Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh

Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Chương 300: New York Đêm Nay Có Mưa


Manhattan.

Trang viên bờ Bắc đảo Long Island.

Dọc bờ biển là ba căn biệt thự liền kề.

Chủ nhân của cả ba căn đều là tổng giám đốc của Liên Hành, với mục đích chính là để tránh bị làm phiền.

Khi ánh hoàng hôn rơi xuống, những ngôi biệt thự hiện đại trong vườn đồng loạt bật đèn, cả khu vườn chìm trong ánh sáng bạc.

Tiếng khóc của Tây Thành vang lên.

Thẩm Tĩnh đang gõ máy tính trên ban công liền vội đứng dậy, bước ra lan can, cúi đầu nhìn xuống.

Bên hồ bơi trong xanh, ánh sáng đổ bóng lên cây cọ tạo nên những mảng tối.

Cô thấy Chu Luật Trầm ngồi xổm trước mặt Tây Thành, một lớn một nhỏ đối diện nhau, nhẹ nhàng nói chuyện.

Tây Thành phụng phịu bĩu môi, rõ ràng cậu nhóc lại vừa bị Chu Luật Trầm mắng.

Cậu nhóc cứ làm mình làm mẩy đòi Thẩm Tĩnh bế, nhưng vì thân thể không tiện, cô không thể bế cậu được.

Trong thế giới bé nhỏ của Tây Thành, cậu không hiểu vì sao lâu như vậy mới được gặp Thẩm Tĩnh, không hiểu vì sao cô không thể ôm cậu, không hiểu vì sao cô không dỗ cậu ngủ.

Nỗi ấm ức dâng lên, đôi mắt đen tròn tràn đầy nước mắt, vụng về nâng tay lên lau nước mắt bằng mu bàn tay, động tác vô cùng cẩn thận.

Nước mắt dính ướt cả tay, cậu nhóc vốn ghét bẩn lại càng thấy tủi thân.

Chu Luật Trầm nhận lấy chiếc khăn tay trắng từ người giúp việc, từ tốn lau tay cho Tây Thành.

Tây Thành lại đổi sang tay còn lại.

Cậu khóc, tự mình lau nước mắt, còn Chu Luật Trầm thì giúp cậu lau tay.

Một sự ăn ý kỳ lạ giữa hai cha con.

Người đàn ông với những động tác dịu dàng, góc nghiêng gương mặt tuấn tú được ánh sáng làm dịu thêm vẻ mờ ảo, Thẩm Tĩnh nhìn, mỉm cười kiên nhẫn dõi theo.

Chu Luật Trầm nói: “Một khoảng thời gian dài, mẹ sẽ không thể bế con.

Con hiểu được không?”

Mặc dù giọng anh trầm thấp và dịu dàng, nhưng khi Chu Luật Trầm nói “không,” Tây Thành chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé chu mỏ, cố giữ vẻ nghiêm túc.

Khuôn mặt non nớt trước mắt với đôi lông mày rậm giống anh, chỉ mới hơn một tuổi.

Quá nhỏ để hiểu rằng mẹ cậu đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng khác.

Thân hình mảnh mai của vợ anh bế Tây Thành vốn đã khó nhọc, Chu Luật Trầm nghĩ, có lẽ cậu bé không bao giờ hiểu được điều đó.

Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tây Thành: “Sắp tới, nhà chúng ta sẽ có thêm một em gái.”

Tây Thành hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt ngờ ngợ, như hiểu như không.

“Con sẽ có một em gái sao?”

“Ừ.”

Ánh mắt Chu Luật Trầm thoáng hiện nụ cười nhẹ, khóe môi nhếch lên mơ hồ: “Đây là bí mật của chúng ta.”

Thẩm Tĩnh từng tò mò nên đã đi khám bác sĩ khi còn ở nước ngoài.

Em bé trong bụng cô xác nhận là con gái.

Ban đầu, đó là bí mật giữa anh và Thẩm Tĩnh.

Thêm một nhóc con biết cũng không sao.

Sau khi lau tay xong, Chu Luật Trầm đưa khăn tay lại cho người giúp việc.

“Chúng ta sẽ để mẹ ở bên em gái một vài tháng, được không?”

Tây Thành chu môi, đôi môi nhỏ hồng hào, hỏi: “Em gái có thể giống con không?”

Chu Luật Trầm trầm giọng: “Giống con hay khóc nhè sao?”

Chu Tây Thành cố gắng kìm nén hàng mi dài run rẩy, bật cười khúc khích: “Tây Thành hứa không khóc nhè nữa.”

Giọng nói non nớt còn mang theo chút tủi thân.

Đứa trẻ này là máu thịt của anh.

Chu Luật Trầm đành bế cậu nhóc lên, một thân hình nhỏ nhắn trong lòng như chú thú con dụi vào bộ vest của anh.

Có cha ôm, lại sắp có em gái, cậu bé tỏ vẻ khá vui.

Chỉ vừa xoay người, Chu Luật Trầm đã chính xác ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.

Ánh sáng từ đèn mờ mờ ảo ảo lan tỏa, Thẩm Tĩnh cảm thấy đôi mắt của Chu Luật Trầm như phản chiếu cả dải ngân hà, sâu thẳm mà lấp lánh.

Tây Thành cũng nhìn thấy cô, ngẩng đầu nhỏ, gọi “Mẹ ơi!” bằng giọng non nớt.

“Ba nói con có em gái rồi…”

Vẻ mặt cậu nhóc rạng rỡ, vui sướng.

Thẩm Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn hai cha con họ.

Tây Thành vừa mới tới New York được vài ngày, và tối nay cậu sẽ ngủ cùng Chu Luật Trầm.

Dạo gần đây, vì đau lưng nghiêm trọng, Thẩm Tĩnh không tiện dỗ dành Tây Thành.

Cô gập laptop lại, bước vào phòng, khóa cửa.

Trùng hợp thay, cha con vừa tới đầu cầu thang, chỉ có thể trơ mắt nhìn hệ thống cửa phòng “tinh” một tiếng, từ bên trong khóa lại.

Người giúp việc đang lau một chiếc bình hoa đắt tiền ở góc xa, vốn là người lanh lợi, liền bước tới gõ cửa.

Nhưng cửa không mở.

Hai cha con bị nhốt ngoài cửa, thoáng vẻ đáng thương.

Tây Thành ôm chặt cổ Chu Luật Trầm, giọng nói mềm mại: “Mẹ lại không cần ba nữa rồi.”

Môi mỏng của Chu Luật Trầm khẽ nhếch lên, anh bật cười mà không chút tức giận.

Anh bế Tây Thành trở về phòng trẻ em.

“Cô ấy sẽ hối hận giữa đêm thôi, New York đêm nay trời sẽ mưa.”

Trang Minh, người đang cầm bình sữa và đồ chơi, theo sau anh bước vào phòng trẻ em.

Trang Minh thực ra biết cách dỗ trẻ, nhưng Tây Thành khi ở bên anh không cần đến điều đó, cậu chỉ thích bám dính lấy Chu Luật Trầm.

Dòng máu chảy trong họ giống nhau, nhưng đúng như bà cụ từng than thở, tính cách của Tây Thành hoàn toàn không giống Chu Luật Trầm.

Lúc nhỏ, anh không hề hay quấn người.

Đêm khuya.

Chu Luật Trầm ôm cậu nhóc trong tay, đứng trước cửa sổ sát đất, dỗ cậu ngủ.

Bầu trời Manhattan bị những đám mây đen bao phủ, một tia chớp xẹt ngang qua chân trời.

Chỉ hai ba phút sau, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Chu Luật Trầm bỗng sáng lên.

