Lãng Mạn ||HANYEOL|| SAFE ZONE

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
72,544
0
0
400519757-256-k271828.jpg

||Hanyeol|| Safe Zone
Tác giả: kittimeowmeoww
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

"Vì chị, là vùng an toàn của em."

Mọi chi tiết trong truyện đều là hư cấu, vui lòng không đem ra khỏi wattpad - cốt truyện và bìa thiết kế được thực hiện bởi @kittimeowmeoww, không sử dụng khi chưa có sự cho phép.
!!

KHÔNG CHỨA NOTP HANYEOL/ ANTI LYHAN HOẶC YEOLAN Tags: hanyeollinhlanyeolan​
 
||Hanyeol|| Safe Zone
INTRO


OTP: HanYeol - Lyhan Yeolan

Thể loại: Showbiz, văn xuôi, văn tục, shortficCảnh báo: angst, bad words, ooc, public pressureTất cả nội dung và cốt truyện đều là giả tưởng của tác giả, vui lòng không áp dụng lên người thật.
 
||Hanyeol|| Safe Zone
1. LIỆU EM CÓ CÒN XỨNG ĐÁNG?


Cái cô Lyhan gì đấy có thật sự là người nổi tiếng không vậy?

MV thì buff view buff like, thực lực thì không có toàn dựa dẫm công ty.

Sân khấu live toàn nghe backtracks, hát thì thều thào không có hơi.

Ngáo quyền lực, tỏ ra mình cao thượng..

username1: confirm 100% là sự thật nha, buff hay live gì đó t không rõ nhưng ngáo quyền lực là thật↪ username2: @️username1 có proof không mà nói lắm thếusername3: cô này hết thời rồi, toàn giả tạo.username4: có thật sự là tôn trọng nghề nghiệp không?username5: công ty buff rõ luôn, giải thưởng mua, idol cái nỗi gì nữa.Tải thêm bình luận

Thảo Linh nhìn chăm chăm màn hình điện thoại, thỉnh thoảng nhíu lại vì căng thẳng.

Trên người chỉ đơn độc mỗi chiếc áo phông ưa thích cùng chiếc quần lửng, trái tim như có hàng ngàn sợi dây thừng quấn chặt.

Chỉ vài ngày trước, Linh còn được người đời họ tung hô, họ gọi cô bằng những cái tên mĩ miều.

Nhưng hôm nay cả thế giới dường như quay lưng, mặc cho cô gái nhỏ ấy tự chìm đắm vào tiêu cực.

Cánh nhà báo lại có thêm việc làm, họ săn lùng, họ giật tít từng dòng tin.

"Lyhan bị tố buff: Liệu có thật sự tài năng hay chỉ được công ty thổi phồng?"

Người hâm mộ thì chia ra nhiều hướng, ông nói gà bà nói vịt.

"Mọi người thật sự nghĩ Lyhan được công ty buff hả, mình thấy Lyhan có tài năng mà nhỉ?

Mình đi xem show của Lyhan khá nhiều, live giọng khá khỏe chứ không thều thào đâu."

"Công ty thuê seeding chứ gì?

Loại mày thì nên nằm im chờ idol tẩy trắng thôi con"

"Tao unfollow ngay luôn, phá hỏng cả showbiz"

...

Đọc từng cái bình luận, bênh vực có, nghi ngờ có, chửi rủa có, từng giọt lệ chỉ chực chờ rơi xuống.

Người nghệ sỹ mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất của em đâu rồi, sao chỉ còn lại cô nhóc đáng thương bị xã hội ghét bỏ thế này...

Ước gì...loài người có thể nếm được những lời họ nói, để biết nó cay đắng đến nhường nào.

Linh cũng là con người mà, cô cũng có cảm xúc, cũng biết đau buồn, hạnh phúc như bao người chứ.

Từ khi nào họ bắt đầu xem cô là người vô cảm vậy.

Linh đặt điện thoại xuống, ngón tay run run.

Một nụ cười khô khốc thoáng qua môi như nhắc nhủ chính bản thân mình.

Cô bước đến gương, nhìn thẳng vào bản thân.

Dáng vẻ bên ngoài vẫn là "chìu ông" Lyhan của người hâm mộ, nhưng một phần linh hồn cô dường như đã cuốn theo sự tiêu cực đó rồi.

