Tâm Linh Gọi Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
35581920-256-k953070.jpg

Gọi Hồn
Tác giả: NguyenJss
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bối cảnh có vài chi tiết kha khá giống với tiểu thuyết Twilight nhưng nội dung hoàn toàn khác biệt.​
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Có lẽ mọi thứ sẽ không quá tệ nếu chúng tôi không chuyển nhà.

Có vẻ nơi ở mới chính là nguồn cơn của mọi rắc rối đổ ập lên gia đình tôi và nói cách khác là chính tôi......- Tên?- Candie Watson Nguyen.- Mời cô qua phía bên kia ngồi chờ chuyến bay của mình đến Dalat.

...Tôi rời khỏi quầy soát vé và mang túi đồ của mình đưa cho họ.

Kéo khóa của chiếc áo khoác màu xanh dương sậm màu lên, lôi mớ tóc màu nâu của mình ra đằng sau tôi chậm rãi ngồi xuống dãy ghế ngồi chờ.

Liếc nhìn đồng hồ, còn 47 phút nữa sẽ đến giờ bay của tôi đến thành phố Dalat.

Một thành phố quanh năm toàn là sương mù và không khí ẩm ướt.

Lại nghĩ đến cái nắng gần 36 độ C của thành phố mà tôi sắp phải rời xa chợt thấy buồn chán dâng lên ghê gớm.

Mẹ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi và vuốt mái tóc đã có vẻ bạc đi một nửa của mình.

Cả hai không nói gì nhìn chăm chăm vào khung kính chờ đợi.

Chiếc máy bay nào đó chậm rì lướt qua mắt tôi.

- Sẵn sàng gặp bố chưa?- Giọng mũi bà nghèn nghẹt tựa hồ như nén chặt điều gì đó khó nói ra.

Tôi cũng chỉ lãnh đạm thở hắt ra:- Một chút!

- Tôi còn biết nói gì hơn.

Đùng một cái tôi nhận được tin bố mắc bệnh viêm gan siêu vi C gì gì ấy tôi không rõ buộc tôi phải chuyển nhà đến ở với bố.

Bố chưa bao giờ gần gũi tôi cho lắm điển hình là việc ông sống cách xa tôi gần hơn 8 tiếng chạy xe.

Khái niệm về bố tôi cũng chẳng biết nó còn hiện hữu trong tôi nữa.

Đút tai nghe vào tai lắng nghe âm thanh của bài Wings vang lên dễ chịu rồi nhắm nghiền mắt lại.

Chỉ là muốn xua đi những bóng người xám xịt lượn lờ thế giới trước mắt của tôi - Những linh hồn vất vưởng nơi sân bay chiều vắng......Thật buồn cười khi không ai nhìn thấy những "vật thể trong suốt" ấy ngoài tôi.

Họ cho là tôi bị tâm thần, mắc bệnh hoang tưởng.

Lần đầu tiên tôi biết đến linh hồn là một buổi tối trời sau khi mưa xong khi tôi 13 tuổi.

Tôi cùng mẹ đến siêu thị điện máy để mua một chiếc máy xay sinh tố.

Dừng chân tại trước quầy bán khuyên tai và vòng đeo tay tôi nhìn sang bên phải.

Một lối nhỏ dẫn vào nhà vệ sinh của siêu thị.

Tôi ngẩn ngơ như một con nhóc nhìn thấy kẹo đủ màu nhìn chằm chằm vào cái cánh cửa.Một cô gái có mái tóc đen như mun trông có vẻ hơi rối.

Làn da cô ấy trắng như được đánh phấn quá tay.

Lại xanh ngắt một cách không cần thiết đi kèm với hai cánh tay xương xương gầy guộc.

Đôi mắt đen sâu hoắm.

Cô ta tựa người vào một bên cửa ra vào và nở một nụ cười quỷ dị với tôi...

Một quý bà to béo khác lại nhanh chân bước vào phía cánh cửa...

Bỗng dưng, cả người bà ta xuyên qua người cô gái nọ vẫn còn đang cười hướng tầm mắt về tôi.Mọi lông tơ trên người tôi dựng hết lên cả.

Cô ta bước đến gần...Mọi thứ dường như được phủ lên một lớp bụi màu xám xung quanh tôi, màu sắc chỉ lờ mờ loáng thoáng qua.

Mọi cử động của mọi người như bị chậm lại một cách kì lạ.

Bầu không khí bao trùm độc nhất một gam màu xám xịt rợn người.

Tựa như việc đứng trong nghĩa trang lúc trời sắp về chiều lại còn có cả khói bay bay rùng rợn.

Khoảng cách từ cô gái - hay nói cách khác là một linh hồn đến tôi càng lúc càng ngắn đi.

Chân cô ta lướt nhẹ trên đất như không đi.

Một bên là đôi giày cao gót màu đen, bên còn lại trống lốc không có chiếc giày nào lạc lõng bên dưới chiếc váy màu huyết dụ nhăn nhúm cũng bị bụi xám phủ mờ.Bàn tay cô ấy vươn ra, những ngón tay thuôn dài như những nhành cây khô khốc hằn lên từng khớp xương trắng bệch.

Tôi đứng chết trân tại chỗ người không sao bước đi được như bị ai đó ghim xuống không thể đi đâu được.

Bàn tay xanh ngắt chạm vào khuỷu tay tôi.

Một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, lạnh buốt từ trong ra ngoài như bị điện giật.

Giác quan ngoài thị giác ra không còn thứ gì hoạt động nữa, tất cả như tê liệt một cách khó hiểu...Rồi một lực vô hình nào đó kéo tôi đi.

Cơn ớn lạnh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.

Đầu tôi nặng trình trịch nhưng đôi chân đã bắt đầu chuyển động theo lực kéo vô hình.

Cô gái quay mặt về phía trước xoay tấm lưng mảnh khảnh yếu ớt của mình lại phía tôi.

Tôi nhìn thấy trên tấm lưng trần trắng hoàn mĩ ấy dần dần xuất hiện những vết thâm tím lồi lõm.

Còn có chút vụn đá mi nhỏ găm vào thịt của cô ta.

Lấp ló sau mớ tóc rối xù đằng sau gáy, dường như mái tóc kia không thể che giấu được hết vết rằn đen nứt toác và đã ngưng chảy máu.

Huyết tinh khô lại bện chặt vào tóc của cô ta.

...Gió ào qua lạnh lẽo thức tỉnh các giác quan của tôi một cách đột ngột.

Từng đợt gió sượt qua da tôi bén như dao cắt ngọt những thớ thịt run rẩy dưới lớp áo thun mỏng manh.Cô gái áo đỏ đứng lên lan can tầng ba của siêu thị.

Bên dưới chính là cửa sau chở hàng.

Những chiếc xe container nhấp nháy ánh đèn từ xa rồi chậm chạp tiến vào màn đêm mất hút.

Gió vẫn không ngừng thổi mạnh, ánh đèn đường vàng nhạt hắt chút ánh sáng yếu ớt nơi tôi đang đứng.

Chiếc váy đỏ trông có vẻ tươi mới hơn không nhàu nhĩ như ban nãy tôi nhìn thấy khi còn ở trong siêu thị.

Khuôn mặt của cô ta xinh đẹp kiều diễm chứ không gớm ghiếc.Đột nhiên!

Cô ấy lao mình xuống dưới.

Tiếng vải phành phạch xé gió đập thẳng vào tai tôi rõ mồn một.

Tóc tung ra rối bù trong tiếng gào thét của gió.

Gió thét gào hung dữ xoay người cô ta lại khuôn mặt đối diện với mặt tôi.

Đôi mắt cô ấy mở to trừng trừng như gửi gắm gì đó nhưng tôi không hiểu.

Phải chăng vì quá sợ hãi nên tôi không biết phải làm thế nào nữa, ngay cả bản thân mình cũng không biết bước tiếp theo sẽ làm cái gì.

Nhìn xuống dưới một lần nữa.

Dưới nền xi măng lạnh lẽo phẳng lặng trống không.

Không còn chút vết tích gì cho thấy tại đây có người vừa nhảy xuống tự tử hay máu me gì kinh dị.

Màu sắc trở lại như cái vốn có của nó.

Tôi ngã khuỵu trên sàn....Sau buổi tối kinh dị đó tôi phát sốt ba ngày liền và cũng đã tìm ra được vài thông tin tại cái siêu thị đó.

Gần năm năm trước đã có người thất tình tự sát ở đây.

Lúc đó bên dưới nền vẫn chưa được tráng bằng xi măng!
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Dalat chiều mưa...Những cơn mưa lạnh mát nhưng không đủ để làm tôi ướt sũng.

Tôi cũng chẳng xem đây làm quan trọng lắm.

Ở cái đất này mưa dường như là chuyện hiển nhiên không hiếm.

Hừm, nhưng mà ẩm ướt và trơn quá thì đúng là khá khó chịu.

- Con thích nơi này chứ?

- Vâng, con nghĩ thế!

- Lại là một lời nói dối an ủi.

Tôi không nhớ là mình phải nói câu này biết bao nhiêu lần trên máy bay để an ủi mẹ rồi!

Tài nói dối của tôi không tệ nhưng dĩ nhiên mẹ có thể nhận ra sự bất mãn hiện ra ngay trên mặt của tôi.

Đành chỉ biết trấn an mẹ bằng cách lặp đi lặp lại cái câu thoại dối trá kinh điển đó.

Nhận túi đồ từ tay nhân viên tôi đảo mắt nhìn xung quanh.

