Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hậu Duệ Phượng Hoàng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP4Q6Yfg8RutQOUphmJRAmBfANEFL11OHZJ_O3KLdy6b1BWCqJFMaPdGfPeVEj6Zm4OGw2X_vEYNifvG0EP9WLcME_pAwgT11gKkZJrC-NXdbBDOKn_pEyF1vLsIVAqGSY-xIwUIzTa2ca2T3z3Ki4Y=w215-h322-s-no-gm

Hậu Duệ Phượng Hoàng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Trả Thù, Cung Đấu

Team dịch: Công Túa Zá Đáo

Giới thiệu

Ta dốc lòng phò tá hoàng đệ lên ngôi, dạy dỗ hắn thuật trị quốc. Còn ra tay quét sạch mọi chướng ngại, tay nhuốm đầy máu tươi.

Thiên hạ đều ca ngợi hắn là minh quân nhân từ, còn ta bị nguyền rủa là kẻ ác độc khát máu.

Nhưng ta chẳng hề bận tâm đến hư danh, chỉ cần phò tá hắn lên ngôi, hoàn thành di nguyện của mẫu hậu là đủ.

Vậy mà sau khi đăng cơ, hắn lại ngấm ngầm hãm hại ta, thậm chí còn cấu kết với cung nữ đầu độc ta.

Trước khi chết, hoàng đệ ném một tờ huyết thư vào mặt ta: "Tội nghiệt chồng chất, chết không đáng tiếc. Lý quý phi quả nhiên đã hại chết mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì!"

Mở mắt ra lần nữa, ta sống lại về thời khắc mẫu hậu lâm chung. Hoàng đệ rụt rè nép vào người ta: "Tỷ tỷ, tỷ sẽ luôn bảo vệ đệ, đúng không?"

Ta lạnh lùng nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn: "Đương nhiên là ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt rồi."​
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 1: Chương 1



1

Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại.

"Hoàng tỷ, tỷ kiêu căng ngang ngược, có từng nghĩ đến ngày hôm nay? Lý quý phi quả nhiên đã hại c.h.ế.t mẫu hậu, nhưng cháu gái của bà ta thì có tội tình gì! Ta và Như Nghiên thanh mai trúc mã, nếu không phải tỷ ngang ngược ngăn cản, Như Nghiên sao có thể chết!"

Hóa ra, kẻ mà ta dốc lòng phò tá, hết lòng bảo vệ, vẫn luôn ghi hận ta vì đã bày mưu tính kế diệt trừ cả gia tộc quý phi.

Ta đau đớn đến ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi trào ra từ miệng và mũi. Tạ Văn Đoan ném huyết thư vào mặt ta, bảo ta xuống địa ngục mà sám hối.

Đáng hận là ta không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc hắn sủa bậy. Nếu thế gian này thật sự có quỷ thần, kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như Tạ Văn Đoan mới đáng phải chịu báo ứng!

Mang theo đầy bụng oán hận, ta không cam tâm nhắm mắt. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không làm giá y cho kẻ khác!

“Công chúa điện hạ, xin người hãy giữ gìn sức khỏe! Nếu nương nương còn sống, người cũng sẽ đau lòng khi thấy công chúa như thế này."

Cơn đau đầu như muốn xé toạc, ta vịn tay vào người bên cạnh, từ từ mở mắt. Khi đôi mắt đã nhìn rõ mọi vật, ta không khỏi kinh ngạc.

Khuôn mặt tròn trịa quen thuộc hiện ra trước mắt, A Gia?

Năm Diên Bình thứ ba, A Gia đã hy sinh thân mình để bảo vệ ta, nàng c.h.ế.t dưới tay Tạ Văn Đoan.

Ta vẫn còn nhớ như in vẻ mặt của nàng lúc đó. Ánh mắt nàng tràn ngập sự lo lắng cho ta. Nàng nói: "Công chúa, xin người hãy bảo trọng."

A Gia trước mắt còn quá trẻ, rõ ràng không phải là A Gia đã mất vào năm Diên Bình thứ ba.

Ta siết chặt lòng bàn tay, móng tay đ.â.m sâu vào da thịt, cơn đau nhức nhối khiến ta tỉnh táo.

Không phải là mơ!

"A Gia, bây giờ là giờ nào rồi?"

"Điện hạ đừng nóng vội, người vừa mới ngất xỉu trước linh đường, Thái tử đang thay người trông coi linh cữu."

Linh đường?

Ta cúi đầu nhìn bộ đồ tang trắng toát trên người. Ta... ta đã sống lại, trở về thời điểm mẫu hậu vừa qua đời!

Nghĩ đến đây, tim ta như bị ai đó bóp nghẹt. Mẫu hậu không được phụ hoàng yêu thương, thậm chí bị Lý Quý Phi hãm hại đến chết, nỗi oan khuất không nơi nào giải bày.

Về sau, ta từng bước tính kế, liên kết với cửu phụ bức vua thoái vị, cuối cùng cũng báo được đại thù.

Một trăm ba mươi hai người nhà sinh mẫu của Lý Quý Phi, phủ Nam Bình Hầu, đều bị xử tử không tha một ai.

Trong số đó, có cả Lý Như Nghiên, Đan Dương huyện chúa mà Tạ Văn Đoan ngày đêm nhung nhớ.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, bằng không gió xuân thổi đến, cỏ lại mọc xanh tươi.

"Thành vương bại khấu", nếu như kẻ thua trong cuộc bức cung đó là ta, Lý Quý Phi cũng sẽ không để lại một ai sống sót.

Chỉ là ta không ngờ rằng, dù giữa chúng ta là biển hận thù sâu nặng, Tạ Văn Đoan vẫn còn vương vấn chuyện tình cảm nam nữ.

Kẻ ngu ngốc như hắn, năm đó ta thật hối hận vì không g.i.ế.c quách hắn đi để tự mình lên ngôi, còn hơn là để hắn ở đây làm trò cười.

Thái y nói rằng, mẫu hậu mất là do làm việc quá sức, thân thể suy nhược lâu ngày mà thành bệnh.

