Tâm Linh [ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
303291447-256-k335043.jpg

[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
Tác giả: muoilenmen
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện sẽ được mô tả sau khi hoàn thành chứ tác giả cũng không biết mô tả sao nửa, mỗi 1 chương đôi khi nó sẽ không liên kết chặt chẽ với nhau, một chương đôi khi là ý tưởng cả tháng.

Hơi lười, đọc giả thông cảm.

Truyện sẽ có những bài hát dân ca lồng vào và nó sẽ có hơi mâu thuẫn với thời gian diễn ra câu chuyện nên mong mọi người hiểu cho ạ.

Xin cảm ơn Tags: bachhopbhbhttduyêngáiduyênâmgirlloveglhiendaihuyenaonunuthuanviettienkieptuviettâmlinh​
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
1.1 Nén hương, ta lại tương phùng.


Tiếng chuông chùa vang vọng trong không gian yên tĩnh của một vùng quê xa xôi, báo hiệu cho một ngày mới sắp bắt đầu.

Âm thanh dần dần rộn ràng, náo nhiệt lên theo thời gian mặt trời lên, tiếng rao bán, tiếng xe chạy, tiếng cười đùa của những người mua, kẻ bán, không khí nhộn nhịp bao phủ một góc nhỏ của một vùng quê.- Mai Anh đi chậm chút, tao mệt quá.Diệu Khương đi ở phía sau cách Mai Anh một đoạn đường, nhỏ vừa nói vừa thở dốc vì mệt.- ừ, lại đây rồi tụi mình tìm một chỗ nghỉ chân, lát nữa rồi về.Mai Anh bước chân dần chậm lại sau đó là ngừng lại, nàng xoay người lại nhìn bạn mình, nói.- bên kia có gốc cây kìa, qua đó ngồi chút nha.Diệu Khương chỉ tay về phía một gốc cây lớn ở ven đường nói.

Ngồi nghỉ một lúc Diệu Khương mới lên tiếng "ê, đằng kia có một ngôi chùa nghe nói linh lắm, đi lại cho biết không?"

Diệu Khương chỉ về một con đường đất ở phía xa xa cách các nàng khoảnh vài trăm mét.- cũng được, đến viếng rồi về.Mai Anh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, cả hai nghỉ ngơi thêm chút nữa liền đi về phía con đường đất kia, đi sâu vào bên trong đường đất một đoạn khá xa, ngồi chùa xuất hiện trước mắt hai người với vẻ ngoài uy nghi, một màu vàng nhạt bao phủ cả ngôi chùa.

Bên ngoài là ba bức tượng phật lộ thiên và hai bức tượng hộ pháp đại diện cho thiện và ác, sau đó là Đại Hùng Bửu Điện.

Chính điện cao to đồ sộ với kiến trúc hiện đại pha lẫn màu cổ kính của thời kỳ trước những năm 1970, mùi nhang khói bay khắp nơi cùng với một đám khói lượn lờ xung quanh càng thêm cảm giác ma mị, kỳ diệu, vừa yên bình lại vừa mờ ảo không khỏi khiến con người ta có chút sợ hãi.

Tóc gáy của Mai Anh lẫn Diệu Khương như dựng đứng cả lên, hiện tại chỉ cần một giọt sương rơi xuống trúng hai người cũng có thể dọa cả hai chạy toán loạn.- vào chùa đi mày, tao thấy sợ ma quá.Diệu Khương giật tay Mai Anh kéo nàng đi vào chính điện.

Bên trong mùi nhang khói có phần đậm hơn bên ngoài đôi chút, nhưng vẫn ấm áp, an toàn hơn bên ngoài.Cả hai người đốt một ít nhang sau đó đi vòng vòng khắp nơi cắm hương, đi hết một vòng nhưng nhang trên tay Mai Anh vẫn còn một nửa, nàng nhìn xung quanh đều đã được cắm nhan hết, liền đi ra bên ngoài cắm lên những lư hương ở bên trái chính điện, nơi này tựa như một nghĩa địa thu nhỏ trải dài đến phía sau khuôn viên chùa, nhưng mộ phần lại không nhiều, vừa hay nàng khi thắp đến mộ cuối cùng lại thiếu mất một cây nhang.

Nhang trên tay đã hết nhưng vẫn còn một mộ phần chưa có, không hiểu vì sao trong nồng nàn thoáng nổi lên cảm giác áy náy.- cho con xin lỗi, nhang trên tay con lỡ thắp cho các vị ở phía trước hết rồi, đến phần của cô con lại không còn nửa.

Mong cô có linh cũng đừng buồn con.Nhìn mộ phần có vẻ đã rất lâu không ai lau dọn, Mai Anh liền dùng tay mình gỡ xuống những tơ nhện, lá cây, bụi bẩn ở trên mộ xuống, sau đó nàng vô thức ngồi xuống trước mộ mà thì thầm nói.Không hiểu sau khi nàng nhìn dòng chữ đã phai mờ, nhưng nhìn kỹ vẫn còn đọc được chữ trên bia mộ 'Lưu Minh Ngọc' trong lòng khẽ nhói đau, cảm giác tựa như rất thân thuộc ùa về trong tiềm thức.

Bên tai lại văng vẳng lời nói "không sao đâu em, em có lòng đến thăm mộ chị là chị vui rồi." giọng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng đưa vào tai Mai Anh.Nàng sực tỉnh, sợ hãi trong lòng liền dâng cao, ý định muốn xoay người bỏ chạy nhưng lại bất thành.

Hai chân hàng như hóa đá, nặng trịch không thể nhấc lên được, miệng chỉ ú ớ mà không thể nào la lên được.

Trong tầm mắt dần dần xuất hiện một dáng người thon thả, chân người đó bước đi rất nhẹ nhàng, từng bước chân hệt như những cô hai, cô ba trong những bộ phim truyền hình.

Trên người cô gái là một bộ áo bà ba cùng với quần trắng phi bóng, dáng người thước tha bước đến gần Mai Anh, mái tóc cô gái thật dài, dài đến tận lưng quần và được cột lại phía sau lưng, đen tuyền thật đẹp.

Mai Anh bị người trước mắt làm cho không nói nên lời, vẻ đẹp này thật sự còn đẹp hơn cả mấy cô người nổi tiếng mà nàng từng xem qua nửa, mộc mạc, dịu dàng, đoan trang như một đóa hoa sen trắng, làm cho con người ta nhìn đến quên trời, quên đất.- sao em nhìn chị dữ vậy ?Giọng nói của cô gái hệt như giọng nói khi nãy thì thầm vào tai nàng.- tại chị đẹp quá.Mai Anh vô thức trả lời.- đẹp thiệt hả, vậy em có thích hông ?'Gật gật' Mai Anh ngẩn người như bị thôi miên, hỏi gì đáp đó vô cùng nghe lời.

Cô gái áo trắng lúc này mặt đã tiến đến rất gần nàng, mùi hương rất nhạt như mùi của sen bay vào cánh mũi, làm cho đầu óc của Mai Anh như bị mơ hồ, lâng lâng.- MAI ANH.Một tiếng hét thật to vang lên, đánh thức Mai Anh ra khỏi mê muội.

Diệu Khương bực dọc nhìn nàng sau đó lại lo lắng nói.- mày làm cái gì mà đứng thừ người ở đây vậy, làm tao đi kiếm muốn chết.- hả ?Gương mặt Mai Anh đầy dầu chấm hỏi, đầu óc mông lung nhìn xung quanh sau đó liền bị Diệu Khương kéo tay rời đi.Về đến nhà bà nội của Diệu Khương, nhỏ nhìn nàng vẫn còn ngơ ngác liền lo lắng sờ trán nàng xem sao.

Sau khi xác định bạn mình vẫn bình thường, không sốt, nhỏ mới thôi lo lắng.- nói tao nghe, nãy giờ mày làm gì mà không nói năng gì hết vậy, tao kêu mày lớn lắm luôn ấy, cả chùa đều nghe được luôn kìa.- nãy mày có thấy chị đứng gần tao không, đẹp lắm.- thấy cái đầu mày á, sáng sớm tự nhiên đứng trước mộ người ta.

Lỡ có cái gì người ta theo mày thì chết.Diệu Khương pha cho Mai Anh một ly cà phê sữa vừa nói.- ........- uống đi rồi tắm rửa ăn sáng, lát nữa tao với mày ra chợ phụ nội dọn đồ về.Khương và nàng từ nhỏ sống ở thành thị, thời gian về quê gần như rất ít, mấy hôm trước hai người được dịp nghỉ liền rủ nhau về quên nội của Diệu Khương chơi vài hôm, tuy nói là quê nhưng vẫn có công viên, đền thờ, siêu thị.. v. v....., nhưng cả hai lại sớm có cảm giác chán ngán với những nơi này, cũng may là nhà nội của Diệu Khương lại nằm sâu, ở nơi này nhìn đâu cũng là ruộng và cây, nhà tường nhà lá thường cách nhau một, hai mảnh vườn, tiếng xe chạy cũng không nhiều lắm.

Khi cả hai trở về lập tức có cảm giác như đang lạc về thời xưa, những năm hai nghìn vẫn chưa tân tiến như bây giờ.Nhà nội của Diệu Khương nằm tách biệt với hai nhà hàng xóm xung quanh khá xa, hai bên nhà đều là vườn tược của nhà cộng thêm mảnh vườn của hai nhà hai bên, tạo ra không gian rất riêng của mà cả hai đều không thể tả được, mát mẻ giữa những buổi trưa hè, nhưng lại lạnh lẽo về đêm.

