Siêu Nhiên [GUDM 2] Vòng lặp ký ức

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
362101388-256-k24971.jpg

[Gudm 2] Vòng Lặp Ký Ức
Tác giả: gloriiallyy
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiếp tục phần 2 của series [Giao ước định mệnh].​
 
[Gudm 2] Vòng Lặp Ký Ức
Chương 1: Bí mật của đàn dơi


Truyện chỉ đăng trên wattpad, hako và wordpress.

Mọi nơi khác đều không phải chính chủ.

***

Mười giờ đêm tại công viên Cam Giá - là địa điểm bay được chọn hôm nay.

"Đi bay" trong đêm là thói quen của Minh Khang cùng những người thú cùng đàn, là thú vui đã được duy trì nhiều năm nay.

Bởi vì anh là một trong số những giống loài hiếm hoi thuộc dạng người thú có cánh - người dơi.

Phải.

Anh là một người thú, là một dạng sinh vật có thể biến đổi giữa người và thú.

Ngoài người dơi ra, còn rất nhiều người thú khác đang tồn tại và hòa lẫn vào thế giới của những con người bình thường, che giấu thân phận và sự thật về khả năng siêu nhiên của mình.

Câu chuyện của người thú tất nhiên chỉ có người thú mới biết rõ, con người nào lỡ biết về bí mật này sẽ phải cam kết cùng giữ bí mật, hoặc là bị xóa trí nhớ.

Bay là một đặc quyền hiếm hoi mà chỉ những người thú có cánh mới được tận hưởng.

Buổi đi bay giúp cho Khang được thư giãn sau những ngày mệt mỏi vì phải ở trong dạng người, sau năm ngày làm việc ở bệnh viện và một đêm trực vất vả.

Mỗi tuần một lần, anh luôn chọn những nơi vắng vẻ, ít đèn và chọn thời điểm gần nửa đêm để đảm bảo không bị con người nào nhìn thấy.

Mặc dù cái họ thấy chỉ là một đàn dơi quạ lượn vòng trên đầu, nhưng cảnh tượng đó cũng không được tự nhiên cho lắm.- Đủ người luôn cơ à.Khang lướt mắt qua một vòng bảy người dơi trước mặt, khẽ tặc lưỡi.

Vì công việc bận rộn nên hiếm khi tập hợp được cả bọn đông đủ thế này.

Những cô cậu này là một trong số những người dơi đang sinh sống tại khu vực bốn tỉnh trung du và miền núi phía Bắc, cũng tức là thuộc quyền quản lí của Hội đồng người dơi chi nhánh 4B.

Anh quen bọn nó từ mấy năm trước, khi đứa nào đứa nấy đều còn là học sinh cấp ba và anh vẫn đang làm trong "tổ chức".

Anh tụ tập và đi bay với bọn nó thường xuyên, suốt bao năm nay.

Cho đến hiện tại thì tất cả đều đang làm cho tổ chức, trừ anh.

Anh chỉ còn là một bác sĩ sản phụ khoa ở bệnh viện đa khoa Thái Hòa và có nghĩa vụ che giấu thân phận người thú của mình như mọi người thú khác.- Ok, khởi động từ đây nhé.

Bay một vòng khu này rồi quay lại điểm xuất phát.

Thấy người thì tránh đi.

- Ok đại ca!Đám còn lại đồng thanh đáp lời một cách ngoan ngoãn rồi ùa về phía những tán cây rậm rạp để biến hình.

Khang nhìn quanh khu vực vắng vẻ thêm một lát trước khi đi theo bọn nó, bất chợt thấy hơi lo lắng với địa điểm lạ.Quá trình biến thành dơi không có gì khó khăn với anh, bởi lẽ giống như mọi người thú khác, anh đã quen với việc này kể từ khi mới lên một tuổi.

Chỉ qua một cái chớp mắt, thân người to lớn nhanh chóng được co nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay.

Từ hai cánh tay và những ngón tay mọc ra lớp màng tạo thành đôi cánh rộng gần một mét.

Đàn dơi tám con tập hợp tại với nhau để điểm quân số lần cuối, rồi cùng phóng lên không trung, lướt đi trong gió như những mũi tên."

Đã quá anh em ơi!!!"

"Yà húuuu!"

"Đua không cháu ơii?!"

Những tiếng hú hét vang lên ầm ĩ trong đầu anh.

Mấy đứa kia phải bó cánh cả tuần mới được tận hưởng nên phấn khích quá độ, la hét đến nhức cả đầu.

Nhưng nói gì chúng nó, anh cũng đang sắp mất tự chủ đến nơi.

Nếu như không phải vì sợ lạc đàn, anh đã thỏa sức tung cánh bay đến tận phương trời nào rồi."

Đại ca ơi, hình như thằng Chung bị tách đàn rồi!"

"Hả?"

Đang lâng lâng vui sướng, lời báo cáo đột ngột của một đứa khiến anh giật mình.

Anh xác định lại những người còn đang bay xung quanh.Đúng là lạc mất một đứa rồi."

Hình như nó đi đâu xa lắm.

Em gọi nãy giờ mà không thấy trả lời."

Khang vừa thấy phiền phức lại vừa thoáng lo lắng.

Anh bỗng dưng có linh cảm không lành với sự việc này.

Một địa điểm lạ, một người trong nhóm tách đàn.

Tuy nơi này ít đèn đường và không có mấy người qua lại, nhưng anh biết là chẳng có nơi nào an toàn tuyệt đối cả.

Một người thú sợ nhất là bị con người bắt nhốt, không thể công khai hoàn hình người, cũng không có đủ sức trốn thoát.

Một loài nhỏ bé như dơi quạ thì lại càng sợ hơn."

Chung ơi!

Mày ở đâu?

Trả lời đi?"

"Chung ơi!"

Những tiếng gọi thông qua việc truyền ý nghĩ vang lên liên tiếp, nhưng chẳng có lời nào được đáp lại cả.

Cả đám quay về chỗ cũ, bay thêm mấy vòng nữa để tìm kẻ thất lạc mà vẫn không thấy nó đâu.

Khu vực này không quá rộng, chướng ngại vật cũng không nhiều, anh không nghĩ nó lại dễ dàng bị lạc như thế.

"Chung ơi mày ở đâu?

Sống phải thấy người chết phải thấy xác, Chung ơii!"

Cuối cùng đã có tiếng đáp lại nỗ lực của cả đàn:"Em ở đây đại ca ơi!"

Từ phía đối diện, một con dơi vội vã lao tới và nhập vào với đàn.

Tuy giọng nói của nó chỉ truyền qua trong đầu nhưng vẫn nghe rõ sự hụt hơi vì sợ hãi."

Đại ca ơi, hình như em vừa tấn công con người."

"Cái gì cơ?"

Anh không tin vào tai mình.

"Sao mày lại tấn công người?"

"Em... em không biết...

Tại... người ta đi theo em nên em hơi hoảng..."

Khang phát định vị hướng xuống dưới mặt đường, bắt gặp hình ảnh một người đang ngã dưới đó.

Theo như những gì nhận được từ sóng âm, anh tin rằng đó là một cô gái, có vẻ vẫn đang bất động tại chỗ và hoang mang nhìn lên đàn dơi đang bay lượn phía trên.

Nỗi lo lắng thoáng hiện bị anh gạt đi ngay lập tức.

Có lẽ người đó vẫn chưa nghi ngờ gì đâu, chỉ là thấy đàn dơi này có hơi lạ lùng một chút thôi.

Nhưng anh nghĩ anh nên xuống đó giúp đỡ một chút.

Dù sao cũng là đàn em của anh tạo nghiệp mà.Nghĩ vậy, anh liền dặn dò bọn nó một câu, lượn xuống tìm chỗ biến hình trở lại rồi chạy về phía cô gái kia.

Anh giả làm một người vô tình chạy bộ đến để hỏi thăm vài câu cho đỡ trái lương tâm, định rằng khi về sẽ tìm cách dạy dỗ lại thằng Chung.

