Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400153451-256-k97956.jpg

[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
Tác giả: GCLDOTDONGBANTI03
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

[ H TỤC - SM - 1VS1 ] TÍNH CHẤT BIỆT LẬP

Tác giả: Vân Tàng Liễu
Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành 86 chương
Convert: Yuanzhi
Editor: Gia Cát Lượng đốt động bàn ti

Thể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, SM, Đô thị tình duyên, 1v1, Góc nhìn nữ chính, Cầm tù.

Cảnh báo: Có yếu tố đánh đòn (SP) và BDSM, 1v1.

Tóm tắt:
Bạch Vi bị giam giữ trên hòn đảo của Ngu Tư Quyền suốt bốn năm.

Bốn năm trước, cô bị kết tội đã sát hại người mình yêu nhất.

Thứ chờ đợi cô không phải là một phiên tòa xét xử, mà là những cuộc thẩm vấn đầy đọa đày.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi một người đàn ông xuất hiện.

Hắn đưa nàng ra khỏi địa ngục trần gian, lấy lý do "bảo vệ" để thực hiện một cuộc cầm tù hoàn toàn mới.

Trích đoạn :
"Từ giờ phút này trở đi, em chỉ có thể nhìn tôi, ghi nhớ hình phạt, đau khổ, sung sướng mà tôi ban cho em.

Chuyện của quá khứ đã qua, đều không liên quan đến em.

Từ nay về sau , lấy lòng tôi, là cách để em sinh tồn , hãy ghi nhớ lấy."

 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
1. Đánh vào mông để làm mẫu


"Con chó nhỏ nhà tôi cứ chê kỹ thuật đánh của tôi không đúng, đánh nó thấy không thoải mái.

Mấy ông nói xem, đánh thì cần gì kỹ thuật?"

Người đàn ông than phiền, một tay cầm xì gà champagne, một tay ôm cô gái thanh tú, dáng người thon thả.

Hắn nhìn từ đầu đến cuối cô gái, chăm chú nhìn xong lại liếc mắt nhìn Ngu Tư Quyền đang ngồi đối diện, nửa khuôn mặt trong bóng tối, ghé sát vào hỏi: "Nghe nói Ngu tiên sinh am hiểu sâu việc này, chỉ giáo tôi với."

Ngu Tư Quyền ánh mắt đặt ở tay hắn đang lung tung, hờ hững nói: "Chỉ là đôi khi thôi."

Không được kết quả muốn nghe, người đàn ông bất mãn nói: "Keo kiệt."

Ngu Tư Quyền cười khẽ một tiếng như xem trẻ con làm nũng.

Ánh mắt hắn trước sau đặt ở cô gái đang rũ mi ngoan ngoãn.

Lúc này mới quét mắt nhìn người đàn ông.

Hắn hạ chân, dập tắt điếu xì gà còn hút dở vào gạt tàn, nghiêng người đem cô gái từ trong tay hắn vớt lại đây, ấn nằm sấp trên đùi: "Làm mẫu cho tiểu Phương tổng."

Những người có mặt đều hứng thú, chỉ có Bạch Vi, bị hắn đè trong tay, lập tức căng thẳng.

Nhưng sự hoảng loạn của cô khôi phục bình thường trong chớp mắt.

Cô cảm giác bàn tay Ngu Tư Quyền ở trên mông mình, bàn tay to có thể che lại hơn nửa cái mông của cô, dừng lại giữa không trung một chút, tiếp theo "bốp" một tiếng đánh vào mông phải!Chỉ một cái tát này cũng không đau, cách váy, âm thanh nặng nề.Tiểu Phương tổng "chậc" một tiếng, nói: "Ngu tiên sinh vẫn còn xót người."

Mà Bạch Vi biết đây là chê tư thế của cô không tốt, vội vàng hóp eo điều chỉnh, làm thân hình mình trông quyến rũ hơn.Khó khăn lắm chuẩn bị xong tư thế, bàn tay Ngu Tư Quyền liên tiếp giáng xuống, toàn đánh vào cùng một vị trí.

Hơn năm, sáu cái, Bạch Vi liền cảm thấy mông phải nóng lên đau đớn.

Cô điều chỉnh hơi thở ,nhẫn nại, cơ bắp cẳng chân vô thức căng thẳng rồi lại thả lỏng.Hơn hai mươi cái, Ngu Tư Quyền dừng tay.

Bạch Vi chỉ thấy mông nóng rát, nhưng cô biết đây chỉ là bắt đầu.Chỉ nghe Ngu Tư Quyền nói: "Đánh tới da thịt nóng lên cũng đã đau rồi, lột bỏ lớp che đậy của cô ta."

Giọng nói vừa dứt, Ngu Tư Quyền đưa tay vào trong váy, kéo xuống chiếc quần lót không có nhiều vải của Bạch Vi, treo ở đầu gối.

Hắn không vén váy lên, mà tiếp tục đánh cô, tạo cảm giác lấp lửng như gãi ngứa cho người xem."

Lúc này đánh trực tiếp, cô ta nhất định sẽ kêu đau."

Hắn nhìn như muốn vén lên, lại chỉ vén một nửa, để lộ ra nửa cái mông đào mọng của Bạch Vi.

Đùi và một bên mông vẫn giấu ở trong vải.Nói xong lại là một cái tát.

Cái tát trực tiếp này rất giòn tai, cũng là thật sự đau, Bạch Vi nhịn không được kêu lên một tiếng.Tiểu Phương tổng đã xem mê mẩn.

Ngu Tư Quyền liên tiếp giáng đòn, cho đến khi vết đỏ trên mông Bạch Vi lại sâu thêm một tầng, cô nhịn không được khẽ rên lên "tiên sinh" rồi muốn tránh né.

Bị Ngu Tư Quyền siết chặt eo, hung hăng đánh mấy bàn tay mới nhịn xuống."

Đánh tới đây, để cô ta nhẫn nhịn cơn đau, cũng để dư vị của nỗi thống khổ."

Ngu Tư Quyền lại lần nữa dừng tay, lòng bàn tay bao trùm lên vết thương khẽ vuốt."

Lúc này ông có thể vỗ về, có thể dùng ngón tay hoặc đồ chơi 'thưởng' cho cô ta."

Hắn nói, Bạch Vi đang ghé trên người hắn nhịn không được run rẩy, ngón tay bấu chặt tay vịn ghế sofa.

Tiểu Phương tổng lúc này mới phát hiện, hóa ra người này bên trong có nhét đồ vật.

"Vừa rồi cô ta ngồi trên đùi mình, bên trong cũng nhét đồ chơi sao?"

Hắn nhịn không được vỗ tay."

Lợi hại, lợi hại, hóa ra còn nhiều tuyệt chiêu như vậy.

Tối nay tôi sẽ học tập."

Ngu Tư Quyền một bên trấn an mông đỏ bừng của Bạch Vi một bên nói: "Có một điều rất quan trọng, tiểu Phương tổng."

"Nguyện ý nghe kỹ càng."

"Khi dạy dỗ, sự im lặng cũng là một phần quan trọng .

Ồn ào, làm người ta mất hết ham muốn."

Tiểu Phương tổng tự nhiên biết hắn đang châm chọc mình, không chút để ý cười nói: "Lĩnh giáo, lĩnh giáo!

Về sẽ thử ngay với con chó nhỏ nhà tôi."

Có lẽ vì nhận ra cô gái này là người của Ngu Tư Quyền, tiểu Phương tổng từ bỏ ý định dòm ngó.

Giữa hai người còn có một chiếc bàn trà nhỏ, trên đó để mấy tờ văn kiện.

Hắn ký tên xong: "Hợp tác vui vẻ, Ngu tiên sinh."

Hợp tác đạt thành, tiểu Phương tổng tự nhiên sẽ không lại ở lại với Ngu Tư Quyền, gã nam nhân này cũng có những thú vui của hắn.

Nói chuyện phiếm vài câu xong, người hầu dẫn hắn rời khỏi phòng.

Ngu Tư Quyền không uống hết ly rượu, nhìn về phía Bạch Vi.Bạch Vi thập phần quy củ quỳ gối một bên sửa sang lại quần áo, nhận thấy ánh mắt Ngu Tư Quyền, tay cô khựng lại, buông tay ngẩng mắt hỏi: "Tiên sinh?

Ngài có phân phó gì không?"

Ngu Tư Quyền không để cô tiếp đãi tiểu Phương tổng, không phải là tìm cô có việc, mà là muốn kiếm chuyện với cô.Quả nhiên nghe thấy Ngu Tư Quyền cười khẽ một tiếng, nói: "Chờ đi hầu hạ hắn sao?"

Quả nhiên là tìm chuyện của cô...Bạch Vi sửa lại lời nói: "Nửa đường gặp tiểu Phương tổng, em cũng từ chối không được..."

Ngu Tư Quyền buông chén rượu, vỗ vỗ chân: "Bò lại đây."

Lại muốn đánh sao?

Bạch Vi muốn cầu xin vài câu, nhưng thấy mặt hắn không tốt lắm, thầm nghĩ xin tha nhất định thảm hại hơn, vì thế thành thật đứng dậy bò đến trên đùi hắn.Ngu Tư Quyền lột xuống chiếc quần lót cô mới vừa mặc xong.

Phòng không có người ngoài, lớp che đậy tự nhiên cũng bị vén lên, lộ ra một nửa mông hồng một nửa mông trắng của Bạch Vi.

Ngu Tư Quyền không đánh, mà ở trên tay rót rượu sát trùng, tiếp theo không hề báo trước theo lỗ lồn của Bạch Vi đẩy hai ngón tay đi vào.Bên trong không trơn tru, nhưng Bạch Vi vẫn cảm thấy đau và căng.

Ngu Tư Quyền khuấy đảo bên trong, thường xuyên đẩy quả trứng rung vẫn còn đang rung lắc vào sâu hơn.Bạch Vi bắt lấy ghế sofa, thở gấp vài hơi, quay đầu lại cầu xin: "Tiên sinh..."

Ngón tay Ngu Tư Quyền đẩy sâu hơn, nói: "Không đánh không phạt, kêu gì?"

Bạch Vi cắn môi, tùy ý Ngu Tư Quyền thong thả ung dung tra tấn.

Hắn lại không nói lời nào.

Phòng im lặng đến cực điểm, Bạch Vi chỉ có thể nghe thấy phía sau tiếng nước dính dáp.Môi và ngón tay cô đều bị cắn ra vết đỏ.

Ngu Tư Quyền kéo đi kéo lại quả trứng rung, cảm giác ê ẩm từng đợt, đồng thời cảm giác tê dại cũng ập đến, làm Bạch Vi phải bám chặt vào ghế sofa để dời sự chú ý.Cô đang chịu khổ, Ngu Tư Quyền lại mở màn hình TV laser.

Hắn điều chỉnh đến màn hình giám sát bên trong.

Mặt Bạch Vi úp xuống nên không thấy rõ màn hình, nhưng lọt vào tai là tiếng ván gỗ đập mạnh vào da và tiếng nức nở bị bịt miệng.Bạch Vi giật mình, từ tóc nhìn qua.

