Siêu Nhiên Hắc Nguyệt Quang Ở Hoa Lư

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
386397463-256-k981312.jpg

Hắc Nguyệt Quang Ở Hoa Lư
Tác giả: soobin110
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện ngắn linh dị, ngôn tình Tags: huyenaolinhdịngontinhtrinhthamvietnam​
 
Hắc Nguyệt Quang Ở Hoa Lư
Chương 1: Kính


Chương 1 : KínhĐẠI CỒ VIỆT

Năm mậu Tuất

Tương truyền lúc này chiến tranh với phương bắc đã kết thúc nhưng để lại tổn thất nặng nề về nhà cửa, khắp nơi chất đầy xác người, âm khí dày đặt bao quanh cộng hưởng với oán khí của những oan hồn dân lành chết oan và lính tử trận tạo nên một quỷ linh mang tên Quỷ Sát.

Quỷ Sát này không có hình dạng cụ thể, nó được hình thành do tâm niệm của con người bắt đầu có dấu hiệu sa ngã để đều khiển họ làm việc cho nó, tâm niệm càng ác càng sâu nặng là cơ hội tốt để giúp Quỷ Sát mạnh lên, sự cám dỗ của nó làm cho ta mất đi nhân tính nếu chấp niệm quá sâu Quỷ Sát sẽ cắn nuốt linh hồn và nghiễm nhiên chiếm lấy thân xác trở thành oán linh khó trừ nhất.

Lúc bấy giờ dân ta rơi vào cảnh lầm than, đêm đêm lo sợ oán linh quấy rối do đó các thầy pháp khắp đất nước được vua triệu kiến để giải trừ hậu hoạ.

Đinh gia vốn là nhà nồi chuyên về thuật pháp bắt quỷ, không hiểu sao từ thời lão tổ đã quy ẩn ở phía nam, người đời chỉ còn các cụ là biết đến, còn những lớp trẻ hoàn toàn không một chút ấn tượng ấy vậy mà hôm nay đã được triệu đến Hoa Lư yết kiến.

Người đến là cháu của Đinh Vũ, hai vị công tử trẻ tuổi của Đinh gia là Đinh Minh Kỳ con trai trưởng và Đinh Minh Kiệt con trai thứ của Đinh Thành Nhân người là chủ gia tộc sau khi Đinh Vũ qua đời, Đinh Minh Kiệt tuy trẻ tuổi nhưng tài nghệ không thua cha hắn là bao, gương mặt thanh tú, y sở hữu đôi mắt cáo trông khá tinh ranh lại rất quyến rủ được di truyền từ mẹ, chỉ vì hắn từ nhỏ vốn không hay cười nên mang lại cảm giác khó gần, dáng dấp cao ráo là một mỹ nam tử, người đi cùng là anh trai của Đinh Minh Kiệt, Đinh Minh Kỳ người này so với em trai hắn có nét ôn hoà, hiền hậu hơn em trai, cặp mắt phượng sắc sảo, sống mũi thẳng tắp điểm thêm một nốt ruồi nhỏ ngay giữa khiến ngũ quan thanh tú lạ thường.

Quan viên ai nấy đều tấm tắc khen Đinh lão gia phúc đức lắm mới sinh ra hai người con đều là dung mạo xuất chúng lại còn tài giỏi như vậy chỉ mới đầu 2 mà đã đánh được hổ tinh bắt trẻ con ăn thịt để tu luyện ở Diễn Châu gây nên tiếng vang lớn làm kinh động đến thánh thượng chưa đầy một tháng đã được triệu đến đây.

Được bệ hạ ưu ái cho giữ chức ở Thiên Tinh điện nhưng cả hai đều từ chối, hai người họ chỉ muốn phiêu bạt giúp dân không màn danh lợi đó cũng là một trong những gia quy của Đinh gia nên sau ngày hôm đó đành cáo biệt bệ hạ đi tiếp xuống Ái Châu, tại đây hai người đã gặp phải cặp chị em Liên Hoa và Liên Tuyết, cơ duyên đưa đẩy cả bốn bọn họ đồng hành với nhau trên con đường trừ ma lúc này anh em họ Đinh đều phải lòng Liên Hoa còn riêng Liên Hoa đã thầm thích Đinh Minh Kỳ từ lâu, trớ trêu Liên Tuyết là em gái của Liên Hoa cũng để ý đến Đinh Minh Kỳ.

Việc này đã khiến một trong bốn ngừoi họ âm thầm đã xảy ra rạn nứt đây cũng chính là nguyên nhân đầu tiên khiến Liên Tuyết dần trở nên biến chất và bị cắn nuốt bởi Sát Quỷ.

— Cái quỷ gì đây?

Minh nó viết cái mớ gì cho mình xem vậy, truyện sao?

Chẳng khác gì teenfic hồi mười mấy năm trước mình đọc vậy !Hạ Tiểu Hân vừa đọc xong quyển "Kính" do Khải Minh người bạn nối khố của cô vừa cho ra mắt trên mạng, tay vớ ngay chiếc điện thoại nhấn gọi cho thằng bạn để hỏi nó có phải bị bệnh hay không mà lại viết bộ truyện thành ra như này, văn phong của nó lúc trước không hề như vậy đó giờ nó chỉ viết truyện trinh thám chưa bao giờ đụng đến loại tình cảm linh dị này, đột nhiên một hôm thấy nó cập nhật trên page cô liền tò mò đọc thử liền kinh ngạc, cô tưởng là nó share truyện của người khác về trang cho đến khi nhìn xuống bút danh lại là "Trần Khải Minh"

- Vãiii chưởnggggĐúng chính là trạng thái lúc đó và hiện tại của cô, tiếng chuông điện thoại kéo dài cuối cùng bên kia cũng bắt máy

— alo, nghe

Bên kia Minh vừa ngáp dùng giọng ngái ngủ trả lời, chưa kịp hoàn hồn đã bị giọng nói từ phía đầu dây còn lại thét đến chói tai— Thằng ngáo này bây giờ lại muốn quay về quá khứ viết truyện teenfic hả?— Teenfic?

