Tảng sáng, Thiên bưng theo khay gỗ khẽ khàng bước vào gian phòng ngủ của Hạc.
Đặt tất cả chúng xuống bàn xong chàng đến bên giường đánh thức cậu.- Bẩm cậu, nên dậy rồi!Chờ đến khi trong màn lụa phát ra tiếng đáp rất nhỏ, Thiên mới tiến đến vén rèm cuộn sang hai bên, đỡ Hạc rời giường.
Nhìn sắc mặt đượm vẻ mệt mỏi của cậu, chàng biết đêm qua lại là một đêm cậu không thể ngủ sâu giấc.- Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có cần mời chú Mộc qua bắt mạch không?Hạc nhận lấy chén sứ đựng nước muối loãng Thiên đưa, súc miệng xong lại dùng khăn ấm rửa mặt mới thấy tỉnh táo hơn chút đỉnh.- Không cần đâu, tối qua có việc cần suy nghĩ nên ta hơi khó ngủ thôi.Những năm qua không biết đã bao lần cậu phải trằn trọc trong đêm đen mịt mùng, chịu đựng nỗi giày vò khi tâm trí bị nhấn chìm trong vô số cơn lũ ký ức.Duy chỉ đêm qua là khác, cậu không thể ngủ được vì lửa đã bén vào đống thù hận chất chồng trong lòng.
Tất thảy đang cháy đượm lắm, và ngày sau lửa sẽ càng lớn hơn cho mà xem!Phải!
Cậu căm đến tận xương tuỷ, lại càng hận không thể lập tức vung dao lên trả thù cho thống khoái.
Mà sao có thể không căm không hận đây, khi cuộc đời vẹn toàn của cậu và cả người đó đã hoàn toàn bị huỷ hoại trong bàn tay và âm mưu cay độc đó.
Thề rằng nhất định sẽ có ngày cậu khiến kẻ đứng sau phải trải giá, phải để thứ nghiệp chướng ấy nếm hết tội nghiệt mà chính bản thân nó đã gây ra!- Bẩm cậu nên thay quần áo thôi.
- Thiên bưng khay gỗ đến, chàng chỉ nghĩ do cậu thiếu ngủ nên đang khó chịu.
- Ông lớn mới sai người mang bộ này qua, nói rằng tiết trời nóng nực cậu đổi qua mặc vải the cho mát.
Tấm áo ngũ thân màu thiên thanh khi lấy ra khỏi khay gỗ vẫn còn vương mùi trầm rất nhạt, được Thiên nhẹ nhàng khoác lên người Hạc.
Vải mềm cũng theo đó mà ấp xuống da thịt đem đến cảm giác mát rượi.
Nương theo từng cử động của người mặc, những nếp vải gợn lên, khe khẽ sóng sánh, nom như trên người là làn nước bạc pha thêm sắc xanh của ngày đẹp trời, dịu mắt vô cùng.- Vải với đường may đẹp thế này hẳn là mua bên làng La Khê?Thiên lắc đầu, chàng hơi khom người cài chiếc cúc ngọc trên cổ áo của Hạc.- Ông lớn không nói là từ đâu, chỉ bảo thấy hợp với cậu nên mua về.Khi nhận bộ áo ngũ thân này Thiên đoán ngay nó được mua ở xưởng tiếng tăm.
Nhưng từ làng La Khê thì lão Thường chịu chi quá rồi!
Phải biết xưởng dệt cho Kinh thành (1) không phải nơi hữu danh vô thực, mỗi thước vải được nơi ấy dệt may đều đắt xắt ra miếng cả đấy!Cài xong chiếc cúc cuối cùng bên eo Hạc, Thiên nhìn cậu một lượt, chàng không kìm được khen.- Cậu mặc bộ này đẹp quá!
Màu thiên thanh hợp với cậu lắm!Hạc nhìn bản thân trong gương đồng, vốn chỉ muốn xem bộ đồ có vừa vặn hay không, nghe Thiên nói vậy cậu nhướn mày, có chút hứng thú hỏi.- Vậy sao?- Cậu mặc gì cũng đẹp, nhưng tôi thấy màu thiên thanh hợp hơn cả.
Qua gương đồng Hạc nhận ra ánh mắt chàng vẫn chưa dời khỏi người cậu.
Ấy lại không phải cái nhìn soi mói trần trụi mà là chỉ mang theo tán thưởng chân thành rất dịu dàng.
