Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Giông Tố

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401559780-256-k894655.jpg

Giông Tố
Tác giả: ViVi72798
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Với sự sắp đặt của ông trời, cô ấy được ban cho một cuộc sống mới.

Nhưng, đó dường như không phải là may mắn, mà lại là một lời nguyền.

Một sự đánh đổi mà cô không thể không chấp nhận giữa các lựa chọn.

Năm ấy, ngôi làng hẻo lánh ở vùng núi cao của Bạch Tẫn đã diễn ra một căn bệnh mà không mấy ai biết nguyên nhân.

Không mấy người còn sống, mà những người còn sống, cũng chẳng thể gọi là con người.

Và khi giông tới, gió thổi, những giọt mưa sẽ không rơi thẳng xuống vùng đất đó, mà sẽ rơi xướng những vùng lân cận và xa hơn.

Cho tới khi trở thành một trận đại hồng thủy nhấn chìm mọi thứ.

 
Giông Tố
Chương 1


Mọi thứ đến giống như một đặc ân trời ban, hoặc cũng có thể là một lời nguyền mà Yến Vân Niên phải gánh chịu.

Khi cô, một người bị thế giới cũ đào thải theo quy luật mạnh yếu, vốn phải rơi vào vòng luân hồi, đã may mắn nhận được ân huệ mà chuyển sinh ngay sang kiếp khác.

Nhưng lại thông qua thân xác của một đứa trẻ đã chết vì bị sốt mà không một ai để ý, chứ không phải được chân chính đầu thai trở thành một con người mới với niềm mong đợi với thế giới mới.

Thoạt đầu, Niên cứ ngỡ mình đang rơi vào ảo giác trước khi chết vì cô nghe không ít người nói rằng họ nhìn thấy cuộc đời của bản thân trước khi ý thức tan vỡ và suy nghĩ đó lập tức bị bác bỏ với một đứa chưa từng được thấy thân sinh của mình, ngay từ khi sinh ra như cô.

Không những vậy, bên ngoài căn phòng nhỏ hẹp nom không giống ở thành phố này còn vang lên tiếng khóc rấm rức của một người phụ nữ và tiếng chửi mắng của một gã đàn ông với giọng nghe như người địa phương.

Với chừng đó thứ hiện diện ngay trước mặt, Vân Niên biết mình đã xuyên hồn tới thế giới khác và cuộc sống mới này ắt chẳng tốt đẹp hơn so với kiếp trước là bao đâu.

Không mất quá lâu để Niên chấp nhận sự thật này vì cuộc sống ở kiếp trước của cô không có một ai đủ quan trọng để cô luyến tiếc cả và cô bắt đầu thấy mừng vì bản thân được có cơ hội sống tiếp mà không bị mất đi những ký ức cũ.

Chúng sẽ là ưu thế để giúp cô sống tốt hơn trong kiếp mới này.

Cũng sẽ là vũ khí giúp cô bảo vệ người mẹ mới của mình, khi cô nghe thấy tiếng khóc chuyển thành tiếng hét đau đớn, như thể đang bị chồng đánh của bà.

"A!"

Và tiếng lè nhè như đang trút giận sau khi uống rượu của bố mới, kẻ mà chỉ vừa nghe thấy tiếng Niên đã nhận định đó là một gã vũ phu và gia trưởng.

"Hét, mày hét đi!

Đồ vô dụng, cái bụng của mày cũng vô dụng nốt!"

Dù chưa có tình cảm gì với mẹ mới, câu nói đó của lão vẫn đủ để Niên muốn bật dậy khỏi nôi và bổ đầu bố mình như cách cô chặt đầu lũ quái vật ở kiếp trước.

Đó chỉ là xúc động trong cô, còn cơ thể trẻ con vẫn chưa thích ứng với linh hồn mới của Niên thì không làm được gì, ngoài việc quơ đôi tay và đôi chân không quá bụ bẫm liên hồi trong không trung.

Như đã lấy lại được sức lực sau cơn sốt, cơ thể nhỏ bé của Niên khóc ré lên.

"Oe oe oe..."

Tiếng khóc đủ khiến chính Niên giật mình và thầm đánh giá sức sống của thân xác mới này.

Âm thanh đó cũng dư sức ngắt quãng cuộc bạo hành ở ngoài phòng ngủ, lão tạm tha cho mẹ cô và để bà vào đây cho cô bú sữa.

Cửa phòng đóng lại với sự hiện diện của một người phụ nữ mặc trang phục không rõ của dân tộc nào.

Một bên mắt bà tím bầm, sưng vù tới mức chỉ có thể nhìn con mình bằng con mắt còn lại.

Bà bế cô lên và vén một bên áo, vừa vặn cho Niên thấy được những vết thương mới cũ chồng chất trên người bà.

Chỉ nhìn thôi Niên đã xót xa và thương cảm với người phụ nữ này, nhưng cũng ngại ngùng khi cơ thể nhỏ bé của mình theo bản năng ngậm nhũ hoa của bà, uống ừng ực từng ngụm sữa ấm nóng của mẹ.

Cô muốn làm gì đó để tâm trí người lớn của mình không nghĩ bậy bạ hay xấu hổ vì một chuyện quá đỗi bình thường này, nhưng Niên cũng cùng lúc thấy thần kỳ khi bản thân được trải qua góc nhìn của em bé với ý thức của một người trưởng thành.

Cảm giác mới lạ đó thoáng chốc bị ngắt quãng bởi lời thì thầm và ánh mắt bất lực với cuộc sống của bà.

"Con à, mau ăn no và nhanh ngủ đi.

Đừng khóc, cũng đừng làm ồn gì cả.

Bố sẽ đánh mẹ đấy."

Bà như đang tự nói với bản thân và trói chân chính mình tại nơi này, vì một sinh linh vừa chào đời là Niên.

Lại cũng như đang oán thán và mong rằng cô vốn không nên tỉnh dậy, để bà có thể vùng vẫy và thoát khỏi nơi này.

Nhưng cuối cùng, tiếng khóc và dáng vẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng bà của Niên vẫn khiến bà không thể nổi lên một ác ý nào.

Tình mẫu tử thiêng liêng trong bà ngăn chặn mọi ý niệm xấu với chính đứa con mình đã sinh ra.

Bà ôm chặt Niên vào lòng với nỗi đau như tràn ngập khắp căn phòng nhỏ.

Nước mắt bà thấm ướt vạt áo trước ngực cô và tiếng khóc của bà nhỏ tới mức chỉ có chính bà tự nghe thấy.

Niên không nhìn bà vì lo rằng bà sẽ thấy được ánh mắt không giống đứa trẻ của mình, cô nhắm mắt lại, miệng vẫn chuyên tâm uống sữa, còn tâm trí thì đã quyết tâm sẽ phải bảo vệ người phụ nữ này khi lớn lên.

Mạnh mẽ nghĩ vậy không có nghĩa là thời gian có thể trôi nhanh và trong phút chốc Niên trở thành một đứa trẻ chạy khắp làng như thánh Gióng.

Mỗi ngày, việc cô làm vẫn chỉ là những việc mà một em bé sẽ làm.

Những khi đó, cô sẽ nhìn mẹ mình tất bật làm mọi việc nhà và chăm sóc cô.

Điều duy nhất có thể coi là niềm vui với bà, cả với Niên là chuyện cô đã kiểm soát được cơ thể mới phần nào, nên không hề khóc loạn lên như trước, giúp mẹ cô có thể chuyên tâm làm việc hơn.

Cũng vì vậy, mẹ không còn phải khó khăn tìm người khác trông cô ở nhà nữa, mà địu cô trên lưng, đưa cô theo ra đồng hay ra ruộng luôn.

Nhờ vậy, Niên biết được nơi mình sinh ra là một ngôi làng ở trong núi và vẫn là thời đại công nghệ thông tin.

Mỗi tội, làng cô nằm ở góc hẻo lánh, nên việc phổ cập văn hóa cho toàn bộ mọi người vẫn khó khăn.

Ắt đó là lý do vì sao có nhiều người phụ nữ mang dáng vẻ chấp nhận bị trói chân ở vùng đất này giống mẹ cô.

