Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giữa Chúng Ta Có Một Người

Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 10: Chương 10



Cậu tự ý nghe trộm tôi gọi điện thoại, nhưng không tự ý bước vào phòng. Cậu gõ hai lần lên cửa.

“Cháu vào được không?”

“Được.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ tôi, Chu Lê Đình mới đẩy cửa bước vào. Ngón tay cậu xách theo một chai Coca đang bốc hơi lạnh, dáng vẻ lười biếng, tự nhiên ngồi xuống chiếc sofa cạnh giường tôi.

“Dì ở nhà cháu gần một tháng rồi nhỉ?”

“Hơn một tháng rồi. Tôi nhớ cháu vừa trải qua hai kỳ thi tháng. Giáo viên nói cháu tiến bộ nhiều, năm sau có khả năng vào lớp tăng cường.”

“Vậy dì cũng vào nhóm phụ huynh của lớp cháu à?”

Chu Lê Đình nở một nụ cười đầy ẩn ý, xen lẫn sự bài xích và khó chịu. Cậu nghiêng đầu, cố giấu đi cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt, hàng mi cũng khẽ rung vài lần.

Tôi làm như không nhìn thấy:

“Ba cháu không ở nhà, những việc này là trách nhiệm của tôi. Trong nhóm phụ huynh, tin nhắn 'đã nhận' cũng phải có người trả lời chứ.”

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ, làm bóng những cành cây rối rắm bên ngoài đập vào ô kính.

“Bà ta, cũng giống như dì, đều là được người khác giới thiệu. Trước đây làm tổng đài viên ở trung tâm sửa chữa trong khu.”

Sau một lúc im lặng, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần hình tròn đơn giản trên trần nhà.

“Lúc đó, nhà chúng cháu đã có chút tiền, cũng đã mua căn nhà này. Ba cháu đưa cho bà ta điều kiện giống như dì: chỉ cần chăm sóc tốt cho cháu, toàn bộ lương của ông ấy sẽ giao cho bà ta.”

Khi người phụ nữ đó mới vào nhà, bà ta rất khác. Bà ta nhiệt tình lấy lòng hai cha con Chu Hình, khiến hai người đàn ông từng lang bạt lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Có lẽ đó là khoảng thời gian mà Chu Lê Đình vui vẻ nhất.

Chính nhờ khoảng thời gian tốt đẹp đó, Chu Lê Đình đã tiến bộ vượt bậc trong học tập, từ một học sinh đội sổ trong lớp vươn lên đứng trong top những học sinh giỏi nhất.

Nhưng những trắc trở của hai cha con họ vẫn chưa kết thúc, cuộc sống tốt đẹp đó chỉ kéo dài chưa đầy hai năm.

Hôm đó, khi Chu Lê Đình tan học về nhà, cậu nghe thấy người phụ nữ đó đang gọi điện với Chu Hình. Trong lời nói đầy những lời lẽ khó nghe, dường như vì năm đó Chu Hình chỉ kiếm được hơn tám trăm vạn, không đúng như lời hứa ban đầu với bà ta.

Một học sinh trung học đã có khái niệm rõ ràng về tiền bạc. Cậu không nghĩ rằng gia đình cần phải tiêu nhiều tiền đến thế, nên lén quan sát cách tiêu xài của người phụ nữ đó.

Cậu dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về những món đồ trong phòng bà ta, không chỉ phát hiện ra một lượng lớn hàng hiệu trị giá hàng chục vạn đồng mà còn tìm thấy nhiều hóa đơn: hơn một ngàn cho một bộ làm móng, hơn hai ngàn cho kiểu tóc mới, thậm chí một bữa ăn hết hơn năm ngàn, và cả hóa đơn phẫu thuật thẩm mỹ trị giá hàng chục ngàn đồng.

Ngay lập tức, Chu Lê Đình tức giận, vội vàng báo chuyện này cho Chu Hình.

Nhưng Chu Hình vốn là người hiền lành, ít khi tức giận, luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Anh cho rằng, dù người phụ nữ đó tiêu xài hoang phí, nhưng đối xử với con trai rất tốt, chưa bao giờ để Chu Lê Đình phải chịu thiệt thòi.

Anh nói:

“Người ta bỗng dưng có tiền thì cũng dễ tiêu xài phóng khoáng, giống như kiểu tâm lý người mới phất thôi. Không sao đâu, ba giờ đã chạy được mối rồi, sau này kiếm còn nhiều hơn.”

Chu Hình nói không sai, người phụ nữ đó dù tiêu tiền như nước, nhưng chưa từng bạc đãi Chu Lê Đình, thậm chí có thể nói là quan tâm chu đáo.

Ngay cả đồ lót hay tất của Chu Lê Đình, bà ta cũng đích thân dẫn cậu đi chọn.

Vậy nên, dù rất tức giận, Chu Lê Đình cũng không thực sự nghĩ đến việc làm gì quá đáng.

Cho đến khi cậu học lớp 9…
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 11



“Hôm đó cháu đang ngồi trên giường đọc sách.”

Vừa nói, Chu Lê Đình bất ngờ tiến lại gần. Một chân cậu quỳ lên mép giường, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Cậu cầm lấy tay phải của tôi, đặt lên cổ mình, rồi từ từ di chuyển xuống n.g.ự.c và bụng.

Đây là giai đoạn phát triển của con trai tuổi dậy thì. Chu Lê Đình cao lớn, vóc dáng thẳng tắp. Ngoài nét ngây ngô của thiếu niên, cậu đã toát lên dáng vẻ trưởng thành đầy sức hút.

Cậu định đưa tay tôi xuống nữa, nhưng tôi nhận ra nguy hiểm, hoảng hốt rút tay về.

