Tâm Linh [GL] Âm Hôn Duyên Kết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
377304140-256-k547736.jpg

[Gl] Âm Hôn Duyên Kết
Tác giả: huyetca07
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngô Nguyệt Lam là con gái của một gia đình danh giá, sống trong một thị trấn cổ nổi tiếng với những phong tục bí ẩn.

Gia đình Nguyệt Lam chuyên làm nghề bốc thuốc Đông y, nhưng ít ai biết rằng tổ tiên của gia đình cô còn liên quan đến nhiều nghi lễ tâm linh huyền bí.

Một ngày nọ, cha mẹ cô - Ngô Thiên Đường và Nguyễn Hồng Nhạn - bất ngờ báo tin rằng họ bị nguyền rủa, và cách duy nhất để giải thoát là Nguyệt Lam phải chấp nhận kết hôn với một lệ quỷ qua nghi thức âm hôn.

Nguyệt Lam không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Một cô gái mạnh mẽ và độc lập, cô từ chối hôn ước này, cảm thấy điều đó là phi lý và vô nhân đạo.

Tuy nhiên, ngay khi cô quay lưng bỏ đi, một loạt sự kiện kỳ quái bắt đầu xảy ra: những hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích, tiếng gió rít như có ai đó đang khóc, và cả những bóng hình mờ ảo lẩn khuất trong đêm.​
 
[Gl] Âm Hôn Duyên Kết
Chương 1: Hôn ước định mệnh


Thị trấn cổ An Hà nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa, vốn nổi tiếng với những ngôi nhà cổ kính và những câu chuyện bí ẩn truyền từ đời này sang đời khác.

Trong đó, gia đình Ngô là một gia đình danh giá, nổi tiếng với nghề bốc thuốc Đông y đã tồn tại qua nhiều thế hệ.

Được người dân trong vùng kính trọng, nhưng ít ai biết rằng gia tộc Ngô còn mang theo một truyền thống khác – một lời nguyền tâm linh mà chính họ không muốn nhắc đến.Ngô Nguyệt Lam, con gái duy nhất của gia đình Ngô, là một cô gái mạnh mẽ, độc lập.

Từ nhỏ, cô đã được cha mẹ dạy dỗ cách bốc thuốc và chăm sóc sức khỏe cho dân làng, nhưng cô luôn cảm thấy cuộc sống của mình đơn giản và bình lặng đến nhàm chán.

Cô khao khát được đi xa hơn, khám phá thế giới bên ngoài thị trấn nhỏ bé này.

Đối với cô, thị trấn cổ và những phong tục kỳ bí chỉ là những chuyện nhảm nhí để người già kể nhau nghe lúc buồn chán.Một ngày nọ, khi trời vừa chạng vạng, Nguyệt Lam đang chuẩn bị cho một buổi tối yên bình thì cha mẹ cô gọi cô vào phòng khách.

Sắc mặt của họ trông lo lắng và nghiêm trọng, điều mà Nguyệt Lam chưa bao giờ thấy trước đây.

Ngô Thiên Đường - cha cô - ngồi xuống ghế bành, giọng ông trầm ngâm:"Con gái, chúng ta phải nói chuyện.

Có một việc vô cùng hệ trọng, liên quan đến cả gia đình."

Nguyệt Lam nhìn cha mẹ với ánh mắt khó hiểu.

Mẹ cô, Nguyễn Hồng Nhạn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thở dài:"Nguyệt Lam, gia đình chúng ta...

đang gặp nguy hiểm.

Có một lời nguyền đã tồn tại trong gia tộc từ rất lâu rồi, và bây giờ nó đã bắt đầu thức tỉnh.

Cách duy nhất để phá vỡ lời nguyền này... là con phải thực hiện một lễ âm hôn."

Câu nói của mẹ khiến Nguyệt Lam cảm thấy như trời đất đảo lộn.

Cô không thể tin nổi vào tai mình."

Âm hôn?

Mẹ đang nói gì thế?

Đây là chuyện hoang đường!

Con không thể tin được cha mẹ lại nghiêm túc về điều này!" – cô nói với giọng gay gắt.

Cha cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng ánh mắt ông ánh lên sự nặng nề."

Nguyệt Lam, chuyện này không chỉ đơn giản là mê tín.

Đây là sự thật mà gia đình ta đã phải gánh chịu từ hàng trăm năm qua.

Cụ tổ của chúng ta, vì một sự kiện nghiêm trọng, đã vô tình gây ra một lời nguyền với các linh hồn oan khuất.

