Tâm Linh [Girl love- BHTT] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
376817026-256-k139467.jpg

[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
Tác giả: vuannha09
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Nhiễm vừa mới tốt nghiệp đại học, đang làm việc tại tập đoàn truyền thông T&C.

Sau khi đạt được dư án truyền thông lớn, cả công ty được thưởng một kì nghỉ kéo dài một tuần.

Kì nghi này Trần Nhiễm quyết định về nhà bà ngoại của mình vốn ở nông thôn, cứ tưởng kì nghỉ diễn ra tốt đẹp ai ngờ sau một lần thay bà ra ngoài đi chợ, lại gặp được người của Lâm gia.

Nghe nói cái làng Lâm gia này ở một nơi khá hẻo lánh và tách biệt với mọi người ở thế giới bên ngoài, hơn nữa bọn họ vẫn còn giữ quan điểm sống như thời phong kiến cổ xưa.

Minh hôn cho người chết
Trần Nhiễm chưa kịp suy nghĩ nhìn lại thì trời đất tối sầm, đến khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, căn phòng bằng gỗ, xung quanh còn trang trí bằng vải đỏ, Trần Nhiễm giật mình thấy bộ hỉ phục trên người mình.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, cô đang bái đường cùng một tấm bài vị bằng gỗ.

Trần Nhiễm cố vùng vẫy nhưng cũng không thể nào thay đổi được gì, lát sau cô được đưa đến một căn phòng.

Trần Nhiễm trố mắt lên, căn phòng như thế nào lại có cỗ quan tài đâu.

Quỷ quái hơn nửa đêm cái xác trong quan tài bật dậy, thế nào trong quan tài lại là nữ nhân đâu.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy
Quỷ hiện thân a
Mau cứu người
..
..

Sau này thoát khỏi thôn Lâm gia Trần Nhiễm liền nói muốn đưa cô vợ từ trên trời rơi xuống về nhà cẩn thận mà chăm sóc
Nhân vật chính
Trần Nhiễm x Lâm Diệp Kha
..

Thể loại: girl love, nhẹ nhàng, ngọt sủng Tags: bachhopbáchhợptiểuthuyếtgl​
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
Chương 1: Khởi đầu


Thành phố KCông ty T&C"Dự án lần này của chúng ta thành công vượt qua mong đợi, tôi muốn thông báo với mọi người rằng, sau hôm nay chúng ta sẽ có kì nghỉ một tuần để đền đáp lại công lao mấy tháng qua mọi người làm việc không ngừng nghỉ"Giám đốc Lý dáng người trung niên, đứng nghiêm nghị giữa phòng nói.Thoạt nhìn qua có vẻ ông là người khó gần, có chút lạnh lùng nhưng thực chất ông ấy khá hoà đồng, trong công việc cô luôn tận tâm, giúp đỡ cấp dưới cùng nhân viên của mình."

Vậy có phải kì nghỉ sẽ bắt đầu từ ngày mai đúng không giám đốc Lý" Nữ nhân viên nghe đến hai chữ kì nghỉ liền nhanh nhảu lên tiếng"Đúng vậy""yeah" đám người ở trong phòng đều đồng thanh hô lênCuộc họp đến đây cũng xong, mọi người dần tản ra trở vè bàn làm việc của mình"Trần Nhiễm kì nghỉ này cô có ý định đi nghỉ nơi nào không?"

Đồng nghiệp đi cùng quay sang hỏi"Tôi sao" ngừng lại vài giây sau đó Trần Nhiễm nhún vai một cái nói " Tôi cũng chưa biết nữa"Xung quanh giọng xì xào bàn tán từ các nhân viên cũng nhỏ dần, Trần Nhiễm cũng quay trở lại bàn làm việc của mình.Ngồi xuống chiếc ghế đang lúc chuẩn bị dựa lưng thì chuông điện thoại vang lên, nặng nề ngồi thẳng lưng, đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Màn hình điện thoại sáng lên, Trần Nhiễm có thể thấy rõ hai chữ 'mẹ yêu' hiện trên màn hình.Thở dài một hơi, đưa ngón tay lướt sang nút nhận cuộc gọi"Con nghe đây mẹ" Trần Nhiễm nặng nề trả lời"Ai dô Tiểu Nhiễm mẹ nghe nói sắp tới con được nghỉ đến một tuần" mẹ Trần Nhiễm ở đầu dây bên kia giọng đầy phấn khởi nói"Mẹ liền biết nhanh như vậy sao?

Không phải là lại có chuyện gì nữa đi?"

Trần Nhiễm đã quá quen thuộc với mẹ của mình.Trần Nhiễm không hiểu sao mẹ của mình lại nhận thông tin đến nhanh như vậy, trong khi bản thân cô cũng chỉ mới tan họp chưa đến vài chục phút."

Tiểu Nhiễm ngày mai là sinh nhật ông ngoại con.

Mẹ nghe bác hai nói mọi người sẽ dùng bữa tại nhà ông bà vào trưa mai.

Nhưng thật tiếc hiện giờ ba mẹ lại đang ở nước ngoài, không thể về kịp.

Tiểu Nhiễm mai con hãy đến nhà ông bà ngoại thay ba mẹ" Mẹ Trần giọng nói có chút cầu tình, cuối còn không quên cười vài cái"Con biết ngay mà, ba mẹ có lúc nào hai người ở trong nước không?" nói rồi cô thở dài, không cần đợi đến mẹ mình giải thích Trần Nhiễm liền biết hiện giờ hai người không ở trong nước."

Con cũng đang có ý định, sẽ đến nhà ông bà ngoại để nghỉ trong tuần tới, tiện thể tới thăm hai người họ luôn""Vậy là con đồng ý rồi nha, lát sau đừng viện cớ từ chối" Mẹ Trần như đạt được ý nguyện liền cười nói "Mẹ ông ngoại ít ra cũng là ba của mẹ đó, vậy mà mẹ lại không đến" Trần Nhiễm bắt đầu kể lể nói"Chỉ là giờ thật gấp không thể về kịp mà thôi, nói gì đi nữa mẹ cũng là đứa con gái cưng của ông ngoại con, ông ngoại con cũng sẽ không so đo đâu"" Còn về phần con, đã đồng ý với mẹ rồi, mai đừng có mà lật lọng.

Mẹ đã ghi âm lại những gì con nói rồi đó nha" mẹ Trần cười đắc ý nói"Con thấy mẹ chỉ có làm khó dễ con là nhanh thôi""Được rồi, được rồi.

Mình ơi mau tới đây xem, bờ biển nơi đây thật đẹp" giọng ba Trần vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại khiến cho Trần Nhiễm cũng bất lực mà lắc đầu"Tiểu Nhiễm ba ba con gọi mẹ rồi, bây giờ mẹ phải đi đây.

Tiểu Nhiễm nhớ ngày mai phải tới nhà ông bà ngoại con đó, yêu con"Nói xong để lại một nụ hôn gió trong điện thoại rồi vội cúp.

Trần Nhiễm thở dài lắc đầu, không thể phủ nhận tình cảm giữa ba Trần và mẹ Trần được , hai người mặc dù đã kết hôn được vài chục năm mà cứ như vậy như mấy cặp đôi mới cưới vậy.

Hai người kết hôn bao lâu cũng chỉ có một mình Trần Nhiễm, ba mẹ Trần cũng vì vậy mà rất yêu thương cô.

Mặc dù, ba mẹ Trần hay bỏ trốn cô để đi du lịch, nhưng bọn họ Một tháng Trần Nhiễm nhận được không biết là bao nhiêu cuộc gọi từ ba mẹ đến cho mình, có đôi lúc cô phải nhắc nhở ba mẹ mình rằng bản thân đã không còn là trẻ con nữa, nhưng chỉ nhận lại lời đáp từ phía đầu dây bên kia'con dù lớn thế nào vẫn là con gái bé nhỏ của ba mẹ' Ba mẹ cô rất thích đi du lịch nên những lần gọi như vậy đâu chỉ đơn giản là hỏi thăm nói chuyện qua loa, Trần Nhiễm còn phải chịu đựng ngồi hằng tiếng để nghe mẹ cô kể về những chuyến du lịch của mình.

Nhưng cuối cùng điều Trần Nhiễm thích nhất vẫn là câu nói cuối cùng của ba mẹ cô.'con gái mẹ đã kêu ba chuyển vào cho con một ít tiền tiêu vặt, nếu không đủ cứ gọi ba mẹ để lấy tiếp' Trần Nhiễm cảm thấy sau vài chục phút chịu đựng bị tra tấn lỗ tai bù lại được tiền thì tâm trạng cũng phấn khích lên ít nhiều.Cứ như vậy đã 5 năm tầm, Trần Nhiễm bước ra khỏi công ty.

Bắt đại một chiếc xe taxi đang chạy trên đường, cô một mạch trở về căn hộ thuê của mình.Gạt đi mệt mỏi, Trần Nhiễm ngâm mình vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ sau đó ăn tối.

Hôm nay khác với mọi hôm Trần Nhiễm ngồi lại, mở tủ đồ ra, sau đó bắt đầu sắp xếp quần áo cùng những dụng cụ cần thiết của mình vào một chiếc vali.

Dẫu gì cũng được nghỉ đến 7 ngày.

Trần Nhiễm cũng không có kế hoạch đi nghỉ ở đâu cả, hơn nữa đã rất lâu rồi cô không trở về thăm ông bà ngoại.Lần này nhân dịp trở về liền ở lại vài ngày.

Sau khi dọn dẹp xong như thường lệ Trần Nhiễm sẽ ngủ rất muộn, nhưng vì sáng ngày mai còn phải lên đường sớm nên đêm nay Trần Nhiễm đặc biệt lên giường khá sớm.

Cũng như bao bạn trẻ khác Trần Nhiễm 9h sau khi dọn dẹp xong liền lên giường tắt điện đi nhắm mắt quyết tâm ngủ, nhưng cho đến 2h sáng hôm sau âm thanh cùng ánh sáng màn hình điện thoại len lỏi vẫn phát ra.Nằm trên giường, Trần Nhiễm vẫn còn đang xem review vài bộ phim"Cái gì mới đó mà đã 2h sáng rồi sao" Trần Nhiễm giật mình vội buông điện thoại xuống, miệng không khỏi giật giật muốn bắn vào câu chửi thề, sau đó kéo chăn lên ngủ"Chết tiệt, không biết tên nào nghĩ ra review phim làm bà đây thức đến sáng để coi" Làu bàu một hồi cuối cùng Trần Nhiễm cũng chìm vào giấc ngủ.Nhưng chưa được bao lâu âm thanh chuông báo thức vang lên, nhấc thân thể uể oải cùng đôi mắt thâm đen, Trần Nhiễm bước ra khỏi giường vệ sinh cá nhân.

Sau đó ăn một chút đồ ăn sáng, tự ngồi lên chiếc xe để dưới tầng hầm của khu chung cư lục lọi trí nhớ, nhớ lại đoạn đường về nhà ông bà ngoại.

