Siêu Nhiên [Gongfourz] "Rơi"

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399371731-256-k293038.jpg

[Gongfourz] "Rơi"
Tác giả: babynguytt
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-Truyện liên quan đến nhiều yếu tố ma quỷ, joke, cân nhắc trc khi đọc-
-100% không có thật chỉ đơn giản là vã-
-'cậu không sợ tớ hả?'
-'không?' Tags: bndboynextdoordonghyundongminenhypengongfourheesuengjakejayjungwonleehanmyungjaehyunrikiriwoosunghosunghoonsunootaesanwonnak​
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Mạch"🩸


-Liệu tôi có thật sự gặp ma không nhỉ?-Han Dongmin năm nay là sinh viên năm nhất đại học ngành y hiện tại đang thuê 1 căn hộ tại Nhật Bản.

Giống như các sinh viên đi học ngoài đất nước cậu cũng chọn một công việc không khó khăn cho lắm,một công việc đêm tại của hàng tiện lợi mặc dù nghe đến Nhật Bản thì đi đêm thường khá sợ nhưng may mắn Dongmin nhà ta không phải là 1 ng yếu bóng vía ngược lại anh lại thấy khá bình thường khi đi đêm tại Nhật.

Tính chất công việc là sinh viên ngành y tiếp xúc với mùi thuốc,những bài giảng liên quan tới sinh học hoặc những bài thực hành môn giải phẫu học.Chương trình của học của sinh viên năm nhất đại học cũng được cho là khá nặng do khối lượng kiến thức lý thuyết các sinh viên cần ghi nhớ.Cái ngày mà Han Dongmin ghi nguyện vọng vào tờ giấy khi nói chuyện với thầy chủ nhiệm năm cấp 3.

Thầy chủ nhiệm đã thật sự phải thuyết phục anh gần 20p đồng hồ với tình hình học tập của anh thì có thể vào rất nhiều trường có nguyện vọng ko nhất gì phải vào quả trường mà ai cũng né ,bởi vì nhiều lời đồn mê tín tới ma quỷ hay những vong linh chưa siêu thoát ,các câu chuyện dần dần trở nên dị thường khi nhiều sinh viên nghe từ các tiền bối và từ người dân bản địa xung quanh.

Cậu bỏ những lời đó ngoài tai vì đơn giản cậu không quan tâm, cậu cũng chả sợ nhưng lời ma quỷ."

Ma quỷ không đáng sợ thứ đang sợ là lòng người."

Dongmin đã khắc sâu vào bản thân câu nói đấy bởi vì chính gia đình cậu.Cuối cùng cậu chọn một trường Đại Học Y Tokyo lâu đời tại Nhật Bản cũng là trường có nhiều tiền bối đã từng học và rất giỏi trong ngành pháp y sau khi ra trường.Cũng là trường duy nhất có vài tiền bối cậu quen,khi bay sang Nhật cũng chính họ là người đón cậu và đi tìm hiểu nhà giúp cậu khi đến một nơi xa quê nhà.

Dongmin khi sang Nhật cũng khá giả nên không cần phải tiết kiệm cũng gọi là đủ dùng.Buổi sáng tại căn hộ của Han Dongmin vì ở một mình nên căn nhà cũng y như tính cách của cậu đơn giản và nghệ thuật .Dongmin thích vẽ lắm, cậu thích vẽ từ nhỏ nên khi lớn lên cũng vậy cậu trung thành với bộ môn vẽ vời này cậu có thể chọn theo ngành thiết kế hay nhiều trường liên quan tới màu sắc.

Nhưng khi cầm thẳng tấm vé thủ khoa vào trường thì cậu đá bộ môn đấy xuống sở thích bản thân khi rảnh.

Nhưng bức tường có những bức tranh cậu vẽ phong cảnh khi mới tới Nhật vào những ngày nghỉ.

Niềm yêu thích với đĩa than khiến cậu có nguyên 1 tủ chỉ để mỗi sáng nên nghĩ mình nên nghe bài gì.

Trên bàn rải rác những tờ giấy chi chít chữ nào là giải phẫu học , sinh học phân tử,.. những tờ mẩu giấy note nổi bật trên trang giấy với những hình ảnh liên quan tới sinh học.

Bút vứt ngổn ngang mà chưa kịp đóng nắp, bút đánh giấu vẫn đang ngạch dở trên bài , kính vẫn đang nằm trên chiếc đồng đồ để bàn chưa tới 7h sáng , laptop để bàn vẫn đang hiện bài giảng.

Hình như đêm hôm qua Dongmin đã bị quấy rối bởi deadline chăng?

Cậu thanh niên hiện tại vẫn đang nằm trên giường say giấc nồng.

Đúng 7h sáng chuông báo thức của cậu reo lên trong căn phòng ngủ mang tone chủ đạo là xám.

Cậu dần mở mắt nhưng vẫn ch muốn ngồi dậy cậu quay sang với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Hiện 7h3p sáng tin nhắn đến từ đàn anh của cậu Park Sungho .

-Đàn anh Park🐱-

:Sáng nay có bài thực hành đấy nhé=)

:Anh báo trước nhé đừng để thầy Jaehyun kêu như lần trước

:Cố lên em nhé😊

"Vãi cả cố lên e nhé?

Thật đấy à?"

Chất giọng khàn khàn vào buổi sáng khi

đọc xong tin nhắn khiến Dongmin thốt ra.

Cái lần mà anh Sungho nói đến là lần cậu đi nhầm dãy lớp học mà cậu không để ý hôm đấy lại có bài ktra bất chợt khiến thầy Myung Jaehyun ghi thẳng tay vào sổ là cậu vắng trong khi hôm đó cậu có đi học.

Thầy Jaehyun là một trong những thầy giáo trẻ nhất trong trường nhưng cũng là thầy giỏi mà cũng math math như mùa thu hà nội đối với sinh viên trong trường đánh giá.

Xui đến là thầy đã có một chút thất vọng nhẹ đối với Dongmin vì là thủ khoa ,kì vọng đc mọi người nhắc tới trong trường rất nhiều.

Lại còn được quả style khiến các bạn nữ sinh viên trong trường mê như điếu đổ nữa chứ?

Người như vậy ai mà không nhắc tới đàn anh hay bạn bè xung quanh cậu lâu lâu lại giảm sức mạnh con tướng này dùm e, khiến Dongmin cũng ngáo ngơ mà không hiểu gì.

Cậu tính nằm lướt điện thoại để tỉnh nhưng chiếc chuông để bàn vẫn reo khiến cậu phải bật dậy để tắt đi.

Bước tới chiếc máy nghe nhạc đĩa than mà cậu ưa thích chọn bừa một chiếc đĩa than có tên 'The Carpenters' rồi bật máy cho đĩa nhạc quay tiếng nhạc du dương phát ra cả ra ngoài phòng.Cậu tắt chiếc chuông từ đồng hồ để bàn rồi bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.

Cậu thay một chiếc áo phông đen quần jean , dọn bãi chiến trường hôm qua trên bàn để nhét vào chiếc cặp đen.

Đi ra phòng bếp nướng cho mình 2 lát bánh mì và 1 quả trứng rán thêm một cốc nước ép là hoàn thành bữa sáng.

Thật ra ngày bình thường cậu vẫn sẽ theo thói quen dậy hâm nóng cơm để ăn nma nay là thứ 7 trường cho tới 8h20p mới bắt đầu vào nên cậu quyết định lười 1 chút dù gì hôm qua cũng đã thức kha khá.

Cậu mở điên thoại lên check một chút thông báo rồi rep đàn anh của mình.

-Đàn anh Park🐱-

Anh nói làm như em xui lắm ý?:

:Anh xin lỗi mà nma hôm đấy hài thật=))

Em cũng đến chịu anh:

Thằng e đi nhầm lớp bị kêu đàn anh thì ngồi cười vào mặt là nnao???:

:Anh cũng có cố ý đâu😭

:Mấy đứa kia cũng cười còn gì mắc gì kêu tại anh

:Ng cười to nhất là anh Heeseung sao kêu a😔

:Anh cũng biết tổn thương mà

Thôi thôi ko ai tổn thương mà như a cả nín đi:

Em đi học đây:

:Đéo hiểu tại sao a lại có đứa e như m😞

:Tổn thương.

-Han Dongmin đã thả emoji 😒-

Cậu để đĩa và cốc vào trong chậu rửa rồi xách cặp ra trước cửa khoác lấy chiếc áo sơ mi kẻ ca rô đen trắng ,đi đôi giày trắng toát lên vẻ đơn giản của một sinh viên.

Cậu khoá cửa và đi ra khỏi nhà nay là cuối tháng 3 ở Nhật mùa hoa anh đào nở rộ không khí giao thoa giữa mùa xuân và mùa hè nên ấm áp dịu dàng biết bao.Nên nay cậu quyết định không đi chiếc xe mô tô màu đen của mình mà chọn đi bộ.

Cậu nhìn đồng hồ mới chỉ 7h38p đi đến trường của cậu chỉ tốn 10p đi bộ , cậu nghĩ tối dù gì cũng làm cửa hàng tiện lợi gần nhà nên quyết định đi bộ là đẹp rồi.

Cũng có thể ngắm hoa anh đào khi đi, cậu đeo chiếc headphone lên rồi bật list nhạc cậu yêu thích 'JVKE' (có thể nghe trong lúc đọc cx dc vì tớ thấy hợp á) Đi dọc trên con đường tới trường những cây hoa anh đào nở rộ rải xuống đường một màu hồng nhẹ, ánh nắng cũng không quá gắt đối với Dongmin ,một người ch tới Nhật quá lâu thì một ngày như này là quá đẹp rồi.

Bước tới trường cậu ngồi gần cuối dãy máy chiếu to dành cho tất cả các sinh viên có thể nhìn thấy bài giảng , giảng viên sẽ đứng trên giảng đường còn sinh viên sẽ ngồi quan sát ở phía dưới.

Dù gì cậu cũng đến sớm hơn 15p đúng là chân dài có khc đi tí là tới trường.

Cậu đặt cặp tại chỗ ngồi rồi cầm chiếc ví DIY của bản thân lm từ cuộc workshop ở Hàn Quốc ,đi xuống căn tin để mua cho mình 1 cốc cafe trc khi nghe giảng gần 50p.Mua xong cậu quay lại giảng đường h đây đã có nhiều sinh viên ngồi hơn cậu về chỗ ngồi của mình bên cạnh đã có ng đàn anh mà sáng nay cậu nhắc tới.

"Taesan đi đâu vậy?"

" Em xuống mua đồ thôi có j hả a?"

"Không"

"Anh tưởng m ch đến"

"Con mèo đen nữa đâu rồi?"

"Không đi cùng anh à?"

"Khôngg anh chả thấy đâu hnhu kêu đi đón em nào ý"

"Anh mày chịu"

"Gì đây?"

"Con mèo yippe bị bỏ rơi à?"

"M câm cmn đi"

"Ch gặp nhau đc 5p nữa ns câu muốn cho ăn đấm"

Dongminie đã cười thẳng mặt Yippe, Taesan là biệt danh của cậu thường thì chỉ có đàn anh cậu biết để gọi thôi , còn những bạn bè khác thì gọi cậu là Dongmin.

Giờ cậu mới ngồi xuống để ý trên bàn có một gói jellyfish, cậu không để ý nhiều vì trong tủ của cậu thường cũng có thư tình từ 1 vài nữ sinh nhưng cậu không trl cũng chỉ đi gặp mặt để ns lời xin lỗi.

Cậu quan tâm tới kiến thức hơn thay vì tình yêu , cậu quay ra hỏi Sungho.

"Anh nay tặng e cơ à?"

"Quý hoá vậy sao"

"Gì vậy con^^"

"T đòi m đồ m còn đ thèm cho"

"Chứ chả nhẽ ma?"

"Ma mê cả nhan sắc này của e à"

"Đỉnh v"

"Tự luyến nó vừa"

"Anh m cx ko bt"

"Chịu"

Chuông reo đã đến giờ vào học, cậu lôi quyển note ra cb bắt đầu tiết.

Tiết học không hẳn là nhàm chán nma lại vào 1 cô giảng viên khác chứ không phải là cô cũ khiến Taesan không quen cho lắm.

Ngay trong h cô đag giảng cậu đeo chiếc kính đang cài trên áo lên, lôi đth ra chụp ảnh up ig.

-@_notdongmjn-

-trong h cx nhàn🫠-

@prk_yippe và 10,473 ng khc đã tim

@prk_yippe: Đúng là thủ khoa có khc chụp vậy chứ vẫn đang ngồi vẽ nốt mạch máu.😞

@_notdongmjn đã trả lời: chứ a muốn sao?

@...:Uii đúng gu e rồi a ơi!!

@_: Ng gì đtrai lại còn học giỏi vậy trr, anh này có thật ạ😭

_________

Kết thúc tiết đến giờ nghỉ xả trưa cậu đi gặp các đàn anh của mình trong căn tin.Bàn khá nhiều chuyện hài trong h như a Heeseung năm cuối tới nơi rồi không phải khoa y nma cái vụ gì bên này ảnh cũng biết.

