Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Giyushino 𖹍 Protect You.

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
301855637-256-k298625.jpg

Giyushino 𖹍 Protect You.
Tác giả: richarhalmira
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

© PLEASE, DON'T REUP.
~ Series: Anime/Manga Fanfiction.
~ Name: Protect you.
~ Couple: Tomioka Giyuu & Kochou Shinobu.
~ Author: @emkhuyetdanh (có hình thức chuyển ver dưới sự cho phép của chính chủ.)
Ở phía đối diện có vang lên giọng nói:
"Ăn hết rồi hả?"

"Ờ, đã no."

"Thế vào vấn đề chính nhé, tôi hỏi cô một chút.

Ảnh hậu Kochou thân mến, tôi muốn biết lý do tại sao mà cô lại muốn tôi không hẹn hò."

Một chút chết lặng tại chỗ.

Nụ cười thản nhiên thường trực của cô, vì thế mà cũng không lưu lại được trên môi trong khoảnh khắc này.

Thấy tình hình có vẻ thuận lợi, Giyuu tiến công thêm một lời nữa:
"Trong khi hợp đồng giữa chúng ta không hề đề cập đến điều khoản này."
...

"Vì tôi muốn ở bên cạnh anh."
...

Chưa kịp suy nghĩ, cũng chẳng uốn lưỡi 700 lần trước khi nói như bình thường.

Lời vừa được thốt ra ấy, hoàn toàn là bản năng đã cố giữ lại từ lâu, nhưng hiện tại không thể kiểm soát nổi.

 
Giyushino 𖹍 Protect You.
001


"Tomioka Giyuu không đi làm diễn viên thì đúng là phí hoài của trời!"

Lần đầu tiên gặp người quản lý mới, Ảnh hậu Shinobu Kochou đã nghĩ như vậy.

Lâu lắm cô mới thấy được một trai đẹp đúng nghĩa, chứ không ẻo lả như đám hotboy mới nổi ngoài kia.

Cơ thể anh cao gầy, làn da khá trắng so với tiêu chuẩn của đàn ông.

Cơ mà cũng không làm anh mất hết đi vẻ nam tính.

Gương mặt lạnh lùng như sương giá mùa đông, ngũ quan sắc sảo với đôi mắt dài sâu thẳm, chiếc mũi cao thanh tú, mái tóc đen dài được buộc gọn ra đằng sau.

Cộng thêm cái thứ khí chất có hơi bức người nữa...

Nói chung là, một vẻ đẹp khiến con người ta ná thở khi nhìn thấy.

Chẳng trách, khi kí kết hợp đồng, mắt cô liếc nhìn anh ta còn nhiều hơn là khi đọc hợp đồng thỏa thuận.

Không để ý khéo máu mũi cũng chảy từ lúc nào rồi.Mị lực quả thật lớn quá!Chỉ riêng gương mặt và thân hình này đã đủ để anh đi kiếm sống qua ngày rồi, cần gì phải đi làm quản lý cho một người khó hầu hạ chiều chuộng như cô nữa chứ?Vậy nên Shinobu quyết định đi hỏi giám đốc Ubuyashiki.Ông ấy chỉ cười rồi bảo, do trước đây Tomioka là giảng viên Đại học, nhưng vì quá bạo lực nên mới sa cơ lỡ vận bỏ việc.

Trong lúc ông đi qua đường, nhìn thấy cựu thầy giáo Tomioka tuy đã từ chức nhưng vẫn khiến lũ sinh viên sợ chết khiếp, quyết định thu nạp anh về công ty.

May sao cô nương khó bảo là Ảnh hậu Kochou Shinobu đây vừa làm chị quản lý cũ phát điên lên, ông tiến cử cho anh vào thử một thời gian xem.

Đang thất nghiệp không nơi nương tựa, dù không quá hứng thú nhưng anh vẫn gật đầu.Biết sao được, thời nay không có tiền là điều đáng sợ nhất thế gian.Chủ tịch Ubuyashiki còn "thân thiện" nhấn mạnh thêm với cô rằng...

Tomioka Giyuu là một người văn võ song toàn, liệu hồn mà nghe lời, không cãi lại được anh ta đâu.

24 tuổi đã là giảng viên đại học, có thêm cả đai đen Karate quốc tế.

Lại cộng thêm gương mặt đần đụt ngàn năm như một của anh, cô có muốn hoạnh họe cũng không hoạnh họe được.

Sau khi nghe xong những lời này, cô chỉ muốn phang ông bác chủ tịch một cái vào đầu........

Ai đời lại để một con người bạo lực như vậy quản lý diễn viên vậy ạ =) ?

Lại còn là đai đen Karate đẳng cấp thế giới nữa...

Xin lỗi chứ, ngày mà cô bị anh ta bẻ xương do không tuân theo lịch tình chắc chẳng còn xa đâu....Trước giờ, Kochou Shinobu nổi tiếng vì cả nhan sắc, tài năng và tính cách.

Sở hữu gương mặt xinh đẹp kinh tâm động phách, khiếu diễn xuất cực tốt trời ban, khiến vô cùng nhiều khán giả đã mê thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trong thời đại mà đám bình hoa di động xuất hiện tràn lan đại hải, chỉ được cái mã ngoài còn bên trong không có chút tích sự gì, Shinobu là nhân tài hiếm có mà tìm mãi mới ra.

Có thời điểm cô cục kì rảnh rỗi, ngồi đợi các công ty quản lý giành giật mình thôi, tiền, bưu phẩm và n món quà nữa vẫn được gửi đến nhà cô thường ngày.

Tiền bạc không thiếu.Nhưng trốn trong chăn mới biết chăn có rận.

Hầu hết những người quản lý của cô chỉ hoạt động được quá lắm là 3 tháng.

Cô kén ăn, chỉ chấp nhận được một số siêu ít.

Mà những thứ đồ ăn mà cô bỏ được vào miệng ấy thì cực khó chế biến.

Cô không bao giờ thích tuân theo lịch trình đã được vạch sẵn.

Thậm chí có hôm quay phim mà cô còn hủy ngay giữa chừng, ảnh hưởng đến cả đoàn đang chờ trong gió bão bùng.Nhưng họ không thể lên án hay cãi lại cô được.

Đơn giản thôi, nếu Shinobu mà nổi giận, cô sẽ hủy luôn hợp đồng, và thế là danh tiến của đoàn làm phim họ tuột dốc không phanh.

Trong khi profile của cô vẫn trắng phau như cò bay thẳng cánh nhờ công ty quản lý siêu hoành tráng đứng đằng sau xử lý.Mà thực ra cô không bao giờ chửi bới hay xúc phạm đến ai cơ.

Cô thích nói bóng gió, cà khịa, chứ chưa từng thốt ra một lời nào khó nghe.

Nhưng khó chấp nhận thì cô phát ngôn nhiều.

Danh xưng mà fan hâm mộ đặt cho Shinobu là "Chị Điệp mê Cà Khịa"Vậy nên cũng đủ hiểu rằng làm quản lý của nàng Ảnh hậu này khó khăn như thế nào.Đó là lí do mà khi vừa mới đến trụ sở của công ty, mọi người trong đoàn đã nhìn Tomioka Giyuu bằng ánh mắt thương cảm.Chỉ có những thành phần trót đắc tội với những nhân vật lớn hoặc gà mới vào làm thì mới bị đẩy sang chỗ của Shinobu Kochou thôi.Huống chi, mặt mũi anh chàng này tuy đẹp trai nhưng đơ như rối gỗ thế này, vậy sẽ chịu đựng cô được bao nhiêu thời gian đây?

Chắc nghe cô ấy cà khịa một vài câu là lại nổi cơn tự ái ngay đây mà.Tội nghiệp.Anh mặc kệ họ, đi theo tờ giấy hướng dẫn để đến phòng của Shinobu Kochou, Hệ thống cầu thang dày dặc lắt léo để đánh đố các paparazzi, không xác định được phương hướng thì hoa mắt là cái chắc.Sau khi cuốc bộ lên tầng 20, Giyuu thở dài mở cánh cửa phòng.

Lập tức, từ bên trong có một làn gió điều hòa mát lạnh xoa dịu cơn mệt mỏi của anh.Rồi, một giọng nói nhẹ như chuồn chuồn nước vang lên:"Chào mừng anh đã trở thành quản lý mới của tôi!

Quãng thời gian này, chúng ta cùng nhau chịu đựng vui vẻ!"...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
002


Một trong những vai diễn thành công nhất của Kochou Shinobu là một cô gái có niềm yêu thích đặc biệt với loài bươm bướm trong phim "Taishou jidai no modoru" (Trở về thời đại Taishou).Trong đó, cô chỉ là một vai phụ góp phần làm nền trong chuyến xuyên không của nhân vật chính, nhưng vẫn gây được tiếng vang rất lớn.

