Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giữa Chúng Ta Có Một Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
585,893
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMT6eZQfrZTVas0fH8hhbFnG5Vi5xk2qmB2DXHBbu5YfTXUoJjxd-RFIz08SS5CpU6jGHv8N2TZL_uOJXOzrgtgvZ9-9UGrNluIFDDTGw2wyQf6ICGwRBQ4BiahLil-NCwZ12M-c2oMB92sbmIAALBA=w215-h322-s-no-gm

Giữa Chúng Ta Có Một Người
Tác giả: Đức Dật An
Thể loại: Ngôn Tình
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi ly hôn, chị tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông đã ly hôn và có con trai riêng. Anh ấy trông bình thường thôi, nhưng con trai anh ấy thì đẹp trai hết chỗ chê, kiểu như một tiểu hoàng tử châu Âu cổ điển vậy.

Nhưng con trai anh ấy có chút vấn đề. Cụ thể là gì thì không ai nói rõ được, đại khái là có xu hướng tự sát và không thể ở một mình.

Chị tôi bảo anh ấy làm nghề đi biển, một năm kiếm được hơn trăm vạn, nhưng chỉ về nhà hai lần mỗi năm, mỗi lần chỉ ở khoảng mười ngày.

Nếu tôi chịu cưới, thì tiền anh ấy kiếm được sẽ gửi hết về cho tôi, việc của tôi chỉ là chăm sóc tốt cho con trai anh ấy, không để xảy ra chuyện gì là được.​
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 1



Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty.

Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu.

Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.

Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát.

“Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?”

Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.”

Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể.

Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác.

Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác để chăm con trai?

Tôi lén quan sát người đàn ông hơn tôi mười tuổi trước mặt. Nhìn qua thì anh ấy có vẻ hiền lành chất phác, đặc biệt là lúc cười, lại có chút gì đó ngây ngô.

“Con trai anh là con của người vợ đầu tiên đúng không?”

“Nhà bà ta điều kiện tốt, lúc đó tôi một tháng chỉ kiếm được hơn ba ngàn, nên ba mẹ bà ta lại giới thiệu cho bà ta một người làm chủ doanh nghiệp. Tôi thì…”

Anh ấy vò vò đôi tay, làn da ngăm đen bỗng ửng đỏ, mắt nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn trước mặt, lúng túng đến mức không dám ngẩng lên nhìn tôi.

Theo lẽ thường, bị gia đình nhà vợ ép buộc ly hôn như thế, đàn ông chắc chắn sẽ căm ghét vợ cũ và gia đình bà ta. Đặc biệt, giờ anh ấy đã có kinh tế ổn định, lẽ ra phải tự hào mà nghĩ rằng đối phương đã nhìn lầm.

Nhưng nhìn vẻ mặt anh ấy lúc này, không chỉ không có chút oán hận nào, mà còn có phần tự ti khi nhắc đến chuyện cũ.

Chẳng lẽ hai lần ly hôn sau cũng có liên quan đến người vợ đầu tiên? Hai người không rõ ràng, hoặc thậm chí vẫn còn những giao dịch kinh tế mập mờ?

“Vợ đầu của anh rất đẹp nhỉ? Tôi xem ảnh con trai anh rồi, trông như con lai vậy.”

Tôi ngại hỏi thẳng về hai cuộc hôn nhân sau, xem tình hình thì có khi còn dính dáng đến chuyện “trăng sáng trên cao” nữa.

Nụ cười trên mặt anh ấy có chút gượng gạo, chỉ đáp: “Mọi người đều bảo đẹp.”

“Thế còn anh, anh không thấy sao?”

Anh ấy lắc đầu: “Tôi không có mắt thẩm mỹ, còn hơi khó nhận diện khuôn mặt, không hay nhìn kỹ người khác.”

Món ăn được dọn lên, chúng tôi ăn một chút. Tôi mới tiếp tục hỏi:

“Thế hai cuộc hôn nhân trước vì sao mà tan vỡ? Anh kể thử xem, tôi xem mình có thể chấp nhận được không.”

Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của anh ấy bỗng trở nên tái nhợt. Môi run rẩy hai lần, nhét một miếng thịt vào miệng, nhưng nửa miếng lại cắn trúng môi mình.

“Con trai tôi nó…”

Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng đặt đũa xuống, thở dài:

“Giấu cô cũng chẳng ích gì. Con trai tôi… tâm lý nó có chút vấn đề.”

“Tôi biết, có xu hướng tự sát đúng không?”

“Ừ.” Anh gật đầu. “Chính vì vậy nên lúc nào cũng cần có người theo sát nó. Nhưng giờ nó đang ở tuổi nổi loạn, cực kỳ ghét bị người khác theo dõi.”
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 2: Chương 2



Chu Hình thật sự không kén chọn phụ nữ lắm.

Chị tôi cũng đã kể qua với anh ấy về tình hình của tôi. Tôi 28 tuổi, lương tháng không ổn định, khoảng ba ngàn, thích viết lách. Đã từng kết hôn hai năm, ly dị vì chiến tranh lạnh kéo dài, không có con.

“Hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau trước?”

Tôi cảm thấy khá hài lòng với anh ấy. Ngoài việc lương anh cao, đủ để tôi có thể ở nhà viết lách, thì kiểu đàn ông sau khi ly hôn mà biết tìm lỗi từ bản thân cũng hiếm. Nhìn thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng lại mang cảm giác là người có thể gánh vác cả một gia đình.

