Tâm Linh Hành trình hàng ma diệt quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
210582301-256-k106330.jpg

Hành Trình Hàng Ma Diệt Quỷ
Tác giả: ankbjn96
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là câu truyện về cuộc đời Dương Văn Nam.​
 
Hành Trình Hàng Ma Diệt Quỷ
Phần 1: Hành trình xuống âm phủ


Tên tôi là Dương Văn Nam, năm nay hai mươi tư tuổi. ngay từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã sống cùng với sư phụ.

Sư phụ tôi tên thực là Dương văn Bảy, người dân khắp vùng lào cai đều gọi thầy tôi là Thầy Bảy hổ.

Theo lời kể của thầy, thầy là một để tử chân truyền của phái thất sơn, sau khi vâng theo lời sư phụ của mình, thầy tôi cùng với một đệ tử nữa tên là Ba Hoành xuống núi đi hành hiệp trên giang hồ, giúp đỡ những người dân đang gặp phải ma quỷ nhũng nhiễu.

Có lần tôi hỏi thầy về thân thế của tôi, thầy tôi vuốt râu trầm ngâm, sau đó thầy chậm rãi kể lại.

Trong một chuyến đi lên núi hái thuốc ở vùng Than uyên thuộc tỉnh Sơn la, vào lúc chiều tối khi thầy đang chuẩn bị xuống núi ra về, bất chợt thầy nghe tiếng kêu thất thanh kèm theo những tiếng hổ gầm vang dội. thầy tôi vứt vội gùi thuốc xuống rồi chạy về phía có tiếng hổ gầm, khi tới nơi thầy chỉ phát hiện ra thi thể của hai người, một đàn ông và một người đàn bà khoảng gần ba mươi tuổi, thi thể của người đàn ông đã bị tha đi chỉ còn lại một cái đầu lâu bê bết máu, còn thi thể người đàn bà nằm theo dáng co quắp, hình như trên tay còn ôm lấy một thứ gì đó đang cố giấu vào trong lòng, thầy tôi tiến lại gần quan sát kỹ.

Thì ra trong tay người đàn bà đang ôm chặt một đứa trẻ mới khoảng hai tuổi, người đàn bà lúc này đã chết với mấy vết cắn trên cổ, nhưng thật là kỳ diệu, đứa trẻ đó vẫn sống, nó đang mở to mắt sợ hãi nhìn thầy.

Âu cũng là duyên phận, thầy tôi liền mai táng tử tế cho đôi vợ chồng, sau đó thầy mang tôi về nuôi.

Vì không biết được thân thế của tôi, cho nên thầy liền lấy họ của thầy rồi đặt cho tôi một cái tên là Dương văn Nam.

Năm tôi lên sáu tuổi thầy bắt đầu dạy tôi học chữ, đồng thời truyền cho tôi đạo pháp của thầy.

Sau khi tôi đã học xong đạo pháp, thầy bắt đầu cho tôi đi cùng thầy từ nam ra bắc, sống những ngày tháng phiêu bạt giang hồ, để cho tôi có điều kiện thực tế hàng ma diệt quỷ bổ xung thêm cho tôi những kiến thức thực tế.

Năm tôi lên hai mươi hai tuổi, thầy tôi qua đời.

Sau khi xây cất cho thầy một ngôi mộ rất đàng hoàng tử tế.

Tôi bái biệt thầy rồi trở về vùng Than uyên thuộc địa phận tỉnh Lai Châu, với hy vọng tìm lại được những người thân trong nội tộc.

Ở đây tôi có mở một gian hàng nhỏ chuyên bán đồ vàng mã phục vụ cúng tế.

Hôm nay, cũng giống như bao nhiêu ngày khác, tôi ngồi buồn nên vào mạng chơi trò chơi ngôi nhà ma, bất chợt có một chiếc xe con màu nhũ bạc chạy đến và dừng lại trước cửa tiệm của tôi.

Tôi đưa mắt nhìn ra, tôi biết là sắp việc để làm rồi, có điều tôi vẫn chưa đứng dậy, mà vẫn tiếp tục chuyên tâm vào chơi điện tử.

Nói thực, đến cửa hàng của tôi đa phần là người có tiền, có người vì muốn xây dựng công ty mà đến tìm tôi để xem phong thủy, có người thì trong nhà sinh hoạt không thuận lợi, thế nên họ đến tìm tôi tác pháp, có vẻ như những người càng có nhiều tiền thì họ lại càng tin vào thuyết ma quỷ hơn.

Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại tuy tôi không giàu có, nhưng nếu giúp cho những người nghèo tiêu tai giải nạn tôi không hề lấy một xu, còn đối với những người giàu có, nếu làm pháp sự cho những người này, tôi sẽ lấy rất nhiều tiền, số tiền công ít nhất cũng phải lên tới mười triệu.

Quả nhiên, người trên xe sau khi bước xuống, anh ta liền trực tiếp đi thẳng vào bên trong, có điều anh ta không giống như những người khác hỏi tôi có phải là Dương Văn Nam hay không, ngược lại anh ta dùng một giọng rất to hét lên:

-Lão Dương, con mẹ cậu thấy tôi đến mà vẫn không thèm ra tiếp vậy?'

Nghe giọng cất lên tôi đã biết ngay là ai đến rồi, không cần phải nói, dám nói với tôi bằng giọng như vậy nhất định là Lâm béo rồi. lúc này Lâm béo còn béo mập hơn cả dạo trước, quần áo cũng sang trọng và chau chuốt hơn, đi theo phía sau lưng hắn còn có thêm một người trung niên, khoảng tầm trên ba mươi tuổi, ăn mặc cũng rất lịch lãm, trên khuôn mặt tràn đầy tướng phúc, chỉ cần nhìn đã biết đó là một người có tiền.

Thấy người đến là Lâm béo, tôi liền đứng dậy rời khỏi ghế, tôi đi đến trước mặt Lâm béo dùng tay đấm vào ngực hắn một cái, vừa cười vừa mắng:

-Lâm béo, con mẹ cậu đúng là thật biết hưởng phúc mà!

Toàn mặc đồ hàng hiệu, lại còn ngồi ô tô con nữa.

Ba năm không gặp nhau rồi, tôi cứ tưởng cậu quên tôi rồi!'

-Hừ!

Ít nói lời vớ vẩn đi, Lâm béo tôi đây là loại người đó hay sao?

