Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
490: Rốt Cuộc Người Sở Hữu Năm Tầng Lầu Trên Cùng Là Ai?


Tòa nhà A1 gồm mười sáu tầng, năm tầng cao nhất thuộc về người chủ bí ẩn.Từ khi Quý Noãn chuyển nhà, bởi vì nơi này gần công ty, cô không phải sốt ruột lái xe tránh chỗ tắc khi rời khỏi công ty.

Mỗi ngày, cô đều có thể có bốn năm mươi phút chạy thể dục lúc sáng sớm.

Ngày đầu tiên chạy thể dục buổi sáng gặp hàng xóm, cô tùy ý trò chuyện vài câu.

Biết được cô là người trọ ở tầng trên vừa chuyển tới, hàng xóm liền thân thiện chào hỏi, còn hỏi han rất nhiều.“Vậy cô có biết năm tầng trên cùng rốt cuộc do ai làm chủ không?

Hình như tới bây giờ cũng không ai gặp được người chủ đó.

Giá của năm tầng trên cùng không thấp, tổng cộng cũng mấy trăm triệu.

Không biết rốt cuộc người chủ đó là người như thế nào mà có thể mua được mấy tầng nhà tốt nhất ở Nguyệt Hồ Loan.

Giá của tầng nào trong mấy tầng đó đều cao gấp đôi, gấp ba giá nhà phía dưới.

Cả năm tầng đều thuộc quyền sở hữu của người chủ đó, nhưng họ cũng không ở.

Trước đây chúng tôi hỏi thăm, nghe nói đó là chủ một xí nghiệp tư nhân, chứ không phải là công ty bất động sản mua, bởi vậy càng rất hiếu kỳ.”

Quý Noãn đáp: “Tôi cũng không rõ.

Là bên địa ốc thay mặt bán.

Dù sao thì thủ tục của đối phương đều đầy đủ cả, căn hộ cũng còn mới, lại gần chỗ tôi đi làm, bởi vậy tôi mới mua.”

“Ôi, tôi còn tưởng cô biết chứ.

Tôi cứ nghĩ là khi mua nhà nhất định cô từng tiếp xúc người chủ thần bí kia.

Hóa ra ngay cả cô cũng không gặp được người đó?”

Quý Noãn mím môi: “Tôi chưa từng gặp.

Chẳng phải nghe nói người đó đã ra nước ngoài sao?

Hẳn là trong thời gian dài cũng không trở về.”

“Vậy giá cô mua cũng không thấp nhỉ?

Tôi thấy cô mua tầng thứ mười lăm có tầm nhìn ra hồ đẹp nhất, đối diện ban công là hồ Nguyệt.

À, tôi nghe nói tầng trên cùng có diện tích hơn bốn trăm mét vuông, bốn phía có ban công.

Đây là tầng duy nhất của tòa nhà có hướng nhìn ba trăm sáu mươi độ, không có góc chết nhìn ra phong cảnh xung quanh.

Đối phương đã không dễ đồng ý bán ra, thế sao cô lại không mua luôn tầng trên cùng?”

Tuy hàng xóm nhiệt tình thật, nhưng lại nhiệt tình quá mức, họ hỏi nhiều quá khiến Quý Noãn cũng không biết trả lời thế nào.

Cô chỉ mỉm cười: “Nhà rộng quá, ở cũng trống trải.”

Nói xong, cô gỡ khăn mặt quàng sau gáy xuống lau mồ hôi, rồi mỉm cười lễ độ chạy đi, không tán gẫu nữa.Chạy xong cô lên lầu tắm rửa chuẩn bị đi làm.

Khi đi thang máy nhìn thấy mấy con số của năm tầng trên cùng, cô hồi tưởng lại mấy ngày trước.

Quá trình mình kích động mua lại căn hộ này quả thật đặc biệt nhanh chóng và thuận lợi.Chẳng qua là cô không có thời gian, chỉ sốt ruột làm sao mua cho được nơi ở thích hợp, không có thời gian chọn tới chọn lui.

Dù sao thì người chủ sở hữu không đến ở trong thời gian dài, mọi mặt nơi này đều phù hợp với yêu cầu và mong muốn của cô, nên cô đã vui vẻ mà quyết định mua lại.

Tuy nhiên cô không ngờ người chủ kia lại bí ẩn như vậy, ngay cả hàng xóm ở đây đã hai năm cũng không biết đó là ai.Lại nói, giá cả mấy tầng nhà này thật sự không thấp, thế mà ném bất động sản mấy trăm triệu ở đây.

Cho nên phòng ốc nơi này hoặc là tài sản mà công ty xây dựng đem gán nợ, hoặc là quà tặng cho ai đó.

Hoặc cũng có thể một nhân vật có máu mặt có nhiều tiền nào đó ném tiền vào bất động sản nhưng không vội đến ở.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người giàu có như vậy hẳn là không có ý đồ gây rối.

Huống chi người của khu địa ốc cũng nói, tới bây giờ người chủ vẫn chưa từng tới ở, nên Quý Noãn cũng rất yên tâm mua.Cô tắm xong thì đi làm, cuộc sống yên bình trôi qua hai ngày.

Bỗng nhiên hơn mười một giờ đêm nay, cô nhận được cuộc gọi của Hạ Điềm, nói cô nàng sắp sinh rồi, lúc này sắp được đưa vào phòng sinh.

Quý Noãn cuống quýt bật dậy khỏi giường.Khi cô chạy đến Bệnh viện Trung tâm thành phố thì đã là hai mươi phút sau.Lúc này Hạ Điềm đã vào phòng sinh.

Bên ngoài phòng sinh có khá đông người chờ đợi.

Cô thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đặc công màu đen chen qua đám người chạy vào.

Vừa đến nơi, người kia liền túm lấy bác sĩ, vẻ mặt nghiêm nghị không giấu được vẻ lo lắng hỏi tình trạng hiện tại của sản phụ.

Quý Noãn đứng bên cạnh nhướng mày.Xem ra đây là anh chàng cảnh sát đặc công mà Hạ Điềm từng nhắc tới.

Cô lại thấy trên đầu vai anh ta mấy sao mấy vạch, xem ra trong thời gian một năm làm nhiệm vụ truy bắt ma túy ở biên giới, vị này đã lập được nhiều chiến công, đã được lên chức Thượng tá.

Trước đây khi cô gặp ở đồn công an, trông anh ta rất khiêm nhường.Khi gọi điện cho cô trước lúc vào phòng sinh, Hạ Điềm còn tủi thân nói cũng không biết khi nào người yêu của mình mới trở về.

Kết quả bây giờ anh ta đã chạy tới phòng sinh.Khá lắm, rất đúng lúc, ít ra không lỡ mất thời điểm Hạ Điềm sinh con.Thường ngày Hạ Điềm cư xử rất thẳng thắn và phóng khoáng.

Tuy bạn thân nhất chỉ có một mình Quý Noãn, nhưng cô cũng có những bạn bè khác khá thân thiết, đặc biệt là đồng nghiệp ở Tập đoàn MN, nên lúc này đã có nhiều người chạy tới.

Ai nấy đều nghĩ rằng người yêu cô không ở bên cạnh, sợ cô một mình lẻ loi trong bệnh viện nên chạy tới định trợ giúp.

Kết quả là chưa bao lâu đã có nhiều người tới, bên ngoài phòng sinh cũng nhanh chóng chật ních.Quý Noãn lui ra phía ngoài một chút, chờ đứa bé sinh ra rồi tính sau.Bệnh viện Trung tâm thành phố là nơi làm việc của Tần Tư Đình.

Nghe tin, Tần Tư Đình liền tới tầng trệt khu phòng sinh nhìn xem.Quý Noãn vừa lui đến vị trí giữa hành lang, đúng lúc Tần Tư Đình vừa đi tới.

Nhiệt độ máy điều hòa trong hành lang hơi lạnh.

Mới vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, anh khoác thêm áo bên ngoài áo blouse, chạy thẳng tới đây.“Quý Noãn?”

Tần Tư Đình vừa nhìn đã thấy Quý Noãn đứng trong đám người.“Bác sĩ Tần.”

Đã mấy năm không gặp, Quý Noãn nhìn thấy Tần Tư Đình, mỉm cười với anh: “Đây là khu phòng sinh, sao anh lại tới đây?”

“Cô Hạ là bạn của cô.

Mấy năm nay cô ấy cũng thường đến Bệnh viện Trung tâm, tôi xem cô ấy là một người bạn thân thuộc.

Nghe nói cô ấy sắp sinh, nên tôi đến xem qua một chút.”

Tần Tư Đình nhét tay vào túi áo blouse, vì thấy người trong phòng sinh rất đông nên anh cũng không đến gần, chỉ nhìn Quý Noãn, nói: “Ba năm không gặp, trông cô vẫn rất tốt nhỉ.”

Quý Noãn: “Cũng tạm.

Một người ở bên ngoài, dù ra sao cũng đều có thể sống vui vẻ, dù có vất vả, có buồn bã đến đâu đi nữa nhưng ít nhất kết quả nhận được cũng tỉ lệ thuận với nỗ lực bỏ ra.”

Tần Tư Đình thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trước nay người đàn ông này không nói nhiều với cô về chuyện tình cảm, cũng không quá nhiều lời về tình cảm người khác.

Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ như đang sống rất vui vẻ của Quý Noãn, Tần Tư Đình suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra tình trạng không tốt của Mặc Cảnh Thâm mấy năm nay.Dù sao trong ba năm nay, vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh pha lẫn bí ẩn của Mặc Cảnh Thâm đã làm cho người khác khó gần.

Ngay cả những lúc hiếm hoi cùng ngồi uống rượu, phần lớn Mặc Cảnh Thâm đều kín tiếng, không nói lời thừa, cũng không bao giờ giải thích nguyên nhân vì sao mình ly hôn.

Tuy thoạt nhìn anh vẫn bình thường, nhưng với sự hiểu biết của mình đối với Mặc Cảnh Thâm, Tần Tư Đình có thể cảm nhận được, mấy năm nay mỗi khi nghe người khác thỉnh thoảng nhắc tới tên của Quý Noãn, ánh mắt bình thản của Mặc Cảnh Thâm hiện ra vẻ kiềm chế và chịu đựng rất ghê gớm.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
491: Cho Nên Căn Hộ Phía Trên Tầng Lầu Của Cô Có Người Ở?


Hai người nói chuyện cũng không nhiều, thậm chí Quý Noãn cũng không hỏi về chuyện của Thời Niệm Ca.

Dù sao thì ngay chính tình trạng tình cảm của mình còn chưa xong, cô có tư cách gì mà đi quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác chứ.Tuy nhiên từ Tiêu Lộ Dã cô đã nhìn ra được việc Tiêu Lộ Dã cướp Thời Niệm Ca không thành công.***Hạ Điềm sinh con trai, Quý Noãn cả đêm không ngủ, bộn rộn tới lui, đến lúc hừng đông mới ngồi trong phòng sản phụ, vừa đùa với đứa bé đã mở mắt, vừa nghe Hạ Điềm và anh chàng cảnh sát đặc công tỉ tê to nhỏ.“Em mang thai lâu như vậy anh mới về, tưởng anh bỏ hai mẹ con em rồi chứ!

Hóa ra anh còn biết vác mặt về!

Sao không ở lại biên cương cả đời cống hiến toàn bộ bầu nhiệt huyết vì quê hương tổ quốc của anh mà trở về làm cái gì?”

“Anh đưa đơn xin lên cấp trên, mấy tháng này sẽ không đi nữa.”

“Ai quan tâm anh có đi hay không!”

Hạ Điềm lườm một cái, lại đưa mắt nhìn đứa bé nằm trên giường, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa bé này giống ai vậy hả?

Sao mặt mày nhăm nhúm xấu xí như vậy?”

Y tá vừa bước vào, nghe vậy thì mỉm cười: “Trẻ sơ sinh đều là như vậy.

Mấy ngày nữa, hai người nhìn sẽ biết bé giống ai thôi.

Ba cao lớn và đẹp trai thế này, mẹ cũng đẹp, nhất định bé sẽ là một đứa bé xinh đẹp!”

Hạ Điềm nghe vậy mới đắc ý, thôi không lườm nguýt anh chàng cảnh sát đặc công nữa.

Thấy đứa bé chỉ thức một lát rồi lại nhắm mắt ngủ, Quý Noãn cũng không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy định ra ngoài.“Này, cậu đi đâu đấy?”

Hạ Điềm hỏi.Quý Noãn liếc cô: “Người ta là tiểu biệt thắng tân hôn, hai người thì vừa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đã xa nhau mấy tháng.

