Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
120: Treo trói


Người bị trói, à, theo những gì vừa nghe được, tên cô ấy là Mộ Lôi.

Không chắc có phải tên trong giới hay không, nhưng nghe rất giống tên thật.Thần sắc của Mộ Lôi ngày càng mơ màng, sắc mặt đỏ ửng, mơ hồ như hoàn toàn say rượu, hoàn toàn mềm nhũn, tan chảy trong tay C.

Cô đứng không vững, mọi bộ phận trên cơ thể đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta.Họ mang lại cho người ta cảm giác đúng như mọi người vừa nhắc tới: hai người có sự ăn ý tuyệt vời, độ tin cậy mười phần.Tại sao lại nói như vậy?Bởi vì họ đang thực hiện treo trói.

Nguyên nhân đương nhiên không chỉ có vậy, còn một nguyên nhân quan trọng khác là C sử dụng rất ít dây thừng ở phần dưới cơ thể, chỉ vòng hai vòng quanh đùi hai bên rồi treo toàn bộ người lên.Theo lẽ thường, càng dùng ít dây thừng, càng ít điểm đỡ trọng lượng cơ thể, diện tích chịu lực cũng sẽ càng nhỏ, cảm giác khó chịu sẽ nặng hơn so với việc dùng nhiều dây thừng.

Nhưng Mộ Lôi dù khó chịu cũng không hề tỏ ra bất kỳ sự căng thẳng nào.Khoảng cách giữa họ khá xa, Kiều Vận Chỉ nhìn hơi mờ, nhưng mơ hồ có thể thấy trên ngũ quan tinh xảo đó có biểu cảm hòa quyện khá phức tạp: có đau khổ, động tình, cũng có nhẫn nhịn, duy nhất không có sự hoảng sợ hay lo lắng – những cảm xúc tiêu cực đó.Vì dùng rất ít dây thừng, cơ thể mảnh mai của cô cũng không thể chịu đựng được quá lâu.

C đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, sau khoảng mười phút treo và trêu chọc, anh ta liền hạ một bên chân của Mộ Lôi xuống, tiếp theo gia cố dây thừng bên kia, khiến cô ấy ở trạng thái gập chân phải lên, bị treo cao.Tư thế này khiến hai chân bị kéo căng ra, lòng bàn chân hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.Mặt Mộ Lôi đỏ hơn thấy rõ, không chỉ mặt, toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài đều ửng hồng.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc quần short trắng, chỗ đó rõ ràng đã bị thấm ướt một mảng.Cô ấy mím môi, biểu cảm trên mặt có chút không tự nhiên, khẽ rũ đầu, nhưng không hề có bất kỳ động tác phản kháng nào, cứ thế treo trong tư thế khuất nhục như vậy, hoàn toàn phơi bày trước mắt mọi người, chờ đợi động tác hoặc mệnh lệnh tiếp theo của C.C không để cô ấy đợi quá lâu, ghé vào tai cô ấy không biết nói gì đó.

Biểu cảm trên mặt anh ta vẫn thờ ơ, nhưng khóe mắt và đuôi lông mày lại vương vài phần ý vị xem kịch vui.Giây tiếp theo, có thể thấy rõ Mộ Lôi bắt đầu run rẩy từ bụng dưới, cơ thể căng cứng, không kìm chế được rên rỉ thành tiếng.“Ách...

Ha a...”

Cô ấy đạt đến cao trào mà không cần bất kỳ sự chạm vào nào, chỉ dựa vào mệnh lệnh của C.“Thật lợi hại...”

Kiều Vận Chỉ không kìm được thốt lên cảm thán, nắm chặt tay Ôn Quân Trúc hơn.Chiếc quần short trắng của Mộ Lôi vốn đã ướt một mảng, giờ lại ướt rõ ràng hơn, một vệt nước lớn trông đặc biệt đáng chú ý.C lại ghé sát nói một câu nữa, chỉ thấy Mộ Lôi gật đầu, khó nhịn cắn môi dưới.

Tiếp theo C liền lùi sang một bên quan sát.Quan sát cái gì?

Quan sát sự xấu hổ và khó xử của cô ấy, cùng với sự hưng phấn không thể che giấu trên khuôn mặt cô ấy sau khi những biểu tượng đó tan biến.Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua.C không hề tương tác với những người quan sát, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Mộ Lôi.

Ngay cả cách một khoảng cách cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ diệu giữa hai người.“Oa —”Kiều Vận Chỉ ngạc nhiên như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới lạ, hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, “Tuyệt vời quá...”

Ôn Quân Trúc thu phản ứng của cô vào tầm mắt, khóe môi khẽ cong, ôm lấy vai cô, “Đúng vậy.”

Ước chừng hơn mười phút trôi qua, C mới tiến lại gần, với tốc độ cực kỳ chậm rãi cởi bỏ dây thừng trên người cô ấy.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
121: Lần đầu tiên buộc dây


Có lẽ vì là kiểu treo trói , dù thời gian trói không lâu, nhưng trên đùi trắng nõn của Mộ Lôi vẫn hiện lên những vết hằn đỏ tươi của dây thừng, đan xen trên làn da trắng ngần, trông rất đẹp mắt.

Mặc dù cô ấy hoàn toàn không giãy giụa, nhưng ở một số chỗ chịu lực lớn vẫn để lại một vài dấu vết mao mạch bị vỡ, không chảy máu, trông hơi giống trầy xước.Dây thừng được tháo ra từng chút một.

Mặc dù không nhìn thấy nút thắt phía sau, nhưng từ thời gian tháo dây cho thấy có lẽ nó được buộc rất phức tạp, và phải mất nhiều thời gian hơn so với phần thân dưới để tháo hoàn toàn.Sau khi kết thúc, trên mặt Mộ Lôi tràn đầy vẻ thỏa mãn, cô quỳ trên mặt đất tiến hành thu dây đơn giản, một tay nắm một mặt, vòng dây qua dưới khuỷu tay, vòng tròn từng vòng.C thì mang vòng cổ của cô ấy, kéo dây lên.Vòng cổ trông khá đơn giản, chỉ là kiểu dáng rất phổ biến, bên ngoài có gắn một chiếc thẻ nhỏ hình vuông, trên đó chắc hẳn có khắc gì đó, nhưng tiếc là từ vị trí của họ không nhìn rõ lắm.Mộ Lôi quỳ trên mặt đất thu dây, C liền kéo một cái ghế, tay cầm dây kéo, chân lười biếng bắt chéo lên.Chờ cô ấy thu dây xong, C móc dây kéo vào cổ tay mình, nhận lấy dây thừng từ tay cô ấy, cuộn lại theo cách quen thuộc của mình, ý bảo cô ấy cúi chào mọi người, ngay sau đó nắm lấy người rời khỏi hiện trường.“Thật là lợi hại quá đi, ăn ý quá chừng luôn ấy.”

