Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,069
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO2QzH23TLLeq3ONxoMQx_dfBYDXoPMws2dhFg0SPN7FamUU8vNSAuEtBq-xgkjYfN8uZy9QcXWnZRTNNCgO5wRtyFCvs_mw9Ydwgx_IV16TGjD9OavG2ldpJzD_VHtdhtvqGMVhAT3qnADdBNUTa-X=w215-h322-s-no-gm

Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Toàn thân nhân ngư đều là bảo vật.

Vảy cá có thể làm váy lụa, giá trị ngàn vàng.

Dầu cá có thể làm đèn giao nhân, vạn năm không tắt.

Mà cha ta, là người đánh cá giỏi nhất cả thôn.

Cho đến hôm nay, ta phát hiện trên người mình mọc ra vảy cá.​
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 1



Trên thớt đặt những miếng thịt nhân ngư đã được chặt sẵn, da cá đã bị l*t s*ch, chỉ còn lại mỡ trắng và thịt cá đỏ tươi.

Ta đứng trước bếp lò, cẩn thận dùng dao nhỏ tách thịt cá và dầu cá ra.

Nấu dầu nhân ngư là một kỹ thuật khó, nếu cắt dày, dầu sẽ lẫn thịt cá đỏ, dầu nấu ra sẽ có màu vàng, khi đốt sẽ có mùi tanh hôi, nhưng nếu cắt mỏng, sẽ lãng phí dầu cá.

Đèn giao nhân làm từ dầu nhân ngư là món đồ được giới quý tộc yêu thích nhất, một chiếc đèn giao nhân nhỏ xíu cũng có giá lên đến hàng trăm lượng vàng.

Mỗi lần nấu xong dầu nhân ngư, cha ta sẽ xem xét phần thịt cá còn lại.

Nếu phát hiện ta cắt không sạch, cha sẽ ngồi xổm xuống lặng lẽ lau nước mắt, còn mẹ ta thì gào khóc thảm thiết bên cạnh.

Bà khóc than số mình khổ, khóc cho đứa con trai chưa ra đời, khóc vì có lỗi với tổ tiên nhà họ Tống.

Đợi họ khóc xong, sẽ bắt đầu dạy dỗ ta, đó là khoảng thời gian ta sợ hãi và tuyệt vọng nhất.

Mặc dù cha ta là người đánh cá giỏi nhất cả thôn, nhưng nhà ta vẫn rất nghèo.

Quan phủ cấm dân thường mua bán các sản phẩm từ nhân ngư, dầu nhân ngư chúng ta nấu ra, da nhân ngư đã lột, và những chiếc vảy cá vàng óng ánh kia, đều do Huyện Thái gia phái người đến thu mua thống nhất.

Một thùng dầu nhân ngư nặng một cân, nghe nói ở kinh đô Thượng Kinh, có thể bán được 100 lượng vàng. Nhưng Huyện Thái gia thu mua từ chúng ta chỉ với giá một lượng vàng. Dù vậy, thôn chúng ta vẫn là thôn giàu có nhất trong vùng.

Tất cả các cô gái đều muốn gả về thôn chúng ta, dù sao thì những gia đình nông dân bình thường, cả nhà mấy người thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm chi tiêu cả năm cũng không dành dụm được nửa lượng vàng.

Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến mẹ ta ngày nào cũng cau mày.

Mẹ gả cho cha ta đã 18 năm, mà vẫn chưa sinh được một mụn con trai nào.

Bà mối trong thôn tháng nào cũng đến nhà ta, ngay trước mặt mẹ ta, nói nên để cha ta đổi một nương tử biết đẻ. Cha ta luôn lắc đầu từ chối, nói cha chỉ yêu một mình mẹ ta.

Cha đưa mẹ ta đến huyện thành khám vu y, vu y nói, cơ thể mẹ ta không có vấn đề gì, chỉ cần dùng thuốc điều dưỡng cẩn thận, trong vòng ba năm nhất định sẽ sinh được con trai.

Cha mẹ ta nghe vậy, vui mừng khôn xiết. Chỉ là thuốc của vu y, thật sự quá đắt. Đắt đến nỗi cha ta lấy hết số bạc dành dụm trong nhà ra cũng không đủ, còn nợ nần chồng chất trong thôn.

Nhưng cha mẹ ta nói, chỉ cần sinh được con trai, bán máu bán thịt cũng đáng.

Không có con trai, dù họ chết đi, cũng không có mặt mũi nào gặp tổ tiên.

"Hừ ~"

Trong gian bếp chật hẹp, tối tăm, con nam nhân ngư bị nhốt trong lồng phát ra một tiếng cười lạnh.

Ta hoàn hồn, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Chết rồi! Vừa nãy mải suy nghĩ nên cắt một miếng thịt nhân ngư quá lớn, còn vô tình ném luôn vào nồi, nồi dầu nhân ngư này hỏng mất rồi!

Lớp mỡ trắng như tuyết đang sôi sùng sục trong nồi dần chuyển sang màu vàng, trong nhà cũng tràn ngập một mùi tanh nồng khó chịu.

Loại dầu hỏng này được coi là hàng hạ phẩm, khi thu mua, quan lớn từ huyện đến, chỉ chịu trả một đồng bạc.

Một lượng vàng biến thành một đồng bạc, ta gây ra họa lớn rồi!

"Nếu ngươi có thể làm cho ta một việc, ta sẽ giúp ngươi khôi phục nồi dầu này về trạng thái ban đầu."

Từ trong lồng truyền ra một giọng nam trầm thấp, là con nhân ngư đã bị nhốt trong bếp lò nửa tháng nay.

Tất cả nhân ngư sau khi bị bắt lên bờ, đều sẽ bị nuôi nhốt trong bếp lò, để chúng nhìn thấy đồng loại của mình bị gi//ết, xẻ thịt, lột da, nấu dầu.

Cha ta nói nhân ngư trong nỗi sợ hãi, cơ thể sẽ tiết ra một lượng lớn dầu. Chúng càng sợ hãi, càng tiết ra nhiều dầu, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Có tiền, cha mẹ ta sẽ sinh được con trai, người trong thôn cũng sẽ không cười nhạo họ nữa.

Ta ngồi xổm trước bếp lò, luống cuống rút củi bên trong ra, cố gắng cứu vãn nồi dầu này.

Nhưng, tắt lửa thì có ích gì chứ? Ta chỉ muốn làm một điều gì đó, để che giấu sự sợ hãi của chính mình mà thôi.

Khi mẹ sinh ta, thực ra là mang thai một cặp long phượng.

Nhưng mẹ nói, ta trong bụng mẹ đã làm điều xấu, tranh giành chạy ra trước, còn khiến em trai chết thảm trong bụng mẹ.

Vu y đã dùng rất nhiều thuốc, mới giữ được mạng cho mẹ ta, nhưng cũng khiến mẹ ta khó có thể mang thai lại.

Ta là tội nhân của nhà họ Tống, không có ta, em trai sẽ không chết, nhà ta cũng sẽ không gánh nhiều nợ nần như vậy.

Bây giờ, ta lại làm hỏng nồi dầu nhân ngư này, ta không dám tưởng tượng sáng mai cha mẹ ta nhìn thấy nồi dầu này sẽ có biểu cảm gì.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 2



Vì chúng ta đánh bắt quá nhiều, nhân ngư ngày càng ít đi.