Mình không đi, chẳng lẽ ngồi ở chỗ này nhìn hai người mùi mẫn hả?”

Hạ Điềm lập tức nhìn cô, nháy mắt: “Trước đây cậu và Mặc Cảnh Thâm còn chưa cho mình nhìn đến mức ‘ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải’ sao?

Đây gọi là có qua có lại, cậu không muốn nhìn cũng phải nhìn!”

Quý Noãn: “…”

Cô mở cửa bước ra, không quay đầu lại!Đến chiều, khi cô mua một ít thuốc bổ trở lại, Hạ Điềm mới nhớ đến việc giới thiệu: “Này, Quý Noãn là bạn thân của em.

Lần đó anh thẩm vấn em ở đồn công an, cô ấy chạy tới đứng ra lo liệu cho em.

Em đã nhắc tới cô ấy với anh rất nhiều lần rồi, không cần giới thiệu nữa.”

Nói rồi, cô lại chỉ vào anh chàng cảnh sát đặc công đẹp trai bên cạnh mình: “Đây là Lăng Kế Thần, ba của con trai mình.”

Quý Noãn và anh chàng cảnh sát đặc công khách sáo gật đầu chào nhau.Nếu không vì thật sự muốn đến thăm con của Hạ Điềm, Quý Noãn sẽ không tiếp tục ngồi ở đây làm kỳ đà cản mũi.

Cô tưởng với cả một buổi sáng, hẳn là hai người cũng đã nói chuyện xong xuôi, nào ngờ buổi chiều cô vẫn nghe Hạ Điềm lầm bầm với vẻ oán trách ở trên giường: “Em đã nói rồi, toàn bộ công lao anh chạy tới biên cương lùng bắt bọn buôn lậu ma túy, đều dựa trên sức chịu đựng của em đây này!

Nếu ngày nào em cũng khóc lóc ầm ĩ đòi anh trở về, thì làm sao anh có được cái quân công này?

Đến lúc đó ấy hả, anh sẽ bị cho xuất ngũ, về nhà kế thừa gia nghiệp, ngày ngày tính toán sổ sách hết hơi luôn!”

Anh chàng cảnh sát đặc công suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, nếu em không rộng lượng như vậy, anh sẽ phải ngoan ngoãn về nhà kế thừa gia nghiệp, nghĩ tới đã thấy thảm rồi!

Được, công trạng này coi như là của em!”

Hạ Điềm lại hừ một tiếng.Chứng kiến sự “sến súa” của hai người, Quý Noãn cảm thấy da đầu tê dại.“À đúng rồi, Quý Noãn này, mình nghe Tiểu Bát nói cậu chuyển nhà rồi, sao vậy?

Chỗ ở cũ có người theo dõi cậu à?”

Bỗng Hạ Điềm nhìn về phía Quý Noãn.“Không, chỉ là buổi tối về nhà gặp phải một gã say, mình nghĩ chỗ ở cũ không an toàn, nên chuyển đi.”

Quý Noãn vừa đưa tay khẽ vuốt ve tay đứa bé, vừa trả lời.“Chà, như vậy là không được rồi.

Cậu có một mình, ở chỗ nào cũng không an toàn.

Hiện giờ Phong Lăng không có thời gian tới ở với cậu.

Như thế thì để ba của con mình điều tới một thực tập sinh đặc công bộ đội chẳng hạn, tìm một người có bản lĩnh lợi hại làm vệ sĩ cho cậu.”

Nói rồi, Hạ Điềm lại ngẩng đầu nhìn về phía người chồng mặc đồng phục cảnh sát mạnh mẽ bằng ánh mắt ôn hòa: “Anh có người nào thích hợp không?

Tìm một người thông minh lanh lợi, bản lĩnh cao cường, à đúng rồi, tốt nhất là độc thân!

Đẹp trai một chút!Quý Noãn: “…”***Ngày cuối tuần, Quý Noãn phát hiện dường như Nguyệt Hồ Loan có người chuyển đến.

Trong khu dân cư thường ngày cấm xe cộ ra vào, nay lại xuất hiện mấy chiếc xe chở đồ dùng trong nhà.Sau đó cô lại phát hiện hình như những vật dụng kia đều được chuyển vào tòa nhà A1.

Nhiều người láng giềng xôn xao bàn tán.

Cô hỏi họ, biết những vật dụng đó được đưa đến tầng 16 trên cùng.Tầng trên cùng?Tức là căn hộ bốn trăm mấy mét vuông ở ngay phía trên nhà cô?Thật lạ, mấy ngày hôm trước, Mr.

Vinse còn bảo cô khi trở về nhà phải chú ý an toàn, dù sao bốn tầng gần nhà cô nhất cũng không có người ở, chỉ có một mình cô ở một tầng.

Anh ta nói, anh ta còn dùng danh nghĩa công ty đi liên hệ người chủ bí ẩn của năm tầng lầu kia, muốn mua mấy tầng căn hộ tốt nhất của Nguyệt Hồ Loan, nhưng đều bị đối phương từ chối.

Sau đó, anh ta cũng không liên lạc được với người chủ bí ẩn kia nữa.

Anh ta cũng nói, không biết người chủ bí ẩn kia có lai lịch như thế nào, bảo cô phải luôn đề phòng, còn nhất định phải gia cố ổ khóa trong nhà và cài đặt mật mã cho cửa ra vào.Chẳng phải nghe nói gần đây ngay cả bên địa ốc cũng không có biện pháp liên hệ với chủ sở hữu căn hộ, thế nên tạm thời không thể tiếp tục bán nhà sao?

Thế thì vì sao đồ đạc lại được chuyển lên tầng trên cùng?Hình như khi vừa được xây dựng xong, năm tầng lầu này liền được lắp đặt thiết bị đồng bộ rất sang trọng, hơn nữa đều được làm bằng vật liệu cao cấp nhất.

Ngoại trừ đồ nội thất và thiết bị điện, cũng như đồ dùng sinh hoạt, tất cả vật dụng khác đều được lắp đặt rất tốt, không cần phải tu sửa bất cứ thứ gì, nên cô mới có thể vào ở nhanh như vậy.Như vậy tầng 16 này đã được bán rồi?

Người mua muốn đến ở?“Thưa cô, làm phiền cô nhường đường.”

Hai người thợ đang khiêng tủ rượu đi qua, bởi vì Quý Noãn đang đứng giữa cửa chính dưới lầu tòa nhà mà bảo cô tránh ra.Lúc này Quý Noãn mới vội nghiêng người tránh qua một bên, lại đưa mắt nhìn tủ rượu mà hai người kia khiêng.Vừa rồi có người khiêng các loại bàn và tủ thiết kế cho phòng sách, còn bây giờ là tủ rượu, màu sắc đều là đen trắng xám hoặc xanh lam sẫm, cho nên người chủ mới của tầng 16 là nam giới?Hôm nay Quý Noãn nghỉ làm sớm, không vội lên lầu nên cô ngồi trên băng ghế dài ở bãi cỏ dưới lầu, nhìn những người công nhân chuyển đồ đạc.Giường, sofa, bàn, tủ chén…Chuyển tới chuyển lui, không thấy có giường trẻ con hoặc cho trẻ sơ sinh, cũng không thấy có bàn trang điểm cho phụ nữ.Bởi vậy cô có thể kết luận, người chủ mới là một người đàn ông độc thân.Khi những người thợ khuân vác xuống lầu, có hàng xóm tò mò hỏi: “Nhà ở tầng trên cùng cũng bán rồi phải không?

Đây là chủ nhà mới chuyển đến ở?”

Đám thợ khuân vác chỉ lắc đầu nói không biết, rồi tiếp tục chuyển đồ.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
492: Cô Né Tới Né Lui, Cuối Cùng Lại Trốn Thẳng Vào Lòng Bàn Tay Của Mặc Cảnh Th


Quý Noãn chuyển đến Nguyệt Hồ Loan được nửa tháng, ngày nào cũng ở công ty rồi về thẳng nhà hoặc qua nhà Hạ Điềm thăm em bé một lúc.

Thời gian còn lại cô tiếp xúc với rất ít người.Hệ thống an ninh ở đây quá hoàn hảo, Mr.Vinse có muốn đợi cô ở dưới lầu như ngày trước, hay lấy cớ nhà cô cách xa công ty mà đưa đón thăm hỏi thì cũng không thuyết phục nữa.Vì vậy gần đây anh ta vẫn đau khổ vì không tìm được lý do gì để đi gặp Quý Noãn.Khó khăn lắm Mr.Vinse mới có thể nghe thư ký của cô nói hôm nay Quý Noãn tan làm lúc bốn giờ, lại cũng biết tối nay cô không có việc gì, nên anh ta đã chờ cô từ ba giờ chiều.

Vừa qua bốn giờ một chút, Quý Noãn từ công ty đi ra đã nhìn thấy xe của Mr.Vinse đang chờ ở tầng trệt tòa nhà làm việc của Tập đoàn MN.

Anh ta bước từ trong xe ra, hẳn là chờ cũng đã lâu.“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi?”

Nói rồi anh ta mở cửa xe, ý tứ mời cô bước lên.“Không cần đâu, hôm nay tôi lái xe đi làm, định qua thăm Hạ Điềm trước.

Cô ấy sinh con xong, nằm viện vài ngày giờ đã được về nhà.

Tôi mua sữa bột và ít quần áo sơ sinh mang sang cho cô ấy.”

“Ba năm cô không ở Hải Thành, tôi cũng thường xuyên gặp gỡ Tổng Giám đốc Hạ.

Cô ấy sinh con mà tôi cũng chưa qua thăm, chi bằng hôm nay tôi đến cùng cô nhé?”

Quý Noãn định từ chối khéo, lời cũng đã dâng đến khóe môi, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy thì cô cũng không thể thay Hạ Điềm từ chối ý tốt của người khác.

Vì vậy cô ngừng một chút rồi mới nói: “Được, để tôi đưa địa chỉ cho anh, anh đi trước đi, tôi đi mua vài món đồ rồi tự lái xe đến.”

“Cùng đi mua đi, dù sao tôi cũng không đến tay không được.”

“Vậy cũng được, mình cùng đi.”

Quý Noãn lên xe, chỉ đường cho anh ta đi đến một trung tâm thương mại gần nhà Hạ Điềm, nghe nói ở đó có nhiều cửa hàng đồ bầu và sơ sinh.Mr.Vinse dẫn cô đi vào cửa hàng đồ trẻ em mua mấy hộp sữa ngoại, vài bộ quần áo sơ sinh, và cả mấy bộ đồ chơi, còn mua thêm cho Hạ Điềm ít đồ bồi dưỡng sức khỏe.

Lúc đầu họ cứ nghĩ không có nhiều, thế mà cuối cũng có không ít túi lớn túi bé.

Quý Noãn vốn không muốn Mr.Vinse giúp đỡ nhưng vẫn phải nhờ anh ta xách giúp mình hai túi lớn cất vào xe.Hai người ra khỏi cửa hàng đồ bầu và đồ sơ sinh thì đã vào giờ cao điểm tan tầm buổi chiều.

Nếu lái xe vòng từ bên kia đường sang đây thì không tiện, nên hai người xách túi lớn túi nhỏ băng qua đường.

Quý Noãn tươi cười liếc nhìn những món quần áo sơ sinh trong túi.

Thì ra quần áo của trẻ sơ sinh lại bé xíu như vậy, đừng nói là đi gặp em bé, chỉ cần nhìn thấy món đồ nhỏ xíu của em bé là đã làm người ta nhũn cả tim.Trong dòng xe qua lại, một chiếc xe Bugatti nằm giữa nhiều xe khác.

Đèn xe trên đường lóa mắt, người đàn ông ngồi trong xe nhìn Quý Noãn xách một đống đồ sơ sinh băng qua đường, nét mặt cô dịu dàng, đôi mắt sáng ngời vui vẻ, đi theo Mr.Vinse đến bên chiếc xe đỗ ở bãi đỗ xe bên kia đường.Thẩm Mục ở phía trước lái xe cũng nhìn thấy Quý Noãn, lập tức cảm thấy không ổn, theo phản xạ nhìn vào gương chiếu hậu.

Quả nhiên cậu ta thấy Tổng Giám đốc Mặc xưa nay lạnh nhạt hờ hững mà bây giờ ánh mắt bỗng đen tối nguy hiểm.Không khó để đoán ra được sắc mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc Mặc lúc này vì sao mà có.

