Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPdCVo3O_wk7Y0hqzKoB_uxwlBe5qVDwz3TGMjpZfnm5CwFfenUk5mNYy1uYJmEeWYHDAbS_auLCzwbovzAfmqqbb6XVvRETU8rKSaitCpLu-kqfs9AlRJO1H16nmV64qDn7wI9O8VEZoaqk4f9PyJ1=w215-h322-s-no-gm

Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Đông Phương, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hệ liệt gồm các câu chuyện lẻ về những người xung quanh Lục Linh Châu.

***

Công ty phá sản, bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, bạn trai phản bội....

Liên tiếp gặp biến cố, tôi định tự kết liễu đời mình thì gặp một đạo sĩ.

Anh ta nói tôi bị người ta đổi mệnh cách, đối phương hiện đang hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về tôi.​
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 1: Có người mượn mệnh tôi 1



Công ty phá sản, bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, bạn trai phản bội....

Liên tiếp gặp biến cố, tôi định tự kết liễu đời mình thì gặp một đạo sĩ.

Anh ta nói tôi bị người ta đổi mệnh cách, đối phương hiện đang hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về tôi.

***

"Cô gái, cô gái, đến xem bói đi, không đúng không lấy tiền ~"

Tôi thất thần bước đi trên đường, băng qua công viên này là đến khu nhà dang dở nổi tiếng của thành phố.

Căn nhà của tôi mua ở đó.

Tôi vừa ăn xong bữa ăn cuối cùng, mặc lên bộ quần áo đắt nhất, định đến tòa nhà cao nhất kia để kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và bi thảm này.

"Cô gái, cô gái ~"

Giọng nói trong trẻo này vô cùng kiên trì, dường như tôi không đồng ý thì anh ta không bỏ cuộc.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một đạo sĩ trẻ tuổi rất đẹp trai?

Thấy tôi quay lại, anh ta càng phấn khích, ra sức vẫy tay với tôi:

"Đến đây, không đúng không lấy tiền!"

Tôi nghĩ một lúc, thôi vậy, trong ví điện tử còn 200 tệ, tiêu hết ở đây vậy.

Theo như đạo sĩ trẻ nói, anh ta là đệ tử chân truyền đời thứ 78 của phái Mao Sơn, lần này xuống núi để rèn luyện.

Tôi liếc nhìn đạo sĩ đầu đinh, mặc áo bào xanh lam, tuổi ngoài 20, lông mày rậm mắt to, da bánh mật khỏe mạnh, cười lên còn có lúm đồng tiền.

Đúng là kiểu "tiểu sói con" đang thịnh hành hiện nay.

"Anh nên đổi chỗ đi, công viên này toàn người già thôi, anh đến khu đại học bày sạp, chắc chắn buôn bán tốt hơn."

Ngoại hình của anh ta quá dễ mến, tôi không nhịn được đưa ra một lời khuyên.

Đạo sĩ trẻ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng:

"Tiểu đạo đã tính một quẻ, hôm nay người có duyên ở chỗ này, xem ra chính là cô rồi.

"Cô có trán cao, mắt mày thanh tú, vừa nhìn đã biết là mệnh tốt hiếm có."

Tôi? Mệnh tốt?

Tôi cười tự giễu, đạo sĩ trẻ này trông thì sáng sủa, không ngờ trình độ nghiệp vụ lại kém như vậy.

"Ừm, bố mẹ giàu sang trường thọ, cô từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu khổ."

"Bố mẹ tôi mất trong tai nạn xe cộ khi tôi học cấp ba."

"Hả?"

Nụ cười tự tin của đạo sĩ trẻ đông cứng trên khóe miệng, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ nghi ngờ:

"Sự nghiệp thành công, tài lộc dồi dào?"

"Công ty tôi vừa phá sản năm nay, trả hết nợ cho người ta rồi đến cái kim cũng không còn. Còn về tài sản,

chuyện này," tôi hất cằm về phía khu nhà dang dở đối diện, "Tôi bán căn nhà cũ bố mẹ để lại, cộng với cả đời tích cóp, mua trả góp căn nhà mới ở đối diện, bỏ hoang ba năm rồi."

Vẻ mặt trấn định của đạo sĩ trẻ nứt ra, anh ta bắt đầu rơi vào trạng thái tự nghi ngờ.

"Tình yêu viên mãn, vợ chồng hòa thuận?"

"Hôm qua vừa bị đá, bạn trai yêu nhau ba năm nói anh ta yêu bạn thân của tôi rồi."

Đạo sĩ trẻ im lặng, hẳn là bị sốc do bị tát vào mặt như bão táp, đến bất ngờ không kịp trở tay.

Tôi nhìn đạo sĩ trẻ mặt đầy lúng túng, lòng trắc ẩn bắt đầu lan tràn.

Lấy điện thoại ra quét hết 200 tệ còn lại cho anh ta, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi:

"Tiểu sư phụ, rất vui được làm quen với anh, chỉ là trình độ nghiệp vụ của anh còn kém một chút, phải cố gắng thêm."

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, đạo sĩ trẻ đứng dậy, tôi mới phát hiện anh ta rất cao, cao hơn tôi gần một cái đầu.

"Tôi không thể nhìn nhầm được, cô cho tôi biết bát tự, tôi tính lại cẩn thận."

Khuôn mặt trẻ trung đầy vẻ kiên trì và không phục.

Người trẻ tuổi bị tát vào mặt, không xuống nước được.

Tôi khá hiểu tâm lý này, muốn tính thì tính vậy, trước khi xuống suối vàng, nói chuyện với người ta nhiều một chút cũng tốt, dù sao thì sau này cũng sẽ không còn cơ hội nói chuyện với ai nữa.

Tôi im lặng quay người lại, phối hợp báo bát tự của mình.

Lông mày của đạo sĩ trẻ càng nhíu chặt, dường như có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

"Không đúng mà, không thể sai được, ngũ hành đầy đủ, tú khí lưu thông, mệnh phú quý bậc nhất.

"Cô gái, cô đợi một chút."

Vẻ mặt của đạo sĩ trẻ càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ thấy anh ta lấy một đống đồ từ trong thùng dưới đất đặt lên bàn.

Đầu tiên là lấy ra một miếng vải màu vàng, trên đó còn vẽ một hình bát quái rất lớn.

Anh ta phủ vải lên bàn, lại lấy ra một lư hương nhỏ cổ kính, vẻ mặt thành kính thắp ba nén hương.

Cuối cùng lại cẩn thận lấy từ trong n.g.ự.c ra một bọc vải, mở ra là ba đồng tiền đồng sáng bóng.

Làm xong tất cả những điều này, đạo sĩ trẻ bắt đầu nghiêm túc gieo quẻ, tung sáu lần đồng tiền lên không trung, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ không thể tin được, lát sau vẻ không thể tin được này lại biến thành sự tức giận tột độ, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lại có người táng tận lương tâm như vậy!!!"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 2: Có người mượn mệnh tôi 2



Tôi ngồi đối diện anh ta, mặt đầy ngơ ngác.

Đạo sĩ trẻ này diễn kịch giỏi thật.

"Cô gái, cô bị người ta trộm mệnh cách rồi."

Cái gì cơ?

Mệnh cách còn có thể bị trộm?