Đúng là không biết gì về nghệ thuật, tui bây giờ là muốn thay đổi phong cách sáng tác, sao thấy hay không haha.

Vừa nói nó cười lớn một trận bên đầu dây, cô vốn có thể cảm nhận được bây giờ nó đang chống nạnh hất càm với cô trong chẳng khác gì như một đứa trẻ đang hào hứng khoe chiến tích với mẹ.

Hân dùng hai tay day day nguyệt thái dương rầu rĩ nói— Hơ hơ nghệ thuật?

Bối cục thì rối loạn, tuyến tình cảm ngoằn ngoèo chẳng khác mấy bộ hoàng tử lạnh lùng và kiều thê của anh ấy năm cấp ba ông viết, ai cho ông dũng cảm viết lại nó vậy?—Đây vốn không phải tui viết ah

Nó đáp một cách rất tỉnh cứ như chẳng có chuyện gì to tát nhưng lại làm Hân thoát kinh,

cô giựt mình thầm nghĩ không phải nó viết vậy chẳng lẽ nó đạo văn, trong giới viết lách kiêng kỵ nhất là đạo văn, tuy nó không phải tác giả nổi tiếng nhưng nếu để tác giả chính biết được thì việc hầu toà là sớm muộn nhưng mà ai lại đạo thể loại văn buồn cừoi này cơ chứ— Ông đạo văn?

Ông có phải ngáo rồi không?

Bên kia nghe vậy liền vội vàng biện minh

— Không phải, là có người nhờ tui đăng hộSửng sờ một lúc cảm thấy có chút không đúng cô liền hỏi tiếp

— Nhờ?

Sao không tự đăng mà lại nhờ ông, hơn nữa bút danh lại lấy tên ông?

Muốn hầu toà hả?Khải Minh liền cười cười miệng thoăn thoắt giải thích cho bà cụ non thích lo xa lại hay lãi nhãi này hiểu

— Cũng là ngừoi đó bảo tui, yên tâm đi đây là bạn tui tuyệt đối không có chuyện hầu toà vớ vẩn đó.

Nói thì cũng lạ cậu ấy chỉ nhờ tui đăng tóm gọn còn bản hoàn chỉnh thì đã được in thành sách gửi cho tui sau nên truyện cũng dừng lại ở đó.Hân đưa tay gãi đầu khó hiểu, ai lại nhờ người khác đăng truyện dùm mà chỉ đăng mỗi bản nháp sơ lược còn full lại gửi sau—Thế ông nhận được sách chưa, kết cục như nào vậyNgừoi bên kia liền dè bĩu — Ủa chê truyện teen mà sao giờ lại hỏi kết cục làm gì?

Hân cười hì hì, nhỏ giọng lí nhí vào điện thoại hình ảnh ác nữ cùng tiếng nói chói tai lúc nãy cũng biến mất theo—Là tò mò thôi dù gì cũng đọc phân nửa rồi, hehe thôi thì anh Minh có thể tiếc lộ cho tỳ nữ biết được không?Quả thật truyện ba xu nhưng tính cô xưa giờ là vua tò mò kể chuyện mà kể phân nửa rồi ngưng có thể khiến cô cả đêm không ngủ được, nếu bạn nhắn cho cô "ê có chuyện này, mà thôi mai gặp r kể" thì yên tâm 5' sau ra mở cửa nhà đi là vừa.

Minh đã quá hiểu nên không thể nào giấu được vì Hân sẽ trực tiếp đến nhà bóp chết cậu vì thế đành đồng ý.Minh thấy thế cũng không buồn chọc cô nữa

— Được rồi mai tui gửi cho bà đọc, nói trước là không được làm hư đó vì đây là đồ cho mượn lỡ rách thì đừng trách tui ác, nghe chưa!

Cô nghe thế liền gật đầu như bổ tỏi hứa hẹn

—Được rồi, tui sẽ giữ kỹ mà làm như con nít không bằng

Nói đoạn rồi Hân tắt máy suy nghĩ những lời Minh vừa nói

"Kì lạ, ai lại đem truyện mình viết trao cho ngừoi khác mà còn cho người ta đứng tên?

Có khi nào nó bị lừa không nhỉ?"

Cắt đứt dòng suy nghĩ Hân quay sang nhìn đồng hồ cũng đã 12h cô buông điện thoại sang một bên mệt mỏi ném cả thân mình lên giường

"Mặc kệ, ngủ trước đã mai còn phải bán thân cho tư bản".Nói về Hạ Tiểu Hân cô cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngoại hình cũng không quá nổi bật ừm có thể gọi là ưa nhìn một chút, tính tình khá hoà đồng, cô có một ngừoi bạn nối khố đó là Khải Minh, từ nhỏ hai ngừoi đã học chung và thân với nhau đến bây giờ, Minh có đam mê viết lách trên mạng truyện mà cậu viết cũng có vài cuốn được xuất bản, cả hai thân nhau đến mức ai cũng cho rằng hai người đang quen nhau nhưng không phải vậy trước giờ luôn coi cậu là người bạn thân nhất với mình ngoài kiếm tiền ra cô chẳng hứng thú mấy về chuyện tình cảm.8:00AM

Tít tít tít

Hân nheo mắt duỗi tay tắt báo thức, mệt mỏi rời giường, nếu không vì kiếm tiền cô sẽ chẳng bao giờ làm việc ở cái nơi hút máu người như vậy, cô làm việc tại một văn phòng bất động sản cũng đã 2 năm nay, hằng ngày ngoài tìm kiếm khách hàng tìm năng mới cô luôn bị tên sếp khó ưa của mình bắt nạt nhưng vì mưu sinh nên đành cắn răng bám trụ công việc này để kiếm thật nhiều tiền lo cho bản thân mình và cả cho hai vị đại nhân ở quê.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ Hân rời khỏi nhà bắt xe đến công ty bắt đầu một ngày dài mệt mỏi.

Chiều về cô liền nhận được tin nhắn của Minh, nội dung vỏn vẹn chỉ là hỏi cô nhận được sách chưa, đã đọc được chưa?