Hiếm hoi lắm mới có buổi tiếp khách ở Thành Tây, vậy mà lái xe trên đường lại nhìn thấy cảnh này, đừng nói là Tổng Giám đốc Mặc, đến cả Thẩm Mục cũng vô cùng sầu não.Cô Quý xách nhiều đồ dùng của trẻ sơ sinh đi theo Mr.Vinse, hai người cười nói vui vẻ với nhau, nhìn qua đã thấy có cảm giác ấm áp ngọt ngào như một cặp vợ chồng tình cảm đã sống với nhau từ lâu.Dù sao cũng đã ly hôn hơn ba năm rồi, nếu Quý Noãn thật sự có tình cảm gì với Mr.Vinse thì cũng không phải là không có khả năng.

Mr.Vinse cũng chưa bao giờ che giấu ý định theo đuổi Quý Noãn.

Hơn nữa nhờ vào quan hệ của Tập đoàn BGY mà địa vị của anh ta ở Hải Thành cũng không hề kém cạnh.

Trong đám người theo đuổi Quý Noãn thì diện mạo và vị thế của anh ta cũng được xem như là nổi bật.

Khí chất của anh ta cũng không dễ dàng bị danh tiếng và điều kiện của Quý Noãn làm lu mờ, hơn nữa sự kiên trì là vấn đề quan trọng nhất.Phần lớn những người theo đuổi bị Quý Noãn lạnh lùng ghẻ lạnh cũng đã biết thân biết phận rút lui, chỉ riêng mình anh ta vẫn kiên trì từ đầu đến cuối không hề thay đổi.***Mr.Vinse đưa Quý Noãn đến dưới nhà Hạ Điềm, nhưng nhớ đến Hạ Điềm vẫn còn ở cữ, theo quan niệm của người xưa thì đàn ông không nên đến thăm vào thời điểm này, vì vậy Mr.Vinse chỉ đưa cô đến đây, xách đồ vào thang máy rồi cũng không đi vào nữa.Quý Noãn vào thăm Hạ Điềm, em bé đang ngủ, cô sợ làm ồn ảnh hưởng đến em bé nên ngồi chưa đến nửa tiếng thì đi về.

Khi ra ngoài nhìn thấy Mr.Vinse vẫn ngồi trong xe đợi, cô tự nhiên ngồi vào xe anh ta để về Nguyệt Hồ Loan.Khi đến Nguyệt Hồ Loan thì vừa đúng lúc Quý Noãn nhận được điện thoại, cô vừa nghe máy vừa quay sang khách sáo chào Mr.Vinse một câu rồi vội vã xuống xe, đến cả một câu cô cũng không kịp nói thừa, vừa nghe điện thoại vừa đi vào chung cư Nguyệt Hồ Loan.Mr.Vinse đứng ngoài nhìn vào trong một lát, rồi lại liếc qua vài tòa nhà xung quanh Nguyệt Hồ Loan, đang suy tính có nên giảm yêu cầu lại mà tìm cách mua một căn hộ ở đây, dù sao cũng có thể rút ngắn khoảng cách một chút.Quý Noãn đã đi xa, anh ta mở cửa xuống xe, còn chưa điện được cho người phụ trách khu địa ốc này thì chợt thấy một chiếc xe Bugatti màu đen sang trọng khiêm nhường dừng ngay bên cạnh mình, chính xác ngăn anh ta với cửa chính của Nguyệt Hồ Loan.Cửa ghế tài xế mở ra, Thẩm Mục bước từ trên xe xuống, đối diện với tầm mắt của Mr.Vinse.

Nét mặt Mr.Vinse biến đổi chỉ trong giây lát.Không cần nói nhiều, chỉ cần xét đến khả năng thăm dò ngấm ngầm của Tập đoàn bất động sản BGY mà anh ta còn không điều tra ra được chủ sở hữu của khu địa ốc này, thì anh ta biết rõ người này có lai lịch cực kỳ không tầm thường.

Thậm chí anh ta cũng từng nghi ngờ người này có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm hay không.Ngay khi nhìn thấy chiếc xe Bugatti màu đen này, lại nhìn thấy Thẩm Mục bước xuống xe thì ngay lập tức anh ta vỡ lẽ ra.“Mr.Vinse, thật trùng hợp, ở đây mà cũng có thể gặp được anh.”

Thẩm Mục cười: “Sao hả, theo đuổi cô Quý đến tận nơi này sao?”

Mạch suy nghĩ của Mr.Vinse ngừng lại trong chốc lát, ánh mắt lướt qua cặp mắt nheo lại cười như hồ ly của Thẩm Mục rồi nhìn chiếc xe đằng sau, dừng lại ở cửa sổ ghế sau, cất giọng bình thản lãnh đạm: “Đúng là trùng hợp, xem ra tôi đoán không nhầm.

E rằng chủ sở hữu mà tôi vẫn không thể liên hệ được chính là Tổng Giám đốc Mặc?”

Thẩm Mục khẽ mỉm cười: “Bất kỳ ai lăn lộn trong thương trường đều hiểu rõ, có những chuyện biết rõ nhưng không cần phải nói ra.

Từ trước tới nay Mr.Vinse vẫn khôn khéo khiến người ta khó có thể bắt bẻ.

Trong chuyện tình cảm này, tôi khuyên anh đừng động vào người mà anh không nên động thì hơn.”

Mr.Vinse lại đưa mắt nhìn về hướng Quý Noãn vừa rời đi, chắc chắn cô đã đi về rồi thì trong lòng không tránh khỏi chút thất vọng.

Thật không thể ngờ, cô né tới né lui, rồi cuối cùng lại trốn thẳng vào lòng bàn tay của Mặc Cảnh Thâm.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
493: E Rằng Cho Đến Bây Giờ Mặc Cảnh


Anh ta nhớ lại thời gian Quý Noãn mới sang Anh, tuy ngoài miệng cô vẫn luôn nói là đã buông tay, tất cả đều đã kết thúc.

Nhưng khi có một mình, cô vẫn thường xuyên ngẩn người trầm lặng.Vất vả lắm anh ta mới chờ đợi được đến khi cô vượt qua được giai đoạn đó, hoàn toàn quăng ba chữ Mặc Cảnh Thâm ra khỏi cuộc sống của mình để sống một cuộc đời hoàn toàn khác.

Khi cô quay về Hải Thành, đương nhiên anh ta rất vui, nhưng mặt khác cũng lo âu, không biết được Mặc Cảnh Thâm có ý định như thế nào với cô.Xem ra cho đến bây giờ Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề có ý định muốn từ bỏ.“Tuy Nguyệt Hồ Loan này là một địa điểm tốt, nhưng so với nội thành Hải Thành thì Thành Tây là nơi vắng vẻ.

Tôi không bao giờ nghĩ Mặc tổng lại tự hạ mình đến đây.”

Mr.Vinse vừa nói vừa tiếp tục hướng ánh mắt về phía cửa sổ xe ở ghế sau ô tô.Thẩm Mục đút một tay vào túi quần, cười thành tiếng: “Mr.Vinse, tôi cũng không bao giờ ngờ được, đến cả vợ cũ của Mặc tổng mà anh cũng dám theo đuổi.

Theo đuổi ba năm rồi mà vẫn chưa chinh phục được, bây giờ lại yên lặng chờ đợi thì có ý nghĩa gì nữa?

Cô Quý chuyển đến nơi như thế này, ngoài chuyện lo lắng cho an toàn của bản thân, còn không phải là tìm cách đề phòng anh sao?”

Sở dĩ Thẩm Mục có thể ở bên Mặc Cảnh Thâm lâu như vậy, trừ việc hiểu chuyện ra, thì đương nhiên cậu ta cũng biết nên nói gì, không nên nói gì.

Cậu ta có khả năng đọc vị người khác, nên với người khôn khéo như Mr.Vinse, cậu ta cũng biết tường tận từ gốc đến ngọn.Mr.Vinse cười lạnh: “Đề phòng ai thì tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng Tổng Giám đốc Mặc biết rõ hơn tôi.

Năm tầng lầu của Nguyệt Hồ Loan này thật ra là của ai, anh nói tôi nên nhắc nhở cô ấy hay là không nên đây?”

Lúc này cửa sổ ghế sau của chiếc xe chậm rãi hạ xuống, đôi mắt người đàn ông ngồi trong xe đen thẳm không chút dao động.

Anh quay ra nhìn người đứng bên ngoài, giọng nói trầm lạnh từ tốn: “Từ trước đến nay tôi vẫn nghe nói Tổng Giám đốc của Tập đoàn BGY là một nhân vật tiến vào xã hội thượng lưu bằng chính sự thông minh khôn khéo của mình dù không hề có gia thế.

Chỉ cần anh chắc chắn mình có thể đảm đương với cái giá phải trả thì tôi không ngại để anh thử một chút.”

Mr.Vinse cười chế nhạo: “Mặc tổng, anh lăn lộn trong thương trường lâu như vậy, lại là nhân tài kiệt xuất trong giới thượng lưu, cũng là người hiếm hoi luôn giữ được sự minh mẫn, kiểm soát mọi chuyện rất có chừng mực.

Dù sao cũng đã ly hôn rồi, anh không nên quấy rầy cuộc sống của Quý Noãn nữa.”

Mặc Cảnh Thâm thu lại tầm mắt, không nhìn anh ta thêm lần nào nữa.

Ánh mắt anh như hơi lạnh tràn ngập đêm đen: “Đây là chuyện của tôi, với địa vị Tổng Giám đốc của BGY mà anh lại muốn theo đuổi người nắm quyền Tập đoàn MN, Mr.Vinse quá đề cao sức hấp dẫn của mình rồi.

Hay là sự nhã nhặn lịch sự cũng như lòng biết ơn của Quý Noãn đối với anh, đều bị anh tưởng là cô ấy có ý với anh?”

Mr.Vinse che giấu sự bất mãn và khó chịu khi hết lần này đến lần khác bị đâm vào chỗ hiểm.Quý Noãn vẫn nhẫn nại và nhượng bộ với anh ta thật ra cũng vì mấy năm gặp khó khăn ở Anh, anh ta đã từng giúp đỡ cô.Nhưng anh ta thật sự không muốn nhắc đến hai chữ biết ơn này, nên chưa bao giờ tự mình nói ra.Vậy mà bây giờ điều này lại bị Mặc Cảnh Thâm vạch toạc ra.Khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng không để lộ cảm xúc.

Sắc mặt anh vô cùng hờ hững khiến Mr.Vinse có thể nhận ra được là Mặc Cảnh Thâm đã cực kỳ chướng mắt với mình rồi.Chỉ cần Mặc Cảnh Thâm ra tay thì bản thân mình sẽ không còn cơ hội tiếp tục đặt chân ở Hải Thành được nữa.Có lẽ vì anh ta đã từng giúp Quý Noãn nên Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa động chạm gì đến anh ta.Cửa sổ xe đóng lại, ngăn cách tầm mắt của hai người đàn ông.

Thẩm Mục vẫn cười với anh ta.

Lúc nãy cậu ta đứng bên cạnh đã rút ra một điếu thuốc, trước khi lên xe thì chìa điếu thuốc ra cho Mr.Vinse, cười hỏi anh ta có hút không.

Mr.Vinse không nhận thuốc, Thẩm Mục cũng tiện tay quăng điếu thuốc xuống đất, cười khẩy nói: “Mr.Vinse, anh hãy tự thu xếp ổn thỏa đi.

Đã không phải là đồ của mình, đừng nói là ba năm, kể cả là ba mươi năm thì sợ rằng cũng không phải là của anh đâu.

Anh cần gì vì một người cho đến bây giờ vẫn không thuộc về mình mà tự gây khó cho tương lai như vậy.”

Nói rồi Thẩm Mục lên xe.Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo trong xe không hạ cửa sổ xe xuống nữa.

Chiếc xe Bugatti sang trọng khiêm tốn chạy đi trước mặt anh ta.Mr.Vinse từ từ hít vào một hơi lạnh lẽo, cuối cùng cánh tay buông thõng bên người chậm rãi nắm lại.Rõ ràng đối với thành công trong sự nghiệp, anh ta rất tự hào, cũng rất tự phụ.Nhưng giờ phút này anh ta thậm chí cảm thấy có chút thất bại.Trái tim Quý Noãn quả thật rất khó chinh phục.

Ba năm mà anh ta cũng không thể làm tan chảy được một góc của tảng băng.Với những chuyện anh ta biết, bây giờ anh ta chỉ cần cầm điện thoại lên gọi điện báo cho cô một câu, dựa vào thái độ của Quý Noãn với Mặc Cảnh Thâm thì chắc chắn cô sẽ rời Nguyệt Hồ Loan ngay lập tức, không bao giờ bước chân vào một bước nào nữa.Thế nhưng thật sự anh ta có thể nói được hay không thì phải dựa vào tính toán của chính mình.***Gần đây Quý Noãn thường xuyên đi công tác.