Kiều Vận Chỉ bị ấn tượng sâu sắc, không, phải nói là bị chấn động.

Cô rất lâu không thể thoát khỏi cảm xúc đó, Ôn Quân Trúc vừa nắm tay cô đi đến chỗ khác, cô vừa líu lo nói không ngừng.“Vừa nãy cái ánh mắt của C khi đặt dây thật sự quá cuốn hút em.”

“Được rồi, không được nghĩ đến người đàn ông khác nữa.”

Ôn Quân Trúc liếc cô một cái, bàn tay vốn đặt trên vai cô trượt xuống cổ, nắm lấy gáy cô.“...Ồ.”

Người đàn ông này thật sự ngày càng chiếm hữu, nhưng cũng tốt, cô rất thích như vậy.Kiều Vận Chỉ thả lỏng, đặt trọng lượng cơ thể lên bàn tay anh, để anh dẫn cô đi.

Khi muốn rẽ trái, tay anh sẽ hơi nghiêng về bên trái, rẽ phải thì nghiêng về bên phải, nên cô không cần nhìn đường nhiều, chỉ cần hoàn toàn đi theo anh là được.---Vì chỉ muốn luyện một số nút thắt khá đơn giản, hai người không có ý định chiếm dụng khu vực có thể thực hiện những kiểu trói phức tạp hơn, mà chọn một chỗ có sẵn một số dây thừng.

Kiều Vận Chỉ kéo một chiếc ghế không tựa lưng ngồi lên.Ôn Quân Trúc đầu tiên thử ba loại trói cột đơn giản trên một tay cô.

Kinh nghiệm của Kiều Vận Chỉ về trói buộc thực sự rất ít, dù sao chủ nhân trước là S, sở thích chính vẫn là hành hạ thể xác, trọng tâm của các hoạt động lúc đó đương nhiên cũng đặt nặng về mặt này.Đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Quân Trúc thử trói trên người khác, động tác của anh tiến hành khá chậm, nhưng lại bất ngờ rất chắc chắn.

Dây thừng ở đây bất ngờ gần như không có sợi nhỏ lởm chởm, cảm giác khi bó vào da thịt cũng săn chắc và mạnh mẽ.Kiều Vận Chỉ lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên chủ nhân trước trói cô, lúc đó bị những sợi nhỏ trên dây làm cho vừa châm chích vừa ngứa.

Cô đoán là dây thừng ở đây được sử dụng thường xuyên hơn, nên những sợi nhỏ hầu như đã bị mài mòn.Kiểu nút thắt nhập môn này thường sẽ không buộc quá chặt, dù sao chủ yếu là để nâng đỡ.

Sau khi Ôn Quân Trúc buộc chắc, anh kéo và nâng nhẹ tay cô lên.“Trông cũng không tệ lắm.”

Ôn Quân Trúc khẽ mỉm cười, dường như khá hài lòng với thành quả của mình, kéo nút thắt làm tay cô ẩn hiện.Sau đó, anh lại thử vài kiểu nút thắt đơn giản khác, rồi mới định đưa Kiều Vận Chỉ chuyển sang địa điểm khác.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
122: Gặp lại chủ cũ


Ban đầu cô nghĩ rằng lần đầu tiên anh ấy trói người thật sẽ không vững chắc hoặc quá chặt, nhưng kết quả hoàn toàn không gặp rắc rối nào, độ căng lỏng bất ngờ rất vừa phải, chỉ là động tác hơi chậm.Nhưng đối với lần đầu tiên trói người, thành quả này hẳn là tốt rồi, trước đây tôi nghe các chị em trong giới nói rằng lần đầu tiên trói người phần lớn đều sẽ trói lỏng lẻo.Kiều Vận Chỉ không đăng bài riêng để thông báo rằng mình sẽ tham gia hoạt động, sau khi vào hội trường cũng không thấy người quen nào.Sau khi buổi trói buộc kết thúc, Kiều Vận Chỉ kéo Ôn Quân Trúc chuẩn bị đi về phía nơi bày đầy đạo cụ SM, “Chúng ta từ từ mỗi món đều thử một chút!”

Cô đã sớm thèm muốn những đạo cụ chất đống ở đây từ lâu, gần như tất cả những gì cô có thể nghĩ đến đều có, đầy đủ mọi thứ.Khi họ vừa bước vào khu vực đó, bên trong vừa hay có một cặp đôi đang thực hành.Chỉ liếc mắt một cái, Kiều Vận Chỉ trực tiếp sững sờ tại chỗ, hô hấp cũng ngừng trệ, không thể phản ứng gì.“Bảo bối?”

Cô nghe thấy Ôn Quân Trúc đang gọi mình, muốn đáp lại, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, hai chân như mọc rễ đứng im tại chỗ.Có lẽ nghe thấy động tĩnh bên này, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế, tay cầm roi, ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay dừng lại ở hướng này.Cách một khoảng cách ngắn, đủ để nhìn rõ anh ta nở một nụ cười đầy hứng thú, buông cây roi trong tay, ghé vào tai cô gái đang quỳ gập trên đùi anh ta nói gì đó, đại ý hẳn là bảo cô ấy quỳ chờ gì đó, chờ cô gái quỳ xong, anh ta liền đứng dậy đi về phía này.“Quân Trúc, chúng ta trước...”

đi.“Tiểu Chỉ, đã lâu không gặp.”

Chưa kịp kéo Ôn Quân Trúc đi, liền thấy người đàn ông kia đi về phía này, vừa đi vừa chào hỏi cô một cách quen thuộc.Thôi rồi, cái này nếu xoay người đi liền biến thành chạy trốn, Kiều Vận Chỉ nói gì cũng không muốn, đành phải nhận mệnh mà chào hỏi anh ta.“Ừm, anh cũng đã lâu không gặp.”

“Mới có bao lâu không gặp mà đã lạ lẫm như vậy rồi à, hửm?”

Người đàn ông đang định vươn tay chạm vào vai Kiều Vận Chỉ, nhưng trước khi chạm tới, cô đã bị Ôn Quân Trúc nhanh hơn một bước nắm lấy cổ kéo né tránh.Động tác vô lễ của người đàn ông trước mắt khiến Kiều Vận Chỉ bất mãn nhíu mày.