Nhà ta năm nay cũng chỉ bắt được hai con nhân ngư mà thôi. Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cha mẹ, ta sợ hãi nuốt nước bọt.

Không được, ta phải tìm cách bảo toàn nồi dầu này.

"Ngươi, ngươi thật sự có cách sao?"

Ta ngồi xổm xuống nhìn con nhân ngư bẩn thỉu trong lồng, khuôn mặt nghiêng anh tuấn của hắn ẩn trong ánh nến nửa sáng nửa tối, trông còn đẹp hơn cả công tử nhà Huyện Thái gia. Nhân ngư đều có vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp, còn đẹp hơn cả thần tiên trong tranh.

Thấy ta đến gần, nhân ngư đó mở to mắt. Ta biết, hắn bị vẻ ngoài kỳ dị của ta làm cho sợ hãi.

Mũi lệch miệng méo, một mắt to một mắt nhỏ, trên má trái là những vết sẹo lồi lõm, còn má phải, thì mọc một mảng đen lớn. Đáng sợ hơn là, trên mảng đen đó còn có lông rậm rạp.

Đây chính là ta, kẻ xấu xí nổi tiếng nhất thôn Tống Ngư.

Khi ta sinh ra, mẹ ta vốn định dìm chết ta, vẫn là cha ta nói, nhà ta đã mất một đứa con rồi, không thể không có một đứa con nào, nên mới giữ ta lại.

Vì vẻ ngoài này, chỉ cần ta xuất hiện trong thôn, bọn trẻ con trong thôn sẽ vây quanh ném bùn và đá vào ta.

Chúng gọi ta là Cóc Tinh, nói ta còn xấu hơn cả con cóc ghê tởm nhất.

Nhân ngư xinh đẹp đó nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới thở dài:

"Ngươi cái con nhân ngư ngốc nghếch này, tại sao lại giúp loài người giết hại đồng loại của mình?"

Lại nữa rồi...

Ta trợn mắt khinh bỉ, cha mẹ ta nói đúng, nhân ngư toàn là kẻ lừa đảo, mở miệng là nói dối, lời chúng nói, một chữ cũng không thể tin.

Hắn nói ta thực ra cũng là nhân ngư, ha ha ha!

Ta? Nhân ngư?

Ta lớn lên với bộ dạng này, còn không bằng con cóc ghẻ, sao có thể là nhân ngư xinh đẹp được chứ?

Thấy ta không tin, nhân ngư đó sốt ruột, hắn đột nhiên túm lấy lồng, giọng điệu vừa gấp gáp vừa nặng nề:

"Ngươi chính là nhân ngư, ta sẽ không nhìn lầm đâu!"

"Ngươi là bị vu y bỏ thuốc rồi, chỉ cần ngươi nhảy xuống biển, là có thể khôi phục thành hình dáng nhân ngư!"

Nam nhân ngư này quả nhiên muốn mạng của ta, ta thở dài ngồi xổm xuống, kéo tay áo lên để lộ cánh tay đầy sẹo của mình trước mặt hắn:

"Năm ta 6 tuổi, có một nhân ngư cũng nói với ta như vậy."

"Tối hôm đó ta thừa lúc cha mẹ ta ngủ, lén lút nhảy xuống biển, biển ăn mòn da thịt ta, may mà cha ta nghe thấy động tĩnh đi theo sau ta, ta mới giữ lại được một mạng."

"Vu y nói, ta thể chất đặc biệt, chạm vào nước biển, ta sẽ chết."

Cái cảm giác da thịt bị ăn mòn bỏng rát đó, chỉ cần ta nghĩ đến, đến bây giờ vẫn còn run rẩy toàn thân.

Thôi vậy, chúng ta và nhân ngư, vốn dĩ là kẻ thù.

Nhân ngư chỉ cần nhìn thấy thuyền đánh cá của ngư dân trên biển, sẽ bất chấp tất cả tấn công chúng ta. Chúng sẽ dùng đá cứng đục thủng đáy thuyền, sẽ ném những con bạch tuộc có độc cực mạnh lên thuyền của chúng ta, còn thừa lúc ngư dân không chú ý kéo họ xuống nước dìm chết.

Còn chúng ta thì sao? Dầu cá làm đèn, da cá làm áo, vảy cá làm váy, xương cá làm đồ trang sức.

Nhân ngư muốn hại chết ta, thực sự không có gì đáng kinh ngạc, ta thậm chí còn không tức giận, chỉ càng lo lắng hơn cho nồi dầu cá của ta.

"Ngươi là bị vu y dùng độc dược, nước biển chỉ là ăn mòn độc tố trong cơ thể ngươi, quá trình giải độc phải mất trọn một ngày mới kết thúc!"

"Lần trước ngươi rơi xuống biển, có bị sặc nước không?"

Sặc nước?

Lúc đó ta vừa chạy xuống biển, toàn thân đã đau đớn xé lòng, làm sao còn nhớ mình có bị sặc nước hay không.

Nhưng mà phải công nhận, con nhân ngư này biết nói dối hơn nhiều, những con nhân ngư trước kia khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay ta, đều im lặng.

"Thuốc của vu y cần phải uống trong thời gian dài, mỗi đêm trăng tròn hàng tháng, ngươi vẫn phải tiếp tục uống thuốc đúng không?"

"Chỉ cần ngươi ngừng uống thuốc một lần, dùng bột vỏ sò đắp lên da, vảy cá của ngươi sẽ mọc ra!"

Ta kinh nghi bất định nhìn hắn. Vu y nói cơ thể ta yếu, còn bẩm sinh mang độc tố, cần phải uống thuốc hàng tháng.

Những loại thuốc này là gánh nặng nặng nề nhất trên vai cha mẹ. Nếu không uống thuốc, ta sẽ không sống qua được tuổi 18, mà năm nay, ta đã 15 rồi.

Ta là sao chổi, lại còn là người mang độc.

Vết sẹo trên chân ta mỗi đêm đều hành hạ khiến ta không thể chợp mắt, đó là một cảm giác ngứa ngáy gặm xương cắn thịt, như thể hàng vạn con kiến đang cắn xé trên người ta.

Mỗi lần uống thuốc xong, những triệu chứng ấy lại được thuyên giảm, ta cũng có thể sống yên ổn được nửa tháng.

Càng đến gần đêm trăng tròn, triệu chứng của ta lại phát tác dữ dội hơn.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 3



Nhân ngư này thật sự quá đáng sợ, lại có thể nhìn thấu bệnh tật trên người ta chỉ bằng một ánh mắt. Ta ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào với hắn nữa.

Cha nói đúng, nhân ngư giỏi nhất là mê hoặc lòng người, chờ khi người ta mất cảnh giác, chính là lúc hắn đoạt mạng.

Ta không thể chết trong tay nhân ngư, ta ngồi thẳng dậy rồi quay đầu đi, không thèm nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

"Rong san hô và hoa nguyệt lam, mỗi thứ nửa lượng, nghiền thành bột rồi thả vào nồi, nồi dầu cá của ngươi sẽ trở lại như ban đầu." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, mang theo sự dụ dỗ chí mạng: "Dù gì dầu cá cũng đã hỏng rồi, chi bằng làm theo lời ta thử xem, nhỡ đâu lại có tác dụng thì sao?"