Nhận được tin cô thầm mắng hắn vài câu

"Haizz đại ca tui còn chưa về đến nhà làm sao mà đọc được, ai rảnh như ông ở nhà cả ngày chả biết mùi deadline dí là như nào"

Nuốt nước mắt suy nghĩ về cuộc sống của mình sao lại khổ đến như vậy, về đến nhà liền thấy trước cửa anh shipper quen thuộc đã để bưu phẩm ở cửa, cuối người nhặt lên rồi vào nhà.

Cô không đọc vội mà quăng một bên, trước tiên vẫn phải tắm cái đã, gột rửa hết sự mệt mỏi của một ngày dài.6:00 pm

— Gói cẩn thận vậy, cứ như chứa đồ dễ vỡ không bằng

Vừa càu nhàu tên Minh kia kĩ lưỡng quá mức, Hân bóc sạch giấy gói lấy quyển sách ra liền trầm trồ một phen

— Bảo sao nó kêu mình giữ kỹ, ai lại bỏ khối tiền ra in quyển sách bằng giấy mắc tiền như vậy trời, ngay cả bìa cũng làm rất đẹp, còn dát vàng!Tay sờ sờ lên bìa sách nơi in một chữ "Kính"

— Kính?

Truyện này tên Kính sao, chật chật quả thực quyển này mà xuất bản bán ra chắc hơn cả triệu Cảm thán một lúc Hân lật ra từng trang quả thật chất liệu giấy này cô chưa từng thấy bao giờ, mềm mịn lại thơm thoang thoảng mùi trầm.

Cô lật từng trang đọc dần đến đoạn kết của quyển truyện Hân cả kinh

— Ơ sao trống không?

Gì vậy giởn mặt hả??Hân bực bội quơ tay tìm điện thoại tính mắng cho tên chết bầm đó một trận đột nhiên Hân cảm giác đau đầu kinh khủng, quay lại liền thấy ở trang trống đó phát ra một luồng ánh sáng kì lạ thôi thúc Hân chạm vào, khung cảnh trong phòng bắt đầu mờ ảo Hân đưa chạm nhẹ vào luồng sáng bỗng thứ ánh sáng ấy loé lên khiến cô chói mắt, cô vội dùng tay che lại thì cảm nhận thân thể bỗng dưng nhẹ tênh một cách lạ thường.Đinh một tiếng khung cảnh trước mắt Hân tối sầm, căn phòng trở lại trạng thái ban đầu chỉ có tiếng máy quạt kêu, tiếng róc rách phát ra từ trong bồn rửa chén nhưng chủ nhân căn phòng hiện tại lại chẳng thấy đâu.
 
Hắc Nguyệt Quang Ở Hoa Lư
Chương 2: Xuyên sách


"Áaaa cứu ta"

giật mình bật dậy Hân mơ hồ nhìn thấy mọi thứ bố trí xung quanh phòng hoàn toàn xa lạ, không có tivi, không có máy lạnh, phòng tắm..., những thứ từng rất quen thuộc với cuộc sống hằng ngày của cô mà bây giờ chỉ có một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh tế, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc lư nhỏ.

Khăn trải giường được sử dụng bằng lụa rất mềm mịn còn cẩn thận lót ở dưới là một lớp chăn bông, xó nhà đặt một chiếc tủ gỗ khá cao có hoa văn chạm khắc nổi là một bộ với chiếc bàn con, cô nhìn xuống bản thân quần áo cô đang mặc đã không còn là bộ đồ ngủ bông hoa lòe loẹt nữa thay vào đó là một chiếc yếm đào màu hồng khoác bên ngoài là hai lớp áo lụa màu trắng tinh khôi, quần đã biến thành chân váy dài cùng màu dài đến mắt cá chân .

Hân còn chưa tiêu hóa được cảnh tượng trước mắt thì cửa phòng liền bật mở, người bước vào là một cô gái rất xinh đẹp, thân một người y phục màu lam dịu dàng hòa nhã, gương mặt lo lắng tiến đến giường cô sốt ruột hỏi

- Làm sao vậy, lại mơ thấy ác mộng sao

nắm lấy tay cô vừa xoa nhẹ gương mặt trông có vẻ thật sự lo cô gặp phải chuyện gì kinh sợ, Hân rút tay mặt lại lúc xanh lúc trắng làm cho cô gái trước mặt khá khó hiểu nhìn cô nóng lòng hỏi tiếp''em làm sao thế, có cần chị đi gọi thầy lang ấy đến xem không?''Hân trợn mắt cả kinh, đây thực sự là nơi nào?

Đây là giấc mơ sao, chẳng lẽ do mấy nay mình đọc quá nhiều tiểu thuyết nên đến ngủ cũng mơ thấy, càng nghĩ lại càng thấy không đúng giấc mơ này sao lại chân thực đến như thế, Hân dùng tay bấu vào tay mình - ÁSau lần xác minh này quả thật làm Hân không muốn tin cũng phải chấp nhận đây là sự thật, cô quả thật đã xuyên đến một thế giới khác.

Thấy Hân không nói gì gương mặt hoảng sợ đến tái nhợt làm cô gái trước mặt càng sốt ruột, lớn tiếng gọi vọng ra ngoài- Người đâu mau.. mau mời thầy thuốc đến đây, Tiểu Tuyết không ổn rồi.

Lúc này Hân mới hoàn hồn lại vội vàng ngăn cản, trước tiên không nên kinh động đến người khác, cô cần làn rõ mọi chuyện trước rồi từ từ ứng biến, Hân nắm lấy tay nhẹ nhàng cất giọng trấn an người trước mặt- Chị, em không sao chỉ là hơi mệt một chút, đầu cảm thấy rất đauVừa nói cô vừa lấy tay ôm đầu nhăn nhó biểu hiện cơ hồ rất đau, người trông thấy một loạt hành động này liền ngưng động tác ban nãy quay sang nhìn cô hỏi han- Em đau nhiều không, hức tất cả là tại chị nếu không phải chị nằng nặc viện cớ nhờ em xin cha và mẹ cho chúnng ta được đi đến hội thả đèn ở thôn bên cạnh em đã không bị trược chân té xuống sông, hức tất cả là do chị.Người này bỗng nấc nghẹn lên khóc tutu một hơi dùng tay đấm đấm vào ngực mình khiến Hân bối rối, cô liền bắt lấy tay nàng ta lại an ủi- Em không sao đâu, chị đừng khóc, nhưng mà chị có thể cho em hỏi một chút được không?Phía bên kia ngừng khóc, tay lau vệt nước còn vương trên mắt gật đầu hai cái tỏ ý bảo cô cứ việc nói- Thật ra em kh biết chị là ai, còn em sao lại ở đây vậy?Đinhhhh Lời nói vừa vặn phát ra làm cho cô gái nhỏ này trợn mắt há mồm đến không khép lại được lấp bấp - Emmmm kh...ông nhớ c..hị sao?

