Siêu Nhiên Gyuhao | Soobjun ; Bắt cáo

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
346837716-256-k479455.jpg

Gyuhao | Soobjun ; Bắt Cáo
Tác giả: caotrangtrongmua
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong thế giới của nhân thú và những phép nhiệm màu, loài cáo lửa là loài xinh đẹp, mạnh mẽ và quý hiếm nhất.

Có được cáo lửa trong tay, chính là đặt được một tay lên ngai vàng thống trị thế giới này.

Nhưng...

"Làm sao để thuần hoá một con cáo khi mà trước khi ta bắt được nó, thì nó đã có được trái tim ta?"

Chó săn KMG x Cáo lửa XMH
Sói hoang CSB x Cáo lửa CYJ Tags: fantasygyuhaoseventeensoobjunsoojunsvttxt​
 
Gyuhao | Soobjun ; Bắt Cáo
0.


"Làm sao để thuần hoá một con cáo khi mà trước khi ta bắt được nó, thì nó đã có được trái tim ta?"

>>>>
 
Gyuhao | Soobjun ; Bắt Cáo
1. Đế chế tàn lụi


Thưa đức vua Leon de Pas kính mến,

Giữa một đế chế và ngai vàng đang bị nung chảy để lộ ra bộ hài cốt của những tiên vương, ngài đang làm gì ngoài ăn và ngủ.

Kể cả một con lợn cũng sẽ mở mắt khi nó nghe thấy tiếng hét bên tai, vậy mà với thính lực của loài chúa sơn lâm, ngài vẫn đang mơ giữa hàng triệu nhân dân ai oán.Các dòng sông đen ngòm máu thịt của những xác chết thối rữa.

Phía bắc chúng ta có một đội quân đang ngồi ở trên thành Lavienes uống bia.

Bên trong những toà lâu đài, lũ quý tộc bắt đầu vơ vét vàng đi để mua cho mình những thú linh chiến đấu.Thưa ngài, chúng tôi đói!

Và ngài đang để chuột ăn những "mẩu bánh mì vụn" còn lớn phần ăn của một đại gia đình.Nếu như ngài đã bỏ mặc chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ chẳng còn là thần dân của ngài nữa!

Chúng tôi buộc phải đi theo niềm hy vọng, một người xứng đáng làm đấng tối cao, một người sống vì chúng tôi, chiến đấu vì chúng tôi.Chúng tôi tin tưởng ở họ, anh em nhà Kim xứ Odiac và lý tưởng vĩ đại về một quốc gia thịnh vượng, hoà bình.~~~***~~~

Bà lão bán bánh táo đưa đôi tay run rẩy để nhận lấy những quả trứng gà, thịt và một túi bột mì từ hai anh em nhà họ Kim.

Phía sau bà còn cả một hàng dài những người dân nghèo nàn đang chờ được phát lương thực.

Những đứa trẻ không có đôi má phính vì thiếu ăn, những người trưởng thành gầy trơ xương vì mỗi ngày chỉ đủ cơm một bữa, những người có cả ruộng đất nhưng lại chẳng thể gieo trồng.

Trời đã hạn hán từ rất lâu, các cánh đồng khoai tây đều đã khô cằn nứt nẻ.

Gia tộc Gasbi sẽ không cung cấp nước nếu người dân không đóng thêm thuế cho họ và kể cả khi trời có đổ cơn mưa thì linh thú của bọn chúng cũng sẽ hút hết nước khỏi thượng nguồn.

Chính sự thờ ơ của đức vua đang để cho lũ quý tộc lộng hành và giết chết hàng triệu dân lành cần mẫn.Bà lão đưa cho cậu Kim nhỏ một chiếc bánh táo vừa làm xong, bà hỏi cậu vì sao hôm nay lại có thịt, không phải giá thịt bây giờ còn đắt hơn những chiếc vòng cổ bằng vàng hay sao?

Cậu Kim nhỏ nghe xong mỉm cười:"Bà Elipe đừng lo!

Có lẽ thịt sẽ không ngon đâu, vì đây là những chú cừu cuối cùng của bọn cháu!

Từ ngày mai cháu sẽ cùng anh trai đi săn, chúng cháu phải cho giải tán đàn cừu thôi.

Hy vọng chúng không quá dai cho món súp hoặc hầm!"

Soobin ngừng lại một chút, chợt nhớ đến một thứ, cúi xuống nhặt rồi nhét thêm vào giỏ của bà vài củ khoai tây:

"Ngài Philip cho chúng cháu!

Có lẽ ngay ngày mai cháu sẽ cùng anh trai lên đường đến Northernham để nhận những "đơn đặt hàng".

Chắc chắn cháu sẽ không về kịp và đám khoai sẽ nảy mầm mất, bà mang về nấu súp cho bọn trẻ ăn nhé!"

"Ôi cháu yêu!"

Vì Soobin quá cao nên bà không thể xoa đầu cậu, đành nắm lấy đôi bàn tay vỗ vỗ lên và dành cho cậu một nụ cười cảm tạ.

Bà có lòng mời hai anh em đến nhà bà dùng bữa nhưng họ lại từ chối, nhà bà còn có trẻ con và họ thuộc dòng họ chuột lang vì vậy bọn nhóc rất sợ hai "gã khổng lồ" như Mingyu và cậu.

Soobin cũng đã phát xong thực phẩm cho người cuối cùng, trời bắt đầu chạng vạng hoàng hôn.

Anh trai mang số lông cừu phơi khô sang hiệu dệt trên trấn để đổi về vài bộ hành trang và một thanh đao cũ, anh ném chúng sang cho cậu rồi đi vào nhà."

Khi tới Northernham, anh sẽ giúp em rèn nó lại.

Giờ thì chúng ta còn lại gì cho bữa tối đây?"

Nhìn mớ đồ mà cậu đã phát gần hết, chỉ còn sót hai quả trứng nứt, một vài khúc xương chẳng dính miếng thịt nào, vài quả cà chua và hai củ khoai tây nhỏ, Soobin nhún vai.

"Thưa bếp trưởng, phải nhờ hết vào ngài rồi!"

Nguyên liệu nhìn có vẻ kém cỏi nhưng mà Kim Mingyu đã quen với việc tận dụng mọi thứ để nấu những bữa ăn.

Kể từ khi hắn còn bé, hắn đã thay người ông lẩm cẩm -bỏ muối vào canh ba lần- của mình để nấu bữa tối.

Sau này hắn nhặt Soobin về cũng chăm sóc cậu không khác mấy mẹ bỉm là bao, việc gì cũng có thể làm, còn làm tốt hơn mong đợi.

Vậy nên tất nhiên là họ vẫn có một bữa ăn tuyệt vời trước khi Mingyu phá hỏng nó bằng cách nói đến việc đi săn:

"Anh nghĩ là em chưa sẵn sàng!"

Soobin ngẩng mặt khỏi bát súp nóng hổi, vừa nhai vừa hỏi anh trai:

"Ý anh là sao?"

Có chút ngần ngại ánh mắt to tròn dò xét của cậu em, Mingyu cúi mặt trả lời:

"Thì em biết đó, việc đi săn quá nguy hiểm.

Em cũng thấy anh suýt mất mạng nhiều lần như thế nào mà.

Mặc dù bây giờ không còn đàn cừu nhưng anh vẫn sẽ cố gắng kiếm cho em một công việc khác!"

Soobin nghe xong bĩu môi, nhìn về phía bức tường gần lò sưởi, giận dỗi mách:

"Ông ơi, anh hai hứa lèo này!"

Chiếc di ảnh im lặng không đáp, nụ cười phúc hậu phảng phất trên gương mặt người đàn ông cao tuổi có nhiều nốt đồi mồi.

Mingyu bỏ miếng trứng chiên của mình qua bát cậu, trong câu nói vừa có nét khổ não vừa có sự yêu chiều, đành phải chấp thuận với cậu:

"Được rồi, được rồi!

Cho em theo là được!

Nhưng chỉ nhận những nhiệm vụ cấp thấp thôi.

Nếu em mà để bị thương thì sẽ không có lần sau đâu!"

Soobin hài lòng, mỉm cười tiếp tục dùng bữa.Kì thực để mà nói về kinh nghiệm thì đúng là Soobin không có.

Nhưng còn nói về sức mạnh lẫn hình thể thì từ lâu cậu đã bắt kịp anh trai mình.

Chiều cao của hai anh em khi đi với nhau thường bị dân làng gọi là "người khổng lồ" hay "anh em hươu cao cổ", thêm vào những đôi tai kiêu hãnh của sói và chó săn, trông họ thật sự rất uy phong và cao ngạo.

Hơn nữa mặc dù dòng họ Kim từ trước đến nay chỉ nổi danh với truyền thống chăn cừu, nhưng họ cũng đồng thời là những chiến binh dự bị dũng mãnh, bất kỳ khi nào chiến tranh nổ ra thì vương quốc cũng tự phong hàm cho nhà họ Kim để họ trở thành kỵ binh tiên phong xuất trận.Cha của Kim Mingyu cũng từng là một kỵ binh xuất sắc, cho đến khi ngài Leon đệ ngũ nghiện ngập và các cuộc nội chiến giữa giới quý tộc nổ ra.

