Tâm Linh Hạt Sen Trong Bùn Đen

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401350735-256-k486481.jpg

Hạt Sen Trong Bùn Đen
Tác giả: cDngLVu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong vô lượng kiếp, chư Phật từng thuyết rằng:
"Có tám vạn bốn ngàn pháp môn, để trị tám vạn bốn ngàn phiền não."

Mỗi pháp môn như một dòng sông.

Có sông hiền hòa, có sông dữ dội; có sông nông dễ lội, có sông sâu khó dò.

Nhưng tất cả đều xuôi về một biển - biển giác ngộ.

Thế giới Hồng Minh không chỉ có "lục đạo luân hồi" quen thuộc.

Ở đây, số lượng đạo sinh tồn luôn biến đổi.

Càng ô trọc, càng nhiều đạo.

Càng thanh tịnh, số đạo càng ít.

Hiện tại, Hồng Minh đang gánh đến mười bốn đạo - từ địa ngục tối tăm cho đến giới Kim Cang sáng rực.

Trong vũ trụ này, pháp môn không thiếu.

Mỗi sinh linh - dù là người, long tộc, hay chỉ một con bọ nhỏ bé - đều có thể bước vào con đường tu nếu đủ duyên.

Có người chọn thiền định, có kẻ đi theo mật chú, có kẻ lại xem mua bán công bằng cũng là một pháp môn.

Không có con đường nào tuyệt đối cao hơn, chỉ có con đường hợp căn cơ hơn.

Nhưng trong biển pháp ấy, vẫn có luật bất biến: • Duyên sinh - duyên khởi - duyên diệt: không gì tồn tại vĩnh cửu. • Duyên nợ phải trả: đã vay thì phải hoàn, đã hại thì phải đền, đã thọ ân thì phải báo. • Ai nỗ lực thì tiến lên, ai đứng yên thì lùi lại.

Đây là câu chuyện về Tiểu Hồng - một sinh linh nhỏ bé nhất trong mười bốn đạo.

Không phải trời sinh đặc biệt, không có "chân truyền độc tôn".

Chỉ có một Ấn rơi từ tay Hộ Pháp, một cuốn sổ nhỏ, và một lời hứa: "Mỗi ngày ghi một điều thật."

Từ lời hứa nhỏ bé ấy, hành trình dài nghìn chương mở ra.​
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Dòng chảy tám vạn pháp môn


Có người hỏi: "Trong thế giới này, con đường nào là đúng nhất?"

Chư thiên chỉ cười: "Đúng nhất là con đường ngươi thực hành đến cùng."

Ở Hồng Minh, pháp môn nhiều không kể xiết.

Người làm nông gieo hạt, giữ chữ tín, được gọi là hành giả của "Pháp canh tác công bằng".

Kẻ thương nhân tính toán minh bạch, không lừa cân tráo đấu, được gọi là hành giả của "Pháp giao dịch chân thực".

Kẻ ngồi yên quán hơi thở, gọi là hành giả Thiền; kẻ kết ấn tụng chú, gọi là hành giả Mật.Tất cả pháp ấy không cao thấp, chỉ khác nhau ở căn cơ và duyên khởi.Nhưng mỗi pháp đều có giá: ai gieo thì gặt, ai nợ thì trả.

Một lời hứa sai, một lần gian dối, một món nợ chưa thanh toán – tất cả đều in dấu trong Sổ Nghiệp treo lơ lửng trên cổng trời, để rồi theo ta qua kiếp này đến kiếp khác.Đó là lý do người ta sợ nợ duyên hơn sợ gươm đao.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Hạt bụi Bách Trùng


Bùn chợ Thị Thành lúc nào cũng đen ngòm.

Người đi qua, chân giẫm lên, để lại dấu hằn rồi biến mất.

Bùn cống chẳng bao giờ khô, nước thải rỉ rả hòa với mưa, thành một thứ mùi ngai ngái, tanh hôi, ám mãi vào gạch đá.Trong đống bùn đó, có những sinh linh nhỏ bé đến mức không ai buồn để mắt.

Người ta gọi chúng là Bách Trùng – loài côn trùng li ti, chỉ thấy khi trời ẩm, dưới ánh sáng chập chờn.

Một cái hắt hơi của con người cũng đủ thổi bay cả chục mạng Bách Trùng.Tiểu Hồng là một trong những sinh linh như thế.

Nó chẳng có tên, chỉ khi sinh ra, trên vỏ xác của nó phản chiếu một ánh đỏ mờ mờ, nên đồng loại gọi nó là Hồng.

Không sức mạnh, không pháp môn, không gia tộc, không tương lai.

Nó chỉ có một bản năng duy nhất: sống sót.Mỗi ngày, Tiểu Hồng bò tìm mẩu vụn cơm rơi từ tay người, uống từng giọt nước mưa đọng trên lá chuối héo.

Nó biết, chỉ cần sơ sẩy một lần, một bàn chân người dẫm xuống là chấm dứt tất cả.Nhưng ngày hôm ấy, có điều khác lạ.Trời đổ mưa dông, tiếng sấm nện xuống mái ngói.

Bùn đen cuộn lên từng lớp.

Giữa lớp bùn ấy, một vật sáng lóe – nhỏ như đồng xu, nhưng lại không bị nước che lấp.Tiểu Hồng run rẩy tiến lại gần.

Thân hình bé nhỏ của nó phản chiếu trong mặt kim loại mờ đục ấy.

Đó không phải xu tiền, cũng chẳng phải thẻ bài, mà là một Ấn rơi.

Trên bề mặt khắc hình một bàn tay đang giữ sợi dây, những đường khắc phát sáng mờ mờ như hơi thở.Ngay khi chạm vào mép Ấn, một giọng nói trầm vang trong đầu:"Đừng sợ.

Ta chỉ là tàn dư của một Hộ Pháp Kim Cang.

Chủ ta từng trấn giữ một đạo, nhưng đã yếu đi, không còn trụ nổi ở cõi này.

Ấn của ngài rơi xuống, và ngươi có duyên nhặt được."

Tiểu Hồng giật mình, toàn thân run rẩy.

Một Bách Trùng hèn mọn như nó, làm sao lại có thể đối thoại với pháp khí?"

Ta... ta không biết tu.

Ta chỉ là một hạt bụi." – nó lắp bắp.Giọng nói vang lên, kiên nhẫn nhưng dứt khoát:

"Trong tám vạn pháp môn, chẳng có pháp nào cấm Bách Trùng.

Vấn đề là ngươi có dám giữ một lời hay không."

"Một lời?"

"Phải.

Một lời hứa nhỏ mà giữ được đến cùng.

Nếu ngươi có thể, ta cho ngươi khởi pháp môn đầu tiên."

Ngoài kia, tiếng cãi cọ vang dậy.

Ở sạp dầu, một gã thương lái đang pha nước vào chum dầu mè, bán cho khách với giá cao.

Người mua gào thét, kẻ bán thề thốt.

Trên cổng chợ, Sổ Nghiệp cộng đồng treo lơ lửng bỗng lóe ánh đỏ – điểm công đức chung (CDI) sụt giảm.Tiểu Hồng nhìn cảnh đó, nghe mùi gian dối bay trong không khí, mà lòng nó quặn lại.

Nó không hiểu hết, nhưng cảm giác như cơn ngứa trong tim: không đúng.Ấn rơi thì thầm:

"Ngươi muốn thoát khỏi mùi ô trọc này không?"

"Muốn." – Tiểu Hồng đáp, tiếng nhỏ như hạt mưa rơi."

Vậy hãy hứa với ta: từ hôm nay, mỗi ngày ngươi sẽ ghi lại một điều thật.

Dù có lợi hay có hại, cũng phải viết.

Giữ đủ bảy ngày, ta sẽ cho ngươi một chữ âm để khởi tu."

Tiểu Hồng cúi đầu, đôi râu run run.

Nó không biết chữ, không có sổ, không có bút.

Nhưng nó có thể khắc dấu trên vỏ cây mục, có thể vẽ bằng chân trên cát bùn."

Ta hứa." – Nó thốt ra, lần đầu tiên trong đời biết đến sức nặng của một lời hứa.Bên ngoài, sấm ngừng, mưa tạnh đột ngột.

Trên cao, mười bốn vòng đạo mờ ảo xoáy chậm lại.

Ở đâu đó, một con rồng bạc mở mắt, một Dạ Xoa khẽ gõ trống đồng.

Thế giới ghi nhận: một sinh linh nhỏ bé đã phát nguyện.Trong bóng tối, Tiểu Hồng ôm chặt Ấn rơi, như ôm lấy hy vọng mong manh.

Nó không biết ngày mai ra sao, chỉ biết hôm nay, nó đã có một pháp môn.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Lời hứa đầu tiên


Sáng hôm sau, chợ Thị Thành nhộn nhịp như một nồi nước sôi.