"Linh, em ổn chứ" - Chị quản lý vội vã gọi điện.

"Em ổn mà...nhưng mà" - Linh khẽ hít một hơi lạnh rồi nói tiếp

"Chị ơi, em muốn hủy toàn bộ hợp đồng quảng cáo, em xin rút khỏi các show em đang chuẩn bị tham gia.

Tiền hợp đồng em sẽ hoàn trả 100%, chị giúp em nha..."

"Nghỉ ngơi đi em, khoảng thời gian này chính là lúc em nên tự thương bản thân mình rồi.

Khi nào mọi chuyện ổn thỏa, mình quay lại, em nha."

Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, rồi tay vội bấm vào mục tin nhắn của IG.

Ngồi kiểm tra lại toàn bộ tin nhắn trong mục tin nhắn đang chờ, Linh chợt thấy được một đoạn tin nhắn.

"Em chào chị Lyhan, em xin phép được gọi chị là Linh vì em xem chị không chỉ là một người nghệ sỹ mà là một thành viên trong trái tim em.

Chị biết không, em đã theo chị từ những ngày đầu rồi kìa.

Em tự hào lắm luôn á, thấy chị Linh đứng trên sân khấu hát lên từng bài hát mà tự tay chị viết, em cảm thấy bản thân như được an ủi.

'Thảo Linh của mình đã làm được rồi'.

Hôm nay thấy những thứ không nên xuất hiện, em lo lắm.

Lo vì không thể bảo vệ cho chị, lo vì dư luận họ độc mồm độc miệng.

Em thương Linh lắm, Linh phải biết điều đó nha.

Khoảng thời gian này, Linh hãy tạm dừng hoạt động, tạm dừng mạng xã hội để chữa lành cho bản thân nha.

Em yêu Trần Thị Thảo Linh nhiều lắm, Linh phải nhớ rằng dù thế giới có quay lưng với Linh thì em vẫn sẽ ở đây, quay lưng với thế giới để đối diện với Linh.

Yêu Thảo Linh"

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Ngoài xã hội chính là cô nàng Lyhan mạnh mẽ, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn là cô nhóc Thảo Linh không được người đời họ yêu thương.

"Là vì dư luận họ độc mồm độc miệng, hay thật sự bản thân mình cũng chẳng có tài cán gì cho cam?"

Cảm ơn những dòng tin nhắn ấy, vẫn còn người chọn yêu thương cô, một cô gái đầy gai góc nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa trải hết sự đời.

Ánh đèn vàng mờ ảo đầy ấm áp trước kia soi mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ, nhưng sao Linh chỉ thấy đầy u buồn và lạnh lẽo.

Thành phố ngoài kia vẫn náo nhiệt, nhưng chẳng còn nơi nào thuộc về cô.

Cô từng nghĩ rằng chỉ cần bản thân nỗ lực, có tài năng thì sẽ được công nhận, được yêu thương.

Nhưng giờ thì sao, mọi thứ chìm trong cái gọi là sự thật được phơi bày từ miệng lưỡi thiên hạ.

Mạng xã hội như nòng súng ngắm thẳng vào sự nghiệp của cô.

"Lyhan ơi""AAAA Lyhan đỉnh quá""Linh ơi cưới em nha""Lyhan Lyhan Lyhan"...Mọi thứ đã từng thế này mà, hào quang, sân khấu, khán giả đã từng thuộc về Linh mà.

Sao giờ đây, tất cả chỉ còn là mảnh kí ức vụn vỡ như chiếc cốc thủy tinh bị một đứa nhỏ đập tan thành.

Muốn gom lại những mảnh sành kí ức ấy, nhưng lại không dám vì sợ nó có thể cứa vào tay bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên, cô gái mạnh mẽ năm ấy nhận ra rằng chỉ cần một bài viết, mọi thứ cô dành cả mồ hôi nước mắt để gây dựng trở nên công cốc."

Là do thế giới nghiệt ngã, hay do bản thân mày đã làm nên mọi chuyện."

"Liệu mày có xứng đáng được người ta yêu thương như vậy không.

Người ta dành hết tình cảm cho mày, rồi mày làm cái gì để đền đáp cho người ta vậy Linh?"