Hoá ra sáng nay không thấy mặt Jay đâu là ảnh đi đón e Jungwon ng mới vào của khoa a Sunghoon.

Tưởng như nào hoá ra bỏ Sungho đi đón ngoại lệ😞.

Sungho đã buồn nhưng không nói.

Mọi truyện trôi qua bình thường cho đến khi tiết Taesan đi coi giải phẫu cùng mọi ng , trong lúc khoác chiếc áo blouse trắng cậu đã nhìn ra ngoài cửa và thấy một cậu trai tóc sáng màu bước qua , Taesan mới đầu không để ý nma cậu bn đó cũng khoác chiếc blouse trắng y như cậu nhưng tại sao lại không bước vào phòng học?

Taesan ngó ra ngoài thì cậu bạn đó đã biến mất rồi.Cậu nghĩ:

'Gì vậy?

Ai lại đi lang thang giờ này hình như chỉ có 2 lớp thực hành trong trường th mà đúng k?'

Phòng thực hành trong trường đại học rất to có thể chứa nhiều ng cùng lúc dù không tìm hiểu quá sâu về ngôi trường nhưng ngay trong sân trường có bảng để xem tầng với dãy giảng đường nằm ở đâu.

Sao cậu bạn đó lại không tìm ra lớp được?

Ngay cạnh phòng thực hành cũng có phòng chứa mẫu vật ,dụng cụ để thí nghiệm và thực hành thậm chí có tận 2 phòng gần nhau để tách khu mẫu vật và dụng cụ.

Trong lúc cậu mải mê với suy nghĩ của bản thân thì ngay sau, Lyn đã đeo cho cậu ống nghe tim mạch.Lyn hỏi:

"Suy nghĩ j đấy m"

"Chuẩn bị vô thực hành kìa nay thử ktra mạch máu đấy"

" À không có gì"

"Với cả lần sau đừng hù tao đã già thì chớ dcm"

"M thì già đ j như ông cụ"

Lyn khoác vai cậu đi tới nơi mọi ng đang tụ tập.Lyn là nữ sinh viên là tomboy đã có 1 bé ny là nữ.

Nói là nữ vậy thôi chứ ga lăng lắm đấy tán được á khôi của trường là đỉnh lắm rồi, Taesan cũng nghĩ như vậy đã từng tình cờ gặp ny của Lyn thì 2 bn yêu nhau mặn nồng kinh khủng.Dù Lyn cũng hay trêu rằng Taesan cũng nhiều người theo đuổi thế sao đ kiếm 1 e mà yêu nhưng Taesan nhà ta từ chối.

Cậu thích cắm mặt vào đọc sách với vẽ vời hơn.

-Đang trong lúc thực hành-

"Này Lyn"

"Nói đi con"

"Con mẹ m ý"

"Trường mình có 2 phòng thực hành mà đúng không?"

"Ừ đúng rồi"

"Nhưng mà 1 phòng bị trường cấm rồi còn đâu?"

Taesan chìm vào suy nghĩ 1 lúc lâu về cậu bạn lúc nãy.

Cậu nghĩ lại tóc hnhu là tóc tẩy để gáy dài 1 chút, nhìn thế nào cũng là nam không thể nào là nữ dc vì nữ đi nhầm cũng có thể nhìn ra lớp ở đâu.

Không đeo kính cũng là quần jean xanh, tai còn xỏ helix với lobe như cậu.Nghĩ tới cũng thấy lạ nma thôi kệ vậy cũng không phải việc của cậu.

_____________

Hehe mong m.n thích truyện tính ph có tập giới thiệu cơ nma lỡ viết mất rồi nên thôi có gì mong m.n ủng hộ😋 sẽ ra chap ms sớmm.
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Thư"✉️


-Thư viện cũng đẹp mà?

Đúng không?-Kết thúc tiết thực hành khi nay Taesan đã được tìm hiểu sâu về các mạch máu và các câu truyện cổ , lần đầu tiên vòng mạch được mô tả là cung động mạch chủ đôi được Hommel ghi nhận vào năm 1737. ( Bayford đã báo cáo về động mạch dưới đòn phải sau thực quản vào năm 1794 sau khi thực hiện khám nghiệm tử thi một phụ nữ bị chứng khó nuốt nhiều năm và chết vì đói.

Maude Abbott đã mô tả năm trường hợp cung động mạch chủ đôi vào năm 1932 và đưa ra đề xuất nên can thiệp phẫu thuật trong những trường hợp như vậy.

Cuối cùng, vào năm 1945, Gross đã sử dụng thuật ngữ vòng mạch máu trong ấn phẩm của Tạp chí Y học New England mà ông viết sau khi thực hiện ca chia đôi cung động mạch chủ thành công đầu tiên.

Kể từ đó, nhiều báo cáo về điều trị thành công đã được công bố, và các dạng dị tật cung động mạch chủ gây ra vấn đề này đã được mô tả rõ ràng.Triệu chứng chính liên quan đến vòng mạch máu liên quan đến các cấu trúc được vòng mạch máu bao quanh, chủ yếu là khí quản và thực quản.

Chẩn đoán và điều trị kịp thời những bất thường bẩm sinh này có thể cứu sống bệnh nhân. )(có thể bỏ qua nếu các bn k muốn đọc dài=) dc tìm hết trên web)Bước ra khỏi lớp với chiếc blouse trắng vẫn còn trên người , cậu tự hỏi sau này có thật sự cần phải nhìn thẳng vào đống mạch máu chằng chịt như lúc nãy không.Vì các bạn lần đầu tiên thực hành thật sự rất sốc nhìn mặt ai đấy cũng tái mét hết cả lên ,có người còn không chịu được còn chạy thẳng ra khỏi lớp để bình tĩnh lại.

Dù học ngành này phải trải qua nhiều bài thực hành để quen dần, nhưng chính bản thân Taesan cũng hơi sợ mẫu vật sống nằm trong hũ thuỷ tinh lúc ấy.

Giống như kiếu chúng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào kể cả lực tác động nhỏ nhất vậy, nay chỉ đơn giản là thầy Jaehyun ktra phần học thuộc và cấu trúc thôi nên khá dễ đối với cậu và con 100 điểm về tay một cách dễ dàng.

Lúc cuối giờ thầy Jaehyun đã gọi cậu lại:"Em Dongmin!"

"Thầy gọi e?"

"Điểm lần này của e là điểm tuyệt đối tôi đã tích cho e lại rồi"

"Nhưng mà e đang có một điểm để trống vì lần trc e ko có mặt"

"Tuần sau thì tôi lại không có tiết thực hành nào cả"

"Nên để có điểm dễ nhất thì e có thể mang tập tài liệu này sang bên khu B được ko, phòng chứa mẫu vật và tài liệu"

"Tôi sẽ tích e 90 điểm đổi lại bài lần trước"

"Bài lần trước cũng dễ nên thể nào e cũng dc 100 thôi"

Taesan không thích điểm 90 cho lắm nhưng mà nếu giao lại thì có lẽ là mấy cái file nghiên cứu cấu trúc và tính năng của đủ thể loại thuốc hay gây ra tác nhân sâu xa gì.

Nên nay cậu chọn lười

" Vâng "

"Em sẽ đi,dù gì tí em cũng định đi thư viện bên khu B"

"Cảm ơn e nhiều , tôi đang có việc đột xuất"

"Chào e nhé!

Tôi đi trước"

"Chào thầy ạ"

'Thầy Jaehyun mà có việc đột xuất á,đúng thế l nào dc..' cậu chỉ nghĩ vậy thôi chứ giờ mà văng ra thể nào Jaehyun cũng nghe được và cậu sẽ bị ăn tẩn.

Taesan không muốn chơi ngu.

Lý do cậu nghĩ vậy cũng vì nhờ đàn anh của cậu và các nữ sinh trong trường, không ít những lời to nhỏ rằng không thấy Jaehyun có tiết thì cũng chỉ đơn giản ở văn phòng ,kể cả không có tiết gì thì vẫn sẽ thấy mặt thầy ở trường vậy mà nay lại có việc.

Cậu thấy lạ không ít nữ sinh nghi rằng thầy có ng yêu hoặc có vợ nhưng thầy cũng đã đính chính bản thân còn độc thân.

Thế tại sao nay lại có việc , nghĩ làm lạ nhưng chiếc ô tô đen đã đi ra khỏi cổng sau khu dành cho giảng viên .

Thôi thì nghĩ đơn giản là nhà thầy có việc vậy, nghĩ nhiều đầu thành oreo cũng mệt.

Cậu đi bộ sang khu B nơi này bình thường khá sáng nhưng nay tại phòng thực hành cũ và phòng chứa dụng cụ lại nhìn rất âm u.

Nhìn y chang mấy bộ phim kinh dị mà cậu từng xem ở rạp, nhưng phim cũng chỉ là phim thôi.

Đi qua phòng thực hành cũ cậu lại nhìn được trên ô cửa kính dán một bảng đỏ ghi cấm vào chỉ đỏ thì được buộc tại tay kéo cửa.

Một khoảng kính hở ra thấy được bên trong còn có cả những con búp bê Hina đầy đủ 15 con búp bê trong trang phục truyền thống làm bằng vải tơ tằm và được trang trí trên một kệ (Hina-ningyo) bảy tầng trải bằng thảm đỏ, dưới có sọc cầu vòng nhìn thôi cũng biết chúng rất đắt đỏ.

Nhưng sao những con búp bê trong này nhìn lại rất sạch sẽ không lẽ nào có người dọn dẹp bên trong sao?

Nhưng bị kêu là cấm vào mà ,tay nắm cửa nhìn cũng biết chả ai đụng vào từ rất lâu chúng còn bám ít bụi.

Taesan đã thấy lạ vì phòng thực hành tại sao lại có cả búp bê?

Để cầu may hả hay làm kỉ vật của nhà trường?

Đánh dấu ngày gì đó chăng ?

Bỏ qua việc nghi ngờ nhà trường làm nguyên 1 cái phòng như chỉ để cúng bái, làm nghi lễ kì lạ thì cậu đi thẳng vào phòng để mẫu vật.

Thứ đầu tiên cậu thốt ra khi bước vào phòng

"Lạnh vãi chưởng, làm nhà xác hả trời..."

Thật ra là phòng để mẫu vật sống thể đếch nào chả lạnh nma đ ph cỡ này, cỡ mà Taesan lạnh cả sống lưng.

Cậu nhanh tay tìm đúng vị trí rồi cất tập tài liệu vào,Taesan nhìn vào màn hình điện thoại hiện 3h tròn cậu nhìn thẳng ra cửa kính thì trời tối sầm đi lại còn nhiều mây.

Cậu nhìn lại đth rồi lại nhìn ngoài cửa sổ, cứ lặp đi lặp lại rồi cậu chốt rằng.

"Cái l j ể?"

"H là 3h chiều chứ có phải 3h sáng đ đâu.."

Với tình huống khó xử như này ng bth sẽ lmj ạ??

Sẽ nghĩ rằng bản thân bị hoang tưởng, bản thân đang xuyên không sang chiều không gian thứ 3 hay nghĩ rằng mình đã ốm cần phi thẳng tới bệnh viện khoa cấp cứu , bản thân đã làm nhầm bước gì đấy dính dáng đến truyền thuyết đô thị kinh dị ở đây thì sao?Dù gì đây cũng là Nhật Bản trường hợp sảy ra phải cao chứ?

Nah ai chứ Taesan nhà ta thì mở đth Locket🥰 dù gì cx chỉ có đàn anh follow th nên cậu chả lo, lâu lâu ms gặp hiện tượng siêu nhiên mà cứ Locket thôi.

Nhìn cứ mờ mờ ảo ảo nma Taesan kệ, cậu định bước ra khỏi phòng chứa mẫu vật và tài liệu nhưng mắt lại nhìn thẳng vào lọ thuỷ tinh đag đựng nhãn cầu của một ai đó được ngâm trong một thứ nước gì đấy nhìn như rượu vang vậy?

Màu thì giống nhưng cậu không chắc cho lắm .Nhãn cầu màu nâu nhìn chúng rất đẹp nhưng Taesan lại thấy thương xót cho ánh mắt ấy ,có thể ng đó bị ai móc mắt ra thì sao? nhìn chúng rất có thể đã từng cử động dc nhưng đã bị ngâm trong rượu vang quá lâu mạch máu đã k cử động dc nữa .

Taesan bước ra khỏi phòng nhìn lại bầu trời bên ngoài vẫn rất sáng kia mà?

Sao trong phòng lại nhìn âm u như kiểu 3h sáng như v chứ."

Kì lạ thật?"

Cậu ngó nhìn qua chiếc cầu thang gần chỗ bị chặn đứng, thì cậu nhìn thấy 1 em bé cũng đang nhìn thẳng mắt cậu nhưng mặt ẻm đeo 1 chiếc mặt nạ cáo?