Cô thấy một cô gái ghé trên sập gỗ, mông bị che bởi tấm vải trắng mỏng.Tay nắm một cây gậy gỗ, một đầu tròn, một đầu dẹt.

Đầu tròn để cầm, đầu dẹt, tự nhiên là để giáng xuống mông.Người nằm sấp mỗi lần nhận một đòn, mông liền cao cao giơ lên, đánh xong lại trở lại ghế.

Kiểu đánh này không gây thương tích, nhưng tấm vải lót làm cơn đau nhân lên gấp bội.

Bạch Vi không may đã chịu qua hai lần, do chính Ngu Tư Quyền ra tay.

Cô không muốn nhớ lại loại cảm giác này.Nghe tiếng ván gỗ, cảm giác kích thích của Bạch Vi càng lúc càng mạnh.

Cô hít một hơi thật sâu."

Tiên sinh...

Tiểu Thi làm sao vậy ạ?"

"Cô ta làm sao cô không biết?"

Ngu Tư Quyền hỏi ngược lại cô: "Dám gây gổ đánh nhau trong phòng khách sao?"

Bạch Vi thấy không thể giấu được, chỉ có thể thành thật nói: "Cô ta... là người khác nói mẹ cô ta đoản mệnh trước...

Ngài biết mẹ cô ta bị bệnh, cho nên..."

Ngu Tư Quyền ngắt lời cô: "Đây không phải là lý do cô bao che cho người khác."

Làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, đã nhận thù lao cao ngất trời ở Tứ Phương Quán rồi, thì phải tuân thủ quy tắc.

Nếu ai cũng tốt bụng như cô, tôi không bằng đóng cửa đảo làm từ thiện?"

Tiếng nức nở của Tiểu Thi ngày càng lớn.

Tốc độ đánh cũng nhanh hơn.

Cô ta bắt đầu vặn vẹo muốn tránh né, khiến người giám sát phải giữ chặt lại, một người đè, một người khác đánh thẳng vào vết bầm tím.Bạch Vi nghe người đếm số: 77, 78, 79, 80...Đây là muốn đánh bao nhiêu?

Cô lại nhìn màn hình, dưới lớp vải trắng mỏng đã thảm không nỡ nhìn.

Bạch Vi dời mắt đi, nhận sai: "Thực xin lỗi...

Em biết sai rồi tiên sinh, là em xử lý không chu đáo, ngài... ngài phạt em đi, gia đình cô ta không thể bị cắt tiền, ngài..."

"Cô đương nhiên phải phạt."

Giọng Ngu Tư Quyền không hề tốt.

Bạch Vi chỉ cảm thấy ngực một trận chua xót.

Quả trứng rung bị hắn lấy ra, ném vào thùng rác.

Ngu Tư Quyền vỗ vào chóp mông cô nói: "Lau sạch, ghé vào trên bàn trà."

Bạch Vi quỳ xuống đất, dùng khăn lau sạch hạ thân.

Cô thấy Ngu Tư Quyền từ trên giá cầm một tấm ván gỗ dày lại, trong lòng căng thẳng, chậm chạp không bò tới.

Chờ Ngu Tư Quyền đến gần, cô nắm lấy chân hắn cầu xin: "Tiên sinh... dùng cái này đánh sao...

Em sợ..."

Ngu Tư Quyền nhéo mặt cô nói: "Sợ mới có thể ghi nhớ lâu.

Bò cho tốt, đừng để tôi phải nói lần thứ ba."

Bạch Vi không còn cách nào khác, quỳ bò đến mép bàn trà.

Ngu Tư Quyền ném một tấm đệm lên mặt bàn lạnh buốt.

Bạch Vi lén nhìn hắn một cái, rồi miễn cưỡng bò lên.

Bàn trà không cao, góc độ cô nằm sấp vừa vặn, đủ để Ngu Tư Quyền ngồi xuống đánh cô.____________________Mình có đôi lời tâm sự nha mọi người Dạo này mình không còn nhiệt huyết như lúc đầu nữa nên tiến độ up chương sẽ giảm nha mọi người, nhưng mà nói chung ko phải lặn 1 2 tuần đâu Cái nữa là dạo này mình có đam mê đào hố, còn lấp bộ nào trước thì xem mọi người đọc bộ nào nhiều hơn thì ưu tiên bộ đó trước.

Chắc là sẽ ưu tiên bộ này , bộ Cổ tích , còn bộ nam thần flop quá nên chắc để sauBộ này lúc đầu là mình định dịch theo kiểu tục nhưng tác giả viết kiểu nhẹ nhàng nên chắc sẽ khó để edit tục , nên là lâu lâu sẽ chen vào mấy từ tục vào.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
2. "Em yên tâm, tôi ở bên ngoài cũng có thể chơi em."


Tấm ván gỗ lạnh buốt, dán vào mông, như thể đã tìm được một vị trí thích hợp, Ngu Tư Quyền nhấc tấm ván lên.

Chỉ nghe tiếng gió xé qua đã biết cú này tàn nhẫn đến mức nào.

Bạch Vi chỉ cảm thấy da thịt phía sau mình như muốn nứt toác, đau đến chết lặng nhưng nhanh chóng cắn ngón tay nhịn lại.

Ngu Tư Quyền liên tục giáng xuống hơn chục thước.

Cô đau đớn cùng cực nhưng không khóc lóc hay làm ầm ĩ.

Cô biết bây giờ không phải lúc chơi đùa hay làm nũng, bởi giãy giụa hay la hét sẽ chỉ mang lại thêm hình phạt.Tấm ván cứ lên rồi lại xuống.

Cái mông Bạch Vi dần chuyển sang màu đỏ rực, run rẩy dữ dội, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, né tránh rồi trượt xuống khỏi bàn trà, quỳ rạp trên sàn ngẩng đầu cầu xin:"Tiên sinh...

đau quá..."

Ngu Tư Quyền dùng bản gỗ gõ gõ vào bàn, ra lệnh cho cô ngoan ngoãn bò trở lại.

Bạch Vi ôm lấy mông, thấy hắn không chịu buông tha, chỉ đành một lần nữa nằm sấp xuống.

Vừa nằm vững, Ngu Tư Quyền đã nhanh chóng giáng thước gỗ xuống.

Mấy cú này cực kỳ nặng, mông vốn đã sưng không chịu nổi, Bạch Vi lại muốn trốn, nhưng bị Ngu Tư Quyền giữ chặt eo.

Tấm ván vỗ vào mông cô, ra lệnh: "Nâng lên."

Bạch Vi khó khăn chu mông lên.

Cô thầm đếm, mình đã ăn hơn ba mươi thước, hôm nay hắn muốn đánh mình bao nhiêu đây...Cả hai bên mông đỏ bừng sưng tấy, bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím.

Bạch Vi khóc đến đáng thương, mãi đến khi cô đếm được 50, Ngu Tư Quyền mới dừng tay, buông tấm ván đáng sợ xuống.Bạch Vi quỳ lên, tiến lại ôm lấy eo hắn.

Ngu Tư Quyền để mặc cho cô làm nũng.

Mỗi lần bị đánh tàn nhẫn, cô đều sẽ quấn lấy hắn.

Đây không phải là dáng vẻ được hắn dạy dỗ, mà là vì sợ hắn không vui lại tiếp tục đánh.Nghĩ đến đây, bàn tay Ngu Tư Quyền mạnh mẽ vả vào cái mông sưng của Bạch Vi.

Cô giật mình muốn trốn sang một bên, nhưng bị Ngu Tư Quyền bắt lấy cằm kéo trở lại, nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi có việc ra đảo.

Hôm nay phạt nhẹ để cảnh cáo, sau khi vết thương lành thì làm việc cho tốt, đừng để ta thấy lỗi lầm nữa."

Khóe mắt Bạch Vi còn vương nước mắt, liên tục gật đầu.

Ngu Tư Quyền đứng lên, thấy cô nhịn đau mặc quần áo, hắn nói: "Về tầng trên đi."

Ý hắn là không cần tiễn sao?

Bạch Vi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ không nỡ.

Ngu Tư Quyền sao lại không nhìn thấu cô, cúi người nhéo mặt cô nói: " Em yên tâm, tôi ở bên ngoài cũng có thể chơi em."

Bên trong Tứ Phương Quán giống như một du thuyền cỡ lớn.

Nhà hàng, sòng bạc, phòng khách VIP, bể bơi, sân vận động…

đều giấu ở những nơi không ai thấy, sự ồn ào và náo nhiệt được ngăn cách bởi từng cánh cửa.Hai tầng trên cùng là không gian riêng của Ngu Tư Quyền.

Tầng dưới bỏ trống.

Hắn chỉ ở tầng trên, Bạch Vi cũng ở đó, nhưng cô không có không gian riêng.Lúc này, Bạch Vi sau khi bị phạt, nằm sấp trên chiếc giường lớn không nhúc nhích.

Lẽ ra cô nên đắp thuốc lên vết thương, nhưng giờ cô chẳng muốn động đậy chút nào.Cơ thể ra mồ hôi, dính dáp.

Phía dưới càng khó chịu hơn.

Tắm lúc này không tốt cho vết thương, nhưng Bạch Vi lại thích sạch sẽ.

Dù sao Ngu Tư Quyền không ở đây, không có ai sẽ đứng nhìn cô bôi thuốc.

Cô không thể lo lắng nhiều như vậy, bò dậy vừa xả nước, vừa đứng dưới vòi sen để gột rửa cơ thể.Dòng nước chảy qua, cơn đau làm Bạch Vi hít một hơi khí lạnh.

Khi hoàn toàn thích ứng, cô mới tắt vòi sen, nằm cả người vào bồn tắm rộng lớn.Phía trên bồn tắm là một tấm gương lớn.

Tấm gương này không bị hơi nước làm mờ, bất cứ lúc nào cũng rõ ràng như ban ngày.

Bạch Vi cực kỳ ghét chức năng này.Bất kể là làm chuyện đó trong bồn tắm, hay là nằm sấp bên bồn tắm bị Ngu Tư Quyền đánh, mọi thứ đều được tấm gương này phản chiếu rõ mồn một.Bạch Vi nhắm mắt lại không nhìn nữa.

Bồn tắm mát-xa xua tan đi sự mệt mỏi trên người cô.

Bạch Vi ngâm mình đến mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, cảm giác trước mắt mờ đi một lúc.Như thể có một vật kim loại phóng đại, trên đó lướt qua một chuỗi số mờ ảo, tiếp theo là tiếng súng, tiếng kêu hoảng sợ và một vũng máu lớn.Bạch Vi bừng tỉnh.

Mực nước đã ngập qua tim, cảm giác ngạt thở ập đến.

Cô bò dậy, ghé vào thành bồn tắm há miệng thở dốc.Lại là chuyện đó...Cô ngơ ngẩn nhìn gạch lát.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên.

Bạch Vi cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Ngu Tư Quyền."

Không bôi thuốc à?"

Trái tim Bạch Vi đang treo lơ lửng lại trở nên lo lắng.

Hắn giám sát mình ở đâu vậy?