Thấy tôi không tin anh ta, đạo sĩ trẻ sốt ruột:

"Cô vốn là đại phú đại quý, lục thân đầy đủ, hôn nhân viên mãn, mệnh tạo thượng đẳng, nhưng có người ghen tị với mệnh của cô, đã đổi mệnh của cô đi.

"Theo như tôi tính toán, bát tự của cô lùi lại một ngày, chính là bố mẹ mất sớm, phu cung bị xung, trong mệnh không có tài, mệnh tạo hạ đẳng, cô đây là bị người ta đổi mệnh rồi!"

Rất hoang đường, tôi nghiêm túc nhìn anh ta:

"Đạo trưởng trẻ tuổi, tôi thật sự không có tiền, không giấu gì anh, hôm nay tôi vốn định đi nhảy lầu, 200 tệ trong ví điện tử là tiền cuối cùng của tôi rồi.

"Cho nên, anh muốn lừa tiền, thì đổi người đi."

Đạo sĩ trẻ tức giận nhìn tôi, hai con mắt đen láy trừng to: "Cô không tin tôi?"

Ai mà tin được?

"Bát tự của cô bị đổi, bố mẹ mất sớm, mồ mả tổ tiên chắc chắn có vấn đề.

"Cô dẫn tôi đến mộ bố mẹ cô xem trước đi."

Nhắc đến bố mẹ, hốc mắt tôi bỗng đỏ hoe.

Năm xảy ra tai nạn xe cộ, bố tôi c.h.ế.t ngay tại chỗ, mẹ tôi thì vẫn còn thoi thóp.

Khi tôi đến bệnh viện, bà đã ra khỏi phòng phẫu thuật, rõ ràng đã dùng rất nhiều thuốc gây mê, nhưng không hiểu sao vẫn có thể mở mắt ra.

"Ninh Ninh, bố mẹ sắp đi rồi, con phải hứa với mẹ, phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt."

Tôi kiên trì đến năm 27 tuổi, thật sự không thể kiên trì được nữa, xuống dưới âm phủ, bố mẹ nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Tôi thật sự đã lâu không đến thăm bố mẹ rồi, trước khi đi cũng nên đến thăm họ.

Tôi dùng ánh mắt tuy tôi biết anh lừa người nhưng tôi không vạch trần anh nhìn đạo sĩ trẻ, chọc anh ta tức đến phát cáu.

"Tôi tên là Lục Thanh Huyền, không biết phải xưng hô với cô thế nào?"

"Tôi tên là Chu Nhã Ninh."

"Việc không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi."

Bố mẹ tôi chôn ở quê, một thị trấn Giang Nam phong cảnh tú lệ.

Tôi thậm chí còn không có tiền mua vé tàu cao tốc, là Lục Thanh Huyền trả tiền.

Điều này khiến tôi càng bất an hơn, cứ liều lĩnh đi cùng một người đàn ông xa lạ như vậy, chờ đợi tôi có phải là bị cắt thận?

Ngoài thận ra, trên người tôi chẳng còn gì đáng giá cả.

Lục Thanh Huyền nhìn ra sự bất an của tôi, gửi ảnh chứng minh thư của anh ta cho tôi.

"Cô yên tâm, chúng ta đi về quê cô, chứ không phải quê tôi, người trong thôn cô đều biết cô, ban ngày ban mặt cô sợ gì?"

Nói cũng có lý.

Đúng lúc này, một cặp tình nhân đặc biệt lạc lõng đi tới từ toa phía trước.

Người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, vừa đen vừa lùn vừa béo, trên mặt thậm chí còn có râu, trông như một cục than đen nhỏ.

Người còn chưa đến gần, trên người đã truyền đến một mùi mồ hôi chua, lẫn với mùi hôi nách, xộc vào mũi khiến mắt tôi cay xè.

Người đàn ông thì cao to đẹp trai, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, dáng người thẳng tắp, đứng ở đó dường như có thể đi chụp tạp chí thời trang.

Nhưng người phụ nữ này ôm chặt cánh tay người đàn ông, vẻ mặt ngọt ngào.

Người phụ nữ này, có chút gì đó.

Tôi không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Vãi!!!

Cố Hạo Trạch!!!

Người đàn ông này lại là Cố Hạo Trạch, bạn học cấp ba của tôi.

Cậu ta là phú nhị đại nổi tiếng ở quê, gia đình có rất nhiều doanh nghiệp, nghe nói chỉ riêng nhà máy đã có hơn chục cái.

Cố Hạo Trạch lại có đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, bạn gái trước đây từng hẹn hò, ngoại hình đều sánh ngang minh tinh nhỏ, người nào người nấy đều da trắng dáng đẹp chân dài.

Chúng tôi học cùng lớp cấp ba, nhưng không có nhiều giao tiếp, chỉ là quen biết sơ qua.

Mấy năm không gặp, gu của Cố Hạo Trạch thay đổi nhiều như vậy?

Trên tàu tình cờ gặp lại bạn học cũ, những người trước đây không quen thuộc, giờ phút này cũng cảm thấy thân thiết hơn.

"Cố Hạo Trạch! Là tôi đây, Chu Nhã Ninh."

Cố Hạo Trạch thấy tôi cũng sáng mắt lên, đôi mắt trong trẻo mang theo hai phần nụ cười chân thành:

"Chu Nhã Ninh, thật trùng hợp, chắc cũng phải tám chín năm không gặp rồi nhỉ?"

"A Trạch, đây là ai vậy?"

Người phụ nữ bên cạnh cậu ta lên tiếng, giọng khàn khàn the thé, như một cái chiêng vỡ.

Cảm giác không hợp càng thêm rõ rệt.

Vị trí của Cố Hạo Trạch và bạn gái cậu ta vừa khéo đối diện chúng tôi.

Trong suốt thời gian đó, người phụ nữ bên cạnh cậu ta luôn dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cảm thấy mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, lông tơ trên lưng đều dựng đứng cả lên.

Lục Thanh Huyền kinh nghi bất định nhìn Cố Hạo Trạch, dường như muốn nhìn ra một đóa hoa trên mặt anh ta.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 3: Có người mượn mệnh tôi 3



Khi nghe Cố Hạo Trạch nói là mang bạn gái về nhà gặp bố mẹ, tôi và Lục Thanh Huyền không nhịn được nhìn nhau.

Tình yêu đích thực, quả nhiên là tình yêu đích thực.

Cô gái này tuy rằng trông có hơi khó miêu tả bằng một lời, nhưng phúc khí thật tốt.

Lục Thanh Huyền nháy mắt với tôi: "Chúng ta đi mua chai nước nhé."

Nói xong, anh ta liền kéo tôi đi đến một toa khác.

Lục Thanh Huyền căng thẳng nhìn xung quanh, đảm bảo Cố Hạo Trạch và họ không đi theo, mới ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói:

"Bạn học của cô bị hạ giáng đầu rồi, chúng ta phải cứu anh ấy."

Tôi không đồng ý trừng mắt nhìn anh ta:

"Thanh Huyền đạo trưởng, anh là người xuất gia sao có thể trông mặt mà bắt hình dong?

"Cô gái kia tuy rằng không xinh đẹp, nhưng nhỡ người ta đặc biệt có nội hàm thì sao?"

Lục Thanh Huyền vỗ trán một cái: "Vô lượng thiên Tôn, tiểu đạo nói hạ giáng đầu, là thật sự hạ giáng đầu, bạn học của cô bị người ta hạ đào hoa giáng."

