hết da gà.Một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đếnxươ/ng sống.Thiệu Lan Hiên không phát hiện ra sự bất thường củatôi, liền giới thiệu:"Ông ơi, đây là Thẩm Đồng, chúng cháu quen nhaulâu rồi, hồi còn học mẫu giáo dưới quê, bọn cháu làbạn học."

"Ồ, thì ra là bạn học."

Tôi lắp bắp nói: "Cháu chào ông ạ!"

Ông nội Thiệu gật đầu.Thiệu Lan Hiên bước lên đỡ ông: "Ông ơi, ông mệt rồiđúng không?

Để cháu đưa ông vào nghỉ."

Ông lắc đầu:"Các cháu cứ chơi đi, mấy ngày nữa là lên máy bayrồi, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?"

Thiệu Lan Hiên gật đầu: "Chuẩn bị xong cả rồi, ôngyên tâm."

Ánh mắt sắc bén của ông nội khẽ nheo lại, vỗ vỗ vaiThiệu Lan Hiên rồi quay người đi vào trong.Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy rời đi, dường như thấymột luồng âm khí tối tăm bao phủ lấy ông, từ xa giốngnhư một con yêu quái khổng lồ sắp nuốt chửng ông.Tôi âm thầm nắm ch/ặt tay áo Thiệu Lan Hiên.Nhận thấy sự khác thường của tôi, cuối cùng cậu ấycũng nhận ra có điều gì đó không ổn.Cậu ấy nhíu mày hỏi:"Thẩm Đồng Đồng, hôm nay cậu bị sao thế?"

"Không phải là không nỡ để tôi đi du học chứ?"

Thiệu Lan Hiên đúng là có chút tự tin, bởi vì qu/an h/ệgiữa hai đứa tôi đâu có sâu đậm gì.Nhưng tôi không dám nói chuyện đó ở nhà cậu ấy, vộikéo cậu ấy đi ra ngoài."

Ai nói không phải?

Chúng ta là bạn tốt mà, tôi đươngnhiên không nỡ rồi!"

"Đi đi đi, ra ngoài uống trà sữa, tôi mời, từ từ nóichuyện."

11.Thiệu Lan Hiên không hiểu chuyện gì, bị tôi đẩy rangoài.Đến khi ra khỏi cổng, cách xa rồi, tôi mới thở phào nhẹnhõm.Bị tôi nắm tay, mặt cậu ấy hơi đỏ, lòng bàn tay cũngnóng lên."

Thẩm Đồng Đồng... chậm một chút..."

Tôi kéo cậu ấy vào quán trà sữa, gọi mỗi người mộtcốc, rồi nghiêm túc nói:"Tiểu thiếu gia, ông nội cậu không bình thường."

Thiệu Lan Hiên đang định uống, nghe vậy thì sững sờ."

Cái... cái gì cơ?"

Tôi đ/âm ống hút vào ly trà sữa, nói thẳng:"Ông cậu mặc đồ tang, tôi nghi ông cậu đã ch*t từ lâurồi."

Tay Thiệu Lan Hiên nắm cốc trà sữa bỗng siết ch/ặt."

Bộp" một tiếng, trà sữa bị bóp n/ổ tung, tràn cả lênngười.Tôi vội rút khăn giấy lau giúp:"Cậu làm gì vậy?

Không uống thì để tôi uống!

Tôi uốnghai cốc..."

Từ khi được bố mẹ đón về sống chung, tôi cũng hiểubiết chút ít, biết quần áo của Thiệu Lan Hiên đều rấtđắt.Nhưng cậu ấy lại nắm ch/ặt lấy tay tôi:"Cậu nói gì?

Vừa rồi cậu nói cái gì?"

Thấy cậu ấy kích động như vậy, tôi thở dài:"Tôi biết chuyện này hơi khó tin, nhưng cậu đừng vội,nghe tôi kể đã."

Sau đó tôi kể lại việc nhìn thấy linh h/ồn sau lưng cậuấy, và chuyện người phụ nữ trong điện thoại.Nghe xong, Thiệu Lan Hiên nước mắt giàn giụa, quaylại hỏi tôi đầy kích động:"Giờ thì sao?

Bây giờ họ còn ở đây không?"

Tôi lắc đầu:"Không phải lúc nào cũng nhìn thấy được."

Thiệu Lan Hiên khóc rất nhiều, rồi kể cho tôi nghe câuchuyện của cậu ấy.Thì ra, khi Thiệu Lan Hiên mới sinh, lúc ba cậu ấy đếnđón hai mẹ con xuất viện thì gặp t/ai n/ạn xe.Ba mẹ cậu ấy qu/a đ/ời ngay tại chỗ, còn cậu ấy thìđược mẹ ôm ch/ặt trong lòng nên mới sống sót.Thầy bói nói mệnh của cậu ấy quá cứng, khắc chamẹ, còn có số ch*t yểu.Lúc đầu ông nội Thiệu Lan Hiên không tin.Nhưng khi cậu một tuổi, suýt nữa bị đèn chùm rơitrúng.Hai tuổi, chơi trong vườn bị rắn cắn, suýt mất mạng.Uống nước thì cốc tự vỡ khiến bị bỏng.Ăn cơm thì bị hóc đậu phộng.Ngay cả đi bộ cũng có thể ngã lăn ra đất.Ông nội Thiệu Lan Hiên sợ đến mức tin lời đạo sĩ, gửicậu ấy về quê ở nhờ nhà họ hàng xa để tránh tai họa,mãi đến khi cậu đủ tuổi vào tiểu học mới đón về nuôi.Tôi nghe xong thì vô cùng sửng sốt:"Tôi chỉ biết cậu hơi xui xẻo, không ngờ lại xui tậnmạng như vậy luôn đó!"

12.Thiệu Lan Hiên dùng ánh mắt kiểu "cậu có biết lịch sựkhông vậy?" liếc tôi một cái, rồi tiếp tục nói:"Nhà họ Thiệu từng là một gia tộc hiển hách, nhưngđến đời ông nội tôi thì đã sa sút.

Là ông nội tôi dựa vàonỗ lực của bản thân mà vực dậy được nhà họ Thiệu."

"Chi của chúng tôi vốn ít người, đến đời tôi thì chỉ cònmình tôi là con trai."

"Ban đầu ông nội định để tôi ở quê đến năm mười támtuổi mới đón về, nhưng trời chẳng chiều lòng người,năm tôi sáu tuổi, ông được chẩn đoán là bị u/ng t/hưphổi giai đoạn cuối."

"Tôi buộc phải rời xa cậu và Lý Tráng Tráng, quay vềbên cạnh ông nội."

"U/ng t/hư phổi giai đoạn cuối?"

Nghe đến đây, tôi hút một hơi trà sữa thật mạnh.Dù tôi không biết cụ thể bệ/nh tình đó như thế nào,nhưng cũng biết là rất nặng.Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của ông nội Thiệu, có khicòn khỏe hơn cả Thiệu Lan Hiên nữa.Thiệu Lan Hiên liếc nhìn tôi: "Lúc đó tôi cũng tưởngmình sắp mất ông rồi, không ngờ một thời gian sau,ông nói là dùng phương th/uốc dân gian gì đó, cơ thểdần hồi phục."

"Tháng trước tôi đi viện kiểm tra cùng ông, bác sĩ nóilà u/ng t/hư phổi đã hoàn toàn khỏi rồi, đúng là kỳtích trong lịch sử y học."

"Chính vì vậy mà ông mới định cho tôi ra nước ngoàidu học, để tôi sớm hoàn thành việc học, quay về thừakế sản nghiệp nhà họ Thiệu."

Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Trời ơi!

Thì ra cậu là ngườithừa kế gia tộc danh giá đấy à!"

Thiệu Lan Hiên nghe vậy, định gõ đầu tôi: "Tôi đangnói chuyện nghiêm túc với cậu đấy."

Tôi đoán được động tác của cậu ấy, đưa tay chắn lạirồi tiếp tục: "Nhưng đó là u/ng t/hư phổi mà, sao cóthể nói khỏi là khỏi được?"

"Tôi nghi ngờ ông cậu đang v/ay âm thọ đấy!"

"V/ay... v/ay âm thọ?"

Thiệu Lan Hiên sững người, giọng bắt đầu run run."

V/ay của ai?"

Lời tôi vừa dứt, sắc mặt của cậu ấy lập tức trở nên khócoi:"Hiếu tử hiền tôn!"

13.Thiệu Lan Hiên không chịu nổi nữa, dúi cốc trà sữa vàotay tôi:"Thẩm Đồng Đồng, cảm ơn cậu, tôi nhớ ra còn chuyệnphải làm, không tiếp cậu nữa."

Rồi quay người định rời đi.Tôi lập tức gọi với theo: "Tôi đi với cậu!"

Thiệu Lan Hiên lại bất ngờ nghiêm mặt, quát lên:"Đứng lại!"

"Chuyện này tôi muốn tự mình xử lý, cậu đừng theotôi nữa..."

Rồi siết ch/ặt nắm tay, từng bước từng bước rời khỏiđó.Tôi nhìn theo bóng lưng cứng cỏi mà có phần cô đơncủa cậu ấy.Chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng."

Haizz... cậu cứ thế mà đi à?"

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ông nội Thiệu với vẻmặt u ám kỳ dị.Chỉ trong một thoáng, tôi hiểu ra rất nhiều chuyện.Suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định đuổi theo,kéo lấy tay Thiệu Lan Hiên:"Tôi không giỏi giang gì, cũng không biết chuyện nàynguy hiểm đến mức nào, nhưng tôi biết, m/áu của tôirất có ích!"

Rồi tôi tháo huy hiệu trường, đ/âm đầu ngón cái lấymột giọt m/áu, cố nén đ/au, chấm lên trán Thiệu LanHiên một chấm m/áu.Thiệu Lan Hiên gật đầu: "Cảm ơn cậu!"

"Tôi về trước đây, cậu đi đường cẩn thận."

Rồi quay người rời đi, tôi vẫy tay chào theo bóng lưngcậu ấy: "Có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi nhé."

Chờ Thiệu Lan Hiên đi vào khu dân cư, tôi mới về nhà.Không ngờ, vừa bước vào sân, đã thấy Thẩm Thầnđang ôm tay gặm táo, nhìn tôi với vẻ dò xét."

Chị đi đâu vậy?"

Bị Thẩm Thần nhìn chằm chằm, tôi vô cớ chột dạ."

Không phải đã nói là đi học piano rồi sao?"

Thẩm Thần cười nhạt: "Ít nói dối đi!"

Rồi sáp lại gần, như chó đ/á/nh hơi mà ngửi."

Toàn mùi trà sữa!

Còn có... mùi của tên Thiệu LanHiên đó!"

Mũi của Thẩm Thần nhạy từ nhỏ.Cái gì cũng không giấu được cái mũi đó.Thấy tôi cười gượng, Thẩm Thần lập tức bực mình."

Chị à, không phải em đã nói tên đó là sao chổi rồisao, chị đừng chơi với hắn nữa mà!"

Thằng nhóc con, người thì bé mà nói năng cứ nhưngười lớn.Tôi nghiêm túc nói với nó: "Biết cậu ấy xui xẻo thìcàng không thể bỏ mặc cậu ấy!"

Tôi kéo Thẩm Thần ra, định vạch trán nó ra xem thử.Cùng là con của bố mẹ tôi, sao tôi có con mắt âmdương mà nó thì không chứ?Vạch ra xem, thấy trán nó trơn bóng, chẳng có gì cả.Thẩm Thần bị tôi làm rối tung tóc mái, liền phản ứnglại: "Chị làm gì đấy!"

Tôi cười gượng: "Chị xem trán em thôi mà!

Ôi chaođẹp quá, trắng trẻo gh/ê!"