“Bà ta cũng cầm tay cháu như vậy, đặt lên người mình, dẫn cháu chạm vào cơ thể bà ta, rồi bất ngờ kéo quần cháu xuống…”

Cậu ngừng lại, không nói tiếp nữa. Ánh mắt đầy chán ghét và bài xích của cậu khiến tôi không cần nghe thêm cũng hiểu.

Người phụ nữ đó đã phải lòng con trai riêng của chồng mình và làm ra những chuyện không thể chấp nhận, để lại một vết sẹo tâm lý mãi mãi không thể xóa nhòa cho cậu bé lớp 9.

“Sau đó, bà ta rời đi vì sao à? Vì cảnh dì thấy hôm nay, vì bà ta phát hiện ra những công cụ cháu giấu dưới gầm giường, và vì bà ta biết tôi chẳng còn sợ chết.”

Ngoài căn nhà này, Chu Hình kiên quyết không chia bất cứ thứ gì. Người phụ nữ đó vừa chửi bới vừa mang theo tất cả những thứ đáng giá, lặng lẽ chuồn mất.

Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa. Nhiệt độ trong phòng trở nên rất lạnh.

Tôi nhìn Chu Lê Đình. Ánh mắt cậu nhìn tôi cũng y như vậy: trống rỗng, tê liệt, không chút cảm xúc.

Tôi đang nghe một câu chuyện của người khác, còn cậu đang kể lại câu chuyện của chính bản thân mình.

“Tại sao tự nhiên muốn kể cho dì nghe?”

“Dì có thể diễn bất cứ vai nào dì nghĩ là có lợi: mẹ hiền, con ngoan, hay gia đình hòa thuận cũng được. Cháu kể để cảnh báo dì. Muốn sống yên ổn thì ngoan ngoãn một chút.”

“Ừ, nhớ rồi.”

Tôi không phản bác sự nhắm thẳng vào mình của cậu, chỉ gật đầu nhẹ, đáp lời:

“Ngủ đi. Nghỉ lễ xong dì dẫn cháu đi báo thù.”

“Cháu cần dì chắc?”

“Tôi không chịu nổi cảnh nhẫn nhục. Phong cách của cháu và ba cháu làm tôi ngột ngạt muốn chết.”

“...”

Chu Lê Đình tưởng tôi chỉ nói đùa, nhưng sáng sớm ngày nghỉ đầu tiên, sáu giờ tôi đã kéo cậu dậy, dẫn lên xe khách liên tỉnh, thẳng tiến đến địa chỉ của mẹ ruột cậu.

“Dì bị điên à, Dương Thiển! Cháu cần dì giúp báo thù chắc?”

“Xin cháu có chút tôn trọng cơ bản với mẹ kế của mình. Gọi tôi là dì Thiển, nếu không tôi sẽ nói với ba cháu.”

Chuyện này mà không giải quyết triệt để, mối hận tích tụ ngày càng sâu của Chu Lê Đình sẽ mãi là một quả b.o.m hẹn giờ, chẳng ai biết khi nào sẽ phát nổ.

“Hai người đàn ông mà lại để bị người khác ức h.i.ế.p đến mức này, giỏi thật.”

“...”
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 12: Chương 12



Giang Thành là một doanh nghiệp nhỏ, ông chủ là Giang Đại Thông, chồng mới của mẹ ruột Chu Lê Đình, chuyên kinh doanh thực phẩm chức năng và mỹ phẩm giá rẻ.

Nhìn quy mô công ty không lớn, nhưng mỗi năm kiếm được không ít. Họ lừa khách hàng, bóc lột nhân viên, ép giá nhà cung cấp, và luôn chìm trong các vụ kiện tụng.

Tôi dẫn Chu Lê Đình thẳng đến công ty đối thủ của Giang Thành, yêu cầu gặp ông chủ.

Các ông chủ doanh nghiệp nhỏ, ngoài lúc tiếp khách, thường có mặt tại văn phòng. Tôi đưa cho ông ta mấy tài liệu mà tôi thu thập suốt đêm, đổi lại được thông tin liên lạc của Giang Đại Thông và mẹ ruột Chu Lê Đình.

Chu Lê Đình từ đầu đến cuối đều ngơ ngác, mãi đến khi trên xe khách về thành phố, thấy tôi nhắn tin cho mẹ ruột cậu, cậu mới xoa đầu, thắc mắc:

“Làm sao dì biết được mấy thứ này?”

“Người làm nhân sự như tôi có hệ thống tra cứu riêng.”

Chỉ cần một bức ảnh, một cái tên, là đủ để tìm được rất nhiều thông tin hữu ích từ các nhóm nhân sự.

“Với những công ty kiểu này, nhân viên khi nghỉ việc thường sẽ sao lưu bằng chứng để đảm bảo nhận đủ lương sau khi rời đi.”

May mắn thay, tôi không chỉ mua được các đoạn chat trong đó Giang Đại Thông chỉ đạo nhân viên lừa nhà cung cấp và khách hàng, mà còn có cả ảnh nhạy cảm của ông ta và nhân tình trong văn phòng.

---

Sau khi về nhà, mọi thứ yên bình trong vài ngày. Trong lúc Chu Lê Đình đi học, tôi vẫn âm thầm theo dõi tình hình của công ty Giang Thành.

Quả nhiên, chưa đầy một tháng sau, một tài khoản công khai tin tức địa phương tung video ghi lại cảnh vợ Giang Đại Thông bắt quả tang ông ta ngoại tình ngay tại văn phòng. Hai người lao vào đánh nhau trước mặt mọi người và cả hai phải nhập viện.

Không lâu sau, công ty Giang Thành vì nhà cung cấp ngừng hợp tác, dẫn đến vi phạm hợp đồng giao hàng, mất hết khách hàng lớn và phải trả khoản tiền phạt lớn.

Ngân hàng đánh hơi thấy rủi ro lập tức cắt hợp đồng tín dụng. Giang Đại Thông muốn vay vốn để vượt qua khủng hoảng cũng không thành.