Nhà ngoại Trần Nhiễm mở một trang trại nông nghiệp ở nông thôn, cách khá xa so với trung tâm thành phố, nếu ngồi xe ô tô cũng phải mất cả nửa buổi mới tới nơi.Ông Trần Nhiễm thuộc tầng lớp trí thức, sau khi về nơi đây mở nông trại, sau đó cũng được bầu làm bí thư thôn nơi đây, cứ như vậy đã hơn ba chục năm.

Chiếc xe dừng lại bên căn nhà cấp 4, tổng thể căn nhà rộng đến mười nghìn mét vuông tuy nhiên vẫn chưa bao gồm khu nông trại, với kiến trúc thiết kế theo kiểu nhật, gần gũi với thiên nhiên, không gian xung quanh được thiết kế là sân vườn cùng các tiểu cảnh tạo cảm giác hài hòa với thiên nhiên.Tới đây Trần Nhiễm cảm thấy bản thân mình là như đang đi nghỉ dưỡng du lịch sinh thái hơn là đến nhà ông bà.

Trần Nhiễm vừa xuống xe đã thấy ông bà của mình chạy ra ngoài đón"Là tiểu Nhiễm sao" Ông ngoại Trần Nhiễm, Chu Nhạc bước ra.

Người đàn ông với mái tóc bạc trắng, từng bước chân chậm rãi bước trên nề nhà tiến lại gần"Tiểu Nhiễm thật lâu rồi mới thấy con trở về" bà ngoại Chu bước tới cầm lấy tay Trần Nhiễm, con mắt rưng rưng.

Đếm lại cũng đã được năm năm, từ khi Trần Nhiễm tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đó đậu đại học thì không còn tới nhà ông bà ngoại nữa.Đôi lúc những ngày tết, hay lễ cũng chỉ là ba mẹ cô tới.

Nghĩ đến đây Trần Nhiễm cũng cảm thấy có chút cay xè trong mắt, cổ họng khô khan không nói nên lời."

Mau, mau vào nhà trước, ngoài này nắng gắt cẩn thận say nắng" vẫn là ông ngoại nhanh ý"Dạ"Gật đầu một cái Trần Nhiễm đưa tay đỡ lại bà ngoại, sau đó đi lên được vài bước tay còn lại đỡ ông ngoại như vậy ba người đi vào trong nhà."

A, chị tiểu Nhiễm lần này cũng tới" Đồng Đồng là con của dì ba Trần Nhiễm, năm nay vừa mới vào cấp 3.

Vừa nhìn thấy Trần Nhiễm liền nhanh nhảu nói"Có nó, nhưng lại không thấy mặt cô hai, và dượng đâu cả"Chu Đổng Trác lại gần đưa ngón tay lại gõ lên đầu Trần Nhiễm.

Ăn đau Trần Nhiễm cũng không chịu thua, đưa tay đấm lại vào bả vai Chu Đổng Trác"Biết điều thì làm ơn ai đó hãy dẫn chị dâu về cho nhà thêm đông, ở đó mà lải nhải hoài"Chu Đổng Trác là anh họ của Trần Nhiễm, lớn hơn cô 4 tuổi"Bác hai, dì ba mọi người đều đến rồi sao?"

Ngó lơ Đổng Trác, Trần Nhiễm quay sang hỏi thăm mọi người"Đúng vậy, tiểu Nhiễm còn ba mẹ cháu đâu"Bác hai Chu Thanh đứng gần đó lên tiếng"Đừng nói là đi du lịch rồi nhé" Dì ba vội nói, bị nói trúng tim đen, Trần Nhiễm gãi gãi đầu ngượng ngùng nói"Ba mẹ cháu hiện giờ vẫn còn ở nước ngoài, không kịp trở về, nên.."

Dừng lại cười hì hì vài cái, sau đó nói tiếp"Bác hai, cùng dì ba công việc bận rộn nhưng đến thật sớm, thật khiến con khâm phục"Nói xong còn không quên giơ ngón tay cái lên"Mau ra ăn cơm"Giọng nói của bà ngoại vang lên, đám người cũng nhanh chóng tản ra, sau đó trở về bàn ăn.

Bà ngoại Trần Nhiễm là giảng viên ưu tú đã về nghỉ hưu, mặc dù đã không còn đi dạy nữa, nhưng đôi lúc, bà vẫn thường được mời đến tham gia vài sự kiện lớn của trường, hay đôi lúc cũng được mời đến để diễn thuyết cho sinh viên của trường nghe.

Riêng về bác hai Trần Nhiễm, ông là cục trưởng cục cảnh,sát thành phố K, còn dì ba của cô lại chính là Viện trưởng của bệnh viện Trung Ương.

Duy chỉ có mẹ của cô là khác biệt nhất, theo con đường kinh doanh.
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
Chương 2: Kế hoạch


Ăn xong bữa cơm, mỗi người đều có công việc của riêng mình cũng không thể nào ở lâu được, Trần Nhiễm xong xuôi cũng lên phòng nghỉ ngơi, đến chiều tối liền ra ngoài đi dạo vài vòng.Nơi đây là nông thôn, nên bà con nơi đây đều rất thân thiện, Trần Nhiễm vừa bước ra ngoài liền gặp vài bà thím đứng ngoài đường đang nói chuyện cùng nhau."

Bà nghe gì chưa?" người nọ nói với hai người còn lại

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Vẻ mặt tò mò, hai người đáp lại "Là Lâm gia ở làng bên cạnh, nghe nói đứa con thứ hai của bọn họ bị bệnh sắp chết đến nơi rồi.

Bây giờ Lâm gia đang đi tìm người phù hợp ngày tháng để mà xung hỷ""Xung hỷ gì chứ, tôi thấy sợ rằng chưa kịp tìm được người, đã chết rồi""Chẳng khéo lại thành minh hôn cũng nên" Nói xong rùng mình một cái"Càng nói tôi càng thấy sợ""Tiểu Nhiễm về rồi đấy à" Một trong ba người thấy Trần Nhiễm đứng bên ngoài liền nói"Sáng nay con mới vừa đến, thím ba cùng mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Trần Nhiễm đáp lại"Ôi dào, là mấy chuyện phiếm ấy mà""Phải rồi Tiểu Nhiễm đã kết hôn, hay có đối tượng gì chưa?"

Thím ba hỏi lại"Con vẫn còn đang muốn xây dựng sự nghiệp trước" Nói xong đưa tay lên gãi đầu, nghe Trần Nhiễm nói vậy thím ba nghe xong liền cười lại đáp"Đúng vậy, thời buổi này vẫn là xây dựng sự nghiệp vững chắc trước thì tốt hơn""Cũng không còn sớm nữa, thôi tôi phải về nhà đây" Hai người còn lại nói"Tiểu Nhiễm nếu đã đến đây rồi, nhớ ghé sang nhà thím chơi đấy nha" Thím ba vỗ vài cái lên vai Trần Nhiễm"Con biết rồi ạ" Trần Nhiễm cười đáp lại, sau đó đi dạo vài vòng, xung quanh sân nhà, trời cũng rất nhanh liền tối.

Không đông đủ như ban ngày, tối về trên bàn ăn chỉ còn lại hai người già cùng Trần Nhiễm."

Tiểu Nhiễm con ăn nhiều vào" bà ngoại gắp lấy một miếng thịt to để lại chén Trần Nhiễm"Ông bà hai người cũng ăn nhiều vào" nói rồi Trần Nhiễm cũng bắt đầu gắp thức ăn đến cho ông bà mình"Đứa nhỏ này" bà ngoại Trần Nhiễm cười phì một cái"À, phải rồi ông bà Lâm gia ở làng bên là gia đình nào vậy?"

Như sực nhớ ra chuyện hồi chiều nghe được Trần Nhiễm hỏi ông bà mình.Nghe Trần Nhiễm nói vậy ông bà im lặng dừng động tác ăn lại, bà ngoại chậm rãi nhìn sang ông sau đó quay sang nhìn Trần Nhiễm"Tiểu Nhiễm sao con lại hỏi chuyện này vậy?"

"Chiều nay con nghe thím ba cùng vài người nói đến Lâm gia nên con tò mò muốn hỏi ông bà thôi" Trần Nhiễm cười nói"Thôn kế bên cạnh ta là thôn họ Lâm, ở đó đa số là người Lâm gia.

Con muốn hỏi Lâm gia là nhà nào thì chắc phải có đến cả trăm gia đình họ Lâm" Ông ngoại Trần Nhiễm nói"Được rồi, Tiểu Nhiễm ăn mau sau dó đi nghỉ ngơi, sáng mai bà còn phải nhờ con ra chợ mua ít đồ giúp bà nữa" Bà ngoại cười hiền hậu quay sang gắp một miếng thịt đặt vào chén Trần Nhiễm"Vâng" Trần Nhiễm trả lời xong tăng tốc độ ăn.Lên phòng nằm ngủ, Trần Nhiễm trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện ban nãy ở trên bàn ăn.

Ban nãy khi nói đến Lâm gia, Trần Nhiễm thấy biểu cảm ông bà cũng không được tốt lắm, sau đó thì nhận được câu trả lời từ ông ngoại, cả một cái thôn đều là người họ Lâm.

Trần Nhiễm cảm thấy thật khó hiểu.

Suy nghĩ một hồi cảm thấy mí mắt mình bắt đầu nặng sau đó Trần Nhiễm thiếp đi ngủ khi nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, như tối hôm qua bà Trần Nhiễm căn dặn, cô liền xách theo cái giỏ, đi đến chợ.

Vừa ra đến ngoài liền thấy ông ngoại ngồi bên ngoài sân bên ghế còn có vài người"Ông ngoại, có khách tới chơi sao?"

"Khách gì chứ, là bạn cũ của ông đến chơi mà thôi" Nói xong ông ngoại chỉ vào người đàn ông đã lớn tuổi Trần Nhiễm nhìn xong đánh giá một cái, người này chỉ có lớn tuổi chứ không thể bé hơn ông ngoai, lão để râu, mái tóc đã ngả sang màu bạc, bên cạnh còn có một người trẻ hơn nhưng cũng thuộc tầm trung niên Trần Nhiễm đoán chừng 35, 36 tuổi."

Đây là ông Tám, còn người bên cạnh là chú Từ" Ông ngoại Chu Trần Nhiễm tư tốn nói, nghe thấy vậy Trần Nhiễm cũng lễ phép chào lại vài cái.

Khi nhìn nhanh sang ông Tám sao Trần Nhiễm cảm thấy có chút hơi sợ, có lẽ là nếp nhăn hoặc là người quá lớn tuổi khiến cho Trần Nhiễm cảm thấy đáng sợ.

Trần Nhiễm thầm chửi trong lòng'sao ông lại có thể quen biết với mấy người như vậy cơ chứ' Sau đó chạy nhanh vội đi chợ, không muốn đứng ở đấy dù chỉ là một phút nào nữa.

Cái thôn bên cạnh đa số là thôn của người Lâm gia.

