Tâm Linh Hành trình của một con ma.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
355974231-256-k283512.jpg

Hành Trình Của Một Con Ma.
Tác giả: trynal
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Hành trình của một con ma.

Tác giả: Giai Giai (Tuệ Mẫn).

Thể loại: nhẹ nhàng, hài hước, linh dị.

Tình trạng: Đang ra.

Văn án: Võ Minh Uyên, một con quỷ oán khí dày đặc nhưng lúc nào cũng nói bản thân là một con ma vô hại.

Hoàng Anh Tuấn, chàng thanh niên 18 tuổi tuấn tú, là một thầy pháp nổi tiếng trong làng bắt quỷ.

Cả hai gặp nhau trong nhà của Võ Minh Uyên do hàng xóm quanh nhà cô hô hoán nhau mời thầy vì cứ mỗi tối sẽ nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà cô và cùng với đó là bóng một cô gái lượn lờ khắp căn nhà mỗi lần đi qua.

Cũng kể từ lần gặp đó đã mở ra một chuỗi hành trình bi hài của con quỷ Võ Minh Uyên cùng anh chàng pháp sư Hoàng Anh Tuấn.
...

Hoàng Anh Tuấn: "Con điên kia!!

Đứng im một chỗ xem nào!!

Dọa chết con nhà người ta thì tính sao bây giờ?!"

Võ Minh Uyên bĩu môi, cả người vẫn lượn quanh một con chó màu trắng: "Nó có sợ đâu.

Nhìn thấy chị đẹp đây còn chẳng sủa nữa nè."

Con chó trắng: "???"
** Truyện có xuất hiện những lời tục tĩu không thích hãy lướt qua.

Không hài lòng về truyện mời lướt.

Có lời khuyên để giúp tác giả cải thiện mời nói.

Cuối cùng hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.​
 
Hành Trình Của Một Con Ma.
CHƯƠNG 1


Cạch!Tiếng cái ghế rơi mạnh xuống nền gạch, một đôi chân lơ lửng giữa không trung, đôi chân ấy cứ nhẹ nhàng đung đưa trong lúc cái quạt trần đang quay với một tốc độ chậm.

Một cô gái ngũ quan xinh đẹp bị sợi dây thừng siết chặt đến tái xanh, cái cảm giác thiếu dưỡng khí ập tới khiến cô theo bản năng muốn vùng vẫy để thoát ra nhưng cô không làm vậy.

Cả người buông thõng mặc cho cái chết đang dần đến, biểu cảm trên mặt cô giữ nguyên nét cười thỏa mãn như cô đã luôn chờ đợi điều này từ rất lâu rồi vậy.Tích tắc...

Tích tắc...Kim đồng hồ điểm 10 giờ đêm là lúc cô tắt thở chết....Sổ sinh tử.Người chết: Võ Minh Uyên.Giới tính: Nữ.Sinh: 22 giờ 00 phút đêm, ngày 20 tháng 09 năm 1989.

Mất: 22 giờ 00 phút đêm, ngày 20 tháng 09 năm 2014.Hưởng thọ: 25/100 tuổiPhương thức chết: Thắt cổ.Đóng con dấu màu đỏ lên trang giấy của sổ sinh tử rồi gấp lại để lên một chồng sổ sinh tử khác được đặt bên phải trên chiếc bàn làm bằng gỗ kiểu cũ của những quý tộc phong kiến phương Đông xưa, phán quan thở dài ngao ngán."

Hầy!

Nhỏ đó lại chết nữa rồi."

Hai quỷ sai vừa hay đi đến nhận nhiệm vụ nghe thấy thế liền cung kính hỏi, "Phán quan đại nhân, là người đó sao ạ?"

"Ừ."

Phán quan day day huyệt thái dương ậm ừ trả lời.Hai con quỷ sai nhìn nhau, chúng có thể nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên gương mặt của đối phương, chúng ngập ngừng tiếp tục hỏi."

Vậy... chúng ta có lên bắt người đó về không?"

Phán quan xua xua tay, lắc đầu trả lời, "Bỏ đi, các ngươi đem con nhỏ xuống để nó phá tanh bành cái Âm ti này à?

Có còn nhớ nó đã làm gì trước đây không?

Các ngươi dám đem nó xuống sao?".

Đoạn, như hồi tưởng lại một đoạn ký ức khủng bố phán quan tái mặt lại lắc đầu.

