Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,388
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMGnAZxMycLNx0kWiu3kiCcIvPB1Bml26-oCXc3lCHmPnD9oYjnrqg_jsNZlR5IPY7I7iqxWM9ivGy6V-wB2-dLLBG9cnBvula4dXTBh4qAhl0IZWdF99kHIbunIQcPdUO7tgOZuHDYidnMXiRcDcx-=w215-h322-s-no-gm

Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Tác giả: Chu Chu Du Du
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hài Hước, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thiếu chủ nhà họ Tạ, người tôn quý và tuấn mỹ nhất Thượng Kinh, vốn chẳng liên quan gì đến ta.



Thế nhưng một ngày nọ, hắn bỗng túm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe.



"Mọi thứ vẫn còn kịp! Chúng ta vẫn chưa hòa ly..."



"Đời này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"



Ta đang gặm giò heo kho, khựng lại một chút, rồi nói:



"Ờ... nhưng ta đâu có định gả cho ngươi?"​
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 1



GIỚI THIỆU:

Thiếu chủ nhà họ Tạ, người tôn quý và tuấn mỹ nhất Thượng Kinh, vốn chẳng liên quan gì đến ta.

Thế nhưng một ngày nọ, hắn bỗng túm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe.

"Mọi thứ vẫn còn kịp! Chúng ta vẫn chưa hòa ly..."

"Đời này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"

Ta đang gặm giò heo kho, khựng lại một chút, rồi nói:

"Ờ... nhưng ta đâu có định gả cho ngươi?"

01

Tạ Dục.

Một viên ngọc hoàn mỹ, khiến người ta khao khát.

Là vị hôn phu lý tưởng trong lòng vô số tiểu thư khuê các.

Trong số đó, có cả đại tỷ của ta – Trần Tĩnh Hàm.

Nàng nói, Tạ lang sau này nhất định sẽ quyền cao chức trọng, nàng nhất định phải tranh giành.

Nhưng Tạ Dục lại là người lạnh lùng, không động lòng trước bất kỳ ai.

Cho đến một ngày, đại tỷ vô tình rơi xuống nước.

Sau khi tỉnh lại, nàng đột ngột giáng cho ta một cái bạt tai, nghiến răng nói:

"Ngươi cái đồ u mê vì tình này, không được thích Tạ Dục! Không được gả cho hắn!"

Ta ngơ ngác nhìn nàng.

Tự mắng mình thì thôi đi, cớ sao lại đánh ta?

Hơn nữa, có phải ta muốn gả là có thể gả đâu.

Nhà họ Tạ là thế gia trăm năm quyền quý, ngay cả công chúa cũng chưa chắc có thể gả vào.

Còn chưa kịp hoàn hồn, mẫu thân đã kéo đại tỷ ra ngoài, quất nàng một trận.

"Dám đánh muội muội của con, ta thấy con đúng là hồ đồ rồi!"

"Muội muội con còn chưa xuất giá đấy!"

Đại tỷ đột nhiên bật cười.

"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi!"

Nàng cười đến mức nước mắt cũng trào ra.

Nàng loạng choạng đứng lên, quần áo vẫn còn ướt sũng, rồi nhào tới ôm ta vào lòng.

"Ông trời có mắt! A Châu của ta còn chưa thành thân!"

"Đời này, ta nhất định sẽ không để muội gả cho tên cầm thú đó nữa!"

02

Đại tỷ kéo ta và mẫu thân vào trong phòng, ra lệnh cho hạ nhân lui ra.

Sau khi hít sâu một hơi, nàng chậm rãi lên tiếng.

Nàng nói, nàng đã trọng sinh.

Đời trước.

Trong một buổi yến tiệc, ta vô tình vấp ngã, ngã thẳng vào lòng Tạ Dục.

Chỉ thấy hắn phong thái xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, dung mạo như tranh vẽ.

Hắn vô thức đỡ lấy ta, hai người xoay tròn một vòng tại chỗ.

Sau đó, cùng nhau rơi xuống đất – ta ở trên, hắn ở dưới.

Tạ Dục không động lòng.

Ta cũng không động lòng.

Nhưng mẫu thân của hắn thì có.

Bà ta thấy cảnh ta đè hắn ngã xuống đất, cảm thấy ta vô cùng khỏe mạnh.

Ta tròn trịa đầy đặn, mặt to, hông nở, dễ sinh con.

Nhà họ Tạ đơn truyền một mạch, lại không chấp nhận nạp thiếp, nên con cháu vô cùng thưa thớt.

Vậy là bà ta bất chấp mọi phản đối, đích thân đến nhà ta cầu hôn.

Sau khi thành thân được bảy năm.

Tạ Dục đưa ta một tờ hưu thư.

Hắn nói, hắn không hề có tình cảm phu thê với ta.

Nghe đến đây, ta gật đầu: "Cũng không ngoài dự đoán."

Dù sao, ta và Tạ Dục thực sự không giống một đôi có thể sống đến đầu bạc răng long.

Mẫu thân đột nhiên lên tiếng hỏi:

"A Châu có con không?"

Đại tỷ im lặng một lúc, sau đó nói:

"Có, ba đứa."

"Đều để lại nhà họ Tạ."

Ta chấn động đến mức làm rơi miếng giò heo kho trong tay xuống váy của đại tỷ.

Chiếc váy mới lập tức bị thấm đầy dầu mỡ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Nhưng đại tỷ không hề trách ta, trái lại còn đau lòng nâng gương mặt tròn trịa không nhỏ của ta lên.

"Ba miếng xá xíu, không nhắc cũng được."

Cuối cùng.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân và đại tỷ, ta quỳ xuống thề—

Kiếp này.

Thà gả cho heo cũng không gả cho Tạ Dục.

Thà mãn kinh cũng không đẻ ra xá xíu.

03

Vài tháng sau.

Đại tỷ luôn mang ta theo bên mình, tránh tất cả những trường hợp có thể chạm mặt Tạ Dục.

Đúng là lo thừa.

Ta và Tạ Dục khác biệt một trời một vực.

Hắn là thiếu chủ nhà họ Tạ, cận thần của thiên tử, kiêu hùng trên trời cao.

Còn ta—

Chỉ là một nửa đích nữ của nhà họ Trần, dung mạo bình thường, tham ăn lười biếng.

Trước đây khi tham dự yến tiệc, ta từng gặp hắn.

Hắn được vạn người vây quanh, chưa từng nhìn về góc khuất nơi ta ngồi lấy một lần.

Hơn nữa—

Bảy năm trời, Tạ Dục vẫn luôn nói rằng hắn không thích ta.

Cho dù có vô tình chạm mặt, thì đã sao?

Đại tỷ nhìn ta đầy ẩn ý: "Muội còn nhỏ, không hiểu đâu."

"Hắn tuy không thích muội, nhưng cũng chẳng cản trở hắn ngủ với muội suốt bảy năm."

Nói đến đây, nàng hừ lạnh một tiếng, dường như càng thêm chán ghét Tạ Dục.

"Nếu hắn cũng trọng sinh, ai biết chừng lại muốn hại muội một lần nữa?"

Chuyện trọng sinh, đâu giống như cân nặng.

Muốn tăng là tăng, ai cũng có phần.

Lúc đó, ta chỉ hờ hững cười nhạt.

*

Giữa đường, chúng ta chạm mặt vài vị tiểu thư từng không ưa nhau.

Đại tỷ bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười nói niềm nở.

Đợi họ đi rồi, nàng lại than thở:

"Một giấc mộng dài, các nàng cũng chỉ là những kẻ bạc mệnh."
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 2



Nhưng đến khi nghe tin một chi họ xa của nhà họ Tạ đưa nữ nhi vào kinh, sắc mặt nàng lập tức sa sầm.