Từ đó, cứ mỗi đời, một người trong gia tộc phải thực hiện âm hôn với một linh hồn để bảo vệ gia đình."

Nguyệt Lam cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự tức giận và bối rối."

Và lần này là con sao?

Con phải kết hôn với một hồn ma ư?

Cha mẹ thực sự nghĩ điều này sẽ giúp ích gì?"

Mẹ cô tiến đến, ánh mắt tràn đầy lo lắng."

Con yêu, chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Nếu con không đồng ý, cả gia đình, cả chúng ta và con, đều sẽ gặp phải những chuyện không hay.

Con đã thấy những hiện tượng lạ gần đây, phải không?

Những cơn gió lạnh bất ngờ, tiếng bước chân trong đêm...

Tất cả đều là dấu hiệu của việc lời nguyền đang trở lại."

Nguyệt Lam im lặng một lúc, trong đầu cô tràn ngập sự nghi hoặc.

Từ nhỏ cô đã được dạy phải luôn dựa vào khoa học và lý trí, và bây giờ cha mẹ cô lại bảo cô phải tin vào những chuyện tâm linh kỳ bí.

Cô muốn cười nhạo, nhưng khi nhớ lại những hiện tượng kỳ lạ gần đây – những cơn gió rít qua cửa sổ vào ban đêm, tiếng động lạ trong căn nhà vốn luôn yên bình – cô bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng."

Nhưng... tại sao lại là con?

Tại sao không phải ai khác?"

Cha cô nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ông nghiêm trọng hơn bao giờ hết."

Vì con là người thừa kế duy nhất của gia tộc này.

Lời nguyền đã chọn con."

Trước những lời nói ấy, Nguyệt Lam không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý lắng nghe thêm.

Cô nhận ra rằng đây không chỉ là sự mê tín cổ xưa.

Gia đình cô, những người mà cô yêu thương, đang thực sự sợ hãi và tin rằng điều này là thật."

Được rồi..."

- cô thở dài, - "Con sẽ nghe cha mẹ, nhưng con cần biết rõ hơn.

Ai là người mà con phải... cưới?"

Cha cô nhìn mẹ cô, rồi quay lại nhìn con gái với ánh mắt nặng nề."

Cô ấy tên là Trần Thanh Hòa.

Một lệ quỷ đã bị giam cầm trong bóng tối hàng trăm năm qua.

Cô ấy là người sẽ làm lễ âm hôn với con."

Nguyệt Lam lạnh người khi nghe cái tên đó.

Lệ quỷ?

Một con quỷ mang oán hận, bị trói buộc giữa hai thế giới?

Cô cảm thấy mọi thứ càng lúc càng trở nên hoang đường."

Con không thể chấp nhận điều này ngay bây giờ.

Con cần thời gian để suy nghĩ." – Nguyệt Lam nói với giọng cương quyết.

Cha mẹ cô im lặng, không ép buộc cô nữa.

Họ hiểu rằng quyết định này không thể được đưa ra vội vã.

Nhưng họ biết, thời gian của Nguyệt Lam không còn nhiều.

Những dấu hiệu của lời nguyền đang ngày càng rõ ràng hơn.Nguyệt Lam trở về phòng, đầu óc rối bời.

Cô không biết phải làm gì, không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Nhưng sâu trong lòng, cô bắt đầu cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ.

Liệu đây có phải là số phận của cô, một hôn ước định mệnh mà cô không thể trốn thoát?
 
[Gl] Âm Hôn Duyên Kết
Chương 2: Gặp gỡ nàng Lệ Quỷ


Sau đêm đầy ám ảnh với những câu chuyện về âm hôn và lệ quỷ, Nguyệt Lam cảm thấy cả người mình như bị bao phủ bởi sự u ám.

Cô vẫn không thể tin được rằng mình phải đối mặt với thứ mà cô từng cho là chỉ có trong những câu chuyện ma quái.

Nhưng lòng hiếu thảo và sự lo lắng cho gia đình đã buộc cô phải làm điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới: gặp mặt "người vợ" của mình, một hồn ma.Nguyệt Lam được cha mẹ đưa đến ngôi miếu cổ giữa rừng, nơi mà lễ âm hôn sẽ diễn ra.

Không gian xung quanh càng trở nên u tịch khi màn đêm buông xuống, những cây cổ thụ cao vút như những bóng ma khổng lồ.

