Tâm Linh [GL] Tôi Trong Tim Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
378507327-256-k533346.jpg

[Gl] Tôi Trong Tim Em
Tác giả: kimphunghl
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện có yếu tố tâm linh hầu hết là mình tự biên tự diễn.

Hoàn toàn hư cấu, truyện không liên quan đến một tổ chức, cá nhân nào cả, không có giá trị tham khảo.

Mọi yếu tố đều giả tưởng.

Câu từ nhiều chỗ sẽ có sai chính tả mong mọi người thông cảm.​
 
[Gl] Tôi Trong Tim Em
chương 1. Ác mộng


"Con ơi, An ơi con." mẹ An sao khi nhận được cuộc điện thoại lạ thì bà liền nức nở mà gọi con."

An ơi con, ba nó ơi nhà ta sống rồi sống rồi.

Người ta tìm được tim cho nó rồi ba nó ơi." ba và em không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.

Theo đó là một vòng tay ấm áp bất ngờ của ba ôm trọn em và mẹ, cùng những tiếng nất lên của cả nhà vì hạnh phúc và vui sướng.

Giọng ba run run mà nói: "bà nói thật không, thật không bà...?"

"Tui nói thật mà."

Nghe được tin này, lòng em cảm thấy thật vui sướng.

Lúc em ra đời là sinh non, cơ thể chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.

Người ta nói em khó sống, khó sống thật nhưng không phải vì sinh non mà là bệnh tim bẩm sinh.

3 tuổi làm phẫu thuật, nhưng cũng không có tiến triển tốt.

Để rồi cuối cùng khi em 9 tuổi người ta nói với ba mẹ em rằng nếu cố gắng thì sẽ sống được đến năm 18 tuổi, trừ khi em được thay tim.

Giờ đây còn 5 tháng nữa là 18 thì nhận được tin làm em vỡ òa.Sau khi hoàn hồn em liền nghi hoặc mà lại hỏi mẹ: "người ta nói có tim cho con là thật hả mẹ?" trước lời câu hỏi vừa hoang mang vừa mong chờ của đứa con bà chỉ nhẹ nhàng ôm con vào lòng rồi giải thích."

Kho nội tạng mà lâu nay không có cung, nhưng hôm nay người ta lại thông báo với mẹ rằng con đã có tên trong danh sách nhận." trầm ngâm một chút rồi bà nói tiếp: "Người ta còn nói là ngày mai 4h30 sáng vào bệnh viện mà làm giấy tờ chuẩn bị nữa con à..."

Nghe vậy chưa kịp để em trả lời thì ba em đã hô lên: "Tốt quá bà nó ơi, để tui gọi thằng Trình về.

Nói cho thằng Trình, nó mà biết được là nó vui lắm đây, con em nó sống rồi" vừa nói xong ba em lại cười hô hố như kẻ dở.

Rồi lại gấp rút hối hai mẹ con đi ngủ sớm mà chuẩn bị cho ngày mai.Bước vào phòng em liền nhẹ nhàng mà đóng cửa, rồi ngay lập tức vùi mình vào mền.

Cứ thế em nằm trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ nồi, cứ tự cười rồi lại rơi nước mắt.

Sao một vòng luẩn quẩn với việc nén tiếng khóc, để rồi em kiệt sức mà thiếp đi lúc nào không hay.Trong giấc ngủ đêm ấy em mơ thấy một bóng hình người,cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen.

Người ấy đứng đó lúc xa lúc gần, dáng người lờ mờ nhưng cũng đủ để em nhận ra đó là một cô gái.

Nhìn cô ấy như người lính thời chiến tranh.Cô ấy nhìn em mà khóc.

Em nhìn cô ấy mà lòng cảm thấy chua xót, vương theo đó sự buồn tủi chẳng thể tả.

Thật tò mò vì không biết cô ấy là ai, mà mang cho em cảm giác kì quặc như vậy.

Cố tiến lại gần để nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy.

Nhưng từng bước một là một sự nặng nề, nhói lòng.

Để khi gần tư gang tấc có thể chạm vào khuôn mặt ấy, để biết người con gái ấy là ai...

Thì liền khi đó em bị cô ấy đẩy ra.Cô ấy nhìn em, và giờ đây cô ấy còn khóc bi thương hơn lúc đầu.