Anh rút một tay ra, mở màn hình xem, rồi bị Thẩm Tĩnh thu hồi tin nhắn ngay lập tức.

Chu Luật Trầm nhìn dòng chữ “đang nhập…” hiện trên đầu màn hình, khóe môi khẽ nhếch, không biết cô đang ấp ủ điều gì để nói.

Hồi lâu sau.

Thẩm Tĩnh: “Tây Thành ngủ chưa?”

Chu Luật Trầm: “Chưa.”

Thẩm Tĩnh: “Ồ.”

Cô khó xử, không biết mở lời ra sao.

Chu Luật Trầm hiểu ý, anh đặt điện thoại xuống.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tây Thành, tiếp tục kể câu chuyện từ bộ phim hoạt hình Disney, Big Hero 6.

Cậu nhóc nhỏ xíu không có chút dấu hiệu buồn ngủ, Chu Luật Trầm chỉ còn cách đi qua đi lại từ cửa sổ sát đất đến bên giường.

Cậu bé đã quen được anh dỗ ngủ, chỉ khi anh có mặt mới an tâm thiếp đi.

Đôi má trắng trẻo, mềm mại của Tây Thành dụi vào ngực anh, cậu khẽ nói: “Tây Thành muốn… muốn gặp em gái rồi.”

Chu Luật Trầm nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Còn hai tháng nữa.”

Tây Thành không biết hai tháng là bao lâu, cứ ngỡ chỉ cần ngủ một giấc là sẽ gặp được.

Cậu nhóc phụng phịu, hàng mi dài cụp xuống, cái đầu tròn tròn dựa vào vai Chu Luật Trầm.

Cơn mưa đến bất chợt, rơi ào ạt.

Người đàn ông ôm cậu nhóc trong tay, đi lại trong phòng như dạo bộ, vòng ngực rộng lớn đủ để trở thành chốn an toàn che chở cho cậu.

Tây Thành bắt đầu mơ màng, đôi mắt lim dim khép lại, ngáp một cái, rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

“Ba ba ôm…”

Chu Luật Trầm đành ôm thêm một lát, rồi mới đặt cậu nhóc xuống giường.

Người trông trẻ bước vào, ở lại phòng bên để tiện chăm sóc.

Trước khi rời đi, anh đứng lại một lúc, ánh mắt xa xăm hướng về phía cơn mưa đêm ngoài cửa sổ.

Chu Luật Trầm cúi người, đặt một nụ hôn lên trán mềm mại của cậu nhóc, giọng nói khàn khàn trầm thấp:

“Trời mưa, nửa đêm cô nhớ thường xuyên dậy xem nhé.”

Câu nói này là dành cho người trông trẻ.

Người trông trẻ kính cẩn gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi sẽ thức đêm trông chừng.”

Chu Luật Trầm không vội trở về phòng ngủ mà đi thẳng vào thư phòng, mở két sắt lấy ra bản thỏa thuận tài sản.

Anh mở nắp bút máy, nhìn dòng chữ trên sổ tay: Chu Tụng.

Anh viết hai chữ Chu Tụng lên bản thỏa thuận.

Cuối cùng, điện thoại lại sáng lên.

Thẩm Tĩnh: “Chồng ơi… sấm chớp.”

Cô sợ sấm?

Anh thật sự tò mò, những năm cô sống một mình ở Tô Thành đã vượt qua những ngày mưa bão như thế nào.

Chỉ biết làm nũng.

Chu Luật Trầm sắp xếp lại tài liệu, cất vào két sắt, sau đó cầm điện thoại về phòng ngủ.

Phòng chỉ bật một ngọn đèn tường đầu giường.

Cô nằm nghiêng ngủ, chiếc chăn mỏng chỉ đắp hờ, ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại lóe lên dưới chăn.

Chu Luật Trầm cúi người, rút chiếc điện thoại khỏi tay cô, nói vài lời trách nhẹ.

Cô vòng tay qua cổ anh kéo xuống, cười nói: “Xoa lưng giúp em, đau không chịu nổi.”

Chu Luật Trầm thuận thế chui vào chăn, ngón tay vén mái tóc dài của cô, rồi cúi xuống hôn môi cô.

Năm đó.

Hoa bạch hải đường nở rộ.

Chu Hướng Quần kết hôn với tiểu thư nhà họ Tống.

Cùng thời điểm, bà cụ nhận được một cuộc gọi từ New York.

Trang Minh báo tin:

“Nhị thiếu gia vừa có con, trắng trẻo mũm mĩm, khóc rất dữ.”

Là một cô công chúa nhỏ, chào đời tại New York.

Nhà họ Chu hiếm khi sinh được con gái, bà cụ đang bệnh nặng cũng vui mừng khôn xiết, liên tục nói tốt.

Cô công chúa thật tốt, giống mẹ của mình, miệng ngọt ngào, sau này chắc chắn sẽ làm cho những bữa tiệc gia đình trong tứ hợp viện thêm náo nhiệt.

Cô bé được đặt tên là Chu Tụng, ghi vào gia phả nhà họ Chu.

Tên thân mật là Đường Đường.

Chu Luật Trầm rất thích hoa bạch hải đường, một niềm yêu thích đầy cố chấp.

Khi Đường Đường tròn một tuổi, có một cô dì xinh đẹp nhận xét về cái tên thân mật của cô bé:

“Nhị công tử nhà họ Chu đúng là người có thể hái một cành bạch hải đường từ Bắc Kinh, vận chuyển bằng đường hàng không về Thượng Hải chỉ để làm đẹp lòng giai nhân.”

Đường Đường không hiểu, đôi mắt tròn vo xoay tới xoay lui, ngước nhìn cây bạch hải đường trong tứ hợp viện.

Người ta nói rằng Đường Đường có số hưởng nhất.

Mọi thứ cô bé có đều không cần phải cố gắng.

Cha ruột của cô, Chu Luật Trầm, lại sở hữu một gương mặt đủ sức gây họa cho khắp nơi.

Đáng tiếc, Đường Đường không thừa hưởng điều đó.

Đôi mắt của cô chỉ giống mẹ mình, chẳng cần làm gì, chỉ cần nhìn ai đó với ánh mắt ươn ướt như muốn khóc, đã đủ để người khác cảm thấy xót xa, yêu chiều.

Chu Luật Trầm từng nói:

“Con bé dùng chính đôi mắt đó để nhìn tôi, dụ tôi bước lên chiếc thuyền của kẻ trộm.”

Dĩ nhiên, Đường Đường chẳng thể hiểu được lời của Chu Luật Trầm.
 
Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Chương 301: Nguyện Giữ Lấy Dòng Nước Dài Lâu


Thế nhưng, Chu Luật Trầm lại khiến Thẩm Tĩnh bực mình lần nữa.

Dù vậy, Thẩm Tĩnh không so đo với anh.

Công việc tại văn phòng đầu tư nước ngoài bận rộn, cô chẳng có thời gian mà đôi co với Chu Luật Trầm.

Đêm đó,

Cơn mưa lớn khiến Đường Đường cảm thấy bất an, cô bé nhõng nhẽo đòi người giúp việc bế.

Chu Luật Trầm vừa bước vào cửa, thấy Thẩm Tĩnh vẫn chưa về, liền quay người cầm chìa khóa xe rồi rời đi ngay lập tức.

Không nói với Đường Đường một lời nào.

Chiếc Bentley trắng phóng đi, vòng qua cánh cổng sắt rồi biến mất vào màn mưa mịt mù.

Cô bé tội nghiệp Đường Đường cũng rất sợ sấm chớp.

Thôi vậy.

Cô không tính toán với Chu Luật Trầm.

Anh không phải siêu nhân, không thể cùng lúc chăm sóc cả Đường Đường.