Chị là Liên Hoa là chị gái của em, cha là Liên Hoài Sơn tri huyện của vùng này, mẹ là Vũ Ngọc Nhi còn em chính là Liên Tuyết là em gái của chị cũng là nhị tiểu thư của Liên phủ Liên Hoa cái tên nghe thật quen, Hân ngẫm nghĩ một lúc bỗng ồ lên vì cô biết nguồn gốc cái tên này từ đâu rồi, chẳng phải là nữ chính trong bộ ''Kính'' mình chưa đọc được phân nửa liền ngất đi bởi thứ ánh sáng kì lạ rồi tỉnh lại ở đây sao, chẳng lẻ....Hân lắc đầu mạnh mẽ muốn phủ nhận chuyện mình vừa nghĩ đến vì đó là vô căn cứ, nhưng bây giờ những chuyện vô căn cứ này há chẳng phải đang bày ra trước mắt rõ ràng đến như thế sao.

Thấy em mình liên tục lắc đầu rồi ôm đầu mặt mày hoang mang tột độ khiến Hoa rất sợ liền đứng dậy bước vội ra cửa rồi chạy đi mất hút, Hân lúc này mới ngước lên nhìn thì giật mình- Người đâu rồi?- Xin chào, tôi là chủ nhân của thân xác cô đang ngự trị Một giọng nói phát lên trong không trung, Hân vội vàng hoảng hồn nhìn ngó khắp nơi để tìm ra chỗ phát ra giọng nói này thì nó lại nói tiếp- Ta là Liên Tuyết, cô yên tâm cô được ta kéo đến đây là để giúp ta hoàn thành một tâm nguyện, hoàn thành xong cô sẽ được quay về thế giới của cô

- Cô nói gì vậy, nhiệm vụ?

Chẳng lẽ là xuyên sách sao?

Không thể nào quá vô lý?

- Hừ bất luận cô có tin hay không thì cô vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ được đưa ra bằng không cô sẽ kẹt mãi ở thế giới trong truyện vĩnh viễn không thoát ra được.

Cái quỷ gì vậy?

Hân lòng đầy căm hờ trừng mắt vào không trung, lớn giọng nói-được thôi, vậy cô nói nhiệm vụ chính là gì

-đó là hoàn thành tâm nguyện giúp ta, đây cầm lấy sợi dây chuyền hoa mai này, trên đây là 5 tâm guyện của ta nếu cô hoàn thành một trong những tâm nguyện chính của ta nó sẽ rụng một cánh hoa

- 5 TÂM NGUYỆN cô có phải có phải quá tham lam khôngHân hậm hực thầm chửi thề một tiếng liền liết nhìn xuống mặt bàn trông thấy một sợi dây chuyền bằng bạc đi kèm là charm hình hoa mai tinh xảo, vội vàng nhặt lên chưa kịp ngắm nghía kĩ Hân lại nghe giọng nói ấy vang lên- Được rồi bắt đầu nhiệm vụ từ bây giờ, cô phải nhớ cô không được CHẾT, nếu cô chết tức là nhiệm vụ thất bại cô sẽ không thoát được ngoài ra là chết thật đấy nhé nên hãy cẩn trọng, còn nữa...Lời còn chưa nói dứt Hân kinh hoàng thét lên - Cái gì?

Hệ thống của Hồ Cẩm Đào à, không có chức năng bảo vệ người làm nhiệm vụ sao?

Tôi đúng là cạn phước lắm mới bị kéo đến nơi quỷ ma nàyHân tức giận phồng mang trợn má quát lớn, đỉnh đầu cô mơ hồ có thể thấy khói đen đang ùn ụn bốc lên trên mặt viết to hai chữ Đáng Chết, đối mặt trước cơn thịnh nộ giọng nói kia liền trấn an-Ta còn chưa nói hết cô đã chen ngang, cô sẽ được ta bảo vệ 3 lần nếu gặp tình huống nguy hiểm tính mạngvì thế cô hãy thật sự cẩn trọng hiểu chứHân nghe vậy gật gù xem như hệ thống này cũng có tâm một tí nhưng mà 3 lần cô vẫn cảm thấy quá ít, vừa định mặc cả thêm thì giọng nói vang lên vỏn vẹn một câu-ĐƯỢC RỒI BẮT ĐẦU NHIỆM VỤCô ngơ ngác đến miệng còn chưa kịp kép lại thì lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía cửa- thầy thuốc đến rồi, tiểu Tuyết đừng sợ nhé có cha đâyNgười đến là cha của Liên Tuyếtđang chạy vội vào phòng sốt ruột nói.

