Tâm Linh Hầm ngục tím

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
327465722-256-k673784.jpg

Hầm Ngục Tím
Tác giả: Lu_khach_lang_thang
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà mới của tôi vậy?

Những giấc mơ này là sao?

Cô ta là ai?

Có ai không?

Làm ơn cứu tôi với...​
 
Hầm Ngục Tím
Toà lâu đài trong mơ


Tôi rùng mình tỉnh dậy, thở dốc nhìn nội thất quen thuộc trong phòng, muốn cử động nhưng không thể, tựa như đang có xiềng xích trói chặt tứ chi tôi, khiến tôi chẳng thể làm gì khác mà cứ nhìn chằm chằm trần lên trần nhà hồi lâu, sau khi chắc chắn mình đã rời khỏi giấc mộng, tôi lại đè nén trái tim đang bị sự sợ hãi, lo lắng và một cảm xúc không biết tên bao hàm lấy.

Tôi đã mơ giấc mơ kỳ lạ này từ năm tôi lên 7, đến nay cũng đã hơn 11 năm, giấc mơ luôn trùng lặp vào ngày trăng rằm hàng tháng.

Chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ đó?

Tôi không nhớ rõ nữa vì mỗi khi thức dậy mọi thứ trong mơ đều trở nên mơ hồ tựa như ảo ảnh lại sống động giống như đã thực sự trải qua, thứ còn đọng lại trong tôi chẳng qua chỉ là tiếng gào thét chứa đầy sự tuyệt vọng của rất nhiều người cùng với tiếng cười điên dại đến khản đặc của một người phụ nữ và âm thanh sắc nhọn của tiếng xích sắt va đập vào nhau.

Thứ âm thanh kỳ lạ đó luôn văng vẳng trong trí tôi khiến tôi mỗi lần nhớ lại đều không tự giác xoa xoa hai cánh tay.

"Cốc cốc"- bỗng có tiếng gõ cửa kéo tôi về thực tại.

Tôi quay đầu thì thấy em trai mình đang đứng ở cửa, một tay không rời một quyển sách dày cộm, một tay nâng mắt kính ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại cúi đầu vào quyển sách, lạnh nhạt nói: -Dậy rồi thì thay quần áo xong xuống nhà đi, mọi người còn chờ mỗi chị thôi đó.

Nói xong cũng không đợi tôi kịp phản ứng đã xoay người xuống nhà tựa như việc nói với tôi thêm một câu sẽ lãng phí khối thời gian của nó vậy.

Tôi cũng chỉ đành ngao ngán thở dài có lẽ bởi đã quá quen với điều đó, bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

Từ khi giấc mơ đó xuất hiện sao?

Lần đầu tôi nhìn thấy em mình thay đổi, dần trở nên lạnh nhạt rồi lặng lẽ tự tách biệt hoàn toàn với mọi thứ xung quanh đáng lẽ tôi nên hoảng hốt cùng với lo lắng giống như bố mẹ nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn có ảo giác rằng "em tôi vốn nên là vậy".

Tôi chưa từng tự hỏi lý do cũng không cần biết câu trả lời nên chẳng buồn quan tâm sự đổi thay kỳ lạ đó.

Tôi cũng không thất thần quá lâu, vội vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Hôm nay gia đình tôi chuyển đến một ngôi nhà mới… không không, phải nói là một tòa lâu đài cổ khổng lồ kỳ lạ.

Tòa lâu đài cổ nằm biệt lập ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố gần nửa ngày đường.

Trên tường nơi đây là những mảng rêu xanh bám chặt và dây leo của hoa tường vi đang độ nở rộ tạo thêm vẻ cổ quái và rùng rợn nhưng lại chẳng đủ để che đi vẻ xa hoa và hào nhoáng vốn có của nơi đây.

Cũng không biết người buôn đã nói gì khi thuyết phục bố mẹ tôi mua lại nơi này, cũng chẳng biết bố mẹ tôi đã làm cách nào mà thuyết phục họ bán lại với cái giá còn "rẻ như cho" kia.

Vào bên trong tôi không thể không choáng váng trước sự xa xỉ, hào hoa và phung phí của từng nội thất được bố trí ở đây: bàn ghế được làm từ gỗ sồi quý hiếm, sàn nhà lát gạch hoa mạ vàng, đèn chùm lưu ly được thiết kế riêng bởi nhà thiết kế hoàng gia...

Mà cũng phải thôi, tôi nghe nói tòa lâu đài này là món quà sinh nhật mà một công tước đã tiêu gần như là cả gia tài của mình để tặng cho cô con gái duy nhất.

Nhưng, cũng vì thế mà tôi càng thêm tò mò, vì sao người bán nơi này lại sẵn sàng bán nó với mức giá thấp như vậy và tại sao người đó cứ luôn nhấn mạnh một việc: -Đừng thay đổi vị trí của bất kỳ món nội thất bên trong căn nhà và không được đi lung tung vào đêm trăng rằm.

Chúng tôi có hỏi lý do nhưng người đó lại bắt đầu lảng tránh sang một vấn đề khác vì hắn không muốn tiết lộ hay cả hắn cũng chẳng rõ lý do?