Nghĩ lại thì, từ trước đến nay, cô luôn bị hắn giám sát...Chưa kịp trả lời, tin nhắn của Ngu Tư Quyền lại tới."

Thước gỗ còn chưa đủ phải không?"

Bạch Vi vội vàng trả lời: "Em bôi thuốc ngay đây...

Tiên sinh."

Cầm điện thoại đợi nửa ngày, thấy Ngu Tư Quyền không nhắn gì nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi nước.Lần này không dám chần chừ đi ngủ.

Cô lấy băng gạc ngâm thuốc, đắp lên mông sưng đỏ.

Thuốc lạnh buốt, có tác dụng rất nhanh, làm cơn đau bỏng rát giảm đi không ít.

Cơn ác mộng trong bồn tắm đã sớm bị quên lãng.

Bạch Vi cứ như vậy trần truồng ngủ thiếp đi.Sáng sớm hôm sau, cô hắt hơi tỉnh giấc.

Tối qua không có chăn, miếng gạc thuốc đã sớm khô.

Bạch Vi trở tay gỡ xuống ném đi, rồi chui vào chăn ấm lại.Vì phải dưỡng thương, nên cô cứ yên tâm thoải mái không làm gì cả, lười biếng ở trên tầng cao nhất.

Ngu Tư Quyền không nhắn tin cũng không gọi điện.

Bạch Vi vui vẻ tự tại.Chỉ là những ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Ba ngày sau, Ngu Tư Quyền gọi điện tới.Bạch Vi lập tức nghe máy."

Tiên sinh?"

"Ừm."

Ngu Tư Quyền chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Bạch Vi cẩn thận hỏi: "Tiên sinh, có việc dặn dò em sao?"

"Không có gì."

Giọng Ngu Tư Quyền lười nhác.

Bạch Vi nhìn đồng hồ, có lẽ hắn vừa mới ngủ dậy."

Ngài đang ở đâu?"

"Trên du thuyền."

Nói hai câu, lại không còn gì để nói."

Mấy ngày nay trên đảo rất tốt."

Bạch Vi bắt đầu báo cáo công việc.

Ngu Tư Quyền dường như đang uống nước."

Vay tiền cho người ta à?"

Lưng Bạch Vi căng cứng, ngay sau đó thừa nhận đã vay tiền cho Tiểu Thi bị đánh hôm trước.

Ngu Tư Quyền không nói nhiều, giọng điệu nghe có vẻ không mấy hứng thú.

Bạch Vi nghĩ rằng chuyện này đã qua, nhưng lại nghe thấy tiếng Ngu Tư Quyền ngồi dậy, tiếp đó là tiếng bật đèn.Cô đang tìm chủ đề nói chuyện, liền nghe Ngu Tư Quyền bên kia nói: "Đặt điện thoại lên giá."

Tay Bạch Vi run rẩy, không suy nghĩ mà lập tức tìm một cái giá kẹp điện thoại lên.

Cuộc gọi chuyển sang video.

Bạch Vi quỳ xuống trước màn hình.Bên Ngu Tư Quyền ánh sáng mờ ảo.

Căn cứ vào động tác tay, có vẻ hắn đang gõ máy tính.Một lúc sau, hắn ra lệnh: "Xoay người, cởi quần lót ra."

Bạch Vi sững sờ, ngón tay đặt sau lưng đan vào nhau.

Cô không do dự, nhanh chóng cởi quần lót, quay lưng lại quỳ bò, để lộ mông trước màn hình.Ngu Tư Quyền không ra lệnh gì thêm, nhưng một lát sau, cửa phòng bị người đẩy ra.Ngu Tư Quyền đã nói ở bên ngoài cũng có thể "chơi" cô, quả thật là như vậy.Người đến dùng vòng kim loại siết chặt hai cổ tay của cô.

Tim Bạch Vi đập nhanh hơn.

Trong tình thế cấp bách, cô cầu xin: "Tiên sinh... có thể cho em một cái đệm không?"

Người dạy dỗ đang trói cô dừng tay một chút.

Ngu Tư Quyền hẳn là đã đồng ý.

Phía dưới Bạch Vi được đặt một chiếc gối vừa to vừa dày, giúp cô có thể nằm sấp thoải mái.Tiếp đó, hai chân cô cũng bị gấp lại, bắp chân áp sát vào đùi rồi cố định.

Một túi gel bôi trơn được xé ra, sau khi bôi lên vật thể hình trụ lạnh lẽo, nó liền được đưa đến lỗ đít của cô, từ từ đẩy vào bên trong.Ngu Tư Quyền không có nhiều kiểu dạy dỗ, nhưng mỗi lần đều có thể khiến Bạch Vi sụp đổ vì sợ hãi.Sau khi người dạy dỗ xác định được góc độ phù hợp, hắn cố định dương vật giả vào máy.

Bạch Vi trên phương diện này thật ra không dễ dàng có hứng thú, dương vật giả chỉ làm cô cảm thấy căng tức, phía sau bị căng đến trướng.Mặt cô bị tóc che khuất.

Người dạy dỗ đặt một chiếc gương trước mặt cô, rồi dùng dải lụa buộc tóc cô lại, để Ngu Tư Quyền có thể nhìn thấy sắc mặt Bạch Vi.Làm xong những việc đó, người dạy dỗ đóng cửa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng bàn phím gõ từ đầu dây bên kia.Bụng dưới của Bạch Vi đã ra mồ hôi.

Chiếc máy vẫn chưa hoạt động.

Bạch Vi tuy khó chịu nhưng không dám lộn xộn.Từ góc độ của cô, nhìn phản chiếu trên điện thoại rất khó, nhưng Ngu Tư Quyền có thể nhìn thấy rất rõ Bạch Vi bị trói, cái mông căng tròn và lỗ đít đang chứa vật thể."

Không bôi thuốc tử tế đúng không?"

Hắn đột nhiên nói.

Ngu Tư Quyền nói đúng, Bạch Vi bôi thuốc không đúng giờ, nhớ ra thì đắp, quên thì thôi.Cô nhịn không được thầm mắng, "quan tâm vết thương của tôi thì đừng đánh đau như vậy...".

Chỉ là lời chưa dứt, Ngu Tư Quyền ở đầu dây bên kia đã vươn tay thao tác gì đó.

Bạch Vi rên rỉ, tiếng máy móc cũng theo đó truyền đến.Chiếc máy mang theo dương vật giả đều đặn chuyển động, mang theo thứ chất lỏng không biết là gel bôi trơn hay dịch của Bạch Vi.

Sự dính dáp chồng chất rồi lại đẩy mạnh.

Cô co người lại, nhưng biên độ không lớn, vì động tác quá lớn sẽ bị phạt.Từ mí mắt trở xuống, Ngu Tư Quyền làm việc cũng chuyên tâm hơn.

Tốc độ của máy không cố định, khi chậm khi nhanh, Bạch Vi không nắm bắt được quy luật, hơi thở rất nhanh trở nên hỗn loạn.

Đột nhiên độ sâu thay đổi, đẩy vào sâu hơn, tinh hoàn giả cũng ép vào ngực cô, cọ xát vào những nơi Bạch Vi đã không còn cảm nhận được.Sự thọc vào rút ra sâu như vậy, ý chí của Bạch Vi dần dần suy sụp.

Động tác cọ xát bắt đầu thường xuyên hơn."

Thả lỏng."

Ngu Tư Quyền đang gõ bàn phím, nhàn nhạt nói một câu.

Chỉ một câu đó, liền kéo Bạch Vi từ bên bờ vực trầm luân trở về.

Cô điều chỉnh hơi thở, lấy lại bình tĩnh.Tiếp theo là sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng máy móc trầm thấp, và khi nhanh hơn, là tiếng ván gỗ đập.Bạch Vi không biết Ngu Tư Quyền muốn phạt cô bao lâu, hay là hắn muốn thưởng thức cô bị đồ chơi này hành hạ bao lâu.Tay chân có chút tê dại, nhưng may mà có cái gối, nằm sấp trên đó không khó chịu như quỳ bò đơn thuần.Bạch Vi bắt đầu miên man suy nghĩ, như tiếp theo cô có những việc gì cần xử lý, Tiểu Thi không biết thế nào rồi, sau này có còn gây gổ với người khác không...Cô lại phân tâm.

Tốc độ của máy đột nhiên nhanh hơn.

Ngu Tư Quyền hiểu cô đến tận xương tủy, biết khi nào trong lòng cô sẽ nghĩ gì.Tốc độ này quá nhanh, Bạch Vi không thể chịu đựng được, cô bắt đầu cầu xin."

Tiên sinh... tiên sinh...

đừng..."

Ngu Tư Quyền nhàn nhạt nói: "Còn sớm."

Hắn liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, mới có mười phút.

Mười phút rất ngắn, nhưng đối với Bạch Vi, lại dài vô tận."

Không chịu nổi, có thể nhận roi."

Ngu Tư Quyền bổ sung.

Trong một góc phòng ngủ, có mấy cây roi mây, hình thức không cố định.

Ngu Tư Quyền chỉ vào roi, nói bên trong dùng mây tre mới, bên ngoài quấn da bò.

Dùng trên mông không cần dùng nhiều lực, là có thể tạo ra một vệt sưng.Bạch Vi buộc mình phải nhẫn nhịn.

Ngu Tư Quyền yêu cầu cô đắm chìm vào hình phạt của chính mình, không được sa đọa, nhưng cũng không được phân tâm."

Từ giờ phút này trở đi, em chỉ có thể nhìn tôi, ghi nhớ hình phạt, đau khổ, sung sướng mà tôi ban cho em.

Chuyện của quá khứ đã qua, đều không liên quan đến em.

Từ nay về sau , lấy lòng tôi, là cách để em sinh tồn , ghi nhớ lấy."

Đây là những lời Ngu Tư Quyền đã nói khi nhận cô làm người của mình, và sau đó dạy dỗ để Bạch Vi khắc sâu vào tận xương tủy.Quản gia lớn của Tứ Phương Quán chỉ là bề ngoài.

Nô lệ riêng của Ngu Tư Quyền, mới là thân phận thật sự của Bạch Vi.Bạch Vi điều chỉnh thần sắc về trạng thái mà Ngu Tư Quyền thích, sau khi cái mông lệch vị trí cũng được đặt lại đúng, tốc độ của máy mới chậm lại.

Dương vật giả được bôi một lớp gel bôi trơn đông lại, nhiệt độ tăng lên sẽ từ từ tan ra, đảm bảo việc ra vào luôn thông suốt, không cần thêm thường xuyên.

Hiệu quả dạy dỗ từ xa càng tốt hơn.Bạch Vi trộm nghĩ, nếu Tứ Phương Quán dùng sự nhiệt tình nghiên cứu những thứ này để nghiên cứu khoa học, thì loài người đã di cư lên sao Hỏa rồi.Cô lại phân tâm, hình phạt phía sau tự nhiên lại đến.

Bạch Vi bùng lên, lửa giận càng lúc càng lớn.Bắp đùi đến háng lại căng lại mỏi, báo hiệu một đợt cao trào lại đến.