Hân khép mồm nhìn ra phía cửa là một ông chú trung niên đang nước mắt ngắn nước mắt dài đi đến theo sau là một ông lão trạc ngoài 60 vai đeo cái thùng vuông to tướng thở hỗn hễn bước vào, vị lão gia nhìn thấy cô liền bảo cô ngồi xuống để bắt mạch gì gì đó, cô định mở miệng nói liền nghe phía cửa truyền vào tiếng của cô gái ban nãy- Thầy lang xin ngài giúp em ta, hức em ấy hình như bị thương ở đầu không còn biết ta là ai nữa rồiCô gái khóc lóc thảm thương tay đỡ lấy người phụ nữ trung niên cũng đang giàn giụa nước mắt Hân đóan đây chắc là cha và mẹ của Tuyết, haiz cô thở dài một hơi mở miệng nói- các người khóc lóc làm loạn gì thế, cứ như tôi bị mắc bệnh nan y không bằngBốn người họ nhìn chầm chầm vào Hân, lão gia hít mũi vài cái liền nói- Con gái, chẳng phải chị con bảo rằng con bị té đến hỏng cả đầu rồi không còn nhớ cha mẹ và chị con là ai nữa, con bảo bọn ta không lo sao huhu-đúng vậy ahLão vừa dứt lời hai người kia còn phụ họa thêm vài câu đầu gật gù đồng ý, miệng không ngừng hối thúc ông bác râu trắng đây mau chóng xem bệnh cho cô, Hân chán nản rút tay lại đứng lên giải thích- Thật sự là tôi không sao- vẫn phải cho thầy lang xem đã ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tính mạng thì làm saoLão gia lao lao giọt nước mắt nghiên đầu chỉ về phía lão thầy lang kia ý bảo ông mau chóng xem bệnh, phía bên Hân cô cũng đành thỏa hiệp Thôi vậy lỡ dùng lý do này với y thuật thời nay chắc cũng chẳng coi ra được thế nên cô không chống cự nữa liền đặt mông ngồi xuống đưa tay cho ông lão râu trắng này bắt mạch.5' trôi qua lão gia sốt ruột mở miệng hỏi- sao rồi con gái ta có bị gì khôngÔng lão râu trắng vuốt cằm hai cái quay sang hướng ba người họ - Tiểu thư thể chất vẫn ổn có điều ừmm chuyện không nhớ được chắc là do khi té đầu va phải cộc ngầm dưới sông nên tạm thời mất trí, hmmm ta sẽ kê đơn cho tiểu thư uống từ từ rôi sẽ khỏi không nguy hiểm tính mạng lão gia xin hãy yên tâm Ba người họ rốt cuộc cũng thở ra mừng rỡ, còn Hân thì thầm tạ ơn trời đã cho cô qua đựọc kiếp nạn này.

Chuyện đã giải quyết xong cha của cô mời người thầy lang nọ đi lĩnh tiền công kèm với sai người đi bốc ngay đơn thuốc vừa đựoc kê cho cô uống, đám gia nô trong nhà cứ cuốn cuồng chạy loạn, quay trở lại căn phòng nơi Hân đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ tiếp theo mình phải nên làm gì để hoàn thành đựoc nhiệm vụ mau chóng về nhà, cô cũng chẳng biết kết cục của bộ truyện này ra sao không giống những gì cô từng đọc trên tiểu thuyết, ít ra nhân vật xuyên không cũng đã biết trước hết tất cả mới có thể tránh những tình huống bất lợi bình bình an an mà hoàn thành nhiệm vụ về nhà còn cô bây giờ chẳng khác gì thằng mù đi đêm hoàn toàn mù tịt, càng nghĩ nỗi phiền não lại tăng lên, cô trường dài trên bàn ngao ngán thở dài thầm nghĩ không biết những ngày sau cô phải đối mặt với chuyện gì nữa.- Haizz đúng là xui xẻo hết chỗ nói, bây giờ đành phải bám víu vào những thứ mình biết thôi nhưng mà khoan đãBỗng dưng nghĩ ra gì đó cô liền bật dậy- không phải cốt truyện chính là gặp gỡ anh em Đinh gia sao, đúng rồi có thể đây cũng chính là nguyện vọng của cô ta hahaha, sao mà mình thông minh thế nhỉCô cười ngây ngốc vừa dùng tay xoa xoa đầu tự cảm thán chính mình, xòe bàn tay mình ra đếm đến đâu liền cụp một ngón tay lại cười hớn hở

-đầu tiên là làm cho Đinh Minh Kỳ thích mình nè, xong rồi cưới nhau nè, có con nè, con đẻ cháu nè, cùng nhau sống đến già nè hahahaHân cười đến man rợ người ngoài nhìn vào chỉ hận không kêu thầy lang nữa mà phải kêu thầy pháp tới trục vong.

Trời dần ngã tối một ngày dài bất ổn trôi qua, Hân nằm trên chiếc giường gỗ tay đặt lên ngực mệt mỏi tự nói với bản thân -thôi kệ vô lý nhưng cũng phải tin, bây giờ ngủ trước đã chuyện gì tới cũng sẽ tới thôiNói đoạn cô chậm rãi nhắm mắt, chưa đầy 2' đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều phát ra, đây có lẽ là một ngày dàii đầy mệt mỏi nhưng đúng như những gì cô nóiChuyện gì tới nó sẽ tới...........
 
Hắc Nguyệt Quang Ở Hoa Lư
Chương 3: gặp gỡ


Hôm sau Hân thức dậy rất sớm, cô duỗi tay vươn vai rồi vén một góc chăn lười biếng xuống giường, bước về phía bàn trang điểm Hân chợt ngắm nghía bản thân trong gương cảm thán.