Đó là lý do vì sao từ bé đến lớn hắn chỉ sống với ông, sau này trong nhà có thêm Soobin, mà không còn người thân nào khác nữa.Tất cả là vì đế chế chính trị thối nát này./////Thành Northernham cách làng của họ khoảng 300 dặm về phương bắc, nếu đi bộ sẽ mất hơn hai ngày đường.

Vốn dĩ Mingyu vẫn thường đi săn cũng một con ngựa tốt nhưng lần này chẳng còn cách nào khác vì họ đã giao lại con ngựa cho trưởng thôn.

Thôn làng của họ cần con ngựa này để chờ hàng hoá vào thành bán và anh em nhà họ Kim cũng không thể một người cưỡi ngựa, một người đứng nhìn, vì vậy họ quyết định sẽ nhường con ngựa cho người dân trong thôn.

May mắn là trên đường họ gặp một phú ông, một địa chủ lớn ở phía nam, cũng đang đến thành Northernham để xem trận đấu giá thú linh sắp tới, vì thế ông đã tốt bụng cho hai người bọn họ đi nhờ xe ngựa của mình.Phú ông này quen biết với Kim Mingyu, ông ấy từng mua một bạch lộc với khả năng trị mọi thương tật từ chỗ hắn, nhờ vậy mà con gái ông đã khỏi bệnh và có thể đi đứng trở lại bình thường.

Nếu không nhờ tài năng đi săn của Mingyu, trong vòng mười ngày đã có thể mang bạch lộc về, thì có lẽ bây giờ ông đã không còn đứa con duy nhất ấy nữa.

Phú ông muốn tỏ lòng biết ơn với hắn, đề nghị giúp đỡ hai anh em họ để báo đáp ân tình.

Ông cho họ rất nhiều thông tin quan trọng về những quý tộc, về thú linh đang được săn tìm, về giá tiền và bảo họ ngày hôm sau đến Đấu trường Northern, nơi mà họ chắc chắc sẽ gặp những khách hàng tiềm năng, giàu có.

Nhưng ông cũng cảnh báo trước với họ rằng, dạo gần đây trong thành xuất hiện một thú linh tà ác, kẻ thường trộm đi vật phẩm, giải thoát cho các thú linh và giết chết những thợ săn tài ba.

Cả thành đang rất xôn xao về thú linh bí ẩn này, họ cho rằng đó là một con gấu hoặc sói, những thú linh dễ kích động và hung ác.

Nhưng chưa có ai thật sự thấy được hình dáng của kẻ này vì hắn ta sẽ thiêu trụi những nơi hắn từng đi qua.

Kim Mingyu cảm thấy thú vị, nhìn người em trai đang say ngủ trên vai mình rồi bắt tay cảm ơn phú ông.

"Tôi sẽ lưu ý!"

Họ tạm biệt phú ông tại một khu chợ, việc đầu tiên mà họ cần làm là đi rèn lại vũ khí cho mình.

Lần trước đi bắt gấu, thanh kiếm của Mingyu đã gãy lìa, việc này diễn ra thường xuyên đến mức hắn đã kết thân với một hiệu rèn, chỉ cần có lò nung, việc còn lại Kim Mingyu có thể làm tất.

Hắn sẽ tự đút lại thanh kiếm cho mình, ngoài ra còn phải lo cho cả phần em trai nữa.

Thằng nhóc muốn trở thành thợ săn thì ít nhất cậu phải có vũ khí riêng, mặc dù hắn cũng không rõ nhóc con có biết dùng hay không.

Soobin đứng ở bên ngoài chờ đợi anh trai nói chuyện với người bạn cũ, lò rèn toả ra sức nóng hừng hực bỏng rát da tay.

Không muốn cắt ngang câu chuyện của bọn họ, cậu nghĩ chắc chỉ đi dạo xung quanh khu chợ này cũng chẳng có vấn đề gì nên tự mình lòng vòng xem hàng hoá một chút.Thành Northeenham được cai trị bởi quý tộc Leon de Scoups, cháu trai của vua Leon đệ ngũ, anh ta là người tài hoa, hiền đức, chính nghĩa, biết lo cho dân, vì vậy nơi này cũng coi như là nơi hưng thịnh nhất trên vương quốc.

Tuy nhiên thành Northernham có một điểm mà anh trai cậu không thích, chính là các cuộc thi đấu sinh tử và tình trạng quý tộc ghé đến đây để mua bán thú linh.

Northernham là chợ giao thương nô lệ lớn nhất xứ Odiac.

Mặc dù số tiền mà anh trai cậu kiếm được chủ yếu là từ việc săn thú linh cho những tay buôn, nhưng đôi lúc anh Mingyu cũng tỏ ra thật sự chán ghét nó và phải uống rượu để quên đi nỗi căm phẫn với chính mình.

Săn thú linh là một việc trái với đạo đức.

Chắc chắn rằng rất ít người hiểu được như thế, bởi vì tinh cầu này từ lâu đã quen với việc biến thú linh thành những món hàng, bắt họ trở thành nô lệ và phục tùng cho những mục đích xấu xa của đám người lắm tiền nhiều của.

Suy cho cùng, thú linh hay nhân thú thì vẫn là một con người, mà thậm chí thú linh luôn thông minh và mạnh hơn những thú nhân một bậc.

Soobin không hiểu nhiều về thú linh lắm, anh trai không nhắc nhiều về họ, nhưng cậu chắc chắc họ có phép thuật và lẽ ra việc đối phó với những thú nhân như cậu sẽ dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều, thú nhân rất đông, còn thú linh thì ít ỏi, người đi săn có thể đạt hàng trăm, còn kẻ bị săn chỉ có một hai cá thể đơn độc chống chọi.

Thú linh sống trong hoang dã, thuần khiết và thiện lành.

Thú nhân có súng đạn, vũ khí và lòng tham không đáy.

Đây hẳn là lý do khiến trật tự bị đảo ngược dù thượng đế tạo ra thú linh với một ân xá tốt hơn.

Việc cướp đi tự do của một ai đó vì tiện thật sự rất tồi tệ.

Đó hẳn là lý do vì sao anh trai cậu luôn uống rượu mỗi khi anh ấy đi săn về.

Có lần cậu còn thấy anh trai ngồi ôm ảnh ông và bật khóc.

Bởi vì từ khi trở thành thợ săn, anh trai đã làm trái lại với di nguyện của ông, với sơ tâm và đạo lý của bản thân.

Người anh mạnh mẽ của cậu vẫn là một người tốt, chỉ là thời thế ép anh ấy phải trở thành thợ săn.

"Ngô bao nhiêu một cân vậy ạ?"

"20 đồng bạc 3 cân!"

Soobin nhăn mặt, tặc lưỡi: "Đắc quá!".

Cậu nói nhỏ chỉ đủ một mình cậu nghe, rồi cúi đầu chào người chủ sạp.

Thật ra thì so với các khu vực khác, Northernham hẳn là nơi bán lương thực với giá rẻ nhất rồi, nhưng mà số xu trong người cậu không nhiều, hầu hết đều do anh trai giữ, nếu cậu muốn mua bất kỳ cái gì cũng phải suy xét kĩ lưỡng.

Soobin vừa quay người đi khỏi sạp vài bước thì bỗng va phải một người đi đường, cậu vội vàng xoay lại xin lỗi, nhưng người kia chẳng hiểu vì sao lại chạy đi rất nhanh.

Cậu khó hiểu cau mày.

Đột nhiên chủ sạp rau củ vừa nãy lên tiếng gọi cậu:

"Chàng trai trẻ!

Kiểm tra lại xem có bị mất thứ gì không?"

Ngay tức khắc cậu hiểu ra ông ấy đang ám chỉ điều gì, lục lọi quanh túi của mình liền phát hiện ví tiền trong áo đã biến mất, lập tức quay đầu đuổi theo hướng kẻ cắp chạy đi.Tên ban nãy dáng người cao gầy, mặc một bộ đồ màu đen, áo choàng che khuất gương mặt, Soobin không thể phân biệt được, đành phải nhờ vào khứu giác tinh nhạy của loài sói để đánh hơi nhưng điều đó không dễ dàng chút nào khi khu chợ này quá sầm uất.

Khi đi đến một con hẻm đông đúc, mùi hương bị hoà lẫn vào dòng người, không thể nào phân biệt được nữa.

Cậu cào móng vào một bức tường, leo lên nóc toà nhà để quan sát, giữa biển người mênh mông, để tìm một chiếc áo choàng đen không phải dễ.

Nếu Mingyu mà biết cậu để bị trộm mất tiền, nhất định Soobin sẽ bị mắng cho một trận, chưa tính đến việc anh trai sẽ không tin tưởng cậu nữa, có thể sẽ không cho cậu tham gia vào những lần đi săn tiếp theo.

Đang cắn ngón tay lo lắng, đinh ninh chắc là không lấy lại được túi tiền rồi, thì bỗng từ xa xuất hiện một dáng người cao cao mặc áo choàng đen che kín mặt.

Điệu bộ thập thò đáng nghi của người này khiến Soobin lầm tưởng đó là tên đã trộm túi tiền.

