Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,167
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOwEzZ6Siy2q0TjRkgYHfMXtL8ITn61FWfHUUZKNueA_q8uvFwfnEe99Z9Rt1LkYgtUlSl8uLzqwbJwlDBSXdBuHGQRV-m2KXyNdoQsRr0Po4HxtxDnAIKGiE1FTpOw8SE3I-di87QZE3e7vaxeTlP9=w215-h322-s-no-gm

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Tác giả: Quất Tử Bất Toan
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 橘子不酸

Thể loại: Ngôn Tình, SE, Hiện Đại, Học Đường, Gia Đình, Ngọt

Team dịch: Liễu Như Yên

Giới thiệu

Bị cha đánh đập, bị bạn học bắt nạt.

Đường cùng.

Tôi đến tiệm xăm ở góc hẻm.

Nghe nói ông chủ là một tên lưu manh, đánh nhau vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, người xung quanh đều sợ anh ta.

Đẩy cửa ra, tôi lấy từ trong túi ra tờ mười đồng nhăn nhúm.

Lấy hết can đảm:

"Nghe nói anh thu phí bảo kê, vậy... anh có thể bảo vệ tôi không?"

Trong làn khói mờ ảo, người đàn ông nhếch mép cười khẩy:

"Con nhà ai đây? Gan cũng lớn đấy."

Sau đó, anh ta lại vì mười đồng này mà bảo vệ tôi suốt mười năm.​
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 1



Bị cha đánh đập, bị bạn học bắt nạt.

Đường cùng.

Tôi đến tiệm xăm ở góc hẻm.

Nghe nói ông chủ là một tên lưu manh, đánh nhau vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, người xung quanh đều sợ anh ta.

Đẩy cửa ra, tôi lấy từ trong túi ra tờ mười đồng nhăn nhúm.

Lấy hết can đảm:

"Nghe nói anh thu phí bảo kê, vậy... anh có thể bảo vệ tôi không?"

Trong làn khói mờ ảo, người đàn ông nhếch mép cười khẩy:

"Con nhà ai đây? Gan cũng lớn đấy."

Sau đó, anh ta lại vì mười đồng này mà bảo vệ tôi suốt mười năm.

1

Năm tôi quen Chu Hải Yến, tôi mười bốn tuổi.

Vì suy dinh dưỡng lâu ngày, tôi vừa thấp vừa gầy, trông nhỏ hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.

Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bố tôi đã suốt ngày lêu lổng.

Cả nhà ba miệng ăn đều dựa vào ba nghìn đồng tiền lương mỗi tháng của mẹ tôi ở xưởng may.

Bố tôi ham mê cờ bạc, nhưng mười ván thì thua hết chín.

Hễ thua tiền là tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt liền uống rượu, say rồi bắt đầu đánh vợ đánh con.

Trên mặt đất thường là một mảnh bát đĩa vỡ và thức ăn thừa.

Năm tôi năm tuổi, ông ta thua rất nhiều tiền.

Buổi tối, ông ta nồng nặc mùi rượu, túm lấy tóc mẹ tôi, ấn bà xuống đất, ấn mặt bà xuống đất mà đập, đập chán rồi lại chuyển sang dùng chân đạp vào bụng dưới.

"Mày có phải cảm thấy tao bây giờ không có bản lĩnh, dám coi thường tao rồi phải không? Hả?

"Con đ*, không sinh cho tao được thằng con trai, tao ra ngoài không ngẩng mặt lên được!

"Đều là do mày ảnh hưởng đến vận may tài lộc của tao, nếu ban đầu không cưới mày, tao đã sớm phát tài rồi."

Mẹ tôi bị đánh đến mức co quắp trên mặt đất.

Máu đỏ sẫm quấn tóc thành từng lọn, từng lọn.

Bà không trốn cũng không phản kháng, ngây thơ cố gắng dùng sự chịu đựng để đánh thức chút lương tri cuối cùng của người đàn ông.

Khi trên người mẹ tôi không còn chỗ nào lành lặn để tiếp tục đánh.

Ông ta liền chuyển ánh mắt sang tôi.

"Còn con đê tiện nhỏ này, đ* đẻ cũng là đồ đê tiện.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Mày nhìn tao bằng ánh mắt gì đấy? Sao? Còn muốn đánh tao à?"

Cái tát dày giáng xuống mặt tôi, sau cơn đau dữ dội là tê dại.

Dường như tất cả âm thanh xung quanh đều bị đặt trong lồng kính, sau đó hoàn toàn cách ly.

Tôi bị tát đến thủng màng nhĩ.

Mẹ tôi khóc lóc đem tôi giấu vào trong lòng, dùng thân thể gầy yếu thay tôi chịu đựng mưa gió.

Tiếng chửi rủa của đàn ông, tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, theo sự cạn kiệt sức lực của kẻ bạo hành mà dừng lại.

Trong đêm khuya, tiếng ngáy của đàn ông và tiếng nức nở của phụ nữ lẫn lộn.

Mẹ tôi đỏ mắt bôi thuốc cho tôi xong, lại lặng lẽ dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất.

Chúng tôi chen chúc trên chiếc giường nhỏ, bà ôm chặt tôi.

Tôi nói: "Mẹ ơi, chúng ta rời khỏi đây có được không, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ."

Bà nhìn lên mặt trăng ngoài cửa sổ, nơi đó khuyết một mảng lớn.

"Không đi, bố con hồi trẻ đối xử với mẹ rất tốt. Ông ấy sẽ tiết kiệm tiền mua vòng vàng cho mẹ, sẽ cõng mẹ đi mấy dặm chỉ để đưa mẹ đi xem pháo hoa, ông ấy còn mua cho mẹ rất nhiều quần áo đẹp, mẹ mặc không hết."

Tôi đưa tay kéo kéo chiếc áo đã giặt đến phai màu, biến dạng trên người mẹ.

"Mẹ, mẹ nói dối."

Bà sờ sờ đầu tôi, giọng điệu cố chấp:

"Mẹ không nói dối, bây giờ bố con chỉ là nhất thời hồ đồ, ông ấy sẽ tốt lên thôi, ông ấy đã nói sẽ đối xử tốt với mẹ cả đời, ông ấy đã từng nói như vậy."

"Giống như mặt trăng ngoài cửa sổ, sẽ có một ngày tròn đầy." Giọng nói thều thào.

Giống như đang nói cho tôi nghe, lại giống như đang nói cho chính mình nghe.

Ngày hôm sau, bố tôi tỉnh rượu, lại coi như không có chuyện gì xảy ra, nói nói cười cười với mẹ, thò tay xin tiền mẹ.

Ông ta nói, Uyển Nhu, anh vẫn yêu em, anh chỉ là uống nhiều rượu nên mới hồ đồ, đợi anh thắng tiền sẽ đưa em đi hưởng phúc.

Ba hoa chích chòe dỗ dành mẹ tôi răm rắp nghe theo, đưa hết tiền lương cho ông ta.

Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến người ta rùng mình.

Tôi nhìn số tiền trong tay bố, rất muốn mở miệng hỏi mẹ, có phải mẹ đã hứa với con, tháng này có lương sẽ cho con đi nhà trẻ mà, đúng không?

Tôi đã năm tuổi rồi, nhưng vẫn chưa được đi nhà trẻ.

Nhưng mẹ tôi cười rất vui vẻ, trong mắt chỉ có bố, hoàn toàn quên mất tôi.

Vì vậy, tôi lặng lẽ ngậm miệng.

Không sao cả, tháng sau mẹ nhất định sẽ nhớ đến tôi.

Mãi cho đến khi tôi dựa vào chính sách giáo dục của nhà nước để vào tiểu học, mẹ tôi vẫn không nhớ đến tôi.

Tôi đã bỏ lỡ cả thời mẫu giáo.

2

Khi lớn lên, tôi mới biết hành vi này của bố gọi là bạo lực gia đình.