Tuy ngôi chùa kia cách nhà nội của hai người khá xa nhưng bởi vì cách bài trí và đại hồng chung được đặt ở trên cao lại rất lớn, nên khi đóng chuông vào giờ khuya sẽ rất vang vọng.- ừ.Mai Anh gật đầu rồi lại uống sạch ly cà phê trước mặt, tuy không quá tin vào tâm linh nhưng nàng khi chứng kiến cảnh này lại làm cho nàng nổi lên cảm giác sợ hãi.Nghĩ mãi cũng không thể thuyết phục được bản thân nàng đàn đè xuống cảm giác ấy, dùng việc tay chân để quên đi chuyện này.Dọn dẹp phụ bà nội xong cũng đã là giữa trưa, bà của Khương chuyên bán rau vườn được trong ở phía sau hè và xôi nếp, thường thường bà bán đến hết buổi sáng sẽ trở về để nấu cơm rồi nghỉ ngơi, hôm nay cũng vậy.

Ba bà cháu ngồi quây quần bên mâm cơm vừa ăn vừa nói, Diệu Khương vô ý kể lại cho bà chuyên ban sáng, khi nghe xong bà cũng chỉ lắc đầu.- ma cỏ vùng này nhiều lắm bây, nhất là nghĩa địa ở bên chùa ấy.

Sau này mấy đứa hạn chế đến đó đi, lỡ người ta thấy mình hợp người ta theo thì không tốt, xui rủi người ta bắt mình là chết đó nhe con.Bà nội khẽ khàn dặn cả hai sau đó lại dọn cơm xuống.

Loay hoay một lúc cũng đến giờ nghỉ trưa, Mai Anh cùng Diệu Khương cầm võng ra bên ngoài vườn cây ăn trái, trên tay còn mang theo mấy cái rổ tre và dao thái, vừa ăn vừa nói những chuyện trên trời đến gần 12 giờ trưa mới thôi.Cả người Mai Anh như bị kiệt sức đôi mắt nặng trĩu xuống, nàng cảm giác ý thức có vẻ mơ hồ đi, mệt mỏi nằm xuống võng chớp mắt liền ngủ sâu.

Diệu Khương ngồi bên cạnh thấy vậy liền im lặng, lịch sự nằm xuống võng rồi dần dần cũng ngủ quên mất.- em ơi......em dậy đi.Giọng nói của một con trai gọi tên nàng.- Mây ơi.......ra đây chơi với anh đi em.- ai đó ?Mai Anh nhìn xung quanh, không có một bóng người nhưng âm thanh kia lại đang kêu gọi nàng làm cho nàng không thể tìm được phương hướng.- chỗ này nè, dưới sông nè.

Xuống đây đi, mát lắm.Giọng nói tựa như phát ra ở dưới sông cách nàng không xa lắm.

Đầu óc Mai Anh lúc này trở nên trống rỗng, đôi mắt mơ mơ màng màng, chân khẽ bước chầm chập đi đến bên bờ sông.Năm bước.Bốn bước.Ba bước.Hai bước.Chỉ còn duy nhất một bước nửa nàng sẽ rơi xuống nước.- út Mây, dừng lại đi em.- Mây ơi.Cô gái ban sáng nàng gặp đột nhiên xuất hiện, bước chân gấp gáp chạy đến chỗ Mai Anh ý muốn kéo nàng lại, nhưng vẫn chậm hơn một bước, cả người nàng đã rơi xuống sông.- út ơi.Tiếng khóc như xé lòng vang lên, cô gái khẽ khụy xuống, bên bờ sống, nàng vừa khóc vừa gọi tên út Mây.Cũng không biết tại sao mình lại rơi xuống nước, Mai Anh cả người không chút sức lựa, tay chân nặng trĩu rơi vào vực sâu của đáy sông.Giọng nói ma mị xuất hiện trong đầu nàng, không ngừng thôi thúc nàng ngủ đi, đừng tỉnh lại.Mai Anh bỗng nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết, nàng thầm nhớ đến một bài thần chú, nàng khẽ lẩm bẩm.

Bỗng nhiên trong đầu lại có thêm một giọng nói vang lên, gọi tên của ai đó, người này vừa gọi vừa kêu, vừa gào lên tên ấy, ngực của Mai Anh khẽ nhói lên, cảm giác như người đó đang gọi nàng, phải, là gọi nàng không phải ai khác.Trên cổ Mai Anh thường thường vẫn đeo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền không phải là mặt phật, càng không phải là bùa ngải mà là một tấm ni lông trong suốt, bên trong ấy có một miếng vải trắng bọc lấy một tờ giấy nhỏ, đó là lộc của một vị sư thầy cho nàng, người ta nói khi mang bên mình tựa như một tấm vé thông quan, sẽ tránh được việc bị ma, quỷ làm hại, mang lại bình an cho người đeo trên người.Tờ giấy màu vàng kia đột ngột phát ra ánh sáng bao lấy cả người nàng sau đó kéo mạnh nàng ra khỏi mặt nước, rơi xuống đất.- em......

út....... chị nhớ em lắm.- chị ở đây chờ em lâu lắm rồi.Cô gái hai mắt đẫm lệ, tay đưa về phía trước như muốn ôm lấy gương mặt nàng, nhưng rồi lại không động dám.- chị là ai ?- út không nhớ chị hở ?Cô gái ấy nhìn nàng nở nụ cười, hỏi lại.- út nào, em tên Mai Anh, chắc chị nhầm rồi.- chị là chị ba Ngọc của em nè, chị không có nhầm, em là út Mây, út mây của chị mà.- em tên là Mai Anh, không phải út Mây nào hết.- Lâm Huỳnh Mai Anh, mày dậy ngay cho tao.

đang trong giấc mộng nàng chợt nghe được âm thanh như đang gọi mình, lúc này nàng mới chợt nhận ra bản thân ban nãy đang ngủ ở sau vườn trái cây, vừa nghĩ đến đó liền cảm nhận được một bên má đau nhói lên làm cho nàng chợt bừng tỉnh, nhìn sắc trời đang ngả vàng, mặt trời cũng đã lặn hơn một nửa, má trái đau rát lên cùng với ánh mắt tức giận của Diệu Khương.

"ê con kia, sáng giờ mày bị gì mà cứ lơ mơ hoài vậy?"

- hong có, tự nhiên nãy tao nằm mơ thấy ai rủ tao đi chơi xong tao té xuống nước, cái sau đó tao gặp chị đẹp hồi sáng ở chùa á.

Có khi nào tao bị vong theo rồi không mày ?- sáng giờ mày bị sảng à? hay chưa tỉnh ngủ.

Ma mà có theo cũng phải lựa người bình thường mà theo, mày lơ ngơ như bò đeo nơ ai theo mày chắc gánh còng lưng.

Sáng giờ cứ nói điên nói khùng miết, vô nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi mai còn chuẩn bị về nửa- cô ba Ngọc con nói đó hả, cô đó là con gái của một ông bá hộ giàu nhất cái đất Vĩnh Long này, nghe đâu ruộng đất ở vùng này mười phần thì bày tám phần là của ông hết.Bà ngoại của Diệu Khương tóc đã bạc gần hết đầu, làn da nhăn nheo theo thời gian, giọng nói cũng có hơi run rẩy một chút, nhưng mắt vẫn rất sáng sủa, minh mẫn.

Miệng nhai nhóp nhéo miếng trầu cay vừa nhai vừa kể lại cho đám trẻ nhà mình.- vậy sao cổ chết vậy ngoại ?Mai Anh thắc mắc hỏi ngoại, nàng có nhớ năm sinh năm mất được khắc trên bia mộ, cộng trừ lại thì chỉ khoảng hai mươi mấy ba mươi mà thôi.

Tính ra vẫn còn quá trẻ, chắc hẳn có uẩn khúc trong đó.- nghe đâu cô ba Ngọc bị bệnh mà chết, cổ lúc còn sống không có chịu lập gia đình.

Sau này chết thì nghe đâu vẫn còn trinh, người xưa nói chết còn trinh rất là linh, nên ông bà bá hộ đem cổ gửi vô đất chùa để cho cổ tu luôn, chùa này lúc đó nhỏ xíu hà như cái am thôi, để được như giờ á là nhờ ổng cúng dường đó bây, ông bá hộ được cái cũng tốt bụng, hiền lành mà cũng chơi sang nửa, để tránh để cho cô ba Ngọc ra ngoài hù người dân mà ông đem hẳn mấy công đất cúng cho chùa luôn để chùa hằng năm cũng kiến với làm mộ lại cho cô ba.Bà ngoại vừa nói ánh mắt mang theo hoài niệm về một thời xa xăm mà nói, bà ngoại năm nay cũng đã gần hơn tám mươi, nhưng cũng chỉ nghe ba mẹ từng làm tá điền cho ông bà bá hộ kể lại mà thôi, nhưng rằm ngoại cũng có đến thắp nhang cho tía má thì vẫn theo lời dặn lại thắp cho cô ba Ngọc một nén nhang.

Trong tín ngưỡng nhân gian khi đến chùa thường người ta sẽ thắp nhang để tưởng niệm người đã khuất, đồng thời cũng là làm cho mộ phần người đó thêm phần ấm cúng, tránh để lạnh lẽo.---------------------Là một người theo tín ngưỡng tôn giáo, hằng tháng bà Liên thường dẫn theo con gái đến chùa để lạy phật, làm công quả, cũng như bao lầm khác Mai Anh tự chọn cho bản thân một góc yên tĩnh để ngồi hóng mát chỉ là lần này không hiểu sao khi bước vào chính điện, trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác bứt rứt, sợ hãi vô hình làm cho Mai Anh như bị thúc giục mà bỏ đi ra ngoài.Tâm tình bình thường ôn hòa cũng trở nên gáo gắt, sợ hãi khi đến gần những bức tượng phật.

Ngôi chùa nàng thường đến là nơi tu hành của một người bạn của nàng, sư thầy ở trong chùa bình thường khi gặp nàng đều nói đùa như người một nhà, từ nhỏ hai người đã làm bạn chỉ là khi lớn lên người này lại bỏ nhà mà đi tu.

Không hiểu sao khi đến gần sư thầy nàng lại có cảm giác bức bối, sợ hãi vốn dĩ không nên có.