Nhảy khỏi nóc toà nhà, cậu lập tức phóng đến chổ người này, chặn đường anh ta lại.

Người đó có chút hốt hoảng vội lùi về sau, nhìn thấy dáng vẻ và y phục của Soobin, lập tức hiểu ra cậu là một thợ săn, vội co chân bỏ chạy.Phản ứng này của y càng làm cậu thêm phần khẳng định người trước mắt chính là tên trộm, vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của cả hai tương đối bằng nhau, chạy lòng vòng qua mấy con hẻm nhỏ cuối cùng cũng đi đến một ngõ cụt.

Soobin hấc cằm nói với y:

"Không làm hại anh, chỉ cần trả ví tiền cho tôi là được!"

Người kia giữ chặt mũ áo choàng, cố kéo nó xuống để che gương mặt càng nhiều càng tốt.

Giọng người đó hơi khó chịu, chối bỏ:

"Tôi không hiểu cậu đang nói đến điều gì!"

"Anh đã lấy ví tiền của tôi mà.

Trả đây!

Tôi không muốn đánh nhau."

Soobin tiến đến gần hơn, người kia cũng cảnh giác thu người lại.Đột nhiên Soobin cảm giác giống như càng đến gần người này, nhiệt độ càng nóng bức.

Mặc dù người này không có mùi hương của cậu, nhưng vẫn rất đáng nghi, vẫn là nên kiểm tra anh ta thì hơn.

Soobin giả vờ tự giẫm phải dây giày của mình nên ngả, quả nhiên người kia bị mắc lừa, định thừa dịp trốn đi.

Y lấy đà chạy ngang qua cậu nhưng Soobin đã nhanh chóng tóm được tay y, kéo lại, dùng một lực mạnh đẩy y vào tường, cậu dùng tay ấn chặt ngực y, người đối diện bị kẹp lại, không tài nào cử động.Ở khoảng cách gần, mắt hai người chạm nhau trong chốc lác, Soobin phải ngây người bởi đối phương sở hữu đôi mắt quá đẹp.

Đôi đồng tử sở hữu hai màu sắc khác nhau, một bên xanh dương và một bên đỏ rượu, là một loại mắt cực hiếm chỉ thường xuất hiện ở thú linh.

Soobin khẽ cau mày, không lẽ người trước mắt là một thú linh hay sao?

Không đúng, thú linh thường sống trong rừng, bản tính họ hiền lành, không thể nào trở thành kẻ cắp được.

Chưa nói đến việc xung quanh thành Northernham toàn là thợ săn, một thú linh quanh quẩn ở đây chính là tự chuốc lấy nguy hiểm, trừ phi đây là một thú linh bỏ trốn khỏi tay buôn hoặc tìm đến để cứu người thân mình.Trong lúc cậu phân tâm, người đối diện liền vùng khỏi tay, thoát khỏi sự kìm kẹp.

Y rút dao định lao đến tấn công, Soobin vội tránh né, quay ngược lại phản công, hai tay giữ lấy cổ tay và vai y.

Đối phương cũng là người biết võ thuật, xoay người dùng khuỷu tay đánh vào mặt cậu, lại tung thêm một cú đá vào bụng, khiến Soobin phải lùi mấy bước về sau.

Cậu quay lại nhìn y lần nữa, ánh mắt y đột nhiên lại chuyển thành màu nâu như những người bình thường, giống như đôi mắt tuyệt đẹp vừa rồi chỉ là một ảo giác xảy ra trong đầu cậu."

Tên trộm" có võ thuật rất tốt, nhưng so với người em từ nhỏ đã được Kim Mingyu - thợ săn mạnh nhất vương quốc - huấn luyện, tất nhiên sẽ thua kém rồi.

Mỗi lần Soobin ra tay đều sẽ nhắm đến những phần khác nhau trên cơ thể y nhằm lục soát xem liệu y có giữ túi tiền của cậu.

Nhưng người nọ hình như không hề biết, chỉ nghĩ rằng cậu muốn bắt mình nhưng kỹ thuật đánh đấm vụng về, cố gắng không để bị giữ lại, thậm chí khi đánh nhau còn có chút bởn cợt, trêu đùa.

Y giơ chân, một cước đá cao, lại bị cậu bắt lấy cổ chân, dùng tay vuốt dọc từ mắt cá đến phần đùi.

Động tác có phần kỳ quặc khiến cả hai đều phải đỏ mặt."

Anh thật sự không trộm ví của tôi?"

Người nọ cau có, tức giận mắng:

"Tên ngốc, ngay từ đầu tôi đã nói tôi không có lấy!"

Y còn tính tiếp tục trận đánh, nhưng lập tức phải khựng lại vì cậu trai trước mặt đột ngột cúi đầu nói to "Xin lỗi vì đã làm phiền!".

Tình huống chuyển thành khó xử, người kia chưa kịp phản ứng thì Soobin đã quay lưng bỏ đi.

Y tự nhiên lại gấp gáp gọi theo:

"Nè, cậu tên là gì?"

Soobin quay lại, hơi ngơ ngác nhưng rồi lại vui vẻ mỉm cười với y:

"Tôi tên là Soobin.

Còn anh?"

"Ch-Choi Yeonjun..."

Người nọ hơi ngập ngừng, đôi mắt thể hiện vẻ lúng túng thăm dò:

"Cậu mạnh lắm đấy!

Cậu là thợ săn?"

"Không hẳn!

Tôi chưa từng đi săn!"

Soobin thành thật trả lời, lần nữa cúi đầu chào y:

"Tôi còn có việc phải đi trước!

Vậy thì... chào anh!"

Nói rồi Soobin chạy đi khỏi đó, quay lại khu chợ để tìm kiếm kẻ trộm ví tiền.

Nhưng tất nhiên đã qua một lúc lâu, cậu không thể nào tìm thấy gã nữa.Mặt trời bắt đầu ngả về hướng tây, Soobin quay lại tiệm rèn với bộ dạng ũ rũ, hai tai cũng cụp xuống tỏ ý biết lỗi.

Mingyu đứng ở trước cửa tiệm cùng với thanh đao đã được tu sửa, quấn trong lớp vỏ da trâu.

Hắn khoanh tay, vẻ mặt không hài lòng nhìn về phía cậu.

"Nói cho anh biết em đã đi đâu?

Tại sao không bảo với anh một tiếng!"

"Em xin lỗi!"

- Soobin cúi đầu, chiếc đuôi sợ hãi trốn vào giữa hai chân.

Cậu biết nói ra sự thật thì thế nào cũng bị mắng, nhưng không thể không khai báo cho anh trai được.

"Anh à, anh sẽ không giận em chứ?"

Mingyu nhấc một bên chân mày, hơi nghiêng người về phía cậu để dò xét:

"Hửm?"

"Em chỉ muốn mua một chút ngũ cốc, nhưng mà đã có một việc ngoài ý muốn xảy ra.

Em sai rồi nhưng em..."

Soobin vòng vo, không dám nhìn vào mắt anh trai, cũng không biết anh trai đang có biểu hiện gì.

Bất ngờ Mingyu lại lên tiếng vạch trần cậu trước cả khi cậu kịp nói ra:

"Em làm mất túi tiền có đúng không?"

"Sao anh biết?"

- Soobin tròn mắt ngạc nhiên.Từ trong túi mình, Mingyu lấy ra một chiếc ví xu quen thuộc ném sang cho cậu.

Hắn nhếch môi:

"Ở thành có nhiều khỉ, bọn trộm vặt với nhiều thói xấu.

Em phải cẩn thận chứ!"

Vốn dĩ ban nãy hắn muốn ra ngoài để tìm cậu, hắn tính hỏi cậu muốn dùng kiếm hay đao để hắn còn biết mà rèn nhưng Soobin đã sớm chạy đi chơi mà chẳng thèm báo cho hắn.

Tình cờ thay khi vừa bước ra ngoài, Mingyu lại bắt gặp một tên lạ mặt chạy ngang qua.

Trên người gã vậy mà lại có mùi của em trai hắn, bộ dạng cắm đầu mà chạy này khả năng cao là những tên trộm cắp, cộng với việc bọn chúng thường mặc áo choàng đen, che kín mặt, quá lộ liễu để giấu đi thân phận mình.Sau khi túm cổ gã và đánh cho một trận, Mingyu lấy lại túi tiền của em trai và những vật tư tên cướp ngu ngốc kia lấy cắp từ người ta, đem đi giao cho lính gác của ngài Scoups rồi mới quay trở lại đây.

Mặc dù đúng là việc bị trộm đồ cũng một phần là do Soobin không cẩn thận, nhưng hắn không trách cậu, chỉ trách bản thân chưa chỉ bảo em trai đàng hoàng."

Không sao!

May mà lấy về được.

Lần sau hãy cẩn thận hơn."

Mingyu vỗ vai em trai.

Nhìn cậu nhóc sợ sệt như vậy, hắn còn đang tự hỏi có phải ngày thường bản thân quá nghiêm khắc hay không.

Hình như theo lẽ thì chuyện nhỏ như vậy hắn cũng không hay mắng cậu, Kim Mingyu là người thẳng thắng, không thích việc em trai vẫn cứ buồn bã, bồn chồn, hắn trực tiếp hỏi:

"Sao nữa?

