Siêu Nhiên Hậu thảm họa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
59305901-256-k151055.jpg

Hậu Thảm Họa
Tác giả: p2haehyuk
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một tác phẩm của: Báo Chỉ Hồ Tường
Edit bởi: HaeHyuk8693 aka NY~ https://p2haehyuk.wordpress.com/2016/01/05/muc-luchau-tham-hoa-bao-chi-ho-tuong/
Nguồn: Tấn Giang - QT: hanguyet2012
Tính trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: Đang tiến hành

Thể loại: tận thế, thiên tai, bố y sinh hoạt chủng điền, tu chân, 1×1, HE.

Nhân vật chính: A Thường x Khưu Thành
Độ dài: 118 chương chính văn + 2 PN​
 
Hậu Thảm Họa
Hậu thảm họa - 4


CHƯƠNG 4

Khách không mời mà đếnEdit: HaeHyuk8693☆, Khách không mời mà đến haehyuk8693

Tuy rằng rất muốn vào xem đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khưu Thành cuối cùng vẫn không có vươn tay đẩy cánh cửa kia ra.

Bọn họ bên này còn chưa có mở điện, ban đêm quá tối, cậu một người đơn thân độc mã lại không có vũ khí, bất cứ hành vi mạo hiểm nào đều không hề sáng suốt.Khưu Thành vểnh tai, lặng yên không một tiếng động ở trong hành lang đứng một hồi lâu, sau khi xác định không có bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay nào, lúc này cậu mới xoay người mở cửa trở vào nhà, hơn nữa còn nhanh chóng đóng kín cửa phòng.Thẳng đến giờ khắc này, Khưu Thành mới rốt cuộc nghĩ tới, đống tro tàn mà cậu nhìn thấy vào ngày hôm qua, cũng không giống như là do người khác lưu lại từ rất lâu trước đây.

Căn phòng đơn sơ không có cửa sổ, thời điểm gió thổi mưa rơi bên trong liền sẽ trở nên rất ẩm ướt, cũng sẽ có gió từ ngoài thổi vào.

Nếu như phần tro tàn kia được người lưu lại từ nhiều năm trước, đến bây giờ hẳn là bị phân tán đi hết.

Không có khả năng lại khô ráo chỉnh tề như cậu nhìn thấy ngày hôm qua.Vào thời gian đầu khi virus X bùng nổ, có vài cư dân bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không đuổi kịp đợt rút lui đầu tiên, bọn họ liền tụ lại trong nội thành, bị một lượng lớn những kẻ lây nhiễm vây quanh.

Cuối cùng rất nhiều người không phải biến thành người bị lây nhiễm, thì cũng sẽ vì thiếu ăn, mà chết đói trong phòng.Vào những đợt lục soát cứu người cùng thu nhập vật tư sau này, quân đội cũng thường mang về một ít người sống sót đến căn cứ lâm thời.

Thế nhưng trôi qua thời gian năm năm, những người cứu được đã sớm được cứu thoát, nên chết cũng đã sớm chết đi mới đúng.

Như vậy, người đã đốt lên đóng lửa trong căn phòng đối diện lúc trước rốt cục là loại người nào? haehyuk8693Vô luận đối phương là ai, Khưu Thành thật sự rất để ý, tất cả cũng là vì quyển "Mộc Tu bút kí" kia.

Nương theo chút ánh sáng mỏng manh, cậu có thể nhìn thấy mấy nhánh hành trên ban công đã cao dài hơn không ít.

Tuy nói tốc độ lớn lên của loại hành này rất mau nhưng chúng nó thật sự phát triển quá nhanh rồi.

Khưu Thành tin tưởng đây nhất định là công lao của cái Tụ Linh trận kia.

Buổi tối ngày hôm đó, Khưu Thành không được ngủ an ổn cho lắm.

Sáng sớm hôm sau, cậu liền từ trong ngăn kéo cầm ra giấy bút, ngồi ở trong nắng sớm chép lại quyển "Mộc Tu bút kí".Tuy rằng từ phương thức chất đống củi gỗ cùng sách vỡ của đối phương, xem ra hắn tựa hồ chỉ đem mấy thứ này trở thành nhiên liệu.

Thế nhưng vì để ngừa vạn nhất, Khưu Thành vẫn quyết định sớm làm chút chuẩn bị, lỡ như ngày nào đó đối phương tìm tới cửa hướng cậu đòi sách, Khưu Thành nhất định không nói hai lời liền trả cho hắn.Trước khi bắt đầu đi làm, Khưu Thành thật cẩn thận đẩy ra cánh cửa ở đối diện nhìn nhìn, không có người, cũng không có bất luận dấu vết gì, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều?

Mang theo tâm tình nghi hoặc, Khưu Thành đi đến tiểu khu ngày hôm qua làm việc.

Trải qua thời gian cố gắng một ngày của hai mươi mấy người bọn họ, tiểu khu này tối hôm qua cũng đã có một bộ phận hộ gia đình bắt đầu mở điện, số còn lại đêm nay hẳn là đều có thể câu thông.Cô gái cậu gặp ngày hôm qua cũng đã sớm đứng ở tiểu khu chờ sẵn.

Trông thấy Khưu Thành bước đến, cô liền ngoắc ngoắc ý bảo cậu qua đây."

Nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?"

Cách thời gian bắt đầu làm việc còn có hai mươi phút, Khưu Thành nhìn nhìn tổ trưởng bọn họ còn chưa đến, liền yên tâm đi qua."

Anh xem thế này có được chưa?"

Cô gái không nói hai lời, trực tiếp từ trong túi áo lấy ra một cái bọc vải, hai tay bưng lấy, đem ngọc thạch bị vỡ đặt vào lòng bàn tay cho Khưu Thành xem."

Tự cô thu hồi?"

Khưu Thành nhướn mày, xem ra so với việc lấy phí hoa hồng, người này càng thích kiếm trọn lợi ích hơn."

Ở nhà của tôi."

Cô gái theo thói quen tính hất hất cằm.

Khưu Thành không phủ nhận gì, nhìn kỹ càng từng mảnh ngọc thạch bị vỡ trong tay của cô, có chừng khoảng hai mươi khối, xem màu sắc hình dạng, ước chừng là vài cái vòng tay vỡ cùng một ít ngọc bội bị bể.

Tỉ lệ rất tốt, thời điểm lúc trước nếu mua thứ này khẳng định sẽ không dễ dàng, ước chừng chính là vì điều này, nên cho dù đã bị vỡ nát chúng vẫn được người bảo lưu như trước.