"Hôm nay Niên vẫn ngoan nhỉ?"

Bác hàng xóm nghỉ tay một lúc khi hái được một giỏ chè đầy quay qua bắt chuyện với mẹ con cô và gọi cô bằng cái tên mà mẹ đã đặt cho cô - Yến Vân Niên.

Một cái tên mà chính Niên khó mà nghĩ được đây là trùng hợp khi bà chọn đúng cái tên ở kiếp trước của cô.

Dĩ nhiên, Yến là họ của bà và bà không cho ai biết mình thầm đặt tên cô với họ của mình.

Còn với người trong làng, họ điềm nhiên cho rằng tên cô theo họ của lão Tô - bố cô, cái gã vũ phu cứ dăm ba bảy bữa lại đánh mẹ cô một trận."

Không khóc hay phá rối gì mẹ nó hết ha?"

Bác hàng xóm nghiêng người qua, chọt vào má Niên và trêu cô khi cô đang mải mê uống sữa mẹ.

"Vâng."

Mẹ cô cười và nhìn cô với vẻ mặt tự hào.

"Con bé ngoan và thương tôi lắm bác ạ."

"Chả bù cho con bé nhà tôi, mới biết chạy vững và biết nói cái là suốt ngày hỏi tôi lắm thứ và đọc mấy thứ không đâu.

" Bác hàng xóm được phen than phiền đứa con cứ suốt ngày đòi đi học mà chẳng thèm chăm chỉ đi làm của mình.

Với những người đã quen với cuộc sống nơi đây, không một ai có suy nghĩ rời khỏi làng và tìm cho mình một cuộc sống mở mang tầm mắt hơn.

Họ kìm kẹp cả những mầm non mới lớn và bắt chúng phải làm lụng như những nô lệ không có địa chủ.

Mỗi ngày, thấy đám trẻ đó phải dầm mình dưới ruộng, hay theo người nhà đi hái chè, hoặc kéo xe đẩy, chăn bò, Niên đều cảm thấy ngột ngạt và không chắc bản thân có thể dùng kiến thức ở thế giới cũ để phá vỡ cái lồng này mà chạy đi được không.

Mẹ cô, một người tri thức vốn bị bán tới nơi này thoáng buồn khi nghe bác hàng xóm nói vậy.

Nụ cười ở khóe môi bà biến mất và sự thoải mái buôn chuyện cũng tan theo.

Mọi chủ đề kế đó bà đều đáp lại qua loa và khi cô đã ăn no, bà liền địu cô lên vai, rồi rời khỏi cái chòi nghỉ trưa đang chìm trong những câu chuyện kéo thấp ý chí vươn lên của người khác, tiếp tục làm lụng ở trên đồi chè.

Còn Niên thì như mọi ngày, hiểu chuyện nằm yên trên lưng mẹ và nhìn cánh đồng chè bát ngát trên những thửa ruộng bậc thang đang nhấp nhô mấy cái đầu người khác, đồng thời chịu đựng cái nóng của mùa hè trên vùng núi.

Những lúc ấy, cô luôn quan sát kỹ và ngắm nhìn niềm vui lao động của mọi người, cảm nhận bầu không khí bình dị ở làng quê, nơi không xô bồ như trên thành phố.

Nhưng điều đó không có nghĩa là làng quê sẽ có những thứ tốt đẹp hơn.

Nhất là với một nơi như ngôi làng này.

Dọc con đường mẹ đưa cô về nhà lúc xẩm tối, những đàn dê và đàn bò lũ lượt đi trên đường làng theo người dẫn đầu là mấy đứa trẻ đáng lẽ phải được đi học.

Họ dẫn vật nuôi của mình về nhà sau một cuộc tranh cãi về chủ đề cướp vợ sau này.

"Con vợ tao bắt về chắc chắn sẽ xinh hơn vợ của mày cho coi."

"Có bằng mắt.

Tao nói cho mày biết, bố tao đã hứa sau này sẽ giúp tao cướp được vợ ở miền xuôi rồi.

Đảm bảo sẽ hơn đứa mày bắt về."

Chỉ vừa nghe loáng thoáng vài câu thôi Niên đã hận không thể cốc đầu mấy lũ choai choai chỉ mới có mười tuổi mà đã phát ra những lời lẽ vô văn hóa đó rồi.

Càng vì thế, Niên càng thấy may mắn vì mình vẫn có ký ức kiếp trước, nếu không cô đã bị đồng hóa theo đám người ở đây rồi.

"À, con bé nhà bác Tô cũng xinh đấy.

Sau này nó lớn lên, tao sẽ bắt nó làm vợ."

Bắt cái con khỉ khô!

Niên trừng mắt với cái đứa còi vừa đi qua hai mẹ con cô và càng thề nhất định phải dẫn mẹ rời khỏi nơi này.

Tối về, lão Tô lại cướp phân nửa số tiền mẹ vừa nhận được và đi mua rượu để uống.

Lão không ở nhà nên không khí trong nhà thoải mái hơn hẳn.

Mẹ cô lúi húi làm bữa tối ở trong bếp sau khi đặt cô ngồi yên ở trên ghế.

Kỳ thực, bà đã định ru cô ngủ và để cô trong phòng cho đỡ dính khói bụi rồi.

Nhưng vì Niên đã khống chế được cơ thể này, mà chính cô cũng chưa thấy buồn ngủ tới mức không cưỡng lại được.

Nên dùng cách nào, mẹ cô cũng không gỡ được cái đuôi này và mới có cảnh một đứa trẻ chỉ mới một tuổi đang ngồi nhìn mẹ nấu ăn với đôi mắt tròn xoe, thỉnh thoảng còn bập bẹ khen mẹ nấu giỏi và đòi được ăn mấy món đó nữa.

Có trời mới biết suốt thời gian qua chỉ uống mỗi sữa mẹ đã khiến miệng lưỡi cô nhạt tới mức, Niên tưởng bản thân đã quên mất hương vị của những đồ ăn thơm ngon rồi.

Thậm chí, cô còn nhớ lại những miếng lương khô trong kỷ nguyên tận thế ở kiếp trước và thấy thèm hương vị đó.

Nên khi được mẹ cho ăn dặm, Niên cảm thấy mấy món đó không khác gì mỹ vị nhân gian, khiến cô ăn chẳng sót một hạt cơm nào.

Mỗi khi ăn xong, cô luôn nhận được ánh mắt mãn nguyện và xem cô như hy vọng của mẹ.Khung cảnh đó sẽ tuyệt vời hơn nếu như không bị cắt ngang bởi cái tính nhiễu sự của lão Tô.

Vừa mới về tới nhà với dáng vẻ say rượu, thấy cô và mẹ ăn uống vui vẻ, lão đã không chịu được mà kéo mạnh bà xuống đất và quát với vẻ hằn học.

"Thấy tao về mà vẫn còn ngồi đây ăn à?

Không biết phải ra chào tao à?"

Mẹ "ối" lên một tiếng rồi co người nằm trên mặt đất, chịu đựng cú thụi vào bụng của lão Tô.

Ngay sau đó, Niên đã nhảy xuống ghế và cắn vào chân lão để bảo vệ người đã cho cô cảm giác gia đình này, chẳng màng liệu bản thân gây được bao nhiêu tổn thương cho lão.

"A!

Con oắt con, sao mày dám cắn tao hả?"

Lão rú lên và co chân lại, hất Niên không kịp bám chặt vào chân lão ra.

Lưng cô đập vào cái tủ phía sau, cảm giác cả cái ót cũng nứt ra theo.

Mẹ cô hét lên "Niên!" và vội vàng bò tới, ôm cô vào lòng với ánh mắt đau xót.

"Niên, con không sao chứ?

Không đau ở đâu chứ?"

Niên nhịn đau, lắc đầu với mẹ và nhìn lão với ánh mắt viên đạn, tựa hồ nếu lão còn đánh mẹ thì cô sẽ không để yên cho lão.Lão thấy địa vị của mình như bị Niên xúc phạm và hơi men trong người cũng khiến lão quên mất đó là con mình, hoặc có thể lão chưa từng coi con gái lão là đứa cần phải yêu thương.

"Mày dám nhìn tao với ánh mắt đó à?