Sao vẫn còn lo âu?"

Soobin ngước nhìn hắn với đôi mắt to tròn như chú cún con, nhỏ giọng đáng thương hỏi Mingyu:

"Có phải lần sau em sẽ không được đi cùng anh nữa không?"

Ra là lo cái này, Mingyu phì cười, khẽ lắc đầu:

"Không phạt em.

Chỉ là chuyện nhỏ, nhớ rút kinh nghiệm là được!"

Nghe thấy vậy, cậu nhóc nhanh chóng khôi phục tâm trạng vui vẻ, cùng anh trai tiếp tục lên đường, tìm một quá trọ ở qua đêm.Ở trên đỉnh ngọn tháp chuông, một bóng dáng cao gầy, áo choàng đen bay phấp phới, chiếc mũ to rộng bị gió thổi rơi xuống vai để lộ mái tóc ngắn đỏ tươi chói lọi.

Đôi mắt hai màu diễm lệ, cặp môi xinh đẹp mang một chiếc khuyên vàng và nụ cười cong cong chứa đựng nỗi thích thú không hề giấu giếm.

Người đó đưa mắt nhìn theo hai anh em nhà họ Kim, đến khi bọn họ hoàn toàn khuất khỏi ánh tà dương rực rỡ."

Tên thợ săn đó thật là dễ thương!"
 
Gyuhao | Soobjun ; Bắt Cáo
2. Người đến cùng cơn mưa


Kim Mingyu nhẩm thử số tiền mà bản thân còn lại liệu có đủ mua một con lừa để chở hành trang hay không.

Hắn cuốc bộ đường trường cũng đã quen rồi nhưng chỉ ngại em trai vất vả không chịu được, hành lý nặng như vậy mang vác lâu thì cơ thể cho dù có khoẻ đến đâu cũng sẽ đau nhức.Trời cũng chỉ vừa chợp tối, em trai vẫn đang đọc sách say sưa, hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định vỗ vai cậu nhóc, muốn dẫn cậu đến một nơi.

Em trai cũng đã từng tuổi này rồi nhưng số lần được lên thành phố lớn như Northenham lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, kinh nghiệm trải đời không hề có, tựa như chuyện bị cướp tiền chiều nay, ngẫm lại cũng một phần là lỗi nơi hắn đã bảo bọc em quá mức."

Đi nào, anh dẫn em đến một nơi!"

Quán rượu Chuột Túi là nơi đông đúc và nhộn nhịp nhất khi về đêm, nơi tập trung những gã thợ săn, những nhà thám hiểm, và những tên lái buôn.

Từ bên ngoài, nơi này hoàn toàn tách biệt với thành phố phồn hoa đầy những căn nhà bằng gạch nung và đất sét, nó chói lọi màu nâu cam của gỗ, xen lẫn một vài chiếc cột lớn màu đỏ thẫm của đàn hương.

Không gian vàng vọt của ánh đèn trần, hương rượu thơm toả ra khắp con ngỏ, tiếng nói chuyện và cãi vã ồn ào.Nơi này huyên náo đến mức kể cả chưa bước vào Soobin đã phải choáng ngợp bịt tai.

Cậu nhìn anh trai một cách khó hiểu:

"Anh thật sự cho phép em uống rượu sao?"

"Sao lại không?

Anh nghĩ em đã đủ trưởng thành để nhâm nhi một chút!"

Hắn nói nhưng ngừng lại và chuyển thành vẻ cảnh cáo:

"Nhưng không quá nhiều và tốt nhất nên báo cho anh biết khi nào em say!"

Cậu em trai Kim vui vẻ gật đầu, hai thân hình cao lớn song song cùng nhau đẩy cửa bước vào bên trong.Ngay khi thấy hắn bước vào một ông lão vui mừng tiến đến chỗ hắn.

Lão nói lớn để cho tất cả mọi người nghe thấy:

"Ô là la... xem ai mới đến này, Kim, tên thợ săn bất khả chiến bại của chúng ta!

Nào chào đón người anh em của chúng ta trở lại đi!"

Khi ông lão thấp bé với chiếc mai rùa to lớn trên lưng đó dứt câu, hầu hết mọi người có mặt tại đây đều nâng ly rượu hoặc những cốc bia to và cùng nhau hô vang:"Hooray!!!"

Soobin bị bất ngờ bởi tình huống này, quay sang nhìn anh trai, chỉ thấy anh ấy rất tự hào, ưỡn ngực kiêu ngạo cười lớn nhận lấy một cốc bia từ ai đó và uống cạn.

Khi cốc bia bằng đá bị Mingyu dốc ngược, đến một giọt nước cũng chẳng sót lại và tất cả đều hân hoan, hò hét tên hắn."

Chúng tôi vừa nhắc đến anh!

Anh lại xếp hạng nhất trong kỳ xếp hạng thợ săn năm nay và có lẽ sẽ có nhiều đơn đặt hàng hơn nữa!"

Soobin nghiêng người nhìn ông lão chỉ cao đến hông họ, dù chưa hiểu toàn bộ mọi chuyện nhưng trọng điểm thì cậu cũng đã nắm được rồi, tai cậu dựng thẳng lên, theo bầu không khí mà vui vẻ vẫy đuôi.

Anh trai thì ra ngầu đến vậy sao?Nơi này là nơi mà hầu hết thợ săn sẽ đến để săn tin về các nhiệm vụ.

Ông cụ rùa trước mặt là ngài David, người có kinh nghiệm sống lâu nhất nơi này, đồng thời là một người cai quản thông tin của hội nhà thám hiểm.

Ngồi cùng bàn với ông là các trưởng lão hội thợ săn Amburst, người sẽ nhận những đơn hàng từ giới quý tộc và bán các thông tin cho thợ săn.

Một mối liên kết chặt chẽ giữa quý tộc, nhà thám hiểm và thợ săn được hình thành qua hàng ngàn năm mà cho dù có ở đế chế nào thì cũng sẽ không thay đổi.Các trưởng lão cho hai anh em họ biết ngày mai ở Đấu trường Northen sẽ diễn ra vài trận đấu lớn, nơi đó có thể tập trung nhiều nhà quý tộc lắm tiền.

Trong số những nhà quý tộc đặt chổ cho ngày mai, có một nữ bá tước đến từ phía đông đã đặt đơn hàng rất lớn, sẵn sàng chi trả bất cứ giá nào cho một "con hồng hạc" - loài linh thú sở hữu loại máu giúp gia tăng sắc đẹp, thịt của chúng giúp người già có thể lập tức hồi xuân."

Và bà ta cũng đặt đơn hàng cho một tình nhân trẻ tuổi giàu sức lực!"

- Họ nói khi nhìn hai anh em họ Kim trước mắt sở hữu vẻ ngoài cực kỳ anh tuấn khôi ngô, thân hình cao to vạm vỡ.

Hai tên trai tráng trước mặt tỏ ra khó chịu nhưng cũng không ngăn được mấy lão già này té ra cười.Kim Mingyu giới thiệu với họ em trai, người sẽ trở thành phụ tá cho hắn trong những cuộc đi săn sắp tới.

Mặc dù hắn không muốn em trai trở thành thợ săn như mình, nhưng hắn không đủ tiền để đưa em trai vào học viện của những nhà thám hiểm."

Em trai cậu có gương mặt sáng láng, trông có vẻ phù hợp với nguồn tri thức vô tận của xứ Odiac chúng ta!

Thật đáng tiếc!"

Trước đây việc trở thành nhà thám hiểm hay nhà bác học không quá tốn kém, nhưng kể từ khi đức vua Léon de Pas lên ngôi, mọi thứ đều trở nên đắt đỏ và Odiac nhanh chóng mất kiểm soát dòng tiền.

Người bình thường trở thành người nghèo, người nghèo trở thành những người sắp chết và giới quý tộc thì lại ngày một giàu hơn."

Bọn quý tộc không chỉ đến đấu trường để xem những trận đấu ngày mai.

Tôi nghe nói một tên lái buôn Ba Tư sẽ cho đấu giá con Cáo lửa cực hiếm ngay tại đó!"

Ngài David nói với đôi mắt híp của người già.Một trưởng lão khác cũng tiếp lời:

"Phải, cho dù đó chỉ là một con cáo chưa thành niên, nhưng nó vẫn sẽ là một món hàng rất tốt.

Ngày mai nhất định rất loạn!

Ngay cả ngài Léon de SCoups cũng đến!"

Thảo nào hôm nay phiên chợ đông đúc hơn hẳn mọi khi.

Kim Mingyu càng nghe càng thấy hào hứng, khí thế sôi sục khắp người.

Hắn khẳng định bản thân nhất định sẽ tìm được những món hời, bởi vì các quý tộc đều đã nghe đến tiếng tăm của hắn, càng đông quý tộc đến xem càng tốt, đơn đặt hàng sẽ chất đống cho coi.Thế rồi câu chuyện lái sang những chiến tích của hắn trong năm qua, bọn họ cũng trở thành cái bàn ồn ào như những bàn rượu xung quanh khác.

Thậm chí tiếng ồn ở quán rượu này lấn át cả tiếng sấm đang cắt nửa bầu trời, chẳng mấy ai ở đây nghe thấy nó.Soobin vểnh tai, cậu khịt khịt mũi và che mặt hắc xì.