Dựa theo lời nói trong "Mộc Tu bút kí", tài liệu ngọc thạch như thế này mà dùng để bày trận thì rất tốt."

Hai cái bánh ngô."

Ngọc vỡ mà thôi, ngay cả vào lúc thanh bình, cũng căn bản bán không được bao nhiêu tiền."

Bốn, chất liệu ngọc thật sự rất tốt, nếu muốn gia công thành ngọc châu hoặc là mặt dây chuyền nhỏ, cũng sẽ không tiện nghi như vậy."

Cô gái này hiển nhiên đã nghĩ xong lý do thoái thác cò kè mặc cả cùng giá cả từ trước. p2haehyuk.wordpress.com"Ba, tôi hiện tại đưa cô hai cái, thời điểm tan tầm buổi tối, cô lại tìm tôi lấy một cái, nhiều hơn cũng không có."

Khưu Thành đối với tính chất của mấy miếng ngọc nát này thực vừa lòng, cho nên cũng nguyện ý tăng giá."

Ba cái rưỡi, tùy anh có muốn mua hay không."

Cô gái thu lại bọc vải, bày ra một tư thái không thương lượng nữa, nâng mặt nhìn về phía Khưu Thành.Khưu Thành nguyên bản còn định nói thêm vài câu, thế nhưng khi nhìn đến nữ nhân trước mặt, ngón tay nắm chặt đã tiết lộ sự khẩn trương trong lòng cô, rõ ràng không giống với biểu hiện cường thế ở bên ngoài.

Chợt, cậu liền có chút mềm lòng, vì thế vài lời được chuẩn bị còn chưa kịp xuất khẩu đã phải đánh vòng trở lại, thời điểm mở miệng nói cũng chỉ còn lại hai chữ."

Được rồi!"

Khưu Thành nói.

"Tốt, anh trước đưa tôi hai cái bánh ngô, còn lại một cái rưỡi, buổi tối tan tầm lại đưa cho tôi.

Mà anh trước cho tôi xem thẻ căn cước của anh chút đã."

Cô gái lục lọi sổ công tác của mình, từ bên trong lôi ra một tờ giấy trắng, ở mặt trên viết lên hai chữ giấy nợ, ghi lại số thẻ căn cước của Khưu Thành, lại để cho Khưu Thành ký tên ở bên dưới."

Đúng rồi, anh nếu như không đủ ăn, chia ra hai ngày đưa cũng không sao."

Giao dịch đạt thành, hơn nữa còn phù hợp giá cả trong suy nghĩ, cô nàng hiển nhiên thật cao hứng."

Không có việc gì, đêm nay lúc chúng ta tan tầm, cô hãy đến cửa tiểu khu một chuyến."

Khưu Thành cũng không thích thiếu nợ người khác."

Anh về sau còn muốn ngọc nát không?"

Thấy Khưu Thành nói như vậy, cô gái cũng không từ chối nữa, ngược lại còn nhớ đến việc gợi mở cho lần buôn bán kế tiếp."

Hiện tại không cần, về sau nếu có gì tôi sẽ liên hệ với cô."

Hôm nay mua mấy mảnh ngọc nát này cũng đủ cho cậu dùng cho ban công nhà mình.

Trong ngắn hạn, Khưu Thành không có tính toán mở rộng gieo trồng, cậu cũng chỉ muốn an ổn một chổ thôi."

Đây là số điện thoại trực bang của chị gái tôi, chị ấy công tác tại bệnh viện, tên của chị ấy là Thẩm Nguyệt, tôi gọi là Thẩm Tinh."

Cô gái lưu loát vừa nói vừa viết ra phương thức liên hệ cho Khưu Thành, rồi xé tờ giấy đưa cho cậu.

"Được, vậy tôi bắt đầu làm việc trước."

Khưu Thành hướng cô gật gật đầu, sau khi cho cô hai cái bánh ngô thì nhanh chóng rời đi.

Thời gian làm việc rất nhanh đã bắt đầu, cậu vừa mới nhìn thấy tổ trưởng nhóm kỹ thuật đến đây, những đồng nghiệp khác trên cơ bản cũng đã vào vị trí của mình.

Lúc này mới bắt đầu ngày làm việc thứ hai, cậu cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho đội trưởng của mình.Mà cả ngày hôm nay, Khưu Thành cũng chỉ ăn nửa cái bánh ngô cùng hai chén cháo bột ngô suông, đói đến mức ngực dán vào lưng, bất quá chút xíu đói khát này cậu vẫn có thể chịu được.

Lúc trước lương thực ở căn cứ lâm thời không đủ, việc chịu đói cũng là chuyện thường ngày.Vài năm trước vào lần đầu tiên nổi lên khủng hoảng lương thực, toàn bộ căn cứ đều tiếng oán than dậy đất, sau này thậm chí còn có người tụ tập gây chuyện.

Cậu nhớ rõ lúc ấy, vị thủ trưởng kia chỉ nói một câu, liền triệt để bình ổn một hồi hỗn loạn."

Nếu ai cảm thấy nơi này không tốt, tùy thời có thể đi, nếu còn gây chuyện, liền bắt ném ra bên ngoài." p2haehyuk.wordpress.comTừ đó về sau, ngay cả những khi khó khăn nhất, cũng không có người dám nháo sự.

Thậm chí vào thời điểm sắp chết đói cũng không dám, bởi vì bọn họ thà bị đói chết cũng còn hơn việc bị quái vật cắn nuốt.Đến ban đêm, trước khi mở cửa vào phòng, Khưu Thành lại đứng ở trong hành lang vểnh tai lắng nghe hồi lâu, nhưng vẫn không nghe được bất kì động tĩnh gì.

Liên tiếp vài ngày sau cũng đều như thế, cậu dần dần liền có điểm yên lòng.Quyển "Mộc Tu bút kí" bị Khưu Thành sao thêm một bản, rồi giấu ở trong thùng máy tính để bàn tại nhà cậu.

Bản chính thì để trên giá sách, ngày nào đó nếu chủ nhân thật sự của nó đến cầm đi, Khưu Thành còn có một quyển do tự mình sao chép.Trải qua vài ngày bận rộn, Khưu Thành đã đóng được rất nhiều giỏ gỗ trên ban công, có cái một tầng, cũng có cái nhiều tầng.

Mấy cái nhiều tầng thì để dựa vào tường và bốn phía ban công, còn dư lại mấy cái đều là một tầng.