Đè nén lại cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, như mọi khi, tôi lại tự an ủi: -"Không sao đâu, chỉ là mình vẫn chưa quen với mọi thứ ở đây thôi, mọi truyện sẽ khác.

Đúng vậy, NHẤT ĐỊNH sẽ khác".

Có lẽ mà vì vậy tôi bỗng chốc xem nhẹ đi cái ánh nhìn trầm ngâm, đang suy tư điều gì đó của em trai mình.

-Rei, Yui còn đứng đó làm gì vậy?

Mau xách hành lý vào nhà đi.

-Vâng ạ - Tôi đáp -Yui, đi nào.

Nói rồi tôi toan chạy vào nhà, nhưng khi cảm thấy em mình dường như vẫn đứng ngoài cửa, tôi không khỏi tò mò quay đầu lại: -Yui?

Sao vậy?

Chỉ thấy Yui bình tĩnh đứng ở giữa sân, đôi mắt hổ phách dường như sáng rực lên, em dường như đang thông qua tôi nhìn đến một ai đó, rồi em lại tiếp tục hướng ánh mắt đến sâu bên trong tòa lâu đài kỳ lạ rồi nở với tôi một nụ cười kỳ quái: -Rei, đến đây sống thì đừng chết trước tôi đấy.

-Yui?

Em đang nói gì vậy?

Tôi nghe thấy giọng mình run lên như đang cố đánh vần từng chữ, máu trong cơ thể tôi dường như bị rút sạch, cơn gió rét buốt mùa đông tháng 10 như tát vào mặt tôi những cú đánh đau điếng.

Trong lòng tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ lạ lùng mà mười mấy năm nay tôi đã cố tình phất lờ đi nó: - "Đây không phải Yui, em trai mình."
 
Hầm Ngục Tím
Nữ quỷ trong mơ


Đêm hôm ấy, nằm trên chiếc giường xa hoa của một nơi xa lạ, tôi cứ nghĩ mình sẽ cảm thấy hồi hộp và mới lạ rồi mất ngủ nhưng không ngờ khi vừa đặt lưng lên tấm đệm mềm mại ấy tôi lại bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần này, tôi đã có thể thấy một đoạn ngắn của giấc mơ.

Trong mơ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang cúi đầu, hai tay và hai chân cô bị những sợi xích sắt dài không thấy nơi cố định cột chặt, mái tóc đen dài để xõa xuống mặt đất, che đi một nửa khuôn mặt, cô gái đó mặc một chiếc váy loli tím đen từ những thế kỷ trước.

Cảm giác quen thuộc thôi thúc tôi đến gần và chạm vào cô ấy, tôi muốn hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì không thì cô ấy bất chợt ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp tựa như một con búp bê nhật.

Nhưng tất cả đều không thể sánh với đôi mắt tím của cô.

Đôi mắt ấy sạch sẽ và thuần khiết, đẹp tựa như mắt của thiên sứ trên thiên đàng khiến tôi không tự chủ đến gần cô ấy hơn một chút.

Càng đến gần, tôi càng thấy rõ ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy khiến tôi si mê muốn lại gần hơn nữa, cũng khiến tôi quên mất sắc tím của đôi mắt.

Màu sắc đại diện cho ác quỷ và bóng đêm vô hạn.

Con quỷ ấy thôi miên tôi, khiến tôi vô thức bước vào cạm bẫy mà nó đã giăng ra, đến khi tôi kịp phản ứng thì những sợi xích sắt tựa như những con rắn, nghe theo sai bảo mà không ngừng quấn chặt lấy tôi tiếng xích sắt cùng với tiếng cười điên dại mà quen thuộc kia khiến tôi không khỏi hoảng sợ, tôi muốn kêu cứu nhưng những sợi xích ấy dần di chuyển lên cổ tôi, siết chặt.

Tôi sợ hãi muốn vùng vẫy khỏi nó nhưng chỉ khiến những sợi xích siết chặt hơn, sau đó, tôi lại không ngừng tự cổ vũ bản thân: "Dậy đi, dậy đi, làm ơn, mày mau dậy đi!"

-Lại muốn bỏ ta lại sao?

Đừng nha, ở lại với ta đi!

Lúc đó vì quá hoảng loạn mà tôi không hề nhận ra giọng nói điên loạn của cô hình như còn chứa đựng sự bi thương vô hạn.

Cơ thể tôi bị siết chặt, khiến tôi không có cách nào thở được, ý thức của tôi đang dần mất đi, tôi có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình hình như đang giảm xuống.

Tôi vẫn không ngừng dãy dụa cầu xin: "Cứu tôi với, ai đó làm ơn cứu tôi với…" nhưng tôi lại chẳng thể cất thành tiếng vì cổ họng tôi cảm thấy khô rát đầy đau đớn.

Tôi cảm thấy sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ, muốn thoát khỏi nó nhưng càng cố giãy giụa tôi lại cảm thấy cơ thể mình càng đắm chìm trong bóng đêm vô tận.

"Mệt quá!

Mình buồn ngủ quá, hay là cứ ngủ một giấc nhỉ, chỉ một giấc thôi, chắc không sao đâu."

Cơ thể tôi dần thả lỏng, theo quán tính mà chuẩn bị ngã vào lòng người kia.

"Ào" bỗng một cốc nước lạnh đổ ụp vào mặt tôi khiến tôi không kịp phòng bị mà ho sặc sụa.