Nhưng khi khoảng cách hai phía vừa đủ để nhìn mặt nhau, anh chợt nhận ra cô gái vừa bị tấn công là ai.Anh khựng lại tại chỗ, đối mặt với người vừa đứng dậy và cũng đang ngạc nhiên hướng mắt về phía anh.- A...

An?Anh mấp máy môi, thốt lên trong kinh ngạc.

Dường như cô ấy đã nhớ ra anh là ai, nhưng thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả anh.

Là Ngọc An.

Cô gái này là người nhà của một bệnh nhân mới nhập viện tối qua, mà anh chính là bác sĩ tiếp nhận.

Hôm qua anh đã nói chuyện với cô ấy vài câu, tất nhiên vẫn chưa quên khuôn mặt này.

Một cô gái có vóc người nhỏ nhắn và mang dáng vẻ mỏng manh chẳng hề phù hợp với con đường tối tăm lúc nửa đêm một chút nào.Ngọc An đảo mắt quanh khu vực vắng vẻ, nghi ngờ lên tiếng:- Anh...

đi đâu thế?Vì đang để ý đến vết xước trên cánh tay và chân của cô ấy nên anh không vội trả lời mà lập tức đề nghị:- Em bị thương kìa.

Gần đây có hiệu thuốc, nên đi mua thuốc sát trùng luôn thì hơn.- À, không sao đâu.

Để lát em về...- Ở ngay đây thôi.

- Anh vẫy vẫy tay để cô đi theo mình.

- Xử lí luôn vẫn tốt hơn.Có lẽ vẫn còn nhớ rằng anh là bác sĩ nên cô không phản đối gì thêm nữa.

Vậy là chỉ vài phút sau, cả hai đã có mặt tại ghế đá gần công viên, cùng với một túi bông băng và thuốc sát trùng.

- Đổ thuốc ra gạc rồi lau sạch vết thương đi.

Không cần băng lại.

Về nhà thì nhớ giữ cho vết thương khô là được.

Nếu nó chảy nước thì chỉ cần dùng gạc thấm khô.

Vết xước ngoài da nên vài ngày sẽ khỏi thôi.Anh hướng dẫn cô xử lí vết thương bằng giọng điệu vội vã và mang nhiều phần hối lỗi.

Cô ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn, còn thuận miệng nói lời cảm ơn khiến cho anh càng thấy có lỗi hơn.

Cô im lặng một hồi lâu, rồi sau khi làm xong lại chợt buông ra câu hỏi kì lạ:- Sao anh lại như thế?- Anh làm sao cơ?Cô khẽ nhún vai:- Nhìn anh... như thể vừa làm sai điều gì ấy.

Lúc đầu em chỉ nghĩ là anh hơi bị quá tốt bụng và vì chúng ta đã từng gặp nhau từ trước thôi.

Nhưng mà...Anh chột dạ, nuốt khan trong căng thẳng.

Biểu hiện của anh bất thường đến thế ư?

- Đâu có...

- Anh cười trừ, cố tìm một lí do để biện minh, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì cô đã tiếp tục hỏi.- Giờ này anh đi đâu qua đó thế?- Đi dạo.

- Anh đáp gọn, nuốt lại sự giả dối.- Nhà anh ở gần đây à?- Không.

Anh vừa gặp mấy thằng bạn nên tiện đường qua đó thôi.Anh trả lời mà lo sợ đến toát mồ hôi.

Liệu cô có nhận ra sự căng thẳng của anh không?

Liệu bí mật của anh, của Bộ Người dơi có còn được bảo toàn trước cô gái này hay không?Chẳng hiểu sao mà anh lại mất bình tĩnh trước những câu hỏi bình thường này đến vậy.

Anh chỉ đang đóng vai một người qua đường giúp đỡ người gặp nạn thôi mà, không có gì đáng nghi cả.

Anh tự nhủ thế.- Anh... có nhìn thấy đàn dơi nào bay qua đó không?Câu hỏi này khiến tim anh nhảy lên một nhịp.

Tuy biết rằng đó chỉ là câu hỏi bình thường vì cô ấy vừa bị một con dơi tấn công, nhưng anh vẫn giật mình nhẹ.- Không.

Làm gì có đàn dơi nào đâu.Anh đáp lại một cách bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng ngay sau đó liền thấy hối hận.

Đáng lẽ anh nên nói sự thật.

Hay ít ra là một nửa sự thật, rằng anh cũng vừa thấy một đàn dơi quạ bay qua.Với nét mặt và ánh mắt kia của Ngọc An, anh có thể khẳng định rằng cô đang nghi ngờ.

Mặc dù có thể chính cô ấy cũng không biết nghi ngờ trong đầu mình là gì, nhưng chừng đó quá đủ để tạo nên tình thế nguy hiểm cho anh rồi.

- Dơi có hút máu người không?Cô đột ngột lên tiếng.

Mặt anh đơ lại khi nghe câu hỏi này.

Rồi anh bật cười:- Không.

Dơi ăn hoa quả mà.- Thật à?

Em tưởng dơi tấn công người để hút máu?- Cái đó chỉ có trên phim thôi.Ngoại trừ việc đàn em của anh vừa tấn công cô thì đúng là chỉ có trên phim thật.

Có họ ăn hoa quả, có họ ăn sâu bọ, ăn thịt nhưng chẳng có họ nào tấn công người để hút máu cả.

Hút máu người thì chỉ có ma cà rồng thôi.Anh đã nỗ lực đến thế, nhưng cô vẫn không có ý định buông tha.

Khi đã thu dọn đồ và chuẩn bị đứng lên rồi, cô vẫn nán lại thêm một lát nữa.- Có ai nuôi dơi làm thú cưng không?Khang mím môi, vừa để nén cười vừa bình ổn cảm xúc, rồi anh bình tĩnh đáp:- Chắc là không.

Thôi, đi về đi.

- Anh đứng dậy và nói, nhanh chóng kết thúc chủ đề khó xử này.

- Con gái thì đừng nên đi bộ chỗ tối, giờ cũng muộn rồi.Ngọc An cũng đứng lên theo, gật đầu nhưng vẫn biện minh:- Không sao đâu.

Chỗ này gần nhà em.

Em đi qua cả trăm lần rồi.- Ừ, về đi.Anh giữ nguyên nét mặt bình thản cho đến khi cô đi khuất, chỉ khi đã chắc chắn quanh mình không còn mối đe dọa nào mới dám thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm.

Lần này cô ấy có thể tạm cho qua, nhưng mối nghi ngờ sẽ chẳng dễ gì mà gạt bỏ. ***Hành lang khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa Thái Hòa đầu giờ chiều vắng lặng đến khó tin.

Khang tìm trong ví một tờ mười nghìn cuối cùng còn sót lại, nhét vào máy bán nước tự động và hài lòng nhìn chai nước cần mua duy nhất trong máy.

Ting!Điện thoại đột ngột vang lên tiếng tin nhắn.

Khang liếc nhìn dòng chữ vừa hiện lên màn hình, trong phút chốc mừng rỡ đến quên cả việc tiếp tục mua nước.Lâm: "Bên sói xong rồi.

Cứ thực hiện đi."

Anh hào hứng mở tin nhắn và trả lời lại ngay lập tức, trong lòng hiện lên nỗi thỏa mãn khó tả.

Hình như có một người khác vừa đi đến mua nước, anh cũng không để ý lắm, bởi vì còn đang mải nhắn tin.

Anh chỉ lùi về sau trong vô thức để nhường chỗ cho người ta, chẳng hề nhớ rằng mình đã bỏ tiền vào trong máy.

Bụp!- Ơ?Cả hai giật mình trước chuyển động không báo trước của chai nước.

Tiếng kêu kinh ngạc đồng thanh phát ra từ hai phía, khi Khang đột ngột nhớ ra rằng tiền của mình còn đang nằm trong máy, và người kia cũng ngơ ngác cầm tờ mười nghìn trong tay.

- Xin lỗi, em không biết là anh cho tiền vào máy rồi.Khang nhíu mày nhìn người trước mặt, bất chợt thấy hơi sợ.Lại là Ngọc An ư?Cuộc hội ngộ bất ngờ làm nỗi lo lắng của buổi tối hôm trước ùa về trong đầu anh.