Nhà đó ở tận Giang Nam, gia cảnh sa sút, mặt dày đưa con gái chưa xuất giá lên kinh thành, mong tìm được mối nhân duyên tốt.

Cô gái tên Thẩm Khanh Tri này, thân thể mảnh mai yếu đuối nhưng sống lưng lại rất thẳng, mang theo một cốt cách kiêu hãnh, trông vô cùng đáng thương.

Mẫu thân Tạ Dục nhân từ, giữ nàng ta lại trong phủ.

Đại tỷ đảo mắt một vòng.

Không nói gì.

Ta cũng chẳng có hứng thú hỏi.

*

Xuân đến chầm chậm.

Cảnh xuân rực rỡ.

Những ngày tốt đẹp trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt—

Đã đến ngày mà đại tỷ luôn đề phòng—

Yến tiệc mừng thọ Thái hậu.

Ta bị buộc một sợi dây lụa quanh eo, đầu dây bên kia được đại tỷ nắm chặt trong tay.

Nàng nhìn chằm chằm vào đồng hồ nước, tính toán thời điểm ta và Tạ Dục từng chạm mặt ở kiếp trước.

Một lúc lâu sau—

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đã qua rồi.

Ta sắp nghẹt thở mất thôi.

Sợi dây quấn quanh eo cuối cùng cũng được tháo ra.

Ta đi ra ngoài tìm nhà xí, nhưng khi rẽ qua góc hành lang, lại trông thấy một người.

Tuấn nhã như ngọc.

Đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, ánh mắt hắn thoáng sững sờ.

Khi ta bước ngang qua hắn, hắn chợt lên tiếng gọi ta lại.

"Trần An Châu."

"Nàng ghét ta đến mức không thèm nhìn ta lấy một cái sao?"

04

Ta mơ màng quay đầu lại, chạm mắt với vị công tử trước mặt.

Chỉ thấy hắn cau mày, lạnh nhạt nói:

"Nàng cần gì phải giả vờ?"

"Nàng đã cố tình tránh mặt ta nhiều lần, chẳng phải là vì không muốn lặp lại tiền kiếp, không muốn gặp lại ta sao?"

"Tiếc là, nàng không được như ý nguyện rồi."

Nghe những lời âm dương quái khí này, ta bừng tỉnh ngộ.

Thì ra hắn chính là Tạ Dục à.

Đẹp như tiên nhân vậy đó.

Đại tỷ sai rồi.

Không phải hắn ngủ với ta suốt bảy năm.

Mà là ta ngủ với hắn bảy năm.

Thấy ta im lặng, giọng điệu Tạ Dục càng lạnh hơn:

"Nàng tránh ta như tránh rắn rết vậy sao?"

"Đến một câu cũng không muốn nói với ta?"

Hắn siết chặt tay, khớp ngón tay hơi tái đi, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ta, mang theo vẻ bất mãn.

Ta mắc tiểu mà, huynh ơi.

Hơn nữa, đại tỷ không cho ta nói chuyện với huynh.

Thế là ta cắm đầu chạy biến.

Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp của hắn:

"Trần An Châu, phu thê một đời, dù ta có lỗi với nàng, chẳng lẽ đến bạn bè cũng không thể làm sao?"

Hắn đứng đó, thân hình mảnh khảnh, trông có chút cô đơn.

Ta thực sự không hiểu hắn đang muốn làm gì.

Muốn kết bạn với ta đến vậy sao?

*

Quay lại yến tiệc, ta ngoan ngoãn báo cáo chuyện đã gặp Tạ Dục.

Đại tỷ siết chặt ly rượu, "rắc" một tiếng, cười lạnh liên tục.

Ánh mắt muốn giếc người của nàng xuyên qua tấm rèm ngăn cách giữa chỗ ngồi của nam nhân và nữ quyến.

Bên kia rèm, không xa lắm, có một bóng dáng bạch y cao ngất.

Không khó để nhận ra, chính là Tạ Dục.

Ta cúi đầu gắp thức ăn, không dám thở mạnh.

*

Yến tiệc được một lúc, một nữ tử mới chậm rãi đến muộn.

Nàng ta mảnh mai như cành liễu, khẽ khàng hành lễ, lập tức khiến bên phía nam nhân im lặng trong giây lát.

Nàng tự giới thiệu bản thân—

Chính là biểu muội của nhà họ Tạ, Thẩm Khanh Tri.

Nàng rất giỏi ăn nói, chỉ trong chốc lát đã khiến vài vị phu nhân khen ngợi không ngớt.

Mọi người ca tụng nàng là tài nữ.

Thẩm Khanh Tri vội vàng khiêm tốn:

"Nếu luận tài học, ta không bằng một phần vạn của biểu ca."

"Dạo này ta chưa có dịp gặp biểu ca nữa."

"Lúc còn ở Giang Nam, ta đã nghe danh biểu ca tài hoa hơn người, là nam tử hiếm có trên thế gian. Trong lòng ta luôn ngưỡng mộ, nếu có thể diện kiến…"

Giọng nàng trong trẻo, không nhanh không chậm.

Sau tấm rèm, người mặc bạch y thoáng khựng lại khi nâng chén rượu.

Hiển nhiên, những lời này đã lọt vào tai Tạ Dục.

Đại tỷ hừ lạnh: "Giả vờ đạo mạo."

Ta bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Chẳng lẽ—

Nàng ta chính là lý do ta và Tạ Dục hòa ly?

05

Suy đoán của ta càng được khẳng định khi Tạ Dục chặn đường ta và đại tỷ.

Hắn nói: "Trần An Châu, nàng không làm khó Thẩm Khanh Tri đấy chứ?"

"Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến nàng ấy..."

Ta còn chưa kịp lên tiếng, đại tỷ đã kéo ta ra sau lưng.

Diễn xuất của tỷ ấy vô cùng tinh tế, không chê vào đâu được.

Chỉ thấy trên mặt tỷ ấy lộ ra ba phần nghi hoặc, ba phần phẫn nộ, ba phần che chở, và một phần sợ hãi.

"Tạ công tử, sao ngài có thể tùy tiện gọi thẳng khuê danh của muội muội ta như vậy?"

"Muội ấy chưa xuất giá, nếu vì thế mà danh tiếng bị ảnh hưởng thì phải làm sao?"

Tạ Dục sững người.

Hắn tới quá vội, lúc này mới nhận ra đây không phải là kiếp trước.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 3



Ánh mắt hắn lướt trên mặt ta mấy vòng, như muốn tìm kiếm điều gì, nhưng chỉ thấy một biểu cảm duy nhất của ta—

"Người này phát điên cái gì thế?"

"Mong Tạ công tử tự trọng!"

Nói xong, đại tỷ liền kéo ta đi.

Tạ Dục theo bản năng đưa tay định kéo ống tay áo ta.

Ta lập tức nhảy ra xa ba trượng, trốn sang phía bên kia của đại tỷ, co ro như một chú gà con nấp sau gà mái mẹ.

Mặt Tạ Dục cứng đờ.

"Nàng ghét ta chạm vào nàng đến thế sao?"

Ta kiên quyết gật đầu, không chút do dự.

Sắc mặt Tạ Dục trầm xuống:

"Vậy bảy năm nay, cùng ta chung chăn gối, quả thực đã làm khó nàng rồi."

Vừa dứt lời—

"Chát!"

Đại tỷ giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn.

Nàng giận đến mức không kiềm được:

"Nực cười!"

"Tạ công tử, nếu ngài còn tiếp tục làm hỏng thanh danh của muội muội ta, ta nhất định sẽ tố cáo lên quan phủ!"

Tạ Dục bị đánh nghiêng đầu qua một bên.