Cô đi Canada nửa tháng mới về, vừa quay về đã không được nghỉ ngơi, vì dự án xây dựng sân vận động của Hải Thành mà thường xuyên đi họp.

Làm ngoài giờ, làm việc, duyệt kế hoạch, đến thị sát công trình, cô đều đích thân kiểm tra toàn bộ quy trình kỹ thuật của dự án.Sắp đến cuối tháng Tám, đã gần ba tháng từ khi cô trở về từ nước Anh.Cuộc họp với sở quy hoạch ngày hôm nay là ở Tập đoàn Shine, nhưng phần lớn đại diện tham gia vào cuộc họp này của Tập đoàn Shine là những nhân viên lạ mặt, không có Mặc Cảnh Thâm.

Quá trình họp không bị ảnh hưởng, chỉ cần chờ người của Tập đoàn Shine cùng nhìn lại và thông báo một tiếng đồng ý.Đêm đó, sau khi kết thúc cuộc họp, Quý Noãn mệt mỏi lê bước chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Dù sao nửa tháng nay cô cũng bận đến mức chỉ cần chạm vào giường là ngủ luôn, cho nên bây giờ chỉ mong được về nhà đi tắm rồi ngủ một giấc.Vậy mà vừa ra khỏi Tập đoàn Shine thì cô chợt nhìn thấy Thẩm Mục dừng chiếc xe Bugatti đen ở bên ngoài, ra hiệu cho Quý Noãn lên xe.Gọi cô lên xe để làm gì?Quý Noãn nghi ngờ nhìn Thẩm Mục, cậu ta cũng không giải thích, chỉ bấm còi xe nhắc nhở cô nhanh lên một chút.

Cậu ta đang dừng xe ở địa điểm không cho đỗ xe, phía sau vẫn còn có xe muốn đi lên, dừng ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến những phương tiện khác.Quý Noãn cho rằng Thẩm Mục định nói chuyện gì đó với cô nên bước đến.

Khi cô đến gần, Thẩm Mục liếc nhìn ra đằng sau, ý nói mời cô ra ghế sau ngồi.Cô nghi ngờ mở cửa xe ra thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang ngồi ở ghế sau.Quý Noãn: “…”

Cứ tưởng Thẩm Mục ra vẻ bí mật để làm gì, hóa ra là chỉ muốn cô lên xe thôi sao?Quý Noãn mím môi không lên tiếng, sau khi nghe thấy xe phía sau liên tục bấm còi nhắc họ đừng chắn đường thì cô mới lên xe.Mặc Cảnh Thâm ngồi trong xe cũng chỉ liếc cô một cái, đầu hơi ngửa ra đằng sau, giơ tay lên thoải mái cởi mấy nút áo sơ mi trên cổ.Hẳn là trước đó anh mới đi tiếp khách, cũng uống chút rượu, lúc này rượu mới có tác dụng, lại bởi vì ngồi trong xe lâu mà có chút khó chịu.Thẩm Mục lái xe đi, Quý Noãn còn chưa kịp nói mình phải về nhà hay về công ty thì Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra, liếc sang nhìn cô, xem có phải cô đang ngồi ngắm cảnh hay không.Thế mà khóe mắt anh lại nhìn thấy người cô ngồi sát vào cánh cửa.

Chỗ ngồi ở ghế sau không lớn không nhỏ, vậy mà cô vẫn kiên quyết ngồi cách xa anh đến cả một mét rưỡi.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
494: Em Còn Lộn Xộn, Tôi Không Bảo Đảm Không Làm Gì Em Trong Xe Đâu


Sắc trời dần tối, trong xe cũng rất tối.Thẩm Mục lái xe cực kỳ ổn định, lại dường như cố tình muốn làm cho mình trở nên vô hình nên không phát ra một tiếng động nào.

Lúc này trong xe yên tĩnh đến nỗi đến cả hơi thở vương mùi rượu của Mặc Cảnh Thâm cũng có thể nghe được rõ ràng.“Em áp cả người vào cửa xe, nếu bây giờ có thể mở cửa ra, có phải đến cả nhảy xe ra ngoài em cũng dám làm không?”

Mặc Cảnh Thâm lên tiếng nói.

Vì trong xe quá ngột ngạt khó chịu mà anh lại cởi tiếp một nút áo sơ mi trên cổ nữa.

Cổ áo của anh bình thường vẫn cài cẩn thận tỉ mỉ giờ để lộ ra xương quai xanh hấp dẫn trêu ngươi, cộng với giọng nói trầm khàn càng khiến cho người nghe bất chợt rung động.Quý Noãn không nhìn anh: “Tôi thật sự không cần phải ngồi lên xe thế này.

Vừa rồi nếu không phải vì xe này đứng chắn đường, tôi ngại làm ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác thì còn lâu tôi mới lên xe.”

Người đàn ông bị cô kiên quyết giữ khoảng cách một mét rưỡi bây giờ quay sang nhìn cô, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt trầm lắng đáp xuống mặt cô: “Chỉ đưa em về nhà thôi, tôi không ăn thịt em.”

Anh nói như thế này sao giống như cô lấy lòng dạ tiểu nhân mà đo lòng người tốt vậy?Người tốt?Mặc Cảnh Thâm sao?Anh được tính là người tốt à?Quý Noãn không phản ứng, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn giữ vững tư thế dựa sát vào cửa xe, không muốn đến gần anh chút nào.Bất chợt xe gần đến ngã tư thì một chiếc xe cứu thương từ đầu đường đối diện lao đến.

Thẩm Mục vội vàng đạp mạnh phanh dừng xe lại.

Quý Noãn chỉ đang ngồi bên mép, không chỉ không cài dây an toàn mà tư thế ngồi cũng không vững, nên ngay khi xe phanh đột ngột thì cô lập tức nhào người tới phía trước theo quán tính.

Đầu ở gần cửa sổ xe nhất nên va vào, cánh tay gác trên cửa cũng bị đập mạnh.

Cô lập tức kêu “a” một tiếng rồi lại cố nén, không thốt ra tiếng nào nữa, chỉ đưa tay lên ôm chỗ trán bị đau.Thẩm Mục nhìn qua kính chiếu hậu về phía Quý Noãn, áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi có chiếc xe cứu thương lao ra đột ngột.

Đi nhanh như vậy chắc là đang đến bệnh viện cấp cứu rồi, nên tôi mới phanh xe gấp như vậy.

Cô Quý, cô không sao chứ?”

Quý Noãn lắc đầu không đáp lại, chỉ giơ hai tay lên xua xua ý mình không sao, rồi sau đó vẫn dựa vào cửa, tư thế ngồi vẫn không thay đổi.Thế rồi chưa đầy năm phút sau, xe lại đi qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ khác thì bất chợt sườn xe vào cua gấp ngay giữa ngã tư.

Quý Noãn còn chưa kịp phản ứng, không hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người nghiêng ngả ngã về phía Mặc Cảnh Thâm.

Cô ý thức được cần phải tránh ra nhưng cả người không cưỡng được lực quán tính, hoàn toàn không thể nào kiểm soát cơ thể mình, ngay lập tức ngã vào đùi anh, đầu không kiểm soát mà va đập vào bụng dưới của anh.Bây giờ đầu cô đang ép vào vị trí…Quý Noãn: “…”

Không còn kịp hỏi Thẩm Mục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng không vội hỏi cậu ta vì cớ gì mà đi xe nhanh như vậy trong nội thành, Quý Noãn nhanh chóng ngồi thẳng dậy, rời khỏi đùi anh, giơ tay lên vén mái tóc mới vừa rồi bị bay tứ tung khi áp xuống, rồi ngồi cứng đờ một chỗ.Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Mặc Cảnh Thâm nhìn người phụ nữ nét mặt lúng túng nhưng vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng không nói lời nào.

Lúc cô sửa sang lại đầu tóc gọn gàng, anh nhận ra tóc cô bây giờ chỉ dài hơi quá vai.

Khi Quý Noãn đang định tiếp tục ngồi dựa vào thành cửa thì anh chợt vươn tay giữ cổ tay kéo cô trở lại.Quý Noãn suýt nữa thì lại nhào vào lòng anh, cô vội vàng giữ vững người gần về phía cửa, đồng thời kinh ngạc nhìn đôi mắt sâu lắng bên cạnh.“Anh làm gì thế?”

Cô vừa nói vừa định nhích sang bên theo phản xạ, thế nhưng ngay lập tức cổ tay cô bị anh giữ lại.“Khụ, ngại quá, vừa rồi tôi quên mất ở đầu đường có khúc cua, suýt nữa thì lái xe đi tiếp, may mà mới rẽ kịp…”

Thẩm Mục ngồi trên ghế tài xế quay đầu lại, không nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ giải thích qua loa một câu.Quý Noãn nổi đóa.Thẩm Mục khốn kiếp này, lần trước phanh xe đúng là không cố tình, nhưng cú cua gấp vừa rồi chắc chắn là cố ý!Quý Noãn định rút tay ra khỏi tay Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh ngồi bên cạnh lại quay người sang vươn cánh tay dài đè lên vai cô, giam cầm cô giữa cơ thể anh và chiếc ghế da trên xe.

Anh thấy Quý Noãn lạnh lùng nhìn mình thì cặp mắt đen láy khẽ nhíu lại, cánh tay đang ấn lên vai cô choàng qua vai.

Vào khoảnh khắc này, cặp mắt thờ ơ của Quý Noãn trở nên kinh ngạc, rồi trở thành kháng cự, nhưng có giãy giụa thế nào cũng bị anh ngăn lại dễ dàng, ngược lại còn khiến cho cơ thể hai người càng dán sát vào nhau hơn.

Cô gần như bị anh nửa ôm nửa đè lên ghế ngồi, không thể nhúc nhích.“Mặc Cảnh Thâm, anh muốn gì?”

Dưới bóng tối ở trong xe, sắc mặt của Quý Noãn khẽ trắng bệch trước động tác áp bức của anh.Một tay anh chống lên ghế ngồi đỡ cho lưng cô, một tay ghì chặt cô, bao vây cô dưới hơi thở mát lạnh.

Anh cụp mắt nhìn xuống cô từ khoảng cách rất gần, nét mặt không hề vui vẻ.

Cơ thể mảnh mai mềm mại trong lòng anh không ngừng nỗ lực cử động, ánh mắt anh tối sầm lại, trầm giọng nói: “Xuống xe.”

Cô cảm nhận được rõ hai tiếng này không phải là dành cho cô.Quý Noãn càng không tin nổi, nhìn anh chằm chằm: “Mặc Cảnh Thâm!

Anh có ý gì?”

Vậy mà Thẩm Mục đã cực kỳ kịp thời đừng xe bên đường, rồi lại vọt ra khỏi xe bằng tốc độ nhanh nhất.Ngay khoảnh khắc cửa xe ở ghế tài xế đóng ầm một tiếng thì trái tim Quý Noãn cũng lập tức vọt lên cổ họng.

Cảm giác trong xe còn có một người thứ ba, so với cảm giác trong xe chỉ còn lại cô và Mặc Cảnh Thâm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!“Đừng lộn xộn, còn cử động nữa thì tôi không đảm bảo trong xe sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Giọng anh nhàn nhạt trầm thấp, anh nhìn mắt cô rồi chợt cất tiếng cười trầm trầm, hạ giọng nói: “Em biết là tối nay tôi có uống rượu mà.”

Quý Noãn cứng đờ, không dám tin người đàn ông trước mặt trắng trợn không hề che giấu ý định mượn rượu tấn công.Trái tim cô như ngừng đập.Hóa ra anh có dính chút rượu là muốn lấy cớ giở trò say rượu sao?Quý Noãn lập tức bật cười chế giễu.

Lâu như vậy rồi, cô vẫn tưởng rằng thời điểm chạm mặt thì vẫn có thể khéo léo giữ khoảng cách có chừng mực với anh, nhưng cô hoàn toàn không ngờ có một ngày Mặc Cảnh Thâm cũng không biết xấu hổ làm người khác phải phẫn nộ đến mức này.Cô cười lạnh nói: “Mặc tổng, uống vài ngụm rượu là có thể làm anh quên mất mình đang ôm người phụ nữ nào sao?

Có phải bây giờ chỉ cần anh bị chuốc say thì tùy tiện quẳng người phụ nữ nào cho anh là anh cũng sẵn sàng?

Sao tôi không được nhúc nhích?

Anh đang dọa tôi sao?