Mối quan hệ của họ khi kết thúc tuy không gay gắt, nhưng tuyệt đối không thể coi là hòa bình, huống hồ hiện tại họ đều có bạn trai/bạn gái, đây là đang muốn gây chuyện gì?“Mối quan hệ đã kết thúc, thật sự không có quá nhiều sự thân thiện cần thiết.

Với lại, anh như vậy không cần cân nhắc cảm nhận của nô lệ của anh sao?”

Người đàn ông thờ ơ nhún nhún vai, “Chỉ là hẹn ước tạm thời thôi, còn chưa xác định có muốn nhận không.

Tiểu Chỉ quan tâm vậy sao?”

“Tại sao tôi phải quan tâm?”

Ngữ khí của đối phương khiến cô có chút khó chịu, Kiều Vận Chỉ nhíu mày, ngữ khí không mấy thiện cảm đáp lại.“Quân Trúc, đây là người chủ nhân trước mà em đã từng nhắc đến với anh.”

Ôn Quân Trúc khẽ "ừ" một tiếng, gật đầu ra hiệu với đối phương, rồi cũng không nói tiếp, không khí rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng chính là chủ cũ, “Đây là chủ nhân hiện tại của cô sao?”

Người này rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy?Một câu nói hờ hững như vậy liền dễ dàng châm ngòi cơn giận của Kiều Vận Chỉ, lời nói hạ thấp rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.Anh ta dựa vào đâu mà nói Ôn Quân Trúc không phải?“Đúng vậy, chúng tôi là tình nhân cũng là chủ-nô.

Hơn nữa, cái gì gọi là ‘chỉ là’?

Làm ơn tôn trọng một chút.”

“Tôi có nói gì đâu, cô quan tâm vậy làm gì?

Huống hồ, tôi cũng đâu có nói sai, cái vẻ ôn tồn lễ độ này, có thể thỏa mãn cô sao?”

“Có thể, quá sức có thể, hơn anh, rất, rất nhiều.”, Kiều Vận Chỉ lúc này thực sự bị chọc cười, “Tôi cứ tưởng cái tên khốn từng khiến tôi phải kêu từ an toàn đó sau hơn một năm sẽ có chút tiến bộ, thật không ngờ lại không có chút nào hết.”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
123: Anh sao có thể tốt như vậy chứ?


Khuôn mặt người đàn ông đối diện có thể thấy rõ ràng đang biến sắc, nhưng Kiều Vận Chỉ vẫn không chịu nhường nhịn, “Tôi thật sự lo lắng cho bạn chơi của anh đó, cô ấy có biết cái thói quen khủng khiếp vừa lên cơn là không dừng tay của anh không?”

Một lúc lâu sau, chủ cũ mới từ kẽ răng nặn ra một câu, “Bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Ồ?

Thật sao?

Dù không như vậy nữa thì cũng không thay đổi sự thật là anh đã bỏ rơi bạn gái để đến gần nô lệcũ, phải không?”

“Để người ta quỳ chờ anh, còn mình thì chạy tới dây dưa nô cũ, không thấy ngại sao?”

“Dây dưa?”, Chủ cũ nhướng mày, cười vì thẹn quá hóa giận, “Chỉ cô thôi à?”

Ôn Quân Trúc vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, “Chẳng lẽ, hành vi của anh như vậy không gọi là dây dưa sao?”

“Tôi, tôi quan tâm một chút nô lệ của mình thì sao?”

“ nô trước.”, Anh lạnh nhạt mở miệng sửa lại.“Được, được, nô trước.

Dù là trước nô thì cũng không thay đổi sự thật là chúng ta đã từng có một đoạn quan hệ, à, Vận Chỉ rất chịu đòn phải không?

Đó đều là do tôi dạy dỗ.”

Lời này rõ ràng mang ngữ khí của một kẻ khoe khoang bạn gái mới, như thể nói: "Cô ấy nhìn không ra là rất dâm đãng phải không?

Đều là do tôi khai phá ra đó."

Kiều Vận Chỉ nhíu mày thật chặt, ghê tởm như nuốt phải con ruồi.

Lúc trước khi còn bên nhau sao cô lại không phát hiện anh ta đáng ghét đến vậy chứ?“Ồ?

Thật sao?

Ở cùng với một chủ nhân như anh, Vận Chỉ thật sự quá thảm.”

“Anh dựa vào đâu mà —”Giọng nói của đối phương ngày càng kích động, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Sợ bị vạ lây, những người vây xem tự động lùi về sau một khoảng cách ngắn, cuối cùng vẫn là nhân viên quản lý phải ra mặt ngăn lại.“Xin lỗi, xin anh nói nhỏ lại.”

Mặt chủ cũ lúc đỏ lúc trắng, hít sâu một hơi, liền cả bạn gái mình cũng không thèm để ý, căm giận xoay người rời đi.Bị làm náo loạn như vậy, Kiều Vận Chỉ và Ôn Quân Trúc cũng không còn hứng thú vui chơi nữa, không lâu sau cũng theo đó rời đi.---Trên đường đi, Ôn Quân Trúc không nói chuyện, Kiều Vận Chỉ cũng không dám mở lời.Cô nhìn ra được, Ôn Quân Trúc không vui.Xảy ra chuyện như vậy, ai mà chẳng không vui, đặc biệt lại là người có tính chiếm hữu mạnh như Ôn Quân Trúc.

Nghe người đàn ông kia miêu tả quá khứ của họ một cách sống động như thật, trong lòng anh chắc chắn rất khó chịu.Kiều Vận Chỉ trong lòng bực bội, lẽ ra cô nên quay người đi ngay khi nhìn thấy người đó, dù có vẻ chật vật đến mấy, cũng tốt hơn rất nhiều so với việc để mọi chuyện diễn ra như vậy.Vừa bước vào nhà, Kiều Vận Chỉ từ phía sau ôm lấy eo người đàn ông, “Xin lỗi anh, bảo bối đừng giận ạ.”

“Không phải lỗi của bảo bối.”

Ôn Quân Trúc khẽ thở dài, hai tay đặt lên mu bàn tay cô, “Mặc dù anh thật sự có chút ghen tị, nhưng đó là ghen tị vì anh ta đã từng có được em lúc đó.”, Anh dừng một lát, lại thở dài, “Nếu nói là tức giận, có lẽ đau lòng nhiều hơn một chút, tức giận, đau lòng vì em đã từng giao tất cả cho anh ta.”

