"Mình có nên dừng lại để kết thúc mọi chuyện không nhỉ?"
Lưỡi dao rọc giấy sắc bén chần chừ nơi cổ tay, nếu kết thúc có lẽ thế giới sẽ quên đi cô.
Nhưng gia đình, bạn bè, và cả những người yêu thương cô thì sao?
Cô còn chưa đền đáp họ, vậy mà đã nghĩ đến chuyện rời đi.Linh hồn em đã cuốn theo chiều gió mà rời xa, chỉ còn thân xác cô đơn em nơi đây, tĩnh lặng mà đau lòng giữa chốn nhân gian.
Dao gần kề mạch máu, cô lại ngập ngừng.
Sợ, sợ chứ.
Sợ khi mình rời đi, họ sẽ làm tổn thương người mình yêu.
Sợ khi mình rời đi, chưa hẳn là sự giải thoát cho bản thân.Đấu tranh tâm lí hồi lâu, cô dứt khoát ném con dao xuống sàn.
Linh đứng dậy, lấy vội áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Vừa chạy, tâm trí cô vừa kiểm điểm lại bản thân mình."
Mày đã làm gì?"
"Là mày sai, hay do họ quá nhẫn tâm""Mày có nên kết thúc tại đây không?"
"Mày sợ, nhưng mày vẫn để cho họ sỉ nhục mày""Mày ghét cái cảm giác cô đơn, nhưng chính mày đang nằm trong cái cảm giác đó"...Ra đến bờ sông quen thuộc, cô mới bình tĩnh trở lại.
Mặt nước lấp lánh ánh trăng, từng gợn sóng nhỏ như đang thì thầm với cô điều gì đó.
Linh quay mặt về hướng mặt trời lặn, cái hơi lạnh buổi tối dần khiến cô tỉnh táo hơn."
Mình yếu đuối quá nhỉ?
Chỉ vì vài lời nói, vài ánh nhìn khinh bỉ mà đã muốn kết thúc tất cả..." cô dựa vào thành bờ, tự nhủBầu trời đêm rộng lớn, muôn vì sao lặng lẽ chứng kiến sự nhỏ bé của cô.
Trong lòng dấy lên một nỗi chua xót: sống trên đời, có lẽ ai cũng ít nhất một lần cảm thấy bị bỏ rơi, bị nghiền nát bởi áp lực vô hình.
Nhưng quan trọng là... con người ta đã vượt qua thế nào.Nước mắt rơi, hòa vào tiếng gió đêm.
Cô cười cay đắng, nhưng cũng là nụ cười hiếm hoi sau khoảng thời giờ dài ngột ngạt.
Dao có thể cứa nát da thịt, nhưng liệu có cứa nổi những ký ức, những tình cảm mà cô đã từng nhận được?Cô ngẩng đầu nhìn trời, thì thầm:"Có lẽ... mày chưa sẵn sàng để rời bỏ thế giới này.
Mày còn nợ một lời xin lỗi, còn nợ một cái ôm, còn nợ nhiều điều mà nếu bỏ đi, sẽ chẳng bao giờ trả được."
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, như một cái vỗ về âm thầm.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô hít một hơi thật sâu, thấy lòng nhẹ đi phần nào.Dẫu biết ngày mai vẫn sẽ là thử thách, vẫn có thể có tổn thương, nhưng ít nhất hôm nay cô đã chọn tiếp tục cuộc sống của mình...."
Linh ơi, em đâu rồi" - Tiếng Phương Lan dồn dập từ bên kia đầu dây"Chị lên công ty rồi về nhà cũng không thấy em, đi đâu vậy???"
"Chị...em ở bờ sông công viên""Linh, em bình tĩnh đợi chị.
Không làm điều gì dại dột nha" - Phương Lan cúp máy trong sự hốt hoảng. ..."
Em ra đây làm gì vậy Linh, em có biết là chị đã đi tìm em lâu lắm không..."
"Ra đây để biết thế giới to lớn còn mình nhỏ bé đến nhường nào" - Một nụ cười thoáng qua trên đầu môi của Linh, rồi chợt biến mất."
Làm chị lo chết mất, sau có đi đâu nhớ báo cho tôi nha cô nương""Biết òi màaa""Mình nhỏ bé" của chị đi ăn đêm hông, ăn chút cho vui nhỉ""Gọi em kiểu gì đấy?
Người ta ngầu như này cơ mà""Rồi em Linh ngầu của chị đi ăn hông""Điiiii"...Thế giới dù có to lớn, cậu dù có nhỏ bé thì vẫn sẽ có người vì lo lắng mà đi khắp nơi để tìm cậu, vẫn có người vì yêu thương mà dành hết mọi sự nuông chiều cho cậu.
Vì đơn giản là cậu, vì cậu là một phần trong trái tim người ta.Giữa lòng Sài Gòn có hai cô gái đang nắm tay nhau đi dạo, người ngoài nhìn vào có thể xem đây là một cặp đôi, ừm nghĩ sao thì nghĩ.
Phương Lan kéo tay Thảo Linh gần đến cửa hàng tiện lợi, ánh đèn trắng hắt vào mặt khiến Lan như thiên thần đến cứu rỗi người trần."
Vô đây ăn nha""Ừm"..."
Sao chị tốt với em vậy, em thấy bản thân mình không xứng đáng để nhận tình cảm của người khác."
"Hâm à" - Phương Lan khẽ cười rồi cốc nhẹ vào đầu Thảo Linh."
Chị tốt với em vì đơn giản là em, vì đơn giản là chị thương em.
Còn em thấy em không xứng đáng á?
Oánh cho một phát đấy."
"Người ta như này còn bạo lực người ta, có thương yêu thật không trời""Nói gì nói, nhưng em xứng đáng được nhận mọi thứ tốt đẹp trên đời.
Vì em, là món quà mà tạo hóa ban tặng cho trái đất này, cho ngành nghệ thuật, cho người hâm mộ, và cho chị nữa.
Linh nè, em đừng suy nghĩ tiêu cực nữa được không.
Nếu cảm thấy mệt quá, chị sẽ ở đây với em.
Em không thích sự ồn ào, chị sẽ ngồi im và lắng nghe em nói, hoặc nếu em ghét nói chuyện, chị cũng có thể ngồi yên cùng em nghe tiếng gió.
Nếu em cần gì đó vui hơn, chị có thể dẫn em đi chơi, mua bánh ngọt cho em.
Chỉ cần chị còn ở đây, mọi điều tốt đẹp chị sẽ đem đến hết cho em."
Thảo Linh ôm chầm lấy Phương Lan, lần đầu tiên trong cuộc đời cô được người khác đối xử như một món quà.
Được nâng niu, được yêu chiều."
Ăn hết đi rồi đi chơi tiếp, hôm nay khỏi ngủ luôn!!"
Em cao giọng, hai mắt híp lại cười tươi với Thảo Linh.Đêm tối tĩnh mịch, có hai con người tay trong tay dạo quanh đát Sài Thành.
Vừa ngẫm nghĩ lí do mình có mặt trên đời, vừa bông đùa vài ba câu rồi lại im thin thít.
Khung cảnh yên bình này, chỉ mong sẽ mãi mãi hiện hữu trong tâm trí.HẾT CHƯƠNG 2