“Thật ra tôi thấy anh rất ổn, là kiểu người sống thực tế, đáng tin.”

Anh ấy cúi đầu, ngượng ngùng cười.

Tôi mới để ý lông mi anh ấy rất dài, đuôi mắt còn có độ cong nhẹ hướng lên. Gần bốn mươi tuổi mà ngoài làn da ngăm thì khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn nào.

“Chỉ mới ăn một bữa cơm, sao cô nhìn ra được vậy?” Tôi bật cười.

Anh ấy đưa tôi tờ giấy ăn, vừa quét mã thanh toán vừa phân tích:

“Bàn tay cô sạch sẽ, không để móng tay dài. Nói chuyện không gây khó chịu, biết đứng từ cả hai phía để suy nghĩ vấn đề. Còn nữa… lúc cô khen vợ cũ tôi đẹp, cô không có chút cảm xúc tiêu cực nào.”

Nói xong, anh ấy giơ màn hình điện thoại lên cho tôi xem, là giao diện thanh toán.

“79 tệ.”

Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, chia tiền ăn là điều nên làm. Không cần anh ấy nói thêm, chỉ một hành động đó là tôi hiểu rồi.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định thêm anh ấy vào danh sách bạn bè để chuyển tiền, nhưng thấy anh ấy lại cất điện thoại đi, hai tay đan vào nhau rồi xoa xoa.

2

“Quán này là của bạn tôi mở. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên có người dẫn đối tượng xem mắt đến đây ăn lẩu Tứ Xuyên, ăn đến no c.h.ế.t cũng không quá trăm nghìn.”

Sự nhạy bén với chi tiết như vậy chứng tỏ người đàn ông này không ngốc nghếch như vẻ ngoài. Tôi không khỏi nhìn anh ấy kỹ thêm một lần nữa.

“Thế này nhé, nếu cô cũng thấy có thể tiến xa hơn, hai ngày tới tôi dẫn cô về nhà gặp con trai tôi, xem cô có thể chấp nhận được không.”

Nói xong, anh ấy ngập ngừng một chút. Có thể thấy rõ sự căng thẳng từ nét mặt, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh:

“Tôi thật sự thấy cô rất tốt. Nếu thành, tôi sẽ đưa cô trước một trăm vạn làm sinh lễ, thêm năm mươi vạn nữa để hai mẹ con cô tiêu dùng.”

“Mai đi nhé, vừa hay cuối tuần.”

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Chu Hình, tôi quay lại công ty, kể với chị tôi về tình hình.

Mọi thứ đều ổn, chỉ là mỗi lần anh ấy nhắc đến con trai thì trông rất căng thẳng, khiến tôi không khỏi thắc mắc.

Với điều kiện kinh tế như vậy ở khu vực chúng tôi, đừng nói là một đứa con, dù có hai đứa thì cũng không nhiều người để ý.

Dù đứa trẻ có chút vấn đề, nhưng cũng đã học cấp ba rồi, không cần lo lắng quá nhiều về sinh hoạt, cùng lắm là để ý sát sao hơn thôi.

“Chị này, chị biết gì về con trai của Chu Hình không? Có phải nó rất ghét mẹ kế không?”

Chị tôi, giống như Chu Hình, cũng không nói rõ được chuyện này.

“Nó không ghét đâu, nhưng em gặp rồi sẽ hiểu. Nó hơi nổi loạn một chút, đừng sợ hãi là được.”

“Nó có đánh người không?”

“Không đâu, nó không động tay động chân.”
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 3: Chương 3



Tôi không vội chuyện kết hôn, nhưng tôi quá tò mò muốn biết một học sinh cấp ba mười lăm tuổi có xu hướng tự sát đã làm cách nào khiến hai mẹ kế trước sợ hãi mà bỏ đi.

Sáng hôm sau, tôi mua một ít quà rồi cùng Chu Hình lái xe đến khu biệt thự có môi trường sống tốt nhất thành phố.

“Khu này là khu học trọng điểm đúng không?”

“Hồi trước mua để tiện cho Lê Đình đi học, lúc đó giá ở đây còn rẻ.”

“Cháu nó tên Chu Lê Đình à?”

“Ừ, tên ông ngoại nó đặt.”

Xe đỗ trong gara riêng của biệt thự, Chu Hình dẫn tôi vào nhà.

“Nhà hơi bừa bộn, hôm qua tôi có dọn qua một lượt rồi, nhưng người thô kệch thì không được tỉ mỉ lắm.”

Tôi đứng cạnh tủ giày ở cửa, thay đôi dép nữ mới mà Chu Hình đưa, rồi đưa mắt nhìn quanh căn nhà.

Nhà khá sạch sẽ, chỉ là đồ đạc không được sắp xếp gọn gàng, hơi lộn xộn một chút.

“Lê Đình không chịu thuê giúp việc, nên sau này có lẽ phải nhờ cô dọn dẹp một chút, nó chỉ lo phòng của mình thôi.”

Học sinh cấp ba thường ít thời gian nghỉ ngơi. Hiếm khi được cuối tuần, nên giờ này Chu Lê Đình vẫn chưa dậy. Tôi ngồi trên ghế sofa cùng Chu Hình trò chuyện, hỏi anh ấy vài lần về lý do con trai anh tự sát.

Chuyện này Chu Hình cũng không rõ, chỉ đúc kết lại rằng: Không có dấu hiệu, không có mâu thuẫn, sau đó Lê Đình cũng chẳng chịu nói gì.