Những lời nũng nịu lấy lòng mà Kiều Vận Chỉ đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng, trái tim như bị đấm một cú nặng nề, tiếng vang vọng kéo dài, cuối cùng trở về bình tĩnh.Cô ôm Ôn Quân Trúc chặt hơn một chút, “Không đau lòng, em hiện tại có Quân Trúc mà.”

“Anh sao có thể tốt như vậy chứ...?”

Kiều Vận Chỉ đã không đếm được đây là lần thứ mấy mình nói những lời này với Ôn Quân Trúc, mỗi lần nói, tình cảm chân thật đều sâu sắc hơn lần trước.Ôn Quân Trúc không nói tiếp, cô cứ thế tự mình nói tiếp, “Nói cho cùng, đó cũng là một đoạn kinh nghiệm của em mà.

Nếu chưa từng thử qua vài con đường xa lạ, vĩnh viễn sẽ không thể đến gần được thứ mình muốn nhất.

Cho dù điểm đến không phải là thứ mình muốn, cũng có thể thu hoạch được điều gì đó trên hành trình.”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
124: Chết rồi, nhìn cái biểu cảm này chắc chắn là thấy hết rồi


“Ừm, em nói đúng.”, Khuôn mặt vốn vô cảm của Ôn Quân Trúc cuối cùng cũng nở một nụ cười, anh xoay người ôm lấy Kiều Vận Chỉ, xoa xoa đầu cô, cằm tựa vào đỉnh đầu cô.Hít sâu một hơi, anh chuyển chủ đề, “Không nói mấy chuyện đó nữa, chúng ta đi bù lại những gì vừa rồi chưa chơi được nhé?”

“...Được.”

Trò hề này kết thúc bằng việc Kiều Vận Chỉ bị đánh vào mông một trận.---Buổi tối, hai người cùng ở trong thư phòng.

Ôn Quân Trúc soạn bài, Kiều Vận Chỉ viết văn.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng lật trang giấy và tiếng gõ bàn phím.Dù ở bên nhau bao lâu, mỗi khi đến lúc này, ánh mắt của Kiều Vận Chỉ vẫn không tự chủ được mà hướng về phía người đàn ông.Dù sao, Ôn Quân Trúc đẹp hơn ảnh hồ sơ không chỉ một chút.Sau khi phát hiện ra, anh sẽ lạnh nhạt buông một câu, “Tập trung vào.”

Đã gần đến giờ ăn tối, Ôn Quân Trúc gọi đồ ăn, toàn là món ăn gia đình.Thông thường, nếu rảnh vào cuối tuần, Ôn Quân Trúc sẽ tự mình vào bếp, nhưng vì hai ngày nay chỉ lo ở bên cô, tiến độ công việc của anh cũng chưa làm được bao nhiêu, đành phải bỏ qua việc nấu ăn trong danh sách chờ làm, dành thời gian cho những việc khác.Mặc dù Ôn Quân Trúc nấu ăn đã rất quen tay, nhưng để làm ra một bữa ăn bình thường gồm 3 món mặn và 1 món canh, chỉ riêng quá trình mua đồ, sơ chế và nấu nướng thôi cũng mất ít nhất hơn hai tiếng đồng hồ, nên gọi đồ ăn vẫn là phương pháp nhanh nhất.Đồ ăn khoảng hai mươi phút là đến.

Kiều Vận Chỉ đi lấy đồ ăn, sau khi đặt lên bàn, cô nhảy chân sáo đi gọi Ôn Quân Trúc vào ăn cơm.Kể từ khi Ôn Quân Trúc bắt đầu quy định chế độ ăn uống của cô, rau xanh trên bàn ăn cũng bắt đầu nhiều lên, từ một món ban đầu tăng thành hai món, điều này đối với Kiều Vận Chỉ không nghi ngờ gì là một tin xấu.Ví dụ như bây giờ, người đàn ông bên cạnh cô đang gắp rau xanh vào chén cô, vẫn là kiểu không cho phép phản kháng.“Bảo...”, Bị liếc.“Vân...”, Lại bị liếc.Lần này Kiều Vận Chỉ định trực tiếp dùng tay ngăn cản, nhưng bàn tay vừa vươn tới đã bị đánh một cái.“Còn dám lộn xộn, hửm?”

Sau khi Ôn Quân Trúc gắp rau xanh vào chén cô xong, còn gắp một đũa đưa đến miệng cô, “Nào.”

Kiều Vận Chỉ nhăn mũi, ghét bỏ há miệng ăn hết.“Muốn nói gì?”

“...Cảm ơn chủ nhân.”

Miệng nói vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại nhăn nhó.

May mắn thay, sau khi ăn hết chén đó, Ôn Quân Trúc liền không ép cô ăn tiếp nữa.---Sau bữa tối, Ôn Quân Trúc quay lại thư phòng tiếp tục soạn bài, còn Kiều Vận Chỉ thì chui vào phòng tắm ngâm mình.Hơi nóng mịt mờ trong phòng tắm, cô nằm trong bồn tắm duỗi người, định mở nhạc nghe, tìm kiếm trên kệ một chút, không thấy điện thoại đâu.Lần cuối cùng nhìn thấy nó có lẽ là lúc đang viết văn giữa chừng, lúc đó thấy bị phân tâm nghiêm trọng nên đã bỏ vào hộp, nhắm mắt làm ngơ.Đã ngâm đến giữa chừng rồi, Kiều Vận Chỉ cũng lười không muốn ra ngoài lấy nữa, lại nằm trở lại.Không biết ngâm bao lâu, toàn thân bị xông đỏ bừng, miệng cũng hơi khát, lúc này mới chui ra khỏi bồn tắm.Cô quấn khăn tắm, định về phòng ngủ lấy quần áo tắm trước, rồi ra bếp uống chén nước.Kéo cửa ra, liền thấy Ôn Quân Trúc đứng thẳng tắp trước cửa phòng tắm, tay cầm điện thoại của cô, mặt vô cảm.Kiều Vận Chỉ nín thở, trong lòng "cách" một tiếng, có một dự cảm không lành, “Sao vậy anh?”

Anh không đáp lại trực tiếp, chỉ bình thản đọc ra một hàng chữ trên màn hình, “Tiểu Chỉ không phải là ngón út à?”

Kiều Vận Chỉ trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.Chết rồi.Cô và Ôn Quân Trúc đều có mật khẩu điện thoại của đối phương, bình thường không có việc gì sẽ không tùy tiện xem, hơn nữa điện thoại cũng rất ít khi rời khỏi người.Sao cố tình lại là hôm nay...Kiều Vận Chỉ cắn chặt răng, bực bội và bất an cuồn cuộn trong lòng.Chết rồi, nhìn cái biểu cảm này chắc chắn là thấy hết rồi.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
125: Không thể dung chứa dù chỉ một lời nói dối


“Em, em…”

Cô muốn mở miệng nói gì đó, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được một câu nào.“Em cái gì em?