HẾT CHƯƠNG 1.
 
||Hanyeol|| Safe Zone
2. VÌ ĐƠN GIẢN LÀ EM


"Mình có nên dừng lại để kết thúc mọi chuyện không nhỉ?"

Lưỡi dao rọc giấy sắc bén chần chừ nơi cổ tay, nếu kết thúc có lẽ thế giới sẽ quên đi cô.

Nhưng gia đình, bạn bè, và cả những người yêu thương cô thì sao?

Cô còn chưa đền đáp họ, vậy mà đã nghĩ đến chuyện rời đi.Linh hồn em đã cuốn theo chiều gió mà rời xa, chỉ còn thân xác cô đơn em nơi đây, tĩnh lặng mà đau lòng giữa chốn nhân gian.

Dao gần kề mạch máu, cô lại ngập ngừng.

Sợ, sợ chứ.

Sợ khi mình rời đi, họ sẽ làm tổn thương người mình yêu.

Sợ khi mình rời đi, chưa hẳn là sự giải thoát cho bản thân.Đấu tranh tâm lí hồi lâu, cô dứt khoát ném con dao xuống sàn.

Linh đứng dậy, lấy vội áo khoác rồi ra khỏi nhà.

Vừa chạy, tâm trí cô vừa kiểm điểm lại bản thân mình."

Mày đã làm gì?"

"Là mày sai, hay do họ quá nhẫn tâm""Mày có nên kết thúc tại đây không?"

"Mày sợ, nhưng mày vẫn để cho họ sỉ nhục mày""Mày ghét cái cảm giác cô đơn, nhưng chính mày đang nằm trong cái cảm giác đó"...Ra đến bờ sông quen thuộc, cô mới bình tĩnh trở lại.

Mặt nước lấp lánh ánh trăng, từng gợn sóng nhỏ như đang thì thầm với cô điều gì đó.

Linh quay mặt về hướng mặt trời lặn, cái hơi lạnh buổi tối dần khiến cô tỉnh táo hơn."

Mình yếu đuối quá nhỉ?

Chỉ vì vài lời nói, vài ánh nhìn khinh bỉ mà đã muốn kết thúc tất cả..." cô dựa vào thành bờ, tự nhủBầu trời đêm rộng lớn, muôn vì sao lặng lẽ chứng kiến sự nhỏ bé của cô.

Trong lòng dấy lên một nỗi chua xót: sống trên đời, có lẽ ai cũng ít nhất một lần cảm thấy bị bỏ rơi, bị nghiền nát bởi áp lực vô hình.

Nhưng quan trọng là... con người ta đã vượt qua thế nào.Nước mắt rơi, hòa vào tiếng gió đêm.

Cô cười cay đắng, nhưng cũng là nụ cười hiếm hoi sau khoảng thời giờ dài ngột ngạt.

Dao có thể cứa nát da thịt, nhưng liệu có cứa nổi những ký ức, những tình cảm mà cô đã từng nhận được?Cô ngẩng đầu nhìn trời, thì thầm:"Có lẽ... mày chưa sẵn sàng để rời bỏ thế giới này.

Mày còn nợ một lời xin lỗi, còn nợ một cái ôm, còn nợ nhiều điều mà nếu bỏ đi, sẽ chẳng bao giờ trả được."

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, như một cái vỗ về âm thầm.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô hít một hơi thật sâu, thấy lòng nhẹ đi phần nào.Dẫu biết ngày mai vẫn sẽ là thử thách, vẫn có thể có tổn thương, nhưng ít nhất hôm nay cô đã chọn tiếp tục cuộc sống của mình...."

Linh ơi, em đâu rồi" - Tiếng Phương Lan dồn dập từ bên kia đầu dây"Chị lên công ty rồi về nhà cũng không thấy em, đi đâu vậy???"

"Chị...em ở bờ sông công viên""Linh, em bình tĩnh đợi chị.

Không làm điều gì dại dột nha" - Phương Lan cúp máy trong sự hốt hoảng. ..."

Em ra đây làm gì vậy Linh, em có biết là chị đã đi tìm em lâu lắm không..."

"Ra đây để biết thế giới to lớn còn mình nhỏ bé đến nhường nào" - Một nụ cười thoáng qua trên đầu môi của Linh, rồi chợt biến mất."