"Cứ để nhỏ ở nhân gian hết thọ 100 tuổi đi rồi đem xuống."

Hai con quỷ sai cúi người vâng dạ sau đó tiếp nhận nhiệm vụ đưa những hồn ma đã chết xuống cõi âm xong thì nhanh chóng rời đi để lại phán quan vẫn đang ảo não thở dài."

Hầy...

Hầyyy..."..."

Con mẹ nó..."

Tiếng chửi thề vang lên trong căn phòng tối, Võ Minh Uyên nhìn vào cái xác của một cô gái trẻ đang treo lủng lẳng trên quạt trần được quạt trần đưa qua đưa lại tạo thành vòng tròn trước mắt mà đầu đầy hắc tuyến.Cái xác nữ đó không ai khác chính là Võ Minh Uyên.

Cô nhìn cái xác của mình rồi nhìn lại mình, cứ nhìn đi nhìn lại liên tục chừng 20 phút cuối cùng cô không nhìn nữa.

Cô cảm thán vô thức thốt lên một câu văng tục.

"Vãi!"

"Cứ tưởng chết là hết chứ ai ngờ chết xong thành ma là có thật!

Ô mai chuối má ơi!

Thế là mình thành ma rồi!" .

Võ Minh Uyên không chấp nhận được sự thật ôm mặt chạy loạn khắp cả căn phòng.Nói đến cô thì cô tên là Võ Minh Uyên, năm nay cô 25 tuổi, từng có 2 mối tình rất sâu đậm nhưng khi sắp đi đến hôn nhân viên mãn thì cả 2 đều rời bỏ cô để cô bơ vơ một mình nơi trần thế.

Cũng chính vì thế nên cô mới tìm đến cái chết lúc còn trẻ đến vậy.

Một phần nữa là vì muốn trốn tránh lời gièm pha của thế tục dành cho cô nên cô mới chọn cái chết."

À mà..."

Cô dừng lại, tay khẽ vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn, biểu cảm đầy suy tư.

"Thành ma rồi vậy chắc Hắc Bạch vô thường, Đầu trâu mặt ngựa cũng có thật ha?

Thế thì có phải mình sẽ được đưa xuống Âm ti rồi luân hồi chuyển thế sang kiếp khác không?"

Tự hỏi tự đưa ra câu trả lời Võ Minh Uyên vỗ cái đét vào tay mình thích thú nói, "Thế là có rồi!

Không biết Hắc Bạch vô thường trông như thế nào ta?

Có đẹp trai giống một số bộ truyện tranh đọc trên mạng không nhỉ?"

Cứ như vậy Võ Minh Uyên khoang chân lơ lửng ngồi cạnh cái xác luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, lâu lâu còn quay sang tự nói chuyện với cái xác của chính mình như thể cô đang trò chuyện cùng một người bạn.Điên rồi!

Võ Minh Uyên hóa ma điên rồi!** Tác giả không am hiểu nhiều về tâm linh nên có sai sót mong bỏ qua.

Thêm vào đó đây là tác giả tự tưởng tượng đừng áp đặt lời nói của mọi người lên tác phẩm này.
 
Hành Trình Của Một Con Ma.
CHƯƠNG 2.


"Bao lâu rồi nhỉ?"

Võ Minh Uyên nhàm chán đu người trên trần nhà, cô nghĩ tới gì đó rồi tức giận dãy đành đạch lên như cá mắc cạn, miệng kêu gào ấm ức.

"AAA...

Hắc Bạch vô thường đâu??

Quỷ sai đâu??

Đầu trâu mặt ngựa đâu??

Thế quái nào đến giờ vẫn chưa thấy một mống nào là sao hả?!"

Đúng vậy, đã được ba ngày kể từ lúc cô chết.

Cô ở trong nhà lượn khắp nơi đến mức chán ngán mà vẫn chưa thấy có ai đến đem cô đi.

Con người sau khi chết tự khắc sẽ hiểu được thiên điều âm luật do trời đất đặt ra nên việc có quỷ sai đến đưa người chết về cõi âm là chắc chắn có.

Thế nhưng... người à nhầm quỷ đâu??

Cô đợi đến mòn đít vẫn chưa thấy là sao??

Hay do lúc cô chết sai tư thế nên quỷ sai chưa tìm được?

Nếu không tại sao cô không trốn không tránh mà quỷ sai lại không tìm đến đưa cô xuống Âm ti?