Đường Đường tìm đến Trang Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đầy nước mắt, cất tiếng khóc “oa” một tiếng lớn.

Chu Luật Trầm không có ở đây, không ai dỗ được cô bé.

Trang Minh vừa thương vừa cuống, tay chân luống cuống lôi ra đủ loại búp bê vải để dỗ dành, nhưng chẳng có tác dụng.

Đường Đường hoàn toàn không biết rằng, Thẩm Tĩnh và Chu Luật Trầm đang chiến tranh lạnh.

Nguyên do chỉ vì một chú mèo qua đời.

Chuyện đó khiến Thẩm Tĩnh buồn bã ngay cả khi làm việc.

Cuối cùng, Chu Luật Trầm đưa Thẩm Tĩnh về nhà.

Hai người một trước một sau bước lên lầu.

Đường Đường lập tức ngừng khóc, chạy đến nhõng nhẽo đòi bám lấy Thẩm Tĩnh.

Biết con gái sợ sấm, Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng dỗ dành: “Mẹ bận việc, xin lỗi Đường Đường nhé.”

Đường Đường chưa bao giờ so đo, ôm lấy cổ trắng ngần mảnh mai của Thẩm Tĩnh, thơm cô một cái “chụt.”

Hai mẹ con cùng cười ngọt ngào.

Nhưng đến tối,

Khi Thẩm Tĩnh lướt điện thoại, nhìn thấy bức ảnh chú mèo trong tài khoản cũ, ánh mắt cô lập tức trở nên u buồn.

Đường Đường đang ngồi trên tấm thảm mềm chơi đồ chơi, vẫy tay nhỏ, đưa con búp bê vải yêu thích nhất đặt vào lòng Thẩm Tĩnh.

“Cho mẹ này.”

Thẩm Tĩnh gượng cười: “Đường Đường ngoan quá.”

Cô bé không hiểu lời mẹ, chỉ cười khanh khách, để lộ mấy chiếc răng nhỏ mới mọc.

Trong mắt cô bé, mẹ cười rất đẹp, và cô bé thích thấy mẹ cười như vậy.

Sau đó,

Biệt thự xuất hiện thêm một chú mèo con nhỏ xíu, do Chu Luật Trầm mang về.

Nhưng chú mèo này hoàn toàn không giống chú mèo đã mất.

Chú mèo con quá bé, đi cầu thang cũng thường xuyên bị trượt té lăn tròn.

Mèo con còn sợ Đường Đường, không dám đến gần cô bé, chỉ biết nép mình trong góc tường đầy sợ hãi.

Thẩm Tĩnh ngồi trên ghế sofa nhìn, chú mèo con cũng sợ cô, ánh mắt rụt rè.

Tính cách như em gái, nhưng lại không phải em gái.

Trước ghế sofa, Chu Luật Trầm ngồi xổm xuống, lòng bàn tay nắm lấy ngón tay Thẩm Tĩnh, nhẹ nhàng xoa bóp:

“Anh bù đắp cho em.”

Cô hiểu.

Thấy được sự bù đắp của anh.

Đôi mắt Thẩm Tĩnh đỏ lên, im lặng nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, hai giọt nước mắt vô thức lăn dài trên khóe mắt.

Cảnh tượng này, Đường Đường không nên nhìn thấy.

Trang Minh lập tức bế cô bé rời khỏi phòng ngủ, dẫn Tây Thành đi cùng.

Chỉ còn lại hai vợ chồng đối diện giải quyết với nhau.

Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại.

Tây Thành ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa đã đóng, nhỏ giọng hỏi Trang Minh:

“Là con mèo béo ở nhà Thái Tổ công sao?”

Trang Minh gật đầu: “Đúng vậy, đó là món quà quý giá nhất ngài ấy từng tặng phu nhân, nuôi nhiều năm rồi, giờ nó già đi.”

“Mèo mất, thật đáng tiếc.”

Tây Thành hơi lo lắng, hỏi tiếp: “Họ có cãi nhau không?”

Trang Minh mỉm cười: “Phu nhân không phải người thích cãi nhau.”

“Nhưng tại sao mẹ vẫn chưa có hộ khẩu Thượng Hải?”

Trang Minh im lặng trong giây lát.

Vừa bế một đứa, vừa dắt một đứa xuống cầu thang, anh khẽ thở dài, rồi đáp:

“Có lẽ vì cô ấy quá yêu.”

Tây Thành không hiểu được lời Trang Minh nói.

Yêu là gì?

Yêu là hình ảnh Thẩm Tĩnh lén nhét vào tay Chu Luật Trầm một gói Hòa Thiên Hạ?

Yêu là hình ảnh Chu Luật Trầm ngồi trong xe lúc nửa đêm, châm một điếu thuốc, dáng vẻ im lặng cô đơn giữa làn khói mờ?

Hay yêu là quyển kinh thánh bìa đen luôn đặt trên đầu giường của Thẩm Tĩnh?

Trong phòng ngủ.

Khi bọn trẻ đều rời đi,

Thẩm Tĩnh gục vào lòng Chu Luật Trầm, bật khóc nức nở.

“Em gái không còn nữa, mãi mãi không thể quay lại, còn Vân Đỉnh thì sao đây?”

Còn có thể làm gì được nữa?

Dù không thiếu tiền, nhưng bán cho ai bây giờ?

“Không sao, anh ở đây.”

Một cánh tay mạnh mẽ vòng chắc quanh eo cô, tay còn lại của Chu Luật Trầm luồn vào mái tóc Thẩm Tĩnh, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Hơi thở ấm áp và quen thuộc của anh phả xuống, nụ hôn dịu dàng đặt lên môi cô.

Thẩm Tĩnh vòng tay ôm chặt cổ anh, mang theo tiếng nức nở, đáp lại nụ hôn ấy.

Thân hình nhỏ nhắn của cô, trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, yếu đuối và mềm mại đến mức khiến anh không thể kìm lòng.

Chu Luật Trầm hối hận.

Hối hận vì đã sinh quá nhiều con.

Ba đứa trẻ trong nhà, anh không thể chăm sóc hết được.

Anh đặt cô nằm xuống sofa, cởi áo vest, vừa nới nút áo sơ mi thì Thẩm Tĩnh đã đưa tay lên, kéo mạnh cổ áo anh với vẻ đầy uất ức.

Nút áo bật tung hai chiếc, để lộ phần cơ bắp cùng xương quai xanh đầy nam tính, hiện lên ngay trước mắt cô.

Cô vừa khóc vừa nói, “Chồng ơi, nhanh lên.”

Chu Luật Trầm im lặng, không nói một lời, quỳ một chân trên sofa, nắm lấy tay cô và giữ chặt phía trên đầu cô.

Bàn tay anh ấm áp, hơi ẩm và dính nhẹ.

Chuyện này, anh luôn làm chậm rãi ở phần đầu.

Đôi mắt anh, lúc sáng lúc tối, đầy sâu thẳm.

Đến 4 giờ sáng,

Trong phòng không bật đèn, chỉ còn lại hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Lúc này, Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng hiểu.

Tại sao trong tất cả các phòng ngủ của biệt thự mà họ sở hữu, sofa luôn được chọn loại lớn.

Anh ôm chặt lấy cô, nói khẽ:

“Mèo mất thì mất rồi.”

Giọng nói của Thẩm Tĩnh lúc này hơi yếu:

“Em không còn sức để nuôi nữa, gửi nó đến nơi nhận nuôi đi.”

Anh chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
 
Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Chương 302: Tiền Đồ Rộng Mở


Khi Đường Đường lớn hơn một chút,
Cô bé thường được Chu Luật Trầm và Thẩm Tĩnh gửi tới Hương Sơn, hoặc đưa vào tứ hợp viện.