Giáo viên nói có thể báo cảnh sát, chú cảnh sát sẽ bảo vệ tôi và mẹ.

Vì vậy, vào một buổi tối bị đánh, nhân lúc bố tôi ngủ say, tôi kéo tay mẹ.

Mang theo niềm vui và hy vọng vô hạn, ngay cả nỗi đau trên người cũng quên mất.

"Mẹ ơi, chúng ta đi báo cảnh sát đi, bắt bố lại."

Mẹ tôi không vui như tôi tưởng tượng, ngược lại dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và đau lòng nhìn tôi.

"Thanh Thanh, đó là bố con! Sao con có thể làm như vậy!"

Giọng điệu trách móc như một cái tát, giáng mạnh vào mặt tôi.

Tôi nhất thời đỏ bừng mặt, cảm giác như mình là đứa con bất hiếu nhất thiên hạ.

Nhưng rõ ràng không phải như vậy.

Giáo viên nói, bạo lực gia đình là bạo lực gia đình, dù ông ta là ai, cũng không thể tha thứ.

Vì vậy, tôi nhất quyết muốn đi báo cảnh sát.

Lần đầu tiên mẹ tôi đánh tôi.
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 2



Cây gậy to bằng ngón tay cũng bị đánh gãy, bà bắt tôi quỳ trên mặt đất tự kiểm điểm.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra không chỉ bố đánh người mới đau, mẹ đánh cũng rất đau.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra mẹ cũng sẽ đánh người, chỉ là người bị đánh không phải là bố.

Bị bố đánh vô số lần tôi không khóc, nhưng bị mẹ đánh đêm đó tôi đã khóc cả đêm.

Ngày hôm sau, mẹ tôi hiếm khi chịu luộc một quả trứng, xoa vết thương cho tôi.

Trước đây, mẹ tôi đều để dành trứng cho bố ăn.

Tôi biết đây gọi là đánh một cái rồi cho quả táo ngọt.

Vì bố tôi cũng đối xử với mẹ như vậy.

Nhưng tôi không thích mẹ như vậy, bà khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trước đây khi bị đánh, tôi mong mình mau lớn, vì lớn lên có thể bảo vệ mẹ.

Nhưng, khi lớn lên, tôi phát hiện lớn lên là một chuyện rất buồn.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nó dần dần phá hủy ảo tưởng của tôi.

Hết lần này đến lần khác bạo lực gia đình vẫn tái diễn.

Hết lần này đến lần khác tha thứ cũng giống hệt nhau.

Tôi không thể khống chế trở nên tê liệt, lạnh lùng nhìn mẹ tôi vừa khóc đến đau lòng, vừa dỗ dành đầy cẩn thận.

Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ thất vọng hơn hôm nay nữa.

Nhưng đằng sau thất vọng, còn có tuyệt vọng.

Năm mười một tuổi, tôi bị bố đánh gãy xương.

Dù bà nói gì, tôi cũng nhất quyết muốn đi báo cảnh sát.

Bà khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi, bà nói nếu tôi báo cảnh sát là đang ép bà đi chết.

Một người mẹ quỳ xuống trước con gái mình.

Tôi bị đóng đinh trên cột ô nhục của đạo đức.

Không thể tiến, không thể lùi.

Bà ấy có yêu tôi không?

Tôi đã không còn phân biệt được nữa.

Có lẽ là có, nhưng tình yêu của bà dành cho bố gần như đã rút cạn bà.

Cuối cùng chia cho tôi chẳng còn lại bao nhiêu.

Bát vỡ trong nhà nhiều không đếm xuể, vì cuộc sống khó khăn, mẹ tôi luôn giữ lại những chiếc bát có thể dùng được.

Bà đưa chiếc bát tốt nhất cho bố tôi dùng, chiếc tốt thứ hai để lại cho tôi, chiếc bát có nhiều vết nứt nhất để lại cho mình.

Sau đó.

Bát vỡ ngày càng nhiều, bản thân bà cũng không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu.

Mọi người đều cầm những chiếc bát vỡ giống nhau.

Sống một cuộc đời nát bét như nhau.

Số tiền bố tôi đòi ngày càng nhiều, tâm trạng mỗi ngày về nhà ngày càng tệ, ra tay ngày càng nặng.

Nhưng vài ngày sau, bố tôi đột nhiên rạng rỡ hẳn lên.

Không chỉ mua một con gà quay về, còn mua cho mẹ một chiếc váy mới.

Mẹ tôi tưởng rằng mùa xuân đã đến.

Không ngờ lời nói của bố khiến bà như rơi vào mùa đông.

Bố tôi kéo tay bà:

"Uyển Nhu à, sòng bạc của chúng ta ấy, có một ông chủ lớn, người ta vừa có tiền vừa có bản lĩnh. Ông ấy rất ngưỡng mộ em, em mặc chiếc váy này, tối mai đi ăn cơm với ông ấy có được không?"

Mẹ tôi rất xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong thị trấn.

Nụ cười trên mặt bà cứng đờ, ngơ ngác nhìn vào mắt bố tôi.

Chậm rãi nói: "Chỉ là ăn cơm thôi sao?"

Giống như đang xác nhận điều gì đó.

Ánh mắt bố tôi lơ đãng, không dám nhìn thẳng.

Ông ta nói: "Uyển Nhu, anh cầu xin em giúp anh có được không, chỉ lần này thôi, ông chủ lớn nói sau này sẽ dẫn dắt anh, anh sẽ có thể cho em sống cuộc sống tốt đẹp."

Mẹ tôi ngồi đó, run rẩy không nói nên lời, giống như một con rối gỗ bị rút cạn linh hồn, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.

Tôi chưa bao giờ thấy bà như thế này.

Giống như mọi hy vọng đều tan vỡ.

Bố tôi tưởng bà không đồng ý, quay sang mắng bà:

"Không phải trên giường của tao mày r*n r* rất sung sướng sao? Sao đổi người lại không được?

"Mẹ kiếp, mày còn không bằng một lớp da gót chân của vợ Trương Đại Tưởng!"

Vợ của Trương Đại Tưởng tôi biết, sống ở phía tây thị trấn.

Các bạn học nói cô ta làm đ*.

Làm đ* nuôi chồng.

Mẹ tôi đã nước mắt đầm đìa, bà níu lấy tay áo bố bảo ông ta đừng nói nữa.

"Em đi, em sẽ đi!"

3

Đêm đó bố tôi đã nói rất nhiều lời ngon ngọt với bà ấy, tối đến tiếng ngáy còn vang hơn.

Mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng chứa đồ bên cạnh.

Miệng không ngừng nói:

"Trước đây ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, sau này cũng sẽ tốt, có phải không?"

Tôi hỏi:

"Vậy còn bây giờ thì sao?"

Bà quay đầu chậm rãi nhìn tôi, khóe mắt ướt đẫm.

"Trước đây ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, lúc chưa có con ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, nếu như không có con, nếu như không có con liệu có phải..."

Tôi không nói gì, chỉ nhìn sâu vào bà, trong mắt tràn ngập nỗi buồn.

Tôi cứ tưởng rằng trái tim này sẽ không còn đau nữa.

Bà đột nhiên tỉnh táo, nhận ra mình đã nói gì.

Ôm lấy tôi, lắc đầu giải thích:

"Thanh Thanh, mẹ không có ý đó, mẹ không có ý đó."

Cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, bà vẫn thì thầm tự nói với chính mình.
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 3



Chiều hôm sau, tan học về.

Trong nhà không có một ai.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, mẹ tôi mặc chiếc váy trắng tinh, nhắm mắt nằm yên trên chiếc giường cưới của bà và bố, trên bức tường phía trên đầu treo ảnh cưới của họ.

Máu tươi từ cổ tay mẹ tôi từng chút từng chút nhỏ xuống, sắp cạn rồi.

