Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Sơn Vạn Dặm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOrRItkYKSTkPPjLNt7dMRoVQEM2kJDI594SJ0cDBLJftKkF3pGGwWiaGcY45wPXvuObD2rTvatDN2Dx-_4oxkUnzajr7xaPjgs5IUFzhX9vDPhPkr-LivSKATdSar9002JLW8gnZcg1fpQGx1karCq=w215-h322-s-no-gm

Giang Sơn Vạn Dặm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại

Team dịch: Xoăn dịch truyện

(Văn án)

Kiếp trước, kiếp này, ta luôn là một kẻ ốm yếu. Hoàng đế muốn ta làm lương đệ của Thái tử, ta không chịu.

Vào Đông cung ư? Cũng chỉ là đổi sang một nơi khác để chờ ch..ết mà thôi.

Thế nhưng, sau khi Thái tử phi đột ngột qua đời, Thái tử vì quá tuyệt vọng mà tự mình vạch trần việc hắn từng hại chết ân sư.

Triều đình chấn động, Thái tử bị phế truất, cuối cùng t..ự s..át. Hoàng đế cũng vì chuyện này mà u sầu đến băng hà.

Còn huynh trưởng và phụ thân của ta, suốt đời trung nghĩa, lại bỏ mạng nơi Tây Bắc và biên cương phương Nam.

Nước Đại Lương sụp đổ, ta hấp hối trong căn nhà sâu hun hút, chết đi trong một ngụm máu tươi.

Nha hoàn thân cận sợ bị nhục nhã, đã cầm một con dao găm, đi theo ta sang thế giới bên kia.

*

Khi mở mắt ra lần nữa, ta nghe nói Hoàng đế có ý muốn gả ta vào Đông cung.

Phụ thân định từ chối, nhưng ta lập tức ngăn lại:

“Phụ thân, con đồng ý gả!”​
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 1



01

Ta ghét thái tử Tiêu Thuật, nhưng việc gả vào Đông Cung là do ta đích thân đồng ý.

Phụ thân của ta - Nhậm Khúc, và Tả tướng Tống Toàn là kẻ đối đầu không đội trời chung. Còn con gái của Tống Toàn, Tống Miểu Miểu, lại là Thái tử phi.

Vậy thì ta sẽ làm Thái tử lương đệ, trở thành kẻ đối đầu không đội trời chung với nàng.

Tên ta là Nhậm Sơ Hi, phụ thân ta - Nhậm Khúc, là Nhất phẩm Trấn Quốc Tướng quân được Hoàng đế vô cùng trọng dụng.

Ca ca song sinh của ta, Nhậm Cẩn, là một thiếu tướng quân phong thái ngời ngời, trấn thủ nơi Tây Bắc.

Nhà họ Nhậm đời đời trung liệt, bốn năm trước, Hoàng đế vốn định để ta làm Thái tử phi.

Điều kiện là ta phải là một người bình thường. Nhưng—ta không phải.

Người ta là hổ nữ xuất thân tướng môn, còn ta là chuột nhắt của tướng môn.

Từ trong bụng mẹ ta đã yếu ớt, là một kẻ quanh năm phải dính liền với lò thuốc, đi một bước thở ba hơi, yếu đuối chẳng làm được việc gì.

Cũng may phụ thân ta làm quan lớn, gia sản đủ đầy, dùng các loại dược liệu quý giá để gắng gượng kéo dài mạng sống cho ta.

Nhưng chẳng ai biết được, liệu giây phút tiếp theo ta có buông tay trần thế hay không.

Thánh thượng rất coi trọng nhà họ Nhậm, cảm thấy con gái độc nhất của phụ thân ta mà không vào cung thì không được.

Thương thảo nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết để ta làm Thái tử lương đệ.

Kiếp trước, ta không đồng ý gả. Kết quả phải trơ mắt nhìn Thái tử Tiêu Thuật tự tay hủy hoại giang sơn, thân phụ và ca ca ta liên tiếp hy sinh nơi chiến trường, Đại Lương diệt vong.