“Vậy nên tôi bắt nó không được khóa cửa phòng khi ở nhà. Cả khóa cửa nhà vệ sinh trong phòng nó tôi cũng tháo luôn, còn lắp camera giám sát toàn diện trong phòng nó.”

Nói đến đây, anh sợ tôi để ý, vội xua tay giải thích:

“Phòng của tôi và cô thì không có đâu, chỉ có phòng nó thôi.”

Dù anh ấy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Mười lăm tuổi không còn là trẻ con, nhưng không có không gian riêng tư tuyệt đối, không được sống mà không bị giám sát, nghĩ thôi cũng thấy ngột ngạt.

“Nó không có ý kiến gì sao?”

“Nó ngoan lắm, tôi nói nhiều lần thì nó cũng chịu nghe.”

Tôi đang nghĩ một đứa trẻ ngoan như thế thì có thể gây ra chuyện gì, thì từ tầng trên truyền xuống tiếng bước chân chậm rãi.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cậu thiếu niên mặc áo phông trắng, quần ngắn màu xám, tay vò mái tóc ngắn hơi dài, mắt lờ đờ bước xuống cầu thang.

Giống hệt như trong ảnh, cậu ấy thực sự rất đẹp trai. Không giống làn da ngăm của bố vì gió sương, cậu có làn da trắng lạnh. Trừ màu mắt, cậu trông giống hệt một tiểu hoàng tử châu Âu cổ điển.

“Tóc dài thế này mà không chịu đi cắt, đâu ra dáng vẻ của học sinh.”

“Biết rồi, chiều con đi cắt.”

Khác hẳn với sự ngượng ngùng, căng thẳng khi ở cùng tôi, đối mặt với con trai, Chu Hình lập tức có dáng vẻ uy nghiêm của một bậc phụ huynh.

Nói xong, dường như nhận ra không nên làm con mất mặt trước tôi, anh vội cười rồi giới thiệu:

“Đây là…”

Anh bỗng dưng khựng lại.

Tôi nhanh chóng tiếp lời:

“Dương Thiển, cứ gọi tôi là dì Thiển.”

“Dì Thiển.”

Trẻ con mười lăm tuổi hay nổi loạn, đặc biệt là với vai trò mẹ kế, dễ bị đối đầu hoặc bị làm khó. Tôi tưởng sẽ bị thái độ ngang ngạnh hoặc nhìn chằm chằm, nhưng Chu Lê Đình lại rất ngoan.

So với Chu Hình, cậu có vẻ bình tĩnh và tự nhiên hơn. Ánh mắt cậu luôn dừng lại trên tôi, đặc biệt là nhìn khuôn mặt tôi rất lâu.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 4: Chương 4



“Dì Thiển định kết hôn với ba cháu à?”

Buổi trưa, chúng tôi đặt một phòng riêng trong khách sạn. Chu Hình đi gọi món, Chu Lê Đình ngồi đối diện tôi, một tay chống cằm, mắt cụp xuống nhìn tôi.

Hàng mi của cậu rất dài, lại rậm, giống hệt Chu Hình.

“Ừm, chúng ta nói chuyện khá hợp. Hôm nay chủ yếu muốn nghe ý kiến của cháu.”

“Cháu không đồng ý, nhưng không có ai trông cháu, ông ấy không yên tâm đi biển. Cháu chỉ có thể đồng ý.”

“Cháu nói thẳng thắn như vậy rất tốt, có gì nói rõ ra.”

“Tốt nhất dì nên chuẩn bị tâm lý. Đây là nhà cháu, cháu sẽ không thay đổi thói quen chỉ vì có thêm một người vào ở.”

Khi Chu Hình không có mặt, sự ngoan ngoãn của Chu Lê Đình lập tức biến mất, thay vào đó là sự sắc sảo và mạnh mẽ.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến hai mẹ kế trước bỏ đi, đúng không?

“Trò chuyện thế nào rồi?” Chu Hình quay lại, trên tay cầm ba chai sữa chua, đặt một chai trước mỗi người.

Anh nhìn Chu Lê Đình và nói: “Dì Thiển là người rất tốt, chúng ta chuẩn bị sớm đăng ký kết hôn, con…”

Chu Lê Đình nhìn tôi, ánh mắt không rõ cảm xúc, nở một nụ cười thoáng vẻ lạnh lùng:

“Cũng tốt, luôn có người vì tiền mà đưa ra lựa chọn sai lầm, sau đó hối hận và bỏ chạy.”

“Lê Đình!”

“Được rồi, con không nói nữa.” Chu Lê Đình mở chai sữa chua uống một ngụm, rồi bất ngờ đưa chai cậu đã uống dở sang cho tôi.

Chu Hình định mắng cậu vì bất lịch sự, nhưng tôi bình tĩnh đẩy chai sữa chua đó sang chỗ Chu Hình, rồi cầm chai chưa mở trước mặt mình, vặn nắp uống một ngụm.

Sự khiêu khích của cậu quá rõ ràng, nhưng tôi không nhất thiết phải đáp trả.

---

Sáng thứ Hai, tôi và Chu Hình vội vàng đi đăng ký kết hôn, sau đó chuyển hành lý vào nhà mới.

Thật ra Chu Hình đáng ra phải ra khơi từ lâu, nhưng vì chưa tìm được người trông coi Chu Lê Đình nên đã kéo dài đến tận bây giờ. Nếu chậm thêm sẽ ảnh hưởng đến mùa vụ.