Mày đang coi thường tao đó à con kia?"

Lão hung hăng bước tới, muốn lôi Niên ra để đánh thì mẹ cô đã giữ chặt cô trong lòng, vội vàng cầu xin.

"Đừng đánh con bé.

Tôi xin ông, đừng đánh con bé.

Là do tôi không dạy dỗ kỹ thôi, tôi sẽ dạy lại.

Ông đừng đánh nó, làm ơn."

Bà vội vã ấn đầu cô vào lòng mình, không để Niên nhìn lão với ánh mắt như nhìn kẻ thù đó nữa và chịu đựng những cú đạp trên lưng của lão Tô.

Sự nhẫn nhịn và tình yêu của bà khiến tim Niên đau đến rỉ máu, cảm giác cơ thể bị lửa giận nhấn chìm và lúc này cô chỉ muốn làm điều gì đó giết chết kẻ khiến người mình yêu thương đau.

Nhưng cô vẫn chỉ là một đứa trẻ và sức chưa thể bẻ được một cây đũa nào.

"Đánh mày, đánh chết mày.

Đồ vô dụng!

Sao mày lại đẻ ra một đứa phí tiền khác hả?

Đáng lẽ khi đó tao không nên mua mày!"

Những lời chỉ trích không ngừng rơi xuống đầu mẹ và chui vào tai Niên.

Cả âm thanh của những cú thụi cũng truyền qua cơ thể mẹ và khi lan tới Niên đã chuyển thành cái ôm tựa như sẵn sàng chịu đựng mọi thứ để bảo vệ cô.

Niên mím chặt môi, siết chặt cả áo của mẹ trong sự bất lực và hơn cả kiếp trước, lúc này cô mong cầu biết bao thứ dị năng phi thường đầy rẫy trong kỷ nguyên tận thế của đời trước có thể xuất hiện ở thế giới này, để cô không bị trói buộc bởi cơ thể nhỏ bé này mà chẳng thể làm một điều gì cho mẹ mình.

A, làm ơn đấy, ông trời ơi!
 
Giông Tố
Chương 2


Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới.

Người từng là thiếu nữ xinh đẹp với dáng người nuột nà khiến bao người yêu thích, nay đã trở thành một người phụ nữ với vóc dáng xồ xề, da đen nhẻm và chẳng chỗ nào lành lặn sau vài năm bị bán tới làng này.

Bà, người mẹ tần tảo và thương con của Niên chưa tới ba mươi tuổi mà tóc đã bắt đầu muối tiêu rồi.

Vân Niên ngước đầu nhìn cơ thể của mẹ, trong khi bà đang múc một xô nước ấm khác xối lên người cô.

Cô vươn cánh tay gầy nhẳng của mình chạm lên vết bầm tím ở phần lườn của bà.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ hôm đó rồi, vậy mà vết thương này vẫn chưa tan đi, mà chuyển thành sắc xanh tím ớn người.

Khiến Niên bất giác thấy hối hận vì đã lao ra cắn lão.

Nếu như cô không làm vậy, mẹ cô sẽ không phải nhận thêm nhiều cú đánh hơn so với ngày thường.

"Mẹ ơi, in nhỗi."

Lời xin lỗi bập bẹ thoát ra từ miệng Niên và bị bà ngăn lại bởi một cái chạm vào má.

"Mẹ không sao."

Bà dịu dàng nói và tiếp tục kỳ cọ cho cô.

"Hôm đó con không làm sai đâu.

Con đã bảo vệ mẹ và đó là điều đúng đắn.

Mẹ mừng vì điều đó, nên đừng nói lời xin lỗi nhé."

Cô mím môi gật đầu, cố ngăn nước mắt chảy ra, nhưng vành mắt ửng đỏ như van nước không tắt được, cứ không ngừng rỉ ra những giọt nước nóng hơn cả nước mẹ xối lên người cô.

Những giọt nước đó đập lên tay mẹ và được bà dịu dàng lau đi, rồi tiếp tục tắm cho cô mà không nói thêm một lời nào, cho cô có cảm giác được bà ở bên, chứ không phải là những lời lẽ dạy dỗ không có tình yêu trong đó.

Bà khẽ nói, khi thấy cô đã thôi khóc.

"

Sau này lớn lên, mẹ mong con vẫn giữ được sự mạnh mẽ này nhé."

Niên gật đầu cái rụp, cam đoan một đứa sống hai kiếp như cô sẽ không dễ khuất phục bởi những người thiếu văn hóa đâu.

Từ sau ngày đó, Niên bắt đầu lao vào học làm những điều mà mẹ thường làm.

Cô mong mình lớn nhanh hơn một chút, chạy nhanh hơn và khỏe hơn, để vừa có thể đỡ đần cho mẹ, vừa ngăn được lão Tô đánh mẹ dù là lúc say lẫn khi không say.

Với lợi thế của mình và sự cần mẫn, cô thành thạo nhiều việc ở độ tuổi đáng ra phải học mẫu giáo nhanh hơn những đứa trẻ khác.

Rồi thời gian dần trôi, mười bốn mùa chè đã trôi qua với cơ thể ngày một cao lớn và ra dáng thiếu nữ của Niên, trở thành một trong những đứa con nổi tiếng ở trong làng.

Khi đã lên mười bốn tuổi, thành quả mang lại của việc lao động từ sớm là cô có một cơ thể với thể lực đủ để đánh tay đôi với thằng nhóc đô con nhất làng.

Dĩ nhiên có kết hợp cả với những chiêu trò cô từng làm ở kiếp trước.

Ở bãi đất trống phía cuối làng, nơi đi sâu vào trong núi và nhìn ra xa vào lúc hoàng hôn, sẽ thấy một cánh đồng hoa Uyên, một loài hoa đặc trưng của khu vực này đang nở rộ và tỏa ra mùi thơm mát lạnh.

Hơn phân nửa thanh niên trong làng đang tụ tập ở đây vì hóng hớt được chuyện thằng Lim - gã trai khỏe khoắn nhất làng bị đứa con gái cá tính số một của làng thách đấu.

Ai ai cũng biết đứa dữ dằn đó là ai nên càng hào hứng khi hay tin chuyện này.

Họ truyền tai nhau rồi vội vàng đi tới bãi đất trống, ngó nhìn Niên, đứa con gái với vóc người thanh mảnh, uyển chuyển như mèo đang tránh né cú vồ của thằng Lim.

Nhân đúng cơ hội đó, cô hạ trọng tâm cơ thể, gạt chân về phía Lim, khiến cậu ta loạng choạng ngã ụp ra mặt đất.

Đám con gái và lũ con trai trong làng "ồ" lên một tiếng, không ngờ Lim lại bị một đứa nhỏ con gây khó dễ.

Những tiếng xì xầm xung quanh dường như gây ảnh hưởng tới Lim, hoặc cũng có thể chuyện bản thân bị thất thế với một đứa con gái khiến cậu ta mất mặt, Lim hét lên rồi lao tới như muốn vật ngã Niên.

Cô nhanh chóng lách người sang một bên, tránh cú chụp của cậu ta, rồi dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ót Lim, khiến cậu ta vô thức ôm đầu.

Ngay sau đó, Niên đá mạnh vào đầu gối Lim và bắt cậu ta quỳ xuống.

Cô vòng ra sau và leo lên người Lim.

Đôi chân thon dài quặp lấy hai tay cậu ta và đôi tay thì kẹp lấy cổ Lim, rồi dùng sức để chặn đường thở của cậu ta.

Thiếu dưỡng khí, gã trai tráng nổi tiếng trong làng cũng trở thành miếng thịt dễ dàng lên thớt với một đứa con gái có thân hình nhỏ gấp đôi cậu ta.

Lim cố gắng cậy tay Niên và giãy cô ra khỏi người mình.

Nhưng Niên đã dùng sức của đôi chân để kẹp chặt tay cậu ta, khiến cậu ta "a" lên một tiếng thảm thiết, rồi loạng choạng ngã xuống.

Niên thành tấm đệm thịt cho Lim, nhưng điều đó không ngăn trở hành động của cô.

Đôi tay mảnh khảnh nhưng săn chắc vẫn giữ lực siết ở cổ Lim.