Lúc cậu bước tới thì em bé đó chạy đi và làm rơi chiếc mặt nạ cáo.

Taesan nhìn theo là 1 bé gái tóc dài ngang eo , mặc 1 bộ Kimono hoa anh đào hồng nhạt.

Trên tóc còn có 1 bông hoa trắng nhưng cậu không kịp nhìn thì cô bé đã biến mất.

Taesan cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ cáo lên , chiếc mặt nạ che được hết mặt của em bé gái nhưng nó quá bé với cậu.

Thấy cũng đẹp cậu liền cài ngang tóc mình, rồi đi sang thư viện hướng ngược lại với chiếc cầu thang.

Lúc ấy chính người bn mà Taesan nhìn thấy lúc sáng , đang nhìn cậu bước đi.

Thư viện lúc này yên ắng nhưng ánh mặt trời chiếu vào nhìn cũng rất chill nữa.

Taesan đi kiếm 2 quyển sách liên quan đến sinh học , kiếm 1 chỗ gần cửa sổ đặt cặp xuống.

Mở ipad đeo tai nghe và bắt đầu học , kiến thức là vô hạn mà ,taesan ngồi 1 lúc thì chú ý tới cậu bạn ngồi trong góc.

Tóc tẩy ,ánh nắng chiếu vào khiến da cậu ấy trắng lại còn trắng hơn ,taesan như thể nhìn ánh nắng mặt trời vậy.

Ngắm cậu bạn ấy quá say đắm tí thì cậu quên mình cần phải làm nốt bài sinh học.

Kiến thức thì cứ vào đầu còn cậu thì chỉ nhớ đến hình ảnh của cậu bạn tóc tẩy lúc chiều.

Ngồi làm mãi taesan mới xong, không để ý thời gian mà đã gần 5h hơn chiều rồi cậu đứng dậy thu dọn đồ vào cặp .

Tiện thể ngó ra chỗ lúc nãy xem cậu bạn đó đi ch, taesan muộn rồi cậu bạn ấy đã rời đi từ lâu.

Hơi thất vọng nhưng cậu cũng cần phải chuẩn bị đi về, tối nay cậu phải đi làm thêm nữa.

?:"hì...."

________________

end "Thư"✉️

Chap là viết tắt của thư viện thuii🤓☝️
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Cá"🐠


-Đi đêm có ngày gặp ma?-

Taesan đi khỏi thư viện tìm 1 quán cafe nhỏ cạnh con ngõ ,những cây hoa anh đào rải rác trên đường đi, đây là quán Taesan được giới thiệu đầu tiên khi cậu đặt chân đến Nhật Bản.

Giờ đây nó đã trở thành quán ruột của cậu, cậu ưa chuộng món americano ở đây và một món bánh tart chanh làm rất hợp khẩu vị của cậu.

Cậu thích không gian của quán tối giản và cổ điển lâu lâu lại có những bài nhạc cậu ưa thích vang lên ,vì đơn giản thôi anh Lee Sang Hyeok biệt danh là Riwoo một người bạn lâu năm của a Sungho nhà ta ,có thể được gọi là thanh mai trúc mã nhỉ cả 2 ảnh đã gặp nhau từ hồi còn bé ,gia đình 2 bên cũng đã quen biết nhau cả từ trước nên 2 ảnh rất thân.

Cũng vì lý do đó nên lâu lâu Taesan dù không gọi bánh gì cũng sẽ được 1 chiếc bánh cookie bé bé xinh xinh do chính tay a Riwoo thử nghiệm và cho Taesan thử.

Và hôm sau chúng sẽ được nhét trong 1 chiếc hộp kính đựng bánh dành cho những khách hàng muốn mua hoặc a Riwoo sẽ tặng cho những bạn bé đi học về, giống như đổi quà những bạn bé đi cùng bố mẹ tới sẽ được tặng thêm, thường cậu sẽ đc những vị khách nhí ghé qua vì điểm cao trong đợt kiểm tra trên trường, đơn giản hơn là vì thèm đồ ngọt.

Taesan như thường lệ gọi 1 cốc americano ra góc gần cửa sổ chỗ cậu thường hay ngồi,lôi cuốn sổ nhỏ và đeo chiếc headphone lên.

Đến giờ sáng tạo rồi, taesan những ngày thứ 7 thường khá rảnh cậu không bị nhồi lịch như những sinh viên khác.

So với việc về nhà và ngủ 1 giấc tối đi làm thì Taesan chọn ngồi vẽ trong quán cafe sẽ chill hơn, đi đến cửa hàng tiện lợi làm đêm cũng gần hơn rất nhiều.

Thay vì phải đi lại nhiều lần thì cậu chỉ cần vẽ vời phong cảnh chill chill đến cửa hàng tiện lợi ăn uống gì đó rồi vào ca làm thôi.

Thứ 7 trôi qua êm đềm đối với a Han Taesan .

Mãi không để ý thời gian đúng là tập trung vào nghệ thuật, vẽ vời thời gian sẽ trôi đi rất nhanh.( chính là tôi con ng nghịch màu không để ý thời gian trôi bố nó qua 2 tiếng) Taesan hoàn thành bức vẽ đường phố ở Nhật với những chiếc lồng đèn,những cây hoa anh đào bay trong gió .Mặc dù nay cậu không mang đầy đủ màu vẽ nhưng bức vẽ cũng rất có hồn.

Nhìn đồng hồ cũng đã gần 7h kém rồi Taesan quyết định đứng lên dọn đồ vào cặp rồi đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Cửa hàng tiện lợi gần căn hộ của Taesan nằm ngay mặt tiền chỉ cần đi qua đường thôi,là có nguyên một hồ nước giữa hồ còn thấy một đài phun nước .

View đẹp keng bước ra khỏi nhà thôi là đủ hết các tiện ích từ đồ ăn cũng có chỗ chơi cũng có.

Han Dongmin nhà ta đúng là có mắt nhìn nhà thật!

Trước khi bắt đầu ca làm Taesan mua đại một cái cơm nắm, thanh toán cho bản thân ,chào bạn làm ca trước thay áo đồng phục của cửa hàng tiện lợi rồi bắt đầu ca làm thôi.

Nhưng nay không hẳn là một ngày đẹp nhỉ?

Tối trời mưa xối xả như nước rút vậy nên cũng nhiều người vô cửa hàng tiện lợi để mua ô, mua đồ ăn hay vào trú tạm mưa cùng bn .

Không ít những cặp đôi đã được ánh mắt phán xét của Taesan nhà ta để ý tới,khi trong cửa hàng lúc chỉ có mình cậu và 1 cặp đôi thì ye.... chắc chắn rồi ai được hưởng hết cơm chó lúc ấy nào?chỉ có Taesan thôi chứ ai nữa?Đúng là người khổ nhất cái cửa hàng tiện lợi lúc đó không ai khác ngoài anh họ Han này😞.

Không có khách được một lúc cũng chính là lúc Taesan mới có thể động vào cái điện thoại bị bỏ trong góc.

Và up ig

-@_notdongmjn-

-🎧Nice Guy -

@lee_hee và 9,352 người khác đã tim

@lee_hee: juan gu nice guy của các e gái nhể?

@_notdongmjn đã trả lời @lee_hee : 😉

@minggisu_:Bảnh thật đó!

@///: Đồng phục trông hay thật chứ=))

___________

Up cho vui trong giờ vậy chỉ để giết thời gian thôi , ngoài trời thì vẫn mưa khách thì vẫn người ra người vào không hằn là quá đông đúc cũng chả phải là không có khách.

Taesan cứ làm việc như thế đến gần 12h sáng thì có bạn đến thay ca, cậu cởi bỏ đồng phục tại cửa hàng tiện lợi rồi chuẩn bị đi về nhà thôi.

Nhưng...ngoài đường trời hôm nay chập tối hơn mọi hôm, đèn đường chỗ cậu lại còn cái hỏng cái chớp tắt nữa chứ?

Có thì cũng như không, chỉ có đúng cái cột đèn gần chỗ cửa hàng tiện lợi cậu là sáng thôi. eo ơi....xui gì xui dữ ít nhất trời cũng đã bớt mưa rồi Taesan không cần phải bật ô nên cậu cầm trên tay , tóc cậu vẫn cài chiếc mặt nạ cáo hồi chiều.

Bước đi trên con đường quen thuộc định về nhà thì...cậu hình như bị hoa mắt thì phải đứng trước ngã 3 về nhà cậu nhìn thấy một hộp điện thoại (ảnh đặt nền đầu tiên á) đc sơn màu đỏ ,bên trong lại toàn những con cá lơ lửng bên trong?

Taesan tò mò bước lại gần...đúng thật những con cá nhìn như đang bơi nhưng bên trong không có một tí nước nào?

Cậu đứng gần nhìn kĩ thì có 1 con cá bé bé bay ra khỏi mặt kính chạm nhẹ vào đầu mũi Taesan .

Cậu bây h thì đúng thật nghĩ bản thân bị sảng thật rồi...Không ai gần 12h đêm lại chạm mặt một hộp điện thoại như thực thể siêu nhiên trong phim như này cả?

Hay mỗi mình Taesan bị đây...

Một lực tác động bên ngoài khiến Taesan đang mải mê chạm tay vào con cá thì cậu xuyên thẳng qua lớp kính của hộp điện thoại.

Cậu bị nhấn chìm trong nước cùng với những chú cá mà bản thân vừa chạm vào.

Loại nước trong vắt từ từ nhấn chìm cậu.

Đúng thật những thứ đẹp đẽ thì không nên chạm vào, chúng có thể là một thứ gây chết người.Giống như loài hoa tử đằng vậy trên phim ảnh đẹp như nào tạo nên khung cảnh rất nên thơ nhưng tất cả bộ phận của cây hoa tử đằng đều có độc .

Taesan không ngất đi cậu cố giữ hơi thở đều đặn thay vì hoảng loạn vùng vẫy thoát ra, bản thân cậu biết cách giữ bình tĩnh và xử lý .

Cậu cố quay ngược người lại nhìn thẳng ra mặt trước của hộp đth thì thấy cậu bạn hôm trước trong thư viện và lúc thực hành ngoài hành lang của trường.

"Lạ thật đó.."

"Cậu không chết hả"

'Thật đấy à?' Là thứ đầu tiên Taesan nghĩ tới khi không biết cậu bạn đó là ai chỉ tới nói 1 câu 'Cậu không chết hả?' Ý là sao?

Ý là hình như chính cậu bạn đó thẳng tay đẩy cậu vào mà?

Ủa lạ nhỉ?

Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Taesan nhìn mình ,cậu liền đi quanh hộp điện thoại để kiểm tra lâu lâu tay còn chạm nhẹ vào những chú cá.

Cậu bạn này thật sự thích cá hả ta, thấy ng bị hoạn nạn không giúp đi quanh ngắm cá.

Người gì đâu lạ lùng....Taesan không phải một con người có trí tưởng tượng sâu xa đến thế và thời thế hiện tại cũng không phải trong anime mà mở mồm nói chuyện, nếu thử thì cậu có thể sẽ sặc nước và tèo ngay tức khắc.

Chắc chắn rồi chả ai muốn sang nơi mới chx đầy nửa năm đã ngỏm ở nơi đất khách ko phải quê nhà này cả.

Mà có thể đối với Taesan chết nơi đất khách quê nhà dễ chịu hơn thì sao nhỉ?

suy nghĩ đến nỗi không nhận thức được gì, cậu nhận ra cậu bạn đó đã đứng trước mắt cậu.

Cậu ta mặc áo gi-lê đen ngoài chiếc áo sơ mi trắng quần tây nhìn rất ra dáng mấy học sinh, sinh viên ngoài kia.

Tóc thì cài 1 chiếc trâm bé bé hình con cá hình như là một món đồ truyền thống mang ý nghĩa cầu ý nghĩa tốt đẹp, phong thuỷ và may mắn trong cuộc sống thì phải .Taesan đã từng tìm hiểu khi được giao nhiệm vụ làm quen các bạn bên Nhật trường đại học y khác nên cũng phải tìm hiểu về truyền thống của họ chứ, cậu là 1 ng có trách nhiệm mà!

Cậu con trai đó cất giọng,một chất giọng trầm nhưng nhẹ nhàng đến lạ.

"Nè!

Chú ý chút đi"

Dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện trên đầu a Taesan rồi đó, rõ ràng cậu ta đẩy mình vào mà kêu chú ý chi???

Thứ Taesan cần là ra khỏi đây!

Cậu ta gõ nhẹ vào cửa kính, còn Taesan thì chạm tay vào mặt kính bên trong.

"Cậu có sức chịu đựng tốt thật đấy"

"Người bình thường đã chết vì bị ngạt thở r đấy"

"Nhưng cậu là người đầu tiên tôi không nhìn được bất cứ biểu cảm j trong những ng họ bị nhốt trong đây..."

Taesan nghĩ tên này bị điên rồi... cậu cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi...cậu cay mắt ,cậu đã mở mắt quá lâu trong nước.

"Nè?"