Gió thổi qua tạo thành những âm thanh rì rào, như tiếng thì thầm của những linh hồn.“Đáng lẽ mình nên ở nhà đọc sách hay xem phim…” – Nguyệt Lam tự lẩm bẩm, cố gắng trấn tĩnh bản thân trong lúc đi vào con đường nhỏ dẫn tới miếu.

Cha cô, với vẻ mặt nghiêm trọng, đi trước, còn mẹ cô thì nhẹ nhàng nắm tay cô, như để trấn an."

Con gái, đừng lo lắng quá.

Chỉ cần con làm đúng nghi thức, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." – mẹ cô thì thầm, nhưng vẻ lo lắng trong ánh mắt không thể giấu được.

Khi cả ba người đến gần miếu, Nguyệt Lam bất ngờ khựng lại khi thấy một bóng người mờ ảo trong sương.

Trần Thanh Hòa, người mà cô được hứa gả, hiện ra với dáng vẻ mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh bay trong gió.

Dù là hồn ma, nhưng Thanh Hòa không giống với hình ảnh ma quỷ đáng sợ như Nguyệt Lam tưởng tượng.

Trái lại, cô ấy trông rất thanh thoát, có phần u buồn, đôi mắt đỏ rực chứa đựng nỗi oán hận pha lẫn sự cô độc."

Vậy... cô là… vợ tôi?" – Nguyệt Lam buột miệng nói, không giấu nổi sự lúng túng.

Thanh Hòa hơi nhướn mày, rồi mỉm cười nhẹ nhàng."

Cô có vẻ không hào hứng lắm nhỉ?

Tôi đã đợi hàng trăm năm để tìm được một người chịu cưới tôi đấy."

Nguyệt Lam nhìn kỹ hơn, cảm giác mọi thứ trở nên quá đỗi kỳ quặc."

À, không phải là không hào hứng... chỉ là...

đây không phải điều mà tôi thường làm mỗi ngày.

Tôi không có kinh nghiệm kết hôn với hồn ma!" – Cô cố gắng cười, nhưng trong lòng lại thấy rùng mình.

Thanh Hòa bật cười khẽ, một tiếng cười trong trẻo nhưng cũng kỳ lạ đến khó tả.

Cô ấy bước tới gần hơn, ánh mắt đỏ rực không rời khỏi Nguyệt Lam."

Cô làm tôi cảm thấy thú vị đấy, Nguyệt Lam.

Tôi cứ tưởng cô sẽ sợ hãi bỏ chạy cơ, nhưng có vẻ cô dũng cảm hơn tôi nghĩ."

Nguyệt Lam vội đáp lại, dù cảm giác bất an vẫn bủa vây."

Tôi không hẳn là dũng cảm... chỉ là… tôi không muốn bị nguyền rủa hay cái gì đó tương tự."

Thanh Hòa nhìn cô, rồi bước lại gần hơn.

Bất ngờ, cô đưa tay chạm vào tóc Nguyệt Lam.

Làn gió lạnh lẽo từ bàn tay của Thanh Hòa khiến Nguyệt Lam run lên, nhưng cũng không tránh né."

Tôi không nguyền rủa cô đâu," – Thanh Hòa nói, giọng nói trầm lắng như hơi thở của đêm – "Tôi chỉ muốn một chút tình cảm... dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi của sự tồn tại."

Nguyệt Lam im lặng, không biết phải phản ứng thế nào.

Tuy nhiên, sự căng thẳng ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi cha cô bất ngờ lôi ra một quyển sách hướng dẫn nghi lễ âm hôn."

Được rồi!

Chúng ta bắt đầu nghi lễ ngay bây giờ!

Con đứng ở đây, vợ con đứng kia!" – Cha cô nói với giọng đầy tự tin, giống như đây chỉ là một buổi lễ cưới thông thường, không hề có yếu tố siêu nhiên nào cả.

Nguyệt Lam chỉ còn biết thở dài.

"Ôi trời, cha nghĩ đây là đám cưới bình thường thật sao?"

Trong lúc cha cô lúng túng với quyển sách, cố gắng đọc những dòng chú giải bằng chữ Hán cổ, Thanh Hòa nhìn Nguyệt Lam với ánh mắt hài hước."

Cha cô trông có vẻ hào hứng nhỉ?" – Thanh Hòa khẽ thì thầm.

Nguyệt Lam nhún vai, cố gắng nén cười khi nhìn cha mình loay hoay đọc sai hết cả nghi thức."