Cảm xúc trở nên hỗn loạn làm cho chính bản thân Mai Anh cũng trở nên không hiểu được, Mai Anh sợ bản thân tiếp xúc lát nữa sẽ phát bực mà làm chuyện không đúng nên liền đi ra phía trước cách cổng không xa mà ngồi.Đang ngồi tĩnh tâm trên ghế đá, bên tai Mai Anh lại xuất hiện giọng nói của con gái vang lên, "em, mình về nhà đi em.

Mình về đi em." giọng nói không dịu dàng, êm tai có phần ma mị không ngừng lập đi lập lại dụ dỗ làm cho cảm giác mệt mỏi càng thêm nhiều, Mai Anh đành đi vào chùa tìm mẹ mình nói một tiếng sau đó chạy xe máy về nhà.

Về đến nhà cả người nàng liền dễ chịu đi rất nhiều, đầu óc tự nhiên thư thái hẳn đi, giống như hôm nay không có phiền não.Đêm đến, lúc ăn cơm mẹ nàng bỗng nhiên nhìn nàng, trong mắt hiện lên lo lắng.- con gần đây bị sao vậy?

Lúc rày mẹ thấy con hình như ốm xuống.- không sao, chắc tại bao tử con dạo này hơi đau nên ăn không nhiều với tập thể thao nên con ốm xuống thôi.

Mẹ không cần lo, con ổn mà.Nàng nhẹ nhàng trả lời, bản thân cũng nhận ra việc mình ốm xuống nhưng trùng hợp bản thân gần đây lại thường xuyên tập thể thao cộng với ăn uống không điều độ.- lo cho bản thân nhiều chút, ngày mai mẹ ra cửa hàng, con nghỉ vài ngày cho khỏe đi.

Nhà có mỗi hai anh em mà cứ để mẹ lo suốt.Bà Liên nhìn nàng lắc đầu nói.- con biết rồi, ngày mai đúng lúc con đi sinh nhật bạn với mở khóa thẻ.

Chút nửa con đem sổ sách xuống cho ba mẹ coi.Nói xong Mai Anh mang chén cơm cất đi sau đó lên phòng dọn dẹp sổ sách, vừa bước xuống chân cầu thang đầu liền choáng váng, chân vì vậy mà bước hụt làm cả người đổ nhào về phía trước, giấy tờ lập tức văng khắp nơi từ cầu thang cho đến bên dưới.- trời ơi sao mà té dữ vậy con.Bà Liên từ dưới nhà nghe tiếng vang lớn lập tức chạy lên, vừa đúng lúc đỡ Mai Anh dậy, mặt mày tái mét lo lắng nhìn trán nàng đang chảy máu, tay chân đều bị sây sát vì lăn từ trên cao xuống, mắt kính lúc này cũng vỡ đi, tròng kính bị nứt thành nhiều đường mà gọng kính kim loại không hiểu vì sao cũng bị gãy đi.- nãy con thấy chóng mặt nên bước hụt chân thôi, không sao.- không sao cái gì, chảy máu nhiều vậy mà không sao, xuống đây mẹ cầm máu rồi gọi dì con tới coi vết thương.Mẹ nàng lo lắng mà la lên, trán Mai Anh chảy máu nhiều đến nỗi mặt nàng dần tái đi.- sau cái đường này giống y đúc lúc nhỏ con bị đập đầu vô đá vậy mẹ.Nàng nói nói cười cười để trấn an bà Liên lại, nhưng cũng thắc mắc một chút, vết thương lúc nhỏ do ngồi xe của nàng y hệt lúc này, đều là từ trán đến tận mang tai, đi qua chân mày và mí mắt một đường như bị rách ra.- cười cái gì mà cười, giờ này mà cười được, lát nữa con khóc mẹ không lo cho con luôn.Bà Liên đau lòng nhìn Mai Anh mà la mắng, cảm giác bất an bỗng chốc dâng trào lên, "gắng mà giữ nó qua hết tuổi hai mươi sáu thì tự động nó sẽ tai qua nạn khỏi tuổi thọ sẽ dài, con bé này có số mệnh lớn, phúc đức tích góp mấy đời rồi đáng lẽ sẽ hanh thông mọi chuyện nhưng nhà bà thường có người thọ mệt ngắn, chết yểu là nhiều nên gán mà giữ lấy, trước hai mươi sáu tuổi nó sẽ gặp nhiều tai họa dễ chết.

Tôi chỉ nói vậy thôi, gán mà giữ nó, đừng cho nó ra sông suối, không có nên."

- con biết rồi mẹ.Sau khi xử lý xong vết thương lẫn đo huyết áp cho Mai Anh xong, nàng được mẹ dìu về phòng nghỉ ngơi.

Thoáng chốc liền rơi vào giấc ngủ sâu, bên tai lại lần lữa phát ra âm thanh lẫn cảm giác như ai đó đang sờ lên chỗ đã được quấn băng gạc.- chị xin lỗi út, lần sau chị sẽ không xa em nửa đâu.Cảm nhận như bị ai đó chạm vào vết thương trên trán lại có chút lạnh lẽo, Mai Anh bất chợt mở mắt ra nhìn, đập vào mắt nàng là khung cảnh mờ mờ ảo ảo, sương khói lượn lờ khắp phòng.

Cô gái mấy hôm trước nàng mơ gặp lần lữa hiện ra với vẻ mặt buồn bã, cả người cô ấy nằm đối mặt với nàng, lưng đưa về phía trần nhà.- em có đau lắm không ?- .........Cả người Mai Anh như bị hóa đá, miệng không mở được nửa, cảm giác sợ hãi làm cho Mai Anh gần như quên đi phản xạ vốn dĩ có của người bình thường.- mấy hôm nay em đeo ấn trên cổ, chị muốn lại gần em lắm không lại được.

Đừng sợ, nếu em không muốn thì chị không chạm vào em đâu.Giọng nói nhẹ nhàng đưa vào tai Mai Anh mang theo buồn rười rượi, gương mặt nàng xinh đẹp đến lạ lùng làm cho trái tim trong lồng ngực của Mai Anh bất chợt nổi lên sự yêu thương, xót xa mà nàng dám chắc từ xưa đến nay không hề có.

Cảm giác này làm cho nàng có chút quen thuộc, tựa như đã rất lâu mới có lại, quen thuộc đến nỗi làm cho chính nàng cũng nghi ngờ tại sao bản thân lại có nó.- út mệt hả, vậy út ngủ đi, chỉ ngắm em ngủ.Nói xong người đối diện còn cười với nàng, nụ cười rất nhẹ nhàng lại rất đẹp.Gì đây, một người ngủ một 'người' nhìn, làm sao mà ngủ đây ?

Lạnh lẽo như vậy còn nằm đối diện nàng, cả người lơ lửng lúc nửa đêm lại còn kêu nàng ngủ.

Có cho tiền nàng cũng không dám ngủ.Thế nhưng chỉ trong chốc lác nàng liền ngủ thật ngon, thật sâu, hơi thở đều đều làm cho người đang nằm "trên trần nhà" nhìn nàng càng thêm yêu thương pha lẫn chút xót xa.

2022010220:50 - 2023082000:39

Truyện được viết và đăng tại 𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕.Đi ngang xin hãy để lại dấu chân để mình biết bạn nhé 😉Xin cảm ơn m.n rất nhiều.Đây là lần đầu mình thử sức với 1 bộ truyện lấy bối cảnh ở về VN và những cảnh vật xen giữa miền tây nam bộ thời xưa và nay.

Mong m.n sẽ ủng hộ con đường này của Muối, xin cảm ơn.
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
2. Mộng ( quá khứ )


- út ơi, ra hồ sen với chị đi.

Mặc trên người một bộ bà ba phi bóng màu xanh nhạt, nàng nở nụ cười mang theo chút nũng nịu, tóc vừa được gội xong liền xõa ra phía sau lưng, bàn tay xinh đẹp, trắng trẻo mà lại thon dài như ngòi bút của một cô tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa khẽ nắm lấy tay áo có phần thô sơ của người con gái đối diện khẽ nói.

- dạ thôi, cô ba cứ ra đó đi, con đang dọn dẹp lát nửa ông bà chủ về mà chưa xong là ông bà đánh con chết đó cô ơi.

Người con gái bị nắm lấy góc áo vội vàng lao bàn tay bẩn của mình vào quần la màu đen sau đó kéo tay Minh Ngọc ra, gương mặt non nớt, lấm lem của một cô gái tuổi chừng mười sáu nàng nghiêm túc nói với Minh Ngọc, tay lại bận rộn lao lại chiếc bàn bằng gỗ quý.

- thôi mà, để đó đi lát nửa chị gọi Mận ra lao cho út, út đi hái sen với chị đi. ,,,,,,,, người còn lại nửa.

- cô ba không ăn lỡ như bệnh rồi sao ?

- bệnh thì bệnh, dù sao mấy người cũng đâu có thèm chơi với tui.

- hả ?

Tại con bận việc mà cô, giờ cô muốn con làm cái gì cô nói đi con làm cho cô.

Nha.

Út Mây nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, có chút nuông chiều nói, miệng nở nụ cười làm lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, dáng người nhỏ nhắn khẽ ngồi xuống bên thềm gạch kế bân cô ba.

- vậy út hái cho chị cái gương sen ở đó đi, cái to nhất ở trong hồ kìa.

Hái đi rồi chị đi ăn cơm.

Nàng vui vẻ chỉ về đám sen cách nhà mát nàng ngồi không quá xa.

Nhìn thấy đám sen không xa lắm út Mây liền lấy dây chuối không biết lượm được ở đâu mà cột lại ống quần thật chặt, sau đó bước từng bước xuống nước, hồ sen không sâu lắm nhưng bởi vì dáng người của nàng khá nhỏ nên liền bị ngập lún đến tận ngực.

- cái này hả cô ba.