Làm chị lo chết mất, sau có đi đâu nhớ báo cho tôi nha cô nương""Biết òi màaa""Mình nhỏ bé" của chị đi ăn đêm hông, ăn chút cho vui nhỉ""Gọi em kiểu gì đấy?

Người ta ngầu như này cơ mà""Rồi em Linh ngầu của chị đi ăn hông""Điiiii"...Thế giới dù có to lớn, cậu dù có nhỏ bé thì vẫn sẽ có người vì lo lắng mà đi khắp nơi để tìm cậu, vẫn có người vì yêu thương mà dành hết mọi sự nuông chiều cho cậu.

Vì đơn giản là cậu, vì cậu là một phần trong trái tim người ta.Giữa lòng Sài Gòn có hai cô gái đang nắm tay nhau đi dạo, người ngoài nhìn vào có thể xem đây là một cặp đôi, ừm nghĩ sao thì nghĩ.

Phương Lan kéo tay Thảo Linh gần đến cửa hàng tiện lợi, ánh đèn trắng hắt vào mặt khiến Lan như thiên thần đến cứu rỗi người trần."

Vô đây ăn nha""Ừm"..."

Sao chị tốt với em vậy, em thấy bản thân mình không xứng đáng để nhận tình cảm của người khác."

"Hâm à" - Phương Lan khẽ cười rồi cốc nhẹ vào đầu Thảo Linh."

Chị tốt với em vì đơn giản là em, vì đơn giản là chị thương em.

Còn em thấy em không xứng đáng á?

Oánh cho một phát đấy."

"Người ta như này còn bạo lực người ta, có thương yêu thật không trời""Nói gì nói, nhưng em xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp trên đời.

Vì em, là món quà mà tạo hóa ban tặng cho trái đất này, cho ngành nghệ thuật, cho người hâm mộ, và cho chị nữa.

Linh nè, em đừng suy nghĩ tiêu cực nữa được không.

Nếu cảm thấy mệt quá, chị sẽ ở đây với em.

Em không thích sự ồn ào, chị sẽ ngồi im và lắng nghe em nói, hoặc nếu em ghét nói chuyện, chị cũng có thể ngồi yên cùng em nghe tiếng gió.

Nếu em cần gì đó vui hơn, chị có thể dẫn em đi chơi, mua bánh ngọt cho em.

Chỉ cần chị còn ở đây, mọi điều tốt đẹp chị sẽ đem đến hết cho em."

Thảo Linh ôm chầm lấy Phương Lan, lần đầu tiên trong cuộc đời cô được người khác đối xử như một món quà.

Được nâng niu, được yêu chiều."

Ăn hết đi rồi đi chơi tiếp, hôm nay khỏi ngủ luôn!!"

Em cao giọng, hai mắt híp lại cười tươi với Thảo Linh.Đêm tối tĩnh mịch, có hai con người tay trong tay dạo quanh đát Sài Thành.

Vừa ngẫm nghĩ lí do mình có mặt trên đời, vừa bông đùa vài ba câu rồi lại im thin thít.

Khung cảnh yên bình này, chỉ mong sẽ mãi mãi hiện hữu trong tâm trí.HẾT CHƯƠNG 2
 
||Hanyeol|| Safe Zone
3. SAU CƠN MƯA LÀ CẦU VỒNG


Trời gần sáng, họ mới từ từ trở về nhà.

Buổi bình minh êm dịu, gió mát thổi nhè nhẹ qua làn tóc.

Tiếng chim hót khắp nơi làm cho cái buổi sáng ấy trở nên sống động hơn bao giờ hết.Phương Lan mở cửa phòng, dẫn Thảo Linh vào rồi dựa người vào tường."

Ngủ đi, trễ lắm rồi ấy."

"Vâng."

"Hôm nay chị vừa thành công làm một chuyện mà chị đã muốn làm từ rất lâu.

Em muốn biết không?"

"?"

"Là thành công làm em cười đấy.

Trần Thị Thảo Linh!"

Thảo Linh sững người, rồi bật cười"Chị nói quá.

Em có khó khăn như thế đâu ơ""Vâng, Linh meo của tôi là người dễ tính nhất quả đất luôn"Cả hai cùng bật cười."

Ngủ đi, không ngủ là mệt đó""Chị về cẩn thận nha."

"Ngủ ngon nhí"Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng dịu dàng, Thảo Linh vắt tay lên trán suy nghĩ về ngày hôm qua.