Anh cứ nghĩ sau ngày đó không gặp lại nữa thì bí mật của anh sẽ được bảo toàn, nhưng anh quên mất mẹ cô vẫn còn đang nằm trong khoa phụ sản.Ngọc An tất nhiên không đọc được suy nghĩ ấy, và nhìn cô cũng không có vẻ gì là muốn gợi lại chuyện về đàn dơi.

Cô lấy chai nước của mình ra khỏi khe nhận đồ rồi giơ tờ tiền ra trước mặt Khang, nhiệt tình đề nghị:- Anh uống gì để em ấn cho?Khang kín đáo thở hắt ra, khẽ "à" một tiếng:- Không ăn tối mà lại đi uống cái đấy...Anh chỉ tay vào chai nước trên tay cô, đang nói dở câu thì đột ngột nhận ra đó là thứ anh cần mua - chai latte hoa quả cuối cùng trong máy.Anh bất động tại chỗ.- Em ăn rồi.

- Cô tặc lưỡi, chỉ vào máy.

- Thế anh uống gì?Thật tình mà nói, anh không biết phải trả lời sao cho phải nữa.

Anh đã đi tìm mấy cây nước quanh tòa nhà rồi nhưng chỉ còn duy nhất một chai này mà thôi.

Giờ chẳng lẽ lại đi tranh giành một chai nước với phụ nữ?- Ủa?

Anh cũng định mua chai này hả?Có vẻ chẳng cần anh phải nói cô cũng đoán ra rồi.

Ngay sau khi nhận được cái gật đầu từ Khang, cô liền bật cười, để lộ hai má lúm duyên dáng:- Ái chà, trùng hợp nhỉ?

Thứ duy nhất chúng ta cần trong phạm vi tòa nhà này.

Nghe như mở đầu của một câu chuyện li kì ấy.- Không uống nữa thì đưa cho anh.

Khang tựa lưng vào máy bán nước, vừa nói trong bất lực vừa xòe tay ra trước.

Nhưng Ngọc An lúc này chẳng có ý định nhường nữa rồi.

Cô lắc lắc chai nước, nghiêng đầu nhìn anh đầy hào hứng:- Hay bây giờ mình chơi một trò đi, ai thắng sẽ được cái này.Đề nghị của cô đã thành công gợi lên hứng thú cho Khang.

Anh không phản đối, lập tức hỏi lại:- Trò gì?

- Trò giải đố.

Để em đố anh trước.

- Cô nói rồi lập tức đặt câu hỏi.

- Con gì màu đen, nhỏ bằng bàn tay mà vừa biết bay vừa tấn công người?Khang nhíu mày.

Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải.- Con gì cơ?- Em đang đố anh mà.

- Cô cười khúc khích.

Ẩn ý trong câu hỏi hiện lên rõ ràng khiến cho Khang chột dạ.

Anh đã bắt đầu hối hận với trò chơi gài bẫy này rồi.- Chịu.

- Anh đáp cụt lủn, không dám nói ra câu trả lời dù biết chắc cô đang muốn ám chỉ đến đàn dơi đã nhìn thấy hôm trước.- Bỏ cuộc sớm thế?

Anh không muốn uống nước à?

- Anh có biết đáp án đâu.- Anh biết mà.

Nghĩ kĩ đi!- Anh nghĩ từ nãy đến giờ vẫn không ra luôn.- Anh Khang?Một tiếng gọi bất ngờ vang lên sau lưng cắt ngang câu chuyện về cuộc tấn công của đàn dơi.

Cả hai quay đầu lại nhìn.

Là một bác sĩ nữ, đồng nghiệp của anh, tuy không cùng khoa nhưng anh có quen biết sơ sơ.- Anh cũng mua nước à?Người vừa xuất hiện tiến đến gần cả hai, trong lúc Khang chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu thì An tò mò hướng mắt về phía cô ấy, liếc nhìn tấm thẻ nhân viên ghi dòng: "Khoa Nội tim mạch.

Bác sĩ.

Vũ Dương Diệp Chi."

Cô ấy liếc qua Ngọc An trong nửa giây, rồi quay về phía Khang và mỉm cười duyên dáng:- Em vừa hội chẩn cho ca hở van dưới khu VIP, chắc anh cũng biết nhỉ?Khang khẽ "à" lên một tiếng, gật gật đầu:- Ừ.

Thế nào?

Có đẻ thường được không?

Người nhà cứ đòi đẻ thường bằng được.- Không ổn đâu anh ạ.

Em giải thích cho người nhà rồi, phải mổ thôi.Anh gật đầu, đáp vài lời rất ngắn gọn.

Vì một vài lí do mà mỗi lần gặp người này anh đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Anh hết cả muốn quan tâm đến chai latte quý hiếm của mình, tìm đại một lí do để rời đi trước khi có bất kì vấn đề rắc rối nào xuất hiện.

- Ơ, tiền...

- Ngọc An vội với theo anh để trả tiền, nhưng bị từ chối.

Lúc này thì anh chỉ muốn chạy cho nhanh mà thôi.- À đúng rồi...Anh vừa quay người, Chi đã lại lên tiếng.

Có vẻ như anh chạy không kịp rồi.

Anh có linh cảm những lời tiếp theo của cô ấy sẽ chẳng phải điều gì tốt đẹp cả.

- Bố em bảo hôm trước nói chuyện với bố anh rồi đấy.

Ông ấy sẽ không từ chối nữa đâu.Anh sững lại ngay tại chỗ.Không từ chối?

Một tin vui hay tin buồn cho anh đây?
 
[Gudm 2] Vòng Lặp Ký Ức
Chương 2: Dự án của thuần chủng


- Mày quyết định làm đề tài đó à?

Khang gật đầu, đẩy cốc nước đến trước mặt thằng bạn lâu ngày không gặp.

Vương Bảo vốn là bạn thân lâu năm của anh, là một trong bốn người thuộc "bộ tứ quyền lực" ngày nào.

Bảo cũng giống như anh, là một người thú, nhưng khác bộ với anh - người mèo.

Anh ta là một trong những người thuộc nhóm thủ lĩnh của người mèo, hay còn gọi là "nhóm thừa kế đầu đàn", có nghĩa là đang làm việc cho "tổ chức quản lý người thú", bảo vệ và dẫn dắt người thú duy trì cuộc sống bình thường cùng con người."

Tổ chức quản lý người thú", hay gọi tắt là "tổ chức", được chia thành các chi nhánh nhỏ trên khắp cả nước.

Khu vực bốn tỉnh trung du và miền núi phía Bắc được quản lý bởi chi nhánh 4B.

Mỗi chi nhánh lại chia ra các hội đồng của riêng từng bộ.

Ví dụ như hội đồng người dơi quản lý bộ người dơi, với bố Khang là chủ tịch - đầu đàn người dơi.

Hay hội đồng người mèo, với ông ngoại của Bảo là người đứng đầu.

Trước đây Khang và Bảo còn chơi thân với hai người bạn khác nữa.

Nhưng từ hơn một năm trước, Bảo bị họ nội kéo vào cuộc chiến giành vị trí đầu đàn người mèo và hầu như chẳng liên lạc gì với ai.

Cũng phải đến gần một năm nay rồi Khang mới nói chuyện lại với thằng bạn này, nhưng theo một cách rất đột ngột.- Mày đến đây chỉ để hỏi chuyện đó thôi à?Vương Bảo nhẹ nhún vai, không trả lời câu hỏi.

Tối hôm nay trong lúc Khang đang ngồi soát lại những việc cần làm với đề tài nghiên cứu khoa học sắp triển khai thì bỗng dưng Bảo xuất hiện trước cửa, sau đó đi vào nhà và hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu.- Nghe nói tất cả các hội đồng đạo đức đều chấp thuận rồi?

- Bảo tiếp tục hỏi.

Nét mặt vô cùng nghiêm túc như thể đang tra khảo điều gì ghê gớm lắm.Sự đồng ý của hội đồng đạo đức thuộc các bộ người thú trong tổ chức là điều kiện tiên quyết để thực hiện nghiên cứu.