Nàng cầm cái búp sen khá to giơ lên, nhưng lại nhận lấy cái lắc đầu của Minh Ngọc liền buông gương sen đang cầm trong tay, cố gắng lội ra ra hơn để với lấy cái gương sen mà người con gái kia chỉ.

Vừa với tay để hái xuống cái gương sen to nhất, chân của nàng liền truyền đến cảm giác đau đớn đến lạnh toát cả người, bắp chân tựa như bị bóp chặt lại cộng với cảm giác như bị thứ gì đó cắn vào.

Vừa đau vừa nhứt làm cho tay đang cầm gương sen cũng bị nới lỏng ra, suýt nửa đã rơi mất gương sen.

- út, út ơi.

Em có sao không ?

Nhìn động tác của út Mây thoáng chốc liền dừng lại, thân hình dường như đang dần lún xuống sâu hơn, nhưng người kia vẫn không có dấu hiệu bơi đi nơi khác, Minh Ngọc không ngừng lo lắng hô to lên, gọi tên người con gái đang ở dưới hồ sen.

Gọi thật lâu mới thấy người kia từ từ bơi về phía bờ, nhưng vẫn rất chậm, chậm hơn lúc bơi ra thật nhiều, động tác tựa như đang bị thứ gì đó kéo lại, nàng không ngừng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy lực kéo lại càng mạnh hơn, sức chịu của con người có giới hạn, càng vùng vậy sẽ càng mệt đi, đuối sức.

Miệng, mũi của út Mây dần dần bị nước tràn vào, cả người mệt đến không buồn phản kháng nửa.

Út Mây lúc này cả người đều cảm giác thật nặng, cả người nàng lúc này đều là cảm giác vô lực.

Khoang mũi, miệng đều là nước cảm giác ngợp thở, nặng trình trịch từ chân cùng mùi bùn do cửa quậy từ ban nãy khiến nàng không khỏi mệt mỏi, cả người dần chìm vào trong nước, một màn đen bao trùm lấy toàn cảnh xung quanh.

------------ Mai Anh, dậy đi conTiếng nói vừa thanh thanh lại còn phát ra một cách thật lớn làm cho Mai Anh lúc này liền giật mình, nàng khẽ bật ngồi dậy, mồ hôi chảy dọc xuống chiếc cổ trắng ngần, đầu nàng lúc này liền truyền đến cảm giác choáng váng, nhoi nói ở trên trán.

- mẹ, sao nay mẹ lớn tiếng với con vậy ?

- mẹ gọi mấy tiếng rồi mà con có nghe đâu nên mẹ mới lớn tiếng, dậy chở mẹ lên chùa có việc gấp.

15 phút nửa ở dưới nhà mẹ chờ đấy.

Nhìn mẹ mình có vẻ căng thẳng Mai Anh liền không nghĩ nhiều, tay chân nhanh nhẹn mà thay đồ, nàng lúc này liền quên sạch câu chuyện trong giấc mơ.

Bước đến cổng chùa nàng liền cảm nhận từ phía sau xuất hiện một lực kéo rất mạnh mẽ, chân khẽ lui theo đà của người phía sau.

1 chiếc xe máy lao đến, *vút* *rầm* âm thanh vang lên làm cho đầu óc vốn có chút mù mịt trở nên thanh tỉnh đến lạ.

"Em phải chú ý hơn chứ, xuýt nửa là bị tông trúng rồi."

âm thanh thỏ thẻ bên tai làm cho tóc gáy nàng dựng ngược lên, bất giác quay đầu nhìn vào một mảng trống rỗng phía sau, không một bóng người, có chút lạnh sóng lưng.

Quay đi nàng vẫn không quên nói nhỏ hai chữ "cảm ơn" rồi mới bước vào khuôn viên chùa giúp người ban nãy suýt tông trúng mình dựng xe dậy.

2022031412:26 - 2022031512:14 - 2023110814:04

Truyện được viết và đăng tại 𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕Do là sức khỏe của mình dạo này không tốt cộng vs bài tập nhập môn khá nặng nên gần như mình không đủ time để chỉnh sửa và truyện.

Truyện có thể sẽ sai lỗi chính tả ở 1 vài chỗ, nếu các bạn thấy cứ comment giúp mình nha, có thời gian Rei sẽ chỉnh lại sau, cảm ơn các bạn.
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
Chương 3


Chân bước qua cánh cổng chùa, trái tim nàng lúc này liền hẫng đi một nhịp, một âm thanh trầm thấp, mang mác buồn vang lên:" Hai chữ Duyên Phận vốn không giành cho chúng ta, hà cớ chi phải làm nhau khổ, phải vấn vương nhau cả một đời, "

Âm thanh mang mác buồn, từng chữ tựa như đang đâm từng nhát dao vào tim mình, lòng nàng tựa như mang theo một quả tạ nặng trăm ký, vừa nặng lòng vừa vương vấn khôn nguôi.

Một một bước chân tựa như có trăm sợi tơ quấn thật chặt, bước đi không nỡ, dừng cũng chẳng đành.

"Mỗi người một số phận, con và cô ấy là duyên nợ đã sâu, tình chưa đoạn được.

Duyên Phận chưa dứt, lòng chẳng an vui, dẫu có quỳ đến khi lìa đời cũng chắc gì đã nguôi ?" lần nửa cản bước chân nàng là một âm thanh có vang vọng của một ông lão, giọng nói bên tay như từng tiếng chuông thôi thúc nàng quay đầu nhìn lại.

"Út ơi, nhớ em nhớ cả đường đi lối về." giọng nói trong trẻo của người con gái tuổi đôi mươi lại văng vẳng bên tai nàng tựa như một loại nước suối trong trẻo lẫn chút dịu êm, thanh mát nhưng không kém phần ngọt ngào đậm chất người con gái miền Tây Nam Bộ, một giọng nói tựa như đã sớm khắc sâu vào tâm trí, thân quen mà lại xa lạ, thân thuộc đến độ như muốn làm trái tim nàng thổn thức lần nửa.

Không vào chùa nửa, ở ngoài sân chờ đợi vậy.

Ý nghĩ trong đầu lập tức làm ra hành động, nàng bước đến bên chiếc xe bị ngã ban nãy giúp nam thanh niên dựng lên xe máy sau đó liền rời khỏi cổng chùa, tìm một quán cà phê gần đó mà ngồi xuống vị trí khuất tầm mắt, chọn một món nước yêu thích rồi đeo lên chiếc tai nghe không có nhạc.

Tâm trạng hỗn loạn của nàng vẫn chưa nguôi ngoai được mấy phần lúc này lại dân lên sự khẩn trương, cảm xúc đè nén càng khiến cho Mai Anh có chút khó thở.

Trãi qua một lúc lâu nàng lúc này mới ổn định lại cảm xúc, mở miệng hỏi vu vơ vào không khí một câu.

- chị có ở đó không ?

Đối với tâm linh mà nói, con người thường rất sợ ma thế nhưng nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với cái gọi là vong dựa mặc dù không quá tin nhưng khi chính nàng đối diện với chuyện này cũng xem như có phần bình tĩnh, kinh nghiệm đủ để xử lí nó.

- có, chị ở bên cạnh em đây

Giọng nói quen thuộc suốt mấy hôm nay vang kên bên tai, thỏ thẻ, dịu dàng mà ngọt lịm tựa như một cô thiếu nữ ngại ngùng.

- chị........chị theo tôi làm cái gì ?

Giọng nói của Mai Anh vẫn như bình thường, thái độ trầm tĩnh đến lạ.

Bởi chỉ có nàng mới biết rõ chính mình hiện tại là như thế nào.

- chị muốn đi theo út, theo út về nhà, chị nhớ út.

Giọng nói bên kia lại vang lên bên tai, vài chữ cuối cùng lại như đang xúc động, run run lại dịu dàng, có chút uất nghẹn làm cho nàng không khỏi có chút rung lên, ngực tràn đến cảm giác khó chịu đến ngạt thở từng cơn.

- mà út nghe được chị nói hả ?

Giọng nàng lại vang lên lần nửa, âm thanh dễ nghe nhưng lại có một chút gì đó mang theo tò mò, thậm chí Mai Anh còn cảm nhận được ngón tay Mỹ Ngọc đang khẽ chạm lên má mình.

Nàng nghẹo đầu đi, chân mài khẽ chau lại nhưng sau lại giãn ra, có chút mắc cười, khóe môi câu lên một chút.

Không nghe được thì làm sao biết có cái 'con ma' đang ngồi kế bên mà hỏi đây ?

- không nghe, không biết gì hết.

------------

Ôi tuổi xanh mộng mơ vấn vương tháng năm mong chờ

Hứa duyên trao lời, ngày anh về lứa đôi thành hôn

Tiễn đưa xuyến xao tâm hồn

Buồn dạt dào nhớ thương nào vơiEm chờ, em chờ mong trầu đưa tới

Pháo hoa rượu nồng

Mừng cô dâu trẻ vu quyGiáng sinh sánh vai bên chồng

L

àn phấn hồng điểm tô mặt duyên

Tương lai có nhau trong đời lòng gọi mời ngắm mây trời bayHè qua, thu mãng, đông sang

Nắng xuân dịu dàng tràn lan

Chốn thôn trang đợi ngày trùng quang

Mà tin chàng xa mờ biệt tăm

Để tim yêu lạnh lùng quạnh hiuAnh người ở đất Miền Tây

Ai xui anh đến chốn này gặp em?