Bạch Vi nhịn không được muốn làm thật, nhưng cô đâu dám.

Thế là cô thử xin tha: "Tiên sinh... tiên sinh em khó chịu..."

Ngu Tư Quyền không để ý đến cô.

Hoạt động của máy trở nên cực kỳ không có quy luật, lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc nông.

Khi đi quá giới hạn, cả người Bạch Vi bị đẩy về phía trước.Màn hình điện thoại phản chiếu hình ảnh của Bạch Vi, cúc hoa bị "làm" lâu đến mức phiếm hồng, các vết thương chồng chất bị đè bẹp rồi lại bung ra.

Tư thế không hề ngoan ngoãn.

Ánh mắt khi thì nhìn chính mình, khi thì vì không nhịn nổi mà nhắm chặt.Ngu Tư Quyền thường xuyên làm cô tỉnh lại.

Cách dạy dỗ của hắn tàn nhẫn nhưng không đủ tàn nhẫn.

Cô chịu không nổi thì thường xuyên đến hôn hắn, ôm hắn, dùng những kỹ xảo vụng về để thực hành cái gọi là lấy lòng.

Nhưng cố tình, những kỹ xảo vụng về này lại hiệu quả.

Ngu Tư Quyền luôn đổi sang những hình phạt nhẹ hơn Cho đến hôm nay, vẫn như cũ.Ngu Tư Quyền bỏ qua lời cầu xin và tiếng nức nở của cô, thu ánh mắt lại, lời đe dọa "nhớ bao nhiêu roi" cũng không nói, hắn điều chỉnh chế độ thành ngẫu nhiên rồi không quản Bạch Vi nữa.

Bạch Vi dần dần sụp đổ, khóc không kìm nén được, nói lời cầu xin loạn xạ."

Em sai rồi...

Tiên sinh chậm... chậm một chút..."

"Ô...

Em không chịu nổi... tha tôi... tha em đi..."

"Em chịu phạt...

Em chịu roi được không...

được không...

Tiên sinh về đánh em...

được không...

đừng... từ bỏ..."

Cũng không biết đã ăn bao lâu, miệng lưỡi Bạch Vi khô khốc, lời cầu xin cứ lặp lại.

Cuối cùng, thứ đang không ngừng thọc vào rút ra bên trong cô cũng dừng lại.Cô còn chưa thoát khỏi cơn kích thích hỗn loạn, vòng kim loại ở tay và chân cô "cụp" một tiếng, tự động bung ra, rơi xuống đất.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
3. Dân cờ bạc


Kết thúc sao?Bạch Vi sửng sốt một lúc lâu, cố gắng điều chỉnh tư thế để vật thể phía sau đi ra.

Ngu Tư Quyền đã sớm cắt đứt video.

Bạch Vi nằm sấp tại chỗ, những buổi dạy dỗ từ xa không thường xuyên.

Sau khi dạy dỗ xong, Ngu Tư Quyền thường sẽ để cô ôm hắn một lúc, nhưng hôm nay không có ai ôm, Bạch Vi thế mà cảm thấy vô cùng không quen.Cô một mình trấn tĩnh rất lâu, sau đó đi tắm rửa.

Eo đau muốn chết, Bạch Vi chỉ muốn nằm bất động, nhưng cái gì sợ lại càng đến.

Vừa mới nói mọi thứ đều tốt, Tứ Phương Quán đã có chuyện.Trợ lý Tiểu Lâm lo lắng gọi điện thoại tới, bảo Bạch Vi đến sòng bạc.Bạch Vi nhanh chóng thay quần áo, xuống thang máy còn gặp phải tiểu Phương tổng.

Hắn ôm một người bạn nam và chào hỏi Bạch Vi.

Hắn ăn "tất cả" nên rất hài lòng với người mà Bạch Vi đã sắp xếp cho hắn.

Trong lúc trò chuyện, hắn còn tặng Bạch Vi một tấm phiếu mua hàng trị giá hai mươi vạn, Bạch Vi từ chối tượng trưng : "Phương tổng, cái này không được, Ngu tiên sinh sẽ phạt em."

Phương tổng xuyên tạc ý tứ nói: "Không nhận không được, nếu không ta sẽ khiếu nại em, Ngu Tư Quyền cũng sẽ phạt em thôi."

Vì thế, Bạch Vi mỉm cười nhận lấy, tiễn hắn xong thì đi đến sòng bạc cao 10 mét của Tứ Phương Quán.Nhân viên tạp vụ mở cửa cho Bạch Vi.

Khác với sự yên tĩnh của các tầng khác, sòng bạc đông đúc và náo nhiệt.

Người chia bài dáng người uyển chuyển, động tác lão luyện.

Không khí mỗi bàn đều căng thẳng nhưng cũng đầy phấn khởi.

Vô số nhân viên phục vụ tay bưng rượu và đồ ăn nhẹ đi lại.Nhưng hôm nay không khí không được hòa thuận cho lắm.

Bạch Vi đi theo nhân viên phục vụ đến nơi xảy ra chuyện, giám đốc đã ở đó giải quyết.

Gây rối thường xuyên xảy ra, chỉ xem là chuyện gì mà thôi.Trên đường đi Bạch Vi đã biết, là thiếu gia Phó Thiếu Cảnh của Kim Hoành Thực Nghiệp thua bạc sốt ruột nên lật bài.

Lúc này hắn đang cãi nhau với đối thủ, lại bị người khác mỉa mai không biết xấu hổ.Ngu Tư Quyền đã nói Kim Hoành Thực Nghiệp là đối tác của Ngu Thị, vị này không thể đắc tội.

Bạch Vi đến nơi thì tiểu thiếu gia một mắt bầm tím, đang túm cổ áo đối thủ.

Nơi này tất cả đều là cậu ấm cô chiêu giàu có, nào có ai sợ hắn.Bạn bè đi cùng hắn đang khuyên can, nhân viên tạp vụ bên cạnh cũng bị thương trên mặt.

Trên bàn một mảnh hỗn độn.

Bạch Vi thấy người bị hắn túm cổ là khách quen thường trú trên đảo, vội vàng nói: "Tô tiên sinh, Phó thiếu gia, đây là làm sao vậy?"

Phó Thiếu Cảnh nới lỏng tay, đánh giá Bạch Vi từ trên xuống dưới: "Ai vậy?!"

Bạch Vi giữ thái độ khiêm tốn cười nói: "Em là người phụ trách nơi này, Bạch Vi.

Phó thiếu gia, có phải chơi không được thoải mái chỗ nào không ạ?"

Tô Khôn tuy bị hắn túm, trên mặt lại toàn là ý cười."

Thua bạc sốt ruột thôi.

Cô ta sao giống cái xí nghiệp phá sản nhà anh vậy, cứ hễ thất bại là nổi điên."

Phó Thiếu Cảnh vừa nghe lời này sao có thể chịu nổi, giơ tay lên định đánh.

Hắn khẳng định không phải đối thủ của người ta.

Bạch Vi vội vàng ra hiệu cho hai bên bảo an vừa can vừa giảng.

Sau một hồi chửi mắng qua lại, hai bên mới chịu buông tay.Bạch Vi trấn an Tô Khôn.

Tô Khôn là người dễ nói chuyện, cũng quen biết với Bạch Vi, được Tứ Phương Quán đưa tiền cược bồi thường, mọi chuyện cứ thế mà qua.

Bạch Vi lại gọi người mang gấp đôi tiền cược bồi thường cho Phó Thiếu Cảnh.

Phó Thiếu Cảnh vén tấm vải nhung lên nhìn, coi như vừa lòng.Nhưng vừa rồi hắn đơn phương bị đánh, chưa lấy lại được thể diện.

Con ngươi hắn đảo qua đảo lại, không biết đang tìm đường xả giận ở đâu, đột nhiên nhìn thấy cây quạt xếp trong tay người chia bài, hắn giật lấy, túm tóc bạn gái mình ấn xuống chiếu bạc, đóng quạt lại không nói gì mà đánh lên mông cô ta!Đầu cô bạn bị hắn đập cho xây xẩm, hét lên một tiếng rồi mông lại phải chịu đánh tàn nhẫn.

Phó Thiếu Cảnh đánh hai cú thấy không đã, vén chiếc váy dài lụa đen của cô ta lên.Cô gái trẻ bên trong chỉ mặc quần tất, không có quần lót, phía dưới còn nhét hai cái đồ chơi.Cô ta đầu tiên nuốt xuống cơn đau, nhưng ăn năm, sáu cú rồi thì không thể chịu nổi nữa, khóc thút thít xin tha.

Phó Thiếu Cảnh vừa rồi mất mặt, giờ quyết tâm xả giận, chỉ nhắm vào mông mà đánh!

Mông cô bạn chỉ một lát sau đã sưng cao một ngón tay.

Vết thương chồng chất nhưng hắn vẫn không dừng tay.Lúc đầu Bạch Vi không tiện ngăn cản, chơi kiểu này thường có, nhưng Phó Thiếu Cảnh ra tay không nương, đánh liên tục tàn nhẫn, hoàn toàn không phải để vui, mà là đánh thật.

Cô rốt cuộc nhịn không được, vươn tay túm lấy tay phải của Phó Thiếu Cảnh.Cô bạn vội vàng né tránh, quỳ bên cạnh Phó Thiếu Cảnh lau nước mắt.

Bạch Vi vẫn giữ nụ cười trên môi."

Phó thiếu gia, cô bé này không chịu nổi ngài đâu."

Phó Thiếu Cảnh đẩy tay Bạch Vi ra, Bạch Vi mặt không đổi sắc tiếp tục dỗ dành: "Có phải cô ta nhất thời lỡ tay, đặt cược sai không?

Ngài đừng nóng giận, em sẽ chọn lại một người khác am hiểu trò này hơn cho ngài được không?"

Phó Thiếu Cảnh nhìn kỹ Bạch Vi, một lát sau bừng tỉnh."

Ồ!

Cô là... quản gia của Ngu ca phải không?

Tôi biết cio.

Bạch tiểu thư nói vậy, thế ban đầu vì sao không cho tôi một người thông minh hơn?

Đưa cho tôi một con ngu xuẩn như thế này, tiền của ông đây là để cô ta phá sao?!"

Cô bạn kia là do Phó Thiếu Cảnh tự chọn sau khi hắn kén cá chọn canh.

Bạch Vi liên tục xin lỗi: "Xin lỗi thiếu gia, là lỗi của em, em sẽ đổi người ngay cho ngài."

Bạch Vi lấy lý do không muốn cô bạn làm Phó Thiếu Cảnh chướng mắt nữa để bảo cô ta đi.

Cô ta vừa đứng lên, Phó Thiếu Cảnh liền nói:"Đứng lại."

Hắn tới gần Bạch Vi: "Bạch tiểu thư, cô ta làm sai thì phải phạt, còn cô thì sao?"

Trong mắt hắn tràn ngập ác ý.

Bạch Vi thầm nghĩ hôm nay gặp phải một tên lưu manh.Những người xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng xem, coi sự gây rối của Phó Thiếu Cảnh là một trò tiêu khiển.