Có lẽ đại tỷ đã dùng mười phần sức lực, chẳng hề nể nang.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, ta và đại tỷ đã tranh thủ chạy xa rồi.

*

Sau lần đó, có vẻ như Tạ Dục đã tin rằng ta không hề trọng sinh.

Hắn nhờ người mang lễ vật đến nhà xin lỗi, nói rằng hôm đó uống rượu vào nên hồ đồ.

Lễ vật là một chiếc vòng ngọc quý giá ngàn vàng.

Không hổ là thiếu chủ nhà họ Tạ.

Tạ Dục đúng là hào phóng.

Nhưng đại tỷ lại phun một câu: "Xui xẻo!"

"Kiếp trước, muội sinh cho hắn ba đứa con, hắn còn chưa từng tặng muội thứ gì."

"Hắn nói muội là nữ chủ nhân nhà họ Tạ, muốn gì có người lo liệu, không cần hắn phải tặng."

"Vậy mà quay đầu liền cung phụng cho biểu muội không thiếu thứ gì!"

"Giờ lại còn làm bộ làm tịch!"

Thế là ta đem vòng ngọc đi cầm, đổi thành bạc.

Như vậy thì chẳng còn xui xẻo nữa.

*

Vài ngày sau, Tạ Dục lại sai người đến hẹn gặp ta, nói muốn đích thân xin lỗi.

Đương nhiên ta không đồng ý.

Đại tỷ thay ta đáp: "Lễ vật của Tạ công tử chúng ta đã nhận, không cần xin lỗi nữa, chuyện này coi như bỏ qua đi."

Nhưng Tạ Dục vẫn không bỏ cuộc.

Có lẽ hắn muốn xác nhận ta rốt cuộc có trọng sinh hay không.

Lần thứ ba hắn đến, đại tỷ dứt khoát không cho vào cửa.

Cách một cánh cửa, hắn lên tiếng:

"Nhị tiểu thư Trần gia, Tạ mỗ thực lòng xin lỗi, có thể cho ta cơ hội gặp mặt không..."

Đại tỷ cất cao giọng:

"Tạ công tử, muội muội ta đã có người trong lòng, không muốn gặp ngài."

"Ngài cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy."

Giọng Tạ Dục đột nhiên im bặt.

Đại tỷ sợ hắn không tin, bồi thêm một câu:

"Vị kia đã chọn ngày đến cầu thân rồi, Tạ công tử mau mau rời đi thôi."

Bên ngoài cánh cửa, bầu không khí im lặng kéo dài rất lâu.

06

Tạ Dục trước khi rời đi đã nói:

"Không cần viện cớ như vậy, nếu Trần nhị cô nương không muốn gặp thì thôi."

"Ta nợ nàng, sau này nếu có chuyện gì cần ta giúp, ta nhất định sẽ dốc hết sức."

Cái "nợ" này đương nhiên không phải chỉ hai câu vô lễ mấy ngày trước.

Mà là bảy năm của kiếp trước.

Sau hôm đó, Tạ Dục không còn xuất hiện nữa.

Nhưng đại tỷ vẫn không yên tâm.

Nàng kéo mẫu thân cùng nhau đi chọn ý trung nhân cho ta.

*

Cùng lúc đó, trà lâu bắt đầu râm ran lời đồn về Tạ Dục và Thẩm Khanh Tri.

Thẩm Khanh Tri bị lưu manh quấy rối, đúng lúc Tạ Dục đi ngang qua, ra tay cứu giúp.

Thẩm Khanh Tri cảm động đến rơi lệ, làm thơ tặng hắn.

Tạ Dục thương tiếc mỹ nhân, mấy ngày sau hai người thường xuyên sánh đôi dự tiệc.

Mà ta, liên tiếp gặp gỡ mấy vị công tử, nhưng chẳng ai lọt mắt xanh.

Đại tỷ không từ bỏ, hỏi ta rốt cuộc không hài lòng chỗ nào.

Ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy bọn họ không quan trọng bằng một khoanh giò heo kho.

Có lẽ là không có duyên mắt.

Đại tỷ suy nghĩ mấy ngày, rồi phái người đến Giang Nam tìm một nam tử họ Ngụy.

Nàng nói, Ngụy Nam Đình phải mấy năm sau mới đến Thượng Kinh ứng thí, thi đỗ bảng vàng.

Kiếp trước, sau khi ta hòa ly rồi sống một mình, hắn vừa khéo sống ngay bên cạnh, thường xuyên quan tâm giúp đỡ ta.

Nàng còn nói, khi đó nàng đã theo chồng rời kinh, không rõ giữa ta và Ngụy Nam Đình đã xảy ra chuyện gì.

"Tuy nhà hắn có phần kém cỏi, nhưng nếu muội thật lòng thích, tỷ nhất định sẽ giúp."

Ta đáp lại với vẻ không mấy hứng thú.

Nghe có vẻ là một thư sinh nghèo.

Nhưng đến khi người thật sự được đưa đến trước mặt ta—

Ta há hốc mồm vì kinh ngạc.

*

Nơi hẹn gặp là một đình hóng mát giữa hồ.

Người tới cao chín thước, mặc áo ngắn, đôi tay lộ ra những bắp thịt rắn chắc, lưng hổ eo ong, thân hình cao lớn vạm vỡ.

Khuôn mặt hắn ngăm đen, nhưng khi cười lộ ra hàm răng trắng bóng lấp lánh.

Đại tỷ thấy ta ngây ra, liền bổ sung một câu:

"Võ trạng nguyên."
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 4



Nói xong liền ung dung bỏ đi, để lại ta đứng đó ngẩn người.

Không khí trở nên có phần bối rối.

Một lúc lâu sau.

Ngụy Nam Đình nhìn đĩa bánh trống trơn, ngập ngừng mở miệng:

"Trần... Trần nhị cô nương, cô ăn giỏi thật... thật lợi hại."

Lần đầu tiên có người khen ta như vậy.

Ta ngại ngùng cười đáp:

"Cảm ơn huynh, ta cũng thấy thế."

Ta định với tay lấy một miếng bánh, nhưng bắt hụt, đành xấu hổ rụt tay lại.

Ta nhấp chút trà, đưa tay chạm vào vòng ngọc, rồi chạm vào trâm cài tóc.

Bỗng nhiên—

Một viên trân châu từ trâm ta rơi xuống.

Ta còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Nam Đình đã lập tức nhảy xuống hồ.

"Tõm!"

Tiếng nước văng lên mạnh như đá tảng rơi xuống.

Nước b.ắ.n lên ướt cả mặt ta.

A hoàn hoảng hốt chạy đi tìm người, còn ta quỳ xuống bờ hồ, lo lắng gọi "Ngụy Nam Đình!"

Không lâu sau—

Một bàn tay rắn rỏi vươn lên từ mặt nước, bám chặt vào bờ.

"Ào——"

Ngụy Nam Đình như một con cá đen nhảy vọt lên, suýt nữa thì đụng vào mặt ta.

Áo ngắn của hắn đã ướt đẫm, nước chảy từ chiếc cằm sắc bén xuống, lướt qua cơ n.g.ự.c vạm vỡ và cơ bụng rắn chắc, phập phồng theo nhịp thở.

Không hiểu sao lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Ta vội nói:

"Không tìm được cũng không sao, ta còn nhiều trâm lắm..."

Ngụy Nam Đình cười rạng rỡ như một chú chó săn muốn được khen thưởng.

Hắn mở tay ra, trên lòng bàn tay là viên trân châu nhỏ.

"Trả lại cho cô."

Trong đầu ta như có một con heo quay nổ tung.

Ta đờ đẫn nhìn hắn.

Hắn trông có vẻ... có vẻ... hấp dẫn hơn cả giò heo kho.