Chẳng mấy chốc, cậu ta đã sùi bọt mép và bất tỉnh.

"...Niên thắng!"

Thằng nhóc trọng tài vội vàng hô lên sau vài giây ngơ ngác.

Vân Niên cứ vậy thắng cuộc trong trận thách đấu với đứa khỏe nhất trong làng.

Đám trẻ khác chẳng ngờ một đứa con gái mười bốn tuổi như Niên lại có thể dễ dàng đánh bại người đứng đầu của tụi nó - thằng Lim, đứa đã vào tuổi mười tám trai tráng.

"Uầy, con Niên giỏi dữ, lại có thể đánh được anh Lim.

Kiểu này chắc thủ lĩnh của chúng ta đổi thành Niên rồi ấy chứ nhỉ?"

Thằng nhóc răng vổ húc vào eo đứa bạn mặc áo nâu bên cạnh.

"Không được!

Sao thủ lĩnh có thể là con gái được chứ?"

Bạn nó bực tức hét lên.

"Con gái thì làm sao?"

Niên quay phắt về phía cái đứa vừa nói câu đó sau khi đứng dậy.

"Con gái thì không thể làm thủ lĩnh được à?"

Niên dẫm mạnh lên cổ họng của thằng Lim, người vẫn đang bất tỉnh và nằm dưới chân mình, đồng thời nhìn thằng đã phản bác chuyện này với ánh mắt sắc lẹm.

"Tụi mày đang coi thường con gái đó à?"

"Tao chẳng thèm coi thường bọn mày.

Vốn dĩ đó không phải việc con gái bọn mày nên làm rồi."

Thằng nhóc áo nâu chỉ về phía trong cổng phía sau làng, một người phụ nữ vừa địu con vừa mang đồ bán hàng đang mệt mỏi về nhà.

"Đó mới là việc mày phải làm."

"Ai nói với mày đó là việc bọn tao phải làm?"

Niên nhướng mày, càng dẫm mạnh hơn vào cổ họng thằng Lim, khiến cậu ta tỉnh dậy vì đau, nhưng ngay sau đó Lim đã nhận ngay một cú dẫm khác vào mặt.

"A, con chó!"

Lim ôm lấy cái mũi bị gãy, hét lên và quắc mắt với Niên.

"Bỏ chân mày ra khỏi người tao!"

Niên cười khẩy, bồi thêm một cú đá vào đúng cái cổ chân đã bị trẹo của Lim, rồi mới lùi ra sau.

"Như đã hứa đấy, tao đánh thắng mày rồi nên mày không có tư cách bắt tao làm vợ nữa đâu.

Mày mà còn dám làm vậy..."

Trong khi mấy đứa con gái khác hóng chuyện chỉ dám lén nhìn, Niên chẳng ngại gì nhìn thẳng đũng quần của Lim khi cậu ta tập tễnh đứng dậy và nói tiếp: "...tao không ngại chặt đứt nòi giống của mày đâu."

Lim tức tối nhưng không thể cãi được.

Tuy cậu ta cậy mình to khỏe mà hống hách với đám trẻ trong làng, nhưng cũng là một người biết giữ lời hứa với người đã thắng mình.

Nên Niên cũng tự tin chuyện hôm nay đủ để cậu ta nhớ đến năm hai mươi tuổi đấy, vì theo tập tục của làng, năm con gái mười sáu tuổi là năm họ sẽ bị người ta bắt về làm vợ.

"Còn mày."

Niên quay lại nhìn cái thằng áo nâu kia.

Cô bước lại gần câu ta, đá mạnh vào háng cậu ta trong tiếng kinh ngạc của bọn con gái và nói với giọng hăm dọa.

"Muốn sửa cái miệng hô thì cứ việc tìm tao, tao không ngại giúp mày sửa răng đâu."

Áo nâu hét lên với tiếng còn cao vút hơn cả tiếng của bọn con gái và quỳ thụp xuống trong cơn đau như mất đi một nửa linh hồn.

Mấy thằng con trai khác và cả những đứa hóng được chuyện ngày hôm nay vừa chạy tới cùng lúc giữ lấy của quý của mình và nơm nớp nhìn Niên, không một đứa nào dám nhìn cô với ánh mắt chọn vợ như trước nữa.

Đám con gái trong làng thì nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ và coi cô như người hùng trong lòng bọn họ.

Mặc dù điều cô làm chẳng thể thay đổi được tư tưởng thâm căn cố đế của họ.

Cùng lắm chỉ khiến họ nhận định Niên là kẻ mạnh và không nên động tới thôi.

"Oa, Niên ngầu quá đi.

Nếu cậu ấy là con trai thì tốt rồi.

Mình tự nguyện bị cậu ấy bắt.

Bây giờ bị bắt luôn cũng được."

"Không, cậu ấy là của tao nhá."

Đảo mắt nhìn bọn con gái một lượt, Niên hờ hững phất tay với mấy đứa con trai và thằng Lim, rồi đi về phía đàn bò đang ăn rau cách đó không xa.

"Xong chuyện rồi thì tao đi đây."

"Ủa, thế còn chuyện thủ lĩnh thì sao?

Giờ chúng ta nên theo anh Lim, hay con Niên?"

Ai đó trong nhóm hóng chuyện chợt tò mò.

Khi đó Niên đã trèo lên lưng bò và đưa đàn bò nhà mình về rồi.

Cô chẳng quan tâm chuyện cầm đầu đám choai choai đó làm gì, thứ cô muốn là khiến thằng Lim và bọn đó có ánh nhìn khác về mình, cũng coi như là một loại răn đe để tụi nó không dám nhìn cô với ánh mắt kinh tởm chỉ toàn dục vọng bẩn thỉu.

Mục đích đã đạt được rồi là xong thôi. y
Đàn bò lững thững đi qua một cây cầu ngắn và bước vào trong làng dưới ánh chạng vạng đỏ thẫm.

Những tiếng thở phì phò và đàn ruồi bâu quanh hông bò bị chúng dùng đuôi đuổi đi, khiến không gian thôi phần yên tĩnh.

Vân Niên dắt con đầu đàn đi qua con đường mình đã đi mòn gót suốt mười bốn năm kể từ khi bản thân tới đây.

Tới mức, cô đã quen thuộc với những rặng cây cứ tới mùa thu là lá ngả tím chứ chẳng phải ngả đỏ, nhớ như in những cụm đá bị phá dở dang ở đầu làng và mọi ngõ ngách trong cái làng chẳng lớn là bao này.

Người đi trên đường đâu đâu cũng quen mặt.

Cô nhận ra họ và họ cũng nhận ra cô là con của nhà lão Tô, con bé nổi nhất trong làng với cái tính đanh đá, dữ dằn chẳng giống con gái chút nào.

"Hình như hôm bữa lão Tô còn bị nó đánh cho suýt què giò vì lại tính đánh đập mẹ nó đấy."

Hai gã đàn ông vừa cuốc đất ở thửa ruộng về đi cùng hướng với Niên bắt đầu xì xầm tò nhỏ sau lưng cô.

"Sao lão không đánh lại?

Con bé đó trông nhỏ con mà?

Năm nay mới bao nhiêu?

Mười bốn chứ mấy?"

Người bên cạnh vừa ngạc nhiên vừa tò mò hỏi.

"Thế hồi trước lúc mười bốn tuổi mày không khỏe như trâu à?

Con bé là người làng mình thì dĩ nhiên thừa hưởng được thể lực của làng rồi."

"Ừ, thế lão thì sao?

Có bị gãy chân thật không?"

"Ai biết, tao cũng nghe từ người khác kể lại thôi."

Người mở đầu câu chuyện nhún vai, như có như không liếc nhìn Niên - đứa trẻ đang dắt bò đi trước bọn họ.

"Mà cũng hay, lần đầu tiên tao thấy có nhà con bênh mẹ chứ không phải bênh bố đấy.

Haha, cũng tội cho lão.

Được có mỗi một đứa mà lại còn là con gái.

Nếu mà là con trai thì đã không có chuyện này rồi."

Niên không phản ứng với lời nói mang tính châm ngòi tranh cãi của cái gã đó.