Vì vậy, sống lại một đời, dù ta ghét Tiêu Thuật, thậm chí căm hận hắn, ta vẫn đồng ý gả cho hắn.

Ta phải tìm được và phá tan một đường sống trong cục diện đã định sẵn là tử.

02

Sau vài tháng gả vào Đông Cung, ta đã nghe không ít lời đồn về chuyện Thái tử phi và Thái tử bất hòa.

Vốn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay, lần đầu ta tận mắt nhìn thấy Thái tử Tiêu Thuật, lại đúng lúc hắn đang trách phạt người khác.

"Phạt nàng sao chép ‘Luận Ngữ’ và ‘Mạnh Tử’ mỗi thứ mười lần. Chép không xong thì không được rời khỏi cung Nghi Xuân!"

Từ xa đã nghe thấy giọng nói mang theo cơn giận dữ của một nam tử.

Ta đoán ngay đó chính là Tiêu Thuật. Vội bảo Thanh Tương thu ô lại, ta kính cẩn lui sang một bên nhường đường.

Mùi trầm hương thoang thoảng lướt qua, tà váy gấm thêu hoa hiện lên trong tầm mắt đang cúi thấp của ta, rồi đột ngột dừng lại.

"Nàng là ai?"

"Thiếp thân là lương đệ họ Nhậm."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Cứ cúi đầu mãi làm gì? Nàng không muốn nhìn mặt ta sao?"

Từ lúc vào cung đến nay đã mấy tháng, Tiêu Thuật luôn tránh mặt ta như rắn rết.

Ngay cả đêm tân hôn cũng chỉ nghỉ ở thiên điện, còn phái cung nữ đến truyền lời.

"Thái tử điện hạ nói lương đệ thân thể không khỏe, không cần chờ hầu."

Nhưng lúc này hắn lại nói ra lời đó mà không hề tỏ ra chút bối rối nào.

Ta đành phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong lòng khẽ rung động.

Hàng lông mày của hắn như lưỡi kiếm, đôi mắt sáng tựa sao trời.

Mái tóc đen được búi gọn bằng một cây trâm ngọc xanh, nhìn sạch sẽ và ngay ngắn.

Tiêu Thuật quả thật rất đẹp, hơn cả những gì ta tưởng tượng.

Trước đây ta từng xem qua họa chân dung của hắn.

Dẫu cho bậc danh họa tài năng nhất, vẽ được hình dáng nhưng khó lòng khắc họa được thần thái sống động.

Tiêu Thuật dường như cũng ngẩn người một chút, yên lặng trong thoáng chốc rồi mới mở miệng.

"Vừa hay định đến thăm nàng, đã gặp rồi thì cùng đi một đoạn vậy."

Ánh nắng gay gắt, ta không hiểu hắn lấy đâu ra hứng thú.

May mà cơ thể ta không phụ lòng—

Mới đi theo hắn được vài bước, ta đã ngã khuỵu xuống.

Khi ta tỉnh lại, cái nóng oi bức đã tan, từng cơn gió mát lành khe khẽ thổi qua.

Ta nghe thấy giọng của một thái giám đang bẩm báo với Tiêu Thuật.

"Điện hạ, nương nương không cho người đến tìm lương đệ."

"Nếu không quay về, nương nương lại tức giận với người mất thôi."

Lòng ta chợt lạnh.

Tống Miểu Miểu... có địch ý với ta sao?
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 2



03

Thái tử phi Tống Miểu Miểu không mấy yêu thích thi thư.

Mười lượt ‘Luận Ngữ’, ‘Mạnh Tử’ cũng đủ làm khó nàng ta rất lâu.

Khi ta đến, nàng dù ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn chăm chú múa bút.

Ta vừa định cảm thấy thương xót thì cầm lấy tờ giấy bên cạnh.

Trên nền giấy trắng là một con rùa xấu xí, đen sì sì, mai rùa có hai chữ “Tiêu Thuật”.

Tống Miểu Miểu chống nạnh cười ha hả:

"Chờ ta hết bị cấm túc, lập tức gửi mấy trăm con rùa này cho Tiêu Thuật, chọc hắn tức chết!"