Phim của chủ cũ vẫn còn giữ, tiếc không muốn xóa à?”

Ôn Quân Trúc cúi người xuống, biểu cảm lạnh nhạt, trong mắt còn vương vài tia đỏ ngầu.Biết là một chuyện, nghe nói là một chuyện, nhưng khi thực sự nhìn thấy lại là một chuyện khác.Gần như ngay khi Kiều Vận Chỉ vừa vào phòng tắm, điện thoại của cô liên tiếp không ngừng reo lên.Ôn Quân Trúc nghĩ có thể có tin nhắn quan trọng gì đó, liền lấy điện thoại của cô, định mang vào phòng tắm cho cô.Màn hình sáng lên, trang chủ hiển thị ba thông báo chói lọi.Twitter: “Tiểu Chỉ, hôm nay anh đã quá xúc động, xin lỗi.”

“Anh vừa xem trang chủ của em, lại nhớ đến lúc chúng ta chưa chia tay.”

“Liệu chúng ta có thể tìm một lúc nào đó để nói chuyện thật lòng không?”

Anh nhấn vào, bên trên không còn lịch sử trò chuyện nào khác, không biết là đã bị xóa hay họ chưa bao giờ dùng Twitter để giao tiếp.Từ hình ảnh tin nhắn có thể nhìn thấy bên cạnh thanh thông báo có 3 thông báo, anh trầm tư ba giây, không cưỡng lại được sự tò mò, nhấn vào.Thông báo thứ nhất, XX và 8 người khác đã thích bài đăng của bạn, phía dưới là một chuỗi địa chỉ web.Sự tò mò giống như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra, liền không thể dừng lại.Anh theo đó nhấn vào, đó chính là video Kiều Vận Chỉ quỳ trên mặt đất bị đánh vào lòng bàn tay.Trời biết anh khi nhìn thấy Kiều Vận Chỉ trong video thuận theo quỳ gối chịu trách phạt, sự ghen tuông trong lòng anh đáng sợ đến nhường nào.Ôn Quân Trúc đã từng thấy cô như vậy, dù đã qua xử lý che mặt và biến đổi giọng nói, nhưng vẫn có thể hình dung được biểu cảm của cô lúc đó là như thế nào.Anh cũng đối diện với Kiều Vận Chỉ như vậy, biết biểu cảm của cô lúc đó mê người đến mức nào.

Tưởng tượng đến việc còn có người khác cũng từng nhìn thấy bộ dạng đó của cô, lại còn ghi lại nữa, sự ghen tuông trong lòng Ôn Quân Trúc giống như sóng lớn, gần như nuốt chửng toàn bộ con người anh.Điều khiến anh ghen tuông quá độ hơn nữa là, những thứ này lại vẫn còn giữ, chẳng lẽ Kiều Vận Chỉ cũng sẽ thỉnh thoảng, như vậy vô tình lật xem sao?Ôn Quân Trúc nhấn vào tài khoản của cô, cẩn thận lật xem từng bài đăng một.

Càng xem xuống dưới, lòng anh càng chìm xuống.Ở đó ghi lại những điều nhỏ nhặt của họ trước đây, ghi lại vài lần huấn luyện, ghi lại cuộc sống hàng ngày.Mặc dù trên đầu trang có ghi rõ “đã có chủ nhân”, nhưng điều này vẫn không thay đổi sự thật là cô ấy vẫn lưu giữ tất cả các bài đăng.“Không có, em định xóa một thời gian trước rồi, sau đó không cẩn thận quên mất...”

Kiều Vận Chỉ nắm chặt vạt khăn tắm, cúi đầu không dám nhìn Ôn Quân Trúc.“Định xóa, là vì đã xem qua rồi sao?”, Ngữ khí của anh lạnh hơn vài phần so với vừa nãy.Kiều Vận Chỉ không tự chủ được run lên, lo lắng, hối hận, đau khổ không ngừng cuộn trào trong lòng, khiến cảm xúc của cô bị đảo lộn.Cô bản năng muốn nói không có, nhưng trên thực tế đúng là có, do dự hai giây giữa nói và không nói, Kiều Vận Chỉ khó khăn đưa ra lựa chọn.“...Ừm, trước đây không cẩn thận đã xem qua rồi.”

Dù sao đi nữa, cô cũng không muốn lừa dối Ôn Quân Trúc, bất kể hậu quả của sự thật sẽ như thế nào.Mỗi lần Kiều Vận Chỉ sa ngã đều được Ôn Quân Trúc đỡ lấy một cách thích đáng, điều này khiến cô vô thức hình thành một sự tin cậy tuyệt đối vào anh, và cũng khiến cô quen thuộc việc giao phó mọi thứ cho anh.Sự tin cậy đó không thể dung chứa dù chỉ một lời nói dối.Cho nên, dù là lúc này, Kiều Vận Chỉ cũng lựa chọn thành thật, giao phó mọi thứ cho Ôn Quân Trúc, mặc cho anh xử trí.Sau khi cô nói xong liền chìm vào im lặng, sự im lặng nghẹt thở lan tỏa trong căn nhà tĩnh lặng, tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe rõ ràng.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
126: Trút giận


Kiều Vận Chỉ có thể nghe thấy hơi thở của anh không còn nhẹ nhàng như trước, trong tiếng hít thở dồn dập đó xen lẫn những tiếng hít vào nặng nề.

Hơi thở của cô cũng dồn dập hơn bình thường rất nhiều.Ôn Quân Trúc... có thể sẽ không cần cô nữa?Anh ấy chắc chắn đang rất tức giận phải không?

Vừa bị người đàn ông kia khiêu khích xong lại còn nhìn thấy những đoạn phim cũ của họ.Tính chiếm hữu của Ôn Quân Trúc mạnh mẽ như vậy, anh ấy nhất định đang rất phẫn nộ, rất chán ghét, nhất định... sẽ không thể tha thứ cho cô phải không?“Quỳ xuống, cởi khăn tắm ra, bò lại đây.”

Kiều Vận Chỉ mím chặt môi, “bụp” một tiếng quỳ xuống đất, cởi khăn tắm trên người, mặc cho nó trượt xuống theo cơ thể.