Đặc điểm dễ nhận biết của nhân vật đó là hay cười, lúc nào cũng cười, và nếu khi cô ta giận mà vẫn cười thì bạn nên chạy xa khoảng mấy chục cây số đi kẻo toi mạng bất thình lình.Shinobu ngoài đời cũng y hệt như vậy.Trước khi kí hợp đồng quản lý với Ảnh hậu Kochou, dĩ nhiên Tomioka Giyuu cũng đã tìm hiểu về tính cách này của cô.

Khi cô cười tươi đến mức ngoác tận mang tai, chắc chắn sắp có họa lớn.

Vậy nên anh đồ rằng ở phía trong tách trà chắc đã được pha thêm thứ gì đó kì cục...

Thậm chí độc hại.Như kiểu thuốc xổ chẳng hạn, cũng có khả năng lắm.Anh bình tĩnh trả lời:"Chào cô."

"Anh ngồi và thưởng thức trà đi.

Là do tự tay tôi pha, đảm bảo không ngon không lấy tiền!"

"Uống trà của cô mà còn bị thu tiền á?"

"Tất nhiên rồi, trên đời này có gì là miễn phí đâu Chúng ta phải trải qua bao nhiêu khó khăn nhẫn nhục mới làm được nè!"

Cô mỉm cười rót trà, bắt đầu chuyên mục nói bóng gió.Vậy mà mặt mũi anh chàng kia vẫn cứ đần thối ra.

Khoảng 13 tỷ năm sau, anh mới chậm rãi rút từ trong người một bình nước giữ nhiệt màu xanh dương, còn nghi ngút khói bốc ra ngoài."

Vậy thôi, may mắn rằng tôi đem theo nước.

Không cần trà của cô."

Lòng tự kiêu của cô bị sự đần đụt này vả cho vỡ mặt!Giyuu khoái trá nhìn cảnh tượng gương mặt tươi cười của cô đang hơi méo mó biến dạng, tu nước ừng ực.

Nghĩ một giảng viên đại học như anh thì IQ có thể thấp đến như vậy?

Anh đây là có sự chuẩn bị từ trước hết rồi nhé!

Dăm ba chiêu trò của cô em, sao làm khó được!Căn phòng đàm phán bây giờ đầy mùi thuốc súng.Một người vừa kí hợp đồng thỏa thuận, vừa cố giữ nụ cười tươi tắn trên môi.

Người còn lại dửng dung uống nước, thi thoảng mới liếc xuống tờ giấy, sau đó lại lôi ra một đống khuyết điểm ra chỉ trích.

Kể cả lỗi chính tả, ví dụ như từ này thiếu vài nét chẳng hạn.Cuối cùng màn thỏa thuận trời đánh cũng được giải quyết xong xuôi.

Đi xuống nhà xe, lúc này cô mới xả giận, đạp bồm bộp vào cửa xe, gương mặt vẫn tươi cười nhưng u ám đầy sát khí.Tomioka Giyuu chết tiệt!Không biết những tháng ngày "tươi đẹp" đợi cô ở phía trước còn có gì nữa không?!...Qủa thật là Kochou Shinobu rất xinh đẹp.

Vẻ xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời.

Hoặc là do vốn từ của một giảng viên Vật Lý quá mức hạn hữu, không lột tả được dung nhan ấy.Đại thể cứ biết là đẹp hơn trên phim là được.Lần đầu tiên gặp, Giyuu cũng hơi bị ngợp trước nhan sắc mĩ miều của Ảnh hậu.Lần thứ hai gặp, anh cũng suýt bị ngợp, nhưng gương mặt quyến rũ đó bây giờ tràn ngập sát khí làm anh cũng tuột mood đi vài phần.Ầy, bị ghét thật rồi.Cuộc sống của Tomioka Giyuu sao mà lại khó khăn quá thể.Anh thở dài, giậm ga, đi khỏi hầm xe tối tăm, đầu nghĩ vài kế sách để đối phó với cô nàng kia.Trước giờ anh chỉ từng cảm hóa những đứa tiêu cực thể hiện luôn ra vẻ bề ngoài, chưa từng gặp bên ngoài ngoan ngoãn hiền lành bên trong ương bướng khó bảo.

Lại còn là ca khó.

Diễn viên nghệ sĩ, dám đụng tay với họ là được tố cáo lên trang nhất ngay.Anh từng bị đuổi việc vì bạo lực rồi, tấm thân này không dám tái phạm sai lầm nữa đâu.

Kẻo có ngày cơm không dính vào miệng.Bây giờ phải rút kinh nghiệm.

Nhẹ nhàng, thật là nhẹ nhàng thôi.Tìm hiểu cô cho thật kỹ, nghiên cứu từng các tình huống một, đề ra phương pháp áp dụng.

Làm bừa một lần là toang cả một đời.Quãng đường từ công ty cách chung cư của anh không xa, đi 10 phút ô tô là về được nhà.

Nhưng còn đèn giao thông biển báo nhập nhằng nữa, nên cũng phải mất đến 20 phút.Về nhà, Tomioka Giyuu đi vào phòng làm việc, cầm lấy tập ghi chép về Ảnh hậu Shinobu Kochou qua từng các thời kì quản lý, bắt đầu phân tích kĩ càng.Bị phàn nàn nhiều ghê ha :) Mà như vậy cũng đáng...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
003


Vốn nghĩ rằng Tomioka Giyuu sẽ dễ dàng bị cà khịa lắm, nhưng không nghĩ rằng sức chịu đựng của anh lại lớn như vậy
Vốn nghĩ rằng Tomioka Giyuu sẽ dễ dàng bị cà khịa lắm, nhưng không nghĩ rằng sức chịu đựng của anh lại lớn như vậy.Đúng là anh rất dễ dàng bị cà khịa về chuyện mọi người đều không ưa gì anh.Từ lúc mới đến công ty làm việc, đúng hơn là làm bảo mẫu siêu cấp cho cô, anh chưa bao giờ có ý định giao thiệp xã hội gì cả.

Đồng nghiệp túm tụm lại một chỗ nói chuyện, anh ngồi một chỗ sắp xếp lịch trình cho cô.

Đồng nghiệp cuối tháng rủ đi uống bia rượu tí giải sầu, anh thì từ chối ở nhà.

Chưa hết, lại còn giáo huấn một bài về tác hại của rượu bia, làm mọi người sợ xanh mặt.Nói chung là rất biết tuân thủ quy tắc giãn cách xã hội phòng chống Covid-19 theo chỉ định của chính phủ, hoàn thành những chỉ tiêu của một "ông chồng tốt" trong mắt các bà vợ, nhưng đồng nghiệp bắt đầu không có mấy thiện cảm.Mỗi khi cô nhắc đến chuyện này, anh sững người lại một chút rồi thanh minh thanh nga: "Tôi không có bị ai ghét hết."

Ờ, ngoài việc này ra thì không có gì làm anh nao núng được.Mặc dù nắm thóp được điểm yếu của Giyuu, nhưng Shinobu vẫn không giữ lấy con tin được.

Vì ngoài mở miệng chống chế ra, có vẻ anh cũng chỉ bị đả kích hơi nhẹ thôi, chứ việc thì vẫn là việc, bị ghét hay không, chả liên quan.Sáng sáng spam tin nhắn cô nổ máy, gọi cháy điện thoại, bấm nát chuông cửa để gọi cô dậy.

Rồi khệ nệ xách một đống đồ ăn tự anh làm.Mẹ nó chứ, ăn mười bữa thì 7 bữa là ăn cơm truyền thống, ngán tận họng."

Ăn cơm dễ béo."

Có lần cô nói như vậy.Quản lý Tomioka đáng kính tỉnh bơ trả lời: "Chiều tôi sẽ xếp lịch cho cô đi tập thể hình."

Ăn uống xong, Shinobu lại theo lịch sắp sẵn mà đi quay phim, chụp quảng cáo, kí hợp đồng với các nhãn hàng.

Anh luôn đi theo sát cô, dùng ánh mắt lạnh lẽo ngàn năm như một để lườm các paparazzi đang canh bên vệ đường.

Họ thì đương nhiên cũng bị biểu cảm này dọa cho sợ chạy mất hút.Rồi đợi cô ghi âm ghi hình xong, anh lại dẫn cô đi ăn trưa.Chưa từng có người quản lý nào trước đây cho cô ăn đồ ăn ngoài cả.

Nhưng món mà Shinobu thích toàn chưa hàm lượng calo cao, nếu ăn nhiều sẽ béo.