Tiếng rao lẫn tiếng cãi vã, mùi cá khô trộn với mùi rau héo, xen cả hương nhang từ quán nhỏ ở góc chợ.Trong đám hỗn tạp ấy, không ai để ý đến một Bách Trùng bé xíu bò bên mép đá.

Chỉ có Tiểu Hồng, ôm chặt Ấn rơi trong ngực, run run tìm chỗ khắc lời hứa.Đêm qua, nó đã trăn trở: "Thật... là gì?

Ta chỉ là một con bọ, ta có gì để nói thật?"

Nhưng lời hứa đã ra khỏi miệng, và nó cảm nhận rõ ràng: Ấn rơi chỉ sáng lên khi nó nhớ đến lời ấy.Nó bò đến một gốc cột gỗ mục, dùng chân nhỏ khắc dòng đầu tiên:

Ngày thứ nhất – Thật: Ta đã ăn một hạt cơm rơi.Chữ nguệch ngoạc, không ngay hàng thẳng lối, nhưng khi vừa xong nét cuối, Ấn rơi phát ra ánh sáng dịu, giọng trầm vang:

"Đúng rồi.

Thật không cần hay, không cần đẹp.

Chỉ cần không dối."

Tiểu Hồng thấy tim mình nhẹ đi, như vừa gỡ một gánh nặng vô hình.⸻Buổi trưa, nó men theo con hẻm dẫn vào một quán nhỏ có treo biển gỗ: "Sổ Sáng – giấy, mực, sổ tay".

Mùi giấy mới xen lẫn hương nhựa thông thơm lừng.

Chủ quán là một cô gái trẻ, tóc cột cao, mắt sáng và giọng rõ ràng.Cô cúi xuống, nhìn thấy con bọ nhỏ bé đang bò chậm rãi.

Khóe miệng khẽ cong:

"Con Bách Trùng, mày đến tìm gì?

Đừng sợ, ta nghe được tiếng tâm nguyện của mày."

Tiểu Hồng khựng lại.

Nó chưa từng nghĩ con người lại có thể nghe mình."

Ta... ta hứa sẽ ghi sự thật mỗi ngày.

Nhưng ta không có giấy, không có mực."

Cô gái cười, mở ngăn tủ, lấy ra một quyển sổ tí hon, đóng bằng sợi tơ nhện, bìa khắc chữ "Nhật Hành Lục".

"Nếu mày có dũng khí giữ lời, thì dùng sổ này.

Nhưng phải nhớ một điều: một ngày, bốn dòng.

Nếu thiếu, sổ sẽ mờ, lời hứa gãy."

"Bốn dòng?" – Tiểu Hồng nghiêng đầu."

Ừ.

Ghi thế này:

1.

Một việc thật ngươi đã làm.

2.

Một chi tiêu: ngươi dùng gì, đổi gì, cho ai, vì sao.

3.

Một điều biết ơn.

4.

Một phút tĩnh: ngồi im, đếm hơi thở."

Tiểu Hồng run run gật đầu.

Cô gái lại nói:

"Và thêm một quy tắc: 6–3–1.

Tức là, bất kể ngươi kiếm được gì – hạt cơm, giọt nước, mảnh giấy – cũng chia: sáu phần để sống, ba phần để đầu tư cho tương lai, một phần để dự phòng hoặc bố thí.

Không được đảo lộn."

Tiểu Hồng ngơ ngác, không hiểu hết, nhưng nó cảm thấy trong lời nói ấy có thứ gì chắc chắn, như chiếc cầu bắc ngang vũng bùn.⸻Đúng lúc đó, tiếng xoảng xoảng vang lên.

Một nhóm Tu La khoác giáp gỉ sét, vũ khí va chạm chan chát, bước vào chợ.

Chúng đi từng hàng, đập gươm vào thúng hàng, bắt các chủ sạp nộp tiền "bảo kê".Tiểu Hồng sợ hãi, vội chui xuống gầm kệ.

Nhưng cô chủ quán chỉ kéo rèm, nói nhỏ với nó:

"Đây là nỗi sợ chung của cả chợ.

Người ta vì sợ mà gian dối, vì gian dối mà CDI chung rơi xuống.

Nếu một ngày chúng ta có Chợ Công Bằng, mọi người phải bắt đầu từ một sổ đúng.

Mày hiểu không?"

Tiểu Hồng ôm chặt cuốn sổ, trong lòng bỗng sáng lên một đốm lửa nhỏ.

Nó thầm nghĩ: "Ta sẽ giữ bốn dòng này.

Ta sẽ thử quy tắc 6–3–1.

Dù ta chỉ là Bách Trùng, nhưng lời hứa này... là của ta."⸻Đêm đó, nó khắc vào Nhật Hành Lục:

• Thật: Hôm nay ta không ăn vụng phần bánh rơi trước mặt người.

• Chi tiêu: Ta đổi một hạt muối lấy một tờ giấy – cảm thấy đắt, nhưng thật.

• Biết ơn: Cô chủ quán cho ta một sổ.

• Tĩnh: Ta ngồi yên đếm được 60 hơi thở, dù tâm vẫn loạn.Ngay khi dòng cuối khắc xong, Ấn rơi nóng lên.

Giọng trầm vang:

"Tốt.

Đó là ngày thứ hai.

Giữ cho đến bảy ngày, ngươi sẽ được ban Âm của sự thật."

Ngoài kia, Sổ Nghiệp cộng đồng trên cổng chợ khẽ nhích lên một vạch sáng.

Không ai nhận ra, chỉ có Long Bộ xa xăm mở mắt nhìn xuống, và một Dạ Xoa gõ nhẹ trống đồng như báo hiệu: một hạt bụi đã khởi hạnh tu.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Âm vỡ của gian dối


Ngày thứ bảy.

Bảy dòng chữ nguệch ngoạc đã kín nửa quyển Nhật Hành Lục.

Mỗi dòng như một hạt mưa nhỏ, gom lại thành vũng sáng trong.Đêm nay, khi khắc xong dòng cuối cùng, Ấn rơi phát sáng rực hơn mọi ngày.

Giọng nói trầm vang:"Được rồi.

Ngươi giữ đủ bảy ngày, không sai một nét.

Giờ hãy nghe Âm của sự thật."

Tiểu Hồng rụt rè ngẩng đầu.

Từ Ấn, vang lên một tiếng "A" trầm thấp, nhẹ như hơi thở đầu ngày, nhưng lại ngân dài khắp thân thể nó.

Cả người nó run lên, hai râu nhỏ chấn động.Từ giây phút đó, đôi tai nó có thêm một khả năng: mỗi khi ai nói dối, nó nghe thấy âm thanh vỡ vụn, như ly thủy tinh rạn nứt.⸻Sáng hôm sau, nó theo cô chủ quán Sổ Sáng đi dạo chợ.

Gã chủ sạp dầu lại đang pha nước vào chum dầu mè.

Miệng hắn cười, giọng khẳng định:

"Dầu nguyên chất, ta thề trước trời đất!"

Ngay lập tức, trong tai Tiểu Hồng vang lên tiếng choang! – như một mảnh sành rơi xuống nền đá.

Nó run rẩy, níu vạt áo cô chủ."

Ta nghe thấy... ly nứt." – Tiểu Hồng thì thầm.Cô chủ mỉm cười, đôi mắt sáng lên:

"Vậy là ngươi đã được trao Âm của sự thật.

Nhưng chỉ nghe thôi chưa đủ.

Nghe rồi phải kiểm."

"Kiểm?"

"Ừ.

Đây là Đôi Kiểm – một pháp môn của thương nhân chính trực." – cô lấy ra một bảng gỗ, viết bốn mục lớn:

1.

Giá

2.

Rủi ro

3.

Thời hạn

4.

Điều kiện kiểm chứng"Bất kỳ giao dịch nào, nếu muốn công bằng, phải có đủ bốn mục này.

Nếu thiếu, dễ sinh gian dối."⸻Ngay hôm đó, cô bước tới sạp dầu, mua một chai, ghi rõ trên bảng:

• Giá: Một đồng bạc.

• Rủi ro: Dầu có thể bị pha.

• Thời hạn: Một ngày.

• Điều kiện kiểm chứng: Cân trước và sau một ngày, trọng lượng không đổi.Gã chủ sạp nhíu mày, cười khẩy:

"Ngươi nghĩ ta trẻ con sao?

Dầu này nguyên chất, không cần kiểm."

Tiếng choang! lại vang trong tai Tiểu Hồng, lần này nứt lớn hơn.

Nó run lên, cảm thấy sự dối trá như gai nhọn đâm vào.Cô chủ không tức giận, chỉ nói chậm rãi:

"Nếu ngươi thật sự nguyên chất, thì đâu sợ kiểm chứng.