Bên trong tất cả các sọt gỗ đều chèn vải lọt, đều là những quần áo cũ cậu không cần dùng đến trong nhà, ngoài ra Khưu Thành còn đi nhặt mấy miếng vải rách về.Đợi đến khi đem tất cả giỏ gỗ đều lấp đầy đất, Khưu Thành nhịn ăn nhịn mặc lại tích cóp vài cái bánh ngô, dự tính hôm nào sẽ dành ra một chút thời gian đi một chuyến đến thôn trang ở gần trường đại học Tân Nam thị.

Nghe nói vào thời điểm bọn họ đang khẩn cấp thực hiện công tác sữa chữa phục hồi sau thảm họa trong thành phố, đã có người đưa hạt giống cho nông dân trong thôn trang ở phụ cận.

Lúc trước vào thời điểm virus X bùng nổ, các thị trấn và làng quê ở ngoại ô cũng lui đến trụ sở tạm thời trú ngụ.

Vì khoảng cách có chút xa, sau này chính phủ cũng an bài đội ngũ đi nghĩ cách cứu viện, lúc ấy lương thực trong nhà các hộ nông dân toàn bộ đều bị sung công.

Mấy thứ lấy về đều do căn cứ lâm thời thống nhất phân phối, đương nhiên, những người ở cao tầng cũng chiếm được không ít chổ tốt.Hiện tại toàn bộ thành phố Tân Nam đều thiếu lương thực, ngoại ô phụ cận hẳn cũng sẽ không quá sung túc mới đúng.

Khưu Thành cảm giác cậu mang theo mấy cái bánh ngô này, khẳng định có thể đổi lấy chút hạt giống hoặc là rau mầm trở về.Ngay lúc Khưu Thành mỗi ngày đi sớm về muộn chuyên tam làm nhân viên kỹ thuật tích cóp bánh ngô, thì ban công nhà cậu, mỗi ngày đều sẽ nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

"Khò khè......"

Vị khách không mời này vừa đến liền sẽ cuộn tròn trên ban công bày đầy những chiếc giỏ gỗ, lim dim ngủ gật.

Vào thời điểm cực kì buồn ngủ, thân hình của vị khách kia vô ý vẹo một cái, làm cho cái trán thiếu chút nữa đã đập vào giỏ gỗ, chỉ thấy hắn lưu loát chống tay nghiêng người, liền vững vàng ngồi xổm trên lan can ban công."

Hô......"

Đợi đến khi cơn buồn ngủ thối lui, hắn liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại lần nữa nhảy xuống lan can, đi đến vị trí cũ, bất mãn đạp một cước vào cái giỏ gỗ.

Hắn chán ghét mấy cái giỏ gỗ này, chúng nó dám chiếm mất chổ ngủ của hắn.

CHƯƠNG 5~~> https://p2haehyuk.wordpress.com/2016/01/08/hau-tham-hoa-5/
 
Hậu Thảm Họa
Tai hậu - 33


CHƯƠNG 33Edit - HaeHyuk8693Khưu Thành"Đi, chúng ta đi tới mẩu đất kia bắt sâu, hoa màu sẽ rất nhanh bị chúng gặm sạch hết."

Thím Trần nói với Khưu Thành.

"Được."

Khưu Thành liền cùng bác gái đi ra ruộng, A Thường tự nhiên cũng đi cùng cậu.Những người khác thấy bọn họ, khó tránh khỏi thần sắc kinh ngạc trên gương mặt.

Hồi trước họ có nghe thím Trần nói qua chuyện Khưu Thành lấy bánh ngô mua điện của nhà họ.

Điều này cũng không có gì lạ, người ta có lương thực, giá nào mua chả được.

Lúc này lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, sâu thì đi nơi nào chả bắt được, tại sao phải tới mẫu đất này để bắt?

Chờ lát nữa hết mưa trở ra bắt cũng được mà, sao phải chọn thời điểm này?Những người này đều không phải đồ ngốc, tự nhiên cũng biết cậu là muốn tới hỗ trợ.

Và do nguyên nhân này, những lợi đồn đại về Khưu Thành cùng A Thường lại có biến chuyển mới.

Trước đây, mọi người đều mang theo sự đề phòng với Khưu Thành cùng A Thường.

Tại thời buổi này, đàn ông độc thân không có gia đình luôn sẽ bị người khác phòng bị hơn vài phần.Khưu Thành cũng không nói nhiều, hướng bọn họ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền cùng A Thường đi về phía ruộng.

Khối đất này của mấy người thím Trần chủ yếu dùng để trồng ngô.

Đầu năm nay mọi người đều thích trồng bắp ngô, cũng không phải bởi vì ưa thích, mà bởi vì nó cho sản lượng cao, có thể chống đói.Giờ này khắc, trên những mầm cây bắp có rất nhiều sâu cắn gié đang bò.

Mấy con sâu cắn gié đều đem những mầm cây bắp vừa cao tới cẳng chân người trưởng thành cắn nát, chẳng biết còn có thể cứu được không nữa?

"Ai dô!

Đúng là nghiệp chướng mà!

Bác thấy hai ngày nay trời mưa to như vậy, nên mới không đi tưới nước......

Thật sự là nghiệp chướng!

Mấy ngày trước bác chỉ thấy mấy con, bắt hết liền không sao, chả biết nơi nào lại bò đến nhiều sâu thế nữa!?"

Thím Trần một bên bắt côn trùng, một bên đau lòng đến mức kêu to.Mọi người đội mưa to lội xuống ruộng bắt sâu, đem từng con sâu cắn gié bóc khỏi mấy mầm hoa màu, tâm tình ai nấy đều thập phần trầm trọng.

Sâu bệnh nghiêm trọng như vậy, số lương thực năm nay có thể bị sụt giảm hay không?

Đến khi nào bọn họ mới có thể áo cơm vô lo, đến khi nào mới trở lại cuộc sống trước kia đây?Người duy nhất cảm thấy cao hứng, đại khái chỉ có anh chàng A Thường nhà ta.

Hắn chưa từng trải qua cuộc sống tốt hơn hiện tại, vì trong trí nhớ của hắn, thế giới này chính là như vậy.

Giống bây giờ là đã tốt lắm rồi, hắn có Khưu Thành, Khưu Thành sẽ biến ra các loại pháp thuật, còn có thể làm các món ăn ngon cho hắn nữa."

Khưu Thành!

Thật nhiều sâu quá đi!"

A Thường ở dưới ruộng bắt sâu hết một vòng tròn liền ôm thùng nước hưng phấn hô to.

Mặc dù có chút không thích hợp, thế nhưng những người khác cũng chỉ nghĩ đầu óc của hắn không bình thường thôi, chẳng ai so đo với hắn làm gì. haehyuk8693"Ừ."