Theo như Lục Thanh Huyền nói, đào hoa giáng là một loại tà thuật giáng ác độc nhất trong trùng giáng.

Người hạ giáng sẽ đưa giáng trùng nhập vào cơ thể người bị hạ giáng, giáng trùng của "đào hoa giáng" trong suốt màu hồng phấn, thích cư trú trong não người, từ từ ăn mòn và kiểm soát bộ não.

Chưa đến một năm, người bị hạ giáng sẽ trở thành một cái xác không hồn, hoàn toàn nghe lệnh và phục tùng người hạ giáng.

Sau hai năm, do não bị ăn sạch, người bị hạ giáng sẽ chết.

Tôi là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy thuộc trường 985 danh tiếng, anh ta lại nói với tôi mấy chuyện này?

Tôi đảo mắt:

"Anh thấy tôi giống đào hoa giáng không?"

Lục Thanh Huyền lo lắng nhìn tôi:

"Giáng đầu sư tâm địa độc ác, lòng dạ hiểm sâu, đặc biệt là người hạ đào hoa giáng, đối với giáng nhân của mình sẽ có d ục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

"Vừa rồi bạn học của cô mới cười với cô một cái, giáng đầu sư kia đã ghi hận trong lòng rồi, lát nữa cô phải cẩn thận, chắc chắn cô ta sẽ tìm mọi cách đưa đồ ăn cho cô, cô ngàn vạn lần đừng nhận."

Ánh mắt của Lục Thanh Huyền vừa lo lắng, lại vừa chân thành đến mức khó tin.

Nhìn đôi mắt đen nhánh ấy, tôi không khỏi tin ba phần.

Không thể nào?

Thế kỷ 21 rồi mà còn có chuyện hoang đường thế này sao?

Nếu chuyện hạ giáng là thật, vậy chẳng phải chứng tỏ việc tôi bị đổi mệnh cách đây bao nhiêu năm cũng là thật à?

Vậy nên cái c.h.ế.t của bố mẹ tôi... không phải là tai nạn, mà là có người đứng sau giở trò?!

Trong toa tàu mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, nhưng lưng tôi lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Theo như lời Lục Thanh Huyền nói, người hạ giáng còn từng ra tay với mộ tổ nhà tôi. Nghĩ đến việc mình bị người khác rình rập, hãm hại suốt hơn hai mươi năm qua, tôi siết chặt nắm đấm.

Mẹ kiếp!

Rốt cuộc là ai?!!

Tôi mặt mày căng thẳng, tay nắm chặt chai nước, đi cùng Lục Thanh Huyền quay lại toa tàu, suýt chút nữa bước nhầm nhịp chân.

Theo lời Lục Thanh Huyền nói, giáng trùng của đào hoa giáng rất thích nước, người trúng giáng sẽ liên tục cảm thấy khát, cần uống nước không ngừng.

Hơn nữa, người trúng đào hoa giáng, đuôi mắt sẽ hơi mang sắc hồng phấn, trông cực kỳ mê hoặc.

"Đây là kẹo tôi tự làm, ăn một viên không?"

Giọng nói khàn khàn, khô ráp vang lên, một bàn tay rám nắng, thô to chìa ra trước mặt tôi, trên lòng bàn tay là mấy viên kẹo nhiều màu sắc.

"Ực."

Tôi không nhịn được nuốt nước bọt, mẹ ơi, đúng như Lục Thanh Huyền nói rồi!!!

"A Lê nhà chúng tôi làm kẹo là số một, kẹo cô ấy làm còn ngon hơn cả kẹo bán ngoài thị trường, mau nếm thử đi."

Cố Hạo Trạch nhìn tôi nhiệt tình, đuôi mắt hơi cong lên, có chút sắc hồng phấn như tô phấn má, đẹp rực rỡ mà đầy dụ hoặc.

"Tiếc quá, tôi đang ăn kiêng giảm cân, không thể ăn kẹo được."

"Thật sao, vậy thì đáng tiếc thật đấy."

Người phụ nữ kia rụt tay lại, khóe miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt thì tối tăm u ám, dán chặt vào mặt tôi, như một con ch.ó dữ ở quê, bất kỳ lúc nào cũng có thể lao lên cắn tôi một phát.

Mẹ ơi, đáng sợ thật sự.

Dưới gầm bàn, tôi không nhịn được siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Thanh Huyền.

Cố Hạo Trạch quả đúng như lời Lục Thanh Huyền, uống nước hết chai này đến chai khác, như thể trong bụng có cái hố không đáy.

Chưa đầy nửa tiếng, trên bàn đã xếp hơn mười chai nước khoáng.

Lục Thanh Huyền nói không sai chút nào, Cố Hạo Trạch đúng là bị người phụ nữ kia hạ giáng.

Còn tôi, bị người ta đổi mệnh.

Lục Thanh Huyền đưa tay kia ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, khiến tâm trạng căng thẳng của tôi dịu đi đôi chút.

"Tôi có bánh mì đây, rất ngon, cô có muốn không?"

Người phụ nữ đối diện không chịu từ bỏ, lại đưa một túi bánh mì về phía tôi, tay cầm bánh mì vừa thô vừa đen, kẽ móng tay còn đọng đầy đất cát.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 4: Có người mượn mệnh tôi 4



Tôi gượng cười: "Thật sự cảm ơn, nhưng tôi đang ăn kiêng, thật sự không thể ăn được."

Cô ta rõ ràng mất kiên nhẫn, "soạt" một cái đứng dậy, bóp mặt tôi một cái rồi xé một miếng bánh mì, thô bạo nhét vào miệng tôi.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tôi và Lục Thanh Huyền đều không kịp phản ứng.

Ngay cả Cố Hạo Trạch cũng sững người, rồi mới hoàn hồn kéo người phụ nữ kia ngồi xuống, lúng túng chữa cháy:

"Ha ha, A Lê nhà chúng tôi chỉ là quá nhiệt tình thôi, Chu Nhã Ninh cậu đừng để ý nha."

Lục Thanh Huyền mặt lạnh như tiền đứng phắt dậy, kéo tay tôi: "Chu Nhã Ninh, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói."

Anh ta bước rất nhanh, cổ tay tôi bị kéo đến đau nhói.

Đi đến cửa nhà vệ sinh của toa tàu phía trước, anh ta đẩy tôi vào một cái.

"Má nó! Nhanh nhanh nhanh!"

Anh lấy ra một lá bùa vàng từ trong túi, hai tay kết ấn liên tục, lá bùa lập tức cháy lên.

Anh bóp mặt tôi, nhét lá bùa đang cháy vào miệng tôi.

Sáng nay tôi còn nghĩ, với cái số khổ thế này, cùng lắm là thảm thêm chút nữa thôi chứ gì?

Cho nên mới nói, đời người không được tùy tiện "flag".

Giờ đây, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh của tàu cao tốc, ăn lá bùa đang cháy, cố gắng nôn con giáng trùng trong bụng ra.

Thật sự là má nó chứ!

Lá bùa vào miệng, tôi cảm nhận rõ trong cổ họng có thứ gì đó to lớn đang bò lên.

Cảm giác trơn trượt, dính dáp, chặn ngang cổ họng khiến tôi trợn trắng mắt, nghẹt thở đến phát cuồng.