Thật sự khiến cô có chút nghi ngờ rằng là bởi vì cô đáng sợ nên chúng mới không dám đấy.

Chắc không phải như suy nghĩ của cô đâu ha?Bỏ đi cô chờ thêm 1, 2 ngày nữa xem thế nào vậy.

Chắc quỷ sai đi bắt ma ở nơi khác chưa kịp về đây....Ngày tiếp theo.Không có một ai....Ngày tiếp theo nữa.Vẫn không có một ai.

Không sao, chờ thêm chắc mai sẽ có thôi....Ngày tiếp theo nữa nữa.Waooo, có người rồi nè.Một pháp sư cao tay, hơn nữa còn muốn khiến Võ Minh Uyên hồn phi phách tán ngay lần đầu gặp.

Thật quá tuyệt vời!Chẳng là sau 6 ngày kể từ khi cô chết thì hàng xóm quanh nhà cô thấy cô 6 ngày chưa ra khỏi nhà đâm ra tò mò.

Lại thêm cái xác đã chết 6 ngày của cô bốc mùi và bóng người thiếu nữ cứ luôn lướt qua lại trong nhà lúc họ vô tình nhìn qua nên càng làm hàng xóm thắc mắc.

Thế là một người hàng xóm gần nhà cô nhất mới qua gõ cửa.

Hàng xóm thấy người đó qua cũng kéo nhau túm năm tụm ba qua nhà cô.Khổ nỗi họ nhấn chuông, đập cửa bao nhiêu lần cô cũng không ra mở, vì cô chết rồi có thực thể đâu mà ra mở cho họ.

Có khi cô ra mở xong đến lúc cửa mở ra họ không thấy cô lại sợ quá chạy mất dép.

Nên cô không thể làm chuyện thất nhân như thế được.

Gõ mãi mà không thấy có người ra mở hàng xóm xung quanh liền chọn ra mấy người đàn ông khỏe mạnh tiến hành phá cửa xông vào.

Rầm!

Cạch!

Lực đập quá mạnh làm cánh cửa bung bản lề rơi xuống đất.

Bên trong nhà tối đen, dưới sàn xuất hiện một lớp bụi bao phủ, hàng xóm kinh ngạc vội bảo nhau chia ra tìm kiếm cô khắp căn nhà.

Đến khi đứng trước căn phòng ngủ của cô mùi hôi thối của xác chết bốc ra từ đây càng nồng nặc hơn so với những nơi khác trong nhà.

Biết có điều chẳng lành, không ai bảo ai mọi người phá cửa xông vào."

A!"

Tiếng hét vang lên trong căn phòng, một số người yếu vía sợ quá mức mà ngất xỉu phải nhờ người đưa xuống nhà, những người còn lại nhịn không được nổi hết da gà, cổ họng như bị mắc phải thứ gì đó không nói nên thành lời.Đập vào trước mắt họ là cái xác chết của cô, cái xác vẫn giữ nguyên vẹn như lúc cô mới chết, làn da trắng bệch, mắt nhắm, khuôn miệng khẽ nở nụ cười, tất cả đều không thay đổi.

Cái xác không bị phân hủy giống những cái xác chết khác nhưng lại có mùi hôi thối đặc trưng của xác chết bị phân hủy phát ra từ người cô.

Điều đặc biệt nhất chính là khi mọi người bước vào phòng, cái xác vốn đang di chuyển theo chuyển động của quạt trần đột nhiên ngừng lại.

Cái quạt trần ngừng quay để cái xác lơ lửng đối diện mọi người.Ai nấy hít vào một ngụm khí lạnh, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Họ không dám tiến lại gần cái xác của cô, chỉ đành gọi điện cho cảnh sát đến hiện trường tra xét.

Cảnh sát nghe được tin từ mấy người hàng xóm lập tức có mặt ngay sau đó 15 phút.

Kiểm tra, khám nghiệm tử thi, lấy lời khai các kiểu rồi họ đưa ra kết luận là cô tự tử chết chứ không phải bị sát hại hay gì cả.Đồng thời việc cái xác của cô không bị phân hủy mà vẫn bốc ra mùi hôi thối thì bên phía cảnh sát chỉ giải thích qua loa do môi trường, thời tiết này nọ và đem trả về.