Da của người xưa quả thật rất đẹp, làn da trắng nõn mịn màng không có một nếp nhăn, mày cong môi mọng cô dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng không ngừng lẩm bẩm- hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ khiến mình quên bén đi việc này, bây giờ ngắm lại Tuyết là một cô gái thật xinh đẹp tuy không sắc xảo như Hoa nhưng mang một vẻ gì đó rất dễ thương hehe giống như mình vậyHân gật gù vài cái, tay vươn lấy chiếc lược cẩn thận chải tóc bỗng nhiên cửa phòng bật mở, người bước vào là một cô bé trong có vẻ 12 13 tuổi gì đấy tay đang bê một chậu nước, thấy cô đã tỉnh dậy cô bé có vẻ luống cuống vội vàng đi nhanh đến chỗ cô, bước đi hơi vội làm cho nước trong chậu vươn vãi ra chút ít - Tiểu... tiểu thư không ngờ hôm nay chị thức sớm thế, em .... em đem nước rửa mặt đến đây ạ, mong chị đừng la emNó rối rít đặt chậu nước xuống bàn miệng không ngừng giải thích gương mặt đầy lo lắng sợ chủ nhân sẽ đánh nó một trận nhưng những hành động ngô ngê này của nó làm Hân hơi buồn cười, cô đưa tay bảo nó lại đây, nó có chút sợ hãi ngập ngừng thấy vậy Hân liền mở miệng bảo-em qua đây, yên tâm chị không la em đâuNghe thế nó mới rụt rè tiến từng bước lại mà mặt vẫn cuối xuống nhìn mặt đất Hân cười cười lấy tay xoa xoa đầu nó - sao em sợ thế, chị bình thường không thức vào lúc này sao?Con bé nghe vậy ngẫn mặt lên lí nhí đáp lời -dạ đúng vậy, bình thường em đem nước vào mất một lúc chị mới dậyHân nghiên đầu nheo mắt hỏi tiếp- Vậy bình thường chị rất dữ à, sao em lại sợ chị như thế?Nó đưa mắt nhìn cô mím môi không dám trả lời sợ rằng nói bậy một câu sẽ bị đánh đến mất mạng, Hân thấy bộ dạng lúng túng của nó cười lớn kéo tay nó lại - Em không cần sợ, cứ việc nói chị hứa sẽ không phạt em đâu được chứNghe thấy cô nói bằng giọng chắt nịt nó mới thả lỏng ra gật đầu nói- Dạ không bình thường chị chỉ cáu giận khi mới thức dậy thôi chứ không hề xấu tính đâu ạ, lúc vui chị còn hay cho em kẹo ăn nữaChật chật Hân lắc đầu nghĩ cô Tuyết này còn hay có tính cáu ngủ, làm mình cứ sợ chủ nhân của cơ thể này là một cô công chúa xấu tính nếu như thế thì gay go, cũng may tính tình Tuyết cũng khá hiền diệu cũng khá hợp với bản tính của cô như vậy nhập vai mới không bị lộ nhiều kkkThấy cô yên lặng trầm mặt nó liền lo lắng không thôi, tay chân run rẩy sợ là mình đã nói trúng phải điều gì không đúng làm cô khó chịu rồi, nghĩ đến đây nó khóc nấc lên làm Hân bừng tỉnh hoảng hốt nhìn nó- Em làm sao thế, chị đâu có la em sao em lại khóc chứCô rối rít kéo tay nó, dùng tay vừa lau nước mắt cho con bé ngốc này- ngoan đừng khócMất một lúc nó mới nín khiến Hân đau hết cả đầu chả hiểu sao khi không nó lại sợ đến phát khóc như vậy, bộ trong cô đáng sợ lắm sao?

Cô vội vàng nhìn vô gương thốt lên- đâu có, xinh đẹp đến vậy màNó lau lau nước mắt nhìn cô khó hiểu- chị.. chị đúng là rất xinhNghe vậy cô qua sang tiếp chuyện ban nãy với nó- thế sao em lại nhìn chị rồi sợ đến thếNó vân vê vạt áo nhỏ giọng đáp- em thấy chị yên lặng trầm mặt em sợ em nói sai gì đó, vì sợ bị phạt ạCô bất lực thở dài xoa đầu nó- ngốc ạ, chị là đang suy nghĩ một số chuyện không có phải khó chịu với emNghe vậy hai mắt nó sáng lên cười hì hì miệng líu ríu nói- thật ạ? hì hì làm em sợ phát khiếpThấy nó chịu cười cô tranh thủ tìm hiểu về tính tình của Tuyết một chút, tránh việc sau này bị lộ- chị bây giờ còn bệnh trong người, chị không còn nhớ được những việc trước đây nữa, em có thể kể lại những chuyện trước đây, tính tình của chị cho chị nghe khôngThấy cô buồn rầu như thế nó vội vàng gật đầu -dạ được, trước giờ chị là người rất tốt bụng, hòa nhã nhưng có điều hơi ít nói trong chị lúc nào cũng ủ rủ trái lại chị Hoa thì vui vẻ hơn hay trò chuyện cùng với chị, đưa chị đi chơi- thế à!Nó gật gù chắt nịt-đúng vậy ạ, ngoài ra chị rất tốt ạNghe thế cô cũng yên tâm vì tính cách không ngờ lại khớp với cô đến vậy, trông cũng muộn rồi cô liền bảo nó mang chậu nước lại để cô rửa mặt, trang điểm chải chuốt lại đầu tóc, nghe bảo hôm nay trong nhà có hai vị khách quý đến chơi cha cô đêm qua lúc dùng bữa tối đã đặt biệt dặn dò phải đến gặp mặt.Hôm nay Hân chọn cho mình một bộ Viên Lĩnh màu hồng nhạt, tóc được tết gọn búi lệch sang một bên trông khá dễ thương.

Ban nãy lúc con bé chải tóc cho mình Hân đã tranh thủ hỏi tên của nó cho dễ xưng hô, nó bảo nó tên là lụa đượn bán vào phủ năm 10 tuổi để trả nợ, năm nay nó đã được 12 tuổi rồi.-Lụa nè từ giờ em cứ gọi chị là chị Tuyết, đừng gọi tiểu thư gì đó nghe sến muốn chếtLụa nghiên đầu khó hiểu hỏi- sao vậy ạ? gọi thẳng tên như vậy sẽ bị lão gia phạt đánh đó ạHân nắm tay nó cười hì hì nói- không sao em là người của chị, gọi như nào là do chị quyết đây là mệnh lệnh Thấy cô nghiêm túc như vậy nó đành gật đầu đồng ý, cả hai bước ra khỏi phòng đây là lần đầu cô được đặt chân ra ngoài hậu viện, từ lúc cô tới thế giới này cô chưa được đi tham quan đều này khiến cô khá thích thú, nhìn ngó xung quanh Hân tặt lưỡi Đúng là nhà giàu có khác, nhà rộng như vậy nơi nào cũng có gia bộc, khắp nơi được trang trí toàn là bonsai, cây nào cũng được uốn nắn tinh xảo, đi nãy giờ vẫn chưa tới được nhà khách nếu ở thời đại của cô thì đây chính là biệt thự nhaQuẹo hai vòng cuối cùng cũng bước vào đựoc nhà khách nơi dùng để tiếp đãi khách quý, bộ bàn ghế làm bằng gỗ soài trang trọng, trên bàn là một tách trà được làm bằng gốm sứ cao cấp, khắp phòng đặt rất nhiều cây bonsai trông rất mát mắt.