Cô sẽ không rảnh rỗi đi đánh với những người không đâu chỉ vì họ phun ra những lời lẽ khinh thường dễ khiến người trong cuộc tức giận như vậy.

Hơn thế nữa, gã còn cầm cuốc trên tay và bọn cô đã đi được gần giữa đường làng.

Người lớn quanh đây luôn có thể ngăn cảnh hành động của cô và để gã đánh cô tơi bời, chứ không cho cô cơ hội như khi đánh với thằng Lim đâu.

Vả lại, chuyện nhà cô cả làng đều biết, nên gây sự với một mình gã cũng chẳng được tích sự gì, ngoài việc tích thêm thù với những người không cần thiết, trong khi Niên chưa có một cái vốn gì trong tay, để khiến họ hoàn toàn không đụng vào mình và mẹ.
 
Giông Tố
Chương 3


Rẽ lối ở gần cuối làng và khóa cổng sau khi cho lũ bò vào chuồng, Niên vào trong nhà đúng ngay lúc mẹ vừa làm bữa tối xong.

Mùi đồ ăn thơm nức khiến cô đói cồn cả bụng.

Lúc này, cô mới cảm thấy có chút mất sức sau một ngày làm việc.

Đã vậy, ban nãy cô còn đánh nhau với thằng Lim, nên cũng mệt hơn mọi ngày một chút.

"Con về rồi à, hôm nay đi chăn bò có mệt lắm không?"

Mẹ bước tới, ân cần xoa đầu cô.

Thấy quần áo cô nhàu nhĩ và có chỗ bị rách, bà lo lắng hỏi.

"Sao vậy?

Bọn trẻ trong làng đã làm gì con à?"

Dù đã biết con mình mạnh mẽ, bà vẫn không yên tâm khi thấy cô về nhà với dáng vẻ này.

Niên liếc mắt nhìn mẹ, giờ phút này mới lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ mười bốn tuổi khi biết mình phạm lỗi.

Cô cúi thấp đầu, tay vắt ra sau ngọ nguậy không ngừng và lí nhí: "Không, con...

đánh nhau với Lim ạ."

Với bà, cô không có ý định giấu những chuyện này.

Vì dù cô không nói, đám trẻ trong làng cũng sẽ truyền tai nhau về vụ đánh nhau hôm nay và kiểu gì cũng tới tai của người lớn.

Dĩ nhiên, thằng Lim rồi sẽ dập tắt chuyện đó, vì thằng đó được cái nói được làm được và sẽ không gây rắc rối chỉ vì thua một đứa con gái đâu.

Nhắm vào điều đó, Niên mới dám thách thức Lim và đập tan chuyện cướp vợ ngay từ sớm với cậu ta.

Mẹ im lặng một lúc lâu nhưng Niên vẫn cảm nhận được ánh mắt bà ngừng lại trên người mình.

Cô biết, đó không phải ánh mắt thất vọng hay trách móc mình.

Kể cả khi cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, cô càng biết chắc hơn trong mắt bà chỉ có sự đau lòng và xót thương cho mình.

Dù cô không biết bà đang nghĩ những gì khi nhìn cô như vậy.

"Lim sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu mẹ."

Niên vội vàng cam đoan vì lo sợ mẹ sẽ nghĩ tới điều tồi tệ sau chuyện này.

"Mẹ biết."

Vì biết điều đó, bà mới càng thêm đau lòng với Niên.

"Nhưng con chỉ nên có lần này thôi, được không, Niên?

Mẹ không mong rằng con sẽ bị người trong làng xa lánh đâu.

Đó...

điều đó không nên đâu."

Vân Niên hiểu điều bà nói, cũng hiểu bà biết cô đang cố gắng phản kháng với cái làng này.

Mà khổ nỗi, sự vùng dậy của cô sẽ chẳng là gì ở cái nơi hẻo lánh này.

Và đến cuối cùng, có khi cô lại bị họ vùi dập bằng một cách cực đoan nào đó mà chính mẹ cũng chẳng còn thây để bảo vệ cô.

Tới khi đó, hy vọng cô sẽ thoát được khỏi nơi này của bà sẽ bị vùi dập.

"Con nhớ rồi mẹ."

Cô gật đầu với bà, rồi mới nhìn tới phòng khách đơn sơ không có mùi rượu quen thuộc của lão Tô, cô liền biết lão lại lấy tiền của mẹ để đi mua rượu.

Vừa nghĩ tới lão, Niên không nhịn được muốn làm trò gì đó để hành hạ tên vũ phu này.

Ở tuổi năm mươi và mắc chứng nghiện rượu, lão chẳng có bao nhiêu sức để đánh được cô đâu.

Nhưng thấy mẹ vẫn đang buồn vì chuyện mình vừa thú nhận, Niên đành thôi suy nghĩ đó và ngoan ngoãn ngồi ăn tối với mẹ, trước khi lão Tô về và làm loạn cái nhà này.

Sau khi ăn xong và đi tắm rửa, cô mới nhận ra bắp tay trái bị trầy xước từ khi nào.

Có vẻ nó xuất hiện sau khi cô đánh nhau với thằng Lim.

Miệng vết thương ngả đen có phần hơi lạ, nhưng vì máu đã ngừng chảy và chẳng có thể dấu hiệu kỳ lạ nào, Niên không bận tâm nữa mà cứ vậy mặc đồ vào, rồi đi ngủ.

Đêm xuống, sau bao nhiêu năm không nhớ lại chuyện cũ.

Cơn đau khi bị những con quái vật kinh tởm xé xác và sự lừa dối của đồng đội bất chợt ùa về trong tâm trí Niên.

Cảnh tượng khi ấy được tái hiện rõ rệt trong giấy mơ không lối thoát của cô, ép cô phải trải qua những điều đó thêm nhiều lần nữa.

Nữa.

Lại một lần nữa.

Rồi vô tận.

Chẳng có lối ra.

Lần này, những nỗi đau đó có thêm sự chứng kiến của một con mắt đột nhiên mọc ra ở trên nền trời xám xịt vĩnh viễn không biến mất.

Con mắt đó giống như một hố đen sâu thẳm và ngày một lớn dầu sau mỗi lần cô bị quái vật cấu xé cơ thể.

Không biết đến lần thứ bao nhiêu trong giấc mơ, khi con mắt đó đã lớn tới mức chiếm trọn khoảng trời trong tầm nhìn của Niên.

Nó chợt nứt toác và rơi xuống thành những mảnh kim loại đỏ thắm như máu, đập đúng ngay vào tròng mắt Niên.

Cơn nhức nhối ở sâu trong hốc mắt khiến cô bừng tỉnh trong căn phòng nhỏ kế bên phòng bố mẹ.

Ánh sáng từ cửa sổ cuối chân giường yếu ớt len vào trong không gian luôn nồng mùi gỗ mục.

Lẫn trong đó là mùi thơm của đồ ăn do mẹ cô nấu.

Vân Niên vẫn nằm trên chiếc giường đơn chỉ được lót một tấm đệm mỏng, trong tiếng thở dồn dập sau cơn ác mộng mà cô chẳng nhớ được một tí tẹo hình ảnh nào, ngoài cảm giác kinh hoàng vẫn còn sót trong tâm trí.

Cô nâng cánh tay nặng nề như đeo thêm mấy cục tạ và vuốt lồng ngực, xoa dịu nhịp tim như muốn vỡ tung khỏi người mình.

Tới khi người đã thôi nóng lên, tim đã thôi đập như trống dồn, cô mới chậm rãi ngồi dậy và lê cơ thể ra khỏi phòng.

Phòng cô đối diện với không gian nấu ăn, nên vừa mở cửa, mùi đồ ăn đã phả vào mặt cô, cùng với bóng lưng còng xuống vì nấu ăn của mẹ.

Mặc dù ở đời này, cô đã nhìn lưng mẹ không biết bao nhiêu lần, nhưng bấy nhiêu lần cô luôn cảm thấy may mắn vì kiếp này mình được có mẹ.

Tấm lưng gầy gò đó vững vàng và to lớn hơn biết bao bóng lưng mà cô từng thấy ở trại mồ côi trong kiếp trước, và cả của những người từng thề là bạn tốt của cô, nhưng đến cuối cùng họ lại dùng cô như một bàn đạp để trốn chạy.

