Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 40



Ngày hôm sau, khi Phó Dặc đến công ty của Bạc Dật Châu để giao đồ, anh ấy thấy anh đang nói chuyện điện thoại.

Phó Dặc tùy tiện vứt hai tập tài liệu đang kẹp dưới cánh tay xuống bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh ấy nhấc chiếc ly thủy tinh úp trên bàn, lật ngược lại và rót nước cho mình.

Anh ấy vén lỏng cổ áo sơ mi bằng tay trái, nâng ly và uống ừng ực hai ngụm, rồi ngước mắt nhìn thấy Bạc Dật Châu vừa vặn kết thúc cuộc gọi.

Phó Dặc đặt ly xuống, lau môi bằng mu bàn tay, hỏi Bạc Dật Châu đang ngồi đối diện: “Anh đang gọi cho ai vậy?”

Anh ấy nghe mơ hồ một vài từ như “carat”.

Bạc Dật Châu vứt điện thoại xuống bàn, anh lấy tập tài liệu Phó Dặc vừa ném lên, mở ra xem qua vài trang: “Sinh nhật của Hướng Án, mua cho cô ấy một sợi dây chuyền.”

Phó Dặc nghi ngờ: “Hôm nay là sinh nhật của Hướng Án à?”

“Ừm.” Bạc Dật Châu nhăn mày vì Phó Dặc làm đổ nước lên bàn trà, anh ném hộp khăn giấy sang cho anh ấy lau chùi, “Tôi tưởng là tháng sau, không ngờ lại là hôm nay.”

Nói xong, anh đặt tài liệu xuống, chợt nghĩ ra điều gì đó, anh gõ nhẹ vào mặt bàn bằng một tay: “Cậu cũng chuẩn bị quà cho cô ấy.”

Nhìn thấy cô tự làm bánh sinh nhật cho mình hôm qua, chắc hẳn số quà cô nhận được sẽ không nhiều.

Không rõ cô ấy có quan tâm đến chuyện này hay không, nhưng nhiều hơn một phần quà thì luôn tốt hơn.

Phó Dặc lấy vài tờ giấy lau sạch nước trên bàn, nghe vậy lại nghi ngờ, dùng ngón tay phải chỉ vào mũi mình: “Tôi à?”

Bạc Dật Châu cúi đầu, rút ví lấy ra một tấm thẻ ném cho anh ấy: “Rủ thêm Bạc Thiệu Thanh, dùng số tiền trong thẻ này, mỗi người mua một phần.”

Phó Dặc nhặt lấy thẻ, anh ấy biết hạn mức của thẻ này, biết trong đó không thiếu tiền.

Trước tiên anh ấy chửi thầm một câu đm, rồi nhìn chăm chú vào tấm thẻ: “Sao lại rộng rãi vậy?”

Sau đó anh ấy vươn tay, dựa vào thành ghế sofa, vẫy vẫy tấm thẻ trong không trung, cười hì hì nhìn Bạc Dật Châu: “Được phép chi tiêu thoải mái chứ?”

Bạc Dật Châu liếc anh ấy một cái, không biểu lộ gì trên mặt, anh cúi xuống xem tiếp tài liệu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường: “Tự đi chọn, đừng để trợ lý chọn lung tung.”

Phó Dặc không mấy để tâm: “Tôi chọn còn tệ hơn trợ lý chọn nữa.”

Thấy ánh mắt Bạc Dật Châu sắp trở nên lạnh lẽo, chân Phó Dặc đang bắt chéo liền buông xuống, thắc mắc: “Không phải chứ, sao bỗng nhiên anh lại đi.ên thế, đối xử với Hướng Án tốt như vậy?”

Anh ấy nghĩ rằng với chuyện như sinh nhật của người vợ liên hôn, đừng nói là nhắc nhở bạn bè tặng quà, anh ấy còn tưởng Bạc Dật Châu sẽ giao việc này cho trợ lý giải quyết.

Nào ngờ Bạc Dật Châu nghe câu nói này, anh đặt tài liệu xuống, liếc anh ấy một cái với vẻ thực sự không hài lòng: “Trước giờ tôi đối xử với cô ấy tệ sao?”

“Không phải.” Phó Dặc nhận ra rằng Bạc Dật Châu quả thực từ trước đến giờ vẫn rất tốt với Hướng Án, nhưng sau khi suy nghĩ, anh ấy kết luận, “Trước đây có vẻ như chỉ đơn giản vì cô ấy là vợ hợp pháp của anh.”

“Bây giờ thì có chút tình cảm.” Phó Dặc nói rồi lại ngả người ra sau, kết luận, “Dù cho số lượng tình cảm cũng không nhiều.”

Người đối diện cười khẽ, Phó Dặc không đoán được cảm xúc của anh, Bạc Dật Châu lớn hơn anh ấy hai tuổi, đôi khi anh ấy thực sự sợ anh.

Phó Dặc giơ tay chặn lại, nghiêm túc nói: “Anh đừng cười, anh cười là tôi run cả gan, được rồi, tôi sẽ đi tìm Bạc Thiệu Thanh, để cậu ấy chọn quà cho vợ anh.”

Sau đó lại hỏi Bạc Dật Châu: “Anh chỉ mua dây chuyền thôi à? Có kế hoạch gì khác không?”

Mặc dù anh ấy không có bạn gái, nhưng những người xung quanh anh ấy không phải không có bạn gái, sinh nhật phụ nữ khá quan trọng, anh ấy sợ Bạc Dật Châu không hiểu những điều tinh tế trong chuyện này, vì vậy anh ấy nghĩ để duy trì hòa khí hôn nhân, lại mở miệng.

“Nếu không có kế hoạch khác, để tôi rủ Bạc Thiệu Thanh, tối nay chúng ta cùng đi ăn, làm náo nhiệt một chút, mừng sinh nhật Hướng Án nhé?”

“Không cần.” Bạc Dật Châu không ngước mắt lên, giọng bình thản, “Tôi đã đặt nhà hàng tối nay.”

Phó Dặc lo lắng: “Chỉ hai người à? Không cần chúng tôi đến tạo không khí sao?”

Anh ấy cảm thấy Bạc Dật Châu lạnh lẽo như vậy, trông không giống người sẽ tổ chức sinh nhật cho ai, thậm chí anh ấy nghĩ anh ấy và Bạc Thiệu Thanh đến đó để nói vài câu đùa còn hơn để Bạc Dật Châu tổ

chức sinh nhật cho Hướng Án một mình.

Bạc Dật Châu đóng tài liệu lại, một lần nữa nói: “Không cần.” “Đi hẹn hò mà các người cũng đi theo à?” Anh nói.

Phó Dặc: …?



Tối hôm đó, sau giờ làm việc, Bạc Dật Châu rời văn phòng, chuẩn bị đón Hướng Án thì lại nhận được tin nhắn từ Phó Dặc.

Phó Dặc như một khẩu súng máy, một lần gửi cả loạt. “Phó Dặc” vỗ vào bạn.

Phó Dặc: [Quà đã mua xong, của tôi và Bạc Thiệu Thanh, tổng cộng hai phần.]

Phó Dặc: [Để hãng gửi thẳng đến nhà anh luôn.] “Phó Dặc” vỗ vỗ bạn.

Phó Dặc: [Anh có muốn đặt một bó hoa không, dù sao Hướng Án cũng đang có sinh nhật.]

Phó Dặc: [Chỉ tặng quà thôi chắc không đủ.]

Phó Dặc: [Đây là những lời tâm huyết từ việc quan sát những người yêu nhau của tôi.]

“Phó Dặc” vỗ vỗ bạn.

Phó Dặc: [Hẹn hò nghĩa là gì?]

Phó Dặc: [Hai người trong khoảng thời gian gần đây xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho tôi nghe không?]

Phó Dặc: [Anh này, tôi từng nghĩ anh là người nhất định sẽ xuất gia trong đời này, vậy mà giờ còn có thể đi hẹn hò với người khác??]

Mặt Bạc Dật Châu không biểu cảm nhìn hết tin nhắn của anh ấy, trước khi Phó Dặc “tấn công” tiếp, anh đã gọi điện thoại cho anh ấy.

“Alo? Alo? Phải Bạc Dật Châu không, Bạc Dật Châu?” Phó Dặc suốt ngày ngoài việc làm còn thích hóng chuyện, “Hai người chủ động hẹn hay là gia đình anh yêu cầu…”

Bạc Dật Châu vươn tay nhấn nút thang máy, ngước mắt nhìn màn hình hiển thị phía trên cánh cửa thang máy, ngắt lời anh ấy: “Cậu có cửa hàng bán hoa nào để giới thiệu không?”

Phó Dặc: “Cái gì?”

“Cửa hàng bán hoa, không phải muốn đặt hoa sao?” Thang máy cuối cùng cũng đến tầng của anh, cửa mở ra, anh bước vào, “Tôi muốn ngay bây giờ.”

Phó Dặc hứng thú với chuyện này: “Cái đó, anh đợi chút, để tôi hỏi trợ lý của tôi ngay.”

Sau khi hỏi xong, Phó Dặc đặt điện thoại lại bên tai và nhắn tin cho Bạc Dật Châu. Vừa mới truyền đạt xong những điều mình đã hỏi một cách lải nhải, anh ấy đang định mở miệng hỏi thêm về tình hình thì bên kia Bạc Dật Châu đã cúp máy.

Lấy điện thoại khỏi tai, Phó Dặc nhìn chằm chằm vào màn hình, chốc lát sau, chửi một câu “Chết tiệt”.

Phó Dặc: [Qua cầu rút ván hả?]

Phó Dặc: [Tôi sẽ gọi điện ngay, bảo tiệm hoa đó không nhận đơn đặt hoa của anh nữa.]

Thang máy trượt xuống êm ái, Bạc Dật Châu rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, ngón cái tay trái ấn lên bàn phím.

Bạc Dật Châu: [Cậu nói nhiều quá.] Phó Dặc: [Thế thì sao?]

Phó Dặc: [Nói nhiều đâu phạm pháp.]

Thang máy dừng ở tầng hầm hai, “Đinh—” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Bạc Dật Châu rẽ ra ngoài, đi về phía chỗ đậu xe ở khu đông.

Bạc Dật Châu: [Đúng là không phạm pháp.]

Bạc Dật Châu: [Nhưng làm trễ việc tôi đón vợ rồi.]



Vì tối nay phải đi ăn tối, Hướng Án kết thúc công việc sớm hơn nửa tiếng, từ phòng họp trở về văn phòng, trước tiên rót một ly nước, sau đó bưng ly nước đi về phía bàn làm việc.

Ngô Tiêu gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, cô ấy lại gần, đưa cho cô tài liệu bổ sung cho cuộc họp vừa được in xong.

Hướng Án cầm lấy, cô nhìn thoáng qua, tiện tay đặt lên bàn phía sau, rồi mới hoàn hồn, phát hiện Ngô Tiêu đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Cô dựa vào bàn phía sau, bưng ly nước gần môi, nhấp một ngụm: “Sao vậy?”

Ngô Tiêu lắc đầu, liếc nhìn đống tài liệu phía sau cô: “Không có gì, chỉ là hơi lạ vì hôm nay cô không xem à?”

Mỗi lần họp, các lãnh đạo của các phòng ban tụ họp lại thảo luận, sau đó sẽ có các tài liệu bổ sung như vậy, thường được đưa qua sau cuộc họp, Hướng Án sẽ xem ngay lập tức.

Vì vừa mới họp xong, còn nhớ rõ, nếu có gì cần điều chỉnh thì có thể chỉ ra ngay, để cấp dưới điều chỉnh lại.

Trường hợp nhận tài liệu rồi để sang một bên như thế này rất hiếm khi xảy ra với Hướng Án.

Tay phải cầm ly nước, Hướng Án nhẹ nhàng gõ gõ lên miệng ly bằng hai ngón tay, từ từ “A” một tiếng nhẹ, cũng nhận ra rằng hôm nay mình thực sự hơi bất thường.

Cô đổi trọng tâm chân, cầm chắc ly nước, khẽ ho một tiếng, trả lời Ngô Tiêu: “Không sao, tôi sẽ xem sau.”

“Xem sau ư?” Ngô Tiêu cúi đầu nhìn giờ, lại nhìn cô với vẻ kỳ lạ, “Không phải cô nói hôm nay sẽ tan làm sớm sao?”

Thấy không thể giả vờ được nữa, Hướng Án im lặng hai giây, cô dứt khoát đặt ly nước ở tay phải xuống, hai tay hơi dang ra, nói với Ngô Tiêu: “Cô thấy trang phục của tôi hôm nay có đẹp không?”

Sáng nay khi đến, Ngô Tiêu đã chú ý, Hướng Án hôm nay không mặc những bộ đồ mang tính công sở mạnh mẽ như thường ngày, bộ vest và quần áo trên người đều thoải mái hơn so với bình thường.

Mái tóc đen của cô buông xuống vai, trang điểm nhẹ nhàng, là kiểu người không cần trang điểm cầu kỳ, chỉ cần dựa vào gương mặt ấy, mặc thế nào cũng đẹp.

Ngô Tiêu thành thật gật đầu: “Đẹp lắm.”

Hướng Án cầm lại ly nước bên tay phải, cô cúi đầu uống một ngụm, nuốt nước trong miệng xuống, với vẻ không quan tâm: “Vậy là được.”

Ngô Tiêu nhìn cô, hơi tò mò: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Hướng Án nghiêng đầu nhìn điện thoại trên bàn, tay trái vươn ra sau, vén mái tóc đang dính vào gáy, “Phải ra ngoài mừng sinh nhật.”

“Không mặc đẹp một chút thì cảm thấy có lỗi với buổi sinh nhật này.”

Vừa nói xong cô nhìn thấy điện thoại trên bàn cuối cùng đã hiển thị cuộc gọi đến, cô ra hiệu, ý là Ngô Tiêu có thể ra ngoài, sau đó cô quay người nhặt điện thoại lên, trả lời, “Alo?”

Giọng Bạc Dật Châu truyền đến từ ống nghe: “Còn bao lâu nữa em mới tan làm? Tôi sắp đến rồi.”

Hướng Án nhìn giờ: “Ngay bây giờ.”

Bạc Dật Châu thấy đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, xe tăng tốc, vượt qua ngã tư: “Tôi lên hay em xuống?”

Hướng Án sắp xếp lại những tập tài liệu trên bàn, cô cất bút đã dùng vào ống đựng bút, suy nghĩ một chút: “Tôi xuống vậy, anh đợi tôi ở bãi đậu

xe.”

Bạc Dật Châu ừm một tiếng, xác nhận với cô địa điểm đậu xe và đợi.

Vài phút sau, Hướng Án từ trên lầu đi xuống, xe của Bạc Dật Châu đậu ở chỗ đậu xe bên đường, ngay trước cổng chính của công ty.

Xe của anh là loại xe thể thao sang trọng nhưng kín đáo, màu tím đen, Hướng Án đã từng thấy ở bãi đậu xe của Bác An, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh lái nó.

Cô đi vài bước đến gần, mở cửa ghế phụ ngồi vào, trước tiên cô đặt túi xách tay phải lên ghế sau, sau đó cởi áo khoác đặt lên đùi, khi kéo dây an toàn thì thấy người ở ghế lái đang nhìn mình qua gương chiếu hậu trong xe.

Khuỷu tay trái anh tựa vào khung cửa sổ đã hạ xuống, trên người là một chiếc áo sơ mi đen thuần, cổ áo hơi mở, tư thế ngồi thoải mái, nhưng vẫn không mất đi vẻ thanh lịch quý phái.

Mặc dù đang nhìn cô, nhưng ánh mắt không mang tính xâm lấn, chỉ nhẹ nhàng bao quanh cô, khiến người ta không cảm thấy khó chịu.

Hướng Án khẽ nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.

Bạc Dật Châu hạ tầm mắt, dừng lại ở môi cô một giây, sau đó rút tay trái đặt trên khung cửa sổ, tay phải đặt lên vô lăng, anh ngoái đầu nhìn phía trước, nói như vô tình: “Em đổi màu son rồi à?”

Mặc dù anh không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng trang điểm thường ngày của cô rất nhạt, màu son môi cũng vậy, luôn là màu hồng nhạt.

Nhưng màu sắc hôm nay đậm hơn, hơn nữa dưới ánh nắng trông rất sáng, không biết là gì, anh không hiểu.

Tay Hướng Án đang kéo dây an toàn dừng lại, rồi lại nghe anh nói: “Em vừa ra ngoài tô son phải không?”

Hướng Án: …

Cô kéo dây an toàn cài vào khóa, không biết làm sao Bạc Dật Châu nhìn ra được, hơi không muốn thừa nhận, nhưng lại thấy không thừa nhận không phải phong cách của mình: “Ừm, cảm thấy màu hơi nhạt…”

Xe khởi động, được Bạc Dật Châu lái ra khỏi chỗ đậu xe.

Sau đó cô nghe thấy người ở ghế lái lại nói: “Thật sự tô lại à?”

“…” Hướng Án nhìn sang.

Bạc Dật Châu cười nhẹ: “Tôi đoán thôi.”

Sau đó trước khi đối phương nổi giận, anh bổ sung một câu khen ngợi: “Rất đẹp.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 41



Bạc Dật Châu đã đặt trước một nhà hàng ở tầng cao nhất khách sạn nhà họ Phó. Chiều hôm đó, anh gọi điện trước cho Phó Tây Trầm để nhờ dọn trống khu vực ban công phía đông.

Ban đầu anh định thuê trọn nhà hàng, nhưng sau khi hỏi qua Hướng Án, cô dường như không thích kiểu “ảnh hưởng” đến người khác như vậy, nên cuối cùng anh chỉ thuê một nửa không gian.

Sau khi chào hỏi Phó Tây Trầm, khi hai người đến nơi đã có nhân viên chờ sẵn ở dưới lầu.

Bước xuống xe, Bạc Dật Châu giao chìa khóa cho nhân viên đỗ xe, rồi quay lại nhìn Hướng Án đang bước sau anh một chút.

Hướng Án tiến lại gần, vẫn hơi để ý chuyện anh lừa cô thừa nhận việc tô lại son môi, cảm thấy hơi ngượng.

Bạc Dật Châu nhìn sắc mặt và đoán được suy nghĩ của cô, chủ động đưa tay và hạ giọng: “Để tôi cầm túi cho em nhé?”

Hướng Án liếc nhìn anh, ban đầu định từ chối, nhưng vì còn hơi bực mình không biết trút vào đâu, nên sau một hồi suy nghĩ, cô ném túi xách cho anh.

Bạc Dật Châu giơ tay đón lấy chiếc túi xách bị ném vào lòng, anh khẽ cười, tay trái cho vào túi quần tây, tay phải cầm túi xách của cô và đi theo.

Dáng đi của anh thoải mái và chậm rãi, nhưng nhờ đôi chân dài nên không bị tụt lại quá xa so với Hướng Án.

Đến trước thang máy, Hướng Án không cảm nhận được có người phía sau, nên quay đầu nhìn và dừng lại đợi anh.

Đường nét gương mặt cô tinh tế, vốn có vẻ đẹp hơi lạnh lùng, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt mát mẻ càng toát lên vẻ thanh cao và kiêu hãnh.

Bạc Dật Châu chậm rãi bước tới, chuyển túi xách từ tay trái sang tay phải, anh nghiêng người giúp cô bấm nút thang máy, giọng dịu dàng, mang chút âm điệu dỗ dành: “Giận tôi à?”

Hướng Án liếc nhìn anh, không nói gì.

Người này thật xảo quyệt, không bao giờ biết được câu nào của anh là đang đào hố cho mình.

Bạc Dật Châu nhìn về phía trước, chăm chú vào cánh cửa kim loại màu vàng nhạt, nhìn bóng người phụ nữ bên cạnh phản chiếu trên đó.

Cô mặc áo vest màu trắng tinh, bên dưới là quần tây và giày cao gót, tay áo bên phải xắn đến khuỷu tay, tóc không quá dài, chỉ chấm ngang vai.

Đang nhìn nghiêng về phía anh, để lộ đường cằm thanh tú và sống mũi cao thanh thoát. Cô thực sự có một vẻ đẹp thanh lịch và thông minh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bạc Dật Châu ngẫm nghĩ, nhìn cô vài giây, nghĩ rằng việc anh đồng ý đầu tư tiền và kết hôn với cô, chắc chắn một phần vì cô hợp với gu thẩm mỹ của anh.

Nhận ra điều này, anh khẽ cười.

Hướng Án nhìn anh một lúc, thấy anh cứ nhìn cửa thang máy mà không nói gì, khẽ cau mày: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Bạc Dật Châu vẫn không quay đầu, tiếp tục nhìn bóng cô trên cửa thang máy, tay vẫn trong túi, giọng hơi lười biếng: “Đang nhìn em.”

Hướng Án vẫn cau mày: “Tôi có gì đáng nhìn đâu?”

Giọng người đàn ông pha chút tiếng cười, chậm rãi đáp: “Đẹp, sao lại không đáng nhìn?”

Hướng Án chuyển chủ đề: “Lát lên trên sẽ ăn gì?”

Bạc Dật Châu: “Mẹ em hồi trẻ có phải là một mỹ nhân trong giới Bắc Thành không? Không thì sao em lại được thừa hưởng gen tốt như vậy.”

Anh luôn trả lời lạc đề.

“…” Người đang cười, khó mà trách được.

Hướng Án được khen đến mức không thể tiếp tục giận anh, cô đưa tay lấy lại túi xách từ tay anh và bước vào thang máy đã mở.

Sau khi Hướng Án bước vào và quay người lại, Bạc Dật Châu vẫn thong thả đứng bên ngoài thang máy, nhìn cô.

Cô đặt ngón trỏ tay trái lên nút thang máy: “Anh có vào không? Không vào thì tôi đóng cửa đấy.”

Mặc dù không lộ biểu cảm trên mặt và giọng điệu cố tỏ ra lạnh nhạt, nhưng rõ ràng cô không còn giận dữ kìm nén như lúc bị ảnh chọc trên xe.