Khưu Thành cười lên tiếng, A Thường liền cao hứng tiếp tục đi bắt sâu."

Cậu ta là em của anh à?

Năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?"

Câu hỏi này là của người phụ nữ vừa nói bóng gió ông bác Long hồi nãy.

Bộ dạng cô khoảng chừng 28-29 tuổi, có điểm cao lớn thô kệch, lúc mở miệng nói chuyện thanh âm cũng trung khí mười phần.

Vừa nãy chồng của cô có bảo cô đi về trước, kết quả cô vẫn lưu lại hỗ trợ bắt côn trùng."

Hai mươi sáu."

Khưu Thành dự tính, A Thường đại khái cũng khoảng tuổi này."

Bộ dạng của cậu ta được đấy chứ, đáng tiếc."

Cô dừng một chút, còn nói: "Nghe nói lần trước cậu lấy nước có cãi nhau một trận với một xú lão đầu phải không?"

"Cũng không tính là cãi vã."

Khưu Thành không biết cô vì sao lại hỏi như vậy."

Không có việc gì, cãi thì cãi thôi, ông ấy chính là cha chồng của tôi.

Chuyện đàng hoàng không lo, cả ngày ở nhà khoa tay múa chân, tôi cũng mệt ông ấy muốn chết."

Cô gái phất phất tay, chẳng hề để ý nói."

Nói cái gì vậy?"

Lúc này chông cô cũng nhích lại gần: "Đừng để cho cha nghe thấy được, đến lúc đó trong nhà lại không yên." p2haehyuk.wordpress.com"Sợ ổng quá, há mồm ngậm miệng là bô bô nói mình lúc trước đã có bao nhiêu công hiến cho cái nhà này.

Tôi phi, kia đều là chuyện tốt của lão làm ra.

Một đại nam nhân, nếu không có dự định nuôi gia đình còn kết hôn cái rắm, sinh con cái rắm gì?

Anh xem lão cứ như chỉ hận không thể sai sử mẹ tôi như con ở.

Tôi chỉ nói một câu 'Mẹ con hôm nay đi ra ngoài đào rau dại đã rất vất vả', lão liền chụp mũ tôi, chữi tôi là không biết đặt trưởng bối vào trong mắt, ơ, cái gì không lớn không nhỏ, mắc ói!

Già mà không nên nết, thứ không biết xấu hổ!"

Cô càng nói càng có vẻ tức giận hơn, cuối cùng hận đến nổi không thể kéo căng yết hầu mắng to một hồi.

"Thiệt tình, để anh chê cười rồi."

Chồng của cô ngượng ngùng hướng Khưu Thành cười cười.

Khưu Thành nhìn hắn đoán chừng cũng khoảng 28-29, dáng người trung bình, đứng bên cạnh vợ hắn lại có vẻ nhỏ gầy, diện mạo cũng thuộc loại phổ thông."

Không có."

Khưu Thành đạm nhiên cười nói."

Tôi họ Hồ, gọi Hồ Đức Thanh, vợ của tôi là Chu Yến Minh."

Hồ Đức Thanh tự giới thiệu."

Lúc trước ba anh ta còn phản đối hôn sự chúng tôi, nói tên của chúng tôi hợp lại sẽ thành Thanh Minh, là điềm xui xeỏ."

Chu Yến Minh ở một bên đáp lời."

Tôi gọi là Khưu Thành, em tôi gọi là A Thường."

Khưu Thành cười cười, cũng đơn giản tự giới thiệu một chút."

Khưu Thành, lát nữa số sâu bắt được sẽ đưa cho anh hết."

Chu Yến Minh nói."

Được, cảm ơn ."

"Cảm tạ cái gì, chúng tôi lấy mấy con này cũng vô dụng.

Đúng rồi Khưu Thành, trong nhà cậu không phải nuôi chuột đồng sao, mấy con này có dễ nuôi không?"

Lúc trước, có người trong tiểu khu bọn họ thấy được hai người Khưu Thành bày sạp trong chợ đêm, nói là trừ cà chua, còn có chuột đồng se sẻ.

Chim sẻ vốn là loài dễ xáo động, rất khó nuôi, chuột đồng thì dễ nuôi hơn.

Bọn họ đều đoán Khưu Thành khẳng định có nuôi chuột đồng trong nhà.

Lúc này chính cậu lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, lại càng xác minh suy đoán cuả họ."

Rất dễ nuôi sống, cho chúng ăn chút hạt cỏ hay rể cây là có thể dễ dáng nuôi lớn."

Khưu Thành trả lời."

Vậy chúng lớn nhanh không?"

"Không nhanh được, nghe nói phải mất hai ba tháng chúng mới trưởng thành.

Lúc trước có bắt được một ổ chuột con, nuôi đến hiện tại vẫn là một lũ choai choai."

"Ôi chà, chuột đồng này rất khó bắt, anh làm sao bắt được vậy?"

"Tôi làm sao có thể bắt được?"

Khưu Thành cười cười, nói: "Nhờ người từ trong thôn thu mua thôi."

"Vậy nếu mai mốt họ còn bán tiếp, anh có thể đổi giúp chúng tôi không?"

Chu Yến Minh có chút ngượng ngùng hỏi."

Hiện tại chuột đồng rất khó bắt, chỗ nào có thể bán đều bán cả rồi, chỉ còn lại mấy con nhỏ, hai người có muốn mua không?"

Dù sao cũng là hàng xóm, đối phương không mở miệng thì thôi, đối phương nếu mở miệng, Khưu Thành liền không thể cự tuyệt được haehyuk8693"Không có việc gì không có việc gì, bất quá giá cả thì sao?" p2haehyuk.wordpress.com"Nguyên bản ở trên chợ đêm, tôi đều bán ba cái bánh ngô đổi một con, bất quá đó đều là chuột đực, bình thường tôi không bán chuột cái.

Hiện tại số chuột đồng đều còn nhỏ, nhưng tôi cũng phải bán mấy con chuột cái cho mọi người phối giống, cũng ấn ba cái bánh ngô đổi một con, cô thấy thế nào?"

Khưu Thành nói."

Vậy cũng được."

Chu Yến Minh khẽ cắn môi: "Vậy anh trước bắt cho tôi một con chuột đực ba con chuột cái đi."

"Thế nào, nhà cô cũng muốn nuôi chuột đồng à?"

Bọn họ bên này vừa nói ra quyết định, bên kia lại có vài người đi tới, vừa nói muốn dưỡng chuột đồng, mọi người đều có điểm nóng lòng muốn thử.Trước kia khi mọi người mới trở về từ căn cứ lâm thời, kỳ thật ai nấy đều tương đối lạc quan.