Nhưng ta biết, mẫu hậu bị hạ độc. Phụ hoàng sủng ái Lý Quý Phi, nhất quyết đổ tội cho một cung nữ vô tội, khiến mẫu hậu sau khi qua đời vẫn phải mang tiếng ác đãi hạ nhân.

Trước linh đường của mẫu hậu, Tạ Văn Đoan quỳ thẳng lưng. Khi thấy ta bước đến, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Hoàng tỷ, sao tỷ không nghỉ ngơi cho khỏe?"

Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ xót xa, không hề giống như giả vờ, kiếp trước ta chưa từng nhìn thấu được lòng dạ của hắn.

"Văn Đoan, đệ có biết mẫu hậu đã c.h.ế.t như thế nào không?"

Ngay trước linh đường của mẫu hậu, ta muốn xem Tạ Văn Đoan sẽ nói gì.

"Mẫu hậu bị người ta hãm hại mà chết."

Ta cười khẩy: "Đúng vậy, mẫu hậu của ta đã bị người ta hãm hại."

"Vậy ai là kẻ đã g.i.ế.c mẫu hậu?"

Tạ Văn Đoan ngập ngừng một lúc, thấy xung quanh không có ai, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là Lý Quý Phi!"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 2: Chương 2



Ta túm chặt lấy cổ áo hắn, giọng nói sắc lạnh: "Làm con người, khi biết rõ kẻ thù đã g.i.ế.c mẫu thân mình, chẳng lẽ không nên báo thù rửa hận sao?"

Tạ Văn Đoan bị vẻ mặt đầy thù hận của ta dọa sợ, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng, một lúc sau mới dám nhỏ giọng đáp: "Phải."

"Tốt lắm, Văn Đoan, ta muốn cả nhà Lý Quý Phi phải đền mạng cho mẫu hậu. Đệ thấy thế nào?"

Tạ Văn Đoan rụt người lùi lại, ấp úng nói sang chuyện khác: "Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Ta cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là quá đau buồn, muốn báo thù cho mẫu hậu thôi mà."

Tạ Văn Đoan cẩn thận nắm lấy tay ta, mắt hắn rưng rưng: "Đệ biết lòng hoàng tỷ đang rất đau khổ, mẫu hậu đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại tỷ và đệ nương tựa lẫn nhau. Hoàng tỷ, tỷ phải giữ gìn sức khỏe đó."

Ta vỗ nhẹ lên má hắn: "Văn Đoan cứ yên tâm, ta sẽ tự biết bảo trọng."

Nếu ta không biết giữ gìn sức khỏe, làm sao có thể đạp được con sói con như ngươi xuống dưới chân ta đây?

"Văn Đoan, đệ hãy thề trước linh cữu của mẫu hậu, nhất định phải báo thù cho người!"

Tạ Văn Đoan bị ta ép buộc phải thề độc, hắn thề rằng nhất định sẽ dùng mạng của cả nhà Lý Quý Phi để tế cho vong linh của mẫu hậu.

Ta đứng sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn hắn thề độc.

Lời thề ấy, dĩ nhiên chẳng có giá trị gì, ta chỉ muốn xem, Tạ Văn Đoan có thể giả tạo đến mức nào mà thôi.

Mẫu hậu ra đi không được vẻ vang, nhưng tang lễ thì lại được tổ chức vô cùng long trọng. Toàn bộ cung đình đều phải túc trực bên linh cữu, Lý Quý Phi cũng có mặt.

Nàng ta đứng trước mặt ta, vẫn dáng vẻ như trong ký ức, tựa như một con rắn mỹ nhân mang đầy nọc độc, nguy hiểm và lạnh lùng, ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ.

"Mong công chúa nén bi thương, nếu không Hoàng hậu nương nương nhìn thấy, e là nơi chín suối cũng không yên lòng."

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: "Người làm trời thấy, Quý Phi nương nương, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma."

Bên cạnh Lý Quý Phi, Lý Như Nghiên đứng đó, dung mạo xinh đẹp như hoa, có vài phần giống với Lý Quý Phi.

Tạ Văn Đoan quỳ trước linh đường không nhịn được mà liếc mắt đưa tình với nàng ta.

Ta cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, suýt chút nữa đã nghiến nát cả răng.

Mẫu hậu vừa mới mất, Tạ Văn Đoan đã vội vàng cấu kết với con gái của kẻ thù ngay trước linh đường của người.

Thật là đồ đọc sách thánh hiền mà bụng dạ chẳng khác nào loài cầm thú, đến cả liêm sỉ cũng không còn.

"A Gia, tiễn khách."

A Gia nghe vậy, lạnh mặt mời Lý Quý Phi ra ngoài. Lý Quý Phi cũng không hề tức giận, vẫn giữ dáng vẻ tao nhã rời đi.

Ta tiến lên, thắp nén hương cho mẫu hậu, lặng lẽ quỳ xuống. Mẫu hậu, nếu lần này con không thể làm theo tâm nguyện của người, phò tá Tạ Văn Đoan, người có trách con không?

Mẫu hậu cũng giống như ngoại tổ phụ , luôn lấy việc phò tá minh quân làm tâm nguyện cả đời.

Người luôn hành xử công bằng, trên không nịnh nọt, dưới đối đãi khoan dung, cung nhân ai nấy đều cảm kích người, sao có thể ra tay hãm hại?

Huống chi, cung nữ bị đẩy ra chịu tội kia, còn chưa tra hỏi ra kẻ đồng mưu, đã vội vàng đ.â.m đầu vào cột mà chết.

Ai ai cũng biết cái c.h.ế.t của mẫu hậu có điều kỳ lạ, nhưng kẻ chủ mưu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

"Thần xin tham kiến Bệ hạ."

"Miễn lễ."

Ta quay đầu lại, phụ hoàng mặt mày ủ rũ bước vào linh đường.

Có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, ký ức cũng phai nhạt, ta vậy mà không thể nhớ nổi kiếp trước phụ hoàng có đến tiễn đưa mẫu hậu hay không.

"Phụ hoàng."

Phụ hoàng phất tay, tiến lên thắp một nén hương. Người lặng lẽ nhìn quan tài của mẫu hậu trong linh đường, vẻ mặt phức tạp và đầy đau buồn.