Ta thu hồi cảm giác thương xót, lặng lẽ giúp nàng chép vài trang sách.

Nàng giữ ta lại ở điện Đan Sa ăn khuya.

Không biết nàng kiếm từ đâu ra một bình rượu, rồi đưa cho ta một bình nước trắng.

Cốc chạm nhau, ta dùng nước trắng uống cho đến khi nàng say gục.

Nhìn Tống Miểu Miểu say đến ngả nghiêng, ta không khỏi thắc mắc.

Cha ta là Trấn Quốc tướng quân Nhậm Khúc, cha nàng là Hữu tướng Tống Toàn.

Một võ một văn, chính là kẻ thù không đội trời chung.

Từ bảy tám năm trước, hai người họ đã là tử đối đầu.

Hiện tại, ta và nàng, một Thái tử lương đệ, một Thái tử phi, vốn dĩ cũng nên là kẻ thù.

Nhưng lần đầu gặp nàng, nàng lại chủ động thân thiết đến bất ngờ.

"Cô rảnh thì đến chỗ ta chơi, ta không tiện đến cung Nghi Thu nhiều."

"Ta đến nhiều quá, Tiêu Thuật sẽ tưởng ta bắt nạt cô!"

Sau đó, nàng huyên thuyên chửi Tiêu Thuật một lượt.

"Tiêu Thuật cái gã cẩu tử kia, ngoài cái mặt đẹp ra chẳng được tích sự gì!"

"Nhát gan, nhỏ nhen, hay thay đổi thất thường."

"Đã thế, cứ mỗi lần không cãi lại được là đem quyền lực ra đè người, hở chút lại phạt ta cấm túc, bắt ta chép sách…"

Rồi lại khen hắn một lượt:

"Aizz, nhưng mà này, Nhậm Sơ Hi, ta chửi Tiêu Thuật là vì ta không hợp với hắn."

"Cô đừng chỉ nghe ta nói một phía, hắn lúc bình thường vẫn rất bình thường, còn tinh tế chu đáo."

"Chỉ là hắn từng chịu khổ, nên tính cách hơi kỳ quặc, hay nghĩ quẩn thôi."

"Nhưng hắn cũng không tệ, cô cứ tiếp xúc nhiều vào, nhất định hắn sẽ thích cô!"

Nàng khuyên ta tiếp xúc nhiều hơn với Tiêu Thuật, nhưng nội thị lại nói, nàng không muốn Tiêu Thuật đến tìm ta.

Chẳng lẽ nàng luôn giả vờ thân thiết với ta?

04

Thái tử Tiêu Thuật.

Rõ ràng hắn và Tống Miểu Miểu bất hòa.

Nhưng ở kiếp trước, sau khi nàng ta qua đời, Tiêu Thuật lại rơi vào cảnh vạn niệm tiêu tan, lấy cách gần như điên loạn để tự hủy hoại bản thân.

Rõ ràng, tình cảm giữa hắn và Tống Miểu Miểu không đủ sâu đậm để khiến hắn hủy mình vì nàng ta.

Thế gian đổi thay, lòng người lạnh nhạt, vốn dĩ ta chẳng mấy bận tâm.

Nhưng ta đã sống đến mười tám tuổi, quả thực đã là điều hiếm có.

Kiếp trước, thuốc thang tận lực cũng chỉ giúp ta kéo dài được thêm vài năm.

Nhưng tướng quân phủ đã bị liên lụy, trở thành nạn nhân trong cơn sóng dữ.

Nếu cứ tiếp tục ngồi chờ chết, lòng ta há có thể cam chịu?

Cho nên, kiếp này ta nguyện vào Đông Cung.

Ta muốn trông chừng, muốn tìm hiểu tận cùng sự thật.

Ta muốn để Tiêu Thuật sống tiếp.

Để xem, nếu hắn bước lên vị trí chí cao vô thượng kia, những người này liệu có tìm được một tia sinh cơ hay không.

05

"Nương nương."