Cậy người nói chuyện lứa đôi

Giao bôi cạn chén mặn nồng bên nhauNhưng vừa nên nghĩa trầu cau

Đang tâm anh bẻ chữ đồng ra đi

Ân tình gãy gánh từ đây

Đành thôi duyên số trăm năm lỡ làngEm chờ, em chờ mong trầu đưa tới

Pháo hoa rượu nồng

Mừng cô dâu trẻ vu quy

Giáng sinh sánh vai bên chồng

Làn phấn hồng điểm tô mặt duyên

Tương lai có nhau trong đời lòng gọi mời ngắm mây trời bayHè qua, thu mãng, đông sang

Nắng xuân dịu dàng tràn lan

Chốn thôn trang đợi ngày trùng quang

Mà tin chàng xa mờ biệt tăm

Để tim yêu lạnh lùng quạnh hiuNhưng vừa nên nghĩa trầu cau

Đang tâm anh bẻ chữ đồng ra đi

Ân tình gãy gánh từ đây

Đành thôi duyên số trăm năm lỡ làngHè qua, thu mãng, đông sang

Nắng xuân dịu dàng tràn lan

Chốn thôn trang đợi ngày trùng quang

Mà tin chàng xa mờ biệt tăm

Để tim yêu lạnh lùng quạnh hiuKhông hiểu, nàng thực sự không hiểu tại sao nước mắt lại rơi, khóe mắt cay xè, lòng nặng trĩu đi.

- Mai Anh, bộ có chuyện gì buồn hả con ?

Nhìn con gái mắt đỏ ngầu, dòng nước trên mặt vẫn chưa khô làm cho bà không khỏi lo lắng.

Cả nhà lúc này liền rơi vào trầm mặt, cảm xúc lo lắng lẫn cùng buồn phiền bao phủ cả bàn ăn.

- con không sao, chắc tại nay hơi mệt, đầu còn đau nên mới vậy, con lên phòng nghỉ đây.Chỉ là nằm trằn trọc suốt một tiếng đồng hồ vẫn không vào giấc được, cảm giác vô cùng mệt mỏi, Mai Anh khẽ ngồi bật dậy bước đến bên cửa sổ nhìn xuống đường.

Phía dưới đang vô cùng ồn ào, hai thế giới tựa như chỉ cách nhau đúng một tấm kính mà thôi, bên ngoài ồn ào, náo nhiệt của một cái đám tang, âm thanh gõ mõ, nhạc, trống, kèn và cả những tiếng nói của những người trong buổi tiệc làm người khác đau hết cả đầu.

Nhìn mãi cuối cùng nàng đã thấy bóng dáng có chút quen quen đang ngồi tụm lại bên vệ đường cùng với một nhóm người.

What ?

Cái gì vậy trời, ma cũng nhiều chuyện nửa hả ?

Dáng người con gái mặt áo trắng, tóc xõa dài nhìn không rõ rốt cuộc là đang nói cái gì thế nhưng nàng biết đó là người đã theo nàng hỏi những câu ngô nghê từ ban sáng.

Hóa ra, ma cũng có ma hướng nội và hướng ngoại cơ đấy.

-----------------𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕-----------------

Xin chào, lại là mị đây.

Trước hết tớ xin cảm ơn tất cả các bạn đọc giả đã chờ đợi mình, sau là xin chào và cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian để đọc bộ truyện này của mình.

Nói sao ta 🤔, thật ra với Âm Duyên mà nói đây là tác phẩm thuần Việt lần đầu mình viết cũng như tìm hiểu, suy nghĩ thật lâu mới đủ can đảm để đăng nó lên, mình rất sợ, sợ bị mắng vì cách hành văn không đủ mượt mà cũng như đậm, đủ, đúng chất miền tây cũng như thời gian ra chap khá lâu.

Hiện tại tuy truyện đã đăng tải nhưng mà truyện vẫn chưa hoàn thành, mình viết song song cùng việc học cũng như phải tìm hiểu về lịch sử và cả lời ăn, tiếng nói cũng như cách gọi đồ vật từ thời ấy cho nên nó khá là lâu mong m.n thông cảm cho mị nha.

Lời cuối, xin cảm ơn vì đã đến và mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi đến hết Âm Duyên này.

Rất vui vì cậu đã đến 🥰

𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕 báo mị quá chời, suýt khỏi tìm lại được bản thảo, khóc thét
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
Duyên


Buổi sáng, sương mai vẫn còn lưu lạc trên từng thửa ruộng đã sớm được cày xới một cách tỉ mỉ, nhìn từ xa tựa như một tấm vải lụa mỏng đang phũ lên cánh đồng, mùi cỏ, mùi sương quyện cùng mùi cháy của việc đốt đồng từ chiều qua, một chút mùi khói bếp từ đâu đó bay đến.

Lan da ngâm, cháy nắng ngồi cặm cụi bên bếp lò đang cháy bập bùng, máy tóc óng ả, đen nhánh thơm mùi bồ kết của con gái mới lớn tựa hồ làm cho người nhìn càng thêm mê man.

Cảnh quan thơ mộng, dáng người mảnh mai, nhỏ xíu dẫu cho có mặc trên người bộ đồ đã sớm sờn chai, từ đen thuần trở thành nâu ở bã vai vẫn không khiến người ta chán ghét được.

Vừa có chút gì đó chân chất thật thà vừa có một chút đáng yêu, non nớt của cái tuổi mười sáu mười bảy.

- Chị Út ơi, cô ba kêu chị lên phòng cô ba có chuyện gì kìa Giọng con Bưởi từ phía xa vang lên làm cho người đang mải mê chụm củi phải ngoái đầu nhìn lại.

Út Mây bỏ luôn cây củi đã cháy quá nửa vào bếp lò, bàn tay chai sần khẽ lau vào áo quần như muốn lao đi cái sự dơ bẩn trên người mình, chân nó luốn cuốn chạy lên phía nhà trên, vừa chạy vừa cầm sợi dây cột lên mái tóc dài còn ươn ướt.

Phận làm đầy tớ chính là như thế, dẫu làm cho đến chết thì mạng sống cũng là do chủ nắm giữ, nó chỉ có thể cúi đầu mà phục tùng, gọi dạ bảo vâng, nói là chó thì không phải mèo.

- Dạ, cô ba cho gọi con !

Giọng nó khe khẽ nói vọng vào bên trong phòng ngủ của cô ba Minh Ngọc.

- Út vào đây chị nhờ Chờ cho giọng nói từ bên trong dứt câu Út mây lúc này mới dám mở cửa bước vào phòng ngủ, nó ngoài làm việc vặt cho gia đình bá hộ Lưu thì còn là con hầu riêng cho cô ba, cô gọi là phải nghe, cô dặn là phải nhớ, cô nói là không được cãi lời.

Vừa đóng lại cánh cửa, phía sau liền ập đến cảm giác chặt cứng cùng mùi thơm dịu nhẹ của cái gọi là nhà giàu nhưng đặc trưng nhất có lẽ là mùi hương của cô ba nhà này bởi vì.......nó là mùi hương nàng thân thuộc nhất.

Bàn tay chai sần khẽ chạm lên mu bàn tay của người phía sau, nó khẽ nói nhỏ "cô ba buông con ra đi cô, con vừa làm công chuyện xong người dơ lắm, coi chừng làm dơ đồ cô con hỏng có đền nổi."

- ba cái đồ này chị mua lại mấy hồi, Út cho chị ôm chút nửa đi, chị hong ngại Út ngại cái gì.

Mấy ngày nay chị đi lên tỉnh Út nhớ chị hong ?

Dịu dàng xoay người nó quay về đối diện mình, Minh Ngọc khẽ hỏi, bàn tay đặt lên trên trán nó giúp nó vén lên vài sợi tóc tán loạn rồi lại dịu dàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên mặt.

Nàng thích mái tóc đen dài mà mượt mà của nó, nàng thích cái sự e dè cẩn trọng trong từ lời ăn tiếng nói, nàng thương cái sự cam chịu không lời oán than hay cái tánh dù cho không làm sai vẫn cố mà nói đỡ cho người khác để rồi nhận thiệt về mình.

Nàng mê cái bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh của người con gái nam bộ, một chút cái nét dịu dàng chân chất của nông dân, cái sự thành thật khi làm sai hay làn da, mái tóc của người trước mặt.Có lẽ là do nàng đã phải lòng người con gái này cho nên mới có thể mù quáng mà thể hiện cái sự dịu dàng này, chớ nàng biết rõ tánh tình của chính mình, cái tánh khó ăn khó ở của một cô tiểu thư đi du học từ nước ngoài về, vừa kiêu sa diễm lệ, vừa cao quý, quyền lực của cha nàng ở cái xứ này khác nào nói nàng là cô công chúa nhỏ của cái tỉnh Vĩnh Long xứ Nam Kỳ đâu chớ.

- dạ........- NÓI !

Giọng nói Minh Ngọc khẽ nâng cao lên đôi chút, tay cầm quạt khẽ nâng cằm nó lên, đối diện với mắt mình mà ra lệnh.

- Dạ.....dạ.....

- NÓI, LẸ LÊN CHO CHỊ !

- Dạ nhớ, em nhớ cô ba lắm Giọng nó run rẩy mà trả lời, hai mắt ươn ướt mà nhìn nàng, bàn tay khẽ bấu chặt vào cái quần đen đã sớm phai màu.

- như vậy phải ngoan hơn không.

Mà em vừa gọi tui là cái gì ?

Chân mài nàng nhếch nhẹ lên, đôi mắt có chút sắc bén nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu.

- dạ, dạ cô ba - cô ba, chị dặn như nào hả Út ?

Nàng nghiêm túc nhìn xuống con người đang cúi đầu xuống đất không dám ngước lên.

- dạ chị- tui không có nghe, nói lại.

- chị........- lớn lên, rõ ràng hơn cho tui- Chị BA - chị đây, phải như vậy từ đầu phải tốt hơn hong.

Em mà ngoan vậy tui đâu có cần lớn tiếng với em mần chi.

Đoạn nàng nói xong tay khẽ xếp lại cái quạt nãy giờ vẫn còn để ở nơi cằm của Út Mây, xoay người đi lại giường mà ngồi xuống, bắt chéo chân.