Mọi người đều cho rằng thời điểm gian nan nhất đã qua đi, ngày lành đang ở trước mắt.

Thế nhưng hai tháng dần trôi qua, mọi người liền dần mất niềm tin, việc sản xuất lương thực nếu xảy ra vấn đề, cuộc sống sau này của họ chẳng biết sẽ ra sao nữa.Chuột đồng tuy nhỏ, nhưng tốt xấu cũng có được mấy lạng thịt.

Nuôi trong nhà lại càng sạch sẽ, ăn cũng yên tâm hơn.

Loại này không cần tốn lương thực cho chúng ăn, cho dù nuôi đến sau cùng không dùng đến, nói không chừng tiếp qua mấy tháng thế đạo bình ổn, trên bàn cơm của họ còn có thể có gà có vịt có cá.

Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngại, chuột đồng không cần nuôi bằng lương thực, hái ít hạt cỏ rễ cỏ, lại bắt vài con côn trùng cho chúng ăn là được.Cả đám người bảy miệng tám lưỡi, người này muốn một đôi người kia muốn hai con, ngay cả thím Trần đang vì cây ngô nhà mình đau lòng không thôi cũng chen một chân vào."

Số lượng nhiều như vậy tôi hiện tại không cung ứng được.

Như vậy đi, trong chốc lát tôi sẽ dán một tờ giấy ngay tại thang máy lầu một.

Nhà nào muốn mua, thì viết rõ số phòng và số lượng lên tờ giấy, chờ tới lúc tôi có hàng sẽ đưa qua cho mọi người."

Nếu thật cung ứng hết số này, cậu cũng không phải không có.

Chẳng qua nếu bán số chuột này đi, thì chuột đồng trong nhà họ sẽ bị giảm đi phân nữa, làm ảnh hưởng đến việc sinh sôi nẩy nở lớn mạnh về sau."

Nhà cháu ở tận tầng mười bốn, chỉ vì một tờ giấy còn phải leo lên leo xuống sau?

Để lát nữa bác dán cho."

Thím Trần nắm lại đấm tay đấm đấm cái eo, đứng dậy đi đến hướng đám cây bắp nhà mình xem xét.

Khối đất nhà họ cũng không lớn, bắt không bao lâu trên cơ bản đều đã dọn sạch lũ sâu gây hại: "Mưa càng rơi càng lớn, mọi người đều quay về đi!

Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều ." haehyuk8693"Bác Lương, chỗ của bác bắt xong chưa?"

Chu Yến Minh giương giọng hỏi tình hình mẫu ruộng bên cạnh."

Chỗ ruộng của bác bắt xong cả rồi, nhưng mẫu đất bên cạnh còn có không ít đâu.

Ai nha, chúng nó lát nữa sẽ bò qua đây hết."

Bên kia, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi mang kính mắt đáp lời.

"Quản không được, mẫu ruộng hoang kia lớn như vậy, phải bắt đến khi nào mới xong?

Về trước đi, chờ tới khi hết mưa chúng ta lại trở ra bắt sâu."

Thím Trần khuyên nhủ."

Cũng chỉ có thể làm vậy."

Ông lão có chút bất đắc dĩ đứng dậy khỏi thửa ruộng, áo sơmi trắng mặc trên người đã dính đầy vết bùn, ống quần càng bẩn hơn, bất quá vì là màu tối, thoạt nhìn không rõ ràng.

Ông lão bị mưa xối ướt đẫm cả người, nên nhìn càng thêm vẻ chật vật."

A Thường, về thôi."

Khưu Thành cũng nhanh chóng gọi A Thường."

Nga."

A Thường một bên đáp lời, một bên còn nhanh tay nhanh chân véo hai con sâu bám trong bụi cỏ ném vào thùng.

Thùng nước được chàng mèo cầm trong tay, lúc này đã đựng non nửa sâu cắn gié, trong đó có một số là bọn họ bắt, số còn lại là do người khác bắt bỏ vào.Mưa cứ rơi từng giọt trên đất trên đầu người suốt, làm cho ai ấy đều ướt đẫm nước mưa cùng bùn đất.

Thím Trần cảm thấy rất ái ngại, còn nói đợi đến khi cây bắp chín muồi, sẽ mới mọi người đến ăn bắp.Tóc Khưu Thành bị mưa xối đến ướt sũng cả da đầu, làm cho mấy sợi tóc không dài không ngắn ướt nước dán sát lên trán.

Cơn mưa xuân này giống như càng khiến cho cả người cậu đều trở ôn nhuận hơn, nhìn xem ánh mắt của A Thường đều thẳng thừng dán lên người cậu luôn rồi."

Nhìn cái gì vậy?"

Về đến nhà, Khưu Thành lại nhóm bếp lên, dầm mưa qua phải tắm rửa ngay, không thì sẽ để lại mùi vị trên người."

Không có."

A Thường làm như không có việc gì chuyển ánh mắt qua ban công, trên vành tai còn có vết hồng hồng."

Lát nữa chúng ta đi chợ đêm."

Khưu Thành còn nói thêm."

Bán cái gì à?"

Nhà bọn họ gần đây ngay cả rau hẹ đều đem đi muối, còn có cái gì để bán chứ?"

Không bán gì hết, đi dạo phố thôi."

Khưu Thành nói."

Đi dạo phố?"

A Thường mở to hai mắt.Đến tối hôm đó, Khưu Thành quả nhiên không mang theo gì cả, cùng A Thường xách một cây dù đen lớn, đi dạo chợ đêm. haehyuk8693A Thường chưa từng được thể nghiệm qua như vậy.

Lúc trước chỉ có một mình hắn dãi nắng dầm mưa, chưa từng che dù bao giờ.

Cho dù có đi tìm chỗ trú mưa, hắn vẫn lẻ loi một mình.

Còn lão miêu kia thì hoàn toàn không có hứng thú kết đôi với hắn.Trên đường cái vắng ngắt không bóng người, càng có vẻ phá lệ im lặng.

Mưa được ánh đèn đường hắt xuống, phản chiếu ra ánh sáng trắng trong suốt.

Từng giọt từng giọt mưa rơi lên tán ô rồi chảy xuống mặt đất, làm cho những giọt nước bắn tung tóe.Mưa to ào ào rơi xuống, vây cả hai trong một mảnh thiên địa nho nhỏ, mà trong khoảng không gian nhỏ bé này, chỉ có mình hắn cùng Khưu Thành thôi."