Lâm béo trợn mắt lườm tôi, sau đó hắn đưa tay chỉ vào người đàn ông đi cùng với hắn giới thiệu với tôi:

-Lão Dương, giới thiệu với cậu một người: 'Đây là người bạn tôi ở bên Lạng sơn, tên anh ta là Lương Chí Cường, hiện tại gia đình anh ta đang gặp một chút rắc rồi, cho nên tới đây nhờ cậu giúp đỡ!'

'Ồ!' nghe Lâm béo giới thiệu như vậy, thế là tôi chuyển ánh mắt sang quan sát người đàn ông kia.

Chỉ thấy ấn đường của anh ta rất trong sáng, dương khí vượng thịnh, ngoại trừ trên người anh ta mang theo một chút uế khí, tuy rằng không phải là khí âm tà gì cả.

-Thầy Dương!

Tôi nghe anh Lâm nói thầy có pháp lực rất cao cường, cho nên hôm này tôi mới đến đây cầu cứu với thầy, hy vọng thầy sẽ giúp đỡ.' - Lương Chí Cường hơi khom người tỏ vẻ tôn kính, khuôn mặt rất thành khẩn nói với tôi.

Do vì là người do Lâm béo dẫn tới, cho nên tôi cũng không tiện từ chối, thế nên tôi liền gật đầu, sau đó tôi mời cả hai người đi đến bên bộ bàn ghế sofa nói chuyện.

Lâm béo là một người bạn rất thân của tôi từ khi còn nhỏ, cách đây ba năm gia đình hắn chuyển về thị trấn Đồng Đăng mở một cửa hàng buôn bán

Lâm béo vừa ngồi xuống là miệng nói như một cái máy.

Hắn nói hắn đã mở ở Đồng Đăng một cửa hàng chuyên buôn bán đồ cổ, bởi vì hắn có kinh nghiệm rất phong phú về đồ cổ, lại thêm hắn có rất nhiều tiền, cho nên hắn buôn bán rất đình đám.

Có điều lâm béo cũng là người có tâm hướng thiện cho nên đại bộ phận số tiền hắn kiếm được hiện nay đều dùng để làm việc thiện.

Nghe đến đây khiến cho lòng tôi cũng có chút hân hoan và an ủi.

Do vì nghề này đi đây đi đó nhiều, cho nên hắn kết thân được rất nhiều bạn, thường thường trong lúc trà dư tửu hậu, hắn thường đem chuyện hắn cùng với tôi đi hàng ma diệt quỷ từ thủa hai chúng tôi còn đi theo sư phụ của tôi kể lại cho bạn bè hắn nghe.

Mọi người đều biết được tính cách của Lâm béo, hắn rất thích khoác lác, thêm dầu thêm muối khiến cho hình tượng của tôi giống như một vị thần vậy.

Có điều lần này thì lại không như vậy, người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi biết được tôi là qua miệng của Lâm béo, do vì trong nhà có xảy ra một số chuyện, cho nên anh ta cưỡng cầu Lâm béo, nhờ Lâm béo dẫn đến chỗ tôi nhờ giúp đỡ.

Mà sở dĩ Lâm béo nguyện ý dẫn anh ta đến tìm tôi nhờ giúp đỡ là vì anh ta hứa sau khi mọi việc xong xuôi, anh ta sẽ quyên khoản một một số tiền lớn để xây trường tiểu học Hy Vọng cho tỉnh Sơn La.

Nghe thấy vậy, bất giác tôi có chút hiếu kỳ đối với anh chàng Lương Chí Cường đang ngồi trước mặt tôi, anh ta đồng ý quyên khoản một khoản tiền lớn để xây lên trường tiểu học Hy Vọng ở Sơn La, nhưng mà rốt cuộc là gia đình anh ta đang gặp vấn đề gì?

Đừng nói anh ta là một người vô cùng giàu có? có điều bất kể ra sao, anh ta đã dám bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy để làm thiện sự, tôi cũng cực lực tán thành.

Chỉ cần là trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nghĩ sẽ tận sức giúp đỡ anh ta.

Nghĩ đến đây, thế là tôi đưa mắt nhìn Lương Chí Cường, cất tiếng hỏi:

-Lương tiên sinh, gia đình anh đã gặp phải chuyện gì vậy?

Có thể nói cho tôi biết được không, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ hết sức cố gắng giúp đỡ!'

Lương Chí Cường vô cùng cảm kích đáp tạ tôi, tiếp theo, anh ta đem toàn bộ câu chuyện xảy ra với gia đình mình kể lại một lượt.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, mắt tôi trợn tròn, hóa ra anh ta vì tiền mà tới! có điều vì anh ta đã hứa sẽ quyên khoản một khoản tiền lớn để làm thiện sự, cho nên tôi vẫn đồng ý giúp anh ta.

Sự tình là như thế này.

Lương Chí Cường có thể gọi là một gia đình giàu có, anh ta không chỉ buôn bán bất động sản rất thành công, hơn nữa cha của anh ta, Lương Chí Trung còn có một tập đoàn công ty kinh doanh, ở Lạng sơn, nhà họ Lương cũng được xem là một gia tộc có máu mặt thứ nhất nhì ở Lào Cai.

Chỉ có điều cách đây một tháng, cha anh ta đột nhiên gặp tai họa, ông ta bị tai nạn giao thông và qua đời.

Con người phúc họa trong một sớm một chiều, cha anh ta gặp phải tai nạn lần này cũng không phải do tà ma tác quái.

Ngoài việc gia đình họ Lương có rất nhiều tiền, cha anh ta còn có một pho tượng phật bằng đồng đen có giá trị đến hơn một triệu đôla, loại bảo vật này do cha anh ta mua được của một người Campuchia.

Hiện tại cha anh ta đột ngột qua đời, Lương Chí Cường không làm sao biết được thứ bảo vật kia cha mình đã cất giấu ở đâu.

Sự việc này làm cho Lương Chí Cường rất lo lắng, đó là một số tiền khổng lồ ấy chứ!

Sau khi kiểm tra lại toàn bộ chứng từ tài liệu của cha mình để lại, anh ta bất chợt nhớ ra mình đã từng nghe Lâm béo đã nhắc đến tôi, bởi vì căn cứ những lời Lâm béo đã nói, khả năng của tôi là không có gì không thể làm được.

Không chỉ là họa phù giải sát, giáng quỷ hàng yêu, mà còn có thần thông tuyệt đỉnh, có thể gọi hồn người chết lên để thẩm vấn.