"Chết ch vậy?"

'Gì chán thế!!!không những cậu ta chả sợ mình lại còn nhắm mắt chứ!'

'Ghét quá điii'

Cậu bạn đó ghét Taesan rồi, Taesan nhạt quá cậu cần đc thêm muối.

Nhưng thứ cậu bạn đó để ý là chiếc mặt nạ cáo trên tóc của Taesan cậu nhìn kĩ lại thì cậu lại cảm thấy nó quen quen hình như đã từng nhìn ở đâu rồi thì phải...

Cậu bạn đó tháo chiếc trâm cài trên mái tóc tẩy của mình thẳng tay ném vào kính của hộp điện thoại.

Mặt kính vỡ toang mảnh thuỷ tinh rơi xuống đất, không một chút nước nào chảy ra ,những chú cá thì vây quanh cậu bạn kia .

Thứ cuối cùng trước khi cậu mất ý thức Taesan nhìn thấy là cậu bạn kia ném cho cậu 1 thứ gì đó rồi rời đi.

_____________

end "Cá"🐠

vt tắt của cá con hoặc Cá trên trời🥰

ms đầu định cho cảnh Taesan bị hù cơ nma thoi tình tiết kia dài hơn🥰🫶

Ye tôi thật sự muốn hỏi có ai đọc chuyện tôi k=)))
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Bóng"🫧


-Dongmin nghĩ mình nên vào khoa cấp cứu đc rồi.-?:"Này cậu gì đó ơi!

Cậu nên về nhà đi!"

Cậu đã ngất đi bao lâu rồi?"

Đêm khuya như này ít nhất say cũng phải về nhà rồi hẵng ngủ chứ."

Taesan bị nhận nhầm là 1 người say sỉn không về được nhà từ bao giờ vậy.

Không phải lúc nãy cậu nhìn được cậu bạn tóc tẩy kia sao.

Sao giờ lại biến mất rồi...Cậu ngước lên nhìn hoá ra là 1 vị cảnh sát đang đi tuần tra khu này."

Cậu đứng lên được không""Được tôi không sao"

"Cảm ơn anh"

"Lần sau nhớ uống ít lại nhé, khu này dễ có nhiều vụ mất tích lắm!"

"Mất tích như nào vậy?"

"Tôi không chắc chỉ nghe vu vơ từ các bà mẹ nói rằng"

"Đi đêm ở đây dễ bị ma bắt, nghe có vẻ là mê tín dị đoan nhiều hơn"

"Nhưng từ khi có kha khá vụ đã sảy ra thì người dân nơi đây mới tin là thật"

"Nhà cậu gần đây sao, có cần tôi đưa về không"

"Cậu có đèn pin chứ"

"Tôi ổn nhà tôi gần đây có thể tự về được"

"Cảm ơn a vì đã nói cho tôi biết"

"Chào a"

"Tạm biệt cậu về cẩn thận"

Taesan đứng dậy cúi chào vị cảnh sát rồi rời đi.

Cậu mở điện thoại lên thì thấy mới trôi qua 30p kể từ lúc gặp cậu bạn ấy.

Đúng là Taesan nên vào thẳng khoa cấp cứu hoặc khoa tâm thần ngay lúc này...Trên tóc thì vẫn đang cài chiếc mặt nạ cáo, tưởng cậu bạn kia đã lấy đi rồi chứ.

Cậu đi về căn hộ với 1 tâm trí hơi hoang mang nhẹ.

Tiếng chìa khoá vang lên, cậu mở cửa bước vào nhà thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là sự lạnh sống lưng.

Ê nha nhà của cậu mà, cậu chạy vội vào phòng ngủ Taesan sợ bản thân đã quên tắt điều hoà cả ngày, nghe thôi cũng thấy xót cả tiền đã du học sinh thì chớ lại còn dính cảnh quên tắt điều hoà coi như tháng này cậu sẽ ăn mì tôm đến tháng sau.

Hoá ra không phải chỉ là ban công cậu chưa đóng thôi, gió lạnh ban đêm thổi vào ra tận phòng khách của cậu.

Bật đèn trong phòng đóng cửa lại, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sau 1 ca đêm và tí truyện xảy ra thì umm Taesan tối nay sẽ tìm hiểu về mấy nhỏ ma bên Nhật.

Dù gì đề phòng cũng đỡ hơn là không biết gì.

Cậu mở máy tính ngồi lên bàn, cố nhớ lại hình ảnh cậu bạn lúc đêm nhưng trong lúc cậu kẹt trong hộp điện thoại nhìn cậu bn ý chỉ đơn giản là một sinh viên giống cậu hình như lùn hơn cậu khoảng 1-2cm không đáng kể cho lắm.

Cậu vẫn nhìn ra sự khác biệt chả có sinh viên nào giờ đấy lại lang thang ngoài đường cả hay cậu bạn ấy giống cậu đi làm thêm sao?

Đi làm thêm mà đi đường gần nhà cậu á, chả có đâu lúc cậu về các hàng quán cũng đóng hết từ lâu rồi.

Mà chính cậu bạn đó còn đẩy cậu vào trong hộp điện thoại kia cơ mà, dù nhìn bên ngoài không có nước nhưng 1 khi đã bị đẩy vào bên trong chính cậu cũng không thể cứu lấy bản thân mình.

Nghĩ đến cái cảm giác chìm dần chìm dần xuống đáy biển khiến cậu nhớ lại gia đình mình lúc ấy, may mắn nhờ 1 ng đã cứu cậu.

Cậu chả nhớ mặt ,cũng chả biết tên chỉ nhớ rằng người cứu mình lúc ấy có 1 chiếc vòng cổ hình 1 cái thánh giá và 1 bông hoa hồng làm bằng bạc nhìn đẹp lắm.

Đến khi cậu tỉnh dậy lúc ấy thì người đó đã biến mất và trong tay cậu thì có sợi dây chuyền.

Cậu không thường đeo nó vì cậu đang có 1 chiếc vòng cổ khác đến từ nhãn hàng AMBUSH PILL CHARM NECKLACE 2 S.Yellow.

Nếu bạn thắc mắc sinh viên như Taesan lấy tiền đâu ra mua đồ đắt đỏ như vậy để đeo hả.

Nah tìm ở chợ Dongmyo thể nào cũng có, Taesan hay đi tìm những đĩa nhạc để sưu tầm và nghe nên cậu thường xuyên đi vào ngày chủ nhật, thế nào mà có người bán sợi dây chuyền này mới đầu cậu cũng chả để ý nhiều vì nghĩ nó còn khá mới nên sẽ đắt lắm nhưng không trời ơi người bán rẻ bèo.

Nhờ thêm tí trả giá thì cậu nhận lại 1 sợi dây chuyền đúng gu cậu.

Xời Taesan tự hào về bản thân lúc đó.Chiếc vòng cổ hình thập giá ấy cậu cũng đã từng tra trên mạng nhưng không thấy thông tin nào về nó cả.

Nếu có thì chúng đều bị ẩn đi, cậu đã từng thấy lạ định tìm hiểu sâu về nó nhưng trong lúc cb thi cử thì cậu ném ý nghĩ đó ra chuồng gà vội.

Cậu vẫn treo sợi dây chuyền ấy ngay bàn học, cạnh những chiếc kính mắt.

Cậu tìm mãi về nhưng thể loại ma quỷ ở Nhật thì chỉ có nhiều tài liệu liên quan tới những con quỷ cổ xưa hay chủ yếu thì đến từ bệnh viện, trường học.

Chúng thường bắt nguồn từ những vụ án mạng ở đó chúng cứ kéo dài mãi như vòng lặp mà không có lời giải đáp.

Rồi những vụ án đó cứ rơi vào quên lãng, những hồn ma vẫn còn nhiều khúc mắc ,nhiều bí ấn chưa được giải đáp .

Cứ vậy nạn nhân chết oan mà chưa nói lời từ biệt với gia đình và người thân chưa nói rằng ai là người đã lm mình rời xa mảnh đất này.

Trường học và bệnh viện ngày oán khí lại càg ngày càng nặng chúng không giảm đi mà ngày 1 tăng, những vụ mất tích xảy ra ngày càng nhiều chúng thường có chung 1 quy luật khi bạn làm sai hoặc nhỡ làm một điều cấm kị liên quan tới truyền thuyết ấy nghe nói bạn sẽ được dịch chuyển hoặc biến mất mà không bao giờ chở lại thứ cuối cùng để lại cho gia đình là thứ bạn cầm trên tay lúc đó trước khi rơi thẳng vào 1 chiều không gian khác.

Nên các học sinh, sinh viên của các trường sẽ chuyền tai nhau nghe về những bí mật của trường không nên làm theo nếu không bạn có lẽ sẽ 1 đi không trở về, đếm cả xác cũng chả có.

Taesan lục tìm rất lâu trên những trang web chỉ đơn giản có những hồn ma từ truyền thuyết là chính, không hề có thứ gì liên quan tới hộp điện thoại đêm nay.

Tìm vậy đủ rồi dù gì đi làm về cũng oải ,thôi thì bt tới hồn ma ở nhật vậy dc r.Cậu cần đi ngủ không sáng mai cậu chắc ngủ nướng tới trưa mới dậy.

Chủ nhật thì chưa ms dậy chắc bth mà nhỉ?

Bảnh mắt sáng, cậu thấy đầu mình ong ong.

Rồi xong luôn vì nay cậu tính sẽ ra ngoài ăn chơi từ chiều tới tối , sáng thì ở nhà check nốt tài liệu ở trường xem cần làm gì không.

Chắc đối với Taesan thì không.

Cậu chả cần lmj chỉ cần lên đồ rồi ra ngoài đường thôi.

Chiều cậu mặc một chiếc áo trắng thêm chiếc áo khoác da điểm thêm tí phụ kiện bạc là có thể ra đường rồi.Gu đốn tim mấy e gái ,xời Taesan biết mà .

cậu biết cậu đẹp trai.

-@_notdongmjn-

-thời tiết không nóng lắm☁️-

12,389 người đã tim bài đăng

@-: Đi chơi cùng tớ khônggg

@#: có ph bạn Han Dongmin của khoa y không v

@& đã trl @#: đúng rồi đó bạn

@...(đã bị ẩn tên): cậu vẫn chưa chết sao?_______

'Gì vậy tr' một chiếc comment kì lạ trong bài viết của Taesan.

Cậu không muốn rep cho lắm vs cả bị ẩn tên lms cậu biết là ai.

Một ngày chủ nhật đầy nắng ấm, nay thường các bà mẹ nội trợ sẽ ra ngoài rất nhiều nên cậu chọn công viên gần nhà là đẹp để nhâm nhi bình trà cậu mang theo và có thể là vẽ vời nữa , thì thời tiết hôm nay nắng đẹp mà!

Taesan nghĩ vậy khi tung chiếc khăn chủ nhà cũ để lại ,nó còn rất mới nhưng chủ nhà đã kêu là chuyển đi sẽ bận rộn nên chắc không đi picnic nữa .

Nên cậu sẽ tận dụng nó theo đúng 1 chiếc khăn picnic.

Không bánh trái không mang giỏ đựng đồ ăn chỉ có bình trà bên người 1 chiếc túi đen đeo bên hông đựng hoạ cụ của cậu.Cậu chọn một gốc cây to để ngồi đơn giản là nghe tiếng trẻ con nô đùa, tiếng chim hót lâu lâu còn nghe tiếng mấy cặp đôi đi cắm trại quanh đây.

Hmm giờ cậu mà nằm xuống là có thể ngủ luôn đó nhỉ?

Nma sáng cậu đã ngủ đến 9h sáng là đủ 8 tiếng mất tiêu rồi, Taesan không ngủ thêm đâu.

Cậu nghe tiếng trẻ con ở gần mình ,cậu ngước lên nhìn thì mấy đứa nhóc đang tụ tập tại thác nước nhưng cậu chỉ không biết chúng đang chơi trò gì với cây gậy kia thôi.

Hoá ra nhìn kĩ lại nó chỉ là cây gậy tạo bong bóng thôi, hồi trước cậu cũng ham lắm nhưng giờ lớn rồi h mà ra chơi cùng tụi nhỏ nhỡ bị ai trong trg nhìn thấy thì bị kêu trẩu thì sao.

Cậu đã xây dựng hình ảnh ngầu lòi ở trường cơ mà không thể để mất nhanh nthe được.

Nhìn cách mấy e chơi với đống bong bóng ấy trông cũng thơ chứ bộ, một cơn gió nhẹ thổi qua chúng bay đến phía cậu.

Cậu chỉ nhìn cũng không có ý định chọc nó nma qua hình ảnh gần của bong bóng ấy , cậu nhìn được thiếu niên tóc tẩy đêm qua nhìn có lẽ khá giống cơ mà.

Nhưng tóc cậu bạn này xoăn mà?

Cậu bn đó mặc một chiếc áo be bên trong khoác áo kẻ ca rổ đen bên ngoài sao nhìn giống cái áo ca rô đen của cậu vậy ta?