Thấy thế, Lục Thanh Huyền vỗ mạnh một cái vào lưng tôi.

"Ọe!"

Một con cóc toàn thân màu lam rơi "bõm" xuống bồn cầu.

Con cóc lớn cỡ bàn tay, khắp người nổi lên những nốt đỏ li ti như bong bóng, đôi mắt lại là màu vàng óng, vừa sặc sỡ vừa quái dị.

Lục Thanh Huyền hành động cực nhanh, lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi hạt màu trắng, bên ngoài in hai chữ "Muối ăn", lại còn là loại chưa thêm i-ốt, thẳng tay đổ nguyên cả túi xuống.

Trên người con cóc trong bồn cầu bốc lên một làn khói đỏ, chỉ thấy nó giãy giụa vài cái, rất nhanh sau đó co rút lại thành một mảnh da cóc màu xanh lam.

Tôi hai tay siết lấy cổ họng mình, trợn tròn mắt nhìn mảnh da cóc kia nằm trong bồn cầu, toàn thân hoảng loạn.

Hai mươi mấy năm sống trên đời, tất cả tín ngưỡng tôi từng có vào khoảnh khắc này đều hoàn toàn sụp đổ.

Không phải nói sau khi lập quốc không còn chuyện yêu quái, hóa tinh nữa sao?

Chuyện mê tín phong kiến nặng nề như thế này... không có ai quản lý sao?

"Anh vừa rồi rắc cả một túi muối à?"

Lục Thanh Huyền vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, gật đầu:

"Đa số giáng trùng đều giống như con đỉa, sau khi bị rắc muối sẽ gặp môi trường bên ngoài có nồng độ mặn cao, do hiện tượng thẩm thấu mà chất lỏng trong cơ thể chúng sẽ bị hút ra ngoài, cuối cùng mất nước mà chết."

Tình huống căng thế này rồi, anh còn muốn giảng giải sinh học với tôi hả?

Lục Thanh Huyền nói, sợ trên tàu gây xung đột sẽ làm liên lụy người vô tội, vì vậy chúng tôi chỉ đành lén lút đứng ở hành lang, không dám quay lại chỗ ngồi của mình.

Cứ đứng như vậy suốt nửa tiếng, cuối cùng tàu cũng đến ga. Tôi và Lục Thanh Huyền như hai kẻ chạy trốn, lao nhanh ra khỏi toa, cứ như sau lưng có ác quỷ đuổi theo.

"Chúng ta cứ thế này mà bỏ qua à?"

Trên đường đi tôi không nhịn được mà quay đầu liên tục, vì đi quá nhanh, trán cũng toát ra mồ hôi li ti.

"Đương nhiên là không thể thấy c.h.ế.t không cứu rồi. Trên tàu cao tốc người quá đông, không tiện ra tay. Đợi tôi chuẩn bị kỹ, tôi sẽ quay lại thu thập giáng đầu sư kia."

Tôi cảm thấy bản thân mình vừa hèn nhát vừa ích kỷ.

Lúc học cấp ba, bố mẹ tôi mất vì tai nạn xe, nhà trường miễn hết học phí cho tôi, còn tổ chức quyên góp giữa các bạn học.

Công ty nhà Cố Hạo Trạch trực tiếp gửi tặng tôi mười vạn tệ. Đợi tôi tốt nghiệp, có việc làm rồi, muốn trả lại, bố mẹ Cố Hạo Trạch nhất quyết không nhận, nói đó là khoản quyên góp từ thiện của công ty, làm gì có chuyện quyên rồi lại đòi lại.

Dù nói thế nào, tôi cũng nợ Cố Hạo Trạch một ân tình rất lớn.

Nhưng vừa rồi bị con giáng đầu sư kia hù cho phát khiếp, tôi lại chỉ một lòng một dạ muốn chạy trốn.

"Đợi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ đi cùng anh, tôi biết nhà cậu ta ở đâu."

Tôi nghiến răng, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với Lục Thanh Huyền: "Tôi chạy nhanh lắm, chắc chắn giúp được anh."

Lục Thanh Huyền nhìn tôi đầy cảm kích, ánh mắt hiền từ như một người cha già:

"Tiểu Đạo quả nhiên không nhìn lầm, Nhã Ninh tiểu thư thật là một người tốt."

Khi đến được mộ của bố mẹ tôi thì trời đã nhá nhem tối, ánh tà dương nhuộm đỏ một góc trời.

Những cây lựu xanh tốt bao quanh khu mộ, phong cảnh trông có phần tú lệ.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 5: Có người mượn mệnh tôi 5



Lục Thanh Huyền kinh ngạc: "Sao nhà cô lại trồng cây lựu ở quanh mộ?"

Anh đi một vòng quanh những cây lựu, dừng lại trước một cây lớn nhất, vừa vỗ vừa sờ vừa ghé sát mặt vào xem xét.

Loay hoay một hồi, anh lấy ra một cái kìm từ trong túi vải.

Tôi đứng ngơ ngác một bên, cái túi vải của anh đúng là như Doraemon, cái gì cũng có.

Chỉ thấy Lục Thanh Huyền thao tác một hồi, nhổ ra khỏi thân cây 9 cái đinh lớn nhỏ.

Đinh có cái dài cái ngắn, cái dài nhất gần bằng bàn tay, cái ngắn nhất cũng dài bằng nửa ngón tay.

Lục Thanh Huyền nắm chặt những cái đinh trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đây là cái gì? Sao trong cây lại có đinh?"

"Rễ cây lựu cực kỳ phát triển, theo năm tháng sẽ đ.â.m sâu vào huyệt mộ của âm trạch. Một khi trong huyệt mộ có rễ cây mọc, chứng tỏ người đã khuất không có nơi an nghỉ, hơn nữa còn bị rễ cây đ.â.m vào thân thể, vĩnh viễn không được đầu thai chuyển thế.

"Cô xem xung quanh đây, 7 cây lựu, trên thân cây đóng đinh, rễ cây thì đan chéo vào nhau bên dưới.

"Đây gọi là 'Thiên La Địa Võng Trận', có thể khiến cho vong hồn của người c.h.ế.t vĩnh viễn bị giam cầm trong trận pháp này, không thể đầu thai chuyển thế.

"Hơn nữa vong hồn ngày ngày đêm đêm phải chịu đựng nỗi đau thân thể bị cây đ.â.m xuyên, lâu dần sẽ hồn bay phách tán, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian."

Tôi tái mét mặt đứng một bên, dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y cố gắng giữ tỉnh táo:

"Cây này, là do bác cả tôi cho người trồng..."

Lục Thanh Huyền nói đối phương đã đổi mệnh cách của tôi, khiến cho bố mẹ tôi c.h.ế.t oan, chắc chắn không dám để hồn phách bố mẹ tôi xuống địa phủ cáo trạng, cho nên mới phong ấn họ trong huyệt mộ này, chờ họ hồn bay phách tán, tiêu vong hoàn toàn.

Khó trách, những năm gần đây nhà tôi ngày càng sa sút, nhà bác cả lại ngày càng giàu có, đổi nhà, mua xe, mở xưởng, chị họ cũng ra nước ngoài du học.

Không đúng, chị họ lớn hơn tôi hai tuổi, theo như Lục Thanh Huyền nói, người đổi mệnh cách của tôi, ngày sinh chỉ cách tôi một ngày.