Trên mặt đất là một vũng m.á.u đã khô một nửa.

Cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

Mẹ tôi đã tự sát.

Bà c.h.ế.t trong giấc mơ mà chính mình tự dệt nên.

Trái tim của bố tôi đã trống rỗng từ lâu, nhưng mẹ tôi luôn cho rằng mùa xuân tới nó sẽ nảy mầm, cuối cùng hy vọng tràn đầy sụp đổ, người c.h.ế.t cả thể xác lẫn tinh thần lại là chính bà.

Lời xin lỗi thực sự là sự đền đáp và bồi thường, lời xin lỗi bằng lời nói chỉ là khổ nhục kế, cho nên bố tôi căn bản không đáng được tha thứ.

Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nghe lọt tai.

Năm đó tôi mười một tuổi, sau này sẽ không còn mẹ nữa.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Từ đó gió mưa cuộc đời đều đổ dồn về phía tôi.

Cơn giận của bố tôi cũng do một mình tôi gánh chịu.

Không còn ai ôm tôi ngủ, không còn ai gọi tôi là Thanh Thanh.

Hương thơm của mẹ đã không còn, thay vào đó là mùi rượu và t.h.u.ố.c lá nồng nặc khắp nhà.

Sau khi mẹ đi, bố tôi không những không đau lòng, ngược lại còn mắng bà không biết tốt xấu, ngay cả một tang lễ tử tế cũng không tổ chức cho bà.

Mỗi nắm đ.ấ.m sau khi say rượu đều đánh tôi ngã xuống đất, sau đó đứng dậy là sự hận thù thấu xương đối với ông ta.

Ông ta đánh tôi, tôi liền báo cảnh sát.

Tôi từng ngây thơ cho rằng báo cảnh sát có thể giải quyết mọi vấn đề.

Nhưng ông ta bị giam ba năm ngày, cơn giận sau khi ra ngoài càng lớn hơn, ra tay lần sau tàn nhẫn hơn lần trước.

Tôi bị đánh đến thổ huyết, bị đánh đến mức mù tạm thời.

Vô số lần đầu óc quay cuồng, tôi đã từng cho rằng mình sẽ chết.

Đáng buồn là, không.

Có lẽ là vì, ông ta nên c.h.ế.t trước tôi.

Tôi hận ông ta, tôi càng hận chính mình.

Tôi hận chính mình tại sao lại hèn nhát không dám phản kháng.

Tôi hận chính mình tại sao nhìn thấy ông ta lại không nhịn được run rẩy toàn thân.

Tôi hận chính mình tại sao lại sợ một thứ còn không bằng súc sinh.

Sự hận thù này chống đỡ cho tôi sống lay lắt.

Cuộc sống trôi qua như một vũng bùn lầy.

Tản ra mùi hôi thối đáng ghét.

Vì nhà nghèo, không có mẹ thương, không có cha quản, thành tích bình thường, ít nói.

Tôi trở thành đối tượng bị bạn học bắt nạt trong trường cấp hai.

Họ coi tôi là đề tài bàn tán, vừa cô lập tôi, vừa chế giễu tôi.

Bạo lực ngôn ngữ, thực ra không hề kém bạo lực thể xác.

Họ không đánh tôi, nhưng vẫn khiến tôi run rẩy toàn thân.

Trong lớp, tôi trả lời câu hỏi, ánh mắt họ khinh bỉ, nói giọng tôi thật đê tiện, cố ý làm nũng khi nói chuyện.

Sau giờ học, tôi đi vệ sinh, họ lớn tiếng bàn tán, nói tư thế của tôi kỳ lạ, cố ý ưỡn eo khi đi.

Dán giấy sau lưng tôi, ném vở bài tập của tôi, đặt cho tôi đủ loại biệt danh sỉ nhục.

Họ cười tôi ăn mặc kỳ lạ.

Nhưng họ không biết n.g.ự.c mới phát triển, tôi tự mình mò mẫm trải qua sự sợ hãi, xấu hổ và bất lực.

Tôi không có mẹ dạy.

Không biết ở độ tuổi này họ đều mặc áo n.g.ự.c thiếu nữ.

Để tiết kiệm tiền, tôi mặc áo lót của mẹ.

4

Bắt nạt học đường, không phân biệt nam nữ.

Bên cạnh thùng rác trong lớp có một nam sinh thiểu năng trí tuệ.

Gia cảnh cậu ấy không tốt, giống như tôi là học sinh ngoại trú, nhưng cậu ấy có một người bà rất mực yêu thương.

Quần áo mỗi ngày đều sạch sẽ, tuy có vá, nhưng ngửi rất thơm.

Trong cặp sách của cậu ấy, mỗi ngày đều có trứng luộc và cơm nắm bà nấu cho.

Nếu nói, họ đối với tôi còn có chút dè dặt, vậy thì đối với cậu ấy chính là trút giận và bắt nạt ác ý.

Ỷ vào nam sinh đó ngây thơ, họ lừa cậu ấy vào nhà vệ sinh, bắt cậu ấy uống nước bẩn nước tiểu; họ vừa mắng cậu ấy là đồ ngốc, vừa cướp đi số tiền tiêu vặt ít ỏi của cậu ấy; họ đổ hết việc trực nhật của cả lớp cho cậu ấy, uy h.i.ế.p cậu ấy chỉ khi làm xong việc mới được về nhà.

Họ nói, đây là sự đùa giỡn thân thiện giữa bạn bè.

Cậu ấy tin.

Không ai quan tâm cậu ấy tên gì, mọi người đều gọi cậu ấy là đồ ngốc.

Vì vậy, việc đầu tiên đồ ngốc làm mỗi ngày đi học là đem tiền tiêu vặt của mình dâng lên, phục vụ đám ông lớn này cho thoải mái.

Cậu ấy không nỡ lãng phí, cho dù trứng và cơm nắm bị họ giẫm nát, cậu ấy cũng sẽ ăn sạch sẽ, sau đó mang một thân đầy dấu chân về nhà.

Bà cậu ấy đã lớn tuổi, chỉ có thể mỗi ngày nhặt thêm rác bán lấy tiền, cho cháu thêm chút tiền tiêu vặt, để cậu ấy sống tốt hơn.

Tại sao tôi biết, vì tôi đã gặp bà cậu ấy khi đi nhặt rác.
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 4



Là một bà lão rất hiền hậu, ánh mắt từ ái.

Giống như đồ ngốc kia.

Nhưng người hiền bị người bắt nạt.

Tôi thân cô thế cô, điều duy nhất có thể làm là khi cậu ấy bị kéo vào nhà vệ sinh nam hét lên "hiệu trưởng đến".

Tại sao không hét giáo viên đến, vì giáo viên không quản.

Khi cậu ấy bị giẫm đầy dấu chân, giúp cậu ấy phủi bụi trên người, đảm bảo về nhà sẽ không rõ ràng như vậy.

Mùa đông sau khi tan học giúp cậu ấy dọn dẹp lớp học, để cậu ấy về nhà trước.

Vì trời tối nhanh, bà cậu ấy sẽ lo lắng.

Cậu ấy và tôi không giống nhau, trong nhà không có ai đợi tôi, nhưng lại có người vì cậu ấy mà thắp sáng một ngọn đèn.

Đứa trẻ không có nơi tránh gió sẽ không mong đợi về nhà.

Dần dần, tôi phát hiện ra cậu ấy thực ra không ngốc đến vậy.

Cậu ấy tên là An Tề, một cái tên rất hay.

Cậu ấy phân biệt được ai tốt với cậu ấy, ai không tốt với cậu ấy.

Khi tôi giúp cậu ấy, cậu ấy sẽ nói cảm ơn với tôi, sau đó ngày hôm sau cũng mang cho tôi một phần ăn sáng.