Nghe nói cái Thôn Lâm gia này lùi vào phía sâu nơi khá hẻo lánh và tách biệt với mọi người ở thế giới bên ngoài, hơn nữa bọn họ vẫn còn giữ quan điểm sống như thời phong kiến cổ xưa.Tại một căn nhà cổ kiến trúc cổ kính, trong thôn nhà họ Lâm"Lão gia, tiểu thư đã không qua khỏi"Quản gia Lâm Thịnh từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt mang chút đượm buồn nói."

Sao"Lâm lão gia, bị tin tức làm kinh động, đập bàn một cái sau đó đứng phắt dậy.

Phải nói rằng, Lâm gia vốn con cháu không nhiều.

Từ khi lập gia đến nay, Lâm lão gia tổng cộng có ba người con, hai nam một nữ.

Con gái Lâm gia, nhị tiểu thư bị bệnh đã lâu, Lâm lão gia còn định xung hỷ với hy vọng người vào cửa sẽ mang lại may mắn, giúp con gái ông tai qua nạn khỏi.

Ai nào ngờ, chưa kịp hỷ sự, giờ thành tang sự, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

Ông đã chắc chắn chưa?"

Lâm lão gia giọng run run nói"Đã cho người đến xem thử rồi" Từ ngoài Lâm phu nhân bước vào đại sảnh, đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng khăn tay đem lên lau đi vài giọt nước mắt.Lâm lão gia nghe vợ mình nói vậy, thở dài một cái, ngồi xuống lại ghế.

Từ đầu đến giờ khuôn mặt vẫn như cũ không thay đổi cảm xúc, ngoại trừ giọng nói ban đầu có chút hơi cao."

Đại sư, chuyện này phải làm sao?"

Lâm lão gia quay đầu sang nói với người đạo sĩ ngồi đối diện"Người chết trẻ thường rất linh thiêng" nói rồi lão đạo sĩ đưa ngón tay lên bấm vài đốt"Nhị tiểu thư, lại vì bệnh tật làm chết, hơn nữa ngày giờ mất lại xấu""Vậy theo đạo sĩ giờ phải làm sao?"

Lâm lão gia nói "Tìm một người minh hôn, để áp chế linh hồn nhị tiểu thư lại""Chuyện này" Sao Lâm lão gia lại không hiểu cái minh hôn là gì cơ chứ, nhưng nếu làm như vậy chẳng phải là lấy mạng người khác sao"Nếu không làm như vậy, sau này một khi có đại hoạ gì ập xuống, người trong Lâm gia các người tự gánh chịu"Lão đạo sĩ vẫn trầm ngâm nói, đôi mắt nhắm nghiền lại"Lão gia chuyện hại người như vậy, chúng ta không thể làm được"Lâm phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng"Ta là trưởng bối của Lâm gia, thật không thể để Lâm gia xảy ra chuyện gì được"Dừng lại suy nghĩ sau đó Lâm lão gia nói tiếp"Đổi một mạng người để lấy yên bình cho Lâm gia.

Đại sư làm sao để biết người nào phù hợp""Đêm nay ta sẽ lập đàn, dựa trên bát tự của nhị tiểu thư mà liên kết với người hợp số mạng.

Tới lúc đó người được chọn sẽ được âm binh của ta dẫn đến đây""Lão gia, không thể làm hại người vô tội.

Hơn nữa ai có thể đảm bảo sau khi minh hôn thì Lâm sẽ không xảy ra đại nạn" Lâm phu nhân can ngăn"Bà nên im lại đi, chỉ cần là chuyện gì đụng đến lợi ích Lâm gia thì tôi sẽ làm tất cả.

Có thành công hay không phải thử mới biết được""Lâm Thịnh mau gọi người đến, đem phu nhân về nghỉ ngơi trước đi" Lâm lão gia ra lệnh cho quản gia Lâm"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?"

Sau đó quay sang hỏi lão đạo sĩ"Cho người chuẩn bị quan tài, trang trí lại Lâm gia giống như chuẩn bị tổ chức hôn lễ.

Chờ đến ban đêm, sau khi người phù hợp đến liền minh hôn, Sau khi làm xong mọi nghi lễ liền cho người xuống quan tài.

Ta đã coi ngày, giờ dậu ngày mai có thể hạ huyệt" Nói xong thì lão đạo sĩ cũng ngừng bấm đốt ngón tay lại"Được" Lâm lão gia gật đầu sau đó ra lệnh ra vài người ở đi sắp xếp..........

Bên này, Trần Nhiễm vẫn đang đi chợ giúp bà mình.

Người dân ở nơi đây nói đông cũng không hẳn đông, mọi người cũng không phải hoàn toàn đều biết mặt nhau, nhưng chỉ cần là người ngoài vào thôn, liền rất nhanh nhận ra.

Trần Nhiễm cũng không ngại, mặc dù ông ngoại cô là bí thư thôn ở nơi đây, nhưng đã rất lâu cô không đến đây, hơn nữa lúc trước có đến cũng chỉ ở trong nhà, ít khi mà đi ra ngoài.Trần Nhiễm ra đến chợ liền nhanh chóng thu hút mọi người xung quanh"Cô ơi, thịt bò này cô bán sao vậy?"

Trần Nhiễm hỏi"Thịt bò ở đây cũng không quá hiếm, nên rất rẻ chỉ có mọt trăm hai mươi ngàn một cân""Vậy cô bán cho con hai cân đi""Được được" nói xong còn không quên quay sang hỏi Trần Nhiễm"Cháu là người nơi khác đến đúng không?"

Nghe hỏi như vậy Trần Nhiễm cũng không ngại ngần mà gật đầu đáp lại"Dạ đúng vậy" Sau đó nhận lấy thịt Trần Nhiễm tiếp tục đi xung quanh mua đồ, theo những gì mà ngoại mình ghi trong từ giấy.Mua xong đồ cũng dã gần trưa, Trần Nhiễm lái xe trở về.

Đoạn đường cũng không tính là quá xa, rất nhanh liền trở về nhà.

Chiều nay Trần Nhiễm ra trang trại chỉ cách nhà ông bà ngoại năm trăm mét.Xung quanh là màu xanh mươn mướt của rau, bên trong trang trại nuôi heo, gà ...đủ tất cả mọi loại gia súc, gia cầm.

Hiện giờ công nghệ phát triển tất cả đều nhờ tự động hoá, cũng không mất sức quá nhiều như hồi trước.Dạo quanh trang trại, lại giúp ông ngoại một tay rất nhanh trời liền nhá nhem tối.

Thường thì ông ngoại Trần Nhiễm vẫn làm công việc đến khuya mới trở về, vẫn là bà cô thường xuyên đưa đồ ăn đến trang trại cho ông.Đây là lần đầu Trần Nhiễm trải nghiệm ăn cơm ở trang trại, Trần Nhiễm cảm thấy ở nơi này cũng tốt, ban đêm về không khí lại càng thêm thoải mái, gió nhè nhẹ, ánh trăng sọi sáng từ trên bầu trời.

Không nhiễm quá nhiều ánh sáng, cảm giác thấy thoải mái hơn nhiều.Ăn xong ông Chu tiếp tục đi làm chút việc vẫn còn giang giở, Trần Nhiễm lười biếng hơn, ngồi lại chiếc võng mắc gần đó, ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng thầm nghĩ, nếu một ngày cô bị đuổi việc, sau đó mặt dày về nhà ông bà ngoại, ăn bám ở đây.

Làm trang trại cũng tốt, nghĩ đến mấy ngày trước có lẽ giờ này vẫn còn đang phải tăng ca ở công ty, cảm thấy về nông thôn trông rau nuôi cá lại dễ thở hơn nhiều.

Trần Nhiễm vừa suy nghĩ lâu lâu khoé môi lại nhếch cười một chút.Đu đưa cánh võng một hồi, cùng với làn gió nhè nhẹ, Trần Nhiễm liền nhanh thiếp ngủ, đến lúc tỉnh lại thì cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ.

Điện thoại cũng không mang trên người.

Ngước lên nhìn chỉ thấy trăng đã lên rất cao, có lẽ đã rất khuya rồi.Ngáp một cái to Trần Nhiễm ngồi dậy, lấy hết sức lực gọi ông"Ông ngoại, ông ở đâu vậy?"

Trần Nhiễm gọi cả chục lần nhưng không một tiếng vọng lại.Đứng dậy khỏi chiếc võng vươn vai một cái.

Nhìn thấy chiếc đèn pin để trên bàn đá bên cạnh, Trần Nhiễm vơ lấy.

Đoán có thể là ông đã trở về nhà, Trần Nhiễm cầm đèn pin trên tay, bật lên trở về nhà.Đi được một đoạn, Trần Nhiễm cảm thấy dường như không đúng lắm, khoảng cách từ nông trại đến nhà không xa, sao cô cảm thấy bản thấy mình đã đi được vài chục phút nhưng sao chưa thấy nhà ông bà xuất hiện trước mặt, lấy chiếc đèn chiếu rọi xung quanh chỉ thấy một mảng đen tối, hơn nữa ngoài con đường thẳng trước mặt thì không thấy con đường nào khác.Trần Nhiễm cảm thấy con đường này xuất hiện là để cho riêng cô đi vậy.

Đi được thêm một lát nữa, một làn sương trắng từ đâu tới, bao phủ xung quanh một vùng, Trần Nhiễm cảm thấy đám sương trắng này che hết tầm nhìn của mình, sau đó không nhớ gì cả trước mắt chỉ là một màu đen.
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
Chương 3


Đôi mắt nhắm mở, Trần Nhiễm trong trạng thái mơ hồ vẫn nghe được tiếng người nói, thứ gì đó tuy nhiên sau đó liền mau chóng mất đi ý thức.Lâm gia bên này, sương trắng tan biết, đám người cũng xuất hiện.

Lâm lão gia nhìn thấy người nằm trên đất là một nữ nhân liền cau mày

"Tại sao lại là một nữ nhân cơ chứ"Nói xong liền quay sang nhìn lão đạo sĩ"Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ là hợp bát tự nên cô ta được dẫn đến đây"Nói xong thở dài một hơi quay sang nhìn Lâm lão gia vẫn còn đang chau mày"Ý trời đã định, có lẽ chính là Lâm tiểu thư chọn người này cũng nên" "Vậy..vậy có đổi được không?"

Lâm lão gia nhìn người vẫn còn đang nằm bất tỉnh trên đất nói"Thứ cho bần đạo thân bất do kỉ" Lão đạo sĩ lắc đầu nói"Bần đạo nói thật, nếu như lão gia cố thay đổi, làm trái chỉ sợ rằng không vừa ý người đã khuất.

Đến lúc đó hồn ma oán hận, hậu quả thật khó lường"Lâm lão gia thở một hơi nặng nề, sau đó ra lệnh cho vài người ở tiến lên trói tay, chân Trần Nhiễm lại đem cô về Lâm gia.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi Trần Nhiễm tỉnh dậy, cảm thấy chân tay mình đau nhói.

Đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề là bức tường gỗ, bên cạnh thắp một cây đèn dầu, ngoài cửa chính ra thì nơi này căn bản không hề có một cánh cửa nào khác kể cả cửa sổ.Nhìn xuống hai tay, cùng chân của mình bị trói chặt, Trần Nhiễm cố vùng vẫy thoát khỏi, nhưng cô càng cựa quậy càng khiến cho dây thừng càng thắt chặt hơn.