Nếu sợ kiểm chứng, tức là lòng ngươi đã lệch."

Lời nói như mũi tên, bắn thẳng vào tim gã.

Hắn tức tối, nhưng xung quanh đã có người tụ tập.

Đám khách hàng xì xào:

"Đúng đó, kiểm đi, chúng ta đều muốn chắc chắn."

Bị ép thế, gã đành gật đầu, miễn cưỡng cho lập kiểm.⸻Đêm ấy, trong khoang chợ tối, Tiểu Hồng thấy ánh sáng từ Sổ Nghiệp cộng đồng khẽ nhích lên một vạch sáng trắng.

Âm thanh dối trá tuy còn văng vẳng, nhưng nhỏ hơn hôm qua.Ấn rơi thì thầm:

"Nghe sự thật, nhìn sự thật, rồi phải hành sự thật.

Đó mới là bước đầu tiên.

Khi ngươi kiểm đủ trăm lần, chợ này sẽ mở một quầy mới: Quầy Đúng Giá.

Khi đó, CDI của cả khu vực sẽ thăng."

Tiểu Hồng ôm cuốn sổ nhỏ, cảm thấy trong ngực mình có một ngọn lửa lạ.

Nó hiểu, nó không chỉ tu cho riêng nó.

Mỗi dòng chữ, mỗi lần kiểm, đều ảnh hưởng đến cả chợ, đến cả đạo.Từ một hạt bụi, nó đang bước từng bước nhỏ, nhưng mỗi bước đều để lại dấu vết sáng.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Cô chủ quán Sổ Sáng


Buổi sáng hôm ấy, mặt trời còn chưa ló khỏi mái ngói chợ, nhưng quán Sổ Sáng đã mở cửa.

Mùi giấy mới quyện cùng mùi nhựa thông, khiến cả con hẻm nhỏ như sáng hơn một chút.Tiểu Hồng bò lên mép bàn gỗ, ôm chặt Nhật Hành Lục vào ngực.

Cô chủ quán ngồi trên chiếc ghế tre thấp, tay thoăn thoắt ghi chép, đôi mắt sáng tập trung như hai ngọn đèn dầu."

Đến rồi à, bé nhỏ." – cô ngẩng lên, nở nụ cười hiền. – "Cho ta xem sổ của ngươi."

Tiểu Hồng run rẩy mở sổ.

Những dòng chữ vụng về hiện ra:

• Thật: "Hôm nay ta không giấu cơm vụn, đã chia cho đồng loại."

• Chi tiêu: "Một hạt muối đổi lấy giấy, cảm thấy đắt nhưng đúng."

• Biết ơn: "Một người khách quăng mẩu bánh."

• Tĩnh: "Đếm được tám mươi hơi thở, lòng vẫn xao động."

Cô chủ đọc chậm, gật gù.

"Không tệ.

Thật là gốc.

Chi tiêu minh bạch là rễ.

Biết ơn là hoa.

Tĩnh là quả.

Ngươi đã đi đúng vòng tròn."

"Nhưng..." – Tiểu Hồng ngập ngừng – "ta thấy hạt muối đổi lấy giấy quá thiệt.

Như vậy, liệu có phải ta dại không?"

Cô cười khẽ:

"Không, đó chính là quy tắc 6–3–1.

Ngươi đã dùng phần 3 cho đầu tư."

"3... là gì?"

Cô lấy một viên đá trắng, một viên đen, và một viên trong suốt, đặt trên bàn.

"Nghe kỹ.

Mọi thu nhập – ít hay nhiều – đều chia thành ba phần:

• 6 phần để sống.

Đây là cơm ăn, nước uống, chỗ trú mưa.

Không sống, thì không tu.

• 3 phần để đầu tư.

Đây là hạt giống gieo cho tương lai: học một kỹ năng, mua một công cụ, giữ một quyển sổ.

Đầu tư hôm nay, ngày sau ngươi mới lớn.

• 1 phần để dự phòng hoặc bố thí.

Đây là chiếc phao lúc nguy, cũng là nhành hoa gửi cho đời.

Không có phao, khi sóng đến, ngươi chìm."

Cô đặt ba viên đá sát lại, xếp thành hình tam giác.

"Đây là pháp môn của ta: Pháp Quản Tài Sáng Minh.

Ai giữ được 6–3–1, người ấy không nghèo, không giàu, mà an ổn.

Và an ổn chính là mảnh đất cho tuệ giác mọc lên."⸻Tiểu Hồng ngẩn ngơ.

Nó chưa từng nghĩ đến việc chia cái ăn, cái uống thành ba phần.

Nó chỉ biết: hôm nay no thì mai sống; hôm nay đói thì mai chết."

Nhưng... ta chỉ là Bách Trùng, ta đâu có nhiều để chia."

Cô chủ mỉm cười, cúi xuống chạm nhẹ vào vỏ cứng bé nhỏ của nó.

"Ngươi sai rồi.

Pháp môn không hỏi ngươi là ai, chỉ hỏi ngươi có hành hay không.

Một hạt cơm rơi, cũng chia được.

Ăn sáu phần, dành ba phần làm thức ăn dự trữ hay đổi lấy giấy, giữ một phần cho đồng loại đói hơn.

Đó chính là tu."

Tiểu Hồng cúi đầu.

Nó nhớ lại: hôm qua nó đã chia mẩu cơm cho đồng loại, và lòng nó thấy nhẹ hơn.

Hóa ra, đó chính là 1 phần bố thí.⸻Đúng lúc ấy, một người khách lao vào quán, mặt mày hoảng hốt.

"Cô Sổ Sáng!

Tôi lỗ nặng rồi.

Tôi dùng hết vốn để mua lúa rẻ, nhưng thương lái lật kèo, giá rớt, giờ chẳng còn gì."

Cô chủ bình thản rót cho anh ta chén trà.

"Anh đã phạm vào điều gì?"

"Ta... ta đã dùng cả mười phần vào đầu tư, không giữ phần dự phòng."

Cô thở dài, giọng nghiêm:

"Đó là phá tam giác.

Khi 6–3–1 bị lệch, nghiệp sẽ đến.

Anh vay thêm, rồi lại gãy nữa.

Phải trả thôi."

Người khách ngồi bệt xuống đất, ôm đầu.Tiểu Hồng run run, cảm thấy trong không khí có mùi "nợ".

Âm thanh như sợi dây kéo căng, báo hiệu một món nợ chưa trả.

Nó chợt hiểu: duyên nợ tài chính cũng là nghiệp, cũng phải hoàn trả.⸻Đêm hôm đó, Tiểu Hồng khắc vào sổ:

• Thật: "Ta đã chia một hạt cơm thành ba phần, giữ sáu, đầu tư ba, bố thí một."

• Chi tiêu: "Dùng ba phần đầu tư mua mẩu giấy mới."

• Biết ơn: "Cô chủ dạy ta 6–3–1."

• Tĩnh: "Ngồi yên 100 hơi thở, tâm an hơn."

Ấn rơi ấm lên, giọng vang:

"Ngươi đã chạm vào một pháp môn mới.

Hãy nhớ: pháp môn không nằm ở núi sâu hay điện thờ, mà ngay trong bát cơm chia thành ba phần."

Ngoài kia, Sổ Nghiệp cộng đồng lại sáng thêm một vạch nhỏ.

Ở Long Bộ, một con rồng bạc mỉm cười, râu dài rung nhẹ: một Bách Trùng đã nhập môn Quản Tài.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Khế ước Naga


Chiều hôm ấy, mưa lại đổ.

Dòng sông quanh Thị Thành dâng cao, nước đục ngầu chảy xiết.

Trên mặt nước, từng bóng đen dài uốn lượn, rồi một chiếc vảy bạc lóe sáng – Naga, long tộc giữ luật ước.Tiểu Hồng đứng dưới hiên quán Sổ Sáng, nhìn mưa rơi, trong ngực Ấn rơi khẽ nóng lên.

Giọng trầm quen thuộc vang ra:"Hôm nay, ngươi sẽ học về Khế Ước."⸻Bỗng dưng, dưới dòng nước cuộn, một con tiểu long Naga ngoi lên.

Thân nó không lớn, chỉ dài như một sợi thừng, vảy bạc lấp lánh dưới mưa.

Mắt nó sáng như hai giọt thủy tinh."

Ta nghe thấy hạt bụi nhỏ đã giữ được bảy ngày sự thật." – Naga cất giọng, trong trẻo mà vang vọng. – "Ngươi đã có tư cách học Pháp Ước."

Tiểu Hồng khom mình:

"Nhưng ta chỉ là Bách Trùng, liệu có xứng?"