Anh trai đang bàn chuyện với trưởng bối nên cậu chỉ đành kéo nhẹ gấu áo của anh, thì thầm nho nhỏ: "Anh ơi, trời mưa!".

Mingyu nghe thấy liền tạm ngừng câu chuyện về những chuyến đi săn ở hố băng hay leo lên đỉnh núi lửa để bắt những 'con' kỳ lân một sừng.

Hắn cũng thử vảnh tai, quả nhiên đúng theo lời em trai nói, chỉ trong chốc lát tiếng ào ào đã đổ xuống trên mái ngói và vỗ vào những bức tường gỗ nâu.

Cơn mưa rào từ đâu kéo tới, rõ ràng hôm nay là một ngày quang mây, thậm chí có phần khô khốc khi mới vừa nãy hắn còn chẳng thể cảm nhận chút hơi ẩm trong không khí nào.

Hình như cơn mưa này có phần bất thường."

Hy vọng cơn mưa sẽ tạnh sớm, khách quan ở đây không ai mang theo ô!"

- Ngài David nói và đưa đôi mắt híp như sợi chỉ của mình nhìn quanh.Thú nhân hầu hết đều ghét những cơn mưa, nhất là những cơn mưa bất chợt như thế này, chúng thường là lời cảnh báo cho những điều chẳng lành.

Người ta thường bảo: "Khi cái chết thoáng qua nơi đáy mắt, thần chết sẽ đến cùng cơn mưa!"

Em anh nhà họ Kim có chiếc mũi khá nhạy, mỗi khi trời từ hanh khô mà đổ cơn mưa, mùi đất ngai ngái và các loại nấm mốc sẽ khiến mũi của họ trở nên khó chịu bất thường.

Dù sao cũng đã đủ thông tin mà mình cần, nhắm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hai anh em bọn họ sẽ cần chuẩn bị nhiều thứ trước khi đi đến Đấu trường vào ngày mai.

Vì vậy, nhấc chiếc mũ cao bồi bằng da nâu lên đặt trước ngực và cúi đầu, Kim Mingyu nghiêng người chào để tỏ lòng kính trọng với các trưởng lão Amburst.

Hắn cùng em trai đứng dậy chuẩn bị ra về, đột nhiên tiếng chuông sắt lại reo lên leng keng, cánh cửa gỗ được đẩy ra, một người bước vào cùng với áo choàng đen và khăn che mặt.

Không gian trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng đen cao ngồng bên dưới tán ô xanh.

Mũi của chó săn nhạy gấp 300 lần những động vật ăn cỏ và gấp 5 lần những thú săn mồi khác, vậy nên ngay khi người kia mới bước vào, hắn đã ngửi thấy một mùi hương rất kì lạ mà từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua.

Người này không có mùi của vải vóc, mùi của khu chợ hay vấn vương bất kỳ mùi hương tầm thường nào khác.

Y sở hữu một mùi hương rất thuần khiết của núi rừng, của cây cỏ, của trái chín và cả mùi của những ngọn lửa linh thiêng - mùi của một thú linh cố tình ẩn dấu.

Tuy Kim Mingyu nghi ngờ cậu ta là một thú linh trà trộn nhưng hắn cũng không có lý do gì để vạch trần cậu ta.

Vã lại mùi hương của người này rất nhạt, đôi lúc bị lấn át bởi hương đất ẩm và mùi gỗ đang dần mốc lên ở nơi này, cũng có thể cậu ta là một kẻ buôn thú linh hoặc một nhà quý tộc, sẽ không có bất kỳ thú linh nào dám cả gan bước vào quán rượu đầy rẫy thợ săn thế này, vì vậy hắn không dám chắc về phán đoán của mình.Người kia bước vào đến bên trong, Mingyu và em trai đi thoáng qua khi anh ta vẫn đang cặm cụi xếp chiếc ô đan bằng lá dâu dại.

Một người kỳ lạ với chiếc ô kỳ lạ.

Y dùng lực và cuối cùng tán ô cũng gập lại vang lên một tiếng 'cách' đanh tai.

Cơn mưa cũng bỗng dưng ngừng ngay, đột ngột như có một vết cắt ngang trời phá tan những đám mây đen và trả lại cho Northenham một màn đêm thoáng đãng.Kim Mingyu hơi cau mày, trực giác cho hắn biết cái nghi hoặc về người vừa vào quán là một thú linh rất có thể đã chính xác.

Hơn nữa còn là thú linh cấp cao, kẻ có thể hô mưa gọi gió, làm chủ cả vùng trời.Em trai chuẩn bị mở cửa đi ra, hắn nghĩ lại nên kéo tay cậu, bảo cậu đứng chờ một chút.

Dù không rõ bản thân đang mong đợi điều gì, nhưng tạm thời hắn không thể rời mắt khỏi người mang áo choàng kia.

Ngay khi anh ta tháo chiếc khăn trùm mặt và mũ choàng đen xuống, nếu là một thú linh thì hắn sẽ lập tức bắt lấy cậu ta, không cần biết cậu ta là loại nào, nhất định cậu ta rất được giá.Giữa một rừng thợ săn bao quanh, vài người cũng có suy nghĩ như hắn, bọn họ đặt tay trên vũ khí và chuẩn bị nhảy bổ lên, chàng trai kia vẫn bình thản lột áo choàng của mình xuống.

Hắn gần như nín thở và tập trung cho việc sẵn sàng chiến đấu giành người.Nhưng...Trái với mong đợi, đó là một mái tóc đen*.

Một đôi tai mèo và đôi mắt nâu nhạt, da dẻ trắng trẻo có phần ốm yếu, ngoại trừ vẻ đẹp sắc xảo và đôi mắt anh đào mị lực, cậu ấy không có gì đặc biệt hơn một mỹ nhân mang hơi thở mộc mạc của người phương nam.*thú nhân thường có tóc đen, trong khi 100% tóc của các thú linh sẽ có màu tuỳ theo loại sức mạnh của họ."

Ồ, đây rồi!

Những trái nho thơm ngon của tôi, 'con mèo' của tôi ơi!

Tôi đang chờ các cậu lâu lắm rồi đấy!"

Lão Vincent - chủ của quán rượu - lao ra khỏi quầy và nhảy đến trước mặt y.

Trông lão không thật sự vui mừng như những gì mà lão vừa nói, ánh mắt dáo dác ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh một cách khó hiểu.Có vẻ như đây chỉ là một vị khách bình thường, lũ thợ săn thất vọng và quay về với những cuộc trò chuyện, ai đánh bạc thì tiếp tục đánh bạc, ai săn tin thì tiếp tục săn tin.

Chỉ có mỗi anh em họ Kim là chưa buông thõng sự tập trung, vẫn chăm chú vào bóng lưng của khăn choàng đen nọ.'Con mèo đen' ấy run run tai, hất đi giọt nước mưa đọng lại trên chóp tai nhọn.

Cậu ấy không đáp gì cả, im lặng chậm chạp cúi người chào lão Vincent, dưới cằm có một nốt ruồi nhỏ khiến cho nụ cười hiền từ trở nên vạn lần xinh đẹp.

Người nọ từ chối cái bắt tay từ lão chuột túi già, lùi lại tỏ ra sợ tiếp xúc với người khác, lão cũng đành chịu, lo lắng hỏi nhỏ với y:

"Em trai cậu hôm nay sẽ không tới chứ?

Thằng nhóc lớn xác ấy!"

Ngay giây sau, một người nữa lại lao vào từ hướng cửa, chuông sắt còn chưa kịp reo lên đã nghe tiếng cười cậu ta khanh khách bông đùa.

Một thân hình cao lớn với áo choàng đen giống y hệt người tới trước kia, chất giọng đặc sệt âm ngữ địa phương của người miền nam nghe hết sức buồn cười và ồn ả."

Xin chào ông dà!

Mau ngốn hết tiền ra đây, hôm nay chúng tôi không có bỏ qua cho ông đâu!"

Người nọ cũng có mái tóc đen, nhưng lại là một đôi tai trắng và chiều cao tương đồng với người đến trước.

Họ ăn mặc giống hệt nhau nhưng ngoại trừ đôi mắt một mí, hầu như chẳng có đường nét nào trên gương mặt của họ là liên quan đến người còn lại cả.

Đôi tai mèo nhọn và tròn, dù hơi to hơn những dòng tộc mèo khác một chút nhưng cũng không phải là tai chó.Người này quen thuộc đến nổi Soobin cũng phải ngây ngốc, không dám tin vào mắt mình.

Chính là người buổi chiều nay vừa đánh nhau với cậu xong.Vợ lão chủ quán đứng ở quầy pha chế, nhanh chóng lén lúc mở tủ, nhét bớt tiền vào trong chiếc túi trên bụng rồi mới xởi lởi chạy đến hỏi han.

"Yeonjun mới đến sao!

Lâu lắm mới thấy nhóc, hôm nay hai anh em muốn uống gì nào?"

Mèo đen cười cười, xua tay lắc đầu, cúi người tỏ ý cảm ơn lòng tốt của chủ quán.