Tay nàng vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh "lại đây" Nhìn Mây rón rén ngồi xuống bên cạnh Minh Ngọc liền kéo nó nhích về phía sau một đoạn nhỏ làm cho Út Mây chân lúc này đã rời khỏi mặt đất một đoạn.

- ôm thì cũng ôm rồi mà giờ còn ngại đồ nửa ta ơi !

Nàng cười nhẹ, nụ cười mang chút cưng chiều, một chút chọc ghẹo.

Nhìn cái mặt láo cá trước mặt Út Mây không khỏi bất lực, nó thầm rủa trong lòng, chỉ muốn xô cái con người này ra mà chạy.

- con......em........em còn cái nồi cơm sau nhà, em đi nha chị không nó khét cậu Hai đánh emNói rồi nó vụt chạy như một cơn gió ra khỏi phòng của Minh Ngọc.

---------------------𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕-----------------------Đăng một đoạn ngắn mà mình đã ngâm khá lâu.

Định là sẽ viết nhiều đoạn xong sẽ cho chương mới mạch lạc với dài hơn để gửi đến m.n nhưng mà Báo Cáo Cuối Khóa không cho mị làm điều nàyyyy 😭😭😭😭😭.

Học kỳ gì mà deadline nó dí hết 3 tháng học 🥺🥺Xin phép gửi m.n một đoạn ngắn trước ạ.Cảm ơn m.n vì đã yêu thương Âm Duyên ạ 😊😊
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
chạy trốn


- cha, con xin cha mà, cha làm ơn tha cho út Mây đi cha.

Ông bá hộ Lưu giận dữ nhìn con gái mình không nói một câu nào, vẫn lạnh lùng ra lệnh cho bọn gia đinh dùng gậy đánh út Mây.

Chuyện là chẳng biết ai đã tọc mạch cho ông bá hộ chuyện Minh Ngọc với út Mây thương nhau, lại lựa đúng lúc hai nàng ở cạnh nhau mà báo lên với ông bá hộ Lưu, đến lúc cả hai giật mình phát hiện thì đã muộn, quần áo sộc xệch, nhăn nhúm, tư thế ám muội hiện ra trước mắt mọi người làm cho ông bá hộ Lưu tức giận đến đỏ cả mặt, ra lệnh cho gia đinh lôi út Mây ra ngoài mà đánh- nói, mày cho con gái tao ăn bùa mê thuốc lú gì, hả ?

- con......hic, con......không có.

Út mấy cực khổ trả lời, nàng nằm vật trên đất, sau lưng là mấy người gia đinh làm cho nhà ông, tay người nào người nấy đều cầm cây tre lớn đánh vào người nàng, mỗi lần đánh xuống đều làm cho nàng đau đến thở không nổi.

- mày giỏi, bây đâu đi mời ông thầy bùa ở làng bên qua đây cho tao.

Hôm nay tao không làm rõ cái chuyện này tao không mang họ Lưu.

- con xin cha mà cha, cha làm ơn dừng lại đi cha, là con, là do con dụ dỗ út Mây, cha tha cho em ấy đi cha.

Ba ngọc gương mặt bao phủ toàn nước mắt, nàng khóc đến thương tâm, vừa khóc vừa quỳ lại cha mình.- con Mén, con Mận đâu đem cô ba Ngọc nhốt vô phòng cho tao.

Nhìn út Mây bị đánh mà bản thân không làm được gì, Minh Ngọc chỉ biết khóc thật to, tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn lại, bất lực nhìn người thương bị đánh đến ngất đi, nàng chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, một nổi tuyệt vọng chưa từng có.

- mày nói, mày là yêu quái từ đâu tơi, nói không.

Mày không nói tao đánh chết mày.

Nhìn ông thầy bùa không ngừng vẽ bậy bạ trên đầu út Mây rồi lại dùng gậy gốc đập vào người nó, mặt ông bà bá hộ tràn đầy lo lắng mà nhìn nhau, vừa giận lại có chút xót xa, giận thì rất giận thế nhưng nó là đứa ngoan và giỏi nhất trong cái đám gia đinh nhà này, lại là đứa mà ông bà mua về từ chợ làng sau đó từng ngày mà chứng kiến nó lớn lên, còn định bụng đem nó hả cho nhà tá điền nào đó được được một chút, thế nhưng bây giờ út Mây lại làm ra cái chuyện tày trời thế này, biểu sao ông bà không tức giận cho đặng.

Đợi đến khi ông thầy bùa dừng tay, hai người liền nhào đến hỏi han.

- tôi nói ông bà nghe, con này nó là nghiệt súc đầu thai lên đây, nó dùng bùa mê làm cho cô ba bị mê nó để sau này nó dụ cô ba đem tiền bạc giao lại cho nó, cái loại bệnh hoạn, hoang đường này phải giết mới được.

Bây giờ chỉ có một cách là đem nó trồng lồng heo thả xuống sông rồi yểm bùa cho nó khỏi siêu thoát.

Nghe xong mặt bà bá hộ lúc đỏ lúc xanh nhìn út Mây nằm vật ra sàn gạch lạnh lẽo, trên đầu là miếng vải đỏ nhạt bị nhuốm vài vết lốm đốm đỏ sậm của máu, miệng vẫn lẩm bẩm một câu gì đó.

- ông bà quyết định sớm đi, không thôi nó điên lên lại thêm lớn chuyện.

Ông thầy bùa nhìn nó đang nằm lim dim dưới sàn gạch với đôi mắt không mấy tốt đẹp rồi rời đi.

-------------------- cha không muốn nói nhiều, ngày mai ông bà bá hộ làng bên sẽ qua đây dạm hỏi, một là con lấy chồng hay là cha đem nó trồng lồng heo thả sông cho nó vĩnh viễn không đầu thai được, con nghĩ cho kỹ đi.

Cha nói là cha làm, đừng có nghĩ nó gắn bó với nhà mình lâu là cha không nỡ giết nó, cũng lắm là một mạng hèn thôi.

Sau câu nói đầy sự uy hiếp, ông bà bá hộ liền rời đi để lại cô ba Ngọc ngồi thẫn thờ ở một góc giường, trong đầu đầy sự đắn đo suy nghĩ.

Út Mây bị tá điền nhốt vào trong nhà củi phía sau vườn cây cách nhà lớn một đoạn không xa lắm, trên đầu nó máu vẫn rỉ ra, cảm giác đau đớn cũng với choáng váng vì mất máu, cả người nó lạnh toát nửa mê nửa tỉnh nhìn cánh cửa đang đóng chặt không khỏi rơi lệ.

Từ lúc còn rất nhỏ nó đã được ông bà bá hộ mua về vừa làm chân sai vặt cho cậu hai Vinh, cô ba Ngọc cùng cậu tư Hiển, sau này lớn lên nó dần trở thành con hầu thân cận của cô ba Ngọc nhưng ai mà ngờ được sự trớ trêu này lại vây lấy nó và cô ba đâu chứ.

- Mây, mày có trong đó không ?Tiếng đàn ông từ bên ngoài vọng vào trong cái lều tranh, nói là nhà củi nhưng thực chất nó chỉ đơn giản là một cái nhà tranh bốn bề là vách lá xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ gần gió mạnh nó sẽ lung lay tựa ngư chỉ cần một cái đây nhẹ cũng liền sập đi.

- ai vậy ?

Giọng nó thều thào, đôi mắt khép hờ khe khẽ mở ra, hỏi.

Người bên ngoài tựa như nghe được mà đáp lại.

- tao nè - tao là ai ?

Nhiều tao quá hong có nhớ - tao cậu hai Vinh nè, mày còn sống không út ?- dạ con đây cậu hai- mày chờ tao một lát, tao gọi người đem ít cơm ra cho mà ăn.

Đêm nay cha tao định dìm lồng heo mày, tao cho bọn thằng Tèo chờ mày ở bụi lùm gần cái hồ đầu làng, ăn rồi lấy sức mà chạy nghe chưa.

- cô ba, cô ba sao rồi cậu ?

- giờ mà mày lo cho nó nửa, cái mạng mày mày còn giữ không xong lo cho nó mần chi, cha tao cũng không giết nó được, mày lo mà chạy biết chưa.

- con sợ cô ba có chịu khổ quá cậu ơi Giọng nó nghèn nghẹn, cảm giác lo lắng đi kèm kiệt sức càng làm tâm lí con người ta trở nên yếu mềm hơn bao giờ hết.

- mày lo cái thân mày trước dùm tao một cái, cái thây mày lo chưa xong thì lo lắng cho ai hả con kia ?Giọng của cậu Vinh vẫn như trước thỏ thẻ nhưng đâu đó lại mang theo chút bức tức cùng thương cảm.

Ban nãy đi thăm em gái thì em gái năn nỉ cậu kiếm cách cứu nó ra, bây giờ cứu Út Mây thì nó lại hỏi thăm Ba Ngọc, bộ cả cái thế giới này mắc thương nhau dữ lắm hả, cứu người xong bị ăn đòn là cái chắc rồi mà giờ đòn chưa có thấy mà thấy no không khí ngang rồi !

- tao nói rồi đó, lát nửa có thằng hầu đem cơm tới thì gáng nuốt từ từ thôi, bây mắc nghẹn chết con Ngọc nó giết tao chết theo bây thì khổ nửa.

Tao sẽ gáng kiếm cái chìa khóa giấu trong mâm cơm, bây ăn đừng nó nuốt chìa khóa nghe hông.

Tao đi đây, đời sau của mày chỉ có mày tự thân lo thôi đó.

Nói xong Thành Vinh liền rời khỏi nhà củi, đi dặn dò cái đám 'đồng bọn' xong mới nhẹ chân nhẹ tay đi *đốt cái nhà* của mình.

Khổ thân, cứu người thì thôi đi còn mất luôn cái chòi gà mình cưng, sao mà khổ dữ vậy nè trời.

- Cháy, Cháy rồi, bớ người ta dập lửa, bây đâu rồi dập lửa lẹ lẹ, trời ơi mấy con gà cửa tao, lẹ lên, trời ơi gà cưng đó mấy cha, dập lẹ, bớ người ta.