Sân bay Dalat vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng có vài nhân viên quét dọn đẩy chiếc xe cút kít với những xô nước lau nhà.

May mắn!

Nơi này hầu như không có nhiều linh hồn......Bố đã đến!

Với một chiếc Volvo màu bạc.

Ông chậm rãi xuống xe và nhanh chóng chất hành lí của chúng tôi lên xe mà không nói một lời nào.

Cho tới khi đã hoàn toàn yên vị trong xe bố mới mở miệng:- Chào con, con gái!

- Chào Dani... bố!

- Ely.- Cảm ơn Daniel!

Vậy đấy, gia đình đoàn tụ cái kiểu gì kia?

Tôi chán nản nhìn ra ngoài khung cửa.

Mưa vẫn rơi còn bầu trời thì vẫn cứ xám xịt thấy ghét!

Không khí trong xe khá ngột ngạt.

Tôi nhấn nút hạ kính xe xuống để gió ẩm ướt lùa vào mặt.

Hơi lạnh tràn vào trong xe khoan khoái dễ chịu.

Rút điện thoại trong túi ra kiểm tra lại mớ email của mình.

Xem ra có khá nhiều việc phải làm đây!

Tôi đang tham gia làm một cái dự án về việc xuất bản một quyển sách cùng nhóm biên tập của mình.

Và giờ thì bị lôi về Dalat bắt đầu công việc mới cuộc sống mới lại từ đầu.

Dĩ nhiên tôi không thể bỏ ngang xương dự án kia được!

Điện thoại rung lên vài hồi trong tay tôi.

- Cúc cu, cậu đến nơi chưa?

- Là giọng của Kayla cất lên trong trẻo.

Cô bạn trong nhóm biên tập với tôi.- Chào bồ, ở đây khá là tuyệt đấy!

- Tôi liếc mắt sang nhìn bố, bố vẫn chăm chú nhìn đường đi còn mẹ thì nheo nheo mắt nhìn tôi như tìm kiếm gì đó!

Sự châm biếm hay bất mãn chăng?...Xe đỗ lại trước một cái cửa gỗ màu trắng bé xíu xiu.

Xa xa trông như một chiếc cổng của một căn nhà búp bê nào đấy.

Tôi thốt lên vui sướng:- Dễ thương quá!

- Bước khỏi xe tôi chạm tay vào cái cổng, cảm giác con con vui vẻ nở rộ trong lòng.

Huầy, xem ra tôi cũng thích nơi này một chút chứ nhỉ!

Cái cửa cao ngang ngực tôi một chút.

Những thanh gỗ vuông vức được đẽo gọt thành hình vòng cung.

Bản lề màu vàng đồng be bé và chốt khóa cửa nhỏ xinh.

Trên chiếc cổng cách khoảng chừng bảy, tám tấc là giàn hoa ti gôn leo vấn vít khá rậm rạp.

Tôi nhớ ra rồi, bằng một trí nhớ của nhóc tì 5 tuổi.

Cái cửa này ngày bé tôi đã đòi bố bế tôi lên để chạm vào giàn hoa trên đầu.

Giờ thì không cần nữa.

Mình tôi vẫn có thể với tay lên những nhành hoa đó dễ dàng.

Bố nhanh chóng mở cửa cho tôi, ông nở nụ cười gượng gạo:- Không ngờ là con thích nó đến vậy.

Bố mới sơn lại nó đấy.- Vâng.- Dĩ nhiên Daniel không biết cái cổng của ông khiến tâm trạng tôi tốt lên như thế nào đâu.

Từ cổng đến cửa nhà trước là một con đường lát sỏi trắng rộng chừng một mét và dài hơn sáu mét.

Xung quanh là một bãi cỏ xanh được tỉa vụng về đoán như được cắt bằng tay.

Khu vườn khá trống trải như kiểu người đàn ông độc thân vậy.

Tôi không nhớ rõ căn nhà này như thế nào lúc tôi ra đi cùng mẹ.

Nhưng nó là một căn nhà hai tầng khang trang đẹp mắt.

Màu tường kem, mái nhà màu nâu đất ấm áp.

Cửa sổ tầng dưới với những chấn song màu trắng và màn cửa màu xanh lơ.

Nét hài hoà trong từng chi tiết.

Tôi chăm chú nhìn vào cửa sổ phòng bếp.

Vạt màn gợn gợn phất phơ, sống lưng tôi chùng xuống một chút.

Phải rồi, một người phụ nữ với đôi mắt caramel to tròn.

Mái tóc vấn cao gọn gàng như một người nội trợ.

Cô ta xanh xao theo đúng cách của một linh hồn...

...Tôi đang tự hỏi, phản ứng của mẹ sẽ như thế nào khi biết bố đang sống cùng nhà với một người phụ nữ khác và chính xác là một con ma trẻ đẹp nữa cơ.Ý nghĩ đó khiến tôi bật cười trong bụng.

Bước vào trong nhà, nhiệt độ có vẻ ấm hơn bên ngoài một chút.

Đồng hồ treo tường chỉ 4 giờ 43 phút.

Bộ sopha màu trắng tinh ở bên trái căn phòng cạnh cửa sổ đã được vén màn.

Cái ti vi 46 inch đặt đối điện trên một cái kệ kê đầu đĩa và dàn loa ở phía dưới.

Tôi lướt qua nhanh căn bếp của nhà.

Người phụ nữ kia biến đi đâu mất hoặc là cô ta không cho phép tôi nhìn thấy cô ta hoặc cũng có thể là tôi chưa cố!Tôi xách vali lên lầu nghiền ngẫm xem ánh mắt màu caramel ban nãy có ý nghĩ gì.

Thuận mắt tìm căn phòng của mình theo cái trí nhớ cá vàng của tôi.

Cũng phải thôi gần 15 năm rồi chứ chẳng ít.

Căn phòng ở bên phải hành lang.

Cũng chính là căn phòng hướng ra ngoài đường.

Tay tôi vặn nắm cửa... cánh cửa gỗ sơn màu trắng toát mát mẻ.

Bản lề tra êm ru như có người thường xuyên vào đây vậy.

Cái giường be bé ngày ấy được thay bằng một chiếc giường lớn to hơn đủ hai người nằm.

Đám thú nhồi bông của tôi ngày ấy vẫn còn.

Con thỏ bông trắng tinh mắt đỏ ngọc vẫn còn ở đó.

Nó chính là quà giáng sinh năm tôi 5 tuổi và cũng chính là món quà cuối cùng tôi nhận được trước khi rời khỏi Dalat.

Cái tủ đựng quần áo đặt sát vách cạnh chiếc giường gỗ nâu ấm áp màu trắng chạy viền màu xanh da trời thanh lịch.

Thích thật!

Nhìn hướng ra lan can tôi thấy cửa đã được thay bằng kính và lắp hẳn thành một bức tường thủy tinh dẫn ra ban công rộng và trống.

Cạnh cửa là bàn làm việc thơm mùi gỗ mới đánh vecni.Chà, có vẻ Dalat không đến nỗi dìm chết tôi như tưởng tượng.

Và cũng hi vọng "người phụ nữ" kia sẽ chia sẻ căn nhà này với tôi mà không phiền hà gì hay gây khó dễ cho tôi...
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Cốc... cốc... cốc...- Candie?

Con có ở đó không con yêu?

Tôi ngồi xếp bằng trên giường xếp nốt mấy thứ trong giỏ ra.

Tiếng bố bên ngoài vọng vào mang chút nhịp điệu khẩn trương.

Tròng vội chiếc áo len tay dài cổ lọ vào người.

Tôi hấp tấp chạy ra mở cửa.

Bố đứng đó nhìn tôi mỉm cười gượng gạo.

Mùi thức ăn cùng với tiếng dầu sôi trong chảo của mẹ từ dưới bếp bay lên.- Bố nghĩ con cần cái gì đó để đi lại con yêu.

- Ồ không, con không cần lắm bố ạ!- Candie, xin con đấy!

Hãy để bố bù đắp cho con một chút có được không con?

Bố biết con không thích sống ở đây với bố!

- Bố rền rĩ nói.

Và bố nghĩ là con sẽ tiếp nhận sự bù đắp không thỏa đáng đó và chấp nhận sống ở cái đất ướt nhẹp này sao?Nhìn mặt bố đã nhăn nhó đến độ thống khổ rồi.

Bản tính tôi lại không thích làm khó người khác.

Phải rồi, làm khó mình thì được mà người khác thì lại không!Chiếc BMW của mẹ cuối cùng cũng được đưa tới rồi.

Vậy là đây không phải là một giấc mộng rồi.

Chiếc Volvo lướt nhẹ xuống con dốc thoai thoải trơn trợt.

Tôi gục đầu bên cửa sổ lim dim mắt.

Ngồi máy bay thế mà cũng chẳng ngủ được nhiều lại gặp trời mát mẻ thế này không ngủ cũng uổng.

Nghĩ vậy tôi nhắm mắt mặc kệ cho bố chạy xe đi đâu thì đi.

- Candie?

Candie con yêu, có nghe bố nói gì không con?- Vâng?

- Tôi rút tai nghe ra đáp lại bố với tình trạng ngái ngủ.- Bố nghĩ là thứ hai này con phải đến trường.

- Bố chăm chú nhìn đường đánh tay lái sang phải rẽ vào một con đường khác.

Vừa nghe đến việc mình lại phải đi học tôi bật dậy như một cái lò xo.

Gì?

Là thật hay là bố đang cố tình trêu tôi?- Bố đang đùa phải không?