Trùng hợp thôi ai chả mua được.

Nhưng Taesan không rời mắt được khỏi cậu ấy đến khi bong bóng chạm hẳn vào mắt kính đen của cậu chúng vỡ ra.

Cậu bạn ấy biến mất rồi?

Giờ Taesan ph nói gì về vẻ đẹp ấy đây không ý cậu là sự kì lạ của cậu bạn ấy.

________________

end chap "Bóng"🫧

Vt tắt của Bong Bóng

Hihi Chúc Mừng Sinh Nhật em mèo Han Dongmin 🐠🐈‍⬛

Thật ra tui ph đăng hqua cơ hơi lỡ 1 xíu vì mải đi chơii thông cảm cho tuii🫶
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Nước"💧


-Cậu gặp ma thật á?Không...lmj có...-Cậu bạn đấy đúng là kì lạ thật...Taesan không hiểu mỗi lần cậu có mặt gần khu nhà cậu lại toàn nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy nhà ở đây hả?

Giờ đi tìm cũng không được gì bỏ qua vậy, cậu nghĩ là cậu sẽ giết thời gian một lúc ở đây rồi sẽ chuyển địa điểm đi dạo chăng?

Uống hết bình trà cũng đến lúc cậu thu dọn đồ, đứng dậy và chuẩn bị đi lang thang đâu đấy ở Nhật.

Chỗ cậu khá nhiều chỗ ăn chơi nên Taesan nay sẽ vào mấy cửa hàng quần áo, giày dép j đó.

Thật ra cậu không thiếu đồ lắm nhưng nay cậu muốn đi ngắm 1 chút đồ mới xem sang tháng cậu nên mua gì .

Tiếng ting ting vang lên.________

-bọn này làm trò j ý???-

@lee_hee: ê bọn m nay đi nhậu k?

@jaypark_: m thất tình à?

@prk_yippe: bị e nào đá hả anh?

@lee_hee: má chúng m nữa^^

@lee_hee: thế đ nào chúng m cũng nghĩ t thất tình là nnao???

@jaypark_:lúc nào chả thế???

@_notdongmjn: chứ sao tự nhiên a đòi đi nhậu=)?

@lee_hee: thì a m tự nhiên muốn đi vs cả có bn ms muốn giới thiệu với chúng m

@lee_hee: người lai hay s ý a nói tiếng anh lm quen mà ns trôi phết

@_sunghoon: j đây tự nhiên lm quen ngkhc?

@_sunghoon: anh có dụ ngta không đấy^^

@prk_yippe: +1

@jaypark_: +2

@_notdongmjn: +3

@lee_hee: Thế cm có đi khônggg??

@prk_yippe: có chứ anh bao nhỉ

@jaypark_: ảnh giàu mà=))

@jaypark_: chắc chắn phải bao mấy đứa e r🥰

@_sunghoon: tối nay e có lịch rồi

@_sunghoon: để lần sau đi

@_notdongmjn: uầy thế a không được bao r

@lee_hee:này t bảo t bao bh???

@lee_hee: thế chốt 7h30 tại quán * nhé

@_notdongmjn và 2 người khác đã tim

_______

Thế thì tối nay Taesan sẽ không đi ăn một mình , tự nhiên a Heeseung đòi đi nhậu không hiểu lắm nma kệ.

"Nàyy a Hee nay lạ lắm đấy có thật sự là quen được e nào rồi rủ khôngg"

Giọng của Sungho vang lên

"Đúng là lạ thật chả tin được a Hee đâu=)"

Jong-seong con mèo đen số 1 nói

"Em cũng tin thế"

Dongmin con mèo đen số 2 nói

"Bây thôi đi"

"Tao khổ quá mà"

Anh Heeseung đây mà , người anh trai khổ nhất nhóm=)

Mọi người chọn ăn đồ nướng ở một quán nhật không gian quán thiên về cổ điển.Tất cả các món ăn lên cũng là lúc Jay rót rượu lên cốc cho mọi người.

Và người bạn của a Heeseung đến.

?"

Chào mọi người xin lỗi e đến muộn không?"

"Không sao đâu bé, kịp h mà"

"Giới thiệu với mọi người đây là Jake Sim"

"Bạn a làm quen được"

Heeseung giới thiệu về người a mới Sim Jae-yun biệt danh là Jake, anh Heeseung quen khi lỡ va vào Jake lúc ở trường.

Do anh quá vội xuống sân chơi bóng rổ mà lỡ làm rơi hết tài liệu trên tay a Jake.

Tưởng em nào hoá ra e này hồi trước lên nhận thưởng sinh viên ngoại quốc dành giải vật lí đây mà?

Hôm đấy Taesan cũng đứng cùng ảnh nhưng mà nhận giải nghiên cứu khoa học sinh viên.

Thế là a Heeseung có thêm người xem a chơi bóng rổ và đi học cùng, chủ yếu là a Hee đi qua nhà a Jake là nhiều.Nhà a Jake không gần đâu nha cũng xa trường lắm đó nma ai đó kêu là anh không ngại đón e nên là Jake từ đi muộn thành có mặt ở trường khá sớm.

Vì có những hôm a Hee phải họp câu lạc bộ bóng rổ nên có mặt a Jake luôn.

Anh Jake chỉ ngồi nghe thôi chứ chả hiểu gì về bóng rổ cho lắm.

Ngồi nói chuyện một hồi thì mới biết anh Jake đã từng học ở Úc còn anh Jay học ở Anh đúng là h ms tiết lộ hay thật chứ.

Cả nhóm ngồi nói chuyện rôm rả đến nỗi khi nhận ra a Jake đã say mèm đi vì uống quá nhiều rượu thì mọi người mới tính nói đến chuyện chuẩn bị giải tán mà đi về.

"Để anh đưa Jake về cho"

Anh Heeseung nói khi đang cõng Jake trên người

Sungho với a Jay thì không sao vì cũng chả uống nhiều rượu là bao nên 2 người có thể tự về, Taesan cũng vậy cậu không uống chỉ ngồi bên cạnh uống bia chứ không uống nhiều rượu.

Chỉ có a Jake là hăng nhất trong cuộc trò chuyện của cả nhóm nên đã quá chén.

"Anh đưa về được không vậy?"

"Cả anh cũng uống rượu mà"

"Anh uống không nhiều"

"Không sao đâu anh đặt xe mà"

Nói xong a Heeseung liền đưa Jake vào ghế phụ và ảnh đi cùng luôn.

"Chào mấy đứa"

"Bye a"

"T-tui ch say mà-..."

Mấy người nói chưa say 5p sau là ngất ý mà.

Jake quá chén thật rồi...Taesan nghĩ vậy sau khi chiếc taxi bắt đầu lăn bánh và dần rời xa chỗ cậu đứng.

Anh Jay và Sungho cũng đã về chắc cậu cũng nên đi về.H không phải là quá khuya nên Taesan có vẻ khá yên tâm khi đi bộ về không như hôm trước, nhớ lại làm cậu sởn da gà quá.

Không sợ đâu, thật đó nhưng Taesan giật mình.

Taesan công nhận bản thân già r , Taesan bệnh tim đừng hù=)

Nay thì không sao đường đi về nhà cũng không âm u như hôm trước chỉ là có chút lạnh.

Gì vậy nhỉ?

Nay nghe nói thời tiết vào tối khá nóng mà.

Sao Taesan thấy lạnh nhỉ?

Cậu có nên tin cái app thời tiết đấy nữa không tr, đã từng 1 lần cậu tin nó là ngày hôm đấy không mưa nên cậu không mang ô, rồi sau đấy nó mưa cho ngập đầu lại còn không có ô nữa chứ mưa thì không thèm ngớt.

Taesan cay lắm nhưng mà app sao mà biết được hết thời tiết được ,nó thay đổi cũng giống như thay đổi tâm trạng thôi.

Taesan đã anti cái app thời tiết...

Trời thì lạnh cậu thì đã ném cái áo da cho a Jay vì ổng mặc có đúng cái áo ba lỗ, rồi cướp luôn cái áo da của cậu .

Cậu đỡ hơn 1 tí vì cậu mặc áo cộc tay nhưng lạnh thì vẫn lạnh.

Taesan đã đi một nước đi sai lầm tại sao cậu lại đưa áo cho con người ngồi trong xe ô tô đi về???

H nhận ra thì muộn rồi.

Thôi kệ Taesan sẽ đòi lại sau.

Bước đi trên đường về sao cứ ngày một xa vậy?

Quay ra quay vào cậu nhận ra nãy giờ bản thân đã đi rất lâu nhưng vẫn đứng ở chỗ ngã tư chiếc hộp điện thoại hôm trước.

Taesan đã dejavu?

Hay nãy h cậu không để ý nhỉ?

Cứ vừa đi vừa ngẫm thì chắc cậu không để ý rồi đứng yên chăng.

Có lẽ là vậy...

Cậu cứ đi mãi cho dù lần này đã nhìn đường nhưng chỉ cần nhắm mắt một phát là cậu lại đứng về chỗ cũ ngay.

Taesan hoang mang rồi đó.

Cậu bật điện thoại lên...nhiễu sóng không có mạng mất kết nối....thậm chí giờ bật cả cam điện thoại lên cũng không hiện được cả cam trước với sau là một màu đen tuyền.

Cậu tắt điện thoại.

"Shibal-.."

"Lần 2 rồi đấy"

Taesan đã cọc,Taesan đã chửi tục .

'Tên ất ơ nào lại làm chuyện này vậy trời, khó chịu quá..'

Taesan muốn đi về ngày mai cậu cần dậy sớm, kết thúc ngày nghỉ tới nơi rồi còn gặp ma.

Hả?

Từ từ?

Ma á?

Khôngggg gặp thế nào được toàn chỉ là lời đồn các bà mẹ chuyền tai nhau.

Cậu không tin cho đến khi cậu đã đi được gần 10p ở đây rồi.

Giờ áp dụng công thức trong anime thi nnao ta?

Lần trước cậu đi lướt web thì nó cũng có đề cập đến khi cậu lạc vào trong một vòng lặp thì chỉ cần đi ngược lại hoặc phá vỡ quy tắc của chính không gian đó.

Đối với cầu thang vô tận thì cậu sẽ không thể đi ngược được nhưng cậu đang ở trong một đường thẳng cơ mà.

Tưởng chỉ có những bạn học mất tích hay kẹt trong vòng lặp đó ở trên mạng ai mà ngờ?

Có ngày cậu được trải nghiệm ngay đêm khuya.

Chọn thời điểm quá đỉnh, cậu mà biết ai làm cái trò này Taesan chắc chắn sẽ ghim tới già.

Cậu thử đi ngược lại với đường chính nhưng nó vẫn chỉ thoát ra được ở đằng sau thôi nó không phải chỗ nhà cậu.

Giờ phải làm gì nhỉ?

Cảm giác không đúng với kiểu cậu nghĩ cho lắm?

Cậu tưởng khi đi ngược lại là sẽ thoát được vòng lặp này chứ ta...Khó rồi đó khi đi lại đúng đường thì không chỉ lại có vòng lặp lại còn có những mảnh kính trên đường đi nữa chứ.

Sao nhìn mấy mảnh kính nó cứ quen quen thế nào á ta?

Hình như cậu đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, cậu cúi xuống nhặt mảnh kính lên.

Chúng có hình 1 con cá?

Không phải 1 con mà rất nhiều mỗi mảnh kính đều tượng trưng cho 1 loài cá khác nhau từ những mảnh kính nhỏ là các loài cá nhỏ.

Mảnh cậu cầm là một con cái koi to, chúng có màu xem lẫn một chút màu đỏ ở mỗi góc mảnh kính.

Lạ nhỉ?

Nhìn như máu ý nma cũng không hẳn giống như màu khô thì đúng hơn.

Màu kiểu nhuộm vải trong kho của trường bên khu kĩ thuật, thiết kế thời trang theo như cậu nhớ là vậy.

Lúc cậu tham quan trường cậu đã được ngó qua một chút.

Đang nhìn những mảnh kính Taesan đã lỡ tay quẹt vào mép của kính khiến ngón tay cậu chảy máu.

Máu nhiễu giọt xuống mảnh kính chúng ngày càng lan rộng ra con cá koi mà cậu cầm trên tay cuối cùng con cá koi bị máu che đi phần đầu.

Nhìn như kiểu chúng đã mất đầu vậy?

Cậu tính lau đi nhưng mà lau mãi không hết càng lau chúng càng lem ra phần thân của chú cá koi, những vết xước dần hình thành trên thân chú cá koi.

Giống như chú cá đã phải chịu biết bao tổn thương rồi dẫn đến tự tử như cái cách đầu chú cá bị máu che mất.

Cậu đặt mảnh kính xuống cầm chặt tay bản thân đã máu không nhiễu xuống nữa.

'Cạch' tiếng rơi đồ ngay sau khiến cậu giật mình..tưởng gì hoá ra là chiếc mặt nạ cáo hôm trước.