“Bây giờ trên tàu phần lớn thời gian có tín hiệu, nhưng cũng có vùng không thể liên lạc. Đến lúc đó tôi sẽ báo trước cho cô.”

“Lê Đình không cần lo nhiều, nó tự lo được. Chỉ cần hai tiếng cô để ý tình trạng của nó một lần, nhất là vào ban đêm.”

“Nếu nó làm gì quá đáng, cô cứ nói với tôi. Tôi sẽ gọi điện mắng nó. Thằng bé vẫn nghe lời, cô đừng sợ.”

Trên đường đưa Chu Hình ra tàu, anh cứ căn dặn từng việc một.

Hành lý nặng trĩu liên tục trượt xuống, tôi muốn giúp anh nhưng anh xua tay không cho. Dáng vẻ anh cần mẫn như một công nhân bốc vác, hoàn toàn không giống một người có mức lương trăm vạn mỗi năm.

“Tôi nhớ rồi, anh đi biển nhớ cẩn thận. Tôi sẽ luôn để ý tình trạng của Lê Đình, anh cứ yên tâm.”

Tiếng động cơ của tàu đánh cá lớn từ bờ biển dần xa, tôi đứng nhìn về phía xa xăm, bỗng nhiên cảm thấy xót xa.

Một trăm vạn đối với những người chỉ kiếm ba ngàn mỗi tháng như chúng tôi không phải con số nhỏ. Nhưng đối với anh, đó là số tiền phải đánh đổi bằng mạng sống trên vùng biển đầy nguy hiểm năm này qua năm khác.

Tôi đã xem tủ quần áo của anh. Toàn là những bộ đồ lao động giá rẻ vài trăm tệ, giặt đến bạc màu, biến dạng, chỉ cần không rách là anh vẫn mặc.

Tôi tin rằng Chu Lê Đình đã nhìn thấy những điều này, nên dù đang ở tuổi nổi loạn, cậu vẫn rất ngoan ngoãn trước mặt Chu Hình.

Nhưng khi Chu Hình rời đi, đối mặt với tôi, cậu sẽ thế nào?

Trên đường về, tôi không ngừng suy nghĩ về điều này.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 5: Chương 5



Học sinh ngoại trú không có giờ tự học buổi tối. Khi tôi về đến nhà, từ xa đã thấy ánh sáng ấm áp hắt ra từ tầng hai, chắc là Chu Lê Đình đã tan học về.

Vừa lúc tôi mở cửa bước vào, cậu từ tầng hai đi xuống.

Có lẽ cậu định xuống bếp lấy nước lạnh từ tủ lạnh, tay còn cầm một chiếc bình nước trong suốt.

Đáng lẽ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, nhưng ngay khi nhìn thấy cậu, tôi lập tức sững người tại chỗ, suýt nữa thì quay người bỏ chạy.

Chu Lê Đình... không mặc gì cả! Cậu ấy hoàn toàn tr*n tr**ng trong nhà!

Mười lăm tuổi, không còn là trẻ con nữa.

Dù khung xương cậu ấy mang nét mảnh mai của một thiếu niên, nhưng vóc dáng cao lớn, rắn rỏi, nếu không nói tuổi, trông chẳng khác gì một thanh niên hai mươi tuổi trưởng thành.

“Xin lỗi, xin lỗi, cái đó... dì đợi cháu về phòng rồi hãy xuống.”

Tôi vội quay lưng lại, tự trách mình về không đúng lúc.

Hoặc đáng lẽ tôi nên nhắn tin trước để cậu biết tôi sẽ về, chuẩn bị trước cho phù hợp.

“Không sao.”

Ngoài dự đoán của tôi, từ phía sau vang lên một tiếng cười nhạt.

Chu Lê Đình không hề tỏ ra căng thẳng như tôi. Đôi dép lê của cậu gõ từng nhịp nhẹ nhàng trên sàn nhà, thong thả bước qua phòng khách đến trước tủ lạnh, rót nước lạnh vào bình:

“Dì quen là được. Ở nhà cháu vẫn như vậy.”

Cái gì cơ?

Tôi phải mất một lúc mới phản ứng lại được.

Ý cậu là dù có mẹ kế ở nhà, cậu vẫn thích đi lại tr*n tr**ng như thế?

4

Là người mới đến, trong lòng tôi không tránh khỏi sự gượng gạo và căng thẳng, cũng ý thức rõ vị trí “người ngoài” của mình:

“Được thôi, dì sẽ cố không nhìn.”

“Cứ nhìn đi, cháu có tính phí đâu.”

“Đau mắt.”

“...”

Có lẽ câu nói đó làm cậu khó chịu, nên không nói gì nữa. Bước chân lên lầu của cậu có vẻ nhanh hơn một chút.

Khi nghe thấy tiếng bước chân cậu quay về phòng, tôi mới dám xoay người lại để thay dép, tiện tay nhắn cho Chu Hình:

[Con anh vừa cho tôi xem một màn trình diễn thể hình. Trông có vẻ rất tự tin về vóc dáng, cũng tốt thôi.]

Trong điều kiện mạng ổn định, Chu Hình có thể xem được mọi hình ảnh trong nhà qua hệ thống giám sát, trừ phòng của tôi và anh ấy.

Năm phút sau, tôi nhận được tin nhắn hồi đáp:

[Đừng sợ, tôi sẽ nói nó.]