Em sáng suốt khi chọn sống tiếp, em hạnh phúc vì còn có người yêu thương em thật lòng....Phương Lan ngồi ngay ngắn trên chiếc ô tô, vừa lái em vừa nghĩ đến Thảo Linh."

Cứ như con nít ấy" - Lan bật cười.___________Khoảng thời gian chật vật ấy, cũng chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Linh có thể hiểu rõ bản thân muốn gì, cũng hiểu rõ nên làm như thế nào để vượt qua tâm bão.

Hơn hết, vẫn còn những "đôi cánh" chắp bước cho cô trong hành trình tương lai.Quãng thời gian này, chính là thử thách mà ông trời ban cho cô.;Sau hai tháng kể từ lúc ấy, tôi dần trở nên hạnh phúc hơn.

Vì tôi có người luôn thương yêu tôi, luôn sẵn sàng dành những thứ tốt nhất họ có cho tôi.

Ít ra tôi cũng phải đền đáp họ chứ nhỉ?

Để họ chịu thiệt hoài cũng đâu tốt.Hôm nay tôi quyết định phát trực tiếp để được trò chuyện cùng người hâm mộ.

Tôi nhớ họ lắm, những con người luôn miệng nói những câu sến súa làm tôi ngại chết đi được...."

Nhớ tui hem" - Tôi vừa mở gói bánh trước màn hình vừa nói.Bình luận:- Bà lặn lâu vậy xong hỏi tụi tui nhớ hông?

Dỗi hết cả Thỉnh Lao í- Em nhớ chồng lắm chồng ơi ToT"Tui cũng nhớ mọi người lắm"Bình luận:- Ăn gì vậy bé"Bé ăn bánh của chị Yeolan mua cho.

Ngon lắm ăn hông"Bình luận:- Khi nào Linh comeback dạ, em nhớ nhạc của Linh lắm í"Nhạc hả...nghe nhạc cũ tạm đi huhu nhạc mới tui không confirm được.

Lỡ có gì chắc công ty đánh tui chết"Bình luận:- Chịu về lại mạng xã hội rồi hả?

Sao không chết mẹ cho xong đi.

Tẩy trắng cũng nhanh phết nhỉ?- Bạn ơi Linh lên mạng không phải việc của bạn í?- Lắm mồm quá biến dùm?

Chỗ này của fan tụi tao chứ không có chứa mày- Lỷhan và đám Lỷcon của cô ấy- Rồi biến dùm đi ô nhiễm live của chồng tao quá"Em xin lỗi nếu quãng thời gian qua em làm mọi người thất vọng.

Thật sự em cũng suy nghĩ nhiều về việc mình làm, em tự kiểm điểm lại bản thân rất nhiều lần.

Em sẽ cố gắng trở thành một phiên bản hoàn thiện hơn của Lyhan.

Em cảm ơn và trân trọng những người đã bên em trong hai tháng vừa qua, cũng cảm ơn những người đã góp ý cho em."

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, rồi cố gắng trấn an người hâm mộ, tôi chỉ muốn nói rằng tôi vẫn ổn.

Không cần họ cãi vã vì tôi làm gì.

Bình luận:- Linh ngoan không phải buồn nha, tụi em vẫn ở đây ủng hộ Linh mà...Tôi trò chuyện cùng fan đến đêm muộn, vui buồn lẫn lộn."

Đi ngủ mọi người ơi, trễ lắm rồi đó.

Có gì mình lại gặp nhau sau nhé" Kết thúc buổi trực tiếp cũng đúng lúc đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, chị Lan bỗng gọi cho tôi."

Linh, đi ăn đi""Chị xem xem mấy giờ rồi?"

"Đi với chị đi, chị mới đi làm về chưa ăn gì."

- Đầu dây bên kia vang lên giọng nhõng nhẽo của chị, ngại hết cả Yeolan.

Nhưng biết sao giờ, tôi phải đi thôi.Bên ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường hắt xuống mặt đất tạo thành khung cảnh yên tĩnh.

"Chị chờ em."

- Tôi buông một câu, rồi vội vàng vơ lấy áo khoác chạy xuống nhà.Xuống phố, hơi ẩm của buổi mưa ban nãy đọng vào da thịt làm tôi se se lạnh.