Tiếng khóc nghẹn ở cuống họng, đầy uất ức văng vẳng bên tai xa xa rồi lại chạy ùa về.Em bất động với hành động ấy.

Chẳng hiểu rõ điều gì, đứng chết chân tại chỗ.

Đến khi âm thanh uất ức ấy nhỏ dần, em đã có thể nhìn thấy rõ thân hình cô ấy hơn.

Cô chỉ mặc một chiếc áo xanh.

Không phải hình hài bình thường nữa mà là một mớ thịt đỏ tươi.

Một bên hốc mắt trống không, chỉ có chất lỏng đỏ chảy ra ướt cả chiếc áo quân phục xanh."

Cái quái?!" em hét lên, cảnh tượng hết sức kinh khủng.

Nhưng lòng em không thấy sợ, mà chỉ tồn tại cảm giác xót thương.Nhưng không chỉ dừng ở đó, lớp da mặt vùng miệng của cô ấy cứ từng chút từng chút mà rách toạt.

Chưng hửng trực chờ rơi xuống.

Nơi cánh tay như mất kết nối với thân, mỏng manh với trọng lượng của chính nó.

Nhìn cảnh mà đáng lẽ ra em phải kiếp sợ, thì em lại mang trong lòng từng cơn quặn đau nhói lòng.

Em đau lắm, nhưng không phải vì đau tim mà là em đau lòng.

Đau cho kẻ mà em chẳng biết là ai, kẻ mà em cũng chẳng thể đụng vào.Nhìn cô con gái ấy giờ đây như cái xác chết đang trong giai đoạn thối rữa.

Những tiếng 'lõng bõng' của chất nhầy màu thẫm đen văng vẳng len lỏi vào đất, nó cứ lan rộng ra mà đến chân em.

Một mùi tanh tưởi nồng nặc lan khắp không gian, chân thật đến kì lạ.

Ngay khoảng khắc này em cũng chẳng biết mình nên làm gì, tiến lại hay cứ tiếp tục đứng im.

Nhưng cũng chẳng để em suy nghĩ, tầm mắt em giờ đã trống không.

Không một cảnh vật, không một ánh sáng nào suất hiện.

Chỉ nghe được hai từ mờ ảo từ hư không "đợi chị!".Lờ mờ tỉnh giấc, giờ cũng đã 3h sáng.

Em vừa gặp một cơn ác mộng, một ác mộng nào đó mà em cảm thấy có khung cảnh vừa quen vừa đáng sợ.

Nhưng tài thật mọi chi tiết quá mờ ảo để có thể nhớ, hầu như là không nhớ được gì trừ hai từ..."chờ chị."

Thôi kệ, nào em cũng chẳng nhớ chẳng hiểu để mà bận tâm.

Giờ tâm trí em chỉ có hai từ chạy đều đều trong đầu là đi ngủ, đi ngủ.

Và chỉ độ vài giây sau em đã thẳng cẳng ngủ rồi.
 
[Gl] Tôi Trong Tim Em
chương 2. Vào viện


Lúc em ngủ cũng là lúc mà ba em dậy.

Thời gian thì eo hẹp, mà cả đêm ông lo chuẩn bị giấy tờ nên thời gian để chợp mắt chẳng có nhiêu.Ông lọ mọ trong phòng khách để pha ấm trà, nhấp được vài ngụm cũng tỉnh táo vài phần.3h30 sáng, ông nhẹ nhàng sắp xếp đồ đạc lên xe.

Ông đi khẽ, sợ làm mẹ và em tỉnh giấc.

Nhưng đúng là trong sự yên ắng tĩnh mịch của màn đêm, thì mọi âm thanh đều được phóng đại lên nhiều lần.Những tiếng 'Ự...ự!' từ phòng em giờ đây nghe rõ hơn bao giờ hết.

Âm thanh của nhịp thở không tuân theo quy tắc, như những thanh âm đang tắt nghẹn ở cuống họng.

Cái sự ngột ngạt này bao trùm ngôi nhà, thẩm thấu cảm giác bất an cho người nghe.Nó làm ông thất thần trong một khoảng khắc, nhưng không để ông kịp phản ứng đã có một bóng người chạy vội qua.