Nhà bác cả chắc chắn là đồng phạm.

"Lục Thanh Huyền, tôi đi mượn cuốc của người trong thôn, chúng ta sẽ đào hết những cây này lên."

Lục Thanh Huyền giữ tôi lại, đưa cho tôi một tờ giấy ăn.

Tôi dùng mu bàn tay lau vội mặt, mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.

Sau khi bố mẹ mất, là bác cả và thím cả gánh vác trách nhiệm chăm sóc tôi, để tôi sống yên ổn nhà họ, cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm ở Hàng Châu.

Bác cả và thím cả đối xử với tôi rất rất tốt, còn tốt hơn cả với chị họ.

Trong nhà có gì ngon, gì tốt đều nghĩ đến tôi đầu tiên, vì chuyện này mà chị họ thường xuyên giận dỗi với tôi, nói bố mẹ thiên vị.

Bác cả và thím cả tốt như vậy, người thân nhất của tôi, lại là đồng phạm g.i.ế.c hại bố mẹ tôi.

Trên thế giới này, tôi còn có thể tin ai?

"Đừng đánh rắn động cỏ, cây không thể chặt, tôi phải nghĩ cách dưỡng lại hồn phách của bố mẹ cô trước."

Lục Thanh Huyền an ủi vỗ vai tôi, rồi lấy ra một đống đồ từ trong túi, bắt đầu bố trí lại trận pháp.

Tôi ôm đầu gối ngồi một bên, gió trên núi hơi lạnh, nhưng lòng tôi còn lạnh hơn.

Lục Thanh Huyền nói muốn đổi mệnh cách của tôi, không chỉ cần bát tự, tóc và móng tay, mà còn cần cả vật yêu thích từ nhỏ đến lớn của tôi.

Giọng của chị họ trong ký ức của tôi lúc gần lúc xa, dần dần trở nên rõ ràng hơn:

"Ninh Ninh, hôm qua tôi xem trên TV thấy có người dùng tóc tết vòng tay, chúng ta mỗi người cắt một ít để tết đi.

"Ninh Ninh, chị cắt móng tay cho em nhé, vừa nãy móng tay em cào vào tay chị rồi.

"Ninh Ninh, con búp bê của em, cho chị chơi mấy hôm được không, em đổi cho chị nhé."

Khi còn nhỏ chị họ đối xử với tôi rất thân thiết, nhưng đến khi tôi tám, chín tuổi, chị họ không còn thích tôi nữa.

Nhà tôi cũng bắt đầu đi xuống dốc, việc làm ăn trong nhà ngày càng kém, từ biệt thự chuyển đến căn hộ nhỏ.

Ngược lại, nhà chị họ tôi lại ngày càng tốt hơn, như diều gặp gió.

Tôi nắm chặt tay, người đã trộm bát tự của tôi chắc chắn có qua lại với nhà bác cả.

Tôi phải bình tĩnh, không thể để thù hận che mờ mắt, không thể đánh rắn động cỏ, không thể để họ biết tôi đã phát hiện ra bí mật này.

Lục Thanh Huyền đào hố chôn đồ khắp xung quanh khu mộ, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng xong việc.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Tôi liếc nhìn bộ đạo bào lấm lem bụi đất của anh, bộ dạng này mà về nhà chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.

"Chúng ta đi mua cho anh bộ quần áo trước đã."

Tôi dẫn Lục Thanh Huyền đã thay đổi diện mạo đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu, bấm chuông.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 6: Có người mượn mệnh tôi 6



Người ra mở cửa là chị họ đã nhiều năm không gặp, trang điểm lộng lẫy, toàn thân hàng hiệu.

"Ồ, đúng là khách quý."

Trước đây tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy vì đã giành mất tình yêu thương của bác cả và thím cả, bây giờ cả gia đình này chỉ khiến tôi ghê tởm.

Nhà bác cả có khách, một cô gái ăn mặc vô cùng lộng lẫy, dáng người cao ráo, trang điểm tinh xảo, ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ quý phái.

Chị họ tôi, Chu Nhã Phương, nhướn mày, đắc ý giới thiệu cô gái nổi bật trước mặt:

"Giới thiệu một chút, đây là Đường An Nhiên, thiên kim của Đường Gia Địa ốc.

"Đây là em họ của tôi, Chu Nhã Ninh."

Đường An Nhiên giữ vẻ kiêu sa ngồi đó, thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên.

Chị họ tôi ân cần một bên vừa đưa trái cây vừa rót trà, bận rộn hơn cả người hầu.

Đúng lúc này bác cả và thím cả từ trong bếp đi ra, bác cả nhìn thấy tôi rất vui mừng, cười đến nỗi những nếp nhăn cũng giãn ra.

"Ninh Ninh, lần này đến cứ ở nhà chơi lâu lâu, phòng của cháu, thím cả ngày nào cũng cho người dọn dẹp, sạch sẽ lắm.

"Vị này là?"

Tôi vì dùng sức nắm tay, móng tay đ.â.m sâu vào thịt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ với bác cả:

"Đây là đồng nghiệp của cháu, mọi người cứ gọi là Tiểu Lục là được, chúng cháu cùng nhau đi công tác, vậy thời gian này phải làm phiền bác cả và thím cả rồi ạ."

"Khụ, Chu Nhã Ninh, nghe nói cháu và Cố Hạo Trạch của tập đoàn Cố Thị là bạn học cấp ba?"

Dường như không hài lòng với sự quan tâm của bác cả dành cho tôi, chị họ hắng giọng, kéo sự chú ý của mọi người trở lại,

"Để tôi giới thiệu nhé, Đường An Nhiên tiểu thư chính là vị hôn thê của Cố Hạo Trạch, nói ra thì mọi người cũng không hẳn là người xa lạ."

"Vị hôn thê?"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu,

"Nhưng chiều nay tôi đã gặp Cố Hạo Trạch trên tàu cao tốc, anh ấy dẫn theo bạn gái về ra mắt gia đình."

"Cô nói cái gì?!!"

Một giọng nữ cao vút vang lên, Đường An Nhiên biến sắc, đứng dậy không cẩn thận làm đổ cả chén trà.

Tôi chỉ tay về phía Lục Thanh Huyền:

"Tôi và đồng nghiệp cùng nhìn thấy, bọn tôi ngồi cùng chuyến tàu cao tốc trở về, chỗ ngồi ngay đối diện."

Thấy Đường An Nhiên tức giận, chị họ tôi có vẻ hơi hoảng hốt, chị ta không vui mắng tôi:

"Cô nói bậy bạ gì đó, Cố Hạo Trạch và An Nhiên sắp đính hôn rồi, thời gian đã định vào tháng sau."

Ồ hô, xem ra có người bị cướp trên đường rồi.

Không biết tại sao, cứ nhìn thấy Đường An Nhiên là tôi lại thấy toàn thân khó chịu, có một loại thôi thúc muốn xông lên túm tóc cô ta đánh cho một trận.

Vẻ mặt cao cao tại thượng của cô ta, cứ như cô ta là thần, còn chúng tôi đều là lũ kiến dưới chân cô ta.

Lắc lắc đầu, tôi làm sao vậy?

Người ta chỉ là sắc mặt hơi khó coi thôi mà, sao tôi lại tự vẽ ra nhiều màn kịch đến vậy?

Tôi cảm thấy mình có chút không ổn.