Nhưng nhờ vậy mà có thể trở về hiện thực.

Tôi thở dốc, tham lam hít vào từng ngụm khí, cơ thể tôi trở đau nhức, căng cứng vì sợ hãi, tim tôi đập loạn trong lồng ngực, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng ngưng tụ thành các giọt nước chảy xuống gối.Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cốc đặt mạnh xuống bàn cùng giọng nói lạnh tanh của em mình: -Chậc, ngu xuẩn.

Rồi sau đó là một khoảng không tĩnh lặng, đến khi tôi bình tĩnh lại thì em tôi đã rời đi từ lúc nào rồi.

Nếu không phải có chiếc cốc thủy tinh rỗng vẫn còn nằm im trên tủ đầu giường kia thì tôi đã thực hoài nghi bản thân có phải lại gặp ảo giác hay không.

Rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa mà sửa soạn rồi xuống dưới nhà.

Mùi hương bánh mới nướng, hương mứt dâu thơm tỏa khắp phòng ăn.

Tiếng "xèo xèo" đều đặn của mấy miếng thịt xông khói dưới bếp.

Không khí ấm áp mà yên bình làm sao.

Tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống: -Rei dậy rồi à?

Tối qua ngủ ngon không con?-Bố tôi hỏi -Vâng, cũng được ạ!

Vừa đặt lưng xuống giường là con ngủ luôn, con cũng khá là bất ngờ đó!

-Vậy à, vậy thì tốt quá!

Xem ra lựa chọn mua lại nơi này đúng là quyết định đúng đắn nhỉ.

-V…

Ngay khi tôi chuẩn bị trả lời thì em tôi- người ngồi phía đối diện tôi ngắt lời: -Thế còn cơn ác mộng?

Không phải tối qua chị vừa mơ thấy sao?

-Ác mộng?

Lại là cơn ác mộng đó hả?

-Dạ, dạ không, thực ra lần này có chút khác biệt nhưng nhờ có Yui mà mọi thứ đã không sao rồi ạ!

Xin bố đừng lo lắng quá…

-Vậy lần tới nếu không có em thì sao?

Lúc ấy chị sẽ thế nào?

-Chị… chị có thể sao được chứ, dù sao nó cũng chỉ xuất hiện một hai ngày gì đấy của tháng thôi, hơn nữa chị cũng quen rồi, đừng bận tâm làm gì!

-Chị, có lẽ chị quên mất rồi!

Nhưng hôm qua không phải trăng rằm mà là ngày hôm kia… người đó đã xuất hiện trong giấc mơ của chị hai ngày liên tiếp.

Không khí bỗng trở nên trầm xuống.

Giấc mơ của tôi vốn sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu chỉ là một cơn ác mộng bình thường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.

Nó luôn lặp đi lặp lại một cách đều đặn vào một ngày cố định mỗi tháng, lặp lại một giấc mơ giang dở đầy khó hiểu.

Thậm chí, trong hơn 11 năm qua, giấc mơ này đã suýt giết chết tôi rất nhiều lần, may mà những lần đó đều có người bên cạnh giúp tôi tỉnh lại.

Chuyện này lặp lại nhiều đến mức tôi đã không còn quan tâm tại sao và vì sao mình lại như vậy, mà sự thực là tôi vốn không để tâm, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, cuộc sống của tôi là hiện thực này mà.

-Chắc có lẽ do chị vẫn còn lạ nhà nên mới vậy thôi!

Hơn nữa giấc mơ lần này cũng có chút khác biệt mà!

-Ồ, vậy sao.- Em tôi lên giọng, ẩn chứa trong đó là sự nghi ngờ, chế giễu cùng một chút… khinh bỉ?

-Thôi không nói về cái này nữa!-Tôi vội vàng quay sang bố, đánh lảng sang chuyện khác- Bố, hôm nay con có thể mời bạn đến đây chơi không?

-À, được chứ, con muốn mời ai?

Ngay khi bố tôi vừa dứt lời thì bỗng có tiếng đập bàn vang lên cùng tiếng ghế bị kéo ra: -Con ăn xong rồi, về phòng đây!

Nói rồi, nó không quan tâm bất cứ thứ gì nữa mà đi một lèo lên phòng, đóng cửa một cái "Rầm" như thể đánh nát mọi âm thanh đang vang về phía mình vậy.

Chắc hẳn nó phải tức giận lắm vì tôi luôn cố tình lảng tránh vấn đề liên quan đến tính mạng của mình mà.
 
Hầm Ngục Tím
Bữa tiệc ngủ (phần 1)


Buổi đêm nhanh chóng ập đến.

8 người bạn của tôi bao gồm: Anna, Mina, Sam, Jessy, Alanie, Bianka, Rika, Lisa cũng xuất hiện.

Chúng tôi bắt đầu bữa tiệc ngủ vốn đã được lên kế hoạch trước đó, chơi các loại trò chơi, rồi lảm nhảm về bọn con trai:-Jessy, cậu với bạn trai thứ 31 thế nào rồi?

-Sam tò mò hỏi-Cũng chả có gì đặc biệt cả, gã vẫn luôn lảm nhảm về mấy cái hứa hẹn kết hôn gì gì đó, tớ đang định đá hắn đây.