Giọng thét vừa chanh chua vừa tjản thốt cất lên đánh tan đi cái sự im ắng của đêm khuya thanh vắng.

Chòi gà đắc đỏ của cậu hai Thành Vinh chính thức bị cháy.

- Mây, mày chạy theo cái hướng đó ra ngoài mé sông, bơi qua bên kia cái bờ là coi như thoát nạn.

Gáng chạy đi mày.

Thằng Lục tá điền vừa nắm tay nó chạy nhanh về cái mé sông rồi chỉ nó về hướng có ánh đuốc bên kia sông mà dặn dò.

Ban nãy thằng Tèo dẫn nó ra chỗ bụi lùm ở đầu làng nhưng sau đó phải chạy về để tránh bị nghi ngờ nên giao Út Mây cho Lục, mà Lục cũng có biết cái gì đâu, nó chỉ biết cắm đầu, cắm cổ lôi sền sệt cái con báo đời đi hong nổi này về hướng mé sông, cái chỗ thằng Tèo nói rồi chỉ cho Út Mây cái chỗ có đốt đuốc như lời dặn.

Khổ, tới bây giờ Lục cũng có biết cái người đốt đuốc bên kia là ai đâu chứ, nhưng mà kệ, lệnh cậu là lệnh trời, nghe cậu không có sai.

Nhìn Út Mây chầm chậm bò xuống cái mé sông mà thằng Lục tức không biết để đâu cho hết nửa, mọi ngày nó lẹ lắm sau nay như com rùa bò thế kìa.

Tức quá nó đành nhào xuống sông rồi nắm áo Út Mây quăng ra xa để cho nhỏ tự bơi.

Đành vậy chứ nó chậm thế kia lỡ mà ai phát hiện có mà chết cả bầy cả lũ.

---------------------𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕------------------------2024031805:24-2024081300:06 Chúc các bạn ngủ ngon.

Cảm ơn vì đã chờ đợi và theo dõi Âm Duyên 🥰
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
ma nước


Nhìn Út Mây chầm chậm bò xuống cái mé sông mà thằng Lục tức không biết để đâu cho hết nửa, mọi ngày nó lẹ lắm sau nay như con rùa bò thế kia.

Tức quá nó đành nhào xuống mé sông rồi nắm áo Út Mây quăng ra xa để cho nhỏ tự bơi.

Đành vậy chứ nó chậm thế kia lỡ mà ai phát hiện có mà chết cả bầy, cả lũ.

Bị quăng một cái cả người Út Mây đau càng thêm đau, cái lạnh của nước sông vào ban đêm nó cắt da, cắt thịt, chất lỏng lạnh lẽo hôi nồng nặc cái mùi bùn non tràn vào mũi, vào miệng.

"Ức, ực" nó cố gắng phun ra rồi lại nuốt vào số nước tràn vào khoang miệng, khoan mũi, tay chân vẫy vùng thật mạnh mà cố ngoi lên mặt nước.

Sự lạnh lẽo dần dà đánh thức bản năng trong người nó dậy, chân đập đùng mà cố gắng bơi qua phía bờ bến bên kia.

Nó biết, biết rõ hiện tại nó cần phải sống, nhất định phải sống, nếu như nó chết ngay lúc này mọi công sức của những người cứu nó ra, cậu hai Vinh, thằng Lục đều trở nên công cóc cả, nó nhất định phải sống.

Bơi được đến chừng giữa sông, cơn đau ở đầu cũng dần làm cho ý thức nó mờ mịt càng nhiều, máu hòa lẫn với nước, mất máu nhiều quá khiến cho đầu óc quay cuồng, chân cũng có chút nặng thêm.Một bàn tay nhơ nhuốt, trơn tuột nắm lấy cổ chân nó mà kéo xuống.

Nó vẫy vùng, dùng hết sức bình sinh mà đạp cái thứ bầy nhầy đang quấn lấy chân mình.

Không được, cái đó nắm quá chặt, tựa như siết vào cổ chân, chạm đến cả xương cổ chân, mắc cá chân đau đớn tựa như muốn vỡ ra.

Một cơn đau quằn quại làm nó muốn bật khóc, cảm giác vô lực mỗi lúc càng lớn hơn khi dòng nước đang dần mạnh hơn, cái lạnh lẽo, ướt át, bầy nhầy, dơ nhuốt, đau đớn, nước trào vào khoan mũi, miệng, cái mùi bùn tanh ói càng lúc càng nồng.

Nhìn mực nước đang dâng lên mà cái con người ở giữa sông vẫn vùng vẫy mà không hề di chuyển làm cho thằng Lục lo lắm, chân nó lúc này cũng thả tuột về sau, định bụng sẽ nhào xuống nước để kéo Út Mây qua bờ bến bên kia.

Thế nhưng, chân nó đạp vào mãnh sành rồi, cơn đau thấu xương làm nó phát run lên.

Con mẹ nó, đứa nào mất dạy mà lại bỏ mảnh sành ở đây vậy nè, máu từa lưa mà còn nhọn hoắc, sâu hún vào chân nó, bây giờ chỉ việc đi lại còn khó khăn thì làm sao mà bơi đây.

"Mây ơi, mày gáng gáng đi Mây, chân tao đổ máu rồi, không kéo được mày đâu, gáng đi Mây ơi"Trên bờ là tiếng thằng Lục la lớn mang đầy sự lo lắng thế nhưng bên dưới Út Mây lại dường như chẳng thể nghe thấy được.

Một vòng tay nhầy nhụa đang ôm lấy eo nó, tựa như có ma thuật làm cho cả người nó vô lực phản kháng, đôi mắt lúc này dần nặng trịch, rơi vào vùng tối tăm, mù mịt.

Bên tai vẫn the thé cái âm thanh quái gỡ.

"Mây ?

Hóa ra kiếp này em là Mây, xuống đây rồi thì ở lại chơi với chị nha.....ở đây, chị lạnh lắm, cô đơn dữ lắm đa, chị nhớ em lắm......" tiếng nói như âm vang, sấm rền, khàn khàn lại ma mị kèm theo cái mùi tanh tưởi bám chặt lên tấm lưng gầy của út Mây làm nó bất lực, cả tấm lưng bị dán sát vào một mảnh thịt nhầy nhụa, lạnh lẽo tựa như bức tường được làm từ băng vậy lạnh đến thấu xương. *Rầm* một tiếng sấm rền bên tai làm đôi mắt và thần trí vốn dĩ đang rơi vài mơ hồ của nó lúc này liền tỉnh táo lại.

"Cha chả, hay cho mày nha , dám cả gan bắt người của tao !

Mày xanh mình với tao rồi" tiếng nói phát ra từ phía trên đỉnh đầu cùng âm thanh gậy gỗ va chạm vang vọng trong đêm đen u tối, một ông lão mặt trên mình chiếc áo dài màu xanh sẫm thêu hoa văn màu vàng, đầu đội một chiếc khăn đóng cùng màu với trang phục, quần phi bóng màu trắng, chân mang guốc mộc cộc cà cộc cạch đi đến gần cả hai người.

"Bá hộ Lý ?

Ông tới đây làm cái chi hả, chỗ này là địa bàn của tui, tui muốn làm cái chi đó là quyền của tui." lại là âm thanh mamg đến sợ hãi cùng chán ghét ấy, cánh tay đang giữ chặt nó cũng dẫn xiết mạnh hơn, khó chịu đến cực điểm.

"Nó sinh ra đã quy y cửa Phật rồi, duyên nợ này là đã định từ nhiều kiếp đến nay, còn mày chết là do cái nghiệp của mày buộc phải chết nước.

Mày không có cái quyền gì giữ nó lại hết đa, khôn hồn thì buông ra nếu không nghiệp đổ mày đừng có mong mà siêu thoát."

ông lão đứng trên mặt nước, tay chống lên gậy gỗ khẽ nhìn xuống dưới nước khẽ nở nụ cười nhẹ nhìn nó mà nói, chỉ là âm thanh bên tai nó lúc này có chút ù đi, không quá rõ ràng.Một trận mệt mỏi khiến nó vô lực mà nhắm mắt lại, cảm giác nhẹ bẳn đi.

2024123001:29

-----------------truyện được đăng tại 𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕----------------------Xin chào, sau một tràn bão táo toai đã quay trở lại rồi đây.Do là sau chương 5 thì mình bắt đầu ôn thi cũng như ông mình mất nên mình cần một đoạn thời gian để ổn định tinh thần, ổn định xong thì trời quơiiiiiiiiii, cái wattpad tui bị lỗi huhu, tới h này mới đăng truyện được.

Mình biết là Âm Duyên hong quá hay và mình vẫn luôn biết ơn vì m.n đã ở lại chờ đợi, cmt ủng hộ truyện của mình, đây cũng là phần động lực để mình cố gắng trao dồi thêm lối hành văn, chính tả, xin cảm ơn rất nhiều ạ.

Thiệt ra Rei muốn rep cmt lắm mà bấm vô cái app nó đá tui văng 8m khỏi app luôn 😭 chứ tui hơm có bỏ truyện càng thích đọc cmt của m.n, nên đừng nghĩ tui chảnh nha, tui mến m.n lắm á 🥺🥺 nếu chỗ nào không ổn cứ cmt mạnh dạn vào nha để Rei biết đường mà sửa lại, xin cảm ơn rất nhiều.

Chúc mọi người NĂM MỚI VUI VẺ ☺☺
 
[ Girl Love - Tự Viết ] Âm Duyên
Ân Oán


*Rầm* tiếng sấm chớp vang rền kéo theo một tia sét xé toạc cả bầu trời đêm rõ ràng trước đó vẫn mang một màu u tối yên tĩnh, không khí lạnh lẽo khẽ thay đổi sang một dáng vẻ khác, bão tố mà lại lạnh lẽo, u ám.