Cô chống tay xuống đất, bò bằng cả tay và chân.Ôn Quân Trúc đi trước, không nói gì, dẫn cô vào phòng ngủ.“Quỳ ở đây chờ.”, Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.Anh ấy muốn đi đâu?

Có phải là không cần cô nữa không?Kiều Vận Chỉ muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến mệnh lệnh của Ôn Quân Trúc, đành phải nắm chặt lòng bàn tay, quỳ tại chỗ, buộc mình phải bình tĩnh lại chờ đợi.Ôn Quân Trúc sẽ không bỏ rơi cô, anh ấy đã nói rồi.Nhất định, nhất định sẽ không.Cô hiện tại khao khát người đàn ông đó lập tức xuất hiện ở cửa, đánh cô, ngược cô một trận cũng được, xé nát cô cũng không sao, dùng bất kỳ cách nào để trút hết sự phẫn nộ của anh ấy, rồi lại ôm cô rách nát như thường lệ vào lòng.Có lẽ ước muốn đã được nghe thấy, Kiều Vận Chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, bóng dáng anh ấy xuất hiện ở cửa.Ôn Quân Trúc đi rất nhanh, trên tay bưng một chén nước, tay kia cầm... cái sạn nấu ăn, nhìn dáng vẻ thì đại khái là tiện tay lấy lúc đi rót nước ở bếp.Anh ấy đưa nước đến, “Uống đi.”

Kiều Vận Chỉ hoảng loạn đón lấy, cô không dám nghĩ đến ý nghĩa đằng sau chén nước đó, cũng không dám tưởng tượng người đàn ông này rốt cuộc dịu dàng đến mức nào, sao có thể trong lúc tức giận như vậy mà vẫn cẩn thận nhận ra cô đang khát?Cô tệ hại như vậy, làm sao xứng đáng được một người tốt như thế sở hữu chứ.Kiều Vận Chỉ nhận lấy chén nước, xuyên qua thân ly thủy tinh lạnh lẽo, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay anh.Cô không do dự, uống cạn chén nước trong ba hơi.“Uống xong rồi.”

“Được.”

Ôn Quân Trúc giật lấy chiếc ly trong tay cô, đặt mạnh xuống bàn, tiếp theo thô bạo kéo tay cô, đẩy lên giường.“Bò đúng tư thế.”

Kiều Vận Chỉ còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, liền cảm nhận được cái sạn lạnh lẽo giáng xuống mông cô cú đầu tiên.“A!”

Hoàn toàn không có màn dạo đầu, cứ thế vừa nhanh vừa tàn nhẫn giáng xuống cú đánh đầu tiên.“Bò đúng tư thế.”

Kiều Vận Chỉ khó khăn tìm kẽ hở giữa những cú đánh liên tiếp của anh, cuối cùng cũng điều chỉnh được tư thế.

Vừa bò đúng, cổ đã bị dẫm chặt, động tác tay của anh cũng không dừng lại.“A!

Đau quá...

Đau quá...”

Cô nghiêng mặt, cổ bị bàn chân siết chặt, nước mắt và mồ hôi đọng lại trên giường, tóc hoàn toàn xõa tung, toàn thân cô chật vật không thôi.Lực đạo trên chân Ôn Quân Trúc tăng lên, tay cũng không chậm lại, “Không được khóc, không được xin tha, cái này còn chưa tính là trừng phạt, chỉ là để anh trút giận thôi.”

“Được...

A ưm...”

Kiều Vận Chỉ muốn đáp lời, nhưng âm cuối lại tan biến trong không khí theo tiếng rên rỉ.Thật sự quá đau.Cơn đau do dụng cụ bằng chất liệu này mang lại không hề dễ chịu chút nào, đó là cơn đau trực tiếp đánh sâu vào da thịt, khó chịu hơn rất nhiều so với những cơn đau bề mặt thông thường.Cô thậm chí còn nghi ngờ Ôn Quân Trúc có phải đã tìm hiểu tài liệu nào đó trước rồi mới có thể chính xác chọn được cái này không.Vì bản thân inox đã có trọng lượng, cộng thêm lực độ Ôn Quân Trúc giáng xuống, mỗi cú đánh gần như đều khiến Kiều Vận Chỉ đau đến chết đi sống lại.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
127: Giống một con dã thú giận dữ


Mỗi lần anh đánh, thân thể mảnh khảnh của cô lại bật lên một chút.Cơn đau thấu xương như bị chôn sâu vào da thịt, theo vân da chảy vào tim, an ủi trái tim đang xao động bất an.Cơn đau càng đáng sợ rơi xuống mông, trái tim cô lại càng bình yên, cứ như thể, cơn đau đó là bằng chứng cho thấy Ôn Quân Trúc vẫn còn quan tâm cô.“A!

Đau quá, ưm...

Đau quá đau quá —”Ôn Quân Trúc chỉ nói không được khóc và không được xin tha, có nghĩa là rên rỉ thì được phép.Cô nắm chặt cái ống dẫn duy nhất có thể dùng để trút giận này, không ngừng rên rỉ, kêu gọi.“Đau quá — a...”

Hai chân trắng nõn bất lực đá lung tung, lắc lư trong không khí.“Yên tĩnh một chút.”

Ôn Quân Trúc chuyển vị trí chân, trực tiếp đặt lên mặt cô.Kiều Vận Chỉ sững sờ, mím môi kêu lên một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng, trong ánh mắt có sự không thể tin được.Cô ướt rồi.Dưới cơn đau và sự nhục nhã đáng sợ như vậy, cô ướt sũng.Kiều Vận Chỉ mím chặt môi, tiếng rên rỉ bắt đầu biến điệu, từ tiếng rên rỉ đau khổ ban đầu trở nên vừa mềm mại vừa quyến rũ, “Hừ ân...”

Ôn Quân Trúc, người vẫn luôn chú ý đến cô, đương nhiên không thể bỏ qua sự thay đổi rõ ràng như vậy.

Động tác tay anh dừng lại, chân dẫm lên mặt cô càng dùng sức hơn, tay kia nắm lấy cái sạn, dùng cán phẳng đánh vào đùi cô một cái.“Tách chân ra.”

Mở ra thì sẽ bị phát hiện.

Nhưng Kiều Vận Chỉ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.Cô cưỡng chế sự xấu hổ, chậm rãi tách chân sang hai bên.

Ôn Quân Trúc dường như không có sự kiên nhẫn đó, anh vung tay đánh vào đùi trong cô, tiếp theo dùng sức đẩy ra.“Quá chậm.”

“A...!”