Thời gian như ngưng đọng.

A hoàn đứng từ xa quan sát, không ai dám tiến lên quấy rầy.

Chính vào khoảnh khắc ấy—

Tạ Dục xuất hiện.

07 【Tạ Dục: Cơn mưa rơi trên lá chuối, giấc mộng bừng tỉnh】

Sấm sét gầm vang.

Tạ Dục choàng tỉnh.

Hắn ôm lấy ngực, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên.

Hắn vừa mơ thấy kiếp trước—

Hắn đề nghị hòa ly.

Trần An Châu không níu kéo.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

*

Ngày thứ hai sau khi hòa ly.

Hắn như thường lệ đến vấn an Tạ mẫu.

Tạ mẫu không tiếp hắn.

Bà vẫn còn giận.

Bà rất thích Trần An Châu làm con dâu.

Nhưng nếu con trai đã quyết định, chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu, không còn đường xoay chuyển.

Thẩm Khanh Tri gọi hắn đến, dịu dàng hơn hẳn ngày thường, má ửng đỏ, trang điểm tinh tế, ánh mắt đưa tình.

Tạ Dục trong lòng hơi d.a.o động, nhưng công vụ bận rộn, hắn không nán lại lâu.

*

Hắn và Thẩm Khanh Tri trong sạch.

Khi đề nghị hòa ly, hắn đã nói rõ với Trần An Châu.

Hắn và nàng ta chỉ là tri kỷ, bằng hữu, tuyệt đối không phải quan hệ bất chính.

Đại tỷ của Trần An Châu, Trần Tĩnh Hàm, đã gửi thư mắng xối xả cả hắn lẫn Thẩm Khanh Tri.

Khi gia nhân đưa thư đến, hắn mở ra xem—

Từng câu từng chữ đều là chửi rủa thậm tệ, bút lực mạnh mẽ, cắm sâu tận xương tủy.

Không giống chút nào với một người ốm yếu quanh năm có thể viết ra.

*

Tháng thứ hai sau khi hòa ly.

Trần An Châu vẫn không xuất hiện.

Tạ Dục đã quen với cuộc sống này.

Chỉ có một lần, khi thay y phục, hắn vô thức gọi:

"Trần An Châu."

Tất nhiên không có ai đáp lại.

Gia nhân cũng không dám lên tiếng.

*

Năm thứ hai sau khi hòa ly.

Tạ Dục đột nhiên lại nhớ đến Trần An Châu.

Đây đã là lần thứ năm trong tháng này.

Không nhiều.

Nhưng tháng này mới chỉ trôi qua hai ngày.

Trên bàn cơm, toàn là món thanh đạm.

Hợp với khẩu vị của hắn, không giống Trần An Châu thích ăn thịt cá.

Không chỉ khẩu vị, mà mọi thứ giữa hắn và nàng đều khác nhau.

Hoàn toàn không phải cùng một loại người.

Hắn nhíu mày hỏi:

"Sao không có giò heo kho?"

Không có món đó, Trần An Châu sẽ không ăn đủ no.

Nói xong, chính hắn cũng sững sờ.

*

Ngay lúc ấy, gia nhân bẩm báo:

"Thẩm tiểu thư cầu kiến."

Tạ Dục vô thức đáp:

"Nàng ta đến làm gì?"

Gia nhân có vẻ ngơ ngác.

Trước đây, mỗi khi tiểu thư biểu cô đến tìm, thiếu gia chưa bao giờ hỏi lý do, đều cho phép vào gặp.

Gia nhân vội nói:

"Tiểu nhân sẽ đi hỏi Thẩm tiểu thư."

Tạ Dục xua tay:

"Không cần hỏi, bảo nàng ta về đi, ta không rảnh."

Dạo gần đây, Thẩm Khanh Tri cứ ba ngày lại đến một lần.

Tất nhiên không phải chuyện gì quan trọng.

Không phải bàn luận thi thư, thì cũng là quan tâm hắn trời lạnh có mặc đủ ấm không.

Hồng tụ thiêm hương, dịu dàng chu đáo.

Nếu muốn tái giá, có lẽ hắn nên chọn một người như vậy.

Chứ không phải như Trần An Châu.

*

Trước khi hòa ly, hắn đã nghĩ vậy.

Bây giờ...

Vẫn nghĩ vậy.

Hắn bước ra ngoài, bỗng nghe ai đó bàn tán ở trà lâu:

"Quả phụ ở phố Đông lại tái giá rồi!"

Tạ Dục khựng lại.

Quả phụ làm sao có thể tái giá?

Hắn chưa từng nghĩ đến việc Trần An Châu sẽ lấy chồng khác.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 5



Đêm hôm ấy.

Hắn không nhịn được, sai người đi hỏi thăm tin tức của Trần An Châu.

Người hầu bẩm báo:

"Trần nhị cô nương không còn ở Thượng Kinh nữa."

"Đại tiểu thư Trần gia, người dưỡng bệnh ở Thanh Châu nhiều năm, ba tháng trước đột nhiên qua đời, Trần nhị cô nương đã đến đưa tang."

"Nghe hàng xóm nói, Trần nhị cô nương không có ý định quay lại. Khi rời đi, nàng cũng không đi một mình..."

Tạ Dục bẻ gãy bút lông.

*

Không quay về nữa?

Đêm đó, hắn ngồi trầm tư suốt đêm, mãi đến khi trời sáng.

Hắn nghĩ không thông.

Tại sao Trần An Châu có thể nhẫn tâm đến thế?

Nhẫn tâm đến mức—

Bao nhiêu năm rồi, không thèm nhìn hắn một lần.

Nhẫn tâm đến mức—

Ba đứa con cũng bỏ lại.

Cứ thế, theo người khác mà đi.

Dù nàng có căm hận hắn thế nào, nàng cũng là mẹ của bọn trẻ, không nên lạnh lùng đến vậy.

*

Một giấc mộng dài.

May mắn thay, chỉ là kiếp trước trong mơ.

Hắn sẽ không lặp lại sai lầm.

Cũng không muốn để Trần An Châu phải ghét bỏ hắn nữa.

Hắn không tin nàng không phải người trọng sinh.

Nếu không phải, tại sao lại luôn tránh né hắn?

Tất nhiên, hắn cũng cố tình tránh né.

Có tình cảm từ kiếp trước, dù không thể làm phu thê, cũng có thể làm bằng hữu.

Hoặc là, tri kỷ.

*

Nghĩ đến đây, khóe môi hắn khẽ cong lên.

Trần An Châu và hai chữ "tri kỷ" dường như chẳng liên quan gì nhau.

Nhưng hắn lại có chút hoài niệm—

Cái dáng vẻ nàng vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa chăm chú lắng nghe hắn nói chuyện.

Có lẽ, làm bạn với nàng cũng không tệ.

Nhưng tại sao—

Hắn lại luôn muốn đi tìm nàng?

*

Lá chuối lay động.

Tí tách tí tách.

Mưa rơi suốt cả đêm.

Đến bình minh, hắn quyết định—

Phải tìm Trần An Châu.

08

Mặt ta vẫn chưa hết đỏ bừng.

Khi nhìn thấy Ngụy Nam Đình, trong mắt Tạ Dục lập tức bùng lên lửa giận.

Hắn cắn răng, giọng điệu mang theo chút oán trách:

"Kiếp trước, khi ta đề nghị hòa ly, nàng không hề do dự. Có phải trong lòng nàng đã sớm có người khác?"

Đôi mắt Tạ Dục đỏ hoe, cứ như hắn vừa chịu tổn thương sâu sắc.

Nhưng đại tỷ đã nói với ta—

Kẻ thay lòng đổi dạ chính là hắn.