Ngược lại, công ty đối thủ của Giang Thành phát triển vượt bậc, thu hút toàn bộ khách hàng. Giang Thành sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.

---

“Sao rồi? Hả giận chưa?”

Tôi dẫn Chu Lê Đình ra quán ăn một bữa thịnh soạn, vừa ăn vừa đưa cho cậu tất cả thông tin tôi đã thu thập.

Giữa làn hơi nước bốc lên từ món cá chua cay và thịt luộc cay, Chu Lê Đình cúi mắt im lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu, giọng khàn khàn:

“Ăn đi, nguội mất.”

Cậu không nói lời cảm ơn, cũng không thay đổi thái độ thường xuyên đối đầu với tôi. Nhưng ở nhà, cậu bắt đầu mặc đồ ở nhà rộng rãi, không còn chỉ mặc mỗi chiếc quần short quanh quẩn khắp nơi nữa.

“Hai mẹ kế trước của cháu, tôi không cần hỏi ba cháu nữa đâu nhỉ? Gửi thông tin cho tôi.”

“Dì lại muốn làm gì?”

“Buồn quá, tìm chút k*ch th*ch thôi.”

“...”

Rõ ràng, trong thâm tâm, Chu Lê Đình vẫn còn rất hận, dù mọi chuyện đã qua.

Bề ngoài cậu tỏ ra khó chịu với tôi, nhưng đêm đó, cậu vẫn gửi toàn bộ thông tin của hai người phụ nữ kia vào điện thoại của tôi.

9
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 13: Chương 13



Người mẹ kế đầu tiên của Chu Lê Đình thực ra không cần phải trả thù. Tôi nhờ người quay một đoạn video gửi cho cậu.

Đó là một căn phòng tối tăm, ẩm thấp, chưa đầy 30 mét vuông.

Người phụ nữ ngoài 40 nhưng trông như đã hơn 50 tuổi, gầy gò, ngồi trên giường, cố nặn ra một nụ cười mỉm trước ống kính, làm vài động tác quyến rũ.

Người quay video hỏi:

“Bao nhiêu?”

“Bốn mươi.”

“Có bệnh không?”

“Chữa rồi, chữa khỏi rồi, thật đấy. Ba mươi cũng được, đừng đi.”

Trên giường của người phụ nữ là một mớ hỗn độn. Nhìn thế nào cũng không giống như bệnh đã được chữa khỏi. Qua màn hình thôi cũng có thể cảm nhận được mùi hôi thối đến buồn nôn trong căn phòng.

Cuối cùng, bà ta vẫn phải trả giá cho những lựa chọn của mình, bước tiếp trên con đường vốn dĩ trông như ngọt ngào nhưng thực chất đầy mảnh kính vỡ, không có lối về.

“Chu Lê Đình, cháu có tin ác giả ác báo không?”

Tôi nhìn Chu Lê Đình đang nằm bên bờ kè, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt.

Cậu khẽ mấp máy môi nhưng không trả lời, chỉ nhìn xa xăm về phía chân trời nơi mặt trời màu cam đỏ đang dần lặn, như đang ngắm một buổi biểu diễn sắp kết thúc.

“Không sao, cháu sẽ tin thôi.”

Tôi lại gửi cho cậu một tập tài liệu khác.

Đó là về tình trạng hiện tại của người mẹ kế thứ hai.

Một người phụ nữ từng có mức lương ba ngàn mỗi tháng, đột nhiên nhận được khoản thu nhập hàng trăm vạn mỗi năm. Chất lượng cuộc sống của bà ta được nâng lên nhanh chóng.

Thương hiệu xa xỉ, ẩm thực cao cấp, phẫu thuật thẩm mỹ hoàn hảo, ngôi nhà lộng lẫy...

Nhưng khi máy bay đang bay trên độ cao mười ngàn mét mà hết nhiên liệu, thứ duy nhất còn lại là cú rơi không hồi kết.

Chỉ trong hơn một năm, bà ta đã làm nổ tung toàn bộ thẻ tín dụng và các khoản vay trực tuyến, nợ hơn 1,8 triệu đồng. Những bức ảnh riêng tư của bà ta bị lan truyền khắp nơi, và bà ta nhiều lần bị nhân viên đòi nợ hành hung đến phải nhập viện.

“Chu Lê Đình, đôi khi thù hận không cần dùng đến những biện pháp cực đoan để giải quyết. Dù không còn liên hệ gì, nhưng họ vẫn âm thầm theo dõi hai cha con cháu. Việc cháu sống tốt sẽ làm họ khó chịu hơn cả việc bị giết.”

“Đừng giảng đạo lý với cháu.”

“Vậy nói chút thực tế. Năm nay ba cháu về sớm, Tết Dương lịch chúng ta ra Thái Bình Dương đón ba, ở bãi biển chơi vài ngày rồi về.”

Nếu là đứa trẻ khác, nghe tin ba về sớm và cả nhà được đi chơi cùng nhau, chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng Chu Lê Đình chỉ cau mày, trả lời qua loa một tiếng “ừ”, rồi gần như chẳng động đũa vào bữa tối.

Không chỉ cậu, mà tối đó khi tôi gọi video với Chu Hình, anh ấy cũng cười rất gượng gạo. Trông anh giống như một con tàu cũ bị sóng biển bào mòn, mệt mỏi đến kiệt sức.

“Lần này anh được nghỉ bao lâu?”

“Chắc… lâu đấy, có thể đến… qua năm.”

Giọng anh nghẹn lại, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng trên làn da ngăm của anh không quá rõ. Nụ cười gượng gạo trên môi anh còn khó coi hơn cả tiếng khóc.

“Anh có chịu ấm ức gì không?”

“Làm gì có, trên tàu ai dám làm anh chịu thiệt. Chỉ là sóng gió lớn một chút thôi.”