"Tất cả lui ra đi, Vân Nương thích yên tĩnh. Văn Đoan cũng ra ngoài, Bình An ở lại, nói chuyện với ta."

Khi ta chào đời, trong cung đã có bốn đứa trẻ c.h.ế.t yểu, phụ hoàng sợ ta cũng không sống lâu được, người đã cầu tấm bùa bình an từ phương trượng chùa Trụ Quốc, lại đặt cho ta nhũ danh là Bình An, chỉ mong ta được thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 3: Chương 3



Người luôn đối xử rất tốt với ta. Nếu nói ta hận Tạ Văn Đoan đến mức "ghét bỏ vì quá kỳ vọng", thì tình cảm ta dành cho phụ hoàng lại phức tạp hơn nhiều.

Kiếp trước, phụ hoàng bị thương trong lúc đi săn, khi lâm chung đã viết di chiếu, muốn cho con trai út của Lý Quý Phi lên ngôi.

Thái tử không thể lên ngôi, chỉ có con đường chết, di chiếu của phụ hoàng, không chỉ là thánh chỉ truyền ngôi, mà còn là bùa đòi mạng của Tạ Văn Đoan.

Nhưng trớ trêu thay, người lại để lại một đạo thánh chỉ khác, tứ hôn cho ta với đích tử của Lý gia, đồng thời chọn Gia Châu làm phong địa cho ta. Gia Châu là vùng đất giàu có, bên cạnh ta còn có ba trăm cấm vệ, chỉ cần ta rời xa kinh thành, cả đời này sẽ được sống sung túc, vô ưu vô lo.

Ta ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, người cũng cúi đầu nhìn ta. Trong mắt người ánh lên một tia lệ, ông nói: "Vân Nương mười sáu tuổi gả cho ta làm hoàng tử phi, thoáng chốc đã hai mươi ba năm trôi qua. Trẫm và nàng vốn là thanh mai trúc mã, sống với nhau hòa thuận, vậy mà giờ đây đã âm dương cách biệt."

Nỗi đau buồn trong giọng nói của phụ hoàng không hề giả tạo, người thực sự đau lòng trước sự ra đi của mẫu hậu.

Nhưng ta không thể hiểu được, tại sao?

Nếu người thực sự có tình cảm sâu đậm với mẫu hậu, sao có thể để cho Lý Quý Phi vẫn còn sống nhởn nhơ trên đời?

Nhưng lúc này, ta không thể hỏi ra lời nào. Chỉ có thể gục đầu vào đầu gối người mà khóc. Khóc cho ta, và cũng khóc cho mẫu hậu.

Có lẽ phụ hoàng mang theo chút tâm lý bù đắp. Tang lễ của mẫu hậu được tổ chức vô cùng long trọng, cả ta và Tạ Văn Đoan đều được ban thưởng hậu hĩnh, ngay cả cửu phụ, người mà phụ hoàng vẫn luôn kiêng dè, cũng được thăng quan tiến chức.

Kiếp trước, sau khi mẫu hậu qua đời, cửu phụ chỉ nhận được những phần thưởng bình thường. Kiếp này, ông lại được thăng chức thành Nội các Thủ phụ, kiêm nhiệm Lại bộ Thượng thư.

Sau khi cựu Thủ phụ Lương Văn Nguyên từ quan, vốn dĩ Lý Quần Anh, huynh trưởng của Lý Quý Phi, là người có thanh vọng cao nhất. Kiếp trước, Lý Quần Anh đã thuận lợi trở thành Thủ phụ, nhưng giờ đây người được thăng chức lại là cửu phụ của ta.

Điều này quả thực khiến ta có chút bất ngờ. Kiếp trước, khi mẫu hậu qua đời, ta chìm đắm trong đau buồn, nhiều chuyện triều chính ta chỉ biết sơ sài.

Ta chỉ nhớ rằng không lâu sau đó, cửu phụ bị quở trách, giáng chức và điều đi nơi khác. Sau khi Lý Quần Anh nhậm chức Thủ phụ, hắn đã cấu kết với Trình Cẩn của Đông xưởng, thao túng triều chính trong một thời gian dài.

Nếu không phải tam cửu phụ lập được công lớn ở đại doanh Tây Bắc, Tạ Văn Đoan thậm chí còn không có cơ hội sống đến ngày đăng cơ.

Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng đã lạnh nhạt với Lý Quý Phi trong vài ngày. Lý Quý Phi cũng không hề tức giận, mỗi ngày vẫn tươi cười hỏi han Trình Cẩn. Khi ta rời khỏi chỗ phụ hoàng, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Lý Quý Phi rời đi.

"Lý Quý Phi hôm nay lại đến dâng canh sao?"

Trình Cẩn cúi đầu, vẻ mặt cung kính. Hắn là tâm phúc của phụ hoàng, giữ chức Bính bút thái giám của Tư lễ giám, quản lý Đông xưởng, có quyền phê duyệt tấu chương. Tuy là người tàn tật, nhưng lại nắm giữ thực quyền.

Ta mỉm cười, không nói gì.

Trình Cẩn luôn cùng phe cánh với Lý Quần Anh, hắn cũng rất cung kính với Lý Quý Phi, ta thậm chí mơ hồ cảm thấy cái c.h.ế.t của mẫu hậu có lẽ cũng có bàn tay của hắn nhúng vào.

Nếu có thể loại trừ Trình Cẩn, sẽ là một đòn giáng mạnh vào phe cánh của Lý Quý Phi.

Đáng tiếc, phụ hoàng lại vô cùng tin tưởng Trình Cẩn, nếu không có một đòn sấm sét, khó lòng mà thành công.

Kiếp trước, Tạ Văn Đoan không hề bàn bạc với ta mà đã vội vàng ra tay với Trình Cẩn, khiến cho hắn ta kịp thời đề phòng, không những không thành công, mà còn bị Trình Cẩn thừa cơ phản đòn.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 4: Chương 4



"Đa tạ công công vất vả. Người đã khuất rồi, mẫu hậu nơi chín suối cũng không muốn thấy phụ hoàng vì người mà bê trễ chính sự."