Tôi đạp ga thật nhanh cùng chị đi ăn món chị muốn.Đường phố về đêm không còn tấp nập, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đường và vài hàng quán vẫn sáng đèn.

Tôi liếc nhìn chị ngồi ở ghế phụ bấm điện thoại, chốc chốc lại đưa cho tôi xem một vài bài viết về người hâm mộ của tôi rồi tiện tay bấm đăng lại bài viết ấy.;"Chị Lan.."

- Thảo Linh khẽ lên tiếng sau khi tôi vừa đặt đũa xuống bàn"Ơi chị nghe""Hôm nay chị...sang nhà em ngủ được không.

Em ngủ không được""Ừ, đi mua bánh về ăn nữa nha"...Thảo Linh phóng xe nhanh như gió làm tôi, một người con gái không biết sợ là gì phải ôm chặt dây an toàn."

Em có bằng lái chưa Linh..."

"Có rồi, chị yên tâm"Thử nghĩ xem tôi có yên tâm nổi không khi nó phi xe như muốn bay lên trời như thế???...Về đến nhà, nó liền lột áo khoác ném lên sofa, tay lôi điện thoại ra có ý định lướt mạng nhưng lại thôi.

Có lẽ là do vụ việc kia đã làm nó sợ đến mức phải đợi tầm 5 phút thì nó mới chịu nghe máy tôi."

Dơ quá Linh ơi, em đi thay đồ đi""Dơ cái gì mà dơ, người ta thơm như thế này""Thấy ghê."

- Tôi bĩu môi rồi ngồi xuống sàn nhà, tiện tay vớ cái điều khiển mở tivi"Coi phim đi""Ô kê"...Giữa phim, tôi bỗng thấy con Linh nó khóc.

Không biết nữa, xem phim kinh dị mà khóc là sao??"

Sao khóc dị trời""Em...cảm ơn chị rất nhiều""Gì nữa đây""Vì, chị vẫn ở lại với em."

"Đã nói rồi, Linh của chị là số một, chị không yêu em thì yêu ai ơ kìa" Linh mếu, bình thường nhìn nó chuẩn hình tượng chồng quốc dân làm bao nhiêu người từ thẳng thành "đừ tính nỗng" chỉ vì cái vuốt tóc của nó thì lúc nó mếu trông mắc cười hết sức.

Giống con mèo bị ai cắp đồ"Trời ơi bà khóc thấy ghê quá Linh ơi, bà né tui ra nha""Ê!!!"

Em phải nhớ, đằng sau em là người vẫn ngày đêm thầm thương trộm nhớ em mỗi ngày, người mà sẽ hy sinh tất cả để có được nụ cười của em.

Vì, người ta yêu emHẾT CHƯƠNG 3.
 
||Hanyeol|| Safe Zone
4. GỬI TÂM TƯ VÀO LỜI CA (END)


Hôm nay Thảo Linh muốn làm gì đó thật mới mẻ, thật đặc biệt để chuẩn bị kỉ niệm ba năm ra mắt của mình.Chắc là...ra bài mới ha?Nghĩ là làm, cô liền bắt tay vào viết lời, làm nhạc.

Quãng thời gian hoàn thành bài hát chỉ vỏn vẹn một tuần, cô cùng Phương Lan cùng ngồi trong phòng thu đến tận sáng để chạy kịp chỉ số hiệu suất chính.

Phương Lan đảm nhận phần làm beat, còn Thảo Linh chăm chút từng câu chữ, đôi lúc cả hai lại bật cười vì một ý tưởng chợt vụt qua đầu rồi lại sâu lắng chìm vào từng câu ca.Đêm cuối cùng trước hạn chót, khi bản thu hoàn chỉnh vang lên, cả phòng thu lặng đi.

Linh nhắm mắt, lắng nghe những giai điệu vừa quen vừa lạ - giống như ba năm thanh xuân của cô được gói gọn trong vài phút."

Rơi Tự Do" - không cần trời sao đầy lấp lánh, em cũng chẳng cần thêm đôi cánh dù em đang rơi tự do.

"Rơi Tự Do" như muốn nói cho cả thế giới rằng, dù cô có vấp ngã, cô cũng sẽ tìm cách để đứng dậy.