Mưa như vậy sao cậu còn bày sạp?"

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới trước sạp của Vương Thành Lương, Khưu Thành đang nói chuyện cùng hắn."

Trời mưa như vậy buôn bán cũng tàm tạm."

Vương Thành Lương cười nói.

Lời này của hắn là thật lòng, thời tiết ở khu vực nội địa thành phố Tân Nam luôn tương đối ẩm ướt.

Gặp đợt mưa kéo dài như vậy, giặt một bộ quần áo cũng rất khó phơi khô, gần nhất liền có thêm một ít cư dân đến sạp của hắn mua bếp lò."

Vậy cậu nhớ chú ý, đừng để cảm lạnh."

Khưu Thành thấy túp lều của hắn được dựng lên khá rắn chắc, vừa có gỗ thừa vừa có bạt nhựa, ngẫm lại cũng đúng, thôn của bọn họ chuyên thu đồ phế liệu, muốn nguyên vật liệu gì mà chẳng có chứ?"

Hihi, tớ biết."

Vương Thành Lương cười nói."

Trong tiểu khu của tớ có người muốn nuôi chuột đồng, bên thôn cậu còn bắt được chuột đồng không?"

Khưu Thành lại hỏi hắn."

Bắt vẫn bắt được, bất quá số lượng hiện tại hơi ít""Vậy sau này chỗ cậu có bắt được, cứ bán cho tớ.

Chuột đực trưởng thành đổi ba cái bánh ngô, chuột cái trưởng thành đổi bốn cái, còn chuột con thì tới lúc đó tớ nếu thấy nhỏ quá thì sẽ thương lượng giá lại, được không?"

"Nếu thu theo giá này, cậu làm sao kiếm lời được?"

Nhà Vương Thành Lương lúc trước cũng bắt được chuột đồng, có để lại trong nhà mấy con ăn.

Còn phần tiền lời khi bán chuột đồng, nếu gặp lúc vận khí tốt nhất, cũng không nhiều như của Khưu Thành ra giá.

Hồi trước hắn có thấy Khưu Thành bán chuột đồng cho người khác, cũng là ba bánh ngô đổi một con."

Chính là truyền tay bán cho người trong tiểu khu.

Là bạn học tớ còn có thể kiếm giá chênh lệch từ cậu sau?"

Về phần bốn cái bánh ngô đổi một con chuột cái trưởng thành, Khưu Thành không tính bán đi.

Cậu muốn giữ chúng lại để phối giống, còn mấy con phải bán cho người khác, thì lấy mấy con chuột cái nho nhỏ kia là được."

Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Vương Thành Lương cảm động ghi nhớ ân tình này của Khưu Thành trong lòng.Hắn lúc trước cũng không quen thân với Khưu Thành.

Con người Khưu Thành vẫn luôn rất đạm nhạt, không quá gần gũi với bất kì ai.

Mỗi ngày trừ lên lớp chính là đi làm thêm, nên cậu cũng chẳng có thời gian cùng bọn họ đi chơi, cũng không ra ngoài làm quen hẹn hò với các nữ sinh trường khác, có đôi khi ngay cả hoạt động đoàn thể của lớp cậu đều không tham gia.

Thế nhưng hắn biết Khưu Thành là người tốt.

Nhớ khi ấy có một bạn học trong ký túc xá xảy ra chuyện, học phí năm tư còn đang thiếu nợ đến lúc tốt nghiệp còn chưa biết trả được hay không.

Mà nếu để nợ thì sẽ ảnh hưởng đến việc lấy bằng tốt nghiệp.

Vương Thành Lương mãi cho đến bây giờ còn nhớ rõ chuyện này.

Khi đó mắt thấy sắp tốt nghiệp, mọi người lập tức chạy đôn chạy đáo, vài bạn học có quan hệ tốt với nam sinh kia chưa ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Khưu Thành cho hắn mượn mấy ngàn.Vương Thành Lương nhớ rõ lúc ấy Khưu Thành chỉ nói một câu, ngữ khí còn thản nhiên như mọi ngày.

Cậu đã nói: "Phải nhớ trả tớ."

Mặt khác một chữ cũng không nói thêm.
 
Hậu Thảm Họa
CHƯƠNG 103


Chương 103Edit – HaeHyuk8693Bán ngọcBuổi tối Giáng Sinh, sau khi tan học, A Thường vội vàng chạy một mạch về nhà.

Cơm nước tắm rửa xong, anh chàng liền ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cùng Khưu Thành đi dạo siêu thị.Bởi vì trung tâm mua sắm của Tân Nam khai trương, nên cả ngày hôm nay thành phố Tân Nam có vẻ so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít.

Trước quảng trường được bố trí rất nhiều biểu ngữ cùng bóng hơi với màu sắc tiên diễm, trên mặt đất còn có không ít giấy màu rực rỡ, còn trong khu vực mua sắm thì người đến người đi tấp nập.Lúc mới đầu, A Thường còn tràn đầy chờ mong trong lòng, đợi vào tới nơi, dạo quanh hai vòng, thì tất cả hưng trí của hắn đều không còn.

Lý do cho chuyện này chính vì một khu thương mại to như vậy, thế nhưng không hề có lấy một khu ẩm thực.Khưu Thành thấy anh chàng ủ rũ như vậy cảm giác có chút buồn cười.Bọn họ cũng không qua lại quá lâu trong siêu thị, rất nhanh, Khưu Thành liền mang theo A Thường đi đến khu bán vàng bạc đá quý ở lầu bốn.Trung tâm Nam Thành này có vài cổ đông, đều là người tai to mặt lớn của thành phố Tân Nam, mà Ngải Văn Hải chính là một trong số đó.

Sự kiện trại chăn heo bị cướp sạch quả thật đã mang đến một sự đả kích nhất định cho Ngải Văn Hải, nhưng còn lâu mới tới ngưỡng trí mạng.

Ngải Văn Hải đã quật khởi vào lúc thành phố Tân Nam gian nan nhất, sau lại trải qua nhiều năm phát triển, nay đã là cây lớn rễ sâu.Hồi trước, Khưu Thành đã thông qua "Thiên La nhãn" biết được toàn bộ khu bán đá quý ở tầng bốn cơ hồ đều đã bị nhóm cổ đông bọn họ chia cắt hết.

Trong những năm trước đó, những người này đã sưu tập không ít thứ tốt, trước mắt cũng đã đến lúc treo hàng chờ giá cao.Sau khi Khưu Thành đi thang máy lên tầng bốn, liền ngay lập tức hướng về một quầy hàng chuyên bán đá quý ở phía đông bắc.