- Daniel làm ơn đi, là do bố trêu con đi.

Con vừa mới lấy bằng tốt nghiệp và ra trường sớm hơn mọi người những gần hai năm đấy.

Tôi rền rĩ não nề.

- Không bố nghiêm túc đấy chứ!

Ừm... con biết đấy ở đây họ không chấp nhận bằng cấp ở nơi khác con ạ... nhưng nếu con lấy được bằng ở đây thì khi đi xin việc làm ở nơi đâu cũng dễ dàng cả.

- Bố quan sát nét mặt của tôi rồi hạ giọng.

Dường như thấy được sự phản đối của tôi qua nét mặt bố dịu dàng nói tiếp:- Nhưng với trình độ của con gái bố thì bố nghĩ chừng một năm thôi hoặc sớm hơn thế nữa con đã có thể lấy được bằng!

- Bố nhìn tôi tràn trề hy vọng dịu đi sự cáu bẳn bất lịch sự của tôi.

- Một năm?

- Ừ, một năm!

- Bố mỉm cười, đuôi mắt kéo lên một tia nhìn vui vẻ. ...Xe dừng lại trước một cửa hàng bán xe mà theo tôi thì nó giống một cái cửa hàng tạp hóa hơn là bán các loại phương tiện.

Không chừng ở đây còn bán cả xe bò hay xe ngựa nữa ấy chứ.

Trước cửa tiệm là một người đàn ông thấp và mập mạp.

Râu ria xồm xoàm rậm rạp và xoăn tít bện lại với nhau.

Trên người là một bộ đồ lao động màu xanh dính đầy dầu nhớt đen kịt.

Ấn tượng tốt đó...- Billy Corner!

- Bố gọi tên người đàn ông đang đứng ngay cửa tiệm mỉm cười tươi tắn.

Ông ta đưa mắt sang nhìn tôi khi tôi vừa mới bước xuống xe.

Ánh nhìn không mấy thiện cảm cho lắm.

Nó khiến tôi tự hỏi mình đã gây ra chuyện gì khi vừa đặt chân đến đây nhỉ?

Càng nghĩ càng không hiểu tại sao ông ta lại nhìn tôi như thế.

- Daniel, hôm nay anh ghé tôi có chuyện gì thế?

Chiến mã của có vấn đề về sức khỏe à?- Không, nó ổn!

- Bố lại cười liếc nhìn chiếc Volvo rồi quay sang tôi giới thiệu.

- Con gái tôi đấy, ông còn nhớ không?

- Tôi gật nhẹ đầu chào ông ta.

- Tôi đến để mua cho nó một chiếc xe để con bé có thể thoải mái đi lại trong thị trấn này.Chừng một vài giây sau, nét mặt Billy Corner dãn hẳn ra và thay vào đó là một nụ cười thân thiện.

Uầy, thay đổi thái độ nhanh còn hơn "50 sắc thái"* nữa.

Tôi phục lăn...- Candie Watson Nguyen!

Ồ là cháu đấy à?

- Ông ta niềm nở bắt lấy tay tôi.

Rồi sau đó lại quay sang bố:- Watson có ở đây không?

Thì ra đây là cách ông ta gọi tên của mẹ tôi đấy!

Tôi giấu đi ánh nhìn đầy khinh thường và bực tức vào trong lòng nhìn về phía con đường xem như mình chưa từng nhìn thấy ông ta đi.- Ely đang chuẩn bị bữa ăn tối ở nhà đấy!

Tội cho cô ấy, vừa mới đáp chuyến bay chiều nay với Candie.

Con bé mệt mỏi dật dựa trên đường khi tôi đưa nó đến đây.

- Mặt bố hân hoan khi nói về mẹ khiến tôi bất giác mỉm cười mãn nguyện.

Ôi!

Bố của tôi!

Xem ra vẫn còn yêu mẹ nhiều lắm!

Mặt Billy Corner cũng không khá lên mấy.

Ông ta quay sang tôi cố nặn một nụ cười trông cực kỳ giả tạo.- Candie, bác nghĩ con nên vào trong và lựa chọn cho mình một chiếc xe mà con thích, cô gái trẻ ạ!Tôi nhanh chân bước vào trong.

Đúng y như tôi nghĩ, ngay gian hàng đầu tiên một cỗ xe ngựa bằng gỗ và ghế ngồi được đan bằng cói mây.
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Xăng đổ đầy bình.

Mùi xe mới làm tôi náo nức.

Cũng thật may mắn là ban nãy tôi bận một chiếc quần jean đen vào áo len tay dài nên cũng không quá kệch cỡm với chiếc RR.

Bố nhìn tôi lo ngại:- Con biết lái nó chứ?- Vâng ạ!

- Tôi hào hứng nhận lấy cái nón bảo hiểm to đùng như cái nồi cơm điện màu đen từ tay bố.Tôi leo lên xe.

Màu da yên nâu cà phê sữa đẹp mắt.

Tôi tra chiếc chìa khoá vào ổ khởi động xe.

Tiếng động cơ êm ru.

Đèn xe sáng chói.

Và chỉ chờ có thế tôi lên ga.

Chiếc xe phóng thẳng trên lên con dốc thoai thoải...Máu trong huyết quản tôi như sôi lên.

Xe gầm nhẹ một tiếng rồi vụt nhanh lên.

Người tôi như nhẹ hẫng...Ôi trời đất ơi!

Sướng không thể tả nổi.

Tôi đuổi theo ánh tà dương cuối ngày đang dần dần biến mất nơi chân trời. ...- Candie!!!

Con vừa vác cái gì về nhà thế này?!!

- Mẹ trông có vẻ ngạc nhiên và pha lẫn sự tức giận.

- Nhưng con thích mà em.

- Bố lên tiếng đỡ lời mẹ cho tôi.

Còn tôi thì rụt cổ lại nhìn mẹ cười cười.

- Trời ạ!

Có đứa con gái nào lại cưỡi một cái xe như con bò mộng to hơn nó thế này chạy vùn vụt trên đường không?

- Mẹ nhăn nhó nhìn cái xe rồi quay lưng vào nhà không thèm ngó ngàng gì tới tôi nữa.

Còn tôi thì thích thú toét miệng cười dắt chiếc xe vào gara sau nhà. ...Gió thét gào đập vào kính cửa khiến tôi loay hoay mãi mà vẫn không ngủ được.

Lăn chừng hơn chục vòng tôi chán nản ngồi dậy.

Tiếng lá cây xào xạc va vào nhau nghe như tiếng xước cào của cái móng mèo.Bật laptop lên thấy đồng hồ đã chỉ 12 giờ 10 phút khuya rồi.

Tôi thở dài thườn thượt với tay lên chiếc kệ nhỏ đầu giường bật đèn ngủ lên.

Ánh đèn màu xanh dương dìu dịu sáng lên một góc giường.Mọi cảnh vật xung quanh chìm vào im lặng trong chốc lát.

Tiếng gió thét gào im bặt, bỗng thấy cổ họng có chút khô khốc tôi lần mò xuống bếp. ...Bình nước nóng lạnh tự động được đặt kế cái tủ lạnh.

Theo tôi nhớ là vậy.

Tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo tường rõ mồn một đánh vào màn nhĩ của tôi.

Bàn chân trần của tôi đi nhanh trên sàn nhà lạnh ngắt.

Ôi chao, tôi quên xỏ chân vào đôi dép bông mang ở nhà dưới giường mất tiêu rồi.

Thò tay bật công tắc điện, ánh đèn màu vàng nhạt không sáng khiến người ta chói mắt nhưng đủ sáng để định được cái kệ đựng ly ở đâu.

Tôi mở cửa tủ lạnh ra, hơi lạnh nhàn nhạt phả lên mặt tôi khiến tôi rùng mình.

Lấy bình sữa đậu nành ra tôi rót cho mình một ly để uống.

Chợt tôi cảm thấy như có ai đó ở sau lưng mình.

Tôi xoay người nhìn lại.

Hết hồn!

Là Ely - mẹ tôi, người đang đứng dựa lưng vào cửa ra vào ở bếp.

- Khát nước hả con yêu?

- Mẹ khoanh tay trước ngực nhìn tôi trong lúc tôi đang bối rối như một cô nhóc ăn vụng bị mẹ bắt được vậy.

- Vâng!

- Tôi gật đầu uống lấy uống để sữa trong ly.

Lén nhìn mẹ tôi cảm giác có chút gì đó kỳ kỳ.

Mẹ sẽ không bao giờ hỏi tôi cái câu ngớ ngẩn đó bao giờ.

Tôi uống nước ban đêm thì có gì là lạ đâu nhỉ?

Tôi nhíu mày nhìn mẹ đầy ngạc nhiên, chất adrenaline chảy nhanh trong người tôi một cách đột ngột khiến đầu tôi váng vất.

Dưới ánh đèn màu vàng nhờ nhờ, đôi mắt tôi mở to ra rồi dần dần thu hẹp lại như để nhìn kĩ hơn khuôn mặt của mẹ.

Mắt chúng tôi đối nhau, cả hai nhìn nhau chằm chằm cho đến khi tôi phát hiện ra mình không hề thở trong lúc đó.

Khuôn mặt mẹ xanh xao kì lạ, đôi mắt màu xanh rêu đâu mất mà thay vào đó là lấp ló màu caramel lạ lẫm.

Xác xuất mẹ bị "con mụ" ban chiều tôi nhìn thấy nhập mất rồi!