Trình Cẩn vội vàng đáp lời: "Nếu Hiếu Hiền Hoàng hậu có linh thiêng, người cũng sẽ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của công chúa."

Ta thở dài: "Làm con cái, đương nhiên phải biết gánh vác nỗi lo của phụ mẫu."

Phụ hoàng đã nhiều ngày không lên triều, còn muốn lấy danh nghĩa mẫu hậu báo mộng để xây dựng đài Trích Tinh.

Mẫu hậu khi còn sống vốn nổi tiếng tiết kiệm, sao có thể báo mộng về việc xây dựng đài Trích Tinh, gây tốn kém tiền của của dân chúng?

Nhưng lời nói của hoàng đế như vàng ngọc, người đã quyết như vậy, thì không ai có thể ngăn cản.

"Phụ hoàng nhớ nhung mẫu hậu, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Thấy ta trở về vẫn còn mang vẻ mặt ưu tư, Tạ Văn Đoan thận trọng hỏi. Ta nhíu mày, nhưng không hề giống như kiếp trước, kiên nhẫn phân tích cho hắn hiểu.

Vùng ven biển giặc Oa liên tục quấy phá, chi phí quân sự rất lớn, thêm vào đó, sông Trường Giang bị lũ lụt, dân chúng đói khổ, lương thực cứu trợ mãi vẫn chưa được vận chuyển đến, quốc khố trống rỗng.

Trong tình hình này, lấy đâu ra tiền để xây dựng đài Trích Tinh?

Huống chi, hoàng đế chưa bao giờ sai lầm, nếu đài Trích Tinh được xây xong, người bị trách mắng chỉ có thể là mẫu hậu.

"Hoàng tỷ, sao tỷ lúc nào cũng lo lắng không yên vậy? Chúng ta là con của phụ hoàng, sao có thể chịu khổ được chứ."

Ta cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa. Tạ Văn Đoan còn vài lời trong lòng chưa nói ra hết. Hắn là hoàng tử duy nhất, sau khi phụ hoàng băng hà, hắn chính là tân hoàng đế.

Cho nên hắn không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống. Kiếp trước, ta luôn khuyên hắn phải đề cao cảnh giác, lo trước tính sau. Mãi đến khi Lý Quý Phi có thai, Tạ Văn Đoan mới bắt đầu sinh lòng kiêng kỵ.

Nhưng ngay cả khi đó, hắn hành sự vẫn không có chút quy củ nào. Lúc đó, hắn bày kế hãm hại Lý Quý Phi, kế hoạch vụng về đến nỗi Lý Quý Phi dễ dàng phản công, suýt chút nữa khiến hắn mất ngôi vị thái tử.

"Chẳng lẽ phụ hoàng lại vì người ngoài mà phế truất đứa con trai duy nhất của mình sao? Cô là con trai duy nhất của phụ hoàng, ai có thể làm gì được cô?"

Nhớ lại những lời Tạ Văn Đoan đã nói kiếp trước, ta nhắm mắt lại. Chốn hoàng cung, tình phụ tử vốn mỏng manh.

Tạ Văn Đoan ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu. Với một kẻ ngu ngốc như vậy, ta và các cửu phụ vậy mà đã cần cù, tận tụy đưa hắn lên ngôi hoàng đế.

Thảo nào đại cửu phụ bị vu oan giá họa mà chết, tam cửu phụ c.h.ế.t trong đám loạn quân, còn ta thì c.h.ế.t bởi một tội danh không đâu.

Tất cả đều là báo ứng.

Việc Tạ Văn Đoan lên ngôi hoàng đế, không chỉ gây họa cho bản thân hắn, mà còn đẩy cả thiên hạ vạn dân vào cảnh lầm than.

Ta đẩy thiên hạ vạn dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng, c.h.ế.t là đáng tội.

Sau khi tan triều, ta sai A Gia đến cửa Trung Võ đợi đại cửu phụ . Công chúa triều ta, chỉ khi gả phụ mới được ra khỏi cung để xây dựng phủ riêng. Hiện tại, ta vẫn còn ở trong cung. Nếu như giống như kiếp trước, ta dốc toàn lực đối phó Lý Quý Phi, giao mọi việc triều chính cho cửu phụ và Tạ Văn Đoan, thì đương nhiên không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, ta tuyệt đối không thể tiếp tục làm giá y cho Tạ Văn Đoan nữa.

Ta phải sớm ra khỏi cung, mới có thể hành động mà không bị hạn chế.

"Bình An, con tìm ta có chuyện gì quan trọng?"

Đại cửu phụ bây giờ đã làm Thủ phụ, càng trở nên khó đoán, vẻ mặt nghiêm nghị hơn trước rất nhiều.

"Cửu phụ, con muốn ra khỏi cung để xây dựng phủ riêng."

Đại cửu phụ nhíu mày, vừa định mở miệng phản đối.

“Cửu phụ xin hãy khoan nói."

Ta ngắt lời ông: "Con có lý do riêng của mình."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 5: Chương 5



Đại cửu phụ quá mức ngay thẳng, thiếu linh hoạt. Đừng nói là bây giờ, ngay cả kiếp trước, ông ấy cũng rất không thích ta nhúng tay vào triều chính. Nếu không phải Tạ Văn Đoan nhiều lần phạm sai lầm, cần ta ra tay giải quyết, ông ấy thậm chí không muốn trao đổi thông tin gì với ta.

Đó cũng là lý do vì sao ta chỉ biết hời hợt nhiều chuyện. Trên danh nghĩa, ta, Tạ Văn Đoan và đại cửu phụ là cùng một phe lợi ích, nhưng thực tế đại cửu phụ không xem ta là đồng minh.

Điều đó cũng không sao cả. Mỗi người sống trên đời có một cách suy nghĩ riêng, ông ấy nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là ta làm gì.

Phân tích lợi hại với ông ấy cũng vô ích, dù ta nói có lý, ông ấy cũng sẽ từ chối đề nghị của ta chỉ vì ta là nữ nhi.

Vì vậy, trước khi ông ấy phản bác, ta liền vén váy lên, quỳ thẳng xuống: "Xin cửu phụ hãy cứu lấy Bình An."