Tạ Dục cưới ta, vốn dĩ không phải vì tình yêu.

Hắn ghét ta không biết cầm kỳ thi họa, không thể cùng hắn ngâm thơ đối câu.

Hai năm đầu thành thân, mỗi lần hành phòng, hắn đều mang bộ mặt như ra chiến trường, trông vô cùng khó chịu.

Về sau, có lẽ là quen dần, hoặc cũng có thể bắt đầu hưởng thụ.

Hắn cùng ta sinh ba đứa con trai.

*

Ngược lại, Thẩm Khanh Tri không giống ta.

Nàng ta như thể được sinh ra để làm thê tử của hắn, mọi thứ đều hợp ý hắn.

Theo lời đại tỷ, kiếp trước ta đã yêu Tạ Dục đến mê muội.

Lần đầu tiên bắt gặp hắn và Thẩm Khanh Tri uống rượu dưới trăng, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng Tạ Dục không hề giải thích.

Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba… vô số lần.

Khi thì ở rừng mai ngoại thành, khi thì tại thi xã… nói chung, toàn là những nơi tao nhã.

Bọn họ tâm đầu ý hợp, mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười nhìn nhau.

*

Có lẽ, họ vẫn chưa đi quá giới hạn.

Vì vậy, khi Tạ Dục đề nghị hòa ly, hắn mới có thể ngẩng cao đầu, đường đường chính chính.

Hắn nói, hắn chưa từng phản bội ta.

Thẩm Khanh Tri cũng không làm điều gì có lỗi với ta.

Hai người họ trong sạch.

Chỉ là, hắn đã nhận ra chân tâm của mình, hắn không yêu ta.

Ba đứa con trai của ta cũng nói, Thẩm di mẫu giống một phu nhân thế gia hơn ta, còn ta thật sự quá mức mất mặt.

Vậy nên, ta ký vào thư hòa ly.

Hôm ta rời khỏi Tạ gia, không một ai tiễn đưa.

*

Nghe xong, ta sửng sốt vô cùng.

Ta không thể tin nổi kiếp trước mình lại yêu Tạ Dục.

Lẽ nào…

Tình yêu là do ngủ mà ra?

Vậy thì kiếp này, có đánh chếc ta cũng không ngủ với hắn!

*

Hiện tại.

Tạ Dục còn muốn nói gì đó, nhưng ta lập tức kéo Ngụy Nam Đình chạy đi.

Đại tỷ đã dặn, ta và Tạ Dục chỉ được tiếp xúc khi có nàng ở đó.

Nàng không có mặt, ta đương nhiên không thể để ý đến Tạ Dục.

Ngụy Nam Đình trông cao lớn vạm vỡ, nhưng lại rất ngoan ngoãn, chẳng hỏi han gì.

Chạy một hồi, hắn bỗng nhấc bổng ta lên vai.

Ta chỉ tay về hướng nào, hắn liền chạy về hướng đó.

Ta tiện thể ngoảnh đầu nhìn Tạ Dục một cái.

Hắn đứng lẻ loi tại chỗ, trông như một con ch.ó bị chủ bỏ rơi.

*

Trở về Trần phủ.

Đại tỷ hỏi Ngụy Nam Đình:

"Ngươi thấy A Châu nhà ta thế nào?"

Ngụy Nam Đình mặt đỏ bừng, trông vừa quê mùa vừa tuấn tú.

Hắn bối rối đáp:

"Nhị cô nương rất… rất tốt!"

Đại tỷ gật đầu hài lòng, sau đó tỉ mỉ tra xét hắn.

Xác nhận rằng:

Cha mẹ đã mất.

Gia thế trong sạch.

Không có hôn ước từ nhỏ.

Không có thanh mai trúc mã.

Không có biểu tỷ, biểu muội.

Không có bạch nguyệt quang.

Ta đứng đơ người.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 6



Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, đại tỷ nói với Ngụy Nam Đình:

"Sau này, ta sẽ dùng tiền tiêu vặt của A Châu để tài trợ cho ngươi.

Sau khi ngươi thi đỗ bảng vàng, phải gấp trăm gấp ngàn lần mà hồi báo nàng."

"Còn dùng bạc để trả hay dùng thứ khác, đó là chuyện của hai người."

*

Nói xong, nàng bảo gia nhân mang lên một tờ khế ước.

Ta còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Nam Đình đã lập tức ký tên điểm chỉ.

*

Sau khi hắn rời đi, ta mới rụt rè mở miệng:

"A tỷ, muội chưa có… thích hắn mà?"

Đại tỷ cười lạnh:

"Vừa rồi hắn đến, muội còn quên cả ăn bánh khoai môn thịt kho, còn gì mà chưa thích?"

Ta vò khăn tay, lí nhí nói:

"Muội chỉ thấy hắn vừa to vừa khỏe, da ngoài giòn rụm, nhìn rất ngon miệng…"

*

Khoan đã.

Chẳng lẽ…

Đây chính là cảm giác thích một người sao?

Thế trong mắt Ngụy Nam Đình, ta có giống một chiếc bánh bao tr.ắng n.õn mềm xốp không?

Đại tỷ nhìn ta bằng ánh mắt khó tả, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.

09

Ta vốn tưởng Tạ Dục trông thì cao ngạo thanh tao, nếu ta không để ý đến hắn, hẳn là hắn sẽ tự động rút lui.

Không ngờ, hắn lại dai như đỉa đói.

*

Sau khi trọng sinh, đại tỷ vô cùng bận rộn.

Nhưng nàng không còn dành tâm sức vào nữ công, quản sổ sách hay cầm kỳ thi họa nữa.

Nàng nói, đời người chỉ có mấy chục năm, học mấy thứ này chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh.

Nàng tích trữ lương thực, cứu giúp trẻ nhỏ, còn tài trợ thương đoàn ra ngoài tìm kiếm các loại dược liệu quý hiếm.

Ban đầu, phụ thân có chút dị nghị, nhưng sau một đêm trò chuyện với mẫu thân và đại tỷ, ông không còn can thiệp vào chuyện của nàng nữa.

*

Về hôn sự của đại tỷ—

Kiếp trước, nàng gả cho công tử nhà họ Vương.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, về sau người đó thăng lên tam phẩm đại quan.

Đời này, Vương gia lại đến cầu thân.

*

Ta trốn sau bình phong, len lén nhìn một chút.

Vị tiền tỷ phu này tuấn lãng bất phàm, đoan chính nho nhã.

Thế nhưng, không hiểu vì sao, đại tỷ lần này lại không muốn gả.

Phụ thân uyển chuyển từ chối, lấy cớ muốn giữ đại tỷ ở bên thêm hai năm nữa.

Vương công tử nghe vậy, lộ ra chút kinh ngạc.

Dù kiếp trước, đại tỷ có yêu thích Tạ Dục, nhưng nàng vẫn biết không nên bỏ hết trứng vào cùng một giỏ.

Tạ Dục cao vời như vầng trăng trên trời, phần lớn là với không tới.

Thế nên, Vương công tử chính là lựa chọn hàng đầu của đại tỷ.

Nhưng Vương công tử cũng không phải chỉ tiếp xúc mỗi đại tỷ.

Hắn rời đi với ánh mắt không cam lòng.

Hôm sau, hắn hẹn đại tỷ ra gặp mặt.

Đại tỷ đốt luôn bức thư, sai hạ nhân đi truyền lời:

"Nói với Vương công tử, ta không rảnh gặp hắn. Người thông minh như hắn, tự nhiên sẽ hiểu ý ta."

*

Ta tò mò hỏi:

"A tỷ, có phải kiếp trước hắn đã làm gì có lỗi với tỷ không?"

Không ngờ, đại tỷ lắc đầu.