Trong khoảnh khắc lòng dạ xao động vì ánh mắt ấy, lời nói cứ thế vuột khỏi miệng.- Trong tủ có mấy bộ màu thiên thanh đã lâu không động tới, tranh thủ trời nắng mang ra giặt sạch rồi xông hương giúp ta.Thiên cầm lược ngà trong khay gỗ lên chải tóc cho Hạc, thoáng chốc bàn tay đã thành thạo biến mái tóc dài thành búi tóc gọn gàng.- Cậu không lo tôi nói nhăng nói cuội gạt cậu sao?
- Ta đã từng nói ta tin tưởng anh.
- Hạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thiên.
- Ta cũng tin tưởng bản thân ta.
Tin tưởng mắt nhìn của cả hai.Mấy lời này mang quá nhiều ẩn ý, nhất thời chàng không đoán được cậu muốn ám chỉ điều gì.
Đúng lúc này lại có tiếng nói oang oang cắt ngang.- Bẩm, bữa sáng đã có rồi, mời cậu ra xơi cơm!Lúa bê mâm cơm bước vào gian phòng.
Tâm trí gã còn đang đắm chìm trong niềm vui được đi chơi, chẳng hề nhận ra vẻ suy tư trên mặt hai thiếu niên.- Hôm nay nhà bếp đổi món mới, cậu thử xem có vừa miệng không.Lúa đặt mâm cơm xuống bàn gỗ, mở lồng bàn để sang bên cạnh.
Giữa mâm đặt một đĩa thịt lợn luộc cắt lát mỏng, miếng nào miếng nấy mềm mọng nạc mỡ vừa đủ, khi ăn sẽ không bị bã mà cũng chẳng quá ngấy, món này chấm cùng tương bần thì hợp khỏi bàn.
Chếch sang là đĩa hến xào hoa thiên lý thơm nức vị ngọt của hến quyện với hành phi, được đặt cạnh một bát sứ trắng còn toả hơi nóng, đến gần mới biết trong ấy là những miếng củ mã thầy trắng ngà được cắt vừa ăn cùng lớp cháo thịt băm sánh mịn, dậy lên mùi thơm béo nịnh mũi.Một mâm cơm ngon mắt ngon miệng là vậy dường như vẫn chẳng thể khiến Hạc thấy thèm ăn.
Chỉ sau vài lần gắp, đôi đũa kim giao trong tay cậu đã bị đặt xuống mâm.
- Ta no rồi, dọn hết đi.Lúa bước lên toan khuyên cậu cố ăn thêm vài miếng, song Thiên đã lặng lẽ huých nhẹ vào người gã, khe khẽ lắc đầu.
Hôm nay giấc ngủ của cậu đã không tốt thì cứ để bữa ăn được theo ý cậu đi.* * * Sen vào độ nở rộ cũng là lúc hồ sen vô danh trong vùng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Người ta nô nức kéo nhau đến đây khi còn sớm lắm, từ lúc mà nắng vẫn chưa kịp lên ấy.
Người thì chỉ đơn thuần muốn ngắm cảnh cho lòng dạ được thư thái, người mượn việc thưởng sen kiếm tìm bạn tâm tình, người lại say mê thú vui chọi gà câu cá như Lúa chẳng hạn.Tính gã vốn ham vui, vừa nghe Hạc nói không cần họ theo hầu là chân gã đã hướng ngay sang sới chọi gà náo nhiệt bên kia hồ.
Cơ mà gã vẫn lo lắm, bèn hỏi.- Nhưng cậu ở một mình có ổn không?- Ở đây thì xảy ra chuyện gì được?
Ta cũng đâu phải trẻ con lên ba mà không thể ở một mình.
- Hạc lấy túi tiền ra đưa cho mỗi người vài đồng.
- Chẳng mấy khi ra khỏi phủ các anh cứ chơi cho thoải mái, nhớ đừng quên giờ về là được.Lúa nghe vậy cũng yên tâm hẳn, gã hí hửng cất kỹ tiền vào người, ba chân bốn cẳng chạy tót sang bên sới chọi gà.
Tên phu cũng nhanh chóng đánh ngựa đi tìm chỗ đậu xe.
Chỉ còn Thiên với Hạc đứng đó, thấy chàng không có ý định rời đi cậu hỏi.- Anh không đi chơi à?
Thiên không trả lời mà chỉ qua những chiếc thuyền đậu lác đác bên hồ, hỏi lại cậu.- Tôi thấy ở bên kia có thể thuê người chèo thuyền ra hồ ngắm sen, cậu muốn thử không?Từ lúc mới đến chàng đã nhìn qua nơi này một lượt.
Những chỗ đang túm năm tụm ba nói cười lao xao hiển nhiên là nhiều trò vui hơn chèo thuyền ngắm sen.