Mà cô béo thì sẽ không được lòng dư luận.

Vậy nên họ cấm tiệt.

Nhưng anh thì không.

Nếu cô đói, cứ ăn gì mình thích, miễn chiều tập thể dục.Khi ăn cũng chỉ toàn cô nói, còn anh thì ăn canh cá hồi hầm củ cải, yên lặng gật đầu.Nhưng vẫn lắng nghe những dòng huyên thuyên của cô, điều mà trước giờ rất ít người nào chú trọng tới.Họ căn bản chỉ thấy, nói càng nhiều, thì càng phiền phức.

Huống chi là với một người độc mồm độc miệng như cô.Cô cũng không ngờ là một kẻ có vẻ ngoài bảo thủ cứng nhắc như Giyuu lại đối xử tốt với cô như vậylCảm giác anh mang đến, thi thoảng có hơi chán chán xíu, nhưng đại thể là an toàn....4 tháng trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt.Vào mùa thu, đây là thời gian mà các nhà đài làm phim chú trọng nhất.

Thời tiết đẹp, cảnh vật đẹp, nên quay phim ghi hình từ bây giờ.Mà vào tầm này thì sức khỏe Kochou Shinobu thực sự rất yếu.

Cô ốm đau, ho hắng liên tục.

Riêng việc đi lại thôi cũng khiến cô gặp nhiều khó nhọc lắm rồi, nói gì nữa là quay phim.Vậy nên có người của nhà đài đến, Giyuu liền đuổi khéo họ đi luôn.Ngoài ánh mắt sắc lạnh được rèn luyện từ những hôm lườm nguýt paparazzi, kĩ năng cà khịa, nói bóng nói gió của anh còn được nâng cao từ mấy hôm khẩu nghiệp với khổ chủ của mình.

Một cặp minh tinh-quản lý đều có miệng lưỡi độc địa như rắn bảy màu, họ dù có hám danh đến đâu thì cũng nhanh chóng mà chạy lẹ.

Không thì bị đả khích đến sắp đánh người đến nơi.Lại còn đai đen karate thế giới, họ căn bản là không có tí trình độ nào để đấu lại.Anh đóng cửa lại, rẽ vào bếp, tìm tô cháo vừa nấu."

Hey, Đụt, anh nấu cháo xong chưa?

Tôi đói gần chết rồi đây."

Tiếng thều thào của cô vọng ra từ sofa."

Xong rồi, ốm mà còn lèm bèm lắm thế!"

Anh bưng tô cháo đến chỗ cô, đặt xuống bàn.

"Đo lại nhiệt độ đê, mặt cô đỏ hơn rồi đó!

Sao người ngợm lại ốm yếu thế không biết!"

"Hì hì, tôi biết tôi biết!"

"VẬY MÀ HÔM QUA ĐỨA NÀO CÒN ĐÒI RA NGOÀI TRỜI TIẾT CHƠI?!?!"

Shinobu cười hì hì, lồm cồm bò dậy cầm bát cháo lên."

Không giận, không giận!

Anh vốn bị mọi người ghét rồi, chỉ còn cái bản mặt này làm của quý.

Chứ nếu giận là mặt sẽ nhăn như khỉ, không còn ai ưa đâu!"

"Mẹ nó, cô hơi bị quá đáng nhé.

Tôi không bị ai ghét sất!"

"Vâng, anh thì tôi biết là anh giỏi rồi."

"Cẩn thận cái miệng cô.

Tôi mà bỏ lại cô ở đây, chết khô cong queo cả tuần vẫn không có ai đến thăm đấy nhé!"

"Ấy đừng bạn yêu.

Chúng ta là bang hữu, là bằng hữu tốt của nhau, anh hiểu hem:> Bằng hữu tốt thì không ai lại đi bỏ nhau chết cong mông như vậy cả.

Tháng này tôi sẽ tăng lương cho anh nha:> Ở đây chăm sóc cho bà đây thật tốt."

"Nếu tôi từ chối?"

"Ngoài cô nương xinh đẹp này ra thì có ai chứa chấp thể loại đần đụt như anh?

Tôi mà chết thì anh kiếm đâu ra việc?

Hả?"

Nói chí lí.Cơ mà ai lại muốn thừa nhận không ai chứa chấp mình!

Huống chi là kẻ có lòng tự trọng cao như anh!Dù sao người ta cũng là đàn ông, phải có tự ái chứ.Nhưng người đang ngồi dặt dẹp ăn cháo trên sofa kia lại đang nhìn anh, cười toe toét, đáng yêu đến lạ.Gương mặt anh thoáng đỏ.Tomioka Giyuu lặng lẽ quay mặt ra chỗ khác, lẩm bẩm: "Lo mà ăn đi, lèm bà lèm bèm!"...Thực ra thì tôi muốn nói rằng, mặc dù cô có đuổi tôi đi, tôi vẫn ở lại chăm sóc cô.Ít ra là khi cô khỏi ốm đã...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
004


Một trong những vấn đề mà người làm trong giới nghệ sĩ đều hoảng sợ nhất, chính là fan cuồng.

Vốn dĩ chỉ đề hiểu riêng một con người thôi đã là vô cùng phức tạp.

Mà fandom "Butterfly" của Shinobu lại vô cùng lớn, đương nhiên là bao gồm cả fan não tàn ngu ngốc mất luôn hết lí trí.

Rất nhiều lần Giyuu phải tự tay đứng ra giải quyết vấn đề này bằng cách kiện tụng.Tên crazy fan kinh khủng nhất của Shinobu có tên là Douma.

Chỉ biết hắn để nick trên Line và SNS là Douma, ngoài ra đầy đủ họ tên, quê quán, các thông tin cá nhân của hắn thì điều tra mãi cũng không ra.Nhưng hắn là kẻ khiến anh đau đầu nhất khi đối phó.Có một lần Giyuu đã phải thực sự dùng đến bạo lực để dạy dỗ hắn một trận.

Cơ mà tên này cũng không phải là dạng trạch nam yếu dơn dớt.Hắn có võ.Sau khi đánh nhau khoảng 20 phút gì đấy, hắn bị anh đánh cho què chân, còn anh thì phải treo tay một tuần rưỡi.Nếu Shinobu không nhanh chóng chạy đi báo cảnh sát thì hai người họ còn đánh nhau dài dài, và khéo bây giờ anh không đang ở fanmeeting của cô đâu, mà đang treo giò lùng lẳng cùng cái tên fan cuồng bần tiện kia ở bệnh viện Tokyo rồi.Cơ mà hiện tại thì Tomioka Giyuu ước gì hôm đó cô chạy chậm hơn một tí, để anh còn đánh nhau với Douma lâu hơn.Thà cùng hắn treo giò trong bệnh viện còn hơn là gặp cái bản mặt cười ahihi muốn phang cho một cái đó ở đây.Hắn cầm một poster to tổ bố, mặc áo in hình hai chị em nhà Kochou, gương mặt nở nụ cười khả ố méo mó, tay bắc loa gào to lên những lời đường mật buồn nôn.Douma vừa đánh gục được đám bảo vệ bù nhìn ngoài kia, và đây chính xác là lí do tại sao hắn có thể vào sâu trong đây và gây loạn như vậy.Anh thở dài, đưa tay lên hai thái dương rồi day day thật mạnh.

Hắn đang đứng cách đây tầm 30, 40 m gì đấy.

Chạy đến đánh cho một trận thì chắc là không phải điều không thể thực hiện, nhưng sẽ gây rối đến toàn bộ buổi fanmeeting của cô mất.

Mà ngoài anh bị cho lên đầu trang nhất ra, danh tiếng của cô cũng bị ảnh hưởng vì người quản lý có sở thích tác động vật lý với fan này.Thực ra gần 1 năm lăn lộn trong giới showbiz, anh cũng có thể hiểu được rất nhiều điều.Ví dụ như, nhà báo và paparazzi là những con người hãm *beep* nhất thời đại.Paparzzi thì luôn rất biết cách lựa chọn góc chụp, sao cho hình ảnh trở nên vô cùng sống động, gây ra nhiều nghi vấn uẩn khúc.

Một góc nhìn bình thường thì chẳng có gì, nhưng cứ vào cái tay của paparazzi thì nó sẽ trở nên khác hẳn ngay.Còn nhà báo thì cũng tệ hại không kém.