Chỉ khi họ đồng ý, các dự án mới được phép tiến hành.- Chưa.

- Khang khẽ tặc lưỡi.

- Phần lớn thôi.

Bên thỏ thì từ chối ngay từ đầu.Đó là một câu trả lời không chi tiết, nhưng cũng quá đủ để Bảo hiểu ra vấn đề.

Anh ta cau mày, khuôn mặt nghiêm túc lại càng căng thẳng hơn nữa:- Sói cũng đồng ý rồi?Khang lập tức nhận ra tại sao biểu cảm của anh ta hôm nay lại dữ dội đến thế.

Anh bình thản gật đầu, đáp ngắn gọn:- Ừ.- Khó tin thật.

Người sói chiếm đến gần một phần năm dân số, trong đó hầu như là thuần chủng.

Họ lại cần quan tâm đến đề tài này à?- Mày có ý gì thì nói luôn ra xem nào?

- Khang thở dài, dù đã quá hiểu lối ăn nói vòng vo không thật lòng của Bảo nhưng vẫn không thể quen nổi.

- Tự dưng xuất hiện rồi hỏi như tra khảo, rốt cuộc là muốn gì?Bảo sững lại vài giây, dường như đang đánh giá xem nên nói tiếp hay dừng lại.

Trước lúc lên tiếng, khuôn mặt anh ta đột nhiên trở nên căng thẳng đến tột độ.

- Mày vẫn còn liên lạc với thằng Lâm phải không?- Ừ.

Thì sao?

- Khang thẳng thắn đáp lại.

Anh cũng chẳng định che giấu chuyện gì.

- Mày định ngăn cấm liên lạc của tao à?

Một năm vừa rồi mày cũng đâu quan tâm gì đâu?- Đừng.

Dừng lại.

Đừng nói vội.Bảo đưa tay ra trước, cản lại nỗi bức xúc vừa xuất hiện của anh, rồi sau đó chợt thở hắt ra một tiếng:- Tao chỉ hỏi thế thôi.

Hôm nay đến đây cũng không phải để nói chuyện về thằng Lâm.- Thế mày định làm gì?Khẽ nhún vai một cái nhẹ, Bảo lại bắt đầu câu chuyện vòng vo đến khó hiểu:- Dạo này tao hơi rảnh.

Tự dưng tao có hứng thú với y học.Khang nhíu mày.

"Thằng dở hơi này nói cái quái gì thế?"

Anh nghĩ vậy trong đầu, nhưng chỉ thể hiện ra ngoài bằng ánh mắt khó ở, gửi tín hiệu đến cho người trước mặt rằng: nói thẳng ra hoặc bị quét khỏi nhà.

Bảo nhận được tín hiệu liền bật cười đầy giả trân.

Sau cùng, anh ta gãi gãi đầu và tự chỉnh lại lời nói:- Tao muốn giúp mày làm đề tài.

- Thật?- Tất nhiên.Tuy rằng đã đoán được phần nào, nhưng Khang vẫn không khỏi ngạc nhiên trước đề nghị trực tiếp này.

Đề tài của anh là đề tài y khoa, còn Bảo là giáo viên Toán.

Dù có nghiên cứu thêm chục lần nữa anh cũng không tài nào tìm ra được mối liên quan giữa hai thứ này.- Mày có bị mát mát không?Khang làm động tác xoay xoay tròn ngón trỏ trên đầu, bày ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tức cười, phát ra những tiếng cười khằng khặc.

Nhưng anh càng trêu chọc, Bảo lại càng nghiêm túc:- Tao nói thật đấy.

Cái gì thuộc về chuyên môn của mày thì tao không làm được, nhưng tao có thể hỗ trợ những thứ khác.- Nhưng tại sao mày lại muốn giúp?Bảo khẽ nhún vai:- Để tiến hành nhanh hơn thôi.

Mục tiêu cũng gần giống nhau.

- Anh ta chợt cười nhẹ.

- Vì một cuộc sống dễ dàng hơn cho thuần chủng.Khang không biết phải đáp lại lời thật lòng này thế nào.Những người như anh rất cần đề tài này.

Bởi vì anh không muốn nỗi đau trong quá khứ của anh lặp lại, chỉ vì thứ gọi là "tư tưởng thuần chủng", chỉ vì sự cố chấp của những con người muốn duy trì dòng thuần chủng của mình.Bởi vậy, anh đã quyết tâm thực hiện một nghiên cứu.Đặc điểm thuần chủng của người thú sinh ra bởi cặp bố mẹ là người thú thuần chủng và con người.Vấn đề này vốn đã được khá nhiều người thú quan tâm từ lâu, nhưng đến giờ vẫn chưa có nghiên cứu nào đưa ra bằng chứng chắc chắn.

Theo như khái niệm từ xa xưa để lại, "thuần chủng" là tình trạng thuần khiết của bộ gen cũng như kiểu hình của một người thú được sinh ra bởi cặp bố mẹ cùng loài, bao gồm không mang gen và không biểu hiện kiểu hình nào khác ngoài kiểu hình nhận được từ bố mẹ và không truyền cho đời sau bộ gen cũng như kiểu hình của loài người thú nào khác.

Như vậy, một dòng họ chỉ toàn người dơi sẽ được gọi là dòng người dơi thuần chủng, tương tự như vậy với các loài khác.

Nhưng đồng thời với định nghĩa đó, người ta cũng xác định được hai vấn đề nữa:Một là khi bố mẹ mang gen khác loài, đời con sẽ có được cụm gen chứa hai loại gen của cả bố và mẹ.Hai là khi mang trong người cụm gen chứa cả bộ gen của con người và người thú, thì bộ gen của người luôn là gen "lặn" và không biểu hiện kiểu hình.

Như vậy, con lai thuần chủng - người sẽ biểu hiện kiểu hình giống như một người thú thuần chủng.

Đối tượng này cũng sẽ chỉ sinh ra đời sau mang duy nhất kiểu hình của mình (nếu kết hợp với con người hoặc thuần chủng cùng loài khác).Đó chính là kết quả anh đang muốn hướng đến.Anh thực hiện đề tài này với sự hỗ trợ của tiến sĩ - thầy anh - cũng là một người dơi thuần chủng, được sự ủng hộ và tài trợ của phần lớn các hội đồng người thú tại chi nhánh 4B.

Mục đích của anh chẳng phải điều gì lớn lao, chỉ là muốn thế giới người thú dần thay đổi tư tưởng và chấp nhận "định nghĩa mới về thuần chủng", chấp nhận rằng những con lai người - thuần chủng cũng là thuần chủng.Tuy biết rằng rất khó để thay đổi ý niệm của họ ngay lập tức, nhưng ít ra đề tài của anh cũng sẽ thuyết phục được phần nào trong số họ.Mà quan trọng nhất là người dơi.- Nhóm của mày chắc cũng đủ người rồi, nhưng càng nhiều sự hỗ trợ thì càng tốt chứ, phải không?

- Bảo vẫn tiếp tục thuyết phục.

- Có khi thằng Huy cũng giúp được đấy.- Thôi.

- Khang khẽ thở dài khi nghe nhắc đến thằng bạn thân của mình.

- Dạo này nó yếu lắm.

Hôm trước vừa lăn quay ra kia kìa.Bạn thân của anh - Quốc Huy - cũng là em họ bên ngoại của Bảo, là một trong bốn người thuộc nhóm "bộ tứ" ngày xưa của các anh.

Huy hiện đang kẹt trong một thứ rắc rối mang tên "giao ước cổ xưa", thứ mà những người mẹ đã vô tình lập nên từ ngày họ còn chưa biết đến người thú.

Phải, Huy cũng là người thú, giống như Bảo, là một người mèo.

Bởi vậy nên giao ước đó đã định sẵn "bạn đời" cho Huy và khiến cho sức khỏe anh ta suy yếu.

Huy phải chuyển đến Thái Hòa, tìm gặp đối tượng trong giao ước và vật vờ qua ngày trong lốt mèo để duy trì sức mạnh cho cơ thể.