Sẽ không có ai ngăn lại, chỉ có Tô Khôn uống một ngụm rượu nói: "Bạch tiểu thư là trợ thủ đắc lực của Ngu tiên sinh, cậu nhóc đừng làm quá."

Hắn có lòng tốt, nhưng lòng tốt này chỉ làm Bạch Vi thêm phiền phức.

Quả nhiên Phó Thiếu Cảnh hừ một tiếng.

Cô bạn sợ hãi trốn ra sau lưng Bạch Vi.

Bạch Vi nửa che chở cô ta nói: "Phó thiếu gia muốn em bồi tội thế nào?

Cứ nói."

Phó Thiếu Cảnh với khuôn mặt bầm tím, cười nhạo một tiếng, dùng quạt chỉ vào vai Bạch Vi nói: "Cô cũng nằm sấp xuống đây, giống như cô ta, để tôi đánh một trận, hôm nay coi như chuyện này qua!"

Nụ cười trên mặt Bạch Vi không hề thay đổi, thậm chí còn đậm hơn.

Cô dịu dàng nói: "Thiếu gia muốn phạt em, em xin nhận, nhưng em ở Tứ Phương Quán là đại diện cho Ngu tiên sinh, ngài muốn phạt em ngay tại đây sao?"

Cô nói xong lại cảm thấy tên này nghe không hiểu lời ẩn ý, cô đang định giải thích lại, Phó Thiếu Cảnh hừ một tiếng nói: "Tôi biết, thì sao?

Đừng nói cô đại diện cho hắn, cô cho dù có lên giường với Ngu ca, ông đây muốn đánh, cô cũng phải chịu!

Nằm sấp xuống!"

Hắn quả nhiên không hiểu.

Bạch Vi tiến lên một bước giả vờ đỡ cánh tay Phó Thiếu Cảnh: "Phó thiếu gia, ngài tha cho em đi, nếu không em sẽ bồi ngài đến phòng riêng?

Cho em chút thể diện được không?"

Người bình thường đến đây, sớm đã xuống nước, nhưng Phó Thiếu Cảnh không tầm thường.

Hắn đẩy tay Bạch Vi ra, chỉ vào cô nói: "Thể diện?!

Bạch tiểu thư, cô có thứ này sao?

Hả?!

Hôm nay cho dù Ngu Tư Quyền ở đây, cô cũng phải chịu!"

Nói xong, hắn giơ tay túm lấy cánh tay Bạch Vi muốn ấn cô xuống chiếu bạc!

Bạch Vi mất đà, suýt ngã về phía trước!Trong chớp nhoáng, Bạch Vi nhanh chóng suy nghĩ là nên nhẫn nhịn hay gọi bảo an?Cô bạn được cô che chở không biết phải làm sao, Tô Khôn cũng đặt chén rượu xuống.

Ngay lúc hai người định ngăn cản, một bóng người từ phía sau bước tới, ôm lấy Bạch Vi, kéo cô ra khỏi tay Phó Thiếu Cảnh.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
4. Bảo vệ


Ngu Tư Quyền đang đứng phía sau Bạch Vi, nâng eo cô.

Bạch Vi đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc có chút rối, thở phào nhẹ nhõm, lùi lại một bước, đứng sau hắn.Cô nhanh chóng liếc nhìn Ngu Tư Quyền, thấy trên mặt hắn vẫn cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười."

Thiếu Cảnh, mới chơi một lát mà đã không vui rồi sao?"

Phó Thiếu Cảnh vừa nãy gọi hắn là "Ngu ca", hiển nhiên mối quan hệ của hai người rất đặc biệt.

Hắn nhìn Ngu Tư Quyền có chút kiêng dè, không dám tiếp tục nổi điên, chỉ mách tội: "Ngu ca, người của anh gan lớn lắm, em nói không có tác dụng gì cả!"

Ngu Tư Quyền đưa tay vỗ vỗ cánh tay Phó Thiếu Cảnh, rồi tiến lên một bước, hoàn toàn che chắn Bạch Vi."

Đừng làm loạn, lên tầng trên chơi đi."

"Nhưng mà!"

Hắn đưa tay chỉ Bạch Vi, bị Ngu Tư Quyền siết chặt cổ tay.

Ngu Tư Quyền vẫn giữ giọng điệu cũ: "Ở đây đều là người quen, chú của em mới nhậm chức vị quan trọng."

Phó Thiếu Cảnh nuốt những lời định nói vào trong.

Nhà họ Phó vừa có một vị tỉnh trưởng mới.

Nếu làm ầm ĩ sẽ rất khó coi.

Hắn dần tỉnh táo lại, tuy trong lòng bực bội nhưng thấy thái độ của Ngu Tư Quyền hôm nay là không thể động vào Bạch Vi.

Ánh mắt hắn đảo qua lại giữa hai người rồi nói: "Nể mặt chị em đấy."

Hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại kìm nén.

Cuối cùng, hắn lườm Bạch Vi một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.Sau khi tên công tử bột kia đi, không khí náo nhiệt của mọi người cũng tan biến.

Ngu Tư Quyền cho mỗi bàn mười vạn tiền cược, các cô gái chia bài ôn tồn xin lỗi.

Ngay cả âm nhạc cũng đổi một bài mới, chỉ để kéo các vị khách trở về với núi tiền biển bạc.Hắn cùng những người quen có mặt ở đó chào hỏi xã giao xong, ra hiệu cho Bạch Vi đi theo hắn.Bạch Vi không biết hắn đối với chuyện vừa rồi có thái độ gì, đi theo hắn vào thang máy riêng.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.

Trong không gian kín, Bạch Vi lo lắng nói: "Tiên sinh sao lại về rồi ạ?"

Ngu Tư Quyền nhìn cô qua tấm gương kim loại phản chiếu."

Không muốn tôi về?"

Bạch Vi lắc đầu: "Không phải..."

Vậy ra vừa rồi hắn ở trên thuyền quay về Tứ Phương Quán sao?Cô sợ Ngu Tư Quyền lên đến tầng trên rồi sẽ trách tội về trò hề ở sòng bạc.

Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được Ngu Tư Quyền đang không vui.

Bạch Vi nhìn tầng lầu, rồi lại nhìn Ngu Tư Quyền.Tốc độ của thang máy riêng chậm hơn rất nhiều so với thang máy thường.

Bạch Vi muốn nhân cơ hội này giải thích vài câu, dù sao cũng tốt hơn là bị hắn lột quần áo vừa đánh vừa giải thích."

Tiên sinh..."

Vừa nói hai chữ, Ngu Tư Quyền quay đầu nhìn cô.

Hắn thật sự không vui.

Bạch Vi cảm thấy mình gặp họa rồi, dưới sự căng thẳng càng không biết mở lời thế nào.Ngu Tư Quyền đột nhiên tới gần cô.

Bạch Vi vô thức lùi lại một bước, lưng dán chặt vào tấm gương thang máy.

Ngu Tư Quyền vươn tay lật cô lại, ấn eo cô rồi vả vào mông ba cái.Vết thương trên mông vẫn chưa lành hẳn.

Hành động này làm Bạch Vi giật mình, nhưng Ngu Tư Quyền lần này ra tay không nặng.

Đánh xong ba cái, hắn liền buông Bạch Vi ra, đứng lại vị trí cũ nói: "Lần sau lại gặp phải chuyện như vậy, trực tiếp gọi bảo an lôi ra ngoài."

Bạch Vi quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ "ngài cũng đâu có lôi hắn ra ngoài".Hai tay cô còn ngại ngùng bám vào tay vịn, lúc này mới buông ra rồi xoay người: "Phó thiếu gia không phải là khách của tiên sinh sao?"

Từ những biểu cảm rất nhỏ của Ngu Tư Quyền, cô thấy hắn ghét vị khách này, nhưng hắn không nói rõ, chỉ hỏi lại: "Đánh em cũng như đánh tôi?"

Lời này có chút hài hước.

Bạch Vi nghe xong cúi đầu cười, biết chuyện này đã qua rồi.Và sau khi thả lỏng, Bạch Vi mới chú ý thấy trên người Ngu Tư Quyền có một mùi hương ngọt ngào.

Hắn không dùng nước hoa, trên người nhiều nhất chỉ có mùi của nước xả vải.Có lẽ trước khi tới đây, hắn đã trò chuyện với một vị phu nhân nào đó.

Thang máy đến đỉnh, Bạch Vi không để hắn phải đợi, ấn nút cảm ứng mở cửa, đi theo Ngu Tư Quyền ra khỏi thang máy.Trở lại tầng trên cùng, Ngu Tư Quyền cởi áo khoác ngoài đi tắm.

Hắn nhìn quanh phòng ngủ, thấy chiếc gối vừa nãy lót dưới người Bạch Vi không còn, đoán là cô đã ném đi.Ngu Tư Quyền ném đồng hồ của mình.

Sau khi tắm xong đi ra, đồng hồ đã được Bạch Vi đặt lên máy lên dây tự động.

Còn Bạch Vi đang xử lý gì đó trên máy tính xách tay.

Hắn vươn tay cầm lấy máy tính của cô nhìn qua, là một số sắp xếp cho các bữa tiệc.

Ngu Tư Quyền đóng máy tính lại nói: "Những việc này không vội, đã ầm ĩ một hồi rồi, đi ngủ thôi."

Bạch Vi gật đầu nói được.

Cô đi rửa mặt, thay đồ ngủ.

Các đèn khác trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn ngủ.

Ngu Tư Quyền đang nhắn tin.

Bạch Vi chui vào chăn.

Chỗ hắn nằm đã rất ấm áp rồi.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
5. Bẻ chân kiểm tra


Trong những khoảnh khắc bình yên, Bạch Vi lại hoảng hốt.

Cô và Ngu Tư Quyền thực sự rất giống một cặp vợ chồng đã nhiều năm, bình thường như bao đêm trước khi đi ngủ.Nhưng giây tiếp theo, Bạch Vi lập tức tỉnh táo khỏi sự hoảng hốt đó.Ngu Tư Quyền buông điện thoại, điều chỉnh đèn sáng nhất, rồi vén chăn lên, nâng chân Bạch Vi.Áo ngủ của Bạch Vi không có lấy một sợi chỉ.

Đó là quy tắc khi ngủ cùng Ngu Tư Quyền.

Hắn nhìn vào bên sườn chân cô.

Nơi đó hơi bầm tím, là do không cẩn thận va vào bàn ở sòng bạc, không nghiêm trọng.Hắn dời mắt đi, lại ấn chân cô xuống.

Toàn bộ cơ thể cô lộ ra trước mắt hắn.

Vết sưng do thước gỗ đánh đã biến mất, chuyện này hắn đã thấy qua video, nhưng giờ như đang xác nhận lại.Tai Bạch Vi đỏ bừng, toàn thân cực kỳ không tự nhiên, đặc biệt là khi Ngu Tư Quyền có vẻ mặt nghiêm túc, như đang kiểm tra một dụng cụ, không có chút gì là gợi cảm.Hắn đeo một cặp kính gọng vàng.