Tống Miểu Miểu vẫn đang say, phòng bị trong lòng yếu ớt không chịu nổi một kích.

Ta ngồi xổm xuống.

"Vì sao người nói, Thái tử điện hạ trước kia sống không tốt?"

Tống Miểu Miểu thở dài.

"Đều là chuyện từ thời tên gian thần họ Đặng kia còn tại vị, đã qua rồi."

Đặng gian thần?

Ta lục lọi trong ký ức.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hình như từng nghe phụ thân nhắc đến trong lúc uống rượu.

Đặng Thế Trác, khi đó là tả tướng quyền khuynh triều đình.

Nhưng ngay cả khi đã say, nhắc đến người này, họ vẫn rất cẩn thận, lời ít ý nhiều, như sợ nói thêm điều gì sẽ rước họa vào thân.

Tống Miểu Miểu đã có dấu hiệu hé lộ, ta vội vàng hỏi thêm:

"Khi đó đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng lời ta nói dường như đã chạm đến một góc sâu trong tâm can nàng.

Tống Miểu Miểu đột nhiên bật khóc.

"Sơ Hi, Tiêu Thuật hắn đã chịu bao nhiêu, bao nhiêu khổ cực!"

"Thầy của hắn c.h.ế.t rồi, mẫu phi của hắn cũng c.h.ế.t rồi."

"Những đồng môn bằng hữu ngày trước gần như đã c.h.ế.t sạch, còn người sống thì đều căm hận hắn."

"Hắn thậm chí không dám ngủ. Ta chỉ hơi động một chút, hắn liền giật mình tỉnh giấc."

Khi xúc động, nàng ôm lấy chân ta, khóc không ngừng.

"Sơ Hi, hắn không dám ngủ bên ta đến sáng."

"Bởi vì phụ thân ta cũng trách hắn, trong lòng phụ thân ta cũng trách hắn..."

"Đều tại Đặng Thế Trác, lão gian thần đáng c.h.ế.t ấy!"

Tại Đặng Thế Trác sao...

Ta nhớ lại, trước đây từng có người cười nói một câu:

"Giang sơn là giang sơn họ Tiêu, nhưng triều đình là triều đình của Đặng Thế Trác."

Năm ấy trên triều, Đặng Thế Trác chỉ tay che trời.

Người duy nhất có thể đối kháng với ông ta, chỉ có một người—Vệ Cần, Vệ Thái phó.

Những môn sinh trưởng thành dưới đôi cánh của Vệ Thái phó, dù bị áp bức nhưng đều là trung thần nghĩa sĩ.

Nhưng sau đó ông c.h.ế.t rồi.

Danh tiếng bị bôi nhọ, thậm chí tiếng xấu lưu truyền khắp thiên hạ.

Ông chết... rất thảm.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 3



Ta muốn hỏi thêm Tống Miểu Miểu, nhưng nàng chẳng nói thêm gì nữa.

Chỉ lắc đầu:

"Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."

Nàng thực sự say rồi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Coi chân ta là Tiêu Thuật, nhẹ nhàng v**t v* như an ủi.

"Điện hạ, đừng sợ, đều qua rồi, đừng nghĩ nữa. Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi..."

06

Hỏi mãi cũng không thu được gì thêm, ta đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo.

Một cảm giác đau nhói không thể diễn tả được từ từ lan ra từ trái tim, nhưng không biết là vì ai.

Những chuyện ẩn khuất này, trong ngoài triều đình đều kiêng kị nhắc đến.

Dù vì phụ thân và huynh trưởng mà ta luôn để tâm đến triều chính, nhưng vẫn khó mà dò la được manh mối gì.

Bọn họ đều nghĩ ta là người sắp chết, chẳng ai muốn ta phải bận lòng thêm chuyện gì.

Nhưng vài câu đơn giản của Tống Miểu Miểu lại dễ dàng phác họa trọn vẹn cuộc đời gần như bi thảm của Tiêu Thuật.

Ân sư, thân nhân, đồng môn, tri giao.