Nhờ góc chụp thần thánh của đám paparazzi, họ tiếp tục thêu dệt nên một câu chuyện mang yếu tố hoang đường kì ảo mà vẫn vô cùng thuyết phục, dẫn dắt netizen đi từ chỗ này đến chỗ khác.Ví dụ như bây giờ:Quản lý của Shinobu Kochou đánh fan của cô ấy (Không ghi chú là fan cuồng) suy ra Shinobu và quản lý có gian tình suy ra Shinobu hay bị quản lý kiêm người yêu bạo hành.Nhưng tin đồn như thế, anh không cho phép chúng xảy ra.Vậy nên bây giờ phải tìm cách xử lý nào khôn ngoan nhất có thể.Thế nên là anh gọi cho cảnh sát....Trong cuốn ghi chép sơ bộ về Shinobu mà người quản lý trước của cô đã đưa cho anh, có đề cập rất nhiều đến Douma, dặn dò anh phải để ý cẩn thận đến tên fan cuồng này.Hắn thực sự có bệnh.Tâm lý biến thái đến mức người ta không còn muốn chấp nhận hắn có mặt trên đời này nữa.Hắn hâm mộ Shinobu từ lúc cô mới là một tân binh trong nghề, chính là vai diễn người phụ nữ yêu thích những con bướm trong phim "Trở lại thời đại Taishou".

Đó là vai phản diện.

Nguyên tác đã làm xuất hiện cô ta, nhưng Shinobu đã thổi hồn vào cho cô ta trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Bên ngoài xinh đẹp đầy bí ẩn, bên trong là một thế giới quan méo mó, hỗn độn.Bươm bướm chính là biểu tượng của kẻ tâm thần.Chắc là tên điên này tìm được cảm giác đồng tâm ở đó, sau rốt mới nghiện cô như vậy.Sau màn náo loạn hôm chương trình gặp gỡ đầu tiên của Shinobu với fan, hắn tiếp tục có những hành động như là bám sát theo, chụp lén ảnh, gửi cho những món đồ vô cùng gợi dục, tởm lượm nhất là có hôm hắn còn gửi ảnh nude của bản thân nữa.Sự việc đó làm cô choáng váng sốt 1 tuần.Khoảng 2 năm nay hắn không xuất hiện nhiều, nhưng 3 tuần trước hắn đã comeback và khủng bố tinh thần của Shinobu.

Những màn "tỏ tình" gây ám ảnh gấp đôi ngày trước.Nhưng ở cùng anh đã khiến cho thần kinh cô trở nên cứng rắn hơn, nhận lấy những món đồ mà hắn tặng, cô chỉ nghiến rang một cái rồi đưa cho anh.Những lần như vậy, Giyuu dĩ nhiên rất vui.Anh có thể khiến người con gái này mạnh mẽ hơn một chút, tự bảo vệ được thế giới của mình nhiều hơn một chút.Cơ mà một phần nào đó trong anh lại hơi hờn dỗi...Anh muốn bảo vệ cục nấm lùn tịt mê khẩu nghiệp này cơ, chứ không muốn có ngày cô đủ cứng cáp, muốn rời khỏi anh để tự lực cánh sinh.Tuy nhiên, Giyuu lại sớm xóa ý nghĩ đó đi, tự huyễn hoặc rằng đó chỉ là một phút giây thất thần không đáng có mà thôi...

Chắc là vậy rồi......
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
005


...Chính ra, mặc dù thân làm quản lý, biết rõ sẽ dính vào và phải xử lý những thứ rắc rối rách trời rơi xuống, nhưng mỗi khi lâm vào mấy tình huống như vậy, Tomioka sẽ khó chịu vô cùng.

Lúc đó thì cái bản mặt đẹp trai trời phú của anh nhăn nhó lại, đôi mắt điềm tĩnh lại trở nên đầy sát khí.Tuy vậy nhưng độ quyến rũ vẫn chẳng giảm đi là bao.Shinobu biết được điều này sau khoảng mấy (trăm) lần nhìn trộm anh quản lý nhà mình.Nhiều lúc cô tự hỏi có phải lâu rồi không nhìn thấy một trai đẹp chính cống hàng real, vừa có tài, vừa có khí chất, lại cực kỳ trách nhiệm như vậy, bản thân không kiểm soát nổi mà lú mề rồi không?

Từ trước đến giờ, việc phải nhìn vào những con người đang cáu giận là sở ghét của cô cơ mà, đến người đàn ông này lại......Thực ra, trong showbiz, có một thuật ngữ sử dụng để chỉ các nghệ sĩ nam theo đuổi hình tượng nữ tính unisex, đó là "nương pháo."

Phong cách này lúc đầu gây ra rất nhiều những tranh cãi trái chiều từ các loại bộ phận từ lớn tuổi đến nhỏ tuổi.

Cuối cùng về sau lại gây ra thiện cảm với khan giả hâm mộ nhỏ tuổi nữ.Gu thẩm mỹ của con gái mới lớn bây giờ, sao lại mặn mà như thế!Đại minh tinh Kochou Shinobu lăn lộn trong giới này chục năm trời đương nhiên thấm rõ cái thuật ngữ này.

Cá nhân cô thì cũng chẳng ưa gì các cậu nghệ sĩ "nương pháo" đó, thậm chí cò phần ác cảm.

Bảnh chọe, coi trời bằng vung, ngang ngược, không có thói hư tật xấu nào chừa.Và điểm xấu lớn nhất nhất, đó chính là nhan sắc không bằng một nửa Tomioka Giyuu!

Cô chẳng biết mình có vấn đề gì không, nhưng từ ngày được anh quản lý, bỗng cảm thấy đàn ông xung quanh mình, ai cũng trông rất ngứa mắt.Ví dụ như bây giờ chẳng hạn.Ngồi cùng phòng với một thằng nhóc.Cô ngồi trang điểm cũng không yên được."

Này bà chị già!"

Cái giọng nói xấc xược này, phát ra từ Haruo Chizu, nghệ danh Sunny, nam ca sĩ trẻ mới nổi, luôn được lòng fan girl bởi tính cách ấm áp hòa đồng, nói ra thì cũng chẳng ai tin.Đúng là...

Trong cái giới nghệ thuật này, bản mặt tươi cười lúc nào cũng chỉ là lừa dối.Shinobu cười nhạt, coi như không có gì lọt được vào tai, tiếp tục tán đều kem nền lên trên làn da trắng mịn màng.

Trời sinh nước da đẹp và rạng ngời như phát sáng, thêm chút phấn vào, lại giống như có thể phát ra hào quang, xinh đẹp không tả nổi.Thấy mình bị người khác ngó lơ, Haruo tức giận thầm trong lòng, mắng chửi người phụ nữ trước mặt mình thậm tệ.Nhưng cậu ta dù suy đồi đạo đức chứ vẫn chưa có bị bại não mà không biết rằng đây là Đại minh tinh Kochou, miệng biết đường mà ngừng ngay những phát ngôn lấc lác thường xuyên lại, kiểm soát lời nói của mình."

Chị đang dùng phòng trang điểm của tôi."

"A..."

Cô chỉ thốt nhẹ lên một tiếng.

"Tôi nhờ quản lý Tomioka mua đứt chỗ này của cậu rồi.

Một nơi vừa có thể trang điểm, lại ngắm cảnh hóng gió, quả thực không tồi."

"Nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa mà mua với chả bán?"

"Tomioka-san đã lên gặp ông bầu của cậu rồi mua đứt luôn rồi."

"!"

Đột nhiên, cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra, đằng sau là anh quản lý yêu quý của Kochou Shinobu, trên tay anh còn lỉnh kỉnh xách thêm vài túi đồ ăn và một bịch văn kiện."

Kochou, tôi mua đồ ăn cho cô về đây."

"Hehe, chỉ có mình anh là tốt với tôi nhất nha Tomioka-san.

Vậy anh mua gì vậy?"

"À, là giấy báo hủy hợp đồng cho thằng nhóc trước mặt chúng ta ấy mà."

Anh thản nhiên trả lời.Khỏi phải nói, mặt của Haruo Chizu tái nhợt sau câu trả lời hết sức điềm nhiên vừa nãy của quản lý Tomioka, cắt không còn một giọt máu."

Anh...anh..."

Cậu ta lắp bắp."

Hôm nay hết món khoái khẩu của cô rồi, còn lại một ít vịt quay Bắc Kinh, muốn ăn thì ăn, không thì thôi."

Anh vẫn nói tiếp, tay nhanh nhẹn mở từng gói bọc đồ ăn ra.

Ảnh hậu cũng vui vẻ ngồi vào, cùng săm sắn cơm canh, rồi bày biện ra bàn trang điểm."

Hừm, thế này chắc là đủ lót dạ cho cảnh chiều nay rồi nhỉ, Tomioka-san?"

Anh ngần ngừ đáp: "Không chắc."

"Cái gì, nếu thế sao anh không mua nhiều?!"