Tôi hít vào thật sâu giữ lấy sự bình tĩnh của mình, tôi không biết mình hít thở như vậy còn có lợi ích gì không khi mà phải hít cùng bầu không khí với một kẻ đang chiếm đoạt thân xác người khác một cách bất hợp pháp trước mắt.- Ra khỏi người mẹ tôi đi rồi chúng ta nói chuyện xem nào!

- Tôi khoanh tay lại nhìn chằm chằm nghiêm túc vào mẹ (hay nói cách khác là kẻ đang trú ngụ ké trong thân xác của mẹ) như vét chút dũng khí của mình.

Mẹ bật cười khanh khách, giọng cười thích thú quen thuộc của mẹ truyền đến tai tôi.

Hừ!

Chẳng vui một chút nào hết!!!- Khá khen cho cô!

Cô thấy được tôi sao?

- Mẹ lại cười, khóe môi hoàn mỹ vẽ lên một đường cong tỏ vẻ thích thú tợn!
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


1.

Vong hồn lạc lối.

Mẹ chậm rãi khoanh tay lại đi lên lầu.

Bóng lưng gầy gò khe khẽ run lên dưới lớp áo khoác màu đà.

Bước chân không gây một chút tiếng động bước trên cầu thang một cách thành thục.

Tôi đưa tay trấn tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực của mình suy tính xem bước tiếp theo sẽ làm gì.

"Nếu cô ta tấn công mình thì sao?"

Nghĩ vậy tôi chạy như bay vào nhà bếp lục lọi tìm nhưng thật thất vọng thay thứ tôi tìm được chỉ là một củ tỏi.

Hoàn toàn không có ích gì cho tôi vào lúc này.

Kệ để dao ở đâu đó...Thịch!

Bàn tay ai đó đặt lên vai tôi, lạnh lẽo, nặng trịch và không phải là bàn tay của một con người.

Cơn hoảng sợ ập đến tập kích bất ngờ khiến tôi chết đứng tại chỗ.

Lại thế nữa rồi!

Chết tiệt!

Linh hồn tôi gào thét giãy giụa bảo tôi mau phản ứng lại đi nhưng tôi lại không thể.

Tiếng cười chế giễu của người đàn bà đằng sau tôi vang lên ma quái kì dị.

Bàn tay ả lướt lên cổ tôi.

Cơ hồ cảm nhận được những mạch máu đang chảy rần rần mạnh mẽ lên não.

- Chào cô gái bé nhỏ nhà Watson! ...

Chút can đảm bị tôi đem ra sử dụng hết mức có thể.

Tôi cử động chầm chậm rồi thất thần hất tay bà ta ra khỏi vai rồi trừng mắt nhìn.- Nói!

Bà ở đây làm gì?

- Ồ cô bé ạ!

Rất sẵn lòng tiếp chuyện với cô.

- Bà ta lướt qua cái bàn ăn chậm rãi ngồi xuống.

Đốm mắt lóe lên xanh ngắt như mắt mèo hoang trong đêm.

...- Tôi ở đây là vì Daniel.Không khó để nhận ra rằng bà ta - cái hồn ma này yêu bố tôi.

Tôi trấn tĩnh lại nhếch môi lên cười chế giễu.- Xin lỗi tôi không có ý xúc phạm!

Nhưng bà chỉ là một linh hồn không hơn không kém.

Nơi này không thuộc về bà!

Hãy về nơi bà đáng ra phải ở đi.- Ấn tượng đấy cô bé ạ!

Tôi mím môi nhẹ không trả lời bà ta.

- Nhưng nếu không có cô và người đàn bà kia (ý nói mẹ tôi) thì Daniel vẫn là của tôi!

- Nói nhảm! ...Bốp!!!Bà ta lao vào tôi như một con mèo điên dơ dáy.

Ánh mắt hung tợn như thấy món thịt sống lao vào bóp lấy cổ tôi.

Ngay sau đó hông tôi đánh cái rầm vào kệ bếp một tiếng lớn.

Sóng đựng chén rung lên bần bật.

Tiếng loảng xoảng của bát chén vang lên cùng với tiếng rít như gió của rừng hoang từ miệng người đàn bà vang ra.- Xuống mồ đi!!!

Đồ kì đà!Hô hấp tôi bị cản trở.

Cả người không chỗ nào là không đau.

Bàn tay xương xẩu bấm chặt vào cổ không hề có ý niệm buôn lỏng ra.

Hệt như một sợi thừng chắn đường người ta thường dùng để chặn xe lại đang xiết mang cái cổ của tôi.

Tôi hoảng loạn giãy giụa như một con cá nằm trên thớt.

Chưa từng trải qua chuyện điên khùng và kinh dị này nên đối với tôi mà nói nó chính xác là kinh khủng nhất.

Tay tôi quơ quào túm trúng một chiếc cốc sứ ném mạnh về đầu bà ta.

Nhưng lực ở tay không đủ mạnh khiến nó trượt xuống vỡ tan dưới nền nhà.

XOẢNG!Khuôn mặt tôi tím ngắt, tái mét xanh lè in trong đôi mắt mèo hoang ấy.

Ánh đèn vàng nhập nhoạng trước mắt tôi chao đảo ma quái, mọi thứ không rõ hình thù và biến dị lạ kì.

Khuôn mặt gớm ghiếc của người đàn bà mỗi lúc một mờ dần, mờ dần rồi đen kịt...
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


2.

Bị trục xuấtBỐP!!!Cái thời khắc tôi tưởng mình sắp được ngồi uống trà cùng thần chết thì một tiếng va chạm giữa cơ thể và một đồ vật vang lên như tiếng pháo hoa bắn lên trong đêm tối kéo tôi từ "quỷ môn quan" về với trần gian.

Đôi bàn tay xương xẩu gớm ghiếc hầu như buông cái cổ tôi ra trong tức khắc.

Cả thân hình mụ ta đổ ầm xuống đất ngay dưới chân tôi.Mẹ...Mẹ đứng đó xoay lưng lại với ánh đèn mờ nhạt, trên tay còn cầm chiếc ghế gỗ ở tư thế như vừa mới phang thứ gì bằng hết sức mình.

Mắt mẹ thẫm lại, vội bật đèn lên. ...2 giờ sáng...Kim giây cứ từ từ nhích trên mặt đồng hồ.

Hai mẹ con tôi ngồi trên ghế đối diện nhau.Cốc sữa lạnh đã ấm lên trong tay tôi từ lúc nào.

Dường như không chịu được cái không khí đặc nghẹt, im lặng ngột ngạt này môi mẹ mấp máy...- Ổn chứ con yêu?Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Tay bất giác sờ lên cổ.

Cảm giác đau rát vẫn còn đó chưa tan đi.

Tôi cố gắng mở giọng ra trả lời nhưng có chút gì đó nghẹn lại vướng trong cổ họng...- Mẹ, rốt cuộc con là ai?...Mẹ mở to mắt nhìn tôi nhưng rồi ánh mắt dịu lại rồi cụp xuống chìm vào màn đêm tĩnh lặng bên ngoài khung cửa sổ.

Gió ngừng thổi trên những tán cây...- Con là sứ giả của cõi âm...Tôi không tin vào tai mình, khó khăn nuốt xuống ngụm không khí nhạt thếch.

Vòm họng còn hơi đau.

Mẹ biết tất cả nhưng vẫn cố gắng giấu tôi.

Cảm giác bị lừa dối thật đáng sợ.

Lần đầu tiên tôi gặp cô gái váy đỏ.

Tôi cố nói chuyện đó với mẹ nhưng không thành.

Mẹ bảo tôi học hành căng thẳng quá độ sinh hoang tưởng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hết.

Nhưng lại không phải vậy...Sau đó tôi gặp rất nhiều linh hồn khác nhau nhưng cố phớt lờ đi chúng.

Tập thích nghi như một người bình thường giả vờ như không nhìn thấy chúng...Hóa ra tôi là "sứ giả của cõi âm".

Tuyệt!

Một thứ chẳng đáng mong đợi chút nào...- Candie...

Mẹ xin lỗi...

Mẹ cắn vành môi dưới như một đứa trẻ hối lỗi.

Tôi lắc đầu rồi bước lùi ra cửa.

Cảm thấy tổn thương ghê gớm lắm.

- Vậy mẹ cũng là "sứ giả cõi âm" ?- Không Candie ạ.

Mẹ chỉ là người tương tác được với linh hồn thôi.

Cũng giống như con nhưng mẹ không nhìn thấy được linh hồn.

Chỉ có thể cảm nhận qua các giác quan còn lại và tương tác với họ....Loạch xoạch...Mẹ lục tung đồ trong tủ ở ngăn bàn cạnh giường.

Một lúc sau lôi ra một chuỗi hạt có hình thập tự đeo vào cổ tôi mỉm cười.

- Tạm thời nó sẽ mang lại cảm giác an toàn cho con....Đêm nay quả đúng là một đêm quái gở.

Nằm trên giường tôi trở mình liên tục.

Những suy nghĩ nhảy nhót liên tục không theo một vũ điệu nào.

Chúng hỗn loạn...Gió lại tiếp tục công việc thét gào của mình.

Lá cây vẫn xào xạc đánh động tâm trí tôi...
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Sáng sớm tiết trời trong lành mang hơi sương lành lạnh.

Thành phố này lúc nào cũng chìm trong sương mù thế này thật đáng chán, chỉ muốn chui ngược vào chăn và ngủ.

Mùi tử đinh ở khu đất trống cạnh nhà tỏa hương ngọt lịm.