Đây cũng là địa phương mà cậu đã chọn lựa từ sớm."

Chào ngài, hoan nghênh đến cửa hàng.

Tiên sinh, ngài muốn xem ngọc thạch hay là vàng bạc?"

Nhân viên bán hàng với diện mạo ưa nhìn nhiệt tình tràn đầy hỏi thăm cậu."

Chổ này có thu mua ngọc thạch không?"

Khưu Thành tươi cười với cô gái, rồi hỏi."

Có, chổ chúng tôi cũng có thu mua ngọc thạch ở bên ngoài.

Tiên sinh, thứ ngài muốn bán có thể lấy ra cho tôi xem một chút không?"

Nhân viên mậu dịch hỏi."

Có thể."

Khưu Thành đem túi xách màu đen cầm trong tay đặt lên quầy thủy tinh, sau đó lại kéo khóa ra, hướng nhân viên bán hàng phô bày số ngọc thạch mình mang đến hôm nay.Người nhân viên kia vừa thò đầu qua xem, lúc này liền bị hoảng sợ.

Vừa nãy quan sát Khưu Thành, một chút kiêu ngạo đều không có, hơn nữa nhìn quần áo cùng ngôn hành của đối phương đều không giống như là loại người đặc biệt có tiền.

Bởi thế cô đời nào dám nghĩ cậu ta có thể mang theo một túi xách tràn đây Ngọc thạch lại đây bán chứ?

Hơn nữa cho dù không nhìn kỹ, cô cũng hiểu được phẩm chất của ngọc thạch không phải là loại bình thường."

Xin ngài đến phòng khách của chúng tôi ngồi đợi trong chốc lát.

Tôi sẽ lập tức mời quản lý lại đây."

Một cuộc mua bán lớn như vậy, khẳng định không thể tiến hàng ở quầy hàng bên ngoài.

Nhân viên bán hàng vội vàng mời bọn Khưu Thành vào phòng khách, sau đó lại đến bên kia tìm quản lý.Rất nhanh, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi tiến vào phòng khách.

Khưu Thành biết, hắn chính là quản lý nơi này."

Nghe nói ngài có một lô ngọc muốn bán?"

Quản lý vừa tiến vào, liền bắt đầu bất động thanh sắc suy tính Khưu Thành cùng A Thường.

Hắn ngồi được trên vị trí này, đãi ngộ tuy rằng không tồi, thế nhưng trách nhiệm đảm đương cũng rất nặng."

Đúng vậy."

Khưu Thành cũng không nhiều lời, đem túi xách mở ra, ào ào ba hai cái liền đem lô ngọc thạch đổ hết lên bàn trà."

Nhẹ thôi, nhẹ thôi."

Vừa thấy cậu đem túi sách lật ngược trên bàn trà, ngọc thạch đổ ra đánh vào thủy tinh vang thành những tiếng "lách cách" rung động, quản lý liền vội vàng thò tay đóng kín cửa."

Chú trước xem ngọc đi!"

Khưu Thành ý bảo hắn xem xem tỉ lệ của lô Ngọc thạch này.Quản lý nọ không nói lời dư thừa, ngồi ở trên sô pha đối diện Khưu Thành, tùy tay cầm lên một khối ngọc thạch lớn cỡ bàn tay cẩn thận xem xét.

Xem xong một khối, hắn lại cầm lấy một khối khác xem tiếp.

Qua hồi lâu, quản lý mới rốt cuộc đem toàn bộ ngọc thạch đều đại khái xem qua một lần."

Cậu tính bán với giá nào?"

Quản lý hỏi Khưu Thành."

Tôi chỉ muốn lương thực, chú xem có thể trả bao nhiêu."

Bởi vì trong thời gian kế tiếp phải mua thêm một đám dê con, nên Khưu Thành hiện tại tương đối thiếu thốn lương thực."

Năm trăm cân?"

Kia quản lý nói."

Chú xem ngọc thạch này của tôi, một khối cũng chỉ trị giá hơn mười cân lương thực?"

Khưu Thành nở nụ cười."

Vậy ý ngài là?"

Gía cả hắn vừa ra, nguyên bản cũng chỉ là thử thôi."

Năm ngàn cân bột ngô, không lấy hàng cũ."

Khưu Thành ra giá.

Nếu ở thời gian trước, một lô ngọc thạch chất lượng tốt lại nhiều như vậy mà chỉ bán với cái giá bèo bọt như thế, thỉ quả thực chính là kỳ cục.

Nhưng hôm nay đã khác, lương thực mới là thứ tinh quý nhất, do đó giá thị trường của ngọc thạch lại vẫn luôn duy trì ở trạng thái kém giá trị."

Xin ngài chờ một chút, tôi phải đi hỏi ý kiến của bà chủ."

Mua bán lớn như vậy, quản lý như hắn căn bản không làm chủ được.

Vừa vặn, hôm nay là ngày trung tâm thương mại Tân Nam khai trương.

Vào buổi tối, vài vị cổ đông của khu mua sắm này sẽ tụ hội ở trên lầu, bà chủ bọn họ cũng ở trong đó."

Được."

Khưu Thành gật gật đầu, đồng ý.Đợi vị quản lý này đi ra ngoài, Khưu Thành quay đầu nhìn đến A Thường đang giả vờ ngồi thẳng lưng trên sô pha bên cạnh, nhịn không được liền vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thả lỏng."

"Hô......"

A Thường thở ra một hơi, cái lưng nguyên bản phẳng phiu nhất thời liền còng xuống: "Lúc nào sẽ đi?"

"Chờ một chút, lát nữa lấy được lương thực, sẽ mua bánh ngọt cho anh ăn."

Mới đây, bên chợ đêm có người mở một tiệm bánh ngọt, mỗi ngày đều hấp dẫn rất nhiều con nít vây quanh bên ngoài.

Chỉ là dù thèm cũng không có bao nhiêu người ăn được bánh, bởi vì ông chủ cửa hàng kia căn bản không thu tiền, chỉ lấy một ít bột mì trứng gà linh tinh có thể sử dụng để làm bánh ngọt."

Muốn mua cái bự."

A Thường liếm liếm môi, nói."

Được."

Ước chừng qua hơn mười phút, người quản lý vừa nãy liền mang theo một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi trở lại.

Bác gái này tóc đã trắng hơn phân nửa, thân mình lại rất béo.Bà cùng Khưu Thành chào hỏi xong, liền ngồi xuống xô pha đối diện Khưu Thành, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái kính mắt đeo lên, tinh tế quan sát lô Ngọc thạch."