"Tôi bảo ông đạo diễn cắt vài cảnh để cô được về sớm rồi."

Anh trả lời, xé từng miếng thịt vịt quay rồi bỏ vào bát của cô, tiện thể liếc mắt sang chàng trai thuộc trường phái "nương pháo" nào đó.

"Này, cậu Haruo."

"Anh?!"

"Có muốn thưởng thức bữa ăn ngon miệng cuối cùng trước scandal nổ ra không?

Mặc dù đồ có hơi ít, nhưng chắc là vẫn đủ cho cậu và con nhỏ lùn nhà tôi đó!"...Kochou Shinobu từng bị tên Haruo này làm phiền rất nhiều lần.

Thực ra cũng chẳng phải là kiểu quấy rầy bám riết như Douma.

Chỉ có điều là cậu ta rất thích gây khó dễ cho cô.Tham gia chương trình thì bị hỏi móc: "Chị cũng ở giới này nhiều năm rồi, mà không biết ha?", rồi là, "Haha, thế hệ người đi trước như đại minh tinh Kochou."

Ngồi trang điểm cũng không yên với những câu móc mỉa của cậu ta: "Làm gì mà che nổi vết nhăn chứ?", "Nhiêu phấn đó, không đủ."

Trước giờ cô không phải là loại người quá đanh đá, chỉ khi nào thích thì mới cà khịa.

Nhưng với loại người như Haruo Chizu thì cô cạn lời, hạn hán lời, sa mạc lời, chỉ còn cách im lặng mặc kệ cậu ta nói.Đến một ngày, không chịu nổi được nữa, cô về tâu với Tomioka Giyuu:"Này, Đụt Cưng, tôi bị một thằng nhóc chê vừa lùn vừa già vừa xấu."

Lúc đó anh đang hút thuốc lá, nghe câu đó xong thì nhàn nhạt phả ra một làn hơi rồi thản nhiên phán: "Lại không phải thế à?"

"Cái con mẹ nhà anh, giải quyết hộ tôi cái."

"Haruo Chizu, thằng idol nửa mùa ái nam ái nữ mới nổi ấy hả?"

"Người ta gọi đó là nương pháo!"

"Như nhau cả."

Anh dụi đầu thuốc vào gạt tàn.

"Yên tâm, nhanh thôi."...Qủa thật là quá nhanh luôn, hiệu suất làm việc của một giảng viên Đại học đúng là chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.Mới một tuần mà đã thu thập bằng đấy bản ghi âm, tiện tay cũng hủy hộ luôn hợp đồng với công ty chủ quản của thằng nhóc học đòi đó, bây giờ thì cùng nhau ngọt nhạt tiếp đãi bữa cơm "ngon lành cuối cùng trước scandal."

Tên đàn ông họ Tomioka này, thật biết cách khiến cô cảm thấy hài lòng lắm nha.Trừ cái tội dám kêu là con nhỏ lùn.Con nhỏ lùn nhà hắn.Đệt, cô kém hắn có 3 tuổi thôi, nhà nhà cái quần, làm như con gái hắn ấy!...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
006


..."

Này, tôi có chút việc bận, tuần này sẽ xin cô nghỉ vài buổi nhé?"

"Anh thôi việc luôn đi."

Bên kia vang lên tiếng tút tút tắt máy.

Một lúc sau, Kochou Shinobu bật điện thoại, thấy trong hộp thoại chat của mình và anh quản lý lạnh lùng báo có tin nhắn mới.

Chẳng có gì khác ngoài một tờ đơn xin thôi việc, hết sức ngắn gọn, súc tích và đầy đủ từ cách trình bày đến lý do.

Chữ kí cũng đã thảo xong luôn rồi.Cô ngán ngẩn reply lại cho Tomioka Giyuu: "Anh điên à?

Tôi nói trêu vậy thôi mà?"

Từ đầu dây ngược lại cũng đáp trả rất rất nhanh:"Không ai trêu việc thôi làm cả.

Có gì thương lượng lại, cho tôi lý do trước đã."

"Vậy call chút đi."

Cô thở dài, bật sang chế độ gọi thoại.

Và vẫn như mọi khi, Giyuu không bao giờ cho hiện đèn camera lên.

Thứ cô nhìn thấy chỉ độc một hình ảnh một hồ nước mà anh vô tình chụp được trong chuyến tháp tùng cô đến Osaka đóng phim.Thật là con người chán ngắt, nhạt như nước lã, đầu óc cũng giản đơn vô vị như nước lã!"

Vậy nên là, cô cho tôi cái lý do muốn nghỉ việc?"

"Anh xin nghỉ phép hơi bị nhiều."

Tiếng nói của Tomioka Giyuu vang lên đầy trào phúng:"Đây là kỳ nghỉ đầu tiên của tôi trong suốt một năm ròng rã phục vụ, à không, nói đúng hơn là hầu hạ cho cô từ A đến Z đấy, Ảnh hậu Kochou dấu yêu ạ."

Không chịu được sự đả kích này, Shinobu lập tức cúp máy, ném điện thoại xuống gầm giường rồi trùm chăn lên đầu ngủ.

Mặc dù bản thân cũng có thể dự liệu được, mình sẽ tức sôi máu đến mức chợp mắt cũng chẳng nổi....Không may rằng hôm nay cô có lịch quay phim.

Quản lý Tomioka Giyuu xin nghỉ một cách đường đột như thế, lập tức làm công ty chủ quản phải phái một người mới làm thay công việc của anh trong vài ngày sắp tới đây.

Đoán chừng là một người mới vào nghề, dễ bị đàn anh đàn chị chèn ép, lại ngây thơ, nên mới bị lừa lọc cho đi làm quản lý tạm thời cho Shinobu vậy.

Cái sự khó ưa đỏng đảnh của cô được toàn thiên hạ rêu rao bàn tán, những người quản lý tiền nhiệm trước đây ngán tận họng, chỉ người mới không biết thôi.Cảm giác trêu chọc họ, cũng là một cái thú vị rất riêng ấy chứ nhỉ?

Nhưng cô không muốn, bây giờ thì một chút cũng không.

Dường như cái thú vui ấy của cô nói thui chột đi từ ngày gặp người đương nhiệm mặt đần đụt không ai sánh bằng kia.

Có lẽ trêu anh đã là quá đủ rồi, thành ra chẳng còn hứng thú ghẹo ai khác nữa.Sao lúc cô đang cáu gắt chết đi được, thì tên ấy lại vui vẻ đi chơi suối nước nóng được cơ chứ!Kochou Shinobu chán ghét lấy chai nước vị đào từ tủ bán hàng tự động ra, cho lên miệng tu một hơi cạn sạch.

Cảm thấy còn chưa đã, cô mua thêm chai nữa, mang lên xe uống.Nhìn đồng hồ chỉ giờ báo cho biết, quản lý mới đã chậm được 5 phút.Cô ngáp dài, bò sang ghế lái chính rồi khởi động xe, dậm ga, đi liền một mạch.

Chủ tịch Ubuyashiki đã quen với hành động này của cô rồi, nên chắc cũng không lo lắng lắm nếu cô/cậu bé quản lý mới nào không tìm thấy.

Mà kể cả có lo đi chăng nữa, cũng sẽ gọi cho Giyuu về để tìm cô.Một công đôi việc, vừa được tự do thoải mái, lại còn lôi được tên quản lý mặt đụt về Tokyo nhanh nhất có thể.Tuyệt!...Đến khi cô tới phim trường, chủ tịch Ubuyashiki và vợ cũng đang có mặt ở đó, cộng thêm một cô gái lạ hoắc, cùng nhau thảo luận kịch bản với ông đạo diễn.

Shinobu lười biếng ngáp thêm một tiếng, đi tới phía gia đình chủ tịch và director, giở giọng hiền thục chào hỏi bốn người đó.

Và như cô đã dự tính đó, nhận lại là một màn lườm nguýt của ông bác chủ tịch, sau đó mới được yên ổn đi ghi hình.Chị gái vừa nãy bên gia đình chủ tịch, đoán chừng là quản lý tạm thời mới của cô, cũng mau chóng đưa trang phục mới để thay đồ.

Vai diễn này là một kỹ nữ thời Taishou, lại còn là Oiran cao cấp, bộ trang phục được thiết kế vô cùng tinh xảo đẹp mắt, mỗi họa tiết đều lung linh đến lạ.

Hơn nữa nội tâm cảm xúc nhân vật cực kỳ đặc biệt, gây ấn tượng mạnh cho người xem.Hy vọng lần này sẽ có được phản ứng tốt.Nhưng xem chừng hy vọng mãi chỉ là hy vọng, diễn viên thực lực mà tâm trạng đang vô cùng không tốt, cũng có thể phá hỏng vai diễn trong vài cảnh quay.

Vì vậy nên đạo diễn cho cô nghỉ ngơi một chút, các vai đáng ra diễn sau được lên ghi hình trước.Shinobu từ chối lời đề nghị này của ông ta.Làm như bản thân cô thiếu cái thứ đàn ông đần đụt ngu ngốc đó là sẽ rối loạn toàn bộ tâm trí lắm không bằng!Uống thêm một ngụm nước, dặm lại nếp phấn trên gương mặt, Ảnh hậu Kochou bình tĩnh bước từ cánh gá bên trái đến trước máy quay, cùng phối hợp nhịp nhàng với bạn diễn.Trông hơi bị đạt đấy, thấy không thấy không?

Cái thứ loại đàn ông vì chơi bời mà bỏ bê công việc, không có anh suốt ngày quản lý giờ giấc và lải nhải bên tai n cái lời nói hết sức rập khuôn và sáo rỗng, chị đây vẫn còn TỐT CHÁN đấy nhé!...Diễn xong vai, mọi người tấm tắc khen ngợi.

Tổ quay phim cũng dạt sang các bên hậu trường để thực hiện công đoạn chỉnh sửa.

Cô thì thấy hơi thấm mệt nên cũng về phòng riêng nghỉ ngơi, tiện thể muốn call video nói chuyện với anh trai quản lý nữa.Nào ngờ, Tomioka Giyuu vừa mới bắt máy vào cuộc gọi thôi, đầu bên kia đã vang sang sảng bên tai cô một giọng nữ:"Giyuu ơi, anh có thấy cái áo màu hồng của em ở đâu không?"...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
007


...Đang gọi điện nói chuyện bình thường, đột nhiên Shinobu lại cúp máy và mất tín hiệu cái rầm.

Tomioka Giyuu nhíu mày khó hiểu, nhưng không muốn nghĩ gì cho xa xôi nữa.

Thân chủ của anh luôn là một người rất thích khiến người ta nổi điên lên vì lo, chắc tình huống này chỉ rơi điện thoại là cùng, lí do là gì chưa cần biết vội.Đưa tay lên miệng ngáp vặt một cái, anh quay đầu ra trả lời Makomo đang đứng đằng sau: "Em để quần áo bay lắc ở đâu, sao mà anh biết được.

Xem có để ở ghế của Sabito không, chỗ anh vắng hoe, không thấy."

"À, à oke."

Cô ấy rối rít gật đầu, chạy lon ton ra chỗ ngồi của chàng người yêu đang ngồi chơi game để tìm đồ....Lâu rồi không đi giải trí một chút, hôm nay mà nói, cũng khá thoải mái với Giyuu.

Suối nước nóng có chất lượng nước và nhiệt độ rất tuyệt, phong cảnh ở Osaka cũng chẳng có gì phải bàn, đồ ăn ngon, lại có ba người thân nhất bên cạnh.Đúng là bù đắp xứng đáng cho những ngày tháng đau khổ ở cạnh con nhỏ tai quái kia.

Nhẹ nhõm hẳn cả con người.Nhưng anh cũng lỡ xin nghỉ có một ngày.

Tính ra chỉ còn có thể chơi thêm vài tiếng nữa rồi bắt tàu Shinkasen trở lại Tokyo.

Nhớ không nhầm lịch trình tuần sau của Kochou Shinobu có khá nhiều nhãn hàng chờ được quay quảng cáo, nếu người sắp xếp lịch là tay mơ thì hỏng hết cả mọi việc.Giyuu với tay lấy chai nước lọc đặt ở đầu bàn ăn, tu một hơi thật sâu cho bớt khát.

Sau đó gắp nhanh đồ ăn lên miệng vừa nhai vừa kiểm tra lịch trình hôm nay của Shinobu.

Kết thúc sớm nhất là vào khoảng 10 giờ rưỡi tối, sẽ có tài xế hộ tống cô về nhà.

Nghĩ đi nghĩ lại một chút, anh gọi điện cho Chủ tịch Ubuyashiki, nhắn với ông ta rằng nhớ kiểm tra kỹ càng giới tính và thân phận người lái xe, rồi hẵng cho họ đưa cô tới nơi.Trước đây có một lần Kochou Shinobu suýt bị cưỡng hiếp bởi tài xế.

Hôm đó anh cũng bận bịu với việc thảo luận với bên đối tác cho cô, không thể đưa về nhà.

Nếu không đi đường thấy kịp, hậu quả chẳng biết sẽ như thế nào.Cẩn tắc vô áy náy, đương nhiên vẫn là hơn.Makomo, Sabito và thầy Urokodaki đi ra suối nước nóng thư giãn trước, còn anh ở lại dọn dẹp.

Giyuu cũng gật đầu chấp thuận, đưa bát đũa và thức ăn xuống nhà bếp nhờ quản lý khu trọ lo liệu, rồi khoác áo đi xuống khu tắm.Thư giãn đi một chút vậy.Mệt mỏi thật luôn rồi.

Lâu lắm mới có được quãng nghỉ yên bình như thế này.Nhưng cho đến khi úp mặt xuống dòng nước nóng, đầu óc trống rỗng lại hiện lên những lần cãi vã ỏm tỏi với Shinobu.Và buồn cười biết mấy, một suy nghĩ ngu xuẩn bất giác nổi lên: "Giá mà cô ta có thể đi cùng mình đến đây thì tốt nhỉ...?"...Anh phải về sớm, mà Sabito và Makomo còn muốn đi chơi dài để hưởng thụ những tháng ngày mới kết hôn.

Tính ra họ vừa làm đám cưới hai tháng trước, nhưng đi tuần trăng mật cũng được dăm ba lần rồi, tình cảm vợ chồng liên tục được hâm nóng rất tốt.

Còn thầy thì phải về Kyoto vội vì đang có bà con đến nhà.Thành thử có mỗi Giyuu tự thân lết xác đến bến tàu Shinkasen, làm thủ tục rồi lên chuyến.

Mặc dù mức lương khi làm việc cho Ảnh hậu cũng khá xông xênh để thanh toán khoang hạng Nhất, nhưng anh không muốn lãng phí tiền vào mấy thứ phù phiếm như vậy, nên chỉ đặt một ô ngủ hạng ba.Chợp mắt một tý là được rồi, không quan trọng hình thức.Ăn đồ trên tàu cũng không ngon, chăn lẫn nệm sạch sẽ cơ mà cứng, cơ mà vẫn có thể nằm ngủ được.Có điều, vừa mới nhắm mắt diu diu ngủ được năm phút đồng hồ, đột nhiên điện thoại lại vang lên tiếng chuông.Tomioka Giyuu mệt mỏi nhấc máy, không hề để ý đến tên người gọi: "Có gì thế?"

Bên kia vang lên một giọng nói hơi nghèn nghẹt: "Quản lý Tomioka, anh không được phép có bạn gái bạn trai."

Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, vì câu nói này mà tỉnh táo được không ít.

Là Shinobu à?

Mà giọng nói của cô ta sao hôm nay cứ là lạ vậy thế nhỉ?

Mà "không được có bạn gái bạn trai" là sao?Còn một đống câu hỏi póc póc trong thâm tâm đầu óc, nhưng anh vẫn chỉ kiệm lời, đưa ra một câu hỏi ngơ ngáo duy nhất: "Là Kochou Shinobu đấy à?"

Tiếng hét chói tai vang lên rất nhanh sau đó: "KHI CÒN Ở DƯỚI TRƯỚNG TÔI, ANH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ NGƯỜI YÊU GÌ SẤT, VÌ LÀM ẢNH HƯỞNG ĐẾN HIỆU QUẢ CÔNG VIỆC, NGHE CHƯA!?"

"Cô uống rượu thật rồi, mẹ kiếp."

Nói như vậy xong, anh cúp điện thoại, tìm người phụ trách việc phân công quản lý, quát mắng anh ta một trận vì giao cho sai người.Kochou Shinobu thực ra trông ngang bướng nhưng rất dễ bảo.

Như việc cô đang rượu chè be bét như bây giờ, cam đoan là tự đi tự về một mình nên mới dám làm vậy.

Có người hộ tống bên cạnh thì bất kể là ai, cũng sẽ ngoan ngoãn về nhà....Quay về nơi khác một chút, nói về anh quản lý đần đụt ngáo ngơ như vậy là đủ rồi.

Bây giờ chuyển qua khung cảnh rượu chè bết xê lết của nàng Ảnh hậu đổi không khí vậy....Cô nửa muốn đuổi việc Tomioka Giyuu, nửa thì không muốn.Nếu đuổi việc thì hả giận hơn, nhưng nếu thế thì cô không trêu chọc được ai nữa.

Nghĩ mà thấy bản thân thiệt thòi ghê gớm, chọn gì cũng không được là sao!Ở quầy làm đồ ăn, ông chủ thấy cô cứ uống hết chai này đến chai nọ, tửu lượng yếu nên mặt đỏ như cà chua, đành tốt bụng lên tiếng:"Cô gái xinh đẹp, cô uống được 10 chai Sake loại nặng rồi đó, nên về đi..."

Cô không chút để tâm, dốc chai Sake lên cổ tu ừng ực rồi gào lên:"Tomioka Giyuu khốn khiếp, anh ta phải đến đón tôi!"

Nghe thấy như vậy, ông chủ lập tức mở rộng đồng tử hai bên mắt, hoảng hốt hét lên như gặp phải ma quỷ:"Cô nói Tomioka Giyuu?"

Cùng lúc đó, một giọng lạnh trầm quen thuộc vang lên:"Là khốn khiếp luôn cơ đấy?"...
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
008


...Lần đầu tiên trong đời, Kochou Shinobu lại cảm thấy sợ hãi như vậy.

Thần trí đang lơ mơ vì cơn say xỉn lập tức tỉnh lại, bên đằng sau cổ sởn hết tóc gáy, và cảm giác nhũn hết người dâng lên, làm cô có chút khó thở nổi...Nhưng trên đời có một loại người, chính là điếc không sợ súng.

Mặc dù phản ứng cơ thể đã run như cầy sấy vậy rồi, nàng diễn viên xinh đẹp nào đó vẫn vênh mặt, tỏ vẻ giận dỗi:"Tôi nói anh là đồ khốn khiếp đấy, ý kiến ý cò gì không?"

"Có."

"Người ý kiến ở đây là tôi mớ phải đấy!

S... sự nghiệp anh chưa ổn định, gì mà đã tiến đến việc trai gái yêu đương gì?

Anh định theo vợ con mà bỏ mặc cái người trả lương cho anh mỗi ngày phải không?"

Trước giọng nói lè nhè của Shinobu, Giyuu mặt không biến sắc, tay chân cũng chẳng động đậy gì, hoàn toàn im như pho tượng đá.Điều này càng làm cô muốn mắng mỏ hơn.Nhưng có điều chẳng biết là nên mắng mỏ kiểu gì, khi bản thân ngày càng tỉnh táo, và nhận thức rõ được những thứ mình đang nói là một mớ hổ lốn vô lý và thiếu tính thuyết phục vô cùng.Vậy nên cô quay ngoắt người sang phía ông chủ - người mà nãy giờ mặt đỏ au như mông khỉ, đập bàn cái rầm:"Cho xin hai chai Sake nữa!"

Ngay khi cô thốt ra câu nói ấy, chẳng biết từ đâu, một lực rất mạnh tác động vào gáy làm toàn thân đau nhức vô cùng.Và sau đó, sau đó... không còn sau đó nữa.

Kết thúc buổi nhậu nhẹt đơn côi bởi một màn đen bao phủ trước mắt, kèm theo mấy tiếng nói lạnh lẽo của kẻ ngơ ngáo nào đó vang lên đứt quãng:"Bao nhiêu tiền, tôi trả."

Trước khi đó, Kochou Shinobu còn kịp nghĩ rằng chẳng biết Tomioka Giyuu có lục lọi ví cô để trả tiền rượu chè với đồ nhắm nữa không biết.Rồi cô ngất tại chỗ, không biết trời trăng đất sao gì....Đợi cô nương đỏng đảnh kia tỉnh lại chắc phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.

Mà nếu vậy, Tomioka Giyuu có thể thừa lúc mà nấu tiếp món nào cầu kỳ hơn để phục vụ.Anh đoán chừng sau cú chặt cổ hôm qua, Kochou Shinobu sẽ chẳng dễ dàng mà tha thứ cho mình như vậy đâu.

Bình thường vớ tính khí của cô, không làm gì cũng có thể dẫn đến một tràng đả kích cà khịa ngầm rồi, nói gì đến việc sử dụng bạo lực...Nhưng đó là biện pháp tình thế thôi mà, không thì ngày hôm sau, đám báo chí sẽ chớp thời cơ mà tung tin đồn.

Anh lúc ấy đi cũng không quan sát gì quá nhiều xung quanh, vậy nên chẳng thể chắc chắn 100% là không có paparazzi như thường lệ được.Nghĩ đến đây, rau chân vịt trong nồi đã chín vừa đủ, nước đã nổi lên màu xanh trong.

Anh lấy muôi vớt lên, bỏ vào chiếc đĩa để bên cạnh.Vừa mới bê đĩa rau luộc lên bàn trình bày, lập tức ở trong nhà phát ra tiếng gộ uể oải, đoán chừng chủ nhân của giọng nói ấy đang ngái ngủ:"Mới sáng đã lạch cạch gì đấy?"

Không hiểu sao, sau khi nghe xong, đầu óc của Tomioka Giyuu chợt cảm thấy hơi ong ong, suy nghĩ trở nên không ổn định.Giọng nói của Kochou Shinobu, vốn là một trong những chất giọng đẹp nhất của nhà đài Tokyo... vừa nhẹ nhàng, thanh thoát, lại mang âm hưởng quyến rũ và sang trọng.

Khi quay phim sẽ tự dùng giọng thật của mình, không cần lồng tiếng như những diễn viên khác, vì chính bản thân cô, một khi cất lời đã quá hay rồi.Bây giờ lại thêm âm sắc của việc ngái ngủ hòa trộn vào, nghe đâu ra tiếng khàn khàn từ trong cổ họng, nghe cám dỗ vô cùng, như là mời gọi dẫn dụ con người ta phạm t..."

Này, hôm nay tôi không có lịch trình gì hết, đừng mới sáng đã qua nhà lanh canh ầm ỹ cả lên, anh làm vậy bị nhiều người ghét á!"

Nghe câu này xong, tâm trí đang mộng mơ của Giyuu lập tức bị kéo lại về thực tại.Chẳng biết mình vừa nghĩ cái thứ quái đản gì thế không biết nữa."

Không."

Anh thờ ơ trả lời.

"Hôm nay tôi đến để tạ tội cô, hôm qua đã đánh ngất cô ở quán rượu."

"Hêh, thì ra anh cũng biết xin lỗi cơ đấy."

Shinobu bĩu môi.Dĩ nhiên câu này làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông cực độ.Không muốn tiếp tục đâu khẩu thêm nữa, anh đi tới bàn ăn, sắp xếp tất cả các món thật hài hòa đẹp mắt, và giơ chân lên, đá nhẹ vào đùi cô một cái:"Ăn đi, đừng có phụng phịu, hôm nay tôi làm mấy món cô thích nhất rồi đấy."...Kochou Shinobu cũng ngoan ngoãn ngồi xuống dưới bàn, giở đũa và thìa ra ăn.

Có lẽ do hôm qua vì quá say rượu, nên tự dưng dạ dày sinh ra cơn đói bụng, cô ăn rất nhanh chứ chẳng ngâm nga lâu như mọi khi.Sau một lát, cô ăn xong, gác bát đũa thành một chồng gọn gàng trên bàn, nhẹ nhàng phủi tay.Ở phía đối diện có vang lên giọng nói:"Ăn hết rồi hả?"

"Ờ, đã no."

"Thế vào vấn đề chính nhé, tôi hỏi cô một chút.

Ảnh hậu Kochou thân mến, tôi muốn biết lý do tại sao mà cô lại muốn tôi không hẹn hò."

Một chút chết lặng tại chỗ.Nụ cười thản nhiên thường trực của cô, vì thế mà cũng không lưu lại được trên môi trong khoảnh khắc này.Thấy tình hình có vẻ thuận lợi, Giyuu tiến công thêm một lời nữa:"Trong khi hợp đồng giữa chúng ta không hề đề cập đến điều khoản này."..."

Vì tôi muốn ở bên cạnh anh."...Chưa kịp suy nghĩ, cũng chẳng uốn lưỡi 700 lần trước khi nói như bình thường.Lời vừa được thốt ra ấy, hoàn toàn là bản năng đã cố giữ lại từ lâu, nhưng hiện tại không thể kiểm soát nổi....
 
Giyushino 𖹍 Protect You.
009


...Có lẽ, cuộc đời Kochou Shinobu hối hận nhất chính là cố tình nói những điều ẩn ý, bí hiểm cho người đàn ông đứng trước mặt cô hiện tại.

Hoặc hình như chỉ cần thốt ra mấy lời có nghĩa lắt léo một chút, cần nghĩ một chút thôi, anh cũng không thể dùng cái EQ thấp kém đó để tư duy ra được.Thôi được rồi, cô cũng chẳng muốn nhiều lời ở đây để dẫn dắt nữa, quay về tình huống hiện tại đi là hơn.Cô những tưởng là lời nói vừa nãy của mình đã hớ hênh lắm rồi, ý nghĩa rõ ra trên từng câu chữ lắm rồi, và lo sợ lỡ Tomioka Giyuu phát hiện ra được mớ cảm xúc kỳ lạ hỗn tạp của cô, suy nghĩ lệch lạc về anh trong đầu cô, và mãi mãi chẳng thể trở về mối quan hệ vui vẻ như trước kia.Hơn hết, Shinobu biết rằng người đàn ông này thực sự tuyệt tình, nếu không muốn dây dưa tới đối phương sẽ lập tức buông tay.

Cô nhìn thấy những lần anh gạt phắt hết đi mấy lá thư bày tỏ, cũng như thẳng thắn từ chối lời yêu của những nữ diễn viên, ca sĩ dành cho mình, đồng thời còn ra tín hiệu cảnh báo họ nên cách xa thì hơn, tốt nhất đừng cố lại gần thêm làm gì.Ánh mắt xanh lạnh lẽo đầy ý xua đuổi, giọng nói trầm khàn cất lên, người nghe phía đối diện chỉ biết tim đập chân run, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, và rời đi, không dám ngoảnh lại ngoái nhìn thêm lần nào nữa.Có điều, họ không thân thiết còn có thể dễ nguôi, họ không gắn bó nên còn có thể nhanh quên, cuối cùng cũng chỉ là đoạn tình cảm thoáng qua như gió trên mặt hồ phẳng lặng.

Nhưng cô thì sao?

Cô dần phụ thuộc vào chính tên mặt liệt này, đến mức trở thành một lẽ không thể thiếu sót trong đời sống, đến mức khi hắn vắng mặt một lúc, cũng khó khăn biết bao.Nếu Tomioka Giyuu rời xa cô, chỉ vì một chút lời nói bộc phát, chỉ vì một chút cảm xúc nhất thời, và mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại anh nữa, Shinobu biết xoay xở như thế nào đây?...Nhưng lời nói của anh thốt ra, vĩnh viễn không bao giờ giống như thiên hạ tưởng tượng, càng khác xa với mấy thứ đau khổ tuyệt vọng mà cô suy đoán."

Ý cô là có mỗi mình tôi chịu được cái bệnh tiểu thư của cô?"

Nghe xong, trong đầu Kochou Shinobu chỉ hiện ra một câu hỏi to đùng, là rốt cuộc người đàn ông này có thể làm giảng viên của đại học Thủ đô Tokyo bằng cách nào với cái óc bé như quả nho này như thế?Và với câu trả lời mang theo EQ thấp kém như vậy, cô liệu nên vui hay buồn đây?Cuối cùng, Kochou Shinobu quyết định lựa chọn việc bản thân nên cảm thấy may mắn vì điều này.

Cô thật sự không muốn túc tắc suy nghĩ thêm giây phút nào nữa, cũng chẳng muốn bản thân thêm một lần dính vào tình huống này mà trở nên lưỡng lự.Thà giấu kín thứ cảm xúc bộc phát này còn hơn, để tự tan đi, không ai biết, cũng chẳng ai hay, kể cả chính bản thân cô cũng sẽ giật mình đôi khi tìm lại.Hiện tại, cô lại thoắt cái trở về bản mặt cợt nhả trêu chọc như trước, ngả ngớn ra bàn, thản nhiên phát ngôn một câu:"Không, là tôi đây đang nhủ lòng thương cho tương lai của anh."

Lòng tự tôn to lớn của đồng chí Tomioka Giyuu bị đả thương kinh hoàng, sắc mặt vì thế cũng tái nhợt lại, trên đầu dường như nghe thấy tiếng quạ đen kêu rợp trời."..."

Thừa cơ tiến lên, việc đánh trống lảng hẳn sang việc khác cũng chẳng còn quá khó khăn trắc trở nữa."

Tôi muốn đi siêu thị, chúng ta có thể đánh xe lượn lờ một chút được không?

Đằng nào hôm nay tôi cũng không có lịch chụp ảnh hay quay phim."...Rốt cuộc chẳng phải là đi siêu thị bình thường nữa.Hằng ngày, anh và cô vẫn lượn lờ trong chuỗi siêu thị nhỏ ở gần khu chung cư, cách chỉ khoảng mười phút đi bộ.

Hoạt động toàn thời gian, mặt hàng đa dạng, chất lượng tốt, hơn nữa giá thành cũng không tồi, lại có cả khu vui chơi cho đám trẻ con, nên lắm người.

Mà thế cũng dễ trà trộn trong đám đông.Hôm nay dự tính cũng đi như vậy.

Hơn nữa nhà cũng hết vài thứ nguyên liệu, thực phẩm rồi, mua tích trữ một ít, khi nhỡ nhàng còn có thứ lôi ra để xào nấu.Đấy là trong trí óc ngây thơ của Tomioka Giyuu, còn với Kochou Shinobu thì cô xin phép được nói không một nghìn chín trăm lần.

Cuộc đời cô chưa từng căm thù việc gì sâu đậm hơn đi siêu thị hết, chỉ cần nghĩ đến việc mình phải chen chúc giữa đám người đông đúc chật chội để mua một mớ rau, vài quả cà chua, hay bó hành tươi,... cũng đủ làm bản thân tức điên rồi.Có điều vì sự nghiệp trốn tránh ánh nhìn và thái độ nghi ngờ (hoặc cô tự huyễn hoặc ra trong đầu là nó như thế) của anh quản lý, cô tình nguyện làm bất cứ thứ gì cũng được, kể cả việc mình hằng căm ghét.Ngày Chủ nhật đẹp trời, nắng hanh hao khô ráo, rất nhiều gia đình đi đến đây.

Vậy nên hệ thống điều hòa trung tâm của khu siêu thị có oằn mình làm mát cũng chẳng thể thắng nổi dòng người nhung nhúc chen chúc lên nhau di chuyển, tạo nên khung cảnh vừa chật chội vừa oi bức.

Mà đối với Ảnh hậu Kochou, điều này chẳng khác gì địa ngục trần gian.Con mẹ nó, cô sẽ phát điên ngay bây giờ mất.Hai người đi song song với nhau, cùng xô đẩy với dòng người lũ lượt trôi qua trước mắt, bên cạnh, rồi phía dưới.

Mỗi bước đi đều phải nhanh chóng, nếu không sẽ ngã."

Này, Tomioka, đến khu rau củ đi làm ơn.

Chỗ đó vắng vẻ hơn xíu."

Anh không nói gì, lặng lẽ gật đầu rồi dáo dác nhìn xem có lối nào tiện hơn để đi lại không.Rồi bất chợt có quảng cáo thịt bò Kobe giảm giá sốc, đoàn người đang lù đù tiến về phía trước đột nhiên hỗn loạn hết cả, người nọ đẩy người kia.

Đáng buồn thay, cơ thể của Kochou Shinobu nhỏ bé, không phát triển như bao người, bị người khác chèn vào là liêu xiêu đổ rạp.Cũng may có người ở bên cạnh, phúc đức lắm mới chưa hôn đất.Cô tức giận chửi thề mấy tiếng "f**k!", khó chịu đưa một tay ngay người để tránh cho đỡ bị ngã, đồng thời đưa mắt tìm kiếm Tomioka Giyuu.

Cuối cùng là chẳng thấy đâu, năm ngón tay cứ đung đưa trong không khí.Mới có vài giây rồi đã để lạc mất, người đàn ông này là gà à?Một đoàn nữa lại tiếp tục chèn nhau, làm cô đổ rạp người về phía trước, nhưng va phải một người nên không bị ngã nữa.

Thấy vậy, Kochou Shinobu ngẩng đầu lên, định xin lỗi và cảm ơn hắn.Có điều, vừa mới mở mắt ngước nhìn, hai đồng tử của cô co thắt lại vì run sợ, mồ hôi vì thế cũng chảy dọc hai bên thái dương.Hình như là...

Cô cố gắng mường tượng lại kỹ những hình ảnh mình vừa vô tình chớp được lấy lúc ngẩng đầu lên.Rõ ràng rồi, tóc màu bạch kim, đôi mắt ánh lên cầu vồng kỳ lạ, thêm cả cái phong thái tởm lợm làm người đối diện cảm thấy sởn gai ốc đó nữa...Douma...

Tại sao tên chó chết này lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
 
Back
Top Bottom