Mỗi ngày cậu ấy đều có một cây xúc xích làm đồ ăn vặt, trước đây cậu ấy đều lén ăn trước khi vào trường, sau đó cậu ấy sẽ mang đến trường lén chia sẻ với tôi.

Cậu ấy một nửa, tôi một nửa.

Vì họ đều cười cậu ấy bẩn, cho nên khi cậu ấy đưa đồ ăn cho tôi, trong mắt ánh lên sự cẩn thận.

Cậu ấy nói: "Tớ không bẩn, những thứ này rất sạch, cậu đừng ghét tớ."

Cậu ấy nói tôi là bạn tốt của cậu ấy, người bạn duy nhất trong lớp.

Cậu ta nói nếu cậu ta không nghe lời, bọn họ sẽ đi bắt nạt bà nội.

Bởi vì tôi và cậu ta thân thiết, nên tôi trở thành đứa ngốc thứ hai trong lớp.

Từ đó tôi không còn được gọi là Đường Hà Thanh, tôi là Đường ngốc mà bọn họ thường xuyên nhắc đến.

Bọn họ nói Đường ngốc và đứa ngốc thật sự rất xứng đôi.

Bọn họ nói hai đứa ngốc đang yêu sớm.

Bọn họ viết lên mặt sau vở bài tập của tôi "Vợ của thằng ngốc".

Hỏi tôi khi nào thì gả cho thằng ngốc kia.

Bọn họ cười lớn điên cuồng, giống như từng con quỷ bò ra từ địa ngục.

Thiện và ác của thiếu niên, rõ ràng rành mạch.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Học kỳ hai năm lớp 8, giáo viên chủ nhiệm đổi rồi, là một nữ giáo viên trẻ, họ Lý.

Ở cô ấy, tôi nhìn thấy "truyền đạo thụ nghiệp, làm thầy" như trong sách giáo khoa đã nói.

Cô ấy rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất công bằng.

Cái gì cô ấy cũng quản.

Mỗi tuần đều họp lớp, nhấn mạnh nghiêm cấm tồn tại bạo lực học đường dưới bất kỳ hình thức nào.

Phàn nàn với cô ấy rất có ích.

Thế là, tôi không còn bị trêu chọc bằng những câu đùa cợt th* t*c, An Tề cũng không còn về nhà với một thân đầy thương tích.

Cậu ấy rất vui, cậu ấy nói để cảm ơn tôi đã giúp cậu ấy khiếu nại, ngày mai cậu ấy sẽ mang cho tôi một cây xúc xích.

Tôi nói được, vậy ngày mai tôi cũng sẽ mang cho cậu một món quà nhỏ.

Chúng tôi đều đang ăn mừng cho công lý đến muộn.

An Tề thích bóng bay bán ở cổng phía nam của trường, đặc biệt là bóng bay hình con cừu lười.

Nhưng tiền tiêu vặt của cậu ấy đều bị cướp hết rồi, cậu ấy chỉ có thể nhìn mà không thể mua.

Thế là, ngày hôm sau tôi đến trường từ rất sớm.

Bóng bay năm đồng, tôi dùng số tiền tiết kiệm được, mua cho cậu ấy hai cái.

Tôi đợi rất lâu.

Vị trí đó vẫn luôn trống không.

Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm nghẹn ngào thông báo với cả lớp.

"Các em sau này qua đường nhất định phải cẩn thận, sáng nay, bạn An Tề không may bị xe tải vượt đèn đỏ cán qua, tài xế gây tai nạn rồi bỏ trốn, cậu ấy tử vong tại chỗ."

Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi ngây người ngồi tại chỗ, đại não cứng đờ không thể suy nghĩ.

Đợi đến khi hoàn hồn, mới phát hiện nước mắt đã sớm làm ướt đẫm khuôn mặt.

Rõ ràng, rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt mà.

Chúng tôi còn chưa kịp ăn mừng.

Chúng tôi còn chưa được sống những ngày tháng tốt đẹp.

Tôi còn chưa kịp tặng cho cậu ấy quả bóng bay mà cậu ấy thích.

Tôi còn chưa kịp nói với cậu ấy, cậu ấy cũng là người bạn tốt duy nhất của tôi.

Sao, mọi chuyện lại không kịp nữa rồi.

Bà nội cậu ấy đến trường thu dọn di vật của cậu ấy, mắt bà cụ đỏ hoe, tay run rẩy.

Tôi giúp bà ấy chuyển đồ lên xe ba gác.

Bà ấy khóc nức nở, run rẩy lấy ra hai cây xúc xích vẫn còn ấm từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay tôi.

"Tiểu Tề nói, nó nói hôm nay nó phải cho người bạn tốt nhất của nó hai cây xúc xích. Từ tối qua đã lải nhải, bảo bà sáng nay nhắc nó."

"Cháu là một đứa trẻ ngoan, cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Tề lâu như vậy."

"Cuộc đời nó, coi như không có phúc khí gì, lại đi trước bà già này."
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 5



Tôi đứng ở đầu đường bên này, nhìn bóng lưng già nua khó nhọc chậm rãi đẩy chiếc xe ba gác, chiếc áo trống rỗng bay phấp phới trong gió, giống như con thuyền gỗ sắp lật úp trong giây tiếp theo.

Hai bên tay lái buộc hai quả bóng bay hình con cừu lười, đung đưa trên không trung.

Lắc la lắc lư, giống như An Tề đang tạm biệt tôi.

Cho đến khi bóng hình cuối cùng biến mất ở khúc cua cuối con đường nhỏ.

Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc.

Buổi trưa mùa đông, ánh nắng chói chang khiến mắt người ta đau nhức.

5

Chiếc bàn thừa cạnh thùng rác đã được dọn đi.

Phòng học trông đầy ắp, thậm chí không thể nhận ra là thiếu mất một học sinh.

Người c.h.ế.t rồi, giống như nước biến mất trong nước.

Mọi thứ dần dần khôi phục lại bình yên.

An Tề từ sống trong miệng bọn họ, đến sống trong ký ức của tôi.

Những ngày tháng tốt đẹp của cậu ấy không kéo dài bao lâu,

Những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng không thể kéo dài bao lâu.

Lên lớp 9, việc học căng thẳng, giáo viên chủ nhiệm thay tôi xin nhà trường cho một suất ở ký túc xá miễn phí.

Đêm thứ hai sau khi tôi vừa chuyển vào.

Đang trong giờ tự học buổi tối, cô Lý đang phân tích bài kiểm tra toán trên bục giảng.

Bố tôi nồng nặc mùi rượu xông vào.

"Con nhóc đê tiện Đường Hà Thanh đâu?"

Xem ra ông ta lại thua tiền tâm trạng không vui, muốn đánh tôi để xả giận.

Tay cầm bút của tôi siết chặt lại.

Cô Lý đặt bài kiểm tra xuống, sau khi sửng sốt, giọng nói bình tĩnh.

"Phụ huynh này, mời anh ra ngoài, bây giờ đang trong giờ học."

Giọng điệu nghiêm túc không biết lại chạm trúng chỗ đau nào của người đàn ông.

Ông ta vung tay, hất tung mọi thứ trên bục giảng xuống đất.

Ngón tay gần như sắp chọc vào trán giáo viên.

"Dám bảo tao ra ngoài? Mày là cái thá gì?"

"Còn tưởng mình là nhân vật lớn cơ đấy."

Vừa nói vừa giơ tay lên.

Cô Lý ngày thường có nghiêm khắc đến đâu, cô ấy cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Gặp phải loại du côn này, sao cô ấy có thể không sợ.

Cả lồng n.g.ự.c cô ấy phập phồng dữ dội, đầu ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, do dùng sức quá mức mà thậm chí còn trắng bệch.

Đây là cô Lý mà tôi yêu thích nhất, kính trọng nhất.