Vùng vẫy một hồi cũng cạn kiệt sức lực, Trần Nhiễm ngồi im lại.

Nói đến mới để ý, Trần Nhiễm ban nãy chỉ lo chú ý đến cái tay, cùng chân bị trói chặt, chứ không hề để ý đến bộ đồ trên người mình.

Lúc này nhìn lại mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Quần áo trên người mình đều bị thay đổi cả.

Không còn chiếc quần tây, áo thun nữa, mà thay vào đó là bộ cổ phục, Trần Nhiễm cảm thấy nó giống như vài bộ đồ mà tân lang thường hay mang trên mình trong ngày đại hôn trên phim ảnh.

Mở đôi mắt to tròn, há hốc mồm.

Chẳng nhẽ bản thân mình xuyên không như trên phim rồi sao.

Nhưng tại sao lại mang đồ đỏ chói như vậy, cố liên hệ đến những bộ phim từng xem trước đây.

Trần Nhiễm khẳng định rằng có lẽ thân chủ này đã giả nam nhân, sau đó vì nhan sắc đỗi mức ưu tú mà bị công chúa để ý, sau đó đêm tân hôn thân phận bị phát hiện.

Bây giờ có lẽ là đang chờ đợi chém đầu đi.

Nghĩ đến đây, mặt mày Trần Nhiễm tái mét.

Nuốt lấy một ngụm nước bọt, chớp chớp đôi mắt, lắc đầu tự chủ bản thân mình "Ta không thể nào chết sớm như vậy a".Sau đó mở miệng lên hét lớn"Có ai không, có người nào ở ngoài kia không"Đúng như thật sau khi Trần Nhiễm hét lên, cánh cửa mở ra.

Hai người đàn ông đứng ngoài cửa, không phải bộ đồ như trong phim cổ trang, Trần Nhiễm từng xem.

Mà thay vào đó là áo nông dân màu nâu cứ như những thập niên 30, 40 thế kỉ 20 vậy.

Cái này lại là tình huống gì nữa đây, không phải bên ngoài là nha dịch sao, Trần Nhiễm nhìn hai người bước vào bên trong."

Có chuyện gì sao?" một người lên tiếng hỏi Trần Nhiễm sợ toát mồ hôi hột, lắp bắp nói"Có..có thể thả tôi ra trước được không?"

Một trong hai người thở dài"Bọn ta chỉ làm theo lời của lão gia, mong cô thông cảm" Trần Nhiễm đã hết kiên nhẫn rồi liền quát lên"Nếu các người còn không thả ra thì tôi sẽ báo công an đó""Chỉ sợ rằng cô còn chưa báo được công an nữa đã nằm dưới lòng đất rồi đó cô gái à"Người đàn ông vừa dứt lời, Trần Nhiễm cũng ngây ngốc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng nhẽ đám người này là bọn buôn người lấy nội tạng sao.

Chết tiệt.

Trần Nhiễm thầm mắng trong miệng.

Là một tín đồ mê phim, cô bắt trước các cảnh con tim bị bắt sau đó tự giải thoát cho chính mình trước đã"Những trước tiên có thể cởi dây trói trước được không?"

Trần Nhiễm cảm thấy hai người đàn ông vẫn im lặng như tờ không lay động liền nói tiếp"Dù sao cũng bị nhốt trong căn phòng này, tôi cũng đâu thể trốn ra ngoài được"Chưa đợi Trần Nhiễm nói xong, bên ngoài vang lên giọng nói"Hai người các ngươi làm gì trong đó vậy, gần đến giờ lành rồi mau đem người tới" Dứt lời, chưa kịp để Trần Nhiễm suy nghĩ, hai người đàn ông liền tới gần xách cô lên.

Đột ngột bị nhấc lên như vậy, Trần Nhiễm có dự cảm không lành, cô cố gắng vùng vẫy, miệng không ngừng kêu cứu.

Lại một tiếng một tiếng bụp, Trần Nhiễm cảm thấy sau gáy mình đau nhói, lại như lần trước, không gian mờ dần đi, màu đen tối bao trùm một mảng.

Chờ đến khi cô mở mắt lần nữa đã không còn là ở trong căn phòng ban nãy.

Hiện giờ, Trần Nhiễm đang đứng trước đại sảnh.

Không gian có phần ma mị, toàn bộ không lấy một ánh đèn điện, mà chỉ toàn là màu đỏ của ánh nến, giấy đỏ, khăn đỏ, đèn lồng đỏ.

Tất cả đều rất giống như một buổi đám cưới trên ti vi mà Trần Nhiễm từng xem.

Nhưng sao cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, vẫn là bộ đồ ban nãy cùng với bầu không khí quái dị này.

Giờ đây Trần Nhiễm lờ mờ có thể đoán được, ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Chẳng nhẽ cô bị chọn làm đối tượng cho buổi minh hôn đêm hôm nay.

Trần Nhiễm thót cả tim, chân tay hơi run lên một chút.

Xung quanh im lặng như tờ, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng rít của gió, một màu đỏ bao trùm lấy không gian.

Một tiếng thét kêu lên, làm tim Trần Nhiễm như muốn nhảy ra bên ngoài"Đã đến giờ lành, tân lang, tân nương vào bái đường" Sau lưng đột nhiên xuất hiện một lực đẩy mạnh đến nỗi Trần Nhiễm phải vội cúi đầu chạy về phía trước.

Lúc này ở trước sảnh có một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh có hai chiếc ghế, lần lượt đều có người ngồi, bên cạnh một người con gái, mang bộ đồ cũng không khác là nô bộc như thời phong kiến, trên tay còn mang một tấm bài vị.

Trần Nhiễm bị hành động từ ban nãy đến giờ làm hoảng sợ, há miệng không nói nên câu.

Hai tay lai bị khống chế giữ lại, khiến cô không thể làm được gì."

Nhất bái thiên địa"Giọng nói vang lên, âm thanh vang trong đêm khuya thanh vắng, lại càng khiến khung cảnh trở nên đáng sợ hơn.

Hai tay trần Nhiễm bị giữ lại, đầu bị bàn tay người nào đó đè xuống, mặc dù đã cố hết sức chống lại hành động này, nhưng suy cho cùng cũng không có tác dụng gì, cứ như vậy cúi quỳ lạy.Ngay cả khi quay lại bái nhau, Trần Nhiễm lại phải đối diện cúi xuống bái cùng một tấm bài vị gỗ lạnh lẽo, ngước mắt lên đọc được dòng chữ khắc trên đó, không nhịn được nổi da gà rét run một cái.

"Lâm Diệp Kha"Cái..cái tên này, rõ ràng tên của nữ nhân mà.

Trần Nhiễm phun một tràng ngôn ngữ tục tĩu thầm chửi trong bụng, có phải cái nhà này đều bị ấm đầu hết rồi hay không.

Chưa để Trần Nhiễm định hình cô đã thấy bản thân mình bị đưa đến một căn phòng.

Vẫn là ngọn nến đỏ thắp sáng, nhưng nó chẳng ấm chút nào mà cực kì lạnh.

Lạnh đến nỗi Trần Nhiễm sởn tóc gáy.

Nhìn sâu bên trong phòng là một cỗ quan tài vẫn chưa đóng nắp, đứng trước khung cảnh như vậy, Trần Nhiễm lai càng thêm hoảng sợ, trái tim đập liên hồi không phanh, đôi mắt cũng đỏ lên không ngừng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay cũng đám người ở đây.Trong phút chốc cô chỉ hi vọng ông bà vì không thấy mình về nhà mà đi tìm, sau đó tới đây đưa bản thân cô ra khỏi nơi đáng sợ này.

Hơn nữa, cô cũng cảm thấy rất hối hận, vì sao lại đến trang trại của ông ngoại,còn ngủ quên ở đấy.

Nghĩ đến ngày tháng tăng ca ở công ty Trần Nhiễm tự dưng lúc trước cũng hạnh phúc vô cùng không như bây giờ.

Hơn nữa, còn biết bao nhiêu điều mà cô vẫn chưa thực hiện được.

Càng nghĩ càng tức, càng oán hận đến tột điểm, Trần Nhiễm không nhịn được mà phang một vài câu chửi thề ra khỏi miệng "Cái chó má gì đang xảy ra vậy, mau thả bà đây ra mau" Xung quanh vẫn im lặng, không ai nói mộ lời.

Quan tài càng ngày càng đến gần trước mặt, Trần Nhiễm thấy rõ được nữ nhân đang nhắm mắt nằm trong quan tài lại càng thêm sợ hãi "Mau cút ra, bà đây không muốn vào trong" Vừa dứt lời Trần Nhiễm cảm thấy bản thân mình bỗng bị nâng lên, sau đó đặt xuống quan tài nằm cùng một chỗ cùng người con gái kia.

Hai tay bị trói chặt lại, ra đằng sau, chân cũng bị trói chặt, giờ đây Trần Nhiễm chỉ đành trơ mắt nhìn đám người bên ngoài đóng nắp quan tài lại.
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
chương 4: bật quan tài dậy


Nghe được bên ngoài tĩnh lặng, đoán rằng đám người đều đã đi ra ngoài hết, Trần Nhiễm cảm thấy điên mất rồi, đám người này thật sự muốn giết người sao.

Không gian quan tài chật hẹp lại chứa đến hai người, cùng thi thể bên cạnh dựa sát vào nhau khiến Trần Nhiễm không khỏi nổi da gà.

Chân tay lại bị trói chặn, cảm thấy bất lực hoàn toàn, khoé mắt Trần Nhiễm khẽ lăn xuống một giọt lệ."

Bà đây mới hai mấy tuổi đầu, bị các ngươi giết, ta làm ma cũng nhất định không buông tha cho các người đâu"Cô hậm hực nói, nào ngờ vào lúc này, cỗ thi thể bên cạnh bỗng nhiên động đây làm trái tim Trần Nhiễm như muốn bay ra khỏi lồng ngực.'Đừng nói cô ta sẽ hoá cương thi chứ' cô nuốt nước bọt làm ẩm ướt cái cổ họng khô khốc của mình, không dám thở mạnh.Cứ như vậy người bên cạnh động đậy, sau đó cánh tay bên cạnh cũng nhấc lên, Trần Nhiễm bị doạ đến nỗi muốn khóc, không khí trong quan tài một lúc một ít dần, nữ nhân bên cạnh phát ra vài tiếng ho nặng nhọc, sau đó thở ra nhè nhẹ.

Dựa vào vài hành động này, Trần Nhiễm mập mờ đoán chẳng nhẽ người này vẫn còn sống sao.

Hít một hơi đầy lồng ngực cô cất tiếng"Nè, cô còn sống sao?"

Người bên cạnh nghe được giọng nói, mặc dù trong này tối đen như mực nhưng Trần Nhiễm vẫn thấy được vẻ hoảng hốt của người này.Nữ nhân quay thân thể mình sang nơi phát ra âm thanh, Trần Nhiễm đoán được có lẽ người ngày vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra"Nè tôi đang hỏi cô đó?"