Naga cười nhẹ, từng giọt mưa rơi xuống vảy nó, vỡ tan thành ánh sáng mờ.

"Trong tám vạn pháp môn, không có xứng hay không, chỉ có giữ hay không giữ.

Nghe đây:

• Lời hứa miệng dễ tan như hơi thở.

• Lời hứa ghi chép bền hơn, nhưng vẫn có thể xóa.

• Lời hứa thành khế ước – có Naga chứng – sẽ khắc vào dòng chảy, không thể nuốt lời."⸻Cô chủ quán Sổ Sáng bấy giờ cũng bước ra, mang theo một tấm bảng gỗ.

"Đây là khách hàng của ta." – cô nói, chỉ vào một nông phu run rẩy cầm bao gạo. – "Anh ta muốn bán gạo cho thương lái, nhưng sợ bị lật kèo."

Naga liếc qua, rồi cúi xuống sát mặt người nông phu.

"Ngươi có dám lập Khế Ước Naga không?"

Nông phu lắp bắp:

"Khế ước... nghĩa là gì?"

Naga cất giọng như tiếng nước vỗ bờ:

"Khế ước gồm bốn phần:

1.

Tên giao dịch – ngươi hứa điều gì.

2.

Giá trị trao đổi – ngươi đưa gì, nhận gì.

3.

Thời hạn – bao lâu phải trả.

4.

Điều kiện ràng buộc – nếu sai, công đức giảm, nghiệp đỏ ghi."

Nói xong, nó phun ra một làn sáng bạc, hiện lên bảng chữ trên không trung.

Mỗi chữ như vảy cá, lấp lánh, rồi rơi vào Sổ Nghiệp cộng đồng.⸻Người nông phu run rẩy đặt tay lên ngực, nói:

"Ta – Trần Phúc – bán năm bao gạo cho thương lái Nguyễn, giá mười đồng bạc, giao trong ba ngày, đúng cân đúng hẹn.

Nếu sai, ta trả gấp đôi.

Nếu thương lái sai, hắn cũng trả gấp đôi."

Naga gật đầu, vảy bạc phát sáng, hóa thành một sợi dây mảnh trói quanh hai cổ tay họ.

"Khế ước đã thành.

Ai nuốt lời, sợi dây siết lại, công đức rơi xuống, nghiệp đỏ khắc tên."

Tiểu Hồng nhìn, tim đập thình thịch.

Nó nghe trong tai tiếng "keng" trong trẻo, khác hẳn âm vỡ của dối trá.

Đây là âm của sự thật được trói buộc.⸻Đêm hôm đó, Tiểu Hồng khắc vào sổ:

• Thật: "Hôm nay ta đã chứng kiến một khế ước."

• Chi tiêu: "Ta bỏ một phần cơm đổi lấy mảnh giấy để ghi luật ước."

• Biết ơn: "Tiểu long Naga đã dạy ta về khế ước."

• Tĩnh: "Đếm 120 hơi thở, tâm dần vững."

Ấn rơi nóng bừng, giọng vang:

"Ngươi đã chạm đến Pháp Ước.

Từ nay, lời hứa của ngươi, nếu khắc thành văn và có chứng giám, sẽ sáng lên trong Sổ Nghiệp.

Cẩn trọng: hứa bừa sẽ thành gông cùm."

Tiểu Hồng run lên.

Nó hiểu: pháp môn không chỉ là chú ngữ hay thiền định, mà còn nằm ngay trong cách buôn bán, cách giữ lời.Ngoài kia, dòng sông gợn sáng, Naga lặn xuống, để lại một câu ngân dài trong tâm nó:

"Không có khế ước, thương trường thành chợ gian.

Có khế ước, thương trường thành pháp môn."
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Dạ Xoa tuần tra


Đêm xuống, mưa dứt, gió hun hút thổi qua chợ vắng.

Những tấm bạt buôn bán bay phần phật, để lộ những bàn cân bỏ không.

Trên trời, mười bốn vòng đạo vẫn xoáy, nhưng tối hơn mọi hôm, như có bóng mây che phủ.Tiểu Hồng ôm Nhật Hành Lục, ngồi dưới mái hiên.

Nó vừa chia phần cơm rơi thành 6–3–1, đang định khắc vào sổ thì bỗng nghe một tiếng trống đồng vọng từ xa.

Âm thanh nặng, dội vào tim như tiếng đập của nghiệp lực.Từ đầu con hẻm, một bóng người cao gầy bước tới.

Toàn thân hắn khoác giáp đen, da tái nhợt, mắt sáng như lửa xanh.

Trên tay cầm gậy sắt, mỗi bước đi vang lên tiếng gõ đều đều, hòa cùng tiếng trống từ hư không."

Dạ Xoa..." – Ấn rơi khẽ thì thầm trong tâm Tiểu Hồng. – "Đó là Tuần Dạ – kẻ giữ pháp trả nợ."⸻Người kia dừng lại trước quán Sổ Sáng.

Giọng khàn khàn nhưng rõ ràng:

"Ở chợ này, có kẻ mắc nợ chưa trả.

Ta ngửi thấy mùi nợ như khói."

Cô chủ quán Sổ Sáng bước ra, cúi đầu:

"Xin Tuần Dạ chỉ rõ."

Dạ Xoa quét mắt, rồi chỉ gậy về phía một chàng trai trẻ đang co ro trong góc.

Đó là nông phu Trần Phúc, người vừa lập khế ước bán gạo với thương lái."

Ngươi nợ một hạt muối của đồng bạn từ ba hôm trước.

Ngươi hứa sẽ trả, nhưng quên."

Người nông phu mặt trắng bệch, vội quỳ xuống:

"Ta... ta không cố ý!

Ta chỉ quên thôi..."

Dạ Xoa gõ gậy xuống đất.

Tiếng trống đồng vang dội, Sổ Nghiệp trên cổng chợ lóe lên chữ đỏ: "Nợ: 1 – chưa trả."

"Quên cũng là lỗi.

Lỗi nhỏ, nếu không sửa, hóa lớn.

Ngươi chọn: trả ngay bằng vật chất, hoặc trả bằng công sức."⸻Người nông phu run rẩy.

Anh ta chỉ còn bao gạo đã giao kèo, không thể lấy ra trả.

"Xin cho ta trả bằng công sức."

Dạ Xoa gật đầu, giọng khô khốc:

"Được.

Ngươi sẽ dọn dẹp cả chợ trong ba đêm.

Mỗi đêm một phần nợ.

Làm đủ, chữ đỏ xóa."

Chàng nông phu vội gục đầu cảm tạ.Tiểu Hồng chứng kiến từ đầu đến cuối, tim đập thình thịch.

Nó chợt nhớ ra: hôm trước, nó làm rách một mảnh giấy của Sổ Sáng, chưa đền.

Một cảm giác nặng trĩu như đá đè ép lồng ngực.

Nó hiểu – đó chính là "mùi nợ" mà Dạ Xoa ngửi được.Nó run run bò ra, cúi thấp đầu:

"Ta... cũng có nợ.

Ta đã làm rách giấy của cô Sổ Sáng."

Dạ Xoa quay sang, ánh mắt lửa xanh rọi thẳng.

"Ngươi dám nhận, tức là còn hy vọng.

Ngươi chọn cách trả nào?"

"Ta... ta không có gì để đền.

Xin cho ta trả bằng hành động."

Dạ Xoa im lặng một thoáng, rồi gõ gậy xuống.

"Ngươi sẽ ghi chép mười lời thật của người khác trong ba ngày.

Đem giao cho Sổ Sáng để làm minh chứng.

Làm đủ, nợ xóa."

Tiểu Hồng thở phào.

Nó cúi đầu, dập mình xuống bùn:

"Ta xin vâng."⸻Đêm hôm đó, nó khắc vào sổ:

• Thật: "Ta đã tự nhận nợ rách giấy."

• Chi tiêu: "Dùng ba phần đầu tư mua thêm mảnh giấy để ghi nợ."

• Biết ơn: "Tuần Dạ đã chỉ cách trả."

• Tĩnh: "Đếm 150 hơi thở, lòng nặng nhưng vững."

Ấn rơi thì thầm, giọng trầm đầy ấm áp:

"Tốt.

Ngươi đã hiểu pháp trả nợ.

Trả nợ không làm ngươi nhỏ đi, mà làm ngươi sạch đi.

Không ai bước cao hơn khi còn vướng nợ."

Ngoài kia, Sổ Nghiệp cộng đồng sáng lên một vạch nhỏ.

Bóng Dạ Xoa đã đi xa, nhưng tiếng trống đồng vẫn vọng lại trong tim Tiểu Hồng:"Có nợ thì trả.

Trả sớm, tâm nhẹ.