Tôi có nghe qua truyền thuyết về hoa tử đinh hương, nó tượng trưng cho điều xui rủi không may mắn, ma quỷ và bệnh tật nhưng tôi không tin điều đó một chút nào.

Tôi thấy nó đẹp một cách dịu dàng với sắc tím nền nã e ấp.Trong nhà chỉ còn hạt ngũ cốc và sữa tươi.

Tôi nướng lại hai lát bánh mì, hâm nóng lại sữa, bày bơ đậu phộng ra bàn rồi bắt đầu nhâm nhi bữa sáng của mình.

Chốc nữa tôi sẽ vào thị trấn với chiếc RR.

Hẳn là một ngày thảnh thơi, thong dong sau một đêm với đầy chuyện kì quái.

Và cho tới thời điểm này tôi thực sự vẫn chưa muốn nói chuyện lại với mẹ.Mở bản đồ định vị GPS trên điện thoại tôi bắt đầu ghi nhớ cái điểm đến của mình.

Đầu tiên là cái trường học vớ vẩn dành cho một cô nàng đã tốt nghiệp đại học và đang có việc làm ổn định.

Hừm... tôi sẽ đến xem thử nó như thế nào.

Sau đó là vườn hoa ở men theo dốc đồi trồng oải hương và hoa hồng xanh.

Và điểm đến cuối cùng là thư viện thành phố.

Hôm nay tôi mặc một chiếc áo sơ mi xanh biển nhạt và quần jean đen.

Trên người chẳng có thứ gì đáng giá ngoài thẻ tín dụng không chắc có thể dùng ở cái thành phố này và chiếc đồng hồ Rolex của Arthur tặng tôi sinh nhật mười tám....Dán tờ giấy nhắn lên tủ lạnh tôi mở gara rồi lấy xe đi, chẳng ai biết tôi ra ngoài từ lúc nào.Nắng biếng nhát chiếu những tia nhàn nhạt xuống đất.

Bờ tường của những ngôi nhà bên đường rêu xanh bám thành một lớp dày thẫm màu. ..."

Dalat School" - tên trường trông có vẻ kì quái.

Chẳng biết đây là trường đại học hay cao đẳng...

Mà kệ đi miễn nó không gây khó dễ cho tôi những ngày sắp tới thì mọi thứ trông không tới nỗi tệ.

Trường học trông khá rộng, tuy không to bằng các trường đại học ở thành phố T nhưng nó khang trang sạch sẽ và có vườn hoa cẩm tú cầu xen kẽ trong khuôn viên trường.

Gồm ba dãy nhà xếp thành hình chữ U.

Ở các lớp học lác đác vài ba người ra vào khe khẽ.

Đa số trạc tuổi tôi trở lên, không có người trẻ hơn nhiều.

Bộp...Một người đang bưng một chồng tài liệu to va vào tôi khiến giấy tờ xổ tung xuống đất.

Anh ta mặc áo cộc tay bên ngoài mặc một chiếc áo len chui đầu màu xám.

Mái tóc màu đen nhánh với những sợi thẳng cứng tự nhiên.

Ánh mắt đen sâu hun hút với những cái nhìn lạnh lùng phớt lờ mọi sự việc xung quanh.

Khuôn mặt với ngũ quan cân đối và sáng nếu không muốn nói là điển trai.

Anh ta thản nhiên cúi xuống nhặt lại giấy tờ, cũng chẳng tỏ ra thái độ khó chịu hay bực tức.

Vóc người cao gần một mét chín, trông có vẻ hơi gầy, lại có nét thư sinh nhưng cũng không hẳn là mảnh khảnh ẻo lả.

Làn da trắng, có sắc hồng, trông giống với bao người khác.

Nhưng ở anh ta vẫn toát ra mùi vị của sự kì quái...Tôi đứng ngẩn người ra ở đó, đợi cho anh ta đi qua mình và biến mất ở cuối dãy hành lang mới bắt đầu rời bước.Thật là một ngôi trường kì lạ với những con người kì lạ......Cạnh một gốc cây cổ thụ ở cuối sân trường, nơi cô gái bé nhỏ nhà Watson đã bỏ sót ở ngôi trường mà cô cảm thấy kì lạ, có một đôi mắt lấp ló trong tàn cây đang dõi theo bóng cô ra về phía cổng trường......Nhà thờ bằng đá được xây dựng kiểu Pháp nằm ngay phía cuối con dốc trên lộ trình đi đến vườn hoa.

Lấp ló giữa rừng thông xanh bạt ngàn xanh mướt.

Tôi thơ thẩn giữa trời đầy sương mù và vẻ đẹp cổ kính của nhà thờ.

Lững thững dạo quanh vườn cẩm tú cầu màu trắng tím xinh đẹp thâm thấp trước sân nhà thờ.

Tôi lần bước lên từng bậc thang lát đá hoa cương sáng bóng.

Cánh cửa gỗ xoan đào màu nâu sẫm nổi vân như lụa đóng im ỉm.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào...
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


- Candie, con đã đi đâu vậy?

- Giọng mẹ vang lên từ phía sau vườn trông có vẻ hơi gấp gáp mong đợi một chút gì đó.

Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên hay tỏ thái độ rõ ràng, thờ ơ dắt xe vào trong gara với mớ suy nghĩ của riêng mình.

Tôi muốn thanh thản một chút, hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn trong cuộc sống hiện tại của mình.

Không phải như thế này không tốt, chỉ là tôi chợt nghĩ đến vấn đề mình tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì, nhưng không ai cho tôi một câu trả lời...

Nhất là về khoản tôi là Sứ giả của cõi âm...Tôi bước vội lên cầu thang và thay đồ của mình ra, phải công nhận một buổi sáng ở Dalat trôi qua chậm thật.

Ở đây thời gian như cưỡi rùa đi vậy, khác xa với tốc độ thời gian nhanh như tốc độ cho ra kết quả tìm kiếm của trình duyệt Google Chrome ở thành phố cũ của tôi.

Điều này không biết là nên đáng ăn mừng hay là tiếp tục buồn tẻ đây?Tôi thay quần legging, tròng một chiếc áo phông màu xanh dương vào người nhanh chóng xuống cầu thang.

Nhiệt độ đã có vẻ tăng lên một chút, vừa có chút ấm áp lại vừa man mát, vậy nên không cần khoác thêm áo lạnh.

Qua cửa sổ phòng khách tôi thấy có một người đang bước qua nó.

Vóc người cao và áo len chui đầu màu xám rất quen hình như vừa mới gặp qua ở đâu thì phải...Tôi nhíu mày nhìn theo bóng người đang bước về phía khu vườn sau nhà với những bước chân dài vững chãi và kiên định.

Đôi mắt đen với cái nhìn lạnh lùng quay lại nhìn tôi rồi quay đi...Anh ta là ai và làm gì ở đây?...- Darling, xem này!

Mẹ thốt lên sau khi trông thấy tôi, khuôn mặt mẹ vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp.

Cũng phải mẹ có bao giờ xấu đi đâu cơ chứ.

Nhưng cái gì thế này?

Hẳn là bố không có nhà...Một cái bàn gỗ đặt giữa vườn với ba cái ghế dựa lưng sẫm màu.

Bên trên có một nhành tử đinh hương đang nở màu tím cùng với vài tách trà còn đang uống dở.

Và một cái bàn cầu cơ...Một bên chân mày tôi nhướn lên.

Cái trò nhảm nhí và vớ vẩn này tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi ngày hôm nay vậy nhỉ?

Có phải mẹ đang đùa tôi không?

Ai đã bày ra cái trò quái quỉ này vậy?- Chúng ta sẽ bắt đầu chứ, Candie?Mẹ biết cái nhìn của tôi, bà biết tôi đã biết cái thứ trước mặt của mình là dùng để làm cái gì, nôn nóng hỏi.

Tôi đứng ngẩn ra vài giây rồi lắc đầu quầy quậy.

Có chết tôi cũng không chơi cái trò này.

Không phải là vì tôi sợ mà là vì cái trò này quá vớ vẩn và tốn thời gian.

Việc đi hỏi một người chết qua cái bàn chữ cái bằng gỗ với con cơ làm từ ván gỗ quan tài.

Thật vô cùng ngớ ngẩn!

Chi bằng hỏi trực tiếp có phải hay hơn không?

Nhưng mà...

- Vậy mục đích mẹ muốn hỏi là gì nào?Tôi lùi lại như một phản xạ có điều kiện ngờ vực nhìn xung quanh để chắc chắn một điều rằng cô ta không có ở đây hay đang mượn thân xác của một người nào đó nhảy bổ ra cào xé tôi...- Mẹ chỉ muốn biết làm thế nào cô ta ở đây...

- Điều đó quá rõ ràng rồi còn gì nữa, cô ta yêu chồng của mẹ đấy - Và có thể chúng ta sẽ tìm ra cách tống khứ cô ta đi khỏi căn nhà này.Một lần nữa tôi vô cùng ngạc nhiên trước ý định của mẹ.

Thì ra mẹ đang tìm cách tống cổ mụ hồn ma đó ra khỏi nhà của chúng tôi.

Nhưng mà chỉ qua bàn cầu cơ thôi sao?

Tôi lùi thêm vài bước nữa chợt đầu đập vào ngực của một người đứng sau lưng tôi khiến tôi giật nảy mình.

Thật may mắn, người đằng sau có hơi ấm và của cả hơi thở con người dù có chút hơi kì quái khác lạ.- Bố đâu rồi hả mẹ?- Đừng lo lắng quá, Candie.