Huy tất nhiên cũng ủng hộ đề tài này của anh, nhưng với tình hình hiện tại thì chắc chắn là chẳng giúp được gì rồi.- Lúc nãy mày vừa bảo thỏ từ chối rồi hả?

- Bảo quay về với chủ đề chính, mặc dù Khang còn chưa nói là có đồng ý để anh ta giúp hay không.

- Vậy mày định làm gì?

Nghiên cứu mà không có thỏ à?- Không có người thỏ thì hụt số lượng lắm.

- Anh tặc lưỡi, khẽ cau mày.

- Nếu không được thì đành phải bỏ.

Nhưng tao sẽ cố gắng thuyết phục.

Dù sao cũng còn thời gian chuẩn bị trước khi bắt đầu.- Bằng cách nào?

Họ từ chối rồi còn gì.- Có một người có sức ảnh hưởng khá lớn với hội đồng người thỏ.

Chắc mày cũng từng nghe rồi.

Hà Thị Thái Hiền, cháu gái của đầu đàn thỏ.Bảo khẽ "à" lên một tiếng.

Cái tên Hà Hiền thì hầu như ai làm trong tổ chức cũng đã từng nghe qua.

Trong hội đồng quản trị người thỏ, lá phiếu của chị ta luôn có sức nặng vô cùng lớn.

Mặc dù chỉ mới hơn ba mươi tuổi nhưng Hà Hiền đã có ảnh hưởng bằng một nửa hội đồng người thỏ, là một ứng cử viên vô cùng sáng giá của nhóm thừa kế đầu đàn thế hệ hai.

- Tao cũng có nghe rồi.

Đồng nghiệp mà.

Làm cùng trường với tao.

Bà chị này mà lên tiếng thì trên năm mươi phần trăm hội đồng sẽ nghe theo.Phải rồi, Hà Hiền cũng là giáo viên Hóa trường cấp ba Tân Thái, đồng nghiệp của Bảo.- Đúng thế.

- Khang gật gật đầu, đầy hi vọng.

- Nếu thuyết phục được Hà Hiền thì sẽ ổn thôi.

- Mày định gặp thế nào?

Tao chỉ biết mặt thôi chứ chưa nói chuyện bao giờ.

Nhưng tao có số điện thoại của tổ Hóa.

Mày có muốn gọi điện mời đi uống nước thử không?- Tất nhiên là không rồi.

- Anh cười khùng khục, vô cùng tự tin vào kế hoạch sắp tới của mình.

- Tao mới biết được Hà Hiền có tham gia một lớp võ và là thành viên tích cực ở đó.Đúng, một lớp võ Taekwondo ở Trung Thành, sẽ là điểm đến kế tiếp của anh.

Võ đường Trung Thành.***- Anh theo dõi em phải không?Khang sững sờ nhìn cô gái nhỏ trong bộ võ phục đứng trước mặt, sốc đến đứng hình.

Dáng vẻ năng động này chẳng hề giống tưởng tượng của anh về một cô gái nhỏ nhắn và yếu đuối chút nào.

Cô ấy chỉ tay về phía anh, nói một lời đùa cợt rồi phì cười:- Em đùa đó.

Anh tìm đến đây để kể chuyện về đàn dơi phải không?- Sao lại là em nữa hả An?

- Anh thở dài, không hiểu nổi tại sao câu chuyện về "đàn dơi" vẫn đeo bám mình đến tận lúc này.

- Mà sao trông em...Anh giơ bàn tay đo chiều cao từ đỉnh đầu An đến vai mình.

Hình như có gì đó sai sai so với những lần gặp trước đây thì phải.- Em làm sao?- Còn có một mẩu.Anh nói rồi phì cười.

Cô gạt tay anh xuống, ngước mặt lên:- Vì bây giờ em đang đi chân đất thôi chứ sao.

Nhưng sao anh lại ở đây?- Thế tại sao em lại ở đây?Cả hai đồng thời im lặng trước hai câu hỏi hơi thừa thãi.

Khang chạy đến võ đường này ngoài mục đích tập võ ra thì còn muốn tiếp cận một đối tượng quan trọng của người thỏ.

Còn An thì chẳng có mục đích nào khác ngoài tập võ cả.Cô giơ một đầu chiếc đai đen thắt quanh eo, vẫy vẫy trước mặt anh:- Thấy gì chưa?

Đây là ngôi nhà thứ hai của em đó.

- À.

- Anh bật cười, nhởn nhơ đáp.

- Bảo sao dám đi một mình trong đoạn đường tối tăm giữa đêm.- Còn anh thì đột ngột xuất hiện sau khi một con dơi tấn công em và nói là không thấy đàn dơi nào cả.Lời khẳng định chắc nịch này khiến cho sự kiên định của anh lung lay dữ dội.

Anh biết thừa cô ấy đang rất nghi ngờ về chuyện đó, nhưng chẳng tìm ra cách nào để giải thích cả.

Cứ tưởng sau khi mẹ cô ra viện thì anh sẽ không còn phải gặp lại lời chất vấn này nữa.

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính mà.- Em có ý gì?

Nói hết ra xem nào?Anh đứng khoanh tay trước ngực, bởi vì cảm thấy làm vậy sẽ khiến mình tự tin hơn và áp đảo được cô.

Nhưng Ngọc An chỉ cười khúc khích, vỗ vỗ cánh tay anh rồi đáp:- Ý gì đâu.

Em chỉ tò mò không biết có phải anh nuôi đàn dơi đó không thôi.

Hoặc là...- Hoặc gì?

- Anh hỏi lại, chợt thấy căng thẳng.

- Hoặc anh chính là con dơi đó.Anh như chết đứng tại chỗ.Không, anh biết lúc này mình phải tỉnh táo và trả lời thật bình tĩnh.

Chỉ có như vậy thì mới phủ nhận được kết luận kia của cô.

Nhưng anh không kịp lấy lại tinh thần.- Ủa?

Em đùa thôi mà.

- Cô bật cười ngặt nghẽo, thích thú nhìn vẻ mặt cứng đơ của anh.

- Ai bảo anh cứ né tránh trả lời, nên em chọc thế thôi.Khang cau mày nhìn cô gái đang cợt nhả trước mặt mình, vừa nhẹ nhõm lại vừa cáu.

Chẳng thể hiểu nổi đâu là thật đâu là đùa nữa.- An ơi!

Vào tập!Một giọng nói lớn đầy uy lực vang lên từ đầu kia của căn phòng.

Ngọc An quay đầu đáp lại một chữ "vâng" rất to rồi chạy về phía đó.

Khang nheo mắt nhìn nhóm người đeo đai đen đang xếp hàng ngay ngắn.

Chắc chắn Hà Hiền thuộc nhóm này.

Tuy rằng khu vực tập luyện của các cấp bậc được chia riêng, nhưng tất cả đều dùng chung một căn phòng.

Anh phải tìm cách tiếp cận chị ta.Càng sớm càng tốt....Buổi tập đầu tiên trôi qua nhanh chóng.

Khang vừa tập theo hướng dẫn, vừa liếc mắt về phía nhóm đai đen mỗi khi có cơ hội.

Hai vị trí của hai nhóm khá gần nhau nên anh có thể dễ dàng nhận ra đối tượng đang cần tìm là ai.

Đó là một cô gái có mái tóc cắt tém màu đen, mang dáng vẻ hiên ngang và giọng nói đầy uy lực.

Hà Hiền là người dẫn dắt nhóm đai đen.

Họ tự tập luyện mà không cần thầy chỉ dẫn, có khi còn là người hướng dẫn cho nhóm mới của anh ấy chứ.Khang kiên nhẫn chờ đến thời gian nghỉ, mắt vẫn luôn dõi theo đối tượng.

Ngay khi nhận thấy Hiền vừa bước ra bàn nước, anh đã lập tức chạy đến, giả bộ như mình chỉ đang vô tình đi uống nước.- Chị là Hà Hiền phải không nhỉ?

- Khang cầm cốc nước trên tay, nhấp một ngụm rồi hỏi như bâng quơ.