Trả muộn, nghiệp nặng."
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Nghệ công Càn Thát


Đêm thứ ba, sau khi dọn dẹp chợ cùng Trần Phúc để trả nợ, Tiểu Hồng mệt rã rời.

Nó ôm Nhật Hành Lục, khắc những dòng cuối ngày bằng đôi chân run run.

Khi xong, nó ngẩng lên, thấy bầu trời tối nhưng không nặng nề.

Trên cao, giữa mười bốn vòng đạo, một quầng sáng nhè nhẹ rơi xuống như tiếng hát xa xăm.Ấn rơi khẽ nóng lên:

"Ngươi đã biết giữ thật, biết quản tài, biết lập ước, biết trả nợ.

Nhưng ngươi vẫn thiếu một thứ: niềm hứng khởi.

Không có hứng, tu dễ thành khô héo.

Hãy gặp Càn Thát – nhạc công của trời."⸻Sáng hôm sau, ở góc chợ, một người lạ ngồi trên bậc đá, tay ôm đàn gỗ mộc.

Ông có mái tóc dài xõa, mắt nhắm hờ, ngón tay khẽ gảy.

Tiếng đàn vang lên không lớn, nhưng ai đi ngang cũng lắng lại.

Tiếng đàn như gió qua lá, như nước chảy qua khe, vừa an ủi vừa lay động.Tiểu Hồng bò đến gần, ngồi lặng im.

Lần đầu trong đời, nó nghe âm nhạc không phải từ tiếng cãi vã, không phải từ tiếng trống Dạ Xoa, mà từ một âm thanh bình hòa.Người nhạc công mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm, cười hiền:

"Bách Trùng nhỏ, ngươi cũng có thể nghe sao?"

"Có... và ta thấy tâm mình nhẹ đi." – Tiểu Hồng khẽ đáp."

Đó chính là pháp môn của ta: Cảm Hứng.

Thế gian nhiều khổ, nhiều nợ, nhiều luật.

Nếu chỉ giữ, trả, tính toán, lòng dễ hóa đá.

Nhưng khi có một khúc nhạc, một vần thơ, một nét vẽ, tâm được thở.

Và khi tâm thở, trí tuệ sáng."⸻Ông đưa cây đàn ra trước mặt:

"Ngươi không có tay để gảy, nhưng ngươi có thể hát.

Hãy chọn một câu chân thật, lặp lại thành nhịp.

Đó là khúc ca của ngươi."

Tiểu Hồng lúng túng, rồi nhớ lại lời hứa đầu tiên.

Nó cất giọng nhỏ, run rẩy:

"Ta...

đã ăn một hạt cơm rơi."

Ông gật đầu:

"Đúng.

Hãy hát đi, lặp lại.

Không cần hay, chỉ cần thật."

Thế là, cả buổi sáng, Tiểu Hồng ngồi lặp lại câu hát nhỏ bé ấy, theo nhịp gảy đàn của Càn Thát.

Kỳ lạ thay, càng hát, nó càng thấy lòng mình nhẹ, nỗi sợ thu nhỏ, và một thứ ấm áp dâng lên từ lồng ngực.⸻Khi khúc hát kết thúc, nhạc công khẽ chạm đàn, tiếng ngân tan vào gió.

Ông nói:

"Từ nay, mỗi ngày, hãy dành một khắc cho khúc hát của mình.

Dù chỉ là một câu, một nhịp, đó cũng là thiền.

Đó là Pháp Giữ Cảm Hứng."

Rồi ông biến mất, chỉ còn cây đàn nằm nghiêng, không ai dám chạm vào.⸻Đêm ấy, Tiểu Hồng khắc vào sổ:

• Thật: "Ta đã hát một câu thật suốt buổi sáng."

• Chi tiêu: "Ta dành một phần cơm để mời đồng loại cùng hát."

• Biết ơn: "Nhạc công Càn Thát đã cho ta pháp môn."

• Tĩnh: "Đếm 200 hơi thở, nhưng lòng yên như nước."

Ấn rơi tỏa sáng hơn thường lệ.

Giọng trầm nói:

"Ngươi đã học được cách nuôi dưỡng tâm.

Nhớ: không có lửa hứng, mọi lời hứa đều dễ nguội.

Âm nhạc, sáng tạo, nghệ thuật – đó cũng là pháp môn."

Ngoài kia, Sổ Nghiệp cộng đồng lóe lên thêm một vạch sáng.

Người ta trong chợ không rõ vì sao, nhưng ai cũng thấy hôm ấy chợ bớt ồn ào, bớt cãi cọ.

Một bà lão bán rau lẩm nhẩm hát theo tiếng đàn còn vương.

Một đứa trẻ cười khúc khích khi nghe câu hát "Ta đã ăn một hạt cơm rơi".
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Món nợ đầu tiên


Ba ngày liền, Tiểu Hồng vừa ghi chép lời thật của người khác để trả nợ rách giấy, vừa hát khúc ca nhỏ bé để giữ tâm an.

Trong lòng nó nhẹ hơn, nhưng cũng thấy mệt mỏi.Tối hôm đó, khi bò qua quán Sổ Sáng, nó thấy một chồng giấy trắng đặt bên cửa sổ.

Giấy thơm mùi nhựa thông, sáng dưới ánh trăng.

Tim nó bỗng thắt lại: "Nếu có thêm giấy, ta sẽ ghi được nhiều hơn, trả nợ nhanh hơn..."

Không kìm được, nó bò lên, kéo một mảnh giấy mỏng xuống.

Nhưng chân nó nhỏ quá, giấy bị xé một góc, rách toạc ra.

Nó hoảng hốt, ôm mảnh rách mà lòng rối bời: "Chỉ là một mảnh thôi, chắc không sao..."

Ngay khoảnh khắc đó, Sổ Nghiệp cộng đồng trên cổng chợ lóe lên một vệt đỏ mảnh.

Trong tai Tiểu Hồng vang tiếng gõ trống đồng khẽ khàng.

Nó rùng mình: nợ.⸻Sáng hôm sau, cô chủ quán phát hiện xấp giấy bị rách.

Nét mặt cô không giận, chỉ buồn:

"Giấy này nhập khó.

Một mảnh rách không đáng gì, nhưng nó làm hỏng cả xấp.

Ta sẽ mất một đồng để đổi mới."

Tiểu Hồng run rẩy bò ra, giọng lí nhí:

"Là... là ta.

Ta muốn có thêm giấy để ghi sổ.

Ta không cố ý."

Cô nhìn nó, khẽ thở dài:

"Ngươi thành thật nhận, đó là tốt.

Nhưng nợ vẫn là nợ.

Trong thế giới này, có duyên nợ ắt phải trả.

Không trả, nghiệp in dấu."

"Nhưng ta... ta không có bạc, không có gì để trả."

Cô chủ cúi xuống, đặt ngón tay lên đầu nó:

"Không có bạc thì trả bằng công sức.

Ngươi sẽ ghi lại mười lời thật của người khác trong ba ngày, nộp lại cho ta.

Ta sẽ dùng chúng để dạy những người học mới.

Khi đủ, nợ xóa."⸻Thế là, suốt ba ngày sau, Tiểu Hồng bò khắp chợ, lắng nghe và ghi lại.

• Một bà lão bán rau nói: "Rau này héo rồi, ta giảm nửa giá." → Lời thật, không giấu.

• Một gã thương lái than: "Ta lời ít, nhưng vẫn giữ cân đủ cho khách." → Lời thật, khiến sổ sáng thêm.

• Một đứa trẻ thốt: "Con lỡ làm vỡ bình, con xin lỗi." → Lời thật, làm Sổ Nghiệp sáng vạch nhỏ.Mỗi lần ghi, tai nó lại nghe tiếng "keng" trong trẻo – âm của sự thật.

Còn khi ai đó nói dối, tiếng "choang" vỡ lại vang lên, và nó ghi "Lời sai".Ba ngày trôi qua, Tiểu Hồng nộp đủ mười câu.

Cô chủ quán gật đầu:

"Tốt.

Ngươi đã trả bằng công sức.

Nợ xóa."⸻Đêm ấy, Sổ Nghiệp cộng đồng lóe sáng, vạch đỏ biến mất.

Trong ngực Tiểu Hồng, Ấn rơi ấm lên, giọng trầm vang:

"Ngươi vừa học được bài học quan trọng: nợ nhỏ nếu không trả, hóa lớn.

Trả sớm, tâm nhẹ.

Trả muộn, nghiệp nặng."

Tiểu Hồng cúi đầu, khắc vào sổ:

• Thật: "Ta đã làm rách giấy, và đã trả nợ."

• Chi tiêu: "Dùng công sức thay vì bạc."

• Biết ơn: "Cô Sổ Sáng cho ta cơ hội sửa."

• Tĩnh: "Đếm 180 hơi thở, lòng thấy sạch."