Đại cửu phụ sững người, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ta ngẩng đầu, mắt rưng rưng: "Từ khi mẫu hậu qua đời, con ở trong cung luôn bị kìm kẹp. Nếu không thể ra khỏi cung để xây phủ riêng, con e rằng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

“Con là đích nữ của Bệ hạ, ai dám hại con?"

Ta cười khổ: "Mẫu hậu cũng là chính thất của phụ hoàng, ai dám hại người?"

Sắc mặt của đại cửu phụ đột nhiên biến đổi.

Thì ra là vậy.

Kiếp trước, khi phụ hoàng băng hà, trong trận bao vây tiêu diệt tàn đảng Lý gia tại bãi săn, ta muốn bắt sống Lý Quần Anh, trói hắn đến trước mộ mẫu hậu để tạ tội.

Phản ứng của đại cửu phụ lại vô cùng kỳ lạ. Một người vốn luôn coi trọng sự đoan chính của kẻ quân tử như ông, lại hành động vô cùng mất bình tĩnh, tự tay đ.â.m một kiếm vào n.g.ự.c Lý Quần Anh.

Lúc đó, ông ấy tỏ vẻ vô cùng đau xót: "Thì ra Vân Nương lại c.h.ế.t dưới tay ngươi!"

Sau đó, đại cửu phụ giải thích với ta rằng, vì quá kích động khi biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu hậu, nên mới có hành động khác thường như vậy.

Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chẳng lẽ đại cửu phụ chỉ đến ngày diễn ra trận bao vây tiêu diệt ở bãi săn mới hay tin về nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu hậu sao?

Ngay cả Tạ Văn Đoan còn biết rằng mẫu hậu bị người ta hãm hại, một người đã lăn lộn nhiều năm trong quan trường, lại là gia chủ của Vương gia, sao có thể không biết?

Cho nên, ta mới thử thăm dò bằng câu nói đó. Quả nhiên, đại cửu phụ lúc này đã biết về nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu hậu.

Vậy rốt cuộc ông ấy đang che giấu bí mật gì, mà phải dùng đến phương pháp g.i.ế.c người diệt khẩu vụng về như vậy?

Hoàng thành này là một vũng nước đục, bên dưới mặt nước tĩnh lặng, ai ai cũng có những bí mật riêng.

Ta cầm khăn tay lau nước mắt, cúi đầu xuống, che giấu vẻ mặt trong mắt.

Cửu phụ ơi, bí mật của người rốt cuộc là gì?

Sau khi đại cửu phụ rời đi, ta lại dùng chiêu cũ, trước mặt phụ hoàng khóc lóc kể lể nỗi nhớ thương mẫu hậu.

Phụ hoàng vô cùng cảm động, lập tức hạ chỉ xây dựng phủ công chúa cho ta. Nói là xây dựng phủ, thực ra chỉ là ban cho một căn trạch viện có sẵn, tháo bảng hiệu cũ xuống và thay bằng bảng hiệu "Phủ Ninh Dương công chúa".

Nếu ta là hoàng tử, chắc chắn sẽ có người đề phòng. Nhưng ta chỉ là một công chúa trông có vẻ vô hại, nên không ai xem ta là đối thủ cả.

Kiếp trước cũng vậy. Dù ta chưa xuất giá mà đã xây dựng phủ công chúa, các quan lại cũng chỉ nói vài câu không hợp lẽ, nhưng thấy Thủ phụ và hoàng đế hết lòng ủng hộ, họ cũng không còn quan tâm nữa.

Ngược lại, Lý Quý Phi lại rất hứng thú với chuyện này.

"Điện hạ sao đột nhiên muốn ra khỏi cung ở vậy? Thần thiếp nhìn công chúa lớn lên, thật sự rất không nỡ."

Lý Quý Phi trước mặt phụ hoàng vẫn giữ vẻ ngoài dịu dàng, mềm mỏng.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 6: Chương 6



Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: "Việc ta ra khỏi cung hay không, liên quan gì đến Quý Phi? Ngày thường ta và Quý Phi cũng ít khi gặp mặt, những lời này xin Quý Phi đừng nói với ta."

"Bình An!"

Phụ hoàng trầm giọng.

Dường như người không hài lòng vì ta vô lễ với Quý Phi.

"Quý Phi nói năng cũng nên cẩn trọng."

Lý Quý Phi đứng dậy hành lễ: "Là thần thiếp lỡ lời."

Ta nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Trên đường về cung, A Gia hỏi ta: "Điện hạ hôm nay sao lại đối xử lạnh nhạt với Lý Quý Phi như vậy?"

A Gia từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, vốn hiểu rõ tính tình của ta. Ta không trả lời nàng, cúi đầu suy nghĩ kỹ càng.

Hôm nay ta nói năng vô lễ, phụ hoàng tuy có vẻ ngắt lời ta, nhưng lại không hề tỏ vẻ bất mãn. Ngược lại, ta mơ hồ cảm thấy, người rất mong muốn ta coi Quý Phi là kẻ thù.

Ta dường như đã nắm bắt được một chút manh mối, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì vẫn không thể xâu chuỗi được.

Chỉ trách kiếp trước ta có quá ít thông tin, đến khi ta có thể thực sự lên tiếng, nhiều bí mật đã theo những người đã khuất, vùi sâu trong lòng đất, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.

Tiền triều hậu cung, động một sợi lông sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, dù chỉ là một thay đổi nhỏ, nhiều chuyện cũng sẽ đi theo chiều hướng khác với kiếp trước.

Sống lại không có nghĩa là chuyện gì cũng biết trước. Nếu mọi việc đều không suy nghĩ, chút ký ức kiếp trước kia ngược lại sẽ trở thành gánh nặng.

Tin tức ta xây phủ riêng lan truyền được ba ngày, Tạ Văn Đoan mới biết.

Không phải hắn nhận được tin muộn, chỉ là mấy ngày nay là sinh thần của Lý Như Nghiên, Tạ Văn Đoan dồn hết tâm tư vào nàng ta, không rảnh để ý đến chuyện khác.