Sau hôm đầy cậu đã treo nó ngay trên túi chủ yếu là nhìn nó đẹp, cậu công nhận nhìn như đã được một đứa trẻ phát thảo rồi đưa cho người lớn làm vậy.

Thành phẩm phải gọi là đẹp xuất sắc, chắc phải là tay nghề lâu năm.

Cậu định nhặt chiếc mặt nạ lên thì không chỉ có chiếc mặt nạ bên cạnh còn có một chiếc trâm cài hình con cá?

Sao mà chúng bé hơn những loại bình thường của con gái v..

Ơ?..

Cậu nhận ra rồi!

Trâm cài hình con cá, chiếc mặt nạ cáo, mảnh kính.

Đều liên quan đến vụ hộp điện thoại hôm trước cơ mà?

Sao cậu lại không nhận ra sớm hơn chứ, cậu nhặt chiếc mặt nạ cáo cài lên tóc.

Kì lạ...cậu bước tới cuối đường chỉ cần bước 1 bước nữa là cậu quay lại chỗ ban đầu.

Lần này có sự khác lạ nó có một bức tường bằng nước trong vắt ,hẳn nào bản thân cậu cũng chả nhận ra.

Hình như là nhờ chiếc mặt nạ ,cậu mới nhìn thấy chúng chứ nãy không nhìn được bất cứ thứ gì cả.

Chạm nhẹ mặt nước chúng nổi lên những bé cá bé xíu bơi xung quanh.

Kì lạ nhưng cũng trông rất đẹp, chúng sẽ còn rất thơ nếu như nó không phải trường hợp cậu đang bị rơi vào vòng lặp vô tận này.

Cầm chiếc trâm cài lên cậu định làm i chang cậu bạn hôm nọ , cậu đứng ra xa ném thẳng chiếc trâm vào bức tường nước.

Nó có tác dụng, bức tường nước dần biến mất để lại con đường phía trước nhà cậu.

Tuyệt vời thoát ra được rồi!!!

Cậu bước chân về nhà treo lại chiếc mặt nạ vào túi cậu vẫn cầm chiếc trâm cài, vì tóc cậu thì không thể cài vào được.

Nhìn lại chiếc mặt nạ cáo ngay 2 bên tai có 2 cái lỗ nhìn như để gắn gì đó.

Cậu cắm thử chiếc trâm cài vào thì vừa in.

Bước đến trước cửa căn hộ đang tính mở cửa thì cậu nhận ra có người đang đi theo cậu từ con đường lúc nãy sau khi cậu thoát ra khỏi vòng lặp.

Giác quan của cậu (mèo) nhắc người này không phải dạng vừa

"Bước ra đây đi tôi biết cậu đi theo tôi"

"Quả thật cậu rất để ý"

Là cậu bạn tóc tẩy hôm trước.....người đã đẩy cậu vào hộp kính.

Nhưng đang đứng trước mặt cậu với tà áo trắng chân không chạm đất.

Taesan không muốn để ý tới...tốt nhất cậu cũng không nên để ý.

Cậu nhìn sang bạn ấy cũng nhìn cậu cả 2 đứa nhìn ngơ ngác như nhau.

Sau 1 vài giây định hình thì cậu bạn đó hỏi..

"Cậu không sợ tớ hả?"

"Không?"

"Cho tôi một lý do để tôi sợ cậu đi?"

"Cậu còn không thể chạm vào tôi?"

"Cậu cứng nhắc quá rồi đó"

Cậu bạn đó bay vòng vòng cạnh Taesan.

"Tớ cũng nên giới thiệu một chút nhỉ?"

"Tớ là Kim Leehan"

"Tại sao tôi lại phải biết tên một hồn ma?"

"Thôi mà cậu không cho tớ làm quen sao?"

"Nhìn từ lần trước tôi cũng biết cậu đã chết rồi"

"..."

"Tại sao cậu lại bt...."

"Một bên mắt trái của cậu chảy máu đỏ"

"Cậu cứ chăm chăm hỏi tôi chết ch?"

"Sao cậu để ý bản thân cậu được"

Leehan đứng tim, Leehan chết lặng vì hôm đó là lần đầu cậu thử nghiệm loại *** nên không ngờ nó lại không thành công với cậu..những lần trước rõ ràng là không ai nhận ra...

"Xin phép tôi không muốn làm bạn với một hồn ma"

'Rầm' Taesan đã đóng cửa để Leehan ở ngoài....

"Người j khó chiều v?"

___________

end chap "Nước"💧

nhắc tới lúc e Taesan kẹt trong vòng lặp.

Cho hin sao đi cho tui có tí động lực😋
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Gặp"⁉️


-Ngay từ đầu tôi đã chả nên nhìn cậu?-Sáng tinh mơ Taesan mở mắt quay ra mở máy điện thoại, mới hiện 5h sáng còn đầu cậu thì như bị hàng trăm cái kim đâm vào người.

Hôm qua cậu đã lm j ý nhỉ?Taesan chả nhớ nữa.

Thôi thì ngày mới đầu tuần cậu sẽ dậy sớm 1 chút để nấu ăn mang đi vậy.

Taesan cũng chả phải dạng nấu ăn giỏi gì đâu nhưng từ hồi bé cậu cũng phải vào bếp nấu mà do đôi khi bị bắt buộc.

Đến giờ thì cậu vẫn đôi khi làm một vài món ăn trưa bé bé để lót bụng.

Nói gì thì nói Taesan cũng chỉ là một sinh viên thôi mua đồ bên này về nấu ăn cũng khó lắm , một phần là do phong tục bên Nhật , người Nhật thì quen chứ Taesan thì có lẽ không rồi đó.

Cậu thường chọn mua đồ 1 lần cho 2 đến 3 tuần rồi mới đi mua lại, mỗi lần cậu đi mua đồ là xách về mệt muốn chết.

Siêu thị thì gần căn hộ nhưng mà xách về là một vấn đề khác, cậu bỏ bữa tối thường xuyên nên lương thực trong tủ lạnh mới kéo được đến 3 tuần sau mới hết chứ cậu ăn 3 bữa như bình thường lâu lâu còn ăn cơm buổi sáng như Taesan thì đống thực phẩm đấy sẽ hết trong 1 tuần rưỡi.

Taesan nấu xong bữa trưa thì cũng đã 6h20p sáng thứ 2 ở trường thì cậu phải có mặt lúc 7h30p nên h vẫn còn khá sớm.

Cũng đủ thời gian để ăn sáng , cậu làm đồ ăn trưa cũng dư kha khá nên lấy ăn sáng cũng được.

Tiện mà!

Taesan dễ ăn, ăn gì chả được ít nhất thì sau vài lần làm cháy đồ ăn hồi bé và một vài món nhìn như nấu cho quỷ ăn thì cậu đã biết làm đồ ăn sáng và trưa, tối thì tuỳ xem cậu có đói không.

Nay đổi vị trí tí cậu cầm đĩa bánh mì sandwich ra thẳng sofa bật Tivi nghe tin tức buổi sáng ở Nhật, Taesan không thường xem tin tức như vậy nhưng nay thì khác cậu sẽ hóng hớt một chút dù gì tại Nhật có nhiều tin tức mà.

Giọng từ biên viên truyền hình trực tiếp vang lên."

Xin chào quý khán giả đây là đài truyền hình trực tiếp tại Nhật""Thưa quý vị và khán giả bây giờ chúng tôi đang có mặt tại hiện trường một vụ án,vào sáng hôm nay người dân đã phát hiện một cái xác không đầu gần hộp điện thoại."

"Hiện giờ đang được khám nghiệm tử thi và lấy lời khai từ người dân xung quanh nhưng chúng tôi nghe nói hắn ta là một tên tội phạm trộm cướp các cửa hàng ở gần đây."

"Hắn thường nhắm tới tiền bạc và những người phụ nữ ở nhà một mình đêm khuya""Xin quý vị thời gian này chú ý không ra đường sau 12h đêm."

"Giờ tôi xin chuyển lại cho người dẫn tiếp theo cho chương trình buối sáng hôm nay...-"_______

"Vãi cả l..."

Giờ cậu xem được tin tức này thì có vẻ là muộn vãi chưởng r ý, Taesan mới hôm qua vừa gặp ma-.

Không từ từ tin thế nào dc.

Taesan bình thường còn không nghĩ tới nhưng mà Taesan ơi đây là Nhật Bản nó xảy ra được và xác xuất nó cũng cao.Thôi tin tức buổi sáng đến đây là kết thúc đủ cho cả tuần xem tin tức buổi sáng, quá thừa Taesan đã ghét.Cậu tắt tivi và ra khỏi nhà thôi.

Nay thì Taesan chấp nhận lấy chìa khoá xe và bước ra khỏi căn hộ.

Cậu cần đi đến trường sớm so với dự kiến nay thầy Jaehyun có tiết.

Chả biết là thầy có dạy hôm nay hay không hay có ng dạy thay mấy nay trên cfs nghe rằng thầy bắt đầu mất tập trung trong giờ dạy học sinh.

Lạ nhỉ? thầy Jaehyun ch bao giờ mất tập trung hay chuyển sự tập trung của bản thân cho thứ khác.

Trên đường tới trường cậu đội mũ bảo hiểm dành cho mô tô nên cậu không thể nhìn rõ 100% xung quanh được nên cậu mới chọn đi sớm hơn dự kiến.

Chiếc mô tô đen đi trên đường, nữ sinh đi qua ai cũng ph nhìn.

Đúng là Han Dongmin đi đến đâu các e gái nhìn tới đó.

Đánh xe vào khu gửi xe chung , trường không có khá nhiều các bạn đi xe chắc chỉ có 1 vài bn đạp xe còn lại thì đi bộ tới trường nên khu để xe rộng lắm.

Lâu lâu còn có các giảng viên gửi xe chung vào vì khu nhà xe giảng viên thì nhỏ hơn so với khu sinh viên còn giảng viên thì toàn ô tô mà đến trường thôi.

Ai mà ngờ được nay Taesan lại gặp được thầy Jaehyun vừa xuống xe.

Nhìn thầy có vẻ không được tươi như mọi ngày cho lắm....nhìn giống kiểu hôm qua thầy đã mất ngủ cả đêm vậy.

Cậu chạy tới bắt chuyện với thầy.

"Chào buổi sáng thầy Jaehyun"

"À....chào trò Dongmin"

"Thầy ổn chứ?"

"Nhìn thầy có vẻ mệt"

"Không sao đâu trò không phải lo"

"Chỉ là đêm qua tôi chạy dự án khuya thôi"

"Thầy cần giúp gì không?"

"Tôi không sao, tôi sẽ lên phòng khu A rồi đến giảng đường sau"

"Cảm ơn trò vì đã hỏi thăm."

"Vậy xin phép thầy e đi trước."

Cậu bước đi nhanh hơn trc vượt lên thầy Jaehyun ,vì Taesan cũng cao hơn thầy nên bước nhanh hơn là cũng phải.

'Tụi nhỏ giờ cao thật chứ bé hơn mình có nhiêu tuổi đâu..' thầy Jaehyun buồn nhưng không dám nói.

Cậu bước trên hành lang để vào lớp thì cậu lỡ va ph 1 bn học khiến bn học đó.Nhưng Taesan đã đỡ kịp.

"Xin lỗi cậu có sao không?"

"Hì..."

"Gặp được cậu rồi.."

Hả?Taesan đã hoá đá...từ từ...tóc tẩy khuyên tai hình cá...

"Xin chào tớ Leehan"

Leehan quay lại ,Taesan hất tay Leehan ra

"Tại sao cậu lại ở trường tôi?"

"Sao cậu lại hỏi vậy chứ?"

"Đây là khu thiết kế mà Taesan"

"Cậu biết tên tôi?"

"Chỉ có cậu là không biết tớ cho đến khi tớ giới thiệu thôi"

"Sao một hồn ma như cậu lại ở đây chứ?"

"Không phải ai đó nói lần trước không thể đụng vào cậu sao?"

"Giờ thì sao chính cậu vừa đỡ tớ đó"

"Taesan à"

"Đừng gọi tôi bằng tên đấy"

"Tôi với cậu không thân đến nỗi gọi tên biệt danh thân mật của tôi?"

"Taesan khó chiều quá đii"

"Giờ thì đi ra tôi cần về lớp"

"Dẫn tớ đi"

"Cho tôi một lý do dẫn 1 hồn ma như cậu đi?"

"Hửm?"

"Tưởng cậu bt chứ"

"Tôi không cần biết và tôi cũng không muốn biết"

"Giờ thì cậu đi ra được rồi"

Nói rồi Taesan định đi thẳng một mạch về lớp nhưng đã bị Leehan kéo áo giữ lại.

"Cho tớ đi cùng nhé?"

"Tôi đã nói là kh-"

Từ đâu tiếng chạy vang lên từ phía sau 2 ng

"Ơ Dongmin cậu làm quen được với bạn mới rồi à"

Bn ấy là một bạn học ở lớp thường hay đi hỗ trợ thầy cô.

"Hai cậu quen nhau hả?"