Nhưng mèo trắng gọi là Yeonjun kia lại chẳng chút khách khí, nhảy đến chiếc ghế ở đối diện quầy rượu gọi một cốc bia thật to.

Cậu ấy vui vẻ uống một ngụm, anh trai phía sau chỉ biết nhúm vai, quay đi quay lại tìm kiếm người cần tìm.Ánh mắt của mèo đen lướt qua một lượt, vô tình chạm phải ánh mắt của thợ săn họ Kim đang nhìn mình, gương mặt hắn có chút hung dữ khiến anh ta chột dạ thu người, nhưng nhanh chóng làm ngơ và nhìn sang hướng khác.

Anh ta cũng đến đây tìm ngài David và các trưởng lão để săn tin.Kim Mingyu hơi nghi ngờ về thân phận của hai người này, đi đến nắm lấy vai lão Vincent, người đang đếm tiền và cố tình gian lận để trả ít hơn số tiền mà lão phải trả cho mấy thùng nho trước mặt.

Hắn muốn hỏi lão chút thông tin về họ.

Thấy tên thợ săn điển trai chỉ tay về hai anh em tuyệt đẹp nọ, lão Vincent nâng gọng kính, cười với hắn một cách thâm ý:

"Chà, chú mày có mắt nhìn đấy!

Họ là anh em họ Choi đến từ phía Nam Garlumberst nơi mà các trang trại trải dài hàng chục cây số.

Bọn họ là người cung ứng nho và dâu tằm cho các quán rượu.

Loại nho của họ luôn làm ra những ly rượu hoàn mỹ nhất nơi này!"

Nếu là Garlumberst nơi mà được bao bọc bởi núi, thung lũng, rừng mưa và cả các nông trại trái cây thì có thể giải thích vì sao hai người này đều có mùi hoang dại.

Nhưng Kim Mingyu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, trực giác của hắn đang nhốn nháo một cách kỳ lạ, nó đề nghị hắn đến tiếp cận hai người này.

Một người đang kỳ kèo muốn tăng giá số nho mà họ mang đến, một người đang ngoan ngoan ngồi nghe các trưởng bối nói chuyện về tình hình buôn bán thú linh.Hắn cau mày.

Một chủ trại nho tại sao lại muốn biết thông tin về những thú linh cơ chứ?

Lão Vincent giống như đọc được suy tư của hắn, vỗ vai Mingyu vào kéo hắn đến nói nhỏ vào tai:

"Đừng nhìn người ta như thế, tôi biết bọn họ rất đẹp nhưng có lẽ bọn họ không phải loại mà cậu thích đâu!"

Kim Mingyu lại càng làm ra vẻ bực bội, không hiểu ông ta đang nói cái gì nhưng vẫn hỏi "Tại sao?".

Lão hất mặt về phía 'con mèo trắng':

"Người em trai điên rồ ưa bạo lực và những trận cá cược!

Một tên có thể làm tất cả mọi thứ nếu cảm thấy nó vui!"

Rồi lão hất mặt về phía 'con mèo đen':

"Một đứa khờ khạo và chỉ biết nuông chiều em.

Cậu ta lúc nào cũng hỏi thăm thị trường thú linh, chắc là muốn mua một con để trở thành quý tộc chẳng hạn?"

Phải, bước đầu tiên để chen chân vào giới quý tộc là sở hữu thú linh.

Nhưng nhìn y có vẻ không giống loại người này lắm.Mingyu đang tỏ vẻ nghi ngờ những gì ông ta nói, hắn muốn tiến đến xác nhận thì lão lại bồi thêm một câu:

"Người anh trai tên là Minghao.

Là một đứa câm!"

Ra là vậy, đó là lý do vì sao ông ta bảo cậu ta không phải loại mà hắn thích.

Hắn thích những người có giọng nói hay và đã từng theo đuổi một ả ca sĩ ở thành phố này dù ả to béo và lớn hơn hắn chục tuổi.

Giống như bao tên thuộc giống loài khuyển khác, họ trung thành với một loại sở thích nhất định và cố chấp với loại sở thích của mình.

Vậy nên, đúng vậy, hắn là một kẻ luyến thanh*.*người yêu ai đó thông qua giọng nói.Em trai ở bên cạnh nãy giờ đều im lặng lắng nghe, bất thình lình lại hắt hơi một cái.

Đến rồi, cơn dị ứng với mùi đất ẩm sau mưa.

Quán rượu này còn được làm bởi các loại gỗ thông và gỗ đỏ, mùa hạ bụi bám vào bị mốc là điều khó tránh khỏi, mưa xuống mùi gỗ cũ lẫn mùi mốc đanh lại như là sắt rỉ, cực kỳ khó chịu cho những kẻ có chiếc mũi tinh tường.Hai anh em bọn họ quyết định rời đi.

Trước khi bước qua cánh cửa gỗ, hai người lại quay đầu nhìn về hai hướng, trong mắt người anh hiện lên đôi tai đen, trong mắt người em hiện lên đôi tai trắng, một tĩnh lặng hiền hoà, một nghịch ngợm hoạt ngôn.

Không có ý định gửi lời chào, nhưng nhìn người, trong lòng lại vấn vương day dứt.>>>>>
 
Gyuhao | Soobjun ; Bắt Cáo
4. Đơn hàng


=======Ngọn lửa đang bừng bừng lại đột nhiên biến mất, giống như gió thổi qua ngọn nến, muốn tắt lập tức tắt ngay, chẳng để lại tàn vươn.

Kim Mingyu nhăn mày, nhìn sang em trai kiểm tra tình hình.

Cậu em lúc này đã nhễ nhại mồ hôi, ngồi phịch xuống đất để mà thở nhưng có vẻ như không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Tai của Kim Mingyu đột nhiên khẽ giật, hắn linh cảm một thứ xui xẻo đang kéo đến, vội vỗ vai Soobin rồi nhặt hành trang của bọn họ lên.

Bây giờ phải lập tức đi để tìm nữ quý tộc hỏi về hợp đồng truy bắt Hồng hạc, sau đó rời khỏi cái thành quái quỷ này thôi.

Đức tin đang ra hiệu cho hắn, một "cơn bão" sẽ sớm kéo tới đây.Quả nhiên đúng như hắn đoán, giông còn chưa tạnh, biển làm sao yên.

Khi Mingyu vừa kéo tay em trai, đỡ cậu đứng dậy, bỗng dưng một tốp binh lính đi đến vây lấy họ, đi sau chúng còn có hai thú linh thanh tú, tao nhã theo cùng.

Hắn không hiểu nổi tình huống này là gì, chỉ biết đề phòng, giấu em trai ra sau lưng che chắn.

Khi Mingyu đang nắm chặt lấy vũ khí và nghĩ rằng hôm nay hắn có lẽ phải chịu thêm chút vất vả rồi đây, đột nhiên một trong hai thú linh kia lên tiếng:

"Thợ săn linh thú hạng nhất, người được mệnh danh là quỷ khuyển phương Bắc, Kim Mingyu của xứ Odiac, thuộc dòng dõi kị sĩ thời Léon đệ tam.

Xin thất lễ vì không thể chào hỏi một cách tử tế hơn, nhưng chủ nhân của chúng tôi có chút việc muốn gặp anh, mong anh và– ồ..."

Thú linh trước mặt là một chàng trai cao gầy với tai và đuôi thỏ trắng mềm mại, đôi mắt màu đỏ rực phía sau cặp kính không gọng và dây đeo đính đá ngọc lục bảo.

Toàn thân mặc tây trang nhung đen, trên túi áo còn cắm sẵn một cây bút lông ngỗng.

Không khó để đoán, đây là thú linh thông tuệ, kẻ thường đảm nhận cương vị quản gia và đàm phán.Thú linh lướt đôi mắt màu đỏ như máu ra phía sau lưng anh, một chút kinh ngạc thoáng qua nét mặt, và sự thích thú đọng lại ở cái nhấc mày.

Chàng thỏ nghiêng đầu, như cố ý nhắm đến người phía sau lưng Mingyu.

"Và đứa trẻ lai vô danh đi cùng anh.

Mong hai người đi theo chúng tôi một chuyến."//////

Lâu đài rộng lớn nguy nga, khắp nơi đều là lính canh và hạ nhân qua lại.

Nhưng thật khó tin làm sao, cung điện của thành chủ Léon de Scoups lại bày trí vô cùng đơn giản, không một chút tuỳ tiện, hầu như chẳng có mấy lễ vật đáng tiền."

Ngài Léon de Scoups luôn trang hoàng bình dị như vậy.

Từ trước đến nay, ngài ấy chưa từng thích phô trương!"

- Thú linh thỏ trắng tiếp lời khi đang giới thiệu về lâu đài.Kim Mingyu tỉ mỉ quan sát, mũi khịt khịt ngửi một hơi sâu, rồi lại tự giễu trộm cười.

Thế nào gọi là không khoa trương?

Dù không khoe mẽ vẻ ngoài, nhưng quả nhiên quý tộc thì vẫn là quý tộc, toàn bộ toà lâu đài đều phủ kín mùi của thú linh.

Từng loài thú linh ở đây, tỉ như Nữ hồ điệp đang cắm hoa ở kia, ít nhất phải vài ngàn Rup.