Cô ấy sẽ mượn danh nghĩa động viên, lén lút tặng văn phòng phẩm cho tôi.

Cô ấy sẽ tranh luận gay gắt với chủ nhiệm, chỉ để xin cho tôi một suất trợ cấp cho học sinh nghèo.

Cô ấy thấy tôi buổi trưa chỉ ăn cải trắng, sẽ lặng lẽ gắp đùi gà trong bát mình sang cho tôi.

Cô ấy sẽ luôn quan tâm đến tình cảnh của tôi trong lớp, sợ tôi phải chịu bất công.

Nhưng bây giờ, cô ấy lại vì tôi mà chịu uất ức.

Trong khoảnh khắc, không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi điên cuồng xông lên.

Kéo cô giáo ra, chắn trước mặt cô ấy.

Vừa hét đuổi bố tôi đi, vừa chửi ông ta là súc sinh.

Cái tát vang dội, rơi trên mặt tôi.

Lực mạnh đến mức nửa bên mặt tôi gần như tê dại, khóe miệng cũng từ từ rỉ máu.

Tai ù đi từng đợt.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là:

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

[May quá, may quá đỡ được rồi.]

[Chỉ là bông hoa tôi gấp cho cô giáo trong ngăn bàn, không tặng được nữa rồi.]

Hôm nay là ngày nhà giáo.

Nhưng hình như, tôi không xứng làm học sinh của cô ấy.

Tên súc sinh bị bảo vệ đến muộn lôi đi.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, từ những ánh mắt xung quanh, nói không rõ ràng.

Bọn họ rõ ràng không làm gì cả, nhưng tôi lại cảm thấy mình đã bị l*t s*ch rồi.

Cái tát này, đánh nát sự uy nghiêm của cô giáo, cũng đánh nát lòng tự trọng của tôi, cùng với đó bị xé nát còn có chiếc ô bảo vệ cuối cùng của tôi.

Hiệu trưởng tìm gặp cô giáo, nói tôi ở ký túc xá sẽ ảnh hưởng đến an toàn của các bạn học khác, kiến nghị tôi vẫn nên đi về.

Cô giáo còn muốn lên tiếng biện minh cho tôi, nhưng tôi không còn mặt mũi nào để nhận sự hy sinh của cô ấy nữa.

Tôi đồng ý tối đó sẽ chuyển ra ngoài.

Lúc này may mắn vì đồ đạc của mình ít đến đáng thương, không cần cô giáo giúp đỡ, một mình tôi cũng có thể chuyển đi.

Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài.

Tôi biết, từ ngày mai trở đi.

Những ngày tháng tốt đẹp của tôi đã kết thúc rồi.

Kẻ bạo hành không kiêng nể gì, từ nay bọn họ sẽ càng thêm không kiêng nể gì nữa.

Mà tôi sau khi về nhà, cũng sẽ đón nhận hậu quả của lần phản kháng đầu tiên.

Tôi vác hành lý đứng ở ngã tư đường, nghĩ về quá khứ rồi lại ảo tưởng về tương lai, quá khứ và tương lai tùy ý đan xen trong ngày hôm nay, chúng đều mang theo cơn gió se lạnh đầu thu.

Trong lúc hoảng hốt, tôi rơi vào một ảo giác,

Cuộc đời tôi sẽ là một con đường bùn lầy khó đi.

Tuy nhiên cuộc sống hiện tại vẫn đang tiếp diễn.

Thế là, trong dòng sông khổ nạn này, tôi chèo con thuyền gãy mái chèo của mình tiếp tục xuất phát.
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 6



Cách trực tiếp nhất để đối phó với bạo lực, chính là lấy bạo trị bạo.

Lấy đạo của người trả lại cho người.

Tôi đắp chăn mỏng, ngồi ở đầu cầu hóng gió cả đêm.

Khi trời dần sáng, trong đầu tôi lóe lên một đôi mắt.

Đen như mực, lạnh lùng sắc bén.

Nửa năm trước, thị trấn nhỏ này có một hộ gia đình từ nơi khác chuyển đến.

Bọn họ mở một tiệm xăm ở chỗ sâu nhất trong ngõ Bình An.

Nghe nói, hai mẹ con, một là tên côn đồ không sợ chết, một là mụ điên không nói lý.

Bố tôi trước giờ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Có lần ông ta say rượu phát điên ở bên ngoài, nói người đàn bà góa điên trong ngõ là con đ* lẳng lơ, là ai cũng có thể ngủ cùng.

Những lời này truyền đến tai tên côn đồ.

Tối hôm đó, bố tôi cao to lực lưỡng bị người ta kéo lê như kéo một con lợn c.h.ế.t về nhà.

Cả người bầm dập, trong miệng đầy m.á.u lẫn hai chiếc răng cửa bị gãy.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt.

Tùy tiện ném người vào trong sân.

Bước lên, dùng lòng bàn chân giẫm mạnh lên đầu ngón tay ông ta, giọng nói âm u.

"Thằng già súc sinh, sau này nếu để tao nghe thấy cái miệng thối này của mày nói năng bậy bạ về mẹ tao, thì đừng trách tao cắt lưỡi mày."

Bố tôi gật đầu lia lịa, không dám phát ra tiếng động nào.

Tôi nấp sau cánh cửa, xuyên qua khe cửa.

Đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm sắc bén đó, người đàn ông từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ.

Đợi đến khi tôi hoàn hồn, đối phương đã đi rồi, sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Họa không đến người nhà, du côn vẫn là giảng đạo nghĩa.

Buổi tối, tôi giả vờ ngủ, nghe bố tôi ở phòng bên cạnh gào thét chửi rủa cả đêm, trong lòng lại có một kh*** c*m bí mật.

Tên côn đồ ra tay tàn nhẫn.

Bố tôi ba ngày không xuống giường được, ngay cả đánh tôi cũng không còn sức lực như trước nữa.

Sau này, tôi sợ rước họa vào thân, lần nào cũng cố ý tránh con ngõ đó mà đi.

Chưa từng có tiếp xúc gì với anh ta.

Người có thể trị được bố tôi, ngoài anh ta ra tôi không nghĩ ra ai khác.

Thế là, sáng sớm khi trời vừa hửng sáng.

Lần đầu tiên tôi bước vào con ngõ nhỏ này.

Con đường lát đá xanh bên cạnh mọc đầy rêu xanh mềm mại.

Cuối đường là một căn nhà hai tầng, bức tường cũ loang lổ đã được sửa sang lại, quét sơn trắng sạch sẽ.

Trước nhà có một cây hoa quế nhỏ đang trổ bông, trong không khí thoang thoảng mùi hương.

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa.

Đập vào mắt là phòng khách, trên tường treo đầy các bức vẽ tay.

Người đàn ông quay lưng về phía cửa, mặc áo ba lỗ trắng, cơ bắp cánh tay săn chắc.

Một tay kẹp điếu thuốc, tay kia đang sắp xếp dụng cụ trên bàn làm việc.

Nghe thấy tiếng động, anh ta búng tàn thuốc, tiếp tục động tác trên tay.

Giọng nói nhàn nhạt:

"Bây giờ chưa đến giờ, không làm việc."

Tôi biết, trên tấm biển ngoài cửa có ghi 15:00—24:00.

Nhưng tôi muốn nói, tôi không đến để xăm hình.

Lại phát hiện ngay cả mở miệng cũng vô cùng khó khăn, vết thương tối qua quên xử lý, khóe miệng dính chặt vào nhau.

"Chiều hãy đến..."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Anh ta quay đầu lại.

Điếu thuốc trên tay run lên.

Đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, khẽ chửi một tiếng "Đệt".

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tại sao.

"Con trai, cơm rang trứng còn không——Ui cha mẹ ơi, tôi đã bảo sao hôm nay dậy sớm thế, gặp quỷ rồi gặp quỷ rồi."