Tất cả những điều đó dệt nên bức tranh kết cục của Tiêu Thuật, hóa ra Tống Miểu Miểu...

Chỉ là nét bút cuối cùng của chữ "chết" mà thôi.

Vị Thái tử điện hạ lưng vẫn thẳng tắp ấy, hóa ra nội tâm bên trong đã rơi vào cảnh cùng đường thế này sao?

Nhưng giờ đã có manh mối, ta sẽ lần lượt tìm hiểu tất cả.

Ta muốn tự tay bóc tách vỏ bọc bên ngoài của Tiêu Thuật, xem xem bên trong rốt cuộc là hình hài thế nào!

Tống Miểu Miểu vẫn đang khóc. Ta nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, xoay người rời khỏi.

Khi sắp bước qua cửa cung Nghi Xuân, không hiểu sao ta lại ngoảnh đầu nhìn lại.

Nước mắt của Tống Miểu Miểu không biết từ lúc nào đã ngừng rơi.

Nàng ngồi trong điện Đan Sa, đôi mắt trong veo, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ta.

Ánh nến trong điện cháy sáng rực rỡ, phản chiếu tia sáng rõ ràng trong đôi mắt nàng.

Thấy ta ngoái lại, nàng bất ngờ nở nụ cười điềm tĩnh, giơ ly rượu lên như kính ta một chén.

Ta chợt nghĩ, nàng có lẽ không hề say.

Nhưng ngay sau đó, nàng ngả người mềm oặt, bất tỉnh.

07

Đêm khuya khó lòng chợp mắt.

Trong đầu ta không ngừng vọng lại câu nói của Tống Miểu Miểu: "Thầy của hắn đã chết."

Ta bỗng nhớ lại những ngày tháng ta khoảng mười một, mười hai tuổi.

Khi đó, phụ thân ta chưa phải là Trấn Quốc Tướng Quân, phụ thân của Tống Miểu Miểu – Tống Toàn – cũng chưa phải là Hữu Tướng, còn Tiêu Thuật dĩ nhiên chưa là Thái tử.

Có một ngày, phụ thân nói rằng đã hẹn ai đó sau giờ tan triều về nhà uống rượu.

Nhưng cuối cùng chỉ có một mình ông trở về.

Ông nổi trận lôi đình, đập phá tất cả những gì trong nhà.

Ta và ca ca Nhậm Cẩn trốn sau cánh cửa, sợ đến tái mặt.

Khi ấy ca ca vẫn còn là một thiếu niên nửa lớn nửa nhỏ, thấy mặt ta trắng bệch, bèn lấy hết can đảm bước ra, làm ra vẻ nghĩa khí hỏi phụ thân có chuyện gì xảy ra.

Phụ thân không kìm được, bỗng quát lớn một câu:

"Thằng nhãi Tiêu Thuật! Khi sư diệt tổ! Bại hoại nhân luân!"

Từ đó, trong tâm trí ta, hình ảnh của Thái tử Tiêu Thuật bị gắn liền với những chữ như khi sư diệt tổ, bại hoại nhân luân.

Có một lần khác, phụ thân trở về phủ với thân mình đầy mùi trứng thối và lá rau héo, rồi uống say bí tỉ.

Ông dội cả một vò rượu xuống đất, đối diện với không trung, cất tiếng gọi lớn trong cơn say:

"Vệ huynh, đi thong thả! Nhậm mỗ vô dụng, không cứu được huynh!"

"Kiếp này huynh nhìn nhầm người, kiếp sau nhất định phải sáng mắt hơn!"

Ta tiến đến vỗ nhẹ lên lưng phụ thân.

Ông ôm lấy ta, òa khóc nức nở:

"Sơ Hi! Làm quan, cha không muốn làm nữa!"

"Nhưng mà cha ngoài đánh giặc thì chẳng biết làm gì khác. Không làm quan, làm sao nuôi con đây... không làm quan, làm sao nuôi con đây!"

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Phụ thân lôi hai chữ "thằng nhãi Tiêu Thuật" bên miệng suốt hai năm trời.