Đường An Nhiên tức giận bỏ đi, chị họ tôi liếc xéo tôi một cái, cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Một lát sau chị họ tôi mặt mày ủ rũ trở về, ném mạnh chiếc điện thoại lên bàn, mặt mày cau có như tôi nợ chị ta mấy triệu tệ.

"Chu Nhã Ninh! Cô có biết Đường An Nhiên là ai không?

"Đường Gia Địa ốc là khách hàng lớn nhất của nhà chúng ta, nhà cô ta chỉ cần mẻ ra một chút thôi cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống rồi! Bây giờ cô lại đắc tội với cô ta rồi!!!"

Tôi liếc xéo một cái:

"Tôi đắc tội với cô ta hồi nào, tôi nói toàn là sự thật."

"Cô thật sự thấy Cố Hạo Trạch dẫn theo một cô gái?"

Chị họ tôi nghi ngờ đánh giá tôi.

Thấy tôi khẳng định gật đầu, chị họ tôi hoảng hốt:

"Không được, tôi phải đi điều tra một chút, nếu như tiệc đính hôn này không tổ chức được Đường An Nhiên không biết sẽ nổi giận đến mức nào nữa."

"Anh nói gì? Đường An Nhiên chính là kẻ đã đánh cắp vận mệnh của tôi?"

"Nghi ngờ thôi, tiểu đạo chỉ là nghi ngờ."

Trong phòng ngủ, Lục Thanh Huyền kéo tôi ngồi lại xuống ghế, kiên nhẫn giải thích:

"Khuôn mặt Đường An Nhiên khắc nghiệt, gò má cao, trán hóp, rõ ràng là tướng số nhiều tai ương, khắc bố mẹ.

"Nhưng bên ngoài tướng số đó lại ẩn hiện một tầng quý khí, giống như một kẻ ăn mày mặc áo mới, rất không hài hòa.

"Hoặc là có cao nhân động vào bát tự của cô ta, hoặc là cô ta đã làm việc thiện cực lớn, thay đổi vận thế của mình.

"Cả hai trường hợp đều có thể xảy ra. Nếu sinh nhật của cô ta và cô chỉ cách nhau một ngày, thì cơ bản có thể xác định là cô ta."

Tôi mân mê các ngón tay, không nói gì, trực giác mách bảo tôi, chắc chắn là cô ta.

Chị họ bình thường mắt cao hơn đầu, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm kẻ theo đuôi của cô ta.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 7: Có người mượn mệnh tôi 7



Còn có thái độ cẩn thận, ân cần lấy lòng của dì cả đối với cô ta, Đường An Nhiên này chắc chắn không tầm thường.

Lục Thanh Huyền thở dài, gãi đầu:

"Trước mắt có một rắc rối lớn, bạn học của cô bị giáng đầu sư nhắm đến, Đường An Nhiên này e rằng sẽ gặp nguy hiểm."

Đây chẳng lẽ là chó cắn chó, một mồm lông lá?

Lục Thanh Huyền nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vẻ mặt không tán thành:

"Nhã Ninh tiểu thư nghĩ như vậy là không đúng đâu, nhỡ đâu Đường An Nhiên kia không phải là kẻ trộm vận mệnh của cô, chẳng phải là làm tổn thương người vô tội sao?"

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, đành mở điện thoại tìm kiếm "Đường Gia Địa Sản", thật sự phát hiện ra một vài điều.

Hồi nhỏ có một đạo sĩ già đến thôn chúng tôi xem bói, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi.

Lúc đó ông ta nói tôi là mệnh cách hiếm có, ở nhà vượng bố mẹ, xuất giá vượng chồng, nhiều tài nhiều phúc.

Sau khi tôi sinh ra, việc làm ăn của gia đình ngày càng phát đạt, rất nhanh đã chuyển từ nông thôn lên thành phố.

Người trong thôn vừa ngưỡng mộ, vừa thêm mắm dặm muối bàn tán nói đều là do bát tự của tôi tốt, mang tài lộc đến cho bố mẹ.

Bây giờ nghĩ lại, mầm họa từ lúc đó đã được chôn vùi.

Năm tôi 10 tuổi, tôi bị một trận ốm nặng, nằm viện 1 tháng mới khỏi.

Lúc đó bệnh viện không kiểm tra ra được gì, tôi lại ngày ngày sốt cao liên miên, hôn mê bất tỉnh.

Sau đó tôi tự nhiên khỏi bệnh, nhưng từ đó việc làm ăn của gia đình ngày càng sa sút, sức khỏe của bố mẹ cũng ngày càng kém đi.

Bây giờ nghĩ lại, tôi hẳn là đã bị người ta đổi mệnh cách vào năm 10 tuổi.

Mà Đường Gia Địa Sản này, cũng vào năm đó đột nhiên xuất hiện, và bắt đầu nhanh chóng lớn mạnh.

Chỉ là không biết Đường An Nhiên kia sinh năm nào, ngày mai phải đi xác nhận với chị họ xem sao.

Tôi ăn sáng xong ở dưới lầu rồi ngồi thêm một lúc, chị họ mới ngái ngủ từ trên lầu đi xuống.

"Chị, hôm nay chị đi thăm Đường An Nhiên à?"

Sự nhiệt tình của tôi có hơi bất thường, chị ta liếc nhìn tôi một cái:

"Làm gì?"

"Hôm qua tôi tìm kiếm mới biết Đường Gia Địa Sản lợi hại như vậy, nghe người trong nhóm bạn cấp ba nói, nhà Đường An Nhiên ở trong một trang viên biệt thự rất lớn, cái này quá khoa trương rồi, tôi còn chưa từng thấy trang viên biệt thự trông như thế nào nữa!"

Chị ta đắc ý hếch cằm lên, cứ như người ở trong biệt thự là chị ta vậy.

"Đồ nhà quê, lát nữa tôi vừa hay phải đến nhà Đường An Nhiên chơi, cô cứ đi theo tôi là được."

Tôi giả vờ vui vẻ gật đầu, bao nhiêu năm rồi, chị ta vẫn không thay đổi chút nào.

Tôi và Lục Thanh Huyền cứ như vậy mà thuận lợi tiến vào nhà Đường An Nhiên.

Điều bất ngờ là, Cố Hạo Trạch và giáng đầu sư tên A Lê kia cũng ở đó.

Chị họ vẻ mặt kinh ngạc nhìn A Lê, hai mắt trợn tròn, miệng hơi há hốc, nửa ngày không hoàn hồn.

"Anh dù không muốn đồng ý mối hôn sự này, cũng đâu cần tìm một người phụ nữ như vậy đến chọc tức tôi chứ?"

Ngực Đường An Nhiên phập phồng dữ dội, mặt đỏ bừng, thái dương giật giật, tôi rất sợ cô ta sẽ nổ mạch m.á.u tại chỗ.

Cố Hạo Trạch thâm tình nhìn giáng đầu sư:

"Anh không cho phép em nói A Lê như vậy, trong lòng anh cô ấy là cô gái tốt nhất."

"Cố Hạo Trạch! Anh lại tìm một bà béo vừa già vừa xấu vừa đen như vậy đến sỉ nhục tôi?!!"

Đường An Nhiên bị Cố Hạo Trạch chọc tức đến mất lý trí, bắt đầu ăn nói lung tung.