Trần Nhiễm chỉ nghe thấy vài hơi thở nặng nhọc'Tiêu rồi, trong này không có quá nhiều oxi nếu cứ dây dưa như vậy e rằng cô cũng sẽ chết thật' Suy nghĩ xong, Trần Nhiễm cựa quậy thân thể, quan tài không quá rộng, chỉ đủ để cô ngồi thẳng lưng, nhưng vẫn phải ngửa cổ ra phía sau.

E hèm tư thế này thật dễ khiến người ta bị thoái hoá đốt sống cổ.

Chật vật đưa hai tay bị trói của mình đưa lên trước mặt, Trần Nhiễm mở miệng, cắn lấy sợi dây thừng cởi nút thắt ra.

Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng sợi dây cũng tuột ra, Trần Nhiễm xoa xoa, cổ tay bị trói chặt của mình.

Sau đó nhanh nhẹn đưa tay lên đẩy nắp quan tài, Thật sự lúc này cô rất muốn chửi cái đám người làm ra cái quan tài như này, Trần Nhiễm vận dụng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ cuối cùng cũng lay động được nắp quan tài.

Ánh sáng từ những ngọn nến chiếu vào, cũng có chút oxi, Trần Nhiễm thở lấy một hơi.

Sau đó tiếp tục dùng sức đẩy nắp quan tài ra phân nửa.Lúc này mọi thứ cũng đều rõ ràng hơn, nhìn xuống người vẫn nằm trong quan tài.

Người con gái mang trên mình bộ đồ hỷ, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt nhạt, đôi mắt đen láy cũng đang nhìn lên Trần Nhiễm.

Nếu không phải sắc mặt không chút máu, cùng đôi môi nhợt nhạt cô chỉ có thể thốt lên một câu thôi.

Mĩ nhân Khó khăn chống đỡ thân thể ngồi lên, Trần Nhiễm đứng thẳng tắp trên quan tài vẫn luôn quan sát từng hành động của người con gái này.

Chưa kịp nói câu nào, người này liền trực tiếp ngất đi, Trần Nhiễm bị doạ cho hoảng sợ liền vội vàng đưa tay đỡ lấy, ôm mĩ nhân vào trong lòng.

Sau đó vội vàng bế người bước ra khỏi quan tài, đi thẳng một mạch đến chiếc giường trong phòng đặt người xuống.

Tình hình này xem ra rất tệ, Trần Nhiễm liền chạy tới cửa phòng, giơ tay lên đập cửa thật mạnh"Người đâu, có ai không mau mở cửa"Thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh cô tiếp tục nói"Tiểu thư của các người tỉnh lại rồi kìa, mau gọi cấp cứu đến đây đi"Cứ như vậy Trần Nhiễm đập cửa, vừa đập vừa hét nhưng bên ngoài không truyền đến một động tĩnh.

Xem ra cái đám người này chạy trối chết rồi.

Mang theo một bụng tức giận, Trần Nhiễm quay trở lại giường.

Đưa tay lên chạm vào người nằm trên giường lay lay.

Nhưng vẫn không thấy đáp lại động tĩnh gì, Trần Nhiễm nổi lên một tia hoảng sợ, vội đưa tay lên mũi.

Hơi thở ngắt quãng, lâu lâu lại không cảm nhận được có hơi thở.Cô bị doạ đến suýt ngã xuống đất, vội đem hết kiến thức y học, học được từ những lần ở tiểu học ra.

Đưa tay của mình đặt lên trước ngực của đối phương, thực hiện phương pháp ép tim.

Lát sau cũng thấy hơi thở đều đều từ người bên dưới trở lại, Trần Nhiễm mới thở phào một hơi.Lâm Diệp Kha từ từ mở đôi mắt ra, thấy bóng dáng nữ nhân đứng trước mặt mình, trên người còn mang đồ đỏ tân lang, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra vẻ khó hiểu.Bên này Trần Nhiễm thấy người đã tỉnh liền tiến tới ngồi cạnh mép giường, hỏi han."

Cô cảm thấy sao rồi"Diệp Kha vừa mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng gật đầu sau đó nói"Ngươi là ai vậy?"

Lại nhìn bản thân mình một lượt cũng đang mang bộ đồ đỏ của tân nương.

Nghe Diệp Kha nói đến đây Trần Nhiễm liền nổi máu điên, không bịt được miệng mà nói một tràng"Tôi cũng chẳng biết, rõ ràng tôi bị bắt đến đây, sau đó tỉnh dậy phải bái đường cùng với một cái bài vị, rồi đưa vào quan tài.

Hừ!.

Cũng may là chưa chết"Diệp Kha như lờ mở đoán ra điều gì, cơn bệnh lúc này lại tái phát, nàng không chủ được mà ho lên vài tiếng.

Nhìn người trước mặt yếu ớt như sắp rụng đến nơi, mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi quái quỷ như thế này, cũng không muốn dây dưa vào quá nhiều chuyện, nhưng Trần Nhiễm sợ người trước mặt sẽ chết thật, lúc đó chỉ sợ cả bản thân mình cũng bị liên luỵ.

Mặc dù rất không hài lòng nhưng Trần Nhiễm vẫn phải lê lết tấm thân đứng dậy, đi đến gần chiếc bàn, đưa tay nhấc ấm nước lên rót một ly nước.

Sau khi bị bắt về đây cô cũng chưa uống qua giọt nước nào nên cũng có chút khát, sau khi uống ngụm nước xong, cô lại rót một ly đem đến cho người đang nằm trên giường.

Đỡ tấm thân gầy ốm yếu của đối phương ngồi lên dựa vào bả vai mình, Trần Nhiễm đưa cốc nước tới.

Nữ nhân mở đôi môi nhợt nhạt, từ từ nhấp vài ngụm nước.

Chỉ viêc uống nước thôi mà đã khó khăn vậy rồi, Trần Nhiễm thật không biết người này liệu có sống nổi qua mấy ngày nữa không.Bận rộn cả ngày, nửa đêm lại bị bắt đến đây, Trần Nhiễm cũng cảm thấy mệt mỏi không ít.

Dẫu gì ngoài của cũng đã khoá, hơn nữa đám người kia đảm bảo còn sợ hơn này hơn quỷ môn quan nữa, nếu muốn tính thì cũng để trời sáng rồi tính toán sau.

Quan sát một lượt, trong này cũng chỉ có một chiếc giường duy nhất, dẫu gì cũng là nữ nhân với nhau, ngủ chung cũng chẳng có mệnh hệ gì.Nghĩ rồi Trần Nhiễm cũng leo lên giường, vén một góc chăn nằm xuống.

Diệp Kha bên cạnh thấy Trần Nhiễm hành động như vậy ban đầu có chút hoảng hốt, nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, Trần Nhiễm cảm thấy người bên cạnh dường như có động tĩnh, vô tình chạm trúng tay Diệp Kha cảm thấy nhiệt độ có chút không đúng, nóng hơn người bình thường.

Đừng nói là người này lên cơn sốt.Trần Nhiễm bật dậy, xung quanh căn phòng cũng chẳng có gì, cô tiến lên đập cửa vài cái cũng chẳng thấy có động tĩnh, hơn nữa cánh cửa còn được chốt một cách chắc chắn như sơ người bên trong sẽ phá ra ngoài.

Trần Nhiễm chạy ngược lại về chiếc giường, nữ nhân ấy vẫn như vậy, nhiệt độ thậm chí càng nóng lên không chút thuyên giảm.

Lúc này Trần Nhiễm đã quá bất lực, chỉ muốn chửi thề lên một cái.

Lại liếc nhìn xung quanh, thấy ấm nước bằng men ở trên bàn, trong phòng còn có vài ngọn nến, cô liền chạy tới, trực tiếp lấy ngọn nến xuống sàn nhà, lấy một miếng vải cuộn tay lại, sau đó xách ấm nước lên, dưa vào nhiệt độ của cây nên làm ấm nước.

Sau một hồi, cánh tay Trần Nhiễm muốn rã rời, nước cũng đã ấm lên một chút, cảm thấy nhiêt độ nước đã vừa ý, trên chiếc rổ đựng vài kim chỉ trong phòng còn có chiếc khăn tay, không nói nhiều Trần Nhiễm tiến lại trực tiếp lấy khăn tay, bỏ vào ấm nước làm ướt chiếc khăn sau đó tới gần giường, đưa chiếc khăn lên lau từng giọt mồ hôi trên trán của nữ nhân."

Ai bảo tôi có lòng dạ bồ tát chứ, coi như đây đang làm việc từ thiện đi"Vén y phục tâm nương lộ ra cánh tay Trần Nhiễm cứ như vậy dùng khăn vắt qua nước ấm giúp nữ nhân giảm bớt nhiệt độ.

Cơn sốt cứ như vậy kéo dài đến gần sáng sớm.

Trần Nhiễm cũng bị hành hạ đến rã rời.

Đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác, nếu là bản thân cô, Trần Nhiễm thà để như vậy quách cho rồi.

Thân thể uể oải nằm xuống giường, Trần Nhiễm nhanh chóng thiếp đi.Ngủ thẳng đến khi Trần Nhiễm cảm thấy bản thân mình dường như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, liền nặng nhọc mở đôi mắt.

Nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng min như tuyết đang mở đôi mắt nhìn vào cô.

Trần Nhiễm khẽ giật mình."

Sao cô dậy sớm vậy?"

Thấy nữ nhân trước mắt vẫn luôn chớp chớp mắt nhìn mình không nói câu gì, Trần Nhiễm liền đứng dậy"Tôi tên là Trần Nhiễm, do gặp một sự cố cho nên mới xuất hiện ở đây, mọi chuyện có thể rất dài dòng, nhưng hiện giờ tôi chưa thể nào giải thích cho cô hiểu được"
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
chương 5


Trần Nhiễm một mình nói trong căn phòng, còn người đối diện vẫn như cũ duy trì ánh mắt trên người cô, không nói một lời nào.

Trần Nhiễm nói nhiều như vậy mà ngay cả một câu nói đối phương cũng chẳng để lại cho cô, Trần Nhiễm bỗng cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm.

Cô im lặng, khoanh tay lại, quay mặt đi không để ý đến người bên cạnh nữa."

Tôi tên là Lâm Diệp Kha" Người đằng sau lên tiếng Trần Nhiễm thật sự chỉ muốn vả vào mặt mình một cái, người ta im lặng suốt chỉ để cô lải nhải một mình, đến khi bản thân cô không muốn nói chuyện nữa thì người nào đó lại lên tiếng.

Mà sau khi nghe thấy tiếng của người đằng sau, Trần Nhiễm liền hớn hở quay đầu lại."

Diệp Kha..Diệp Kha..cái cành cây có lá""Nè tại sao cha mẹ cô lại đặt tên kì lạ vậy?"

