Siêu Nhiên |Harry Potter| Đêm Hogwarts Không Ngủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395557747-256-k30147.jpg

|Harry Potter| Đêm Hogwarts Không Ngủ
Tác giả: Phanooooo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi màn đêm buông xuống, Hogwarts không còn là nơi an toàn.

Những bóng mờ lẩn khuất, tiếng thì thầm vang vọng từ tường đá cổ xưa, và một học sinh phát hiện ra bí mật không ai nên biết.

Trong một đêm sương mù dày đặc, mọi sự im lặng đều là điềm báo, và mọi ánh sáng phát ra từ đũa phép - có thể là thứ cuối cùng ta thấy...​
 
|Harry Potter| Đêm Hogwarts Không Ngủ
Chương 1


Sáng hôm nay, Hogwarts vẫn còn ngái ngủ.

Màn sương phủ dày bên ngoài ô cửa kính mờ đục như một tấm màn bạc che khuất cả thế giới.Celene đã tỉnh từ lâu.

Không phải vì cô mất ngủ.Chỉ là… cô luôn thức sớm.Cô ghét việc mình phải chen chúc trong hành lang đầy tiếng cười nói.

Ghét phải nghe tiếng bọn con gái líu ríu khoe nhau lọ thuốc dưỡng tóc hay chuyện ai mới nhận cú thư từ nhà.Với Celene, buổi sáng là thứ hiếm hoi trong ngày mà Hogwarts trông có vẻ… chịu đựng được.Bữa sáng chỉ vừa được dọn lên, bầu trời trên trần Đại Sảnh vẫn còn mang sắc xám sắt nguội.Không một đứa Slytherin nào có mặt, ngoài cô.Ngồi một mình ở đầu bàn, Celene rót trà vào tách, không đường, không sữa.

Cô gắp một lát bánh mì đen và một quả trứng luộc, mọi cử động gọn ghẽ như được lập trình.Phía xa, bàn Ravenclaw bắt đầu có tiếng xì xào.

Một nhóm nhỏ học trò năm ba cười khúc khích, liếc nhìn cô rồi cúi đầu thì thầm.Cô không nhìn lại.

Cô không cần.

Cô biết.

Chúng luôn như thế.Cô cắn miếng bánh, mắt lơ đãng nhìn lên trần – nơi màu mây mỏng dần, để lộ chút ánh dương rụt rè phía Đông.

Vài phút sau, tiếng bước chân vang vọng giữa sảnh đá.Là mấy đứa Gryffindor – trong đó có James Potter với mái tóc rối cố ý và nụ cười luôn sẵn trên mặt như thể thế giới được tạo ra chỉ để làm sân khấu cho hắn.Celene không quay đầu.

Nhưng ánh mắt cô sắc lại.Cô không ưa hắn.

Không phải vì trò nghịch ngợm lố bịch.Sau khi ăn xong, Celene đứng dậy, chỉnh lại cổ áo và rời khỏi Đại Sảnh như một cái bóng.Lúc cô đến lớp Bào chế, hành lang tầng hầm vẫn còn lạnh.Lớp chưa ai đến, trừ…

Severus Snape – cũng có mặt sớm, ngồi ở bàn thứ hai, tay viết nguệch ngoạc thứ gì đó lên mép vở như thể thế giới chẳng tồn tại.Hai ánh nhìn giao nhau một giây.

Không lời chào.Celene ngồi bàn đầu, cách một hàng, mở sách, rút lông ngỗng.Cả hai đều yên lặng, giống nhau đến mức đáng sợ – nhưng không ai chịu thừa nhận điều đó.Tiết học Bào chế bắt đầu như thường lệ, với mùi rễ ngải đắng và hơi nước bạc bốc lên từ những chiếc vạc sôi liu riu.Giáo sư Slughorn lạch bạch quanh lớp, cái bụng rung rung theo từng bước chân, miệng cười rạng rỡ như thể cả lớp đều là học trò cưng của ông – dù ai cũng biết điều đó chẳng bao giờ đúng.“Thuốc làm dịu thương tích hôm nay – đơn giản nhưng đòi hỏi sự cẩn trọng, các trò!”

“Thêm hoa cúc đúng lúc, đừng để nó… bùm.”

Slughorn nháy mắt, cười như thể bùm chỉ là trò đùa nhẹ.Celene đã hoàn thành một nửa bài thuốc, vạc của cô sôi đều, trong vắt.

Mọi thứ chính xác như sách dạy – không lệch một nhịp.Nhưng rồi…

“ẦM!”

Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ bên trái.

Mùi khét lẹt trộn với mùi hoa cúc cháy sộc vào mũi.Chất lỏng từ chiếc vạc phát nổ bắn tung tóe.

Một phần tạt lên áo choàng của Celene, để lại vệt đen cháy xém ngay ngực áo đồng phục.

Mái tóc cô – dù đã được bím gọn – giờ dính vài sợi cháy sém như bị sét đánh.Cô đứng bất động.

Mắt cô chậm rãi quay sang – ánh nhìn lạnh lẽo như dao cạo.“Black.

Sirius Black.” – giọng cô cất lên đều đều, không một hạt cảm xúc.

Sirius đang ho sặc sụa vì khói, tay cầm vạc như thể không hiểu tại sao nó lại phản chủ.“Ơ… tôi chỉ... thử thêm vài giọt hương bạc!