Mỗi lần nhắc đến Tiêu Thuật là căm giận đến mức hận không thể uống máu, ăn thịt hắn.

Nhưng chẳng rõ từ khi nào, thái độ của ông với Tiêu Thuật lại trở nên mập mờ.

Mỗi lần nhắc đến hắn, ngoài việc im lặng lạnh mặt, ông cũng không còn thốt ra hai chữ "thằng nhãi" nữa.

Có một lần khác, ta tình cờ thấy phụ thân đang tự rót tự uống.

Đôi mắt say mờ đục, ông bật cười chế nhạo chính mình, thở dài một hơi:

"Chẳng ai nói cho ta... chẳng ai nói cho ta điều gì cả..."

Người mà phụ thân nhắc đến là ai?

Điều mà họ không nói, rốt cuộc là gì?

08

Trong cơn mơ mơ màng màng, có người va phải bả vai ta.

Dòng người như nước triều, ùn ùn đổ về cùng một hướng.

"Nhanh lên! Tên tặc tử tự vẫn rồi! Treo trên thành lâu!"

Ta bị dòng người xô đẩy, trong mơ hồ ngước mắt nhìn về phía tường thành.

Trên thành lâu.

Một dải lụa trắng dài thượt buông thõng xuống.

Có người treo lơ lửng ở đầu kia.

Gió lạnh đầu xuân gào thét qua cổng thành, âm u như tiếng khóc.

Màu trắng chói mắt lay động trong cơn gió.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 4



Ta mở to mắt, muốn nhìn rõ gương mặt người ấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay ấm áp chụp lên đôi mắt ta.

"Đừng nhìn."

Giọng nam quen thuộc vang lên.

Lặp lại lần nữa.

"Sơ Húc, đừng nhìn."

Cơn đau nhói mạnh mẽ xâm chiếm lòng ta trong chớp mắt.

Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.

Lòng n.g.ự.c vẫn nhói lên từng cơn đau âm ỉ.

Ta bước xuống giường, đi thong thả quanh bức tường trong viện của Cung Nghi Thu để trấn an tâm trạng.

Nhưng khi vừa nhìn lên bờ tường, ta bắt gặp một người.

"Thái tử điện hạ, quả thật ngài không đi con đường bình thường nhỉ."

09

Đây là lần thứ hai ta gặp vị Thái tử điện hạ này.

Hắn bị bắt quả tang tại trận, dứt khoát nghiêng người, nằm thẳng xuống bờ tường.

"Phía ngoài ồn quá, mượn chỗ này của nàng để tránh một chút."

Ta bật cười.

"Ta thì lại rất muốn xem náo nhiệt."

Tiêu Thuật phẩy tay.

"Náo nhiệt quá mức thì lại thành ồn ào."

"Thật ta không hiểu, náo nhiệt quá mức là thế nào nhỉ?"

Không giấu giếm, phụ thân và huynh trưởng xem ta như ngọc quý trong tay, chẳng bao giờ để ta xem mấy chuyện náo nhiệt.

Không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Tiêu Thuật, chỉ biết hắn nghiêng đầu nhìn ta một cái.

Hắn nhảy xuống khỏi bờ tường, mỉm cười nói.

"Lần sau sẽ dẫn nàng đi xem."

Có lẽ thật sự là duyên phận.

Rõ ràng là người khiến ta căm ghét đến tận xương tủy.

Vậy mà chỉ cần một câu nói.

Dễ dàng làm lung lay ranh giới thiện ác trong ta dành cho hắn.

Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Thuật.

Thấy hắn bước vào cửa điện, khẽ nói.

"Ở đây có mùi thuốc."

"Mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu, giống hệt khí tức trên người lương đệ vậy."

Không thể tránh khỏi việc nhớ lại ngày đầu gặp hắn.

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong đình nghỉ.

Làm thế nào để đến đó, sự việc đã quá rõ ràng.

Câu nói này có phần tế nhị, khó lòng đáp lại.

May mắn thay, Tiêu Thuật tự mình ngồi xuống rót trà, rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác.