"Ngươi có muốn ta nhắc lại không? Lần trước ngươi làm vỡ một cái bát, họ đã trừng phạt ngươi thế nào?"

Nghĩ đến sự trừng phạt của cha mẹ, cơ thể ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Rong san hô là thứ phổ biến nhất dưới biển, còn hoa nguyệt lam thì nhà ta cũng trồng vài cây, loài hoa ấy dưới ánh trăng sẽ phát ra ánh sáng xanh nhạt, rất đẹp.

Dù sao dầu cá cũng đã hỏng rồi, liều mạng một phen vậy!

Ta lao ra khỏi bếp, chạy vào sân tìm hoa, cha mẹ đã sớm ngủ rồi. Nấu dầu nhân ngư là một công việc khổ cực, phải thức trắng hai ngày hai đêm canh lửa, thân thể họ yếu, từ khi ta bảy tuổi thì việc này đã giao cho ta làm.

Ta cầm hai đóa hoa nguyệt lam quay lại bếp, nhân ngư thấy ta quay trở lại, trong mắt hắn bừng lên một tia hy vọng:

"Thử xem đi, nhanh lên, trời sắp sáng rồi, ngươi không muốn để cha mẹ phát hiện ngươi làm hỏng một nồi dầu cá chứ?"

Ta run rẩy tay nghiền hoa nguyệt lam và rong san hô thành bột, rồi nhắm mắt lại, đổ hết vào nồi.

"Ục ục ục ~"

Trong nồi bỗng sủi lên một loạt bong bóng trắng, nồi dầu cá vốn im lặng lại sôi sùng sục lên lần nữa.

Mùi tanh máu tan biến, thay vào đó là một mùi hương nồng nàn tràn ngập khắp gian phòng.

Nồng đậm, ngọt ngào, ngửi vào khiến người ta như ngồi trên mây, tay chân cũng dường như nhẹ bẫng.

Là dầu cá thượng hạng! Đây chính là mùi của dầu cá thượng hạng!

Ta trợn tròn mắt nhìn nồi dầu cá đang sắp đông lại thành khối, nhìn một lúc rồi lấy tay che miệng cười, cười rồi lại bật khóc.

Tốt quá rồi! Ta không bị phạt nữa rồi!

Ta luống cuống nhóm lại bếp lửa, bắt đầu đun tiếp nồi dầu cá.

"Sao nào, ta không lừa ngươi đúng chứ?" Người ngư trong lồng lại lên tiếng: "Ngày mai là đêm trăng tròn rồi, ngươi thật sự không muốn nhìn thử dáng vẻ mình khi hóa thành nhân ngư sao?"

"Ta nghĩ, sau khi giải độc, ngươi nhất định sẽ rất xinh đẹp."

Xinh đẹp?

Ta sẽ trở nên rất xinh đẹp sao?

Ta đặt tay lên trái tim đang đập loạn, bất giác bước đến gần nhân ngư.

Hắn tựa lười biếng vào thành lồng, trên mặt chẳng hề có vẻ hoảng loạn hay sợ hãi vì bị bắt. Hắn nhặt một chiếc vỏ sò trong lồng đưa cho ta:

"Cho ngươi, ta bắt được nó dưới biển trước khi bị bắt."

"Ta không nhìn lầm đâu, nếu ngươi hóa thành nhân ngư, mấy cô nương đẹp nhất thị trấn cũng phải tự ti mà chạy mất."

Ta như bị trúng bùa, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay nhận lấy vỏ sò, nâng trong lòng bàn tay.

Chiếc vỏ cũng chỉ to bằng bàn tay, màu hồng trắng hiếm thấy, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lung linh, đẹp vô cùng.

Ta nắm chặt vỏ sò, trong tai lại vang lên lời cha mẹ răn dạy:

"Nhân ngư là loài sinh vật xảo quyệt nhất trên đời, chúng có mối thù khắc cốt ghi tâm với loài người, mày ở nhà làm việc, tuyệt đối đừng nói chuyện với nhân ngư."

Do dự mãi, ta ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào nhân ngư này:

"Ngươi nói ta cũng là nhân ngư, vậy tại sao cha mẹ ta không giết ta rồi đem bán? Cha ta vốn là một thợ săn nhân ngư cơ mà."

Người ngư mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng, đẹp như dải ngân hà trên trời. Hắn thật sự rất đẹp, là nhân ngư đẹp nhất mà ta từng thấy.

"Bởi vì cha ngươi không chỉ là thợ săn nhân ngư, mà còn là một người nuôi nhân ngư."

"Nhân ngư cái vào đêm trăng tròn, sau khi uống dịch thổ mao thảo, có thể hóa thành người."

"Người nuôi nhân ngư thường nhân cơ hội này ép buộc họ... khụ khụ, một số nhân ngư cái sẽ mang thai là vì thế."

"Những đứa trẻ sinh ra giữa người và nhân ngư, khi chào đời toàn thân đã phủ đầy vảy cá, nhưng phải nuôi đến năm 15 tuổi mới mọc đuôi cá."

"Để đuôi cá phát triển tốt hơn, mỡ dày hơn, những ngư hài ấy, từ nhỏ đã sống trong đủ loại sợ hãi."

"Rầm!"

Ta vội vàng nhặt vỏ sò rơi dưới đất, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, ngay cả nồi dầu cá đang nấu cũng chẳng kịp trông nom.

Ánh trăng chiếu xuống sân nhỏ yên tĩnh, vài đóa hoa nguyệt lam tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, trông thật yên bình và dịu dàng.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 4



Ta ôm tay ngồi trên bậc thềm, chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu rơi xuống.

Từ khi ta còn nhỏ biết nhận thức, cha mẹ đã rất thích kể cho ta nghe đủ loại câu chuyện kinh dị.

Sói lưỡi câu ăn thịt trẻ con, cương thi hút máu, cửu vĩ hồ moi tim người...

Cuối cùng của những câu chuyện đó, luôn là nhà ai đó chết mấy người, còn mấy con yêu quái thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Chỉ kể chuyện thôi chưa đủ, cha mẹ còn bắt ta ngủ ở căn phòng tận đầu kia sân. Phòng ta không có bô, muốn đi vệ sinh phải băng qua cả sân.

Hơn nữa cha ta còn thường treo nửa xác nhân ngư bị chặt đuôi lên trong sân, những thi thể nhân ngư ấy mỗi lần ta băng qua, đều trợn trừng đôi mắt đẫm máu nhìn ta.

Sau này ta lớn hơn chút, quen dần với những chuyện đó, cha mẹ liền bắt đầu để ta làm đủ loại việc nhà.

Làm không tốt sẽ bị phạt, mà những hình phạt ấy...

Ta sờ lên làn da nổi da gà trên cánh tay, bỗng nhiên bật dậy chạy vội vào bếp.

Trong nồi vẫn còn đang nấu dầu nhân ngư!

Ta ra sức khuấy nồi dầu, cố không nghe theo lời nhân ngư, nhưng giọng hắn cứ như có ma lực, không ngừng len vào tai ta.

"10 ngày nữa là sinh nhật 15 tuổi của ngươi rồi đúng không?"

"Ngươi biết những ngư hài bị nuôi lớn sẽ có kết cục thế nào không? Ngươi chắc chắn biết, quá trình ấy ngươi rất quen thuộc mà."