Thời gian học nói, Đường Đường mang chút giọng Bắc Kinh: “Hôm nay, đi dạo nha.”

Tây Thành lại nghiêm túc nói: “Hộ khẩu của chúng ta ở Thượng Hải.”

“Đường Đường nói chuyện cứ như người ở Tứ Cửu Thành ấy.”

Đường Đường hừ mũi nhỏ, đáp trả:

“Thì sao chứ, mẹ vốn đâu phải người Thượng Hải.”

Còn lý do tại sao không phải, Tây Thành mới học mẫu giáo, chẳng biết trả lời ra sao.

Hôm nay.

Tây Thành đến trường mẫu giáo.

Đường Đường thường theo ông cố ra ngoài đi dạo, chơi cờ.

Trong khu vực hẻm nhỏ quanh tứ hợp viện.

Tóc của Đường Đường được nuôi dài, đen nhánh, mềm mại.

Ông cố đang khéo léo tết tóc cho cô bé, dù mắt không còn tinh anh nhưng động tác vẫn rất thành thục.

Một ông cụ đầu bạc hiền từ, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.

Dĩ nhiên,

Với cái miệng lanh lợi của mình, Đường Đường thường khiến những bạn cờ của ông cố bật cười.

Những chiến hữu và đồng sự cũ của ông cụ rất thích nhìn cô bé, trong đầu có lẽ đang suy tính chuyện kết thân với nhà họ Chu.

Nhưng nhà họ Chu dĩ nhiên không đồng ý.

Ông cụ bảo vệ Đường Đường rất kỹ: “Nhà họ Chu chỉ có mỗi đứa con gái này, tôi không muốn lộn xộn, tương lai của nó phải giao cho A Trầm quyết định.”

Quả thật, Đường Đường được cưng chiều hết mực.

Chỉ cần mang họ Chu, cô bé đã đứng trên đỉnh cao, chẳng còn nhà nào ở Bắc Kinh sánh được với cô bé.

Có lần, Ông cố hỏi Đường Đường: “Cháu thích con đường của ba hay con đường của bác?”

Cô bé không ngần ngại: “Con đường của bác.”

“Ba lúc nào trông cũng bận rộn quá.”

Sau khi Đường Đường chọn xong, ông cố nghiêm túc hỏi lại:

“Cô gái nhỏ có chịu nổi gian khổ như thế không?”

Đường Đường giơ bàn tay nhỏ, quả quyết trả lời:

“Cháu là Chu Tụng, cháu mang dòng máu nhà họ Chu, bác và ba chịu được thì cháu cũng chịu được.”

Ôi trời, ông cố bị cái miệng nhỏ nhắn của cô bé làm cho vui không kể xiết.

“Cái thân thì giống cha cháu, nhưng cái miệng thì lại giống mẹ cháu, toàn nói mấy lời đường mật.”

Đường Đường cũng rất thích ông cố, ông là người cho cô cảm giác an toàn nhất với bộ râu bạc phơ.

Nghe nói, Ông cố từng rất oai phong khi đứng trên cao đài, nhưng cụ thể thế nào thì Đường Đường phải đợi đến khi đi học mới hiểu được.

Khi Đường Đường chuẩn bị sang Manhattan, Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng bớt bận rộn.



Sau đó, một ngày nọ.

Đường Đường được đưa về nước trong đêm.

Từ sân bay T3, xe đi thẳng đến Bệnh viện Tổng tham mưu Quân đội.

Cô bé nằm trên xe bảo mẫu, nhìn ra ngoài, thấy Bắc Kinh chìm trong tuyết trắng xóa.

Tuyết rơi rất dày.

Trên radio, giọng phát thanh viên vang lên:

“Hiện tại, khu vực miền Bắc đang hứng đợt không khí lạnh, từ 16 giờ đến 21 giờ ngày 18, lượng tuyết trung bình toàn thành phố dự kiến đạt 4,6 mm.

Nhiệt độ thấp nhất ban đêm là -1,2℃.

Dự báo ngày 19 nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm…”

Dự báo thời tiết của Tứ Cửu Thành cứ đều đều vang lên, Đường Đường lại nghe và hiểu được đôi chút.

Bởi vì,

Đêm hôm đó, cụ cố không qua khỏi.

Đường Đường đứng bên giường bệnh, để cụ cố nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình.

Cụ cố khó nhọc thở, đôi mắt yếu ớt ngấn lệ, vừa như cười lại vừa không, giọng nói yếu ớt:

“Đường Đường… Đường Đường… cái tên này… hay quá… hay lắm.”

Cụ cố qua đời trong đêm đó, hưởng thọ 102 tuổi.

Tro cốt được chôn cất tại Bảo Bát Sơn ở Tứ Cửu Thành.

Trên bia mộ khắc dòng chữ: Phu nhân Chu Trịnh Dung Ân.

Cả tứ hợp viện để tang.

Từ đó về sau, không còn nghệ nhân nào biểu diễn múa rối bóng trong sân tứ hợp viện nữa.

Đường Đường cũng thấy rất nhiều người lớn xa lạ đến viếng cụ cố, và lần đầu tiên cô bé nhận ra mình đã chọn một con đường như thế nào.

Cô cuối cùng hiểu được vì sao Chu Luật Trầm tức giận khi cô chọn con đường này.

Nhưng bản tính cứng đầu trong Đường Đường không thay đổi, cô không muốn bận rộn như Chu Luật Trầm.

Cô không cần quá nhiều tiền.

Cô thích nghe lời ông cố.

Cô muốn đi theo con đường của cụ cố, cụ bà và bác cả.



Đêm hôm đó.

Chu Luật Trầm ngồi trên chiếc ghế dài dưới cây hải đường, mắt nhắm lại, trông như đang ngủ.

Đường Đường chưa từng thấy Chu Luật Trầm cô độc đến vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Đường Đường, Chu Luật Trầm từ từ mở mắt.

Đôi mắt anh lúc đó thoáng ướt đỏ.

Thực ra, người mà cụ cố thương yêu nhất từ tận đáy lòng chính là Chu Luật Trầm.

Cụ cưng chiều anh hết mức, từ những điều nhỏ nhặt đến những chuyện lớn lao, thậm chí xe gia đình ở Bắc Kinh cũng phải là xe dành riêng cho anh.

Mọi chuyện đều vì anh mà chu toàn.

Người ta từng nói, nếu không có cụ cố, Chu Luật Trầm sẽ không thể cưới được Thẩm Tĩnh.

Khi cả hai còn chưa chính thức bên nhau, cụ cố là người đầu tiên trong nhà họ Chu công nhận Thẩm Tĩnh.

Người ta cũng kể rằng, mỗi lần Thẩm Tĩnh mang thai, cô đều chạy đến trước mặt cụ cố, làm nũng và nói lời ngọt ngào, nhất định phải để cụ cố biết đầu tiên.

Đường Đường chạy chậm tới trước mặt Chu Luật Trầm, đôi chân nhỏ nhón lên, đôi mắt đen láy giống hệt mẹ mình chớp chớp:

“Có thể ôm con không?”

Chu Luật Trầm cúi xuống, cánh tay nâng lên, phủi đi lớp tuyết bám trên tóc Đường Đường.

Anh chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt nhỏ ấy.

Đường Đường cũng nhìn anh, nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi, không thể kiềm chế.

“Con không có bà nội, cũng không có ông bà ngoại…”

“Con nhớ cụ cố, cụ cố không còn nữa rồi…”

Cô bé vô lực gục vào ngực Chu Luật Trầm, bật khóc nức nở.

Cha con một lớn một nhỏ, ngồi dưới gốc cây hải đường.