Chính vì như vậy, cho nên Lương Chí Cường mới đến tìm Lâm béo, cầu hắn ta giúp đỡ, nhờ tôi dùng bản lĩnh để gọi hồn cha mình lên, để hỏi xem ông ta đã giấu pho tượng phật bằng đồng đen ở đâu.

Lương Chí Cường kể xong nguyên do đến, tiếp theo anh ta thành kính nói thêm một câu:

-Thầy Dương chỉ cần thầy giúp tôi xong việc này, tôi sẽ không bao giờ để thầy thiệt thòi!'

Nói thực, hiện tại tôi không hề thiếu tiền, nhưng mà người trước mặt đã là người có tiền, tôi cũng sẽ không chối từ, sau khi hoàn thành công việc, thu một chút thù lao, đem ra làm thiện sự gì đó, cũng coi như thay họ tích chút âm đức vậy.

Thế nên tôi gật đầu đáp ứng nói: -Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp đỡ anh.

Chỉ là....'

-Sao ạ!

Đại sư cứ nói thẳng ra là được rồi!' - Lương Chí Cường thấy tôi muốn nói lại thôi, cho nên vội vàng hỏi.

-Chỉ là cha của anh bị mất do tai nạn xe hơi, như vậy cha anh thuộc về chết oan, mà hồn phách của những người bị chết oan một khi xuống đến địa phủ sẽ bị giam vào trong uổng tử thành.

Dùng pháp chiêu hồn căn bản không thể gọi hồn phách của cha anh lên được để hỏi, cho nên có một chút rắc rối.' - tôi đưa ra lý lẽ của mình.

-Uổng tử thành?

Lão Dương, việc này....

Uổng Tử Thành là ở địa phương nào?' - Lâm béo hiếu kỳ hỏi.

Tôi đưa mắt nhìn Lương Chí Cường, thấy trên khuôn mặt anh ta lộ vẻ hiếu kỳ, thế là tôi liền giải thích cho hai người: '

-Cái gọi là uổng tử thành, chính là nơi giam giữ hồn phách của những người chết oan nơi địa ngục.

Đó là nơi mà những hồn phách chưa đến lúc mệnh thọ chung mà đã chết, nguyên nhân chết có thể là do tự sát, do tai họa, chiến tranh, chết do sự cố ngoài ý muốn, bị mưu sát, giết hại, bị hàm oan mà chết, hồn phách của những người này đều bị đưa tới uổng tử thành, họ phải ở đó cho đến khi hết thọ mệnh mới thôi.

'-A!

Lão Dương, nếu Lương Chí Trung đã bị đưa đến uổng tử thành, không thể triệu hồn phách lên để hỏi, vậy thì phải làm thế nào?

- Lâm béo chau mày hỏi.

-'Đúng vậy!

Đại sư, đại sư vậy phải làm thế nào?' - Lương Chí Cường vội vàng thúc giục hỏi.

Tôi cười đáp:

-Lẽ ra việc này chỉ cần sử dụng một đạo 'Địa tạng chiêu hồn phù' là có thể chiêu gọi được hồn lên rồi, thế nhưng cha anh lại bị giam trong ngục uổng tử thành, cho nên dùng pháp chiêu hồn phù không thể gọi cha anh lên được, chỉ còn một cách là trực tiếp xuống địa phủ hỏi thăm mới được!'

Kỳ thực việc xuống âm ty đối với tôi không phải là chuyện khó khăn gì, bởi vì trước đây sư phụ tôi đã từng làm dương sai cho âm phủ mấy năm liền, cho nên tôi cũng đã cùng sư phụ đi xuống địa phủ mấy lần rồi.

Cái gọi là dương sai, chính là chỉ những người trên dương gian làm việc giúp cho địa phủ.

Trong địa phủ phân thành thập điện, cái gọi là thập điện diêm vương chính là dùng để chỉ nơi này, mỗi một diện lại có rất nhiều âm sai, kẻ thì coi giữ địa ngục, kẻ thì coi cửa trông thành, lại có kẻ thì chuyên duy trì trị an, giống như hắc bạch vô thường chính là âm sứ chuyên đi đến dương gian câu hồn, mà sư phụ tôi chính là dương sai của hắc bạch vô thường.

Trước đây những người dân ở nơi sư phụ tôi ở, chỉ cần có người nào mệnh số đã tận là sư phụ câu hồn xuống âm phủ, có điều việc này không có ai biết, mà những người làm công việc dương sai này ngày càng ít đi, nhất là dương sai chỉ là một công việc kiêm chức cho nên đã ít lại càng ít người biết hơn.

Liên quan về chuyện sư phụ làm dương sai, tạm thời không nhắc đến, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ nói nhiều hơn về vấn đề này.

Trở lại chuyện chính, Lâm béo thốt nhiên nghe thấy tôi cần phải tự thân đi xuống âm tào địa phủ một chuyến thế nên hắn kinh sợ kêu lên:

-Cái gì?

Cậu phải đích thân đi xuống dưới âm tào địa phủ?'

-Ừm!

- tôi gật đầu.

Chí cường nuốt một miếng nước bọt, hoài nghi mình nghe nhầm, thế là anh ta vội xác định lại: -Đại...đại sư, thầy thật sự có thể xuống được địa phủ?'

-Đương nhiên!

Có điều, anh phải đi cùng với tôi một chuyến xuống đó!

- tôi cười nhìn Lương Chí Cường.

-Cái gì, cần tôi cùng xuống đấy!

Như vậy.....như vậy...' - nghe tôi nói vậy, Lương Chí Cường sợ đến tái mặt, anh ta lắp bắp hỏi lại.

Trông thấy điệu bộ kinh sợ của Chí Cường, tôi cười cười, vỗ vai anh ta giải thích:

-Ha ha, anh không cần phải sợ hãi.

Chuyện là như thế này, nếu như một mình tôi đi mà nói, cha anh sẽ không bao giờ đi tin tưởng một người lạ, đúng không?

Cho nên tôi mới muốn anh cùng tôi đến chỗ cha anh, sau đó anh sẽ hỏi cha anh xem pho tượng phật được cất giữ ở đâu, cho nên anh phải đi cùng với tôi một chuyến!

Lương Chí Cường lập tức trở nên trầm mặc, một lát lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói:

-Vậy....như vậy có nguy hiểm không?

Sẽ không phải là có đi mà không trở lại chứ?

-Ha...ha... nguy hiểm thì có, nhưng mà đã có tôi bên cạnh, anh yên tâm!

Tôi đã bảo anh đi cùng, tất đã nắm chắc được!