Mười lăm phút sau, cửa phòng tôi bị gõ.

Chu Lê Đình đứng ngoài cửa, gương mặt lạnh lùng, một tay chống vào khung cửa, người hơi cúi xuống như muốn áp sát, nghiến răng nói:

“Dì mách lẻo với ba cháu?”

“Không hẳn, ba cháu có thể xem qua giám sát mà.”

Cậu ấy biết mặc thêm một chiếc quần short trước khi tìm tôi chất vấn, điều này khiến tôi thấy nhẹ nhõm:

“Cháu mặc thế nào là việc của cháu. Tôi chỉ chia sẻ cuộc sống thường ngày với chồng mình thôi. Ba cháu nói gì cháu à?”

Ý tứ đối đầu quá rõ ràng, nhưng lần này Chu Lê Đình không nắm phần đúng. Ánh mắt cậu lướt qua tôi, rồi phẩy tay quay người bỏ đi.

“Tối nay ăn cơm không?”

“Nhìn dì là no rồi.”

“Vậy tốt, nhìn thêm vài lần cho đỡ phải nấu.”

“...”

Theo lời dặn của Chu Hình, cứ hai tiếng tôi lại kiểm tra tình trạng của Chu Lê Đình để đảm bảo nếu có vấn đề gì thì kịp thời phát hiện trong khoảng thời gian cứu chữa.

Rõ ràng, chuyện này khiến cậu rất không thoải mái, nhưng vì đã hứa với Chu Hình không đóng cửa phòng, nên dù không thích, cậu cũng phải chịu đựng.

Ban ngày, cậu đến trường học, còn tôi ở nhà, dùng một căn phòng trống để bố trí thành một thư phòng mang phong cách cổ điển, rồi ngồi đó viết lách.

Tôi chụp ảnh thư phòng vừa bày biện xong gửi cho Chu Hình. Từ đầu dây bên kia, tiếng cười sảng khoái của anh truyền tới từ biển cả, mang theo cái nắng gay gắt và vị mặn của gió biển, làm tâm trạng tôi cũng phấn chấn theo.

“Tôi luôn thích kiểu thư phòng Trung Hoa, nhưng không có thời gian để bày biện. Về nhà rồi tôi có thể mượn chơi phong cách tao nhã được không?”

“Đợi phu quân của tôi về, cùng thưởng trà, đốt hương.”

“Rất hay, rất hay. Nếu cần mua thứ gì nặng, hãy thuê người hoặc sai Lê Đình, đừng tự làm mình mệt.”

Anh dặn dò tỉ mỉ từng câu, tôi cũng đáp lại vài lời. Sóng yếu khiến cuộc gọi không kéo dài được lâu.

Cúp video xong, tôi quay đầu lại, thấy ở cửa thư phòng mở toang, Chu Lê Đình mặc đồng phục học sinh, tựa nghiêng vào khung cửa, nhìn tôi rồi cười nhạt một tiếng, sau đó quay người về phòng.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 6: Chương 6



“Tối nay có ăn cơm không?”

Tôi đi theo cậu, lúc đó cậu đang cởi đồng phục, liếc tôi một cái, rồi thản nhiên tiếp tục cởi.

“Không sao, dì cũng có thể để cháu c.h.ế.t đói mà.”

Nhìn cậu cởi xong đồng phục, một tay đặt lên chiếc quần short đen duy nhất trên người, dừng lại giữa cởi và không cởi, như muốn trêu tức tôi, tôi bất giác thấy buồn cười.

“Không dám đâu, chưa c.h.ế.t mà oán khí đã đủ nặng rồi.”

“...”

“Ăn gì đây? Trứng xào cà chua, mì trộn thịt bằm, thêm một phần thịt xào được không?”

Không biết mấy món này có gì không ổn, ánh mắt cậu lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó nhíu mày, hơi hoảng hốt.

Cậu nhanh chóng che giấu, tôi cũng không hỏi thêm.

Mấy món này đều là món cậu thích ăn, tôi đã hỏi Chu Hình từ trước.

Tôi không có ý đối đầu với Chu Lê Đình, ngược lại, tôi muốn làm thân để sau này hai người sống hòa hợp hơn.

Nhưng rõ ràng điều đó không dễ dàng. Trong lòng đứa trẻ này có một bức tường rất cao. Bề ngoài trông ngoan ngoãn tự do, nhưng bên trong lại bị kìm nén và khép kín, như một ngọn núi lửa âm ỉ không biết khi nào sẽ phun trào.

Giữa chúng tôi luôn có sự im lặng, mở miệng là cãi cọ không nể nang.

Sau bữa tối, tôi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ. Còn Chu Lê Đình thì học đến khoảng hai giờ sáng, sau đó co người trên chiếc giường nhỏ màu đen của mình, trông như một chú mèo con bị bỏ rơi mà ngủ thiếp đi.

Cứ thế, chúng tôi chung sống yên ổn trong hơn một tháng. Một học sinh cấp ba ngoài bữa tối thì chẳng cần tôi quan tâm đến gì khác.

Tôi có nhiều thời gian rảnh, nghĩ cậu học hành vất vả nên đề nghị giặt quần áo, dọn dẹp phòng giúp cậu. Nhưng cậu luôn nhìn tôi với ánh mắt chán ghét lẫn khó chịu, rồi nói:

“Dì mà đụng vào đồ của cháu, cháu sẽ lập tức đem đi vứt hết.”