Bố đã về thành phố cũ để giải quyết hộ chúng ta các giấy tờ ở đó, nội ngày mai mới về.

Đã có thầy trừ tà ở đây rồi.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...

Tôi nhìn thấy ánh mắt đầy sự tin tưởng, một chút phó thác của mẹ vào cái con người đang đứng cạnh tôi.

- Tôi tên Peter Louis...- Chào, Candie Watson.Tôi đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay làm quen, cố tạo thái độ thân thiện mặc dù tôi không thích sự giả tạo ấy một chút nào.

Anh ta liếc nhanh qua tay tôi rồi miễn cưỡng cũng được gọi là bắt tay, bàn tay lạnh ngắt với những ngón thon dài khẽ lướt nhanh qua lòng bàn tay của tôi rồi quay trở về vị trí cũ của nó ở trong túi quần.Tốt thôi, ấn tượng được đó.

Để xem anh làm đước cái trò trống gì, cái đồ khó ưa ạ!Tôi nháy cặp chân mày của mình lên, tiến đến bàn gỗ ngồi xuống đầu tiên.

Chuẩn bị rót cho mình một tách trà trên bàn uống cho hạ cái sự khó chịu đang lùng bùng trong lòng.

- Nó không dành cho cô.

- Anh ta lạnh lùng, giữ nguyên tư thế tay cho vào túi quần hạ giọng nói.

Tôi phát bực trước giọng điệu đó của anh ta nhưng tay vẫn lùi lại thôi chạm vào ấm trà.

Một cơn gió lạnh sượt qua tay tôi, vài cánh hoa tử đinh hương khẽ động đậy trên mặt bàn bóng loáng như soi được cả mặt.

Mẹ cũng ngồi xuống từ bao giờ bên cạnh tôi.

Lại giọng nói lạnh buốt vọng đến từ địa ngục thẳm sâu khiến tôi rùng mình mấy cái không muốn nhìn vào trong đôi mắt của người vừa phát ta tiếng nói nữa.

Anh ta lại gần không nhanh không chậm ngồi xuống vừa vặn không xê dịch bàn ghế.

Mọi thư âm thanh dường như tắt ngúm chỉ nghe tiếng hơi thở lúc nhanh lúc chậm của tôi mà thôi.

- Lần này, cô phải đặt cả hai tay lên miếng cơ và làm chủ nó.

Cô sẽ chính là người hỏi ả ta muốn gì....
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


- Tập trung hình dung ra cô ta và bắt đầu hỏi đi nào.

Đừng có cố tình di chuyển con cơ đấy!

Anh ta nghiêm mặt nhìn tôi khiến tôi không khỏi lo lắng bắt đầu tập trung tư tưởng hệ thống lại.

Khuôn mặt cô ta, nói sao nhỉ?

Gầy gò, hai hốc mắt sâu như người mất ngủ.

Đôi mắt màu caramen khi tức giận chuyển sang màu vàng xanh ngắt như mắt mèo hoang.

Đôi chân mày mỏng, mắt hai mí với hàng mi cũng thưa.

Sắc mặt nhợt nhạt xám nghoét như người ốm vì sầu muộn.

Hai gò má cao với những đốm tàn nhan.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau ngay khi tôi bước chân vào cổng nhà.

Ánh mắt cô ta lạnh lùng và kiêu kì, mặc một bộ váy kiểu cũ xưa lỗi thời.

Và có phần nhàu nhĩ, rách nát như được chôn cất cùng với cô ta vậy. ...ÔI KHÔNG!

Khuôn mặt cô ta áp sát vào mặt tôi mỉm cười vô cùng ma quái.

Trái tim tôi suýt rơi ra vì giật mình hoảng sợ.

Tôi bắt đầu giãy giụa lùi xa cô ta ra và ngã khỏi ghế.

Louis và mẹ biến mất để lại tôi với một không gian xám ngắt kì dị.

Những hạt bụi xám lấy đi màu sắc quen thuộc.

Chỉ riêng những đoá tử đinh hương trên bàn là còn nguyên màu sắc.

Bản cầu cơ rung bần bật trên bàn, con cơ đánh phăng xuống đất lăn đến tận chỗ của tôi.

Chết tiệt!

Trò gọi hồn này vô tác dụng.

Tôi đã bị cô ta kéo sang một thế giới song song với thế giới con người nhưng nó méo mó và dị dạng.

Nó, người ta gọi, nó là Cõi Âm...- Chà chà...

Xem ai kìa, ai đến thăm tôi kìa.

Mụ ta nguýt dài giọng ra khinh miệt.

Đoạn ném mạnh bàn cầu cơ xuống đất khiến tôi giật mình, toan đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng...

Tôi chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không có phương hướng.

Trên những cành Tử đinh hương từ khu đất trống chìa sang nhà tôi, một vài sinh vật kì dị đang ngồi trên đó.

Bọn chúng đưa ánh mắt thèm khát nhìn tôi.

Sinh vật thứ nhất to lớn với cái đầu bóng loáng và làn da nhăn nheo, chảy xệ và chùng xuống.

Hai đôi mắt đen ngòm không thấy lòng trắng đâu.

Hàm răng trắng nhởn, nhọn hoắc mọc lỉa chỉa như cái bàn chông.

Ngón tay chúng xương xẩu như cái thân hình ốm đói gầy giơ xương của bọn chúng, với với như đòi vươn đến túm lấy tôi...

Ngoài ra còn có một sinh vật như một yêu tinh, nhỏ thó chen chúc trong đám khổng lồ gớm ghiếc kia với đôi mắt xanh to tròn long lanh như nước biển.

Hai cái tai dài nhọn đưa ra đằng sau dưới cái đầu trọc lóc.

Nó há miệng... hàm răng như lưỡi cưa sắc nhe ra chĩa vào tôi.

- Chạy đi, cứ chạy đi, cô gái nhỏ bé nhà Watson.

Trèo qua tường và trở thành bữa ăn cho "bọn trẻ" kia đi nào.

À không...

Phải là sớm muộn gì tao cũng ném mày cho chúng nó thôi.

Chỉ là tao muốn chơi đùa với mày chút nữa.

Tao không biết có nên biến mày giống tao không nữa...

- Mụ ta nhìn tôi từ trên xuống dưới phân vân.

Bàn tay đen kịt đầy vết bùn đất bẩn thỉu sờ lên má tôi, cảm giác gai người chạy dọc quanh cơ thể.

Nỗi sợ dâng trào trong cuốn họng tôi như có ai đó đang cố dìm tôi xuống nước, hô hấp cũng gặp trở ngại khó khăn.

- Mày có biết rằng mày rất khó ưa không, Candie?

Tại mày mà mẹ mày mang cái thứ không nên đến để trục xuất tao đấy!

Con khốn, lẽ ra chúng ta đã có thể sống hoà thuận với nhau rồi, trừ phi mày không phải là con gái của Daniel...

- Mụ ta vẫn cứ thao thao bất tiệt cái bài ca ghen ăn tức ở của mình, sỉ vả vào mặt tôi.

Còn tôi thì chẳng nghe lọt tai lời nào....Khoan...

Nếu mà cô ta có thể chạm vào tôi, vậy thì tôi cũng có thể dần cho cô ta vài cái rồi tìm cách thoát ra khỏi cái nơi quái dị này nhỉ?

Như cái cách mà mẹ đã làm?Nghĩ vậy, tôi co giò đạp vào bụng cô ta một cái thật mạnh.

Bất ngờ không kịp trở tay, mụ ta ngã nhào xuống đất thét lên đau đớn.

Chiếc váy trắng lấm lem bùn đất thấm đầy máu đỏ thẫm trên người cô ta.

Linh hồn mà còn có thể chảy máu được sao?

Tôi chạy thục mạng về phía trước, mụ ta lồm cồm trên mặt đất vươn móng tay sắc bén của mụ nhắm lấy cổ chân tôi bổ xuống.

A...a...a!!!Mụ bất ngờ rú lên đau đớn và bắt đầu co giật trước mắt tôi.

Đôi mắt vàng xanh như mắt mèo hoang trợn ngược.

Mồm miệng rách toác đến tận mang tai, lộ ra cả quai hàm đen kịt giải phóng tiếng hét.

Móng tay mụ bấm chặt hơn vào cổ chân tôi một tiếng phập.

Mùi máu tươi loang ra trong không khí, lũ quái vật kia lại càng như cá mập chết đói, nghe mùi máu người hung hãn lao về phía tôi.

Nhưng như có gì cản bước chân chúng lại...

Chúng không thể vượt qua bức tường...Người đàn bà co giật mấy cái dưới chân tôi.

Mắt long sòng sọc lên, môi mấp máy cái gì đó.

Tôi chợt phát hiện ra trên lưng cô ta có cắm một con dao bằng bạc có cán là hình thập tự.

Mũi dao xuyên từ đằng sau, đâm qua trái tim của mụ.

Chất lỏng đặc sệt màu đen trào ra từ lồng ngực, chảy lênh láng ra bãi cỏ rồi thấm dần vào lòng đất.

Louis đã ở đằng sau tôi đỡ lấy cơ thể đang đổ xuống từ bao giờ.

Ơn Chúa, anh ta đã ở đây rồi...

Trước lúc sắp ngất đi, tôi trông thấy màu sắc đã quay dần trở lại với mình.

Khuôn mặt đầy lo âu của mẹ đã hiện ra, đôi lông mày rậm của Louis nhíu lại.