Ta tất nhiên biết, nhổ vảy, lột da, chặt đuôi, xẻ thịt, nấu dầu...

Hơn nữa trong suốt quá trình nhổ vảy và lột da, phải đảm bảo nhân ngư còn sống. Vì chỉ có vảy và da lấy từ nhân ngư còn sống mới sáng bóng, màu sắc rực rỡ, mới bán được giá cao.

"Ngày mai là đêm trăng tròn, cũng là lần cuối cùng ngươi uống thuốc của vu y."

"Để áp chế sức mạnh nhân ngư trong cơ thể ngươi, thuốc ngày mai sẽ gấp đôi liều."

"Cá hề nhỏ, nếu ngươi không muốn bị lột da róc gân, thì đừng uống thuốc đó."

Mang đầy tâm sự, ta nấu suốt dầu nhân ngư một đêm, đến khi mặt trời vừa ló rạng, mẹ ta dụi mắt đẩy cửa bếp bước vào.

Thấy dầu cá được đựng trong ống tre, trắng như tuyết, bà hiếm hoi nở một nụ cười với ta:

"Lần này nấu dầu cá khá lắm, được rồi, đi ra làng mua một vò rượu về, trưa nay cha con phải uống."

Nói xong, bà lại bước tới sờ tay ta:

"Đứa nhỏ này, sao càng lớn càng gầy thế? Cả đêm không ngủ chắc mệt lắm rồi, mua rượu về xong thì vào phòng ngủ bù đi."

Rất hiếm khi mẹ nói với ta dịu dàng như thế, ta ngẩng đầu nhìn bà, lòng không nói rõ được cảm xúc là gì.

"Đừng ngơ ngẩn nữa, đi đi!"

Bà nhẹ nhàng đẩy ta một cái, ta cầm đồng tiền bạc trong tay bước ra giữa sân, bỗng quay đầu lại gọi:

"Mẹ ơi!"

Bà đang cầm ống tre đắm chìm ngửi mùi dầu cá, thấy ta chưa đi liền nhíu mày:

"Còn chưa đi à?"

"Mẹ ơi, con có thể mua một gói kẹo tùng tửu được không? Đã mấy năm rồi con chưa được ăn kẹo."

Ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn chút gì đó ngọt, có lẽ bởi vì 15 năm qua, ta sống thật sự quá khổ.

Sắc mặt bà lập tức trầm xuống:

"Ăn ăn ăn, ăn gì mà ăn? Mày đúng là đồ đòi nợ, tiền thuốc tao còn phải đi vay, lấy đâu ra tiền mua kẹo cho mày ăn!"

Ta quay người chạy nhanh về hướng làng, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã đầy trên mặt.

Ta phải chạy nhanh hơn, phải mua rượu về trước khi lũ trẻ trong làng thức dậy, nếu gặp phải chúng trên đường, thể nào cũng bị đánh.

Vừa chạy vừa lau nước mắt, trong lòng đã bắt đầu tin vài phần lời nhân ngư nói.

Nếu ta thật sự là nhân ngư, cũng không tệ đâu.

Nghe nói nhân ngư sống tận đáy biển, đói thì bắt cá ăn, không ai đánh họ, cũng không có chuyện làm mãi không hết việc.

Quan trọng nhất là, ta sẽ không bị gọi là "cóc tinh" nữa.

Dù có là nhân ngư xấu nhất, chỉ cần đẹp hơn bây giờ một chút thôi cũng được.

"Lưu Ly đến đấy à?"

Hôm nay mở cửa quán rượu là Tống Thanh Trúc, ông ta là tiên sinh dạy học trong thôn chúng ta, tính tình ôn hòa lễ độ, là người tốt nhất với ta trong cả thôn.

Quán rượu này là do mẹ ông, Tống Đại Nương mở, thỉnh thoảng ông cũng giúp mẹ làm việc.

"Tiên sinh! Hôm nay người không đến trường dạy học ạ?"

Tống Thanh Trúc nở một nụ cười vô cùng hiền hòa:

"Hôm nay trường được nghỉ, ngươi ăn sáng chưa? Mẹ ta hôm nay làm bánh bao."

Nói xong, Tống Thanh Trúc quay vào nhà bưng ra một đĩa bánh bao, nhất định phải đưa cho ta, ta vội vàng giơ tay lên đẩy:

"Người cứ để lại mà ăn ạ!"

Gia cảnh Tống tiên sinh không được tốt, bánh bao này cũng không phải ngày nào cũng có, ta thật sự ngại nhận.

"Keng!"

Trong lúc giằng co, vỏ sò màu hồng phấn trong lòng ta rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi đập vào chân Tống tiên sinh.

Ta cúi xuống nhặt, ông lại biến sắc:

"Lưu Ly! Cẩn thận!"

"Vỏ sò đó có độc, là kịch độc!"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 5



Ta cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp mạnh một cái, đầu óc cũng trống rỗng trong giây lát.

Có độc? Kịch độc?

Sao lại thế được? Hôm qua hắn nói cách làm cho dầu nhân ngư trở nên tốt hơn là thật, hắn còn nói trúng việc ta sống trong sợ hãi từ nhỏ...

Đúng rồi, hắn, hắn, hắn là một nhân ngư!

Tống tiên sinh là người ta tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất trong thôn gọi tên ta.

Người khác gọi ta là "con cóc tinh", cha mẹ gọi ta là "con bé xấu xí", chỉ có Tống tiên sinh, sẽ gọi tên ta, Tống Lưu Ly.

Tên của ta, cũng là do người đặt cho, người nói hy vọng sau này ta có thể rực rỡ như lưu ly.

Tống tiên sinh tuyệt đối không thể lừa ta, là nhân ngư kia! Hắn muốn hại chết ta!

Tống tiên sinh dùng một chiếc khăn tay che lên vỏ sò, cẩn thận nhặt nó lên đặt vào tay:

"Vỏ sò này tên là Phấn Tinh Bối, tên rất hay, nhưng nếu không cẩn thận để dính vào da, sẽ dễ bị trúng độc."

"Độc của Phấn Tinh Bối rất mạnh, nhưng lại giỏi ẩn nấp, người ta tiếp xúc với nó 10 ngày sau, mới đột nhiên phát độc mà chết."

"Hơn nữa khi chết, kiểm tra từ bên ngoài cơ thể sẽ không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, chỉ có máu sẽ từ màu đỏ biến thành màu hồng."

"Phấn Tinh Bối còn gọi là Thập Nhật Bối, sinh trưởng ở biển sâu, là công cụ ám sát thường dùng nhất của tộc nhân ngư, ngươi lấy được nó từ đâu?"

Ta cúi đầu không nói gì, phải nói với người thế nào đây?

Ta bị một nhân ngư lừa gạt, tưởng rằng mình cũng là nhân ngư, còn muốn hóa thân lộng lẫy vào ngày sinh nhật 15 tuổi, kết quả suýt chút nữa bị hắn đầu độc chết?

"Tiên sinh đừng hỏi nữa, người có thể trả lại vỏ sò này cho ta được không?"

Tống tiên sinh thở dài kéo tay ta, xòe lòng bàn tay ta ra: "Ngươi nhìn xem mười đầu ngón tay của ngươi, có phải đã ửng đỏ rồi không?"