Cán kim loại lạnh lẽo cọ xát ở cửa huyệt, thăm dò nhợt nhạt một chút, rồi lại rút ra, keo kiệt không chịu cho huyệt đạo mềm mại hấp dẫn đó thêm kích thích.“Bị đánh, bị dẫm mà cũng hưng phấn đến vậy sao?

Vừa nãy không phải kêu đau à?”

“Đau, đúng là đau...”

“Nước chảy thành sông thế này, tự em thấy có đáng tin không?”

“Ô...”

Kiều Vận Chỉ không thể nào cãi lại, cơ thể mẫn cảm và dâm đãng này của cô dù bị anh đối xử thế nào cũng sẽ hưng phấn, đó đã sớm là sự thật không thể chối cãi.“Có sao?”

“...Không có.”

“Biết là được.”

Ôn Quân Trúc tát vào thịt mông cô, tiếp theo chậm rãi đẩy cán cầm vào trong.Ý thức được anh muốn làm gì, Kiều Vận Chỉ cuống quýt muốn từ chối.“A, không —”Tiếng từ chối vừa thoát ra khỏi miệng, cô đã ăn một cái tát vào mặt, “Em có tư cách nói không cần sao?

Hửm?”

“Không, không có —”Anh ấy thật hung dữ, thật tàn nhẫn, nhưng cô lại rất thích.Lúc này, Ôn Quân Trúc cho cô cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây, như một con dã thú giận dữ, không chút lưu tình mà chỉ muốn tùy ý tàn phá, giày vò con mồi bị mình nhốt trong hang.Cô chính là con mồi đáng thương đó.“Quay người lại, tự mình tách chân ra.”

Kiều Vận Chỉ bị lật người, nằm ngửa trên giường.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, hai tay lần lượt nắm lấy một chân, mở ra hai bên.Ôn Quân Trúc một tay siết chặt cổ cô yếu ớt, tay kia nắm lấy cán cầm, chậm rãi đẩy vào tiểu huyệt.Vật lạnh lẽo như vậy với lực độ không thể kháng cự đẩy vào huyệt đạo vừa ướt vừa nóng, sự tương phản nhiệt độ mạnh mẽ khiến cô không kìm được mà khóc ré lên.“A không, ô...

Em sai rồi, em sai rồi...”

“Chậm rồi.”

Đợi sau khi cán cầm cắm vào tận cùng, Ôn Quân Trúc rút ra một đoạn, rồi lại đẩy vào, rất nhanh tiếng nước "òm ọp òm ọp" vang vọng khắp căn phòng.Ban đầu cán cầm lạnh lẽo bị tiểu huyệt nóng ướt làm ấm lên, nhiệt độ dần dần đồng hóa đến một điểm cân bằng.

Vật đó tuy không quá rộng, nhưng đối với cô lúc này không nghi ngờ gì đã đủ kích thích.

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
128: Tự mình liếm sạch nước dâm của bản thân


Thịt mềm mại hấp chặt vào bên trên, thịt dâm khát khao cố gắng lấy lòng bất kỳ vật thể nào được đưa vào.“Ừm a...”

Sau cảm giác lạnh lẽo khó chịu qua đi, theo sau đó là cảm giác tê dại rất nhỏ, từ từ chồng chất lên theo từng động tác của Ôn Quân Trúc.Mặt cán kim loại dính đầy nước của cô, theo mỗi lần ép vào bị đảo lộng ra ngoài, chảy xuống đùi trắng nõn, như thể có đảo thế nào cũng không hết, hình ảnh dâm đãng đến tột cùng.Hơn nữa, vật đó căn bản không phải đồ chơi thông thường được dùng, trông càng dâm dục hơn.“Nhịn xuống, không được cao trào.”

Ôn Quân Trúc nói xong liền tăng tốc độ rút ra rút vào trên tay, âm hộ không ngừng phát ra tiếng nuốt vào và phun ra vật thể xâm nhập.“Ha a...

Không...”

Cảm giác kỳ diệu này khiến cô không kìm được mà xin tha, mông lập tức bị đánh một cái, động tác tay của Ôn Quân Trúc cũng dừng lại.“Nói không được xin tha, không hiểu sao?

Hửm?”

Bàn tay vốn siết chặt cổ tay cô đột nhiên dùng sức, kéo toàn bộ người cô lên trên, gần như vừa ngồi thẳng dậy, mặt cô đã ăn một cái tát.“Bốp.”

“Ưm —”Hành động của Ôn Quân Trúc hôm nay vội vàng đến không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không giống sự nhẹ nhàng thường ngày, đúng như anh nói, chỉ là để anh trút giận trước.Đối xử với một món đồ chơi dùng để trút giận, vốn dĩ không cần bất kỳ sự dịu dàng nào.Điều khiến Kiều Vận Chỉ ngạc nhiên hơn nữa là, cô ấy thế mà lại đạt được cảm giác thỏa mãn trong cách đối xử như vậy...

Dù cơ thể bị kéo lê, ném đi như một con búp bê vải, cô ấy vẫn cảm thấy hạnh phúc vì có thể bị anh ấy tùy ý đối xử.Cô ấy thật sự hết thuốc chữa rồi, ngay cả trái tim mình cũng dâng cả hai tay, lấy thái độ nịnh nọt nâng đến trước mặt người đàn ông, cầu xin anh ấy đùa bỡn.Ôn Quân Trúc lại liên tiếp tát mấy cái vào mặt cô rồi mới dừng tay, sau đó véo vào má cô, “Há miệng.”

Ánh mắt Kiều Vận Chỉ mơ màng, ngoan ngoãn hé miệng, tiếp theo liền cảm nhận được cán kim loại bị nhét vào.“Tự mình liếm sạch sẽ.”

“Ưm ân...”

Cô gật đầu, ngẩng cổ cuốn sạch chất lỏng còn sót lại bên trên vào miệng, chất nhầy trong suốt mang theo vị tanh nhàn nhạt, là mùi vị của chính cô.Cán cầm vẫn còn ấm, đó là nhiệt độ do cô làm ấm lên.Kiều Vận Chỉ đã không còn bận tâm đến sự xấu hổ, chỉ muốn dốc hết sức hoàn thành mọi mệnh lệnh của anh, để nói cho anh biết rằng, dù trong bất kỳ tình huống nào cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.Sau khi liếm sạch sẽ, Ôn Quân Trúc rút vật đó ra khỏi miệng cô, ném sang một bên, lấy ra một chiếc gậy mát xa nhét vào miệng cô.“Liếm ướt.”