"Hoàng tỷ, tỷ muốn ra khỏi cung xây phủ riêng sao? Tại sao? Tỷ ở trong cung thì mới có thể đối phó với Lý Quý Phi chứ, nếu tỷ cũng rời cung, chẳng phải hậu cung sẽ thành nơi Lý Quý Phi muốn làm gì thì làm sao?"

Thì ra ngươi cũng biết Lý Quý Phi bây giờ ở hậu cung đang lộng quyền. Vậy tại sao ngươi còn qua lại mờ ám với cháu gái của nàng ta?

Ta nhìn hắn, nghĩ bụng thế gian này thật không công bằng. Chỉ vì Tạ Văn Đoan là con trai duy nhất của phụ hoàng, hắn có thể dễ dàng nhận được sự ủng hộ của vô số người, dù hắn có ngu ngốc, bạc tình đến đâu.

Tại sao ta không thể giống như hắn, đường đường chính chính bước lên vũ đài chính trị?

Cùng là con của mẫu hậu, Tạ Văn Đoan có thể nhận được toàn bộ sức mạnh của Vương gia, còn ta, khi cần thiết, lại phải hy sinh, phải trải đường cho hắn.

Kiếp trước, ta cũng từng có những nghi vấn như vậy. Lúc đó, đại cửu phụ nói rằng ta đang có những suy nghĩ đại nghịch bất đạo.

"Khi Văn Đoan lên ngôi, con sẽ là Trưởng công chúa của quốc triều, con và Văn Đoan là tỷ đệ ruột thịt, vô cùng tôn quý, như vậy còn chưa đủ sao? Nếu tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều giống như con, chẳng phải sẽ loạn hết cương thường sao!"

Thật sự là vô cùng tôn quý sao?

Việc đầu tiên Tạ Văn Đoan làm sau khi thân chính, chính là ban cho ta chén rượu độc, cái gọi là tôn quý, chẳng qua chỉ là chút cơm thừa canh cặn mà người khác bố thí cho.

Chưa nói đến ta, mẫu hậu khi còn sống là quốc mẫu, chẳng lẽ không đủ tôn quý sao? Khi người còn sống, thậm chí có thể khuyên can phụ hoàng, can thiệp vào chính sự, được người người ca tụng là hiền hậu, nhưng khi người chết, lại c.h.ế.t một cách mờ ám, chẳng phải cũng bị chôn vùi trong lãng quên sao?

Ba tháng sau, ta rời cung, xây dựng phủ riêng. Phụ hoàng ban ân, thưởng cho ta ba trăm phủ binh, lại chọn Gia Châu làm đất phong cho ta.

Triều đình không ai nhắc tới chuyện này, nhưng thực tế ai nấy đều ngấm ngầm suy tính.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 7: Chương 7



Mọi người đều cho rằng, hành động này của phụ hoàng, trên danh nghĩa là nâng đỡ ta, nhưng thực chất là ban thưởng cho Thái tử, Gia Châu chỉ là mượn tay ta để đưa vào Đông cung.

Tạ Văn Đoan và đại cửu phụ cũng nghĩ như vậy.

"Bình An, việc con xây phủ riêng, làm rất tốt."

Ngay cả đại cửu phụ cũng không nhịn được mà khen ngợi ta.

"Gia Châu giàu có, có được nơi này, vị trí Thái tử của Văn Đoan sẽ càng thêm vững chắc."

Ta chỉ cười, không nói gì. Cùng lúc đó, tin tức Lý Quý Phi mang thai ba tháng đã lan truyền khắp nơi.

Trong cung đã nhiều năm không có hài tử mới sinh, phụ hoàng vô cùng coi trọng đứa trẻ này, các thế lực tạm thời chưa có động thái gì, chỉ là đang chờ đứa trẻ này chào đời.

Nếu là hoàng tử, cục diện triều đình sẽ có sự thay đổi lớn. Lý Quý Phi được sủng ái, Lý gia đã kinh doanh ở Bắc địa nhiều năm, Lý Quần Anh vào nội các cũng nắm giữ thực quyền.

Còn việc Tạ Văn Đoan được phong làm Thái tử, chẳng qua chỉ là một kế sách tạm thời, phụ hoàng cần một người thừa kế đã trưởng thành, để triều thần yên tâm.

Nếu Lý Quý Phi thực sự sinh được hoàng tử, thì ai sẽ là người chiến thắng vẫn còn là một ẩn số.

Dù sao thì, hiện tại các quan viên trong Đông cung của Tạ Văn Đoan vẫn chưa được bổ nhiệm đầy đủ, hắn chỉ là một Thái tử hữu danh vô thực.

Là Thái tử, hắn thậm chí không được phép lên triều nghe chính sự. Tạ Văn Đoan đang cách xa trung tâm quyền lực quá xa. Là kẻ phụ thuộc vào hắn, ta càng không thể chạm đến quyền lực.

Phụ hoàng bề ngoài có vẻ rộng lượng, nhưng thực chất lại là người đa nghi, đặc biệt lo sợ quyền lực rơi vào tay người khác.

May mắn thay, người vừa nghi ngờ Tạ Văn Đoan, vừa nghi ngờ Lý Quý Phi.

Ta ngồi trong sân, cầm sư mới đến phủ đang đàn, ấm nước trên lò đang sôi, sương mù lãng đãng.

Tâm trí của ta không đặt vào tiếng đàn. Ta đang nghĩ cách để đường hoàng bước lên vũ đài chính trị. Ai ai cũng biết ta là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

"Điện hạ, Thái tử điện hạ đến."

A Gia bước vào. Ta ngước mắt nhìn cầm sư, hắn tao nhã đứng dậy cáo lui.

"Làm phiền sư đệ rồi."

"Được phục vụ công chúa, là vinh hạnh của ta."

Khi Tống Chương bước ra khỏi cửa, Tạ Văn Đoan với vẻ mặt lạnh như băng bước vào: "Hoàng tỷ còn có tâm trạng nghe đàn?"

Hắn mang một bụng tức giận không rõ từ đâu đến, liếc nhìn Tống Chương rồi khinh khỉnh nói: "Nếu hoàng tỷ thích nghe đàn, chỉ cần triệu một vị cung phụng trong cung là được, tìm mấy hạng người dân gian hạ lưu này, chỉ tổ làm ô uế lỗ tai."