- tôi cười an ủi Chí Cường.

Chí Cường suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn bộ dạng thảnh thơi an nhàn của tôi, thế là anh ta cắn răng, gật đầu nói:

-Vậy thì được, tôi sẽ đi'

Tôi cười tán thưởng với anh ta, còn Lâm béo thì lấy tay gạt mồ hôi trán, sau đó hắn giơ một ngón tay cái nói vỡi Chí Cường:

-Chí cường! cậu khá lắm!'

Sự tình đã quyết định xong, do vì ba năm mới gặp lại Lâm béo, thế nên tôi liền đóng cửa tiệm mời hai người họ đi ăn cơm.

Chuyện xuống dưới âm phủ, buổi tối cơm nước xong sẽ làm.

Trong bữa ăn, tôi và Lâm béo thay nhau hỏi về tình hình gia đình của Lương Chí Cường.

Nghe Lâm béo nói lại, mấy năm gần đây hắn đã làm rất nhiều thiện sự, giúp cho các làng bản ở vùng khó khăn làm đường, xây cầu, xây dựng trường tiểu học.

Còn Lương Chí Cường thì liên tục rót rượu kính tôi, không biết do vì hắn thực sự kính trọng tôi, hay là đặc biệt chăm sóc tôi, nói tóm lại hắn luôn luôn nịnh hót tôi.

Một bữa cơm mà chúng tôi ăn từ sáu giờ tối đến chín giờ mới xong.

Sau khi trở về nhà, tôi bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến đi xuống âm phủ lần này.

Vì muốn xuống địa phủ để gặp Lương Chí Trung, cho nên tôi hỏi Lương Chí Cường tất cả mọi thông tin về ngày sinh bát tự và ngày mất của Lương Chí Trung.

Có điều, để xuống âm phủ chuyến này, tôi vẫn còn cần chuẩn bị thêm một số thứ như nến thơm, giấy vàng, một bát nước trắng và một chiếc đèn dầu.

Những thứ này nếu ở nơi khác nhất thời khó mà tìm được đầy đủ, thế nhưng ở trong tiệm của tôi tất cả những thứ này đều đầy đủ, cho nên chỉ một loáng sau tôi đã chuẩn bị đầy đủ.

Sau đó tôi ra đóng cửa hàng, rồi quay đầu nói với Lâm béo:

-Lâm béo!

Tôi chuẩn bị xuống âm phủ, cậu ở đây phải đặc biệt chú ý, trong thời gian tôi xuống âm phủ tuyệt đối không được cho người ngoài vào đây.

-Cậu yên tâm, cho dù ông trời có xuống đây gõ cửa tôi cũng không mở!

- Lâm béo hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn không dám đùa cợt, vội nghiêm mặt nói.

Tôi gật gật đầu, sau đó tôi đặt nến thơm lên bàn trà, đốt tiền vàng, thỉnh tổ sư về bảo vệ v,v.

Làm xong những công việc chuẩn bị đó, tiếp theo tôi thắp đèn dầu lên, đặt lên trên bàn, tiếp theo tôi quay sang Lâm béo trịnh trọng nói:

-Chiếc đèn này gọi là trường minh đăng, cũng gọi là tục mệnh đăng hay vô tận đăng.

Hiện tại tôi đã thắp nó lên rồi, tiếp theo không được để cho nó tắt, nếu như sau khi tôi xuống âm phủ mà ngọn đèn này bị tắt, như vậy thực sự tôi sẽ chỉ có đi mà không có về!

-A!

Thế thì làm sao tôi có thể giữ cho nó không tắt được chứ?

- Lâm béo nghe thấy sự tình nghiêm trọng đến như vậy, thế là hắn bắt đầu lo sợ.

Đích xác là như vậy, liên quan đến tính mệnh thì ai dám đùa đây?

Còn Lương Chí Cường nghe thấy những lời này cũng sợ toát mồ hôi, miệng hắn méo xệch như sắp khóc.

Thấy Lương Chí Cường bị một câu nói này của tôi làm cho sợ, cho nên tôi vội vàng trấn an:

-Kỳ thực ngọn đèn trường minh đăng này cậu không có cách gì để khống chế nó cháy hay tắt, chỉ cần bảo đảm cho nó không bị ngoại vật quấy nhiễu, thông thường nó sẽ không bị tắt.

Nếu như cậu không cẩn thận để va vào đèn làm cho đèn tắt, như vậy cả hai chúng tôi đều chết quá oan uổng rồi!

- tuy rằng tôi không lo lắng về vấn đề này, thế nhưng để thu xếp cho ổn thỏa, tôi vẫn đem toàn bộ sự tình dặn dò lại một lượt cho Lâm béo.

Lâm béo lấy tay vỗ vỗ vào ngực đảm bảo nói:

-Cậu yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cái đèn này thật cẩn thận, e rằng ngay cả đến một con muỗi cũng không để cho nó lại gần trường minh đăng!'

Dặn dò Lâm béo xong, tôi bèn ngồi lên ghế sofa, sau đó tháo giày ở chân ra, tiếp theo tôi lật ngược một chiếc giày cho đế giày quay lên trời, khiến cho nó trở thành một chiếc xuôi một chiếc ngược rồi đặt trước ghế sofa.

Làm xong việc này, tôi bảo Lương Chí Cường cũng cởi giày ngồi lên ghế như tôi.

Lâm béo thấy tôi có những hành động kỳ lạ như vậy cũng tỏ vẻ rất hiếu kỳ, hắn liền chau mày hỏi:

-Lão Dương, cậu bày đôi giày như thế này, phải chăng cũng là một loại minh đường gì đó?'

-Phải, phải, tại sao giày của chúng ta lại bày một chiếc ngửa lên trời vậy?

- Lương Chí Cường cũng chau mày nghi hoặc nói.

-Đương nhiên là cũng có lý do của nó.

Tôi gật đầu, sau đó giải thích:

-Đôi giày này được bày theo lối minh đường, nó cũng giống như tục mệnh đăng, nó đều có liên quan đến sự sống chết của chúng ta.

Sau khi chúng ta xuống âm tào địa phủ, đôi giày này bắt buộc phải được giữ nguyên một sấp một ngửa, nó đại biểu cho một âm một dương, nếu như có ai đó đem lật úp chiếc giày xuống khiền cho cả hai chiếc giày đều quay mặt đế xuống đất, tức là song dương, như vậy chúng ta sẽ lập tức bị lôi trở lại dương gian.