“Vậy thống nhất nhé, tôi và Chu Lê Đình Tết Dương sẽ ra biển đón anh.”

“Ừ… ừ được…”

Anh lơ đễnh đáp hai tiếng, rồi viện cớ ra ngoài khoang kiểm tra, vội vàng tắt video.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 14: Chương 14



Thời gian sau đó, cả hai cha con đều giống như cà tím bị sương đánh, ủ rũ chẳng khác gì nhau.

Chu Lê Đình ngay cả giọng điệu cãi nhau với tôi cũng mềm nhũn, thỉnh thoảng còn giúp tôi dọn dẹp khu vực chung. Đi học về, ngang qua tiệm gà rán, cậu còn mua gà chiên mang về cho tôi.

“Nói thật nhé, hai cha con nhà này cứ như vừa rủ nhau đi chơi gái bị bắt quả tang ấy.”

“...”

Chu Lê Đình nghiến răng cắn chặt đũa, phát ra tiếng kêu ken két:

“Dương Thiển, dì không biết nói lời tử tế à?”

“Gọi là dì Thiển, hoặc gọi là mẹ.”

“Từ 'mẹ' không có trong từ điển của cháu đâu, dì đừng mơ.”

---

Chớp mắt đã đến trước Tết Dương lịch.

Tôi thu dọn vài bộ đồ mùa đông dày và đồ dùng cá nhân. Chu Lê Đình xin nghỉ trước hai ngày, hai người kéo vali đến cảng, lên chiếc du thuyền nhỏ giá rẻ mà tôi đã đặt trước.

Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ gặp Chu Hình tại cảng gần nhất, nơi anh đang tiếp nhận nhu yếu phẩm cho tàu đánh cá. Sau đó, cả nhà sẽ cùng trở về trên tàu, trải nghiệm cuộc sống của ngư dân trên biển.

Thời gian qua, Chu Hình có vẻ lơ đãng, tín hiệu liên lạc cũng không ổn. Mãi đến khi chúng tôi lên du thuyền nhắn tin cho anh, anh mới sực tỉnh, gọi video ngay.

“Lê Đình, Thiển Thiển! Hai mẹ con đi thật à?”

“Ừ, đang trên du thuyền rồi.”

“Chẳng phải đã nói là sẽ ra biển đón anh sao, quên rồi à?”

Tôi cùng Chu Lê Đình vẫy tay với anh qua video.

Chu Hình gượng cười, đưa tay lau mặt:

“Hay là hai người đi chơi một vòng rồi về bằng du thuyền đi. Sống trên tàu khổ lắm, anh sợ...”

“Chính vì muốn trải nghiệm khổ mới đến đây mà, đúng không Lê Đình?”

Tôi vỗ vai Chu Lê Đình, phớt lờ cái liếc mắt của cậu, rồi quay sang nói với Chu Hình:

“Con trai muốn gặp ba, tôi cũng muốn gặp chồng, còn sợ gì khổ?”

“Hì hì.”

Ở đầu video, Chu Hình liên tục xoa tay xoa mặt, gần 40 tuổi rồi mà cười như một anh chàng ngại ngùng, xấu hổ.

Cười xong, anh lại rơi vào trầm tư, khóe mắt ửng đỏ. Cổ họng nghẹn lại, như có gì đó không thể nói ra, cứ liên tục nuốt xuống.

Nhìn thấy anh như vậy, Chu Lê Đình bên cạnh nháy mắt vài cái, đứng dậy bảo đi vệ sinh, rồi bỏ đi như chạy trốn.

“Thôi vậy, không nói nữa, anh cứ bận đi. Khi nào tàu cập bến thì gọi cho bọn em.”

10

Gió biển mùa đông mang theo hơi ẩm và lạnh buốt. Ba ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được Chu Hình tại một cảng nhỏ.

Anh mặc chiếc áo mưa màu xanh rêu, dẫn tôi và Chu Lê Đình vào quán ăn gần đó thưởng thức món cá nướng.

Khi chuẩn bị lên tàu, anh cởi áo mưa khoác cho tôi, tỉ mỉ cài từng chiếc khuy.

“Bên ngoài gió to, ô không cản được, đừng để bị ướt mưa rồi ốm.”

“Có vài bước thôi. Hơn nữa, anh và Lê Đình không sợ ốm à?”

“Chúng tôi da dày thịt chắc, không sao đâu.”

Chu Hình hơn tôi cả chục tuổi, nhưng anh chăm sóc tôi còn kỹ càng hơn cả chăm con trai mình.

Cầu gỗ lên tàu bị sứt một mảng, sợ tôi vô ý sẩy chân, anh nhất quyết cõng tôi lên.

Mấy thuyền viên trên tàu cười trêu:

“Ông Chu sợ vợ mới đến mức chỉ thiếu nước đặt lên bàn thờ thờ thôi.”

Đùa thì đùa, nhưng cười xong, mấy người họ lại lộ vẻ buồn bã. Có người rời đi thì thở dài não nề, có người lau mặt rồi lắc đầu.

“Sao thế này? Sắp được đoàn tụ với gia đình rồi mà ai nấy trông buồn vậy?”

“Không… không có gì đâu, chỉ là mọi người mệt thôi, cô… đừng nghĩ nhiều.”
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 15: Chương 15



Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hình có một căn phòng nhỏ riêng. Trước khi đón chúng tôi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.

Chu Lê Đình tự nguyện đến ở chung với các thuyền viên trong phòng tập thể, để không gian riêng lại cho chúng tôi.

Lúc lên tàu, tôi bị dính mưa. Chu Hình đứng ở góc tàu thay quần áo.

Những giọt nước từ tóc anh chảy dọc theo sống lưng cơ bắp, đọng lại ở hõm lưng, tựa như chiếc ly đựng rượu nghiêng nhẹ, đổ dòng rượu thơm xuống nơi sâu thẳm kín đáo của người đàn ông.