Lại thiết nghĩ, với tính tình của Hạc chưa chắc nơi náo nhiệt đã khiến cậu thoải mái bằng chốn yên tĩnh.Quả nhiên, Hạc gật đầu đáp.- Được, ta sẽ qua chỗ chèo thuyền thử xem.- Để tôi đi cùng cậu.Chưa kịp nghĩ ngợi, một bàn tay nóng rực đã bao trọn lấy cổ tay Hạc kéo cậu cùng đi về phía hồ sen.
Hành động ấy làm cậu khựng lại giây lát, nhưng rồi cũng bước nhanh theo chàng.Những người chèo thuyền thấy có khách đến liền gác mái chèo xuống, đon đả chào mời Hạc - người mà họ chắc mẩm nhiều tiền hơn hẳn thiếu niên áo vải xoàng xĩnh đứng bên.Ấy vậy, cậu chẳng đáp lời ai chỉ nhìn sang Thiên.
Chàng hiểu ý gật đầu, nhanh chóng tìm trong đám người một ông lão nom có vẻ lão luyện.
Chuyện giá cả được nói rất nhanh, dù sao mấy việc thế này Thiên cũng làm quen lắm rồi.Lão dẫn cả hai đến con thuyền đậu bên bờ hồ.
Thiên gần như chỉ bước với thêm đôi chút là đã xuống được thuyền.
Sức nặng đột ngột khiến chiếc thuyền chòng chành mạnh như sắp lật, Hạc toan bước xuống thấy vậy liền chần chừ.- Cậu nắm lấy tay tôi này, cẩn thận dưới chân kẻo bước hụt!Nói rồi Thiên giơ bàn tay rắn rỏi về phía trước để cậu níu lấy làm điểm tựa.
Tay còn lại cẩn thận đỡ cậu bước xuống thuyền.- Hai cậu ngồi cho chắc đấy nhé!
- Lão hô to, tay gồng lên khua mạnh mái chèo đẩy thuyền rời khỏi bến đậu.Ngồi trên thuyền phóng mắt ra xa, cả một vùng hồ rộng lớn đâu đâu cũng toàn sen là sen.
Có lẽ vào ngày nào đó đầu hạ, vô số nụ sen đã lặng lẽ vươn mình khỏi tầng tầng lá trãi lá dù san sát phủ kín mặt hồ, chờ đợi đến ngày hoàn toàn rũ đi lớp cánh xanh phủ bên ngoài, phô bày từng lớp cánh mềm mại phớt hồng cùng thứ hương rất dịu mà chỉ riêng loài sen mới có.Mỗi lần hít thở, thứ tràn vào cánh mũi, lấp kín buồng phổi không chỉ mỗi sương sớm thanh mát mà còn là vị dịu ngọt của sen.
Mọi lo toan cứ thế lắng lại, nhường chỗ cho khoảng bình yên ngắn ngủi.- Nếu các cậu muốn ăn hạt sen tươi thì hái mà ăn.
- Ông lão vừa khua mái chèo vừa nói.
- Mấy quán ven hồ cũng bán đấy nhưng sao ngon bằng khi mới hái được, cứ nghe lão ăn thử đi.Quả thật hạt sen vừa hái xuống từ đài còn tươi rói là thứ Hạc chưa thử bao giờ.
Sẵn tò mò lại đúng lúc thuyền trôi đến nơi nhiều đài sen cậu bèn vươn tay muốn hái cả một đoạn thân lẫn đài sen lên khỏi mặt nước.
Nào ngờ đâu rễ sen nằm sâu phía dưới chắc vô cùng khiến cậu bị kéo ngược về sau, cả người mất thăng bằng nghiêng sang một bên, tay áo theo đó rơi ra ngoài chạm xuống mặt nước.- Cẩn thận!!!
- Thiên hoảng sợ hô lên, vội vàng nắm lấy cánh tay Hạc giữ cho cậu không ngã khỏi thuyền.Đỡ Hạc ngồi vững, Thiên liền vén ống tay áo lật xem cánh tay cậu một lượt, thấy không chỗ nào sây sát mới thở phào.- Là do tôi không tinh ý, cũng may cậu không sao.Rồi chàng với tay hái luôn mấy đài sen đã chín ngay bên mạn thuyền, thoăn thoắt lột bỏ lớp vỏ ngoài thô cứng cùng vỏ lụa mỏng dính bao chặt hạt sen, lấy tâm sen xong mới đưa cho Hạc- Cậu ăn đi, để tôi bóc cho.Trong lúc Thiên cặm cụi bóc hạt cậu cũng lấy một đài, học theo chàng dùng sức xé mở gương sen, gỡ lấy những hạt căng mọng rồi lột từng lớp vỏ.
Nhưng cậu làm không quen tay, lột vỏ lụa chưa khéo làm hạt bị dập.
