Chương 3:Nứt—"Mình có nên ngủ,phải biết cảm nhận lực lượng của mình bây giờ rất yếu,có thể bị một con Undermonster chui từ khe nứt ra giết bất cứ lúc nào."—Thêm nữa,con cá kiếm kia có vẻ chưa chết hẳn.—Chưa chết hẳn?,ngươi nói gì vậyTử Huyền nhìn lưỡi hái,mắt lộ vẻ khó tin.Giọng Lưỡi Hái trong đầu Tử Huyền lại vang lên—Không biết được,con quái nãy nhỡ đâu lại là sản phẩm của một Underlord có năng lực xác sống thì sao?—Không thể nào,xác sống chắc chắn không như vậy.—Tử Huyền thắc mắc—Điều khiển,chi phối?Trên đời vô vàn Underpow,không thể dễ dàng kết luận...thế nhưng cái sự hồi phục này thì rất kì lạ đấy.—Lưỡi Hái đừng nói xui xẻo nữa ,nếu nó có thể hồi sinh,tôi sẽ giết nó,hoàn toàn ngay bây giờNói xong Tử Huyền cầm chắc Lưỡi Hái,chuẩn bị một nguồn lực lượng của Liệt Hỏa Tượng.—Từ từ đã.—Lưỡi Hái,lại gì nữa đây.—Ngươi...không cảm nhận thấy à.Khe nứt...*Xoẹt!!*
Một thanh âm rùng mình,một lực lượng vô cùng dày đặc xuất hiện,từ khe nứt đang đân mở toang—Cái!
Sao nó lại như vậy,lại mở ra rồi.—Tử Huyền, cấp bậc này,...đó là cấp Tinh Anh!—Cấp tinh anh?Chẳng,chẳng lẽ ngày đó đến rồi?—Chết tiệt,dưới kia 100% có chuyện rồi,khe nứt có lẽ bị giống lần của ngươi hồi trước.Nếu muốn sống,chạy đi!—Chạy,chạy trong đêm,vậy còn dân làng thì sao.—Grừ,Aaaaaa
Một con quái vật từ hồ nước chui lên,xé toạc thân thể con cá kiếm hồi nãy.—Kích thước này,đúng là cấp Tinh Anh,nguy hiểm rồi.Ngay khi nhìn thấy con Quái Thú khổng lồ,Tử Huyền liền xách cẳng lên chạy thật nhanh.—Mọi người,chạy đi!!—"Ngươi ngu à,làm vậy con Undermonster kia sẽ nghe thấy ,rất nhanh sẽ chạy về đây"—"Ta không thể bỏ một dân làng,nếu tất cả phải chết,người đầu tiên sẽ là ta"—"Cái!?,ngươi phải nghĩ cho ta nữa chứ tên khốn"Tiếng hét của Tử Huyền vang vọng,làm ngôi làng như tỉnh giấc.—Huyền,cái gì vậy?
—Có gì không ổn à?Những người hàng xóm vội ra ngoài hỏi chuyện—Quái,quái thú,lần này còn khủng khiếp hơn,cháu không đối phó được,mọi người chạy đi,nhanh lên!Tử Huyền thúc giục tất cả hàng xóm,họ cũng hiểu vấn đề,liền đi gọi gia đình mình dậy.Người xe máy,người xe đạp,có cả ô tô,họ vội vã,bởi họ biết,Tử Huyền không bao giờ nói đùa.—Tử Huyền,chú có sao không.—Liên Hoa,cháu...chạy đi.—Cháu,cháu sẽ không chạy đâu.—Bố mẹ cháu họ mà biết sẽ giết chú mất.—Cháu không cần mấy người vô tâm ấy,cháu sẽ chiến đấu với chú.
Con bé vẫn cứng đầu đáp lại—Cháu...cháu còn bé,chưa hiểu chuyện,đi đi.Tử Huyền bế con bé,chạy một mạch đến chỗ ô tô nhà thằng An.—Chị Lâm,chị chăm sóc con bé, tôi phải đi đây.Tử Huyền đặt Liên Hoa lên xe,đóng kín cửa lại.—Chú Tử Huyền, cháu không muốn.—Chị,chị Liên Hoa..Liên Hoa hai dòng lệ rơi,cảm giác uất ức vô cùng.—Tử Huyền chú ấy sẽ lo được thôi,cháu nhìn xem ngôi làng đã bị tàn phá như thế nào,cháu đi theo cũng chỉ là gánh nặng.Liên Hoa sững người,ngụp mặt xuống,phía kia con Undermonster đã phá gần như nửa ngôi làng,số người chết tạm thời chưa rõ,nhưng chắc chắn sẽ nhiều hơn nếu Tử Huyền không nhắc nhở.Xe của nhà thằng An phóng đi,rất nhanh rời khỏi đó—Chú,chú ,cháu muốn..—Liên Hoa,chúng ta ở lại thì làm được gì đâu chứ,sống bao nhiêu...hay bấy nhiêu.—Bố,con lo cho chú ấy quá —An,đừng sợ,sẽ không sao đâu.—Mẹ,chị Liên Hoa,tất cả là do em,nếu em không ra hồ cá thì có lẽ sẽ không có chuyện này.Liên Hoa nép sau xe, nắm chặt tay An, mắt cô bé vẫn đỏ hoe nhưng giọng cố kiên quyết:— An… nếu không có em, chắc chú Huyền… sẽ khổ hơn nhiều.
Mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn rất nhiều…Tử Huyền không nghe hết, anh lao như một mũi tên qua con đường đầy đổ nát, Lưỡi Hãi đoạt sáng trong tay, hơi thở gấp gáp.
Mặt hồ phía trước sôi lên, thủy quái vươn mình , một thân hình ập ra, to bằng ngôi nhà cấp bốn, thân mình dày vảy đen tím, vòi nước cứng như một cái roi, miệng đầy hàm răng như cưa, mắt đỏ rực như than.
Nước bắn tung, những mái nhà gần bờ bị quét bay, cây cối bật gốc.Tử Huyền hít sâu, một tay nắm chặt cán, tay kia triệu hồi Liệt Hỏa Tượng.
Bốn con voi lửa hiện ra, vòng quanh anh như bức bình phòng sống, lửa tỏa mù mịt.— Ra tay đi! — tiếng Lưỡi Hãi lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ anh. — Ngươi do dự mất thời gian quá lâu!— Ta đã cố bỏ… — Tử Huyền gằn giọng, từng bước lao về phía trước. — Nhưng giờ không còn đường lùi!Anh tung chiêu mở đầu: Lưỡi Hãi Thái Ảnh.
Thanh đao vẽ một vệt bạc, cắt vào vảy quái.
Vảy nứt rạn, máu đen phun lên, nhưng quái vật chỉ rít lên, nổi cơn điên dữ.
Nó quay mình, đập đuôi, tạo ra một vòng nước áp lực , mái nhà và chiếc xe đỗ gần đó bị cuốn phăng như giấy.Tử Huyền lùi một bước, cảm lực chao đảo.
Lưỡi Hãi thốt trong đầu anh, giọng vừa mỉa mai vừa thúc ép:— Thấy chưa?
Nếu không có ta, ngươi đã nằm dưới nước rồi.
Hợp lực, đưa hết vào một nhát!— Im đi! — anh trả lời rồi đẩy hết lực: Hỏa Nguyên Nộ nổ tung, lửa bùng lên như một vệt rực giữa màn nước đen.
Liệt Hỏa Tượng xông lên, ngà đâm vào mình quái, tạo ra những vết cháy sâu.
Quái vật rít, thân mình rung chuyển, nhưng chẳng chịu gục.Nó đáp trả bằng vòi nước bắn thẳng , luồng nước như một mũi thương áp lực, đánh xuyên qua Liệt Hỏa Tượng, làm một con bị xé nát, hóa thành tro.
Từng mảnh tro bay, Tử Huyền bị cuốn theo đà, suýt ngã.
Anh đấm xuống trái đất, nín thở, cảm thấy xương sống như bị bóp nghẹt.— Chậm!
Nhắm vào mang sau! — Lưỡi Hãi réo lên, một mệnh lệnh sắc bén. — Đó là tâm mạch phục sinh!Tử Huyền gật vội, tung mình né, rồi lao bổ.
Anh không còn càu nhàu, đổi chiêu liên hoàn: Liệt Hỏa Xung → Hỏa Liên Quyền (bùng nổ) → Lưỡi Hãi Thập Tự.
Mỗi chiêu là một cú dồn, lửa đập vào da vảy, ánh kiếm khứa sâu.
Quái vật rên rỉ, vảy nơi bị chém thủng bung ra, nhưng đúng lúc ấy, từ phần bụng sau mang nó bất ngờ phun ra hàng trăm sợi tơ như gân, bò ra những màng ngăn nhỏ , một cơ chế phục hồi kỳ lạ, giống như kíp sinh học.— Không ổn! — Tử Huyền lầm bầm. — Nó hồi phục nhanh quá!— Đúng.
Đó là… dạng xác sống Underlord.
Không chỉ tái tạo, mà còn bị chi phối.
Cẩn thận! — Lưỡi Hãi cảnh báo.Quái vật lao tới, miệng há rộng, muốn nghiến nát anh.