Đừng nói là giãy giụa, kể cả tôi không một mảnh vải trên người ngồi đây, thì e rằng anh cũng không có tư cách chạm vào tôi!”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
495: Anh Rảnh Đến Mức Đi Quan Tâm Cả Đời Sống Tình Cảm Của Vợ Cũ À?


Nói rồi cô dùng sức đẩy mạnh vào ngực anh nhưng không đẩy ra được, bèn tức giận lạnh giọng nói: “Mặc Cảnh Thâm, ba năm trước anh hành hạ tôi đã đủ rồi, bây giờ tất cả đều đã là quá khứ, xin anh buông tha cho tôi.

Chúng ta ở bên nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ, không nên để tôi nghi ngờ bây giờ anh đang giở trò mèo vờn chuột!

Bây giờ tôi chỉ muốn cách anh thật xa!

Có thể cách xa đến mức nào thì phải xa được đến mức đó!”

Còn chưa kịp nói xong, Quý Noãn lại cố gắng nghiêng sang một bên tránh né.

Ngay lúc này, bất chợt tiếng chuông dễ nghe từ chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên.

Cô lập tức ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh.

Vì tiếng chuông đột ngột của cô mà anh thoáng ngừng lại, Quý Noãn nhân cơ hội này đẩy mạnh anh ra, vội vàng tránh sang một bên rồi cầm điện thoại di động lên.

Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Mr.Vinse, cô nhớ ra hình như đã nửa tháng rồi mình không nhận được điện thoại, cũng không hề nghe được tin tức gì của anh ta.Trước kia dù không có thời gian gặp mặt nhưng Mr.Vinse vẫn thường xuyên gọi điện đến ân cần hỏi thăm.

Nhưng nửa tháng gần đây thì hình như anh ta không hề liên lạc.Quý Noãn do dự một thoáng rồi nghe điện thoại ngay.“Alo, Mr.Vinse.”

Quý Noãn mới phục hồi lại sau khi mới vùng vẫy kịch liệt nên hơi thở khá hổn hển.Mặc Cảnh Thâm nhìn nét mặt cố gắng lấy lại bình tĩnh khi nghe điện thoại của cô, nghe thấy cô vì Mr.

Vinse mà hạ giọng dịu dàng thì nét mặt thoáng chùng xuống.Mr.Vinse nói trong điện thoại: “Cô về chưa?

Cô đi Canada lâu như vậy, không có việc gì chứ?”

“Không sao, chỉ là đi công tác thôi.

Ở bên kia cũng bận rộn tối mặt tối mũi, tôi mới về được hai ngày nay.”

Hơi thở của Quý Noãn đã đều đặn trở lại, giọng nói lại càng dịu dàng nhẫn nại hơn lúc trước.Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giọng nói của người đàn ông trong điện thoại vang lên rõ mồm một.Mr.Vinse dịu dàng cười nói: “Vậy thì tốt rồi.

Mấy hôm nay tôi cũng ở nước ngoài, đang gấp rút nên không có thời gian quay về.

Khi cần liên hệ với Tập đoàn BGY bên đó thì cô tìm Phó Tổng Giám đốc nhé.

Gặp khó khăn gì thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách xử lý giúp cô.”

“Sao anh lại ra nước ngoài rồi?

Lúc trước không phải anh nói sẽ ở lại trong nước thêm một thời gian nữa sao?

Chẳng lẽ Tập đoàn BGY bên đó đã thăng chức cho anh…”

“Điều động vị trí, chuyện thăng chức cũng không còn lâu nữa, nhưng sau này tôi phải phụ trách những khu vực khác của tập đoàn, phải thật lâu nữa thì tôi mới có thể quay về Hải Thành.”

Giọng nói của Mr.Vinse không để lộ chút cảm xúc gì, nhưng Quý Noãn vẫn thoáng lờ mờ cảm thấy anh ta có tâm sự gì đó.Nhưng dù sao đây cũng là chuyện điều động của anh ta, cho dù là có khúc mắc gì thì cô cũng không nên hỏi đến.Nếu là bình thường thì cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ định nói chúc anh mọi chuyện đều thuận lợi.

Nhưng khi ngước lên đối mặt với ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm thì cô khẽ cắn môi, không biết có gì thôi thúc, có lẽ vì quá tức giận, tức giận đến mức không còn lý trí, nên theo bản năng nói với Mr.Vinse: “Vậy anh ở bên đó bảo trọng nhé, nhớ quay lại sớm, chăm sóc cho mình, đừng làm em lo lắng.”

Cô vừa dứt lời, Mặc Cảnh Thâm nghe thấy giọng nói ngọt ngào dịu dàng của cô thì cặp mắt đen láy nheo lại, không nói một lời.Thế nhưng Mr.Vinse nghe thấy giọng điệu của Quý Noãn thay đổi thì cảm thấy kỳ quặc, tuy có cảm động vì hiếm thấy cô chủ động quan tâm anh ta như vậy, nhưng vẫn hỏi một câu theo phản xạ: “Bây giờ… cô đang ngồi cạnh ai hả?”

Quý Noãn còn chưa trả lời thì điện thoại di động trong tay đã bị Mặc Cảnh Thâm giật lại.

Cô giận dữ nhìn anh trừng trừng, thấy anh cầm điện thoại của mình, lạnh nhạt phun ra một tiếng: “Tôi.”

Anh nói rồi không chờ đầu dây bên kia kịp phản ứng liền lập tức ngắt điện thoại, vứt xuống ghế ngồi bên cạnh cô.Cô nghiến răng cố nén lại ý muốn mắng chửi anh, hậm hực cầm điện thoại lên đút vào túi xách, rồi đảo mắt thấy xe đang dừng lại ở chỗ đỗ xe đầu đường bèn đưa tay định mở cửa xe, nhưng cửa xe lại bị khóa.Lại là như vậy!Đến cả Thẩm Mục mà cũng học được cái thủ đoạn này!Cậu ta xuống xe ra ngoài rồi mà còn khóa cửa xe lại làm gì?!Quý Noãn khẽ cau mày.

Cô phát hiện mình cảm thấy sợ hãi khi phải ở gần Mặc Cảnh Thâm, đặc biệt là trong một không gian khép kín như thế này, ở đâu cũng có hơi thở của anh.Anh thấy cô ngồi cứng đờ bất động sát cửa sổ xe, chợt nghiêng người đến, Quý Noãn dựa thẳng người ra thành cửa, nét mặt khó chịu nhìn anh: “Mặc Cảnh Thâm, anh thật sự không uống nhiều rượu, đừng có ỷ vào việc có hơi men này mà làm loạn!

Tuy rằng tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng tôi biết anh rất tỉnh táo!”

Mặc Cảnh Thâm chỉ ghé sát vào cô.

Hơi thở của hai người phả lẫn vào nhau, nhưng anh không đè cô nữa.Thật ra anh có muốn ghì cô hay không thì cũng như nhau, vì cô không thể nào xuống xe được.Ánh mắt anh sâu thẳm trầm lắng, ánh mắt cô lại tràn ngập sự lạnh lẽo cự tuyệt.“Xóa Vinse này ra khỏi danh sách những người có quan hệ với em.

Nếu để tôi thấy em và anh ta có bất kỳ liên hệ nào thì đời này anh ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đặt chân về Hải Thành.”

Anh chỉ thờ ơ lạnh lùng phun ra câu này, rồi ngay trước cặp mắt sửng sốt của cô, anh buông cô ra, không còn giam hãm cô nữa.

Rõ ràng bệnh nhức đầu mấy hôm nay là thật, anh trở về chỗ ngồi, ngón tay thon dài bóp chặt giữa trán, không nói thêm tiếng nào nữa.Quý Noãn cứng đờ dán người vào thành xe nửa ngày mới từ từ lấy lại tinh thần: “Chuyện Mr.Vinse tạm thời bây giờ không thể quay về Hải Thành là do anh làm sao?”

“Không phải.

Nghĩ đến chuyện anh ta đã từng giúp em xử lý nhiều chuyện hợp tác khó khăn nên tôi không động đến anh ta.”

Cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang giơ lên để đè chặt mi tâm bỗng hạ xuống, anh đảo mắt nhìn đôi mắt tràn ngập cảnh giác của cô: “Nhưng nếu em và anh ta vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ như gần như xa, thậm chí còn có lúc mập mờ này thì tôi không thể đảm bảo có thể kiểm soát được tay mình đâu.”

Khi đã khẳng định Mặc Cảnh Thâm không giở trò hèn hạ với Mr.Vinse, thì tâm trạng của Quý Noãn mới thoáng hồi phục lại.Nhưng anh lại đang âm mưu cái gì đây?

Uy hiếp cô sao?Cô lạnh lùng nhìn anh: “Chẳng phải Tập đoàn Shine rất bận rộn à?

Sao tôi lại thấy anh rảnh rỗi đến nỗi còn thời gian quan tâm cả đến đời sống tình cảm của vợ trước vậy?

Không phải chúng ta đã ly hôn lâu rồi sao?

Chuyện tình cảm đã không còn, về luật pháp chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì nữa, anh quan tâm chuyện tôi có quan hệ lúc xa lúc gần lúc mập mờ với Mr.Vinse hay với người nọ người kia để làm gì?”

Khi nói đến đây, sắc mặt Quý Noãn thoáng trắng bệch.

Đúng lúc Thẩm Mục mở cửa quay lại, khi cửa xe mở ra thì lập tức đèn trong xe cũng tự động sáng lên, chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của Quý Noãn.Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thấy dường như tay cô vô thức ôm bụng, anh nhìn đồng hồ rồi khẽ hỏi: “Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm sao?”

Quý Noãn không thèm trả lời anh, thấy bị phát hiện rồi nên cũng không buồn che giấu, đưa tay ôm dạ dày rồi xoa nhẹ, không nói, cũng không đáp lời anh.Mặc Cảnh Thâm ngồi bên cạnh nhìn người phụ nữ vẫn giữ tính khí cố chấp bướng bỉnh, thấy cô vì quên ăn cơm mà hay bị đau bụng thì nhìn thẳng ra đằng trước thản nhiên nói: “Thẩm Mục, tìm một nhà hàng Trung Quốc rồi đến đó.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
496: Có Thể Đi Ăn Tối Với Vinse Mà Không Thể Đi Ăn Với Tôi Sao?


Quý Noãn không quá ưa thích đồ Tây.

Cô thích nhà hàng Trung Quốc hoặc ăn cơm nhà.

Đây là thói quen từ rất lâu rồi.Biết ý định của Mặc Cảnh Thâm, cô thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe: “Không cần đâu, cảm ơn Mặc tổng.

Tôi về nhà nấu bát mì là được rồi, không cần phải tốn kém mời tôi ăn cơm làm gì…”

Cô ngưng lại một giây rồi lại nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cũng không cần phải mời anh ăn cơm, nên phiền anh cho tôi xuống xe, để tôi tự về nhà.”

Cô lại chuyển từ Mặc Cảnh Thâm sang Mặc tổng một lần nữa.Thẩm Mục làm như không nghe thấy, nhanh chóng lái xe đến một nhà hàng thật ngon ở gần đó rồi đi chậm lại.Thái độ của Quý Noãn không tỏ ra chút nhân nhượng nào, thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới lên xe.Mặc Cảnh Thâm dường như cũng không có ý định thúc ép cô, lãnh đạm nói: “Đưa cô ấy về.”

“Vâng, được.”

Thẩm Mục tiếp tục tăng tốc, lái xe về hướng căn hộ trước kia của cô rồi cố tình hỏi: “Cô Quý, bây giờ cô vẫn ở căn hộ trước đây phải không?

Đưa cô về đó là được rồi đúng không?”

Quý Noãn khựng lại một chút: “Không phải, tôi chuyển nhà rồi, giờ đang ở khá gần công ty, ở Thành Tây.”

Thẩm Mục lập tức quay đầu xe đi về hướng Thành Tây, vừa lái xe vừa nói: “Ôi may mà tôi hỏi nhé, không thì lại đi nhầm đường rồi.

Bây giờ cô ở khu nào ở Thành Tây?”

“Cho tôi về công ty đi, từ công ty về nhà cũng chỉ mất mười phút thôi.

Tôi quay về công ty lấy ít đồ nữa.”

Giọng Quý Noãn bình thường, không chút cảm xúc.Thẩm Mục do dự nhìn Mặc Cảnh Thâm qua kính chiếu hậu, thấy anh từ đầu đến cuối vẫn không định lên tiếng thì cũng chỉ còn cách đồng ý: “Vậy được.”

Quý Noãn thầm nghĩ, xem ra họ không biết bây giờ cô đã chuyển đi đâu.Cho nên, sở dĩ Mặc Cảnh Thâm biết căn hộ cô ở trước đây là vì đã biết từ ba năm trước rồi?Trước đây, một số người ở Nguyệt Hồ Loan thường xuyên lân la hỏi về ông chủ bí ẩn.

Vì thân phận của ông chủ bí ẩn này rất khác thường nên cô đã từng nghi ngờ, liệu có khả năng ông ta có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm không.

Tuy không hiểu vì sao mình lại có mối nghi ngờ đó, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nhóm thợ kia chuyển đồ vào nhà, cô có cảm giác phong cách này có sự tương đồng khá lớn với Quốc tế Oran trước kia.Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì có lẽ chẳng qua đó chỉ là tình cờ.

Phong cách nội thất và đồ dùng đen trắng đơn giản chắc chắn là kiểu dáng mà rất nhiều đàn ông hiện đại yêu thích, có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.Bây giờ cô lại thấy dường như Thẩm Mục hoàn toàn không biết chỗ ở mới của mình thì quả thật là cô đã cả nghĩ rồi.Sau khi lái xe đến khu Thành Tây, nhìn thấy xe đi càng lúc càng gần đến Nguyệt Hồ Loan, Quý Noãn vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề dừng mắt trước Nguyệt Hồ Loan.

Vì cảm giác say mà Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói tiếng nào nữa.Thẩm Mục cũng không nhìn về hướng Nguyệt Hồ Loan mà lái xe qua cửa chính, chạy thẳng về hướng Tập đoàn MN.Khi xe đến gần quảng trường trước cửa Tập đoàn MN, Quý Noãn tưởng rằng Thẩm Mục muốn dừng xe, đang định lên tiếng khách sáo, lạnh nhạt nói một câu cảm ơn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lãnh đạm nói: “Từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn cơm, bận rộn đến mấy cũng đừng hành hạ dạ dày của mình.

Xuống xe đi ăn chút gì đi.”

Xung quanh khoảng sân rộng trước cửa tòa nhà đúng là có không ít quán cà phê hay nhà hàng bình dân, còn có mấy nhà hàng ăn uống khác.

Quý Noãn không ngước mắt lên, lạnh giọng nói: “Không cần, tôi không đói.”

Gương mặt trầm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh nhạt thờ ơ, như thể chuyện trước đó đều là ảo giác của cô.

Anh cất giọng trầm thấp trong vắt rõ ràng: “Không đói à?

Vậy đi ăn với tôi.”

Quý Noãn đảo mắt nhìn anh chằm chằm: “Mặc tổng, tôi thấy có vẻ anh uống nhiều quá rồi hả?

Tôi không đói, không muốn ăn, sao tôi lại phải đi ăn với anh?”

Anh nhìn nét mặt lạnh như băng thể hiện rõ thái độ xa cách, lại nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô lúc nghe điện thoại thì lập tức lạnh nhạt liếc cô: “Em có thể đi ăn tối với Vinse, sao lại không đi ăn với tôi được?”

Cô không ngờ có một ngày người như Mặc Cảnh Thâm lại có thể phát ngôn ra một câu so đo tính toán như vậy.Quý Noãn cụp mắt cong môi nhưng cũng không hẳn là cười: “Anh cũng đã nói, trong ba năm qua Mr.

Vinse đã giúp tôi vượt qua không ít khó khăn, tôi mời anh ấy đi ăn một bữa thì còn có thể hiểu được.

Nhưng tôi đi ăn với anh để làm gì?

Giữa tôi và Mặc tổng cùng lắm chỉ là quan hệ xã giao gặp nhau thì mời ly rượu vậy thôi.

Giờ chúng ta đi ăn riêng với nhau, lại đang ở gần công ty tôi, vậy có phải là không tốt không?”

Cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang mở cửa xe chợt khựng lại, anh quay phắt lại nhìn cô rồi đóng sập cửa lại một lần nữa.Nghe thấy tiếng cửa xe đóng sập lại, tim Quý Noãn như rơi xuống, theo bản năng cảnh giác nhìn anh: “Không phải anh muốn xuống xe sao?”

“Tôi cho em hai lựa chọn, hoặc là xuống xe đi ăn, hoặc là tối nay ở lại trong xe.

Em tự chọn đi.”

Anh vẫn giữ nét mặt lạnh như băng nhìn cô, giọng nói từ tốn hờ hững như thể việc này hoàn toàn không liên quan đến mình: “Dù sao thì người bị đói bụng khó chịu đến đau dạ dày cũng không phải là tôi, đúng không?”

Quý Noãn: “…”

Đúng là bây giờ bụng cô không hề thoải mái, nhưng cô cũng không muốn cứ thế mà nhân nhượng.Nhưng vừa rồi cô trơ mắt nhìn thấy cánh cửa xe vất vả lắm mới được mở ra lại bị đóng sập lại, như thể cơ hội thoát thân lại bị đánh mất bởi chính sự ngang ngạnh của mình.Người đàn ông này là Mặc Cảnh Thâm, là người chỉ cần tiện đà giậm chân một cái là hằng hà sa số đám người danh môn quyền quý cũng phải phát run.

Ai nhìn thấy anh cũng phải khép na khép nép, không dám trêu chọc.Ngoại trừ quan hệ của cô với anh vào mấy năm trước thì cô còn có quan hệ gì với anh nữa?Cô làm gì có tư cách để trêu tức hay làm trái lời anh?Quý Noãn cụp mắt, giọng nói cứng nhắc kiên cường hỏi: “Mặc tổng muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được, tùy em.”

Anh vừa đi tiếp khách về chỉ uống ít rượu nên chắc cũng đã ăn rồi.

Nhưng những bữa tiệc rượu xã giao thế này thì anh cũng không ăn được nhiều.Thẩm Mục vừa lái xe đến một quán mì trước cửa công ty thì Quý Noãn lên tiếng: “Thẩm Mục, dừng xe ở đây đi.”

Thẩm Mục phanh xe lại.Sau khi xe dừng hẳn, Quý Noãn không nói một câu nào mà mở cửa xe bước xuống.Sau đó cô cũng không quan tâm Mặc Cảnh Thâm có định đi cùng hay không, nhanh chóng rảo bước vào quán mì kia.

Sau khi đi vào, cô tìm một bàn trống ngồi xuống, phục vụ bàn đến hỏi cô muốn ăn gì, cô đáp mình muốn một bát mì bò.Vừa dứt lời, cô ngước mắt lên đã thấy Mặc Cảnh Thâm đang tiến vào.Anh nhìn về phía cô, cặp mắt đen láy trong veo, không có vẻ gì là say xỉn.Cô thoáng ngừng lại rồi lại bình tĩnh đính chính: “Cho tôi hai bát.”

Khi phục vụ bàn quay người đi thì Quý Noãn mới đặt túi của mình xuống, không hề nhìn người đàn ông trước cửa nữa.Đây là một quán mì nhỏ rất bình dân, bàn ăn cũng không quá lớn, nhưng khách lại rất nhiều.

Mùi mì bò tản mác trong không khí cực kỳ đậm đà, điều kiện xem ra cũng khá sạch sẽ.Những nơi bình dân như thế này, xét đến thân phận Mặc Cảnh Thâm, thì e rằng anh ít khi lui tới, hoặc chưa từng lui tới.Quý Noãn lại ngước mắt lên lần nữa, chỉ trong một chớp mắt, cô nhìn thấy người đàn ông trước cửa sau khi quan sát một vòng quán ăn thì đảo tầm mắt, sải bước dài về phía cô.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
497: Cuối Cùng Hoàn Toàn Quên Lãng Anh Mới Là Hả Hê Nhất


Cho đến khi dáng người cao quý kia cách cô không đến hai mét thì anh bước đến gần rồi ngồi xuống.Mặc Cảnh Thâm không hề tỏ ra coi thường quán ăn này, cứ thế mà ngồi đối diện cô.

Không hiểu sao, Quý Noãn cảm giác không gian quán mì bò vốn đông người chen chúc mà có vẻ nhỏ hẹp này bất chợt vô cùng yên tĩnh, người đàn ông ngồi đối diện cô cũng cực kỳ rõ ràng.Nét mặt tuấn tú của anh, cùng gương mặt trầm tĩnh với đường nét hoàn mỹ, cứ đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô.Mặc Cảnh Thâm.Quý Noãn nhớ lại, trước đây từng có một thời gian anh xuất hiện mọi nơi trong thế giới của cô.

Chỉ cần cô có một khoảng trống nhỏ, chỉ cần cô hơi thả lỏng không còn cảnh giác thì anh lập tức đàng hoàng xuất hiện trong tâm trí cô.

Sau này, cuối cùng dần dần cô cũng tạo được thói quen để cho người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.

Bây giờ cô nhận ra rõ ràng, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô từ lâu rồi.Đến cả cái tên Mặc Cảnh Thâm, rất lâu trước khi về Hải Thành, cô cũng đã không nghe thấy nữa.Mì bò vẫn chưa được mang lên, phục vụ bàn bê ra một bình nước chanh nhà hàng tự pha chế, rót vào hai ly thủy tinh sạch sẽ.Quý Noãn không lên tiếng, Mặc Cảnh Thâm đặt chiếc ly nước chanh đến trước mặt cô.

Lúc này cô mới ngước mắt lên mỉm cười nhận lấy ly nước, nhưng vẫn không lên tiếng.Đến khi rót xong hai ly nước chanh thì phục vụ bàn quay người đi.Mặc Cảnh Thâm nhìn ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi vuốt qua vuốt lại thành ly thủy tinh mà không đưa lên uống thì đôi mắt trầm lắng bình tĩnh nhìn cô.

Trong quán ăn nhỏ hẹp này, dường như rốt cuộc cũng có một nơi và không gian để cô dằn lòng hạ quyết tâm ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng vài câu.“Đúng là em đã trưởng thành rất nhiều, nhưng trái tim vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”

Giọng nói của anh đều đều lãnh đạm, không cao không thấp, nhưng từng tiếng nói ra, cô đều có thể nghe được rõ ràng.Thoạt tiên Quý Noãn nhìn anh thật lâu, như thể rất bất ngờ vì anh đưa ra một kết luận như vậy: “Anh có ý gì?”

Khóe miệng anh cong hơn, vẫn ôn hòa nhìn cô, giọng nói pha lẫn sự dịu dàng khiến cô khó hiểu: “Tôi vẫn luôn chờ em bùng nổ, cũng cho em cơ hội để phát tiết, nhưng rõ lần này suy đoán của tôi đã sai rồi.”

Quý Noãn cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Cho nên chẳng qua là gần đây Mặc tổng cho tôi cơ hội để tôi phát tiết, trả lại toàn bộ những ấm ức mà trước đây tôi từng phải chịu đựng, để tôi được hả hê phải không?

Sở dĩ suy đoán của anh sai là bởi vì anh cho rằng tôi hận anh, nhưng nguyên nhân thật sự là đến cảm giác hận thù tôi cũng không còn nữa, chỉ là vì tôi không cần anh nữa.

Như thế nào mới là hả hê nhất?

Trải qua ba năm dài dằng dặc, cuối cùng hoàn toàn quên anh mới là hả hê nhất.”

Cô ngừng một chút, ánh mắt càng lộ rõ vẻ chế giễu: “Tôi thậm chí còn không muốn biết lý do vì sao trước đây anh lại kiên quyết ly hôn.”

Anh vừa cầm ly thủy tinh trên bàn lên, vì câu nói của cô mà như khựng lại vài giây.

Anh đặt lại chiếc ly xuống bàn, giọng nói đều đều thờ ơ không chút cảm xúc: “Thật sao?”

Điện thoại di động của Quý Noãn lại vang lên, cô tiện tay lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy người gọi đến là Hạ Điềm thì nghe máy luôn.“Noãn Noãn, bây giờ cậu có về công ty không?”

“Đang ở tầng trệt công ty đây.”

“Vậy tốt quá, hôm trước mình bảo đại ca hình sự nhà mình tìm vệ sĩ cho cậu, bây giờ đã tìm được người phù hợp rồi.

Bây giờ mình phải ở nhà trông con, không thể đi được nên để cậu ta tự đến công ty tìm cậu.

Cậu ta mới đi lúc chiều đấy, thấy cậu không có ở công ty nên vẫn còn kiên quyết chờ cậu.

Bây giờ cậu đang ở đâu?

Để mình nói cậu ta đến gặp cậu.”

“Thật sự tìm vệ sĩ cho mình à?

Thật ra thì không cần thiết đâu, bây giờ mình ở nhà kia rất an toàn.”

“Tìm thì cũng tìm rồi, cậu cứ giữ người ta lại đi, bảo đảm an toàn kỹ càng thì vẫn tốt hơn.

Dù sao bây giờ cậu cũng không phải là một nhân vật tí hon không có danh tiếng gì, giá trị con người cũng lọt vào bảng xếp hạng của Forbes rồi, phải đề phòng bọn bắt cóc hay đột nhập vào nhà ăn trộm.

Có vệ sĩ đi theo cậu thì mình cũng yên tâm hơn.”

Quý Noãn bật cười: “Được rồi, mình đang ở quán mì dưới tòa nhà.”

“OK, mình gọi cậu ta đến ngay.”

Quý Noãn ngắt máy thì vừa đúng lúc phục vụ bàn bê hai bát mì mới làm xong.Quý Noãn không vội vàng, từ tốn uống một hớp nước rồi mới nói: “Loại quán ăn nhỏ này cũng sạch sẽ, Mặc tổng đừng chê.

Nếu ăn không quen thì anh cứ để lại, không cần phải quá khách sáo.”

Gương mặt Mặc Cảnh Thâm không chút biểu cảm, động tác cực kỳ tự nhiên mà lại quen thuộc, gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào bát Quý Noãn.Quý Noãn nhìn bát mì chất đầy thịt bò, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa quán mì đã được người ta kéo ra, một bóng dáng cao gầy rắn rỏi xuất hiện ngay trước cửa.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi chừng hai mươi, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, nét mặt rắn rỏi sáng sủa có chút hào hứng sôi nổi.

Cậu ta nhanh chóng đảo mắt tìm một vòng, đến khi nhìn thấy Quý Noãn thì cúi xuống nhìn ảnh nhận được trên điện thoại, sau đó lại nhìn Quý Noãn.Quý Noãn nheo mắt, đây có phải là người mà Hạ Điềm nói…“Hi!”

Cậu ta rảo bước đến bàn Quý Noãn rồi lên tiếng chào: “Chị có phải là chị Noãn không?”

Quý Noãn: “Đúng vậy, gọi tôi Quý Noãn là được rồi.”

“Đúng là chị rồi!”

Cậu ta lập tức tỏ vẻ cởi mở, ngồi xuống ngay bên cạnh Quý Noãn.

Ghế ăn trong quán đều giống kiểu ghế xưa, Quý Noãn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài, vì cậu ta đột ngột ngồi xuống nên không thể không nhích sang một chút để chừa chỗ cho cậu ta.“Xin chào chị Noãn, tôi là Nghiêm Cách, là thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự Hải Thành.

Thật ra thì tôi đã thực hiện nhiệm vụ nhiều lần rồi, cũng đã thực tập hơn hai năm, có thể chính thức được tuyển ngay, nhưng tôi còn phải trải nghiệm thực tế xã hội nửa năm nữa.

Sếp Lăng của chúng tôi nói để tôi làm vệ sĩ cho một nữ tổng giám đốc, cũng đồng thời là bạn thân của vợ anh ấy.

Tôi không hề lưỡng lự mà nhận lời ngay!

Chị Noãn, sau này tôi sẽ đi theo chị, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!”

Nói rồi anh chàng Nghiêm Cách trẻ tuổi này phóng khoáng giơ tay lên như muốn bắt tay Quý Noãn.Quý Noãn quan sát cậu ta mấy lượt rồi hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba.”

Nghiêm Cách lại nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, để lộ ra hàm răng trắng lóa.

Bàn tay vẫn giơ ra trước mặt cô, kiên trì muốn bắt tay để làm quen.Vậy thì cậu ta vẫn kém mình một tuổi, gọi mình là chị Noãn cũng không sai.Quý Noãn giơ tay lên khách sáo bắt tay cậu ta, đang định nói chuyện thì Nghiêm Cách lại nhìn xuống bát mì bò còn nguyên trên bàn, kinh ngạc hỏi: “Bây giờ tổng giám đốc các cô cũng đến loại quán này ăn mì sao?”

Quý Noãn: “…”

“Chẳng phải những người như các cô đều đến các khách sạn cao cấp để dùng những bữa ăn sang trọng à?

Giống như trong kịch bản phim truyền hình đấy.”

Quý Noãn: “…”

Cô hắng giọng, có tiền bao nhiêu đi nữa thì cũng vẫn là người, sao lại không thể ăn mì bò được nhỉ?Quý Noãn quyết chuyển đề tài: “Cậu đến từ chiều phải không?

Có phải vẫn chưa ăn tối không?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
498: Mặc Cảnh Thâm Rất Ít Khi Mang Theo Tiền Mặt...


Vừa nghe cô nói như vậy, Nghiêm Cách lại nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đến đây từ hai giờ chiều, nhưng họ nói chị Noãn đi họp rồi, không biết bao giờ mới quay lại.

Dù sao thì buổi chiều tôi cũng không bận việc nên vẫn ngồi chờ ở phòng nghỉ dưới tòa nhà công ty.

Không ngờ tôi chờ mòn chờ mỏi rồi cũng đợi được chị.”

Chàng trai trẻ này hóm hỉnh hay cười, lại xuất thân từ bộ đội đặc công, tính cách chính trực nên đã làm dịu đi cảm giác bài xích, rút ngắn khoảng cách với người lạ trong lòng Quý Noãn.“Bát mì này cũng mới được mang lên thôi, cậu ăn đi.”

Quý Noãn chuyển bát mì trước mặt cô sang chỗ Nghiêm Cách.Nghiêm Cách nhìn về phía cô: “Chẳng phải đây là mì của chị sao?

Chị Noãn, chị không ăn hả?”

“Tôi cũng chưa đói, nếu đói thì sẽ gọi một bát nữa, cậu cứ ăn trước đi.”

Quý Noãn lại cầm đôi đũa dùng một lần đặt vào tay cậu ta.Đầu tiên Nghiêm Cách thoáng ngượng ngùng, nhưng quả thật cậu ta rất đói bụng, ngần ngừ một lúc rồi lại nhìn Quý Noãn.Quý Noãn nháy mắt với cậu ta, cười nói: “Tôi đang giảm cân, cậu ăn mau đi.”

Nghiêm Cách nghe nói cô muốn giảm cân thì mới nở nụ cười: “Phụ nữ các chị dáng ai cũng thon gầy đẹp thế rồi mà ngày nào cũng nói muốn giảm cân.

Tôi đói bụng quá, vậy tôi ăn nhé, chị cũng gọi một bát ăn đi, đừng để bị đói!”

Quý Noãn gật đầu.Nghiêm Cách tuốt đũa ra rồi cúi đầu cắm cúi ăn một miếng, sau đó xuýt xoa giơ ngón cái lên khen: “Mùi vị không tệ!

Rất ngon!”

Quý Noãn cười, nhìn thấy Nghiêm Cách ăn ngon lành hết mấy miếng thịt trong bát thì lúc này mới như sực nhớ đến chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc, chỉ lãnh đạm nhìn Nghiêm Cách ăn vài miếng đã ngót nửa bát mì rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”

Nghiêm Cách bỗng dưng sặc, thiếu chút nữa thì bị nghẹn, đặt đũa xuống ngước mắt lên nhìn về người đàn ông không thể đẹp trai hơn đang ngồi đối diện, thoáng sửng sốt rồi mới đảo mắt nhìn Quý Noãn: “Người này ngồi đây từ lúc nào?”

Quý Noãn: “…”

Từ sau khi bước vào quán, Nghiêm Cách vẫn luôn tìm kiếm Quý Noãn nên không nhìn đến những người khác.

Sau khi ngồi xuống thì mắt cậu ta cũng không quan sát xung quanh, nên lúc đầu cũng không hề nhận ra có người ngồi đối diện.Mặc Cảnh Thâm bị xem như người vô hình một lúc lâu nhìn thấy anh chàng kia vừa nói vừa ngồi lại gần chỗ Quý Noãn hơn thì đôi mắt tỏa ra tia lạnh.“Chị Noãn, anh ta là ai vậy?

Hai người quen nhau sao?”

Thấy ánh mắt của đối phương không chút thiện chí, sắc mặt của Nghiêm Cách lập tức cũng lạnh đi, rồi lại ghé sát vào Quý Noãn hạ giọng hỏi.“Khụ.”

Quý Noãn tiện tay với mấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho Nghiêm Cách, vừa đưa vừa nói: “Người đi đường ngồi ghép bàn thôi.

Cậu ăn đi, không cần phải để ý đến người khác.”

Nghiêm Cách lại liếc nhìn xung quanh quán, quả thật tất cả các bàn trong quán đều đã kín người, cho nên lý do người lạ ngồi ghép bàn cũng có thể làm cho người ta tin được.Cậu ta “À” một tiếng rồi nhìn trang phục của người đàn ông ngồi đối diện.

Áo sơ mi đen, quần âu, nhìn qua không có vẻ gì là rẻ tiền, hơn nữa khẩu khí nghe qua cũng không hề giống người bình thường.Ngay lập tức, Nghiêm Cách dường như có cảm giác ngưỡng mộ với quán mì bò này.

Món ăn của quán này ngon đến mức độ nào mà được hai nhân vật lớn thế này bước vào ăn?Ăn xong một bát mì vào bụng, Nghiêm Cách cầm giấy ăn lau miệng rồi gọi phục vụ bàn: “Bồi bàn, cho thêm hai bát.”

“Hai bát?”

Quý Noãn sửng sốt.“Tôi ăn thêm một bát, chị cũng phải ăn một bát chứ.”

Nghiêm Cách quay sang cười toe để lộ hàm răng trắng sáng: “Mấy bát mì này tôi mời chị!

Chị cứ ăn thoải mái đi!”

Quý Noãn cong khóe miệng: “Cảm ơn, tôi không đói, cậu ăn no là được rồi.”

Thấy dường như cô thật sự không muốn ăn, Nghiêm Cách suy nghĩ một chút, có mang ra hai bát nữa thì ăn cũng không hết, nên cuối cùng chỉ gọi một bát.Thật ra Quý Noãn hoàn toàn hiểu được, với một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, lại còn xuất thân từ bộ đội đặc công, thì một hai bát mì bò quả thật chẳng thấm thía vào đâu.

Hơn nữa nhìn Nghiêm Cách cũng không mập, dáng người cao gầy rắn rỏi có thể xem là cực phẩm so với bạn cùng trang lứa.

Cô ngồi bên cạnh chờ cậu ta ăn mì, không lên tiếng quấy rầy.Quý Noãn liên tục vừa cười vừa nói chuyện với cậu ta, thỉnh thoảng còn chu đáo đưa giấy ăn cho cậu ta.

Tất cả hành động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Mặc Cảnh Thâm.Quý Noãn tranh thủ nhìn bát mì trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Bát mì để hơn mười phút đồng hồ đã dính bết với nhau rồi.

Cô lại nhìn anh, ý hỏi sao anh vẫn chưa ăn.Mặc Cảnh Thâm mím môi cười lạnh một tiếng.Nghiêm Cách ăn được một nửa bát mì thứ hai thì gọi phục vụ mang ra một chai nước suối, uống một ngụm rồi đặt xuống, quay sang chăm chú nhìn Quý Noãn, nói: “Chị Noãn, sau này tôi sẽ đi theo chị đúng không?

Đây là lần đầu tiên chị thuê vệ sĩ sao?

Trước kia chị đã từng có vệ sĩ chưa?

Công việc của tôi chỉ là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chị thôi đúng không?”

Quý Noãn nhớ đến Phong Lăng thì ánh mắt không khỏi vui vẻ dịu dàng: “Trước kia tôi có một nữ vệ sĩ, nhưng bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, sẽ không đến đây trong một thời gian ngắn.”

“Nữ vệ sĩ à?

Tài nghệ như thế nào?”

“Cô ấy từng đạt giải vô địch cận chiến nữ ở Mỹ, còn là một tay súng được huấn luyện ở một căn cứ đặc biệt.

Cậu đoán xem, năng lực của cô ấy như thế nào?”

Quý Noãn cười hỏi ngược lại.Nghiêm Cách hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.

Chị Noãn yên tâm, năng lực của tôi cũng không tồi, nhất định có thể đảm bảo an toàn cho chị!”

Quý Noãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng của cậu ta, rồi lại liếc thấy chiếc đũa trên tay cậu ta vẫn còn đang gắp mấy sợi mì thì liền bật cười: “Sao tên cậu lại là Nghiêm Cách chứ?

Phải gọi cậu là nghiêm túc mới đúng.

Cậu mau ăn mì đi, ngày mai bàn đến chuyện công việc sau.”

Thấy Quý Noãn cũng không phải là bà chủ tính tình cao ngạo lạnh lùng khó gần, Nghiêm Cách vui vẻ tiếp tục ăn một miếng mì to, không dài dòng nữa.Lúc này Thẩm Mục từ bên ngoài bước vào, đến sau lưng Mặc Cảnh Thâm hạ giọng nói gì đó, hình như là có việc phải đi.

Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Quý Noãn và Nghiêm Cách vẫn đang ăn mì, nheo mắt lại, không nói một câu, chỉ ném tiền lên mặt bàn rồi hờ hững đứng dậy bỏ đi.Anh vừa rời khỏi thì tầm mắt Quý Noãn rơi ngay vào tờ tiền mặt trên bàn.

Trước kia Mặc Cảnh Thâm rất ít khi mang theo tiền mặt, đưa cô đi mua đồ ăn cũng đều chỉ quẹt thẻ, không ngờ bây giờ anh lại có thói quen mang theo tiền mặt bên người.Thói quen?Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Cô mới từ bỏ được khoảng một hai năm nay, nên cũng không định để mình bị dính vào nữa.Sau khi cánh cửa quán mì mở ra, Quý Noãn cầm cốc lên uống một ngụm nước, trầm mặc không nói gì thêm.Nghiêm Cách ăn xong, ngước mặt lên thì nhìn thấy tờ một trăm đồng trên bàn liền kinh ngạc: “Người qua đường này cũng sang vậy sao, đây là anh ấy mời chúng ta hả?

Bây giờ ông chủ hoang phí quá nhỉ?

Chỉ ngồi ghép bàn thôi mà cũng có thể chủ động mời nhau ăn?”

Quý Noãn: “…”

“Nhưng mà tại sao anh ta không ăn mì vậy?

Này?

Phục vụ bàn đưa mì lên mà không kiểm tra trước sao?

Làm sao mà trong bát của anh ta lại không có miếng thịt nào thế?”

Quý Noãn: “…”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
499: Bà Mặc Là Ai? Ông Ta Đang Gọi Nhầm Sao?


Buổi chiều một tuần sau, Quý Noãn đang chuẩn bị từ công ty đi ra ngoài để bàn về các dự án phát triển không gian mới ở trong nước thì chợt nhận được một cuộc điện thoại.Là điện thoại từ nhà họ Mặc.Nhờ vậy cô mới được biết, mấy hôm trước ông cụ Mặc bị huyết áp cao, dẫn tới tim đập nhanh nên đột ngột ngất xỉu trong nhà phải đưa vào viện cấp cứu, hơn một ngày sau mới thoát khỏi nguy hiểm.

Sau khi nằm viện mấy ngày, hôm qua ông cụ mới được xuất viện về nhà.Nhưng ông cụ Mặc nằm ở nhà tĩnh dưỡng mà ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp Quý Noãn.Bác quản gia Âu lo lắng tâm trạng của ông cụ không tốt mà ảnh hưởng đến sức khỏe, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Quý Noãn, hi vọng hai ngày tới cô có thể tranh thủ đến nhà họ Mặc thăm ông cụ một lúc.Vừa nghe nói ông nội bị ngất phải nằm viện, Quý Noãn đang ngồi trên sofa lập tức đứng bật dậy.

Sau lại nghe nói mấy ngày vừa rồi ông nội vẫn ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không thể tự đi lại, ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp mình, thì cô không chần chừ, lập tức hủy hết kế hoạch làm việc buổi chiều rồi gọi Nghiêm Cách đến hiệu thuốc gần đó mua giúp cô mấy loại thuốc hạ huyết áp quý nổi tiếng và ít thuốc bổ.

Sau đó cô lái xe đến thẳng nhà họ Mặc.Ba năm trước, Quý Noãn tránh né không gặp ông cụ Mặc, người duy nhất cô cảm thấy áy náy chính là ông.Lời nói lúc đó của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai cô.Ông vẫn để dành vị trí cháu dâu nhà họ Mặc cho cô.Cô tưởng rằng đã ba năm trôi qua rồi thì hẳn ông cụ đã bỏ cuộc, không còn cố chấp như vậy nữa.

Cô không ngờ khi ông cụ bị ốm thì lại thường xuyên lẩm bẩm gọi cô, nhớ đến cô.Con người cũng sẽ có lúc như vậy, luôn luôn cảm thấy trong cuộc đời này, sẽ không có ai mất đi.

Cho đến một ngày bạn phát hiện ra người ở bên cạnh mình ngày càng gần đất xa trời, bạn muốn lôi kéo họ ở lại, nhưng rồi lại nhận ra mình có níu giữ thế nào cũng không được.Ông nội cũng đã ngoài tám mươi tuổi, đâu còn giống như những người trẻ tuổi như bọn họ, cũng bị thời gian tàn phá hủy hoại dần dần.Quý Noãn không kìm được mà lái xe thật nhanh, sự áy náy và hối hận trong lòng càng nặng trĩu.

Ba năm trước, lẽ ra ít nhất cô cũng nên gặp ông cụ một lần.

Với bất kỳ ai thì cô cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đối với ông nội, cô thật sự không nên tuyệt tình như vậy.“Chị Noãn, ở đây không được đi nhanh, chị lái xe chậm lại một chút.

Nếu chị thật sự quá lo lắng thì ngồi sang đây đi, để tôi lái cho?”

Nghiêm Cách ngồi bên ghế phụ thấy Quý Noãn lái xe với tốc độ 100km/h, trong khi tốc độ tối đa ở đường này chỉ là 60km/h.

Mặc dù trên đường không có quá nhiều xe, không đến nỗi nguy hiểm, nhưng cậu ta cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô dường như rất xấu.“Không sao đâu, tôi chỉ muốn nhanh đến gặp ông nội một chút.”

Quý Noãn nói rồi lại tiếp tục tăng tốc, hoàn toàn không để ý đến biển giới hạn tốc độ trên đường.Sau một tuần, Nghiêm Cách biết Quý Noãn là một người rất có lý trí, cũng rất có chừng mực.Bây giờ cậu ta thấy cô lái xe mà hai bàn tay siết chặt tay lái, đốt ngón tay dài mảnh khảnh cũng bị gồ lên trắng bệch, thì cũng không nói thêm nữa.Xe nhanh chóng lái đến nhà họ Mặc.

Hơn ba năm chưa từng bước chân đến, Quý Noãn xuống xe thì lập tức nhìn vào trong biệt thự.

Bây giờ đang là cuối tháng Tám, còn chưa vào Thu, thời tiết nóng bức.

Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên biệt thự và những thảm hoa sặc sỡ vẫn còn đầy sức sống.

Dường như ba năm qua tất cả không có gì thay đổi, tất cả vẫn còn nguyên như trước kia.Không kịp tận hưởng cảnh sắc trong khuôn viên biệt thự, Quý Noãn liền lái xe vòng vào khu đỗ xe trước cửa biệt thự.

Khi đỗ xe lại thì cô mới nhận ra chiếc Ghost màu đen cũng đang ở đây.Mặc Cảnh Thâm cũng về nhà họ Mặc sao?Cũng phải, lúc trước, khi mới xung đột với Mặc Thiệu Tắc, nguyên nhân Mặc Cảnh Thâm quay về Hải Thành cũng là vì ông cụ đang ở đây.

Tuy rằng bình thường anh bận rộn nên không có thời gian về hàng ngày, nhưng ông cụ bị bệnh, anh có bận rộn đến mấy thì cũng phải về nhà.

Dù sao nhà họ Mặc cũng không thể một ngày không có chủ.

Ông cụ bị ốm, nếu thời điểm này anh mà không về thì cũng không phải phép.Hiện tại Quý Noãn không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến những chuyện này.

Toàn bộ tâm trí cô chỉ tập trung vào xem hiện tại ông nội như thế nào rồi.

Cô vừa đi vào trong nhà thì đã nhìn thấy bác Âu.Mới nhìn thấy cô, bác Âu, một ông cụ trạc tuổi ông nội cũng cố nén xúc động, bước lên gọi: “Bà Mặc.”

Ánh mắt Quý Noãn ngưng trệ, cô định nói nhưng rồi lại nín nhịn, chỉ khẽ cười: “Bác Âu, sức khỏe bác vẫn tốt chứ?”

Bác Âu gật đầu: “Tôi không sao, tôi còn khỏe mạnh lắm.

Thật ra sức khỏe ông cụ vẫn tốt, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao rồi, lúc còn trẻ lại làm việc bạt mạng, khi về già thì đủ mọi bệnh đổ lên đầu.

Cũng may ông cụ chỉ bị cao huyết áp, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi ông cụ bị ngất thì được đưa vào viện kịp thời, tất cả đều được chữa trị kịp thời nên không có gì đáng ngại.

Có điều ông ấy phải nghỉ ngơi một thời gian nữa thì mới ổn.

Quả thật là ngày nào ông cụ Mặc cũng lẩm nhẩm gọi tên cô, chỉ sợ một ngày ông cụ thật sự ra đi đột ngột thì không gặp được cô lần cuối.”

Đôi mắt Quý Noãn lập tức ửng đỏ: “Không đâu, sức khỏe ông nội vẫn luôn tốt, chắc gần đây ông nội ăn nhiều đồ dầu mỡ nên mới bị huyết áp cao nặng như vậy thôi.

Để tôi vào thăm ông một lát.”

“Vâng, vâng, cô về thăm là tốt rồi.

Nhưng mà ông cụ vừa mới uống thuốc ngủ xong, tôi sợ ông cụ xúc động quá nên cũng không báo cho ông cụ biết chuyện cô sắp về.

Cô có muốn chờ ông cụ ngủ dậy rồi mới vào thăm không?

Ông cụ thường ngủ khoảng hai, ba tiếng, bây giờ đã cuối giờ chiều rồi, lúc ông cụ tỉnh thì chắc trời cũng đã tối.

Bà Mặc, tối nay cô ở lại đây đi.”

Bác Âu vừa nói vừa cười hiền hậu nói: “Đúng lúc ông Mặc cũng đang ở đây, cậu ấy mới vừa lên cho ông cụ uống thuốc, một lát sẽ xuống tới.”

Nghiêm Cách đứng bên cạnh Quý Noãn, tay cầm không ít thuốc bổ và thuốc quý hiếm nổi tiếng, có chút khó hiểu.Cái gì mà bà Mặc?Không phải chị Noãn đang độc thân sao?

Chưa bao giờ cậu ta thấy có người đàn ông nào ở cùng chị Noãn, sao người làm trong nhà này lại cứ gọi cô là bà Mặc?“Cứ để tôi chờ ông nội tỉnh dậy đã.”

Quý Noãn chưa quyết định sẽ ở hay không.

Nếu Mặc Cảnh Thâm không có ở đây thì cô còn có thể nghĩ đến chuyện qua đêm ở nhà họ Mặc.

Dù sao cô về đây là để thăm ông cụ Mặc.

Nhưng có Mặc Cảnh Thâm ở đây thì cô không nên ở lại, dù sao cũng không có lý do gì để ở lại cả.Nói rồi cô quay lại lấy đồ trong tay Nghiêm Cách đưa cho bác Âu.Không cần biết trong nhà có thiếu những thứ đồ này hay không, nhưng đây là phép tắc của con cháu đến thăm người già.

Bác Âu cũng đã quen rồi nên sau khi nhận đồ thì cũng không nói gì, chỉ giục Quý Noãn đi vào sảnh trước ngồi uống trà nghỉ ngơi một lát.Nghiêm Cách đi sau Quý Noãn cùng bước về phía sảnh trước.

Cậu ta nhận ra có vẻ như Quý Noãn rất quen thuộc với không gian ở đây thì không thể không hỏi: “Chị Noãn, ông Mặc mà bác Âu kia mới nhắc đến là ai?

Bà Mặc là ai?

Ông ấy gọi nhầm sao?”***Ông cụ đang ngủ trên lầu của ngôi nhà kiến trúc kiểu Trung Quốc, cửa sổ phòng sáng trưng.Bóng người đàn ông đứng thẳng tắp bên cửa sổ, lặng lẽ trầm tĩnh ngắm nhìn người phụ nữ đi xuyên qua hàng cây ở trước sân biệt thự, rồi lại lạnh lùng liếc nhìn anh chàng vệ sĩ cứ nhiệt tình quá mức ghé sát vào cô.Hạ Điềm tìm vệ sĩ cho cô sao?Chắc chắn là cố tình làm anh chướng mắt mà.Mà đúng thật, rất chướng mắt.
 
Back
Top Bottom