Cậu nói số Ngọc thạch này muốn bán năm nghìn cân bột ngô mới?"

Xem xong hàng, quá trình cò kè mặc cả liền bắt đầu.Trước khi đến đây, Khưu Thành đã lý giải một chút tình huống, cũng biết đối phương chính là một trong những ông bà trùm tại thành phố Tân Nam.

Trước mắt trừ nông trường cùng đất đai, bà còn là một trong những cổ đông chủ yếu kinh doanh hạng mục buôn đi bán lại một ít vàng bạc đá quý.

Mặt khác, đối phương cũng là người nắm giữ nhiều lương thực nhất trong toàn thành phố Tân Nam, cho dù mấy cái kho lúa của chính phủ thành phố cùng quân đội cộng lại, hàng tích trữ đều không có nhiều bằng đối phương.Đã vậy, người này còn thập phần keo kiệt, tỷ như hiện tại, ngay cả một cân hai cân bột ngô đều phải cùng Khưu Thành kì kèo cả buổi.

Hơn một giờ sau, lô Ngọc thạch rốt cuộc lấy giá ba ngàn chín trăm hai mươi hai cân bột ngô để kết toán.

Khưu Thành đem Ngọc thạch giao cho bọn họ ngay tại chổ, sau đó lại để đối phương kê khai hóa đơn.

Chờ thêm hai ngày nữa, bọn họ đem lương thực đưa đến nhà máy nuôi cá ở phía Nam xong, cuộc mua bán này mới xem như chấm dứt."

Nhà máy nuôi cá ở thành Nam?

Cậu cùng Thẩm Tinh có quan hệ gì?"

Đối phương vừa nghe Khưu Thành yêu cầu đem lương thực đưa đến chỗ đó, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc."

Đối tác."

Khưu Thành cười cười, cầm hóa đơn đối phương kê khai cho mình, rồi mang theo A Thường ly khai.Nói đến Thẩm Tinh, trên thực tế Khưu Thành hiện tại đã hối hận.

Sớm biết vậy, cậu đã đem cái chuyện cò kè mặc cả này giao cho Thẩm Tinh.

Nếu để cô làm, nói không chừng còn có thể moi thêm được vài cân lương thực trở về."

Đinh tổng, mời ngài uống trà."

Tại chính căn phòng khách ban nãy, người quản lý đã nhanh nhẹn đổi một chén trà nóng cho bà chủ của mình."

Ôi, lớn tuổi rồi, bỏ chút công thôi mà đã muốn ăn không tiêu."

Người phụ nữ được gọi là Đinh tổng kia vỗ vỗ cái eo già nua của mình, cảm thán nói."

Cũng sắp hai giờ rồi."

Vừa mới đầu, người quản lý thấy Khưu Thành thanh nhã như vậy, còn tưởng rằng cậu sẽ không mặc cả.

Không nghĩ tới, đối phương chẳng những dám đối diện Đinh tổng của bọn họ, thế nhưng còn có thể kiên trì lâu như vậy."

Này thì tính cái gì, cậu ta đã coi như là dễ nói rồi."

Đinh tổng nọ lúc này lại cầm lấy một khối Ngọc thạch trên sô pha, nhìn nhìn, rồi hắc hắc nở nụ cười: "Không sai không sai, thứ này không sai, hoàn hảo người hôm nay đến không phải Thẩm Tinh, bằng không phải đánh một trận ác liệt rồi."

Một lát sau, Đinh tổng trở lại trên lầu.

Đợt tụ hội này còn chưa có chấm dứt, mọi người xem biểu tình vui sướng đầy mặt của bà, liền biết khẳng định đã đạt được một cuộc mua bán lớn.

Đây chính là ngày đầu tiên khai trương của trung tâm thương mại, ý nghĩa bất phàm, vì thế mọi người đều lần lượt nghe bà kể lại cuộc mua bán này.Đối với chi tiết của vụ mua bán, Đinh tổng cũng không nhiều lời, ngược lại còn tùy ý kéo qua một đề tài khác: "Thẩm Tinh có đối tác, mọi người biết không?"

"Có nghe nói qua, như thế nào, hôm nay cô đã giao dịch với đối phương à?"

Có người hỏi."

Đúng vậy."

Đinh tổng gật đầu."

Người nọ là ai?"

Một người khác hiếu kì hỏi."

Nghe nói là một người trẻ tuổi tên Khưu Thành."

Lấn này, bà trái lại còn nói ra chút thông tin.Kỳ thật muốn tra việc này cũng phi thường đơn giản, chỉ cần có tí xíu quan hệ, tìm hiểu xem nhà máy nuôi cá ở thành Nam là do ai sở hữu, sau đó lại thông qua đồn công an tìm kiếm tin tức của đối phương là được.Chẳng qua lúc trước, mấy người bọn họ đều không có chú ý tới sự tồn tại của cái người Khưu Thành này.

Ngay cả việc Thẩm Tinh là quản lý nhà máy nuôi cá, bọn họ cũng mới nghe nói gần đây.

Sở dĩ sẽ chú ý tới chuyện này, trừ việc bọn họ thu mua côn trùng và cỏ nuôi súc vật, về phương diện khác, còn vì cô ta có quan hệ với Thẩm Định Quân."

Hả?

Thành phố Tân Nam của chúng ta còn có thanh niên tài tuấn như vậy à, sao trước đây chưa từng nghe nhắc tới?"

"Qua hai ngày nữa đến tiệc mừng năm mới, anh liền có thể thấy được, bọn họ cũng nhận được thiệp mời."

"Khưu Thành?"

Tại chiếc bàn bên kia, Ngải Văn Hải lúc này đã biết được Khưu Thành kia là ai.

Vì thời gian gần đây, hắn đã có không ít chuyện phải xử lý tại trại chăn heo, nên đối với tình hình trong thành phố, ngược lại đã không còn quan tâm như trước.

Không nghĩ tới, người trẻ tuổi lúc trước đưa khoai tây đến cho mình, hiện tại đã có được thực lực như thế rồi."

Khưu Thành?"

Bên Thẩm Định Quân hiện cũng đã đen mặt.

Cũng do hắn gần nhất vì vội vàng bài binh bố trận, nên chuyện Thẩm Tinh nhận được thiệp mời tham dự tiệc mừng năm mới, cũng mới biết được ngay lúc này đây.

Lão vẫn luôn nhìn tiểu tử kia không quá thuận mắt.

Quả nhiên, hiện tại tên đó đã cùng ranh con kia đáp trả lại mình.
 
Back
Top Bottom