Bạch Vi biết hắn không bị cận nặng, hàng ngày hoàn toàn có thể không đeo.

Nhưng giờ phút này, cặp kính làm việc kiểm tra càng trở nên tỉ mỉ, như thể mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều không thể thoát khỏi sự xem xét của hắn.Ngu Tư Quyền cho Bạch Vi cảm giác rất lạ lùng.

Trong ký ức mơ hồ của cô, hắn từng đứng ngoài cô nhi viện sắp bị bỏ hoang, trên vô số chiếc lá ngô đồng khô.

Khi đó, hắn là một thiếu niên ôn hòa.Đó là những khoảnh khắc ngắn ngủi còn sót lại trong ký ức tuổi thơ của Bạch Vi.Khi đó, sự chú ý của Bạch Vi đều tập trung vào Ngu Tư Nguyên, người sắp rời xa cô, nên ấn tượng về anh trai Ngu Tư Quyền rất ít ỏi.Ngu Tư Nguyên...Bạch Vi vứt bỏ cái tên này, đó chỉ là một khoảng thời gian không thể quay lại.Và sau này... sau này chính là Ngu Tư Quyền của hiện tại, lạnh mặt lạnh lòng, khiến người khác không thể nắm bắt, hình ảnh sâu sắc nhất đều là trên giường và trong những buổi dạy dỗ.Ngu Tư Quyền kiểm tra xong mông của Bạch Vi, lại bóp đùi cô, sau đó tách hai chân cô ra để kiểm tra nơi vừa chịu sự dạy dỗ.

Chỗ đó có chút ửng hồng.Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Vi chỉ cảm thấy phía dưới bắt đầu tiết ra dâm thủy.

Ngu Tư Quyền dùng ngón cái ấn vào, sau đó xoay ra ngoài, thấy bên trong có chút chất lỏng trong suốt.Bạch Vi quả thật không dễ có nứng, trừ phi trong tay Ngu Tư Quyền.Ngu Tư Quyền ngẩng đầu nhìn cô nói: "Xem ra vừa rồi chưa đủ."

Cặp kính làm ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.

Ngu Tư Quyền nói xong kéo cô xuống: "Còn có tâm tư đi khoác tay người khác, và chu toàn với loại người đó sao?"

Hắn vừa nói vừa cởi quần ngủ.

Khi vật kia bật ra chạm vào Bạch Vi, cô căng thẳng đến mức khép chặt chân.

Cô không biết mình sẽ ra sao nếu lại làm thêm một hiệp nữa, nhưng ngay sau đó lại chủ động tiến đến gần.

Dù sao kết cục của việc từ chối Ngu Tư Quyền còn thảm hại hơn nhiều..."

Tiên sinh bảo em phải làm việc cho tốt..."

Ngu Tư Quyền cười khẽ một tiếng, nhắm thẳng vào cô rồi động thân: "Ồ?

Là lỗi của tôi?"

Bạch Vi nào dám phản bác.

Con cặc của Ngu Tư Quyền đã vào được một nửa.

Phía dưới cô mềm mại, ẩm ướt, hoàn toàn không cần màn dạo đầu.

Bạch Vi không thể nói nên lời, hai chân treo trên đùi hắn, nín thở đón nhận.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
6. "Muốn trói lại không?"


Khi Ngu Tư Quyền có tâm trạng không tốt, hắn thường thích im lặng.Bắt đầu trong sự im lặng, Ngu Tư Quyền ôm chặt lấy Bạch Vi.

Hai người quấn quýt trên giường, động tác không quá mạnh bạo.

Ngu Tư Quyền ra vào thong thả, hai chân Bạch Vi quấn lấy eo hắn, đong đưa theo từng nhịp điệu.Đang đắm chìm trong sự kích thích, Ngu Tư Quyền đột nhiên nói: "Hàn Tiểu Thi không thể ở lại Tứ Phương Quán nữa."

Cơ thể Bạch Vi cứng đờ, bị Ngu Tư Quyền vả một cái."

Vì... sao..."

Ngu Tư Quyền mạnh mẽ động thân, ở độ sâu nhất, trong miệng lại nói cho Bạch Vi một sự thật khiến cô kinh ngạc: "Mẹ cô ta đã qua đời từ nửa năm trước rồi."

Lời nói của Ngu Tư Quyền làm Bạch Vi bất ngờ.

Hàn Tiểu Thi vẫn luôn nói mẹ cô cần thuốc.

Nếu mẹ cô đã mất từ lâu thì...Cô đang suy nghĩ, mấy lần thọc sâu tiếp theo của Ngu Tư Quyền lại làm cô khó có thể chịu đựng.

Vốn dĩ đã bị máy móc hành hạ một lúc lâu, Bạch Vi đành phải vòng tay ôm lấy cổ Ngu Tư Quyền, dán chặt vào hắn hơn.

Sau khi được lấy lòng, Ngu Tư Quyền cuối cùng cũng thả lỏng động tác, trở lại nhịp điệu vừa rồi."

Vậy... nửa năm nay... tiền cô ấy kiếm được...

đều cho... cho ai..."

"Trong nhà cô ấy còn có người nào không?"

Bạch Vi nghĩ nghĩ rồi nói: "...

Em trai."

Ngu Tư Quyền không nói gì nữa, Bạch Vi lại dấy lên sự nghi ngờ trong lòng.

Nếu mẹ Tiểu Thi đã mất từ lâu, thì sự lo lắng kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ của cô ấy ngày hôm đó không phải là giả.

Trừ phi cô ấy có một nỗi niềm tương tự, một nỗi lo lắng thầm kín...Ngay cả khi phải chu cấp cho em trai, cũng không cần nhiều tiền đến vậy."

Em lại phân tâm."

Ngu Tư Quyền cảnh cáo cô.

Rõ ràng là hắn nói chuyện trước, lại không cho Bạch Vi suy nghĩ.

Bạch Vi vội vàng kéo tâm trí trở về.

Lúc này, cơ thể nóng bừng, thật sự không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Ngu Tư Quyền luôn thích nói những chuyện này vào đúng những lúc như vậy.Bạch Vi khe khẽ, gọi "tiên sinh."

"Làm sao vậy?"

Ngu Tư Quyền biết rõ mà vẫn hỏi.

Bạch Vi chủ động hôn vành tai và cổ hắn.

Có lẽ Ngu Tư Quyền thích hành động này, hắn và Bạch Vi tách ra một chút rồi nói: "Muốn không?"

Bạch Vi nhìn hắn một cái, rũ mắt gật đầu.

Ngu Tư Quyền nâng mặt cô nói:"Tôi nói không được, em có nhịn được không?"

Bạch Vi không thể.

Bạch Vi trong chuyện này chưa bao giờ nhịn được một lần nào.

Cô thậm chí đã lén đi hỏi những người khác, rốt cuộc làm thế nào để làm được điều đó.Về lý thuyết thì đã hiểu, nhưng về thực hành thì vẫn thất bại.

Bạch Vi đành phải vừa tiến đến hôn, vừa khẽ nói: "Tiên sinh... cầu xin ngài..."

Ngu Tư Quyền nhìn vào mắt cô.

Nốt ruồi ở đuôi mắt làm cô càng thêm yếu đuối, động lòng người, nhưng hắn vô tình nói: "Nếu không nhịn được, thì phải chịu lấy nỗi đau sau khi em phóng túng."

Hắn đứng dậy, vật đang lấp đầy cô rời khỏi.

Ngu Tư Quyền thay một chiếc bao cao su, lật Bạch Vi lại nằm sấp, dưới bụng lót một chiếc gối.Hắn bảo Bạch Vi khép chặt hai chân lại, từ phía trên thọc vào.

Bạch Vi khó chịu muốn trốn, nhưng chân bị hắn đè chặt thì làm sao mà trốn được.

Cái mông cong lên còn thuận tiện cho Ngu Tư Quyền vả."

Muốn trói lại không?"

Bạch Vi đang vùi mặt vào ga giường mềm mại vội vàng lắc đầu, hai tay bám lấy thành giường không dám động đậy.

Cô cố gắng nhịn, tiếng "phụt" phía sau càng lúc càng nhanh và rõ.

Hơi thở Bạch Vi dồn dập, cơ thể căng cứng, nhưng Ngu Tư Quyền nhìn đúng khoảnh khắc đó rồi rút ra.Bạch Vi lập tức cảm thấy trống rỗng.

Ngu Tư Quyền mạnh mẽ tách cúc hoa của cô ra không cho cô siết chặt để tự an ủi.

Không có ngoại lực, cảm giác đó rất nhanh tan đi, làm người ta trống rỗng.

Nhưng khi cảm giác trống rỗng đó biến mất, Ngu Tư Quyền lại đi vào, đưa tới tận cùng.

Lỗ đít nhạy cảm, Bạch Vi lập tức khóc thành tiếng, nhưng lại nén lại giữa những hơi thở gấp gáp.

Ngu Tư Quyền không để ý đến sự khó chịu của cô, làm một cách phóng túng.

Bạch Vi luống cuống, bị hắn kéo lại ấn vào lưng, mông cũng được như ý nguyện ăn thêm vài cái.

Qua được đợt này, lại là sự kéo dài gian nan, cho đến khi Ngu Tư Quyền thỏa mãn, vật kia mạnh mẽ thọc sâu, Bạch Vi cảm thấy hắn đã chôn rất sâu vào rồi không động đậy nữa, chỉ từ từ đẩy mạnh, cuối cùng cũng kết thúc.Khi hắn rút ra, đùi Bạch Vi đều run.

Một lát sau, Ngu Tư Quyền bế cô lên.

Bạch Vi tưởng còn phải làm tiếp, sợ hãi run rẩy gọi "tiên sinh".Ngu Tư Quyền chỉ là bế cô đi rửa ráy.

Đại đa số thời gian đều là Bạch Vi tự mình lê đôi chân mềm nhũn đi vệ sinh.

Hiếm khi có lúc được chăm sóc như thế này.Nhưng Ngu Tư Quyền rửa cho cô càng làm cô không dễ chịu.

Khi dòng nước ấm xả vào, cả người Bạch Vi rùng mình.

Ngón tay Ngu Tư Quyền đi vào bên trong cô để rửa sạch dịch dính dáp.

Hai người lúc này thẳng thắn đối diện nhau.

Bạch Vi sợ mình lộn xộn lại chọc giận hắn.May mà Ngu Tư Quyền không có ý định đó.

Rửa sạch cho cô xong, hắn liền đuổi cô đi.Bạch Vi nằm trên giường.

Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng nước Ngu Tư Quyền đang tắm.

Cô muốn ngủ, nhưng chuyện của Tiểu Thi không thể tránh khỏi lại quay đi quẩn lại trong đầu.

Nếu Ngu Tư Quyền nói cho Bạch Vi chuyện này trong một tình huống bình thường, cô chắc chắn sẽ đau khổ.

Nhưng giờ phút này, cô không còn cảm thấy đau khổ nữa, chỉ có nghi vấn.Ngu Tư Quyền tắm xong, Bạch Vi tự giác xoay người để hắn ôm, tay khẽ siết lấy áo ngủ của hắn.