Thấy cô đã đến cha và mẹ cô liền kéo cô ngồi xuống hỏi han một mạch khiến cô không biết nên trả lời từ đâu- Chú !

không khí hỗn loạn này ngay lập tức được cắt ngang, cả ba người đứa mắt về phía cửa trông thấy hai thanh niên tuấn mỹ đang tiến vào mĩm cười hành lễ - Khách quý đến rồi, nào nào không cần đa lễ như vậy đều là người nhà cả mà- Đã lâu rồi chưa gặp cha con nhờ con gửi lời thăm đến chúLiên Hoài Sơn cười lớn vội vàng mời hai cậu thanh niên ngồi xuống -Nào Tiểu Tuyết giới thiệu với con đây là con trai của một người bạn tri kỉ của cha.

Người này là Đinh Minh Kỳ bên cạnh là em trai của y Đinh Minh Kiệt.

Giới thiệu với hai đứa đây là con gái nhỏ của ta Liên Tuyết- Liên nhị tiểu thư!cả hai đồng thanh cúi chào , cô trông thấy thì bất ngờĐây là song nam chính đây mà, công nhận đúng là đẹp trai thật tác giả quả là không lừa người mà-con gái, tiểu TuyếtThấy cô ngẫn người cha liền lên tiếng gọi, Hân sực tỉnh cười đáp- À, xin chào hehe-nghe bảo Liên nhị tiểu thư vừa bị rơi xuống nước, đầu óc chưa tỉnh táo sao?Người vừa mở miệng là Đinh Minh Kiệt, cậu nhấp một ngụm trà nheo mắt quan sát cô làm cô hơi chột dạCái tên Đinh Kiệt này trong truyện miêu tả hắn khá thâm hiểm, mồm miệng ác độc nhưng lại khá thông minh không lẽ hắn phát hiện ra điều gì sao?Thấy cô im lặng hắn liền dùng chất giọng âm trầm hỏi tiếp- sao thế?

Liên nhị tiểu thư không nhớ ra ta nữa à?Cô tròn mắt ngỡ ngàng Gì chứ nhớ?

Không lẽ là đã từng gặp nhau sao, không ổn rồi phải nghĩ cách ứng biến tên ác ma này-Ah ta thực xin lỗi nhưng ta không nhớ rõ huynh là ai nữa có lẽ cú va quá mạnh nên ta quên bén mất rồiCô giả vờ dùng tay xoa đầu đưa mắt cầu cứu sang mẹ, phu nhân thấy vậy liền đứng ra giải vây- đúng vậy Tiểu Kiệt hôm trước nó gặp phải tai nạn đầu óc ảnh hưởng con đừng trách nó nhé- Sao có thể ạ, tiểu thư gặp nạn con lo lắng còn không hết sao có thể trách ạHắn đưa cặp mắt sắc lẹm nham hiểm nhìn cô - A Kiệt đừng quấy, nhị tiểu thư không sao đã là chuyện tốt chuyện trí nhớ từ từ sẽ hồi phụcNgười vừa lên tiếng là Đinh Minh Kỳ, y mĩm cười nhìn cô rồi quay sang Liên Hoài Sơn - Chú hôm nay đường đột đến đây giải quyết vụ Quỷ Tân Nương ở thôn Vĩnh Dạ mong chú có thể cho bọn con tá túc vài hôm được khôngLời vừa nói Liên Hoài Sơn vui vẻ xua tay - Được chứ, người nhà cả không cần khách sáo.

Haizz ta vốn là tri huyện một vùng nay lại xuất hiện chuyện quỷ tân nương bắt cóc cô dâu làm ta đau đầu mấy hôm nay, may có bọn con đến ta còn mừng không hết- Quỷ tân nương?

Là ai vậy ạ- là một loại ma trước khi chết từng là một tân nương, sau khi chết lòng sinh oán hận hóa thành quỷ để hại người, nhị tiểu thư mấy ngày này tốt nhất đừng nên ra ngoài đây là một loại ma đã hóa thành quỷ rất âm hiểm có thể nhập và bắt hồn con người xin tiểu thư cẩn trọng- Huynh giải thích với cô ta làm gì, vốn cũng có biết gì đâu Đinh Minh Kiệt cười mỉa mai , cô tức giận trừng mắt với y - Ê tôi đã làm gì anh sao anh cứ chăm chọc tôi suốt vậy

- Hừ, đồ nhát ganY hừ một tiếng dùng khẩu hình nói từng chữ khiến cô tức đến rung tay, thấy khung cảnh hơi căng thẳng Đinh Kỳ mở miệng giải vây- Được rồi, chú bây giờ cũng muộn rồi bọn con xin phép về phòng cất đồ rồi ra ngoài điều tra - Được được, người đâu mau dẫn hai vị thiếu gia đi về thư phòng-dạ lão giaSau khi hai người bọn họ rời đi cô quay sang tò mò hỏi - Cha lúc nãy tên Kiệt đó nói con quên hắn rồi có nghĩa là sao?Lão gia vuốt vuốt chòm râu cười cười- Lúc còn nhỏ A Kiệt sống ở nhà của chúng ta hai đứa bọn con lớn lên cùng nhau do con suốt ngày trêu chọc nó nên hai đứa từ nhỏ đã khắc khẩu nhau, đến năm 10 tuổi mới đựọc lão Đinh đón về- ơ sao đến 10 tuổi mới được trở về?