Phiền chết đi được.-Chậc chậc, sao không thử nghĩ tiến xa với gã đi?

Ai cũng thấy các cậu là một cặp khá đẹp đó.

-Mina nóiJessy nghe vậy liền làm động tác nôn mửa để lộ ra chiếc lưỡi xỏ đầy khuyên.

Câu trả lời rất rõ cho quan điểm cô không muốn tiến thêm với gã một chút nào.

Trái ngược với cô là Lisa vẫn đang đắm chìm trong chuyện tình bong bóng của cô với mối tình đầu.

Cô đang không chú ý đến mọi thứ xung quanh mà chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại rồi ngồi cười tủm tỉm một mình.Bianka khẽ liếc mắt qua rồi lập tức trợn trắng mắt rồi bày ra động tác hôn gió lãng mạn sau đó lại ôm lấy hai cánh tay uốn éo, môi cứ chu ra hướng về phía chúng tôi khiến ai nấy đều sởn da gà hết một lượt...Gần 11 giờ đêm, chúng tôi bắt đầu thi kể chuyện ma.

Anna ngay lập tức xung phong mở đầu.

Chiếc đèn pin lập tức được đưa đến trước mặt cô để cô rọi vào mặt mình, sau vài giây lấy tinh thần, giọng nói truyền cảm đầy ma mị của cô dần được cất lên:-Lần trước tớ đến nhà ông ngoại chơi, tình cờ nhặt được một quyển sách trông đã mục nát.

Vì tò mò nên tớ đã mở ra xem, bên trong là những ký tự chữ cái kỳ lạ mà không giống của bất cứ nơi đâu.

Sau đó tớ mới chạy vào nhà hỏi ông nội dung trong cuốn sách.

Ông tớ nhìn thấy cũng khó hiểu lất mở ra xem nhưng cũng không hiểu nó viết cái gì.

Trong lúc tớ với ông đang cố gắng nghiên cứu để tìm ra câu trả lời thì BỖNG....-Bỗng?- Mấy đứa chúng tôi lập tức tập trung vào câu chuyện-Bỗng Rei rủ tớ đến mở tiệc ngủ, nghĩ các cậu sẽ biết nên mang cho các cậu xem.Nói rồi cậu ta thản nhiên lôi cuốn sách trong câu chuyện của mình ra rồi hớn hở khoe:-Nhìn xem nhìn xem, khó hiểu lắm đúng không?-?- Cả bọn chúng tôi ngây ngốc tự hỏi- "Đây rốt cuộc là thể loại chuyện ma gì vậy?"

-Này, Anna, cậu có thể nghiêm túc chút không hả?

-Mina nổi đóa.Anna ngây thơ nghiêng đầu bán moe khiến Mina cũng phải bó tay.

Rồi chúng tôi truyền tay nhau thử nghiên cứu cuốn sách trong tay của Anna một chút rồi cũng nhanh chóng từ bỏ vì không hiểu nó viết gì.

Khi cuốn sách đến tay tôi, một luồng khí lạnh kỳ lạ chạy dọc theo sống lưng khiến tôi không khỏi rùng mình:-Cậu sao vậy Rei?-Hả?

Không, tớ hơi thất thần chút thôi.Rồi tôi nhanh chóng cúi đầu vào sách thử tìm hiểu.

Giống như họ, tôi không hiểu trong sách đang viết cái gì, lật dở từng trang để tìm kiếm hy vọng nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Ngay lúc tôi định trả lại cuốn sách cho Anna thì có một dòng chữ nhỏ đập vào mắt mình.

Tôi không xác định chỉ vào dòng chữ nhỏ ngang nhiên chiếm trọn một dòng nhỏ đó:-Hình như chữ này là "Estella"?-Cậu có thể đọc được hả Rei?Tôi lắc đầu:-Không phải, chỉ là cảm giác thế thôi.Tôi đưa cuốn sách cho Anna rồi nhìn cô dần dần chìm trong trạng thái buồn rười rượi.

Những người khác cũng chẳng buồn quan tâm vì đã quen như vậy rồi.

Chúng tôi định quay lại cuộc thi kể chuyện ma thì Alanie bất chợt lên tiếng: -Này, kể chuyện ma chả có gì đáng sợ cả, hay chúng ta chơi cái gì kích thích hơn đi?

-Hả, chơi cái gì được?

Cậu lại nghĩ ra được cái gì à?

Nói rồi nó thần bí lấy ra một bảng cầu cơ, giơ ra trước mặt bọn tôi: -Ta đa!- Nó vừa trải bảng cầu cơ ra phòng vừa bình tĩnh nói- Tớ tò mò trong lâu đài này cất giấu cái gì mà người bán vội vàng bán cho nhà Rei như vậy.

Chắc chắn có ẩn tình -Haha, không thể nào đâu, cậu mê đọc truyện kinh dị quá rồi ảo tưởng đấy à?

Alanie mím môi, ủy khuất nhìn tôi chằm chằm -Haha, con nhỏ này…- Mina trêu chọc bẹo má nó- Chủ nhà đang ở đây, nói thế để nó dọn đi à?

-Rei, cậu nói gì đi chứ?

-Rồi rồi, dù sao chơi cũng không mất gì, với lại vui mà!