Người phụ nữ vừa ló đầu ra, liền vội vàng cầm xẻng nấu ăn chạy vào bếp, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một vạt áo.

"......"

Ý thức được điều gì đó.

Trước mắt đưa tới một chiếc gương nhỏ.

Người đàn ông tì cằm, dập tắt điếu thuốc, dáng vẻ không muốn nói nhiều.

Tôi nhận lấy.

Trong gương, cô gái sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù.

Dưới mắt thâm quầng, đôi mắt to, nửa bên mặt sưng vù, khóe miệng còn dính vết m.á.u khô.

Trên người mặc đồng phục học sinh màu đỏ trắng.

Lại còn xuất hiện vào sáng sớm.

Thế nào trông cũng có chút đáng sợ.

Vừa rồi không bị đánh, coi như anh ta có tính khí tốt, coi như tôi may mắn.

Tôi lúng túng xoa khóe miệng.

Anh ta đưa tay nhặt chiếc áo da trên ghế sô pha, khoác lên người.

"Chiều em cũng không cần đến, tôi không xăm cho trẻ vị thành niên."

"Nhất là những đứa trẻ bỏ nhà đi bụi đời."

Anh ta hiểu lầm rồi.

Tôi lắc đầu, lấy ra tờ mười đồng nhàu nát trong túi.

Từ từ đặt lên bàn.

"Nghe nói anh thu phí bảo kê, vậy anh... có thể bảo vệ tôi không?"

Anh ta liếc tôi một cái.

"Em thấy tôi giống xã hội đen à?"

Tôi lấy hết can đảm quan sát kỹ dáng vẻ của anh ta.

Trẻ hơn dự kiến.

Lông mày lạnh lùng, lông mi dài rậm như cánh quạ.

Rất đẹp trai, cũng rất hung dữ.

Nhất là khi không có biểu cảm gì.

“Không chỉ giống xã hội đen, mà còn giống đại ca xã hội đen.”

Trong lòng nghĩ như vậy, miệng không tự chủ nói ra.

"......"

"......"
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 7



Anh ta vặn cổ, cười khẩy.

"Gan cũng to đấy, con nhà ai?"

"Thì, nhà ở cuối phía tây ấy."

Anh ta suy nghĩ một chút.

"...Đường Thế Quốc là bố em?"

"Cũng có thể không phải."

"......"

Hình như cúi đầu nói chuyện với tôi mỏi cổ, anh ta quay người ngồi xuống ghế sô pha.

"Đêm đó em cũng thấy rồi đấy?"

"Tôi đã đánh bố em." Anh ta nói xong cầm cốc nước trên bàn lên.

"Vậy anh có đánh tôi không?" Tôi hỏi.

"Em bị thiếu đòn à?" Anh ta hỏi ngược lại.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi dứt khoát lắc đầu.

Bố tôi thiếu, tôi không thiếu.

Anh ta nhướng mày.

"Vậy không phải được rồi sao."

Ý anh ta là sẽ không ra tay với tôi.

Không biết tại sao, tôi lại tin lời anh ta nói.

Thấy chủ đề bị lạc, tôi đẩy tờ mười đồng trên bàn lên phía trước.

Có lẽ là tôi quá thản nhiên với việc bố tôi bị đánh, hoặc là quá cố chấp với việc cầu xin người đánh bố tôi giúp đỡ.

Anh ta ngạc nhiên nói: "Không hận tôi à?"

"Hận."

"Hận sao anh không đánh c.h.ế.t ông ta đi." Tôi không nghĩ ngợi gì.

Người đối diện đột nhiên bị sặc, ho mấy tiếng.

Anh ta nắm chặt cốc.

"Không phải đâu, em muốn tôi bảo vệ em thế nào?"

"Đánh c.h.ế.t bố tôi."

Nửa đùa nửa thật.

Anh ta cũng không uống nước nữa, đặt cốc xuống bàn.

"Người không lớn, nhưng tâm tư lại rất độc ác."

Trong lòng tôi không chắc, đành phải lùi một bước.

"Vậy đánh cho tàn phế cũng được."

Anh ta day day trán, nói với vẻ không vui:

"Việc này không nhận được."

Vốn dĩ không ôm hy vọng quá lớn.

Nhưng khi nghe thấy câu trả lời phủ định, vẫn cảm thấy thất vọng.

Tim từ từ chìm xuống, cảm giác không thở nổi, đầu cũng choáng váng.

Tầm mắt dần dần mơ hồ.

Giây tiếp theo, tôi ngã về phía trước.

Rơi vào một vòng tay vội vàng.

Người đàn ông tức giận đến bật cười.

"CMN, sáng sớm gặp ngay kẻ ăn vạ."

7

Mơ mơ màng màng.

Hình như đã ngủ rất lâu.

Trong hơi thở là mùi thuốc khử trùng.

Khóe miệng mát lạnh, hình như không còn sưng nữa.

Tay phải được lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, không hiểu sao lại có chút ý vị thương tiếc.

Bên tai là tiếng nam nữ nói chuyện nhỏ nhẹ.

"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, con bé ngất một nửa là do con dọa sợ đấy." Giọng nói mang theo trách móc.

"Con còn oan hơn cả Đậu Nga ấy." Giọng người đàn ông lười biếng.

"Oan cái gì mà oan? Bác sĩ vừa nói thế nào, sốt cao, cảm xúc kích động, suy dinh dưỡng lâu ngày cộng thêm hạ đường huyết, hai cái đầu con dám nói không liên quan đến con không? Người ta sắp sốt chín rồi, con còn ở đó lôi thôi lải nhải." Giọng nữ vốn dịu dàng đột nhiên cao lên tám độ.

Hình như không nhịn được, lòng bàn tay cử động, người phụ nữ đứng dậy đ.ấ.m người đàn ông một cái rõ mạnh.

"Hít." Người đàn ông giả vờ kêu đau.

Sau đó hơi thở quen thuộc đến gần, tay phải của tôi lại được bàn tay ấm áp vững vàng nâng đỡ.

"Con không biết lúc nãy mẹ thay quần áo bệnh nhân cho con bé, trên người nó, gầy tong teo, toàn là vết bầm tím, không có chỗ nào lành lặn." Giọng nói bên tai dừng lại, có chút nghẹn ngào, "Con bé này, khổ quá rồi."

Giọng nói tùy tiện của người đàn ông thu lại, đột nhiên thêm vài phần sắc bén.

"Mẹ kiếp, Đường Thế Quốc đúng là lão súc sinh, con gái ruột mà cũng ra tay tàn nhẫn như vậy."

"Sớm biết thế hôm đó đánh c.h.ế.t ông ta cho rồi."

"Chu Hải Yến! Con có thể an phận một chút được không?"

Hình như chạm đến vùng cấm của cả hai, hai người đối mặt không ai nói gì.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh yên tĩnh đến mức quá đáng.

Thuốc nước lạnh lẽo từ từ theo kim tiêm trên mu bàn tay phải, dần dần hòa vào cơ thể.

Thì ra anh ta tên là Chu Hải Yến.

Trong mơ hồ, tôi nghĩ đến một từ:

Hà Thanh Hải Yến.

"Hà Thanh Hải Yến, thời hòa tuế phong, quốc thái dân an."

Cô Lý từng khen tên tôi hay.

Chu Hải Yến, tên anh ta cũng hay.

Bố mẹ anh ta chắc hẳn rất yêu anh ta.

Tên của tôi là ngày tôi sinh ra, mẹ bảo bố đặt tên, ông ta không nhịn được chỉ tay vào con sông nhỏ bên bờ ruộng, nói nước rất trong, đặt tên là Đường Hà Thanh. Mẹ tôi cũng đồng ý như vậy.

Cho đến khi gặp cô Lý, qua lời giải thích của cô ấy, tôi mới biết một cây cỏ dại cũng có thể nở hoa.