Rồi cười hai tiếng, mượn cớ đi làm bài tập, chạy vềphòng.14.Làm bài tập là điều không thể, chỉ có thể đợi ngày maichép bài của bạn cùng bàn Hứa Giai.Tôi ngồi dựa vào bàn, gác chân lên, tay chống đầu,lòng đầy lo lắng.Chắc Thiệu Lan Hiên nghi ngờ cái ch*t của ba mẹmình có liên quan đến ông nội, nên mới gấp gáp vềnhà.Ông nội là người thân duy nhất còn lại của cậu ấy,nếu sự thật đúng là vậy, thì cú sốc đó lớn biết chừngnào!Nhưng mà người phụ nữ trong điện thoại đó là ai?Nếu bà ta muốn nhà họ Thiệu tuyệt tử tuyệt tôn, saokhông ra tay với ông nội Thiệu trước?Hổ dữ còn không ăn thịt con, lẽ nào ông nội Thiệu lạilàm ra chuyện như vậy?

Tôi chờ mãi, cuối cùng đến gần nửa đêm thì nhậnđược điện thoại của Thiệu Lan Hiên.Giọng cậu ấy trong điện thoại như mất h/ồn:"Thẩm Đồng Đồng, tôi tìm được hồ sơ bệ/nh án củaông nội rồi."

"Thì ra, mười bốn năm trước, ông đã bị u/ng t/hư phổigiai đoạn cuối rồi."

Nghe giọng cậu ấy có gì đó không ổn, bên tai tôi cònnghe thấy tiếng gió rít, tôi lập tức bật dậy khỏi ghế."

Thiệu Lan Hiên, cậu đang ở đâu?

Tôi đến tìm cậungay!"

Nhưng cậu ấy không trả lời, mà lại cười khẽ đầy cảmkhái."

Thẩm Đồng Đồng, cảm ơn cậu, còn cả Lý TrángTráng nữa."

"Hai cậu là những người bạn tốt nhất của tôi trên thếgiới này."

"Có lẽ, ngay từ đầu, tôi không nên sinh ra."

"Nếu tôi ch*t rồi, cậu sẽ nhớ đến tôi như cách cậu nhớLý Tráng Tráng chứ?"

"Thiệu Lan Hiên, cậu bình tĩnh lại đi!

Tôi tới ngay đây!"

Tôi kích động hét lớn.Nhưng bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nữ kỳdị:"Không kịp rồi, nhà họ Thiệu đêm nay sẽ tuyệt tử tuyệttôn!"

"Thiệu Văn Khang!

Năm xưa ông vì tiền tài danh vọng,tự tay hại ch*t tôi, hôm nay chính là báo ứng củaông!"

"Tôi muốn ông tự tay gi*t ch*t huyết mạch thân sinhcủa mình, ha ha ha..."

Giọng nói này... chính là người phụ nữ đã gọi điện lúcchiều!Tôi lập tức vớ lấy cái chổi lông gà, lao ra ngoài.Dù tôi chưa rõ sự tình, nhưng vừa nghe thấy từ "hạich*t", tôi biết chắc đó là một á/c linh.Tôi không thể để bà ta làm hại Thiệu Lan Hiên.Nhưng vừa ra ngoài, tôi lại ngẩn người.Thiệu Lan Hiên không nói cậu ấy đang ở đâu, mà ngheâm thanh thì cũng không giống đang ở nhà.Tìm người như mò kim đáy bể, tôi biết đi đâu bây giờ?Nghĩ vậy, tôi lập tức quay về nhà, kéo Thẩm Thần từtrên giường dậy."

Thần Thần, giúp chị với, chuyện liên quan đến mạngngười đấy!"

15."

Thẩm Thần có cái mũi như chó, thính hơn bất cứ thứgì."

Thằng bé có thể ngửi ra mùi của Thiệu Lan Hiên trênngười tôi, chắc chắn cũng có thể ngửi được mùi m/áutôi để lại trên trán của Thiệu Lan Hiên, đúng không?Tôi vội vàng kể với Thẩm Thần chuyện Thiệu Lan Hiênmất tích, rồi đưa ngón tay cái dính m/áu ra trước mặtnó."

Ngửi thử xem, có mùi m/áu của chị không?"

Thẩm Thần biết tôi làm vậy là để tìm Thiệu Lan Hiên,vẻ mặt có phần không vui."

Chị thật sự coi em trai mình là chó à?"

Tôi sốt ruột đến mức muốn khóc:"Thần Thần, giúp chị một lần đi mà!"

"Em nỡ lòng nào trơ mắt nhìn cậu ấy ch*t sao?

Đồ ănvặt và đồ chơi cậu ấy gửi về, em cũng có phần đấy!"

Có lẽ lời tôi nói khiến Thẩm Thần hơi cảm động, thằngbé bất đắc dĩ ngồi dậy khỏi giường."

Được rồi được rồi, Thẩm Đồng, chị đúng là chị ruộtcủa em mà."

Thực ra, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy em trai mìnhcó chút năng lực đặc biệt.Trẻ con nhà ai mà mới tám tuổi đã xem đề toán caocấp chứ?Không ngờ cái mũi của nó còn thính hơn tôi tưởng.Nó ngửi qua ngửi lại, quả thật đã dẫn tôi đến trướcmột tòa cao ốc.Tôi nhìn tên tòa nhà, lòng chợt thắt lại."

Chẳng phải đây là công ty nhà Thiệu Lan Hiên sao?"

Thẩm Thần có vẻ hơi mệt, chỉ tay lên nóc tòa nhà."

Anh ta ở trên đó!"

Sợ em trai mệt, tôi lập tức bế nó lên."

Thần Thần ngoan, mình lên trên xem thử nhé, mệtrồi hả?

Để chị bế!"

Thẩm Thần ôm cổ tôi, má nhỏ cọ cọ vào mặt tôi,miệng khẽ hừ một tiếng kh/inh bỉ:"Dù sao chị cũng đã hứa rồi, lần này em giúp chị, lầnsau chị không được lén gặp anh ta nữa!"

Tôi vội đồng ý:"Chắc chắn!

Chắc chắn mà!"

Tôi bế Thẩm Thần lên tầng cao nhất bằng thang máy.Từ xa, tôi đã nhìn thấy Thiệu Lan Hiên đang ngồi ởmép tòa nhà.Gió đêm thổi làm tóc cậu ấy rối tung, toát ra vẻ u sầukhông hợp với lứa tuổi của mình.Ngay sau lưng cậu ấy, rõ ràng có một người phụ nữmặc trang phục thời dân quốc đang đứng!Tôi thấy thế thì hét lớn:"Thiệu Lan Hiên, cẩn thận!"

Thiệu Lan Hiên nghe thấy giọng tôi, quay đầu lại, nhìnthấy người phụ nữ phía sau, gi/ật mình kinh hãi."

Bà... bà là người phụ nữ trong chiếc đồng hồ quảquýt cũ của ông nội tôi?"

Người phụ nữ nghe vậy, trong mắt lóe lên một tiahoảng hốt."

Đồng hồ quả quýt...

đó là vật đính ước tôi tặng ôngấy..."

Thiệu Lan Hiên ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trướcmặt."

Bà... chẳng lẽ là mối tình đầu của ông nội tôi?"

Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi:"Tôi là vợ cả của ông ấy!!!"

16.Tôi vội lao lên, túm lấy tay kéo Thiệu Lan Hiên khỏimép tòa nhà."

Cậu xem cậu kìa, thật chẳng biết ăn nói gì cả!"

"Người ta là vợ cả của ông nội cậu, vậy chẳng phải làbà nội cậu sao?"

Thiệu Lan Hiên muốn cãi lại: "Tôi chưa từng gặp bànội..."

Tôi lập tức vỗ một phát vào sau gáy cậu ấy: "Gọi là bànội!"

Thiệu Lan Hiên bị tôi đ/á/nh đến mơ màng, yếu xìu gọimột tiếng: "Bà... nội."

Tôi quay sang mỉm cười với người phụ nữ kia: "Bà nộià, bà cứ làm việc tiếp nhé, bọn cháu còn có chuyện,xin phép đi trước ạ!"

Nói xong liền kéo Thiệu Lan Hiên bỏ chạy.Người phụ nữ thấy chúng tôi định chạy trốn, sắc mặtlập tức trở nên âm trầm, tóc tai cũng bắt đầu bay tánlo/ạn."

Muốn chạy à?

Đâu dễ thế!"

"Tôi tên là Khâu Nguyệt Anh, từ nhỏ đã là thanh maitrúc mã với ông nội cậu, mười bốn tuổi đã gả cho ôngấy làm vợ."

"Năm đó ông nội cậu lên tỉnh thành buôn b/án, bội tínbội nghĩa, vì để cưới tiểu thư nhà giàu mà bỏ rơi vợcả."

"Cậu là cháu trai ông ta, món n/ợ này để cậu trảthay!"

Thấy bà nội này cũng khá dữ dằn, tôi lập tức rút chổilông gà ra chắn trước mặt cậu ấy:"Bà nội ơi, chuyện không thể tính như thế được!"

"Mấy chuyện bà nói là chuyện xảy ra từ trước khi cậuấy ra đời, sao có thể tính lên đầu cậu ấy?"

"Với lại, làm sao có thể khẳng định mọi chuyện là thậtchứ?

Nhỡ có hiểu lầm gì thì sao?"

"Còn nữa, oan có đầu, n/ợ có chủ, bà muốn b/áo th/ùthì nên tìm ông nội cậu ấy chứ?"

Nghe tôi nói vậy, trong mắt Khâu Nguyệt Anh hiện lênvẻ c/ăm h/ận:"Cô nghĩ tôi không muốn gi*t lão già đó sao?"

Rồi bà ta nhìn Thiệu Lan Hiên bằng ánh mắt q/uỷ dị:"Thằng nhóc, cậu tưởng tôi không gi*t cậu thì cậusống được chắc?"

"Cậu cũng đã nhìn thấy bệ/nh án trong két sắt phònglàm việc của ông cậu rồi đấy."

"Ông ta đáng lẽ đã ch*t từ hơn chục năm trước!Nhưng nhờ có người chỉ dạy pháp thuật tà môn để kéodài mạng sống, nên mới thoát ch*t!"

"Ba cậu chính là vật tế mà ông ta dâng lên cho ngườiđó!"

"Ban đầu ông ta còn định tế sống cả cậu - đứa cháunội mới sinh ra, chỉ tiếc là ba mẹ cậu mệnh bạc..."

Lời chưa dứt, Thiệu Lan Hiên, người vừa bị tôi kéo đi,nghe đến đây liền không kìm được mà quay lại:"Bà nội Nguyệt Anh, những lời bà nói...

đều là thậtsao?"

"Ông nội cháu... thật sự là hung thủ gi*t ch*t bố mẹcháu?

Còn muốn gi*t cả cháu sao?"

Có lẽ là bị câu "bà nội" làm mềm lòng, Khâu NguyệtAnh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói tiếp:"Năm xưa ông ta hại ch*t tôi, còn để đạo sĩ dùng bíthuật phong ấn h/ồn phách của tôi, khiến tôi khôngthể siêu thoát."

"May mà có tia sét phá vỡ phong ấn, tôi mới có thểthoát ra ngoài."

"Tôi vốn định đi tìm ông ta đòi mạng, nhưng khôngngờ ông ta luôn mang theo bùa hộ thân do đạo sĩ kiađưa, tôi không thể ra tay."

"Nhưng không sao, tôi cứ bám theo ông ta, khiến vậnxui đeo bám, thời gian dài thì sinh bệ/nh, cuối cùng bịu/ng t/hư phổi!"

"Chỉ là tôi không ngờ, lòng dạ ông ta lại đ/ộc á/c đếnthế, dám dùng pháp thuật âm dương để đổi mạngsống..."

17.Phần còn lại không cần bà ấy nói, chúng tôi cũnghiểu.Ba mẹ của Thiệu Lan Hiên đã mất trong vụ t/ai n/ạnxe, còn cậu ấy thì may mắn sống sót.Lần này ông nội cậu ấy nhất quyết bắt cậu ấy đi duhọc, thật ra là vì bệ/nh u/ng t/hư của ông ta tái phát,muốn dùng lại cách cũ.Mà nguyên nhân khiến Thiệu Lan Hiên xui xẻo liên tục,là do bà nội Khâu Nguyệt Anh đang âm thầm h/ãm h/ại.Việc cậu ấy còn sống đến ngày hôm nay, là nhờ h/ồnphách của ba mẹ cậu ấy sau khi ch*t vẫn luôn bảo vệcậu ấy."