"Mày không dám giết nó thì để tao" từ trong bụi tre đi ra là bóng hình một cô gái mặc áo dài màu tím nhạt, tóc xõa chừng ngang lưng chân mang guốc mộc, thoạt nhìn dáng vẽ có chút dữ tợn bởi mắt nàng một bên bị khoét mà thủng vào, tròng mắt trắng dã lồ lộ ra dưới cái ánh sáng lạnh lẽo chớp nhoáng, miệng rít ra từng câu nói kéo theo những dòng máu đặc quánh đen xì xì trào ra khỏi miệng, đâu đó còn lộ ra một góc của răng nanh.

"Cô.....cô Ánh.........tui nói rồi, nó là người của nhà tui, cô là ngoại lai đừng có hòng mà động vào nó" nét mặt ông bá hộ Lý khẽ chau lại, tay lần nửa cầm gậy mà dọng mạnh xuống làm cho mặt nước xáo động một trận thật lớn, tiếng nói ông vang vang khắp tứ bề an tĩnh càng lộ ra cái sự tĩnh mịch.

"Nhà ông thì làm sao ?

Ân đền, oán trả, nó giết cả nhà tui, nó hại cho nhà tui chết thê chết thảm, tán gia bại sản, nó hại em gái tui chết bờ chết bụi, ông hiểu không ?

Ông làm sao mà hiểu được hả.

Kiếp này dù cho phước nó lớn, đức nó dày đi nửa tui cũng phải đem nó đi, ông cản một cái nửa tui bắt hết con cháu nhà ông chết thay cho nó."

Ngọc Ánh gằn lên từng câu từng chữ tựa như mang theo uất hận cả trăm năm về trước một lúc tuôn trào.

Sấm rền vang xé toạc một mảng trời tối đen như mực kéo theo từng tia sét xé xuyên qua bầu trời, vừa trắng vừa xanh tựa như đang thay cô trả nổi hận ngút trời, vì cô mà đến, điên cuồng, giận dữ và đầy uy hiếp.

Dáng người ông bá hộ Lý khẽ lung lay, sát khí bừng bừng của người đối diện quá ác liệt, nó cường hãn như một con thú hoang đang gặm nhấm, tựa như sắp xé toạt cả không gian nơi này để có thể phanh thây, xẻ thịt hậu nhân của ông vậy.

"Tui nói cho cô biết cô vốn dĩ đã thành quỷ rồi, giờ cô mà hại người nửa khéo ông trời cũng không tha cho cô, đến đó có mà hồn siêu phách lạc không có đi đầu thai được đâu.

Buông bỏ hận thù, quy y cửa Phật đi cô Ánh, nghiệp ai người nấy trả, hà tất phải làm đến chính mình cũng khó giữ được thần hồn."

"Thà là hồn siêu phách tán còn hơn để cái người hại nhà tui trăm mối ngỗn ngang.

Hôm nay hoặc là nó chết hoặc là tui chết......."

đùng, âm thanh hỗn loạn, một tia sét phá tan cái không khí ảm đạm, âm u, ai oán mà Ngọc Ánh tạo ra, tía sét đánh không trúng cô mà đánh thẳng vào cái mớ nhầy nhụa, tanh tưởi vẫn đang quấn chặt thân hình Út Mây làm nó phải buông ra, ở giữa con sông lớn xuất hiện một mảng đen màu xanh lam đang bốc cháy ngùn ngụt, thoáng chốc đã đốt cái con Ma Da của đoạn sông này thành một mớ bùi nhùi, chớp mắt nó lại bị một bàn tay trắng toác bởi chỉ còn là xương xẩu bóp nát.

"Mây, em có sao không Mây, tỉnh lại đi em" giọng nói êm dịu có phần xót xa vang lên từ đối diện, sau nó lại là hơi ấm, dịu dàng mà ôm lấy Út Mây vào lòng.

Bàn tay ấm áp khẽ xoa dịu cái cầm cổ đã bị bóp đến tím tái.

Lúc này, Út Mây mới từ trong cơn mê lấy lại được chút ý thức, khẽ ngước nhìn lên người đang ôm mình nhưng lại bị một cánh tay trắng trẻo dịu dàng che mắt lại.

"Không sao là tốt rồi.

Ngoan, nằm yên nha, tí nửa chị đưa em về nhà, ba mẹ đang lo."

đoạn nói xong cả người nó lúc này bởi vì đã vật lộn một lúc dưới nước mà dần kiệt sức, lặng lẽ thiếp đi, hòa mình vào dòng nước đang dần chuyển ấm, lại nói có lẽ lúc này sự an yên từ giọng nói lẫn bờ vai, cái ôm và cả hơi ấm đã khiến cho nó an tâm hơn, khe khẽ nép vào lòng nàng.

"Minh Ngọc.........không, mày đã chết, đã chết rất lâu rồi mà......đáng lẽ ra mày phải đi đầu thai rồi mới đặng, sao mày lại ở đây ?"

Ngọc Ánh nhìn người con gái mặc chiếc áo bà ba may bằng lụa trắng, tóc xõa dài, gương mặt quen thuộc đến in sâu vào tâm trí, in vào tận xương tủy kèm nổi hận thấu trời đang nhởn nhơ ôm lấy cô tình nhân bé nhỏ dịu dàng vỗ về, dịu dàng che chở mà không khỏi tức tưởi.

"Không ở đây thì ở đâu ?

Mày còn vất vơ vất vưởng được, thì sao tao một người được thờ cúng lại không được ở đây hả cái đồ bán nước cầu vinh ?

Nhà mày bán nước thì mày phải chịu.

Em ấy không làm sai, mày mà động một lần nửa tao cho mày chết thêm lần hai."

đoạn nói xong Ba Ngọc liền bế Út Mây lên, chân không chạm đất mà đi vài bước rồi biến mất, để lại hồn ma vất vưởng của Ngọc Ánh tức giận mà rượt theo cho đến cửa nhà nhưng lại bị một bức tưởng vô hình đánh bật ngược ra, Ngọc Ánh không cam tâm mà không ngừng chửi rủa.

"Tại sao, tại sao nó lại vào được mà tao lại không ?

Cũng là vong như nhau sao lại đuổi tao đi ?"

"Trần Thị Ánh Tuyết, nghiệp nặng sâu dày, bán nước cầu vinh, giết người cướp của lại còn muốn hại người ?"

Tiếng nói phát ra tựa như có thể vang vọng xuyên thời gian, không gian, cây rung, gió lộng, thổi mạnh đến mức nhìn qua cứ nghĩ giông bão sẽ đến ngay tức khắc.

Từ xa, dáng của hai người không rõ nam nữ mặc áo dài, một trắng một đen, trên tay cầm xích sắt cùng roi từ không trung xuất hiện, Ngọc Ánh lúc này thoáng giật mình chớp mắt liền biến mất vào hư không.

-----------------------------------Hai giờ sáng, trong căn phòng nhỏ.Mai Anh co quắp trên giường, tay nắm chặt mền.

Cơn ác mộng vừa qua khiến tim nó đập thật nhanh, mồ hôi túa ra như vừa tắm xong, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt lúc này khẽ khàn lăn ra một giọt nước mắt.

Một bàn tay mảnh khảnh, thon dài trắng trẻo giúp người kia lau đi giọt nước, xoa nhẹ phần cổ từng bị bóp chặt đến tím tái, ánh mắt Minh Ngọc dịu dàng mà xót xa, lại có chút ửng đỏ do thù hận.

Nhìn em xem, nhỏ hơn nàng một chút, nét gây ngô của tuổi trẻ vẫn còn chút ít, xanh xao, nhợt nhạt, môi cũng khô lại, y hệt cái dáng vẻ gầy gò của năm ấy, yếu ớt mà chống trả từng chút một để rồi bị gia đinh trong nhà đánh đến suýt chết.

Cái dáng vẻ tiều tụy, khổ hạnh, ẩn nhẫn, dấu đi tình cảm dẫu cho lòng đau đến quặn thắt, người này vẫn tỏ ra mạnh mẽ để rồi khi nàng ra đi mãi mãi thì em lại quỳ trong chính điện suốt một ngày một đêm để tự hỏi lòng mình đã an yên chưa, cuối cùng dùng hết sức mình cứu người, vì nàng lập nguyện hồi hướng, vì nàng mà em nguyện chẳng đặng siêu thoát.

Cảnh vật xung quanh cứ thế mà dần tỏ, dẫn sáng, chỉ có bóng hình nàng vẫn ở đó nhưng dần trong suốt hơn, mò mịt hơn, bị lấn át bởi tia sáng của mạt trời khẽ xuyên qua màn mỏng, dịu dàng rọi vào gương mặt thanh thoát nhưng yêu nhược ấy.

Minh Ngọc đã ngồi đây bao lâu rồi ?

Nàng cũng chẳng biết nửa, nàng chỉ biết rằng, trái tim của nàng vì người mà trỗi dậy, linh hồn này vì em mà giữ lại chút dịu dàng, vì em mà giữ chánh niệm giữ lại hình dáng đẹp đẽ này.

"Có chị ở đây, dù là ai đi nửa cũng không có quyền bắt em đi.

Kiếp trước em vì chị mà gác lại hồng trần, kiếp này để chị bảo vệ em."

"Tình này không định do trời,

Mà do nguyện ước chẳng thay, chẳng dời.

Tơ hồng phá kiếp luân hồi,

Dẫn đường đưa lối hai nàng thành đôi."

------------------------𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕---------------------

12:2720250305 - 22:1420250704

Xin chào, đã lâu không gặp mọi người, mọi người khỏe không ạ 🥲🥲 ad vừa thi học kì xong cái bị điều đi thực tập, giờ mới có đủ thời gian để chỉnh sửa chương này cho vừa ý ạ.

Xin cảm ơn mọi người đã chờ đợi rất nhiều ạ ❤❤
 
Back
Top Bottom