Ngược lại nếu cả hai chiếc giày đều ngửa lên trời, tức là song âm, khi đó cả hai chúng ta đều không thể quay lại dương gian được nữa.

Cho nên trong thời gian chúng tôi xuống âm tào địa phủ tuyệt đối không được động vào hai đôi giày này.

-A!

Thì ra là đôi giày có liên quan đến tính mạng!

- Lương Chí Cường nghe xong những lời tôi nói, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Mà Lâm béo cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hắn há mồm ra ngơ ngác, sau đó hắn mới nói: - Lão Dương, nếu như cậu xuống dưới âm mà cần phải giữ gìn như vậy, thế thì cần phải chú ý tới những điều gì cậu nói hết ra đi, tránh cho việc đến lúc cậu đi rồi tôi lại gây ra phiền phức cho cậu.'

-Ừ!

Biết rồi.

Tôi gật gật đầu, sau đó đưa tay chỉ vào đôi giày một dương một âm nói:

-Nếu như đôi giày này biến thành song dương, cho dù là cả hai chiếc đều là chính, như vậy đại biểu cho chúng tôi từ dưới âm ty trở về.

Còn nếu như đôi giày của chúng tôi bến thành song âm, tức là đôi giày đều quay đế lên trên, đó là đại biểu chúng tôi đã xảy ra chuyện, như vậy cậu không cần phải chờ chúng tôi nữa rồi. ha...ha, có điều tôi nghĩ sẽ không xảy ra sự việc đen đủi ấy.'

Tuy rằng đối với tôi việc xuống cõi âm không hề khó, nhưng mà trong lòng vẫn có những băn khoăn lo lắng, đương nhiên việc hồn phách ly thể xuống cõi âm tất nhiên vẫn có những sự nguy hiểm, cho dù tôi có lợi hại đến thế nào chăng nữa, trước mắt vẫn cần phải chuẩn bị cẩn thận.

Lâm béo và Lương Chí Cường đều gật đầu không nói gì.thấy cả hai người đều đã hiểu, thế là tôi quay đầu sang Lâm béo, tôi dăn dò hắn:

-'Lâm béo, một lát nữa tôi cần cậu giúp đỡ.

Sau khi tôi niệm chú xong, cậu hãy lấy bát nước phun lên người tôi, phun bốn lần tất cả, không thừa một ngụm, không thiếu một ngụm, có được không?'

'-A?

Cái này....cái này tôi làm được không?' - Lâm béo nghe nói cần hắn giúp đỡ, hắn bắt đầu có chút hoảng loạn.

Tôi lườm hắn một cái, mắng: '

-Cái đồ cậu...chỉ phun nước thôi mà cũng không làm được sao!

Lát nữa khi tôi bảo cậu phun nước, cậu chỉ cần phun đủ bốn ngụm là được rồi!'

Lâm béo vẫn giơ ra cái bộ mặt khó khăn, hắn ấp úng nói:

-Nhưng mà...nếu như tôi quá lo lắng nhỡ tôi nhớ nhầm, phun thừa hoặc thiếu một ngụm thì sẽ xảy ra hậu quả gì?

Nghe thấy như vậy tôi tức điên lên, tôi nghĩ chắc hắn nghe việc trường minh đăng và đôi giày hắn đã sợ quá rồi, thế là tôi vỗ vỗ vai hắn cười mà nói:

-Yên tâm đi, sẽ không có hậu quả gì đâu, nếu cậu phun sai thì chúng tôi không xuống được âm phủ.'

Lâm béo nghe nói việc phun nước sẽ không có tính nguy hiểm, thế là hắn liền thay đổi nét mặt, hắn lấy tay vỗ ngực cười đáp:

-Nếu đã như vậy, vậy công việc đó cứ giao cho tôi là được rồi! yên tâm di, tôi sẽ phun đủ bốn ngụm, một ngụm cũng không thừa, không thiếu, Lão Dương, cậu cứ yên tâm đi.'

Trông thấy bộ dạng của Lâm béo, tôi thực sự không biết nên tức hay nên vui nữa.

Những gì cần dặn dò đều đã dặn dò xong, tiếp theo tôi bảo Lương Chí Cường trèo lên ghế sofa nằm.

Trước tiên tôi cầm lấy bát nước trắng đã chuẩn bị khi nãy miệng lầm rầm đọc chú.

Chú ngữ vừa niệm xong, tôi vội vàng đưa bát nước cho Lâm béo và nói:

-Lâm béo, có thể phun nước được rồi, sau khi phun xong bốn ngụm nước, cậu hắt hết số nước còn lại đi nhé!'

Nói xong, tôi lại nằm xuống ghế sofa, sau đó nhắm mắt lại, hai tay đặt trên ngực theo tư thế của người chết chờ nhập liệm.

Tôi vừa nằm xuống nhắm mắt lại chưa được bao lâu, đột nhiên một tiếng 'phù' vang lên, tôi liền ngất đi......#hành_trình_hàng_ma_diệt_quỷ_ phần1

#đoá_hoa_vô_thường
#đoá_hoa_vô_thường
 
Hành Trình Hàng Ma Diệt Quỷ
Phần 2: Hoàng Tuyền lộ


.........Đương khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang cưỡi trên một con ngựa trắng.

Tuy nói là tỉnh rồi, thế nhưng ngoại trừ trông thấy con ngựa trắng tôi không nhìn thấy gì xung quanh tôi cả, trời đất chỉ cảm thấy một màu sương dày đặc, tôi giống như người đang đi trong mộng cảnh, con ngựa cứ lắc la lắc lư tiến về phía trước.

Tôi quay lại nhìn về phía sau, may quá, Lương Chí Cường vẫn chưa đi lạc, lúc này hắn đang ngồi phía sau lưng tôi.

Có điều, lúc đó tôi cũng kinh hoảng vạn phần, thấy tôi quay lại nhìn hắn, thế là hai hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập hỏi tôi:

-Đại sư... chúng ta đang xuống âm ty phải không?

Sao chúng ta lại cưỡi trên con ngựa trắng?

Tôi cười với hắn, ngày trước, lần đầu tiên cùng với sư phụ xuống âm ty, tôi cũng đã từng hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Vì không muốn khiến cho Chí Cường sợ hãi, cho nên tôi nói với hắn:

-chúng ta hiện tại đang ở dưới âm gian rồi, con ngừa trắng này chính là hộ thân phù của chúng ta, có nó chúng ta sẽ xuống dưới âm ty mà trên đường bình an không gặp rắc rối, cho nên có tôi ở đây cậu không cần phải sợ.