Ta cúi đầu nhìn ngón tay mình, nơi đầu ngón tay hiện lên một sắc hồng rực rỡ vô cùng xinh đẹp, trông giống như vừa mới bôi son phấn.

Ta kinh hãi nhìn Tống tiên sinh, người lại đặt chiếc vỏ sò bọc trong khăn tay vào lòng bàn tay ta:

"Đừng sợ, vỏ sò này phải nghiền thành bột thì độc mới ngấm nhanh, nếu chỉ mới cầm một chút, độc này vẫn có thể giải được."

"Ngươi ra vườn đào một ít đất, dùng nước sôi hòa đất ra, sau đó bọc đất ướt đó lên ngón tay, bọc kín nửa canh giờ, độc sẽ được giải."

Ta gật đầu định quay người chạy đi, chưa chạy được hai bước, Tống tiên sinh lại gọi ta lại.

Ông ta nhìn ta thật sâu, ánh mắt khó hiểu: "Lưu Ly, Thập Nhật Bối đó, nguoiw nhất định phải giữ cẩn thận."

Ta ôm ống trúc rượu, cúi gằm mặt chạy thật nhanh, trong lòng hận chết con nhân ngư dối trá kia.

"Ái da!"

"Nha đầu chết tiệt đi không nhìn đường, bị ma đuổi à!"

"Rượu của ta!"

Ta bị cha ta tát một cái lăn hai vòng trên đất, ống trúc trong lòng cũng đổ hết.

Ta ngồi trên đất ôm mặt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cha ta, đây là lần đầu tiên ông ấy đánh ta.

Trước đây ông ấy tuy luôn mắng ta, nhưng chưa bao giờ đánh ta. Chỉ khi ta phạm lỗi, làm việc không tốt, mới cùng mẹ trừng phạt ta.

Hình phạt của cha mẹ ta, là cho những người thợ săn trong làng mượn ta để làm mồi nhử.

Trên ngọn núi sau làng chúng ta có rất nhiều yêu thú ăn thịt người, đặc biệt là một loại rắn khổng lồ tên là Thôn Sơn Mãng, rất có giá trị. Loại rắn đó có màu sắc sặc sỡ, thân hình to lớn, nhưng lại không có độc. Mật rắn có thể bán với giá cao cho vu y, da rắn có thể bán cho thương nhân, thịt rắn có thể bán cho đồ tể.

Mà Thôn Sơn Mãng thích ăn thịt người nhất, đặc biệt là trẻ con.

Thợ săn dùng ta để dụ rắn, sẽ bôi lên quần áo ta một loại thuốc mê cực mạnh đặc biệt dành cho Thôn Sơn Mãng, sau đó ném ta vào rừng sâu lúc nửa đêm.

Một khi Thôn Sơn Mãng nuốt ta từ đầu đến chân vào bụng, không đến một khắc sẽ hôn mê bất tỉnh, mặc người xẻ thịt.

Lúc này, thợ săn sẽ mổ bụng rắn lôi ta ra. Mà cha mẹ ta, cũng có thể nhận được một khoản thù lao không nhỏ.

Cảm giác kinh hoàng khi bị nuốt sống vào bụng, cảm giác ngột ngạt khi ở trong bụng rắn, mỗi lần nghĩ đến, đều khiến ta run rẩy toàn thân, kinh hãi không nguôi.

Thợ săn không chỉ dùng ta để dụ rắn, đôi khi còn dùng ta để dụ những loại yêu thú có hình thù đáng sợ, to lớn khác.

Những con yêu thú há miệng to như chậu máu, gầm thét chạy nhanh như bay, là nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng ta.

"Ái ya, ngày lành sắp đến rồi, ông này, nổi nóng làm gì vậy?"

Mẹ ta trách cha ta một cái, đi tới đỡ ta dậy.

"Đúng đúng, bà nói đúng! Ta nên vui, vui, ha ha ha!"

Mẹ ta vỗ ngực cha ta an ủi: "Bao nhiêu năm nay đều nhẫn nhịn được rồi, còn thiếu vài ngày này sao?"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 6



Cha ta vô cùng tán thành gật đầu: "Nương tử nói đúng, là ta không đúng."

Lời bọn họ nói ta chẳng hiểu gì cả, ta ôm mặt rụt vai lại, định quay về bếp làm việc thì mẹ ta gọi ta lại:

"Mấy ngày nay con dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, còn nhuộm đỏ 100 quả trứng mà mẹ đã tích cóp được, rồi may cho mẹ mấy đôi tất và mũ mềm mại một chút, biết chưa?"

Ta kinh ngạc nhìn bà, nhuộm đỏ trứng? Chuẩn bị quần áo trẻ con?

Đây đều là những việc mà phụ nữ sau khi sinh con phải làm, nhưng mẹ ta không có mang thai mà!

Dù trong lòng có kỳ lạ đến đâu, ta cũng không có quyền hỏi trong cái nhà này. Ta cụp mắt nghe xong lời dặn dò của mẹ, nhặt ống trúc lên quay về bếp.

Chỉ là sau khi về đến bếp ta lại không đóng cửa, mà lặng lẽ đứng ở chân tường nghe cha mẹ nói chuyện.

Hai người họ đứng trong sân nói chuyện, cả hai đều cố ý hạ thấp giọng, ta nghe không rõ, chỉ lờ mờ nghe được vài câu.

Có gì đó "mười ngày sau", "con trai", "thứ chướng mắt".

"Đợi 15 năm, cuối cùng con trai chúng ta cũng có thể về nhà rồi!"

"Nếu không phải vì cái thứ chướng mắt đó, con trai làm sao phải rời xa chúng ta lâu như vậy?"

"15 năm cuối cùng cũng đợi được rồi, còn không đợi được 10 ngày nữa sao? Ông nhịn thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng đánh hỏng người đấy!"

Trong góc bếp, nhân ngư ngồi trong lồng bỗng nhiên lên tiếng, lúc thì giọng the thé, lúc lại trầm thấp.

Thấy ta nhìn sang, hắn nhếch mép:

"Nhân ngư thính giác vẫn luôn rất tốt, ngươi không phải muốn nghe bọn họ nói gì sao? Không cần cảm ơn."

Nghe thấy lời nhân ngư, ta chỉ cảm thấy mình đang ở trong một vùng tăm tối và hỗn loạn, không nhìn rõ phương hướng phía trước.

Nhân ngư không thể tin, cha mẹ cũng không thể tin, ta rốt cuộc phải làm sao đây?

Thấy ta bộ dạng mặt xám như tro tàn, nhân ngư cười khẩy một tiếng:

"Dáng vẻ này của ngươi, lại khiến ta nhớ đến một người, tiên sinh trong thôn các người, Tống Thanh Trúc."

"Nương tử của hắn ban đầu bị ngư nhân dìm chết, hắn cũng có bộ dạng này."

Tống Thanh Trúc? Nhân ngư này quen Tống tiên sinh!

Thấy ta vểnh tai lên, nhân ngư nói nhiều hơn:

"Tống Thanh Trúc đó cũng là một người đáng thương, cha bị nhân ngư dìm chết, nương tử cũng bị nhân ngư g**t ch*t, hắn hận nhất, chính là nhân ngư."