Ừ... cha tôi có chút... quá đà.

Ông ấy thật sự nghĩ việc này có thể giống như tổ chức một buổi tiệc cưới thôi."

Cả hai nhìn nhau, trong một khoảnh khắc lạ lùng, sự sợ hãi của Nguyệt Lam dường như tan biến một phần.

Thanh Hòa, dù là một lệ quỷ, lại mang đến cho cô cảm giác gần gũi hơn cô tưởng.Khi cha Nguyệt Lam cuối cùng cũng đọc đúng nghi thức, Nguyệt Lam cùng Thanh Hòa đứng đối diện nhau, chuẩn bị hoàn thành buổi lễ.

Dù vẫn có chút lo lắng, nhưng trong lòng Nguyệt Lam bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng hơn.Thanh Hòa nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên quyết:"Dù là âm hôn hay gì đi nữa, tôi sẽ không khiến cô hối hận vì đã cưới tôi."

Nguyệt Lam ngượng ngùng đáp lại:"À…

ừ, hy vọng vậy… chỉ cần đừng có xuất hiện bất thình lình vào nửa đêm dọa tôi là được."

Cả hai bật cười nhẹ nhàng, một nụ cười kỳ lạ trong không gian u ám của ngôi miếu cổ.

Và rồi, giữa tiếng gió rít qua những kẽ lá, buổi lễ kết thúc, đánh dấu một khởi đầu mới giữa Nguyệt Lam và Thanh Hòa – một cuộc hôn nhân giữa người và lệ quỷ, với đầy những điều kỳ lạ và bất ngờ đang chờ đợi họ phía trước.
 
[Gl] Âm Hôn Duyên Kết
Chương 3


Sau buổi lễ âm hôn tại ngôi miếu cổ, Nguyệt Lam trở về nhà với tâm trạng rối bời.

Cô không ngừng nghĩ về việc mình vừa thực hiện một hôn lễ với một lệ quỷ, và điều kỳ lạ là nó không hề đáng sợ như cô tưởng.

Trên đường về, cô thậm chí còn bật cười khi nhớ lại ánh mắt của Thanh Hòa khi nghe cha cô đọc sai nghi lễ.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô bắt đầu cảm thấy bất an.Tối hôm đó, Nguyệt Lam tự nhủ rằng có lẽ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ kỳ quặc và cô có thể tỉnh dậy vào sáng mai như bình thường.

Cô ngồi trên giường, cầm quyển sách nhưng tâm trí không thể tập trung vào những dòng chữ.

Một phần trong cô vẫn đang cố chấp phủ nhận sự tồn tại của Thanh Hòa, phần còn lại lại lo lắng rằng bất kỳ lúc nào, Thanh Hòa có thể xuất hiện trước mặt cô.Đúng như cô dự đoán, khi kim đồng hồ điểm nửa đêm, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua căn phòng.

Nguyệt Lam ngẩng lên và thở dài."

Được rồi, tôi biết cô sẽ đến."

Và quả thật, ngay khi lời nói vừa dứt, Thanh Hòa xuất hiện, đứng ngay trước cửa phòng cô, vẻ đẹp huyền ảo của nàng càng thêm nổi bật dưới ánh trăng nhợt nhạt.

Dù là lệ quỷ, nhưng Thanh Hòa toát lên vẻ thanh thoát, mảnh mai với chiếc áo dài trắng tinh khôi.

Đôi mắt đỏ của nàng không còn chứa đựng sự đáng sợ, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm và chút ngượng ngùng kỳ lạ.Nguyệt Lam khẽ cười, thả quyển sách xuống."

Cô có biết rằng xuất hiện bất thình lình thế này thật không dễ chịu chút nào không?"

Thanh Hòa mỉm cười, bước nhẹ nhàng vào phòng."

Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ nửa đêm là thời điểm thích hợp nhất để gặp cô.

Cô nghĩ sao?"

Nguyệt Lam lắc đầu, nhưng không thể phủ nhận rằng có một chút thích thú với cách nói chuyện của Thanh Hòa."

Được rồi, có vẻ cô thích xuất hiện vào ban đêm.

Vậy… bây giờ cô định làm gì?

Đây là…

đêm tân hôn của chúng ta à?" – Cô nói với vẻ bông đùa, nhưng rồi ngay lập tức hối hận vì câu nói của mình.

Mặt cô nóng bừng lên, còn Thanh Hòa chỉ khẽ cười."