Sở dĩ chúng tôi cưỡi trên con ngựa trắng, đó chính là trước khi xuống dưới âm ty tôi đã đọc chú ngữ.

Con ngựa này chính là con ngựa do tổ sư phái Thất sơn lưu lại để cho các để tử cưỡi khi đi xuống âm ty, cũng có thể coi đó là một loại giấy thông hành, chỉ cần cưỡi con ngựa trắng dưới âm gian, không những con ngựa trắng có thể đưa bạn tới nơi bạn cần đến, mà ngay cả quỷ sai trông thấy con ngựa trắng chúng sẽ để cho bạn tự do đi lại.

Chúng tôi cưỡi trên lưng ngựa, một lúc thì giống như đi trên đường bằng phẳng, một lát thì lại giống như đang trèo núi, lúc thì lại có cảm giác như đang đi trên vách núi cheo leo, nó khiến cho người ta có cảm giác lắc lư bồng bềnh.

Cứ trèo đèo vượt núi như vậy, một lúc sau, sương mù xung quanh tôi bắt đầu dần dần tan.

Tuy rằng sương mù đã tan gần hết, thế nhưng trời đất vẫn u ám, không chỉ là bầu trời u ám, mà ngay cả dưới chân tôi cũng có một lớp sương mù màu đen, tôi biết hiện tại chúng tôi đã đi tới hoàng tuyền lộ.

Mọi người đều nói hoàng tuyền lộ rất khó đi, đích xác như vậy.

ở trên đường hoàng tuyền này, nhìn lên trên không phân biệt được ngày tháng, cúi xuống xem không nhìn thấy bàn chân, nhìn về phía trước, không nhìn thấy dương gian đại lộ, nhìn về phía sau không thấy họ hàng anh em thân thích.

Hoàng tuyền lộ có thể nói rằng đó là con đường nguy hiểm khó đi nhất dưới âm ty, bởi vì những người đi trên con đường này đều là những vong hồn mới chết, họ vẫn còn chưa uống canh Mạnh bà, còn chưa được gọi là quỷ chân chính, trong đạo thuật của phái Thất sơn gọi những người này là 'Sinh hồn'. khi những hồn phách này đi qua hoàng tuyền lộ, họ thường bị người khác câu hồn để thế thân.

Ví dụ, tôi còn nhớ có một vị thầy cúng, khi ông ta tính toán thấy thọ mệnh của mình đã sắp tận, ông ta liền đi xuống hoàng tuyền lộ bắt về một vong hồn, sau đó ông ta dùng phép mượn hồn tăng thọ, lấy vong hồn đó thay thế làm tử quỷ.

Đây chỉ là một điểm, còn có rất nhiều những ông thầy cúng, thầy bùa vô lương tâm chuyên tới nơi này bắt vong hồn về làm công cụ để hãm hại người khác, cho nên mới nói hoàng tuyền lộ là đoạn đường khó khăn nguy hiểm nhất của âm ty!

Trở lại câu truyện chính, theo chân ngựa không ngừng tiến về phía trước, tiếp theo tôi bắt đầu trông thấy một đám người có thân hình mờ nhạt.

Có cả người trẻ, có cả nam cả nữ, lại có cả những ông già bà già, thật đúng với câu gọi hoàng tuyền lộ không thiếu già trẻ gái trai.

Chỉ thấy một số vong hồn đang kêu khóc không chịu bước về phía trước, một số thì đang dùng đủ mọi mánh lới, lý do lý trấu với bọn quỷ sai, thế nhưng bất kể họ có kêu khóc van xin thế nào chăng nữa, nhưng con quỷ sai vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng như sắt bắt từng vong hồn khóa vào xâu xích dong đi.

Đã đặt bước chân lên hoàng tuyền lộ, ai có thể quay lại được nữa đây.

Suốt cả dọc đường vang lên những tiếng gào khóc của vong hồn, những con quỷ sai liên tục cầm roi quất túi bụi vào những vong hồn không chịu đi hoặc đi chậm, thảm cảnh bi ai thê lương này khiến cho tôi thực sự không nỡ nhìn.

-Đại sư, đại sư.... tại sao những người mặt quần áo đen kia lại bắt trói đánh đập những người khác vậy?

- ngồi sau lưng tôi Lương Chí Cường nhìn thấy những tượng mọi người khóc lóc kêu gào thê thảm đó, hắn tỏ ra thương cảm nói.

Tôi thở ra một hơi dài, giải thích:

-Những người mặc quần áo đen kia là những quỷ sai của địa phủ, sở dĩ họ dùng roi đánh đập những vong hồn kia là vì muốn giục họ đi nhanh hơn!'

-Đi nhanh hơn?

- Lương Chí Cường nghi hoặc nói.

-Đúng, là để thúc giục họ đi nhanh hơn.

Tôi gật đầu, mắt dõi theo những vong hồn đang kêu khóc kia, tôi quay đầu lại nói với Lương Chí Cường:

-Bởi vì dưới hoàng Tuyền lộ không có khách điếm, những quỷ sai kia sợ chậm trễ hành trình, cho nên mới đối đãi với những vong hồn kia như vậy!

Đúng vậy!

Dưới hoàng tuyền không có khách điếm, cho dù bạn ở trên dương thế có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, xuống đến dưới đây cũng đều tay trắng như nhau.

Cho nên các vong hồn xuống đến dưới đây chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là đến Phong Đô Thành của âm tào địa phủ để đợi chờ phán quan phán quyết.

Nếu như bạn là người trên dương thế luôn hành thiện sự tích âm đức thì còn tốt, như vậy bạn sẽ được đầu thai chuyển thế để tiếp tục làm người. nhưng nếu như bạn là người chuyên làm mọi sự ác, như vậy bạn đến phong đô thành bạn sẽ phải chịu mọi hậu quả do mình đã gây ra trên dương thế.

Lương Chí Cường có vẻ đã hiểu được vấn đề, anh ta gật đầu, thế nhưng không bao lâu sau anh ta lại cất giọng hỏi:

-Đại sư, tại sao những quỷ sai kia không động vào chúng ta?

Chẳng lẽ họ quen biết đại sư?

Tôi cười lắc đầu nói:

-Tôi chỉ là một đạo sĩ Thất sơn bình thường, làm sao có thể quen biết với họ được.