"Nghe nói à, muội muội của Tống Thanh Trúc bị ngư nhân cướp đi h**p đáp, mất tích nửa năm sau lại bụng mang dạ chửa trở về."

"Sau đó, muội muội hắn sinh ra một ngư hài, Tống Thanh Trúc đích thân ném đứa bé đó chết."

"Mọi người đều nói, Tống Thanh Trúc ghét ngư hài nhất, nếu thấy ngư hài, hắn sẽ cho chúng uống đủ loại thuốc kỳ quái."

"Những thứ thuốc đó, sau khi uống, sẽ khiến người ta bị lở mặt, lở chân tay, đau bụng, gặp ác mộng... Không biết những cảm giác này, ngươi có phải đều đã trải qua rồi không?"

Ta kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, hắn nói dối! Hắn đang nói dối!

Con nhân ngư này biết quan hệ của ta và Tống tiên sinh, cũng hiểu rõ sự tin tưởng của ta đối với Tống tiên sinh, hiện tại, hắn muốn tự tay phá hủy sự tin tưởng này!

Tống tiên sinh sẽ không đối xử với ta như vậy, ông là người tốt nhất trên thế giới đối với ta, ông gọi ta Lưu Ly!

Chỉ là, mỗi lần sau khi đến chỗ Tống tiên sinh, ông đều sẽ đưa cho ta kẹo. Mà sau khi ăn kẹo, ta đều sẽ khó chịu rất lâu, còn vì khó chịu mà làm việc không tốt, bị cha mẹ trừng phạt.

"Ngươi nói bậy!"

"Chuyện của Tống Thanh Trúc ở trong thôn đâu phải là bí mật gì, ngươi tùy tiện tìm một người hỏi thăm một chút, chẳng phải sẽ biết sao?"

Ta giận dữ bước lên ngồi xổm xuống: "Ngươi mà nói thêm một câu nữa, ta sẽ từng cái gõ rụng răng của ngươi!"

Nhân ngư nghiêm túc nhìn vào mắt ta, không bao lâu, ôm bụng cười điên cuồng:

"Ôi chao, cười chết ta mất, cá hề nhỏ, ngươi tin ta đi, tối nay chính là đêm trăng tròn, cha mẹ ngươi nhất định sẽ bưng hai bát thuốc bảo ngươi uống."

"Đến lúc đó chỉ cần không uống thuốc, chân tướng chẳng phải sẽ rõ ràng sao?"

"Nhớ bôi phấn vỏ sò nhé, phấn đó có thể giảm đau, cũng có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục đuôi cá."

Ta đưa tay vào lồng dùng sức bịt miệng hắn lại:

"Ngươi im miệng đi, ngươi mà còn nói nữa, ta sẽ nhét giày thối của cha ta vào miệng ngươi."

Nhân ngư lúc này mới không nói nữa, chỉ nhìn ta không ngừng cười. Ta bị hắn cười đến trong lòng phát hoảng, đầu óc rối bời.

Nếu, nếu như hắn nói là thật, tất cả những người bên cạnh ta, đều muốn ta chết sao?

Ta thất thần làm việc cả một ngày, đem tất cả dầu cá đều đóng vào ống trúc đóng gói kỹ càng vừa mới trở về nhà, mẹ ta nhíu mày bưng hai bát thuốc đến:

"Thật là một đứa con đòi nợ, vì thuốc này của mày mà tao đã tốn bao nhiêu tiền!"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 7



"Mày có làm nhiều việc đến đâu, cũng không đủ tiền mua nửa bát thuốc này, tao thật là xui xẻo mới sinh ra một đứa con xấu xí như mày!"

Tối nay là đêm trăng tròn, cũng là lúc ta khó chịu nhất. Vết ngứa trên chân dường như ngứa đến tận xương, ta lại không dám đưa tay gãi.

Bởi vì chỉ cần gãi, cơn ngứa đó sẽ càng thêm dữ dội, ngứa đến mức ta hận không thể đâm đầu vào tường chết quách cho xong.

"Mau uống đi, ngày mai còn bao nhiêu việc phải làm đấy!"

Mẹ ta trợn mắt khinh bỉ đóng cửa đi, không hề lo lắng ta sẽ không uống thuốc này. Bởi vì không có thuốc này, ta căn bản không thể chống đỡ qua đêm nay.

Ta lấy ra chiếc túi vải đã làm xong, dùng răng buộc chặt dây trên túi vải trói hai tay của mình lại, phòng ngừa bản thân không khống chế được mà gãi ngứa.

Cứ nghiến răng kiên trì một lúc, mồ hôi trên người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.

Ta nằm trên giường nhìn bát thuốc trên bàn, nhân ngư kia nói không sai, mẹ quả nhiên đưa cho ta hai bát thuốc.

Khuôn mặt nhân ngư, khuôn mặt Tống tiên sinh, còn có khuôn mặt cha mẹ không ngừng hiện lên trước mắt ta.

Ta không biết mình còn có thể tin ai, cũng không biết mình nên làm gì, ta chỉ muốn sống mà thôi...

Trong cực độ đau khổ, ý thức của ta cũng trở nên mơ hồ.

Đêm càng khuya, ta muốn làm chút gì đó để ngăn chặn cơn ngứa trên người, dù là khoét thịt của mình cũng được, chỉ cần có thể lấn át cơn ngứa này là được.

"Nước biển chỉ là ăn mòn độc tố trong cơ thể ngươi, quá trình giải độc phải mất trọn vẹn một ngày mới kết thúc!"

Trong ý thức mơ hồ, lời nói của nhân ngư lại vang lên bên tai ta.

Ta nghiến răng chống nửa thân trên ngồi dậy từ trên giường, lảo đảo bước về phía bờ biển.

Trời đã rất khuya, trong làng chài nhỏ bé yên tĩnh không một ánh đèn nào sáng.

May mắn hôm nay là trăng tròn, trời tuy tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường ra biển.

"Ùm!"

Ta bất chấp tất cả nhảy xuống biển, lập tức một cơn đau đớn khủng khiếp ập đến, ta đau đến suýt ngất đi.

Mỗi tấc da trên người dường như đều đang bị ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như đang bị gậy dùng sức đánh đập.

Ta vùng vẫy vài cái vội vàng bò lên bờ, ngồi trên bờ th* d*c kịch liệt vài hơi, sau đó ta kinh ngạc phát hiện chân dường như không còn ngứa đến vậy nữa.

Chỉ là tình trạng này không kéo dài được bao lâu, khi cơn ngứa quen thuộc đó lại ập đến, ta hít sâu một hơi, lại lần nữa lao xuống biển.

Cả một đêm, ta đều không ngừng ra vào biển, cho đến khi đường bờ biển xa xôi lộ ra một vệt cam.

Ta ngồi trên một tảng đá ngầm lặng lẽ nhìn vệt sáng này, đêm tối đến đâu cũng có khoảnh khắc mặt trời mọc.

Nhưng cuộc đời u ám 15 năm của ta, đến khi nào mới có thể đón chào ánh sáng thuộc về mình?

Cho đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi mặt nước, ta mới lưu luyến không rời rời khỏi bờ biển.

Cha mẹ vẫn còn đang ngủ say, ta kéo thân thể mệt mỏi bắt đầu làm việc.

Tháng sau đại nhân phụ trách thu mua nhân ngư sẽ đến, trong bếp lò còn một con nhân ngư sống sót.