Vân Niên quên đi cảm giác bất an sau cơn ác mộng, nhưng cơ thể nặng trịch ngăn không cho cô xắn tay giúp mẹ nấu ăn, mà khiến cô lảo đảo đụng vào cái phích nước được đặt ngay cạnh cửa phòng mình.

Kịch.

Mẹ quay lại khi nghe thấy tiếng phích nước đổ và tạm ngừng việc nấu nướng, bà đi tới xoa đầu cô và nở nụ cười dịu dàng.

Khiến Niên thề, dù kiếp này có được thay đổi, cô cũng nguyện tới ngôi nhà trong cái làng này, chỉ để được ở với mẹ, người đầu tiên cho cô cảm giác yêu thương không cần hồi đáp.

Câu chào buổi sáng và nụ cười của bà thoáng thay đổi khi tay mẹ chạm vào trán cô.

"Sao trán con nóng thế này?

Con bị sốt khi nào vậy?"

Bấy giờ Niên mới hay chuyện mình thấy mệt mỏi ngay khi vừa dậy là vì bản thân bị sốt.

"Con không biết, con nghĩ mình chỉ mệt vì hôm qua đi nắng thôi."

Bà cau mày, đưa cho cô một bánh canh nóng vốn là canh thừa của bữa tối qua.

"Con uống một bát này rồi về phòng đi, để mẹ đi xem có nhiệt kế với thuốc giảm sốt không."

"Mẹ nấu bữa sáng cho bố đã đi."

Cô ngăn bà lại, trước khi uống bát canh bí đang cầm trong tay.

"Không bố dậy lại mắng mẹ đấy ạ."

Bà thở dài, bất đắc dĩ gật đầu vì cũng chẳng muốn phải gánh thêm một vết thương nào trên người.

"Được rồi, con về phòng trước đi.

Làm cho ông ta xong, mẹ sẽ mang thuốc vào phòng con."

"Vâng ạ."

Niên ngoan ngoãn về phòng và uống sạch bát canh bí.

Có lẽ vì đang mệt, lại được uống canh nóng, cô cảm nhận rõ nước canh trôi từ cổ họng xuống dạ dày chưa có gì bên trong, khiến cơn đói dịu lại và nguyên bao tử nóng rực lên, sức lực cũng theo đó mà cảm giác có lại một chút.

Niên không nhịn được thoải mái thở dài một hơi.

Uống nốt chỗ canh còn lại, cô mới ngả người nằm xuống, và bắt đầu nghĩ xem làm sao mình lại bị sốt.

Suốt quãng thời gian từ khi xuyên hồn tới đây đến giờ, cô chưa từng ốm lần nào, kể cả ốm vặt.

Đó là ưu điểm duy nhất mà Niên thừa hưởng được từ lão Tô.

Nên càng khiến cô thấy khó hiểu khi hôm nay mình lại bị ốm và cô đinh ninh một điều gì đó đã khiến người cô ra phản ứng thế này.

Cũng vì thế mà cô mới gặp ác mộng, chứ bình thường cô cũng chẳng mơ mấy chuyện cũ đâu.

Rốt cuộc là vì gì mới được?

Lúc trở người khi suy tư về chuyện này, cô vô tình tỳ lên vết thương ở bắp tay trái và một cơn đau nhói lên khiến cô xuýt xoa, đổi ngay tư thế khác rồi vén tay áo lên để xem thương tích ở tay mình.

Không nhìn thì thôi, lúc nhìn rồi, Niên ngớ người vì chỉ sau một đêm, miệng vết thương đen sì đã lan ra mảng da xung quanh và có dấu hiệu mưng mủ.

Khiến tay cô trông như bị thối rữa một phần vậy.

"Gì thế này?"

Niên hổt hoảng bật dậy.

Đúng lúc đó mẹ gõ cửa phòng cô.

"Niên, mẹ mang thuốc với nhiệt kế tới rồi này."

"Vâng ạ."

Cô vội vàng kéo tay áo xuống để mẹ không thấy bắp tay kinh dị của mình, nhưng điều đó chẳng ngăn nổi kinh hoàng và lo lắng trong lòng cô.

Cô vừa gặng nghĩ xem rốt cuộc vì điều gì mà vết thương trên tay chuyển biến nặng tới vậy chỉ trong một thời gian ngắn, vừa nhận cây nhiệt kế từ tay mẹ và kẹp dưới nách, đồng thời uống viên giảm sốt mẹ đưa.

"Hôm nay con cứ nằm ở nhà nghỉ đi."

Mẹ vẫn lo lắng với tình trạng này của cô, nếu đi làm thì sẽ bất tỉnh và bà chẳng thể biết mà tới giúp kịp được.

"Không sao đâu mẹ, con ổn mà."

Niên không định ở nhà, vì có mẹ bên cạnh sẽ khiến cô khó tập trung nghĩ được về vấn đề vừa phát sinh này.

Nhưng vì không muốn buồn phiền về chuyện này, cô vẫn nói: "Con sẽ nằm ở nhà một lúc, khi thấy ổn hơn thì mới đi làm ạ."

"Vậy cũng được."

Mẹ không khuyên nhủ gì thêm vì đã biết rõ tính của cô thế nào trong suốt thời gian nhìn cô lớn lên.

Bà thở dài, xoa đầu cô rồi cẩn thận kéo chăn lên cho cô.

Ánh mắt bà nhìn cô có vài phần tự trách vì ở nơi làng quê hẻo lánh này, tìm một bệnh viện để chữa trị triệt để gần như vô vọng vì phải đi xuống thị trấn, mà thời gian di chuyển có khi mất nửa ngày và bất cập nhiều thứ.

Ở trong làng thì chỉ có mấy tiệm thuốc nhỏ, hầu hết là thuốc bắc và thảo dược được hái trên núi, thời gian chữa bệnh lâu dài nên cũng ảnh hưởng phần nào tới công việc làm ăn.

Nên dù đau lòng, bà cũng chẳng thể làm gì hơn cho cô.

Đợi khi bà rời khỏi phòng, Niên lại vén tay áo lên, chau mày quan sát kỹ lại vết thương và nhận ra nó nom có phần giống với trạng thái nhiễm trùng quái vật mà cô từng thấy ở kiếp trước.

Sắc mặt cô trầm xuống, hương vị canh bí đọng lại ở cổ họng biến mất ngay lắp tự và thay bằng vị đắng ngắt của nỗi sợ và kinh hoàng.

Cô không hiểu sao dấu hiệu này lại xuất hiện trên người mình.

Nó quá đột ngột và chẳng có một dự báo nào đến từ mọi người trong làng cả.

Cứ như một ngày đẹp trời, cô được chọn làm người đầu tiên vậy.

Vân Niên nghĩ tới thằng Lim, người duy nhất tiếp xúc gần với cô trong ngày hôm qua, đúng cái thời điểm cô bắt đầu có vết thương này trên người.

Nhưng thằng đó trông khỏe khoắn và chẳng có biểu hiện gì như đang bị bệnh cả.

Vậy chẳng lẽ là quần áo trên người thằng đó đã dính thứ gì đó liên quan tới bệnh dịch sao?

Cau mày suy nghĩ, Vân Niên gắng nghĩ tới dịch bệnh ở kiếp trước.

Ở thời điểm hai mươi tuổi của đời trước, cô đã sống trong giai đoạn một loại dịch kỳ lạ đột nhiên bùng lên trong xã hội với hai giai đoạn đã khiến con người ở thời đó rơi vào tận thế.

Khi đó, cô chỉ là một người dân bình thường và chỉ biết đang có dịch bệnh thì phải cách ly và tránh để bản thân bị lây cảm nhiễm từ những người bệnh khác.

Cô chỉ được nghe triệu chứng bệnh qua tivi và các ứng dụng cộng đồng trên điện thoại, chứ chẳng biết nguồn gốc hay chính xác nguồn gốc của bệnh dịch.

Kiếp này đột nhiên rơi trên người mình, khiến Niên bất giác đặt nghi vấn về căn nguyên dẫn tới dịch bệnh kỳ quặc đó.
 