Lần đầu tiên, nó hiểu rõ: giữ thật không đủ, phải trả nợ mới sạch.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Trả bằng hành động


Ba ngày liên tiếp, Tiểu Hồng lặng lẽ bò khắp chợ, nghe, ghi, rồi khắc vào những mảnh giấy nhỏ xíu.

Ban đầu, nhiều người cười cợt:

"Con bọ mà cũng tu sao?

Nó biết gì về thật giả?"

Nhưng rồi, khi họ đọc những lời được ghi lại, cả chợ bỗng im lặng.⸻1.

Lời của bà lão bán rau"Rau ta héo, ta giảm nửa giá."

→ Âm trong trẻo vang lên khi Tiểu Hồng khắc lại.

Người mua cảm động, trả đủ tiền, còn thêm phần rau thừa cho bà lão.2.

Lời của đứa trẻ làm vỡ bình"Con lỡ làm vỡ, con xin lỗi."

→ Khi câu này được khắc, một vệt sáng nhỏ trên Sổ Nghiệp cộng đồng lóe lên.

Người chủ tiệm vốn giận dữ, thấy chữ ấy, bỗng dịu lại, chỉ bắt đứa trẻ lau dọn thay vì phạt tiền.3.

Lời của người thương lái giữ cân đủ"Ta lời ít, nhưng giữ cân đủ."

→ Tiểu Hồng ghi lại, khách hàng tìm tới sạp ấy đông hơn.

Người ta bắt đầu thì thầm: "Sạp này có chữ thật, không lo bị cân gian."⸻Cứ thế, mười lời thật được chép lại và treo ở góc chợ.

Người ta gọi bảng gỗ ấy là "Bảng Lời Thật".

Bất cứ ai bước vào chợ, đều có thể đọc.Ngày cuối cùng, khi lời thứ mười được treo lên, Sổ Nghiệp cộng đồng sáng rực, vạch đỏ nợ biến mất hẳn, thay bằng một vạch sáng trắng dài.

Cả chợ như nhẹ đi, không khí bớt nặng mùi.⸻Đêm đó, Dạ Xoa Tuần Dạ trở lại, trống đồng gõ chậm.

Hắn nhìn vào bảng lời thật, rồi gật đầu:

"Ngươi đã trả nợ.

Không chỉ trả cho mình, mà còn thêm công đức cho cả chợ.

Đây là cách hành động chuyển nợ thành phúc."

Tiểu Hồng cúi đầu, lòng rộn ràng.

Nó thấy rõ: nợ không còn là gánh xiềng, mà có thể trở thành bàn đạp.⸻Nhật Hành Lục – Ngày thứ chín

• Thật: "Ta đã ghi và treo mười lời thật, xóa nợ."

• Chi tiêu: "Dùng công sức thay bạc."

• Biết ơn: "Dạ Xoa đã dạy ta trả nợ bằng hành động."

• Tĩnh: "Đếm 200 hơi thở, lòng nhẹ hơn cả."

Ấn rơi khẽ sáng, giọng vang dịu dàng:

"Ngươi vừa học pháp thứ năm: Trả bằng hành động.

Hãy nhớ: có những món nợ bạc không trả nổi, chỉ hành động mới hóa giải.

Thế giới này tồn tại nhờ hành động chân thật, không chỉ nhờ lời nói."⸻Sáng hôm sau, người dân trong chợ bàn tán rôm rả:

• "Con bọ ấy... biết ghi lời thật."

• "Có bảng Lời Thật, ta thấy yên tâm hơn khi mua bán."

• "Kỳ lạ thay, nhưng đúng là chợ bớt gian dối."

Từ chỗ bị khinh thường, Tiểu Hồng bắt đầu được để ý.

Nó không hề cao lớn hơn, không mạnh mẽ hơn, nhưng nó đã gieo hạt tin cậy trong lòng người.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Luật duyên nợ


Chợ Thị Thành một buổi sáng oi bức.

Nắng hắt xuống mái ngói, ánh sáng chói chang làm bụi đường bay lấp lánh.

Dưới cổng chợ, Sổ Nghiệp cộng đồng treo lơ lửng, từng vạch sáng – đỏ – xám nhấp nháy như mạch máu của cả khu.Người ta đã quen với việc mỗi khi có dối trá, Sổ lóe đỏ; khi có lời thật, Sổ sáng trắng.

Nhưng hôm nay, một cảnh tượng mới xảy ra.⸻Thương lái Nguyễn và lời hứa vỡGã thương lái Nguyễn – kẻ đã ký Khế Ước Naga với nông phu Trần Phúc – đến ngày giao gạo.

Khế ước ghi rõ: "Trong ba ngày, nhận năm bao gạo, trả mười đồng bạc, đúng hạn, đúng giá.

Nếu sai, trả gấp đôi."

Nhưng gã cười khẩy, bước đến tay không.

"Ta... không trả.

Giá gạo rớt, ta lỗ.

Ngươi làm gì được ta?"

Ngay khi lời rơi xuống, trong tai Tiểu Hồng vang lên tiếng choang! nặng nề, như cả chum sành vỡ vụn.Trên không, sợi dây bạc của Naga lập tức siết chặt cổ tay gã.

Gã la hét, nhưng dây càng co lại.

Sổ Nghiệp cộng đồng đỏ rực, một vệt chữ hiện lên:

"Nợ: 10 đồng – chưa trả.

Phạt: gấp đôi."

Mọi người trong chợ nhốn nháo.

Trần Phúc thì run rẩy, vừa sợ vừa mừng.⸻Naga hiện thânTừ dòng sông, một bóng bạc khổng lồ nổi lên.

Naga quấn quanh bờ, mắt sáng như gương.

Giọng nó vang như sấm:

"Ngươi đã nuốt lời khế ước, ngươi phải trả gấp đôi – hai mươi đồng bạc – trong bảy ngày.

Nếu không, công đức ngươi sẽ bị xóa sạch, tên ngươi ghi vào Địa Khổ Đạo."

Gã thương lái mặt tái mét.

"Xin tha... ta... ta không đủ tiền."

Naga lạnh lùng:

"Không có tiền thì trả bằng công sức.

Ngươi sẽ phải làm việc không công cho chợ này bảy mươi ngày.

Mỗi ngày, dọn rác, khuân hàng, giúp nông phu.

Mỗi việc sẽ ghi thành chữ trong Sổ.

Làm đủ, nợ xóa.

Làm thiếu, nghiệp siết."

Sợi dây bạc siết mạnh, khắc dấu đỏ trên cổ tay gã – dấu của kẻ mắc nợ.⸻Tiểu Hồng chứng kiếnTiểu Hồng nhìn cảnh tượng, tim đập dồn dập.

Nó thấy rõ: không ai thoát được luật duyên nợ.

Gian dối chỉ hoãn lại, không xóa được.Ấn rơi nóng lên, giọng trầm vang:

"Đây chính là Luật Duyên Nợ.

Nợ có hai loại: nợ bạc và nợ công.

Bạc hết, công bù.

Nếu cả hai không trả, tên bị kéo xuống đạo thấp.

Duyên nợ như sợi dây, càng trốn càng thắt."

Trong lòng Tiểu Hồng hiện lên một dòng sáng: pháp môn thứ sáu – Luật Duyên Nợ.⸻Nhật Hành Lục – Ngày thứ mười

• Thật: "Ta đã chứng kiến kẻ nuốt lời bị siết bởi khế ước."

• Chi tiêu: "Ta dùng công sức giúp ghi lại vụ việc, làm chứng cho Naga."

• Biết ơn: "Naga cho ta thấy sự công bằng không thể tránh."

• Tĩnh: "Đếm 220 hơi thở, tâm vẫn chấn động, nhưng sáng rõ hơn."⸻Dư baCả chợ bàn tán không ngớt.

• "Khế ước thật sự ràng buộc..."

• "Nợ không trả, công đức mất...

đáng sợ quá."

• "Có lẽ từ nay ta không dám nói dối trong giao dịch nữa."

Sổ Nghiệp cộng đồng nhích thêm hai vạch sáng.

Bầu không khí trong chợ khác hẳn, như có sợi dây vô hình buộc mọi người thẳng lưng.Tiểu Hồng ngồi trên gờ gạch, nhỏ bé như hạt bụi, nhưng lòng rực sáng.

Nó đã thấy bằng mắt: duyên nợ ắt phải trả, trả sớm thì nhẹ, trả muộn thì siết.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Hội Pháp Nhân Gian


Tin đồn về "Bảng Lời Thật" lan ra khắp Thị Thành.

Người ta bắt đầu kể cho nhau nghe rằng: "Có một con Bách Trùng biết ghi lời thật, khiến Sổ Nghiệp sáng lên từng vạch."