Giọng nói bên tai dần dần trở nên mơ hồ.

Dưới tác dụng của thuốc, tôi lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.

"Người nhà ấn một lúc, đừng để chảy máu."

Chai truyền dịch cuối cùng đã xong.

Y tá rút kim tiêm xong, chào người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Chu Hải Yến tùy tiện kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống, ngón tay thô ráp ấn lên chỗ băng dán trên mu bàn tay.

Lực đạo không nhẹ không nặng.

Tôi vươn tay rụt về phía sau, muốn nói để tôi tự làm.

Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc mang theo vị đắng, cổ họng khàn đặc như con vịt mất tiếng.

Anh ấn tay tôi xuống, từ đầu giường cầm qua một cái cốc giấy đưa cho tôi.

"Em nghỉ ngơi chút đi, cổ họng như bị pháo oanh tạc vậy."

"..."

Không thể phản bác.

Tôi dùng tay trái nhận lấy.

Nhấp một ngụm, nhiệt độ nước vừa phải, ngọt ngào.

Là nước đường.
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 8



Tôi chậm rãi chớp chớp mắt, đem nước đường ngậm trong miệng một hồi, mới nuốt xuống.

Trong phòng chỉ có tôi và anh, không biết nói gì.

Tôi đành phải cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống.

Qua một lúc.

Người đàn ông thấy thời gian cũng gần đủ rồi, buông tay ra.

"Lát nữa đưa em đi chụp phim, kiểm tra tai."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lắc.

Không cần.

Tiền trong ống heo của tôi, miễn cưỡng có thể trả được chi phí truyền dịch.

Còn kiểm tra, đắt quá, tôi không trả nổi.

Cổ họng mất tiếng nói nửa ngày, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác.

Lúc này tôi mới nhớ ra.

Vì vậy dùng tay làm động tác, ngôn ngữ cơ thể và khẩu hình miệng cùng dùng, sợ anh không hiểu.

Kết quả anh ngẫm nghĩ nửa ngày, nhíu mày:

"Không phải chứ, em ở đây diễn kịch câm đấy à? Nói ú nói ớ, không hiểu."

Tôi sốt ruột.

Đưa ra ngón trỏ và ngón cái tay trái đan vào nhau xoa xoa, chỉ chỉ chính mình, xua tay, lại chỉ về phía anh.

Như này chắc đủ rõ ràng rồi chứ, tôi nói tôi không có tiền cho anh.

Thấy anh bừng tỉnh đại ngộ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh: "Em nói muốn đưa trái tim của em cho tôi? Sau đó lại không muốn đưa nữa?"

Tôi nghẹn.

Một hơi thở lên không được xuống không xong.

Cách hiểu này quá vô lý rồi.

"Được rồi, được rồi, thằng nhóc mày đừng trêu trẻ con nữa."

Cửa bị mở ra, giọng nữ quen thuộc kia đi vào.

Là mẹ của Chu Hải Yến.

Buổi sáng vội vã gặp một lần, không kịp nhìn rõ.

Ngũ quan của hai người rất giống nhau, nhưng trông bà rất uyển chuyển dịu dàng, không giống Chu Hải Yến, hung dữ.

Bà bực bội đẩy Chu Hải Yến ra khỏi ghế.

Trêu tôi?

Tôi nhân cơ hội lén nhìn về phía anh xác nhận.

Người đàn ông quay mặt đi, sờ sờ sống mũi.

"..."

Gì vậy, thật đúng là.

Dì Chu đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn, mở ra.

Một mùi thơm cháo gạo thanh đạm thoáng chốc tràn ngập khắp căn phòng.

Bà sờ sờ trán tôi, cười nói:

"Nào, mới hạ sốt, uống chút thanh đạm, đợi khỏe rồi chúng ta lại ăn cá ăn thịt."

Tôi nhìn bát cháo trắng hầm mềm nhừ trước mặt.

Vừa nuốt nước miếng, vừa áy náy lắc đầu.

Tôi không có gì có thể báo đáp cho họ.

Những thứ tôi có quá ít.

"Một ngày không ăn cơm sao được? Ngoan, nghe lời."

Tôi cúi đầu bấu tay không nói.

Bà thở dài.

Quay đầu, một cái tát vỗ vào lưng Chu Hải Yến.

Âm thanh lớn đến mức tôi chấn động.

"Đều tại thằng nhóc mày, chắc chắn con bé lại bị mày dọa sợ rồi."

"..."

Chu Hải Yến vẻ mặt vô ngữ rồi c.h.ế.t lặng.

"Được được được, là con là con. Nồi con mang trên lưng, đều có thể dùng để xào rau rồi."

"Con bé mà không ăn cháo, thì chính con sẽ phải chịu trách nhiệm đấy."

Dì Chu hất cằm về phía tôi.

"Thanh Thanh, dì đánh nó rồi."

Chu Hải Yến tặc lưỡi.

Cầm lấy cái bát bên cạnh.

Lấy thìa quấy quấy, cúi người áp sát.

Trong đôi mắt sắc bén mang theo vài phần cầu xin không hợp nhau.

"Tổ tông, ăn đi, hai ta không thù không oán, lại để tôi bị đánh hai cái nữa em cam lòng sao?"

"..."

Tôi không nhịn được bật cười.

Nhận lấy bát, từng ngụm từng ngụm ăn.

"Từ từ ăn, không vội."

Có lẽ cháo quá nóng rồi.

Nóng đến mức hốc mắt tôi nóng rực.

Nước mắt từ gò má trượt xuống khóe miệng, mặn chát, tôi dùng sức muốn nén lại nhưng không thể nén được.

Sao tôi lại không hiểu tâm ý của họ chứ.

Nhà hàng xóm tôi chính là dỗ trẻ con bốn tuổi ăn cơm như vậy.

Nhưng tôi sớm đã không phải trẻ con rồi.

Cho dù là lúc còn nhỏ, mẹ cũng chưa từng dỗ tôi ăn cơm như vậy.

Bố tôi ghét con gái, ông không cho tôi ngồi cùng bàn ăn cơm, cho nên tôi luôn gắp chút đồ ăn ra góc ăn.

Thịt gắp hai miếng, đũa của ông sẽ đánh vào tay tôi, nói tôi tham ăn ích kỷ.

Cơm múc đầy, cái tát của ông sẽ rơi vào mặt tôi, nói tôi ham ăn lười làm.

Lần nào tôi cũng ăn ngấu ăn nghiến, sợ ăn chậm, giây tiếp theo bát sẽ bị bố tôi đập vỡ mà không có ăn.

Trước kia mẹ còn khen tôi với hàng xóm, nói tôi từ nhỏ ăn cơm không cần người lo, như heo con.

Bà ấy, luôn chỉ nhìn thấy những gì mình muốn thấy.

Nước mắt như trân châu đứt dây, tí tách rơi xuống.

Sợ họ phát hiện, tôi vội vàng cúi đầu, chỉ thiếu chút nữa vùi mặt vào cháo.

Trước kia tôi thật sự không thích khóc.

Người đàn ông cầm gói giấy rút, muốn đưa lại không dám đưa.

Nuốt nước bọt, giọng căng thẳng.

"Mẹ, lần này chắc là mẹ nấu cháo không ngon rồi."

"..."

8

Lúc tôi uống xong cháo, nước mắt cũng cuối cùng cũng ngừng lại.

"Ngon không? Thanh Thanh." Dì Chu ánh mắt chờ mong lại thấp thỏm.

Tôi nở nụ cười, gật đầu thật mạnh.

Bà thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại cho Chu Hải Yến một đấm.

"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, bà đây nấu ăn thất thủ khi nào."

"..."

Chu Hải Yến ôm cánh tay, ánh mắt ai oán.

Tôi không nhịn được nhếch khóe miệng, ý thức được như vậy không tốt, lại vội vàng đè xuống.