-Haha, Rei đã nói thế rồi còn không buông ra?

-Rei, cậu lại chiều nó quá!

Tôi chỉ cười chứ không nói gì, chắc có lẽ tính tôi xưa nay luôn vậy, không muốn làm phật ý ai bao giờ nên thường hay bị bắt nạt đủ thứ.

Ngay lúc bọn tôi vừa đặt tay vào bàn trò chơi, chuẩn bị bắt đầu thì trước cửa phòng tôi vang lên âm thanh của tiếng gõ cửa.

"Cộc cộc".

-"Sẽ không thực sự xui xẻo đến mức chưa bắt đầu đã có quỷ ám thật chứ?"

-Bọn tôi nghĩ Tay nắm cửa bắt đầu xoay như có ai tác động, cánh cửa dần mở ra.

Chúng tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào khe hở đó như thể điều đó sẽ giúp chúng tôi bớt sợ hãi.

Rồi sau đó, cánh cửa hoàn toàn mở ra, để lộ khuôn mặt lạnh băng đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, giọng nói lạnh nhạt không có phép tắc vang lên nhưng lại cho tôi sự an toàn, cảm giác nhẹ nhõm.

-Muộn rồi sao mấy người còn chưa ngủ mà đang làm cái trò gì vậy?

Sau khi nhìn ra đó là em tôi, tôi còn loáng thoáng nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ai đó nhưng tôi không để tâm mà vội vàng nói với em mình: -Yui, tý nữa bọn chị mới ngủ, sao em lại sang đây?

-Mấy chị ồn ào quá khiến tôi mất ngủ nên sang đây xem.

Khó ngủ thì cũng đừng làm phiền người khác chứ.

-À, chơi xong cái này là bọn chị đi ngủ liền, không còn sớm nữa, em cứ đi ngủ trước đi.

Sau khi tôi dứt lời thì đáp lại tôi là một khoảng không tĩnh lặng.

Tôi muốn hỏi xem có còn chuyện gì khác không thì vô tình nhìn thấy ánh mắt của thằng bé cứ nhìn chằm chằm vào bảng cầu cơ mà chúng tôi vừa trải ra nên câu hỏi đến miệng của tôi đã đổi thành: -Em có muốn cùng tham gia không?

Sau khi nói ra miệng, lòng tôi tràn đầy sự bối rối vì em tôi vô cùng chán ghét tham gia những hoạt động thế này, tôi muốn mở miệng sửa lại thì thấy Yui cứ ngang nhiên đi vào phòng rồi ngồi ngay cạnh tôi khiến tôi rất bất ngờ.

Sau đó, giọng nói nhàn nhạt ấy lại vang lên lần nữa: -Bắt đầu đi!- Sự bối rối và ngượng ngùng bao trùm toàn bộ căn phòng- Sao đây?

Không chơi nữa?

-A...à…

ừm bắt đầu đi!
 
Hầm Ngục Tím
Bữa tiệc ngủ (Phần 2)


Chúng tôi cùng đặt tay lên miếng gỗ, di chuyển đến chữ bắt đầu, rồi sau đó lại di chuyển miếng gỗ để giao tiếp với thứ đang tồn tại trong lâu đài: [ -Bạn tên là gì?] Chúng tôi đợi một lúc nhưng không thấy miếng gỗ di chuyển thì bắt đầu cười đùa, trêu chọc nhau.

Tôi nhìn thoáng qua em tôi thì thấy vẻ mặt em tôi vô cùng nghiêm túc không xem đây là một trò đùa.

Sau đó, chúng tôi lại hỏi lại: [ -Xin chào, bạn tên là gì?] Lần này, miếng gỗ đã có động tĩnh, di chuyển đến từng con chữ tạo thành câu trả lời: [ -Estella] Lúc nhận được câu trả lời chúng tôi có chút sửng sốt nhưng sau đó lại cười đùa cảm thán ai nghĩ ra cái tên hay thật.

Tôi lại không tự giác đưa mắt nhìn về phía Yui, nó vẫn nghiêm túc, không cười đùa cũng chẳng mở miệng, nhưng tôi lại để ý thấy ngoại trừ bảng cầu cơ, Yui cứ nhìn chằm chằm vào Anna.

Lúc đó tôi thấy Anna cũng đang cười đùa với Mina nên chỉ đành suy đoán rằng có thể thằng bé nhà tôi đang tương tư con bé đó.

Tôi cười cười định trêu chọc thì thấy nó nhàn nhạt mở miệng: -Tiếp tục đi.

Như một loại mệnh lệnh bắt buộc phải nghe theo.

Chúng tôi không nói gì nữa mà tập trung vào trò chơi hơn nhưng vẫn luôn giữ thái độ cợt nhả với người "đang đáp lại" chúng tôi: [ -Tên đầy đủ?

-Estella von Gaderli -Bao nhiêu tuổi?

-15 tuổi -Lý do chết?

-Giam cầm.] Ngay khi kết thúc câu trả lời, tôi phát hiện tất cả chúng tôi đều đang nhìn nhau: -Cái gì đây?

Là bị giam cầm đến chết sao?

Lý do này cũng thật là…- Jessy lên tiếng -Muốn bịa chuyện hù dọa thì cũng phải chịu khó đầu tư suy nghĩ chút đi chứ.