Người đó là mẹ em, giác quan của phụ nữ giúp bà biết rằng thứ âm thanh mà phát ra từ con gái bà giữa đêm chắc chắn không có gì tốt lành.Cửa phòng được mẹ em xông vào, bà liên tục gọi tên em:" An ơi con, An à? con sao vậy con ơi!?"

Nhưng dường như những tiếng gọi của mẹ không không ngăn được từng hồi co giật lờ mờ trong chiếc phòng tối ấy.Đèn phòng được bật, ba em vừa trấn an mẹ vừa gấp rút gọi cấp cứu.

Tay chân em xuất hiện từng cơn co giật, màu trắng hồng của làn da đã biến mất mà thay vào đó là một màu xanh đen phủ kín.

Mắt đảo ngược, môi thì sưng và trề ra trông không khác gì một con cá trê chết lâu ngày.Nhìn từng hồi co giật với làn da xanh đen của con gái mà nói ba mẹ em có thể bình tĩnh được là không thể, chí ít họ chỉ che giấu cho đối phương an tâm hơn mà thôi.May mắn thay, gia đình để thuận tiện cho sức khỏe của em đã thuê một ngôi nhà không xa bệnh viện là bao.

Và chỉ sau cuộc gọi của ba không lâu đã có thể tiếng của xe cứu thương kêu inh ỏi từ xa dội về.3h45 sáng em được nhập viện.Em được người ta đưa ngay đến phòng cấp cứu, ba mẹ ở ngoài cứ trông ngóng cánh cửa của căn phòng, chỉ chực chờ người trong đó ra là bổ nhào vào để biết tình hình.Cũng thật may, có một bác bác sĩ trong căn phòng ấy bước ra là người quen của ba, bác ấy đi đến bên ba mẹ mà nói: "thật may vì hai em kịp đưa bé con vào bệnh viện trong giờ vàng, cứu bé nó cũng dễ hơn" rồi bác ấy lại trấn an tinh thần của ba mẹ: "hai em đừng lo quá, còn về trái tim chậm nhất thì 8h tối nay vẫn thực hiện được""Anh nói thật chứ?"

"Tui nói dối hai em bao giờ à?" bác cười cười mà nói: "thôi đi làm giấy tờ cho bé con đi, anh còn phải vào để cứu nó đây." ba gật đầu với bác, rồi ra sảnh làm các thủ tục mà các cô y tá chỉ dẫn.Còn mình mẹ ngồi ở ghế trước cửa phòng cấp cứu, và dường như ánh mắt ấy không thể rời khỏi chiếc cửa.Con bà thật kiên cường, lúc mới đẻ nó ra bà cứ tưởng nó sẽ chết yểu, nhưng nó vẫn lớn đều đều trong chiếc lồng kính.

Con bà đúng là kì tích, khi mà những đứa trẻ sinh non cùng căn phòng với con bà cứ từ từ mà ra đi từng bé một, mà nó vẫn cứ 'Uoe...uoeee!' gọi mẹ.

Tưởng chừng khó khăn của con chỉ vậy, nhưng hai tuổi khi đi khám họ nói đứa con gái yêu dấu của bà bị bệnh tim bẩm sinh.

Họ hàng, người nhà, ai cũng nói nó không sống được nhưng nó cũng kiên trì được đến giờ...quả thật....Bà trở về thực tại vì có một bàn tay của ai đó chạm vào vai bà, rồi người đó gọi:"Mẹ ơi, em nó có sao không mẹ?"

Bà quay sang nhìn cậu con trai, như nghe thấy điểm đau, lòng không kiềm được mà khóc nghẹn cả lại.

Anh bối rối, rồi nhẹ nhàng ôm mẹ sao đó vỗ lưng an ủi:"không sao đâu mẹ, em nó kiên cường lắm không sao đâu đúng không mẹ?"

Mẹ vừa khóc vừa trả lời anh rằng:

"Hiện tại thì chắc nó không sao đâu, chắc nó sẽ không sao đâu."

"Dạ mẹ"Sao một lúc có lẽ là đã giải tỏa được cảm cảm xúc nên bà cũng không còn khóc nữa, tò mò vì sao thằng con trai của bà biết bà ở đây.