Vì thế, tôi dứt khoát không quan tâm nữa, khi nào cần tôi giúp để cậu ấy tự nói.

Ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã làm theo lời khuyên của Chu Hình, đặt chuông báo thức cách mỗi hai tiếng một lần.

Trước giờ, tôi luôn bị chuông báo thức đánh thức. Nhưng hôm nay thì không…

Chưa đến nửa đêm, tôi vừa mới chợp mắt, giấc ngủ không sâu. Trong mơ, tôi luôn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, mơ hồ vọng đến tai mình.

Ban đầu, tôi nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng dần tỉnh táo hơn, tôi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong nhà.

Chu Lê Đình đang xem phim kinh dị để giảm căng thẳng sao?

Nghe kỹ hơn, tôi lại nghe thấy những tiếng th* d*c kỳ lạ.

Mệt đến rã rời, nếu là một đứa trẻ bình thường, tôi sẽ tiếp tục ngủ. Nhưng Chu Lê Đình thì khác, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, nên đành mặc quần áo rồi đi ra kiểm tra.

Ai ngờ, chỉ một cái nhìn đã suýt để lại ám ảnh tâm lý cho tôi cả đời…

5

Cửa phòng Chu Lê Đình vẫn mở như cũ, chỉ có một chiếc đèn bàn học sáng lên.

Trước mặt cậu là chiếc máy tính đang chiếu những hình ảnh kỳ quái và kinh tởm, trong đó có những người phụ nữ đáng thương đang hét lên thảm thiết đến xé lòng.

Còn cậu, ngồi co người trong ghế, quay lưng lại phía cửa, hai chân gác lên bàn, đang làm một việc không nên để ai nhìn thấy.

Cậu dường như biết tôi đã đến, nhưng không quan tâm.

Tôi nghe loáng thoáng một tiếng cười nhẹ đầy thách thức phát ra từ cổ họng cậu.

Chu Hình không cho cậu không gian riêng tư, cậu đã đồng ý không đóng cửa. Nhưng ngay cả trong lúc này, cậu cũng không đóng cửa.

Tôi sững sờ, đúng ra nên quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân như bị ghim chặt xuống sàn, toàn thân tôi cứng đờ như gỗ, không thể nhúc nhích.

Phải gần mười phút sau, cậu kết thúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:

“Chưa đến hai tiếng đúng không? Làm dì tỉnh giấc à?”

“Ừm… tiếng máy tính của cháu hơi lớn.”

Tôi không biết mình đã giữ bình tĩnh để nói chuyện với cậu bằng cách nào.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đáng lẽ tôi nên cảm thấy xấu hổ, nhưng thay vào đó, cả người tôi lạnh toát. Vì những video trong máy tính cậu…
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 7: Chương 7



Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao hai người vợ trước của Chu Hình lại chọn ly hôn, từ bỏ cuộc sống nhàn nhã với mức thu nhập cả trăm vạn mỗi năm.

Một thiếu niên mười lăm tuổi, sử dụng những hình ảnh bạo lực m.á.u me cực đoan để giải tỏa nhu cầu. Cậu ta cảm thấy hưng phấn trước những cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Thật sự quá đáng sợ.

Trước mặt tôi không phải là một người con trai riêng, mà là một tên tội phạm bạo lực đang dần hình thành, một kẻ có thể trở thành đao phủ bất cứ lúc nào.

“Cháu… tại sao lại thích xem những thứ này?”

Cậu ngạc nhiên vì tôi không bỏ chạy, nhưng chỉ trong chốc lát. Sau khi chỉnh lại quần áo, cậu quay đầu nhìn tôi, sắc đỏ trên gương mặt vẫn chưa tan hết, ánh mắt chứa đầy sự cuồng loạn.

“Dì không thấy có những người trên thế giới này đáng bị đối xử như vậy sao? Tiếc là cháu không thể ra tay, nếu không cháu sẽ làm tàn nhẫn hơn.”

Gió đêm lùa qua cửa sổ chưa đóng kín, tiếng gió rít lên như tiếng khóc của những linh hồn địa ngục. Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Chu Lê Đình càng thêm u ám, nửa sáng nửa tối.

“Cháu dùng cách này để xả cảm xúc… ừm, dì nghĩ dì có thể hiểu được.”

Tôi thật không ngờ mình lại đủ can đảm bước vào phòng cậu, ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt có chút ngỡ ngàng.

“Có thể nói cho dì biết không, mục tiêu của cháu là ai? Yên tâm, dì sẽ giữ bí mật.”

“Hừ.” Cậu cười nhạt, giơ tay chỉ vào chiếc camera trên đầu tôi.

“Giữ bí mật sao? Cháu không có bí mật.”

Cậu không có quyền riêng tư. Với cậu, mỗi giây phút đều là một cuộc sống không gì che đậy.

“Dì biết không? Cháu ghét phụ nữ, tất cả phụ nữ.”

Cậu nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt tràn đầy căm hận đến mức đáng sợ. Những ngón tay siết chặt mép bàn đến trắng bệch, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ:

“Bọn họ đều đáng chết!”

Bị cảm xúc đen tối tràn ngập xung quanh, tôi thoáng ngẩn người. Cậu nói “tất cả”, nhưng cách dùng từ lại là “bọn họ” chứ không phải “các người”.

Điều này có nghĩa là, hiện tại tôi chưa nằm trong danh sách “đáng chết” của cậu.