Vật có kích thước không nhỏ đó trong miệng cô bị đổi tới đổi lui, hốc mắt Kiều Vận Chỉ vốn đã sưng, giờ càng đọng đầy sương mù, đỏ ửng từ má bò xuống tận cổ.Nhưng không thể không thừa nhận, đây là sướng.Tưởng tượng đến việc sắp bị đùa bỡn, đối xử như thế nào, cô liền hưng phấn đến tột cùng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm hoàn toàn không thể khiến cô thoát đi, chỉ biến thành chất xúc tác, khiến cô run rẩy càng thêm kích động.“Sao lại run rẩy đến vậy?

Rất mong đợi sao?”

Bị một câu nói trúng tim đen, Kiều Vận Chỉ run rẩy càng kịch liệt hơn.“Không biết trả lời phải không?”, Cùng với lời này, một cái tát giáng xuống má cô.“Rất, mong, đợi...

Rất mong đợi...”

Vừa mở miệng Kiều Vận Chỉ mới thực sự nhận ra mình run rẩy nghiêm trọng đến mức nào, răng hàm va vào nhau "khách khách", nói chuyện cũng lắp bắp.“A, thật dâm đãng a —”Kiều Vận Chỉ bị đè xuống giường, tay người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi cổ cô, tát một cái vào phần thịt vú trắng nõn, “Tự mình tách chân ra, không được khép lại, cũng không được xin tha và không được khóc, lần này thêm một cái, không cho phép cao trào.”

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
129: Sai ở đâu?


Gậy mát xa chen vào nộn huyệt, trực tiếp bắt đầu rung động từ vị trí trung gian.“A…

Quá kích thích…”

“Kích thích cũng phải chịu đựng.”

Lại một cái tát dừng lại trên thịt vú trắng nõn.Theo đường đi bôi trơn, gậy mát xa được rút ra rồi lại nhét vào, mô phỏng động tác giao hợp, kích thước thô to cộng thêm sự rung động mãnh liệt, gần như làm Kiều Vận Chỉ sụp đổ.Cô dùng hai tay giữ chặt hai chân, bàn tay nắm chặt thành quyền, vòng eo vặn vẹo sang trái sang phải.Núm vú bên phải bị dùng sức nhéo một cái, “Đừng lộn xộn.”

“Ha a…

Nhiều quá…”

Cả trên và dưới đồng thời chịu kích thích, bắp chân Kiều Vận Chỉ bắt đầu không kìm được mà run rẩy.Ngoài cánh tay cố định hai chân, Kiều Vận Chỉ gần như mọi bộ phận có thể cử động đều bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Trong tình huống như vậy, cô gần như không còn để ý đến mệnh lệnh của Ôn Quân Trúc nữa, sắp đạt đến cao trào.“Không, không được…

Ưm a…”

Cô ném ánh mắt cầu xin về phía Ôn Quân Trúc, van nài anh giảm bớt cường độ kích thích để cô chịu đựng lâu hơn một chút, “Thật, thật sự không được…

Ha a…

Sắp cao trào rồi…”

“Chịu đựng đi, nếu không cẩn thận cao trào, hậu quả em không gánh nổi đâu, ngoan một chút, hửm?”

Lời nói là vậy, nhưng Ôn Quân Trúc vẫn hạ mức rung xuống hai nấc, tiếp tục rút ra rút vào trong huyệt.

Tay kia tùy ý xoa nắn bộ ngực đầy đặn, thỉnh thoảng dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa cọ xát và xoa bóp.Cảm giác khoái cảm ma mị đó cuối cùng cũng giảm bớt một chút, thân thể căng thẳng của Kiều Vận Chỉ thoáng thả lỏng lại, thở hổn hển, rất có cảm giác như vừa thoát chết.Tuy nhiên, cảm giác này chưa kéo dài được một phút đã bị phá vỡ.Người đàn ông không báo trước điều chỉnh gậy mát xa lên mức cao hơn, và Kiều Vận Chỉ đã đạt đến cao trào trong sự tấn công bất ngờ như vậy.“A a a…!”

Cô căng thẳng thân thể hít thở mạnh, vì lực hút vào quá lớn, làm cho xương sườn vốn mảnh mai của cô trông thấy rõ lạ thường.“Không phải nói không được cao trào sao?

Hửm?”

Trong tình huống tấn công bất ngờ không báo trước như vậy, sao có thể nhịn được chứ!Kiều Vận Chỉ giận mà không dám nói gì, khóe mắt liếc thấy người đàn ông đã sắp nhấn nút điều chỉnh lên mức cao nhất, vội vàng mở miệng cầu xin, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ô…

Em không phải, không phải cố ý…

A!”

Dù cô xin tha, khoái cảm ma mị đó vẫn không dừng lại.

Ôn Quân Trúc hoàn toàn không nương tay, trực tiếp điều chỉnh lên mức cao nhất.Vừa mới cao trào xong, làm sao có thể không ngừng nghỉ mà chịu đựng cường độ rung động cao như vậy, cô sụp đổ khóc ré lên.“A a a…

Ô…

Em sai rồi, em sai rồi…

Thật sự sai rồi…

Thực xin lỗi, thực xin lỗi…

Khụ a…”, Cô chật vật nước mũi và nước mắt đều chảy ra, hòa quyện vào nhau, thân thể không ngừng vặn vẹo, lăn lộn trên giường.Kiều Vận Chỉ sụp đổ gào khóc, không còn bận tâm gì nữa, vừa mở miệng liền toàn là xin tha và xin lỗi.“Dừng lại đi…

Ách a…

Cầu xin anh…

Em sẽ, lát nữa sẽ xóa…

Ô…

Thật sự không được a a a…

Em sai rồi…”

Ôn Quân Trúc nhướng mày, cuối cùng cũng điều chỉnh lại về vị trí trung gian, cô cuối cùng cũng không còn lăn lộn một phen nước mũi một phen nước mắt nữa.

Mặc dù đã dịu đi rất nhiều so với vừa nãy, nhưng đối với Kiều Vận Chỉ lúc này không nghi ngờ gì vẫn là quá kích thích.“Sai ở đâu?”

“Sai, sai ở chỗ, không nên lưu giữ…”, Cô khóc thút thít nức nở, nghiễm nhiên một bộ bị bắt nạt tàn nhẫn.“Còn nữa?”

Còn gì nữa?Kiều Vận Chỉ nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy sự vô thố.Thấy vẻ mặt hoang mang này của cô, Ôn Quân Trúc còn gì không hiểu?Anh không khỏi thở dài trong lòng, hóa ra cô chỉ biết có vậy thôi đúng không?

---
 
Back
Top Bottom