Hàng xóm thấy thương cho cô, dù sao lúc còn sống cô cũng rất được lòng mọi người, giờ đây cô mất rồi họ sẽ giúp cô lo tang ma chôn cất đàng hoàng.

Có điều sợ vẫn hoàn sợ, họ nghe bảo người chết trẻ thường rất linh, đặc biệt là những cô gái còn trinh chết trẻ.

Vậy nên vào ngày diễn ra tang lễ, hàng xóm góp tiền mời một người thầy cao tay về...
 
Hành Trình Của Một Con Ma.
CHƯƠNG 3.


"Này, ông Tám, ông có chắc là mời đúng thầy không đấy?

Sao trông thầy này..."

Một người đàn bà khẽ khều tay người tên Tám, giọng thì thầm hỏi nhỏ.

"Chắc!

Tôi mời đúng mà!"

Ông Tám giọng chắc nịch trả lời, nhưng ngay sau đó liền nói nhỏ với người đàn bà.

"Ờ... trông thầy này trẻ thế không biết có làm ăn được gì không nữa."

"Cách ăn mặc này... không biết có thật sự là thầy pháp cao tay mà người ta giới thiệu không nữa..."

Người thầy pháp hai người vừa nhắc là một chàng trai trẻ tuổi, khôi ngô, cậu chàng mặc một bộ đồng phục của học sinh cấp ba, vai đeo cặp sách, miệng gặm ổ bánh mì còn một nửa.

Nhìn qua bộ dạng này của cậu quả thật khiến những người dân ở đây không tài nào tin tưởng nổi.

Rồi không biết liệu cậu bắt được ma hay là bị ma nhát cho sợ đái ra quần chạy về khóc với bố mẹ đây nữa.Mọi người ở đây ai cũng sốt ruột muốn chết thế mà cậu ta cứ nhàn nhã ăn miếng bánh mì một cách từ tốn.

Có người đã không chịu được tiến lên nhắc nhở, "À, này cậu...

à thầy, thầy xem xem thế nào giúp chúng tôi với ạ?

Chôn cất cũng theo lời thầy xong xuôi cả rồi bây giờ còn mỗi vấn đề căn nhà này.

Thầy xem hộ chúng tôi phải làm thế nào?"

Lúc bấy giờ chàng thanh niên mới nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, cậu nhìn ngôi nhà của Võ Minh Uyên rồi chậm rãi trả lời."

Nhà này âm khí, quỷ khí nồng nặc, xen lẫn trong đó còn có cả oán khí vờn quanh.

Xem ra cô gái này hóa quỷ rồi.

Mới chết đã hóa quỷ thì không phải dạng vừa đâu.

Sợ rằng nếu lại để lâu thêm mấy năm nữa cô ta coi trời bằng vung không ai trị được đâu."

"Thế... thế ạ.

Vậy... vậy thầy xem bây giờ phải làm sao ạ?"

Người vừa lên tiếng nhắc nhở cậu thanh niên giờ đây khi nghe cậu nói sợ đến rúm ró cả vào."

Mà kể ra cũng lạ, loại quỷ này Âm ti phải phái quỷ sai lên bắt xuống từ lâu rồi mới đúng.

Sao lại để con quỷ này nó nhởn nhơ ở nhân gian thế này?

E là hôm nay phải nhân cơ hội nó chưa mạnh lên ra tay đánh cho nó hồn phi phách tán thôi."

Sắc mặt cậu đanh lại, cậu lấy từ trong cặp sách đeo trên vai ra một thanh kiếm bằng những đồng xu, một sấp bùa giấy sau đó bước từng bước thật chậm đi vào căn nhà, người dân cũng ùa vào theo sau cậu.

Cậu đi thẳng một mạch đến căn phòng ngủ của Võ Minh Uyên.

Cánh cửa phòng vốn đã bị làm hỏng từ lần mấy người hàng xóm qua nên hiện tại không cần mở thì cũng có thể từ ngoài nhìn thẳng vào trong phòng.Cái xác không còn treo lủng lẳng trên chiếc quạt trần nữa mà nó được đưa xuống và đem đi chôn cất.

Trong phòng chỉ còn lại mấy đồ nội thất như tủ quần áo, giường ngủ..., trong đó chiếc rèm cửa sổ không có gió lại tự bay phấp phới.

Cậu không thèm liếc mắt lấy một cái mà nhìn thẳng về phía cái quạt trần ở giữa căn phòng, giọng cậu đầy đanh thép quát lên."