“Vì mẹ ruột của cháu sao? Cháu nghĩ bà ấy đã bỏ rơi cháu nên hận bà ấy? Hay là…” Tôi ngập ngừng trước khi hỏi tiếp: “Hay là cháu từng bị mẹ kế ngược đãi?”

Lần này, Chu Lê Đình không trả lời.

Đôi mắt sâu thẳm của cậu không biết đang che giấu cơn bão gì, vừa bình lặng vừa đáng sợ, hoàn toàn không giống ánh mắt của một thiếu niên.

Lần đầu tiên thấy cậu không mặc gì đi từ tầng trên xuống, tôi đã chú ý đến vết sẹo mờ màu trắng trên ngực, kéo dài từ vai xuống bụng.

Giờ nhìn kỹ hơn, trên người cậu có rất nhiều vết sẹo.

Nhờ khả năng lành vết thương nhanh của tuổi trẻ, những vết sẹo đó giờ chỉ còn là những đường mờ nhạt, hòa vào làn da trắng lạnh của cậu.

“Về phòng mà ngủ đi, nửa đêm nói nhiều quá.”

Cậu gần như ngầm thừa nhận, quay đầu đi không nhìn tôi nữa. Hàng mi cụp xuống, che lấp ánh mắt, tạo thành một bức tường bảo vệ.

“Dì sợ cháu tự sát.”

“Thế dì ở lại ngủ với cháu?”

“Không, không, càng sợ cháu g.i.ế.c tôi hơn.” Tôi vội đứng dậy, vẫy tay đi ra.

Đến cửa, tôi vẫn không yên tâm, quay lại nói:

“Tôi về đây. Nếu muốn nói chuyện thì cứ gọi, phòng tôi không có camera.”

“…”
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 8: Chương 8



Chu Hình đã không nói thật với tôi.

Hoặc cũng có thể trách tôi đã không hỏi đến cùng, nên mới bị anh ấy qua loa vài câu mà cho qua. Rõ ràng giữa họ và hai người phụ nữ trước đây còn có nhiều vấn đề hơn thế.

Ở trên biển có sự chênh lệch múi giờ, khi tôi nhắn tin cho anh thì anh vẫn đang làm việc, mãi một tiếng sau mới rảnh để trả lời tôi.

Những chuyện này, Chu Hình không muốn nhắc lại. Chỉ khi bị tôi ép hỏi, anh mới buộc phải kể ra sự thật năm xưa.

Sau khi ly hôn với mẹ của Chu Lê Đình, Chu Hình đã trải qua một quãng thời gian lang thang cùng con trai, đến mức không có gì để ăn.

Năm đó, Chu Lê Đình mới năm tuổi. Bà nội mất sớm, ông nội vừa qua đời. Chu Hình một mình dẫn theo con trai, làm nghề lái xe chở hàng thuê. Để tiết kiệm tiền nhà trọ, hai cha con hầu như đều ngủ trong xe.

Mùa đông, chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ không kín gió, khiến cậu bé cứ ba ngày hai lượt lại bị ốm. Không còn cách nào khác, Chu Hình đành nghĩ đến việc dẫn con đến tìm ông bà ngoại của cậu, hy vọng họ có thể giúp chăm sóc cậu một mùa đông.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi có nhận thức, Chu Lê Đình được gặp mẹ và ông bà ngoại.

Khi chuẩn bị đi, cậu bé vui sướng đến mức không kìm được. Cậu chọn từ trong đống quần áo cũ kỹ một bộ mình thích nhất, rồi ghé vào tiệm tạp hóa nhỏ, chọn mua rất nhiều đồ ăn vặt để làm quà tặng.

Chu Hình cũng nghĩ rằng, với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, chắc chắn họ sẽ rất vui. Nếu có thể bồi đắp tình cảm, mẹ cậu sau này có lẽ sẽ liên lạc với cậu nhiều hơn.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của họ.

Họ không chỉ đuổi hai cha con ra khỏi nhà, một mực không thừa nhận Chu Lê Đình là con của người phụ nữ đó, mà còn giẫm nát những món quà mà cậu bé đã chọn lựa cẩn thận.

Họ còn cảnh cáo Chu Hình:

“Nếu hai người còn dám đến đây gây chuyện, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi bán.”

Hôm đó, Chu Lê Đình năm tuổi ngồi thụp giữa đống hàng hóa trên chiếc xe tải nhỏ, không nói một lời.

Hôm đó, vì quá tự trách, Chu Hình mất tập trung và xảy ra tai nạn xe.

Sau cú va chạm mạnh, một lúc rất lâu sau, cậu bé Lê Đình nhỏ xíu mới từ đống đổ nát bò ra. Dù đau đớn vì vai bị gãy, cậu vẫn cố gắng kéo người cha đang bất tỉnh ra ngoài.

Nhưng cậu còn quá nhỏ, ngay cả cánh cửa xe bị biến dạng cũng không thể mở nổi.

Không biết tìm ai giúp đỡ, cậu chỉ còn cách dựa vào trí nhớ, chạy trở lại nhà của người phụ nữ không nhận mình, quỳ xuống cầu xin gia đình đó cứu lấy Chu Hình.

Cậu vừa khóc vừa nức nở nói, không dám khóc lớn thành tiếng:

“Con nhất định sẽ báo đáp. Làm ơn, làm ơn cứu cha con. Con chỉ còn mỗi cha thôi…”

Nhưng cậu đến không đúng lúc. Đúng lúc đó, người mẹ của cậu đang chuẩn bị lên xe cùng người chồng mới là một ông chủ lớn.