Cho thơm thôi mà...”

“Thơm?”

Celene nhắc lại, mắt hơi nheo lại.

“Thơm như xác kỳ nhông nướng?”

“Thật ra thì…” – Sirius định đùa, nhưng James kéo tay áo hắn.“Thôi, thôi, đừng chọc cô ta nữa.”

Slughorn lúc này mới lạch bạch tới, vỗ tay liên tục làm dịu không khí:“Không sao, không sao!

May là không ai bị thương…

Black, trừ một điểm nhà Gryffindor!”

“Còn em?” – Celene nói, giọng không cao, nhưng vang rõ giữa lớp.Slughorn quay sang.

“Ôi, tiếc quá…

Áo cháy, tóc hơi xém…

À, nhà Slytherin được cộng một điểm vì… giữ bình tĩnh!”

Celene nhìn ông chằm chằm, rồi cúi đầu nhìn vệt cháy.

Cô không nói gì.

Thêm một chuyện.

Thêm một điểm nhấn nhơ vào ngày vốn chẳng đẹp đẽ gì.Severus – không biết từ khi nào – đang liếc nhìn cô.

Không cười.

Nhưng cũng không giúp.Cô gập sách, rút đũa phép, vẩy nhẹ:

“Tergeo.”

Chất cháy bốc hơi.

Nhưng cảm giác bị dội cả một xô xúc phạm lên đầu thì không dễ tẩy đến vậy.Celene thu gọn đồ đạc sớm, tay vẫn thoảng mùi khét.

Áo đồng phục cháy sém khiến cô nổi bật trên đường đi khỏi lớp – và chẳng thiếu gì ánh mắt bám theo từng bước của cô.Tiếng giày đuổi sát sau.

“Ê, Woodcroft.” – Giọng ấy vang lên đầy cố ý, như thể cái tên cô là trò đùa đang được lặp lại lần thứ hai mươi trong một buổi tiệc nhạt.Marlene McKinnon.

Gryffindor.

Cô ta đi cùng Lily Evans, nhưng hôm nay Lily có vẻ giữ im lặng.Celene dừng lại, quay người – mắt như gương tối.“Muốn ngửi thử áo tôi không?” – cô hỏi, giọng đều và ngọt như thuốc độc.“Chỉ là muốn hỏi,” Marlene nhếch môi, “Làm sao một kẻ luôn khẳng định mình ‘vượt trội hơn’ lại có thể đứng gần vụ nổ đến vậy mà không biết né?”

“Vì không phải ai cũng thích chạy mỗi khi có mùi thất bại.”

Celene nghiêng đầu, tóc khét khẽ rơi xuống vai.

“Có người quen với mùi đó đến mức tưởng là nước hoa.”

Lily liếc Marlene, như định cản lại, nhưng không kịp.“Ít ra tớ không phải kiểu người suốt ngày ra vẻ vô cảm rồi hy vọng người ta sẽ quan tâm vì ‘ồ, chắc cô ta có quá khứ bi thảm lắm’.

Drama đâu rồi?

Khán giả đâu rồi?”

Celene cười nhẹ – một nụ cười ngắn, khô và lạnh.“Thật thú vị, Marlene.

Tôi luôn nghĩ cậu nói chuyện như thể đang soi gương – chỉ khác là gương thì không thể phản bác.”

Không khí sầm lại.

Một vài học sinh Slytherin phía sau khúc quanh bật cười khẽ, không rõ là vì câu nói của Celene hay sự hả hê khi Gryffindor bị trả đũa.Marlene siết quai cặp, đỏ mặt, sắp sửa nói gì đó cay độc hơn thì một giọng nam cất lên – nhẹ, nhưng rõ ràng.“Thôi đi, cả hai.”

Celene xoay người.

Remus Lupin đang đứng cách họ vài bước, tay cầm quyển sách gập dở.

Cậu ấy không cười, nhưng ánh mắt không hề thù địch.

Chỉ đơn giản là… mệt mỏi với những cuộc đấu khẩu vô ích.“Lớp vừa suýt nổ tung.

Chúng ta có thể để mồm miệng nghỉ năm phút được không?”

Marlene định nói gì đó nhưng rồi bậm môi, hậm hực quay đi theo Lily – cô nàng vẫn chẳng nói lời nào.Celene không rời mắt khỏi Remus.

Không phải giận.

Cô chỉ đang đánh giá.“Cậu hay đóng vai công lý lắm à?” – cô hỏi, giọng nhẹ bẫng như làn khói còn sót từ vụ nổ.Remus gập sách lại, nhún vai.

“Chỉ khi nó có thể cứu được bữa sáng của tôi vào ngày mai.

Mùi áo cậu ám cả hành lang rồi.”

Celene nhướng mày, không rõ là do câu đùa hay do… cậu ta dám đùa với cô.“Cẩn thận, Lupin,” cô nói, hơi nghiêng đầu, “đừng để tôi nghĩ cậu đang cố gây ấn tượng.”

Remus chỉ mỉm cười, bước ngang qua, nói mà không ngoảnh đầu:

“Ồ, nếu có gây thì chắc chắn không phải cho cậu.”

Câu ấy khiến một đám năm ba “Ồôô” khe khẽ phía cuối hành lang.

Celene nhìn theo RemusHơi khác thường đấy.
 
Back
Top Bottom