Sở dĩ bọn họ không để ý tới chúng ta là bởi vì chúng ta đang cưỡi trên con ngựa trắng, như trước tôi đã nói qua, con ngựa trắng này chính là hộ thân phù của chúng ta.

Ha....ha...'

Lương Chí Cường gật đầu làm bộ đã hiểu, thế nhưng trên khuôn mặt của anh ta vẫn đầy sự hoảng hốt, hiển nhiên anh ta vẫn chưa yên tâm.

Tôi cười không thèm chú ý đến anh ta nữa.

Chúng tôi cưỡi ngựa đi đường như vậy đại khái mất khoảng một canh giờ, Lương Chí Cường đột nhiên kéo lấy vạt áo tôi kinh hoảng nói: 'Đại sư, đại sư mau xem đi, sao phía trước lại có một tòa nhà vậy?'.......

Tác giả: Đoá hoa vô thườngBản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost.
 
Hành Trình Hàng Ma Diệt Quỷ
Chương 3: Thôn quỷ


Đương nhiên chuyện về đặt tên cho tôi là do ông nội tôi kể lại, bởi vì khi đó tôi còn quá nhỏ nên không biết gì.

Hai năm sau cha mẹ tôi đã lần lượt qua đời, kể từ đó tôi được ông nội tôi nuôi tôi khôn lớn thành người.

Tục ngữ nói rất hay: Trứng rồng lại nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu.

Bởi vì ông nội tôi làm nghề âm dương phong thủy, cho nên từ nhỏ tôi đã được nghe ông tôi kể lại những chuyện về những lần trừ ma diệt quỷ của ông, cũng vì vậy mà tôi đã biết được những sự kiện vô cùng linh dị mà chắc chắn có rất ít người được biết đến.

Có lẽ sẽ có người hỏi, chẳng lẽ trên thế gian này lại thực sự có quỷ hay sao?

Những điều mê tín nói về phong thủy đều là thật hay sao?

Về vấn đề này đã tồn tại ở xã hội chúng ta suốt mấy nghìn năm nay chưa có lời giải thích, ngay cả tôi khi chưa bước chân vào con đường hành đạo này, tôi vẫn còn bán tín bán nghi.

Có điều về sau, qua một lần trải nghiệm, nó đã khiến cho tôi thay đổi hoàn toàn về nhận thức.

Đến nay tôi vẫn còn nhớ như in, năm đó tôi mới mười ba tuổi.

Ở trong thôn của tôi khi đó có một lão bá qua đời, gia chủ liền tìm đến cửa hàng bán vàng mã của tôi để mua nhưng thứ hàng mã như người, ngựa giấy và tiền vàng hương nến, họ nói là buổi tối sẽ cần dùng đến.

Ban ngày ông tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tới chiều tôi thì mang những đồ hàng mã mà người ta đã đặt đến tận nhà cho người ta, nhưng khi quay trở về nhà, chúng tôi pháp hiện ra vẫn còn sót lại một cây hương nguyên bảo.

Do vì ông tôi nói buổi tối khách sẽ cần dùng đến, cho nên ông tôi bảo tôi mang cây hương nguyên bảo sang nhà đám trong thôn.

Khi đó trời đã rất tối, tuy nơi tôi mang hương đến là trong thôn, nhưng vì là nông thôn, đường xá quanh co, phải đi vòng vèo qua mấy ngọn núi mới tới được, thành ra quãng đường dài đến hơn mười dặm.

Trước lúc rời khỏi nhà, ông tôi đã dặn tôi, phải đi đường lớn, không được đi đường nhỏ!

Tôi còn nhớ buổ tối hôm đó trăng rất sáng, có lẽ là mười ba mười bốn gì đó, một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng vàng xuống mặt đất, chính vì vậy mà tôi không mang theo đèn pin, tôi trực tiếp mang cây hương nguyên bảo đến nhà đám.

Dưới ánh trăng chiếu sáng vằng vặc, tôi cắm đầu mải miết đi, khi đi con đường hoàn toàn bình yên vô sự.

Sau một tiếng đi đường, mãi cho đến mười giờ đêm tôi mới mang được cây hương nguyên bảo đến nhà có đám kia.

Cây hương nguyên bảo đã được đưa đến tận tay người nhận, tôi lập tức quay trở về nhà.

Chỉ có điều khi tôi mới rời khỏi nhà đám chưa được bao lâu, tôi đã phải dừng lại, bởi vì phía trước mặt tôi có hai con đường, mà cả hai con đường này đều có thể về nhà.

Một con đường chính là con đường tôi đi tới, nếu đi theo con đường lớn ban nãy tôi đã đi để trở về nhà, tôi cần phải đi vòng qua hai quả núi, hơn nữa toàn là đường đồi.

Một con đường khác là con đường nhỏ, con đường này không chỉ ngắn hơn mà không phải vòng qua hai quả núi, nói tóm lại nếu đi theo con đường nhỏ sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Do vì khi đi, tôi đã phải đi một quãng đường hơn mười dặm, tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi, lại thêm bây giờ cùng đã hơn mười giờ đêm rồi, đã quá muộn, thế nên tôi đã bạo gan quyết định đi con đường nhỏ để về nhà.

Tại sao lại nói là tôi bạo gan đưa ra quyết định chọn con đường nhỏ?

Là bởi vì con đường nhỏ đó phải đi qua một cái hoang thôn, mà cái hoang thôn đó lại có một cái tên là 'Thôn quỷ'.

Tại sao lại gọi là thôn quỷ?

Ở đây có hai cách lý giải, thứ nhất là trong thôn đó thường có xuất hiện ma quỷ tác quái, cho nên về sau mọi người đều gọi đó là thôn quỷ.

Một cách lý giải nữa là cái thôn đó trước đây có tên gọi là Quế thôn, do vì chữ quế cũng đọc giống chữ quỷ, cho nên về sau mọi người đều gọi là thôn quỷ!

Nghe nói trước khi giải phóng, cái thôn đó là nơi thu gom những người bị bệnh phong cùi.

Nghe nhắc đến cái thôn ấy, ai cũng phòng rùng mình nổi hết gai ốc.

Những bệnh nhân phong cùi ở cái thôn đó sau khi chết, họ đều được chôn cất ngay bên cạnh thôn, có rất nhiều người bị chết đã không được chôn cất tử tế, chính vì vậy trong thôn đó luôn có oan oán khí rất nồng đậm, đó cũng chính là nơi tụ tập của rất nhiều những cô hồn dã quỷ, những thứ không sạch sẽ.