Cho dù bản thân có đang rơi tự do giữa biển đen, cô cũng sẽ chẳng cần thêm một đôi cánh để kết thúc - thất bại tạo nên thành công, nên hãy để cơ thể tự rơi, rồi tự khắc nó sẽ vực dậy từ đáy đại dương đen.Ngày phát hành đã định, áp phích đã được thiết kế xong.

Linh đăng một tấm hình mờ ảo lên mạng xã hội, chỉ ghi vỏn vẹn dòng chữ: "Ba năm – một hành trình".

Mạng xã hội bùng nổ, người hâm mộ liên tục để lại bình luận chúc mừng.Vậy là, họ đã đón nhận sự quay lại của mình rồi.

Mình thành công rồi, Thảo Linh ạ.___________Những lúc ấy em lung lay em buông tay

Em từ chối những vận may

Chắc có lẽ khi buông xuôi em chơi vơi

Một thế giới riêng trên đời

Thực ra em biết

Mà vờ như câm điếc

Điều em tha thiết

Giờ lại đi quá xa

Vì em muốn giữ

Mình cho quá khứ

Chỉ riêng mình emThảo Linh đứng trên sân khấu, cả khán phòng chỉ còn lại một vầng sáng nhỏ soi rọi người nghệ sỹ nhỏ bé.

Ánh hào quang từ những chiếc đèn led vẽ nên một bức tranh huyền ảo, lung linh với sương khói trong màn đêm.Linh giơ micro lên.

Từng tiếng hát cứ thế mà cất lên, từng câu chữ cứ từ từ mà thấm vào tâm can thính giả, cô cứ hát, hát giữa biển người trao cả trái tim cho cô.

Rơi vào vòng tay người đan siết

Rơi vì em không còn tha thiết

Rơi cùng tình yêu dần đang chết

Em biết em đang rơi tự doCô hát bằng cả tâm huyết làm nghề, hát bằng cả tình cảm, bằng cả nội tâm "con nít" bên trong một con người mạnh mẽ.

Tiếng hát khi thì cuồn cuộn như cơn sóng vỗ bờ, mạnh mẽ và dữ dội, khi lại êm đềm như lời thủ thỉ của gió biển, nhẹ nhàng mà lay động lòng người.

Mỗi câu ca, mỗi nốt nhạc đều thấm đẫm tâm tư khiến thời giờ dường như ngưng đọng lại.Dưới sân khấu, hàng ngàn ánh mắt vẫn dõi theo, có người chốc chốc lại hét lên "Thảo Linh của em giỏi quá", "Lyhan Lyhan Lyhan",... hàng ngàn trái tim hòa cùng một nhịp đập.

Tất cả đều chìm đắm trong giai điệu, để mặc cho cảm xúc dẫn dắt.

Khoảnh khắc ở trần thế nhưng đầy nhiệm mầu, khán giả hò reo, nghệ sỹ tri ân khán giả bằng lời ca.Nhớ.Chỉ vỏn vẹn một từ nhưng cũng đủ để miêu tả cảm xúc của người hâm mộ lúc ấy, họ nhớ Linh, nhớ Lyhan của sân khấu, nhớ Thảo Linh của người hâm mộ.

Nói chung là nhớ.___________"Cũng phải hai tháng rồi mới ca hát lại, em thấy sao?"

- Phương Lan ngồi giữa trời sao, chân đung đưa qua lại"Tuyệt lắm""Sao lúc nào tụi mình cũng ngồi chung với nhau buổi tối vậy ha?"

"Em không biết nữa"...Chân trời đầy sao, người với ta cùng lời ca dưới trăng lấp chân đồi.

Người khẽ theo nhịp ngân nga, tôi thu gọn người trong mắt.

Tóc người xõa trên vai, tôi cùng người mặc thế gian xung quanh mà thiếp đi trên bãi cỏ xanh. (Dựa trên đoạn mở đầu ca khúc Trời Sao - 52Hz)HẾT
 
||Hanyeol|| Safe Zone
5. HỮU TÌNH NHÂN CHUNG THÀNH QUYẾN CUỘC (extra)


Nghe câu " Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc" bao giờ chưa?Câu này có thể sẽ không đúng với một số trường hợp, nhưng riêng Thảo Linh và Phương Lan thì khác.