"Hắn không làm gì có lỗi với ta cả."

"Hắn đã cho ta danh phận chính thê. Đến năm năm sau khi ta vô sinh, mới thu nạp thiếp thất, hơn nữa còn không sủng thiếp diệt thê. Chỉ là…"

Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười đầy trào phúng.

"Chỉ là về sau, khi ta ngã bệnh, hắn không hề do dự đưa ta đến Thanh Châu dưỡng bệnh. Cũng chẳng chậm trễ gì mà lập tức cưới bình thê."

"Hắn quả thật không có lỗi với ta."

"Hắn chỉ là… từng bước đi đều tính toán sao cho có lợi nhất cho bản thân mà thôi."

"Từ xưa đến nay, nam nhân đều như vậy."

"Dường như bọn họ trời sinh đã biết, đến thời điểm nào thì nên đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình."

Ta không nghĩ nhiều như đại tỷ, chỉ nghe lọt một câu quan trọng—

Nàng đã từng ngã bệnh.

*

Mẹ ruột ta sinh khó mà qua đời, từ khi chào đời, ta được ghi danh dưới danh nghĩa mẫu thân.

Nghe nói, mẹ ruột ta từng là thanh mai trúc mã của phụ thân.

Có người thích bàn ra tán vào, bảo rằng mẫu thân chắc chắn sẽ nuôi hỏng ta.

Nhưng nếu được nằm mà hưởng cả đời, đó chẳng phải là cầu còn không được hay sao?

Dù ta có chăm chỉ, cố gắng thế nào, thì cùng lắm cũng chỉ từ Trương Trần thị biến thành Lý Trần thị, Tạ Trần thị, trở thành người cống hiến rồi bị hái quả mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, đại tỷ vẫn luôn bảo vệ ta, ta không có hoài bão lớn, vậy nên đã sớm thấy đủ đầy.

Ta ôm chầm lấy đại tỷ mà gào khóc.

"Oa——!!"

Đại tỷ cốc đầu ta:

"Khóc cái gì mà khóc? Căn bệnh này cũng đâu phải không chữa được!"

Ta sụt sịt hỏi lại:

"Có khi nào tỷ không biết muội có gả cho Ngụy Nam Đình hay không… là vì tỷ chếc sớm không?"

Đại tỷ không ngờ ta thông minh như vậy, lập tức cứng họng.

Cuối cùng, nàng chịu thua, nghiêm túc bảo rằng kiếp này nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, không để bản thân mắc bệnh nữa.

Ta vừa xì mũi vừa dụi đầu vào tay áo nàng, dùng ánh mắt đầy ấm ức nhìn nàng.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 7



Nàng dỗ dành ta thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đưa ta đến tửu lâu lớn nhất Thượng Kinh.

Cơm no rượu say xong, nàng lại kéo ta đi chọn trang sức.

Ta cài lên tóc một cây trâm hoa mẫu đơn, nở nụ cười thỏa mãn.

"Tỷ xem, muội có đẹp không?"

*

Vừa xoay người lại, ta liền nhìn thấy Tạ Dục.

10

Ánh mắt của Tạ Dục dừng trên mặt ta.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, đầu đội ngọc quan, tóc đen được chải chuốt gọn gàng không một sợi rối.

So với hai lần gặp trước, hắn trông còn tinh tế tuấn mỹ hơn.

*

Sau khoảnh khắc mất hồn, trong mắt hắn bỗng hiện lên vẻ vui mừng và đắc ý.

"Trần An Châu, dù nàng có cố gắng đến đâu… đời này ta cũng sẽ không cưới nàng…"

Hắn còn chưa nói hết, ta đã hất vai đẩy hắn sang một bên.

"Ngươi chắn đường rồi."

Tạ Dục bị ta xô lệch sang một bên, nhưng không hề tức giận.

Hắn nhìn ta vẻ bất đắc dĩ, như thể cho rằng ta đang giận dỗi vì bị hắn làm mất mặt.

Đại tỷ kéo ta về bên cạnh, lạnh lùng liếc nhìn Tạ Dục.

"Tạ công tử, chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước."

Nói xong, nàng không muốn đôi co, trực tiếp kéo ta rời đi.

*

Thế nhưng, khi nhìn bộ dạng của Tạ Dục, không hiểu sao trong lòng ta bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa.

Hắn dựa vào đâu mà có thể trọng sinh cùng đại tỷ của ta?

Ta càng nghĩ càng thấy cay cú.

*

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Dục—

Ta vung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

Tạ Dục ngã nhào ra sau, trông hệt như một con bướm trắng bị gió quật ngã.

Tay hắn đè lên một chiếc chén trà bị vỡ, tức khắc m.á.u tươi trào ra.

Thế nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, chỉ trợn tròn mắt nhìn ta, không thể tin nổi.

"Trần An Châu, ngươi… sao có thể đánh ta…"

Câu trả lời của ta là một cú đ.ấ.m tiếp theo.

Cảm xúc vừa được đại tỷ xoa dịu giờ lại bùng lên như lửa cháy trong lò hơi.

Tại sao đại tỷ của ta lại phải bạc mệnh qua đời?

Còn hắn thì sao? Có phải hắn đã sống sung sướng đến bảy tám mươi tuổi cùng ba miếng thịt xá xíu của hắn không?

*

Từ nhỏ đến lớn, ta ăn khỏe, hoạt động nhiều, tuyệt đối không phải béo giả.

Ta cưỡi lên người Tạ Dục, đ.ấ.m từng cú nặng trịch.

Rất nhanh chóng, hắn không còn cơ hội để nói chuyện nữa.

Hạ nhân nhà họ Tạ vốn định nhào vào cứu người, nhưng đều bị đại tỷ và đám nha hoàn cản lại.

Rất lâu sau đó, đại tỷ mới đến kéo ta dậy.

"Được rồi, được rồi, Tạ công tử cũng không phải cố ý."

Ta thuận thế đứng dậy, quay lưng rời đi.

Sau lưng, Tạ Dục cố gắng lê giọng gọi tên ta.

Gương mặt hắn sưng tím, tóc tai rối bù, nhìn thảm thương đến đáng thương.

Nhưng phải thừa nhận rằng, hắn có một gương mặt rất đẹp, ngay cả khi bị đánh thành ra thế này, vẫn có một nét thú vị đặc biệt.

Tiếc là ta không thích kiểu khô khan gầy guộc như vậy.

"Trần An Châu, ngươi căm ghét ta như vậy… có phải vì ngươi vẫn còn yêu ta không? Có phải là vì yêu mà sinh hận…?"

Ta quay đầu đá hắn một cú.

"Ta với ngươi không quen!"

Tạ Dục chớp mắt một cái, lại nở nụ cười.

Ánh mắt hắn nhìn ta như thể đã nhìn thấu sự cứng miệng của ta.

Đại tỷ khoanh tay, lạnh nhạt đánh giá hắn, rồi khẽ cong môi cười.

Nàng hỏi:

"Tạ công tử, ngươi có nhận được bức thư ta gửi từ Thanh Châu không?"

Tạ Dục sững sờ, sau đó đột nhiên mở to mắt.

Hắn vốn thông minh, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy.

Người trọng sinh là đại tỷ của ta, không phải ta.

Đến lúc này, hắn mới xác nhận—

Ta không phải "Tạ Trần thị" đã cùng hắn chung sống bảy năm.

Ta cũng không phải "Trần An Châu" đã sinh cho hắn ba đứa con.

Ta và hắn, căn bản chỉ là hai người xa lạ.

Sự quấy rầy của hắn, đối với ta mà nói, chỉ có một chữ—phiền.

*

Sau khi ta cùng đại tỷ rời đi, Tạ Dục vẫn ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất.