Ngài Scoups quả nhiên không phải hư danh, thanh thế chắc chỉ đứng sau chú của hắn ta, Vua Léon Đệ ngũ.Hai anh em Kim Mingyu được thú linh quản gia dẫn đến một đại sảnh rộng lớn.

Người hầu nối đuôi nhau thay phiên bày biện những tách trà nóng, bánh và mật ong đỏ lên bàn.

Ngài Scoups bước từng bước tiêu sái ngồi xuống chiếc sofa dài, bắt chéo chân và tuỳ tiện ngã lưng ra ghế.

Hai thú linh đi đến đứng ngay ngắn ở phía sau anh ta, mỉm cười ôn thuận với anh em họ Kim, hoàn toàn khác với bộ dạng ngạo nghễ, kiêu kỳ khi gặp ở đấu trường.

Dù sao họ cũng là thú linh, bản chất của họ vốn là vẻ nhân hậu, hiền lành này.Hai anh em Kim thận trọng ngồi xuống đối diện.

Thấy em trai muốn nhấc ly trà lên uống, Mingyu liền ôn tồn giữ lấy cánh tay cậu, dùng ánh mắt thay cho một lời nhắc nhở.

Kim Mingyu tuân thủ quy tắc chờ kẻ bề trên là ngài Léon de Scoups nhấp một ngụm trà nhỏ rồi mới mở lời.

"Thưa ngài Công tước!

Thứ lỗi cho hạ dân hỏi thẳng.

Ngài gọi chúng tôi đến đây là có mục đích gì?"

Thấy gã thợ săn to lớn toả ra loại năng lượng căng thẳng, ngài công tước trẻ tuổi phì cười, nói chuyện với họ với ngữ điệu hết sức bình dân để họ có thể thả lỏng hơn:

"Không cần phải lo lắng, tôi không làm gì hai người cả.

Cứ thoải mái đi.

Uống trà, trà mật ong của Joshua là ngon nhất toàn vùng Northern này."

Thú linh với đôi sừng nai to lớn treo lủng lẳng những viên đá quý và trang sức bằng vàng nghe thấy lời khen, đặt tay phải lên ngực trái, khẽ cúi đầu đáp lễ.Em trai chiến đấu với ngọn lửa cả một buổi, đói đến mờ cả mắt, ánh mắt cực kỳ tha thiết đợi Mingyu phản hồi.

Thấy anh trai Kim nhấc tách trà lên nhấp môi, vểnh tai ra hiệu được uống cậu mới vui vẻ hớp một ngụm thật lớn, còn lấy một chiếc bánh mứt mâm xôi lên ăn."

Trận đấu vừa rồi rất hay!

Quả không ngoa cho danh xưng Quỷ khuyển của ngươi.

Thật tiếc khi màn trao thưởng bị gián đoạn."

Kim Mingyu nhìn ngài bá tước có vẻ như thật lòng khen nên hắn cũng chân thành đáp lại:

"Cảm ơn ngài đã quá khen.

Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì sự cố vừa rồi!

Có lẽ thành Northenham cũng chịu tổn thất không ít."

Khi ngọn lửa được dập tắt, một phần của đấu trường Northen đã bị phá huỷ, cho dù không có thiệt hại đến nhân mạng, nhưng để xây sửa lại đấu trường chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.

Kim Mingy cũng không phải ngốc, hắn đã sớm nhận ra là ngọn lửa ấy không phải ngọn lửa bình thường từ tàn dư mà hắn gây ra trong trận chiến.

Tuy nhiên thà rằng giả vờ trì độn rồi nhận hết trách nhiệm về mình, còn tốt hơn là tỏ ra thông minh rồi tự chuốc lấy phiền phức."

Chỉ vì chút suy nghĩ điên rồ của tôi mà gây ra hậu quả lớn đến vậy, tôi cũng chẳng biết phải đền bù thế nào cho thoả đáng–"Vốn dĩ hắn đã nghĩ ra những lời biện bạch dối trá, vừa có thể thoát tội, lại có thể tránh được việc liên quan đến đám quý tộc này nhưng đột nhiên miệng Mingyu cứng đờ, không nghe theo khống chế của hắn, bất ngờ thay đổi lời nói thành:"Tôi không ngu, các người cũng không ngu.

Rõ ràng ai cũng có thể thấy rằng ngọn lửa này do một kẻ khác dùng phép thuật tạo thành.

Nó chẳng liên can gì đến tôi, sao còn bắt bọn tôi đến đây làm gì?

Tôi không đền bù, cũng chẳng có thời gian mà ăn bánh uống trà cùng bọn quý tộc các người.

Tôi muốn lập tức rời khỏi đây, đi kiếm tiền và nuôi xứ Odiac bần cùng khốn khổ của tôi!"

Vừa dứt lời, Mingyu vội đứng dậy, lông đuôi của hắn dựng hết cả lên và hắn gầm gừ với hai chiếc răng nanh sắc nhọn cắn chặt môi mình, chính hắn cũng không hiểu nổi vì sao bản thân lại nói năng như vậy.

Mặc dù đó mới thật sự là những gì hắn nghĩ đến, nhưng hắn không hề muốn để chúng thoát khỏi cổ họng khô cằn này.

Vậy thì chỉ có thể là do hai tên thú linh kia làm ra, quả nhiên lũ quý tộc đều là một đám bịp bợm, xảo quyệt, chẳng có gì tốt lành.Ngài Scoups nghe xong liền bật cười lớn, hai thú linh phía sau cũng che miệng khúc khích.

Giọng cười âm trầm vang giữa gian phòng rộng lớn, vọng trên trần nhà hình cầu, tạo cho Kim Mingyu một loại áp lực như thể ngồi bên trong chiếc chuông đồng và người bên ngoài đang bắt đầu đánh một nhịp đầu tiên."

Thú vị thật!"

- Ngài bá tước ngưng cười và nhìn hắn bằng ánh mắt màu hổ phách.Chàng thú linh thỏ trắng đeo lại cặp kính lên mắt, đặt tay lên ngực cúi người:

"Xin thứ lỗi vì đã vô lễ sử dụng phép thuật lên cậu.

Năng lực của tôi chính là Eyes of truth!

Tôi có thể nhìn thấy mọi sự thật, quá khứ, hiện tại và đôi khi là cả những tương lai khả thi.

Tôi cũng có thể thôi miên và điều khiển ai đó khiến họ phải nói và hành động theo đúng suy nghĩ trong lòng."

Khi biết bản thân bị bọn họ dùng năng lực lên ngay khi mới chỉ bắt đầu đối thoại, Kim Mingyu cực kỳ tức giận, kéo em trai đứng dậy, muốn lập tức rời khỏi đó.

Nơi này không an toàn!

Con thỏ kia xảo quyệt như vậy, nói không chừng sẽ lừa gạt bọn họ, ép họ làm một điều gì đó nguy hiểm.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, một tiếng búng tay vang lên, binh lính từ đâu bỗng ập đến, dàn thành hàng, ngăn cản họ.

Từ dưới nền đất bỗng từ đâu mọc lên những rễ cây to lớn với chiếc đầu nhọn như những ngọn giáo.

Tất cả đều nhắm đến thẳng vào anh em họ.

Kim Mingyu quay đầu, căm phẫn nhìn vị bá tước trẻ tuổi vẫn ung dung nhấp một ngụm trà.

"Ngài muốn điều gì ở tôi vậy, ngài Léon de Scoups?"

Ngài Scoups đặt ly trà xuống bàn, quay đầu nhìn anh em bọn họ, trên môi vẫn là vẻ mỉm cười với hai lúm đồng tiền anh tuấn.

"Vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút rồi chứ?"

//////Hoàng hôn buông đỏ rực như một ly rượu nho thơm nồng, hai con người lảo đảo đi trên con đường vắng vẻ.

Soobin buồn chán, vừa đi vừa đá một hòn đá dưới chân:

"Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?

Thực hiện yêu cầu của ngài bá tước sao?"

Mingyu im lặng một lúc.

Anh rút con dao găm bên hông ra, soi gương mặt xám xịt của mình ở trên lưỡi dao sáng choáng.

Hắn thở ta một hơi, rồi hít vào thật mạnh, lấy lại một chút khí thế rồi nói:

"Không!

Chúng ta đi tìm hồng hạc trước!"

Từ chỗ những trưởng lão ở quán rượu, hắn biết được nữ quý tộc già hiện đang ở một khách trọ cách đó không xa.

Kim Mingyu muốn đi tìm nữ quý tộc để nhận thù lao trận đấu và theo lời hứa, bà ta phải để họ có được đơn đặt hàng hồng hạc.

"Thật kỳ lạ!"

- Mingyu cảm thán khi đi một vòng quanh sảnh khách trọ.Nơi này vắng vẻ đến mức đáng sợ, không có ai ở đây ngoại trừ một nhân viên đang nằm dài trên bàn ngủ gục.

Kể cả khi hắn đang tiếp cận gần phòng nữ quý tộc, họ cũng chẳng thấy một bóng dáng vệ sĩ nào.

Điều này vô cùng bất thường, hoặc là nữ quý tộc đã rời đi, hoặc là đã có chuyện gì đó xảy ra.Kim Mingyu trở nên cảnh giác, hắn vểnh tai và đặt tay lên con gao găm của mình.