Hạc chau mày, lựa hết hạt bị đen cất vào trong tay áo, chỉ để lại những hạt tròn mẩy vẫn giữ được màu trắng ngà.
Cậu khẽ kéo nhẹ áo Thiên, xoè bàn tay trước mặt chàng.- Anh cũng thử đi.Thiên định nói rằng thế này không hợp quy củ nhưng trước ánh mắt chờ mong của người đối diện, rốt cuộc chàng vẫn nhận lấy.- Vậy cho tôi xin.
- Chàng nhìn hạt sen, thật lòng khen.
- Cậu lột vỏ khéo quá, chứ lần đầu tôi làm toàn dập hết thôi.Vừa cho hạt sen vào miệng sắc mặt chàng liền thay đổi, lông mày nhíu chặt, thấy vậy Hạc hỏi.- Sao thế?
Không lẽ anh ăn phải hạt bị hỏng?- Không phải đâu.
- Chàng lấy thêm một hạt sen trong lòng bàn tay của Hạc, tách đôi để lộ ra một đoạn tâm sen non mơn mởn.
- Hạt sen cậu bóc ngọt lắm nhưng sẽ ngọt hơn nếu cậu bỏ tâm.- Phải bỏ tâm sao?Lão chèo thuyền ngồi nghe từ đầu chí cuối bỗng bật cười.- Lớn tướng thế mà việc này cũng không biết thì đúng là thua cả thằng cháu 3 tuổi nhà tôi.Đám cậu ấm cô chiêu có kẻ hầu người hạ từ tấm bé chưa từng động tay vào ngũ cốc cũng là lẽ dễ hiểu.
Khổ nỗi cái thói đời thấy kẻ nhỏ tuổi được ăn trên ngồi chốc, còn bản thân đã già cả vẫn sống nghèo khổ là khó chịu lắm, phải tìm ngay chỗ sơ hở để lên giọng mới bớt được cái tức trong bụng.Hạc nhìn sang lão chèo thuyền bằng ánh mắt lạnh lẽo không chứa đựng chút cảm xúc nào.
Dù cả hai ngồi ngang tầm mắt nhưng sự áp bách từ ánh nhìn ấy khiến lão sinh ra ảo giác rằng cậu đang đứng từ trên cao mà nhìn xuống vậy.- Cổ kim nhiều người hiểu sâu biết rộng lại chưa thấy ai dám vỗ ngực nói chuyện gì cũng biết.
- Thiên lên tiếng, giọng điệu rõ ràng đang bực lắm.
- Làm ruộng vườn biết cấy cày chăn nuôi lợn gà, học trò đọc sách thánh hiền kinh bang tế thế.
Mỗi người mỗi việc ắt tài trí cũng khác nhau, ông thấy có phải không?
Lão chèo thuyền cứng họng chẳng thể phản bác được lời nào, đành vờ tiếp tục khua mái chèo.
Thiên lại càng không thèm tiếp tục chuyện không vui này, chỉ quay qua giải thích cho Hạc biết.- Cái đắng của tâm sen làm át vị ngọt của hạt nên người ta thường lấy riêng nó ra, đem sao làm trà hoặc nấu cùng những thứ quà khác để thanh nhiệt, chữa mất ngủ, nghe đâu còn có thể làm da dẻ đẹp hơn nữa.Hạc tách đôi hạt sen liền thấy ngay sợi tâm sen nằm lọt thỏm ở giữa.
Hoá ra vị đắng chát Thiên vừa nếm phải đều do cái thứ bé xíu này đây.- Ta còn tưởng rằng vỏ ngoài thơm ngọt thì cái tâm ẩn bên trong cũng giống vậy.- Nhiều khi nhìn mặt chẳng bắt đúng hình dong đâu, cứ phải nếm thử mới biết được cái tâm ấy có vị gì.Hạc lắc đầu, ánh mắt rời khỏi sợi tâm sen trong lòng bàn tay nhìn về chân trời loang loáng những vệt nắng.- Không phải không muốn nếm thử mà đây là chuyện cầu bất đắc.Nói rồi cậu nghiêng tay để mặc những sợi tâm sen rơi lả tả xuống mặt nước, chúng trôi nổi vô định một hồi rồi vẫn thể chẳng thoát được số mệnh phải chìm xuống đáy hồ chỉ toàn bùn nhơ.—-Chú thích

1) Xưởng dệt cho Kinh thành: theo Cổng thông tin điện tử phường La Khê, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội "Năm 1823, triều đình nhà Nguyễn ra sắc lệnh lập La Khê thành một xưởng dệt cho Kinh thành Huế, đồng thời cho cả làng được miễn đi lính để tập trung cho việc phát triển làng nghề."