Tống Chương mỉm cười hành lễ, không hề tỏ ra xấu hổ vì bị sỉ nhục.

Ta thầm lắc đầu trong lòng. Tạ Văn Đoan đúng là đồ ngốc, đến cả chút khí chất của Thái tử cũng không có. Hắn chẳng giống chút nào với mẫu hậu, càng không giống phụ hoàng, những cuốn sách thánh hiền hắn đọc rốt cuộc đã đi đâu hết rồi, mà lại vô lễ đến vậy.

Ta không nói gì, chỉ liếc nhìn A Gia. A Gia hiểu ý, đứng dậy tiễn Tống Chương ra cửa.

"Văn Đoan, Tống Chương là đệ tử của Cát phu tử ở Trung Yên Sơn, sau này xuất sư cũng sẽ thi cử để làm quan. Trung Yên Sơn là nơi tụ hội của các văn nhân, Cát phu tử nổi tiếng là người hiền đức, có rất nhiều đệ tử, sao ngươi lại vô cớ đắc tội với Tống Chương làm gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Văn Đoan liền thay đổi. Vẻ kiêu ngạo vừa rồi biến mất không còn, hắn lắp bắp nói: "Ta, ta... ta không biết. Ta cứ tưởng hắn là tình nhân hoàng tỷ nuôi." Cát phu tử sẽ không vì chuyện này mà viết bài mắng ta chứ?"

Hắn giờ mới nhận ra, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ta thở dài: "Ta đã sai A Gia đi tạ lỗi rồi."

Trong lòng lại thầm cười nhạo. Đúng là đồ vô dụng. Đã biết tình cảnh của mình đáng lo, lẽ ra phải cẩn trọng hành động mới phải.

Tạ Văn Đoan không thể làm được điều đó, đến cả dũng khí nhận sai cũng không có.

Chưa nói đến việc Tống Chương và Cát phu tử sẽ không chấp nhặt vì câu nói hôm nay, dù Cát phu tử có thật sự nổi giận, thì đã sao?
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 8: Chương 8



Đường đường là Thái tử, lẽ nào lại phải sợ hãi?

Người làm vua mà hiền minh độ lượng, tự khắc thiên hạ quy phục.

"Đa tạ tỷ."

Nghe ta đã sai A Gia đi tạ lỗi, Tạ Văn Đoan thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mới nhớ ra chuyện muốn nói với ta hôm nay.

"Hoàng tỷ, Lý Quý Phi có thai rồi!"

"Ta biết rồi."

"Vậy mà tỷ vẫn ngồi yên được sao?"

Tạ Văn Đoan ngồi thẳng dậy, vẻ mặt có chút méo mó.

"Nếu bà ta sinh được hoàng tử thì sao? Phụ hoàng vốn dĩ không thích ta——"

"Im miệng!"

Ta lạnh giọng ngắt lời hắn: "Đệ đang nói nhảm nhí gì vậy? Phụ hoàng sao lại không thích đệ, những lời này đệ đã nói với ai? Nếu bị Cẩm Y Vệ truyền đến tai phụ hoàng, chẳng phải sẽ khiến phụ hoàng cảm thấy đệ oán hận sao!"

Tạ Văn Đoan rụt rè nói: "Ta, ta chỉ nói với tỷ thôi."

Ta hừ lạnh một tiếng: "Đệ tốt nhất là chỉ nói với ta. Phụ hoàng là thiên tử, thiên tử lòng hệ vạn dân, sao có thể như phụ tử tầm thường mà sống chung? Ai nói với đệ phụ hoàng không thích đệ?"

"Mọi người đều nói như vậy."

Ta hơi nhíu mày: "Những người nói với đệ những lời này, đều là muốn ly gián quan hệ giữa đệ và phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ có một đứa con trai là đệ, sao có thể không yêu thích?"

"Vậy nếu Lý Quý Phi cũng sinh được con trai thì sao!"

"Vậy thì sao?"

Ta cười lạnh: "Cho dù bà ta sinh được hoàng tử, đệ là con trưởng lại do Trung cung sinh ra, sớm đã phong Thái tử, đệ đệ sinh sau còn có thể vượt qua đệ sao? Một đứa trẻ còn chưa ra khỏi bụng mẹ, cũng đáng để đệ hoảng loạn như vậy sao?"

Tạ Văn Đoan gật đầu thật mạnh, khi ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có chút lệ. Hắn dung mạo giống mẫu hậu, sinh ra rất thanh tú, khi trong mắt ngấn lệ lại càng khiến người ta thương xót.

Kiếp trước, Tạ Văn Đoan mỗi lần cầu xin ta cũng đều làm bộ như vậy.

"Hoàng tỷ, đệ thực sự rất sợ. Từ khi mẫu hậu qua đời, trên đời này chỉ còn hoàng tỷ thật lòng đối đãi với đệ. Đợi đến ngày sau đệ có thể lên ngôi vị cao, nhất định sẽ nâng hoàng tỷ thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian!"

Ta đầy mắt cảm động: "Ta và đệ là tỷ đệ cùng mẫu hậu sinh ra, không vì đệ mưu tính, sao có thể xứng đáng với vong linh mẫu hậu trên trời chứ. Đệ cứ yên tâm, cho dù Lý Quý Phi thực sự sinh được hoàng tử, tỷ tỷ cũng sẽ tìm cách."

Tạ Văn Đoan rơi lệ gật đầu. Ta nhẫn nhịn ghê tởm, cùng hắn dây dưa một hồi, mới sai người tiễn hắn về.

Kiếp trước, đứa con này của Lý Quý Phi không thể thuận lợi chào đời. Ta đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nhưng luôn cảm thấy Lý Quý Phi cố ý sảy thai.

Ngày đó, Tạ Văn Đoan hoảng loạn, mua chuộc cung nhân hạ độc. Lý Quý Phi cũng không hề nghi ngờ, cứ vậy uống một bát chè hạt sen không rõ nguồn gốc.

Cung nhân bị bắt giữ ngay tại chỗ, lại bị lục soát nơi ở, tìm thấy vàng và thư tay có đóng dấu ấn riêng của Thái tử.