Ngu Tư Quyền cảm nhận được hành động nhỏ của cô, nhắm mắt lại nói: "Có chuyện thì nói đi."

Bạch Vi nghĩ nghĩ: "Tiên sinh, với tính tình của Phó thiếu gia thì không có cô gái nào có thể ở bên hắn được đâu."

Ngu Tư Quyền không trả lời, nhưng sự im lặng không phủ nhận chính là sự khẳng định."

Có nên thêm tiền cho những cô gái ở bên hắn không ạ?"

Ngu Tư Quyền đồng ý: "Được."

"Hoặc là..."

Ngu Tư Quyền ôm lấy eo mềm của cô."

Có chủ ý quái quỷ gì thì nói đi."

Bạch Vi ghé vào tai Ngu Tư Quyền thì thầm vài câu.

Ngu Tư Quyền nghe xong cười cười, nói: "Tùy em, chú ý chừng mực."

Nếu không nói sao gọi là 'gió gối bên tai'.

Quả nhiên có hiệu quả.

Thấy hắn có vẻ tốt hơn, Bạch Vi thừa thắng xông lên: "Tiên sinh...

Tiểu Thi vừa bị đánh bản gỗ, có thể làm cho cô ấy..."

Dù trong bóng tối, nhưng Bạch Vi cảm nhận được Ngu Tư Quyền đã mở mắt.

Cô ngẩng đầu, đối diện với hắn.

Ngu Tư Quyền nói: "Em buồn ngủ chưa, hay là cũng muốn ăn trượng hình?"

Bạch Vi ngậm miệng lại, nhưng động tác nắm áo ngủ của cô không dừng.Một lúc sau, Ngu Tư Quyền ngồi dậy vặn đèn lên.

Bạch Vi không hiểu lý do.

Ngu Tư Quyền lấy chiếc tay chụp gỗ đàn hương tròn đặt trên tủ đầu giường.Bạch Vi cuối cùng cũng chọc giận hắn, nửa ngồi dậy định lùi về sau.

Nhưng cô làm sao có thể trốn được.

Ngu Tư Quyền túm lấy cánh tay cô đè lên đùi hắn, vén váy ngủ lên.

Không có sự chuẩn bị, không có màn dạo đầu, hắn giơ tay đánh xuống.Thứ này được làm từ gỗ đàn hương chắc chắn.

Ngu Tư Quyền đặt nó ở mép giường để tiện dạy dỗ bất cứ lúc nào.

Nó không cùng cấp với bàn tay.

Cái mông vừa trơn nhẵn lại sưng lên.

Bạch Vi đau đớn bám lấy mép giường.

Tiếng mông bị đánh "tí tách" vang lên.

Khi thật sự không chịu nổi, cô cầu xin:"Em không nói... không nói đâu tiên sinh..."

Ngu Tư Quyền đánh đủ 30 cái, mông cô đỏ bừng mới buông tay và đặt tay chụp xuống."

Giờ có thể ngủ được chưa?"

Vô cớ tự chuốc lấy một trận đòn.

Phía sau vừa nóng vừa đau.

Bạch Vi chắp tay sau lưng, nào còn dám nói gì.Ánh mắt người bên cạnh không rời khỏi cô.

Bạch Vi căng thẳng, muốn chui vào chăn.

Cô còn chưa kịp động, lại bị hắn kéo qua, ấn nằm sấp.

Bạch Vi lúc này thật sự sợ hãi.

Mới vừa bị đánh xong lại bị đánh, chắc chắn không phải chỉ ba, bốn mươi cái!
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
7. Vết thương


Nhưng Ngu Tư Quyền không đánh nữa.

Hắn vươn tay vuốt ve mông Bạch Vi đang đỏ ửng.

Bạch Vi đang cứng người dần thả lỏng.

Cô nghe Ngu Tư Quyền nói: "Trình Dã đi xem bệnh, phát hiện tinh thần Hàn Tiểu Thi không ổn định, liên lạc với quê nhà cô ta mới biết mẹ cô ta đã mất từ lâu rồi."

Bạch Vi hỏi: "Vậy... là em trai cô ấy vì tiền tiêu vặt mà lừa cô ấy sao..."

Ngu Tư Quyền nói: "Ban đầu là vậy, sau này khi thôn trưởng ở quê liên lạc với Hàn Tiểu Thi và nói cho cô ta biết, Hàn Tiểu Thi bị kích động, cứ khăng khăng cho rằng mẹ mình còn sống."

Bạch Vi im lặng.

Một lát sau Ngu Tư Quyền lại nói:"Mỗi tháng cô ta gửi về nhà hơn mười vạn.

Hai tháng nay dòng tiền này càng nhiều, mà quê nhà cô ta nói em trai cô ta đã bỏ đi từ lâu rồi.

Em nghĩ, trong tình huống nào mà người ta nhất thiết phải cần nhiều tiền như vậy?"

Không phải vay nặng lãi thì là dính vào ma túy...Bạch Vi bị suy đoán của mình làm kinh hãi, không tự chủ được ngẩng người.

Bàn tay của Ngu Tư Quyền liền đặt trên mông cô, rất thuận tay vả một cái.

Bạch Vi mới ngoan ngoãn nằm sấp xuống.Ngu Tư Quyền nói: "Dưỡng vết thương cho tốt rồi đi làm việc.

Chuyện của cô ta em đã làm tận tình tận nghĩa rồi, đừng để anh bắt được em xen vào việc người khác nữa."

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào mông cô để uy hiếp.

Bạch Vi vội vàng nói: "Em biết rồi..."

Lại một lúc sau, Ngu Tư Quyền lấy thuốc xịt lên vết thương.

Thuốc lạnh buốt.

Chờ thuốc ngấm hết, hắn mới để Bạch Vi trở lại giường nằm.Ngu Tư Quyền lau tay, thấy nửa khuôn mặt cô vùi trong chăn ngẩn người.

Hắn nhàn nhạt nói: "Hôm qua hình như em có nói, muốn tôi đánh em cho đã, vừa rồi thước gỗ có phải chưa đủ không?"

Bạch Vi lúc xin tha đã nói linh tinh, nào còn nhớ rõ.

Nhưng lời uy hiếp thì cô hiểu được.

Cô vội vàng ôm lấy eo Ngu Tư Quyền, khẽ nói:"Tiên sinh... ngủ đi..."

Ngày thứ hai, Bạch Vi đau eo, thật sự không thể bò dậy.

Ngu Tư Quyền đã dậy rồi, không ở bên cạnh.

Bạch Vi lại vùi mình vào chăn.Cửa trượt ở cuối giường bị đẩy ra.

Có người đi vào.

Dì dọn dẹp sẽ không tùy tiện vào.

Bạch Vi vội vàng ngồi dậy, thấy quả nhiên là Ngu Tư Quyền.

Hắn mặc đồ thể thao, áo hoodie còn lấm tấm mồ hôi.

Chắc là hắn vừa đi chạy bộ về.Bạch Vi muốn xuống giường, Ngu Tư Quyền ngồi xuống mép giường ấn cô trở lại, vén chăn xem tình hình mông cô.

Vết thương do bàn tay đánh không nặng, mà nặng là vết do thước, vẫn còn bầm tím.

Ngu Tư Quyền xịt thuốc lại một lần nữa, sau đó vỗ vỗ."

Phía sau núi có một đoàn làm phim đến quay, trong khoảng thời gian này trên đảo có nhiều việc, tay chân bận rộn làm sai tôi sẽ không phạt em, nhưng nếu sai quá nhiều, đến lúc tổng kết em cũng không thoát được đâu.

Nghe rõ chưa?"

Người ta có thưởng cuối năm, Bạch Vi có phạt quý và phạt cuối năm.

Quý này sắp qua rồi, là lúc đến kỳ tính sổ...Cô liên tục gật đầu: "Nghe rõ rồi..."

"Dậy đi."

Ngu Tư Quyền đi lau mồ hôi.

Bạch Vi bò dậy.

Trên chiếc TV laser bên ngoài đang chiếu tin tức.

Bạch Vi liếc mắt nhìn.

Là tin tức phát trực tiếp.

Một khu dân cư ở một nơi nào đó bị sụp đổ.

Tỉnh trưởng đến an ủi gia đình nạn nhân.

Trong hình ảnh phát trực tiếp, tiếng khóc vang lên.

Dưới màn hình, một vị quan lớn họ Phó.

Đây có phải là chú của Phó Thiếu Cảnh không?Ống kính lướt qua một đôi tay dính máu.

Bạch Vi vội vàng dời mắt đi.

Mùi thơm của bữa sáng nóng hổi lan tỏa, xua tan hình ảnh máu me vừa thoáng qua.Cô tập trung cắn bánh mì và uống sữa.

Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn.

Là quản lý tầng.

Nội dung tin nhắn là có khách tìm cô.Ngu Tư Quyền thay quần áo xong đi đến ngồi bên cạnh Bạch Vi.

Sự chú ý của hắn vẫn luôn ở trên màn hình phát trực tiếp.

Bạch Vi trả lời tin nhắn, nói sẽ đến ngay.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy hình ảnh phát trực tiếp đột nhiên hỗn loạn, như thể máy quay bị nhiễu trên mặt đất, chỉ có hình ảnh bước chân vội vàng.

Sau đó nhanh chóng chuyển về hình ảnh người dẫn chương trình.Nhà đầu tư đoàn làm phim phía sau núi và Ngu Tư Quyền là người quen trong giới kinh doanh.

Đến đây quay phim chính là để đưa tiền cho Ngu Tư Quyền.Bạch Vi tiễn Ngu Tư Quyền trước, sau đó đi gặp khách.

Ngón tay cô chạm vào tầng 22 nhưng rồi lại không nhấn.

Sau một lúc do dự, cô đổi thành tầng 10.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
8. Dây diều


Tầng mười là tầng chữa bệnh của Tứ Phương Quán, quy mô tương đương một bệnh viện nhỏ, trang thiết bị lại càng tiên tiến.

Bạch Vi tặng cho cô y tá trực một ly cà phê, chào hỏi xong rồi đi vào trong cùng.Tận cùng bên trong là một phòng đơn, trên giường bệnh có một cô bé đang nằm sấp, chính là Tiểu Thi.

Bạch Vi khẽ gọi một tiếng, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô bé.

Nệm mềm mại nên Bạch Vi không cảm thấy khó chịu.Tiểu Thi ngây ngây ngốc ngốc, thấy Bạch Vi ngồi xuống trong mắt mới có ánh nhìn."

Chị Vi, chị...

đã biết hết rồi sao?"

Bạch Vi gật đầu.

Tiểu Thi rụt rịt mũi nói: "Thật ra... em sớm đã biết...

Bệnh của mẹ em cho dù có những loại thuốc đó, cũng không duy trì được bao lâu..."

Bạch Vi im lặng một lát: "Vậy... tại sao em vẫn phải gửi về nhà nhiều tiền như vậy?"

Tiểu Thi suy nghĩ rất lâu:"Không biết...