"Sao con không ở nhà mà biết đường vào trong này vậy?"

"Dạ, ba gọi nói con đó mẹ, con về rồi mà không ai ở nhà, sao đó ba gọi cho con nói cả nhà đang ở trong bệnh viện" anh trả lời mẹ, mẹ cũng nhẹ nhàng gật đầu trả lời anh.Sau một lúc lâu hai mẹ con chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu, thì anh với mẹ nghe tiếng bước chân và dáng người quen quen từ xa tiến lại.Ba biết thằng con cũng lên, với sợ mẹ em đói nên mua cho mỗi người một cái bánh bao trong căn tin bệnh viện.

Ông đứng trước hai mẹ con rồi dúi mỗi người mỗi hộp, dục ai mẹ con mau ăn cho nóng."

Ông ăn đi, tui không đói."

"Bà ăn đi, cả con nữa, ba không đói, hai mẹ con mà không ăn để nó hư rồi vứt uổng ráng chịu hà." vậy là mẹ và anh bị ba em ép ăn với lí do là không ăn hư phí.Anh không muốn ăn, nhưng nói thế sợ mẹ cũng nhịn thì không được.

Anh đành cùng mẹ đến khu khác để sử lý cái bánh, chỉ còn mình ba ở lại.

Trước khi đi mẹ vẫn quay lưng lại đằng sau mà nhìn ba, nhìn căn phòng.Gương mặt của ba như già nua đi, cũng như mẹ vẫn hướng ánh mắt về căn phòng cấp cứu.

Chờ em tỉnh dậy.
 
[Gl] Tôi Trong Tim Em
Chương 3: Thân thương


"An à, con tỉnh rồi hả?" mẹ sao khi thấy An có động tĩnh thì mừng rỡ mà hỏi con.

Đôi mắt em từ từ mở, đảo các hướng để tìm người vừa gọi mình.

Mẹ thấy thế liền nhẹ nhàng xoa má em, mặt em thì cứ nghệt hết cả ra.

Mẹ đỡ em dậy, rót cho em li nước vì sợ em khô miệng.

Cũng có lẽ nhờ li nước ấm ấy nên em cũng tỉnh táo để nhận ra đây không phải phòng em, cũng không phải nhà em.

Dù thế nhưng giọng em chưa tỉnh hẳn mà còn chút mơ màng "Mẹ ơi, con đang ở đâu đây, là bệnh viện ạ, sao con lại ở đây mà con không biết?"

Mẹ nhìn em rồi gật đầu, bà vừa nói vừa vỗ lưng em tựa an ủi: "Này là phòng ICU, đêm qua ba mẹ nghe tiếng con lạ lắm, nên mới chạy vào xem... người con co giật hết cả lại làm mẹ sợ chết khiếp!" tay bà nắm lấy tay em mà vỗ vỗ rồi nói: "Cũng may đưa đi kịp, bác sĩ nói là con bị đột quỵ nhỏ, tạm thời không có gì đáng lo cả" "Phòng hồi sức ạ, may thật mẹ nhỉ?"

"Mày cao số đó con, nếu người khác mà là mày liệu người ta có chịu được không?"

"..."

Có lẽ em ổn nên sau mấy tiếng đã có thể rời khỏi đó, thời gian trôi đi cứ như chỉ vài phút.

Có thể nói người may mắn như em nằm trong đó vài tiếng là đã có thể được về phòng thường, còn ai không may thì họ được đưa về nhà chờ...Một nơi ánh sáng không bao giờ tắt, đặc sản với những tiếng máy móc nhiều hơn tiếng người và là nơi bệnh nhân chơi trò đỏ đen với tử thần.

Từ lúc em tỉnh dậy và quan sát mọi thứ xung quanh, thì em mới hiểu được sự khác nhau giữa hai câu nói "mình về nhà thôi bố" và "bố ơi, con đưa bố về nhé", nó khác nhau đến đau lòng.Ngay chiều hôm ấy, cuộc phẫu thuật của em cuối cùng cũng được bắt đầu.Trong căn phòng phẫu thuật, em nằm trên giường bệnh và liệm đi vì thuốc mê, mọi âm thanh máy móc và con người xung quanh em cũng theo thế mà mờ nhạt đi.Qua những tiếng đồng hồ căng thẳng trong căn phòng mổ cùng với sự tâm huyết của bác sĩ, thì giờ đây một trái tim khác đang đập trong lòng ngực em.