-Chán chết đi được, còn chẳng bằng mấy câu chuyện ma nhàm nhí của Anna nữa.

-Cậu muốn chết à Rika?

-Anna lườm sang Đương lúc bầu không khí đang dần dịu đi, em tôi lại nhàn nhạt lên tiếng: -Chơi tiếp thôi.

-Chậc, biết rồi, thằng nhóc thối.

[ -Đang bị nhốt ở đâu?

-Tầng hầm -Ở đây có tầng hầm sao?

-Đúng -Nó ở đâu?

-Sau tủ quần áo] Tôi rùng mình nhìn chằm chằm vào chiếc tủ quần áo bằng gỗ sim đang ở ngay trước mặt mình.

Không biết tủ quần áo đó đã ở đây bao nhiêu năm nhưng nó trông vẫn còn rất mới, mới đến không thật.

Phải cố lắm chúng tôi mới không nhìn chằm chằm vào nơi đó mà tiếp tục chơi: [ -Còn điều gì tiếc nuối?] Không biết sao khi nghe đến câu hỏi này tôi lại bất giác cảm thấy bất an.

Tôi nhìn chằm chằm vào miếng gỗ đang dần di chuyển chọn chứ cái. [ -R…e…i] Khi câu trả lời được hiện ra, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, lại bất tri bất giác mà nhìn về phía em tôi thì thấy em tôi vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Anna.

Tôi tự hỏi, liệu việc này có phải do chính Anna bày ra không.

Tôi lại lần nữa dõi mắt nhìn theo…

Lần này tôi nhìn thấy rồi, tôi đã nhìn thấy rõ em tôi đang nhìn cái gì rồi.

Rõ ràng em tôi không phải nhìn Anna mà là nhìn thứ đứng đằng sau cô.

Sao tôi có thể không nhận ra nó chứ, đó là người phụ nữ tôi đã nhìn thấy đêm qua, người phụ nữ mang đôi mắt của quỷ dữ.

Người nọ nhìn tôi chằm chằm, trên miệng dần lộ ra nụ cười quỷ dị tràn đầy máu tươi.

Cô ta chỉ tay về phía tôi, những chiếc xích sắt theo động thái của cô mà vang lên những tiếng leng keng đinh tai nhức óc, cô ta nói với tôi bằng khẩu hình miệng: -...Tìm được rồi.

Sự sợ hãi trong tôi tăng một cách chóng mặt, theo phản xạ tôi bất giác muốn bỏ tay ra khỏi bảng cầu cơ nhưng em tôi nhanh chóng đè chặt tay tôi xuống.

Nhờ vậy tôi bỗng nhớ ra, trong cầu cơ có luật cấm: "Không bao giờ được bỏ tay ra khỏi bàn cầu cơ".

Yui nhanh chóng di chuyển đến từ kết thúc để "tạm biệt" người phụ nữ đó.

Lúc tan biến, người nọ vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm, trên môi vẫn là nụ cười vừa đáng yêu vừa quỷ dị đó như thể muốn nói với tôi: "Chúng ta sẽ còn gặp lại".

Máu trong tôi như hoàn toàn biến mất, cảm giác ngạt thở bao bọc lấy tôi, tôi muốn nói một điều gì đó nhưng thanh âm trong cổ họng tựa như bị tắc nghẽn hoàn toàn.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, suy nghĩ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi hiện tại chỉ là ý muốn phải mau chóng thoát khỏi căn nhà này.

Đúng, tôi phải chuyển nhà.

-Chuyện gì xảy ra vậy?

Mina - Người đã lên tiếng để đánh thức tôi khỏi sự ngột ngạt mà tôi tự tạo ra.

-Các cậu không sao chứ?

Vừa nãy…

-Hửm?

Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?

- Nói rồi cô nhìn xuống bàn cầu cơ vẫn đang đặt giữa căn phòng rồi nhìn tôi một cách nghi hoặc - Không phải chứ, Rei?

Đêm hôm khuya khoắt thế này sao cậu lại chơi cầu cơ?

-...

Hả?

Cậu đang…

-Khuya rồi các cậu còn tám nhảm cái gì đấy?

- Anna cũng theo đó mà dần tỉnh lại, cô còn đưa tay dụi mắt như thể vừa mới ngủ dậy, giọng buồn bực không vui - Thật là, có chuyện gì mai không nói được sao?-Các cậu…

Các cậu không nhớ gì hết sao?

- Tôi nghe thấy giọng mình dần trở nên phát run-Hửm?

Nhớ gì cơ?

- Anna nghiêng đầu nhìn tôi rồi cũng như bất chợt nhìn thấy bàn cầu cơ giữa phòng - …

Rei…

Cậu… cũng thật can đảm đấy…-Rei, cậu cư xử thật kỳ lạ đấy!-Tớ…

Tớ không có…Tôi muốn biện giải nhưng lại không biết phải nói gì, hiện tôi rất muốn khóc, cảm giác tủi thân ùa về.

Nhưng khi nước mắt tôi trực tuôn trào, chẳng lẽ mọi thứ là do tôi ảo tưởng ra?

Nhưng nó rõ ràng rất chân thật mà.