Cung nhân c.h.ế.t quá nhanh, khi ta điều tra thì người nhà của nàng ta cũng bị diệt khẩu, không để lại một chút chứng cứ nào.

Tạ Văn Đoan sau đó nói với ta rằng, cung nhân kia tự tìm đến hắn, nguyện ý vì hắn sai khiến, thay hắn gánh vác lo âu.

Đứa con của Quý Phi kia, là cố ý làm rơi để vu oan cho Tạ Văn Đoan. Nhưng ta không thể hiểu được tại sao nàng ta lại làm như vậy.

Cho dù phụ hoàng trách mắng Tạ Văn Đoan, hắn vẫn là con trai duy nhất của phụ hoàng, dù hắn có hoang đường đến đâu, phụ hoàng cũng chỉ có thể nhắm mắt cho hắn làm Thái tử.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 9: Chương 9



Đây là một vụ làm ăn vô cùng thua lỗ. Lý Quý Phi là người cẩn trọng và độc ác, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn người hại mình như vậy.

Trừ phi——

Đứa trẻ này vốn dĩ không thể sinh ra.

"A Gia, người giàu nhất Gia Châu Thẩm Tầm Chu hôm qua đến đưa thiệp mời, ngươi sai người gọi hắn đến đây."

Gia Châu giàu có, mà Thẩm Tầm Chu lại là người nổi bật nhất trong số đó. Từ khi Gia Châu trở thành phong địa của ta, đã có không ít người cố ý đến kết giao với ta.

Nhưng phần lớn đều muốn mượn đường của ta để lấy lòng Tạ Văn Đoan, chỉ có Thẩm Tầm Chu là khác biệt.

Hắn là người thông minh, việc hắn làm như vậy ta cũng không thấy bất ngờ.

Ta và Thẩm Tầm Chu cũng là người quen cũ. Nghĩ đến chuyện cũ của ta và hắn, ánh mắt ta hơi khựng lại.

Thẩm Tầm Chu theo nhiều nghĩa, đều là người của ta. Kiếp trước, hắn không chỉ thay ta làm việc, mà còn có một đoạn tình cảm với ta.

Thiên hạ đều biết, Thẩm Tầm Chu là khách quý của Trưởng công chúa, là người dưới gối của nàng.

Thẩm Tầm Chu có ngoại hình tuấn tú, ta vô cùng yêu thích, hắn tự nguyện tiến cử mình, ta đương nhiên không từ chối.

Kiếp trước, đến khi Tạ Văn Đoan đăng cơ, hắn mới tìm đến ta. Lúc đó ta là công thần phò tá có thực quyền, hắn lấy lòng ta là chuyện thường tình.

Chẳng biết vì sao, kiếp này hắn lại xuất hiện sớm hơn. Có thể thấy trên đời này, không có chuyện gì bất biến, làm theo sách vở chỉ trở thành đá kê chân cho người khác tranh đấu.

...

Thẩm Tầm Chu đáp ứng rất nhanh. Hắn vốn đã đưa thiệp cho ta, sau khi A Gia truyền lời, hôm sau hắn liền đến thăm.

Cây xanh um tùm, cỏ non. Hành lang, Thẩm Tầm Chu mặc áo trắng, mày mắt mang ý cười, vẫn như trước đây.

"Thảo dân Thẩm Tầm Chu, tham kiến Ninh Dương điện hạ."

Khi hắn ngẩng đầu, ta ngẩn người một lát, ký ức vốn đã hơi mơ hồ đột nhiên lại ùa về.

Dường như trở lại lúc ta và hắn gặp nhau lần đầu. Hắn hành lễ với ta, nói với ta, nguyện vì điện hạ xông pha, dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan.

Rất nhiều người từng nói với ta, thề sống c.h.ế.t theo điện hạ. Nhưng chỉ có Thẩm Tầm Chu không phụ câu nói này.

Kiếp trước, hắn c.h.ế.t trước ta. Người đời đều nói, thương nhân trọng lợi, không đáng để mưu đồ. Nhưng Gia Châu Thẩm lang lại vì ta đỡ một mũi tên trí mạng.

"Điện hạ?"

Thẩm Tầm Chu lên tiếng hỏi, mới gọi ta từ hồi ức trở về.

"Thẩm lang, mau đứng dậy."

Thẩm Tầm Chu khẽ giật mình, làn da trắng nõn lại ửng hồng. Bàn tay ta đỡ hắn khẽ dừng lại, trách rằng hồi ức quá đau buồn, nhất thời ta lại quên mất Thẩm Tầm Chu là lần đầu tiên gặp ta.

Vị công tử đa tình năm nào, giờ vẫn còn là một chàng trai trẻ chưa gần nữ sắc. Cũng có một hương vị riêng.

Thẩm Tầm Chu giờ tuy không bằng sự lão luyện của kiếp trước, nhưng dù sao cũng không phải là một cậu nhóc mới lớn, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như cũ.

"Thẩm công tử sai người đưa thiệp đến phủ ta, chẳng lẽ muốn ta giới thiệu Thái tử?"

Thẩm Tầm Chu lắc đầu.

"Điện hạ lo xa rồi. Thảo dân chỉ muốn bái kiến công chúa, nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, không từ nan."

Nói xong, hắn dừng lại một lát, dường như có chút hối hận: "Điện hạ, chúng ta, người làm ăn buôn bán, chú trọng chữ tín, đường dài mới biết ngựa hay, ngày dài mới biết lòng người, người có thể khảo sát thảo dân thêm mấy lần. Việc đó không gấp. Lần này ta đến đây, chủ yếu là có một món làm ăn, muốn cùng điện hạ thương lượng——"

Hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đa tình nhìn thẳng vào mặt ta, không hề trốn tránh: "Người có biết, Lý gia phái người, ở vùng Vân Nam bí mật tìm kiếm một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, cánh tay trái có vết bớt hình rồng. Nghe nói, Lý gia tìm, là Đại hoàng tử yểu mệnh năm nào——"

Thẩm Tầm Chu dĩ nhiên không phải là không có căn cứ. Hắn chỉ nói là nghi ngờ, kỳ thực dưới đáy đã xác minh là thật.
 
Back
Top Bottom