Giông Tố
Chương 4


Lắng nghe mẹ và lão Tô rời khỏi nhà, Niên nhanh chóng thay đồ, mặc kệ cơ thể vẫn còn mệt mỏi vì bệnh.

Sau một hồi hỏi mấy đứa khác trong làng và bỏ qua ánh nhìn mờ ám như đang tự hỏi con này tìm thằng Lim làm gì sau chuyện đánh nhau ngày hôm qua, Niên tìm thấy cậu ta ở trên đồi chè và đang cùng mọi người hái chè.

Dù sao cũng đã tới rồi, không làm gì sẽ khiến mọi người chú ý.

Niên đeo một cái giỏ đựng chè lên vai, rồi vừa hái chè, vừa lại gần thằng Lim, đúng ngay lúc cậu ta nói chuyện xong với một chàng trai nom có ốm yếu.

Vân Niên không để ý tới người con trai đấy.

Đợi cậu chàng rời đi, cô bắt chuyện với Lim, khiến Lim nghi hoặc, không hiểu sao con bé này lại tiếp cận mình sau chuyện ngày hôm qua.

"Tìm tôi làm gì?"

Lim khó chịu hỏi, giấu đi niềm vui trong lòng.

Cậu ta cho rằng cuộc đánh nhau hôm qua tuy đã khiến mình mất đi cơ hội cướp cô gái ưu tú trong làng, nhưng đã tạo ấn tượng tốt với Niên về cơ thể tráng kiệt của mình.

"Hôm qua, cậu đã đi đâu trước khi tới chỗ hẹn thách đấu vậy?"

Niên nhỏ giọng hỏi, trong khi vặt búp trà.

"Cậu hỏi vậy là sao?"

Lim thoáng buồn vì thực tế không như mình nghĩ.

Cậu ta bực bội đáp lại, nhưng cũng đồng thời nhớ lại hôm qua mình đã đi những đâu.

Với một ngôi làng nhỏ này, nơi cậu ta có thể đi cũng chỉ như những người khác, hầu hết là làm việc và trong lúc nghỉ ngơi thì chơi đùa với mọi người một chút thôi.

"Có việc thì mới hỏi."

Niên không trả lời nghi vấn của Lim.

Cô huých vào tay cậu ta, giục nói: "Việc quan trọng đấy, mày cho tao biết được không?"

Đột nhiên được một đứa con gái xinh xắn nhờ vả, thằng Lim cũng khó giữ được vẻ lạnh lùng.

Nhưng vẫn cố ý "à" ngân dài, cuối cùng đáp: "Thế việc quan trọng của cậu là gì mà lại cần biết tôi đã đi những đâu?"

Niên khựng người, bấy giờ cô mới nhớ ra bản thân đã vì lo lắng bị dính bệnh truyền nhiễm của kiếp trước mà quên mất điều mình muốn biết sẽ không dễ mà có.

Cô lúng túng một hồi, rồi cắn răng nói đại một lý do.

"Hôm qua lúc đánh với cậu, tôi ngửi thấy mùi thơm nên muốn biết mùi đó từ đâu."

Nghe vậy, Lim ngẩn người, vô thức ngửi mùi trên người mà quên mất bộ cậu đang mặc không phải bộ ngày hôm qua.

"À, thì hôm qua tôi cùng thằng Kha vào trong núi hái thuốc thôi.

Chắc dính phải phấn hoa gì đó nên cậu mới thấy có mùi thơm."

"Cậu thích mùi đó à?"

Cậu ta hỏi.

Ấn tượng về Niên sau ngày hôm qua vỡ vụn một ít.

Sau cùng, có vẻ Niên vẫn chỉ là một cô gái yêu thích cái đẹp thôi.

Có lẽ cậu ta vẫn còn cơ hội để cưới người con gái này làm vợ mình.

"Cứ coi là vậy đi."

Niên qua loa đáp, rồi hỏi tiếp.

"Cậu đi hái thuốc ở góc nào trong rừng vậy?"

"Chỗ suối Lệ Mẫu ấy.

Nếu cậu muốn tìm mùi thơm ngày hôm qua thì để tôi bảo thằng Kha, thằng đấy chắc sẽ biết mùi mà cậu muốn tìm."

Lim thật thà nói, đồng thời cũng muốn mượn chuyện này để nói chuyện với Niên nhiều hơn.

Nhưng Niên chỉ chăm chú vào điều bản thân đang muốn biết, nên không để ý ánh mắt và biểu cảm của Lim.

Cô liếc nhìn cậu ta và hỏi, trong khi ném tiếp một nắm búp trà bỏ vào trong chiếc giỏ sau lưng."

Chỗ nào của suối Lệ Mẫu vậy?"

"Tôi không nhớ, thằng Kha dẫn tôi đi mà.

Thằng đó quen thuộc hơn tôi đó."

Lim ngẩng đầu lên, nhìn một lượt trong ruộng chè, rồi chỉ về chòi nghỉ, nơi Kha đang phụ mọi người mang mấy giỏ chè đi phơi.

"Kia kìa, để tôi dẫn cậu qua đó."

Niên nhìn theo tay Lim, thoáng trầm tư không biết có nên ra tìm thằng Kha không vì cô không có ý định để nhiều người biết chuyện mình đang tìm hiểu.

Nhưng nghĩ tới lời Lim nói, cô vẫn quyết định đi bắt chuyện với Kha để biết được chính xác thứ gì đã khiến tay cô ra nông nỗi này.

"Tôi tự đi được, cảm ơn."

Niên từ chối Lim, chẳng thèm nhìn nét mặt có hơi hụt hẫng của cậu ta, rồi mang giỏ chè đã được mình hái cỡ nửa giỏ đi vào trong chòi nghỉ.

Kha đã đi theo mọi người ra khu vực phơi chè và chưa quay trở lại.

Niên ngồi trong chòi nghỉ, lau những giọt mồ hôi chảy trên trán và tận hưởng cơn gió nhẹ vừa thổi qua giúp mảng áo sau lưng bớt dính dớp vào người cô.

Nhưng vì đang bị sốt, Niên chỉ cảm thấy lạnh run người và muốn tìm một cái áo nào đó mặc vào cho đỡ lạnh.

Lúc này, cô mới thấy lạ.

Nếu cô đang cảm nhiễm loại virus giống của kiếp trước, thì cơn sốt thế này sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể cô.

Đáng nhẽ cô không nên cảm thấy cơ thể nặng nề và bị lạnh thế này.

Thoạt nhìn, trông cô không khác gì đang bị cảm sốt bình thường.

Suy nghĩ một lúc, cô mới nhận ra có một điểm sai sót trong những gì mình nghĩ.

Thế giới kiếp trước và kiếp này là hai thời không khác nhau, nên căn bản không thể nào có một dịch bệnh y hệt được.

Cùng lắm là tương đồng ở một vài điểm thôi, nên có lẽ đó là lý do vì sao tình trạng của cô lại khác biệt ở một số chỗ với kiếp trước.

Có ký ức cũ quả thực là một lợi thế, nhưng đôi khi nó cũng khiến cô nhầm lẫn với kiếp này.

Vân Niên loại bỏ suy đoán thế giới kiếp này với thế giới kiếp trước của mình là một, vì thời điểm hiện tại là năm 36xx, vốn là lúc tận thế đã diễn ra được vài năm dựa theo những gì cô nhớ ở kiếp trước.

Vậy mà thế giới này vẫn còn bình yên và có lẽ, hiện tại mới bắt đầu nhá nhem thảm họa.

Nên càng không có khả năng đây là thế giới cô từng sống.

Ngẫm nghĩ một hồi, Vân Niên đi tìm Kha luôn mà không chờ nữa vì nhỡ trễ một giây, thứ đang xâm nhập trong người Niên mà cô chưa biết mà lan ra khắp cơ thể, khiến cô mất ý thức thì khó thay đổi được kết cục của bản thân lắm.

Dù chính Niên cũng chẳng biết, biết được nguồn gốc của thứ đã lây nhiễm cho mình, có giúp cô thoát khỏi được tình trạng này không.