Sao hắn lại ở nhà của mình vậy- do a Kiệt mắc một căn bệnh lạ từ nhỏ đã nhìn thấy những thứ ma quỷ hiện hữu khiến thằng bé cứ quấy khóc mãi, mẹ của nó lo lắng khócc suốt mặc dù tìm mọi cách vẫn không trị được, một ngày có một vị sư đi ngang nhà vào xin cơm chay trông thấy liền mách kế cho lão Đinh nên ông ta mới đưa a Kiệt đến đây- thế vị sư đó đã nói gì vậy cha- ông ta nói, mang thằng bé đến một ngôi chùa ở Ái Châu hằng ngày cho nó tụng kinh nghe giảng ắc sẽ khuyên giảm, nên nó được đưa lên chùa đến 5 tuổi ta liền đón nó đến đây quả thật nó không còn trông thấy nữa, sau đó mới được rước về nhàHân trầm ngâm Đây chẳng phải là hắn ta có mắt âm dương sao?

Dòng dõi bắt ma tất nhiên phải có đây là chuyện thường tình mà- hắn có mắt âm dương là chuyện thường sao lại phải trị?- đúng nhưng mắt âm dương chỉ được người người trong dòng họ khai mở lúc 15 tuổi, thằng bé lại được mở quá sớm gia đình họ cũng không thể đóng lại cho nó nên mới dùng biện pháp này- hèn gì người cổ quái cũng gặp phải chuyện cổ quáiCô tặt lưỡi lời này nói ra lão gia lại mắng cô- không được nói bậy thằng bé dù sao cũng lớn hơn con sau này lại là chồng tương lai của con để người ngoài nghe được không hay đâu- cha con nói phải đấyLời nói thốt ra từ miệng cha khiến đầu óc cô ong ong, Hân bật dậy hét lớn- chồng tương lai?- không phải chứ, con không muốn lấy hắn- hàm hồÔng đập mạnh tay xuống bàn khiến nước trong tách vươn ra một ít lớn giọng- ta với lão Đinh đã hứa hẹn với nhau, một lời nói ra sao có thể nói muốn không lấy là không lấy- nhưng con không thích hắn ta, vừa thô lỗ, mở miệng ra không chăm chọc cũng là liếc hoáy con- đấy là do bọn con chưa tiếp xúc nhiều từ từ rồi làm thân lại, chuyện này không bàn đến nữa- nhưng màMẹ cô giữ tay lại lắc đầu ý bảo đừng nói nữa, Hân rầu rĩ mím môi.

Cô cúi đầu chào hai người rồi cùng Lụa đi về phòng.

Hân cùng lụa ghé vào mái đình ở hoa viên, cô rầu rỉ thở dài hỏi Lụa- này chuyện quỷ tân nương là sao vậy em có biết không- à chuyện này em có nghe bọn gia nô nói qua, cách đây một tháng có một gia đình tổ chức hôn lễ ở thôn Vĩnh Dạ chú rể thì ở thôn của mình nên đường rước dâu bắt buột phải đi ngang sườn núi Chi Linh, em nghe bảo vào hôm rước dâu không hiểu sao khi đoàn vừa tiến vào trong núi mây mù từ đâu kéo đến gió giật rất mạnh khiến đoàn người hỗn loạn đột nhiên từ xa nghe tiếng cười man rợ vang lên rợn hết cả xương sống, cả đám khiên kiệu lăn đùng ra chết miệng đầy máu tươi, tân nương chỉ kịp hét lên một tiếng rồi biến mất Nghe đến đây Hân run lên lên nổi cả gai óc hỏi- thế rồi không tìm được cô dâu luôn hả, còn phía nhà chú rể thì sao có bị bắt không?- dạ không, nhưng tân lang sau khi về trở nên điên dại, la hét ầm ỉ chỉ trốn trong phòng đêm đến liền điên cuồng hơn nữa miệng cứ lẩm bẩm '' ngươi không phải nàng ấy, ngươi là quỷ nữ, tránh xa ta ra''Cô xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình Thật không nghĩ rằng trên đời này lại có chuyện ma quỷ, từ trước đến nay Hân nổi tiếng gan dạ cô là người theo chủ nghĩa duy vật những thứ như ma hay quỷ gì đó cô chẳng để tâm nhưng đây là thế giới trong truyện cô càng không biết liệu cái tín ngưỡng của mình có còn trụ vững được không.Cả hai đang mãi nói về chuyện quỷ tân nương ở thôn bên mà không biết phía xa có một thanh niên một thân tựa vào cột chăm chú nhìn hai người, ánh mắt toát lên vẻ thâm hiểm, nhếch miệng cười- hừ, từ bao giờ cô ta lại thân thiết với người khác vậy?

Còn tò mò về chuyện ma quỷ, té sông rồi bị một con quỷ nước nào chiếm xác rồi à.

Sau lưng chợt xẹt lên một dòng điện cô quay lại nhìn ngó, Hân cảm nhận như có ai đó đang nhìn trộm mình Cảm giác lành lành cộng với câu chuyện vừa rồi cô đứng dậy kéo con Lụa đi, nó bước cao bước thấp đuổi theo cô miẹng không ngừng hỏi- Tiểu thư chị đi định đi đâu thế- từ từ thôi kẻo ngã lão gia sẽ đánh em chết mất tiểu thưCô chợt dừng lại làm con lụa đâm sầm vào lưng cô, nó đang ôm đầu choáng váng Hân lại quay sang hứng khởi nói- tụi mình đi chợ chơi điNó nghe thế liền ngơ ngác- tiểu thư chị rất ghét chỗ đông người cơ mà-ah thế à, nhưng bây giờ chị lại muốn đi sao hả không được saoNó lúng túng xua tay - không không nếu chị muốn thì mình đi, nhưng phải về kịp giờ cơm nhé, đến giờ cơm mà không có mặt lão gia và phu nhân sẽ mắng Hai mắt cô sáng rở gật đầu, từ lúc đến đây cô chưa kịp biết thế giới ở đây như thế nào nhân cơ hội này phải đi thăm thú cho đã mắt để khi trở về liền khoe khoang một trận với thằng bạn nối khố của mình.

Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi cửa, phía sau lưng vẫn là hình bóng của cậu thanh niên y phục màu đen nhìn chăm chăm bọn họ - thú vị thật, nhị tiểu thư từ khi nào lại thích ra ngoài đến thế chẳng lẽ đã quên luôn nỗi sợ của mình lúc nhỏ rồi à.
 
Back
Top Bottom