Ta không muốn động tay vào quá trình giết nhân ngư, cha mẹ ta vì chuyện này mà trừng phạt ta rất nhiều lần, ta vẫn không thể ra tay.

Ta thà bị mãng xà nuốt vào bụng, cũng không muốn lột da nhân ngư, đối mặt với khuôn mặt giận dữ và đau khổ của họ.

Mặc dù con nhân ngư đó là một kẻ lừa đảo, nhưng nghĩ đến việc hắn sắp biến thành những chiếc đèn nhân ngư, trong lòng ta vẫn không khỏi buồn bã.

Ta đẩy cửa bếp lò ra, con nhân ngư đó vẫn mang vẻ ung dung thản nhiên như cũ, chỉ là khi nhìn thấy ta, biểu cảm có vài phần kinh ngạc.

Rất nhanh, sự kinh ngạc này liền biến thành phấn khích: "Ngươi đã xuống biển đúng không? Ngươi không những không uống thuốc, mà còn xuống biển!"

Con nhân ngư này quả nhiên biết mọi chuyện, ta trừng mắt nhìn hắn không nói gì, hắn lại đưa tay sờ lên vết đen trên má phải của ta.

Ta hoảng hốt lùi lại một bước, nhân ngư nhìn ta cười:

"Cá hề nhỏ, ngươi trở nên xinh đẹp hơn rồi!"

Thấy ta vẫn còn vẻ cảnh giác, nhân ngư chỉ vào mặt mình: "Vết đen của ngươi biến mất rồi, độc tố bắt đầu tiêu tan rồi."

Ta run rẩy sờ lên mặt mình, vốn dĩ trên má phải của ta mọc một vết đen rất lớn, trên vết đó còn mọc một mảng lông đen dài bằng móng tay, sờ vào giống như râu của người, vừa cứng vừa nhám tay.

Mà bây giờ, tay ta sờ vào một mảnh bằng phẳng, giống như lụa thượng hạng nhất.

Ta đứng ngây người tại chỗ một lúc, sau đó xoay người bỏ chạy.

Trong sân có một chum nước lớn, ta nằm bò bên chum nước nhìn bóng dáng xa lạ của mình trong đó, không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Ta trở nên xinh đẹp hơn rồi! Ta thật sự trở nên xinh đẹp hơn rồi!
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 8



Tuy rằng vẫn không bằng người bình thường, nhưng so với dáng vẻ quái vật trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi!

"Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm tinh mơ làm ầm ĩ cái gì thế, mày..."

Lời của mẹ ta đột ngột dừng lại, bà kinh ngạc nhìn ta đang đứng bên chum nước, nửa ngày không nói nên lời.

Qua một lúc, bà phủi phủi vạt áo rồi trợn mắt khinh bỉ ta: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau đi làm việc đi!"

Nói xong bà liền xoay người về nhà, không thèm nhìn ta thêm một cái nào nữa, dường như không hề bất ngờ đối với sự thay đổi của ta.

Ta trở lại bếp lò tiếp tục làm việc, trong lòng lại âm thầm bắt đầu cảnh giác.

Từ ngày đó trở đi, ta ban ngày làm việc, ban đêm thì lén lút ra bờ biển.

Ta gần như mỗi ngày một dáng vẻ, mắt không còn mắt to mắt nhỏ nữa, mà là đổi lại thành một đôi mắt phượng xinh đẹp, vết lồi lõm trên mặt cũng biến mất, da dẻ còn trắng mịn hơn cả đậu phụ mà thím Tống trong thôn bán.

Cha ta thường xuyên nhìn ta ngẩn người, ánh mắt đó khiến ta ghê tởm và xa lạ.

Cứ như vậy trôi qua chín ngày, ta sờ thấy trên chân mình những chiếc vảy dày đặc.

Những chiếc vảy này khác với bất kỳ nhân ngư nào ta từng thấy, là màu trắng tinh khiết.

Nhưng vảy trắng này, lại có thể phản chiếu ánh sáng lung linh bảy màu dưới ánh mặt trời, còn rực rỡ hơn cả cầu vồng.

Nhân ngư nói giải độc chỉ cần một ngày, ta ngâm mình trong biển chín ngày, đến tối vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy mơ hồ.

Ngày mai, chính là sinh nhật 15 tuổi của ta.

Ta tin rằng tất cả sự thật sẽ được hé lộ vào ngày đó, và ta, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả.

Sáng sớm hôm nay, mẹ ta đã như phát điên, không ngừng đi đi lại lại trong nhà, lúc thì nói sân không đủ sạch sẽ, bảo ta quét sân, lúc thì lại nói giường chiếu có mùi, bảo ta phơi giường chiếu.

Khi ta vào phòng họ bê chăn, liếc mắt một cái đã thấy chiếc giường gỗ nhỏ đặt bên cạnh giường.

Chiếc giường này trông rất nhỏ, giống như dành cho trẻ sơ sinh ngủ, trên giường còn đặt một chiếc trống bỏi và mũ hổ đã cũ.

Ta không lộ vẻ gì, từ trong phòng đi ra, yên lặng và nhanh nhẹn làm việc.

Từ sau đêm ta trở về từ biển, ta đã không còn nói với họ một lời nào nữa, chỉ im lặng làm việc.

Họ cũng không phát hiện ra sự bất thường của ta, dù sao ta vốn dĩ ít nói.

Bận rộn cả một ngày, đến tối, cha mẹ ta trịnh trọng thay bộ quần áo mới, còn bảo ta thay bộ quần áo vá ít nhất:

"Nhanh, mau đi mở cửa!"

Cha ta lo lắng đứng ở cửa, hai tay xoa vào nhau, mẹ ta cũng kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Trong ánh trăng mờ ảo, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chầm chậm đi về phía sân nhà chúng ta.

Ta mở cổng sân, người đó nở một nụ cười dịu dàng với ta:

"Lưu Ly."

Là Tống tiên sinh.

Thấy Tống tiên sinh bước vào sân, cha ta vui mừng đến nỗi nói năng cũng không lưu loát:

"Vu y đại nhân, con, con trai ta?"

Vu y đại nhân? Tống tiên sinh là vu y đại nhân?

Ta bị tin này làm cho sững sờ tại chỗ, Tống tiên sinh cười rồi nhấc chiếc giỏ trong tay lên.

Lúc này ta mới thấy tay phải thầy xách một chiếc giỏ rau rất lớn, mà trong giỏ, đặt một đứa bé đang ngủ say!

Cha ta đẩy ta ra, bước lên một bước ôm lấy đứa bé từ trong giỏ.

Mẹ ta cũng chen vào sờ vào tã lót, cười đến nỗi nước mắt đầy mặt:

"Con trai, con trai ngoan của mẹ, mẹ đã đợi ngày này quá lâu quá lâu rồi..."

Ta bị cha ta đẩy ngã xuống đất, ngây ngốc nhìn tất cả những chuyện này như một kẻ ngốc.

Con trai?

Không phải mẹ nói mình mang thai long phượng thai, em trai đã chết khó sinh rồi sao?

Tống tiên sinh thấy cha mẹ ta ôm đứa bé, liền móc từ trong túi ra một nắm tiền vàng, ít nhất cũng có mười mấy đồng.