Khi thành công nhận được sự chú ý và ánh mắt ngạc nhiên của Hiền, anh liền nhỏ giọng, nói thẳng.

- Hà Hiền của hội đồng thỏ.

Chị ta có vẻ hơi ngạc nhiên, khẽ "ồ" lên một tiếng:- Đồng loại?- Vâng.

Dơi.Cả hai đối đáp ngắn gọn câu hỏi nhận loài với âm lượng nhỏ nhất có thể.

Ngay sau khi nghe được câu trả lời từ anh, Hiền bỗng bật tay tanh tách:- À.

Tôi có biết cậu.

Tôi từng nghe về cậu rồi, cả bố cậu nữa.Khang gật gật đầu, mỉm cười thân thiện hết mức có thể:- Vâng.

Nhưng cũng lâu rồi nhỉ?

Em nghỉ làm ở tổ chức hơn một năm nay rồi.- Ừ.

Hơn một năm rồi.

Hiền lặp lại, rồi quay người dợm bước đi.

Khang thầy vậy liền vội vã giữ chị ta lại bằng lời nói thành thật:- À, chắc chị cũng nghe về việc em đang chuẩn bị cho một đề tài nghiên cứu về thuần chủng nhỉ?Chị ta quay ngoắt lại ngay khi nghe đến điều này.

Giọng nói cứng rắn hiện lên chẳng hợp với khuôn mặt đang mỉm cười kia một chút nào:- Tôi nghe rồi.

Và chúng tôi không định đồng ý.

Chắc cậu cũng phải biết rồi chứ?Phải, chắc chắn rồi.

Người thỏ cũng giống như người sói, số lượng vô cùng nhiều, và thuần chủng cũng còn rất nhiều.

Họ chẳng việc gì phải quan tâm đến một dự án lấy việc mở rộng loài tới phía con người làm trung tâm.

Khang đã có được sự đồng thuận của người sói nhờ sự giúp đỡ của thằng bạn thân Hải Lâm - con trai của chủ tịch hội đồng người sói - cũng là một người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn với hội đồng sói.

Nhưng phía người thỏ, cho đến bây giờ quả thực vẫn là một hành trình vô cùng gian nan.- Vâng, nhưng...Khang tiếp tục nói, cố tìm ra cách thuyết phục.

Nhưng Hiền đã cắt đứt ý định đó khi anh chưa nói được nửa câu.- Thôi.

Tập tiếp đi!

- Chị ta vươn vai một cái dài, sau đó đột ngột lùi lại nói nhỏ với anh.

- Tôi hiểu dự án đó quan trọng thế nào với người dơi các cậu.

Nhưng chắc cậu phải tiến hành nó mà không có chúng tôi rồi.Hiền rời đi.

Và Khang bất chợt cảm thấy tức cười.Chị ta tưởng rằng anh làm đề tài đó là bởi vì người dơi còn lại quá ít ư?Không.

Mục tiêu của anh nhỏ thôi.

Rất nhỏ.Anh chỉ muốn cuộc sống của mình có thêm một chút tự do mà thôi. ...Buổi tập kết thúc vào lúc bảy giờ tối.

Suốt cả buổi, Khang vừa tập vừa mải mê suy nghĩ về độ khó nhằn của kế hoạch lần này, tâm trí bay bổng tận đâu mà chẳng thể để tâm vào bài tập.Anh nghĩ ra đủ cách để thuyết phục Hiền, mỗi lần tạm nghỉ chân tay là lại liếc mắt về phía đó trong vô thức.

Suốt một thời gian dài như thế, đến cuối buổi, anh chợt nhận ra trong mắt mình còn xuất hiện một hình ảnh khác.

Tại sao Ngọc An cứ liên tục hiện lên trong tầm nhìn của anh vậy nhỉ?Có phải giống như anh đang nghĩ không?Có phải... người thân thiết nhất với Hiền ở đây, lại chính là Ngọc An không?Trong đầu anh thoáng hiện một phương án không mấy trong sáng.

Chỉ thoáng qua thôi, rồi bị anh gạt đi ngay lập tức.

Anh biết phương án đó nghiệp vô cùng, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân mình nghĩ đến nó.Khang thở dài thườn thượt, mang theo mọi phiền não vào phòng thay đồ.Lúc này anh mới cầm được đến điện thoại.

Ngay khi vừa bật máy, đập vào mắt anh là tin nhắn của thằng bạn thân.Quốc Huy: "Tao sắp lập một giao ước thứ hai.

Một hợp đồng."
 
[Gudm 2] Vòng Lặp Ký Ức
Chương 3: Một sinh mệnh


Thì ra thằng bạn thân Huy của anh đã nhận được sự đồng ý giúp đỡ từ đối tượng của mình.

Hai người đó đã thương lượng để lập nên một giao ước thứ hai: dùng sự tiếp xúc đôi bên để tăng cường sức mạnh.

Và giao ước này được Huy gọi là: hợp đồng bạn đời.

Đúng là một phương án tạm thời và kém bền vững hết sức.- Còn phía mày thì sao?

Các hội đồng chấp thuận hết chưa?Huy lên tiếng hỏi sau khi đã tường thuật lại chi tiết câu chuyện của mình.

Khang khẽ nhún vai, thành thật đáp:- Tất nhiên là chưa rồi.

Vẫn còn thỏ.- Trước mày nói cần gặp ai cơ mà?

Gặp được chưa?- Gặp được rồi.

Ở võ đường Trung Thành đấy.

Nhưng không ích gì cả.Khang thở dài đáp lời.

Nhắc đến chuyện của thỏ anh lại thấy phiền não vô cùng.

Đã tìm đến tận võ đường để tiếp cận người quan trọng rồi nhưng lại không biết làm sao để thuyết phục được người ta.

Giờ anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục mặt dày gợi chuyện cả.- Thì ra vì thế nên mày đi tập võ à?

- Huy chợt bật cười.

- Thế mà bảo là muốn vận động?- Chém gió mà cũng tin.

Khang cười hề hề, cảm thấy thằng bạn này của mình dễ tin người hết sức.

Quả thực là ban đầu anh cũng không định nói gì nhiều với Huy, vì anh biết Huy đợt này chẳng có nhiều thời gian để giúp gì cho anh, sức khỏe lại dặt dẹo.

Chuyện của anh, anh tự lo thì tốt hơn.- Thôi được rồi.

- Huy đứng dậy, gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

- Có gì cần giúp thì cứ nói với tao.

- Ừ.

- Khang cũng đứng dậy, bước theo ra cửa.

- Không có gì nhiều đâu.

Bảo cũng nói là sẽ giúp tao rồi.Huy khựng lại tại chỗ:- Ai cơ?- Bảo.

- Anh lặp lại.

- Bảo Lý chứ còn ai vào đây nữa.Huy khẽ nhíu mày, mang vẻ mặt không tin nổi nhìn anh.

Từ hơn một năm trước, bởi vì vướng phải cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa hai nhà nội ngoại mà Bảo đã chủ động giảm liên lạc với những người bạn của mình.

Có lẽ anh ta không biết đối xử thế nào với cả hai phía nên thà im lặng còn hơn.

Giờ bỗng dưng xuất hiện đột ngột, đúng là chuyện lạ có thật.Huy thở hắt ra:- Cả năm nay rồi tao không nói chuyện với ông ấy.- Tao cũng thế.

Tự dưng nó xuất hiện bảo muốn giúp.Khang khẽ nhún vai, đáp lời trong hoang mang chẳng kém.

Một người chẳng mấy khi nói lời thật lòng như Bảo luôn có những suy nghĩ bí ẩn chẳng ai hiểu nổi.

Dù là bạn thân bao nhiêu năm, anh cũng chẳng dám đoán ý định thật sự của anh ta là gì.

Có thể chỉ là muốn dự án này được hoàn thành nhanh hơn, bởi vì anh ta cũng đang mắc kẹt trong "tư tưởng thuần chủng".

Hoặc, chỉ là muốn nối lại tình bạn đã lỡ cắt đứt. ***Sáng thứ bảy, Khang về nhà theo lời gọi của bố, với một linh cảm chẳng tốt đẹp gì.Y hệt như linh cảm với lời tuyên bố của Chi ngày trước.