“Để tôi lau giúp anh phía sau.”

Tôi đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay anh, lau dọc tấm lưng. Cũng chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành từ lâu cùng vô số vết thương lớn nhỏ trên lưng anh.

Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông phả vào, mang theo một mùi hương dễ chịu. Tôi v**t v* những vết thương ấy, khẽ hỏi:

“Ngày đó chắc đau lắm đúng không?”

“Không, cũng không đến mức.”

Anh khác với Chu Lê Đình. Không giống cậu, dù trải qua bất kỳ chuyện gì, anh cũng không phàn nàn, không than khổ, chỉ lặng lẽ sống qua những ngày không hề bình yên.

“Thôi, thôi, em nghỉ ngơi đi. Anh làm xong việc sẽ về ngay.”

Tấm lưng anh bỗng cứng đờ. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng mặc quần áo rồi khom người rời khỏi khoang như chạy trốn.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy làn da ngăm ngăm của anh đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, khiến tôi không nhịn được mà cười thầm rất lâu.

Đến khi tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, Chu Hình mới trở về.

Biển đêm gió mạnh, sóng lớn, khiến con tàu tròng trành. Anh từ phía sau ôm lấy tôi, đặt đầu lên vai tôi, kéo chăn quấn chặt cả hai.

Như bao cặp vợ chồng kết hôn qua mai mối, chúng tôi thiếu đi nền tảng tình cảm, phần lớn dựa vào ấn tượng ban đầu và sự cân nhắc lợi ích. Vì vậy, dù nằm cạnh nhau cũng không quá thân mật.

Nhưng qua thời gian, một vài thay đổi là điều không thể tránh khỏi.

Hơi thở của anh càng lúc càng nặng, như sợ bị phát hiện, anh trở mình, quay lưng lại phía tôi.

“Em rất thích anh, Chu Hình. Anh cũng xứng đáng được yêu thương.” Tôi xoay người, ôm lấy eo anh, hỏi:

“Anh thì sao? Anh thấy em thế nào?”

“Tốt lắm. Anh rất thích em.”

Anh không ngờ tôi còn thức, giọng nói có chút hoảng hốt. Anh định quay lại ôm tôi, nhưng lại chần chừ, giữ một khoảng cách, không chịu áp sát.

Tôi không biết anh lo ngại điều gì, chỉ cảm thấy một nỗi hụt hẫng mơ hồ trong lòng.

Tôi không phải người h*m m**n nhiều, nhưng tôi quan tâm đến việc liệu mình có sức hút với chồng hay không.

Cơ thể anh không có vấn đề, nhưng việc anh từ chối sự thân mật với tôi là một cú đả kích lớn.

Chúng tôi đều từng ly hôn, không phải những cô gái cần giữ gìn. Mà dù có là vậy, giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp.

“Ngủ đi.”

Tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, kéo theo một nụ cười gượng gạo, rồi quay lưng lại, không nói gì thêm.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 16: Chương 16



“Ông Chu! Ông Chu mau dậy xem! Sóng to rồi!”

Gần đến lãnh hải, ai cũng nghĩ có thể yên bình trở về nhà đoàn tụ. Ai ngờ vào rạng sáng, sự cố bất ngờ xảy ra.

Chiếc tàu cá bị sóng lớn hất tung lên cao, tiếng gió và sóng ngoài kia giống như hàng vạn con quỷ đang gào khóc.

“Ở yên trong này, đừng ra ngoài!”

Chu Hình nhanh chóng mặc áo, lao ra ngoài kiểm tra tình hình.

Tôi ở trong khoang, bị con tàu chao đảo làm bật lên rồi lại rơi xuống, có thể cảm nhận được hiểm nguy lúc này, nhưng tôi không giúp được gì. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong rằng mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn.

“Không nghe nói là có bão mà!”

“Không biết nữa, có lẽ bên dưới tàu bị vướng thứ gì đó. Cẩn thận đấy!”

“Tất cả buộc dây vào người! Làm xong mau quay về khoang, sóng lớn đang tới!”

Bên ngoài vang lên tiếng thét xé họng của các thuyền viên. Tiếng hét lúc rõ ràng, lúc mờ nhạt theo nhịp con tàu trồi lên, hụp xuống giữa những đợt sóng lớn.

Đột nhiên, *rầm!* Một tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên.

11

Tôi nghe thấy một giọng nói hét lên:

“Chết tiệt! Cửa khoang hàng bị bung rồi. Hồ Tam, cậu không khóa cửa à?”

“Mau! Mau cứu khoang hàng! Đó là toàn bộ thu hoạch của chúng ta đấy...”

“Im miệng! Ai rảnh tay mà làm!”

Khi lên tàu, Chu Hình đã dẫn tôi và Chu Lê Đình tham quan qua, nên chúng tôi biết cửa khoang hàng nằm ở đâu.

Tôi đẩy cánh cửa nhỏ ra ngoài, quả nhiên thấy Chu Lê Đình đang buộc dây quanh người, chuẩn bị ra ngoài đóng cửa khoang hàng.

“Đưa dây cho dì, để dì đi.”

“Dì định gây rắc rối gì nữa đây!”

Tôi phớt lờ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Chu Lê Đình, giật lấy dây thừng từ tay cậu rồi tự mình buộc vào người:

"Cháu ở đây, giúp dì điều chỉnh độ dài dây thừng."

Chu Lê Đình không thể tranh cãi với tôi, cũng không có thời gian để đôi co. Tôi lấy một chiếc khóa treo trên tường, quay người lao ra giữa cơn bão.

"Dương Thiển!"

Chu Hình đang ở phía trên điều khiển tàu, thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng lao ra, sợ đến mức hồn vía bay mất, hét lên:

"Lê Đình! Mau kéo mẹ cháu về!"

"Đừng nghe anh ấy, thả dây!"