Giáng đầu sư rõ ràng là bị chọc tức, trừng mắt nhìn Đường An Nhiên một cách hung ác.

Đúng lúc này, trong phòng khách sáng sủa sạch sẽ đột nhiên xuất hiện một con ruồi xanh, vo ve vo ve bay quanh Đường An Nhiên.

"Dì Lưu bà là người c.h.ế.t à! Trong phòng khách có ruồi mà không nhìn thấy à! Nuôi một con ch.ó còn có ích hơn bà!! "

Đường An Nhiên xua tay đuổi hai cái ruồi, sau đó trút giận lên người dì giúp việc bên cạnh.

"Còn không mau--ọe!"

Đường An Nhiên một lần nữa há to miệng gào thét, ngay khoảnh khắc đó, con ruồi xanh bay vào miệng cô ta, bị cô ta nuốt xuống.

Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được cảm thấy ghê tởm, chị họ càng bịt miệng lại như sắp nôn ra đến nơi.

Con ruồi xanh này đặc biệt lớn, lớn hơn ruồi bình thường hai cỡ, đầu ánh lên một màu xanh lục kỳ dị, dưới ánh mặt trời trông đặc biệt ghê tởm.

Tôi cũng không nhịn được dùng tay vuốt ngực.

Không đoán sai thì đây hẳn là trùng hạ đầu mà giáng đầu sư thả ra, may mà lúc đó tôi lễ phép hơn, ăn bánh mì chứ không ăn ruồi.

Người ta là phải dựa vào so sánh, nghĩ như vậy trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều.

"A!!!"

Đường An Nhiên bùng nổ một tràng hét chói tai kinh thiên động địa, Lục Thanh Huyền kéo tôi vội vàng chuồn đi.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 8: Có người mượn mệnh tôi 8



"Đường An Nhiên kia có phải cũng trúng cổ rồi không?"

Lục Thanh Huyền tức giận phồng má bước về phía trước, vì tức giận mà mắt trợn tròn, trông còn đáng yêu nữa chứ.

"Đều tại tiểu đạo mù mắt, Đường An Nhiên này làm người khắc nghiệt như vậy, nhất định chưa từng làm việc thiện gì, cô ta hẳn là kẻ trộm vận mệnh của cô!

"Cái loại hạ đầu mà cô ta trúng cũng sẽ không làm sao cả, chỉ là người sẽ trong thời gian ngắn trở nên béo hơn, đen hơn, lùn hơn, mọc râu, mọc mụn, rụng tóc vân vân. Không gây nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta vẫn nên nghĩ cách cứu bạn học của cô trước, anh ta nguy hiểm hơn."

Hay cho một câu sẽ không làm sao!

Giáng đầu sư quả nhiên là nhỏ mọn hay trả thù, Đường An Nhiên mắng cô ta đen béo xấu già, cô ta lập tức khiến Đường An Nhiên càng đen càng béo càng xấu càng già hơn.

Lục Thanh Huyền nói đổi lại vận mệnh vô cùng phức tạp, cần phải chuẩn bị rất nhiều, không thể nóng vội nhất thời.

Việc cấp bách là cứu Cố Hạo Trạch trước, thế là hai chúng tôi lại không ngừng nghỉ mà đến nhà Cố Hạo Trạch.

Bố mẹ Cố Hạo Trạch đều là những người vô cùng hiền lành ôn hòa, sau khi tốt nghiệp mỗi năm tôi đều đến thăm họ, họ đều sẽ khách sáo tiếp đãi tôi.

Chỉ là mỗi lần đến đều không gặp Cố Hạo Trạch, cho nên tôi và cậu ấy tuy không quen thân, nhưng lại không xa lạ gì với bố mẹ cậu ấy.

Hôm nay đến, mẹ Cố lại đỏ hoe mắt, nắm tay tôi còn chưa nói gì đã rơi nước mắt.

"Nhã Ninh, con đã nhìn thấy bạn gái mà A Trạch dẫn về chưa?

"Chúng ta đối với người vợ tương lai của nó cũng không có yêu cầu gì, nghèo giàu đều không sao cả, chỉ cần nhân phẩm tốt, thông minh tiến thủ, tốt nhất là có chút văn hóa, nhưng, nhưng người phụ nữ mà A Trạch dẫn về......"

Tôi đối diện với mẹ Cố đỏ hoe mắt mà muốn nói lại thôi, chuyện bị hạ đầu này phải nói với người ta như thế nào đây?

"Dì, dì nói xem Cố Hạo Trạch có khả năng là bị người ta thôi miên không?"

"Thôi miên?"

Đôi mắt của mẹ Cố trong khoảnh khắc sáng lên, bộc lộ ra ánh sáng hy vọng:

"Cháu có quen một người thầy thôi miên rất giỏi, hay là ngày mai cháu đưa Cố Hạo Trạch đi xem thử?

"Chỉ là bạn gái của cậu ấy hình như ngày nào cũng đi theo cậu ấy, hơi bất tiện."

Mẹ Cố vui vẻ vỗ mạnh vào mu bàn tay tôi: "Nhã Ninh! Đứa trẻ ngoan này! Sao dì lại không nghĩ ra nhỉ?

"Mấy ngày nay A Trạch hành sự có hơi không bình thường, nhất mực nghe lời bạn gái, quan hệ của hai người nhìn không giống tình nhân, mà giống chủ tôi hơn.

"Ngày mai dì kéo chân bạn gái nó lại, cháu cứ việc đi!"

Có sự trợ giúp của mẹ Cố, kế hoạch của chúng tôi đã thành công được một nửa.

Giáng đầu sư tuy mình mang một thân thuật hạ đầu, nhưng xét cho cùng vẫn là phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ từ trong núi lớn đi ra chưa thấy nhiều chuyện đời.

Mẹ Cố Hạo Trạch dẫn cô ta đi dạo cửa hàng trang sức, nói là muốn tặng quà gặp mặt cho cô ta, lập tức khiến cô ta mê mẩn.

Đi dạo ba vòng, mẹ Cố Hạo Trạch bèn viện cớ công ty có việc gấp, bảo Cố Hạo Trạch đi ký xong một văn kiện rồi quay lại, giáng đầu sư do dự một chút, cuối cùng trước đàn ông và trang sức, vẫn chọn trang sức.

Tôi lái xe của tài xế nhà Cố từ sớm đã đợi ở cửa trung tâm thương mại.

Cố Hạo Trạch vừa lên xe, Lục Thanh Huyền đã từ hàng ghế sau vươn tay ra, vỗ vào miệng cậu ta một lá bùa vàng.

"Cái đệt! Ai!"

Cố Hạo Trạch giật mình, đầu tiên quay phắt lại trừng mắt Lục Thanh Huyền, ngay sau đó lại quay đầu nhìn tôi: "Chu Nhã Ninh? Sao lại là cậu? Tài xế nhà tôi đâu?"

Tôi nhìn thấy Lục Thanh Huyền gật đầu khẳng định trong gương chiếu hậu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

"Đại ca, cậu bị người ta hạ cổ mà không biết sao?"

"Cậu đang nói đùa gì vậy, tôi..."

Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Cố Hạo Trạch trở nên trắng bệch, sau đó cúi người xuống ôm miệng nôn mửa dữ dội:

Lá bùa vàng mà Lục Thanh Huyền đưa cho cậu ta có thể ngăn cách cổ trùng và Cố Hạo Trạch, giúp cậu ta tỉnh táo lại trong một thời gian ngắn, đồng thời đánh lừa cổ trùng, khiến người hạ cổ không phát hiện ra.