Hắn nói em trai hãy theo sát mình và chú ý xung quanh.

Như để trả lời cho những hoài nghi trong hắn, bên dưới lầu bỗng chốc trở nên ồn ào, có vẻ như đám vệ sĩ của nữ quý tộc đã trở lại sau khi đi mua rượu thịt hoặc một bộ bài tây.Kapplo cùng vài người nữa bước lên lầu, gặp mặt anh em Kim Mingyu đang có ý định đi xuống tìm họ, những người đàn ông bình thản chào nhau.

Từ sau trận đấu, Kapplo có vẻ đã có chút thiện cảm với hắn hơn, nói chuyện cũng vô cùng hào sảng, thoải mái.

Gã trò chuyện cùng anh em họ vài câu rồi nắm vai Mingyu như thể thân thiết.

Gã nói:

"Được rồi không làm phiền cậu nữa.

Quý bà Anderline đang ở trong phòng nghỉ ngơi.

Bà ấy có dặn dò chúng tôi bất cứ khi nào cậu tới thì hãy để cậu vào gặp bà.

Hôm nay có vẻ cậu đã làm bà ấy rất vui, vừa nãy bà ta cho chúng tôi một số tiền, bảo rằng tất cả chúng tôi có thể đi uống rượu một lúc.

Rất hiếm có dịp bà ấy thoải mái như vậy, hợp đồng đi săn này, chắc chắn cậu sẽ có được nó!"

Mấy lời này khiến tâm trạng của Mingyu và Soobin cũng bớt phần nào căng thẳng.

Họ theo Kapplo đi đến, mở cửa căn phòng đắt đỏ nhất nơi này.Nhưng khi cánh cửa gỗ khảm đá quý được mở ra, trước mắt họ là cảnh tượng nữ quý tộc đang kêu gào, quằn quại đau đớn.

Bà ta lăn lộn trên sàn, bị bao quanh bởi một ngọn lửa màu xanh.

Dù đã lập tức chạy đến giúp đỡ, họ không thể nào dập tắt ngọn lửa.

Chỉ trong vài giây, nữ quý tộc đã bị thiêu rụi đến chết, chỉ còn là một mớ tro tàn, và vài chấm đỏ dần chợp tắt.

Mùi khét, mùi hôi và cái tanh tưởi của lời nguyền xộc lên, nồng nặc, kinh hoàng đến mức khiến bất kỳ ai có mặt trong căn phòng đều phải dựng hết tóc gáy.Mingyu nhanh chóng phát giác ra, trên mái ngói bên cạnh cửa xổ góc phòng, có một bóng người mang áo choàng đen, khuất ánh sáng nên chỉ thấy được đôi mắt hai màu huyền bí và một chiếc đuôi lớn không rõ thuộc giống loài gì.

Ngay khi chạm mắt với hai anh em họ Kim, bóng đen lập tức nhảy đi mà ngay cả Mingyu cũng không lao đến bắt kịp.Kẻ bí ẩn còn để lại một mảnh giấy nhắn:Kẻ tàn ác và kinh tởm!Địa ngục sẽ thích hợp cho bà ta hơn là một lâu đài nguy nga.

Những việc làm man rợ của bà, thật khiến người ta căm hận.

Rốt cuộc bà già khốn kiếp này đã ăn thịt bao nhiêu thú linh để giữ gìn cái nhan sắc thối rữa và mục rỗng của mình?

Mang sinh mạng của thú linh ra làm trò đùa rẻ mạt?

Khốn kiếp!

KHỐN KIẾP!

Bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã làm!

Mụ đàn bà độc ác!

Cái chết chính là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất...Gửi những thú linh và cả thú nhân nô dịch cho bà.

Ta chỉ là một kẻ bao đồng, nóng giận.

Nhưng ngọn lửa của ta có ý nghĩa hơn thế!

Ta đã thiêu cháy bà ta cùng những lời nguyền ràng buộc các người.

Hãy đi đi!

Xin hãy trở về làm những linh hồn tự do như cách mà vũ trụ muốn các người được sống!

Ta chỉ làm theo lời của thần linh!

Thần linh sẽ phù hộ các người, dẫn lỗi các người trở về với tự do!

Soobin nhận lấy tờ giấy từ tay Mingyu, khi anh trai phụ giúp những người vệ sĩ thu dọn tàn cuộc, cậu lén đánh hơi tờ giấy này.

Và quả nhiên, bóng người mặc áo choàng bên cửa sổ, bóng người va phải cậu ở đấu trường, người giao nho hoạt ngôn ở quán rượu và cả người mà cậu đánh nhau hôm qua, tất cả là một.

Người tự xưng là "Choi Yeonjun!", một linh hồn của lửa.//////Vì nữ quý tộc đột nhiên bị ám sát, điều này đã khiến Kim Mingyu mất đi một đơn hàng béo bở, mọi dự tính cũng bị đỗ vỡ, đành phải đi tìm một mục tiêu khác để săn.Điều may mắn duy nhất chính là Kapplo đã chia cho hắn một phần của cải còn sót lại của nữ quý tộc Anderline.

Dù không quá nhiều nhưng nó đủ cho hắn mua thêm kha khá hành trang và một con ngựa tốt.

Phần việc còn lại Kapplo không nói cho hắn, về việc ký kết của các thú linh của bà ta, về cái gọi là tự do mà kẻ hung thủ đã nói đó, rồi cả gia sản kết xù không tưởng của bà ta rồi sẽ đi về đâu.

Hắn cũng chẳng quan tâm, đếch phải việc của hắn.

Bây giờ quan trọng là hắn phải đi tìm công việc mới để làm, và còn cả lời đề nghị của ngài Léon de SCoups nữa.Mingyu trở lại quán rượu để tìm các trưởng lão hỏi thăm về các đơn săn thú linh khác.

Nhưng hôm nay quán rượu có chút ồn ào hơn mọi khi, dường như có một đề tài gì đó rất sôi nổi đang được bàn luận.

"Tôi chắc chắn đã nhìn thấy nó bằng chính mắt mình.

Sinh vật tuyệt đẹp và chết chóc!

Bộ lông đỏ rực như lửa, đôi mắt sắc bén nhưng cũng diễm lệ như một cánh hoa..."

"Thế còn bộ ngực thì sao?

Không phải loài cáo lửa đều rất quyến rũ đàn ông hay sao?

Thế thì hẳn chúng phải có một bộ ngực khủng, đùi to và chiếc eo nhỏ?"

"Ta không nhìn thấy rõ.

Ta không nghĩ là nó có một bộ ngực to..."

- Gã lái buôn có vẻ e dè và dần thành lí nhí trong miệng.

Nhưng để giữ lòng tin và sự chú ý của đám người xung quanh, gã lập tức lấp bấp, đứng lên trên nói to một cách đầy tự tin.

"Nh-nhưng-nhưng-nhưng... nó có.. nó có một chiếc eo nhỏ, đôi chân dài.

Ta thấy bóng của nó sau đám lửa đang cháy bùng.

Đó chắc chắn là một con cáo lửa trong truyền thuyết!"

Mingyu nghe xong liền cười mỉa một tiếng, ngay tức khắc có người cùng suy nghĩ với hắn, lớn tiếng chế nhạo, kéo mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía gã ta.

"Lừa đảo à?

Không thấy rõ thân hình lại thấy rõ mặt.

Chỉ có thế mà giám khẳng định đó là một con cáo lửa."

Hắn nhận lấy cốc bia lớn và đi đến gần đó xem trò vui.

Người kia lại còn nói rất đúng ý hắn, nhưng có phần hơi thô lỗ.

"Hơn nữa lão nghĩ lũ cáo lửa là ai cơ chứ?

Loài thú linh tinh ranh bậc nhất!

Nếu tôi mà là lão, tôi đã liều mình đi đến kiểm chứng cho bằng được.

Nhưng làm gì có ai sống sót sau khi đã nhìn thấy một con cáo lửa đâu?

Nếu lão đứng đây với một cơ thể đã bị moi tim, tôi sẽ tim lời lão rằng đó là một con cáo lửa!"

Moi tim?

Mingyu không hiểu chúng đang nhắc tới cái gì, vì vốn dĩ hắn rất ít khi ghi nhớ những truyền thuyết về những loài mà hắn không bao giờ có cơ hội săn chúng.

Nhưng sao lại là bị moi tim?

Thứ man rợ này lại khiến hắn thấy thích thú và tò mò đấy!

"Đừng nói ra điều ngu dốt và vớ vẩn như vậy!"

Trưởng lão của nơi này cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Cáo lửa không moi tim, chúng là loài rất hiền lành!"

"Nhưng chúng thật sự sẽ lấy đi trái tim của ngươi ngay từ lần đầu chạm mặt.

Và ngươi cũng phải có được trái tim của chúng, đó là cách duy nhất để ngươi chạm mắt một con cáo lửa mà vẫn toàn vẹn trở về!"

"Những con cáo lửa rất dễ cảm mến một ai đó!

Và ta không thể đi tìm chúng, chúng sẽ tự động đến tìm ta!"
 
Back
Top Bottom