Gia đình ông bà ngoại hoảng loạn, không biết làm gì để đuổi cậu bé đi. Họ dùng cả cây lau nhà, ghế, vẫn không khiến cậu rời đi.

Cuối cùng, ông ngoại cầm chiếc ghế đánh mạnh vào lưng cậu, túm lấy cánh tay bị gãy của cậu, kéo lê ra ngoài khu nhà và ném vào một con mương bốc mùi hôi thối ở bên ngoài.

Không ai biết một cậu bé không biết bơi như Chu Lê Đình đã làm cách nào để bò lên khỏi dòng nước bẩn.

Không ai biết cậu đã đau đớn đến nhường nào.

Chỉ biết rằng, cậu đã đi từng nhà cầu cứu, cuối cùng cũng giữ được mạng sống cho Chu Hình.

Từ đó trở đi, trong miệng cậu không bao giờ còn xuất hiện hai từ “mẹ” hay ông bà ngoại nữa.
 
Giữa Chúng Ta Có Một Người
Chương 9: Chương 9



“Sau này cũng là lỗi của tôi.”

Chu Hình nghĩ rằng, nếu trong nhà có ai đó có thể chăm sóc Chu Lê Đình, anh sẽ có thể thuê một căn nhà rẻ hơn, để hai mẹ con họ sống trong đó, không phải cùng anh ở trên xe tải nữa.

Khi còn trẻ, Chu Hình cũng trắng trẻo, dễ thu hút sự chú ý của người khác. Có người giới thiệu cho anh một người phụ nữ vừa từ thành phố lớn trở về, anh không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

“Bà ấy ngược đãi Chu Lê Đình đúng không? Tôi thấy trên người nó có nhiều vết thương cũ.”

“Ừ, Lê Đình chưa từng nói với tôi.”

Lúc đó, Chu Lê Đình mới học tiểu học, không hiểu hôn nhân có nghĩa là gì. Cậu chỉ biết rằng, khi có người phụ nữ đó, Chu Hình về nhà sẽ có cơm nóng mà ăn, và khi đi làm sẽ không còn lo lắng về cậu nữa.

“Bà ấy trước mặt tôi là một kiểu, nhưng khi ở với Lê Đình lại là kiểu khác.”

“Nhưng lúc đó, tôi hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi Lê Đình bị thương nặng, m.á.u chảy không ngừng, phải chạy đi tìm hàng xóm nhờ giúp đỡ, được anh trai nhà bên đưa vào bệnh viện.”

“Sau đó, tôi mới biết, trước đây bà ấy bán x*c th*t ở thành phố lớn nhưng bị phát hiện, quay về quê mãi không gả được, tìm đến tôi chỉ là đường cùng.”

7

Tìm một người đàn ông không vừa ý mình, lại phải chăm sóc cả “cái đuôi nhỏ” đi kèm.

Với một người phụ nữ đã quen sống sung túc ở thành phố, có thể tưởng tượng được cơn giận dữ không có chỗ để giải tỏa của bà ta.

Sau đó, Chu Hình tìm được công việc trên tàu. Có một người thầy già thấy anh thật thà, chịu khó, nên đồng ý chỉ dạy từng bước một.

Nhưng không có ai chăm sóc Lê Đình, làm sao anh yên tâm đi biển nửa năm trời không về?

Người phụ nữ đó nghe nói công việc trên tàu có thu nhập cao, không chịu ly hôn, còn quỳ xuống cầu xin Chu Hình cho mình một cơ hội. Bà ta hứa chắc chắn sẽ đối xử tốt với Lê Đình, không bao giờ đánh cậu nữa.

“Kết quả là năm đó mùa vụ thất bại, tàu bị trục trặc, không kịp theo mùa, mọi người đều không kiếm được tiền, thất vọng quay về nhà.”

“Sau khi về, bà ấy đòi ly hôn?”

“Bà ấy phát điên, đập phá hết mọi thứ trong nhà. Nếu tôi không che chắn, cả ấm nước sôi đã tạt hết lên người Lê Đình rồi.”

Chu Hình không nói chi tiết về chuyện ấm nước sôi. Chỉ đến sau này, khi thấy anh thay quần áo, tôi mới nhìn thấy vết bỏng lớn trên lưng anh.

“Vậy… sau đó người đó thì sao? Sao lại…”

Tôi định bảo Chu Hình kể hết một lần cho rõ ràng, nhưng đột nhiên bên kia biển nổi sóng lớn. Tín hiệu giống như nước biển bị cuốn lên rồi rơi xuống, đứt quãng không thành câu, cuối cùng cuộc gọi bị ngắt.

“Muốn biết vì sao mẹ kế trước của cháu lại ly hôn không?”

Giọng nói bất ngờ vang lên của Chu Lê Đình làm tôi giật mình.

Để luôn chú ý đến động tĩnh của cậu, tôi không bao giờ đóng chặt cửa phòng khi nghỉ ngơi, luôn để hé một khe nhỏ.

Lúc này, Chu Lê Đình đang đứng bên ngoài khe cửa đó. Trong giọng nói của cậu mang theo sự chế giễu và mỉa mai, rõ ràng đã đứng ngoài lặng lẽ nghe từ lâu.

“Để cháu kể thẳng cho dì biết. Dù sao cháu mới là người biết rõ sự thật nhất.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back