Trần Nhiễm đưa tay lên cằm vân vê nói về cái tên"Chẳng nhẽ mọi cây trong nhà cô đều không có lá, cho nên cha mẹ cô mới đặt tên cô là cành cây có lá sao?"

Trần Nhiễm bình thản nói, bên này Diệp Kha nghe Trần Nhiễm nói như vậy liền bật cười.

Đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên mà Trần Nhiễm thấy kể từ khi hai người gặp mặt.

Vì bị bệnh, sắc da có chút xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn rất long lanh, khi cười lại khẽ cong lên.

Là một vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên, có chút trẻ con.

Trẻ con!Trần Nhiễm khựng lại, nhìn dáng người có chút non nớt, cô tự thuyết phục bản thân có lẽ đây là đại tiểu thư sống trong gấm lụa trong truyền thuyết nên mới như vậy."

Là Diệp trong sự sống, và sự bền bỉ.

Kha trong mạnh mẽ, vững chắc.

Lúc mới sinh ra thân thể ta mắc bệnh hay ốm yếu cho nên cha mẹ muốn đặt tên ta là Diệp Kha với hy vọng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ và bền bỉ" Diệp Kha nói"Hoá ra là mạnh mẽ và bền bỉ, chứ không phải là cành cây có lá" Trần Nhiễm gật gật đầu sau lại nói tiếp"Nhưng rõ ràng hôm qua bọn họ lại để cô trong quan tài?" cô thắc mắc hỏi"Có lẽ cha mẹ tưởng ta đã chết nên mới làm như vậy?"

Diệp Kha cụp mắt xuống"Cô chết thì có chuyện đem bắt người còn sống cũng chôn cùng cô sao?"

Trần Nhiễm bực dọc nói"Thật xin lỗi, đã liên luỵ đến ngươi" Mặc dù ngôi làng cách biệt với nên văn minh nhân loại bên ngoài, nhưng Diệp Kha từ nhỏ cũng đã được dạy dỗ đàng hoàng tử tế, cũng hiểu được lễ nghĩa, hơn nữa hiểu được tính mạng của người khác cũng rất quan trọng.

Hôm qua nàng thấy được bản thân mình trong cỗ quan tài chật hẹp, tối đen, nàng cũng cảm giác rất sợ hãi.

Trần Nhiễm bĩu môi xuỳ một cái."

Cô cũng chẳng có lỗi gì, lỗi là cái đám người vô nhân tính ở ngoài kia, trong đó có cha của cô" Trần Nhiễm thẳng thừng nói.

Cô nghĩ tới lại tức, cái lão già đó hôm qua một hai cứ khăng khăng bắt cô phải quỳ lạy bái đường với cái bài vị lạnh lẽo, lại còn cho người nhốt cô vào quan tài.

Hừ!Nghe Trần Nhiễm nói vậy, Diệp Kha cúi đầu xuống ngượng ngùng không biết trả lời ra sao, nói gì đi nữa nếu không phải cha mình lên chủ ý, cũng không còn ai khác dám làm như vậy.

Lát sau Diệp Kha mới ấp úng lên tiếng"Nhưng dường như chúng ta cũng đã thành thân"Diệp Kha đã quan sát từ tối hôm qua, bản thân nàng cùng với người này mang bộ đồ đỏ, trong lòng nàng không chắc, nhưng có lẽ hai người đã làm minh hôn, vậy nên mới có cạnh Trần Nhiễm ở trong quan tài.

Trần Nhiễm nghe đến đây cũng giật mình, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện ngay cả bản thân cô cũng không kịp suy nghĩ.

Đến giờ ngồi bình tĩnh lại thì nghe được câu nói này"Nè tiểu muội à, tôi nghĩ cô sẽ nhỏ tuổi hơn tôi nên tôi nói vậy cũng không sao chứ?"

Nói xong Trần Nhiễm lại chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi, đã đến nước này còn bày đặt người văn minh làm cái gì cơ chứ, trực tiếp giải thích cho xong."

Đều được" nàng gật đầu "Em năm nay đã 14 tuổi rồi" Diệp Kha nói xong đôi mắt cong lên, giơ vài ngón tay kèm theo minh hoạ.Sét đánh ngang tai, người trước mặt cô thậm chí còn chưa thành niên.

Trần Nhiễm vẫn đoán được Diệp Kha sẽ nhỏ tuổi hơn cô, nhưng đâu ai biết được lại một lần cách xa như vậy"Diệp Kha em nhỏ hơn chị 11 tuổi, em thậm chí còn là trẻ chưa thành niên?"

Trần Nhiễm đưa ngón tay mình lên tính, đôi mắt mở to, miệng mở ra, đến cằm cũng sắp rớt tới nơi"Có phải là em quá nhỏ rồi đúng không?"

Diệp Kha cúi đầu xuống nhỏ giọng nói.

Trần Nhiễm vẫn chưa hết hoang mang, cả không gian và thời gian như ngưng đọng lại.

Cái quái gì vậy!Cô bị bắt đi minh hôn, mà đối tượng của cô còn nhỏ hơn cô 11 tuổi, Trần Nhiễm không thể chấp nhận được sự thật này"Nhưng em sẽ mau lớn, không để chị phải chờ lâu" Diệp Kha cúi đầu, nói xong câu này mặt cô bé cũng đỏ dần.

Diệp Kha thấy mẹ của mình sau khi thành thân với cha, hai mươi mấy tuổi cha mẹ đã có anh hai nối dõi dòng họ, đến bây giờ liền có nàng và một em trai nữa.Hơn nữa vừa rồi còn nghe Trần Nhiễm nói như vậy, nàng nghĩ liệu có phải chị Trần Nhiễm nghĩ đến nàng còn quá nhỏ mà chị ấy lại lớn hơn mình.

Nói như vậy có phải bây giờ ấy đã 25 tuổi, còn bản thân mình cũng chỉ mới 14 tuổi.

Có phải chị ấy cũng quan tâm đến chuyện người nối dõi giống cha mình đúng không?

Diệp Kha nghĩ tới đây không khỏi buồn phiền"Khoan!

Em lớn thì liên quan gì đến chị" Trần Nhiễm hồn phách thất lạc cuối cùng cũng đã trở về "Chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao, em bây giờ cũng chính là vợ của chị" Diệp Kha hồn nhiên nói.

Trần Nhiễm hít thở một cái, dù sao Diệp Kha cũng chỉ mới 14 tuổi, trẻ con thấy sao là vậy, chỉ cần chỉnh đốn là được.

"Em nghe chị nói này.

Hôm qua chỉ là mọi người hiểu nhầm em đã chết sau đó mới bắt đầu tìm người minh hôn cho em, nhưng nếu như em đã tỉnh lại rồi.

Việc này coi như không xảy ra.

Em và chị cũng sẽ chẳng có quan hệ gì cả.

Hơn nữa chị là bị người ta đánh ngất sau đó vác tới đây"Trần Nhiễm nói xong, nhìn lên cô bé bên cạnh, liền thấy đôi mắt đỏ ngấn lệ, vài giọt nước mắt long lanh cứ như thế đã rơi xuống.

Trần Nhiễm chưa kịp mở lời, Diệp Kha liền oà khóc lớn lên, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn.

Trần Nhiễm sợ nhất là có người khóc trước mặt mình, cô hoang mang không biết phải làm sao, liền luống cuống tay chân ôm người trước mặt vào lòng.

Cảm thấy được ôm vào lòng, Diệp Kha càng tủi thân càng dựa vào hõm vai Trần Nhiễm khóc lớn hơn.Trần Nhiễm bỗng dưng bị rối hết cả lên liền đưa tay lên vỗ về người đang khóc trong lòng mình."

Tiểu Diệp Kha ngoan nín, đừng khóc nữa có được không""Ngoan nín, chỉ cần em nín thì muốn gì cũng được"Thấy Diệp Kha cứ khóc như vậy không ngừng cuối cùng Trần Nhiễm cũng chỉ đành buộc miệng nói ra như vậy.

Nghe được Trần Nhiễm nói như vậy, Diệp Kha cũng không còn khóc nhiều nữa, sau đó thì ngừng hẳn."

Hức, hức" Diệp Kha chui ra khỏi hõm vai Trần Nhiễm, ban nãy khóc nhiều hiện tại đôi mắt cũng sưng lên không ít, vẫn còn vài tiếng nấc.

Đôi mắt trong trẻo liền bị như vậy, Trần Nhiễm cũng không khỏi đau lòng."

Khóc nhiều mắt liền sưng lên hết"Đưa tay lên Trần Nhiễm gạt đi vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên mặt Diệp Kha"Chị nói đã đáp ứng em, liền phải đáp ứng 'Tiểu cô nương đúng là thù dai'"Được, em nói đi" Trần Nhiễm cười nói"Em và chị đã thành thân, chị không được nói không có quan hệ gì với em" Nàng chỉ biết, ở thôn Lâm gia khi mọi người đã thành thân thì sẽ trở thành vợ chồng, sẽ cùng chung sống với nhau tới già.

Hơn nữa việc hoà ly với nhau được coi là rất tầm thường, một khi người phụ nữ bị hoà ly sẽ không còn mặt mũi ở lại trong thôn nữa.

Chưa nói, hai nàng hôm qua vừa mới thành thân, đồ cưới đỏ chói vẫn còn trên người, mà sáng hôm sau chị lại muốn phủ nhận quan hệ với nàng."

Được" Trần Nhiễm bất lực nóiThôi thì cứ coi tiểu cô nương này còn nhỏ chưa hiểu chuyện vậy, trước mắt cứ thoả thuận đã, tránh lại để người khóc nữa cô cũ h cảm thấy không biết xử trí ra sao.

Trần Nhiễm lắc đầu cười "Sao chị lại cười" Diệp Kha thấy Trần Nhiễm cười liền bực dọc nói, rõ ràng thấy nàng khóc còn cười"Chị không có cười""Rõ ràng là có mà" Diệp Kha phồng má lên nói"Được được là chị đang cười, nói như vậy Tiểu Diệp đã hài lòng chưa" Lại thấy khuôn mặt của Diệp Kha phồng lên như hai chiếc bánh bao Trần Nhiễm nhịn không được đưa tay len véo hai bên má của nàng"Chưa hài lòng" Diệp Kha nói xong quay mặt sang một bên"Vậy có thể mời Tiểu Diệp nói cho chi biết lý do được không" Cô cũng lắc đầu với độ ghi thù của nàng.

Diệp Kha ấp úng hồi lâu sau đó nói"Ở thôn Lâm gia mọi người không được phép hoà ly nếu hoà ly thì người nữ nhân sẽ không còn được ở lại đây nữa.

Họ cho rằng gia đình tan vỡ là do người phụ nữ không đủ tốt nên mới như vậy..cho nên"Diệp Kha càng nói về sau giọng càng nhỏ xuống.

Thì ra là như vậy.

Trần Nhiễm lúc này mới hiểu ra vì sao ban nãy cô gái nhỏ này lại khóc nhiều đến như vậy, nhưng cô cũng đồng cảm với thân phận người phụ nữ ở nơi này.