Đúng lúc ấy, còi đồng vang khắp thành: Hội Pháp Nhân Gian khai mở.⸻Quảng trường mười bốn vòngQuảng trường trung tâm đông nghẹt.

Trên cao, mười bốn vòng đạo xoay chậm, ánh sáng trắng – đỏ – lam chồng lên nhau, phản chiếu xuống đất như những vòng hào quang rực rỡ.

Giữa quảng trường dựng một đàn tràng tròn, khắc bốn chữ lớn:"Pháp môn vô lượng."

Hội này tổ chức mỗi năm một lần.

Tất cả sinh linh – từ người, súc vật, long tộc, dạ xoa, đến cả Bách Trùng – đều có quyền mang pháp môn của mình ra trình bày.

Không phân cao thấp, không phân giống loài.Tiểu Hồng run rẩy, nép dưới tảng đá, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nó chưa bao giờ thấy nhiều pháp môn như thế cùng một lúc.⸻Biển pháp môn

1.

Nông phu Trần Phúc bày hạt giống, nói:

"Ta tu pháp Canh Tác Công Bằng.

Mỗi mùa gieo, giữ giống thuần, không trộn giả.

Mỗi cân thóc bán ra đều đủ lạng."

Khi nói, âm thật ngân vang, Sổ Nghiệp lóe sáng một vạch.

2.

Một thương nhân trẻ trưng sổ sách, hô to:

"Ta tu pháp Giao Dịch Đúng Giá.

Mua bán minh bạch, lời ít nhưng lâu dài.

Mỗi hợp đồng đều ghi Đôi Kiểm."

3.

Một bà lão bán cháo chống gậy bước lên, run rẩy nói:

"Ta tu pháp Bố Thí Một Bát.

Ngày nào cũng chừa một bát cháo cho kẻ đói.

Dù nghèo, ta không ngừng."

Sổ Nghiệp sáng thêm hai vạch.

4.

Một nhóm trẻ hát xướng đứng thành vòng, cùng ca:

"Chúng ta tu pháp Giữ Cảm Hứng.

Mỗi ngày, một bài hát, để lòng không chết."

Âm vang lan tỏa, mọi người đều mỉm cười.

5.

Một thầy tu ngồi thiền im lặng giữa quảng trường.

Dù không nói, nhưng hơi thở đều đặn của ông khiến mọi người chung quanh lắng xuống.

Ai đến gần đều nghe rõ tiếng "A" ngân dài trong tâm.

Đây là Thiền Quán Hơi Thở.⸻Tiểu Hồng lặng lẽNhìn cảnh ấy, Tiểu Hồng bỗng thấy mắt mình cay.

Nó nhận ra: mình không đơn độc.

Pháp môn không chỉ là chân ngôn, không chỉ là khế ước, không chỉ là sổ sách... mà bất cứ hành động nào giữ thật, giữ thiện, đều là pháp.Ấn rơi trong ngực nó khẽ sáng, giọng trầm vang:

"Ngươi thấy đó.

Tám vạn bốn ngàn pháp môn đều hiện diện.

Mỗi pháp trị một căn, mỗi người một duyên.

Đừng bao giờ nghĩ chỉ có ngươi hay một nhóm nào giữ được chân pháp.

Biển pháp môn vô lượng – ai cũng có phần."⸻Nhật Hành Lục – Ngày thứ mười một

• Thật: "Ta đã thấy hàng trăm pháp môn khác nhau, ai cũng có đường tu."

• Chi tiêu: "Ta dành một phần cơm để ghi chép pháp môn, cất giữ."

• Biết ơn: "Hội Pháp cho ta thấy ta không lẻ loi."

• Tĩnh: "Đếm 250 hơi thở, tâm bình an như hồ phẳng."⸻Lời kết hộiCuối ngày, tiếng loa đồng vang khắp quảng trường:

"Không ai độc tôn.

Không ai ngoại lệ.

Mỗi sinh linh có pháp, mỗi pháp có duyên.

Hãy nhớ: pháp môn vô lượng, duyên nợ vô biên.

Ai hành trì, người ấy tiến.

Ai đứng yên, người ấy lùi."

Mọi người đồng thanh cúi đầu.

Tiểu Hồng cũng cúi, nhỏ bé trong biển người, nhưng lòng nó sáng như chưa bao giờ sáng thế.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Con đường không độc tôn


Hội Pháp Nhân Gian tan dần.

Quảng trường trả lại cho bóng chiều, chỉ còn những vệt sáng mờ trên cổng chợ.

Người người lục tục về, mang theo niềm tin mới: pháp môn không chỉ nằm trong chùa tháp, mà nằm ngay trong từng hơi thở, từng nắm cơm, từng giao dịch.Tiểu Hồng ngồi lặng dưới gốc cột đá, ôm chặt Nhật Hành Lục.

Trong lòng nó dâng lên niềm xúc động lạ thường.

Nó đã thấy từ bà lão nghèo đến thương nhân giàu, từ trẻ thơ đến tu sĩ – tất cả đều có pháp.Ấn rơi trong ngực bỗng tỏa sáng.

Giọng trầm của Hộ Pháp vang ra, khác hẳn mọi lần, ấm nhưng nghiêm:"Ngươi đã thấy đủ.

Giờ hãy nhớ lời cuối cùng để nhập môn thật sự:

Không có pháp môn độc tôn.

Không có một con đường duy nhất.

Không ai sinh ra đã cao hơn, cũng không ai bị định sẵn thấp hơn.

Chỉ có ai chịu hành, người ấy bước.

Ai đứng yên, người ấy lùi.

Ngươi chớ quên: tám vạn bốn ngàn pháp môn đều chỉ là phương tiện.

Cứu cánh không nằm ở pháp, mà nằm ở việc tu sửa chính mình."⸻Tiểu Hồng rưng rưng.

Nó nhớ lại từng bước từ khi nhặt Ấn rơi:

• Ngày đầu tiên, nó chỉ là một con bọ nhỏ bé, run rẩy trước cả bóng người.

• Nó học giữ thật, viết bốn dòng mỗi ngày.

• Nó học chia cơm thành 6–3–1, biết đầu tư và bố thí.

• Nó chứng kiến khế ước, hiểu lời hứa thành văn là sợi dây công bằng.

• Nó tự mình mắc nợ, rồi trả bằng hành động.

• Nó học hát, nuôi dưỡng tâm bằng cảm hứng.

• Và giờ đây, nó thấy cả trăm pháp môn cùng hiện diện trong một hội lớn.Nó nhỏ bé, nhưng nó đã có một con đường.⸻Đêm ấy, nó mở Nhật Hành Lục, khắc những dòng cuối của Arc đầu tiên:

• Thật: "Không có pháp độc tôn, chỉ có người hành đến cùng."

• Chi tiêu: "Dùng ba phần đầu tư ghi lại tất cả pháp môn đã gặp."

• Biết ơn: "Ấn rơi cho ta thấy biển pháp vô lượng."

• Tĩnh: "Đếm 300 hơi thở, tâm yên như trăng giữa hồ."

Khi chữ cuối khắc xong, Ấn rơi bùng sáng.

Một ký hiệu mới hiện lên trên trang đầu:

"Pháp môn nhập môn – Sổ Chân Thật."

Từ đây, Tiểu Hồng không còn chỉ ghi chép cho riêng nó.

Mỗi dòng chữ trong sổ sẽ dần trở thành hạt giống gieo vào lòng cộng đồng.⸻Lời của Ấn rơi_"Khởi duyên của ngươi đã kết thúc.

Ngươi đã học sáu pháp căn bản:

• Giữ thật (Sổ Chân Thật)

• Quản tài (6–3–1)

• Khế ước (Naga)

• Trả nợ (Tuần Dạ)

• Cảm hứng (Càn Thát)

• Luật duyên nợ (không ai thoát)Từ nay, ngươi bước vào "Hạt sen trong bùn đen".

Ở đó, ngươi sẽ thấy: từ bùn nhơ vẫn mọc lên hoa sen, nhưng chỉ khi rễ bám chắc, cánh mới nở.

Ngươi đã sẵn sàng chưa?"_Tiểu Hồng siết chặt sổ, khẽ thì thầm:

"Ta sẵn sàng.

Dù chỉ là một Bách Trùng, ta sẽ đi đến tận cùng."
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Bùn chợ dậy sóng


Sau Hội Pháp Nhân Gian, Thị Thành tưởng chừng yên ổn hơn.

Nhưng chỉ vài ngày sau, bùn dưới chợ bỗng dậy mùi lạ.

Những con đường lát đá ẩm ướt bắt đầu nứt ra, hơi đen bốc lên như khói.Tiểu Hồng bò ngang qua vũng nước, thấy bóng mình méo mó, như có đôi mắt khác nhìn ngược lại.Ấn rơi trong ngực nóng rát, giọng trầm nghiêm:

"Ngươi đã học sáu pháp căn bản.