Tử Huyền né, một cú quật đuôi vung ngang, anh vội nhảy lộn, mảnh gỗ, mảnh mái văng loạn xạ.
Bụng anh bị một mảnh vảy sắc cào rách, đau buốt.
Máu loang trên tay áo.Anh vẫn chưa có đủ đà.
Dù Lưỡi Hãi và Liệt Hỏa Tượng hợp lực, con thủy quái quá mạnh, mỗi lần nó phun nước là một trận cuồng phong, mỗi cú đập đuôi làm mặt đất rung chuyển.
Tử Huyền thấy mình bị dồn ép, phải co người, né từng nhát, từng chiêu.
Người dân đang lùi dần, kêu la hỗn loạn.— Đẩy hết lực! — Lưỡi Hãi thúc. — Ta sẽ mở đường cho ngươi!Tử Huyền méo miệng, máu mặn chảy vào miệng.
Anh hít sâu, dồn toàn bộ Liệt Hỏa Tượng vào một hướng, tạo nên Bách Hợp Trận — hàng trăm voi lửa mini lao như bão, bủa vây quanh quái vật.
Những đốm lửa bắn vào thân, kéo chúi quái vật ngã về phía sau.
Trong khoảnh khắc, anh thấy khe nhỏ ở sau mang hé ra , chính xác là điểm Lưỡi Hãi chỉ.— Giờ! — Lưỡi Hãi thúc như sấm.Anh nhảy lên, gồng mọi sức, tung Hỏa Liên Quyền — Thái Huyết.
Thanh đao chém vào khe đó, lửa bạc hòa lửa đỏ xé qua thịt vảy.
Quái vật kêu thất thanh, một tiếng gầm như muốn xé rách bầu trời.
Vảy nứt, nước bắn tung, mùi khét và tanh trộn lẫn.
Anh cảm lực tuôn mạnh qua tay, tim như muốn nổ.Nhưng thứ quái dị nhất xảy ra: ngay khi Lưỡi Hãi chạm sâu, một luồng phản lực khổng lồ bật ngược từ trong cơ thể quái vật , không phải máu mà là một thứ năng lượng đen tím đậm, giống như phản ứng phòng thủ cực đoan.
Luồng phản lực đó như một chiếc búa vô hình đập thẳng vào ngực anh.— Cái gì… — Tử Huyền kêu lên, cảm giác tê rần khắp người.Anh bị hất tung ra, lướt qua mái nhà, đập mạnh xuống sân, cát đá văng tung.
Toàn thân đau như bị búa đập; Liệt Hỏa Tượng tan thành tro theo từng mảnh.
Lưỡi Hãi văng khỏi tay anh, xoay lơ lửng trên không rồi rơi xuống gần đó, cán chạm đất kêu lóe.
Trong đầu anh, tiếng Lưỡi Hãi vang lên khô lạnh:— Ngươi ngu dại quá.
Ta đã nói…
đừng làm theo cảm xúc!— Ta… không cần lời dạy… — Tử Huyền lảo đảo, cố bò dậy.Quái vật đã lồm cồm tiến tới, vòi nước dựng lên như cột trụ, mắt nó đỏ lờn, miệng mở rộng.
Từng bước chân nặng nề của nó dẫm nát nền nhà, từng tiếng rú đều như muốn nghiền nát tận xương tủy.Tử Huyền cố với lấy Lưỡi Hãi gần đó, tay chạm vào cán nhưng chưa kịp nắm chắc , cơ thể anh run rẩy, mọi lực như cạn kiệt.
Trước mặt, quái thú gập thân, co người như một con báo vồ mục tiêu, năng lượng đen tím tụ ở vòi và hàm nó.— Chết… — tiếng Lưỡi Hãi lạnh lùng trong đầu, tưởng như một mệnh lệnh và một nhận định không thể chối cãi.Tử Huyền muốn hét, muốn gọi tên Liên Hoa, muốn gọi bất cứ ai đến cứu ,nhưng tiếng kêu nghẹn giữa cổ họng, cơ thể anh nhắm tắt.
Quái vật nhảy lên , một hình ảnh chớp nhoáng, thân nó như tảng đá lao xuống, hàm răng mở rộng hướng thẳng vào anh.Trong khoảnh khắc chập choạng, trước khi vật thể đen khổng lồ vồ tới, Tử Huyền chỉ kịp nghĩ một điều lạnh lùng và quyết: anh đã không thể rời bỏ Lưỡi Hãi; anh sẽ không để làng này thành tro than.
Nhưng tiếng bước chân khổng lồ đã quá gần , và bóng con quái vật che khuất cả bầu trời đêm.