- Đi gặp mặt đi.Ông Minh không rời mắt khỏi màn hình máy tính, chỉ buông ra một câu cụt lủn.

Người ông đang nhắc đến, người anh cần phải "gặp mặt" lúc này chẳng ai khác ngoài Diệp Chi - con gái của giám đốc bệnh viện đa khoa Thái Hòa Vũ Văn Thành.

Bố anh và ông Thành đã từng là bạn bè thân thiết nhiều năm trước, mặc dù khác loài và khác tư tưởng.

Bố anh luôn muốn con dâu mình phải là người dơi thuần chủng, còn người kia thì lại muốn làm thông gia với bố anh.

- Gặp gì nữa ạ?

- Anh cãi lại ngay tức khắc.

- Gặp ở bệnh viện còn chưa đủ sao ạ?Ông Minh ngẩng đầu lên trong chốc lát, trán khẽ nhăn lại và ánh mắt lạnh lùng quét qua người anh:- Gặp mặt chính thức, rồi từ chối đi.

- Ông lại cúi xuống.

- Dù sao cũng không phải người dơi, không phải thuần chủng.

Đừng kéo dài làm gì.À, thì ra đây là "không từ chối" mà Chi nói đây sao?

Ông chỉ không từ chối bố Chi thôi, bởi vì còn nể nang quan hệ bao nhiêu năm với nhà bên đó.

Còn lại là đẩy trách nhiệm từ chối cho anh.

Thì ra không phải bố anh đã nghĩ lại về tiêu chuẩn "chọn con dâu".

Ông ấy vẫn không hề muốn kết thông gia với nhà kia, chỉ là chuyển giao phần khó nhằn nhất cho anh thôi.- Con là quân cờ trong tay bố à?Lời nói từ phía anh phát ra nhẹ bẫng.

Như thể anh đã quá quen với sự thật này.

Bởi vì đây vốn là điều không thể chối cãi.Anh chỉ là một quân cờ thuần chủng như bao người dơi thuần chủng khác trong tay ông.

Giống như mẹ anh vậy.

Giống như cái cách anh vẫn bị điều khiển từ trước đến giờ.

Giống như ngày anh bị cưỡng ép lấy mất kí ức quý giá nhất.Những cố gắng này của anh, liệu có thay đổi được gì hay không?

"Thôi được."

Anh thầm nghĩ trong đau xót.

"Gặp thì gặp."***Giống như những gì bố muốn, Khang đã liên lạc với Chi để sắp xếp một cuộc gặp.

Gặp để từ chối, theo như lời bố anh nói.

Anh cũng chưa biết phải từ chối thế nào để vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp cho bố anh và giám đốc.

Anh và Chi chỉ là quen biết sơ sơ sau vài lần gặp, không đủ thân thiết để nói thẳng.

Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh biết mặt cô con gái cả của giám đốc bệnh viện là trong buổi liên hoan của khoa.

Ông Thành đã dẫn con gái theo cùng và trực tiếp giới thiệu với mọi người.

Trong số đó, Khang là người được ông ta để mắt nhiều nhất.Thậm chí còn thể hiện rõ ý định với anh nữa kia."

Bố cháu với bác thân thiết từ ngày xưa rồi.

Bác cũng biết ông ấy bị ám ảnh bởi tư tưởng thuần chủng, nhưng không sao.

Ai rồi cũng sẽ thay đổi ấy mà."

Ông ta đã nói vậy đấy.

Tuy đúng là hai phía thân thiết thật, tuy ông ta có biết nhiều về bố anh thật, nhưng chắc chẳng bao giờ ngờ được bố anh cố chấp đến thế nào.

Thay đổi ư?

Loại bỏ tư tưởng thuần chủng ư?

Phải chờ thêm mấy đời nữa thì may ra bố anh đổi ý."

Bác biết cháu từ hồi cháu còn bé tí.

Trước giờ vẫn ước có được thằng con rể thế này đấy."

Khi nghe một lời thế này, anh chỉ biết cười trừ.

Cô con gái mà ông ta dẫn theo lúc đó mang dáng vẻ của một tiểu thư chính hiệu không lệch đi đâu được.

Anh vừa nhìn đã biết là chẳng thể nào bắt được tần số của cô gái này rồi.

Nghe nói giám đốc còn có một cô con gái nữa, nhưng trái với người chị luôn nghe lời bố mẹ, cô em lúc nào cũng ngang bướng làm trái nên chẳng được quan tâm mấy.Khang vừa nghĩ lại chuyện cũ, vừa rà soát vài bệnh án của bệnh nhân mới vào.

Thời gian hẹn là sáu giờ ba mươi tối hôm nay.

Chắc anh sẽ đi thẳng đến chỗ hẹn sau khi tan làm vậy.- Bác sĩ ơi!

Tiếng gọi gấp gáp và run rẩy đột ngột hiện lên giữa yên tĩnh khiến Khang và những người khác trong phòng đồng loạt giật mình.

Anh ngẩng đầu lên thì bắt gặp một thai phụ mang bụng bầu khoảng sáu tháng, khập khiễng bước vào với những vết xước khắp chân tay.

Người đi bên cạnh có vẻ là chồng cô ấy, vội vã dìu vợ bước vào và liên tục lên tiếng gọi:- Bác sĩ ơi!

Giúp vợ em với.

Vợ em vừa bị tai nạn!Tất cả những người có mặt trong phòng lúc này, bao gồm Khang và hai điều dưỡng khác, một học viên bác sĩ nội trú và ba sinh viên đồng loạt đứng bật dậy.

Với kinh nghiệm của những nhân viên y tế, họ đều hiểu đây là một trường hợp khẩn cấp, có thể dẫn đến tình huống nguy hiểm cho cả mẹ bầu và thai nhi.Một thai phụ bị tai nạn cần được kiểm tra ngay và theo dõi chặt chẽ trong vòng 48 giờ kế tiếp.Khi dẫn bệnh nhân vào phòng siêu âm, Khang thoáng nghe thấy tiếng nói phát ra trong hốt hoảng của một cô bé sinh viên sau lưng mình:- Chị...Chị ư?

Người nhà của sinh viên?Nhưng lúc này thì anh chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện đó.

Anh chỉ liếc nhìn cô bé vừa lên tiếng một cái rồi quay lại với công việc.

Ba sinh viên đều đi theo anh vào phòng siêu âm, còn những người ở ngoài thì hỏi chồng bệnh nhân vài thông tin cơ bản trong lúc Khang bật máy và chuẩn bị dụng cụ.

Rồi anh lướt đầu dò siêu âm, vừa nhìn màn hình vừa hỏi:- Chị có nhớ ngày dự kiến sinh không?Thai phụ đáp lời trong đau đớn:- Ngày 14...

14 tháng 2 ạ...

Lời nói ngắt quãng của thai phụ phát ra trong run rẩy.

Khang mở lịch trên điện thoại, nhẩm tính nhanh.

Dự kiến sinh ngày 14 tháng 2 năm sau, tức là bây giờ mới được 28 tuần.

Hình ảnh trên siêu âm khiến anh hơi hoảng.

Cộng thêm triệu chứng hiện tại của thai phụ, khiến cho anh nghĩ đến một khả năng.Rau bong non [1]?

Một tình trạng vô cùng nguy hiểm cho cả mẹ và con, xuất hiện sau sang chấn.

Biện pháp tốt nhất lúc này là mổ lấy thai.

Nhưng đứa bé còn quá nhỏ, và cũng chẳng kịp tiêm thuốc trưởng thành phổi [2].Anh liền mở điện thoại, gọi cho thầy của mình ngay khi vừa nghĩ đến khả năng đó.- Dạ thầy.

Có một bệnh nhân rau bong non sau sang chấn.

28 tuần, chưa tiêm trưởng thành phổi.

Tim thai 170 ạ.

Bệnh nhân đau bụng và ra máu nhiều.

Tình trạng mẹ vẫn ổn.