Rồi một giọng nói khác cất lên phá tan cục diện bế tắc của tôi:-Do chị kia nói muốn chơi nên Rei mới bày bàn cầu cơ này ra - Nói rồi chỉ bừa vào một người vẫn chưa tỉnh lại trong nhóm bạn của tôi - Nhưng ai biết vừa mang về cái chị ta lăn ra ngủ mất đâu, Rei không biết có phải chị ta trêu mình hay không nên bày ra trước chờ chị ta tỉnh.

Vậy thôi.Chất giọng đều đều pha lẫn sự lạnh lùng của Yui vang lên mang đến cho mọi người cảm giác tin tưởng tuyệt đối…

Đó là nếu như tôi không biết toàn bộ sự việc.-Thật là, nếu chuyện đã như vậy thì cậu cũng nên giải thích rõ ràng chứ, sao lại muốn bao che cho nó làm gì?

- Nói rồi Mina thẳng chân đạp một phát vào người “kẻ đầu têu” Sam - Còn cái con dở hơi này nữa, nửa đêm đòi chơi cầu cơ.Có lẽ cú đạp khá mạnh nên Sam lẩm bẩm một điều gì đó trong mơ rồi lại tiếp tục say sưa ngủ quên trời đất.

Mà, có lẽ đây là ưu điểm lớn nhất của Sam mỗi khi không có cách nào giải quyết thì cậu ta luôn là người được đội lên đầu những chiếc nồi oan nhất mà bản thân thì không biết gì…

Nhưng sao ngay cả việc này mà Yui cũng biết?

Tôi nghi hoặc nhìn sang Yui thì Yui cũng tình cờ nhìn sang tôi:-Chuyện gì?-À không không…

Em không về ngủ sao?-Biết rồi.Nói rồi Yui bình tĩnh đứng dậy.

Khi nhìn thấy em đứng ở cửa tôi bất chợt không điều khiển được suy nghĩ của mình mà muốn hỏi ra miệng:-Khoan…

Khoan đã…-Còn có chuyện gì sao?

Tôi bối rối nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lời nói vòng một vòng quanh cuống họng, đến khi bật thốt ra lại biến thành lời chúc ngủ ngon:-Ừm, chị cũng vậy.Yui nói rồi đóng cửa rời đi.-Xì, thằng nhóc lạnh lùng.-Rồi rồi mà, dù sao cũng khuya rồi, Mina, Rei chúng ta cũng mau đi ngủ thôi.Tôi gật đầu như một chiếc máy rồi trở về giường.
 
Hầm Ngục Tím
Rei, ngươi là của ta


Tôi cứ ngỡ mình sẽ phải trằn trọc đến sáng vì những chuyện vừa xảy ra.

Nhưng chiếc giường lại tựa như có ma thuật vậy, vừa đặt lưng xuống chiếc đệm nhung mềm mại mắt tôi đã díu lại mất rồi.

Có lẽ vì vậy mà tôi không kịp nhìn thấy cái liếc mắt vô hồn, đầy trống rỗng của AnnaTrong mơ, tôi thấy mình đang mặc một bộ váy trắng lỗi thời của những năm thập niên 80 và đứng trong một khoảng không vô tận, dưới chân tôi là đàn cá vàng đang bơi lội và hình bóng phản chiếu của chính mình trong nước.-Chuyện gì thế này?

- Tôi tự hỏi.-Rei, con yêu, sao con lại đứng đó vậy?

Bỗng từ đằng sau, tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của mẹ.

-Mẹ…Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi vừa quay đầu tôi nhìn thấy ba mẹ, Yui và cả nhóm bạn của tôi thì bỗng chốc sững sờ.

Họ tựa như những con búp bê vô hồn, đôi mắt nhìn về phía tôi với vẻ đờ đẫn vô hồn.

-Tại sao con không lại đây?Nói xong họ cùng nghiêng đầu nhìn tôi như những chiếc máy lập trình có sẵn nhưng lại chỉ có duy nhất con rối mang hình dáng của mẹ tôi là có thể cử động miệng.

Tâm trí tôi chỉ còn đọng lại một ý niệm duy nhất đó là phải chạy, phải mau chóng chạy khỏi đây:-Sao cậu lại sợ hãi như vậy?

Cậu không thích những "thứ" này sao?Sau lưng tôi bỗng vang lên chất giọng thanh thót, trong trẻo, đầy thơ ngây của trẻ nhỏ.

Nhưng tôi lại không thể không để ý đến đôi bàn tay thuôn dài đang theo những tiếng leng keng của sợi dây sắt khẽ lướt trên cổ tôi rồi từ từ bóp chặt lấy cổ tôi nhưng thật kỳ lạ là lần này tôi lại không thấy khó thở đến vậy.

Bỗng, hơi thở xa lạ từ từ xâm nhập vào "lãnh thổ" của tôi mà phả vào sau gáy tôi, giọng nói thánh thót vui vẻ vang lên đi kèm với cái giọng điệu say mê kỳ lạ:-Rei, cậu vẫn thơm thật đấy…

Nhưng mà…

-Những sợi dây xích của cô ta run lên, va đập vào nhau đầy phẫn nộ- Tại sao?

Tại sao mùi hôi thối của đám chuột nhắt đó lại dám ám hết lên người ngươi cơ chứ?Nói rồi những sợi dây xích dường như mất kiểm soát mà xông thẳng về phía hình nộm của gia đình tôi.