Cô bé nhỏ nhắn khóc đến nỗi cả người run lên từng hồi, hơi thở yếu ớt, ngắt quãng.

Nhìn máu mủ của mình, tim anh đau nhói.

Chu Luật Trầm nén mọi cảm xúc, nhẹ nhàng dỗ dành cô con gái nhỏ, giọng nói dịu dàng hết mức:

“Đường Đường, đừng có mà nhõng nhẽo, khó dỗ.

Ba ghét nhất là phải dỗ người khác.”

Đừng nghe lời anh nói, anh chỉ mạnh miệng.

Chỉ cần bé khóc, anh chắc chắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành.

Vì có Chu Luật Trầm dỗ, nên Đường Đường mới dễ khóc như vậy.

Mệt là mệt anh, chứ chẳng phải cô bé.

“Nhõng nhẽo” là gì, Đường Đường không hiểu, cô chỉ biết người yêu thương mình nhất đã không còn.

Đôi mắt đau rát, cô không ngừng rơi nước mắt, làm ướt đẫm cả bộ vest của anh.

“Cụ cố ơi… hu hu…”
 
Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Chương 303: Gần Nước Lâu Dài Thấy Trăng


Để tang tại tứ hợp viện.

Trong thời gian này, Đường Đường đã gặp người nhà họ Mẫn.

Lần trước ở Bảo Bát Sơn đã thấy qua.

Lần này, người nhà họ Mẫn lại đến tứ hợp viện để thắp hương trước linh vị của cụ cố.

Mẫn Văn Đình đi đầu, sau cùng là gia đình bốn người của nhà tài phiệt.

Đường Đường chỉ thoáng nhìn vài lần đã được Trang Minh nắm tay, đưa về Y Lan Hiên.

Trên đường đi, Đường Đường ngẩng đầu nói:

“Con hay gặp anh trai đó lắm, mỗi lần ông cố đi đánh cờ, anh ấy cũng ở đó.”

Trang Minh nghe, ngoái đầu nhìn về phía cậu con trai nhà tài phiệt, ánh mắt bình tĩnh:

“Nhị công tử mà biết con quen người đó, chắc sẽ tức giận.”

Đường Đường đầy vẻ khó hiểu.

Trang Minh hạ giọng:

“Con rất may mắn vì mang họ Chu, có quyền thế và tài nguyên mà tổ tiên con để lại.

Con không cần phải để ý đến sự tồn tại của người nhà họ Mẫn.”

Đường Đường bĩu môi: “Ồ.”

Nhưng thực ra, cô bé cũng không quen người kia.

Người kia quá lạnh lùng, Đường Đường lại càng lạnh lùng hơn.

Hiện giờ Đường Đường chưa hiểu hết lời Trang Minh.

Nhà họ Chu cả đời sẽ không để cô bước lên con đường kết thân chính trị.

Nhưng, nếu nói về môn đăng hộ đối, ai mà biết được tương lai ở Tứ Cửu Thành sẽ ra sao.

Đường Đường chẳng mấy bận tâm.

Dĩ nhiên, Trang Minh không quen Mẫn Hành Châu.

Chu Luật Trầm cũng không thân thiết, không qua lại với đối phương.

Quan hệ giữa hai gia đình chỉ tồn tại từ hai thế hệ trước vì lợi ích.

Đến thời của Chu Luật Trầm, nhà họ Chu gần như không còn liên quan đến nhà họ Mẫn ở Hương Cảng nữa.

Trong thương trường, hoàn toàn không có bất kỳ sự giao thoa nào.



Trong thời gian để tang.

Thẩm Tĩnh cũng chuyển vào sống tại tứ hợp viện, ở Y Lan Hiên.

Hằng ngày, Đường Đường luôn bám lấy cô.

Cô bé nghĩ, chắc hẳn Thẩm Tĩnh cũng rất nhớ cụ cố.

Hai mẹ con dạo bước dưới hành lang dài, ngước nhìn bầu trời xám xịt.

Tâm trạng của cả hai đều trĩu nặng.

Thẩm Tĩnh nhớ lại, lần đầu tiên bước vào tứ hợp viện là vì tò mò về cuộc sống của Chu Luật Trầm và gia đình bí ẩn phía sau anh.

Cô đã đánh liều đến thăm mà không mang theo quà.

Lần thứ hai đến, cô vẫn không mang theo gì.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhiều năm đã vụt qua.

Trang Minh đi phía sau, bất ngờ lên tiếng:

“Tôi vừa về Thượng Hải cách đây không lâu.”

Thẩm Tĩnh vẫn cúi đầu: “Sao thế?”

Trang Minh bất chợt buông một câu:

“Tôn Kỳ Yến sắp kết hôn rồi.”

Bước chân của Thẩm Tĩnh khựng lại, sao cô chưa nhận được tin gì?

Lúc cô kết hôn, Tôn Kỳ Yến còn gửi quà mừng.

Trang Minh giải thích:

“Có lẽ anh ấy biết tứ hợp viện đang để tang nên không nói với cô.”

Thẩm Tĩnh không nghĩ nhiều nữa, giao quyết định cho Trang Minh:

“Sau khi mãn tang, anh thay tôi gửi quà mừng nhé.”

Trang Minh gật đầu.

Anh đoán chắc cô đang sợ Chu Luật Trầm sẽ để bụng.

Hơn nữa, với tâm trạng u ám lúc này, cô cũng không tiện trực tiếp nói lời chúc mừng.

Đường Đường đã hiểu được phần nào câu chuyện, cô bé kéo ngón tay của Thẩm Tĩnh:

“Có phải là chú biết nấu ăn rất giỏi không?”

Thẩm Tĩnh hỏi lại: “Sao con biết?”

Đường Đường hồi tưởng:

“Con từng cùng ba về Thượng Hải, gặp chú ấy.

Chú ấy tặng con một túi kẹo, còn bế con nữa.”

Thẩm Tĩnh cúi xuống, xoa dải ruy băng đen trên đuôi tóc Đường Đường:

“Rồi sao nữa?”

Đường Đường đảo đôi mắt to tròn, chắc chắn nói:

“Chú ấy là tình địch của ba.”

Thẩm Tĩnh khẽ nói:

“Đừng nói lung tung.”

Đường Đường cụp đôi lông mi dài xuống, trông đầy vẻ tủi thân.

Thực ra, chính Trang Minh từng nói:

“Chú đầu bếp đó suýt nữa đã thành ba của con, mẹ con từng quỳ trước bậc thềm để cầu nguyện cho chú ấy.”

Đường Đường nghe thế liền quay ánh mắt nhỏ ngây thơ nhìn Trang Minh, chờ anh giải thích.

Trang Minh cúi đầu đầy áy náy, lầm bầm:

“Tôi đi quét tuyết ngoài sân trước, hôm nay còn có khách đến.”

“Hứ.”

Đường Đường bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.

Nhưng Đường Đường không ngốc, dù chưa hiểu rõ chuyện Trang Minh vừa nói, cô bé vẫn hỏi với ánh mắt đầy hy vọng:

“Nếu không có ba, thì mẹ không thể sinh ra con dễ thương như thế này, đúng không?”

Câu hỏi ngây thơ hồn nhiên khiến Thẩm Tĩnh bật cười, cô bế Đường Đường lên:

“Con bé nhỏ mà đầu óc toàn nghĩ những chuyện đâu đâu.”

Đường Đường nghiêng đầu, suy nghĩ rồi nói:

“Mẹ thật sự rất yêu ba nhỉ.”

Nếu không yêu, làm sao có cô.

Thoạt đầu, Thẩm Tĩnh chỉ nghĩ đó là lời trẻ con ngây ngô, liền vô tình hỏi:

“Ai dạy Đường Đường hiểu mấy chuyện này?”