Ánh mắt người đàn ông ý vị không rõ lướt qua.

"..."
 
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 9



Dì Chu đi phòng vệ sinh lấy một chậu nước.

Trở lại mang theo khăn mặt nóng hổi, nhẹ nhàng lau mặt tôi, ở hai mắt đắp thêm một lúc.

"Khóc thành như vậy, sao vẫn là một con mèo nhỏ xinh đẹp vậy."

Tôi mím mím môi, tai ửng đỏ.

Bà nói: "Lát nữa nhé, chúng ta đi làm một cái kiểm tra nhỏ, bác sĩ nói tai phải của cháu có chút viêm, đi chụp cái phim, không đau đâu. Còn về chi phí, thằng nhóc kia hại cháu nằm viện, nó nhiều tiền lắm, nó có thể không trả sao? Nó lớn như vậy, làm sai không chịu trách nhiệm, dì đây phải thay nó xấu hổ mà chết."

Chu Hải Yến đang thu dọn bát đũa, đầu cũng không ngẩng: "Đúng đúng đúng."

Chụp phim rất nhanh.

Bác sĩ nhìn hình ảnh xám trắng, ngữ khí ngưng trọng.

"Tai phải của cô bé này trước đây từng bị thương, kéo dài quá lâu, màng nhĩ thủng không được điều trị kịp thời, bây giờ lại nhiều lần bị tác động mạnh, vết thương chồng chất vết thương. Tình huống phức tạp, chỉ có thể nói, uống thuốc giảm viêm hiện tại."

"Phẫu thuật có thể chữa khỏi không?" Dì Chu nhíu chặt mày.

"Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp, không kiến nghị."

Dường như là kết quả không ai ngờ tới.

Từ bệnh viện ra ngoài, mọi người dọc đường trầm mặc.

Nhưng tôi không muốn họ vì tôi mà không vui.

Thính lực tai phải đang dần dần giảm xuống, đây là chuyện tôi phát hiện từ rất sớm.

Năm năm tuổi, một cái tát của bố khiến tôi bị thủng màng nhĩ.

Mẹ đưa tôi đi bệnh viện, trên đường tiền bị bố tôi cướp đi đánh bạc.

Ông nói tôi không có cái mệnh tiểu thư lại mắc bệnh tiểu thư, chuyện bé cỏn con suốt ngày chạy đến bệnh viện.

Mẹ tôi nhu nhược, bà chỉ ôm tôi khóc, sau đó cho tôi ăn hai viên thuốc giảm đau.

Ban đầu tai rất đau, đau đến mức cả đêm không ngủ được.

Luôn cảm thấy bên trong căng phồng, còn nóng rát.

Tôi ôm mẹ nói con khó chịu, bà vỗ vỗ lưng tôi, bảo tôi mau nhắm mắt ngủ, ngủ rồi sẽ không sao.

Tôi thử rồi, nhưng không có tác dụng, cơn đau ngược lại như bị phóng đại.

Tôi nói, mẹ ơi con vẫn rất đau.

Trong mắt bà không còn thương xót, ngược lại nhiều hơn không kiên nhẫn và nghi ngờ.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Bà nói, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, con có thể đừng làm nũng không hiểu chuyện như vậy.

Nhưng tôi thật sự không nói dối, thật sự rất đau rất đau.

Nhưng không ai để ý tôi.

Cho nên tôi chỉ có thể nhẫn, nhẫn đến cắn ngón tay chảy máu, nhẫn đến cắn chỗ hổ khẩu xanh tím.

Cách này có tác dụng, sau đó thật sự không đau nữa.

Bởi vì đã đau thành quen rồi.

Từng đêm dài đằng đẵng khó qua, từng lần từng lần nhắc nhở tôi, tôi là một đứa bé không ai yêu.

Nhưng hôm nay sự thương xót muộn màng này lại nhìn thấy trên người họ.

Nhận thức này gần như khiến n.g.ự.c tôi nghẹn đến mức không thở nổi.

Tôi hít sâu mấy hơi, nén cảm xúc lại.

Trên mặt treo nụ cười, giọng nói vẫn có chút khàn khàn.

"Thật ra không có gì khác biệt với người bình thường đâu ạ. Hơn nữa, một tai rưỡi thính lực thật sự rất ngầu!"

Dì Chu nghiêng đầu, khóe mắt một mảnh ướt đẫm.

Chu Hải Yến từ trong túi rút tay ra, che tai tôi, giọng nói thấp không thể nghe thấy.

"Ừm, quả thật rất ngầu."

9

Ngõ Bình An nó quá sâu, cho nên đứng ở đầu ngõ nhìn và đi vào trong nhìn, hoàn toàn không giống nhau.

Tôi vốn tưởng Chu Hải Yến giống như họ nói, là một tên côn đồ thu phí bảo kê.

Cho nên mới đi tìm anh.

Nhưng, thật sự tiếp xúc rồi, tôi phát hiện không phải như vậy.

Anh là người tốt, mẹ anh cũng vậy.

Họ đều là người rất tốt rất tốt.

Dũng khí liều mạng giống như quả bóng xì hơi, lại xẹp xuống.

Trong cơ thể tôi chảy dòng m.á.u của Đường Thế Quốc.

Sống không thoát được, c.h.ế.t cũng không thoát khỏi, nhất định phải vĩnh viễn giày vò.

Trên đường về, dì Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, Chu Hải Yến xách thuốc bác sĩ kê cho tôi, đi phía sau chúng tôi.

Ấm áp giống như, chúng tôi là người một nhà.

Tôi rất hy vọng con đường này không có điểm dừng, có thể cứ đi mãi như vậy.

Nhưng tôi biết, đây là không thể nào.

Đợi đến con ngõ nhỏ, ảo tưởng nên kết thúc rồi, tôi không có lý do tiếp tục ở lại.

Có chút nói không ra lời khó chịu.

Tôi định đem hành lý ở cửa vào, rồi về nhà.

Còn về sau khi về nhà, chờ đợi tôi sẽ là gì, tôi không biết, chỉ cảm thấy nghĩ thôi hô hấp đã bắt đầu khó khăn.

Kỳ lạ là, tôi ở cửa qua lại tìm ba lần, cũng không tìm thấy túi của tôi.

"Không vào, ở cửa tìm hồn đấy à?"

Chắc vì tôi làm chậm trễ công việc, Chu Hải Yến vừa về nhà đã bắt đầu vẽ bản thảo.

Hai chân dài trước sau chống mép ghế.

Tôi nhỏ giọng nói: "Tìm một cái túi, kiểu như túi lưới đan ấy."

Anh dựng bút lên chỉ phía trên, "Ở gian phòng phía nam hướng nắng ấy, mẹ tôi cất cho em rồi."

"A?"

Còn chưa đợi tôi hỏi rõ.

Dì Chu từ phòng bếp đi ra.

Ôm qua vai tôi, "Thanh Thanh à, canh vừa hầm xong, dì thu dọn cho cháu một phòng trên lầu, đi, xem có hợp ý không."

Hiểu được ý tứ, tôi vội vàng xua tay.

"Không cần, không cần đâu dì, cháu lập tức về nhà đây."

"Về làm gì? Tìm đánh à?"

Chu Hải Yến đầu cũng không ngẩng.

"Khi nào dưỡng tốt rồi khi nào lại về, đừng ra cửa lại ngã, Chu Hải Yến tôi lại bị người chọc cột sống, nói tôi ngay cả trẻ con cũng bắt nạt."

"..."

Dì Chu phụ họa, "Đúng đúng đúng, ở tạm hai ngày, dưỡng dưỡng cơ thể."

Tôi ngơ ngác, trên trời rơi xuống cái bánh nhân thịt lớn, đập tôi choáng váng.

Nửa đẩy nửa kéo, cứ như vậy lên lầu.
 
Back
Top Bottom