Vâng.Anh trao đổi ngắn gọn với thầy qua điện thoại, di chuyển đầu dò kiểm tra kĩ càng một lần nữa.

Rồi anh tắt điện thoại, nhờ sinh viên gọi chồng bệnh nhân vào để cùng nghe giải thích.- Bác sĩ ơi, vợ con tôi thế nào ạ...Khang nhẹ mím môi, ngừng lại một lát để sắp xếp từ ngữ cẩn thận, rồi giải thích một cách nhẹ nhàng nhất cho họ.Phải mổ lấy thai ngay lập tức.

Và đứa bé này chắc chắn phải nuôi trong lồng kính.

Kết quả tiếp theo của đứa bé sẽ do phía nhi khoa tiên lượng.Anh dặn học viên nội trú cho người nhà viết cam kết và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để phẫu thuật ngay, đồng thời hội chẩn với khoa nhi để họ cùng lên phòng mổ đón bé.

Theo như phân công của thầy thì Khang sẽ là người mổ chính và được thầy hỗ trợ.

Cô bé sinh viên là người nhà của thai phụ cũng chạy theo xem mổ.

Vậy là sự yên bình của buổi trưa đã nhanh chóng chấm dứt bằng một ca cấp cứu....Ca phẫu thuật kết thúc vào lúc ba giờ chiều, với kết quả hiện tại là sản phụ đã khá ổn định.

Bé trai được khoa nhi đón và đưa vào phòng hồi sức tích cực sơ sinh ngay sau mổ.

Những người nhà khác của bệnh nhân cũng đã đến, bao gồm bố mẹ của sản phụ chờ trên khoa gây mê để đón con gái về phòng bệnh, còn người chồng thì sang khoa nhi chuẩn bị đồ dùng cho đứa bé.Vậy là Khang cuối cùng cũng được ăn trưa vào lúc ba rưỡi chiều.

Vì giờ này chẳng còn cơm nữa rồi nên anh chỉ mua tạm cái bánh mì rồi ăn nhanh cho xong.

Ngay khi vừa trở về khoa, anh liền nhận được cuộc gọi của nhóm trưởng nhóm sinh viên học lâm sàng buổi chiều.- Dạ thưa thầy, chiều nay bọn em có một buổi đi buồng với thầy ạ.

Phải rồi, suýt nữa thì anh quên mất đám sinh viên này.

Ngoài việc làm bác sĩ sản thì Khang còn là giảng viên của bộ môn sản phụ khoa nữa.

Vậy nên thỉnh thoảng anh được xếp vài buổi giảng lâm sàng cho nhóm sinh viên y khoa năm thứ tư.

Tranh thủ khi chưa có bệnh nhân nào vào cấp cứu, anh gọi cả nhóm đến và chọn một bệnh nhân sau đẻ để giảng bài.Nội dung bài giảng hôm nay của anh là về theo dõi sản phụ sau sinh, không dài, nhưng cũng mất gần một tiếng để giảng kĩ càng cho chúng nó.

Anh có hơi lố giờ một chút, đến năm rưỡi chiều mới kết thúc bài giảng và thả tự do cho sinh viên.

Sau một ngày vất vả chạy đi chạy lại với đủ thứ việc, anh cảm thấy đầu mình lúc này trống rỗng khó tả.Anh cố gắng lấy lại tinh thần, bởi vì trước khi về còn muốn làm nốt một việc nữa.

Bệnh nhân rau bong non vừa phẫu thuật đã được đưa về phòng.

Anh muốn kiểm tra lại tình trạng sau mổ một chút.Khang bước vào phòng bệnh, nơi sản phụ vừa được chuyển về từ khoa gây mê hồi sức.

Anh chỉ tập trung vào bệnh nhân, đến nỗi không cả để ý đến khuôn mặt quen thuộc của hai người nhà đang đứng cạnh giường.

Kiểm tra cẩn thận tình trạng sản phụ một lượt, khi chắc chắn không có vấn đề gì nguy hiểm, anh mới ngẩng lên giải thích cho người nhà:- Tình trạng hiện tại thì không có gì đáng lo ngại.

Người nhà cứ tiếp tục theo dõi tình trạng bệnh nhân nhé, có vấn đề gì thì báo lại cho bác sĩ ở phòng trực.Mẹ của sản phụ thở hắt ra một tiếng, rồi mỉm cười nhẹ nhõm, đáp lời anh:- Cảm ơn bác sĩ.

Con gái cô nó có định đẻ ở đây đâu.

Thế mà lại gặp lại bác sĩ ở đây nhỉ?Khang bật ra một chữ "Dạ?" trong vô thức, hơi giật mình trước lời nói bất ngờ của người nhà.

"Gặp lại" là sao?

Bệnh nhân này từng nằm viện rồi ư?

Sao anh không có ấn tượng gì nhỉ?

Nếu anh nhớ không nhầm thì tên sản phụ ghi trên bệnh án là...

Phạm Ngọc Châm?Có gì đó quen thuộc... mà cũng xa lạ...- Chắc không nhớ rồi hả?

- Mẹ bệnh nhân cười, tiếp tục nói.

- Cô mới nhập viện hơn một tháng trước mà.

Khoan đã, hình như có gì đó sai sai ở đây.Không phải bệnh nhân này, mà là mẹ của bệnh nhân ư?

Một bệnh nhân lớn tuổi, do anh tiếp nhận, và...Đột ngột, khuôn mặt quen thuộc của Ngọc An xuất hiện ngay bên cạnh và nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.Khang giật bắn mình.- Hôm nay anh trực ở đây hả?Tim anh đập thình thịch trước sự xuất hiện không báo trước.

Anh ôm ngực, câm nín trước sự trùng hợp khó tin.

Ngọc An quay đầu nhìn một lượt những người đang đứng cạnh giường bệnh, rồi quay lại phía anh, ánh mắt chợt rạng rỡ lên hẳn:- Anh mổ cho chị em hả?Chị?

Anh lặp lại trong đầu.

Chị gái của An?

Bởi vậy nên sản phụ này mới có họ tên đệm giống tên cô khiến anh thấy quen thuộc?

Bởi vậy nên mẹ của sản phụ chính là bệnh nhân được anh tiếp nhận hơn một tháng trước?Sự bất ngờ khiến cho anh chẳng nói được thêm lời nào hẳn hoi nữa.

Sau đó, anh chỉ còn nhớ người nhà bệnh nhân đã nói vài lời với anh, bao gồm cảm ơn và những thứ linh tinh khác nữa.

Anh chẳng nhớ mình đã đáp lại thế nào, cứ đứng đó thêm một lát rồi mới nói lời chào và rời đi.Bước ra hành lang, anh nhìn đồng hồ trong vô tri.Sáu giờ tối rồi.

Anh khẽ thở dài.

Hôm nay anh không trực, nhưng cuối cùng vẫn ở lại viện đến giờ này.

Khang đứng trên ban công, lặng lẽ tận hưởng không gian yên tĩnh sau cả ngày kẹt trong ồn ào.

Anh hướng mắt đến những tia sáng còn sót lại trên bầu trời đầu đông, bất chợt cảm thấy mệt mỏi.- Ê!

Bắt nè!Tiếng gọi đột ngột phía sau kéo anh quay đầu lại.

Ngọc An giơ một chai nước lên và ném nó về phía anh.

Anh ngạc nhiên nhìn chai nước trong tay mình.

Là latte dâu.Cô ấy lăng xăng chạy đến, ánh mắt rạng rỡ ngước lên nhìn anh và nụ cười sáng rực giữa khung cảnh mờ tối.- Phần thưởng cho sự vất vả của bác sĩ Khang.

Mời uống!***Chú thích:[1] Rau bong non: Là tình trạng tách rau thai non khỏi thành tử cung trước khi thai nhi được sinh ra, là một biến chứng thai kỳ nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng của cả mẹ và bé.[2] Thuốc trưởng thành phổi: Thuốc giúp thúc đẩy sự phát triển của phổi ở thai nhi, được dùng cho phụ nữ có nguy cơ sinh non để giúp giảm nguy cơ suy hô hấp ở trẻ sơ sinh.
 
Back
Top Bottom