Có lẽ là thói quen...

Nhà em chỉ có mẹ và em trai.

Trước đây em kiếm nhiều tiền để mua thuốc tốt nhất cho bà.

Bà thật sự có vẻ như đã khỏe lại, em rất vui.

Em nghĩ mẹ sẽ khỏi bệnh... em cũng tiết kiệm đủ tiền để có thể về nhà sống cuộc sống bình yên..."

"Nhưng mà... em làm bà không cần phải sống nữa... em có thể kiếm nhiều tiền mà bà vẫn cứ muốn xuống đất!

Trưởng thôn nói với em, bà chê thuốc đắt, tiết kiệm không dám uống.

Chị thấy có buồn cười không!

Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tiết kiệm!

Thuốc cũng tiết kiệm!

Bà đáng đời!!"

Miệng cô bé thì mắng nhưng nước mắt lại chảy càng nhiều hơn.Bạch Vi vỗ lưng cô.

Tiểu Thi đã khóc một trận, thở hắt ra nói: "Chị Vi, tiền của chị em còn chưa kịp gửi đi.

Em trả lại chị này."

Bạch Vi lắc đầu: "Không cần, tiền đối với chị mà nói... cũng không có tác dụng gì."

Ở Tứ Phương Quán, Bạch Vi ăn của Ngu Tư Quyền, dùng của Ngu Tư Quyền.

Cô không có nơi nào cần dùng tiền.

Trên tủ đầu giường của Tiểu Thi có chút trái cây và một phong thư rất dày, chắc là tiền mặt.

Bạch Vi muốn dời sự chú ý của cô bé đi nên hỏi: "Các cô ấy quyên góp cho em?"

Tiểu Thi im lặng một lúc lâu nói: " Dạ."

Bạch Vi nói: "Cho em thì em cứ cầm đi.

Em có còn tiền tiết kiệm không?

Ra ngoài mua một căn hộ nhỏ, tìm một công việc đơn giản rồi sống cho tốt.

Mẹ em cũng hy vọng em sống tốt có phải không?"

Tiểu Thi nhẹ nhàng nghiêng người nằm, trong tay nắm chặt khăn giấy."

Em đều gửi cho nó hết rồi."

Cô bé chỉ em trai mình.

Trong quán có rất nhiều cô gái như vậy, lương cao đều gửi về nhà chu cấp cho anh chị em.

Có những người hiểu chuyện sẽ khuyên họ giữ lại cho bản thân, nhưng những tư tưởng đã tồn tại từ lâu làm cho họ không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình hút máu.Tiểu Thi nhìn ra Bạch Vi có lời muốn nói nhưng lại kìm lại.

Cô bé tự giễu, an ủi Bạch Vi: "Chị có phải cảm thấy em ngốc không?"

Bạch Vi không nhìn cô bé, khẽ lắc đầu.Tiểu Thi đưa tay đặt lên mu bàn tay Bạch Vi: "Em thật sự là như vậy, nhưng em dù có biết cũng không thay đổi được.

Bạch Vi, em là người không có dũng khí, một mình không thể sống.

Em cần... cần có liên hệ với thế giới này.

Trước đây... là mẹ, bây giờ chỉ có em trai...

Cho dù nó có khốn nạn, không có tiền đồ... em cũng không có lựa chọn nào khác..."

"Đừng tự trói buộc mình.

Em muốn có người thân, sau khi ra ngoài sống tốt, tự nhiên sẽ có người thân mới."

Bạch Vi ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại đồng cảm với cô bé.Cô lớn lên ở cô nhi viện, không có cha mẹ hay người thân.

Cô cũng muốn có một sự liên kết như vậy.Trước đây là Ngu Tư Nguyên, còn bây giờ thì sao?Nhưng cô không thể nói như vậy.

Cô chỉ có thể nói với Tiểu Thi rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.Tiểu Thi nhàn nhạt nói: "Nuôi mẹ hay nuôi em trai, với em mà nói không có gì khác nhau...

Đó là động lực để em tồn tại..."

Bạch Vi không thể ở lại quá lâu.

Những chuyện như thế này, khuyên một hai năm còn chưa được, huống chi chỉ một lúc.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cô hỏi: "Em trai em tại sao cần nhiều tiền như vậy?

Hắn có làm chuyện gì... trái pháp luật không?"

Vấn đề này làm Tiểu Thi sững sờ, có chút mất tự nhiên nói: "Không... không có..."

Nhìn vẻ mặt cô bé, chắc chắn là có.

Nhưng cô bé đương nhiên muốn giấu.

Bạch Vi chỉ có thể khuyên nhủ lần cuối:"Nếu là những chuyện đó...

Em... em không thể giấu cho hắn.

Chủ động thừa nhận là tốt nhất.

Nếu không xảy ra chuyện gì, em cũng không nuôi được hắn có phải không?"

Từ góc độ này, Tiểu Thi dường như đã nghe lọt tai một chút.

Cô bé gật đầu nói: "Em sẽ suy nghĩ..."

Rời khỏi bầu không khí đầy mùi cồn khử trùng, Bạch Vi thở hắt ra, lại một lần nữa xuống thang máy lên tầng 22.

Cô lại khôi phục gương mặt tươi cười, chào hỏi mỗi người đi ngang qua.Người tìm cô là Tô Khôn.

Bạch Vi gõ cửa phòng hắn.

Cửa vừa mở ra, vẻ mặt vừa mới thả lỏng của Bạch Vi lại đột nhiên căng thẳng.Trong phòng... có một mùi máu tươi.
 
[ H Tục - Sm - 1Vs1 ] Tính Chất Biệt Lập
9. Cố nhân


Tô Khôn không để ý đến sự khác thường của cô.

Hắn để Bạch Vi đi vào, chủ động nói ở huyền quan: "Tiểu Vi, giúp tôi một việc đi."

Càng đi vào trong, mùi máu tươi càng nặng.

Bạch Vi cảm giác mình muốn nôn.

Cô nín thở, từ từ hít thở, cố gắng không để Tô Khôn nhận ra sự khó chịu của mình.Tô Khôn lịch sự nắm cổ tay cô, đưa cô vào phòng.

Trên tấm ga giường trắng tinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm sấp.

Máu ở phần eo đã thấm ra cả ga giường.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.Bạch Vi cuối cùng cũng không nhịn được, lảo đảo lùi lại, chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa, bật quạt thông gió.Tô Khôn đuổi theo, gõ cửa hỏi cô làm sao vậy.

Bạch Vi lấy nước lạnh lau trán, bình tĩnh lại rồi mở cửa cho Tô Khôn vào."

Xin lỗi, em có chút chóng mặt với máu..."

Tô Khôn liên tục xin lỗi, hắn là con lai Trung-Miến, tiếng phổ thông không chuẩn lắm."

Xin lỗi đúng không, tôi không biết.

Tiểu Vi, giờ cảm thấy thế nào?

Muốn đi tầng mười không?"

Bạch Vi lắc đầu: "Không, không nghiêm trọng đến mức đó."

Cô trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Anh ấy là ai?

Tại sao lại bị như vậy?"

"Là một người bạn tôi quen ở Miến Điện, anh ấy là cảnh sát, hình cảnh quốc tế.

Hôm qua không biết thế nào lại gọi điện cho tôi muốn lên đảo.

Ôi trời, tôi biết là phải đăng ký, nhưng anh ấy lên đảo là hôn mê rồi, tôi quên mất!"

"Vậy..."

Bạch Vi chỉ vào bụng hắn."

Hình như là... bị thương do súng..."

"Súng bị thương?!

Tôi gọi bác sĩ tới đây."

"Tiểu Vi."

Tô Khôn ấn vào điện thoại cô, "Em có thể đừng cho người khác biết được không?

Anh ấy hình như là đuổi theo người lên đảo, không muốn quá nhiều người biết."

Bạch Vi buông điện thoại xuống hỏi: " đuổi theo người lên đảo?

Ai cơ?"

Tô Khôn nói: "Anh ấy nói, là một tội phạm bị truy nã."

Bạch Vi bị một loạt tin tức làm cho hoảng loạn.

Bình tĩnh lại một lát, cô nói: "Trước tiên cứu người đã.

Tội phạm truy nã lên Minh Châu đảo?

Chắc chắn không?

Có mang theo vũ khí không?"

"Không có, hắn nói là súng đã bắn trượt, ừm... vứt xuống biển rồi.

Thật ra cũng không chắc có ở trên đảo không...

À!

Người kia cũng bị thương.

Các em phải lặng lẽ tìm.

Những cái khác hắn chưa kịp nói, vết thương do súng này hắn tự băng bó rồi.

Tôi cũng sáng nay mới phát hiện.

A!

Có ảnh này!"

Tô Khôn cũng không chắc người đó có ở trên đảo không, nhưng có nghi ngờ thì vẫn phải rà soát.

Không bị thương thì tốt.Bạch Vi trong lòng nghi hoặc.

Minh Châu đảo được bao quanh bởi hệ thống camera toàn cảnh.

Hắn làm sao lên đảo được?Tô Khôn đưa ảnh cho Bạch Vi.

Đó là một người đàn ông rất trẻ, gầy gò, nhìn trong ảnh chưa đến 20 tuổi, lông mày thưa, mắt xệ.Bạch Vi chụp ảnh vào điện thoại của mình, nhanh chóng liên hệ với đội bảo an, yêu cầu rà soát nhưng không được làm kinh động người khác.

Lại gọi người ở phòng y tế tới, nói với Tô Khôn sẽ xử lý một cách kín đáo.Thật ra cho dù Tô Khôn không nói, Tứ Phương Quán cũng không thể có bất kỳ động tĩnh nào.Cô lại báo cho Ngu Tư Quyền.

Chờ tin tức của Ngu Tư Quyền, Bạch Vi ngẩng đầu hỏi."

Anh nói anh ấy tên gì?

Thẩm Ám?"

Tô Khôn hoa tay múa chân nhấn mạnh:"Ám!

Ám toàn ám!"

An toàn An?

Thẩm An?Tên này, sao lại có chút quen thuộc...

Bạch Vi muốn đi xem mặt người đó, nhưng trên người anh ta toàn là máu...Hay là chờ bác sĩ cứu chữa xong rồi nói.Tô Khôn đi ra ngoài mở cửa phòng.

Bạch Vi mới từ phòng vệ sinh bước ra.

Đến cửa, cô nói: "Tô tiên sinh yên tâm, cảnh sát Thẩm chúng tôi sẽ cứu chữa.

Nhưng tình hình của anh ấy vẫn nên xuống đảo đi bệnh viện lớn sẽ tốt hơn."

Tô Khôn gật đầu: "Tôi biết, chờ hắn khỏe lại, tôi sẽ đưa hắn xuống đảo."

Bác sĩ trực ban Trình Dã dẫn người lên.

Bác sĩ đến thì Bạch Vi không cần làm gì nữa.

Mấy người từ biệt.

Điện thoại Bạch Vi rung lên.Cô nghe máy."

Tiên sinh."

Ngu Tư Quyền: "Đến phía sau núi."
 
Back
Top Bottom