Cố Hạo Trạch thật sự rất thảm, hôm đó cậu ta đi công tác ở Ma Đô, khi đến trước cửa khách sạn thì gặp bảo vệ đang đánh đuổi giáng đầu sư kia, giáng đầu sư còn bị ngã một cú, cậu ta thấy đối phương thân hình mập mạp, tưởng là phụ nữ có thai, nên tiến lên đỡ người ta.

Ngay khi đỡ dậy, cậu ta đã bị để ý và hạ cổ.

Xã hội này quá phức tạp, xem ra không chỉ người già là không thể đỡ.

Tôi lái xe rất nhanh, nhanh chóng đến một biệt thự ở ngoại ô.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 9: Có người mượn mệnh tôi 9



Biệt thự này cũng do mẹ Cố Hạo Trạch sắp xếp, có một sân lớn hướng về phía nam, sân lúc này đầy nắng, Lục Thanh Huyền kéo Cố Hạo Trạch ra giữa sân, sau đó nhanh chóng trói cậu ta thành một cái bánh chưng.

Cố Hạo Trạch vẻ mặt ngơ ngác nhìn chúng tôi: "Bây giờ đang là mùa hè, nóng như vậy, đây là muốn làm gì?"

Tôi và Lục Thanh Huyền trốn dưới bóng cây lau mồ hôi, dưới bóng cây cao lớn đặt hai chiếc ghế nằm, ở giữa còn đặt một chậu nước sạch, không biết Lục Thanh Huyền đã bỏ thứ gì vào nước, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ.

Tôi quạt mát, uống trà, thoải mái thở ra một hơi:

"Cố Hạo Trạch, Thanh Huyền sư phụ nói cổ trùng trên người cậu sợ dương khí nhất, bây giờ là giờ ngọ, vừa hay dương khí mạnh nhất, cậu phơi nắng hai tiếng, cổ trùng chắc chắn không nhịn được sẽ bò ra khỏi người cậu để uống nước, nên cậu cứ nhịn một chút đi."

Khuôn mặt trắng trẻo của Cố Hạo Trạch dưới ánh mặt trời bị phơi đến đỏ bừng, Lục Thanh Huyền dùng dây thừng thô ráp không khách khí trói mấy vòng quanh người cậu ta, cơ bắp căng phồng qua dây thừng, trông có vẻ có một sức hút cấm dục.

Thân hình nhỏ bé này, khó trách bị giáng đầu sư vừa nhìn đã ưng ý.

Buổi trưa hè nóng nực, tôi ngồi trên ghế nằm ngủ gà ngủ gật, Cố Hạo Trạch đang quỳ giữa sân bắt đầu phát ra tiếng "khụ khụ" trong cổ họng, tôi và Lục Thanh Huyền bật dậy.

Trùng sắp ra rồi.

Cả đời này tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ dị và kinh tởm đến vậy.

Chỉ thấy Cố Hạo Trạch há to miệng, một vật thể hình hải sâm màu hồng đang chậm rãi bò ra ngoài từ miệng cậu ta.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy màu hồng ghê tởm đến vậy, còn có cả hải sâm nữa.

Dường như ngửi thấy mùi nước, đầu của con hải sâm màu hồng quay về phía chúng tôi.

Thứ này còn mọc một con mắt màu xám, lúc này đang do dự nhìn chúng tôi, vẻ mặt muốn đến mà lại không dám đến.

Cố Hạo Trạch há to miệng, khóe mắt toàn là nước mắt, trông con hải sâm giống như xúc tu mọc ra từ miệng cậu ta, khiến trái tim yếu đuối của tôi chịu phải một cú sốc cực lớn.

Cố Hạo Trạch có lẽ nhận ra chúng tôi muốn con hải sâm đ ến gần, gân xanh trên trán cậu ta nổi lên, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, nhưng vẫn dồn hết sức lực đứng dậy.

Mẹ ơi, cậu ta giống như quái vật trong phim kinh dị nước ngoài vậy, tôi vội vàng đứng dậy trốn sau cây, giao hiện trường cho Lục Thanh Huyền.

Cố Hạo Trạch loạng choạng bước nhanh về phía chúng tôi, con hải sâm cũng rất bất ngờ, nó rõ ràng muốn rụt lại vào bụng Cố Hạo Trạch, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Lục Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt túm lấy con hải sâm, dùng vũ lực lôi nó ra, trời ạ, cái này ít nhất cũng phải dài một mét.

Không biết Lục Thanh Huyền rắc thứ gì lên con hải sâm, nó lập tức co lại chỉ còn bằng ngón tay, cuộn tròn trên mặt đất lăn lộn.

Lục Thanh Huyền lấy một cái bình thủy tinh nhét nó vào, lúc này mới lau mồ hôi trên trán.

Tôi ló đầu ra từ sau cây, Cố Hạo Trạch mắt ngấn lệ ngồi xổm trên mặt đất ho khan dữ dội, tôi đi tới vỗ vai cậu ta, đưa cho cậu ta một chai nước khoáng.

"Má nó, ông đây không còn trong sạch nữa rồi!"

Cố Hạo Trạch nhận lấy nước súc miệng điên cuồng, một lúc sau cậu ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mắt đẫm lệ ngước lên nhìn tôi:

"Chu Nhã Ninh, chuyện hôm nay ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài! Thật sự quá mất mặt!"

Tôi thương hại nhìn cậu ta:

"Cậu dẫn giáng đầu sư đó đi khắp nơi khoe khoang nói là bạn gái cậu, cậu quên rồi sao?"

"Xong rồi..."

Cố Hạo Trạch mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất, bày ra vẻ mặt chán sống.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Lục Thanh Huyền chỉ mới giải quyết cổ trùng, còn chưa giải quyết giáng đầu sư.

"Cái gì? Tôi còn phải quay lại đóng vai tình nhân với người phụ nữ đáng sợ đó?!!"

Cố Hạo Trạch thật sự rất thảm, Lục Thanh Huyền bảo cậu ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tuần sau tìm cớ lừa giáng đầu sư đến đây.

"Tôi đã đặt một giọt tinh huyết của cổ trùng lên người anh, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không phát hiện ra vấn đề, tuần sau anh đưa cô ta đến, chúng ta giải quyết cô ta thì mới yên ổn được."

Cố Hạo Trạch mang vẻ mặt "cuộc đời không đáng sống" rời đi, tôi và Lục Thanh Huyền cũng trở về nhà.

Theo kế hoạch, tôi cố ý nói chuyện cây lựu trước mộ bố mẹ không tốt trong bữa ăn, tôi muốn đổi thành cây quế.

"Tuyệt đối không được!"

Bác cả vốn hiền lành nổi giận đập bàn rung trời.

"Ninh Ninh! Đây là cháu không hiểu chuyện rồi, cây lựu là cây mà bố cháu thích nhất khi còn sống, hơn nữa còn trồng bao nhiêu năm rồi, chuyện trên mộ, sao có thể dễ dàng động vào?"

"Ninh Ninh, cháu còn nhỏ không biết nặng nhẹ, chuyện này sao có thể nói đổi là đổi? Cháu tưởng là thay quần áo à?"
 
Back
Top Bottom