Tóm lại cho dù tên gọi của nó là thôn quỷ, hay Quế thôn, hiện tại thì cũng không còn ai ở nữa rồi, tất cả đều đã chết hết, nó đã trở thành một khu mộ hoang, một vùng đất mà giới học đạo chúng tôi thường gọi là loạn táng cương.

Dùng giọng điệu của ông tôi mà nói, khi đó tôi đúng là một con nghé con nên không biết sợ hổ, ngay cả vùng cấm địa như vậy mà cũng dám một mình bước vào.

Chỉ là khi đó tôi đã không suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn mau chóng về nhà.

Con đường nhỏ vào thôn quỷ này được lát bằng đá xanh, song do vì đã bao nhiêu năm không có người đi lại, cho nên có rất nhiều phiến đá đã mọc đầy rêu xanh, vì vậy rất khó đi.

Từ con đường nhỏ này về đến nhà tôi cũng chừng gần mười dặm, tôi vốn không sợ hãi lắm, nhưng trên con đường này càng tiến về phía trước, tôi càng cảm thấy cảnh sắc hoang vu hơn, thê lương tiêu điều hơn, lại thêm hai bên đường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu của những loài chim lạ, tiếng kêu ran của côn trùng.

Một mình đi trên con đường hoang vu vắng lặng này, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.

Nhưng dù sao thì cũng đi được hơn hai dặm đường rồi, nếu như bây giờ quay đầu trở lại con đường lớn, tôi cũng không muốn, đành phải tự nhủ phải kiên cường lên, tiếp tục bước về phía trước.

Tôi cứ cắm cúi mải miết đi, đột nhiên tôi thấy trước mặt tôi xuất hiện một ngọn đèn, ngọn đèn màu vàng nhạt, ngọn đèn đó không ngừng nhấp nháy.

Định thần quan sát, hóa ra phía trước mặt tôi có một ông lão đang đi tới, ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, ông ta đang cưỡi một con ngựa trắng, tay xách một chiếc đèn lồng, đây chính là ngọn đèn ban nãy tôi trông thấy.

Khi đó tôi đã cảm thấy rất kỳ quái, chưa nói đến con đường nhỏ này từ lâu đã không còn ai dám đi, mà là đêm khuya như thế này sao lại còn có người đi đường giống như tôi vậy?

Xem ra trên thế gian không phải là chỉ mình tôi không tin vào ma quỷ!

Trong đầu còn đang thầm nghĩ như vậy, ông lão kia đã đi đến trước mặt tôi, ông ta dừng ngựa rồi hỏi tôi: Tiểu huynh đệ, nửa đêm nửa hôm rồi mà cậu còn đi đâu vậy?

Tôi đáp: Cháu đang về nhà!

Ông lão kia hỏi tiếp: Nhà tiểu huynh đệ ở đâu?

Tôi đáp: Ở trương gia thôn!

Ông lão liền nói: Này!

Tiểu huynh đệ không đi nhầm đường đấy chứ?

Về trương gia thôn phải đi đường lớn, sao lại đi vào con đường nhỏ hoang vu này, cậu không sợ sao?

Vốn dĩ trong lòng tôi cũng đã có chút sợ hãi, nhưng mà hiện tại đã gặp người rồi, vì vậy tôi không còn sợ hãi nữa, tôi đáp: Có gì đáng sợ đâu lão bá, chẳng phải lão bá cũng đang đi trên con đường nhỏ này hay sao?

Ông lão cười khà khà rồi nói: Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ cậu không biết rằng con đường này thông đến thôn quỷ hay sao, đó là một địa giới không tốt lành gì, ta khuyên cậu một câu, tốt nhất là cậu theo ta quay trở lại con đường lớn thì tốt hơn!

Nếu tôi muốn quay đầu thì ban nãy tôi đã quay trở lại từ lâu rồi, sao cần phải đợi đến bây giờ.

Thế nên tôi cự tuyệt ý tốt của ông lão.

Ông lão cũng không nài ép tôi, chỉ là trước khi rời đi ông lão còn đặc biệt dặn tôi một câu: Tiểu huynh đệ, cậu chấp ý cố tình đi tiếp, vậy ta chỉ khuyên cậu một câu, con đường này không sạch sẽ, nếu gặp người đi đường, tuyệt đối không được chuyện trò với họ, chỉ có như vậy cậu mới có thể bình an rời khỏi con đường này!

Tôi gật đầu tiếp nhận lời khuyên của ông lão, sau đó quay người bước đi, còn ông lão cũng biến mất trong màn đêm.

Tôi tiếp tục cắm đầu đi được khoảng chừng thêm mấy dặm.

Lúc này đêm cũng đã rất khuya rồi, toàn bộ con đường bị che phủ bởi một màn sương mù trắng xóa, ánh trăng lúc này không đủ soi rõ con đường dưới chân tôi, mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo, từng trận gió đêm lạnh lẽo thổi tới, nhất thời toàn thân tôi ớn lạnh.

Tôi cứ đi dưới ánh trăng mờ ảo như vậy, đột nhiên phía trước mặt tôi xuất hiện một người, người đó đang ngồi trên một mô đất.

Người đó hình như nghe thấy tiếng bước chân của tôi, nên người đó liền quay đầu lại.

Tôi vô cùng hiếu kỳ, đã nửa đêm rồi sao người đó còn ngồi một mình ở đây, tôi tiến gần đến nơi, lúc này tôi đã nhận ra đó là một lão bà bà.

Lão bà này khoảng tầm bảy mươi tuổi, trên người bà ta mặc một bộ quần áo đen, lưng còng thân hình gầy như que củi.

Một tay lão bà đang chống một cây gậy, trông lão bà có vẻ rất ốm yếu, tôi có cảm giác chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể quật lão bà ngã.

Từ nhỏ tôi đã đi theo ông tôi, cơ hồ khắp những thôn bản gần đây tôi đều đã đi qua, cũng như quen biết được rất nhiều người.

Nhưng lão bà này thì tôi chưa từng gặp bao giờ, cũng không biết được lão bà này là người ở thôn nào.

Lão bà ngẩng mặt lên chăm chú nhìn tôi hồi lâu, sau đó lão bà cười hỏi tôi đi đâu?

Tôi nói tôi phải về trương gia thôn, đồng thời hỏi lão bà là người ở thôn nào?

Lão bà đưa tay chỉ về phía trước nói: Nhà tôi ở trong Quế thôn phía trước!

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost.
 
Back
Top Bottom