Nhìn bộ dạng hắn lúc này, thật chẳng khác nào một kẻ mất hồn.

11

Đêm hôm đó.

Ta mơ thấy một giấc mộng thật kỳ quái.

Trong mơ—

Ta xuất giá.

Chiếc kiệu nhỏ lắc lư chòng chành, đưa ta thẳng đến nhà họ Tạ.

Tạ gia công tử phong nhã như lan, tiền đồ vô lượng.

Mọi nữ nhi trong kinh thành đều hâm mộ ta.

Ngay cả đại tỷ cũng nói rằng, ta gả vào nhà tốt.

*

Thế nhưng, ta không có cảm giác vui mừng, chỉ thấy phiền phức.

Nhưng nếu không gả, chẳng những bôi nhọ thanh danh nhà họ Trần, ảnh hưởng đến hôn sự của đại tỷ, mà còn khiến mẫu thân bị gièm pha.

Thôi vậy.

Cứ gả đi.

*

Đêm tân hôn.

Công tử đệ nhất mỹ nam kinh thành đứng trước mặt ta.

Trước đây ta chưa từng nhìn kỹ hắn, bây giờ mới thấy, quả thực là tuấn tú tuyệt trần.

Chỉ là… có chút gầy yếu trắng nhợt quá.

Giống như ức gà luộc, khô khốc, xác xơ.

Chắc chắn không ngon lành gì.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 8



Tạ Dục đưa mắt lạnh nhạt nhìn ta, giọng nói cũng thờ ơ vô cảm:

"Hôn sự này vốn không phải ý nguyện của ta. Sau này, ta sẽ cho ngươi danh phận Tạ phu nhân, nhưng đừng vọng tưởng điều gì khác."

*

Thần kinh.

Không phải ý nguyện của ngươi thì sao không nói rõ với mẹ ngươi ngay từ đầu?

Ta đảo mắt, xoay người ngủ luôn.

Tạ Dục sững sờ một lúc, rồi cũng bước lên giường, nằm ngủ bên cạnh ta.

Nhưng đang ngủ, tay hắn lại lần mò đến eo ta.

"Ngươi cần sớm sinh con nối dõi cho Tạ gia."

Trước đó còn nói không thích ta.

Vừa quay đầu đã muốn cùng ta sinh con?

Đại tỷ hay nói ta không đủ thông minh.

Quả thật ta không hiểu nổi cách suy nghĩ của Tạ Dục.

Thôi vậy, dù sao cũng phải sinh.

Ta trở mình, mạnh mẽ đè hắn xuống giường.

*

Về sau—

Chỉ có thể nói… thực sự nhạt nhẽo vô vị.

Xương cốt hắn cứ cấn vào ta.

Quả nhiên y như ức gà, khô khốc khó ăn.

Khi ta ép hắn phối hợp, Tạ Dục đỏ bừng mặt, trông như muốn mắng ta không biết liêm sỉ.

Nhưng trên chiếc giường này, không biết liêm sỉ đâu chỉ có một mình ta.

Hắn nổi giận, lạnh nhạt với ta suốt nửa năm.

May mà Tạ mẫu đúng là có mắt nhìn.

Ta rất dễ sinh nở.

Một lần liền dính thai.

Quan hệ giữa ta và Tạ Dục chỉ còn lại sự tôn trọng khách sáo.

Hắn dù lạnh lùng, nhưng cũng không làm khó ta.

Cuộc sống của ta vẫn ổn thỏa.

Nhưng người ngoài không nghĩ vậy.

Họ cho rằng mới thành thân đã mất đi sự sủng ái của trượng phu, ta nhất định phải đau khổ lắm.

*

Bước ngoặt đến vào một ngày, ta đi ngang một tửu lâu, vô tình giải vây cho hắn khi hắn bị ép uống rượu.

Mà hắn lại lấy thân báo đáp ta.

Ta: "……"

Rồi ta lại mang thai đứa thứ hai.

Điểm khác biệt là—

Lần này hắn đối xử với ta rất dịu dàng, hoàn toàn giống một người cha đúng nghĩa.

Nhưng hắn cũng giống như rất nhiều người cha khác—

Có một tri kỷ hồng nhan.

Tạ Dục và Thẩm Khanh Tri liên tục hẹn hò dưới mí mắt ta—

Cùng nhau ngâm thơ đối ẩm, cười nói vui vẻ.

Ta không quan tâm.

Lần đầu vô tình bắt gặp, ta còn cảm thấy hơi ngại ngùng.

Lỡ làm phiền đến nhã hứng của bọn họ.

Ta nhanh chóng rời đi, nhưng Tạ Dục hình như hiểu lầm, tưởng rằng ta đang ghen.

"Ngươi là chủ mẫu Tạ gia, nên có lòng bao dung với người khác." Hắn đầy chính nghĩa mà nói.

"Ta và Khanh Tri trong sạch, ngươi không nên làm nàng mất mặt."

Hắn thay ta xin lỗi Thẩm Khanh Tri, còn gửi tặng nàng ta vô số lễ vật đáng giá ngàn vàng.

Tạ mẫu biết chuyện, liền mắng Tạ Dục một trận.

Ngay sau đó, Tạ Dục lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.

*

Nửa đêm, hắn xông vào phòng ta, dằn vặt ta một trận.

Ta suy nghĩ mãi không thông.

Thưởng ta thì cũng là chuyện này.

Trừng phạt ta thì cũng là chuyện này.

Chẳng lẽ đây là cây gậy răng sói bọc vàng sao?

*

Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn.

Tạ Dục vừa bám người vừa phiền phức, tâm tình lúc nóng lúc lạnh.

Ba đứa trẻ cũng y hệt hắn.

Chúng ý thức rất rõ thân phận của cha mình, cố gắng học theo cha, cũng ra sức tranh thủ sự sủng ái của cha chúng.

Có lúc ta muốn dạy dỗ chúng, nhưng luôn bị Tạ Dục và Tạ mẫu cắt ngang.

Thôi vậy.

Dù sao chúng cũng mang họ Tạ.

Không có ta, vẫn có người dạy chúng.

Ta vốn nghĩ rằng cuộc sống này sẽ kéo dài đến lúc ta về chầu trời.

Nhưng không ngờ—

Khi Thẩm Khanh Tri và Tạ Dục ngày càng thân thiết, mọi thứ đột nhiên thay đổi.

Tạ Dục dường như đã hạ quyết tâm, muốn tống khứ ta - người vợ mà ngay từ đầu hắn đã không thích.

Tốt quá rồi.

Ta giống như một tù nhân bị giam ba mươi năm, đột nhiên được đại xá thiên hạ, trả tự do.

*

Ngày ra khỏi nhà họ Tạ, ta liền ăn sạch ba mươi chiếc giò heo kho tàu.

Người bàn bên trố mắt há hốc nhìn ta.

Lúc này, một người bước đến, mỉm cười nói:

"Cô nương còn nhớ ta không?"

"Năm đó ta lên kinh ứng thí suýt chếc đói, cô đã cho ta một chiếc giò heo."



Ta ngủ một giấc đến tận giữa trưa.

Sau khi tỉnh dậy, ta ngẫm nghĩ lại cẩn thận tất cả những gì xảy ra trong giấc mộng.

Ừm.

Tạ Dục thực sự đáng ghét.

Mà Vi Ngụy Đình… thực sự ngon miệng.

12

Ngụy Nam Đình thực sự rất có chí tiến thủ.

Hắn đỗ võ trạng nguyên sớm hơn tận hai năm.

Hôm hắn bảng nhãn đề danh, tránh được cảnh bị vây đánh, cưỡng ép đón rể dưới bảng vàng, hắn chạy ngay đến nhà ta.