Đi qua một thửa ruộng đang được mọi người cày cuốc, Niên bước vào ngôi nhà gần đồi chè nhất, cũng là nhà của thầy thuốc trong làng, nơi mà Kha - con trai của thầy thuốc đang đổ đống búp trà ra tấm vải bạt ở ngoài sân để hong khô.

Cô nhìn người con trai gầy yếu thoạt nhìn có thể đổ bệnh bất kỳ khi nào đang lúi húi tản đều các lá trà non một lúc, rồi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái rồi tự nhiên gõ cửa nhà cậu ta.

"Kha."

Cô nói.

"Tôi mang một ít chè qua này.

Sân nhà cậu còn chỗ để phơi không?"

"Vẫn còn."

Kha quay qua nhìn cô gái cá tính số một số hai trong làng, nhỏ giọng đáp.

"Cậu đổ ra bên này đi."

Niên đi tới cạnh Kha, dừng chân cạnh tấm bạt to tướng.

Giỏ chè chỉ đầy một nửa đã bị đổi thành đầy ắp được đổ ra tấm vải như một núi lá trà nhỏ.

Cô ngồi xổm xuống, vừa dàn chè ra khoảng trống trên vải bạt, vừa đảo mắt, nghĩ xem nên nói thế nào cho hợp lý nhất mà không khiến Kha nghi hoặc về mình.

Thì chợt, Kha đã chủ động bắt chuyện trước rồi.

"Mới nãy cậu nói gì với Lim thế?"

Giọng cậu ta nhỏ như muỗi kêu, dường như cũng biết điều mình đang hỏi có phần không đúng, nhưng vẫn cố nói.

"Hả?"

Niên ngẩn người một lúc, không nghĩ tới Kha lại thấy cảnh cô và Lim nói chuyện với nhau khi nãy.

Nhưng cũng nhờ vậy mà cô không cần phải gặng nghĩ cách vào chủ đề rồi.

"À, qua tôi thấy quần áo Lim có mùi khá thơm, nên muốn hỏi xem cậu ta dùng gì mà thơm vậy thôi."

Kha "à" một tiếng nhẹ lòng và lại thấy xấu hổ vì điều mình vừa hỏi chẳng khác gì đang chất vấn với Niên, dù cậu ta và cô chỉ là người trong làng với nhau.

Thậm chí cô còn ít khi nói chuyện với cậu ta ấy chứ.

Liếc qua bên cạnh, nhìn người con gái có làn da hơi ngăm vì suốt ngày phơi nắng và làm việc đồng áng, nhưng bộ đồ dân tộc màu đen ôm sát người không giấu được vóc dáng thanh mảnh và vòng eo thon gọn của Niên.

Nhất là gương mặt thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của mẹ cô - người miền xuôi đã bị lão Tô mua về nhiều năm trước.

Một dung nhan trái xoan với các đường nét vừa mềm mại vừa tinh xảo.

Dù là góc nghiêng hay chính diện đều nịnh mắt người khác.

Nhất là đôi mắt mèo có phần đuôi mắt hơi xếch lên trông như có thể gãi vào lòng Kha, khi cậu nhìn vào mắt cô.

Niên không hay biết tâm tư của Kha, hồn nhiên hỏi khi thấy cậu ta đột nhiên ngưng làm việc và nhìn mình chằm chằm.

"Sao vậy?"

"À, không có gì."

Kha sực tỉnh, xấu hổ cúi đầu rồi vội vàng khua một đường để tản nhanh đống lá chè trên vải bạt.

Không ngờ cậu ta vung quá tay, đụng vào tay trái Niên, làm cho vết thương đang sưng đen của cô nhói lên trong chốc lát.

"Sh!"

Niên chau mày, nhịn đau dịch tay sang một bên, không để Kha hay biết dáng vẻ bất thường của mình rồi nghi hoặc nhìn cậu ta, chẳng hiểu sao con của thầy thuốc lại đột nhiên phản ứng như vậy.

Dù vậy, cô không quá để tâm mà hỏi tiếp: "Tôi khá thích mùi thơm trên người Lim, mà cậu ta không biết, bảo là vào núi cùng cậu vào ngày hôm qua.

Cậu có biết chỗ nào trong núi không?"

Động tác phơi lá trà của Kha chậm lại theo ký ức ngày hôm qua ùa về.

"Có, tôi biết.

Ở chỗ suối Lệ Mẫu đó, ngay gần chỗ mấy đàn hươu thường tới uống nước."

Rồi cậu ta im lặng một lúc lâu, nhớ lại lúc trưa hôm qua đã phát hiện ra một cụm nấm khổng lồ ở rìa suối Lệ Mẫu.

Lúc đó Kha chỉ kịp tò mò và nhớ cụm nấm màu nâu sậm đó, chứ không kịp nán lại tìm hiểu, vì còn phải tập trung hái thảo dược với thằng Lim.

Giờ nghe Niên hỏi, cậu ta mới nhớ lại cái cây kỳ lạ đó.

Niên thoáng chau mày, kiềm chế nóng lòng và từ tốn hỏi.

"Chính xác là ở đâu vậy?"

"Ở gần cụm nấm ấy, tôi nghĩ có thể đó là mùi cậu đang tìm."

Kha lẩm bẩm, nhưng cũng có chút nghi hoặc trong lòng.

Vì lúc cậu ta với Lim lại gần nhìn nấm khổng lồ thì vốn chẳng ngửi thấy mùi nào cả, vậy mà Niên lại nói ngửi thấy mùi thơm trên người Lim.

Lạ thật.

Kha không để tâm tới thắc mắc đó.

Cậu ta gạt phăng điều nghi vấn đó ra khỏi đầu, rồi hỏi Niên - người đang có phần mất kiên nhẫn vì Kha không đưa ra thông tin cô muốn.

"Nếu cậu thích mùi đó, để mai tôi vào rừng tìm cho nhé?"

Ngăn lại ý muốn biết chính xác vị trí của khóm nấm, Niên mím môi, lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu, tìm sau cũng được, phơi chè đã đi."

"Ừm."

Kha ảm đạm gật đầu, không nói gì thêm mà tập trung phơi chè.

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cậu ta vẫn lén nhìn Niên, chẳng hay biết cô đang mắng mình trong lòng và đã đưa ra quyết định chính hôm nay sẽ đi tìm cụm nấm mà cậu ta vừa nói.

Mặc dù Niên không biết nơi có nấm bự chảng mà Kha nói nằm ở đoạn nào của sông Lệ Mẫu, nhưng thỉnh thoảng cô cũng hay đi lên núi tìm thảo dược với mọi người, nên khả năng nó nằm trên cung đường hái lá thuốc quen thuộc thôi.

Vả lại, nhìn biểu cảm lúc Kha nói về cây nấm, ắt nó cũng dễ nhận biết thôi, nhỉ?

Kỳ thực, Niên muốn hỏi thêm, nhưng cô biết mình không thể làm vậy vì dễ dàng khiến Kha nhìn ra sự bất thường của mình.

Dù không chắc cậu ta sẽ sợ hãi, hay quan tâm mình khi biết tình trạng cô đang có, nhưng Niên vẫn nghiêng về việc Kha sẽ chạy đi nói với cả làng.

Những người nơi đây tuy đã được tiếp cận với văn hóa hiện đại của miền xuôi, nhưng chỉ dừng lại ở mức là được có điện và các thiết bị tân tiến giúp cho sinh hoạt nhẹ nhàng hơn thôi.

Chứ văn hóa và tư tưởng thì chưa được cởi mở, nên nếu để họ biết vết thương trên người cô không được bình thường, chẳng thể biết được họ có xem đó là họa và xử cô trước khi cô làm gì nguy hiểm với họ không đấy.

Thế nên, Niên, một người sống hai kiếp đã không nghĩ nhiều mà ngay sau khi rời khỏi nhà Kha, ngay lập tức đi đường vòng, tránh nhiều người nhìn thấy mình rồi đi vào trong núi luôn.

Một phần dẫn đến sự vội vàng này cũng là vì cô mong rằng, cái thứ khiến cô ra nông nỗi này sẽ có xác suất giúp cô có được khả năng dị thường.

Ừ thì, chỉ là mong ước thôi.
 
Back
Top Bottom