"Nghe nói dạo gần đây nàng hay đến Đan Sa Điện của Thái tử phi, xem ra nàng và Tống Miểu Miểu hợp nhau lắm."

"Thái tử phi nương nương là người dễ gần."

"Ta thấy nàng ấy quả thực rất thích nàng, còn hơn cả những tiệp dư mới đến."

Quả thật, Tống Miểu Miểu dường như rất thích ta, một cách vô cớ.

"Ta cũng thích Thái tử phi, nàng là một người rất tốt."

Tiêu Thuật tỏ vẻ phiền muộn, lắc lắc đầu.

"Nàng ấy thì tốt đấy, nhưng lại quá ồn ào."

Nói xong, hắn ngả người lên tiểu tháp.

"Hôm nay để ta nghỉ ngơi ở chỗ nàng một lát, lấy sức để còn cãi nhau với nàng ấy tiếp."

10

Cái nóng oi ả của mùa hè vẫn chưa tan hết, nhưng đêm xuống lại man mát.

Ánh trăng trong vắt len qua khung cửa giấy, nhẹ nhàng rải khắp điện, khắc họa nên bóng dáng sâu thẳm trên tiểu tháp.

Tiêu Thuật nằm thẳng lưng từ đầu tới giờ.

Ta vốn quen trở mình khi ngủ, vậy mà suốt đêm nay cũng nằm yên không nhúc nhích.

Tống Miểu Miểu từng nói, Tiêu Thuật luôn giật mình tỉnh giấc ngay khi nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Ta cẩn thận quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt từ khoảng trống giữa giường và tháp đến bóng dáng của hắn.

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của hắn, đẹp như một bức tranh cắt giấy.

Hắn đang ngủ say sao?

Nếu ta thật sự động đậy một chút, liệu hắn có tỉnh giấc không?

Ta có chút tò mò, nhưng không làm vậy.

Trong mơ, ký ức mơ hồ hiện lên trùng trùng.

Có ngón tay khẽ lướt qua má ta, rồi trượt dọc theo sống mũi.

Cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay kéo ta khỏi giấc mộng, nhưng ta lại không dám mở mắt.

Kẻ "gây án" rút tay lại, dường như vừa lòng, bật ra một tiếng cười nhẹ.

"Quả nhiên cũng không dễ vỡ đến vậy."

11

"Cha của Mạnh tiểu nhân Mạnh Ẩn là cái thứ gì chứ?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Chỉ là một kẻ hèn hạ, chuyên nịnh bợ và thủ đoạn!"

"Trên mặt toàn là mưu mô tính toán!"

"Loại người như thế làm sao dạy được con gái tử tế!"

"Phụ hoàng thích ông ta thì cũng đành chịu!"

"Thế mà Tiêu Thuật lại dám mở miệng cho Mạnh Thụy nhập Đông Cung!"

Khi ta đến ngoài cửa, từ trong điện Đan Sa vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Giọng của Tống Miểu Miểu mỗi khi tức giận lại càng lớn hơn.

"Chẳng qua là ném một chậu hoa của cô ta thôi, thế mà quay đầu đã khóc lóc mách lẻo!"

"Y như cha cô ta, giảo hoạt không khác gì nhau!"

Khi ta bước vào trong điện, vừa vặn thấy cung nữ đặt một chậu chu đỉnh hồng (hoa lan quân tử) rực rỡ lên bàn.

Đó là quà của Mạnh Thụy. Trong cung của ta cũng có một chậu giống hệt.

Tống Miểu Miểu đứng giữa đống giấy bút và những bức tranh vẽ rùa trên đất, vẻ mặt vẫn còn giận dỗi.

Xem ra nàng lại bị phạt rồi.

Thấy ta đến, thần sắc của nàng lập tức dịu lại, chạy đến ôm lấy ta:

"Hu hu hu, Sơ Hi, vẫn là muội tốt nhất."

Mạnh Nhụ và ta.

Trong mắt Tống Miểu Miểu, sự đối đãi khác nhau thật quá rõ ràng.