Đôi mắt anh ta đen như màn đêm lấp lánh tựa như có ánh sao trời tuyệt đẹp....Bản cầu cơ vẫn còn đó, lăn lóc trên mặt đất... trong cái thế giới thiếu màu sắc kia.

Nơi thi thể của hồn ma giờ chỉ còn vài cánh Tử đinh hương xác xơ, dập nát... ...
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Tôi trèo xuống giường sau một giấc ngủ dài đằng đẵng và mê man.

Không một lí do gì khiến tôi có thể ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra và có thể ngủ được cho tới khi những viên thuốc an thần đến và can thiệt tình trạng đúng lúc.Vén ống quần lên, vết thương ở cổ chân đã đóng vảy và bắt đầu lên da non một cách ngứa ngáy.

Hình dạng của nó khiến người khác phải rùng mình.

Không đơn thuần chỉ là vết xước mà móng tay cào trên lớp biểu bì.

Nó đâm sâu gây tổn thương đến cả phần thịt bên trong.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi cố chạm vào chỗ đó.Khuôn mặt trong gương càng nhìn càng thấy xanh xao và hốc hác đến đáng sợ.

Tôi không nghĩ người trong gương là mình nhưng cố đẩy suy nghĩ đó đi.

Việc cần làm lúc này là tôi cần phải xuống nhà và bắt đầu một ngày mới.

Trời hôm nay âm u đến lạ lùng ngoài cửa sổ.

Lê cái chân cà nhắc của mình xuống lầu.

Mẹ ngồi đó mở hồ sơ bên cửa sổ bắt tay vào công việc kiểm kê với các con số.

Bố ngồi giở báo sáng ra đọc.

Mọi thứ lặng yên như tờ, không một ai nói với nhau câu gì cả.Chợt...Mẹ dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Đôi mắt màu caramel bất thần nhìn về phía tôi trống rỗng.

Tôi hoảng hốt, theo bản năng chạy giật lùi về phía sau và ra sức chạy như thể có một con báo pê - ga đang chạy đuổi phía sau săn lùng mình.

Nỗi sợ dâng cao lên tới đỉnh điểm.

Khuôn mặt đáng sợ với khóe miệng há to, dòng máu đen tanh ngòm từ trong miệng của mẹ trào ra chảy dọc xuống cằm.

Móng tay mẹ dài ra một cách bất thường phóng về phía tôi.

Tôi bắt đầu cất tiếng thét... mọi thứ càng lúc càng trở nên xám xịt.

Cố vùng vẫy nhưng vô ích.

Chỉ thấy khuôn mặt của mẹ đang áp sát mặt mình.

Đôi mắt đen trợn ngược lên, gân xanh nổi lên chạy dọc chạy ngang trên khuôn mặt của mẹ.

Nước mắt tôi cứ vậy mà rơi lã chã, miệng không sao ngậm lại được, cứ vậy há hốc mồm như giải phóng tiếng hét hoảng loạn của mình......"

Candie!

Candie!

Dậy, dậy mau!"

Tiếng gọi thất thanh ập đến.

Khuôn mặt đáng sợ kia nhòe nhoẹt rồi tan biến dần.

Tôi mở bừng mắt.

Đó là một cơn mơ.

Thật đáng sợ!- Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?- Thứ sáu, ngày mười ba.Giọng nam trầm thấp vang bên tai khiến tôi giật mình ngồi nhổm dậy.

Là Peter Louis.

Anh ta đã ở đây từ bao giờ và làm gì trong phòng ngủ của tôi?

Đôi mắt của anh ta đột nhiên mở to dường như chuyển sang một màu xám tro đến đáng sợ.- Không xong rồi Cadie.

Con mụ ấy đã tìm được sợi dây móc nối cô và mụ ta lại rồi!Tôi còn nghĩ mình chưa tỉnh dậy sau khi nghe anh ta nói.

Nhưng hình ảnh trong giấc mơ ban nãy bỗng dưng tràn qua đầu tôi như nước lũ khiến tôi rùng mình và hoảng sợ dâng lên đến mức cao nhất.- Mụ ta vẫn chưa chết?- Chưa...

- Anh cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự an ủi hiếm thấy bên trong.

Cái mặt lạnh lùng của anh ta hình như vừa biến mất đi trong vài giây khi bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của tôi. ...Mẹ kiếp... ai đó đưa tôi thoát khỏi cái thế giới điên khùng này ngay đi.

Thoát khỏi mụ đàn bà ma quái điên rồ ấy càng sớm càng tốt. ...- Việc của cô bây giờ là phải bình tĩnh, Candie ạ.

- Anh nói tôi phải bình tĩnh?

Làm thế nào phải bình tĩnh?

Chỉ có kẻ điên mới không hoảng loạn lên thôi.

Anh nhìn đi, thế giới nơi này khùng tới mức không ai tưởng tượng nỗi!

- Tôi như bị kích động xù lông lên như một con mèo bị dồn vào chân tường phát ra những tiếng gầm gừ yếu ớt.

Peter chỉ chỉ biết đứng nhìn tôi lên cơn mà thôi.

Anh ta không hề nói thêm bất cứ điều gì hệt một người thầy giáo cần mẫn chờ đợi đứa học sinh bất trị ngỗ nghịch đang tới cơn của mình dịu xuống.

Cơn ấm ức đi qua, tôi nằm bật xuống giường thở lấy thở để.

Trần nhà màu xanh lam trống trơn lại hiện lên hai ánh sáng xanh như đôi mắt của ả tà ma đang lặng lẽ nhìn món đồ chơi của ả tức tối.

Tôi mở mắt ra thật to nhìn chăm chú trên trần nhà cho tới khi khuôn mặt của Peter xuất hiện một cách ngược ngạo.

- Bây giờ thì cô đã bình tĩnh hơn chưa?

Nếu rồi thì nghe tôi nói...- Rồi!

- Tôi ra vẻ rất chăm chú muốn nghe anh ta nói, chút hy vọng rằng anh ta sẽ tìm ra cách giải quyết cho tôi thoát khỏi mớ hỗn độn này.- Đừng nóng vội, tôi không thể giúp được cô nhưng tôi biết có một thứ có khả năng đó.

- Đó là ai?

- Thứ đó không phải là người, nhưng cô vẫn phải mạo hiểm một chuyến.

Cô phải đưa tôi qua bên kia, một lần nữa.Đi qua Cõi âm.

Một ý tưởng cực kì tệ hại...

Anh ta điên rồi!

Tôi sẽ không đi qua đó thêm một lần nào nữa.

Nơi đó gớm ghiếc và ghê sợ quá trời.

Ai mà biết, bên đó những con quái vật kia còn có thứ gì nữa đáng sợ hơn kia chứ?- Cô buộc phải đi, bởi vì mụ ta sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô, khả năng cao cô không còn tỉnh dậy được nữa.

Tôi không thể đi qua đó nếu như không có cô.

Vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, Candie ạ.

Thứ mụ ta muốn là linh hồn của cô - linh hồn sứ giả của Thần Chết....
 
Gọi Hồn
Gọi hồn


Sự nhầm lẫn tai hại...Tôi đang tự hỏi rốt cuộc mình đã ở thế giới nào.

Trông tôi như một con ngốc thẫn thờ nhìn chăm chăm vào bức vách thủy tinh cả giờ đồng hồ chỉ để nhìn mấy nhành lá bị gió quần qua quần lại suốt cả một buổi sáng.

Tự hỏi những tháng ngày sắp tới tôi sẽ chết như thế nào?Bỗng nhiên điện thoại trên giường rung mấy cái.

Tôi hoàn hồn xem, thì ra là Kayla gọi cho tôi.- Candie?

Cậu chưa gửi bản kiểm duyệt cho tớ.

Cậu sao rồi hả cô gái?- Ôi... tớ quên mất.

Hạn chót là ngày mai mà phải không?

- Tôi nhìn lên lịch rồi lại quay sang nhìn đồng hồ.

- Tớ ổn.- Tớ gọi để nhắc cậu vậy thôi.

Hiếm khi thấy cậu làm báo cáo kiểm duyệt lâu như vậy, thường thì chưa tới hạn nộp cả tuần cậu đã xong rồi.

Bận rộn quá hả?- Ừ, có chút mệt mỏi ấy mà.

Sẽ xong sớm thôi.- Báo cho cậu hay một tin.

Arthur, cậu ấy đã hẹn hò với mình rồi.

- Giọng Kayla nghe có vẻ rất vui vẻ trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi.

Tôi chợt hỏi lại cô bạn để chắc chắn.- Arthur mà cậu hay kể với tớ có phải là Arthur D.Hudson không?- Đúng rồi.

Sao cậu biết họ tên của anh ấy thế?

Cậu quen biết ảnh à?- Không.

Chỉ là bạn cũ lâu rồi không gặp thôi.

- Công nhận trái đất này nhỏ thật nhỉ?- Ừ, đúng là nhỏ thật.

Chúc cậu một ngày tốt lành nhé Kayla và hãy đi chơi thật vui nhé.- Cậu cũng vậy, Kẹo Ngọt ạ.

Sớm gặp lại cậu.

Tạm biệt....Tôi thở dài đánh thượt một tiếng rồi bắt đầu bước tới bàn gỗ mở laptop lên.

Lời nói của Kayla cứ lặp đi lặp lại trong đầu của tôi.

Arthur đã hẹn hò... cô ấy sẽ như thế nào khi biết Arthur đã từng là bạn trai cũ của tôi thời trung học nhỉ?