Những tiếng 'thình thịch' vừa lạ vừa quen phát ra từ trong lòng, là thanh âm cứu lấy sự sống nhỏ nhoi mà em chứa đựng.Sau 1 giờ và 19 phút phẫu thuật, ca ghép tim đã thành công.Sau đó em lại được đưa đến phòng hồi sức sau phẫu thuật để theo dõi chỉ số sinh tồn, và cũng do thuốc mê còn tồn dư nên em cũng chưa thể tỉnh.Trong cơn say ấy, em lại mơ về một khung cảnh xa lạ.

Một mái nhà tranh đơn sơ bên những gốc cây dừa cao, phản phất trong không khí là mùi khói bếp.

Tò mò, em lần theo làn khói mà vào đến trong gian nhà.

Đến càng gần khói càng nhiều, lẫn trong tiếng sặc của em còn có tiếng sặc của một người khác.

Nhìn theo hướng âm thanh ấy có một người con gái đang bối rối cùng đống hỗn độn, hình ảnh ấy khiến em không nhịn được mà bật cười.

Cũng có lẽ vì tiếng cười khúc khích của em, mà người con gái ấy cũng chú ý mà quay đầu lại.A....em thấy rồi, lại là gương mặt mang cảm giác thân thương đó...Cô ấy thấy em cũng cười ngô nghê theo, miệng cười nhưng mắt thì ướt lệ, chắc do ở gần làn khói bếp.

Mặt mày thì lấm lem tro tàn, không khác gì chú mèo chui từ lò bếp ra.

Em cũng không tự chủ được mà tiến về phía người ấy, một cảm giác thôi thúc nhen nhóm trong lòng, em cũng muốn chạm vào gương mặt ấy...Tay em vừa xoa vết tro trên gương mặt vừa nói:"Chị Anh, chị ra sau rửa rau này cho em đi, đợi xíu nữa là nhà em còn mỗi cái khung mất."

Những lời nói và cả những hành động phát ra từ chính em nhưng em không thể kiểm soát được, nó như thể em đang xem một thước phim trên đôi mắt người khác vậy."

Hoài không tin chị hả?"

Chị ấy vừa nói, vừa tiện ôm bó rau trên người em, gương mặt ấy lại thêm sát gần.Vậy ra người đó tên Anh sao, tên gì Anh nhỉ?.

Mà giọng chị ấy cũng trầm thật, lại còn đẹp nữa."

Thôi, em đợi chị chút nhen."

"Này, chị cẩn thận đấy nha, té giếng khó leo lên lắm đó."

"Bậy nha Hoài, chị không phải cái gáo nước."

Vậy ra cơ thể này tên Hoài?

Cách ăn mặc của cả hai người này chắc là người thời xưa rồi.Việc nhóm lửa với em thật dễ dàng, không hỗn loạn như ai kia.Em nói vọng ra sau:"Chị Anh, chị đi đâu mà lâu vậy, chị không sợ lũ tay sai à?"

"Nếu sợ chị đi đâm đầu vào làm gì em?, nước mình mình ở, sao phải sống nhờ sự bố thí từ việc giết chính đồng bào của mình chứ."

"Nhưng mà bị bắt là chị coi như xong đó, tụi nó tàn ác lắm."

"Em đừng lo, chị không sao, chị cũng sẽ bảo vệ em."

Sau lời nói đó khung cảnh xung quanh cũng mờ dần, nó cứ thế mà trở về màng đêm.Em cảm nhận được mình đang ở trên giường bệnh, nhưng không tài nào mở mắt được.

Những tiếng máy móc chạy liên hồi, còn có những tiếng ú ớ mơ màng từ những người bệnh bên cạnh.

Nhưng chớ trêu thay, giờ em có thể cảm nhận mọi thứ trừ việc tỉnh dậy.

Cũng cái thực thực ảo ảo đấy em cảm nhận một bàn tay lành lạnh xoa lấy má em, rồi lẳng lặng mà biến mất như chưa từng tồn tại.
 
Back
Top Bottom