Chúng cuốn chặt, hất họ lên không trung rồi xé toạc họ thành từng mảnh nhỏ:-KHÔNGGG!!!- Tôi sợ hãi hét lên.-Rei à, cảnh tượng thật là đẹp, phải không?- Con quỷ tựa đầu vào vai tôi khẽ cất lên tiếng cười quỷ dị.Chiếc đầu bị đứt lìa của Yui cũng cùng lúc lăn đến chỗ tôi, đôi mắt xanh lam vô hồn của em mở lớn nhìn tôi chằm chằm chứa đựng sự ngạc nhiên, bàng hoàng và không thể tin được những điều đang diễn ra.

Tôi muốn ngay lập tức nhắm mắt lại hoặc có thể lay tỉnh bản thân khỏi cơn ác mộng ngay lập tức nhưng không biết ả đã làm gì mà ngay cả khi nhắm mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc đầu của Yui.-Rei, sao lại nhắm mắt lại?

Trò vui mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Nào, ngoan ngoãn mở mắt ra đi nào.-Không, không, tất cả chỉ là mở, tất cả chỉ là mơ mà thôi...

-Tôi không ngừng lẩm bẩm.-Tsk, sao cũng được.

Vậy ngươi cứ ở đấy mà xem ta chơi đi.Nói rồi ả buông tôi ra, tôi dường như nghe thấy tiếng giày cao gót nên trên đất từng tiếng giòn tan.

Tôi khẽ mở mắt thì lại thấy bản thân lại ở trong không gian vô định lúc bắt đầu.Ngay lúc trong tôi dấy lên hy vọng rằng ả đã buông tha cho mình thì bất chợt...:-AAAAAAA....Những sợi dây xích từ đâu trói chặt tứ chi tôi rồi bắt đâu kéo cơ thể tôi sang bốn phía.

Chúng càng lúc càng cuốn chặt, càng lúc càng kéo căng khiến cho tôi có cảm giác như tứ chi muốn đứt rời, cơ thể muốn xé rách ra vậy.Tôi bắt đầu không ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi, tôi nghe thấy giọng mình nức nở cầu xin:-Làm ơn, tha cho tôi, làm ơn...

Hức, đau quá, hức...-Ngươi làm sao vậy?Tiếng giày cao gót lại vang lên, ả ta lại quay về, khuôn mặt trẻ con của ả hiện lên nét tìm tòi ngây thơ của trẻ con.

Nếu như không phải trên tay ả còn đang ôm khư khư cái đầu của Yui, thì cái nét ngây thơ chết người đó có thể lừa đảo hàng trăm nghìn người phải nhất nhất nghe theo ả và bảo vệ ả.Nhưng tôi nào còn tâm trí thưởng thức cái vẻ đẹp ngây ngô của ả?

Cơ thể tôi như bị xé toạc, lục phủ ngũ tạng âm ỉ đau nhức như muốn nổ tung:-Đ...

Đau quá...

L...

Làm ơn... t... tha cho tôi...-Ngươi đau lắm sao?

Nhìn ngươi như vậy ta cũng rất đau lòng.

Nhưng mà, ngươi biết không?

-Ả nâng đôi tay dính đầy máu gạt đi giọt nước mắt sinh lý của tôi, giọng nói trở nên lạnh lùng- Kết cục ngày hôm nay ngươi phải chịu là do ngươi tự chuốc lấy.Cảm giác nhớt nháp trên mặt đi kèm với mùi tanh hôi của rỉ sắt khiến dạ dày tôi quặn đau.Sâu trong đôi mắt màu tím của ả phản chiếu hình bóng ngược của tôi, chật vật, bất kham, tàn tạ không khác gì một kẻ tù tội bị tra tấn mà tôi thường thấy trên phim.

Ngoài ra sâu trong đôi mắt ấy, còn ánh lên vẻ si mê quyến luyến khó hiểu với tôi:-Rei của ta, bây giờ ngươi trông thật là xinh đẹp.

Ta thật muốn đem ngươi giấu đi để ngươi trở lại làm của ta thêm một lần nữa.

Ngươi chịu khó chờ ta thêm mấy ngày nữa, chờ khi ta xử lý hết những vật cản đường ta sẽ đón ngươi đi được không?Nói rồi, ả buông đôi tay vẫn đang giữ cái đầu của Yui, ngay trước khi nó vừa chạm đất, hàng ngàn sợi dây leo không biết từ đâu xuất hiên đâm thủng toàn bộ những gì còn sót lại của chiếc đầu khiến nó trở thành những đống hổ lốn không ra hình ra dạng.

Sau đó, những sợi dây leo lại như có ý thức, hóa thành hàng trăm cây hoa ăn thịt, không ngừng cắn xé, nuốt chửng những miếng thịt vương đầy đất...-Rei, ngươi nên nhớ, ngươi là của ta.Ả khẽ thì thầm vào tai tôi rồi ra lệnh cho những sợi dây xích xé nát cơ thể tôi thành từng mảnh nhỏ.

Trước khi lại lần nữa mất dần ý thức, tôi nghe thấy tiếng cười vui thích của ả vang vọng, rồi dần trở nên nhỏ đi.
 
Back
Top Bottom