Tại sao tất cả mọi tội lỗi đều phải đổ lên đầu họ, chẳng phải không hợp nhau liền buông tay đường ai nấy đi sao.Trần Nhiễm thở dài một cái, dẫu gì nơi này vẫn mang tư tưởng không mấy tiến bộ.

Ánh mắt Trần Nhiễm nhìn Diệp Kha cũng dịu lại"Được rồi, chị hứa với em sẽ không nói chuyện này nữa" Nói xong với Diệp Kha trong lòng Trần Nhiễm thở dài suy nghĩ phải làm sao nhanh chóng báo với chính quyền về nơi kì quái này để người dân nơi đây sớm có thể hội nhập với thế giới ngoài kia.
 
[Girl Love- Bhtt] Đêm Tân Hôn Vợ Đã Chết Của Tôi Bỗng Tỉnh Dậy
Chương 6


"Đến giờ rồi, hôm nay phải hạ huyệt tiểu thư" lão đạo sĩ ngồi trên ghế trong sảnh nói.Xung quanh Lâm lão gia còn có Lâm đại phu nhân ở sảnh, Lâm lão gia nghe nói vậy liền gọi mấy tên người làm lại, đến căn phòng chứa quan tài hôm qua khiêng đi."

Lão gia nhất định phải làm vậy sao?

Hơn nữa nữ nhân hôm qua" Lâm đại phu nhân nghĩ đến người con gái xấu số của mình, nhưng còn người vô tội hôm qua cũng bị liên luỵ cũng không khỏi xót xa.

Đứng trên cương vị một người mẹ như vậy, khi không biết con gái của mình đã mất tích, hơn nữa còn bị nhốt sống vào quan tài."

Đại tỷ à, người vào quan tài đến giờ cũng không còn sống nổi rồi, chi bằng mau đem đi chôn thì tốt hơn.

Vả lại Diệp nhi cũng được tổ chức hôn sự, nghĩ đến xuống dưới suối vàng cũng có người đầu ấp tay kề, cũng không phải cô đơn rồi" Lâm nhị phu nhân mỉa mai nói"Nói gì cũng là mạng người, chúng ta lại đem người ta về như vậy, lại làm ra chuyện này, cũng không biết người thân của cô gái đó sẽ thế nào.

Muội muội nói vậy, có phải nếu như một ngày nào đó chuyện không hay xảy ra với Uy nhi tương tự của cô gái đó thân là mẹ ruột muội cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên""Uy nhi có phúc lớn của lão gia để lại sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì, chỉ tiếc là Mạnh nhi của tỷ phúc của Lâm gia có lớn cũng không thể nào độ trì được" nói xong Lâm nhị phu nhân làm bộ thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối.

Nói gì đi nữa con trai cả của Lâm lão gia và đại phu nhân, Lâm Mạnh thân thể không tốt ra đi sớm còn đứa con trai nhỏ của đại phu nhân bây giờ cũng chỉ mới 9 tuổi Lâm lão gia ngày một lớn, công việc trong nhà lại không thể lo xuể, do vậy mà con trai của bà Lâm Uy chỉ nhỏ hơn Lâm Mạnh vài tuổi liền được tiếp quản một phần công việc ở trong nhà.

Nhị phu nhân vì vậy mà cũng sinh ra kiêu căng vài phần.Về phần Lâm đại phu nhân nghe thấy vậy trong lòng không khỏi tức giận nhưng cũng không thể nào phản bác lại được.

Cũng chỉ tại con trai của bà từ khi sinh ra thân thể vốn đã yếu đuối, lại thêm bệnh tật, nhờ thuốc men mà trưởng thành, nhưng không ngờ vài năm trước bệnh trở quá mức nặng không thể qua khỏi.

Lại nghĩ đến không ngờ vài năm sau lịa tân mắt chứng kiến con gái của mình cũng như vậy.

Lâm lão gia tâm trạng từ sáng nay vốn đã không vui hiện giờ ngồi trong sảnh lại nghe lời to, lời nhỏ của hai vị phu nhân sắc mặt đã tệ lại càng thêm tệ."

Đủ rồi, ván đã đóng thuyền, muốn xoay chuyển nữa cũng không được.

Cứ đem người đi chôn trước rồi tính sau".."

Ngươi biết chuyện gì chưa, hôm qua ta ngồi canh gác ở ngoài cổng tiểu viện của tiểu thư, nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, giống như có ai đó đang cố gắng đập cửa ra vậy"Vài người được cử đến khiêng quan tài, một trong số đó hôm qua có ở lại bên tiểu viện này liền kể"Có chuyện này thật sao" tên đi bên cạnh mặt tái nhợt nói"Đúng vậy, ta nghe thấy tiếng đập cửa, còn có cả tiếng người nói nữa""Được rồi, đừng nói những chuyện linh tinh nữa, cần thận hoạ từ miệng mà ra" quản gia dẫn đám người đi phía trước nói.

Nghe thấy vậy, hai tên đó liền hiểu ý ngoan ngoãn mà im lặng đi.

Quản gia cũng thuộc người đã có tuổi, làm ở Lâm gia cũng đã nhiều năm nhưng đứng trước cánh cửa phòng trong lòng vẫn có chút gì đó tê dại.

Kì thực mà nói, việc âm hôn giữa người âm và người dương là đây lần đầu tiên Lâm Thịnh tận mắt chứng kiến, hôm qua người được đưa đến đây vẫn còn sống, mà hôm nay đã nằm trong quan tài.

Lớn tuổi như ông cũng bị làm sợ tay có chút lạnh đi.

Két Cửa phòng mở ra.

Hôm qua Diệp Kha sốt cả đêm, Trần Nhiễm lại hết lòng chăm sóc, lại nói không được ngủ nhiều nên sáng sớm nay, khi Diệp Kha đã tỉnh lại cũng đã hạ sốt hơn, Trần Nhiễm cũng mới có thời gian nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Diệp Kha mệt mỏi vì sốt cả đêm cũng đã sớm chìm vào giấc ngủ, vốn không biết đám người bên ngoài đang đến để khiêng cái quan tài hôm qua nhốt hai người đi chôn.Lâm Thịnh giơ tay lên mở cửa, nhìn vào bên trong chỉ thấy chiếc quan tài đã bị bật nắp.

Hắn ta run rẩy trong lòng, đám người đi theo phía sau thấy vậy một số nhát gan liền ngã khuỵu xuống sàn nhà, vẫn là Lâm Thịnh có tuổi, tâm lý vẫn vững hơn đám thanh niên còn lại, nhanh chân bước lên phía quan tài.

Vội vàng nhìn vào bên trong, quả nhiên không thấy thi thể nào ở đây cả.

Hắn mừng thầm trong lòng có người vẫn còn sống, nhưng mà còn tiểu thư thì sao.

Người đã chết lại còn mang đi đâu.

Lâm Thịnh trong đầu tràn ngập dấu hỏi, quét mắt quanh phòng một vòng.

Hắn dừng lại trên chiếc giường.

Vải lụa đỏ treo xung quanh căn phòng, ngay cả giường nên hay mọi thứ đều màu đỏ, nhưng xung quanh quan tài lại bao phủ bởi dây vải trắng.

Chiếc giường được che xuống bởi màn trướng không rõ bên trong có thứ gì.

Chẳng nhẽ thật sự là đêm tân hôn với người đã chết sao?.Lâm Thịnh không chắc với suy nghĩ của mình, từng bước chậm rãi đi đếnphanhMột cánh tay đưa ra từ bên trong khiến Lâm Thịnh bất ngờ giật mình ngã xuống nền nhà.

Lúc này đám người ở phía sau cũng không chịu nổi nữa co cẳng mà chạy.

Từ khi nghe được tiếng mở cửa Trần Nhiễm liền bị tiếng ồn đánh thức, đến lúc này cô đưa tay ra cầm lấy màn trướng vén lên."

Ông làm gì vậy?"

Nhìn Lâm Thịnh ngồi trên sàn nhà Trần Nhiễm khó hiểu hỏiDiệp Kha bên cạnh cũng đã ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, thấy Lâm Thịnh ngồi bệt trên sàn nhà, có vẻ sau khi nhìn thấy nàng sắc mặt ông ta còn tái nhợt hơn so với lúc nhìn thấy Trần Nhiễm.Lâm Thịnh giơ tay lên không trung chỉ hai người, miệng mấp máy nói."

Tiểu thư người chưa chết sao?"

Diệp Kha nghe Lâm Thịnh hỏi vậy liên nhanh tiếng trả lời lại"Hôm qua ta mới tỉnh thì thấy bản thân mình đã nằm trong quan tài, cũng may.."

Diệp Kha nói đến đây liền nhìn sang Lâm Nhiễm khuôn mặt lại nhanh chóng nhuộm lên một tầng đỏ ửng.

Trần Nhiễm thấy Diệp Kha nhìn mình như vậy tưởng rằng cô bé không biết các xưng hô với mình như thế nào liền nói"Tôi lớn hơn em vài tuổi, em cũng có thể gọi là chị..cũng được"Nói xong Trần Nhiễm liền đưa tay lên gãi mũi, thực chất cô cũng lớn hơn Diệp Kha gần một con giáp gọi bằng dì may ra cũng còn được.

Nhưng để bảo vệ độ trẻ tuổi của mình gọi bằng chị e rằng vẫn tốt hơn."

Cũng may chị tiểu Nhiễm đã đưa ta ra ngoài" Diệp Kha nói xong khuôn mặt cũng đã triệt để hồng hoàn toàn liền cúi mặt xuống.Lúc này Lâm Thịnh cũng đã hiểu ra mọi chuyện, ông liền đưa tay chống đỡ bản thân mình đứng dậy" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" tiểu thư nhà mình không có chết vì bệnh mà sau khi minh hôn xong còn sống lại, Lâm Thịnh không giấu được vẻ vui lòng"Chuyện tốt như vậy cũng nên nói với lão gia và phu nhân một tiếng.

Tôi nghĩ tiểu thư người cũng mau đến gặp phu nhân, phu nhân thật sự rất lo cho người"Diệp Kha gật đầu có vẻ đồng ý, sau đó Lâm Thịnh liền đi ra ngoài.

Ra đến ngoài còn không quên đóng cửa lại giúp hai người."

Chị nếu Lâm thúc đã nói như vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị ra ngoài thôi" Diệp Kha đôi mắt đen láy, long lanh ngước lên nhìn Trần Nhiễm nói.Trần Nhiễm chỉ tùy tiện ừ lại một câu sau đó bước xuống giường.

Lâm lão gia ngồi tại đại sảnh, thấy vào tên hạ nhân mặt mày tái mét, hốt hoảng chạy ra liền không hiểu chuyện gì"Các ngươi như vậy là sao?"

Lâm lão gia đứng phắt dậy nói.

Đám người dừng lại, chân tay bủn rủn, một trong những tên đứng lắp bắp nói"Lão gia, có..có ma" nói xong liền thở dốc.