Đường Đường lập tức chỉ tay về phía Trang Minh, không chút do dự:

“Trang Minh.”

Ôm Đường Đường trên tay, Thẩm Tĩnh nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng:

“Đừng kể chuyện này cho ba nghe.”

“Nhưng…”

Đường Đường nghiêng đầu nhìn mẹ, “Con nói rồi, ba vui lắm.”

Thẩm Tĩnh khẽ nhíu mày.

Đây đúng là một người vệ sĩ giỏi, nhưng lại đưa Đường Đường đi lạc xa quá.

Với suy nghĩ rằng không nên để trẻ con tiếp xúc quá sớm với những khái niệm về tình yêu, tình địch hay yêu ghét, Thẩm Tĩnh dịu dàng gọi tên:

“Chu Tụng, nghe mẹ nói này.”

Sợ bị mắng, Đường Đường chớp chớp hàng mi dày, ánh mắt lập tức ngân ngấn nước, trông vô cùng tủi thân, lí nhí đáp:

“Con sẽ nghe.”

Nhìn đôi mắt long lanh như sắp khóc ấy, Thẩm Tĩnh không thể nào nổi giận.

Lúc này cô mới hiểu được cảm giác bất lực của Chu Luật Trầm mỗi khi tức giận với cô.

Ví dụ như bây giờ.

Phải làm sao đây?

Chỉ cần nói lớn tiếng hơn một chút, đôi mắt ấy mà rơi lệ, lòng ai chẳng mềm nhũn.

Đường Đường cất giọng non nớt:

“Có phải con làm sai điều gì không?”

Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng đáp:

“Không có, Đường Đường không sai, nhưng sau này con không được thích các bạn trai lung tung, phải đi trên con đường của mình trước đã.”

Đường Đường tò mò:

“Tại sao ạ?”

Thẩm Tĩnh:

“Vì có rất nhiều người xấu.”

Cơn gió lạnh mang theo tuyết thổi qua, đèn hành lang dần sáng lên.

Giọng Đường Đường trong trẻo vang lên:

“Không sợ, có ba ở đây mà.”

Thẩm Tĩnh thầm mong con gái mình thừa hưởng được một phần tính cách kiên định của Chu Luật Trầm khi còn trẻ, để cô bé đủ mạnh mẽ đương đầu với mọi người đàn ông tệ bạc.

Đường Đường hỏi tiếp:

“Vậy lớn lên, con có thể thích một anh giống ba không?”

Giống Chu Luật Trầm?

Thẩm Tĩnh mỉm cười:

“Con đã nghĩ kỹ chưa?”

Đường Đường dùng ngón tay nhỏ gõ cằm, rồi chắc nịch gật đầu:

“Ba cưng chiều con, có quyền, có thế, lại đẹp trai.

Con sẽ chọn theo tiêu chuẩn này.”

Thẩm Tĩnh cười:

“Những người giống ba con, thường nguy hiểm chết người đấy.”

Những lời này, Chu Luật Trầm đã nghe thấy toàn bộ.

Ngoài hành lang.

Tại phòng trà nguyệt động đình có mái ngói sơn màu sặc sỡ, Chu Luật Trầm đang ngồi trước bàn trà, lựa chọn lư hương.

Vừa mới giọng trầm thấp tiếp khách,

Nhưng ngay giây sau, anh ngẩng đầu lên theo hướng phát ra âm thanh.

Đôi mắt khẽ khép, anh lặng lẽ nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Tĩnh, sâu thẳm mang ý vị khó đoán.

Thẩm Tĩnh sững sờ tại chỗ.
 
Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Chương 304: Quyền Thế Nuôi Dưỡng [Toàn văn hoàn]


Thẩm Tĩnh sững sờ tại chỗ.

Trong trà thất, hai ba vị khách đứng dậy, nhẹ gật đầu chào Thẩm Tĩnh, coi như chào hỏi xã giao.

Dĩ nhiên họ đã nghe thấy những lời Thẩm Tĩnh nói.

Cô càng cảm thấy lúng túng, theo phản xạ quay sang nhìn Chu Luật Trầm, ánh mắt cầu cứu.

Giúp em hóa giải tình huống này?

Chu Luật Trầm nhếch môi cười nhạt, đặt lư hương trong tay xuống, không nói một lời.

Mấy vị khách đều là những người lão luyện, quen nhìn sắc mặt để hành xử, hành động này của Chu Luật Trầm ngầm ý rằng cuộc trò chuyện kết thúc.

Những người đàn ông mặc áo khoác hành chính đồng loạt đứng dậy.

“Không quấy rầy ngài hội trưởng nữa, tôi xin phép rút lui.”

Chu Luật Trầm chỉ đáp nhẹ:

“Ừ.”

Mấy vị khách khoác áo rời đi.

Đi qua hành lang, đến gần chỗ Thẩm Tĩnh, có người mỉm cười thân thiện với Đường Đường.

Đường Đường cúi đầu lễ phép, cất giọng ngọt ngào:

“Chào các bác, các bác đi cẩn thận.”

Âm thanh mềm mại, kết hợp với phong thái tự nhiên nhưng đúng mực của một cô bé nhà danh môn.

Một vị khách nheo mắt cười:

“Nhà họ Chu quả thật biết nuôi dạy con gái.”

Thẩm Tĩnh lạnh nhạt đáp:

“Quá khen.”

Người khách này là phu nhân của chủ tịch tập đoàn tín dụng số một.

Dù từng tham dự lễ cưới của họ, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp thấy được “cô gái nhà họ Thẩm” mà nhà họ Chu đồng ý cho vào cửa, nghe nói cô làm việc trong lĩnh vực tài chính.

“Chúng tôi xin phép đi trước.”

Thẩm Tĩnh gật đầu:

“Vâng.”

Khi mọi người đã rời đi,

Chu Luật Trầm bước đến gần.

Đường Đường lập tức nhào vào lòng anh đòi bế, làm nũng:

“Lạnh quá, ba ơi, con muốn sưởi tay!”

Thẩm Tĩnh cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải bế cô bé nữa, cô đi bên cạnh Chu Luật Trầm.

“Chuyện chưa bàn xong, hay để họ ở lại bàn tiếp?”

Với vị trí của anh, quyền chủ động đàm phán luôn thuộc về anh.

Chu Luật Trầm đáp gọn:

“Ừ.”

Điều kỳ lạ là anh không hề hỏi đến những lời mà anh vừa nghe được.

Dĩ nhiên, vì có mặt trẻ con nên cả hai không bàn đến chuyện đó.

Những lời này Chu Luật Trầm đã nghe quá nhiều lần, làm sao anh không hiểu suy nghĩ của cô.

Trước mặt anh, cô luôn tỏ ra ngây ngô như trẻ con.

Nhưng sau lưng anh, cô lại hay than trách rằng việc chinh phục được anh và sống cùng anh là điều chẳng hề dễ dàng.

Bước xuống bậc thềm, Chu Luật Trầm đi với dáng vẻ chậm rãi, ung dung.

Thấy cô đi quá chậm, anh dừng lại đợi, đưa một tay ra nắm lấy cổ tay cô.

Hai người cùng nhau đi về Y Lan Hiên, để lại một lớn một nhỏ hai hàng dấu chân trên tuyết trắng.

Cả đoạn đường, không ai nói lời nào.

Sau đó.

Thẩm Tĩnh ngày càng bận rộn, khi thì bận việc ở Thắng Bằng, lúc lại bận chăm lo cho gia đình họ Thẩm.

Sau đó.

Tang lễ hoàn tất.

Đêm đó,

Chiếc Bentley chạy trên đường vành đai ba, hướng về khu biệt thự Thái Hòa Trung Viện.