Thiệu Lan Hiên..."

Tôi nhìn cậu ấy thất thần giống như h/ồn phi pháchlạc, định an ủi vài câu.Nhưng một giọng nói già nua bỗng vang lên từ cửasân thượng.Không có tiếng bước chân, chỉ có từng cơn ho khe khẽmơ hồ.Ánh trăng chiếu qua tầng mây, soi sáng cả sânthượng.Ông nội Thiệu xuất hiện trong bộ đồ tang lễ, tay cầmgậy gỗ mun, hiện ra rõ ràng trước mặt chúng tôi."

Lan Hiên, ông đã bảo rồi, phải ở nhà nghỉ ngơi chotốt, vài hôm nữa là lên máy bay rồi, sao lại khôngnghe lời?"

Giọng ông nội trầm khàn đầy sát khí, khiến người nghelạnh cả sống lưng.Thiệu Lan Hiên xúc động nhìn ông mình:"Ông ơi!

Những gì bà nội Nguyệt Anh nói đều là sự thậtsao?"

"Có phải ông gi*t bà ấy thật không?

Có phải ông hạich*t ba mẹ cháu không?"

Mặt ông nội lập tức biến sắc: "Tao làm vậy, chẳngphải là vì dòng họ Thiệu và vì cơ nghiệp tổ tiên sao?"

"Ba mày tính tình quá tốt, còn mày thì mềm yếu nhưđàn bà, tao làm sao yên tâm giao cả nhà họ Thiệu nàycho tụi bây?"

"Cái nhà này, chẳng phải đều dựa vào tao chống đỡsao?"

"Mạng của tụi bây là tao cho, bây giờ lấy lại thì đãsao?"

Thiệu Lan Hiên không thể tin nổi những lời đó phát ratừ miệng ông mình:"Ông là ông nội cháu!

Sao có thể làm như vậy?"

Ông nội đột ngột túm lấy Thiệu Lan Hiên, lôi cậu ấyđến mép sân thượng:"Nói nhiều như vậy, chẳng phải là không muốn lênmáy bay sao?"

"Vậy ở đây cũng thế thôi!"

Thiệu Lan Hiên phản kháng, túm lấy cánh tay ông, tuykhông bị rơi xuống, nhưng tôi thì sợ đến muốn đứngtim."

Ông nội Thiệu!

Mau buông tay ra!"

"Bà ngoại tôi rất giỏi đấy!

Nếu ông dám hại cậu ấy, bàngoại tôi sẽ không tha cho ông đâu!"

Ông nội Thiệu cười khẩy:"Lan Hiên vốn rất ngoan, là do con nhóc ch*t ti/ệt nàyxúi giục, nên mới không chịu ngoan ngoãn lên máybay!"

Khâu Nguyệt Anh đứng bên cạnh bật cười:"Cháu ngoan à, cháu xem ông nội cháu đi, năm xưakhi ông ấy gi*t bà, cũng chính là cái vẻ mặt như vậy!"

"Thiệu Văn Khang!

Ông đúng là kẻ ích kỷ, đ/ộc á/c,không có tính người!"

"À đúng rồi, ông đâu còn là người nữa, không sốngkhông ch*t, chẳng phải m/a cũng chẳng phải q/uỷ,thì còn nhân tính gì nữa chứ?

Ha ha ha..."

18.Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi nóng ruột kêu lên:"Bà nội Nguyệt Anh, bà đừng chỉ đứng xem kịch nữa!"

"Bà chẳng phải muốn b/áo th/ù ông nội Thiệu sao?Nếu Thiệu Lan Hiên ch*t rồi, chẳng phải ông ta lạiđược kéo dài mạng sống, càng không thể ch*t ư?"

"Hay là bà giúp cháu c/ứu cậu ấy, rồi hai người muốnđ/á/nh nhau tiếp cũng được?"

Bà nội Nguyệt Anh bị lời tôi nói làm cho bật cười:"Con nhóc này, nhỏ mà gan to đấy, dám sai bà nộinhư ta?"

Tôi biết làm sao bây giờ?

Tôi chỉ là đứa trẻ mười batuổi thôi mà!"

Bà nội!

Làm ơn giúp bọn cháu đi!"

"Cháu hứa, nếu bà giúp cháu c/ứu Thiệu Lan Hiên,cháu sẽ nhờ bà ngoại tìm nơi ch/ôn cất của bà, làm lễsiêu độ, còn tìm cho bà một ngôi m/ộ phong thủytốt..."

"Cháu lập bài vị cho bà, ngày ngày thắp hương, cháusẽ hiếu kính với bà, được không?"

"Bà nội, bà nội, bà nội..."

Khâu Nguyệt Anh vốn định khoanh tay đứng nhìn,nhưng bị tiếng gọi "bà nội" không ngừng của tôi làmmềm lòng.Bà không kiên nhẫn nói:"Ông ta có bùa hộ thân của đạo sĩ thối kia đưa, takhông ra tay được!"

Tôi nhìn về phía ông nội Thiệu, lập tức để ý đến câygậy gỗ mun trong tay ông ta.Vội vàng nhắc nhở Thiệu Lan Hiên:"Gậy!"

Thiệu Lan Hiên đang gi/ận dữ vì lời ông nội nói, liềnnắm ch/ặt cây gậy định gi/ật lấy.Ông nội thấy cậu ấy định cư/ớp gậy, sắc mặt lập tứcbiến đổi, càng thêm đ/áng s/ợ.Hai người giằng co kịch liệt vì cây gậy.Nhưng cậu ấy chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, làm saolà đối thủ của ông ta được, lỡ tay bị đẩy ngã từ sânthượng xuống.Cùng lúc đó, cây gậy cũng rơi xuống theo cậu ấy.Mất đi pháp khí hộ thân, ông nội Thiệu bị Khâu NguyệtAnh bóp cổ."

Thiệu Văn Khang, tôi đã đợi ngày này... rất lâu rồi."

Còn tôi, gục bên mép sân thượng, òa khóc như mưa,trơ mắt nhìn Thiệu Lan Hiên rơi xuống, chắc chắn sẽtan x/á/c...

Ể?Chớp mắt, tôi lại thấy hai cái bóng từng xuất hiện trênngười Thiệu Lan Hiên.Khuôn mặt ba mẹ cậu hiện ra phía sau, đỡ lấy cậu ấy,giúp cậu ấy đáp đất an toàn.Thấy Thiệu Lan Hiên bất tỉnh, tôi lập tức bế ThẩmThần lao xuống dưới.19.Hôm đó, Thiệu Lan Hiên hôn mê suốt một tháng mớitỉnh lại.Cảnh sát tìm thấy th* th/ể ông nội Thiệu trên sânthượng.Tử trạng thê thảm, toàn thân đầy vết thương, cổ cóhai dấu tay sâu hoắm.Kỳ lạ nhất là, sau khi khám nghiệm tử thi, phổi củaông ta đã bị xơ hóa, giống như đã ch*t từ lâu.Nhưng lời khai từ hàng xóm và đồng nghiệp lại nói,đêm trước vẫn còn thấy ông ta.Vụ án này trở thành một vụ án bí ẩn đô thị kinh dịtruyền miệng khắp nơi.Thiệu Lan Hiên thừa kế toàn bộ tài sản ông nội để lại,chuyển trường đến học cùng tôi.Thẩm Thần biết chuyện, tức đến phát đi/ên."

Chị đã hứa với em là không lén chơi với anh ta nữamà!"

Thiệu Lan Hiên an ủi: "Bây giờ tôi và chị cậu là bạnhọc, tôi công khai rủ cậu ấy chơi đấy nhé."

Những ngày sau đó, ba đứa chúng tôi ngày ngày cùngđi học về.Chuyện làm bài tập cũng từ một mình Thẩm Thầnlàm giúp, biến thành hai đứa con trai cùng giúp.Điều duy nhất khiến tôi còn canh cánh, là từ hôm đó,tôi không còn thấy bóng dáng bà nội Nguyệt Anh nữa.Tôi cứ tưởng bà đã đồng quy vu tận với ông nội Thiệurồi, không ngờ có một hôm tôi tỉnh dậy, lại thấy bàđứng bên giường tôi, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi:"Con nhóc kia!

Không phải nói sẽ lập bài vị, sáng tốithờ cúng bà sao?

Bài vị của bà đâu hả?!"

Ngoại truyện:Tôi luôn tò mò, đàn anh khóa trên Lý Minh Khải tr/eoc/ổ trong lớp học và cô giáo Quan rốt cuộc có qu/anh/ệ gì, nhưng không có manh mối nào.Một lần nghỉ lễ, tôi về nhà sớm, quên mang bài tậpnên quay lại lấy.Tình cờ thấy đèn trong lớp vẫn sáng, loáng thoángthấy cô Quan đứng dưới quạt trần, vừa nói chuyệnvừa lau nước mắt.

Sau này tôi mới biết, Lý Minh Khải thật ra là con traicủa cô Quan và thầy Lý.Hơn hai mươi năm trước, anh ấy cũng là học sinh củatrường chúng tôi.Vì cha mẹ đều là giáo viên, cô Quan quản rất nghiêm,luôn m/ắng mỏ vì anh ấy chỉ lo chơi bóng, không chịuhọc hành.Một lần cãi nhau, Lý Minh Khải nghĩ quẩn, đã tr/eo c/ổt/ự s*t ngay trong lớp học.Cô Quan bao năm nay vẫn ở lại dạy ở lớp đó, là đểtưởng nhớ con trai mình.(HẾT)
 
Hệ Liệt Thiên Đồng
Hệ Liệt Thiên Đồng (Phần 9) - ĐÊM GIAO HÀNG KINH HOÀNG


Quán ăn vặt của tôi ba ngày liên tiếp nhận được tiền âm phủ, tôi đến tận nơi đòi thì bị kéo vào cuộc đ/á/nh cược sinh tử.Tôi nhìn mấy x//á/c sống trước mặt rõ ràng đã ch3t mấy ngày rồi, sau đó lạnh lùng cười khẩy:"Được thôi!

Thua thì đừng có giở trò đấy nhé!"

Tôi - Thẩm Đồng dám lấy cả mạng mình ra đ/á/nh cược, thua rồi kiếp sau các người cũng chẳng trả nổi đâu!1Kỳ nghỉ hè năm hai đại học, tôi không về quê và thuêmột căn nhà nhỏ mở quán ăn vặt gần khu đại học.Chủ yếu là vì "Ngôi nhà m/a bách qu//ỷ dạ hành" củachúng tôi bị người ta tố cáo là quá chân thật, dễ dọasợ trẻ em.Cơ quan chức năng bắt chúng tôi tạm dừng để chỉnhđốn.Chỉnh đi chỉnh lại mấy lần, lượng khách chẳng cònbao nhiêu, nên chúng tôi dứt khoát đóng cửa quáchcho rồi.Giang Nghiên thì đi du lịch, tôi thì dùng tiền dành dụmđể mở quán ăn vặt.Tiền thuê mặt bằng, phí sang nhượng, trang trí, thuêngười... gần như tiêu hết sạch.Nửa đêm 12:30, tôi đang ngồi sau quầy tính sổ sáchchuẩn bị đóng cửa.Cậu đàn em làm thêm tên Lý Cường, cầm hộp đồ ănnhìn tôi, muốn nói lại thôi.Tôi ngẩng đầu hỏi:"Sao thế?"

Cậu ta ấp úng: "Chị...

đơn này mình có thể không giaođược không ạ?"

Tôi cười: "Mệt rồi à?"

Lý Cường nhăn mặt: "Không phải... số này ba ngàyliên tiếp cứ đúng nửa đêm lại gọi đến đặt đồ ăn.

Lầnnào cũng đặt bốn phần bún xào, trả tiền mặt.

Họ đưaem 100 tệ, em trả lại 40.

Nhưng lúc em về đưa tiền lạicho chị thì không hiểu sao... số tiền đó lại biến thànhtiền âm phủ."

"Em tưởng mình nhìn nhầm, không dám nói với chị, tựmóc tiền ra đền.

Nhưng lương em có 10 tệ một giờ,ngày nào cũng mất hơn 30 tệ thế này em chịu khôngnổi..."

Tôi ho khan một tiếng:"Khụ!

Còn trẻ mà, đừng kêu ca tiền ít!"

Nhìn cậu ta đeo kính cận tới 8 độ, tôi trêu:"Cận nặng thì vẫn là cận, chứ không phải m/ù?Không phân biệt nổi tiền thật với tiền âm phủ à?"

Lý Cường tức sắp khóc: "Em thề là em không nhìnnhầm thật mà!"

"Dù sao...

đơn này em không giao nữa đâu.

Mấy hômnay em mất hơn trăm rồi đó!"

Tôi biết gần đây cậu ta có bạn gái, tiêu xài nhiều,không về quê nghỉ hè mà ở lại làm thêm.Nhìn khu phố ăn vặt ngoài cửa đã yên ắng, tôi an ủi:"Thôi được rồi, em dọn dẹp đi, về nghỉ sớm.

Đơn nàyđể chị giao."

Tôi cầm lấy ba tờ tiền âm phủ mà Lý Cường đưa.

Tôimuốn xem xem, ai dám đến ăn "chùa" ở quán Ăn VặtThẩm Thị của tôi!2Địa chỉ giao hàng là một khu chung cư cũ gần đây.

Toàn người lớn tuổi hoặc lao động nhập cư sống.Tôi lái chiếc jeep nhỏ của mình đến nơi."

Chung cư Trần Huy, Tòa 6, Căn 604, Dãy 3..."

Nửa đêm thế này mà không có thang máy, chỉ vì mấyđồng tiền, đúng là xui thiệt.Loại đơn thế này, nhận là "c/âm nín một đời".Đến cửa phòng 604, bên trong vang lên tiếng xào xạcnhư đang chơi mạt chược.Tôi gõ cửa.Có người bên trong hỏi vọng ra:"Ai...

đó...?"

Tôi nhíu mày, âm khí nặng quá, không giống ngườisống?Tôi đáp:"Giao đồ ăn!

Bún xào của anh đây, bốn phần, mở cửađi."

Một lúc sau, cánh cửa hé ra một khe nhỏ, thò ra mộtbàn tay trắng bệch không còn chút m//áu, đưa chotôi một tờ tiền âm phủ in chữ "Ngân hàng Âm phủ".Sau đó chụp lấy túi đồ ăn từ tay tôi, định kéo vàotrong.Tôi lập tức giữ ch/ặt lại.Người bên trong gi/ật mình, giọng cũng vội vã hơn:"Không cần thối đâu!"

Tôi cười lạnh:"Sao tới lượt tôi thì lại không cần thối?

Nghĩ tôi dễ bịb/ắt n/ạt à?"

Liếc qua bàn tay kia:"Ồ?

Th/ối r/ữa rồi, ch3t được mấy ngày rồi?"

Tôi đ/á mạnh cửa, cánh cửa mở toang.Trong phòng khách nhỏ, một bàn mạt chược được đặtở giữa, có ba người đang ngồi.Một người đàn ông trọc đầu, một người đàn ông ôngg/ầy gò đeo kính, và một bà cô tóc xoăn.Người tôi đang giữ là một người đàn ông m/ập mạp tocon.Mặt ai nấy đều tím tái, x//á/c đã có vết loang lổ, mắttrắng đục, vẫn máy móc chơi mạt chược.Dưới đất còn có mấy hộp bún xào trống không, đúnglà từ quán tôi.Hừ, c/ắt lông cừu mà c/ắt từ tôi hả?

Có giỏi thì ăn mộtmình đi!Đúng là giờ ai cũng đặt qua app, chỉ có nhà tôi cònnhận điện thoại.Những người này có vẻ không biết mình đã ch3t.

Gãm/ập gắt lên:"Cô làm gì vậy?

Tốt bụng ủng hộ làm ăn mà còn bịch/ửi?"

Bà cô tóc xoăn nói: "Đúng đó, con gái mà hung dữ vậysau này ế đấy!"

Tôi trợn mắt: "Người ch3t mà cũng đặt đồ ăn?

Mấyngười tiêu hóa nổi không?"

3Vừa dứt lời, sắc mặt bốn người họ lập tức biến đổi.Da chuyển tím đen, thất khiếu rỉ m//áu.

Cửa sau lưngtôi đóng sầm một cái.Người đàn ông trọc đầu gầm lên: "Đã tới thì đừnghòng rời đi!"

Bà cô tóc xoăn: "Đến đây cô bé, chơi với tụi chị vài vánnhé!"

Người đàn ông đeo kính: "Thanh niên đừng nóng nảy,cô muốn tiền đúng không?

Thắng rồi hãy nói!"

Tôi biết bọn họ không có ý tốt, cũng chẳng sợ, bỏ tayông m/ập ra, đi tới bàn mạt chược ngồi xuống."

Chơi gì đây?

Nói thử coi?"

Bà cô tóc xoăn cười nham hiểm: "Muốn ăn, muốnphỗng gì cũng được, cách ù bài cũng tự do."

Tôi liếc: "Tôi còn phải tắt đèn đóng cửa, không thểchơi mãi đâu?"

Ông trọc đầu quát:"Vậy thì bốn vòng!

Chơi bốn vòng phân thắng bại!"

Bảo chơi mạt chược hả?

Tôi tỉnh liền!Tôi thích chơi mạt chược nhất.

Khi tôi ở nhà không cóđi học, mẹ và bà ngoại hay gọi tôi chơi cùng.Thắng không lấy tiền, thua không giở trò, được các cụkhen hết lời.Vào bàn, tôi ù luôn một ván Thanh Nhất Sắc.Tiếp theo là Cán Thượng Khai Hoa.Rồi tới Hải Đế Lao Nguyệt.Ba x//á/c sống đều kinh hãi.Ông m/ập không chịu nổi, định nhìn tr/ộm bài tôi, bịtôi dán bùa trấn yểm tại chỗ."

Lớn vậy rồi còn ăn gian?

Đợi đấy, lát nữa tới lượt ôngđấy!"

Tay nghề tôi luyện từ nhỏ, bốn x//á/c sống thay phiêncũng chẳng đọ lại.Chơi xong bốn vòng, tôi đặt bài lên bàn, chìa tay: "Hếtrồi, thua thì trả tiền đi?"

Bà cô tóc xoăn tức tới nỗi kêu như ngỗng.Bọn họ định cược lấy mạng tôi, làm gì có tiền trả?Tôi thấy bọn họ trừng mắt nhìn tôi, dường như nuốtkhông trôi mà lại chẳng làm gì được.Tôi cười khẩy, móc bút bi và sổ ghi thực đơn ra, bắtđầu tính toán với từng người.Tôi chỉ vào bà cô: "Trương Nguyệt Hà sinh năm 1936!"

Chỉ vào ông trọc: "Hứa Tường Khánh 1945!"

Chỉ ông đeo kính:"Lâm Trụ Căn 1958!"

Cuối cùng là ông m/ập: "Còn ông, Vương Tiểu Bảo...phụt!

1974!Tôi thấy dương thọ ông chẳng còn bao lâu đâu, kiếpsau cũng thua tôi tiếp thôi!"

Bốn x//á/c sống cuối cùng cũng hiểu, đã đụng phảingười mệnh cứng rồi.Bọn họ r/un r/ẩy hỏi tôi: "Cô... rốt cuộc là ai?"

Tôi thu bút, khoanh tay, bắt chéo chân nhìn họ:"Không giấu làm gì, tôi họ Thẩm, tên một chữ Đồng!Hoặc, các người cũng có thể gọi tôi là: Thiên Đồng!"

4Lúc này mấy cái x//á/c kia mới ý thức được là mìnhđã ch3t, vừa rồi cá cược với tôi là cược dương thọ."

Người với m/a đ/á/nh bạc là đ/á/nh tiền, m/a vớingười đ/á/nh bạc là đ/á/nh mạng."

"Các người đều đã cược thua dương thọ cho tôi rồi, thìđừng có mỗi tối đ/á/nh mạt chược quấy rầy hàngxóm nữa, ký giấy b/án thân rồi theo tôi đi!"

Tôi vỗ bản hợp đồng soạn sẵn xuống trước mặt bốncái x//á/c.Bọn họ bắt đầu khóc lóc om sòm, muốn nuốt lời."

Hu hu hu, tôi đâu biết mình ch3t đâu!"

"Đúng đó, tôi đang chơi mạt chược ngon lành, sao tựdưng lại ch3t chứ?"

"Tôi không phục!

Tôi ch3t thì phải đi đầu th/ai chứ!

Tạisao lại phải làm trâu làm ngựa cho cô?"

"Ờ...

đại sư, tôi có thể biết mình ch3t như thế nàokhông?"

Tôi liếc mấy cái x//á/c kia, bước vào bếp, thấy cái bếpngổn ngang, nồi canh bị trào ra ngoài rồi chỉ vào nồithịt hầm đã mốc meo:"Thấy chưa?

Thịt hầm trào ra ngoài, dập lửa, gây rò rỉkhí gas."

"Các người đ/á/nh mạt chược mà không mở cửathông gió, ngộ đ/ộc khí gas mà ch3t đấy."

"Còn nữa, các người ch3t kiểu này là ch3t bất đắc kỳtử, chưa hết dương thọ đã phải chuyển sang tính âmthọ rồi, phải sống 'hết giờ' mới được đi đầu th/ai."

"Giờ hay rồi, thua hết cho tôi rồi, giờ vừa đi làm vừa'sống nốt' nhé!"

"Tôi mới mở quán ăn vặt, còn thiếu vài người làm tạpvụ đấy hehe"Bộ mặt tư bản á/c đ/ộc của tôi khiến m/a còn phảilắc đầu, x//á/c sống nghe xong cũng phải thở dài.Bà cô tóc xoăn - Trương Nguyệt Hà khóc òa: "Trời ơi!Giờ tôi phải làm sao đây?"

"Tôi lén con gái đi đ/á/nh bài, nếu nó biết tôi ch3t,chắc chắn sẽ m/ắng tôi ch3t mất!"

Tôi: "Yên tâm đi, nó không m/ắng ch3t cô đâu, vì côch3t rồi mà."

Hứa Tường Khánh: "Tôi mới lĩnh lương hưu có mấynăm, mỗi tháng được hơn tám nghìn tệ đấy!"

Tôi: "Thì coi như đóng góp cho ngân sách quốc giađi!

Ý thức cao thế còn gì."

Bọn họ tiếp tục khóc lóc, còn tôi thì từng câu từng câu"phản đò/n" lại hết."

Được rồi được rồi, đừng càm ràm nữa, mau ngồi vàochỗ, tôi phải báo cảnh sát rồi."

Chú m/ập Vương Tiểu Bảo sững người, hỏi tôi: "Báocảnh sát làm gì?"

Tôi: "Gọi người nhà các người đến nhận x//á/c, làmgiấy chứng tử, hỏa táng các thứ."

Cả đám x//á/c: "A a a a a!!!"

Tôi mặc kệ tiếng gào rú như m/a kêu qu//ỷ khóc, cẩnthận không đụng vào đồ đạc trong nhà, nhanh chónglùi ra đến gần cửa, rút điện thoại gọi."

Trời ơi cảnh sát ơi, có chuyện lớn rồi, có người ch3trồi!"

"Tôi gặp chuyện tâm linh kỳ quái rồi nè!!"

5 Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đến nơi.Vào nhà xem một cái, ôi trời ơi, ch3t những bốn người.Họ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.Tất nhiên tôi thành thật khai báo những gì có thể nói.Vừa nói vừa khoa tay múa chân:"Chú cảnh sát ơi, tôi cũng đâu biết xảy ra chuyện gìđâu!"

"Là mấy sinh viên làm thêm ở quán ăn của tôi bảodạo này có người dùng tiền âm phủ để trả tiền.

Tôinghĩ chắc có kẻ muốn ăn quỵt nên đích thân đếnxem."

"Đến đây, tôi gõ cửa giao đồ ăn, kết quả người ta lạidùng tiền âm phủ!"

"Không phải là b/ắt n/ạt người tốt sao?

Tôi mới đạpcửa xông vào!"

"Không ngờ, tôi vừa đạp cửa ra thì bên trong có bốncái x//á/c ngồi đó rồi!!"

Nói xong, tôi còn níu tay áo cảnh sát, khóc rống lên:"Chú cảnh sát ơi, chú là thanh thiên đại lão gia, xinhãy làm rõ trắng đen, chuyện này thật sự không liênquan gì đến tôi đâu!"

"Tôi chỉ là một người bình thường, mở quán ăn vặt đểtrải nghiệm cuộc sống thôi."

"Tôi nói thật là tinh thần tôi rất bất ổn rồi, chắc phải đibệ/nh viện khám, gặp bác sĩ tâm lý tư vấn một chút."

Vì là vụ án ch3t người nên cảnh sát đến cả một tổ đội.Họ khó chịu vì tôi nói quá nhiều, hỏi tôi có thể phối hợplấy lời khai không.Tôi: "Không được, tôi xúc động quá, cần nghỉ chútđã."

Một chú cảnh sát nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: "Côgái, tôi thấy cô không cần nghỉ, tôi mới cần nghỉ nè."

Một chú cảnh sát khác bên cạnh cũng nói: "Khôngđùa đâu, một lúc ch3t bốn người, đúng là cần hít thởlấy lại bình tĩnh."

Tôi phải cho lời khai đến tận sáng mới được thả ra khỏiđồn.Vừa mở điện thoại ra xem thì thấy Lý Cường gọi chotôi hơn chục cuộc.Gọi lại thì nghe thấy tiếng la lối của cậu ta từ đầu dâybên kia:"Chủ quán!

Chị đi đâu rồi?

Sao cả đêm không vềvậy?"

Tôi vừa cắn miếng bánh bao thịt m/ua bên đường vừanói:"Sao thế?

Tôi ở đồn cảnh sát cả đêm, điện thoại đểchế độ im lặng."

Lý Cường sững người: "Đồn cảnh sát?

Chủ quán đừngnói là chị tức vụ người ta ăn quỵt không trả tiền rồi đ/á/nh mấy ông già đó đấy nhé?"

Nghe cậu ta nói "mấy ông già đó", bốn cái x//á/cđang đứng bên cạnh tôi quay sang nhìn tôi đầy oán h/ận.Tôi thấy họ nhìn mình, không hề sợ hãi, đưa bánh baora: "Ăn không?"

Rồi nở một nụ cười bất lương: "À quên, các người đâucó ăn được."

Lý Cường bên kia đầu dây nghe mà m/ù mờ khônghiểu, sốt ruột hỏi:"Chị ơi!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi đáp: "Không sao đâu, về tôi kể cho, cúp máy đây."

Tôi định quét mã xe đạp công cộng để về, rồi lái xe đi.Nhưng lại thấy bên đường có một người phụ nữ mặcđồ đỏ đang đứng đó.Giữa ban ngày ban mặt mà lại cầm dù che nắng.Tay chân và mặt của cô ta trắng đến mức chẳng cònchút m//áu nào.Bốn cái x//á/c sau lưng tôi sợ hãi đến mức chen nhaunhảy lên lưng tôi.Tất cả đều bám lên người tôi.Luồng âm khí lạnh đến mức làm tôi đ/au bụng, suýtthì nôn ra cái bánh bao mới ăn, cảm giác như đangcõng cả một ngọn núi trên lưng vậy.

6M/a qu//ỷ cũng có phân cấp bậc.Thông thường, chia làm sáu màu: xám, trắng, vàng,đen, đỏ, và xanh.Trong đó xám là yếu nhất, xanh là mạnh nhất.Như bốn con m/a chơi mạt chược kia thì thuộc loạim/a trắng, là những h/ồn m/a mới ch3t không lâu.M/a đỏ thường là ch3t oan, t//ự s//át, không camlòng rời khỏi nhân gian, là lệ qu//ỷ oán khí rất nặng,cực kỳ nguy hiểm.Thấy tôi nhìn cô ta, nữ qu//ỷ áo đỏ cũng quay đầu lạinhìn, nhưng đôi mắt của cô ta lại trắng dã, không cócon ngươi.Tôi lập tức thấy căng thẳng.Tối qua thu phục bốn con m/a mạt chược kia đã haotổn không ít linh lực, lại còn bị cảnh sát tra hỏi suốtđến sáng.Nếu nữ qu//ỷ áo đỏ này đến gây sự, tôi e là không đủsức chống đỡ.Đang lo lắng, bỗng thấy cô ta khom người, bò rạpdưới đất, mò mẫm tiến lại gần.

Cây dù trắng đầy khí chất cũng vứt bừa trên đất, thỉnhthoảng còn đưa mũi hít hít.Bà cô tóc xoăn, Trương Nguyệt Hà, đang cưỡi trênlưng tôi kêu lên:"Biết rồi!

Cô ta... cô ta bị đục thủy tinh thể!"

"Đục thủy tinh thể...?"

Đúng là làm tôi muốn bật cười.Tôi thấy nữ qu//ỷ áo đỏ bò mãi mà chỉ được vài mét.Nghĩ đến việc cần phải quan tâm người...

à không,quan tâm m/a khuyết tật, tôi hỏi:"Chị ơi, chị định đi đâu thế?

Có cần tôi đưa một đoạnkhông?"

Biết sao được, tôi là người tốt, tâm địa thiện lương.Không ngờ nữ qu//ỷ áo đỏ lại nhận ra tôi, đưa tay ragọi:"Thiên Đồng đại nhân..."

"Hãy giúp tôi... tôi muốn lấy lại đôi mắt của mình..."

Lúc này tôi mới nhận ra, cô ta không phải bị m/ù dobệ/nh, mà là không còn mắt nữa.Bốn con m/a mạt chược hóng chuyện lập tức nhảykhỏi lưng tôi:"Em gái ơi, mắt em bị sao thế?"

"Nghe nói nữ qu//ỷ áo đỏ oán khí rất nặng, em ch3tkiểu gì vậy?"

"Có gì cứ nói với sếp bọn chị, sếp chị lợi hại lắm!"

"Đừng tin nó!

Con nhỏ đó tâm đen như than, coichừng bị nó lừa!"

Cái gì vậy trời?Tôi dù gì cũng là chủ n/ợ kiêm sếp của bọn họ, vậy màbọn họ dám nói x/ấu tôi trước mặt người ngoài?Tôi tiến lại, đưa cho cô ta một tấm danh thiếp:"Chào chị, tôi là Thẩm Đồng, chủ tiệm ăn vặt ThẩmThị.

Đây là danh thiếp của tôi."

Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi vào số này.

Đặt món quaapp, bọn tôi giao tận nơi..."

Nữ qu//ỷ áo đỏ nghe vậy có vẻ rất tức gi/ận, mặt lúctrắng lúc đen, sau đó chuyển sang xanh lét:"Các người đang đùa giỡn tôi phải không...?"

Tôi không có mắt, sao mà nhìn được?!"

Tôi đ/ập trán một cái: "À há!

Thế để tôi đọc cho chịnghe nhé..."

Còn chưa kịp nói xong, cô ta đã gào lên: "Đủ rồi!

Tôikhông có điện thoại, lấy gì gọi cho cô?!"

Tôi là người b/án hàng chuyên nghiệp, sao có thể dễdàng từ bỏ cơ hội khi có khách hàng chứ?"

Tôi có một người bạn mở tiệm đồ tang, bên đó cóđiện thoại kiwi 15 Pro Max đời mới nhất, chị muốnkhông?

Tôi bảo anh ta đ/ốt cho chị một cái, giá cảhợp lý..."

Nữ qu//ỷ áo đỏ cuối cùng cũng thật sự nổi gi/ận."

Đủ rồi!

Tôi nghe nói Thiên Đồng nhân hậu lắm, đãtừng giúp rất nhiều người."

Không ngờ... cũng chỉ là kẻ sắt đ/á, trong mắt chỉ cótiền!"

Tôi: "Chị nói vậy... thì nói đúng rồi đấy.

Em trai tôiThẩm Thần hay bảo tôi vì quá tốt nên nhìn cứ như đồngốc."

Lời tôi khiến nữ qu//ỷ áo đỏ á khẩu không nói nên lời.Một lúc lâu sau, cô ta mới dịu xuống, hỏi đầy u oán:"Cô không thể... vì thấy tôi đáng thương mà chủ độnggiúp sao?"

Tôi nghiêm túc: "Được."

Cô ta còn tưởng tôi sẽ từ chối, mắt đã rớm lệ m//áu.Chỉ một chữ "được" của tôi, khiến cô ta nghẹn họngkhông nói được gì.Cuối cùng, cô ta bắt đầu kể lại oan tình của mình.7Nữ qu//ỷ áo đỏ tên là Lưu Tam Nương, vốn là yêu tinhtu hành trong núi.Tu luyện năm trăm năm mới thành hình người, ngàythường sống nhờ hái th/uốc trong núi.

Một ngày nọ, trong lúc hái th/uốc, cô ta c/ứu đượcmột người đàn ông rơi từ vách núi xuống.Người đó tên Nghiêm Hoài, là người kinh thành, mắt bịcành cây rạ/ch nát nên m/ù, chân cũng g/ãy.Lưu Tam Nương thấy anh ta đáng thương, liền c/ứu vềchăm sóc, chữa bệ/nh mà không quản vất vả.Thời gian sau, Nghiêm Hoài hoàn toàn khỏi bệ/nh.

Vìcảm kích, hai người kết làm vợ chồng, sống hạnhphúc bên nhau.Lưu Tam Nương tưởng rằng họ sẽ sống bên nhau trọnđời.Nhưng dần dần, Nghiêm Hoài hay ngồi trước cửa thởdài nhìn về phía chân núi.Thấy chồng u sầu, cô hỏi:"Phu quân, chàng có tâm sự gì sao?

Chẳng lẽ hối h/ận vì đã lấy thiếp, không muốn ở lại trong núi?"

Nghiêm Hoài đáp hắn không hối h/ận, nhưng hắn nhớmẫu thân già yếu ở nhà, không biết bà thế nào saumột năm hắn mất tích, trong lòng rất lo lắng."

Ta chỉ muốn về nhà một chuyến, thăm mẹ lần cuối.Nhưng giờ ta bị m/ù, tự lo còn khó, làm sao về được?"

Lưu Tam Nương đã yêu sâu đậm, làm sao đành lòngthấy chồng đ/au khổ?Liền tiết lộ thân phận yêu tinh của mình.Nghiêm Hoài không những không gh/ét bỏ, còn cảmơn vì cô đã c/ứu mạng, thề nguyện không rời xa.Lưu Tam Nương cảm động, quyết định cho chồngmượn đôi mắt của mình để anh ta có thể về nhà.Hai người hẹn ước: trong ba tháng phải quay về, nếukhông sẽ không thể đổi lại mắt nữa.Nghiêm Hoài lấy được mắt, đôi mắt đã có thể nhìnthấy trở lại.Đêm trước khi đi, anh ta ôm cô, tha thiết nói:"Nàng đối với ta thật lòng, ta nhất định không phụnàng!"

Thế nhưng ba tháng trôi qua, Lưu Tam Nương chờ mãikhông thấy người quay trở về.Muốn xuống núi tìm chồng, nhưng không hiểu thế tục,lại m/ù lòa, nên rất khó khăn.Thảm nhất là trên núi bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn.Cô chạy không kịp, bị th/iêu ch3t, trở thành oán linh.Đợi mấy trăm năm vẫn không thấy chồng trở lại, càngchờ càng oán.Cuối cùng trở thành lệ qu//ỷ áo đỏ.Nghe xong, bà cô tóc xoăn than:"Cô em, do em ít xem phim đó, đàn ông bên đườngkhông nên nhặt bừa!"

Tôi: "Nói hay lắm, nhưng vài trăm năm trước thì lấyđâu ra Tivi?"

Ông già g/ầy khô đét nói: "Tôi thấy chồng cô rõ ràngcố tình không quay lại, định chiếm mắt của cô luôn.Biết đâu, đám ch/áy kia cũng do hắn phóng hoả!"

Tôi: "Ý kiến hay, tôi hoàn toàn đồng ý."

Lưu Tam Nương nghe xong, tức đến thất khiếu chảym//áu."

Đến khi ch3t rồi tôi mới hiểu ra, tên cặn bã đó là kẻcư/ớp mắt, không muốn trả lại cho tôi!"

Ông m/ập nói: "Nhưng nếu như cô nói, cô ch3t mấytrăm năm rồi.

Con người sao sống lâu vậy được?

Cókhi chồng cô đầu th/ai mấy chục kiếp rồi ấy!

ThẩmĐồng dù có bản lĩnh cũng bó tay!"

Tôi càng đồng ý: "Đấy đấy, chuyện này tôi chịu thôi."

Lưu Tam Nương nghiến răng: "Hắn có mắt của tôi, dùcó đầu th/ai, tôi cũng tìm ra!"

Tôi khoát tay: "Vậy cô đã tìm được rồi, còn đến tìm tôilàm gì?"

Lưu Tam Nương tức tối: "Hắn có cao nhân giúp đỡ, tôibiết chỗ mà không vào được!"

Tôi khó xử nhìn cô ta:"Cô biết đấy, kẻ cô muốn trả th/ù là người sống, ngườisống không thuộc thẩm quyền của tôi, cô phải đi tìmcông an.

Với lại, chuyện cô kể là kiếp trước, đâu liênquan gì đến hắn đời này?"

Lưu Tam Nương lập tức tỏa ra khí đen dày đặc."

Ý cô là... không muốn giúp tôi?"

Cô tin không, tôi sẽ đeo bám cô không rời?!"

Cô ta mà dọa kiểu khác thì còn có thể khiến tôi lo.Nhưng tôi là ai?

Cả nhà đầy bài vị, trên người dắt theobốn con m/a đây, tôi sợ cô ta bám sao?Tôi cười khẩy: "Bám đi, vừa hay chỗ lễ tân đang thiếungười."

8Ra đi một mình, về mang theo năm con m/a.Lý Cường đang lau nhà trước cửa, thấy tôi về thì vôcùng mừng rỡ: "Sếp!

Cuối cùng sếp cũng về!"

Nhưng vừa đến gần tôi liền rùng mình: "Lạnh thế...?"

Tôi từng xem bát tự của cậu ta, khá cứng, không dễnhìn thấy m/a trừ khi cực xui.Tôi dụi mũi, ho khan: "Khụ, máy lạnh tiệm mình mạnhquá đó mà.

Đã bảo cậu đừng bật lạnh vậy rồi, phíđiện!"

Lý Cường nhìn cái máy lạnh cũ kỹ, cãi: "Em đâu cóbật, máy lạnh có mở đâu!"

Tôi tranh thủ chạy lên gác: "Thôi khỏi chối, tại cậu tốiqua không chịu đi giao hàng, hại tôi mệt gần ch3t.Buồn ngủ lắm rồi, tôi ngủ chút, cậu coi tiệm nhé, có gìgọi tôi."

Lý Cường không phục, muốn hỏi thêm nhưng tôi đãchạy mất.Uống một viên th/uốc trị suy nhược th/ần ki/nh củaTiêu Thanh Chi đưa, tôi chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, tôi như nhìn thấy chính mình trải qua cuộcđời của Lưu Tam Nương, đến khi bị th/iêu trong lửa,đ/au đớn đến nỗi tôi tỉnh giấc.Mở mắt ra liền thấy Lưu Tam Nương đang đứng ở đầugiường, nước mắt rơi lã chã.Tôi lạnh nhạt hỏi: "Cho tôi xem mấy thứ đó làm gì?"

Lưu Tam Nương: "Tôi không cam lòng... hu hu hu... tôimuốn b/áo th/ù!"

"Mắt tôi... mắt của tôi... mắt của tôi..."

Cô ta vừa khóc vừa lẩm bẩm, ồn đến mức đầu tôi ongong.Tôi vừa định lên tiếng thì Liễu Thanh gia gia trong cơthể tôi đột nhiên thức tỉnh và nói:"Đồng Đồng, cô gái này thật đáng thương.

Bị kẻ phụtình cư/ớp đi đôi mắt, dù đầu th/ai bao nhiêu kiếp, đờiđời kiếp kiếp vẫn bị m/ù.

Bản thể ta là rắn, còn cô ấylà loài trăn, hậu duệ của ta.

Có thể nể mặt ta mà giúpcô ấy một tay không?"

Tôi vốn cũng định giúp, nghe gia gia mở miệng cầutình, bèn mỉm cười:"Ông đã lên tiếng, tất nhiên là phải giúp rồi."

Rồi quay sang nhìn Lưu Tam Nương:"Nói kỹ tôi nghe đi."

Thì ra, đời này Nghiêm Hoài tên là Lâm Bác Hào, làmột thầy bói.Tôi: "Ồ, đồng nghiệp hả?"

Lưu Tam Nương nói:"Hắn chiếm mắt tôi, có thiên nhãn, nhìn thấy khí vậncon người."

Ngày trước giúp vài người quyền quý, nổi danh tronggiới, giờ là đại sư nổi tiếng ở thành phố.

Giới quanchức, minh tinh đều tìm hắn xin chỉ dẫn.

Đúng là hắncũng có bản lĩnh, nhưng trong nhà lại thờ một bứctượng đen sì.

Tôi muốn tìm hắn cũng không vào nổi!"

Tôi gật đầu:"Rồi.

Biết rồi."

Cho tôi địa chỉ nhé...

Ơ, mà chị đoán xem?

Có khi nàongay cả tôi... cũng vào không được không!"

9Tất nhiên, cách là do người nghĩ ra.Tôi đã đồng ý rồi thì nhất định không thể sợ khó mà lùibước.Ngay lập tức tôi rút điện thoại ra gọi cho Lý TrángTráng."

Cậu tra giúp tôi xem Phó Tử Minh có bất động sản ởkhu Thúy Liễu Uyển không?"

"Tôi vừa nhận một đơn hàng, chỗ khu cao cấp đó tôikhông phải chủ nhà thì không vào được đâu!"

Lý Tráng Tráng là ai chứ, là "máy quẹt công đức hìnhngười", là "Thuỷ Thần sống".Trong mấy năm cậu ta tiếp quản thân thể của Phó TửMinh, nhà họ Phó ăn nên làm ra, tài sản tăng gấp mấylần.Mà khu Thúy Liễu Uyển là khu nhà cao cấp hot nhấtmấy năm gần đây, cho dù lúc trước không có, giờchắc chắn cũng có rồi.Quả nhiên, Tráng Tráng vừa tra, thật sự có!Mà trùng hợp thay, lại nằm ngay cạnh nhà của LâmBác Hào, chính là "Lâm đại sư" đó!Lý Tráng Tráng ở đầu dây bên kia kích động nói:"Thẩm Đồng Đồng!

Cậu cứ đứng yên đó, tôi tới liền!"

"Tôi đã nói rồi, lúc trước nhìn tên Lâm đại sư kia đãthấy kỳ lạ rồi!"

"Hắn còn bảo trong mệnh tôi có tai kiếp, kêu tôi nhờhắn hóa giải."

"Hóa giải bà nội hắn!

Chính hắn mới là tai họa ấy!"

Lý Tráng Tráng mấy hôm nay đang ở thành phố nêntới rất nhanh.Sắp xếp cho Lý Cường và bốn con m/a đ/á/nh mạtchược canh cửa xong, chúng tôi liền mang theo "tiểuthư lễ tân" Liễu Tam Nương xuất phát.Lý Tráng Tráng là chủ nhà nên chúng tôi thuận lợi vàođược khu Thúy Liễu Uyển.Nhà họ Lâm đóng cửa im lìm, rèm cửa kéo kín mít, yênlặng đến kỳ lạ.Liễu Tam Nương mím môi, không cam lòng nói:"Tôi từng muốn xông vào, nhưng hắn bày trận trongnhà, lại có tượng thần trấn trạch, tôi vào không được,cùng lắm chỉ dọa hắn từ ngoài cửa sổ."

"Chắc là hắn cảm thấy có gì bất thường nên trốnluôn, không ló mặt ra."

Lý Tráng Tráng lấy điện thoại ra nói:"Tôi muốn xem xem tên Lâm đại sư này rốt cuộc làloại gì."

Cậu ta nhếch miệng cười, sau đó... gọi thẳng vào tiệmnhà tôi:"A lô?

Lý Cường à?

Làm cho tôi một phần bún gạoxào, địa chỉ là..."

Lý Cường bên kia vừa nghe thấy giọng Phó Tử Minh thìsuýt nữa phát đi/ên:"Phó thiếu gia, ngài đang đùa tôi đấy à?"

"Ba mươi cây số, ngoài vùng giao hàng rồi còn gì!"

"Hơn nữa, khu nhà mấy người đó, giao đồ ăn bênngoài vào được chắc?"

Tôi lập tức hiểu ý của Lý Tráng Tráng, liền chen vào:"Bảo cậu làm thì cứ làm đi, cứ ghi đơn như thế làđược, làm xong để ngoài cổng, có người lấy, khôngcần cậu mang tới đâu."

Lý Cường lúc này mới thở phào:"Sao không nói sớm!

Không bắt em đi là được, mấyngười muốn ăn đâu thì ăn!"

Vậy ai đi giao hàng?

Tất nhiên là bốn con m/a đ/á/nhmạt chược rồi.Không thì tôi mang bọn họ về làm gì?Chúng tôi chờ một lúc trong phòng, ông m/ập đã x//ách đồ ăn tới."

Bà chủ!

Đồ ăn của cô tới rồi!"

"Giao cho ai ạ?"

Tôi chỉ vào cổng biệt thự bên cạnh:"Giao cho hắn ta!"

Ông m/ập lập tức đáp:"Được rồi!"

Sau đó đi lên, đ/ập cửa biệt thự bên cạnh thình thình:"Đồ ăn đến rồi!

Ra lấy đi!"

Người bình thường thì có lẽ sẽ không thấy được ôngm/ập.Nhưng "Lâm đại sư" Lâm Bác Hào là người sinh ra đãcó linh đồng, có thể nhìn thấy âm dương.Hắn sao mà ngờ được giữa ban ngày lại thấy... m/a!Âm thanh làu bàu truyền ra từ cuộc gọi video:"Cái gì mà đồ ăn?

Tôi có đặt bao giờ đâu?"

Ông m/ập diễn rất đạt:"Đúng mà!

Địa chỉ ghi rõ là nhà anh đó, mau ra kýnhận, tôi còn phải đi giao đơn tiếp!"

Lâm đại sư cẩn trọng thật, không ra mặt mà chỉ nóivọng ra:"Cứ để trước cửa đi!"

Ông m/ập cũng không dây dưa:"Vậy tôi để đây, nhớ ra lấy nha, kẻo bị tr/ộm mất đó!"

Lâm đại sư cười nhạt:"Anh biết giá nhà ở đây bao nhiêu một mét vuôngkhông?

Ở đây toàn người có địa vị, ai rảnh mà đi tr/ộm đồ ăn của anh chứ!"

Không lâu sau, cửa biệt thự mở ra, một người đàn ôngtrông khoảng hơn 40 tuổi, dáng vẻ nho nhã ra lấy đồăn.Nhìn kỹ địa chỉ ghi trên túi, hắn không nhịn được m/ắng:"Không phải là nhà bên cạnh sao?

Giao nhầm sangnhà tôi à?

Mắt m/ù hết rồi!"

10.Ông m/ập còn chưa h/ồn lìa khỏi x//á/c đã nổi gi/ận:"Hắn m/ắng ai m/ù đấy?"

Lý Tráng Tráng vội vàng xoa dịu rồi bước ra:"Chà!

Không phải là Lâm đại sư sao?

Lâu rồi khônggặp nha!"

"Ơ?

Sao đồ ăn của tôi lại giao nhầm sang nhà anh rồi?Kỳ lạ thật!"

Lâm đại sư vừa thấy là Phó Tử Minh, thái độ lập tứcthay đổi 180 độ:"Hóa ra là Phó thiếu gia à?

Không sao, chắc nhân viêngiao nhầm thôi!"

Hắn bước ra đưa đồ ăn cho Lý Tráng Tráng, thuậnmiệng hỏi:"Gọi món gì vậy?"

Lý Tráng Tráng: "Bún gạo xào!"

Nói xong còn show cho hắn thấy phần bún đầy ớt, vớilượng ớt này mà nói có thể gây ch3t người cũngkhông ngoa.Lâm đại sư khẽ nhíu mày, như thể không ngờ Phóthiếu gia lại ăn mấy thứ không có đẳng cấp như vậy.Sau đó, hắn quay về nhà.Tôi hỏi Liễu Tam Nương:"Là hắn sao?"

Liễu Tam Nương gật đầu, nghiến răng nghiến lợi:"Là hắn!

Tôi có làm m/a cũng nhận ra hắn!"

Tôi và Lý Tráng Tráng nhìn nhau.Buổi chiều lại tiếp tục trò cũ gọi thêm một phần giaonhầm.Lần này đổi "bà cô tóc xoăn" lên sân khấu, cũng giaonhầm y chang.Lâm đại sư vẫn giữ bình tĩnh, lại mang đồ ăn qua, còntreo lên cổng nhà chúng tôi.Đến đêm, Lý Tráng Tráng tiếp tục gọi đồ ăn, lần này thìLâm đại sư không chịu nổi nữa.Gõ cửa như muốn vỡ nhà:"Phó thiếu gia, tôi có đắc tội gì với cậu đâu?"

"Cứ đùa kiểu này hoài, thấy vui lắm à?"

Lý Tráng Tráng giả bộ vô tội:"Tôi không biết gì mà, thật là kỳ quái.

Anh biết đó, tôiđâu có hay ở đây, chắc do định vị sai thôi?"

Lâm đại sư quát:"Thôi đi!

Tôi mới nghĩ ra, khu này vốn không cho giaođồ ăn vào!

Ai mang đồ tới cho cậu?

Chẳng lẽ làm/a?!"

Lý Tráng Tráng gi/ật mình, như gặp đại địch:"Ở đây không cho giao à?

Trời ơi, tôi mới biết!

Vậy mấyphần trước tôi ăn là gì chứ?

Ọe~!"

Rồi bắt đầu móc họng giả vờ ói.Tôi và Liễu Tam Nương núp bên cạnh, xem màn trìnhdiễn của Tráng Tráng mà muốn vỗ tay."

Diễn xuất của anh Tráng đỉnh gh/ê!

Không thua gìtiểu thịt tươi đâu nha, mau vào showbiz thôi!"

Lâm đại sư thấy Tráng Tráng diễn không giống giả,cũng lo lắng:"Phó thiếu gia, đừng gấp!"

Lý Tráng Tráng túm lấy tay hắn:"Lâm đại sư, c/ứu tôi với!"

"Anh xem ngôi nhà này có vấn đề gì không?

Trước đâycó ai ch3t không?"

Lâm đại sư im lặng một lúc:"Khu này mới xây, cậu là chủ nhà đầu tiên."

Lý Tráng Tráng cố chấp:"Không được!

Hôm nay quá kỳ lạ, tôi không yên tâm!"

"Anh xem giúp tôi đi, anh thường lấy bao nhiêu tôi trảgấp ba!"

Lâm đại sư vốn định không để ý, nghe đến "gấp ba"thì do dự."

Vậy...

được, cậu đợi tôi, tôi về lấy pháp khí."

11.Pháp khí của Lâm đại sư rất kỳ quái.Đó là một vật có hình dáng giống trụ kinh luân(chuyển pháp luân), nhưng tỏa ra luồng khí âm tà,dường như được làm từ xươ/ng người.Muốn tra xem căn nhà này có bị m/a ám hay khôngthì quá dễ rồi.Tôi chỉ cần gọi vài "người bạn" tới là hắn kiểm tra tớimệt.Nhân lúc Lâm đại sư bị Lý Tráng Tráng kéo đi, tôi dẫnLiễu Tam Nương lẻn vào căn nhà bên cạnh.Nhờ có Liễu Thanh gia gia giúp đỡ, tôi đã phá đượctrận pháp ngoài sân mà không làm kích hoạt thiết bịan ninh, thuận lợi vào được nhà.Liễu Tam Nương theo sát phía sau, vừa bước vào liềnrùng mình, r/un r/ẩy nói:"Chỗ này... chỗ này có gì đó không ổn, đầu tôi đ/auquá..."

Liễu Tam Nương khi còn sống là yêu xà tu luyện thànhtinh, đã ch3t mấy trăm năm, đạo hạnh không hề nôngcạn.Vậy mà giờ đây lại sợ đến mức r/un r/ẩy như vậy, xemra căn nhà này của Lâm Bác Hào quả nhiên khôngtầm thường.Vào nhà rồi, cảm giác đầu tiên chính là: sạch sẽ, quámức sạch sẽ.Ngoài ra thì hoàn toàn không có chút sức sống nào.Bước qua hành lang vào nhà, đ/ập vào mắt tôi là mộtpho tượng Hắc Phật Mẫu đen sì sì.Từ tạo hình nhìn không giống phong cách bản địa,không biết là thần linh ở đạo nào.Trên bàn thờ, ngoài bức tượng Hắc Phật Mẫu còn cónăm hũ sứ màu trắng, trên nắp đều dán bùa vàng,như thể đang trấn áp thứ gì đó bên trong.Ngay khi chúng tôi bước vào, một luồng âm phong ậpthẳng vào mặt, trong nhà tràn ngập mùi m//áu tanhvà x//á/c thối vô cùng nồng nặc.Trong mắt pho tượng Hắc Phật Mẫu kia cũng lộ rahung quang.Tôi nhìn vào chiếc đĩa trước tượng, thấy trên đó có vếtm//áu đã khô.Lập tức hiểu ra:"Lâm Bác Hào đang dùng m//áu tươi để cúng tế tàthần!"

Lời vừa dứt, một luồng hắc khí bất ngờ phóng tới mặttôi, cùng lúc đó, năm hũ sứ trên bàn thờ cũng bắt đầurung lắc dữ dội.Hắc khí lan tràn, hàng loạt tiếng gào khóc sắc nhọnvang lên trong đầu tôi như n/ổ tung.Tôi vội định thần, vận chú Kim Quang, bao phủ toànthân bằng ánh sáng màu vàng nhạt, mở thiên nhãn raquan sát.Chỉ thấy trên trần nhà có một người phụ nữ đang bò,mắt trợn lên đầy đ/ộc á/c, tuy đã là linh h/ồn nhưngtrên mặt vẫn hiện ra vết ch/áy loang lổ như bị th/iêusống.Dưới chân tôi, có một em bé trông tầm một tuổi đangbò, toàn thân đen xám như than, khuôn mặt âm uquái dị.Trước mặt tôi là một bé gái tầm mười hai, mười batuổi, tay cầm gấu bông, váy ngủ trên người bị ch/áythủng đầy lỗ, toàn thân quấn quanh bởi hắc khí.Ngoài ra còn một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi,đang ngồi trên cầu thang, cúi đầu bất động.Cuối cùng là một bé trai tầm ba, bốn tuổi, mặt mũi bịlửa th/iêu ch/áy nát, đang chạy quanh trong phòng."

Một mẹ bốn con... ch3t vì bị th//iêu sống?"

Cảnh tượng trước mắt khiến trong đầu tôi mơ hồ hiệnlên ký ức về một vụ ch/áy lớn gây chấn động cả nướchơn mười năm trước.Nguyên nhân là vì bảo mẫu ăn tr/ộm tài sản trongnhà bị phát hiện, sợ bị báo cảnh sát, nên đã đi/êncuồ/ng phóng hỏa, th/iêu ch3t bà chủ và bốn đứa trẻ.Chỉ duy nhất ông chồng còn sống.Sau đó, người đàn ông này nhận được khoản tiền bảohiểm kếch xù rồi biến mất.Chẳng lẽ...

Lâm đại sư chính là người chồng còn sốngsót trong vụ thảm án năm xưa?!Nếu vậy, tại sao hắn lại phong ấn linh h/ồn của vợcon đã ch3t thảm ngay trong nhà, lại còn dùng tàthần để trấn áp họ?!Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Liễu Tam Nương lúc nãycòn run lẩy bẩy, đột nhiên trở nên kích động:"Nghiêm Hoài, đồ cầm thú!

Kiếp trước đã th/iêu ch3ttôi, đời này lại dùng trò cũ gi3t vợ con để lừa tiền bảohiểm!"

"Thẩm Đồng!

Nhìn đi!

Họ thật đáng thương!"

"Sống thì bị th//iêu sống đ/au đớn, ch3t rồi vẫn khôngđược siêu sinh, còn bị hắn kh/ống ch/ế và giam cầm!"

Đúng lúc đó, bé trai đang bò dưới đất cũng định bò vềphía tôi.Ngay sau đó, giọng của Lâm Bác Hào vang lên từ bênngoài:– "Ai đó?!

Cô là ai?!

Đang làm gì trong nhà tôi?!"

Ô hô, bị bắt quả tang rồi!12Lý Tráng Tráng lộ vẻ vô tội: "Lộ rồi..."

Tôi giả vờ bình tĩnh: "Chuyện đó... vừa rồi tôi thấy mộtngười phụ nữ mặc đồ đỏ bay vào trong, nên mới theovào xem!

Không có gì thì tôi đi trước đây!"

Dù sao thì Liễu Tam Nương cũng đã vào trong, tôi nênrút cho rồi.Dù gì thì cô ấy là m/a, còn tôi là người.Cô ấy tự tiện xâm nhập nhà dân thì không sao, nhưngtôi làm vậy mà bị bắt thì phải vô tù.Không ngờ, Lâm Bác Hào lại không chịu thả tôi đi, ánhmắt gắt gao nhìn chằm chằm vào năm cái hũ sứtrắng trước mặt.Nếu tôi đoán không lầm, đó chính là tro cốt của vợ vàbốn đứa con của ông ta!"

Cô thấy hết rồi?

Biết hết rồi đúng không?"

Tôi vờ ngơ ngác: "Biết cái gì chứ?"

Lâm Bác Hào cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, con trai tôinói hết rồi!

Đã biết rồi, thì đừng hòng sống sót rời khỏiđây!

Thẩm Đồng, tôi biết cô là ai!

Nghe nói cô có ThiênĐồng, không biết có sánh được với Linh Đồng của tôikhông?"

Thì ra là từ đầu ông ta đã nhận ra tôi, thế mà tôi còntốn công diễn kịch.

Tôi không tiếp tục giả vờ nữa."

Lâm Bác Hào, năm đó vợ con ông bị ch3t trong đámch/áy, có phải chính ông là người đứng sau không?Ông trấn h/ồn họ ở đây, vì trong lòng có qu//ỷ, sợ bịhọ trả th/ù đúng không?Ông có biết rằng, trời có mắt, thiện á/c đều có báoứng, dù có Linh Đồng hộ thân cũng không c/ứu nổiông không?"

Lâm Bác Hào cười khẩy: "Đừng hù dọa tôi!

Có HắcPhật Mẫu bảo hộ, ai có thể làm gì được tôi?Khí tức trên người cô rất mạnh, nếu có thể bắt giữ h/ồn phách cô dùng làm của riêng, linh lực của tôi nhấtđịnh sẽ tăng mạnh!"

Nghe xong tôi cảm thấy rùng mình."

Linh h/ồn tà á/c như vậy... thật đáng gh/ét.

Tiếc làHạ Thương không có ở đây, không thì cắn ch3t ôngrồi!"

Lâm Bác Hào quát lên: "Ít nói nhảm đi!

Con trai, bópch3t nó cho ta!"

Dưới sự chỉ huy của ông ta, qu//ỷ nhi trên đất rú lênchói tai, để lộ hàm răng nhọn rồi lao về phía tôi.Cô bé ôm gấu Teddy cũng lướt tới sau lưng tôi, đôimắt m//áu đỏ ngầu, âm khí nặng nề.Tên Lâm Bác Hào này đáng ch3t thật, hại ch3t vợ conlại còn thao túng linh h/ồn họ làm chuyện thất đức.Được rồi, ông có người, tôi cũng không phải kẻ ănchay.Tôi rút ra lá cờ lệnh, tiện tay vẫy vài cái.Ngay sau đó, bà nội Nguyệt Anh mang giày cao gót,mặc sườn xám sát nách, khoác khăn lông hồ ly, phephẩy chiếc quạt lông bước ra từ luồng ánh sángtrắng."

Đồng Đồng, kêu bà nội tới làm gì thế hả?"

Theo sau là Bạch Nghiêu gia gia, mặc trường bàotrắng, khí chất tiên phong đạo cốt không che giấuđược."

Bạch Nghiêu, tham kiến thiếu chủ."

Lâm Bác Hào thấy tôi gọi người đến, lập tức ngây ra."

Các người... các người là ai?"

Bà nội Nguyệt Anh cúi xuống véo mặt qu//ỷ nhi:"Ái chà!

Thằng nhóc này!

Dễ thương quá, để bà nộithương thương nào!"

Cô bé ôm gấu Teddy định chạy trốn, bị Bạch Nghiêugia gia túm tóc lôi lại, đ/è xuống đất đ/á/nh chokhông ngóc đầu dậy nổi.Tôi và Liễu Tam Nương đều đứng hình."

Bạch Diêu gia gia của tôi đẹp trai thật, nhưng ra taythì quá nặng."

Ba con qu//ỷ còn lại thấy qu//ỷ nhi và bé gái ôm gấuTeddy bị đ/á/nh, cũng phát cuồ/ng lao về phía chúngtôi.Nhưng oán khí dù nặng, tu vi vẫn còn thấp, nhanhchóng bị bà nội Nguyệt Anh và Bạch Nghiêu gia giadọn dẹp gọn gàng.Tôi dán bùa lên trán từng con, định h/ồn chúng lại.Oán linh bị trấn, Lâm Bác Hào bị phản phệ, liên tụcphun m//áu."

Sao có thể... cô... cô lại..."

13 Tôi nhìn Lâm Bác Hào đang quỳ một gối dưới đất, cườinói:"Ông làm biết bao chuyện thất đức, chẳng qua là vìcó Linh Đồng nên mới dám làm càn.

Nếu không có nó,ông còn hại được ai nữa không?"

Vừa dứt lời, Liễu Tam Nương từ sau tôi bước ra.Cô ấy mặc váy đỏ, gương mặt trắng bệch không cóchút m//áu, đôi mắt trắng dã.Lâm Bác Hào lập tức hoảng lo/ạn, giãy giụa:"Cô muốn làm gì!

Đừng!

Đừng tới đây!"

Liễu Tam Nương giơ tay, duỗi hai ngón tay dài nhọnhướng về mắt Lâm Bác Hào.Ông ta muốn chạy nhưng bị vợ và bốn đứa con đãch3t của mình giữ ch/ặt không thể động đậy.Thì ra, sau khi Bạch Nghiêu gia gia đ/á/nh cho oánlinh tỉnh trí, cũng giải luôn phong ấn của Lâm BácHào.Giờ năm oán linh đã khôi phục ý thức, c//ăm th//ùông ta tận xươ/ng, chủ động đến trợ giúp.Liễu Tam Nương thở dài, nói với ông ta:"Nghiêm lang, chàng còn nhớ Tam Nương năm đókhông?

Đã ba trăm năm trôi qua...

đôi mắt này nên trảlại cho ta rồi!"

Dứt lời, hai ngón tay cô đ/âm thẳng vào mắt ông ta,móc ra!"

Aaaaaaaaahhhhh!!!"

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp biệt thự.Chẳng bao lâu, Liễu Tam Nương đã hồi phục thị lực,mừng rỡ nhìn tôi: "Thẩm Đồng, tôi nhìn thấy rồi!

Tôi nhìn thấy rồi!"

Vợ và con của Lâm Bác Hào cũng kéo ông ta lê khắpsàn, khi thì lên trần nhà, khi thì ném xuống đất.Chẳng mấy chốc tay chân g/ãy nát, m//áu me đầmđìa, hấp hối.Liễu Tam Nương lạnh lùng cười:"Ha ha ha!

Đồ đàn ông khốn kiếp, cuối cùng cũng cóngày hôm nay!"

Bà nội Nguyệt Anh góp lời:"Chị em à, lần sau nhớ chọn đàn ông cho chuẩn vào!"

Lâm Bác Hào bị tr/a t/ấn đến không chịu nổi, khóc lócc/ầu x/in:"Đừng gi3t tôi...

đừng gi3t tôi...Thẩm Đồng!

Không phải cô là Thiên Đồng sao?

Sao côthấy ch3t mà không c/ứu?

Không sợ bị trời ph/ạt à?"

Tôi vô tội nhìn ông ta:"Ông nói gì vậy?

Sao tôi nghe không hiểu?

Còn nữa,sao ông cứ đ/á/nh đầu mình, còn nh//ảy l//ầu suốtvậy?

Thôi để tôi gọi cảnh sát giúp ông nhé..."

Tôi bấm số gọi cảnh sát:"Alo!

Cảnh sát ạ!

Ở đây có một ông chú phát đi/ên tựhại bản thân, còn m//óc mắt ra, sắp ch3t rồi, mau đếnđi!

Còn nói là đã chỉ đạo người giúp việc đ/ốt ch3t cảnhà vợ con gì đó, thật hay giả không rõ, mau đến đi!"

Không thể không phục cảnh sát, dù tình tiết kỳ quặcđến đâu, họ cũng đến rất nhanh.Vừa thấy cảnh sát, tôi lập tức nép sau lưng họ:"Cảnh sát ơi!

Chính là ông ấy!

Cứ nhảy từ tầng lầuxuống, sắp ch3t đến nơi rồi!"

Lúc đó, vợ ông ta đang đ/ập đầu ông ta vào tường.Từ góc nhìn cảnh sát, chỉ thấy ông ta tự đ/ập đầumình.Một chú cảnh sát ngạc nhiên nhìn tôi:"Thẩm Đồng?

Sao lại là cô nữa?"

14Người bên cạnh hỏi:"Anh biết cô ấy à?"

Chú cảnh sát kia nói:"Giao hàng đó, vụ bốn x//á/c ch3t tối qua cũng là côấy báo án."

Tôi thầm kêu xui xẻo, lè lưỡi nói:"Dạ đúng rồi chú ơi, cháu cũng đâu muốn đâu, bạncháu ở kế bên, rủ qua chơi.

Ai ngờ lại nghe thấy độngtĩnh lớn vậy, tụi cháu sợ quá nên vào xem, rồi thấychú này tự hành hạ mình."

Lý Tráng Tráng đứng bên phụ họa:"Cháu làm chứng, tụi cháu nghe tiếng ồn mới vào."

Tôi thở dài: "Ai da, dạo này cháu xui quá, chắc phải đichùa cầu may quá!"

Lý Tráng Tráng: "Đi đi đi!"

Nghe thấy chúng tôi nói vậy, Lâm Bác Hào nổi đi/ên:"Thẩm Đồng!

Phó Tử Minh!

Tụi mày muốn hại ch3t taoà?

Được!

Vậy đêm nay, không đứa nào được sống!"

Lời vừa dứt, ai cũng cảm thấy lạnh toát toàn thân.Giây tiếp theo, cơ thể hắn bay lên không trung, miệngphát ra tiếng gầm như á/c qu//ỷ, da thịt đen lại nhưx//á/c ch3t.Tôi nhìn kỹ rồi kinh hãi hét lên:"Không xong rồi!

Lâm Bác Hào h/iến t/ế linh h/ồn chotà thần rồi!

Hắn muốn kéo chúng ta ch3t cùng!"

Cửa sổ và cửa ra vào lập tức đóng sầm lại, m//áu bắtđầu chảy xuống từ tường và cầu thang.Năm vo/ng h/ồn vợ con của hắn sợ hãi tà thần, lậptức chạy trốn.Cảnh sát sững sờ:"Cái... cái gì đang xảy ra vậy?"

Hắn lúc này đen như mực, vết thương toàn thân liềnlại, lao vào hai cảnh sát với tốc độ cực nhanh.Lý Tráng Tráng vội lao ra che chắn mới tránh đượcthương vo/ng.Cảnh sát nhìn cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều sợhãi:"Hắn... rốt cuộc là thứ gì?"

Nhìn thấy hắn hoàn toàn bị tà thần nhập x//á/c, tôithở dài:"Ông ép tôi ra chiêu rồi."

Tôi c/ắt tay, vẽ ra phù chú ngũ lôi trong không trung,đẩy về phía trước.Lá bùa vàng bọc lấy hắn.Lâm Bác Hào gào thét đ/au đớn, c/ăm h/ận nhìn tôi.Tôi niệm chú:"Ngũ Lôi Chính Pháp!

Phá!"

Ngay lập tức, mây đen phủ kín trời, sét đ/á/nh thẳngxuống đầu hắn.

Tóc hắn dựng đứng, mặt đen sì.Bị đ/á/nh thêm vài lần, hắn hoàn toàn mất mạng.Tượng Hắc Phật Mẫu vỡ vụn, năm hũ tro cốt cũng đổlăn ra đất.Liễu Tam Nương khóc nức nở:"Năm đó hắn th/iêu sống tôi, nay bị sét đ/á/nh ch3t,đúng là báo ứng!"

Cảnh sát r/un r/ẩy nấp sau lưng Lý Tráng Tráng, nhìntôi nghi hoặc:"Rốt cuộc là chuyện gì?

Thẩm Đồng!

Mau giải thích rõràng cho tôi!"

Ngoại truyệnVì tôi dùng pháp thuật ngũ lôi trước mặt cảnh sát gi3tch3t Lâm Bác Hào và tà thần trong người hắn, nên bịbắt về đồn.Tôi kiên quyết không nhận:"Chú cảnh sát ơi, cháu chỉ là giao hàng thôi!

Khôngphải cháu!

Thật sự không phải cháu!

Cháu hô đại thôi,làm gì có pháp thuật gì!

Hắn tự bị sét đ/á/nh ch3t, saođổ cho cháu được?

Mấy chú thấy rồi mà, cháu đâu cóđụng vào hắn!"

Tôi tưởng sẽ gặp rắc rối lớn, ai ngờ vài giờ sau đã đượcthả."

Vụ án này giao cho đơn vị khác rồi, cô đi đi."

Tôi ngơ ngác: "Đơn vị nào vậy?"

Cảnh sát nhỏ giọng: "Cô từng nghe đến cục 749chưa?"

Thấy tôi ngơ ngác, ông ấy ghé sát tai tôi:"Nhóc con, nói thật với chú đi.

Thế giới này... thực sựcó m/a à?"

Tôi: "Không!

Hoàn toàn không!

Cháu là người theo chủnghĩa duy vật, tin vào khoa học!"

Tôi quay đầu lại, thấy Tiêu Thanh Chi mặc đồng phụcđứng đợi.

"Đồng Đồng, anh Tiêu tới c/ứu em đây, vui không?"(Hết)
 
Back
Top Bottom