"Không"

"Mới thôi"

Leehan và Taesan đồng thanh.

"Vậy thì tốt rồi"

"Dongmin à phiền cậu dẫn bn mới đến lớp nha"

"Tớ ph đi giúp cô bên khu A mất rồi"

"Phiền cậu nha"

Nói rồi cậu bạn đó chạy đi mất.

"Giờ thì cậu không chạy đc rồi"

"Taesan a"

"Tch-"

'Cái quái gì đang diễn ra vậy???' Taesan nghĩ khi cậu và Leehan đi song song nhau cùng về lớp.

_________

end chap "Gặp"⁉️

Huhu mấy nay đi chs kinh quá quên truyệnnn.

Chap hơi xàmmm
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Mây"☁️


-Làm quen bạn mới á?

Cậu chỉ là 1 hồn ma thôi?-"Nè nè Taesan đừng lạnh lùng như vậy màaaa"Taesan hết chịu nổi rồi cậu khó chịu quá cái tên Leehan này nãy giờ cứ như bị dư năng lượng vậy chứ chạy vòng vòng xung quanh cậu rồi hỏi đủ thứ trên trời dưới biển.

Cậu bình thường thì sẽ trả lời theo lí lịch sự với bạn mới nhưng mà cậu ta là 1 hồn ma tại sao cậu ph trl chứ.

Khác xa với hôm trước cậu gặp nay mắt cậu ta không chảy máu nữa.

Taesan không thể vừa đi vừa nhìn mặt cái tên nhóc con này nữa cậu liền mở đth để lướt cfs trg.-cfs trg X-

-@tài khoản ẩn danh-

-uiii cho mình hỏi bạn này ở khu nào vậy ạ-

127,930 người đã tim bài đăng

@₫: ui hình như bạn này mới chuyển khoa đấy ạ

@%: Aaa hotboy khu thiết kế đấy bn ơi

@tài khoản ẩn danh đã trả lời @%: ui thật ạ hôm trc thấy ảnh ở sân khu y cơ

@0: hợp gu quá đi mất😭

....._______

'Gì vậy?' Taesan lướt cfs trg thì gần 4 bài gần đây nhất toàn về Leehan gì kì vậy?

Hay do mấy nay cậu không để ý cfs trg ta?

Mấy hôm trc lmj có với cả một sinh viên Taesan ch nhìn thấy ở trường bao giờ mà là hotboy bên khu thiết kế á?

Nhìn cậu ta như trẻ con ý, không thể tin dc-

"Nè lướt gì vậy Han Taesan"

"Mê tớ hả lướt bài đăng về tớ chi vậyyy"

"Tôi lướt gì cũng không liên quan đến cậu"

"Thôi mà ai lại nói chuyện cụt lủn như vậy vs bn ms chứ"

"Mới sao?"

"Nghe nói một hồn ma như cậu từ khu thiết kế qua"

"sao tôi lại phải nch đàng hoàng?"

"Cậu không ở bên đấy luôn đi?"

Taesan không biết rằng bản thân đã tới trước cửa giảng đường cậu đã lỡ lời nói hơi to tiếng khi đang có rất nhiều sinh viên đứng xung quanh.

Nhưng lời bàn tán to nhỏ bắt đầu xuất hiện.

"Hồn ma hả?"

"Dongmin sao vậy?"

"Cậu ấy có vẻ khó chịu với Leehan thì phải..."

"..."

Taesan bước thẳng về chỗ ngồi mà không quan tâm Leehan đang đứng ở đằng sau dù gì tí Leehan cũng phải lên giới thiệu.

Taesan không quan tâm.

"Taesan nay e sao thế?"

"Em ổn a Sungho"

"Nhìn e có vẻ khó chịu"

"Hơi thôi a"

Sungho định hỏi thêm nhưng thôi nhìn mặt Taesan lạnh tanh nthe kia động vào tí lại bị lườm cho cháy mặt.

Giảng viên tới rồi nay đứng tiết đầu gthieu sinh viên ms là thầy Jaehyun.

"Nay thì có sinh viên mới chắc mấy đứa cũng thấy bạn rồi nhỉ?"

"Mời em"

"Chào mọi người mình là Kim Leehan"

"Chuyển từ khoa thiết kế sang mong mọi người giúp đỡ"

"Thì sang khoa mới chắc trò ch quen với khu bên này nên thầy nhờ trò Dongmin tí dẫn bạn đi tham quan chút"

Hả?

Từ từ Taesan nghe nhầm à?

Sao lại là Taesan chứ không phải ngkhc?

Ủa

"Dạ?"

"Tí trò dẫn bạn đi tham quan 1 chút nhỉ?"

Nhìn từ xa cũng thấy ánh mắt thầy Jaehyun kiểu thử từ chối xem e sẽ có 1 đống deadline trong tuần tới...Thôi dc rồi...cậu sẽ im lặng vậy.

"Im lạng coi như đồng ý rồi nhé Dongmin"

"Leehan trò chọn chỗ ngồi cho mình nhé!"

"Vâng thưa thầy"

Và ghế Leehan chọn là ngay sau Taesan..Biết chọn chỗ đấy dễ làm phiền anh bạn khó chiều ngồi trên nhỉ?

Trong giờ Taesan chán nản nghĩ xem tí nên ném Leehan cho ai để bản thân lên sân thượng ăn trưa , thì đằng sau Leehan ném mẩu giấy note lên.

Taesan không suy nghĩ thử mở nó ra thì nó viết

/Nè đừng nghĩ đến việc đẩy công việc của cậu cho ngkhc chứ?

Tí cậu vẫn sẽ là người dắt tớ đi tham quan khu này đó! (^◔ᴥ◔^)/

Gì vậy?

Quay xuống nhìn Leehan thì cậu ta chỉ cười hì hì.

Làm như cậu ta có thể đọc suy nghĩ ngkhc v.

Trốn cũng không xong đẩy cho ngkhc thì bị cậu ta biết giờ thì nên lmj đây?

Lại còn vẽ cái mặt mèo ở cuối tờ note là nnao đây?

Cậu ta hết trò trong giờ rồi sao?

Taesan không hiểu con ng này giống như cậu ta đến từ hành tinh khác vậy..Cậu chán rồi chả buồn nghĩ nữa cậu mở máy tính ra làm môn khác.

Kết thúc tiết học dài thì cũng đã tới trưa sinh viên cứ dần thưa thớt hơn có lẽ mọi người cũng đã đói do học quá lâu.

Đang định xách cặp đi thì Leehan đằng sau đã nắm lấy tay áo cậu trc khi Taesan định bước ra khỏi lớp.

"Taesan ahh"

"Đừng quên tớ chứ"

"Tôi vẫn sẽ đưa cậu đi, bỏ tay ra"

Leehan bỏ tay ra và đi sau Taesan.

"Hứ ng j đâu á, lm như tui thèm"

"Lèm bèm bé thôi tôi vẫn nghe đó"

Leehan giật mình...dù cậu đã giảm volume giọng đi bé xíu mà sao tên đi trc này vẫn nghe được ta...cái tên này là mèo thật à tai thính quá vậy.

Vậy thôi Leehan sẽ nói thẳng, cậu chạy lên đi chung với Taesan , ngó mặt qua nhìn thẳng mắt Taesan.

"Taesan là tên khó chiều"

Chắc chắn Taesan không chịu thua cậu cao hơn Leehan mà dù chỉ là khoảng 1-2cm nhưng cũng là đủ cậu có thể cúi xuống và nhìn thẳng mắt bn.

Lúc Taesan cúi xuống thì bn lại cố tình né xa ra 1 chút

"Nào?"

"Không lại đây nữa à?"

"Tớ không hiểu cậu nói gì hết"

"Tớ có làm gì cậu sao?"

"Vậy sao?"

"Thế thì đi tiếp "

Taesan đứng thẳng người lên và đi tiếp không để ý bạn nhóc con đằng sau nhìn hơi phụng phịu mất rồi.

Taesan đi đằng trước thì như hướng dẫn viên du lịch còn Leehan đi đằng sau cứ như con thỏ ý e cứ ngó trước ngó sau làm như bn ch qua khu này bao giờ.

Đôi lúc cậu quay ra sau nhìn thì thấy bn cứ nhìn vào lớp khác xem họ đang làm gì nữa chứ, lâu lâu còn buột miệng kêu Leehan giống trẻ con.

Chủ yếu một lúc ngó xuống là xem bn trẻ con này có bị lạc đường mà tách Taesan ra không thôi.

Ánh nắng chiếu sáng cả một hành lang nhìn bn tóc đã tẩy rồi còn có ảnh nắng nữa chứ trông thơ thật chứ nhưng nhìn bn cứ ngơ ngơ Taesan lại bất giác phì cười là ma mà ngơ thế nhỉ?

Đi được một đoạn khá xa đã tới cầu thang của sân thượng luôn rồi đến giờ Taesan mới nhận ra ngoài chỉ và giới thiệu mấy phòng học cậu đã quen đường lên sân thượng ăn trưa.

Cậu quay lại nói với bn.

"Xong rồi đó tôi giới thiệu hết khu bên này rồi"

"Giờ thì tuỳ cậu tôi xong nhiệm vụ rồi"

"Lạnh lùng vậy sao tớ đi cùng có phiền không?"

"Mang nhóc con như cậu theo để làm gì?"

"Tôi trông?hay ai?"

"Tớ ngồi cạnh thôi không được à?"

"Tch- tuỳ cậu tôi sẽ không chia đồ ăn của mình cho cậu đâu"

"Tớ cũng không đói"

"Lên nói chuyện thôi mà lm quen bn mới đi chứ?"

"Tôi tin rằng cậu chỉ là một hồn ma?"

"Tôi lm quen để làm gì đây?"

"Hm?"

"Cậu chỉ cần nói chuyện thôi?"

"Nhỡ chung hoàn cảnh gì đó thì sao?"

Taesan chả thèm trả lời mà bước lên những bậc thang, đôi chân dài bước qua dải ngăn cấm mà nhà trường treo .

Mở cửa mà bước ra ngoài trời trong xanh lại còn có thêm tí ánh nắng không quá chói cũng không quá nóng hợp cho thời gian ăn trưa của Taesan và hồn ma Leehan.

Dù đã dẫn cậu tham quan nói thô ra là bị thầy Jaehyun ép buộc mà cũng chả hiểu sao lại chọn cậu?

Thì cậu vẫn chả có mấy thiện cảm với Leehan nhìn chiếc khuyên tai hình cá lúc sáng khiến cậu nhớ lại sự kiện 2 đêm hôm trước ,Taesan không thích một chút nào cả.

Nên dù Leehan cố bắt chuyện tới đâu cậu cũng chỉ có ý trả lời cho có.

Taesan chọn một chỗ gần cửa có mái che ,dù nắng chả đến được đầu cậu đâu nma chỗ đó vẫn mát hơn.

Cậu ngồi xuống lôi bình giữ nhiệt ra và hộp nhỏ nhìn tròn đựng đồ ăn.

Ngước lên thì chả thấy bn trẻ con kia đâu , cậu ngó ra xem thì cặp bn vứt ngay chỗ cậu để cặp để rồi chạy ra đứng gần hàng rào mà nhìn lên trời.

"Taesan a- đám mấy kia nhìn giống hình con mèo quá à"

"Giống cậu"

Cậu cũng nhìn lên thử đúng là có đám mây hình giống con mèo nma từ từ sao lại giống cậu?

Cậu mở hộp đồ ăn ra và lấy đũa.

"Cậu nhìn tôi giống mèo điểm nào vậy?"

"Đừng phủ nhận chứ"

"Giống thật mà"

Taesan bất lực cậu không nói gì mà chỉ cúi xuống bắt đầu ăn, món cậu mang ăn trưa hôm nay là ramen , cứ tưởng nnao chứ sáng chỉ vậy thoii.

Nhanh, gọn , lẹ.

Bên cạnh còn có bình trà lạnh nữa chứ, đủ chill.

Cậu lôi điện thoại ra bật chút nhạc để nghe , cậu kệ Leehan có nghe được không vì bình thường cũng chỉ có mình cậu.

Đứng được một lúc ngắm mây chán chê Leehan mới tiến đến chỗ cặp mà lôi gói jellyfish bé bé ra ngồi nhai.

Taesan quay sang cũng không nói gì hai người chỉ ngồi ăn như vậy thôi.

2 ng 1 không gian không tiếng nói chuyện chỉ có giai điệu du dương đanh vang lên.

Được một lúc Taesan cứ cảm giác ng bên cạnh cứ nhìn mình, ghét thì chả ghét nma cậu cũng chả thích ai nhìn chằm chằm mình lúc đang ăn như vậy.

Leehan có vẻ đã thấy Taesan đang ăn chậm đi vì cậu đang nhìn ,nma cậu vẫn cứ nhìn say đắm Taesan như vậy thôi.

Taesan mất kiên nhẫn r đó..

"Tôi tưởng cậu bảo không đói?"

"Muốn ăn chung không?"

"Cậu cho thì tớ xin"

Taesan vẫn giữ nguyên tay cầm bát còn đưa đũa cho bn.

"Không ngờ Taesan biết nấu ăn đó"

"Tôi đoán có lẽ cậu còn chả biết nấu ramen nhỉ?"

"Jz hồi nào chứ tôi nấu ăn cũng đỉnh mà"

"Cậu chưa nhìn thôi"

"Thôi đi cậu nấu thì tôi xin né"

"Ngộ độc tôi chạy không kịp"

"Yahhh"

Ăn xong vẫn chưa tới giờ vào học cả 2 quyết định nán lại sân thượng một lúc.

"Ya"

"Nae?"

"Lần sau tôi đang ăn đừng nhìn chằm chằm như vậy"

"Cậu có thể hỏi "

"Tôi không ki bo như thế"

"Đấy không phải ý tưởng ban đầu của tớ"

"Tớ chỉ đang muốn làm quen với cậu"

"Nma Taesan cho mà nên tớ mới không ngại"

"..."

____________

end chap "Mây"☁️

Hẹ hẹ những chap tiếp theo sẽ tập trung nhiều vào 2 bn bé nha.

Mình đã lồng ghép khá nhiều moment của 2 bn bé lại nhưng mà đổi từ đi á nên có gì sẽ hơi khó nhận biết.

Ý là lỡ tu cốc matcha 1 lít ý🥰 rồi nằm vt luôn hihi
 
[Gongfourz] "Rơi"
"Gương"🪞


-Liệu tôi có nên tin rằng những thứ mình thấy đúng là sự thật?-Taesan đố mà ngờ tới trg hợp này..

Lạ nhỉ chả ai lại nhìn chằm chằm vào ng khc lúc ăn chỉ để làm quen cả.

Chắc chỉ đối với người khc thôi còn Leehan thì có thể nó là chuyện bình thường chăng?

Tiếng chuông reo lên cũng đến tiết tiếp theo nhưng nay sau giờ trưa thì khoa y có ít lớp hơn có tiết nên cậu có ý định lại đi thư viện.

Nhưng mà giờ phải làm gì với cái đuôi đằng sau cậu đây..."

Yahh Taesan cái gì đâyyy""Đấy là mô hình giải phẫu dùng trong thực hành"

"Cậu qua đây mà không kiểm tra kiến thức của bản thân sao?"

"Tò mò thôi mà"

"Cậu vẫn trả lời tớ đó thôi"

"Tôi có khái niệm lịch sự với người lạ"

"Nãy giờ cậu vẫn coi tớ là ng lạ hỏ"

Leehan đã bật mode phụng phịu với Taesan.

Chuyện là vậy đó ăn trưa xong cứ tưởng là Taesan đã xong nhiệm vụ trông trẻ nma không Leehan cứ đi lung tung loạn cả lên làm Taesan giờ không quan tâm cũng không nổi.

Dù gì cũng được ông thầy nào đấy giao trách nhiệm đưa bạn đi tham quan khu bên này.

Nhưng mà từ từ?

Nãy giờ là cho bn ăn đưa bn đi mấy phòng thực hành nó chả liên quan gì cả?

Ủa?

Nó cứ sai sai...

"Yah Taesan"

"?"

"Sao cậu lại học y vậy?"

(Sai lệch hoàn toàn so với lịch sử ở Nhật, các bn có thể bỏ qua ạ)

a...nhắc tới tại sao Taesan học y thì nó phải ra một câu chuyện siêu dài .

Phải nói tới nhà của Taesan hồi trước từ thời xưa gia phả nhà cậu lúc ấy phải gọi là khá giả so với rất nhiều người ở Nhật.

Nhưng sau một biến cố nó khiến gia đình cậu rơi thẳng vào lúc bế tắc nhất cuộc đời ,nhiều năm sau mới có thể lấy lại tinh thần tu trí làm ăn lại.

Taesan không phải người chứng kiến câu chuyện cậu chỉ đơn giản hỏi mẹ như bao đứa trẻ rằng " hồi xưa nhà mình nnao vậy ạ?"

Ấy vậy câu hỏi đấy khiến cậu không bao giờ muốn nhớ về thêm 1 lần nữa.

Phải nói như nào nhỉ?

Gia tiên của cậu hồi ấy phải gọi là siêu mê tín dị đoan, theo trưởng tộc thì nhà cậu hồi đấy vẫn theo phong tục sinh con trai để nối dõi tông đường, đàn bà con gái thì ở nhà nấu ăn phụ giúp người đàn ông trong gia đình, cơm bung nước rót trong nhà ,người chồng lúc ấy chỉ có hưởng thụ tiêu tiền nghĩ đến những thứ xa hoa trong xã hội thời ấy.

Địa vị, tiền tài của người đàn ông trong nhà lúc ấy được hưởng trọn từ 1 tay trưởng tộc.

Kể cả có là con trong nhà hay rể trong nhà 1 tay ông sẽ dung túng hết cho , ấy vậy trái ngược với vẻ bề ngoài người ta nhìn vào.

'Họ đúng là một gia đình hạnh phúc' 'Cô vợ đúng là có số hưởng mới có thể cưới được một ng ck tốt nthe!' Đấy là những lời người ngoài nói về gia phả cậu lúc đấy nhưng không có đâu.

Ngoài mặt những cô vợ có những bộ kimono được đặt riêng chất liệu vải xa hoa hay phụ kiện cài tóc trên người lúc ấy chỉ là vỏ bọc cho người ngoài nhìn vào thấy rằng cô vợ có số hưởng.

Khi không có ai nhìn thì mới rõ câu 'trong chăn mới biết chăn có rận' bên trong ngôi nhà đó không khc gì địa ngục trần gian với các chị vợ ,dù có đủ kinh phí thuê giúp việc trong nhà nhưng các cô vợ ngày ngày phải làm quần quật như osin vậy.

Những bộ quần áo đắt đỏ được cất đi một nơi mà không ai rõ.

Ngày ngày lấm lem bụi bẩn nhưng những cô vợ được tộc trưởng phê duyệt và cho vào nhà thì lại không một lời than phiền?

'Họ thật sự không hối hận khi vào nhà mình sao hả mẹ?' Taesan đã hỏi người mẹ của mình và thứ cậu nhận lại ngay lúc ấy chính là một cái bạt tay thẳng má của cậu.

Đau chứ cậu chỉ nhớ lúc ấy cậu đã khóc, khóc rất to muốn có ai đến dỗ cậu nhưng không ai cả.

Người mẹ chỉ kêu cậu câm mồm vào nếu không cậu sẽ bị ném vào phòng kho như cái cách cha cậu ném mẹ vào đó.

Cha cậu lúc ấy đã đi công tác rồi, mà cũng sai nhỉ?

Ông ta chả phải cha của cậu...

Nhớ đến mà tởm cả người, ngày tháng cứ vội trôi qua mà không ngày nào không nghe tiếng chửi mắng , Taesan không biết tuổi thơ của các anh cj trước đấy được sinh ra chăm sóc trong cái nhà này như nào.

Chứ đối với cậu chỉ có kinh tởm...Cậu khinh miệt chính gia đình mình ,tại sao lại phải sinh con ra khi họ còn không cần chứ.

Mẹ cậu bị ép sinh gần 4 người con cậu là con thứ trên cậu có 1 anh cả và dưới là 2 đứa em 1 trai 1 gái.

Nhưng chỉ giữ được người em gái còn người em trai đã bị tử vong chu sinh nguyên nhân cũng do người mẹ ,biết là sinh đôi cả nhà đã mong được 1 cặp anh em trai.

Thế thì nhà cậu không phải được cưng nhất sao có tận 4 ng con trai quá sung sướng rồi còn gì?

Trưởng tộc lại càng ban cho nhiều vàng bạc hơn ông chồng thì biết điều cũng sắm cho vợ tí đồ mới và lượng thức ăn bồi bổ ngày càng tăng.

Nhưng trưởng tộc không hài lòng khi nhìn thằng con trai ông cưng nhất nhà không sinh được 1 đứa con trai nào lại còn có 2 đứa con gái khắc mệnh ông nữa.

Trên đời ông ghét nhất là con gái còn khắc mệnh ông, ông đã nhờ 1 thầy pháp đến và kêu chính tay ng con trai đâm chết hai đứa con còn đang nằm trong vòng tay mẹ ngủ ngon lành.

Đêm hôm ấy những chiếc mặt nạ được đeo lên trong căn phòng làm nghi lễ , trưởng tộc và người con trai thì đọc di chú lắng nghe người thầy pháp.

Bùa thì được dán khắp nơi chạy dọc ra cả hành lang.

Những cây nến thì cứ cháy đỏ rực nhìn như nhuộm máu cả một căn phòng.

2 đứa con gái được nằm trong chiếc hộp đỏ , linh hồn thì vất vưởng bay trong căn phòng không thể siêu thoát cũng chả có đường chạy, ma lực thì quá yếu kém chả thể ám ngược được ai trong phòng.

Ng thầy pháp làm theo chỉ dẫn mà trưởng tộc muốn chính bản thân ng tộc trưởng muốn hiến tế 2 đứa con gái cho một con quỷ bản thân đã nuôi từ rất lâu giờ đây cuối cùng cũng có ngày con quỷ xuất hiện và chả ơn.

Đúng vật tiền tài danh vọng ông có đuợc hay cho tất cả những ng con trong nhà từ 1 tay quỷ dữ ban cho đổi lại cứ 2 năm 1 lần nó sẽ được hưởng 1 món quà từ các cô vợ đó chính là những đứa con.

Nhưng hôm đấy là một lần sai lầm khi họ đã quên khoá trái cửa lại còn không thèm dán bùa lên , 2 đứa con gái dần tan biến trong khi thầy pháp đọc thần chú.

Những tiếng vang lên bên tai người con trai nhưng cậu ta làm như chuyện này đã xảy ra thường xuyên vậy.

Tự nhiên tấm gương trong phòng vỡ tan , tấm gương đấy để có thể nhìn được con quỷ bên trong bức tường.

Nếu mà nó vỡ đồng nghĩa với việc con quỷ đã thoát ra ngoài, người thầy pháp đã có những biểu hiện lạ ông ta đứng dậy đập vỡ những cây nến xung quanh xé sạch những tấm bùa mà bản thân đã dán lên vài căn giờ trc.

Những mảnh gương vỡ phi tới mổ bụng từng người trong căn phòng, tiếng hét vang vọng khắp hành lang như một cuộc thảm sát máu văng tung toé làm nhoè đi những tấm bùa.

Chỉ còn trưởng tộc là ch bị giết ông ta van xin ông đã làm gì sai ông chấp nhận đền thêm mạng của những đứa con.

Con quỷ kêu rằng những năm ông dâng lên những đứa con chỉ có con gái, còn những đứa con trai thì s?

Con quỷ đòi đền bù cho những năm gần đây đổi lại dâng lên 2 đứa con trai.

Đến lúc này thì tộc trưởng đã lộ bản chất thật, mồ hôi cứ tứa ra như suối ông ta chột dạ.

Nhưng ông ta vẫn đồng ý với con quỷ 2 ngày tới sẽ dâng lên cho nó 2 đứa con trai.

Lần này ông ta nghĩ ra kế sách sẽ xử 1 đứa trong 2 đứa song sinh rồi nói là 1 đứa không qua khỏi.

Dù gì chính ông cũng đã kê thuốc cho ng mẹ mang thai 2 đứa cơ mà, nhầm thế nào đc.

Cũng sau đêm nghi lễ ấy là ngày của mẹ Taesan sinh 2 em của cậu hồi đấy pháp y không tiên tiến như bây giờ nên mẹ cậu sinh 2 em gặp rất nhiều khó khăn.

Thêm rằng bà tin vào lượng thuốc bổ mà trưởng tộc đưa cho uống quá lượng cho phép khiến lúc sinh xong bà đã ngất đi mà chưa nhìn mặt 2 đứa con.

Khi ng đỡ để xem 2 đứa thì đã có 1 đứa không còn hơi thở nên đã mất, rất sai với dự định ban đầu khi tộc trưởng đến thì được thông báo rằng 2 đứa con là 1 trai 1 gái đứa mất là ng con trai.

Vậy là được 1 mà không cần ra tay nhưng mà 1 đứa con gái s?-

"Taesan?"

"Cậu sao thế?"

Leehan nãy h có lẽ đã hỏi Taesan 1001 câu hỏi rồi nma cậu không trl.

"Tôi có lms à?"

"Nãy giờ cậu như tượng ý"

"Tớ gọi cậu cx chả nghe cơ!"

"Hmm..."

"Cậu chưa trả lời tớ?"

"Tại sao cậu lại học y vậy?"

"Vì hồi trước tôi lỡ quẹt tay vào dao tôi bị chảy máu"

"Rồi tôi học y?"

"òooo"

"Từ từ hả?"

"Không được?"

"Đã ai nói j cậu..."

________

end chap "Gương" 🪞

Hihi bù chap sau heee
 
Back
Top Bottom