Tại sao chết rồi lại không chịu đi xuống Âm ti?

Còn ở lại trần gian làm cái gì?"

Võ Minh Uyên bĩu môi, đừng tưởng cô không biết thằng nhóc con này ở dưới nhà cô nói cô cái gì, cô nghe thấy hết đấy đừng có đùa.

Thằng nhóc thối dám bảo cô là quỷ, trong khi rõ ràng cô là một con ma hiền lành tốt tính, hôm hàng xóm đến chơi cô còn ra tiếp đón nồng nhiệt nữa đó!

Không những thế thằng nhóc thối này còn nói muốn đánh cho cô hồn phi phách tán trước khi cô mạnh hơn.

Đùa à?

Cô yếu đuối, thiện lương như thế cơ mà!

Tiếp tiếp, hỏi cô chết sao không xuống Âm ti á?

Cô xin thưa rằng cmn quỷ sai còn chả thèm đến tìm cô đấy nhé!

Sao lại trách cô?

Có trách phải trách mấy tên quỷ sai làm ăn không ra gì chứ!

Cô có muốn ở lại trần gian đâu!!Nghĩ đến đây Võ Minh Uyên hậm hực trừng mắt với cậu thanh niên rồi nói, "Ai nói thằng nhóc cậu tôi không chịu xuống Âm ti?

Hả?

Hả?

Có biết tôi mong ngóng gần chết không?

À quên tôi chết rồi.

Nhưng cậu phải biết là quỷ sai không thèm đến bắt tôi đó!

Là quỷ sai không thèm đó!

Cậu có giỏi thì kêu quỷ sai lên hộ tôi cái!"

"Cái gì?"

Cậu thanh niên không tin nhìn chằm chằm vào cô.

"Sao có thể có chuyện hoang đường như thế được?"

Ngẫm nghĩ một hồi cậu rút ra một lá bùa kẹp giữa hai đầu ngón tay rồi lẩm nhẩm trong miệng mấy câu thần chú xong phóng lá bùa cái vèo xuống đất ngay chính giữa căn phòng.

Lá bùa phát sáng sau đó rực cháy, một cái hố đen từ đó xuất hiện.

Cậu thầm nhủ, chờ xem lát có quỷ sai nào ra không, nếu không coi như cô ta nói đúng còn nếu có đá chết cô ta!Không phụ sự mong đợi của cậu, thật vui khi biết rằng không có bất cứ một quỷ sai nào xuất hiện cả!!

Vẻ mặt cậu như muốn nứt ra, cậu đã chờ đến cả tiếng vẫn không thấy con quỷ nào xem ra lời cô ta nói là thật.

Cơ mà dù vậy nhìn cái bản mặt đắc ý dạt dào kia của cô cậu không ưa nổi.

Đang chuẩn bị rút bùa đánh bay hồn phách của cô đột nhiên...
 
Hành Trình Của Một Con Ma.
CHƯƠNG 4.


Thanh niên thầy pháp được hàng xóm quanh nhà của Võ Minh Uyên mời tới trừ tà tên là Hoàng Anh Tuấn, cậu năm nay vừa tròn 18 tuổi, hiện đang theo học tại một trường cấp 3 thuộc top đầu trong thành phố.

Cậu bắt đầu dấn thân vào con đường làm nghề thầy pháp từ khi mới lên 2.

Nhà cậu trước đây đã có 3 đời làm nghề thầy pháp đến đời cậu bây giờ là đời thứ 4.Từ nhỏ Hoàng Anh Tuấn đã bộc lộ thiên phú của mình, cậu thông thạo mọi loại bùa, pháp chú, chỉ cần nhìn qua 1 lần là sẽ không quên được.

Cũng nhờ có thiên phú này cậu rất được người nhà yêu quý và được lựa chọn sẽ là người thừa kế tiếp theo của gia tộc.

Không chỉ trong nghề thầy pháp cậu còn rất giỏi trong học tập, thể thao.

Thầy cô, các bạn trong trường yêu quý cậu, cậu có cả một fan club ở trường do các bạn nữ sinh trong trường thành lập nên.

Có thể nói cậu gần như hoàn hảo về mọi mặt và cậu cũng thấy như vậy, cậu tự tin cậu có thể làm mọi việc một cách tốt nhất, đặc biệt là cái nghề thầy pháp cậu đang theo.