Bạc Dật Châu gật đầu rất ngoan ngoãn, anh bước vào, rồi giơ tay bấm nút tầng trên cùng. Khi cửa thang máy đóng lại, anh vẫn giữ giọng dịu dàng, hỏi cô: “Hết giận rồi chứ?”

Hướng Án liếc nhìn anh, giọng nhàn nhạt: “Ừm…”

Bạc Dật Châu cũng gật đầu, rút hai tay ra khỏi túi quần tây, khoanh tay lỏng lẻo, anh khẳng định: “Xem ra đôi khi lời Phó Dặc nói cũng có tác dụng.”

Hướng Án thắc mắc: “Anh ấy nói gì?”

Bạc Dật Châu nhìn cô: “Cậu ta bảo khi phụ nữ giận, khen họ đẹp là hiệu quả nhất.”

Hướng Án vung tay phải lên định đánh anh, nhưng bị anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay. Anh kéo cô lại gần hơn một chút, ngước mắt nhìn số tầng đang nhảy trên màn hình điện tử. Hai người đứng khá gần nhau, giọng anh trầm xuống, nói nửa đùa: “Nhưng em thực sự rất đẹp, không phải để dỗ em đâu.”

Khi hai người bước ra khỏi thang máy, Hướng Án đã hoàn toàn bị Bạc Dật Châu khen đến mức không còn chút giận dữ nào.

Cô đi bên cạnh anh, theo sau nhân viên phục vụ đang dẫn đường phía trước, cô liếc nhìn anh một chút: “Hồi đi học anh chắc làm văn rất giỏi nhỉ?”

Giọng cô quá nhỏ, Bạc Dật Châu không nghe rõ, anh thả lỏng tay đang khoanh, đưa tay trái sang bên cạnh, nắm lấy tay cô, cũng hạ giọng: “Gì cơ?”

Đêm hơi se lạnh, Hướng Án cảm nhận được bàn tay phải của mình được bọc trong lòng bàn tay ấm áp của anh, ý thức hơi ngừng lại nửa giây, rồi bỏ qua cảm giác ấm áp đó, cô hắng giọng: “Tôi nói anh hồi đi học làm văn có giỏi không?”

Hướng Án ngước mắt nhìn môi anh, vì hạ giọng nên âm điệu có chút khàn nhẹ: “Hoặc là anh từng tham gia đội tranh biện ở đại học, miệng lưỡi quá khéo.”

Cô thắc mắc: “Anh nói anh học tài chính ở đại học à? Sao không học luật?”

Anh nắm tay cô, nhưng cô không nắm lại, chỉ để nhẹ tay trong lòng bàn tay anh. Anh siết chặt tay trái, thay đổi tư thế và nắm lấy đầu ngón tay cô, giữ tay cô chặt hơn một chút.

Anh dẫn cô đi về phía trước, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi lại: “Vậy em nên học gì?”

“Tôi à?” Hướng Án không nhận ra rằng tay mình đã được Bạc Dật Châu làm ấm lên, khẽ nhướng mày, “Tôi đa năng.”

Bạc Dật Châu quay đi, nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay cô, tán đồng: “Đúng là đa năng.”

Ban công phía đông được ngăn cách với bên trong bằng một lớp cửa kính cao từ sàn đến trần dài hơn mười mét. Người bên trong có thể nhìn thấy họ, nhưng Hướng Án không quan tâm.

Nhân viên phục vụ kéo ghế giúp cô, cô ngồi xuống và nhìn Bạc Dật Châu đang ngồi đối diện: “Sao anh không kéo ghế giúp tôi?”

Bạc Dật Châu lập tức đáp: “Tôi tưởng em không thích những nghi thức rườm rà này. Lần sau tôi sẽ kéo ghế cho em, về nhà mỗi bữa ăn tôi cũng sẽ kéo ghế, nếu không kéo thì phạt tôi không được ăn.”

Hướng Án khẽ nheo mắt, khóe môi lộ nụ cười nhạt nhưng vui vẻ. Bạc Dật Châu thực sự luôn có phản hồi cho mọi điều cô nói.

Cô không biết trong những lý do Bạc Dật Châu làm vậy, phần thích cô chiếm bao nhiêu, nhưng dường như anh thực sự cùng tần số với cô, luôn đồng điệu.

Cô nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ, ngả người ra sau một chút, hào phóng gọi trước vài món anh thích.

Trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, cô lại nhìn thấy bó hoa đặt trên kệ bên trái, nhìn vài giây rồi nghe Bạc Dật Châu nói: “Đó là dành cho em đấy.”

Bạc Dật Châu: “Còn có cả dây chuyền nữa, mở ra xem có thích không, nếu không thích thì tôi sẽ đổi cái khác.”

Hướng Án liếc nhìn bó hoa, không biết có phải do cảm nhận chủ quan hay không, nhưng dù cô từng nhận hoa khi còn duy trì mối quan hệ hôn nhân với Thương Duyên, nhưng dường như không bó nào đẹp bằng bó này.

Cô thành thật khen ngợi: “Anh có gu thẩm mỹ rất tốt.” Bạc Dật Châu khẽ gật đầu, đáp lại: “Cũng được.”

Hướng Án lại đưa tay lấy hộp trang sức màu xanh đậm trên kệ xuống, mở hộp ra, bên trong là một dây chuyền kim cương tinh khiết.

Ngoài những buổi xã giao và dạ tiệc công việc, cô ít khi đeo trang sức. Công việc đôi khi đòi hỏi phải đeo một số đồ trang sức, nhưng chủ yếu thiên về kiểu dáng kín đáo.

Chiếc dây chuyền này có thiết kế tinh tế và độc đáo, nhưng về mặt sử dụng đá quý, chỉ dùng kim cương mà không điểm xuyết màu sắc nào khác, rất phù hợp để đeo trong các dịp giao tiếp công việc, và cũng rất hợp với cô.

Hướng Án thực sự thích món quà này, cô đóng hộp lại và đặt sang một bên, giọng rất chân thành nói với Bạc Dật Châu: “Cảm ơn anh.”

Bạc Dật Châu cũng đáp: “Không có gì.”

Vừa mới bắt đầu ăn, các nhạc công của nhà hàng lần lượt đi vào từ cửa ngoài trời. Hướng Án đặt dao nĩa xuống, cầm ly nước ấm bên tay phải lên, liếc nhìn các nhạc công đang bước vào.

Cô hạ giọng hỏi Bạc Dật Châu: “Còn có cả biểu diễn nữa sao?”

Bạc Dật Châu đổi vị trí những món cô gắp nhiều lần, nhẹ nhàng đẩy về phía cô: “Đây là người của nhà hàng Phó Tây Trầm, thuê trọn nhà hàng đều có biểu diễn.”

Hướng Án “ừm” một tiếng, chưa kịp nói gì đã nghe Bạc Dật Châu nói tiếp: “Trong phim truyền hình em thích không phải đều có cảnh này sao?”

Tay Hướng Án đang cầm ly nước dừng lại, cô mấp máy môi uống nước rồi lau vết nước bên môi, nhớ lại lần trước mình đã mời anh xem phim Hàn cùng.

Đặt ly nước xuống, cô dùng tay trái đặt lên cổ họng, khẽ ho vài tiếng, sau đó cầm lại dao nĩa, cắt miếng thịt bò trong đĩa: “Cũng được, phim kiểu tổng tài, toàn những tổng tài giống như anh.”

Giá mà trước đây không nói chuyện này với Bạc Dật Châu, giờ nhắc lại, cô cảm thấy hơi ngượng.

Nói xong, tay phải lại cắt miếng thịt bò, cô hỏi Bạc Dật Châu: “Hồi nhỏ anh thích xem gì?”

Bạc Dật Châu ngước mắt nhìn cô.

Cô mở miệng ăn thịt: “Không phải muốn vun đắp tình cảm sao? Tôi tìm hiểu chút về sở thích của anh.”

Bạc Dật Châu gật đầu, thấy cô đưa tay lấy gia vị, anh lấy hộp gia vị ở xa đặt vào lòng bàn tay cô, trả lời: “Ultraman.”

Hướng Án nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”

Bạc Dật Châu ngả người ra sau, đùa với cô: “Hồi nhỏ thích xem Ultraman.”

Hướng Án cúi đầu ăn một miếng rau, vẫn không dám tin: “Anh lừa tôi phải không?”

Ultraman gì chứ, trông anh như kiểu người ba tuổi đã thuộc Tứ thư Ngũ kinh, năm tuổi đã biết giải toán cao cấp.

Ultraman nhìn anh còn được, anh thì chắc không xem Ultraman rồi.

Bạc Dật Châu nhìn cô, giọng vẫn khàn khàn như đàn ông trưởng thành, nhưng mang chút dịu dàng của đêm tối: “Tôi cũng xem nhiều thứ mà em nghĩ tôi không xem, nên em xem phim gì cũng không sao cả, đừng cảm thấy ngại, tôi có thể xem cùng em.”

Hướng Án tay phải vẫn cắm nĩa vào miếng thịt bò, khóe môi nhếch lên, lần này là nụ cười thật sự: “Phim nào cũng được à? Kể cả những phim anh không thích?”

Bạc Dật Châu lại gật đầu, lần này giọng điệu còn nghiêm túc hơn lúc nãy, đang nói với cô rằng trong cuộc hôn nhân này, anh thực sự sẵn sàng làm nhiều việc vì cô: “Đúng vậy, phim nào cũng được, miễn là em muốn. Bất kỳ việc gì khác, tôi cũng sẽ đồng hành cùng em.”

Anh nói: “Tôi có thích hay không không quan trọng, quan trọng là em vui. Kết hôn nghĩa là em là vợ tôi, tôi phải làm cho em vui vẻ vô điều kiện.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 42



Trên sân khấu hình bán nguyệt phía trước, các thành viên ban nhạc nửa ngồi nửa đứng. Âm thanh của đàn violin và piano đan xen vào nhau, tạo nên một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng.

Hướng Án không có khiếu âm nhạc và càng không am hiểu về những giai điệu chuyên nghiệp như thế này. Thế nhưng, cô lại cảm thấy giọng nói của Bạc Dật Châu như đang hòa quyện vào tiếng nhạc lúc này, nghe thật dễ chịu.

Hoặc có lẽ, chính những lời anh nói mới là điều khiến cô rung động. Ban đầu, cô nghĩ anh là người lạnh lùng, nhưng khi thực sự tiếp xúc, cô nhận ra anh là người có tam quan đúng đắn, dịu dàng, chu đáo và tỉ mỉ.

Sự dịu dàng của anh không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài mà còn ở tận sâu trong tâm hồn. Anh có nội tâm mạnh mẽ, nhưng vẫn sẵn lòng thấu hiểu, tôn trọng và đối xử nhẹ nhàng với cô.

Cô hoàn toàn không nghi ngờ rằng, ngay cả khi Bạc Dật Châu không có tình cảm đặc biệt với cô, việc kết hôn với anh cũng sẽ không khiến cuộc sống của cô tồi tệ đi chút nào.

Tay phải cô cầm chiếc nĩa liên tục đảo qua đảo lại miếng thịt bò trong

đĩa nhỏ phía trước. Cô cụp mắt xuống và bỗng mỉm cười, có lẽ cô đã trở nên tham lam, đột nhiên muốn anh thực sự yêu mình, cảm giác đó hẳn sẽ rất hạnh phúc.

“Em đang cười gì vậy?” Bạc Dật Châu hỏi. Hướng Án lắc đầu.

Nhận thấy nụ cười của mình hơi rộng quá, cô dùng tay cầm nĩa che trước môi, hắng giọng và thu lại biểu cảm, sau đó ngẩng đầu hỏi người đối diện.

“Anh có thật sự xem Ultraman hồi nhỏ không?” Cô thực sự tò mò về câu hỏi này.

Bạc Dật Châu nghiêng người ra hiệu cho người phục vụ đang đứng không xa lại gần, anh nhận thực đơn từ tay anh ấy và gọi thêm một món tráng miệng mà Hướng Án thích.

Món tráng miệng đó vừa được phục vụ đã bị cô ăn gần hết, giờ chỉ còn một miếng, đang bị cô dùng nĩa xới lung tung.

Anh mở thực đơn, giọng điềm đạm: “Hồi nhỏ tôi đã xem cùng em trai.”

“Em trai?” Hướng Án ngạc nhiên, Bạc Dật Châu hiếm khi dùng cách xưng hô này. Cô thấy anh trả thực đơn lại cho người phục vụ, nghe thấy anh gọi món tráng miệng cho mình. Ánh mắt cô quay lại và hỏi: “Bạc Thiệu Thanh à?”

Hiếm hoi thấy Bạc Dật Châu dừng lại một chút, anh cầm chiếc khăn ăn đã dùng trên bàn, gấp lại hai lần rồi đặt bên cạnh tay, trả lời cô: “Không phải, là một người khác.”

Hướng Án nhìn kỹ khuôn mặt anh, không hỏi thêm. Cô có thể cảm nhận được rằng Bạc Dật Châu vừa có một thoáng mất tập trung.

Điện thoại rung lên, cô đặt nĩa xuống, nhấc điện thoại lên nhìn.

Chiều nay Bạc Thiệu Thanh đã nhắn tin cho cô, nói rằng cậu biết sinh nhật cô từ Phó Dặc, chiều đã đi chọn quà và chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Bây giờ điện thoại rung vì cậu lập một nhóm chat, trong nhóm ngoài cậu, Bạc Dật Châu và cô, còn có vợ chồng Tống Mẫn Chi và ba mẹ cậu, cùng với một số người cùng thế hệ trong nhà họ Bạc mà cô quen biết.

Bạc Thiệu Thanh: [@Hướng Án, chị dâu, nghe nói chị và anh tôi đang dùng bữa tối dưới ánh nến à?]

Bạc Thiệu Thanh: [Có ảnh không?]

Bạc Thiệu Thanh: [Ảnh chụp chung, ảnh chụp chung, tôi muốn xem ảnh chụp chung @Hướng Án, @Bạc Dật Châu.]

Tống Mẫn Chi có lẽ cũng vừa biết sinh nhật cô, bà và Bạc Hải Đông mỗi người gửi cho cô một phong bao lì xì tám vạn tám trong nhóm, chúc sinh

nhật vui vẻ, đồng thời bày tỏ xin lỗi vì biết quá gấp nên chưa kịp chuẩn bị, sau này sẽ bổ sung quà sinh nhật.

Những người khác trong nhóm cũng vậy, liên tục gửi lời chúc và phong bao lì xì. Hướng Án lướt qua nhanh bằng ngón cái, tính ra là một khoản tiền không nhỏ.

Cô trả lời trong nhóm, cảm ơn mọi người, nhưng không nhận lì xì.

Cả hai người đều bị Bạc Thiệu Thanh kéo vào nhóm, Bạc Dật Châu tất nhiên cũng thấy, anh đặt điện thoại xuống: “Lấy lì xì đi.”

Hướng Án từ chối: “Thôi, nhiều quá.” Tổng cộng có bảy tám chín phong.

Bạc Dật Châu bật cười, đẩy bát đĩa sang một bên, anh lấy điện thoại từ tay cô, giúp cô nhận từng phong một: “Nếu em không nhận, mẹ tôi chắc chắn sẽ hỏi tôi có phải gửi ít quá không.”

Quả nhiên ngay sau đó, điện thoại của anh hiện thông báo tin nhắn, Tống Mẫn Chi nhắn qua hỏi năm đầu tiên nên tặng gì cho Hướng Án, hỏi chỉ tặng một viên ngọc bích có quá đơn giản không, bảo anh gợi ý xem Hướng Án thích gì.

“Không cần đâu, tôi không có gì muốn cả.” Hướng Án lắc đầu, lấy lại điện thoại từ tay Bạc Dật Châu, “Nói với mẹ đừng lo lắng về chuyện này, tặng gì tôi cũng thích.”

Cô gọi tiếng “mẹ” tự nhiên hơn trước đây.

Bạc Dật Châu nhìn cô, sau đó rũ mắt xuống, lại thấy Tống Mẫn Chi gửi một số hình ảnh, là những món trang sức từ cuộc đấu giá gần đây, nói rằng nếu Hướng Án thích thì sẽ mua thêm vài món tặng cô.

Bạc Dật Châu: [Đều được cả, lấy cái đắt nhất.] Tống Mẫn Chi nghi ngờ: [Tiểu Án nói vậy à?] Bạc Dật Châu: [Không, con nói đấy.]

Bạc Dật Châu: [Mua cái đắt nhất cho vợ con.]

Gửi xong, màn hình tối đi, anh đặt điện thoại xuống, thấy người phục vụ không xa đang bưng món tráng miệng vừa gọi tới.

Bạc Thiệu Thanh nhắn tin liên tục không ngừng, sau khi vài người cùng thế hệ nói chuyện với Hướng Án xong, cậu lại bắt đầu liên tục đòi ảnh.

Bạc Thiệu Thanh: [@Bạc Dật Châu, ảnh chụp chung.]

Bạc Thiệu Thanh: [@Bạc Dật Châu, ảnh chụp chung.]

Bạc Thiệu Thanh: [@Bạc Dật Châu @Hướng Án, em muốn ảnh độ phân giải cao! Không chỉnh sửa! Ảnh cận mặt!]

Bạc Thiệu Thanh: [@Bạc Dật Châu @Bạc Dật Châu @Bạc Dật Châu]

Bạc Thiệu Thanh: [Em không dám tag chị dâu em nhưng em không dám tag anh sao?]

Hướng Án vừa đưa bánh pudding vào miệng, cô thấy câu nói này của

Bạc Thiệu Thanh, “phụt” một tiếng cười ra, vai khẽ rung, cười rất vui vẻ. Sau đó Tống Mẫn Chi cũng gửi một tin.

Tống Mẫn Chi: [Tiểu Án, có ảnh không? Mẹ cũng muốn xem.]

Hướng Án đặt thìa bạc xuống, ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện. Anh ngồi ở vị trí ngược sáng, tư thế cúi đầu khiến phần lớn khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mờ ảo, nhưng lại làm nổi bật đường nét gương mặt sắc sảo.

Cô suy nghĩ hai giây, tay trái vẫn cầm điện thoại, hỏi anh: “Chúng ta chụp ảnh nhé?”

Bạc Dật Châu đang cắt thịt bò, nghe vậy đặt dao nĩa xuống nhìn sang.

Hướng Án chỉ vào điện thoại ở tay trái: “Mọi người đều hỏi, tôi nghĩ chụp một tấm rồi gửi vào nhóm.”

Rõ ràng là nhóm được lập xoay quanh họ, nếu cả hai không lên tiếng sẽ không hay.

Bạc Dật Châu gật đầu: “Nếu em muốn thì được.”

Suy nghĩ một lúc, cô giơ tay chỉ vào vị trí Bạc Dật Châu đang ngồi: “Vậy tôi ngồi bên anh, chụp một tấm ảnh chung nhé?”

Nhà hàng cung cấp ghế sofa dài cho hai người, Bạc Dật Châu lại gật đầu, anh nhích sang một bên, ra hiệu cho cô qua.

Hướng Án đứng dậy đi qua, vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô ngồi một mình thì ghế sofa rất rộng, hai người ngồi cùng nhau thì hơi chật, bên phải của cô sát với anh, thậm chí chân cũng chạm nhau.

Cô nhìn sang phía bên kia của Bạc Dật Châu, thấy bên sườn sát cô còn nhiều chỗ trống, cô ra hiệu cho anh: “Anh ngồi sang bên đó một chút.”

Bạc Dật Châu nhìn cô, sau đó theo lời cô nói, nhích sang bên cạnh.

Cuối cùng có chỗ ngồi thoải mái hơn, Hướng Án cựa mình, cô mở điện thoại bật chế độ chụp ảnh, giơ lên nhắm vào hai người, nhìn hình ảnh

của hai người trên màn hình hai giây, quay đầu nói với Bạc Dật Châu: “Anh ngồi gần tôi một chút.”

Khi nói anh ngồi xa, anh thực sự ngồi xa, cánh tay phải tựa vào tay vịn, ngả người trên sofa, thậm chí không lọt vào khung hình.

Bạc Dật Châu không biết đang nghĩ gì, ánh mắt ẩn chứa ý nghĩa khó hiểu, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt cô, rồi dừng lại ở tay phải cô đang cầm điện thoại. Sau đó, anh chậm rãi nhếch môi, hơi nghiêng người lại gần, ngồi sát bên cô.

Hướng Án liếc anh: “Có phải anh nghĩ tôi lúc bảo anh ra xa, lúc lại bảo anh lại gần, rất phiền phức không?”

Người đàn ông bên cạnh khẽ cười, giọng chậm rãi: “Không, không dám nghĩ vậy.”

Hướng Án bỏ qua câu nói này, cô giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh hai người, chụp xong hạ điện thoại xuống, dùng hai ngón tay phóng to ảnh nhìn vài lần, xác nhận hình ảnh không bị mờ, cũng không ai nhắm mắt, vừa định gửi vào nhóm thì bị Bạc Dật Châu ngăn lại.

Tay trái anh giữ cổ tay cô, nhận xét bức ảnh: “Chụp lại một tấm đi.” Hướng Án không hiểu: “Tại sao?”

Bạc Dật Châu hất cằm về phía bức ảnh: “Em thậm chí không mỉm cười, trông như bị bắt cóc vậy.”

“…” Hướng Án lại nhìn một lần nữa, thấy anh nói đúng, cô kéo tay áo anh để kéo anh lại gần, sau đó giơ điện thoại lên cao hơn, nhếch môi cười, chụp thêm một tấm.

Hạ điện thoại xuống, lại bị Bạc Dật Châu giữ lại: “Cười trông như đang cố gắng vui vẻ khi bị bắt cóc.”

“…” Mặc dù rất muốn phản bác, nhưng Hướng Án nhìn bức ảnh, biết Bạc Dật Châu nói đúng.