Chu Luật Trầm ngồi lái xe.

Khi dừng đèn đỏ, ánh mắt anh lướt nhẹ qua gương chiếu hậu.

Hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau.

Có lẽ vì rời khỏi tứ hợp viện và hiểu rằng cụ cố không còn nữa, chúng không còn vẻ nhí nhảnh thường ngày mà cúi đầu, lặng lẽ chơi với khối rubik.

Tây Thành đang dạy, còn Đường Đường đang học.

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch nhỏ của khối rubik.

Hai đứa trẻ đã ở lại tứ hợp viện nhiều ngày, ăn những món thanh đạm của chú Lý nên gầy đi trông thấy.

Chu Luật Trầm thu lại ánh mắt, giọng nói mang chút mệt mỏi và trầm đục:

“Muốn đi đâu ăn món ngọt không, ba đưa đi.”

Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, không nói một lời.

Chúng ngoan ngoãn đến mức im lặng.

Chu Luật Trầm giữ một tay trên vô lăng, khẽ hỏi:

“Có điều gì muốn hỏi ba không?”

Đó là một câu khẳng định.

Tây Thành ngẩng đầu lên, lặng lẽ đưa khối rubik đã xếp xong cho Đường Đường.

“Con và em gái sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm ba phiền lòng.”

Khóe môi Chu Luật Trầm thoáng nhếch lên một đường cong nhẹ, gần như không rõ ràng.

“Ba không sao.”

Hai đứa nhỏ cùng “Ồ” lên một tiếng.

“Không có cụ cố, con và em gái vẫn sẽ rất yêu ba.”

Lời ngọt ngào này đích thị là thừa hưởng từ Thẩm Tĩnh.

Cô luôn biết cách làm mềm lòng người khác bằng những câu đầy yêu thương.

Hồi Thẩm Tĩnh mới mang thai Đường Đường, cô cùng anh ở Manhattan.

Mỗi buổi chiều, cô thường đứng ở cổng nhà chờ xe anh tiến vào biệt thự.

Xe vừa dừng, cô sẽ lao vào vòng tay anh, ngọt ngào gọi:

“Chồng ơi!”

Cô luôn giống như một chú mèo nhỏ lười biếng, thích làm nũng.

Ý nghĩ đó làm anh bất giác mỉm cười.

Hai đứa nhỏ lập tức ngẩng đầu nhìn anh.

Chắc chắn anh đang nghĩ về Thẩm Tĩnh, vì thế Đường Đường tò mò hỏi:

“Chúng con có thể biết ngày xưa mẹ là người như thế nào không ạ?”

Chu Luật Trầm giảm tốc độ xe, ngón tay đều đặn gõ nhẹ lên tay lái bọc da trắng, suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Lúc ba gặp mẹ, mẹ chỉ biết chơi đàn tỳ bà và hát bình đàn.

Đi theo ba, mẹ ngây thơ như một tờ giấy trắng.”

Quá khứ này khiến hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ lên.

“Bây giờ mẹ giỏi thật, cái gì cũng biết!”

Lời khen này khiến Chu Luật Trầm hài lòng.

Mọi thứ là do anh chăm bón, anh tưới nước.

Cô là người đẹp được anh dùng quyền thế tận tâm nuôi dưỡng.

Đường Đường nhìn nghiêng gương mặt điển trai của Chu Luật Trầm, hào hứng nói:

“Đường Đường muốn nghe thêm!”

Xe chạy chậm và ổn định.

Ánh đèn đường lấp lánh hắt qua kính trước.

Chu Luật Trầm chậm rãi kể:

“Mẹ thích chụp ảnh, nhát gan, hay khóc, bám người, nhưng rất giỏi nói chuyện.

Mỗi dịp lễ tết đều đòi ba ở bên, nếu không sẽ làm nũng, ôm mèo bỏ về Tô Thành.”

Lúc đó, anh chưa bao giờ để ý đến những yêu cầu của cô.

Đường Đường chỉ chú ý đến phần chụp ảnh, liền hỏi:

“Chắc chắn mẹ đã chụp rất nhiều ảnh của ba rồi!”

Chu Luật Trầm lắc đầu:

“Không phải.”

Thẩm Tĩnh chỉ thích chụp ảnh bàn tay và bóng lưng của Chu Luật Trầm.

Chưa từng chụp gương mặt anh.

Đường Đường tò mò: “Có phải ba không cho mẹ chụp không?”

Chu Luật Trầm nhớ lại, giọng nói trầm thấp, gần như thoảng qua:

“Cũng có thể xem là vậy.”

Nghe thế, Đường Đường như một quả bóng xì hơi, ngồi thụp xuống ghế trẻ em.

Không khó hiểu vì sao mẹ không muốn cô tìm một người giống Chu Luật Trầm.

“Ba thật là… tệ quá đi.”

Chu Luật Trầm lập tức nhíu mày:

“Chu Tụng, ngồi ngay ngắn.”

Biết rõ giới hạn của ba, cô bé liền chỉnh tư thế, lưng thẳng tắp, giọng Bắc Kinh vang lên:

“Ôi, được rồi!”

Chu Luật Trầm luôn biết cách cưng chiều, nhưng cũng rất nghiêm khắc.

Đường Đường đã quen với điều đó.

Nửa tiếng sau.

Chiếc Bentley trắng phóng thẳng vào Thái Hòa Trung Viện.

Người giúp việc đã đứng đợi từ lâu ở cổng.

Thấy xe đỗ yên trong sân, họ lập tức tiến đến mở cửa, bế hai đứa nhỏ xuống.

Không thấy Thẩm Tĩnh ra đón, hai đứa nhỏ tò mò thò đầu ra ngoài.

Người giúp việc lên tiếng:

“Phu nhân vẫn chưa về nhà.”

Chu Luật Trầm đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho hai đứa nhỏ giữ im lặng:

“Lên lầu, ngoan ngoãn đi ngủ.”

Hai đứa trẻ hiểu chuyện, gật đầu đồng ý.

“Nhớ đợi mẹ về nhé!”

Chu Luật Trầm mỉm cười nhận lời, nhưng ngay khi bóng dáng hai đứa nhỏ khuất sau cửa, nụ cười dịu dàng ấy cũng biến mất, để lại vẻ mặt trầm lặng.

Đêm khuya.

Hai đứa nhỏ được người giúp việc đưa vào nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Chiếc Bentley vẫn đỗ trong sân.

Chu Luật Trầm đứng dựa vào cửa xe, cúi đầu châm thuốc, tay kia cầm điện thoại.

Ngón tay lướt qua màn hình, mở We.

Chat, nhưng tin nhắn đã soạn vẫn chưa gửi đi.

Chiếc Audi trắng chậm rãi lăn bánh vào sân, đỗ cạnh Bentley.

Đèn xe tắt.

Anh nhìn thấy Thẩm Tĩnh bước xuống, vừa xoa tay vừa hà hơi thổi một làn khói trắng vào không khí.

Cô mặc chiếc áo khoác dài màu đen phủ ngoài bộ sườn xám đen tuyền, trước ngực vẫn còn cài bông hoa trắng chưa kịp gỡ.

Hơi ấm từ cửa ra vào làm mờ đi cái lạnh bên ngoài, lộ ra đôi chân thon dài của cô dưới tà áo khoác ngang gối, phần nào phơi mình trong không khí giá buốt.

Cô trông gầy hơn sau khi sinh con, dường như không hề tăng cân.

Nhớ lại lúc cô sinh Đường Đường, cô khóc rất nhiều, thậm chí cắn vào tay anh đến rướm máu.

Hai ánh mắt giao nhau thật lâu trong sự im lặng tuyệt đối.