May mắn là Chu Lê Đình hiểu rõ tính tôi, ngoan ngoãn đứng đó giữ dây, từ từ thả cho tôi tiến gần đến cửa khoang hàng.

Giữa cơn sóng dữ, con tàu như một kẻ điên, dù tôi bám rất chắc cũng bị va đập đến đầy thương tích. Nhưng trong tình huống nguy cấp, tôi không cảm thấy đau, chỉ tập trung hết sức đóng chốt khóa cửa khoang, vừa phải đối mặt với đủ loại cá biển kỳ lạ bị sóng cuốn lên.

"Xong rồi, kéo tôi..."

Ngay khi tôi định bảo Chu Lê Đình kéo mình về, một con sóng lớn bất ngờ ập tới, cuốn cả con tàu vào cơn xoáy nước.

Với lực mạnh như vậy, Chu Lê Đình không thể giữ nổi dây thừng. Tôi bị nước cuốn bật khỏi boong tàu, rơi xuống bên ngoài.

"Mẹ!"

Giữa tiếng nước gào thét, tôi nghe thấy tiếng hét xé lòng của Chu Lê Đình.

Chắc tôi nghe nhầm thôi, từ "mẹ" làm gì tồn tại trong từ điển của cậu ấy.

Tôi khẽ cười, cứ coi như là cậu đang gọi tôi vậy.

Tôi kéo dây thừng buộc quanh eo, cố gắng bám lấy lan can tàu, hét lên:

"Dì không sao! Lo cho mình trước đi, đừng để bị hất ra ngoài!"

May mắn là sau đợt sóng, có một khoảng thời gian tạm lắng. Chu Lê Đình dùng hết sức kéo dây, đưa tôi trở lại boong tàu.

Sau đó, vài thuyền viên đã giải quyết xong việc chạy đến hỗ trợ, nhanh chóng kéo tôi vào trong khoang tàu.

Khi con tàu vượt qua được cơn bão, Chu Hình từ trên khoang lái vội vã chạy xuống, bước chân loạng choạng, lao đến ôm chặt lấy tôi như muốn nghiền nát xương cốt tôi vậy.

Tôi cảm nhận được sự run rẩy của người đàn ông. Tay chân anh lạnh toát, nhưng khi anh vùi đầu vào vai tôi, một hơi ấm ẩm ướt lại thấm vào cổ tôi.

"Em có biết nếu rơi xuống trong tình huống này thì sẽ không cứu được nữa không!"

"Thôi nào, thôi nào, em đâu có sao mà."
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 17: Chương 17



“Lần này thật may có vợ của anh Chu giúp, nếu không thì, nếu không thì... Chuyến này chúng ta đã...”

“Im miệng lại! Hồ Tam, anh làm ăn kiểu gì thế hả? Tôi đã nhắc bao nhiêu lần phải khóa cửa rồi, mà vẫn quên được à!”

Sau khi sóng gió lắng xuống, không ai có thể ngủ được. Một phần ba cá trong khoang hàng đã mất. Có thuyền viên lau mặt như muốn khóc.

Chu Hình cúi đầu im lặng ngồi bên cạnh tôi, một tay nắm chặt lấy tay tôi. Hàng mi anh cụp xuống, che đi cảm xúc trong đôi mắt, nhưng không giấu được sắc đỏ nhàn nhạt bên ngoài.

Chu Lê Đình úp mặt vào tay, không nói một lời. Tôi chọc vào vai cậu, cố tình trêu:

“Lúc nãy bên ngoài có người gọi mẹ, chẳng lẽ là cháu?”

Cậu quay người, đưa lưng về phía tôi, không thèm trả lời.

“Nói thêm lần nữa đi, dì không ngại bị cháu làm già đâu.”

“...”

“Nhanh nào, nghe xong dì đi ngủ bù đây.”

“...”

“Hay là cháu đang mong ba cháu đổi cho cháu một mẹ kế trẻ trung xinh đẹp hơn?”

“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Được chưa, Dương Thiển? Nói thêm câu nữa, cháu về nhà đập tung phòng sách của dì luôn!”

Cậu thiếu niên ương ngạnh cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng trên làn da trắng mịn ấy, đôi mắt hoe đỏ như ánh bình minh nơi chân trời. Không có chút gì đáng sợ, mà trông cậu lại giống một chú cún đáng thương hơn.

“Ha ha ha...”

Tôi bật cười, tiếng cười lan ra khắp khoang tàu, kéo theo những tiếng cười khác.

Khi tàu cập cảng, Chu Hình cùng các thuyền viên lo dỡ hàng chia tiền. Tôi dẫn Chu Lê Đình đi đặt phòng nghỉ.

Trời sắp tối, Chu Hình mới đeo một chiếc balo nặng trĩu, cầm điện thoại bật định vị, đạp xe đạp công cộng đến.

Thấy anh mệt không chịu nổi, tôi và Chu Lê Đình vội chạy ra nhận hành lý.

“Sao không đi taxi?”

Anh nắm lấy tay tôi, giao hành lý cho Chu Lê Đình, rồi hờ hững đáp:

“Gần thôi, gọi taxi còn phải chờ.”

Đứa ngốc cũng nhìn ra được anh tiếc tiền, nhưng mượn cớ khá khéo, tôi cũng chẳng buồn vạch trần.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 18: Chương 18



Ngày cưới, Chu Hình đưa tôi 1 triệu 500 ngàn tệ và hứa rằng mỗi năm sau đó sẽ có 1 triệu tệ chuyển vào tài khoản để tôi tự do sử dụng, chỉ cần tôi chăm sóc tốt cho Chu Lê Đình.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn sự bối rối và lo lắng của anh, nhìn vẻ dè dặt và thận trọng ấy.

Tôi nhớ đến tủ quần áo đầy những bộ đồ rẻ tiền của anh, nhớ đến việc anh thà vất vả cõng hành lý, đạp xe đạp công cộng để tiết kiệm vài chục nghìn tiền taxi…

“Chu Hình, anh có biết 1 triệu 500 ngàn tệ đủ cho một gia đình bình thường sống bao lâu không?"

“Anh… anh biết, anh biết mà…”

Anh không biết. Đôi tay anh run rẩy, anh không dám tiếp tục nắm lấy tay tôi, đầu cúi thấp, vùi vào lòng bàn tay.

Anh quá cần khoản thu nhập 100 vạn tệ mỗi năm này. Anh muốn dùng số tiền đó để giữ lại một mối quan hệ, giữ lại một gia đình.

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét trong lòng anh.

“Mười năm.”

Cơ thể anh khựng lại.

“Trong điều kiện chi tiêu bình thường, số tiền đó đủ để sống trong mười năm,” tôi nói. “Vậy anh còn lo lắng gì nữa? Dù nửa năm nay chỉ kiếm được năm, sáu vạn, thì đó cũng là thu nhập của một gia đình bình thường rồi.”

Tôi ôm lấy anh, kéo thân hình đang run rẩy, căng cứng của anh vào lòng.

“Anh đã làm rất tốt rồi. Chu Lê Đình cũng rất cố gắng, mỗi kỳ thi tháng đều đứng nhất lớp. Hai người đã cho em một mái ấm bình yên.”

Bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, vội vã đi xa. Tôi đoán đó là Chu Lê Đình đang đứng ngoài nghe lén.

Cậu ấy biết Chu Hình sẽ nói với tôi chuyện thu nhập.

Lúc Chu Hình thông báo về nhà sớm, cậu ấy không tỏ vẻ vui mừng gì, chắc cũng đang lo lắng về chuyện tiền bạc.

“Thiển Thiển, em… sẽ rời đi sao?”

Chu Hình vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên những tia hy vọng mong manh. Anh nhìn tôi đầy cẩn trọng, như sợ mất đi chút ánh sáng nhỏ nhoi đó.

Tôi nâng khuôn mặt anh lên, nhìn người đàn ông đã bị cuộc đời bào mòn này.

Anh chắc hẳn từng rất đẹp trai khi còn trẻ, giờ chỉ là da sạm đi đôi chút, trên khuôn mặt thêm vài vết sẹo và dấu ấn của năm tháng.

“Chu Hình, đừng dùng tiền để mua tình cảm, càng đừng mong đổi lấy một gia đình bằng tiền.”

“Em thích anh, em thấy hết những vất vả và nỗ lực của anh.”

“Nếu em không thích, hoặc nếu anh cố tình đối xử tệ với em, thì dù mỗi năm có cho em một tỷ, em cũng sẽ không ở lại.”

“Thiển Thiển...”

Gió biển ban đêm thổi mạnh và lạnh buốt, nhưng người bên cạnh lại như một lò sưởi ấm áp. Cảm giác an toàn và đầy đủ khi được ôm trong vòng tay ấy khiến tôi say mê.

Thời gian đã lấy đi sự rạng rỡ của anh, nhưng bản thân anh lại tỏa sáng một cách rực rỡ khác, như một viên ngọc quý được sóng biển gột rửa, lắng đọng và nặng trĩu ý nghĩa.

Một đêm sóng gió qua đi, dường như anh chẳng biết thế nào là mệt mỏi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ màng nói một câu:

“Em cứ tưởng anh không thích em, nên chẳng muốn chạm vào em.”

“Sao có thể chứ? Anh... anh luôn muốn...”

“Hừ, trên tàu thì anh chạy nhanh hơn cả thỏ, sợ em ăn thịt anh vậy.”

Người đàn ông im lặng rất lâu, đến mức tôi nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, chỉ khi tôi sắp thiếp đi, bên tai mới vang lên một tiếng thở dài.

“Anh không kiếm được tiền. Anh nghĩ em sẽ rời đi, nên không muốn em cảm thấy mình chịu thiệt...”

“Đồ ngốc.”

Phiên ngoại 1:

Hai người quá điên cuồng trong đêm, đến khi tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau.

Tôi bất chợt bật dậy, làm Chu Hình bên cạnh giật mình.

“Sao thế?”

“Đã ba giờ chiều rồi, cả đêm hôm qua lẫn nửa ngày nay chúng ta không để ý đến Chu Lê Đình!”

Lúc lơ là nhất chính là lúc dễ xảy ra chuyện nhất. Nếu cậu ấy nửa đêm có ý định tự sát, giờ đã qua lâu như vậy, ngay cả cơ hội cứu cũng không còn.

Vừa nghe tôi nói, Chu Hình cũng hoảng hốt. Hai chúng tôi vội khoác đại chiếc áo choàng tắm dày của khách sạn rồi luống cuống lao về phòng của Chu Lê Đình.

Căn nhà nghỉ này là dạng căn hộ, hai phòng ngủ đối diện nhau, ở giữa là phòng khách.

Hôm nay, Chu Lê Đình đã đóng cửa phòng…

Chỉ một quãng đường ngắn đi qua phòng khách, tim chúng tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mà cửa không khóa, Chu Hình vặn một cái đã mở được ngay.

Rèm cửa kéo kín, ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ thấy trên chiếc giường mềm mại có một người nằm bất động. Chăn chỉ đắp đến ngang hông.

“Lê Đình! Lê Đình! Con dậy đi, đừng làm ba sợ!”

Chu Hình lao đến giường, suýt bị vấp bởi đôi giày thể thao trên sàn. Anh đổ người lên cậu, nắm lấy vai Chu Lê Đình mà lay mạnh, gọi lớn.

Tôi vội kéo rèm ra, để ánh sáng tràn vào, dễ quan sát tình trạng của cậu.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 19: end



“Kiểm tra xem còn thở không. Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay…”

“Chuyện gì thế… sóng thần hay động đất sao?”