Bạc Dật Châu lấy điện thoại từ tay cô, anh rũ mắt, đầu ngón tay chạm hai lần, giúp cô chọn một bộ lọc có sẵn trong điện thoại: “Em ít chụp ảnh phải không?”

Hướng Án nhìn anh thao tác, gật đầu.

Một mặt, cô thực sự ít chụp ảnh, không biết nên tạo biểu cảm gì. Mặt khác, vì chụp với anh, dù không muốn thừa nhận, nhưng khi ngồi gần nhau như vậy, không còn khoảng cách an toàn, hơi thở cô hơi gấp, nhịp tim thực sự không bình thường.

“Sao anh biết đổi bộ lọc vậy?” Cô hỏi anh.

Bạc Dật Châu điều chỉnh hai lần, giơ điện thoại lên cao, liên tục hướng về phong cảnh đêm ngoài sân thượng thử hai lần, sau đó điều chỉnh lại: “Bạc Thiệu Thanh thích nhiếp ảnh, tôi đã thấy nó điều chỉnh.”

Ngoài việc nghiêm túc sử dụng máy ảnh DSLR, thỉnh thoảng đi ra ngoài, khi không mang theo máy ảnh, Bạc Thiệu Thanh cũng dùng điện thoại

để chụp. Bạc Dật Châu đã thấy cậu điều chỉnh bộ lọc hai lần, hiểu biết sơ về độ sáng tối của ánh sáng cũng như các độ bão hòa.

Bây giờ giúp Hướng Án điều chỉnh bộ lọc cũng chỉ là thử nghiệm, nhưng hiệu quả chắc chắn tốt hơn so với việc cô chụp bằng máy ảnh gốc.

Hai phút sau, Bạc Dật Châu điều chỉnh bộ lọc xong, nghiêng đầu hỏi cô: “Để tôi chụp nhé?”

Hướng Án nhìn bộ lọc anh vừa điều chỉnh, quả thật rất tốt, lúc này gật đầu: “Được.”

Bạc Dật Châu giơ điện thoại lên bằng tay phải, camera trước hướng về hai người, sau đó lại nói: “Đổi tư thế nhé?”

Hướng Án còn chưa kịp phản ứng, anh đã giơ cánh tay trái lên, choàng qua vai cô, tạo thành tư thế ôm, bàn tay trái nhẹ nhàng đặt trên cánh tay cô, nắm lấy, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.

Bạc Dật Châu: “Không biết cười thì đổi tư thế.” Giọng Hướng Án hơi khô: “Tư thế gì?”

Giọng anh rất có chất: “Đừng nhìn thẳng vào camera, quay lại nhìn tôi đi.”

Hướng Án làm theo, bị anh ôm vai quay lại nhìn anh, khoảng cách gần trong gang tấc, nhìn sát vào khuôn mặt nghiêng của anh.

“Tách” hai tiếng, chụp xong ảnh, sau đó Bạc Dật Châu buông cô ra, đưa điện thoại cho cô: “Xem thử thế nào?”

Hướng Án lùi người lại, cô không còn ngửi thấy hơi thở của Bạc Dật Châu trước mũi, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, sau đó rũ mắt kiểm tra, phát hiện ảnh chụp thực sự rất đẹp.

Ánh sáng nền dịu nhẹ, lấy nét cũng vừa phải, điểm duy nhất không ổn là tư thế của hai người hơi giống như cô đang hôn anh.

“…”

Hướng Án không so đo, cô nói rằng ảnh khá ổn, rồi liền gửi vào nhóm, sau đó cũng như anh, bật chế độ tắt thông báo nhóm, tạm thời thoát khỏi khung chat.

Bạc Thiệu Thanh nói quá nhiều, nếu không tạm thời tắt thông báo, chắc chắn sẽ xuất hiện hàng loạt thông báo tin nhắn.

Chụp xong, cô lại nhớ ra: “Tuần sau tôi phải đi công tác ở Giang Thành, quảng cáo từ thiện đang thảo luận với Đoạn Lâm rất có hy vọng giành được, tôi cần đến xem trước địa điểm quay.”

Bạc Dật Châu lấy khăn giấy: “Ừm.”

Hướng Án lấy ly nước trái cây mình vừa uống một nửa từ bên kia bàn, khuấy đá bằng ống hút: “Địa điểm quay ở khu du lịch 5A ngoại ô Giang Thành, cần xem liên tiếp ba địa điểm.”

Bạc Dật Châu gấp khăn giấy đã dùng, ném vào thùng rác bạc trên bàn: “Đi bao lâu?”

“Dự kiến là năm ngày, thứ bảy về, trước khi đấu thầu cần quay video phân tích thực địa.” Nói xong, Hướng Án suy nghĩ một lúc, mặc dù bây giờ cô và Đoạn Lâm thực sự chỉ là bạn, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói cho Bạc Dật Châu biết, “Đoạn Lâm và một lãnh đạo cao cấp của công ty hợp tác khác cũng sẽ đi, chúng tôi có lẽ sẽ ở cùng nhau suốt quá trình,

thứ bảy cũng sẽ về cùng nhau.”

Bạc Dật Châu lại gật đầu, giọng bình thản: “Ừm.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 43



Hướng Án dự định đi Giang Thành trong thời gian năm ngày bốn đêm.

Tối hôm trước, cô đã chuẩn bị hành lý xong, sáng thứ ba, cô cùng Bạc Dật Châu rời khỏi nhà. Bạc Dật Châu tay phải xách vali của cô, tay trái khoác áo vest của mình, đi trước cô đến thang máy.

Hướng Án vì đang trả lời tin nhắn của Ngô Tiêu nên chậm hơn một chút. Khi cô đến gần Bạc Dật Châu, nghe anh hỏi: “Em thật sự không cần tôi đưa đi sao?”

“Không cần đâu, Đoạn Lâm đi ngang qua đón tôi.” Cô cúi đầu, lướt vài cái trên máy tính bảng, tìm tập tin đã chỉnh sửa tối qua rồi gửi cho Đoạn Lâm, “Ngay khi đến nơi tôi phải họp với đội quay phim địa phương, lịch trình gấp, trên đường tôi cần thảo luận thêm về chi tiết với anh ấy.”

Bạc Dật Châu nhìn thoáng qua khuôn mặt cô. Cô cúi đầu xuống, ánh sáng trắng lạnh từ màn hình điện tử chiếu lên mặt cô, có lẽ vì không tìm thấy tài liệu mình muốn, đôi lông mày cô hơi nhíu lại.

Anh rời mắt, nuốt lại lời muốn đưa tiễn cô. Vì cô còn cần bàn bạc công việc trên đường đi, tất nhiên đi cùng Đoạn Lâm sẽ thuận tiện hơn.

Xách vali của cô xuống tầng trệt, xe của Đoạn Lâm đã đợi sẵn ở bãi đậu xe.

Hướng Án ngước nhìn chiếc xe ở đằng xa, cô cất máy tính bảng vào túi đựng laptop, đưa tay định lấy vali từ tay Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu cũng nhìn theo hướng nhìn của cô, thấy chiếc xe hơi màu đen, tay trái lùi về phía sau tránh đi, nói nhẹ nhàng: “Tôi đưa em qua

đó.”

Tay trái Hướng Án đang xách laptop, tay phải rút lại, cũng không khách sáo với anh: “Anh không bị trễ giờ làm chứ?”

Hôm nay hai người ra khỏi nhà muộn, nếu bây giờ anh lái xe đến công ty sẽ trễ giờ làm việc thông thường.

Tay phải Bạc Dật Châu đẩy vali của cô, tay trái nắm tay cô, đi về phía xe của Đoạn Lâm: “Không trễ đâu.”

Nói xong, anh lại hỏi cô: “Ngô Tiêu không đi à?”

“Có chứ.” Hướng Án bận không xuể, hầu hết các dự án quan trọng của Hướng Chi đều có sự tham gia của Ngô Tiêu, “Cô ấy dẫn đội đi sân bay theo đường khác.”

Bạc Dật Châu: “Ừm, nếu có chuyện gì hãy gọi cho tôi.”

Trong vài bước chân, hai người đã đến trước xe. Tài xế của Đoạn Lâm xuống từ ghế lái, đi vòng đến phía sau xe, hơi cúi người, đón lấy vali của Hướng Án từ tay Bạc Dật Châu và đặt vào cốp xe.

Đoạn Lâm cũng hạ cửa kính xuống, anh ấy ngồi ở ghế sau, lịch thiệp chào Bạc Dật Châu.

Hướng Án đứng bên cạnh Bạc Dật Châu, để nhường chỗ cho tài xế của Đoạn Lâm, cô lùi lại nửa bước, gần như áp sát vào bên cạnh anh.

Đã nắm tay vài lần, không chú ý khoảng cách xã hội, vị trí cô đứng lúc này, tay phải vừa chạm vào mu bài tay anh.

Bạc Dật Châu sau khi gật đầu chào Đoạn Lâm, anh rũ mắt nhìn tay Hướng Án chạm vào tay mình, không do dự, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Vì đi một tuần, hành lý Hướng Án mang theo khá nhiều, tài xế giúp cô lần lượt đặt vali và túi xách vào trong.

Cô nhìn về phía ghế sau của xe, nghĩ đến việc hai người vừa chào nhau, cô nghiêng người về phía Bạc Dật Châu, buột miệng nói: “Tôi thấy Đoạn Lâm hơi giống anh đấy.”

“Gì cơ?” Bạc Dật Châu nhìn thấy sợi tóc rủ xuống má cô.

Thật ra cô muốn khen Bạc Dật Châu, chỉ là đột nhiên khen anh một cách không có lý do thì hơi khó nói ra, nên cô mới nhắc đến Đoạn Lâm: “Tính tình tốt, làm việc cũng đều lịch thiệp chu đáo.”

Bạc Dật Châu nhướng mày không đồng ý cũng không phản đối, anh ngước mắt, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông trên ghế sau của xe.

Thấy Bạc Dật Châu không nói gì, dừng lại hai giây, Hướng Án tò mò nghiêng đầu nhìn qua, cô có thói quen khoanh tay, nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”

Sao lại khen anh mà anh lại im lặng? Cô tưởng anh sẽ vui. Bạc Dật Châu cụp mắt nhìn cô một cái: “Không có gì.”

Hướng Án chẳng hiểu gì, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Bạc Dật Châu là người trưởng thành ổn định như vậy, có lẽ thực sự sẽ không vì được khen mà có thay đổi cảm xúc rõ rệt trên mặt, không biểu cảm là bình thường.

Cuối cùng, tài xế vừa hay đóng cửa cốp xe lại, Hướng Án rút tay trái khỏi tay Bạc Dật Châu, vẫy nhẹ tay chào tạm biệt anh: “Tôi đi đây, sẽ

báo anh trước khi về.”

Bạc Dật Châu cho tay vừa nắm tay cô vào túi quần tây, khẽ gật đầu.



Liên tiếp hai ngày, Hướng Án không ở nhà, Bạc Dật Châu tối cũng có tiệc tối, không về nhà ăn cơm.

Tối ngày thứ ba, anh từ công ty về nhà, anh vừa bước vào cửa, bật đèn ngước mắt lên, ánh mắt tình cờ rơi vào phòng ngủ của Hướng Án ở phía đông.

Cửa phòng ngủ của cô hé mở, đã đi hai ngày, trong phòng ngủ tất nhiên là một màn đen tối.

Bạc Dật Châu đứng ở hành lang, lặng yên vài giây, đột nhiên nhớ ra hai ngày nay anh và Hướng Án đều không liên lạc với nhau.

Trước đây khi hai người đi công tác, đều sẽ theo thỏa thuận, mỗi sáng gửi một tin nhắn cho đối phương báo lịch trình của mình.

Bây giờ có lẽ là mối quan hệ có sự thay đổi, không còn giống “vợ chồng hợp tác” như trước, cả hai cũng vô thức đánh mất thói quen này.

Bạc Dật Châu nhặt điện thoại vừa đặt trên tủ giày, đi từ hành lang ra ngoài, đi về phía nhà bếp.

Anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp uống hai ngụm, sau đó đặt trên bàn bếp, tay trái chống trên mặt bàn, ngón tay phải nhẹ nhàng chạm vào điện thoại, gọi cho Hướng Án.

Tiếng “tút —” của ống nghe vang lên hai lần, đầu dây bên kia trả lời. Hướng Án vẫn đang ở bữa tiệc, đứng dậy đi về phía cửa phòng: “Alo?”

Bạc Dật Châu nghe thấy tiếng người trong âm thanh nền bên tai nghe, biết cô có lẽ đang ăn cơm.

Hướng Án đi đến cửa, vừa hay chạm mặt Đoạn Lâm cũng vừa ra ngoài nghe điện thoại.

Đoạn Lâm cũng quen thuộc với chính quyền địa phương, vừa ra ngoài là để trao đổi với nhân viên khu du lịch về quy trình chụp ảnh trong khu

vực vào ngày mai.

Đã gặp nhau, Đoạn Lâm chắc chắn phải chào hỏi cô, lịch sự hỏi: “Gọi điện à?”

Hướng Án gật đầu, chỉ vào điện thoại vẫn đang để bên tai phải của mình.

Đoạn Lâm khẽ gật đầu, lịch sự giúp cô giữ cửa để cô đi ra, sau khi cô ra khỏi phòng mới buông tay, tự mình đi về phía trong phòng.

Cửa phòng đóng lại sau lưng, ngăn cách tiếng ồn trong phòng, hành lang trống trải và yên tĩnh.

Không nghe thấy người bên kia nói chuyện, Hướng Án gọi: “Bạc Dật Châu?”

Bạc Dật Châu nghe thấy giọng của Đoạn Lâm vừa rồi, cũng biết hai người chắc chắn đang ở cùng một bữa tiệc, biết rằng điều này rất bình thường, nhưng cũng lạ lùng, lúc này so với khi vừa nghe thấy giọng Đoạn Lâm, anh còn muốn nói chuyện với cô thêm vài câu.

Anh xoay người, nửa tựa vào bàn bếp, tay trái giơ lên, nhẹ nhàng ấn ấn chân mày, bất chợt khó hiểu mà khẽ nhếch môi.

“Có vội về ăn cơm không?” Anh đổi tư thế đứng và hỏi cô.

Hướng Án đã đi đến cuối hành lang bên cửa sổ, khung cửa sổ màu xám đậm mở một nửa, khung cửa sổ bám bụi.

Cô đặt tay phải vào túi áo khoác vest, trả lời bên kia: “Không vội.”

Nửa số người trong bữa tiệc tối qua đã gặp, những việc có thể thảo luận cơ bản đã được quyết định từ hôm qua, nên bữa tiệc hôm nay cô ra ngoài thêm vài phút cũng không sao.

Bạc Dật Châu ừm một tiếng: “Vậy nói chuyện một lúc nhé?” Hướng Án: “Hả?”

Bạc Dật Châu ngước mắt, nhìn đồng hồ trên tường, nói rõ hơn một chút: “Tôi nói là trò chuyện một lúc.”

“Hai ngày nay không liên lạc, không biết tình hình của em.” Anh nói.

Hai người nói chuyện lúc có lúc không một lúc, cho đến khi Ngô Tiêu ra gọi cô.

Hướng Án quay đầu lại, ra hiệu với Ngô Tiêu rằng mình đã nghe thấy, sau đó cô đặt tay phải lên tai nghe, hơi hạ giọng, nói với Bạc Dật Châu: “Tôi phải vào đây, có chút việc.”

“Ừm, em đi đi.” Bạc Dật Châu lại cầm nước trên bàn lên, đi về hướng phòng khách.

Chào tạm biệt đơn giản, cả hai đều cúp máy. Bạc Dật Châu đứng giữa đường từ phòng ăn đến phòng khách, anh bỏ điện thoại xuống khỏi tai,

nhìn màn hình hai giây, sau đó khi đi về phòng khách, lại gọi điện cho Lâm Huy.

Anh ngồi xuống sofa: “Lịch trình hai ngày tới sắp xếp thế nào?”

Lâm Huy lấy lịch trình từ điện thoại: “Chiều mai có cuộc họp với Hướng Tư Hằng, ngày kia đi Giang Thành, khảo sát thực địa vụ mua bán sáp nhập, phải ở đó hai ngày.”

Bạc Dật Châu đặt nước khoáng trong tay phải lên bàn trà, co ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Điều chỉnh hai lịch trình, ngày mai đi Giang Thành,

thứ bảy về.”

Lâm Huy ghi lại: “Vâng, tôi sẽ trao đổi với tổng giám đốc Hướng ngay.” Vài phút sau, Hướng Tư Hằng gửi tin nhắn đến.

Hướng Tư Hằng: [Ngày mai không gặp nữa?] Bạc Dật Châu: [Sẽ điều chỉnh thời gian.] Hướng Tư Hằng: [Tại sao?]

Mặc dù chỉ là cuộc gặp của hai người họ, điều chỉnh thời gian không sao, nhưng Hướng Tư Hằng quen đúng giờ, không thích đổi thời gian gặp vào ngày hôm trước.

Hướng Tư Hằng: [Nếu cậu không có việc quan trọng thì vẫn gặp ngày mai.]

Bạc Dật Châu: [Có.]

Bạc Dật Châu: [Hướng Án ở Giang Thành, tôi đi tìm cô ấy.] Hướng Tư Hằng: […]

Hướng Tư Hằng: [Được.]



Trưa ngày hôm sau, Bạc Dật Châu đến nơi không liên lạc với Hướng Án, trước tiên đi khảo sát dự án.

Tối ăn cơm xong với đối tác cần đầu tư, từ khách sạn ra, anh mới gửi tin nhắn cho cô.

Bạc Dật Châu: [Đã xong việc chưa?]

Liên tiếp tiệc tùng hai ngày, hôm nay cuối cùng có thể nghỉ ngơi một lúc, Hướng Án vừa về khách sạn, thậm chí áo khoác ngoài cũng chỉ mới cởi ra giây trước.

Hướng Án: [Ừm, vừa xong.]

Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình hiện lên cuộc gọi thoại, cô treo áo khoác lên giá, nhấn phím trả lời, đi về phía sofa phòng khách: “Alo?”

Bạc Dật Châu mở cửa, anh ngồi lên xe, không lập tức bảo tài xế chạy xe, mà giơ tay ra hiệu, bảo anh ấy đợi một lúc.

Anh hỏi đầu dây bên kia: “Em ở khách sạn nào?” “Tôi đang ở Giang Thành.” Anh nói.

Hướng Án vừa ngồi xuống sofa, rõ ràng ngạc nhiên: “Anh cũng ở Giang Thành à?”

Nói xong, cô nhớ đến câu hỏi trước đó của anh: “Anh muốn đến tìm tôi à?”

Bạc Dật Châu nhìn qua gương chiếu hậu, liếc nhìn Lâm Huy vừa ngồi lên ghế phụ, nhẹ nhàng: “Ừm, không có chỗ ở.”

Lâm Huy ở ghế trước: …

Tập đoàn Bác An có hai dòng khách sạn, chỉ riêng ở một khu vực của Giang Thành đã không biết có bao nhiêu khách sạn của Bác An.

Hướng Án bên kia càng kinh ngạc: “Anh sắp phá sản rồi à?” Bạc Dật Châu bên kia cười: “Điều đó thì không.”

Hướng Án chợt nhớ ra, vừa nghe điện thoại của Bạc Dật Châu, túi của mình để ở hành lang quên chưa lấy, lúc này cô đứng dậy đi về phía đó: “Tôi sợ anh phá sản, không còn tiền đầu tư cho dự án của tôi.”

“Không đâu.” Tay phải Bạc Dật Châu tựa vào cửa xe gõ nhẹ hai cái, rồi nói, “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Hướng Án nhặt túi đặt trên giá lên, cô nghĩ một lúc, cũng đại khái biết Bạc Dật Châu không phải vì thực sự không có chỗ ở mới đến tìm cô.

Cô bỏ điện thoại khỏi tai, bật loa ngoài, gửi địa chỉ qua.

Bạc Dật Châu nhận được thông tin: “Tôi còn phải ghé qua khu công nghệ cao gặp người kia, khoảng mười giờ đến chỗ em.”

Hướng Án đứng ở hành lang, liếc nhìn phòng mình hơi lộn xộn, nghĩ lát nữa cần gọi dịch vụ phòng trước khi Bạc Dật Châu đến: “Được.”

Mười giờ mười lăm phút, Bạc Dật Châu đến khách sạn Hướng Án đang ở, Ngô Tiêu đợi anh ở tầng trệt, đưa trước cho anh thẻ phòng, khi anh quẹt thẻ vào, Hướng Án vẫn đang gọi điện thoại.

Cô mặc áo ngủ tay dài kiểu mặc ở nhà, đứng trước cửa sổ từ trần đến sàn, từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy hình dáng bên cạnh của cô.

Hướng Án nghe thấy tiếng động, cô quay lại, nhìn thấy anh, ra hiệu với anh, ý là mình vẫn còn phải gọi một lúc nữa.

Bạc Dật Châu gật đầu, anh đặt đồ ngọt mang đến cho cô lên bàn cà phê, rồi đi trước vào phòng ngủ tắm.

Buổi tối tiệc tùng uống chút rượu, áo sơ mi của anh dính mùi.

Hai mươi phút sau, anh thay quần áo từ phòng tắm đi ra, Hướng Án vẫn đang gọi điện thoại, khác là, vừa rồi đang đứng, bây giờ kéo một chiếc ghế ngồi bên cửa sổ.

Thấy anh ra, cô lại nói khẩu hình: “Đoạn Lâm, sắp kết thúc rồi.” Bạc Dật Châu gật đầu, sau đó đi lấy nước.

Anh đi qua thì không quay lại nữa, máy tính bảng trải ra trên đảo bếp, anh uống hai ngụm nước, đứng ở một bên đảo bếp, cúi đầu lướt máy tính bảng, xem tài liệu Lâm Huy gửi.

Ở đằng xa tiếng Hướng Án đứt quãng, thỉnh thoảng bay qua, toàn là về việc quay quảng cáo, cô mạch lạc rõ ràng, từng điểm một trao đổi chi tiết với Đoạn Lâm.

Mười phút sau, cuộc điện thoại kéo dài một giờ cuối cùng cũng kết thúc.

Bạc Dật Châu nhìn qua, thấy người bên cửa sổ thở dài một hơi, xoa xoa đỉnh đầu mái tóc dài, cuối cùng đứng dậy khỏi ghế.

Sau đó, cô cất điện thoại đi về phía anh: “Sao anh lại đến đây?” Bạc Dật Châu nhìn cô: “Công tác.”

Hướng Án vừa gọi điện thoại một giờ, bây giờ khô miệng khô lưỡi, cô đi qua bên cạnh anh, giơ tay lấy nước trên giá.

Khi cô vung tay lên, cánh tay đụng vào chai nước khoáng mà Bạc Dật Châu vừa uống một nửa trên mặt bàn, Bạc Dật Châu nhìn thấy, nhưng không giơ tay đỡ, với thời gian ngắn như vậy, anh cũng không kịp đỡ.

Chai nước rơi xuống sàn, phát ra tiếng động, Hướng Án cúi đầu nhìn qua, Bạc Dật Châu đã cúi người nhặt lên.

Hướng Án xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vô ý va phải.”

Giọng trầm ổn của Bạc Dật Châu: “Đền bù cho tôi chút gì đó đi.”

Giọng anh trầm trầm, thư thả, khác với giọng điệu nghiêm túc khi làm việc thông thường.

“Gì cơ?” Hướng Án tưởng anh sẽ nói không sao. Cô nhìn anh, hơi nghi hoặc: “Đền bù gì cho anh?”

Bạc Dật Châu đặt chai nước khoáng vừa nhặt lên bên cạnh đảo bếp, ánh mắt dừng lại trên người cô, hai giây sau, tay trái mở ra, ra hiệu: “Ôm một cái.”

Giọng anh mang theo nụ cười không rõ rệt, giọng lười biếng: “Ôm một cái thì tính là em đã đền bù rồi, không quá đáng phải không?”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 44



Ôm một cái thôi? Tất nhiên không quá đáng. Quá đáng là cô luôn nghĩ anh đang gây sự.

Cô cầm chai nước vừa lấy từ kệ xuống bằng tay phải, đứng thẳng người, hơi ngập ngừng: “Thật sự là tôi làm rơi à?”

Anh vừa tắm xong, đã thay bộ đồ ngủ, kiểu áo dài tay cài nút màu đen, cùng nhãn hiệu và kiểu dáng với bộ cô đang mặc.

Khác với dáng vẻ chín chắn, điềm tĩnh thường thấy khi làm việc, tư thế đứng của anh lúc này có phần thư thái, cánh tay trái giữ nửa dang ra, ánh mắt trầm tĩnh, như đang chờ cô đến gần.

Hướng Án đặt chai nước khoáng xuống, tiến lên hai bước, giơ tay ôm lấy anh. Ngay khi cô ôm anh, bàn tay trái vừa dang của anh cũng đặt lên lưng cô, một cử chỉ đáp lại rất tự nhiên.

Hướng Án vòng hai tay quanh eo anh, ôm lỏng, mũi tì vào ngực anh, buộc phải chạm vào vải áo ngủ của anh.

Không phải chưa từng ôm nhau, trước đây khi cô bị trẹo chân và sốt, ngủ chung giường với Bạc Dật Châu, ban đêm anh cũng ôm cô.

Nhưng bây giờ cảm giác có vẻ hơi khác, cô có thể cảm nhận được bàn tay anh đặt trên lưng cô đang dùng lực, là một cái ôm chặt, áp sát vào nhau hoàn toàn.

Chỉ một lúc, trước khi nhiệt độ cơ thể và gò má cô tăng lên, cô buông eo anh ra, lùi nửa bước, thoát khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh:

“Được chưa, đã đền rồi nhé.”

Bạc Dật Châu rút tay trái khỏi lưng cô, chống vào mặt bàn phía sau, do chiều cao khác biệt, anh chỉ có thể cúi mắt nhìn cô: “Ừm, cũng được.”

Cô bị anh nhìn đến mức căng mặt, ho nhẹ một tiếng, rồi dùng ánh mắt hướng về chiếc máy tính bảng phía sau anh: “Anh đến Giang Thành công tác gì vậy?”

Bạc Dật Châu nghiêng người, đẩy chiếc đồng hồ đeo tay vừa đặt bên cạnh máy tính bảng ra xa: “Vụ mua bán và sáp nhập, qua đây khảo sát địa điểm.”

Hướng Án gật đầu, khi không đi công tác, hai người thường làm việc cùng nhau trong phòng làm việc, Bạc Dật Châu không bao giờ giấu cô khi gọi điện thoại, nên cô cũng biết đôi chút về tiến độ công việc của anh.

“À phải rồi.” Bạc Dật Châu nhìn lại cô, “Hướng Hoài Đình nói tuần sau sẽ về, hẹn gặp chúng ta ăn cơm.”

Hướng Án quay người, động tác mở tủ lạnh dừng lại, hơi bối rối: “Anh trai tôi không nói với tôi.”

Bạc Dật Châu liếc nhìn cô, anh giơ tay lấy chai nước trái cây cô vừa lấy từ tủ lạnh, vặn nắp rồi đưa lại cho cô: “Hôm qua sáng có liên hệ công

việc với anh ấy, anh ấy thuận miệng nói vậy.”

Hướng Án cầm chai nước trái cây, rõ ràng đang mất tập trung, hai giây sau, cô thở ra hơi vừa hít vào, gật nhẹ đầu.

Bạc Dật Châu thấy tâm trạng cô không tốt, anh đi vòng qua sau lưng cô, cúi người nhìn vào tủ lạnh.

Tủ lạnh trong phòng suite của khách sạn này có sẵn đồ uống và trái cây tươi, nhưng không có những món ăn vặt cô thích.

Anh nắm cổ tay cô, lấy tay phải cô đang đặt trên cửa tủ lạnh xuống, đóng cửa tủ lạnh đã mở quá lâu: “Ăn bánh ngọt không?”

“Ở Giang Thành có một tiệm làm bánh ngọt khá ngon, trước đây tôi dẫn Bạc Thiệu Thanh đến đây, nó đã mua cho bạn bè.” Bạc Dật Châu không nhớ rõ tên tiệm đó, nhưng nếu Hướng Án muốn ăn, anh có thể gọi điện hỏi Bạc Thiệu Thanh.

Hướng Án vẫn chưa lấy lại suy nghĩ, phản ứng hơi chậm, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Thôi khỏi, bây giờ đặt giao đến sẽ mất nhiều thời gian.”

Giọng cô bình thản, cảm xúc rõ ràng vẫn còn dao động, nhưng sau vài giây im lặng, cô nghiêng đầu nói với Bạc Dật Châu: “Tôi muốn ăn sô- cô-la.”

Hai người đứng trước tủ lạnh trong bếp, dưới ánh sáng tỏ, mỗi biểu cảm của cô đều rõ ràng. Chai nước ép dứa vừa lấy từ tủ lạnh được cô cầm

trước ngực, tóc xõa trên vai, ngẩng mặt nhìn anh, với vẻ mặt rất nghiêm túc nói muốn ăn sô-cô-la.

Cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại có chút giống đang làm nũng.

Bạc Dật Châu cười khẽ, hơi bất lực, giọng điệu bình thản: “Ý là muốn tôi đi mua cho em?”

Hướng Án nhìn thẳng vào mắt anh, do dự hai giây, rồi thuận theo lòng mình gật đầu.

Anh không phải là chồng cô sao, giúp mua đồ ăn vặt thì có sao đâu.

Thấy Bạc Dật Châu không nói gì, cô đặt chai nước trái cây xuống mặt bàn bên cạnh, tiến lên nửa bước, giống như lúc nãy ở bàn bếp, hai tay ôm lấy eo anh, ôm anh một cái.

Sau đó cô buông ra, lùi lại, giống như lúc nãy, ngẩng mặt nhìn anh.

Bạc Dật Châu không hề động đậy, nhìn chuỗi hành động tự nhiên và trôi chảy của cô, một lúc sau, bất lực cười: “Làm nũng phải không.”

“Cũng không hẳn.” Hướng Án lẩm bẩm, vô thức phản bác, nhưng chỉ hai giây sau, cô lại đổi giọng, nhìn vào anh, “Coi như vậy đi, không

được sao?”

Bạc Dật Châu rút tay trái khỏi tủ lạnh, anh đi vòng qua cô, đã đi về phía cửa phòng suite: “Được.”

Hướng Án cười phía sau anh, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Cảm ơn ông xã, đồ ông xã mua là ngon nhất!”

Bạc Dật Châu quay lưng về phía cô, anh nhặt áo vứt trên ghế sofa khoác lên người, sau đó cúi người lấy ví tiền và điện thoại từ bàn trà, đi về phía hành lang.

Mười phút sau, Bạc Dật Châu đứng trước kệ hàng của cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở góc đường gần khách sạn, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh sẽ đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho người khác vào nửa đêm.

Tay phải anh cầm giỏ mua sắm, ngón cái tay trái ấn trên bàn phím, đánh chữ bằng một tay.

Bạc Dật Châu: [【Hình ảnh】]

Bạc Dật Châu: [Muốn ăn những gì?]

Hướng Án: [Kệ hàng đầu tiên, món thứ hai, kệ hàng thứ ba từ trái sang, món thứ tư, món này lấy hai hộp.]

Hướng Án: [Cảm ơn ông xã!] Bạc Dật Châu: [Không có gì.]

Bạc Dật Châu: [Để khi về thì gọi vậy.] Hướng Án: […]

Bạc Dật Châu: [?]

Bạc Dật Châu: [Không mua nữa.] Hướng Án: [Ông xã ơi ông xã à!!]

Bạc Dật Châu quay lại hai mươi phút sau, Hướng Án đang ngồi trong phòng làm việc xử lý tài liệu, cô nghe tiếng mở cửa bên ngoài, tháo kính, đi ra khỏi phòng làm việc.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Bạc Dật Châu với tay phải xách hai túi đồ, anh đang dựa vào tủ giày thay giày, hai túi mua sắm trong tay phải được nhét đầy.

Hướng Án đi tới, lấy túi từ tay anh, cô mở ra nhìn, ngoài những thứ cô vừa nhắn tin bảo anh mua, còn có nhiều món cô không nói, nhưng thường mua về nhà ở Bắc Thành.

“Anh nhớ khẩu vị của tôi à?” Cô đi theo anh vào phòng ngủ.

Gần đến cửa phòng ngủ, cô dừng lại, dựa vào khung cửa, nhìn Bạc Dật Châu cởi áo sơ mi, lấy quần áo từ tủ quần áo, thay lại đồ ngủ.

“Ừm, nhìn qua vài lần là nhớ.” Anh trả lời.

Hướng Án rời mắt khỏi những cúc áo chưa cài xong của anh, cô gật đầu, xách túi mua sắm ra ngoài về phía phòng ăn.

Túi được đặt trên đảo bếp, tìm ra vài món muốn ăn, một tay xách hai túi khoai tây chiên, tay kia ôm một hộp sô-cô-la quay lại phòng làm việc.

Lần này Hướng Án đến Giang Thành, thời gian rất gấp, hầu như mỗi tối đều phải làm việc đến một hai giờ sáng trong phòng làm việc.

Việc phân tích quay phim ngắn hôm nay mới bắt đầu, có nhiều chi tiết cần chỉnh sửa, cô xem đi xem lại nhiều lần, bác bỏ một số góc quay đã định sẵn, xử lý xong mọi thứ đã là hai giờ sáng, cô ra khỏi phòng làm việc trở về phòng ngủ, Bạc Dật Châu vẫn chưa ngủ.

Anh ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ phòng ngủ, trên bàn trà đặt một ly

nước chanh, máy tính bảng mở trên đầu gối, có lẽ cũng đang xem một số tài liệu.

Hướng Án đóng cửa, đi vào: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

Bạc Dật Châu liếc nhìn cô, tắt máy tính bảng đặt lên bàn trà, sau đó đi qua: “Đang đợi em.”

Mấy ngày liên tiếp dậy sớm, ngủ muộn, Hướng Án thật sự mệt mỏi, cô tháo kính đặt lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng ấn hai lần giữa lông mày, vén chăn lên và nằm xuống giường.

Tối nay cô đã ăn đồ, vừa đánh răng trong phòng tắm bên ngoài, giờ chỉ muốn ngủ, nằm lên giường mắt đã díp lại không mở nổi.

Cũng không bận tâm đến việc sau nhiều ngày lại phải ngủ chung giường với Bạc Dật Châu, cô nhắm mắt lại, vẫy tay ra hiệu cho anh, giọng mệt mỏi: “Anh lên giường rồi tắt đèn đi.”

Nói xong rút tay phải lại, kéo chăn nhắm mắt tìm tư thế thoải mái.

Bạc Dật Châu nhìn vào mặt cô, có lẽ quá mệt, nhìn vậy như sắp ngủ, anh đặt điện thoại lên đầu giường, tắt đèn lên giường.

Ánh sáng phòng ngủ đột ngột tắt, dường như cả người rơi vào bóng tối, Hướng Án gần như sắp ngủ thiếp đi, nhưng cảm thấy người bên trái giơ tay qua, sau đó ôm cô vào lòng.

Vòng tay Bạc Dật Châu quá ấm áp, Hướng Án mơ hồ nhận ra mình dường như rất thích cảm giác được anh ôm khi ngủ, cô giơ tay vô thức nắm lấy áo ngủ bên hông anh, cọ mặt vào ngực anh, dựa vào vai anh tìm vị trí thoải mái.

“Chúc ngủ ngon.” Giọng cô đã nửa tỉnh nửa mơ.

Bạc Dật Châu ôm cô bằng một cánh tay, có thể cảm nhận được nửa phần ý thức của cô gần như đã đi gặp Chu Công, nếu không cũng không thể nằm trong lòng anh tự nhiên thoải mái đến vậy.

Nửa thân thể cô áp sát vào anh, một tư thế rất dựa dẫm.

Bạc Dật Châu trong ánh sáng mờ ảo, rũ mắt nhìn xoáy tóc của cô, giơ tay trái lên, chạm vào sau đầu cô: “Mệt vậy sao?”

Hướng Án cựa mình, dán vào anh không chút e ngại hơn, mơ hồ đáp: “Ừm… sáu giờ sáng dậy rồi.”

Bạc Dật Châu im lặng một lúc, sau đó tay trái kéo cao chăn phía sau lưng cô, dịu dàng: “Ngủ đi.”

Sáng hôm sau, khi Hướng Án tỉnh dậy bên cạnh đã trống không.

Cô ôm chăn lật người, xoa xoa giữa lông mày, nghe tiếng nước từ phòng tắm không xa, cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào bức tranh tường của phòng ngủ và lắng nghe một lúc, cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hướng Án giơ tay lấy điện thoại dưới gối xem giờ, mới tám giờ rưỡi, ngủ sáu tiếng rưỡi, đủ rồi.

Cô liên tục tự thuyết phục bản thân “đã ngủ đủ rồi”, tự nhủ như vậy hai phút, cuối cùng vén chăn ngồi dậy.

Vừa ngồi thẳng, cửa phòng tắm mở, Bạc Dật Châu đi ra.

Cùng ngủ lúc hai giờ, nhưng tinh thần anh trông tốt hơn cô nhiều, Hướng Án ngồi bên giường, ánh mắt dán vào mặt anh nhìn gần nửa phút.

Cô không hiểu: “Tại sao anh ngủ ít vậy mà trông không mệt chút nào vậy?”

Bạc Dật Châu đã đi đến ghế sofa bên cửa sổ, nhặt điện thoại lên xem giờ, sau đó liếc nhìn cô: “Sao em biết tôi không mệt?”

Hướng Án giơ tay, làm động tác trước mặt: “Cảm giác anh rất tỉnh táo.”

Cô không hiểu tại sao sau khi nói câu này Bạc Dật Châu nhìn cô một lúc, cô vừa mới dậy, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng nhìn trả anh như vậy.

Nửa phút sau, anh rời mắt, trả lời không đúng câu hỏi: “Em ngủ ngon hơn tôi tối qua.”

Nhìn cô ngủ say như vậy, có lẽ là một đêm không mộng mị, còn anh thì thức dậy vài lần.

Anh đặt điện thoại trở lại đầu giường, rồi nghiêng người, ánh mắt quay lại, lại nhìn cô.

Hướng Án vừa đứng dậy khỏi giường, cô dùng dây buộc trên cổ tay vấn tóc thành búi sơ sài, ngước mắt bắt gặp ánh mắt Bạc Dật Châu, thắc mắc: “Sao vậy?”

Bạc Dật Châu nhìn cô một lúc, thấy cô ngáp thêm lần nữa, anh nhếch môi, sau đó quay người, đi về phía phòng thay đồ kết nối với phòng ngủ, giọng bình thản: “Không có gì.”

Hướng Án không hiểu, cô đứng tại chỗ vài giây, rồi đi theo sau anh về phía phòng thay đồ.

Cô nói với người đàn ông đi trước: “Tôi có cuộc họp lúc chín rưỡi, sau khi rửa mặt, ăn sáng sẽ phải đi ngay.”

Bạc Dật Châu vẫn giữ vẻ bình thản như trước, anh gật đầu, dừng lại

trước tủ quần áo, sau đó mở cửa tủ, lấy từ trong đó ra một chiếc áo sơ mi hơi thoải mái.

Hướng Án đứng ở cửa: “Hôm nay tôi sẽ ở ngoài cả ngày, tối khoảng mười giờ mới về, ban ngày cũng sẽ ở cùng Đoạn Lâm và những người khác.”

Bạc Dật Châu vẫn đáp: “Đi đi.”

“Vậy tôi đi rửa mặt nhé?” Cô chỉ về phía phòng tắm, “Rửa xong sẽ đi.” Bạc Dật Châu: “Ừm.”

Hướng Án nhìn anh, cô quay người đi về phía phòng tắm, bước chân vội vã, đi được nửa đường, như nhớ ra điều gì đó lại dừng lại, cô đứng vài giây, rồi quay lại phòng thay đồ.

Bạc Dật Châu vừa mặc áo sơ mi, anh nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy cô đi trở lại: “Sao vậy?”

Hướng Án dừng lại cách anh vài mét, giữa hai người là một tủ kính đựng cà vạt: “Hôm qua anh có phải đang ghen không?”

Bạc Dật Châu thoáng ngạc nhiên, rồi thả lỏng nét mặt: “Gì cơ?”

Hướng Án nhìn anh: “Là hôm qua lúc tối tôi nói chuyện điện thoại với Đoạn Lâm rất lâu, sau đó anh bảo tôi ôm anh.”

Bạc Dật Châu lần này thực sự cười.

Hai tay anh vẫn đang cài nút, lùi nửa bước, dựa vào chiếc ghế cao phía sau, giọng trầm đục, mang theo nụ cười, cũng không né tránh: “Có một chút.”

Hướng Án gật đầu, rất nghiêm túc: “Tôi và Đoạn Lâm thực sự không có gì đâu.”

Bạc Dật Châu cũng gật nhẹ cằm: “Tôi biết.” “Ừm.” Hướng Án nhìn anh.

Lát sau, cô đột nhiên đi vòng qua tủ kính đến gần anh, Bạc Dật Châu hơi nhướng đuôi mày, nhìn cô đến gần.

Hướng Án bước hai bước đến trước mặt anh, động tác hơi ngập ngừng, sau đó không do dự, tay đặt lên vai anh, tiến gần hôn nhẹ lên mặt anh.

Khi lùi lại, giọng cô nhỏ, nếu nghe kỹ có chút bối rối nhẹ: “Tôi thực sự phải đi rửa mặt rồi, không đi nữa thì tôi sẽ muộn đấy.”

Sự mềm mại của đôi môi cô dường như vẫn còn đọng lại trên má anh, Bạc Dật Châu mỉm cười từ tốn: “Đi đi.”

Hướng Án không lùi hẳn, cô ho nhẹ một tiếng, giọng vẫn không cao, nhìn anh từ khoảng cách gần: “Vậy anh còn ghen không?”

Bạc Dật Châu cài nút cuối cùng, chậm rãi đáp: “Vẫn còn ghen.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 45



Hướng Án: …

Bàn tay phải của Hướng Án đang đặt trên vai anh đã buông xuống, cô nhìn anh chăm chú.

Bạc Dật Châu đặt chân trái lên bậc gác của ghế cao, nửa người tựa vào ghế, tay trái đang cài nút cổ tay áo bên phải. Anh hơi nhướng mày, từ tốn hỏi: “Không được sao?”

“…” Hướng Án nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó chậm rãi cắn môi, trả lời một cách nghiêm túc: “Cũng không có luật nào cấm điều đó…”

Bạc Dật Châu bỏ chân trái khỏi bậc gác, đạp chắc xuống đất, đứng thẳng người và bước đến bên cạnh cô, lấy đồng hồ đeo tay rồi đeo vào. Anh vẫn giữ giọng điệu chậm rãi: “Vậy em nhìn tôi làm gì?”

Hướng Án liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, không nhịn được, nói thẳng: “Nhưng tôi chưa từng thấy ai nói trắng ra như vậy.”

Bạc Dật Châu cài xong dây đồng hồ, gật đầu một cách nghiêm túc: “Rất vinh dự được làm người đầu tiên em từng gặp.”

“…”

Hướng Án dựa lưng vào tủ kính, Bạc Dật Châu đứng ngay bên phải cô, thân hình nghiêng về phía cô. Ánh mắt cô ngước lên, vô thức dừng lại ở nơi cô vừa hôn.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tay trái cô giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi, giả vờ nhìn đồng hồ rồi xoay người đi về phía ngoài phòng thay đồ: “Tôi thực sự phải đi rồi, không kịp mất.”

Bạc Dật Châu hơi nhướng mí mắt, liếc nhìn bóng lưng cô.

Nửa giờ sau, Hướng Án xuất phát, cô đi từ tầng trên xuống, đi thẳng đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, tìm vị trí xe của mình, mở cửa và ngồi vào trong.

Cô không đem theo tài xế riêng, tài xế hiện tại là người của công ty đối tác ở Giang Thành.

Cô ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn, Ngô Tiêu ở ghế phụ xoay người lại, đưa cho cô tài liệu cần dùng cho buổi chụp hôm nay: “Hai ngày hôm nay quay xong, chủ nhật xử lý hậu kỳ, đội sản xuất nói chậm nhất thứ hai có thể hoàn thành.”

Hướng Án nhận tài liệu, lướt qua vài trang: “Cuộc gặp với chính quyền sắp xếp vào khi nào?”

“Thứ tư, hai giờ chiều.” Ngô Tiêu trả lời.

Hướng Án khẽ ừm một tiếng, cô đặt tập tài liệu xuống. Đêm qua cô ngủ quá ít, ngồi trên xe đọc chữ dễ bị chóng mặt.

Từ khách sạn đến địa điểm họp chỉ mất mười phút đi xe, không thể làm việc được, cô đành tìm việc khác để làm.

Suy nghĩ một lúc, cô cầm điện thoại từ ghế bên cạnh, mở khung chat với Bạc Dật Châu.

Cô gõ hai chữ đơn giản rồi lại xóa đi, cuối cùng nhắn: Hướng Án: [Hôm nay anh có ra ngoài không?]

Bạc Dật Châu: [Buổi sáng ở khách sạn, chiều ra ngoài.] Hướng Án: [Ừm.]

Bạc Dật Châu: [Sao vậy?]

Hướng Án ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xe một lúc, sau đó cúi xuống tiếp tục nhắn: [Hôm qua tôi ngủ không ngon, ngồi xe nhìn chữ bị chóng mặt, không thể xem tài liệu được.]

Bạc Dật Châu: [Lại chán à?]

Hướng Án khẽ mím môi, cũng cảm thấy mình tìm anh với lý do này hơi nhiều: [Ừm…]

Cô gửi xong lại bổ sung: [Nếu anh không bận thì nói chuyện với tôi một lúc là được.]

“Nếu có việc thì…” Mấy chữ này chưa gõ xong, màn hình hiện thông báo cuộc gọi. Hướng Án vuốt ngón cái để nhận.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đứng dậy khỏi ghế, sau đó là giọng nói của anh, nhẹ nhàng bâng quơ: “Có việc thì tôi cũng có thể nói chuyện với em.”

Hướng Án chưa từng nói ra, nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của Bạc Dật Châu có một chất giọng rất đặc biệt. Khi nói chuyện điện thoại với anh, nếu không phải bàn công việc, cô luôn bị thu hút bởi giọng nói ấy ngay từ đầu.

Cô hắng giọng: “Vậy anh thực sự có việc à?”

Bạc Dật Châu giơ tay, ra hiệu cho Lâm Huy bên kia màn hình đợi một chút, sau đó nói với Hướng Án: “Không gấp, đợi em đến nơi rồi nói.”

Hướng Án im lặng một giây ở đầu dây bên này. Thật kỳ diệu, anh thực

sự rất bận, nhưng mỗi lần như thế này, sau khi điều phối công việc xong, anh đều kiên nhẫn đáp ứng mọi nhu cầu của cô.

Anh là người có cảm xúc rất ổn định, không bao giờ mất kiên nhẫn, cũng không bao giờ xung đột với cô. Có việc gì thì nói thẳng, muốn làm gì có tiện hay không, anh đều nói thẳng cho cô biết, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái khi ở bên.

Trong xe yên tĩnh, cô liếc nhìn về phía trước, bất chợt hỏi: “Nếu anh kết hôn với người khác, anh cũng sẽ như vậy sao?”

Cô vừa không nói gì, Bạc Dật Châu đã mất tập trung nhìn thông báo tin nhắn hiện lên trên máy tính, không nghe rõ câu hỏi: “Gì cơ?”

Hướng Án im lặng một giây, không tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Ban đầu khi kết hôn, hai bên đã thống nhất rằng cuộc hôn nhân này không liên quan đến tình cảm. Giờ đây cô yêu cầu anh phải yêu cô nhiều thì có vẻ hơi kỳ lạ.

Hơn nữa, dù chưa đến mức yêu nhiều, nhưng hiện tại cũng đã rất tốt rồi. Còn về chuyện làm một cặp vợ chồng hạnh phúc, chỉ có thể nói là gặp may chứ không thể cầu được.

Không đợi được câu trả lời của cô, Bạc Dật Châu lại hỏi lại một lần nữa: “Em vừa nói gì vậy?”

Hướng Án tập trung suy nghĩ, trả lời anh: “Không có gì.”

Sau đó tập trung nghĩ chủ đề nói chuyện. Cuộc sống của cô đầy ắp công việc, ngoài chuyện công việc, dường như cô chỉ có thể nói chuyện về ăn uống, ngủ nghỉ với anh.

Bạc Dật Châu đóng tài liệu lại, hơi ngả người về phía sau, tập trung nghe cô nói: “Lại không biết nói gì phải không?”

Hướng Án mím môi: “Ừm…”

Bạc Dật Châu nhặt cây bút máy trên bàn lên, anh cầm phần đuôi bút, xoay một vòng, đột nhiên nói: “Muốn mua nhẫn đôi không?”

Hướng Án khẽ giật mình, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay trống trơn của mình: “Cũng được…”

Bạc Dật Châu cười nhẹ: “Sao nghe có vẻ miễn cưỡng vậy?”

Hướng Án ho nhẹ: “Không có.”

Bạc Dật Châu bên kia hơi gật đầu, anh đặt bút xuống, một tay đặt trên bàn phím, đã nhắn tin cho Lâm Huy: “Tôi sẽ tìm vài thương hiệu, liên hệ nhà thiết kế vẽ mẫu, sau khi có hình sẽ cho em xem. Nếu không thích thì sửa lại.”

Hướng Án bên này đáp: “Ừm, được.”

“Nhẫn kim cương thiết kế riêng, ngoài ra còn muốn một đôi nhẫn đôi nữa phải không?” Mặc dù không có màn cầu hôn, nhưng nhẫn kim

cương vẫn là điều không thể thiếu, không thể để Hướng Án thiếu bất cứ thứ gì.

Bạc Dật Châu: “Có cần gì khác nữa không?”

Hướng Án do dự, rất thật lòng: “Không rõ lắm, tôi cũng lần đầu kết hôn.”

Bạc Dật Châu cười nhẹ, phụ họa với cô: “Đúng vậy, tôi cũng lần đầu.” “Hy vọng không có lần thứ hai.” Anh nói.

Hướng Án: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Sau hai câu đùa, tâm trạng cô thư giãn hơn. Hiếm khi cô có cảm xúc như vậy trên đường đi làm buổi sáng. Trước đây, sáng nào cũng như đi đánh trận, vội vã thức dậy, thậm chí không ăn sáng, lái xe đến công ty. Đôi khi có tài xế đến đón, trên đường đi cũng chỉ nghe Ngô Tiêu báo cáo về tình hình các dự án.

Nghĩ vậy, giây phút này thật quý giá. Cô ngẩng đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, cô nhận ra họ sắp đến nơi.

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với ai đó mà có cảm giác không muốn cúp điện thoại.

Suy nghĩ một lúc, cô hướng mắt về phía cửa sổ bên cạnh, giơ tay trái lên, chạm vào cổ, hiếm khi đưa ra yêu cầu: “Tối nay khi kết thúc, nếu anh không bận thì có thể đến đón tôi được không?”

Bạc Dật Châu suy nghĩ về lịch trình tối nay: “Được, địa điểm ở đâu?”

“Chưa chắc, tối nay tôi còn phải ăn tối với đối tác.” Cô cân nhắc hai giây, “Tối tôi sẽ gửi địa điểm cho anh.”

Bạc Dật Châu: “Được.”

“Vậy tôi cúp nhé.” Cô cảm thấy tâm trạng mình hơi lưu luyến.

Nhưng đối phương có vẻ không nhận ra: “Ừm.”

Bảy giờ tối, Bạc Dật Châu nhận được tin nhắn từ Hướng Án, nói bữa tiệc đã bị hủy, cô sẽ kết thúc sớm và hỏi anh có thể đến đón cô không.

Bạc Dật Châu bên này cũng đã kết thúc công việc sớm, đang trên đường về khách sạn. Thấy tin nhắn, anh thông báo cho tài xế đổi điểm đến.

Đi được hai ngã tư, anh bảo tài xế tấp vào lề và gọi điện cho Bạc Thiệu Thanh.

Hôm nay là thứ sáu, Bạc Thiệu Thanh không đến công ty buổi chiều, cậu đang uống rượu với mấy người bạn vừa từ nước ngoài trở về. Thấy Bạc Dật Châu gọi điện, cả người cậu giật thót, nhặt điện thoại lên và vội vã đi ra ngoài quán bar.

Cậu nhanh chóng đi ra khỏi lối đi, tìm một nơi yên tĩnh mới nhấn nút nghe. Mặc dù đã ổn định nhịp tim, nhưng giọng điệu vẫn hơi căng thẳng: “Alo, anh, có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Bạc Dật Châu trầm ngâm hai giây, rồi lên tiếng như nắm được mạch sống của cậu: “Đi đâu chơi bời vậy?”

Bạc Thiệu Thanh: …

Cậu gấp gáp giải thích: “Không có, thật sự không có, bạn bè về nước uống chút rượu thôi, thật sự không có chơi bời gì.”

Giọng điệu Bạc Dật Châu trầm ổn: “Vậy em sợ cái gì?”

Bạc Thiệu Thanh gấp đến mức muốn nhảy lên: “Em chưa nói gì mà anh đã biết em không làm việc đàng hoàng, anh nói em có thể không sợ

sao?!”

“…” Bạc Dật Châu không để ý đến cậu, “Tiệm bánh ở Giang Thành đó tên gì? Cái em từng mua ấy.”

Bạc Thiệu Thanh bình tĩnh lại, cậu hồi tưởng một chút, báo một cái tên, sau đó lại hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì? Anh đang ở Giang Thành à? Em phải nói với chị dâu rằng anh đang ở Giang Thành nhưng không biết định mua bánh cho ai.”

“…” Bạc Dật Châu hiếm khi không coi lời cậu như vô nghĩa, giải thích một câu: “Là mua cho cô ấy.”

Bạc Thiệu Thanh nghi hoặc: “Anh hẹn hò với chị dâu ở Giang Thành à?” Bạc Dật Châu: “Không, công tác.”

“Hai người đều đi công tác à?” “Ừm.”

Bạc Thiệu Thanh có chút bất lực: “Đã đến Giang Thành rồi, có thể đừng làm việc mỗi ngày được không? Ít nhất dành chút thời gian đi chơi, anh với chị dâu thư giãn một chút đi.”

Bạc Dật Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu nói cũng có lý. Việc anh và Hướng Án thường làm nhất là làm việc cùng nhau trong phòng làm việc, ngoài ra dường như chỉ ăn cơm bên ngoài có hai lần.

Bạc Thiệu Thanh: “Thế này, em quyết định luôn, em sẽ giúp anh hỏi chị dâu.”

Bạc Dật Châu nhíu mày: “Hỏi gì?”

Bạc Thiệu Thanh không trả lời, chỉ hỏi: “Anh nói xem ngày mai anh có việc không, tối có thể đi chơi với chị dâu không?”

Bạc Dật Châu ra hiệu cho tài xế khởi động xe, đi về hướng tiệm bánh: “Ngày mai không có việc gì.”

Bạc Thiệu Thanh: “Được.”

Cậu cúp điện thoại, nhắn tin cho Hướng Án.

Bạc Thiệu Thanh: [Chị dâu ơi, anh trai em muốn hẹn hò với chị, chị đi không?]

Hướng Án đang ngồi trong văn phòng, cô lật xem biên bản cuộc họp chiều nay, nghe điện thoại rung, liền cầm lên nhìn qua.

Cô không hiểu tại sao Bạc Thiệu Thanh lại là người hỏi cô điều này, nhưng không do dự nhiều, suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Đi.]

Bạc Thiệu Thanh: [Đi mua sắm, xem phim, uống rượu, chị muốn làm gì?]

Hướng Án nhìn chăm chú vào màn hình: [Xem phim.]

Bạc Thiệu Thanh chuyển sang khung chat với Bạc Dật Châu.

Bạc Thiệu Thanh: [Chị dâu muốn xem phim suất chiếu tối với anh.]

Bạc Dật Châu hơi nhíu mày, cảm thấy câu này không giống do Hướng Án nói trực tiếp: [Cô ấy ăn tối chưa?]

Bạc Thiệu Thanh lại chuyển sang khung chat với Hướng Án.

Bạc Thiệu Thanh: [Anh trai em nói ngoài xem phim còn muốn có một bữa tối lãng mạn với chị.]

“…” Cô chắc chắn đây không phải là lời nguyên gốc của Bạc Dật Châu.

Bạc Thiệu Thanh: [Chị dâu ơi được không? Anh trai em còn đi mua bánh cho chị, có lẽ là muốn ăn cùng chị trong bữa tối.]

Hướng Án: [Được…]

Bạc Thiệu Thanh thấy trả lời, nhanh chóng nhắn lại cho Bạc Dật Châu: [Em đã hẹn xong cho anh rồi, trước tiên đi ăn tối, sau đó đi xem suất chiếu tối.]

Bạc Thiệu Thanh: [Bao phòng xem phim tình cảm, cái mới ra ấy.]

Bạc Thiệu Thanh: [Em có cần mua vé cho hai người không?]

Xe của Bạc Dật Châu đã đến tiệm bánh, anh mở cửa xuống xe: [Không cần.]

Bạc Thiệu Thanh: [Được, không khí xem phim tốt thế, làm gì thì không cần em nói chứ?]

Cậu luôn cảm thấy anh trai và chị dâu mình không giống như rất thân thiết.

Bạc Dật Châu: […]
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 46



Bạc Dật Châu đứng trước tiệm bánh, nhắn tin cho Hướng Án để xác nhận: “Bạc Thiệu Thanh có nói với em về việc đi ăn trước rồi xem phim sau không?”

Phía bên kia, Hướng Án cũng biết có điều gì đó không đúng. Cô lướt ngón tay trên viền điện thoại và trả lời thành thật: [Cậu ấy nói anh muốn đi ăn tối lãng mạn bên ánh nến.]

Bạc Dật Châu: …

Anh biết ngay thằng nhóc đó đã xen vào khuấy động.

Hướng Án suy nghĩ một lúc: [Vậy anh không định đi hẹn hò phải không?]

Nếu anh không có ý định thì thôi, cô cũng không nhất thiết phải đi. Nếu Bạc Dật Châu bị ép buộc, cô cũng thấy chẳng có gì thú vị.

Chỉ khi anh thực sự muốn đi, cô mới sẽ đi.

Bạc Dật Châu hiểu cô đang nghĩ gì. Anh bước lên bậc thang, vừa đi về phía cửa tiệm bánh, vừa dùng một tay nhắn tin.

Bạc Dật Châu: [Tôi muốn đi.]

Bạc Dật Châu: [Cả ăn tối và xem phim đều do tôi đề xuất.] Bạc Dật Châu: [Cho tôi một cơ hội được không?]

Hướng Án ngồi sau bàn làm việc, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, đánh đi xóa lại vài lần, cuối cùng gửi đi: [Được thôi.]

Bạc Dật Châu liếc nhìn màn hình, khẽ mỉm cười rồi bước vào tiệm bánh.

Nửa giờ sau, xe dừng dưới tòa nhà công ty của Hướng Án, đỗ bên đường, chờ cô xuống.

Trên đường đi, Bạc Dật Châu đã trao đổi với cô về việc ăn gì. Cô không hứng thú với đồ Nhật, đồ Pháp hay các món khác, mà chỉ rõ muốn ăn lẩu.

Bạc Dật Châu không có ý kiến gì, để cô quyết định.

Sau khi chờ một lúc dưới tòa nhà mà cô vẫn chưa xuống, anh nhận được tin nhắn:

Hướng Án: [Xin lỗi, anh có thể đợi tôi một chút không?]

Hướng Án: [Đoạn Lâm vừa gọi điện cho tôi, có một chi tiết cần trao đổi, anh ấy đã đến dưới nhà rồi.]

Hướng Án: [Hoặc anh có thể lên đây đợi tôi không?]

Bạc Dật Châu ngồi ở ghế sau xe, cửa sổ bên phải hạ hoàn toàn, gió đêm mát mẻ thổi vào từ bên ngoài.

Anh khẽ cau mày: [Lâu không?]

Hướng Án nhìn lại tài liệu, lật qua: [Chắc là không lâu đâu.]

Cô sẽ cố gắng xử lý xong công việc nhanh chóng để xuống gặp anh. Hướng Án: [Vậy anh không lên đây sao?]

Bạc Dật Châu nhìn ra xa, đúng lúc thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở bên đường phía trước. Cửa sau mở ra, Đoạn Lâm bước xuống.

Người đàn ông dáng cao thẳng, mặc bộ vest màu xám đậm chỉnh tề.

Bạc Dật Châu rời mắt, sau hai giây, anh trả lời Hướng Án: [Tôi sẽ lên.]

Anh mở cửa xuống xe. Hai phút sau, anh gặp Đoạn Lâm ở khu vực thang máy, người đã đến trước anh vài bước.

Đoạn Lâm vừa vào thang máy thì thấy Bạc Dật Châu giơ tay nhấn nút, mở lại cửa thang máy đang khép hờ.

Bạc Dật Châu gật đầu nhẹ chào rồi bước vào.

Cửa đóng lại, thang máy di chuyển ổn định lên cao, bóng hai người đàn ông phản chiếu trên cửa thang máy bóng loáng kim loại.

Đoạn Lâm liếc nhìn anh trong chốc lát. Khí chất của Bạc Dật Châu quá mạnh mẽ, khiến anh ấy cảm thấy e ngại giống như mình đang đến tìm vợ người khác vào đêm khuya.

Lùi lại nửa bước một cách ngượng ngùng, anh ấy chào hỏi: “Anh đến tìm Hướng Án à?”

Bạc Dật Châu liếc nhìn anh ấy trong thoáng chốc, nửa giây sau lịch sự gật đầu: “Ừm, đến đón vợ đi ăn tối.”

Đoạn Lâm nghe cách xưng hô của anh, mọi ý nghĩ mơ hồ về Hướng Án lập tức biến mất hoàn toàn. Anh ấy khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Bạc và tổng giám đốc Hướng có mối quan hệ rất tốt nhỉ?”

Bạc Dật Châu đút tay phải vào túi quần tây, mặc áo sơ mi màu xám đậm, cao hơn Đoạn Lâm một chút.

Anh nhìn vào màn hình điện tử trong thang máy: “Ừm, rất tốt.” Đoạn Lâm mỉm cười nhẹ, gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Mười mấy giây sau, cửa thang máy mở ra ở tầng cao, Bạc Dật Châu lùi lại nửa bước, ra hiệu cho Đoạn Lâm đi trước. Đoạn Lâm đáp lại và đi

phía trước.

Nhờ tin nhắn vài phút trước, Hướng Án biết Bạc Dật Châu cũng lên, nhưng không ngờ anh lại đến cùng Đoạn Lâm. Mở cửa thấy hai người, cô hơi ngạc nhiên, sau đó nhường chỗ, ra hiệu mời họ vào phòng họp.

Đoạn Lâm đi vào trước, Bạc Dật Châu không theo vào, anh dừng lại ở cửa, liếc nhìn vào phòng họp, rồi chỉ vào hộp bánh trên tay: “Tôi đợi em ở văn phòng.”

Hướng Án nhớ đến cuộc nói chuyện sáng nay trong phòng thay đồ, cô liếc nhìn Đoạn Lâm đã ngồi xuống, một tay vịn cửa phòng họp, hạ giọng: “Tôi tưởng anh…”

Bạc Dật Châu khẽ nheo mắt, hơi cúi đầu, tiếp lời: “Tưởng tôi không vui khi em ở với người khác nên mới theo lên à?”

Hướng Án nhìn anh, ngón tay phải cọ nhẹ vào tay nắm cửa mát lạnh, thành thật: “Ừm…”

Người đàn ông hơi nhướng mày, giọng vẫn không cao: “Tôi có hẹp hòi đến thế sao?”

“Cũng không hẳn.” Hướng Án đáp.

Bạc Dật Châu hạ đôi lông mày đang nhướng lên, anh đưa bánh cho cô, giọng hơi lười biếng: “Nhưng nếu phải không vui thì vẫn không vui, tối về em phải dỗ tôi đấy.”

Anh nói rất tự nhiên, Hướng Án nhìn chằm chằm vào mặt anh, giọng nhỏ đi: “Dỗ gì chứ…”

Bạc Dật Châu bỗng cười nhẹ, cằm khẽ chỉ về phía sau cô: “Đi họp đi, đừng để người ta đợi lâu, tôi chờ em ở văn phòng.”

Nói xong anh không nói thêm nữa, thậm chí còn rất chu đáo giúp đóng cửa trước khi quay đi.

Cửa đóng lại, Hướng Án không bước đi ngay, mặt hướng về phía cửa phòng họp, cô giơ tay chạm vào gáy, vành tai hơi nóng lên.

Dỗ gì chứ, cô làm sao biết phải dỗ thế nào…

Tập trung hai giây, sau đó cô hạ tay xuống, bối rối ấn ấn cổ họng, rồi mới quay người đi vào phòng họp.

Những chi tiết cần trao đổi với Đoạn Lâm quả thực không nhiều, chỉ mất khoảng hơn mười phút để thống nhất chi tiết, sau đó nhanh chóng sắp xếp toàn bộ quy trình.

Khi trở lại văn phòng, Bạc Dật Châu đang đứng trước cửa sổ sát đất, nói chuyện điện thoại với đối tác về vụ mua bán sáp nhập.

Khi cô mở cửa vào, anh đang trong cuộc gọi. Người đàn ông vai rộng eo thon, mặc chiếc áo sơ mi mỏng, chỉ riêng dáng lưng đã đủ nổi bật.

Hướng Án nhìn thêm hai lần nữa rồi mới chuyển Hướng Ánh mắt, đi về phía ghế sofa ở giữa phòng khách.

Vừa ngồi xuống, Bạc Dật Châu đã cúp điện thoại, quay người đi tới: “Xong rồi à?”

Hướng Án đặt tài liệu vào tập hồ sơ, cuốn dây gọn gàng, sau đó xếp chồng những tài liệu tạm thời không cần dùng: “Ừm, đã nói xong.”

“Đi ăn chứ?” Bạc Dật Châu hỏi cô. Cô gật đầu: “Được.”

Nhà hàng họ chọn không xa nơi sẽ đến xem phim. Không gọi tài xế, Bạc Dật Châu tự lái xe, Hướng Án ngồi ghế phụ.

Khi lên xe, Bạc Dật Châu nhận thấy cô chưa ăn bánh, vẫn xách xuống và đặt trên đùi.

Anh liếc nhìn, thắt dây an toàn: “Sao không ăn?”

Hướng Án quay sang, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh hai giây, khi xe đã lăn bánh, cô lên tiếng: “Bạc Thiệu Thanh nói anh muốn ăn trong bữa tối lãng mạn bên ánh nến.”

Bạc Dật Châu đang lái xe ra khỏi bãi đỗ: “…”

Tất nhiên Hướng Án biết lời này không phải do Bạc Dật Châu nói, nhưng nghĩ đến việc anh mua bánh cho mình, cô lại không kìm được nụ cười.

Kể từ khi kết hôn với Bạc Dật Châu, cô dường như chưa bao giờ thiếu bánh ngọt hay đồ ăn vặt.

Cô nhìn thẳng phía trước, tự nói: “Nhưng bây giờ có vẻ như không thể ăn cùng với bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nữa rồi. Ăn lẩu không thể thắp nến được, dễ bị hơi nóng từ nồi lẩu thổi tắt.”

Bạc Dật Châu khẽ cười, một lúc sau, hai ngón tay phải đặt trên vô lăng, xoay lái: “Hay là em nên đi nói chuyện hài cùng Bạc Thiệu Thanh đi.”

Gặp phải gờ giảm tốc, xe hơi xóc lên, Hướng Án ôm hộp bánh trong lòng, khẽ hừ một tiếng: “Thêm cả Phó Dặc nữa, có thể nói chuyện theo

nhóm.”

Bạc Dật Châu tì khuỷu tay trái lên khung cửa sổ, ngón tay chống vào huyệt thái dương, lại một lần nữa cười không thành tiếng.

Hai mươi phút sau, họ đến nơi ăn tối.

Không phải trong trung tâm thương mại, mà là một quán lẩu bên đường. Hướng Án nói đây là nơi bạn cô ở Giang Thành giới thiệu, nhất định phải đến thử.

Hai người xách bánh đi vào. Bạc Dật Châu đã gọi điện trước để đặt chỗ, nhưng quán lẩu này quá đông khách, nhà hàng nói không đặt được, chỉ có thể tự đến.

Tuy nhiên, thời điểm họ đến rất thuận lợi, vừa có một chỗ ngồi bên cửa sổ trống.

Hướng Án xách bánh đi qua, ngồi xuống trước, Bạc Dật Châu theo sau. Nhân viên phục vụ tiến lên, đưa thực đơn cho hai người.

Hướng Án đặt bánh lên giá bên cạnh, cô cởi áo khoác ngoài, nhận thực đơn, sau đó nhấn bút bi mấy cái rồi hỏi Bạc Dật Châu đối diện: “Anh muốn ăn gì?”

Bạc Dật Châu cầm áo của cô và gấp gọn giúp, ra hiệu cho nhân viên phục vụ giúp cất vào giỏ đựng áo: “Gì cũng được, em chọn đi.”

Hướng Án cũng không khách sáo, theo lời bạn cô đã nói, chọn nồi lẩu và món đặc sản. Khi trả lại thực đơn, cô nghe nhân viên phục vụ hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của quý khách sao?”

Hướng Án liếc nhìn chiếc bánh bên cạnh, giọng vui vẻ: “Không phải, chồng tôi mua cho vui thôi.”

Bạc Dật Châu vừa kéo giỏ đựng áo xuống dưới bàn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Nhân viên phục vụ cũng mỉm cười, hơi cúi người, xin lỗi vì tưởng hôm nay là sinh nhật của Hướng Án, quán của họ sẽ tặng quà cho khách nhân dịp sinh nhật.

Hôm nay tâm trạng Hướng Án rất tốt, cô kéo ghế về phía trước, mắt ánh lên vẻ tò mò, hỏi đó là món quà gì.

Nhân viên phục vụ dùng bộ đàm xác nhận lại thực đơn với bếp, sau đó giơ tay phải ra hiệu, mỉm cười nói với Hướng Án: “Đó là một thẻ đeo tay hoạt hình.”

Nhân viên phục vụ không rõ món đồ này, nhưng Hướng Án vừa nghe đã biết đó chắc là phụ kiện hợp tác với một bộ anime manga nào đó.

Cô làm trong ngành truyền thông và bản thân cũng thích những thứ này, nghe vậy càng hứng thú, tò mò hỏi: “Nó trông như thế nào vậy?”

Bạc Dật Châu ngồi đối diện, chỉ cần nhìn một cái đã biết cô thích món quà đó. Anh nghiêng đầu, lịch sự hỏi nhân viên phục vụ: “Nếu không phải sinh nhật, có thể mua riêng món quà tặng đó không?”

Nhân viên phục vụ lấy tờ quảng cáo từ túi đồng phục, vừa chỉ cho Hướng Án vừa mỉm cười thân thiện: “Nếu các anh chị thích, tôi có thể trao đổi với quản lý xem có thể tặng thêm cho các anh chị một món

không.”

Hướng Án xem qua tờ quảng cáo, xác nhận đúng là thẻ đeo tay hoạt hình mà cô thích, nghe vậy mắt hơi sáng lên, nhìn nhân viên phục vụ: “Có

được không? Cảm ơn cô nhiều lắm, hoặc chúng tôi có thể mua cũng được.”

Nhân viên phục vụ xua tay: “Không cần đâu, để tôi giúp các anh chị thương lượng một chút.”

Mười phút sau, nhân viên phục vụ quay lại với một bộ thẻ đeo tay, hai tay đưa cho Hướng Án, nói hy vọng lần sau họ sẽ quay lại.

Hướng Án gật đầu, vẫy vẫy thẻ đeo tay trong tay cảm ơn cô ấy.

Cô rất thích món thẻ đeo tay, khi rời quán lẩu vẫn cầm trên tay nghịch nghịch.

Trước cửa quán lẩu có mấy bậc thang, Bạc Dật Châu đã xuống hai bậc, phát hiện người phía sau không theo kịp, anh dừng chân, quay người nhìn lại, chờ cô.

Hướng Án vẫn nghịch món đồ trong lòng bàn tay, khi nhận ra Bạc Dật Châu đang chờ mình, cô cất thẻ đeo tay đi, bước xuống hai bậc đi song song với anh.

Bạc Dật Châu nghiêng đầu nhìn cô: “Thích lắm à?”

Hướng Án cất thẻ đeo tay: “Hồi nhỏ thích lắm, khi mẹ tôi còn sống từng mua cho tôi nhiều món tương tự. Sau khi bà không còn nữa, có lẽ vì vật nhắc người, nên tôi càng ngày càng thích.”

Cô đặt thẻ đeo tay vào bên trong túi, nói những lời này với giọng điệu nhẹ nhàng, thoải mái và ép vai một cách thật tự nhiên.

Bạc Dật Châu nhìn lướt qua người cô, khẽ “ừm” một tiếng.

Suất chiếu riêng phim đêm, bộ phim được chọn đúng là phim tình cảm mà Bạc Thiệu Thanh đã nói.

Ăn lẩu quá lâu, khi họ đến rạp thì gần nửa đêm.

Được nhân viên dẫn đến cửa phòng chiếu, nhờ ánh đèn hành lang chưa tắt hẳn, Bạc Dật Châu giơ cổ tay nhìn đồng hồ.

Hướng Án bước vào trước một bước, đột nhiên mắt không còn thấy ánh sáng, theo phản xạ quay người muốn nắm lấy tay anh.

Bạc Dật Châu cảm nhận được động tác của cô, tay trái khẽ vươn lên. Sau khi ngón tay cô chạm qua tay áo anh, anh nắm lấy tay cô một cách chính xác, giữ trong lòng bàn tay mình.

Anh tiến lên nửa bước, nắm tay dắt cô đến bên cạnh mình: “Sao vậy?”

Hướng Án biết anh đang hỏi tại sao cô đột nhiên nắm tay anh, cô cúi đầu nhìn đường, giải thích: “Đột nhiên không nhìn thấy gì, sợ ngã.”

Bạc Dật Châu khẽ đáp lại, tay trái lấy điện thoại ra, tay phải nắm tay cô, bước nhanh hơn cô nửa bước, dắt cô ở vị trí chéo phía sau mình.

“Ngày mai còn bận không?” Anh hỏi cô.

“Cũng không.” Đồng tử đã thích nghi với ánh sáng, Hướng Án tập trung nhìn đường, “Mười giờ đến là được.”

Cô cần theo đoàn quay vào khu cảnh quay những cảnh cuối cùng.

Đến mười giờ thì chín giờ dậy là được, đây đã là thời gian dậy muộn nhất trong những ngày gần đây, cô rất hài lòng.

Bạc Dật Châu dẫn cô đến chỗ ngồi, nhắc nhở: “Xem xong có thể đến ba giờ sáng.”

Hướng Án: “Ừm, tôi biết.”

Bạc Dật Châu quay đầu nhìn cô, không hỏi tại sao cô biết sẽ đến ba giờ sáng mà vẫn đồng ý đi xem phim đêm với anh.

Hướng Án cảm nhận được ánh mắt, cô ngẩng đầu, khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Người đàn ông đáp.

Phim tình cảm thương mại với bỏng ngô, cốt truyện hơi quen thuộc, nhưng diễn viên diễn tốt, đạo diễn có cảm giác về góc máy mạnh, một số

cảnh quay rất cảm động.

Khi phim chiếu được nửa, Hướng Án bất ngờ rơi vài giọt nước mắt. Cô nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Cảm động đến thế sao?”

Hướng Án lấy mu bàn tay quệt khóe mắt, vì vừa khóc nên giọng nói hơi nghẹn, cô lấy khăn giấy lau nước mắt, khẽ ngẩng cằm chỉ về phía trước: “Cảnh hài thì phải cười, cảnh cảm động thì phải khóc, không thì đi xem phim để làm gì?”

Bạc Dật Châu hơi nghiêng đầu, không còn xem phim nữa mà đang nhìn cô.

Cô không khóc nhiều, chỉ vài giọt thôi, giọt lệ long lanh đọng lại ở đuôi mắt, đúng như cô nói, cô đang thực sự tận hưởng bộ phim.

Ánh sáng trắng từ màn hình lớn tỏa xuống gò má cô. Từ hướng của anh có thể thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú cân đối và hàng mi dài của cô. Nhìn hai giây, anh lặng lẽ mỉm cười.

Hướng Án nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn sang.

Cô dùng giọng điệu kiêu ngạo, cuối câu hơi nhấc lên: “Anh cười nhạo tôi à?”

“Không có.” Bạc Dật Châu cũng nhìn cô, để giọng nói át tiếng phim, anh hạ giọng, âm điệu lười biếng hơi khàn, “Thấy em nói có lý.”

Hai người ngồi kề nhau, tay vịn giữa hai ghế đã được nâng lên trước khi phim bắt đầu.

Nhìn chăm chú vào nhau, khoảng cách quá gần, hơi thở đan vào nhau.

Bạc Dật Châu bỗng giơ tay lên, giúp cô vén mái tóc bên má trái ra sau tai.

“Tóc rối rồi.” Anh nói.

Khi vừa vén tóc sau tai, ngón tay anh chạm vào vành tai cô, Hướng Án cảm thấy đầu tai hơi tê, giống như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay anh.

Tim cô đập loạn nhịp, theo phản xạ đáp lại: “Ừm… gì cơ?”

Bạc Dật Châu nhìn cô không nói gì, đuôi mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt nửa như muốn cười.

Trong vài câu nói vừa rồi, không biết ai đã di chuyển trước, hoặc có lẽ cả hai đều di chuyển, tóm lại bây giờ khoảng cách quá gần, chỉ cần cúi đầu

là có thể hôn nhau.

Hướng Án vô thức hít thở nhẹ nhàng, giọng nói lại trở nên thấp hơn, như cảm nhận được điều sắp xảy ra, nhắc nhở anh: “Trong rạp chiếu

phim…”

“Đã thuê riêng rồi.” Giọng Bạc Dật Châu vì trầm nên mang theo chút khàn đặc.

“Thuê riêng ư?” Cô đến đây không nhìn kỹ, thực sự không để ý, vì căng thẳng, ngôn ngữ hơi rối loạn, “Sau đó rồi…”

Ánh mắt đan xen vào nhau, hơi thở nóng ấm tỏa ra giữa hai người.

Bạc Dật Châu vừa vén tóc cho cô xong, tay đặt trên tựa ghế của cô, bây giờ rơi xuống, nhẹ nhàng giữ lấy sau đầu cô, không cho cô động đậy.

Anh nhìn vào mắt cô, dưới ánh mắt chăm chú của cô, sau đó cúi người, hôn xuống.

Cảm giác mềm mại, môi chạm nhẹ vào nhau, Hướng Án theo phản xạ nín thở, tay nắm ghế hơi siết chặt, trái tim cô như ngừng đập.

Vài giây sau, cô hơi nghiêng đầu, thở nhẹ trở lại, nghe thấy Bạc Dật Châu nói giọng khàn: “Không phải tôi đang nói cho em biết ‘sau đó rồi’ đấy sao.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 47



Trên màn hình xa xa, bộ phim đã chuyển sang phân cảnh tiếp theo, tiếng nhạc êm dịu vang lên từ âm thanh nền.

Thế nhưng Hướng Án lại cảm thấy âm thanh đó rất xa vời, không rõ ràng bằng tiếng đập của chính trái tim mình.

Cô không thường xuyên căng thẳng, cũng không hay ngượng ngùng, càng hiếm khi có những khoảnh khắc như hiện tại, vì vậy cô biết, cô đang xao xuyến vì hành động của Bạc Dật Châu lúc này.

Nghĩ đến đây, tay cô đang đặt trên tay vịn ghế lại siết chặt thêm, móng tay cào nhẹ qua bề mặt da của chiếc ghế.

Sau khi Bạc Dật Châu hôn nhẹ lên môi cô, dường như anh không có ý định hôn tiếp, mí mắt hơi cụp xuống, đầu ngón tay chậm rãi v.uốt ve làn da ở cằm cô, không biết đang nghĩ gì.

Thật ra cô tưởng anh sẽ tiếp tục hôn mình.

Tư thế gần gũi duy trì quá lâu, dường như còn tạo cảm giác mập mờ hơn cả việc hôn trực tiếp.

Hơi thở của cô hiếm khi trở nên gấp gáp như lúc này, không muốn tỏ ra yếu đuối vào thời điểm này, cô chỉ có thể lên tiếng với giọng điệu trấn tĩnh hơn cả anh, đưa tay nắm lấy bàn tay đang nâng cằm mình của anh, hơi khàn khàn: “Hôn xong chưa?”

“Hửm?” Bạc Dật Châu ngẩng đầu lên, bàn tay xoay lại nắm lấy tay cô đang chạm vào tay mình, vô thức và thân mật v.uốt ve ngón tay cô.

Hướng Án ho nhẹ: “Nếu hôn xong rồi thì tôi muốn xem phim tiếp.”

Ánh mắt Bạc Dật Châu ngừng lại nửa giây, sau đó mí mắt dãn ra, anh ngả người về phía sau, khóe môi hơi nhếch lên, cười như không cười: “Ừm.”

Hướng Án liếc nhìn anh, ánh sáng trong rạp rất mờ, chỉ có ánh sáng trắng dịu từ màn hình không xa chiếu tới, họ không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, tất nhiên cũng không biết được liệu dưới mí mắt có chút ửng hồng nào không.

Cô lấy chiếc chăn từ người anh, mở ra, đắp lên đùi mình, sau khi phủ êm, ánh mắt chuyển đi, tập trung vào màn hình phía xa.

Cô vô thức mím nhẹ môi, nhớ lại hơi ấm khi anh vừa hôn xuống, chưa kịp hồi tưởng thêm, người ngồi bên trái đã đưa tay qua, nắm lấy tay trái của cô và kéo về phía mình.

Rất tự nhiên đan ngón tay với cô, đầu ngón tay dịu dàng và thành thạo v.uốt ve mu bàn tay cô.

Hướng Án nhìn sang, Bạc Dật Châu bắt được ánh mắt của cô từ khóe mắt, cằm hơi ngẩng lên, chỉ về phía trước: “Xem phim của em đi.”

Hướng Án: “Tôi…”

Bạc Dật Châu như biết cô định nói gì, tay phải hơi nới lỏng, điều chỉnh tư thế, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, một lần nữa nắm chặt tay cô, cười khàn khàn: “Nắm tay em làm em không xem được phim à?”

“…” Bộ phim đã chiếu được hai phần ba, đoạn giữa này cô đã bỏ lỡ khá nhiều nội dung, cô không nói gì nữa, giơ tay phải lên, mu bàn tay cọ nhẹ vào sống mũi, để mặc Bạc Dật Châu nắm tay mình, ánh mắt quay lại, tiếp tục xem phim.

Bạc Dật Châu nói nắm tay thì thực sự nắm suốt cả buổi chiếu phim.

Cử chỉ của anh cũng không quá đáng, nắm tay cô đặt lên đùi mình, thỉnh thoảng cử động một chút, đầu ngón tay sẽ lướt qua mu bàn tay hoặc các đốt ngón tay của cô, rất nhẹ, nhưng mỗi lần như vậy cô đều cảm nhận rất rõ ràng.

Về sau, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, mu bàn tay cũng hơi ngứa, không biết Bạc Dật Châu có cảm nhận được không.

Bộ phim hơi dài, kết thúc lúc hai giờ, Hướng Án đã buồn ngủ, khi đang chiếu đoạn kết, cô tựa vào ghế, không nhịn được ngáp một cái, nheo mắt, khớp ngón tay chạm nhẹ vào đầu mày.

Bạc Dật Châu buông tay cô ra, giơ tay giúp cô lấy chiếc chăn khỏi đùi mà rạp chiếu cung cấp, gấp gọn đặt sang một bên, sau đó lại hỏi khẽ: “Có cần bế em không?”

Hướng Án buồn ngủ đến mức đầu óc không tỉnh táo, phải hai giây sau mới mở mắt, người đàn ông nghiêng người về phía cô, khoảng cách giữa hai người chỉ gang tấc.

Bạc Dật Châu ra hiệu, giọng vẫn dịu dàng, cười như đùa: “Không phải em đang buồn ngủ sao, để tôi bế em ra ngoài?”

Hướng Án chống tay vào vai anh ngồi thẳng dậy, lấy áo khoác của mình từ ghế bên phải: “Không cần.”

Cả đời này cô chưa từng có chuyện ngủ quên và bị người khác bế ra ngoài.

Bạc Dật Châu nhướng mày, khóe môi vương một nụ cười không rõ ràng, không dừng lại ở chủ đề này lâu, giống như câu nói vừa rồi chỉ là lời đùa tùy ý, sau đó anh cũng đứng dậy khỏi ghế, đi theo sau cô ra khỏi hàng ghế.

Hướng Án đi được hai bước, khoác áo ngoài vào tay phải, cô chợt nhớ chưa cầm túi xách, vừa quay người lùi lại một bước, thì thấy Bạc Dật Châu ra hiệu về tay trái: “Tôi đã cầm giúp em rồi.”

Hướng Án chậm rãi đáp lại một tiếng, đưa tay định đón lấy, Bạc Dật Châu có vẻ không hiểu ý cô, anh trực tiếp giơ tay nắm lấy tay cô đang đưa ra, kéo cô về bên cạnh mình, một tay giúp cô cầm túi, tay kia nắm tay cô đi xuống các bậc thang.

Hướng Án ngẩn người, không so đo, cũng siết tay lại, nắm tay anh, cứ thế để anh dẫn ra khỏi rạp chiếu phim.

Tài xế đã đến sớm, đang đợi ở bãi đỗ xe bên dưới, khi vào thang máy

Bạc Dật Châu gọi một cuộc điện thoại, khi xuống đến tầng trệt, tài xế đã đưa xe đến bên đường trước cửa trung tâm thương mại.

Cửa xe sau được Bạc Dật Châu mở ra, Hướng Án vào trước, sau đó đến anh.

Bạc Dật Châu thấy cô lấy gối tựa nhét vào sau lưng, rồi lấy điện thoại ra, hỏi: “Còn việc phải làm à?”

Hướng Án ừm chậm rãi, trong lúc xem phim, Ngô Tiêu đã gửi cho cô lịch trình quay cuối cùng cho ngày mai, vì thời gian gấp, lịch trình đã

được đội ngũ quay sửa đổi vài lần, phiên bản cuối là kết quả thảo luận và thống nhất của nhiều bên, có lẽ sẽ không có sai sót, nhưng cô không yên tâm, vẫn muốn xem qua một lần.

Mặc dù buồn ngủ, nhưng cô hiếm khi ngủ trên xe, tư thế ngồi không tốt, dễ bị đau cổ khi ngồi nghiêng.

Bạc Dật Châu thấy cô nhìn chăm chú vào điện thoại vài lần, lại nhíu mày, anh nghiêng người nắm lấy tay cô, ấn chiếc điện thoại trong tay phải cô xuống.

Hướng Án nghi hoặc nhìn sang.

Giọng Bạc Dật Châu dịu dàng: “Không tốt cho mắt đâu, về khách sạn rồi hãy xem, đường không xa, sắp đến rồi.”

Anh kéo cô lại gần mình hơn, lấy gối kê cổ từ phía sau đặt vào cổ cô, những ngón tay dài xỏ qua dây buộc giúp cô thắt lại.

Hướng Án rũ mắt, nhìn thấy ngón tay anh đang quấn dây sát cổ mình, mỗi đốt tay đều rất dài, khớp xương hơi nhô ra, móng tay được cắt gọn gàng và ngắn, khi chạm vào cổ cô có một vẻ gợi cảm khó tả.

Bạc Dật Châu giúp cô xong, rút tay lại: “Ngủ một lát đi.” Anh nói xong chú ý thấy ánh mắt của cô: “Nhìn gì thế?”

Hướng Án giơ tay điều chỉnh lại gối kê cổ mà anh vừa giúp mình đeo, cô lắc đầu, dĩ nhiên không thể nói rằng cô thấy ngón tay anh quá gợi cảm, đến nỗi cô nhìn mà mê mẩn.

Đoạn đường xe chạy mười phút, cô tựa vào gối kê cổ chợp mắt một lúc, khi Bạc Dật Châu gọi cô xuống xe thì cô đang ngủ say.

Cảm nhận được bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ lên má mình, tiếp đến là giọng nói của anh, trầm và khàn, mang theo chất giọng và từ tính quen thuộc: “Đến rồi, về thôi.”

Hướng Án cảm thấy từ sau nụ hôn ngắn ngủi ở rạp chiếu phim, sự tiếp

xúc cơ thể của Bạc Dật Châu với cô ngày càng tự nhiên, nhưng cô không thấy khó chịu, thậm chí còn hơi thích.

Tay trái vén tấm chăn lông trên người, trước khi mở mắt, tay phải giơ lên trước, cô nắm lấy đầu ngón tay của bàn tay đang vỗ mình kia, sau đó không buông ra, nắm lấy ngón tay anh rồi mới mở mắt, vì vừa tỉnh dậy, giọng nói còn mơ hồ, lẩm bẩm khẽ: “Đến rồi à?”

Đã đến được vài phút, tài xế không còn trên xe, chỉ có hai người họ, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh không bật đèn.

Giọng nói vốn trong trẻo, pha lẫn với vẻ buồn ngủ, trở nên dịu dàng, những ngón tay mảnh mai của cô móc vào ngón tay anh, tạo nên cảm giác thân mật và nương tựa.

Khi ánh mắt Bạc Dật Châu lại rơi xuống người cô, có nửa phần khàn đặc: “Ừm, đến rồi, lên phòng không?”

Hướng Án vén hẳn tấm chăn lông trên người, lắc lắc đầu, cô vẫn chưa ngủ được, bản lịch trình cuối cùng vẫn chưa được kiểm tra xong.

Tất cả là tại buổi tối đột nhiên hứng chí, đồng ý đi xem phim với Bạc Thiệu Thanh và anh trai cậu.

Nghĩ vậy, Hướng Án vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, đổi lại là tiếng cười khẽ cực kỳ nhẹ của Bạc Dật Châu: “Vậy sao em còn đi xem phim với tôi?”

Âm cuối của anh hơi nhấc lên, rõ ràng là giọng điệu đùa cợt.

Hướng Án vừa định chống ghế đứng dậy, cô liếc nhìn anh, vẻ rất nghiêm túc: “Để vun đắp tình cảm vợ chồng.”

Trong xe yên tĩnh, cả hai nói chuyện đều vô thức kìm giọng, trong xe dùng hương thơm phật thủ, mùi rất nhạt, những dòng chảy ngầm khó nói rõ cũng lan tỏa trong khoang xe.

Phía Hướng Án vẫn còn xe đậu, cô đã ngả người một nửa, đưa tay vươn về phía cửa xe bên Bạc Dật Châu, muốn giục anh xuống xe, để mình cũng xuống theo.

Tuy nhiên Bạc Dật Châu nắm tay cô, anh không có ý định xuống xe, ánh mắt rơi xuống môi cô: “Vậy đã vun đắp tốt chưa?”

Hướng Án đẩy cửa xe ra một chút, vỗ vỗ chân anh, ra hiệu cho anh xuống xe, đồng thời gật đầu: “Đã vun đắp tốt rồi.”

Cô cũng giống như anh, ngẩng mặt, ánh mắt lướt qua đôi môi mỏng của anh, cơn buồn ngủ tan biến, giọng nói trở lại trong trẻo: “Không phải đã hôn rồi sao?”

Bạc Dật Châu nhìn chăm chú vào cô vài giây, bỗng nhiên mỉm cười, rất không rõ ràng, lại nhẹ nhàng như mây gió, giọng điệu hơi lười biếng: “Cái đó gọi là hôn sao?”

Quá nông, anh còn chưa kịp nghĩ xem làm thế nào để hôn sâu hơn một chút, thì đã bị cô nghiêng đầu đi, nói muốn xem phim tiếp.

“Đúng vậy, không thì gọi là gì?” Hướng Án giữ nguyên tư thế nghiêng người, khó hiểu, “Gọi là chào hỏi à?”

Nụ cười trên mặt Bạc Dật Châu chưa tan đi, dường như ở bên cô luôn dễ dàng mỉm cười, cách suy nghĩ của cô thật là kỳ lạ.

Nói xong cô lẩm bẩm “Dù sao thì người bình thường như chúng ta không dùng cách này để chào hỏi”, sau đó cô lại vỗ vào chân anh, một lần nữa giục: “Anh có xuống xe không vậy, tôi còn phải lên xem lịch

trình.”

“Ừm.” Ánh mắt Bạc Dật Châu lướt qua đôi môi đang mím nhẹ của cô lần cuối, anh chống cửa xe xuống trước, đợi cô bên cạnh xe.

Hướng Án theo sau trèo xuống, kéo anh nhanh chóng đi về phía thang máy, đã hơn hai giờ rồi, cô còn muốn làm xong sớm để đi ngủ sớm, không muốn lãng phí một phút nào.

Trở lại tầng trên, Bạc Dật Châu gọi một cuộc điện thoại, rồi đi tắm, khi ra, anh ghé qua phòng làm việc, thấy cô cũng đã tắm xong, mặc áo choàng ngủ ngồi sau máy tính xử lý công việc.

Hướng Án thấy anh đi tới, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, ánh mắt lại tập trung vào công việc, mười ngón tay gõ gõ trên bàn phím: “Anh ngủ trước đi, tôi sắp xong rồi, không cần đợi tôi đâu.”

Tay Bạc Dật Châu chống vào tay nắm cửa, nhìn cô một lúc, anh dùng phòng tắm bên ngoài, cô có lẽ đã dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Tóc chưa sấy khô, đuôi tóc vẫn còn đính nước, mặc dù đứng xa, nhưng anh dường như có thể tưởng tượng ra mùi sữa tắm trên người cô, có lẽ cùng loại với trên người anh.

Tuy nhiên, hormone nam nữ khác nhau, cùng một loại sữa tắm, nhưng khi dính trên người cô lại có mùi thơm hơn một chút, tối qua anh đã ngửi thấy.

Anh dựa vào khung cửa, nhìn người bên trong, sau một lúc, yết hầu khẽ lăn, tay phải nửa giơ lên, khớp ngón tay gõ nhẹ lên cửa, giọng nói nửa trầm: “Về ngủ sớm nhé.”

“Biết rồi.” Hướng Án trả lời mà không ngẩng đầu lên.

Bạc Dật Châu ừm một tiếng, quay người trở về phòng ngủ.

Mấy ngày nay anh ngủ không nhiều, cơ thể cũng mệt mỏi, tuy nhiên nằm lên giường, cảm giác buồn ngủ lại không mạnh, anh nhắm mắt nằm một lúc, rồi mở mắt ấn vào giữa mày, cuối cùng cổ họng bật ra tiếng cười bất lực và thấp.

Anh đứng dậy định vào phòng tắm tắm lại, vừa đi đến trước cửa phòng tắm, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hướng Án đi vào từ bên ngoài.

Cô xõa tung đuôi ngựa thấp đã buộc gọn, đi vào trong phòng, không thấy có người trên giường, cô liền nghiêng đầu nhìn thấy anh đang đứng trước phòng tắm, hơi ngạc nhiên: “Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?”

“Ngủ không được.” Bạc Dật Châu hờ hững đáp.

Hướng Án vịn vào cổ lắc lắc đầu, cô đi đến bên giường, vén chăn ngồi lên, cũng không quan tâm Bạc Dật Châu vào phòng tắm làm gì, lại vò vò mái tóc sau đầu, cuối cùng cô nhìn giờ, đặt điện thoại lên đầu giường: “Vậy tôi ngủ trước nhé, lát nữa anh vào nhớ tắt đèn.”

Bạc Dật Châu ừm một tiếng, anh đi vài bước đến, hơi cúi người giúp cô điều chỉnh đèn đầu giường tối đi: “Ngủ đi.”

Hướng Án nhìn động tác điều chỉnh đèn của anh: “Không cần đâu, tôi ngủ được với đèn sáng, lát nữa anh vào rồi tắt là được.”

Cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt díu lại, thậm chí không mở nổi mắt, vẫn còn tâm trí để quan tâm đến anh trong chuyện này.

Vài nút điều chỉnh xoay đến vị trí chính xác, ánh sáng trong phòng ngủ tối đi, Bạc Dật Châu mím môi cười không thành tiếng, tay trái anh rời khỏi nút bấm, nắm lấy cằm Hướng Án.

Anh cúi đầu, lại hôn nhẹ lên môi cô: “Biết rồi, ngủ nhanh đi.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 48



Tối hôm trước khi đi ngủ, Hướng Án cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng để đặt báo thức.

Sáng hôm sau lúc 9 giờ, khi báo thức reo, cô nắm chặt chăn và với tay về phía đầu giường, muốn tắt báo thức. Tuy nhiên, ý thức còn mơ hồ, chưa kịp chạm tới thì điện thoại đã được một người khác cầm lấy.

Bạc Dật Châu đưa tay phải đỡ phía sau đầu cô, nâng đầu cô lên một chút, tay trái luồn dưới gối để lấy chiếc điện thoại đang rung.

Hướng Án cảm nhận được có người đang ôm lấy mình, chợt tỉnh táo và mở mắt. Tay còn lại của cô đang ở trong chăn nắm lấy áo ngủ của anh. Chất vải của áo ngủ rất mềm mại, cảm giác như lụa khi chạm vào.

Bạc Dật Châu có thói quen sinh hoạt rất tốt, nhưng cô lại thích nằm ườn trên giường. Vì vậy, những lần ngủ cùng nhau trước đây, khi cô thức dậy, Bạc Dật Châu thường không còn ở trên giường nữa, mà thường đang ở trong phòng tắm hoặc đang ăn sáng ở phòng ăn.

Đây là lần đầu tiên khi cô thức giấc, Bạc Dật Châu vẫn còn trên giường, thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô như tối hôm qua khi đi ngủ.

Đêm qua trước khi ngủ, chắc anh cũng đã ôm cô, mặc dù lúc đó cô đã ngủ say, nhưng khi nửa đêm trở mình thức giấc, cô đã cảm nhận được điều đó.

Dù sao họ cũng là vợ chồng, nên không có gì phải ngại, nhưng vì đây là lần đầu tiên thức dậy trong tình huống như vậy, cô vẫn cảm thấy hơi không tự nhiên.

Điện thoại của cô được đặt ở bên ngoài, khi Bạc Dật Châu với người qua để lấy, anh nửa ngồi dậy, tư thế giống như đang ôm cô vào lòng.

Sau khi lấy điện thoại, anh cúi đầu thấy cô đang nhìn mình, anh khẽ nói giọng khàn: “Em đang ngẩn người gì vậy?”

Bạc Dật Châu đã thức được một lúc nhưng không dậy. Đêm qua ngủ muộn, anh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không muốn cử động. Lúc này anh lên tiếng, giọng nói có chút khàn đặc do vừa mới thức dậy.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe, có khoảnh khắc Hướng Án cảm thấy như có chiếc lông vũ hay thứ gì đó chạm vào tai mình, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Cô nuốt nước bọt, đưa tay chống vào ngực anh, sau đó lắc đầu, ánh mắt rời khỏi cổ họng anh đang ở rất gần: “Không có gì.”

Sau đó, cô rút điện thoại từ tay anh. Tay phải của Bạc Dật Châu vẫn kê dưới đầu cô, anh nằm xuống, giơ tay trái lên, bóp nhẹ sống mũi, giọng vẫn còn khàn: “Hôm nay mấy giờ em phải đi?”

“10 giờ.” Vừa nói, Hướng Án vừa nhìn vào thời gian trên điện thoại, vén chăn bò dậy khỏi giường.

Động tác bò dậy của cô quá nhanh, vòng tay của Bạc Dật Châu đột nhiên trống rỗng, không còn hương thơm của cô. Anh kéo nhẹ cổ tay cô bằng tay phải, ngăn cô xuống giường.

Hướng Án vừa ngồi xuống mép giường, cô chưa kịp tìm dép, cảm thấy cổ tay trái bị giữ lại, quay đầu nhìn lại.

Bạc Dật Châu dùng các khớp ngón tay chống nhẹ vào sống mũi, một tay vẫn nắm cổ tay cô, cũng ngồi dậy: “Chiều nay mấy giờ về, cùng về Bắc Thành nhé?”

Hướng Án ước tính thời gian, chân tìm thấy dép: “Khoảng 3-4 giờ đi. Hôm nay chỉ có hai cảnh quay, quay nhanh thôi, chủ yếu là cảnh không.”

Bạc Dật Châu gật đầu, cuối cùng cũng mở mắt, cầm điện thoại của mình từ phía bên kia đầu giường: “Ừm.”

Hướng Án nhìn động tác của anh, đoán là anh đang nhắn tin cho Lâm Huy, nên hỏi thêm: “Hôm nay anh còn việc gì không?”

“Có việc, nhưng không nhiều, trưa có một bữa ăn với người ta.” Bạc Dật Châu đáp.

Hướng Án suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vậy lúc sắp kết thúc tôi sẽ liên lạc với anh trước.”

Bạc Dật Châu vừa xem xong lịch trình mà Lâm Huy gửi đến, màn hình tắt, anh rũ mắt nhìn qua.

Tóc Hướng Án xõa ra, làn da cô trắng, mặc áo ngủ màu sẫm, tương phản rõ rệt, cả người trắng đến mức phát sáng. Mặt không trang điểm, nhưng đôi môi lại đỏ mọng đầy sức sống.

Bạc Dật Châu lần đầu tiên biết rằng, môi đỏ răng trắng thật sự có thể xuất hiện trên khuôn mặt người ta. Màu da và màu môi của cô đều rất tự nhiên, thực sự không cần trang điểm nhiều.

Có lẽ vì anh nhìn quá lâu, bàn tay của Hướng Án bị anh nắm khẽ động đậy, ra hiệu cho anh: “Tôi đi rửa mặt đây, không thì không kịp mất.”

Bạc Dật Châu buông tay, anh vén chăn, cũng làm động tác xuống giường: “Tôi kết thúc sẽ về khách sạn đợi em.”

Hướng Án đã đứng dậy khỏi giường: “Được.”

Đoạn Lâm làm trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, thương vụ mua bán và sáp nhập mà Bạc Dật Châu đang đàm phán ở Giang Thành cũng có liên quan đến Tập đoàn Tư bản Húc Mộc nơi Đoạn Lâm làm việc.

Bạc Dật Châu không quen Đoạn Lâm, nhưng là bạn với anh trai anh ấy, Đoạn Khải Trình. Dự án mua bán và sáp nhập ở Giang Thành ban đầu do Đoạn Khải Trình làm cầu nối, lần này sang đây, đã đàm phán gần xong với đối tác hợp tác, Bạc Dật Châu định kéo Đoạn Khải Trình tham gia,

để lợi cho ông ta 20%, để Tập đoàn Tư bản Húc Mộc cũng tham gia vào.

Nếu một mình làm, rủi ro quá lớn, có đối tác hợp tác, trong hoạt động dự án về sau cũng sẽ có nhiều mối quan hệ hơn.

Vì Đoạn Lâm cũng đang ở Giang Thành, sau khi liên lạc với Đoạn Khải Trình, Bạc Dật Châu định thảo luận trực tiếp với Đoạn Lâm về vấn đề đầu tư liên doanh dự án mua bán và sáp nhập ở Giang Thành.

Bản thân Đoạn Khải Trình đang ở nước ngoài, nếu muốn gặp trực tiếp, có lẽ phải sau nửa tháng nữa, nên thà nói chuyện trực tiếp với Đoạn Lâm trước, để xác định công việc.

Đúng lúc ngày cuối cùng của việc quay phim theo dõi, Đoạn Lâm không đi cùng Hướng Án, Bạc Dật Châu nhờ Lâm Huy hẹn anh ấy, hai người gặp nhau tại quán cà phê dưới tòa nhà Húc Mộc.

Đoạn Lâm rời Húc Mộc Giang Thành đã một thời gian, không còn văn phòng riêng tại trụ sở của Húc Mộc.

Vừa hay hai người cũng chỉ là trò chuyện hợp tác trước dự án, không

quá chính thức, nên không hẹn riêng trong phòng họp ở trên lầu của Húc Mộc.

Đoạn Lâm có việc, đến muộn mấy phút, sau khi ngồi xuống liên tục nói xin lỗi, đưa tài liệu đã in sẵn từ thư ký cho Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu nhận lấy, ngón trỏ móc vào dây buộc túi giấy để mở, điều khoản trong tài liệu quá nhiều, không xem hết, chỉ lướt qua một số phần quan trọng.

Trước khi đến, Đoạn Lâm vừa mới nói chuyện điện thoại với Đoạn Khải Trình. Mặc dù mối quan hệ giữa Đoạn Khải Trình và Bạc Dật Châu khá tốt, nhưng trên thương trường không có bạn bè, Đoạn Khải Trình muốn lợi nhuận cao hơn, để Đoạn Lâm đàm phán với Bạc Dật Châu.

Đoạn Lâm cũng cảm thấy việc tăng giá là không đúng của Húc Mộc, nên khi đưa ra yêu cầu, giọng điệu của anh ấy cũng tỏ ra hơi xin lỗi: “Ý của anh tôi là muốn 30% lợi nhuận.”

Cà phê trước mặt Bạc Dật Châu đã nguội, anh nhét lại tài liệu đã xem vào túi hồ sơ, đặt túi sang bên phải, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, gõ nhẹ hai cái lên túi giấy da.

Anh cần Húc Mộc giúp gánh một phần rủi ro, tất nhiên cũng biết Đoạn Khải Trình sẽ không dễ dàng đồng ý ngay, việc Đoạn Khải Trình đưa ra yêu cầu như vậy nằm trong dự đoán của anh.

Tay phải của anh rút khỏi túi giấy da, hai tay đan vào nhau, ngả ra sau, đặt lên đùi. Mỗi cử chỉ hành động của anh đều chín chắn trầm ổn, đồng hồ đeo tay bên trái lộ một nửa ngoài cổ tay áo, kiểu mặt đồng hồ đơn giản, giống như chính anh, kín đáo nhưng quý phái.

“Anh trai anh còn yêu cầu gì không?” Bạc Dật Châu hỏi.

Đoạn Lâm ho khan một tiếng, thành thật nói: “Về tài chính, anh ấy chỉ chịu 10%, 20% còn lại anh ấy hy vọng tham gia dưới các hình thức khác, kỹ thuật, quan hệ, hoặc đơn thuần là chia lợi nhuận.”

Bạc Dật Châu cười nhẹ, hơi cúi cằm, anh từng làm việc với Đoạn Khải Trình nhiều lần, biết người này rất mánh lới, nói như vậy có nghĩa là muốn không bỏ vốn mà hưởng lợi.

Anh đổi tư thế ngồi, nói với Đoạn Lâm: “Anh trai anh cũng biết tôi sẽ không đồng ý, mức tối thiểu anh ấy có thể chấp nhận là gì, hãy cho tôi biết trực tiếp.”

Các dự án nhỏ, Đoạn Lâm có thể tự quyết định, nhưng đối với những thương vụ hợp tác liên quan đến lợi nhuận hàng trăm triệu như thế này, anh ấy đều nghe theo Đoạn Khải Trình.

Khi nghe Bạc Dật Châu nói vậy, anh ấy suy nghĩ hai giây: “Anh đợi tôi một chút, tôi gọi điện cho anh trai tôi.”

Bạc Dật Châu khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh ấy đi, sau đó hơi dang hai chân, cầm cà phê trên bàn lên, uống một ngụm.

Thời gian Đoạn Lâm thảo luận với Đoạn Khải Trình hơi lâu, Bạc Dật Châu đợi một lúc, đang định xem lại tài liệu mà Đoạn Lâm vừa đưa cho anh, thì chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Màn hình hiện hình đại diện của Hướng Án. Hướng Án: [Tôi xong rồi.]

Hướng Án: [Anh đang ở đâu? Khách sạn à?]

Bạc Dật Châu: [Không ở khách sạn, đang ở Tư bản Húc Mộc.]

Hướng Án kết thúc quay phim nửa giờ trước, vừa cùng xe trở về từ khu du lịch, thấy tin nhắn của Bạc Dật Châu, khẽ nhíu mày, cô không nhớ rằng thương vụ mua bán và sáp nhập mà Bạc Dật Châu đàm phán ở Giang Thành có liên quan đến Tư bản Húc Mộc.

Suy nghĩ một lúc, cô gõ: [Húc Mộc? Tìm ai?] Bạc Dật Châu: [Đoạn Lâm.]

Cô nghi ngờ: [Anh cũng hợp tác với Đoạn Lâm à?]

Bạc Dật Châu nghiêng người dựa vào ghế sofa, khuỷu tay trái chống lên tay vịn, ánh mắt dừng lại trên người Đoạn Lâm đang gọi điện thoại không xa, rồi rời mắt.

Anh hiểu rõ con người Đoạn Khải Trình, bây giờ chắc đang dặn dò Đoạn Lâm cách khai thác lời nói của anh, sử dụng nguồn lực có hạn để anh nhường ra lợi nhuận lớn nhất.

Có lẽ bên phía Đoạn Lâm còn phải nói thêm một lúc nữa.

Nghĩ vậy, anh rút tay đang chống trên tay vịn, hai tay đặt lên bàn phím, hơi chán, nhắn tin cho người đối diện.

Bạc Dật Châu: [Không phải, đến đánh anh ta.] Hướng Án: [??]

Bạc Dật Châu thản nhiên: [Quá thân thiết với vợ tôi, rõ ràng cũng có ý với vợ tôi.]

Để vào khu du lịch cần xe địa hình, Hướng Án không đi xe riêng mà đi xe của đoàn làm phim. Xe cô ngồi ít người, ngoài Ngô Tiếu ngồi ghế phụ, còn có một phó đạo diễn ngồi cùng cô ở hàng sau.

Cô ngồi về phía bên phải, rũ mắt nhìn màn hình, biết rõ Bạc Dật Châu đang đùa, vẫn ho nhẹ một tiếng, giơ tay chạm nhẹ vào tai.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà không trả lời, đối phương lại gửi tiếp.

Bạc Dật Châu: [Sao vậy, tôi nói không đúng à?]

Hướng Án dựa sát về phía cửa sổ hơn, đầu nghiêng áp vào khung cửa, tấm chăn trên người trượt xuống một chút, cô nắm lấy một góc kéo lên, đắp lại cho kín.

Hướng Án: [Anh ấy không có ý gì với tôi…]

Bạc Dật Châu cười khẽ, Đoạn Lâm che giấu không tốt chút nào, anh không thể nhìn nhầm được.

Bạc Dật Châu: [Anh ta chỉ nghĩ rằng chúng ta kết hôn thì anh ta không còn cơ hội, không có nghĩa là anh ta không có ý với em.]

Hướng Án hồi tưởng lại, những ngày qua khi tiếp xúc, cử chỉ của Đoạn Lâm rất đúng mực, nhưng thực sự có thiện cảm không thể bỏ qua với cô.

Cô suy nghĩ một lúc, thật ra nói như vậy hơi ngại, nhưng vẫn gõ: [Vợ anh không có ý với anh ấy.]

Bạc Dật Châu hơi nheo mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, anh hiếm khi có những lúc chat với ai đó mà chỉ trò chuyện vài câu đã cười như vậy.

Anh đổi tư thế ngồi: [Ừm, vậy vợ tôi có ý với tôi không?]

Hướng Án muốn đổi chủ đề: [Gì cơ?]

Bạc Dật Châu: [Không hiểu tiếng Trung à?]

Bạc Dật Châu: [Dịch sang tiếng Anh cho em nhé?] Hướng Án: […]

Hướng Án: [Một chút.] Bạc Dật Châu: [?]

Hướng Án hơi cúi đầu, những sợi tóc bị gió thổi dính vào mặt, cô vô thức nheo mắt, khóe môi cong lên một đường cong rất nhạt, động tác gõ chữ cũng vui vẻ hơn bình thường một chút.

Hướng Án: [Vợ anh có một chút ý với anh.]

Nhìn thấy lời của Hướng Án hiện trên màn hình, Bạc Dật Châu nhìn nhìn, cô có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy rất vui khi chat với cô.

Bạc Dật Châu: [Chỉ có một chút thôi sao?] Hướng Án: [Ừm.]

Hướng Án: [Còn anh thì sao?]

Bạc Dật Châu mỉm cười, học giọng điệu của cô, thành thật trả lời: [Cũng có một chút.]
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 49



Chủ đề này tạm thời kết thúc. Hướng Án trấn tĩnh lại và nhắn tin: [Bây giờ tôi đến tìm anh nhé?]

Bạc Dật Châu đổi tư thế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Lâm. Bạc Dật Châu: [Bây giờ à?]

Hướng Án: [Ừm, tôi sắp đến khu trung tâm rồi.] Hướng Án: [Không xa Tư bản Húc Mộc đâu.]

Bạc Dật Châu: [Đến đi, tôi còn một chút việc nữa.]

Bạc Dật Châu: [Đến cùng tôi đàm phán một thương vụ.] Hướng Án: [Đi cùng anh? Tôi có được lợi gì không?]

Bạc Dật Châu hơi nhướng mày: [Em muốn lợi ích gì?]

Bạc Dật Châu: [Đi cùng chồng làm việc mà còn đòi lợi ích sao?]

Hướng Án: [Vợ anh đi cùng anh làm việc mà anh không cho lợi ích gì sao??]

Cô đánh thêm một dấu hỏi so với anh, rõ ràng là cảm xúc mạnh mẽ hơn một chút.

Đoạn Lâm vừa gọi điện xong, anh ấy quay trở lại, thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn điện thoại, trên mặt hiếm khi có một nụ cười.

“Tổng giám đốc Bạc.” Anh ấy ngồi xuống vị trí cũ, mỉm cười chào hỏi, “Đang nói chuyện gì vậy?”

Bạc Dật Châu gõ phím trả lời: [Tạm thời ghi nợ, sau này muốn gì cứ tìm tôi đổi.]

Hướng Án nhanh chóng trả lời: [Viết giấy nợ đi.] Hướng Án: [Lát nữa qua đây viết cho tôi một giấy nợ.] Tuyệt đối không thể thiệt thòi, chỉ có thể chiếm lợi thế.

Bạc Dật Châu không nhịn được cười một tiếng, rồi tắt màn hình, cất điện thoại: “Không có gì, đang nói chuyện với tổng giám đốc Hướng.”

“Tổng giám đốc Hướng?” Đoạn Lâm phản ứng một chút, nhận ra đó là Hướng Án, anh ấy chợt hoàn hồn lại, nghĩ đến việc Bạc Dật Châu vừa cười, anh ấy khẽ hạ tay, dời hai cái cốc trên bàn, vô thức khen ngợi: “Đôi khi cô ấy nói chuyện rất thú vị.”

Bạc Dật Châu liếc nhìn qua mặt anh ấy, điện thoại đặt trên bàn úp xuống, khẽ chống cằm, khẳng định: “Vợ tôi quả thật đáng yêu.”

Hướng Án thực sự không xa, chưa đầy mười phút sau khi nhắn tin với Bạc Dật Châu, cô đã đến dưới tòa nhà Tư bản Húc Mộc.

Địa chỉ Bạc Dật Châu gửi cho cô là quán cà phê ở tầng trệt tòa nhà Húc Mộc, gần hướng đông nam, rất dễ tìm.

Cô đi đến trước quán cà phê, đẩy cửa vào, đi dọc theo hành lang về phía trước, tìm thấy phòng riêng nằm sâu nhất bên trong.

Căn phòng riêng kiểu nửa bao quanh, vừa mang tính riêng tư cao, lại không quá tù túng.

Nghe thấy tiếng giày cao gót, Bạc Dật Châu ngẩng đầu lên trước, tay lật qua tài liệu dừng lại, hất cằm về phía ghế sofa ở phía đông bàn trà, ra hiệu với Hướng Án: “Ngồi bên cạnh nhé?”

Đoạn Lâm ngẩng mặt lên, cũng thấy Hướng Án, hai người khẽ gật đầu với nhau, xem như đã chào hỏi.

Công việc của Hướng Án ở Giang Thành gần như hoàn thành, lúc này cô không có việc gì nên mới đề nghị tìm Bạc Dật Châu, nhưng cô không chắc liệu việc mình ở đây có ảnh hưởng đến công việc của anh không.

Suy nghĩ một lúc, cô không ngồi xuống mà hỏi: “Có làm phiền hai người không?”

Câu hỏi này cô nhìn vào Bạc Dật Châu mà hỏi.

“Không.” Bạc Dật Châu trả lời, sau đó giơ tay ra hiệu cho nhân viên

phục vụ. Khi nhân viên đi tới, anh nói với Hướng Án: “Muốn ăn gì thì tự gọi, tôi vừa thấy bánh ngọt ở đây khá ngon.”

Hướng Án nghi ngờ về đánh giá “khá ngon” của Bạc Dật Châu. Anh ít khi ăn đồ ngọt, nói “khá ngon” có lẽ chỉ thấy được hình dáng và vẻ ngoài đẹp, còn ngon thật hay không, chỉ nhìn thì anh chắc chắn không cảm nhận được.

Hướng Án chỉ vào cốc của Bạc Dật Châu và nói với nhân viên: “Cho tôi một ly giống anh ấy, cảm ơn, thêm một phần…”

Cô gọi một chiếc bánh mà Bạc Dật Châu nói có hình dáng đẹp.

Sau khi gọi xong, đợi nhân viên đi khỏi, cô còn phải hạ giọng khẽ nói với anh: “Nếu không ngon thì tại anh đấy.”

Bạc Dật Châu lật tài liệu trong tay, khẽ cười: “Ừm.”

Đoạn Lâm ngồi ở vị trí khác của bàn trà, quan sát tương tác giữa hai người. Họ không có hành động thân mật nào đặc biệt, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy họ rất hợp nhau.

Nhìn hai giây, anh rũ mắt xuống, tiếp tục xem các điều khoản bổ sung sau khi đã trao đổi với Bạc Dật Châu.

Ghế sofa hơi thấp, Hướng Án đặt túi xách mang theo ở một bên ghế, cô cởi áo khoác phủ lên người, ngồi sâu vào trong sofa, lấy điện thoại ra chơi số độc.

Mặc dù tối qua không ngủ nhiều, nhưng giờ cô không buồn ngủ, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, muốn chơi điện thoại một lúc.

Đoạn Lâm và Bạc Dật Châu lại nói chuyện thêm vài câu. Khi cả hai đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, Hướng Án cựa mình, tay trái vươn ra kéo ống quần của Bạc Dật Châu.

Ghế sofa vốn đã thấp, cô lại ngồi dựa hoàn toàn về phía sau, giơ tay không với được chỗ nào khác của Bạc Dật Châu, chỉ có thể kéo chỗ này.

Bạc Dật Châu cảm thấy cô kéo mình, quay đầu nhìn cô.

Hướng Án lắc lắc điện thoại của mình về phía anh, nói nhỏ: “Trò chơi trong mini-app, tôi hối hận vì bước quá nhiều lần, nó không cho tôi quay lại nữa, tôi muốn dùng điện thoại của anh để chơi.”

Bạc Dật Châu đặt tài liệu xem dở xuống, tay trái lấy điện thoại từ túi, liếc màn hình điện thoại cô đang hướng về phía mình, anh mở WeChat, tìm kiếm trò chơi cô đang chơi theo tên hiển thị trên điện thoại cô trong các mini-app.

Hướng Án ngồi dựa hoàn toàn vào sofa, cách xa nhưng ánh mắt đặt trên màn hình điện thoại của anh, mơ hồ thấy anh đã tìm được trò chơi đó, nhưng ngón cái đặt trên nút trò chơi, không rõ tại sao chưa đưa cho cô.

Cô rất tự nhiên lại kéo ống quần anh, khẽ gọi: “Bạc Dật Châu.”

Bạc Dật Châu tiếp tục thao tác thêm hai lần, vài giây sau, đưa điện thoại cho cô.

Hướng Án nhận điện thoại, dựa lại vào lưng ghế, đầu gối lên tựa ghế sofa, cô giơ cao điện thoại, chuẩn bị tiếp tục chơi. Tuy nhiên, khi ánh mắt lướt đến vật phẩm góc phải trên, cô mới nhận ra Bạc Dật Châu đã nạp tiền cho cô.

Năm vạn tiền ảo trong game, tương đương với việc anh đã nạp năm nghìn đồng cho cô.

Người nạp tiền trong các trò chơi mini-app kiểu này rất ít, phần lớn đều dựa vào xem quảng cáo. Người như Bạc Dật Châu nạp một lúc năm nghìn đồng còn hiếm hơn nữa.

Nhưng có đồng tiền ảo, tất nhiên cô có thể chơi sướng hơn. Ánh mắt cô vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, ngước mắt nhìn qua.

Vì Đoạn Lâm còn ở đó, từ đầu đến cuối cô đều hạ giọng một chút, tay trái khẽ giơ điện thoại lên, hỏi người đàn ông: “Sao anh còn nạp tiền vậy?”

Bạc Dật Châu liếc nhìn cô, lật tài liệu trong tay ra sau: “Như vậy không phải em chơi sướng hơn một chút sao.”

Điều này đúng, Hướng Án liếc nhìn Đoạn Lâm ở phía bên kia, thấy anh ấy vẫn cúi đầu xem tài liệu, ánh mắt quay lại, khẽ đá vào mũi giày của Bạc Dật Châu.

Khi Bạc Dật Châu ngước mắt nhìn qua, cô mỉm cười, như đùa cợt, khẽ khép môi “cảm ơn chồng vì đồng tiền game”.

Bạc Dật Châu nhìn vào ánh mắt cô, hơi nhướng mày, không nói gì. Hướng Án tập trung vào trò chơi, cũng không để ý đến anh nữa, cô rũ mắt nhấn vài cái, tiếp tục chơi điện thoại.

Một giờ sau, Bạc Dật Châu và Đoạn Lâm đã bàn bạc về các chi tiết gần xong. Bạc Dật Châu tháo nắp bút máy trong tay phải, khoanh tròn vài chỗ trên tài liệu Đoạn Lâm đưa cho anh.

Bạc Dật Châu: “Những chỗ này sau này cần sửa lại, tôi cũng sẽ để phòng pháp lý của tôi lập các hợp đồng đi kèm tương ứng, tuần sau sắp xếp thời gian để định chi tiết.”

Đoạn Lâm gật đầu, lấy lại tài liệu vừa được Bạc Dật Châu khoanh tròn.

Mức tối thiểu mà Đoạn Khải Trình vừa đưa ra qua điện thoại đã được anh giữ lại, Bạc Dật Châu cũng đồng ý với tiêu chuẩn nhượng lợi cuối cùng đã thỏa thuận. Anh thở phào, vụ làm ăn hôm nay coi như anh không đàm phán hỏng.

Bạc Dật Châu đậy nắp bút máy, anh cầm ấm nhỏ trên bàn, rót cho Hướng Án một cốc trà nóng, sau đó đẩy đến bên tay cô, thúc giục: “Uống chút nước đi.”

Thói quen sinh hoạt của cô không tốt, thích thức khuya, ngủ nướng, thích ăn đồ ăn vặt, lại không uống nước, đúng là lối sống của người trẻ không biết giữ gìn sức khỏe.

Bạc Dật Châu bắt được cô là sẽ nhắc cô ngay.

Hướng Án đang chơi ván số độc cuối cùng, chỉ còn hai ô trống chưa điền, vô thức đáp lấy lệ: “Được, lát nữa uống.”

Bạc Dật Châu khẽ vỗ cánh tay cô, giọng điệu không cao, nhưng lời nói hơi nghiêm khắc: “Uống ngay bây giờ.”

Hướng Án bị thúc giục đến hơi ngượng, cô đặt điện thoại xuống, vô thức cãi lại: “Tôi biết rồi, anh có thể thái độ tốt hơn một chút không.”

Bạc Dật Châu nhìn cô: “Thái độ tôi chưa tốt à?”

Hướng Án lạnh lùng: “Tốt tốt tốt, thái độ anh tốt nhất, thái độ anh còn tốt hơn Diêm Vương nhiều.”

Bạc Dật Châu bị chọc cười: “Em bớt cãi lại đi.”

Đoạn Lâm đã thu dọn xong đồ đạc, nghe thấy hai người đối diện nói chuyện, ánh mắt lướt qua, nhìn hai lần, cảm thấy mình hơi thừa thãi.

Anh ấy nhắn tin cho thư ký của mình, bảo gọi tài xế lái xe đến, sau đó cầm tài liệu vừa sử dụng đứng dậy: “Tổng giám đốc Bạc, nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

Bạc Dật Châu nhìn chằm chằm Hướng Án uống nước, trong lúc bận rộn liếc nhìn qua, ánh mắt gặp Đoạn Lâm: “Ừm, sau đó để Lâm Huy liên hệ với anh.”

“Vậy…” Ánh mắt Đoạn Lâm lại rơi vào Hướng Án, chào tạm biệt là phép lịch sự cần thiết.

Hướng Án uống hết ngụm trà cuối cùng trong cốc, chú ý thấy Đoạn Lâm nhìn cô, cô giơ tay ra hiệu với anh ấy: “Anh đi đi, gặp lại ở Bắc Thành.”

“Tốt,” Đoạn Lâm gật đầu, “sau này có vấn đề về quảng cáo tôi sẽ liên hệ với cô.”

Hướng Án gật đầu hai lần: “Ừm, phiền anh rồi.” “Vậy tôi đi trước.” Đoạn Lâm cáo từ.

Khi anh ấy đi, đi vòng ra sau ghế sofa Hướng Án đang ngồi, mang theo một làn gió. Hướng Án ngửi thấy mùi trên người anh ấy, mùi nước hoa nam rất nhạt, mùi rất độc đáo. Cô quay đầu lại, nhìn bóng lưng anh ấy thêm hai lần.

Ánh mắt chưa kịp thu về, đã nghe thấy giọng Bạc Dật Châu: “Đừng nhìn nữa.”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng: “Người ta đi rồi, còn nhìn.”

Ánh mắt Hướng Án trở lại, muốn giải thích: “Không phải, chỉ là tôi ngửi thấy nước hoa của anh ấy, cảm thấy không phải loại anh ấy thường dùng, hơi giống…”

Người đàn ông chưa thu dọn hết tài liệu cười một tiếng, cảm xúc không rõ: “Anh ta thường dùng gì em biết à?”

“…” Hướng Án im lặng.

Cô lại nghe Bạc Dật Châu nói: “Tôi dùng gì sao em không biết.”

“…” Hướng Án nhìn anh: “Tôi không biết anh dùng nước hoa gì, nhưng tôi biết anh dùng sữa tắm gì.”

Bạc Dật Châu gom mấy xấp tài liệu trên bàn lại, xếp chồng và cho vào túi hồ sơ: “Tôi dùng sữa tắm gì?”

Hướng Án: “Ở nhà, loại giống như của tôi ấy.”

Nói xong, cô mặc áo đứng dậy, giúp Bạc Dật Châu cầm túi tài liệu thừa trên bàn, tay kia xách túi của mình: “Đi chứ?”

Bạc Dật Châu sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đứng dậy theo cô: “Đi.”

Xe của Bạc Dật Châu đỗ ở tầng hầm một của Tư bản Húc Mộc. Cô rời khỏi quán cà phê, đi vào tòa nhà Húc Mộc, đi thang máy xuống, tìm thấy xe của Bạc Dật Châu trong khu vực đỗ xe đặc biệt.

Hướng Án kéo cửa ghế phụ trước và ngồi lên trước, sau đó Bạc Dật Châu lên xe. Anh ngồi vững vàng ở vị trí lái xe, nghiêng người đặt túi tài liệu vừa cầm trong tay ở ghế sau, rồi xoay người trở lại, lấy điện thoại trên bảng điều khiển nhìn một cái.

Hợp đồng với Đoạn Khải Trình, còn phải để Lâm Huy dặn dò xuống, tìm người thúc đẩy.

Hướng Án ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn anh. Mặt anh lạnh lùng và nhạt nhòa, từ lúc rời quán cà phê đến lúc lên xe, anh không nói với cô một câu. Cô hơi không chắc chắn liệu Bạc Dật Châu có còn không vui về chuyện nước hoa vừa rồi không.

Cô nghĩ anh không nhỏ nhen như vậy, nhưng lại không chắc liệu anh có thực sự nhỏ nhen như vậy không.

“Bạc Dật Châu?” Cô gọi một tiếng.

“Ừm.” Người đàn ông đặt điện thoại lại bảng điều khiển, đáp nhẹ một tiếng.

Ánh mắt cô lướt qua người anh, thấy dây an toàn anh chưa kịp thắt, suy nghĩ một chút, cô nghiêng người qua.

Người phụ nữ đột nhiên áp sát, tầm nhìn của Bạc Dật Châu bị cô chặn lại, anh khẽ nhướng mày, nhìn người đang ở khoảng cách gần.

Một tay Hướng Án đặt trên hộp đựng đồ giữa hai người, khoảng cách gần, nhìn Bạc Dật Châu chớp mắt: “Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ anh dùng nước hoa gì.”

Bạc Dật Châu khẽ cười một tiếng, anh không nghĩ cô áp sát lại để nói với anh điều này, đáp nhẹ: “Không sao, không nhớ cũng được, tôi cũng không thường xuyên dùng.”

Hướng Án nghĩ nghĩ, tay phải móc dây an toàn của anh, giữ tư thế nghiêng người gần anh, không rút lui: “Không được, tôi cần phải bồi thường cho anh.”

“Bồi thường thế nào?” Bạc Dật Châu hỏi cô.

Cô hắng giọng, nhìn chăm chú vào anh, hai giây sau cô giúp anh kéo dây an toàn, giọng trong trẻo, mím môi: “Giúp anh thắt dây an toàn.”

Bạc Dật Châu nhìn hành động của cô, nói nhẹ: “Chỉ vậy thôi sao?” Hướng Án giúp anh cài chốt dây an toàn vào ổ, nhìn chằm chằm anh,

chốc lát, cô áp sát, khẽ chạm vào môi anh một cái, rồi rút người về sau: “Không phải, còn thế này nữa.”
 
Back
Top Bottom