Ồ không đâu, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra, cô ấy sẽ không bao giờ biết được việc này trừ phi Arthur thú thật mọi chuyện.

Mối quan hệ của bọn họ chắc cũng chưa đến mức có thể chia sẻ bất kì mọi thứ về cuộc sống của nhau cho đối phương, đúng chứ?

Và Kayla sẽ không dại gì kể tất tần tật về tôi cho Arthur nghe về một người bạn mà cô ấy đã quen từ những năm cuối đại học.

Chuyện của tôi và Arthur cũng đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Ai cũng đã có cuộc sống của mình, không còn chút gì liên quan đến nhau kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp.

Này, Candie mày nghĩ cái quái gì vậy hả?

Đột nhiên để những chuyện lông gà vỏ tỏi này làm phiền mình.

Chuyện của mày còn chưa giải quyết cho xong kia kìa?

Có thể ngày mai sẽ chết bởi con mụ điên kia đấy.Tôi đứng dậy nhìn chiếc Rolex mà mình vẫn thường hay đeo một cách giễu cợt.

Con mẹ nó chứ... quá là si tình rồi Candie.

Không được rồi nếu như cứ xao nhãng thế này, bản kiểm duyệt nội dung của tôi sẽ phải chờ tới tết Công - gô mới xong mất.

Xoa nhẹ hai con mắt đau nhức vì qua một đêm dài không ngủ được.

Hai đêm rổi mới đúng chứ, toàn nhìn ra ngoài những tán cây xào xạc bên ngoài.

Giờ thì tôi đã hối hận vì tại sao mình không chịu lắp một cái màn cửa thật dày và cách âm tốt cho căn phòng này ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đây cơ chứ?

Mà cũng đúng, nếu biết trước mọi chuyện xảy ra như thế này thì tôi thà đừng bước qua sinh nhật tuổi mười ba thì hay hơn.

Có lẽ việc cứ tiếp tục suy nghĩ linh tinh như thế này mãi không thể nào tìm ra cách giải quyết cho mọi chuyện.

Tôi lục trong thùng đồ trong kho tìm kiếm chiếc bàn phím cơ màu trắng của mình, ôi chao tôi nhớ cái bàn phím trong suốt với những hiệu ứng đèn nhiều màu nhấp nháy của mình quá đi, cũng lâu rồi tôi chưa dùng đến nó, hy vọng nó mang lại chút cảm hứng và màu sắc cho cái thế giới xám xịt này.- Đâu rồi nhỉ?

- Tôi cố lục lọi trong muôn vàn những cái thùng các tông nằm ngay ngắn trên kệ trong kho - mà cái nào cũng như cái nào.

Mỗi thùng cũng không nhẹ lắm, mỗi lần nhấc ra để tìm kiếm, từng thớ cơ trên người tôi nhức mỏi như vừa đẩy tạ xong.

Không ngờ việc tìm kiếm cái bàn phím cơ của mình lại gian nan đến như vậy.

Trong không gian phòng kho chật hẹp màu xám, không khí vẫn sạch sẽ chỉ là sự im ắng đến lạ thường.

Trải qua một lúc, không biết là đã tìm đến thùng thứ bao nhiêu rồi, tôi định bỏ cuộc và quay về phòng của mình.

Lãng phí cả một buổi sáng đẹp trời chỉ vì cái phím và cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Kayla trong trạng thái tinh thần mệt mỏi như thế này tôi thực sự không còn chút sức lực nào nữa.

Đột nhiên linh tính trong tôi mách bảo, đảo mắt nhìn quanh cái kệ thùng trên đầu, tôi chú ý đến chiếc hộp hàng thứ bảy mà tôi đã định bỏ qua sau khi đã tìm những cái hộp xung quanh.

Bàn tay tôi vừa vươn tới.

Như có một cơn ảo giác nào kéo qua, chiếc thùng rung lắc dữ dội như không muốn tôi tiến đến gần nó.

Và nếu như nó mọc tay và cả chân thì chắc hẳn nó sẽ phang vào đầu tôi rồi chạy trốn một cách điên cuồng.

Gì đây, thế giới này sắp trở thành không gian của Harry Potter rồi hả?

Tôi bặm môi quyết giữ chặt cái thùng mà không để ý không gian xung quanh mình vừa có sự chuyển động dị thường... ...Cái thùng dường như "ngoan ngoãn" hơn nằm im trên tay tôi không còn chút kháng cự.

Nó như chấp nhận số phận của mình.

Như chiếc hộp Pandora đầy những điều chết chóc và tai ương của nhân loại, nó dần bình tĩnh hơn chờ đợi con người rơi vào cái bẫy của mình.

Con khỉ luôn chết vì chính sự tò mò của nó.

Không sao, cuộc sống bây giờ của tôi cũng không khác cái chết là mấy, làm gì có ai như tôi sống với thân phận Sứ giả của thần chết cơ chứ?

Thứ chức danh kì cục, không trực tiếp tước đoạt đi mạng sống của ai lại còn phải trơ mắt, chịu đựng cái bọn người cõi âm khùng điên và ngớ ngẩn làm hại mình, hù dọa mình.

Khác với bọn Nữ thần báo tử trong truyền thuyết của người Úc chỉ biết ngoác miệng ra mà khóc than, la hét đau cả đầu khi có một ai đó sắp chết.

Thần chết không làm gì được các ả, bọn họ tự cho mình cái quyền cứu đi sinh mệnh của một ai đó, bằng cách tráo đổi tuổi thọ của mình và người khác.

Chưa kể cái đặc tính trốn tránh nhân loại như ma cà rồng vì tuổi thọ cao gấp mấy chục lần người bình thường cũng khiến người ta cả thấy có chút ghen tị và buồn cười rồi.

Sống lâu thì hay đấy, có thời gian làm giàu, ăn sung mặt sướng nhưng bù lại khi có ai đó chết thì la bài hải lên đến mức bỏng rát cuống họng.

Nghĩ đi nghĩ lại làm Thần báo tử cũng vui đó chứ, xui xui cũng bị bắt qua cõi âm làm vài tour du lịch trải nghiệm thế giới ma quỷ, làm mồi cho đám ác quỷ cũng vui, linh hồn cũng quý giá như người thường chứ đâu như Sứ giả của Thần Chết như tôi.

Yếu xìu lại còn phiền phức.Nắp hộp vừa được mở ra.

Không cói gì xảy ra cả, không có con quỷ cái nào nhảy ra từ trong cái hộp cắn xé tôi, cũng không rớt ra vài thứ đồ gì kì quái.

Nhưng mà... cái khỉ gió gì đây?

Cái thùng trống rỗng, thấy rõ cái đáy thùng chả có một cái gì.

Nhưng rõ ràng nhấc nó lên tay lại rất nặng, nặng tới mức như thể tôi đang ẵm một đứa trẻ mười mấy tháng tuổi vậy.

Sự hoảng loạn lại một lần nữa dâng lên cổ họng của tôi, nước mắt đột nhiên giàn ra trên hốc mắt khiến tôi bất ngờ.

Tôi không có ý định khóc, càng không phải quá hoảng sợ mà chảy ra nước mắt.

Thế rốt cuộc là tại sao nước mắt tôi lại không ngừng tuôn ra, mặn chát và nóng rát đến mức không còn có thể mở ra nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Bàn tay tôi quờ quạng trong khi tay còn lại đang đỡ bên dưới cái thùng.

Ngón tay tôi thận trọng sờ vào khoảng không bên trong hộp.

Một cái gì đó mềm mềm, lông lông, xốp xốp.

Như một tấm vải voan mỏng kêu lạo xạo khi tôi cố nắm lấy và vò nó trong lòng bàn tay, bên dưới cái khăn còn có một đồ vật hình chữ nhật.

Là khung ảnh!

Có thể là khung ảnh vì mặt kính, tôi sờ lên mặt kính, đoán chừng có một vài vết nứt phía trên.

Còn có đôi túi vải bé xíu như cái đồ bọc tay của bọn trẻ sơ sinh, mềm mại và có đính nơ.

Tôi cố gắng cầm được một số món trong thùng trên tay hy vọng rằng cơn đau mắt này sẽ qua đi, thị lực được phục hồi.

Thứ tôi tò mò nhất lúc này là chiếc khung ảnh cũ.

Chắc chắn nó là manh mối cho những việc xảy ra gần đây.

Mắt tôi không nhìn thấy rõ chỉ là màn nước lờ mờ xám ngắt như màu sơn tường.- Chà...

Đến nhanh hơn tao tưởng tượng đấy.

- Giọng nói the thé châm biếm quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tôi run rẩy đau khổ cố gắng nhịn xuống sự sợ hãi hoảng loạn của mình.

Từng lông tơ, nang tóc trên người tôi như dựng đứng lên.

Con mụ gớm ghiếc dăm ngày trước còn bổ cái móng đen thui lên cổ chân tôi đây rồi.

Ả ta đứng dựa người vào cái cửa kho, tư thế trông như rất đắc ý, tay khoanh trước ngực.

- Một dao đó thì thấm thế nào với một ả đàn bà cố chấp như bà nhỉ?

- Giỏi lắm Candie, dám trả treo trêu chọc con điên đấy.

Tôi nghiến răng cổ vũ bản thân.

Thấy đối phương không có định tấn công mình như mọi lần, tôi cảm thấy có chút gì đó kì quái.

Bình thường ả sẽ nhào vào mà cắn xé tôi như kẻ thù không đội trời chung.
 
Back
Top Bottom