Chu Luật Trầm quay đi, phả ra một làn khói thuốc, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ thong thả đến lười nhác.

“Chu Luật Trầm.”

Nghe tiếng gọi, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn trầm lắng như một loại rượu vang lâu năm, đậm vị, đầy dư âm, mạnh mẽ mà không ồn ào.

Làn khói mờ nhòa phủ lên gương mặt anh, che đi nụ cười thoáng nhẹ, làm nó trở nên mơ hồ, vừa vặn.

Thẩm Tĩnh như một người đứng ngoài, lặng ngắm bức tranh đó.

Anh khẽ giơ tay, nói:

“Lại đây.”

Cô chạy nhanh đến, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Anh lười biếng, để mặc cô ép mình vào cửa xe, cả hai cơ thể nghiêng nhẹ, phát ra một tiếng cạch nhỏ.

Chu Luật Trầm khẽ nhếch môi, cười nhạt.

Mặc cho cô áp sát, tìm kiếm sự ấm áp.

Những ngày qua, những cảm xúc u ám dường như được xoa dịu phần nào bởi hành động dịu dàng của cô.

“Ngài hội trưởng Chu đang đợi em sao?”

Anh giơ tay chỉ điếu thuốc kẹp trên tay:

“Hút thuốc.”

“Ngậm đi.”

Thẩm Tĩnh thách thức, giọng trêu ghẹo, “Bế em lên.”

Chu Luật Trầm nheo mắt nhìn cô.

Cô là Thẩm Tĩnh, người vợ của anh, người bạn đời luôn bên cạnh anh ngày đêm.

Anh làm theo.

Ngậm điếu thuốc trên môi, tay anh vòng ra sau bế cô lên.

Hai chân cô quấn chặt quanh vòng eo săn chắc của anh.

Vòng tay ôm cổ anh, nụ cười nhỏ đầy đắc ý.

Chu Luật Trầm khẽ lắc đầu bất lực, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên nắp chiếc Bentley, rồi tháo áo vest của mình, phủ lên vai cô.

Thẩm Tĩnh siết chặt tay quanh chiếc áo khoác, ngẩng đầu, cố ý tiến sát hơn, hơi thở ấm áp hòa quyện với hơi thở của anh.

Chu Luật Trầm rút điếu thuốc đã cháy một nửa khỏi miệng, gạt tàn, giọng trầm thấp:

“Không sợ anh làm bỏng em sao?”

Thẩm Tĩnh xắn tay áo, chìa cánh tay nhỏ nhắn về phía điếu thuốc:

“Anh cứ thử.”

Ánh đèn mờ ảo phản chiếu qua lớp tuyết.

Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua gương mặt Chu Luật Trầm, ánh mắt anh liếc nhẹ đôi chân thon dài lộ ra dưới tà váy.

Trong lòng anh nảy lên ý nghĩ tinh quái: muốn làm cô đau đến bật khóc, muốn nhìn cô luống cuống mắng anh là đồ tồi.

Hẳn là cô sẽ giống y hệt dáng vẻ bất lực, nửa sống nửa chết, mỗi khi nằm trong tay anh.

Anh đưa tay lên, làm Thẩm Tĩnh sợ hãi nhắm chặt mắt.

Nhưng rồi, anh chỉ lười biếng ném điếu thuốc đi.

Không hành động.

Anh không dám.

Không nỡ để cô đau.

Thẩm Tĩnh hiểu rõ anh không nỡ, cô đưa tay kéo cổ áo của anh lại gần hơn, ánh mắt đầy khiêu khích.

Cô định dâng lên một nụ hôn nhưng cố ý không để anh có cơ hội tận hưởng sự ngọt ngào đó.

Sắc thái trong mắt Chu Luật Trầm thay đổi, ánh mắt sâu thẳm dần dần.

Anh nghiêng người, hai tay chống bên người cô, ánh sáng mờ nhạt hoàn toàn biến mất:

“Bà Chu, dám đùa với tôi à?”

Nghĩ rằng cô không chịu hôn, thì anh sẽ không chiếm được?

Chu Luật Trầm vốn không phải người ngại dùng cách mạnh.

Tuy vậy, anh cảm thấy chút thỏa mãn khi cô chủ động đùa giỡn với anh, dù là cách khiêu khích.

Thẩm Tĩnh đặt môi lên yết hầu của anh, giọng nói quyến rũ:

“Tuyết đẹp đấy, nói lời dễ nghe một chút xem nào, em sẽ thưởng cho ngài hội trưởng đêm nay.”

Yết hầu của anh trượt nhẹ lên xuống, giọng nói khàn đặc:

“Muốn nghe gì?”

Anh khẽ nghĩ, rồi chậm rãi nói:

“Vợ à, anh yêu em.”

Thẩm Tĩnh khẽ đẩy vào lồng ng.ực anh, chạm vào phần cơ rắn chắc, không thể lay động.

“Nhạt nhẽo.”

Chu Luật Trầm siết eo cô, kéo cô sát lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cô:

“Hôn anh.”

Ánh mắt anh chứa một nét cười nhạt, thoáng nhẹ và lười biếng, nhưng giọng điệu lại như ra lệnh.

Thẩm Tĩnh khép mắt, khẽ chạm vào đôi môi mỏng của anh.

Thật mềm, thật lạnh.

Nhưng cô thấy ngọt ngào đến lạ.

Anh giữ lấy sau gáy cô, nghiêng người cắn nhẹ.



Tầng ba của biệt thự.

Trang Minh dắt Tây Thành và Đường Đường ra khỏi phòng tắm, cả hai đều mặc áo choàng tắm dày cộp, chân đi trên tấm thảm lông mềm mại, tò mò nhìn quanh.

“Ba con chưa lên lầu sao?”

Trang Minh, vì tôn trọng, không dám dùng từ “lừa”, chỉ đáp:

“Có lẽ ngài ấy lại dụ mẹ con đi đăng ký kết hôn rồi.”

Đường Đường không hiểu rõ “dụ” là gì, nhưng mơ hồ liên tưởng đến việc gì đó không tốt.

Cô bé nhíu mày:

“Ai dụ ai vậy?”

Nhớ lại quãng đường gập ghềnh mà anh đã chứng kiến, Trang Minh tự nói với chính mình:

“Vị công tử ấy, phải dụ mẹ con thì mới được nhập khẩu Thượng Hải của nhà họ Chu.”

Đêm khuya ở Bắc Kinh, 2 giờ sáng.

Tuyết rơi lặng lẽ, lạnh giá ngấm vào không khí.

Nhân viên an ninh của biệt thự đã tắt hết đèn trong sân, trở về vị trí trực gác.

Trên nắp chiếc Bentley trắng, cặp vợ chồng vẫn đang hôn nhau.

Cả cơ thể và tâm hồn của Chu Luật Trầm đều tràn đầy chiếm hữu, bàn tay lớn áp nhẹ lên eo Thẩm Tĩnh.

Cô luôn yêu đôi tay ấy, với những đường vân rõ ràng, ấm áp, và vững chãi, như đang nâng niu một chú nai nhỏ ngoan ngoãn.

Nụ hôn kéo dài, sâu hơn từng chút một.

Anh nghĩ về hành trình đã qua.

Lúc đầu, anh luôn kiểm soát cảm xúc, không mảy may động lòng, không hề trân trọng.

Nhưng đến cuối cùng, dù anh yêu cô, cô vẫn giữ lại một phần nào đó.

Có phải như vậy không?

Cuối cùng,

Khi Thẩm Tĩnh gần như hụt hơi, anh mới buông ra.

Giọng nói khàn đặc tràn ra từ môi anh:

“Còn muốn nữa không?”

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom