Lắng nghe mẹ và lão Tô rời khỏi nhà, Niên nhanh chóng thay đồ, mặc kệ cơ thể vẫn còn mệt mỏi vì bệnh.
Sau một hồi hỏi mấy đứa khác trong làng và bỏ qua ánh nhìn mờ ám như đang tự hỏi con này tìm thằng Lim làm gì sau chuyện đánh nhau ngày hôm qua, Niên tìm thấy cậu ta ở trên đồi chè và đang cùng mọi người hái chè.
Dù sao cũng đã tới rồi, không làm gì sẽ khiến mọi người chú ý.
Niên đeo một cái giỏ đựng chè lên vai, rồi vừa hái chè, vừa lại gần thằng Lim, đúng ngay lúc cậu ta nói chuyện xong với một chàng trai nom có ốm yếu.
Vân Niên không để ý tới người con trai đấy.
Đợi cậu chàng rời đi, cô bắt chuyện với Lim, khiến Lim nghi hoặc, không hiểu sao con bé này lại tiếp cận mình sau chuyện ngày hôm qua.
"Tìm tôi làm gì?"
Lim khó chịu hỏi, giấu đi niềm vui trong lòng.
Cậu ta cho rằng cuộc đánh nhau hôm qua tuy đã khiến mình mất đi cơ hội cướp cô gái ưu tú trong làng, nhưng đã tạo ấn tượng tốt với Niên về cơ thể tráng kiệt của mình.
"Hôm qua, cậu đã đi đâu trước khi tới chỗ hẹn thách đấu vậy?"
Niên nhỏ giọng hỏi, trong khi vặt búp trà.
"Cậu hỏi vậy là sao?"
Lim thoáng buồn vì thực tế không như mình nghĩ.
Cậu ta bực bội đáp lại, nhưng cũng đồng thời nhớ lại hôm qua mình đã đi những đâu.
Với một ngôi làng nhỏ này, nơi cậu ta có thể đi cũng chỉ như những người khác, hầu hết là làm việc và trong lúc nghỉ ngơi thì chơi đùa với mọi người một chút thôi.
"Có việc thì mới hỏi."
Niên không trả lời nghi vấn của Lim.
Cô huých vào tay cậu ta, giục nói: "Việc quan trọng đấy, mày cho tao biết được không?"
Đột nhiên được một đứa con gái xinh xắn nhờ vả, thằng Lim cũng khó giữ được vẻ lạnh lùng.
Nhưng vẫn cố ý "à" ngân dài, cuối cùng đáp: "Thế việc quan trọng của cậu là gì mà lại cần biết tôi đã đi những đâu?"
Niên khựng người, bấy giờ cô mới nhớ ra bản thân đã vì lo lắng bị dính bệnh truyền nhiễm của kiếp trước mà quên mất điều mình muốn biết sẽ không dễ mà có.
Cô lúng túng một hồi, rồi cắn răng nói đại một lý do.
"Hôm qua lúc đánh với cậu, tôi ngửi thấy mùi thơm nên muốn biết mùi đó từ đâu."
Nghe vậy, Lim ngẩn người, vô thức ngửi mùi trên người mà quên mất bộ cậu đang mặc không phải bộ ngày hôm qua.
"À, thì hôm qua tôi cùng thằng Kha vào trong núi hái thuốc thôi.
Chắc dính phải phấn hoa gì đó nên cậu mới thấy có mùi thơm."
"Cậu thích mùi đó à?"
Cậu ta hỏi.
Ấn tượng về Niên sau ngày hôm qua vỡ vụn một ít.
Sau cùng, có vẻ Niên vẫn chỉ là một cô gái yêu thích cái đẹp thôi.
Có lẽ cậu ta vẫn còn cơ hội để cưới người con gái này làm vợ mình.
"Cứ coi là vậy đi."
Niên qua loa đáp, rồi hỏi tiếp.
"Cậu đi hái thuốc ở góc nào trong rừng vậy?"
"Chỗ suối Lệ Mẫu ấy.
Nếu cậu muốn tìm mùi thơm ngày hôm qua thì để tôi bảo thằng Kha, thằng đấy chắc sẽ biết mùi mà cậu muốn tìm."
Lim thật thà nói, đồng thời cũng muốn mượn chuyện này để nói chuyện với Niên nhiều hơn.
Nhưng Niên chỉ chăm chú vào điều bản thân đang muốn biết, nên không để ý ánh mắt và biểu cảm của Lim.
Cô liếc nhìn cậu ta và hỏi, trong khi ném tiếp một nắm búp trà bỏ vào trong chiếc giỏ sau lưng."
Chỗ nào của suối Lệ Mẫu vậy?"
"Tôi không nhớ, thằng Kha dẫn tôi đi mà.
Thằng đó quen thuộc hơn tôi đó."
Lim ngẩng đầu lên, nhìn một lượt trong ruộng chè, rồi chỉ về chòi nghỉ, nơi Kha đang phụ mọi người mang mấy giỏ chè đi phơi.
"Kia kìa, để tôi dẫn cậu qua đó."
Niên nhìn theo tay Lim, thoáng trầm tư không biết có nên ra tìm thằng Kha không vì cô không có ý định để nhiều người biết chuyện mình đang tìm hiểu.
Nhưng nghĩ tới lời Lim nói, cô vẫn quyết định đi bắt chuyện với Kha để biết được chính xác thứ gì đã khiến tay cô ra nông nỗi này.
"Tôi tự đi được, cảm ơn."
Niên từ chối Lim, chẳng thèm nhìn nét mặt có hơi hụt hẫng của cậu ta, rồi mang giỏ chè đã được mình hái cỡ nửa giỏ đi vào trong chòi nghỉ.
Kha đã đi theo mọi người ra khu vực phơi chè và chưa quay trở lại.
Niên ngồi trong chòi nghỉ, lau những giọt mồ hôi chảy trên trán và tận hưởng cơn gió nhẹ vừa thổi qua giúp mảng áo sau lưng bớt dính dớp vào người cô.
Nhưng vì đang bị sốt, Niên chỉ cảm thấy lạnh run người và muốn tìm một cái áo nào đó mặc vào cho đỡ lạnh.
Lúc này, cô mới thấy lạ.
Nếu cô đang cảm nhiễm loại virus giống của kiếp trước, thì cơn sốt thế này sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể cô.
Đáng nhẽ cô không nên cảm thấy cơ thể nặng nề và bị lạnh thế này.
Thoạt nhìn, trông cô không khác gì đang bị cảm sốt bình thường.
Suy nghĩ một lúc, cô mới nhận ra có một điểm sai sót trong những gì mình nghĩ.
Thế giới kiếp trước và kiếp này là hai thời không khác nhau, nên căn bản không thể nào có một dịch bệnh y hệt được.
Cùng lắm là tương đồng ở một vài điểm thôi, nên có lẽ đó là lý do vì sao tình trạng của cô lại khác biệt ở một số chỗ với kiếp trước.
Có ký ức cũ quả thực là một lợi thế, nhưng đôi khi nó cũng khiến cô nhầm lẫn với kiếp này.
Vân Niên loại bỏ suy đoán thế giới kiếp này với thế giới kiếp trước của mình là một, vì thời điểm hiện tại là năm 36xx, vốn là lúc tận thế đã diễn ra được vài năm dựa theo những gì cô nhớ ở kiếp trước.
Vậy mà thế giới này vẫn còn bình yên và có lẽ, hiện tại mới bắt đầu nhá nhem thảm họa.
Nên càng không có khả năng đây là thế giới cô từng sống.
Ngẫm nghĩ một hồi, Vân Niên đi tìm Kha luôn mà không chờ nữa vì nhỡ trễ một giây, thứ đang xâm nhập trong người Niên mà cô chưa biết mà lan ra khắp cơ thể, khiến cô mất ý thức thì khó thay đổi được kết cục của bản thân lắm.
Dù chính Niên cũng chẳng biết, biết được nguồn gốc của thứ đã lây nhiễm cho mình, có giúp cô thoát khỏi được tình trạng này không.
Đi qua một thửa ruộng đang được mọi người cày cuốc, Niên bước vào ngôi nhà gần đồi chè nhất, cũng là nhà của thầy thuốc trong làng, nơi mà Kha - con trai của thầy thuốc đang đổ đống búp trà ra tấm vải bạt ở ngoài sân để hong khô.
Cô nhìn người con trai gầy yếu thoạt nhìn có thể đổ bệnh bất kỳ khi nào đang lúi húi tản đều các lá trà non một lúc, rồi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái rồi tự nhiên gõ cửa nhà cậu ta.
"Kha."
Cô nói.
"Tôi mang một ít chè qua này.
Sân nhà cậu còn chỗ để phơi không?"
"Vẫn còn."
Kha quay qua nhìn cô gái cá tính số một số hai trong làng, nhỏ giọng đáp.
"Cậu đổ ra bên này đi."
Niên đi tới cạnh Kha, dừng chân cạnh tấm bạt to tướng.
Giỏ chè chỉ đầy một nửa đã bị đổi thành đầy ắp được đổ ra tấm vải như một núi lá trà nhỏ.
Cô ngồi xổm xuống, vừa dàn chè ra khoảng trống trên vải bạt, vừa đảo mắt, nghĩ xem nên nói thế nào cho hợp lý nhất mà không khiến Kha nghi hoặc về mình.
Thì chợt, Kha đã chủ động bắt chuyện trước rồi.
"Mới nãy cậu nói gì với Lim thế?"
Giọng cậu ta nhỏ như muỗi kêu, dường như cũng biết điều mình đang hỏi có phần không đúng, nhưng vẫn cố nói.
"Hả?"
Niên ngẩn người một lúc, không nghĩ tới Kha lại thấy cảnh cô và Lim nói chuyện với nhau khi nãy.
Nhưng cũng nhờ vậy mà cô không cần phải gặng nghĩ cách vào chủ đề rồi.
"À, qua tôi thấy quần áo Lim có mùi khá thơm, nên muốn hỏi xem cậu ta dùng gì mà thơm vậy thôi."
Kha "à" một tiếng nhẹ lòng và lại thấy xấu hổ vì điều mình vừa hỏi chẳng khác gì đang chất vấn với Niên, dù cậu ta và cô chỉ là người trong làng với nhau.
Thậm chí cô còn ít khi nói chuyện với cậu ta ấy chứ.
Liếc qua bên cạnh, nhìn người con gái có làn da hơi ngăm vì suốt ngày phơi nắng và làm việc đồng áng, nhưng bộ đồ dân tộc màu đen ôm sát người không giấu được vóc dáng thanh mảnh và vòng eo thon gọn của Niên.
Nhất là gương mặt thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của mẹ cô - người miền xuôi đã bị lão Tô mua về nhiều năm trước.
Một dung nhan trái xoan với các đường nét vừa mềm mại vừa tinh xảo.
Dù là góc nghiêng hay chính diện đều nịnh mắt người khác.
Nhất là đôi mắt mèo có phần đuôi mắt hơi xếch lên trông như có thể gãi vào lòng Kha, khi cậu nhìn vào mắt cô.
Niên không hay biết tâm tư của Kha, hồn nhiên hỏi khi thấy cậu ta đột nhiên ngưng làm việc và nhìn mình chằm chằm.
"Sao vậy?"
"À, không có gì."
Kha sực tỉnh, xấu hổ cúi đầu rồi vội vàng khua một đường để tản nhanh đống lá chè trên vải bạt.
Không ngờ cậu ta vung quá tay, đụng vào tay trái Niên, làm cho vết thương đang sưng đen của cô nhói lên trong chốc lát.
"Sh!"
Niên chau mày, nhịn đau dịch tay sang một bên, không để Kha hay biết dáng vẻ bất thường của mình rồi nghi hoặc nhìn cậu ta, chẳng hiểu sao con của thầy thuốc lại đột nhiên phản ứng như vậy.
Dù vậy, cô không quá để tâm mà hỏi tiếp: "Tôi khá thích mùi thơm trên người Lim, mà cậu ta không biết, bảo là vào núi cùng cậu vào ngày hôm qua.
Cậu có biết chỗ nào trong núi không?"
Động tác phơi lá trà của Kha chậm lại theo ký ức ngày hôm qua ùa về.
"Có, tôi biết.
Ở chỗ suối Lệ Mẫu đó, ngay gần chỗ mấy đàn hươu thường tới uống nước."
Rồi cậu ta im lặng một lúc lâu, nhớ lại lúc trưa hôm qua đã phát hiện ra một cụm nấm khổng lồ ở rìa suối Lệ Mẫu.
Lúc đó Kha chỉ kịp tò mò và nhớ cụm nấm màu nâu sậm đó, chứ không kịp nán lại tìm hiểu, vì còn phải tập trung hái thảo dược với thằng Lim.
Giờ nghe Niên hỏi, cậu ta mới nhớ lại cái cây kỳ lạ đó.
Niên thoáng chau mày, kiềm chế nóng lòng và từ tốn hỏi.
"Chính xác là ở đâu vậy?"
"Ở gần cụm nấm ấy, tôi nghĩ có thể đó là mùi cậu đang tìm."
Kha lẩm bẩm, nhưng cũng có chút nghi hoặc trong lòng.
Vì lúc cậu ta với Lim lại gần nhìn nấm khổng lồ thì vốn chẳng ngửi thấy mùi nào cả, vậy mà Niên lại nói ngửi thấy mùi thơm trên người Lim.
Lạ thật.
Kha không để tâm tới thắc mắc đó.
Cậu ta gạt phăng điều nghi vấn đó ra khỏi đầu, rồi hỏi Niên - người đang có phần mất kiên nhẫn vì Kha không đưa ra thông tin cô muốn.
"Nếu cậu thích mùi đó, để mai tôi vào rừng tìm cho nhé?"
Ngăn lại ý muốn biết chính xác vị trí của khóm nấm, Niên mím môi, lắc đầu từ chối.
"Không cần đâu, tìm sau cũng được, phơi chè đã đi."
"Ừm."
Kha ảm đạm gật đầu, không nói gì thêm mà tập trung phơi chè.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cậu ta vẫn lén nhìn Niên, chẳng hay biết cô đang mắng mình trong lòng và đã đưa ra quyết định chính hôm nay sẽ đi tìm cụm nấm mà cậu ta vừa nói.
Mặc dù Niên không biết nơi có nấm bự chảng mà Kha nói nằm ở đoạn nào của sông Lệ Mẫu, nhưng thỉnh thoảng cô cũng hay đi lên núi tìm thảo dược với mọi người, nên khả năng nó nằm trên cung đường hái lá thuốc quen thuộc thôi.
Vả lại, nhìn biểu cảm lúc Kha nói về cây nấm, ắt nó cũng dễ nhận biết thôi, nhỉ?
Kỳ thực, Niên muốn hỏi thêm, nhưng cô biết mình không thể làm vậy vì dễ dàng khiến Kha nhìn ra sự bất thường của mình.
Dù không chắc cậu ta sẽ sợ hãi, hay quan tâm mình khi biết tình trạng cô đang có, nhưng Niên vẫn nghiêng về việc Kha sẽ chạy đi nói với cả làng.
Những người nơi đây tuy đã được tiếp cận với văn hóa hiện đại của miền xuôi, nhưng chỉ dừng lại ở mức là được có điện và các thiết bị tân tiến giúp cho sinh hoạt nhẹ nhàng hơn thôi.
Chứ văn hóa và tư tưởng thì chưa được cởi mở, nên nếu để họ biết vết thương trên người cô không được bình thường, chẳng thể biết được họ có xem đó là họa và xử cô trước khi cô làm gì nguy hiểm với họ không đấy.
Thế nên, Niên, một người sống hai kiếp đã không nghĩ nhiều mà ngay sau khi rời khỏi nhà Kha, ngay lập tức đi đường vòng, tránh nhiều người nhìn thấy mình rồi đi vào trong núi luôn.
Một phần dẫn đến sự vội vàng này cũng là vì cô mong rằng, cái thứ khiến cô ra nông nỗi này sẽ có xác suất giúp cô có được khả năng dị thường.
Ừ thì, chỉ là mong ước thôi.