Tôi còn chưa nói xong, giọng nói khàn đặc, ngái ngủ của một thiếu niên đã vang lên từ trong vòng tay của Chu Hình.

Chu Lê Đình vốn chưa tỉnh hẳn, bị Chu Hình lắc mạnh khiến đầu óc mơ màng, rối rắm.

Cậu nhìn thấy Chu Hình, rồi cả người giật bắn, trừng lớn mắt, nắm lấy cổ áo anh, hoảng loạn khàn giọng hét:

“Dương Thiển đâu? Dì ấy bỏ đi rồi à? Con sẽ đi tìm! Con sẽ đưa dì ấy về…”

“…”

Cậu đẩy Chu Hình ra, bước xuống giường định lao ra ngoài. Chân vừa chạm đất thì thấy tôi đứng ở cửa sổ kính, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc.

Thời gian như ngừng lại. Chu Lê Đình cứ đứng cứng đờ bên mép giường.

“Tôi là mẹ kế của cháu, không phải vận động viên chạy đường dài. Cảm ơn vì đã đánh giá cao tôi.”

“Đừng hoảng, mẹ con vẫn ở đây.” Thấy cậu không sao, Chu Hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu để trấn an.

Tôi vừa định thả lỏng thì bất chợt một bóng đen lao tới, eo tôi bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp.

Chu Lê Đình không nói một lời, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Cậu cao hơn cả Chu Hình, thân hình cứng cáp như một ngọn núi, các cơ bắp căng cứng, như đang ôm lấy một thứ quý giá vừa mất đi mà tìm lại được.

“Được rồi, được rồi, dì không đi đâu cả. Tối qua dì với ba cháu không để ý đến cháu, sợ cháu xảy ra chuyện nên hôm nay mới hốt hoảng như vậy.”

Tôi cùng Chu Hình đi đến, vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu ra khỏi “cơn ác mộng” vừa rồi.

Một lúc lâu sau, Chu Lê Đình mới bình tĩnh lại. Cậu buông tôi ra, xoa xoa mặt, rồi ôm cả tôi và Chu Hình vào lòng. Cậu lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.

Hình như cậu nói: “Mẹ, chúng ta phải luôn ở bên nhau.”

Chúng ta, một gia đình.

Cách cậu gọi “mẹ” và câu “chúng ta là một gia đình” tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại như chạm vào góc mềm mại và cô đơn nhất trong trái tim tôi.

Thật tốt. Cứ như thế này mà sống tiếp.

Phiên ngoại 2:

Chu Lê Đình rất có chí khí, sau này không còn biểu hiện ý định tự sát nữa. Ở nhà, cậu cũng biết ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, thậm chí giúp dọn dẹp nhà cửa.

Dù vậy, tôi nói gì cậu cũng phải cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời. Tôi cũng thích cùng cậu đấu khẩu, sau đó nhìn cậu tức đến đỏ cả mặt.

Sau này, cậu được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn chuyên ngành Kỹ thuật điện.

Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, sau đó chuyển sang thuê đất để trồng hoa cung cấp sỉ. Gặp lúc thị trường tốt, mỗi năm cũng kiếm được bốn đến năm chục vạn.

Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, nên năm Chu Lê Đình tốt nghiệp đại học, tôi không cho Chu Hình ra khơi nữa. Anh quản lý đất trồng hoa, còn tôi thì ở tiệm hoa viết bài.

Tưởng như thế đã là rất ổn rồi, không ngờ Chu Hình còn giỏi làm ăn hơn tôi. Anh là người chân thật và đáng tin cậy, chỉ chưa đầy nửa năm lượng khách đã tăng gấp đôi. Cuối cùng, chúng tôi phải thuê thêm vài trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất.

“Em mà gặp được anh sớm hơn thì đã không phải đi đường vòng cả chục năm rồi.”

Tôi và Chu Lê Đình mỗi người ôm nửa quả dưa hấu lạnh, ngồi dưới gốc cây dương lớn bên cánh đồng mà ăn ngon lành.

Lần này cậu không cãi lại tôi, chỉ nhìn về phía mặt trời chói chang ở đằng xa, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, khóe miệng mang theo chút cay đắng nhưng bình thản.

Nếu gặp được Chu Hình sớm hơn, có lẽ tuổi thơ của Chu Lê Đình sẽ hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là được như những đứa trẻ bình thường.

“Mẹ, cả đời này, con chỉ công nhận mẹ là mẹ con thôi.”

“Mỗi lần người ta nghe con trai tôi đã tốt nghiệp đại học, họ đều khen tôi trẻ quá, ha ha ha…”

“Chuyện gì mà cười vui thế?”

Chu Hình từ nhà kính bước ra, rửa tay trong thùng nước, như một thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn, anh lại ôm chặt lấy tôi.

Tôi múc một thìa dưa hấu lạnh đưa vào miệng anh, sau đó đẩy anh ra:

“Nóng c.h.ế.t đi được.”

“Thật sự rất nóng, nhưng vẫn muốn ôm em.”

“Ba!” Chu Lê Đình cảm thấy mình như một bóng đèn siêu sáng, mặt cậu lập tức xị xuống.

“Biết hai người tình cảm tốt, nhưng đừng khoe mẽ trước mặt người độc thân chứ? Con chịu thua.”

“Đâu có ai cấm con tìm bạn gái. Nếu chọn được rồi, ba mẹ sẽ đi hỏi cưới cho con.”

Tôi cố ý chậc lưỡi:

“Tiểu Lê không cần vội, cứ từ từ mà tìm. Dù sao cũng đâu phải tìm người chăm con.”

Một câu nói làm Chu Hình á khẩu, đỏ mặt bối rối cười hề hề vài tiếng. Sau đó anh giành lấy dưa hấu từ tay tôi, ngồi xổm ở góc mà ăn tiếp.

( Hết )
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back