Lâm đại phu nhân nghe người nói như vậy, liền tiến lại gần nói"Ngươi nói vậy là sao? ban ngày lấy đâu ra ma quỷ""Phải đó, có phải các ngươi hoa mắt rồi hay không" Lâm nhị phu nhân thấy vậy cũng nói thêm vào"Lâm Thịnh đâu"Đám người liếc mắt nhìn xung quanh quả thực không thấy quản gia đâu, lúc này khuôn mặt không thể bình tĩnh thêm nữa, đưa tay lên lau vài giọt mồ hôi trên trán"Lão gia có khi nào quản gia đã bị bắt đi hay không""Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ" nói xong Lâm lão gia tức giận phất tay một cái"Các ngươi còn không mau quay lại đem quan tài đi hạ huyệt ta liền cho người biến các ngươi thành ma thì đúng hơn""Lão gia" quản gia Lâm Thịnh từ hành lang phía xa bước ra phía trước sân đại sảnh"Quả thực là không cần cho người đến đem quan tài nữa"Lâm lão gia nghe xong sắc mặt tức giận ban nãy lại càng tăng thêm "Lâm Thịnh cả ngươi cũng tin vào mấy chuyện ma quỷ kia sao" Lâm quản gia mỉm cười sau đó tiến lên vài bước kéo gần khoảng cách "Lão gia, tiểu thư vẫn chưa chết" Nghe câu này thốt ra từ miệng Lâm Thịnh, đôi mày Lâm lão gia chau lại, nghi ngờ những gì hắn vừa mới nói, Lâm đại phu nhân vội bước lên gần Lâm lão gia, bà quay sang hỏi quản gia đang đứng gần đó xác thực thông tin mình vừa mới nghe được"Quản gia ông đang nói có phải sự thật không?"

"Đại phu nhân là thật, ban nãy tôi bước vào thấy tiểu thư vẫn còn sống, hơn nữa sắc mặt cũng không đến nỗi tệ như trước đây" Lâm Thịnh tường thuật lại.

Lâm đại phu nhân nghe xong thất thần bước lùi về phía sau một bước trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc, cũng may bên cạnh vẫn còn có nha hoàn đỡ tay, nếu không xem ra đã ngã ra.

Lâm lão gia không biểu hiện gì nhiều, lo lắng quay đầu vào bên trong nhìn vị đại sư vẫn đang ngồi bình tĩnh trên ghế.Uống xong ngụm trà trên bàn, đạo sĩ đứng dậy bước ra ngoài"Xem ra minh hôn đã đem lại cho tiểu thư một cơ hội sống, Lâm lão gia trước giờ việc người đã khuất sau minh hôn sống lại quả thực rất hiếm, bần đạo sống đến bây giờ coi như là được thấy lần đầu tiên.

Có lẽ lệnh nữ cùng người đó có cơ duyên nên mới kéo người từ cõi âm về" Thở một hơi dài lão đạo sĩ đã đi ra đến ngoài sân, ngửa đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, đan xen ánh nắng ban mai ấm áp"Lâm tiểu thư là do dây nhân duyên kết nối lại mới đem linh hồn từ cõi âm trở về, số mệnh gắn kết duyên cò người còn, duyên mất người mất" Lão đạo sĩ quay đầu lại nhìn vào Lâm lão gia, cùng Lâm đại phu nhân nói, sau đó đưa tay lên vuốt lấy bộ râu của mình bước đi ra khỏi cánh cửa nhà họ Lâm.

Bên này Trần Nhiễm cùng Diệp Kha sau khi rời giường liền bước ra ngoài, trên người vẫn mang bộ đồ đỏ hôm qua, thực sự mà nói cô cũng muốn đổi sang bộ đồ khác, nhưng ban nãy cô cùng Diệp Kha đã lục tung cả căn phòng nhưng đều không thấy có một bộ đồ nào cả nên đành cắn răng mang bộ đồ này vậy.Thực sự mà nói hai người mang bộ đồ này, hơn nữa còn đi ra ngoài như vậy có chút hơi, khó coi.

Lại nói trên đường đến đây Diệp Kha lại ôm lấy cánh tay của cô, mặc dù bản thân cảm thấy khó chịu, thật sự chỉ muốn hất cánh tay ra nhưng lại nghĩ đến, sợ cô gái nhỏ bên cạnh bị tổn thương liền để im như vậy.

Diệp Kha lần đầu tiên ôm tay người khác lại nghĩ đi ra ngoài đông người như vậy khuôn mặt liền hiện một tầng ửng đỏ.

Bước ra đến ngoài, khung cảnh không giống hôm qua, dường như đã được dọn dẹp, mọi người đứng ở đây cũng thật đông đủ.

Trần Nhiễm mang theo bực tức vì bị đám người lừa bắt đến đây cổ họng ho vài tiếng phát ra âm thanh.

Đám người nhanh chóng bị âm thanh thu hút, liền quay đầu hướng về nơi này.Diệp Kha nhìn thấy mẹ của mình đứng trong sân liền vui mừng chạy lên "Mẹ""Tiểu Diệp" Lâm đại phu nhân thấy vậy liền tiến lên ôm con gái mình vào lòng"Mẹ còn tưởng rằng con sẽ cũng như ca ca con cứ như vậy bỏ mẹ mà đi, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi" Đại phu nhân nói đến đây xong nước mắt cũng bắt đầu rơi"Mẹ người đừng nói vậy mà" Diệp Kha thấy mẹ mình khóc như vậy, chiếc mũi cũng bắt đầu đỏ ửng, đôi mắt cũng long lanh.Trần Nhiễm bên này khoanh tay lại hất mặt lên bất mãn nói"Chuyện của các người đã thành có thể thả tôi đi được chưa"Lâm lão gia đứng bên này nghe Trần Nhiễm nói như vậy, lại thêm lời nói của lão đạo sĩ nói trước khi đi 'số mệnh gắn kết, duyên mất người mất'Lâm lão gia thở dài bước lên đối diện Trần Nhiễm nói"Dẫu gì cô cùng Diệp nhi đã thành thân, nói gì đi nữa mọi người trong cái thôn này cũng đều biết Diệp nhi đã được gả đi..........Trần Nhiễm ở bên trong phòng đã thay xong bộ đồ, lúc này tức giận mà không thể làm gì được, vô chỉ biết nghiến răng phun ra những câu chửi"Bà đây độc thân hai mươi mấy năm trong đời cứ như vậy mà lấy vợ sao, thật là nực cười" Trần Nhiễm tức giận đá chân vào tường"Ông trời ơi người có thể nói cho ta biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy" Trần Nhiễm lại đổ người xuống chiếc giường"Ông ơi, bà ơi, ba mẹ ơi sao mấy người chưa đi tìm con vậy" Trần Nhiễm như vậy phải nói đến mấy chục phút trước khi cô vẫn còn đang ở ngoài sân"Cô đã lấy Diệp nhi vậy thì ở lại Lâm gia làm rể đi" Lời Lâm lão gia thốt ra khiến đôi mắt Trần Nhiễm như muốn rớt ra ngoài"Ông có bị sao không vậy, các người bắt tôi đến đây, ép tôi cưới con gái các người sau đó lại bắt tôi ở đây.

Các người cho rằng đây là thời phong kiến sao?"

Dừng lại lấy hơi xong Trần Nhiễm nói tiếp"Tôi còn phải trở về nhà, đi làm việc kiếm tiền, đi nghỉ dưỡng.

Tôi chỉ mới 25 tuổi thôi đó tôi không muốn chôn thây ở cái nơi này đâu"Nghe Trần Nhiễm nói vậy, Lâm đại phu nhân cuối cùng cũng buông cái gái mình ra, đưa tay áo lên lau đi vài giọt lệ, sau đó quay sang nói với Trần Nhiễm"Tiểu thư, ta biết làm như vậy là không tôn trọng cô, nhưng mà đạo sĩ ban nãy đã nói, Diệp nhi có thể sống trở lại là do dây nhân duyên do minh hôn mà có, vậy nên nếu như cô đi như vậy, chỉ sợ rằng Diệp nhi lại sẽ gặp nguy.

Lại xem sắc mặt bây giờ của Diệp nhi cũng tốt, có lẽ là do vượng khí mà cô mang lại.

Vậy nên vì tính mạng Diệp nhi ta chỉ cầu xin cô có thể giúp nó"Giúp người, ha thật buồn người Trần Nhiễm cảm thấy bản thân mình còn chưa giúp nổi mình mà còn đi giúp người khác.

Chưa kịp để Trần Nhiễm lên tiếng Diệp Kha đã bước lên đứng trước mặt cô"Chị, có phải là chị ghét bỏ em cho nên mới không cần em nữa hay không" con ngươi đen láy, còn vương vài giọt nước mắt long lanh khiến Trần Nhiễm nhìn vào liền cảm giác cứ như một chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhẹ liền vỡ vụn.

Nội tâm cơ hồ cũng sắp bị sụp đổ trước ánh mắt này, hít một hơi lạnh, Trần Nhiễm vỗ lại mặt mình, tuyệt đối không thể bị lừa nữa, đúng vậy.

Nhưng lời vừa mới nghĩ xong liền suýt nữa đã bị phá vỡ"Nếu như cô không muốn, vậy chờ thêm vài ngày đợi đại phu chuẩn đoán xem bệnh tình Diệp nhi đỡ chút nào, ta liền để cô trở về nhà mình" Lâm lão gia lời vừa nói xong Lâm đại phu nhân liền lên tiếng"Lão gia, đạo sĩ đã nói" lời chưa nói ra hết Lâm lão gia giọng lần nữa lại vang lên"Nhưng với điều kiện Diệp nhi cũng sẽ đi cũng cô" Lâm lão gia ánh mắt nhìn vào Trần Nhiễm như bậc trưởng bối ra lệnh "Đạo lý xuất giá tòng phu chắc cô cũng hiểu được, hai người cũng đã như vậy rồi, cô lại muốn bỏ đi để lại con gái của ta như vậy cũng không phải hợp đạo lý"Trần Nhiễm chửi thầm trong bụng, rõ ràng cô là do các người ép cưới, nhưng sao giờ lại nói như cô là một kẻ phụ bạc lấy người ta xong hôm sau liền phủi đít bỏ chạy người ta vậy.Lời muốn chửi nhưng không thể thốt ra, hiện giờ nếu như không đồng ý chỉ e rằng cả nhà Trần Nhiễm cũng không thể về được."

Được rồi"Vậy nên giờ này Trần Nhiễm mới lăn lộn nằm trên giường, mắng người cũng không được, đập phá đồ cũng không xong."

Chị" Giọng nói mềm mại vang lên từ ngoài cửa.

Trần Nhiễm vừa ngồi dậy, liền thấy người bước vào, lúc này không mang bộ đồ màu đỏ nữa thay vào đó Diệp Kha mang trên mình bộ đồ màu xanh lục, hương thơm hoa cỏ theo gió phảng phất vào trong phòng, cũng khiến cho tâm trạng Trần Nhiễm dễ chịu hơn một chút"Sao em lại tới đây"Diệp Kha đưa tay cầm lấy gấu áo của mình, mím môi lát sau mở miệng"Chị, chị đừng có bỏ em đi có được hay không?"
 
Back
Top Bottom