Ông ta đưa tiền vàng cho mẹ ta: "Ta đã hoàn thành lời hứa của mình, từ bây giờ trở đi, Lưu Ly sẽ là người thử thuốc của ta."

Cha ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn ta một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào đứa bé trong tã lót:

"Vốn dĩ chỉ là một thứ tiện chủng do nhân ngư sinh ra, Tống tiên sinh có thể để ý đến nó để thử thuốc là phúc của nó rồi!"

"Cái phúc này cho ông, ông có muốn không?"

Trong sân đột nhiên im lặng, ngay cả Tống tiên sinh, người luôn điềm nhiên như không, cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Dù sao hình tượng trước đây của ta, vẫn luôn là một người câm như hến, bị đánh không trả, bị mắng không nói lại.

Nhân lúc mọi người còn đang ngơ ngác, ta giật lấy đứa bé từ trong tay cha ta, ba chân bốn cẳng leo lên đống củi bên cạnh:

"Không ai được lại đây! Ai dám lại đây ta sẽ ném chết nó!"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 9



Cha mẹ ta sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, mẹ ta càng ngồi phịch xuống đất khóc, vừa đấm vừa xoa bóp chân vừa mắng ta vô lương tâm.

Ta không để ý đến họ, chỉ chăm chăm nhìn Tống tiên sinh: "Ngay từ đầu, ông đã biết ta là ngư hài, đúng không?"

Tống tiên sinh ngẩng đầu, nhìn ta một hồi lâu, vui vẻ cười nói: "Lưu Ly, ngươi thông minh hơn ta nghĩ."

Ta giơ đứa bé trong tay lên, đứa bé ngủ rất say, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức nó.

"Đứa bé này lúc sinh ra không chết đúng không? Là ông dùng vu thuật phong bế tính mạng nó, dùng tận mười mấy năm, mới thực sự cứu sống nó."

Lúc này, biểu cảm của Tống tiên sinh cuối cùng cũng chuyển từ trêu chọc sang nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ta:

"Nói tiếp đi."

"Trong thôn có rất nhiều ngư hài, cứ nuôi đến gần 15 tuổi thì luôn xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn."

"Dù sao một con nhân ngư sống, toàn thân rút gân lột xương, có thể bán được ngàn vàng."

"Để không ai phát hiện ra ta là ngư hài, họ đã mua vu dược của ông, biến ta thành bộ dạng quái vật đáng sợ này."

"Tống tiên sinh đã giao dịch với họ, ông giúp họ cứu đứa con trai khó sinh kia, còn họ, nuôi ta đến sau 15 tuổi, rồi đưa ta cho ông."

"Bốp bốp bốp ~"

Trong sân vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, nhân ngư vốn bị nhốt trong bếp không biết từ lúc nào đã đi ra.

Chỉ là cái đuôi cá vốn có của hắn, không biết vì sao lại mọc ra một đôi chân người, lại còn là một đôi chân dài thon thả, rắn chắc thẳng tắp.

"Hay, hay lắm, hay cực kỳ!"

Hắn ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết nhổ từ đâu, trên mặt lộ vẻ xem kịch hay.

Ta nhìn đôi chân dài của hắn, con ngươi đột nhiên co rút lại:

"Ngươi, ngươi không phải nhân ngư, ngươi là người!"

Hắn cười càng vui vẻ hơn, lộ ra một hàm răng trắng đều:

"Hân hạnh hân hạnh, ta tên là Thương Bắc Tinh, là một thợ săn tiền thưởng."

"Ta là, ờ, ngoại công của ngươi phái ta đến giết các người."

Hắn vừa dứt lời, cha mẹ ta đã trợn mắt ngất xỉu. Còn Tống tiên sinh thì loạng choạng vài bước rồi ngồi phịch xuống đất.

Mặt ông ta trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Thương Bắc Tinh: "Ngươi chính là cái tên thợ săn ba không khét tiếng, Thương Bắc Tinh?"

Thương Bắc Tinh lập tức nổi trận lôi đình: "Vu khống! Toàn là vu khống! Ta rõ ràng là người phẩm chất cao thượng phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái, dựa vào cái gì mà nói ta không có uy tín không có nguyên tắc không có nhân phẩm!"

Ta ôm đứa bé đang giơ trong tay về, chỉ cảm thấy thế thái này buồn cười đến cực điểm.

Tống tiên sinh đặt tên cho ta, lại muốn coi ta là người thử thuốc.

Cha mẹ nuôi ta từ nhỏ đến lớn, một lòng chỉ muốn dùng ta để đổi tiền.

Mà cái tên nhân ngư giả kia, lại là ngoại công ta thuê đến giết ta?

"Thương Bắc Tinh, bọn họ, vì sao lại muốn giết ta?"

Ta không cam tâm hỏi Thương Bắc Tinh, Tống tiên sinh lại cực kỳ khinh bỉ cười nhạo một tiếng:

"Con của người và nhân ngư vốn dĩ là tiện chủng, không xứng sống trên đời này."

Thương Bắc Tinh thương hại nhìn ta một cái:

"Mẹ ngươi ở trong tộc nhân ngư thân phận tôn quý, nhân ngư tôn quý, không thể dung thứ cho chuyện nàng mang thai con người, ngươi sống, sẽ làm ô nhục cả gia tộc của các người."

"Ha ha, ha ha ha ha ha ~"

Ta cẩn thận đặt đứa bé sang một bên, rồi bắt đầu vỗ tay cười lớn:

"Hay, hay lắm!"

"Khi ta làm người, họ mắng ta là cóc ghẻ, nói ta xấu xí như vậy, không xứng sống trên đời này."

"Bây giờ ta sắp thành một con nhân ngư xinh đẹp rồi, các người lại nói ta là sỉ nhục của nhân ngư, không thể sống trên đời!"

"Người muốn giết ta, nhân ngư cũng muốn giết ta, hay, hay lắm!"

Thương Bắc Tinh giả bộ lau nước mắt: "Thật thảm, thật sự quá thảm."

Lời còn chưa dứt, người hắn đã bay lên không trung, con dao găm trong tay cũng đã c*m v** ngực Tống Thanh Trúc.

Tống Thanh Trúc ngửa mặt ngã xuống, Thương Bắc Tinh khinh bỉ vỗ vỗ tay:

"Chậc chậc, hoá ra vu y yếu như vậy, vô dụng!"

Sau khi giết Tống Thanh Trúc xong, hắn lại chậm rãi bước đến bên cạnh cha mẹ ta, lấy ra một gói thuốc bột rắc thẳng lên mặt họ:

"Hắc hắc, Thập Nhật Bối, rắc lên mặt hiệu quả tốt hơn, ba ngày là đủ!"

Ta không chút biểu cảm nhìn hắn từng bước một tiến về phía ta, tay lại vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Thương Bắc Tinh mặt không đổi sắc giết xong ba người, trên mặt vẫn mang theo nụ cười:

"Ai, ngươi cũng thật thảm, ta vốn không muốn giết ngươi. Nhưng ai bảo ta nhận tiền rồi chứ? Bọn họ đều nói ta chỉ nhận tiền mà không làm việc, cứ tiếp tục như vậy thì sắp không ai tìm ta làm việc nữa rồi!"

Ta gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn: "Trước khi chết, ta có thể hỏi ngươi vài câu được không?"
 
Back
Top Bottom