Nếu cô muốn, tôi có thể biến mất và xuất hiện lại vào lúc khác." – Thanh Hòa nói với giọng điệu trêu chọc, bước gần hơn.

Nguyệt Lam đỏ mặt nhưng cố giữ bình tĩnh."

Không, không cần đâu.

Tôi chỉ… tôi chỉ đùa thôi."

Thanh Hòa mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn.

Nàng bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh Nguyệt Lam.

Sự hiện diện của Thanh Hòa mang lại một làn hơi lạnh, nhưng không hề đáng sợ.

Thay vào đó, Nguyệt Lam cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi Thanh Hòa ở bên cạnh, dù điều này có hơi kỳ quặc."

Tôi sẽ không làm gì khiến cô khó chịu đâu," – Thanh Hòa thì thầm, giọng nàng ấm áp một cách bất ngờ – "Tôi chỉ muốn ở bên cô, dẫu chỉ trong khoảnh khắc này."

Nguyệt Lam quay sang nhìn Thanh Hòa.

Dù là lệ quỷ, nhưng nàng trông thật mong manh và yếu đuối, như thể bị kẹt lại giữa hai thế giới.

Trong ánh mắt đỏ rực ấy, Nguyệt Lam nhìn thấy một nỗi buồn khó tả, một sự oán hận nào đó mà Thanh Hòa chưa từng nói ra."

Cô đã ở trong bóng tối bao lâu rồi?" – Nguyệt Lam bất giác hỏi, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn.

Thanh Hòa nhìn lên trần nhà, đôi mắt mờ đi trong ký ức."

Hơn một trăm năm rồi...

Tôi đã tồn tại trong sự cô đơn, không thể thoát ra, không thể tìm thấy sự bình yên.

Cho đến khi... cô xuất hiện."

Nguyệt Lam không biết phải đáp lại thế nào.

Một phần cô cảm thấy đồng cảm với Thanh Hòa, nhưng một phần khác vẫn còn hoài nghi về toàn bộ tình huống kỳ lạ này."

Vậy bây giờ... tôi là người cứu cô sao?"

Thanh Hòa quay lại nhìn Nguyệt Lam, đôi môi nàng khẽ mỉm cười."

Không hẳn là cứu.

Cô là người duy nhất mà tôi có thể dựa vào trong lúc này."

Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ và ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa.

Nguyệt Lam cảm nhận được sự lạnh lẽo từ Thanh Hòa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ từ sự hiện diện của nàng.Bất ngờ, Thanh Hòa khẽ chạm vào vai Nguyệt Lam, làm cô giật mình."

Ơ này, cô làm gì thế?" – Nguyệt Lam phản ứng ngay lập tức, quay sang nhìn Thanh Hòa với ánh mắt cảnh giác."

Chỉ là muốn thử chạm vào cô một chút thôi.

Đừng lo, tôi không có ý định gì xấu đâu." – Thanh Hòa nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa chút trêu chọc.

Nguyệt Lam nhìn nàng, rồi không thể nhịn được, bật cười."

Cô đúng là một hồn ma kỳ lạ.

Tôi đã nghĩ lệ quỷ thì phải ghê rợn và đáng sợ cơ."

Thanh Hòa mỉm cười nhẹ nhàng."

Tôi có thể đáng sợ nếu cô muốn, nhưng có vẻ cô không cần điều đó."

Nguyệt Lam ngã ra giường, thở dài."

Được rồi, được rồi.

Nhưng mà… chúng ta phải làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ cô cứ xuất hiện mỗi đêm như thế này?"

Thanh Hòa lặng yên một lúc rồi đáp:"Có lẽ.

Nếu cô không phiền."

Nguyệt Lam nhìn Thanh Hòa, đôi mắt đầy tò mò."

Cô không có việc gì khác để làm sao?"

Thanh Hòa bật cười, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại mang chút buồn bã."

Khi cô đã là một hồn ma, không còn nhiều việc để làm ngoài việc chờ đợi.

Và bây giờ, tôi chỉ muốn chờ đợi cùng cô thôi."

Nguyệt Lam im lặng, không biết nên nói gì.

Cuối cùng, cô chỉ khẽ gật đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay, có lẽ sẽ là một trong những đêm dài nhất cuộc đời cô – nhưng cũng là đêm đầu tiên cô cảm nhận được sự gắn kết kỳ lạ với một hồn ma.Và dù có phần ngượng ngùng, cô biết rằng từ đây, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ còn bình thường như trước nữa.
 
Back
Top Bottom