Chỉ cần cậu có mặt thì dù là con quỷ nào đi chăng nữa cậu cũng tự tin bản thân cân được.

Nhưng... hiện thực đã vả cho cậu một cái thật đau.

Một con quỷ cậu không thể đánh bại đã xuất hiện, không những thế nó còn được trời bảo vệ...

Một con quỷ điên mà cậu sẽ phải ở với nó cả đời còn lại..."

Võ Minh Uyên!!!

Tắt nhạc đi!

Ồn chết được!

Có để tôi học bài không hả?"

Hoàng Anh Tuấn giận dữ gầm lên về phía cái giường ngủ của cậu.

CMN!

Đã được 1 tháng kể từ ngày gặp Võ Minh Uyên ở nhà của cô, cô đi theo cậu về nhà cậu, mà để chuyện đó qua một bên, cô từ ngày về nhà cậu ăn bám cậu thì không ngày nào cô không bật bài 'Sài Gòn hôm nay mưa', 'Sài Gòn đau lòng quá' lên nghe.

Lâu lâu nghe thì thôi nhưng đây là 'không ngày nào không bật', ai chịu nổi??

Riết thành ra cậu thuộc luôn cả hai bài rồi, aaaa, không chấp nhận nổi!

Cậu muốn đuổi con quỷ này ra khỏi nhà cậu!!Võ Minh Uyên bĩu môi, ánh mắt hờn dỗi liếc cậu, cô mở nghe có tí đã quát cô rồi.

Đúng là thằng nhóc vừa thúi vừa tồy!

"Hứ!

Bà đây ra phòng khách nghe!"

"Biến!!"

Trán cậu nổi đầy gân xanh, cậu quát lên.

Mẹ nó cậu sắp phát điên rồi!

"Hứ!"

Cô nghe cậu quát liền ngúng nguẩy ôm theo cái điện thoại của cậu bỏ ra phòng khách ngồi.

Đừng hỏi vì sao cô chạm được vào đồ vật, cô đây hóa thực thể đi giữa trời nắng chang chang 40 độ còn được nữa cơ.

Với cả cô không biết sao cô làm được thế nữa nhưng chắc tại âm khí cô nhiều đó mà.Cậu nhìn cô dỗi bỏ ra phòng khách cũng không thèm quan tâm, cậu ngồi ngay ngắn lại tiếp tục làm bài, vừa làm bài tâm trí cậu vừa dần dần bay vào những hồi ức cũ, vào cái ngày hôm đầu gặp cô......Quay lại 1 tháng trước, vào lúc Hoàng Anh Tuấn rút bùa chuẩn bị đánh cô hồn phi phách tán thì trên trời vẫn đang trong xanh, yên ả đột nhiên chuyển tối, một tiếng sấm kèm theo sét đánh vang vọng khắp không gian trong phòng.

Gió mạnh đập thẳng vào mặt cậu khiến mặt cậu đau rát, cậu nhíu mày khó hiểu, vì sao đang yên đang lành trời lại nổi gió còn có sét đánh nữa?

Sao cậu cứ cảm thấy trời đang cảnh cáo cậu không được động vào con quỷ nữ kia nhỉ?

Ha!

Chắc cậu nhầm thôi, sao trời lại có thể vì một con quỷ mà làm ra loại hiện tượng này chứ.

Hẳn là trời đang muốn cậu nhanh chóng kết liễu con quỷ này mà thôi.

Tuy nhiên sự thật thì luôn rất đơn giản, vào lần thứ hai chuẩn bị đánh một ánh sáng vàng sẹt qua cửa sổ đánh thẳng vào chỗ cậu đang đứng, nếu không phải khi ấy cậu nhanh chân né kịp có lẽ giờ này cậu đã ngồi yên vị trên bàn thờ ở nhà.

Cậu kinh hoàng nhìn vết đen đang bốc khói trắng ngay chỗ cậu vừa đứng, trời đang cảnh cáo cậu.

Là thật sự đang cảnh cáo cậu không cho cậu động vào con quỷ kia!Biết được điều ấy, cậu lập tức thu bùa lại, giọng nói có phần lấy lòng hướng về phía bầu trời đen kịt, "Hề hề, lão đại, đại ca, tôi biết rồi.

Ông không cần phải giáng thêm sét xuống đâu.

Ông yên tâm tôi sẽ không động vào con quỷ nữ đó nữa đâu."
 
Back
Top Bottom