Muốn bày tỏ tấm chân tình nhưng sợ rằng lỡ duyên tình nhiều ngang trái, đến bằng hữu còn không thành, đừng nói đến chuyện quay lại.

Nhưng, cứ giữ mãi tâm tư trong lòng thì có khá hơn đâu, chi bằng thử liều mình, biết đâu kết quả lại vượt mong đợi."

Chúc mừng sinh nhật Trần Hoàng Phương Lan""Phương Lan sinh nhật vui vẻ""Yeolan của em tuổi mới hạnh phúc nhé"Đọc hàng tá bình luận trên mạng xã hội từ người hâm mộ, em không khỏi vui sướng.

Đây có lẽ là sinh nhật đầu tiên em với họ cùng nhau đồng hành nhỉ?

Có người để lại vài dòng bình luận ngắn gọn kiểu như "Sinh nhật vui vẻ" hay gì đó, có người văn vở thì nhắn cả đoạn dài gần cả nghìn chữ,...

đại khái là về sinh nhật với quãng thời gian được đồng hành với em.

Đang dạo quanh mạng xã hội, chợt em bắt gặp được một dòng tiếng Hán Việt khá hay"Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc" tức những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau.

Trong lòng vội dấy lên một thắc mắc, liệu bản thân mình đã được định sẵn sẽ về với ai chưa?Đang mãi đưa tâm trí vào câu văn kia thì điện thoại chợt vang tiếng rõ kêu.

Là tin nhắn của Thảo Linh."

Sinh nhật vui vẻ, chị Phương Lan."

"Cảm ơn em.

Linh nè...sinh nhật năm nay, mình cùng nhau đón nha."

"Ừm"...Lan vừa đặt chân đến cửa quán đã thấy bóng lưngThảo Linh đứng đợi sẵn.

Thảo Linh vẫn là Thảo Linh, vẫn là bóng dáng vững vàng nhưng thoáng chút hồi hộp, mong đợi"Chúc mừng sinh nhật" Thảo Linh nói, giọng có chút run run, rồi chìa ra một hộp quà nhỏ."

Cảm ơn" Phương Lan mỉm cười, nhận lấy món quà.Họ chọn một bàn ở góc khuất, nơi có thể nhìn thấy nhau rõ nhất.

Sau khi gọi đồ uống, một sự im lặng dễ chịu lan tỏa.

Linh xoay xoay ly nước, trong khi em chăm chú nhìn hộp quà nhỏ nằm trên bàn, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối."

Chị mở nha?"

"Ừm"Lắc tay khắc hổ sữa?

Nghe dễ thương vậy"Có ý nghĩa gì vậy?"

"Chị thích không?"

"Thích chứ"

"Chị thích là được"Thảo Linh hơi nghiêng người tới trước, ngón tay vô thức đan xen nhau biểu thị rõ sự hồi hộp."

Chị Lan, chị biết khi người ta tặng nhau lắc tay có ý nghĩa là gì không?"

Lan im lặng, giữ chặt chiếc hộp trong tay, kiên nhẫn lắng nghe.Thảo Linh hít một hơi sâu, đoạn cô dùng hết dũng khí trong nội tâm để nói."

Là tỏ tình"...Trực diện, thẳng thắn, không vòng vo.

Chuẩn tổng tài kiệm lờiCô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lan, không hề né tránh."

Vậy nên em muốn hỏi, liệu em có thể cùng chị trải qua ngày đặc biệt này mỗi năm không?"

Phương Lan bật cười, em lấy từ trong hộp ra cái lắc rồi đưa cho Linh."

Đeo cho chị đi""Vậy là đồng ý rồi nha""Ai đồng ý"

"Chị""Chị đồng ý hồi nào???"

"Ơ""Em nghe câu hữu tình nhân chung thành quyến cuộc bao giờ chưa""Chưa, nó có nghĩa là gì vậy?"

"Nói chung, chị thấy câu đó rất giống hoàn cảnh của tụi mình"...Quả thật hữu tình nhân chung thành quyến cuộc, thứ đọng lại sau cùng là đoạn kết đẹp được hai con người cùng nhau vẽ nên.

Có thể trên con đường tương lai sẽ đầy sỏi đá gập ghềnh, nhưng họ sẽ mãi cùng nhau vượt qua sóng gió mà bên nhau trọn đời.
 
Back
Top Bottom