Giờ, ngươi phải thử sức ở nơi bùn sâu nhất.

Hãy nhớ: trong bùn có sen, nhưng sen chỉ mọc khi ngươi không sợ lầy."⸻Bùn đen và bóng nợNgười trong chợ bắt đầu mất kiên nhẫn.

• Có kẻ than: "Giá gạo lại tăng, ta không chịu nổi."

• Có kẻ gào: "Ta nợ bạc chưa trả, cần vay thêm."

• Có kẻ thì cười khẩy: "Bảng Lời Thật chẳng nuôi được bụng đói."

Tiếng dối trá lại lan.

Trong tai Tiểu Hồng, tiếng choang! vỡ vụn vang liên tiếp.

Mỗi lần như vậy, nó cảm thấy thân mình nặng thêm, như bùn dính đầy chân.Ở góc chợ, một quái bóng hiện ra: thân người lầy lội, mắt đỏ như than.

Nó không buôn bán, không lao động, chỉ ngồi chồm hổm, tay ghi tên từng kẻ mắc nợ.

Ai bước qua đều bị nó thì thầm:

"Ngươi còn nợ đó... ngươi chưa trả đâu..."

Người ta gọi nó là Bóng Nợ, sinh linh từ bùn nghiệp.⸻Lời cảnh báo của Dạ XoaĐêm ấy, Tuần Dạ trở lại, gõ trống đồng ba hồi.

Hắn nhìn thẳng vào Tiểu Hồng:

"Bóng Nợ đã lộ diện.

Nó hút từ những khoản nợ không trả, những lời hứa nuốt chửng.

Nếu không ai dám đối mặt, nó sẽ nuốt cả chợ.

Ngươi – kẻ giữ Lời Thật – có dám ra tay?"

Tiểu Hồng run rẩy, thân nhỏ bé, nhưng vẫn cúi đầu:

"Ta... sẽ thử.

Nhưng ta chỉ là Bách Trùng, liệu đủ sức không?"

Tuần Dạ gõ gậy xuống:

"Không phải sức, mà là pháp.

Ngươi có sáu pháp căn bản.

Hãy dùng chúng.

Sen mọc từ bùn, đâu mọc từ cát sạch."⸻Khởi đầu thử tháchNgày hôm sau, giữa chợ, Bóng Nợ đứng lên.

Nó thét:

"Ta đòi nợ!

Tất cả nợ chưa trả, gom lại cho ta!

Ai không trả, công đức bị ta nuốt!"

Cả chợ hỗn loạn.

Nông phu, thương nhân, trẻ nhỏ... ai cũng từng thiếu một món gì.

Vạch đỏ dày đặc hiện lên trên Sổ Nghiệp.Tiểu Hồng ôm Nhật Hành Lục, bước ra.

Nó biết, đây là lần đầu tiên nó phải dùng tất cả những gì đã học – giữ thật, quản tài, khế ước, trả nợ, cảm hứng – để đối mặt với một sinh linh sinh ra từ nghiệp cộng đồng.⸻Nhật Hành Lục – Ngày thứ mười ba

• Thật: "Hôm nay, Bóng Nợ đã hiện."

• Chi tiêu: "Ta giữ phần dự phòng, để dùng khi đối mặt."

• Biết ơn: "Tuần Dạ cho ta lời cảnh báo."

• Tĩnh: "Đếm 300 hơi thở, nhưng bùn trong lòng dậy sóng."⸻Ấn rơi thì thầm trong ngực:

"Từ đây, ngươi bước vào Arc thật sự.

Chỉ khi dám đối diện Bóng Nợ, ngươi mới thấy hạt sen trong bùn.

Đừng quên: sen không tránh bùn, sen mọc trong bùn."

Tiểu Hồng ngẩng lên.

Lần đầu tiên, nó không còn chỉ là kẻ học hỏi, mà phải trở thành kẻ hành pháp giữa cộng đồng.
 
Hạt Sen Trong Bùn Đen
Bảng nợ đỏ rực


Buổi sáng, bầu trời Thị Thành xám xịt.

Không gió, không nắng, chỉ có mùi bùn ẩm sặc lên như khói đốt.Ở giữa chợ, Bóng Nợ ngồi chồm hổm, đôi mắt đỏ lừ như than hồng.

Trước mặt nó, một tấm bảng khổng lồ tự mọc lên từ đất – đen sì, chữ đỏ rực như máu.Bảng Nợ Cộng Đồng.Trên đó hiện chi chít tên người, số nợ, lời hứa chưa giữ.

Có những dòng rõ ràng:

• "Nguyễn – nợ 3 đồng bạc, chưa trả."

• "Lý – vay 5 hạt muối, chưa hoàn."

• "Phúc – hứa trả gạo, chậm hạn 2 ngày."

Mỗi chữ đỏ sáng lên như vết thương chưa lành.

Cả chợ im phăng phắc, ai cũng thấy tên mình đâu đó trên bảng.⸻Cơn sợ hãi lan raTiếng thì thầm khắp nơi:

"Ta tưởng món nợ nhỏ chẳng ai để ý..."

"Ta hứa cho vay một đồng, quên mất..."

"Giờ hiện hết ra rồi, làm sao giấu được nữa?"

Người ta run rẩy, nhiều kẻ ngã quỵ.

Công đức trong người tụt xuống như dòng nước chảy khỏi bình.Bóng Nợ cười khanh khách:

"Các ngươi tưởng nuốt lời là xong?

Tất cả in vào Sổ.

Hôm nay, ta gom lại hết.

Ai không trả, công đức thành tro."

Trong tai Tiểu Hồng, tiếng choang! choang! vỡ vụn dồn dập, như cả nghìn chum gốm cùng nứt một lúc.

Nó ôm đầu, thân nhỏ run lên, tưởng chừng sắp vỡ tung.⸻Ấn rơi chỉ lốiNgay lúc đó, Ấn trong ngực phát sáng, giọng trầm dặn:

_"Đừng sợ.

Đây là lúc ngươi thử sáu pháp căn bản.

Hãy nhớ:

• Giữ thật – công khai nhận lỗi.

• Quản tài – chia phần, trả từng chút.

• Khế ước – lập văn bản, hẹn thời hạn.

• Trả nợ – hành động ngay, dù nhỏ.

• Cảm hứng – giữ lòng không chìm.

• Luật duyên nợ – ai nợ phải trả, không trốn.

Ngươi không phải gánh hết.

Hãy dẫn đường, để cộng đồng tự sửa."_Tiểu Hồng hít sâu, râu run run, rồi bò lên mép đá giữa chợ.⸻Lời kêu gọi của Bách TrùngNó cất giọng nhỏ bé, nhưng vang xa lạ thường:

"Ta là Bách Trùng Tiểu Hồng.

Ta từng mắc nợ, ta đã trả bằng hành động.

Các ngươi cũng có thể.

Ai nợ bạc – trả bạc.

Ai không có bạc – trả bằng công sức.

Ai không dám – hãy lập khế ước, hẹn ngày trả.

Một lời thật hôm nay sáng hơn trăm lời dối ngày mai."

Lời vừa dứt, bảng đỏ khựng lại, vài dòng chữ nhạt đi.

Một bà lão run run đứng lên:

"Ta nợ một bát cháo của hàng xóm.

Hôm nay ta nấu, ta trả."

Tên bà trên bảng nhạt dần, chuyển sang trắng.Một người đàn ông thốt:

"Ta nợ năm đồng, chưa kịp trả.

Ta sẽ làm thuê bảy ngày, khế ước với Naga làm chứng."

Tên ông cũng mờ đi.⸻Nhật Hành Lục – Ngày thứ mười bốn

• Thật: "Ta đã kêu gọi mọi người công khai nợ, và nhiều người đáp lại."

• Chi tiêu: "Ta bỏ phần bố thí để dựng bảng nhỏ ghi tên ai trả nợ."

• Biết ơn: "Cả chợ có người đầu tiên dám đứng lên."

• Tĩnh: "Đếm 320 hơi thở, lòng căng nhưng sáng rõ."⸻Dư baBóng Nợ rít lên giận dữ, thân hình sặc mùi hắc ám, nhưng bảng đỏ đã mờ đi vài vạch.

Nó gầm gừ:

"Các ngươi không thoát được đâu!

Một người trả, trăm kẻ trốn!"

Ấn rơi nóng bừng, thì thầm trong lòng Tiểu Hồng:

"Trận chiến mới chỉ bắt đầu.

Ngươi đã gieo hạt sen đầu tiên.

Hãy kiên nhẫn, sen chỉ nở khi bùn đủ sâu."
 
Back
Top Bottom