Phụ thân sớm đã có chuẩn bị.

Ông liếc mắt về phía tấm bình phong, nơi ta đang trốn sau, chậm rãi nói:

"Chuyện này, cũng phải xem ý của An Châu nhà ta đã."

Ta thẹn thùng nhìn phụ thân, gật đầu lia lịa.

Đại tỷ lập tức kéo ta từ sau tấm bình phong ra ngoài.

Ngụy Nam Đình nhìn thấy ta, tai đỏ cả lên.

Chúng ta—

Một người đen đỏ, một người trắng đỏ, nhìn cũng rất xứng đôi.
 
Hắn Tưởng Ta Trùng Sinh - Chu Chu Du Du
Chương 9



Tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa.

Lúc chia tay, ta lén lút kéo tay hắn.

Nóng quá.

Giống như chân gấu mới vớt từ trong nồi ra vậy.

Ta không nhịn được, lại len lén sờ thử m.ô.n.g hắn.

Căng tròn quá.

Còn vểnh hơn cả m.ô.n.g gà nữa.

*

Nụ cười gian tà trên mặt ta còn chưa kịp thu lại, thì vô tình chạm phải ánh mắt một người.

Tạ Dục trợn tròn mắt nhìn ta.

Hắn dường như vừa mới chạy tới đây, ngọc quan lệch lạc, tóc tai tán loạn, thở hổn hển.

Hắn mắt trừng to, giận dữ chất vấn:

"Trần An Châu, ngươi đang làm cái gì!"

Ta còn chưa lên tiếng.

Ngụy Nam Đình đã bình tĩnh mở miệng trước:

"Lại có phải sờ ngươi đâu, đừng xen vào chuyện người khác."

Nói xong, hắn cầm lấy tay ta, đặt lại lên m.ô.n.g mình.

Thật quá táo bạo…

Mặt ta đỏ bừng.

Môi Tạ Dục run rẩy, cả người lảo đảo như sắp ngã.

"Trần An Châu, chẳng lẽ ngươi thực sự thay lòng đổi dạ…"

"Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"

*

Ta không để ý đến Tạ Dục, chỉ bình thản tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa, sau đó đóng sầm cánh cổng lớn ngay trước mặt Tạ Dục.

Khóa chặt khuôn mặt mất hồn mất vía kia lại bên ngoài.

*

Đêm hôm đó.

Tạ Dục thế mà dám trèo tường vào nhà ta.

Đường đường là công tử nhà họ Tạ, luôn xem trọng thể diện nhất, thế mà cũng có ngày phải trèo tường?

*

Ánh trăng cao vời vợi.

Gió đêm thoảng mát rượi.

Người đứng dưới dõi mắt nhìn ta không rời.

Hắn cất giọng khàn khàn:

"Lẽ ra ta nên nhận ra từ sớm."

"Trần An Châu, nàng không nhớ ta nữa, cho nên mới có thể bấy lâu nay không tìm ta."

"Nàng không nhớ ta nữa, nên mới có thể dùng nam nhân khác để chọc tức ta, mới có thể ra tay với ta nặng như vậy."

Ta nghe mà choáng váng cả đầu óc.

Cái đùi gà đang ăn dở cũng quên cả gặm.

Trong chăn ta vẫn còn giấu móng giò kho tàu.

Vừa nãy nghe tiếng bước chân, ta còn tưởng là đại tỷ đến bắt ta vì tội ăn khuya.

Tạ Dục tiếp tục nói:

"Cũng tốt."

"Nếu nàng có ký ức đời trước, chắc chắn sẽ hận ta.

Chi bằng bắt đầu lại từ đầu."

"Bây giờ, tất cả vẫn còn kịp."

*

Công tử nhà họ Tạ, người vốn cao ngạo kiêu căng, đôi mắt vậy mà lại đỏ hoe.

Hắn nhìn ta, trong mắt đầy chờ mong, như thể đang vui mừng, đang xúc động không thôi.

"Kiếp này, chúng ta làm lại từ đầu."

"Ta có thể cưới nàng thêm một lần nữa."

"Lần này, chúng ta sẽ không bao giờ hòa ly."

Ta ngẩn người một lát, sau đó nói:

"Ờ, nhưng ta đâu có định lấy ngươi."

Tạ Dục sững sờ tại chỗ.

Ta chân thành bổ sung thêm:

"Ta thực sự không thích ngươi."

13

Đôi mắt của Tạ Dục bỗng chốc mất đi ánh sáng.

Hắn mím chặt môi, sắc mặt hơi tái nhợt.

Chỉ vài bước, hắn đã tóm lấy cổ tay ta, lắc đầu nói:

"Ta không tin."

"Kiếp trước, nàng yêu ta sâu đậm, cùng ta phu thê hòa thuận, còn sinh ba đứa con."

Ta gãi đầu, hỏi:

"Thế tại sao cuối cùng lại hòa ly?"

Tạ Dục nghẹn giọng, trong mắt lóe lên vẻ hối hận:

"Là ta quá hiển nhiên."

"Cứ nghĩ rằng, thê tử phải học rộng tài cao thì phu thê mới hòa hợp."

"Nhưng lại không hiểu rằng, nữ tử vô tài mới là đức, một nữ nhân chăm lo bếp núc, luôn ở bên phu quân, mới là đạo phu thê thực sự."

*

Ta cũng đâu có suốt ngày ở bên hắn.

Là hắn cứ chạy đi tìm ta thôi.

Nhưng lời này, ta không nỡ nói ra, sợ hắn bật khóc ngay tại chỗ.

Tạ Dục cau mày, hỏi:

"Có phải nàng nghe tỷ tỷ nói gì đó về ta không?"

Ta lắc đầu, không muốn dây dưa với hắn nữa, lập tức cất cao giọng:

"Có ai không! Bắt lưu manh!"

Tạ Dục lập tức trừng to mắt.

Gia đinh trong phủ nhanh chóng kéo đến.

Đường đường là công tử nhà họ Tạ, sống trong nhung lụa, làm sao chạy thoát khỏi đám gia đinh cao to lực lưỡng này.

*

Cuối cùng, hắn bị đ.è xuống đất một cách vô cùng thảm hại.

Nhà họ Tạ liên tục sai người mang lễ vật đến tạ lỗi.

Tất cả đều lọt vào tay đại tỷ, nàng nói là giữ giúp ta trước.

"Nếu sau này thành sính lễ của muội, thì Ngụy Nam Đình cũng có phần."

"Hắn mà không ra gì, thì coi như uổng phí."

Ta nghe mà như lọt vào sương mù, theo thói quen ngoan ngoãn gật đầu.

Đại tỷ thở dài:

"Muội có tính cách như vậy, đúng là nên tìm một người suy nghĩ sâu xa hơn."

"Ngoại trừ Tạ Dục."

Ta nói:

"Ngụy Nam Đình cũng không phải người suy nghĩ quá nhiều."

Đại tỷ khẽ cười, không phản bác.

*

Sau đó, ta không còn gặp lại Tạ Dục nữa.

Nghe nói, hắn bị Tạ phu nhân phạt đóng cửa sám hối.

Nhưng có một người khác, lại bất ngờ tìm đến ta—

Thẩm Khanh Tri.

Nàng vẫn là dáng vẻ kiều mỵ kiên cường ấy, khuôn mặt trái xoan nhỏ hơn ta tận hai vòng.

"Trần nhị cô nương, ta đến tìm cô, chỉ muốn nói vài câu."

Ta đồng ý.

Dù sao đại tỷ cũng chỉ dặn không được để ý đến Tạ Dục, chứ không nói gì về Thẩm Khanh Tri.

Nàng hài lòng, dẫn ta vào một trà quán.
 
Back
Top Bottom