Ta chấm mực, giúp nàng chép kinh thư, rồi nhẹ nhàng nói:

"Điện hạ hôm qua đã đến cung Nghi Thu."

Tống Miểu Miểu lẩm bẩm đáp lại:

"Rất tốt."
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 5



Nhớ lại hôm đó khi nội thị bẩm báo, nói rằng Tống Miểu Miểu không muốn Tiêu Thuật đến tìm ta.

Tiêu Thuật lúc ấy chỉ hừ lạnh đáp:

"Mặc kệ nàng ta, nàng ta chỉ là cố ý mà thôi."

Ta quay lại với thực tại, cất lời:

"Chính nương nương đã đuổi ngài ấy đến."

Bị ta nói trúng, Tống Miểu Miểu dứt khoát ném giấy bút, nằm bẹp xuống đất.

"Tiêu Thuật ấy à, quan hệ của ta với hắn giống như cha ta với cha muội vậy."

"Ta nói đi đông, hắn nhất định đi tây. Ta nói đi bắc, hắn nhất định hướng nam."

"Ta nói không cho hắn đi, hắn lại cứ nhất định phải đi. Chiêu này lần nào cũng hiệu quả!"

Ta nhìn Tống Miểu Miểu, bỗng cảm thấy nàng dường như rất "ngốc mà khôn".

Hai lần ta gặp Tiêu Thuật, hắn đều nhắc đến việc Tống Miểu Miểu náo loạn.

Ta liền đoán ra, có lẽ nàng cố tình đẩy Tiêu Thuật về phía ta.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng tại sao? Ta có gì đặc biệt mà khiến nàng đối xử khác lạ?

Tống Miểu Miểu im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:

"Lần đầu gặp muội, ta đã rất thích muội."

Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Thích muội vì muội dễ khiến người khác yêu mến."

"Nhưng cũng vì ta biết, Tiêu Thuật sẽ thích muội."

Ta không hiểu:

"Tại sao nương nương lại chắc chắn như vậy?"

Tống Miểu Miểu ngây ngô thở dài một tiếng:

"Bởi vì ta hiểu rõ Tiêu Thuật."

12

"Người một khi đã chìm lâu trong mưu mô quỷ kế, dù có được an ổn, cũng vẫn sẽ suốt ngày bồn chồn bất an."

"Dù là Đông Cung hay triều đình, đều quá ồn ào, không nơi nào cho hắn cảm giác yên lòng."

Tống Miểu Miểu bất chợt nở một nụ cười, chuyển sang nói chuyện khác:

"Nếu xã tắc yên ổn, ta nghĩ hắn sẽ thà làm một hoàng tử nhàn nhã."

Nàng trở mình ngồi dậy, nhìn ta chăm chú:

"Hắn có mưu lược, cân nhắc hiểu quyền, biết tiến biết lùi. Quan trọng nhất là, hắn mang lòng yêu thương muôn dân!"

"Hắn làm thái tử không phải vì muốn làm hoàng đế, mà bởi vì hắn biết."

"Trong thời cuộc này, không ai thích hợp với vị trí đó hơn hắn. Sơ Hi, muội có hiểu không?"

Thời cuộc này ư?

Ta chưa hoàn toàn hiểu, nhưng dường như lại có đôi chút sáng tỏ.

Nhà ta hiện nay quyền thế ngập trời, thánh thượng phải tốn không ít tâm tư mới có thể gả ta cho Tiêu Thuật.

Chẳng phải vì lúc này... võ trọng hơn văn sao?

Biên cương chưa hề yên ổn, huynh trưởng ta, Nhậm Cẩn, đi trấn thủ Tây Bắc từ lâu, rất khó trở về.

Thánh thượng đã suy yếu, thời trẻ từng bị người kìm hãm, về già càng bất lực.

Ngược lại, những kẻ như Mạnh Ẩn, chuyên nịnh bợ và xu nịnh, lại được sủng ái.

Do đó, tiền kiếp, Đại Lương mới sụp đổ nhanh như vậy.

Kinh đô vẫn sầm uất như thường.

Tiền kiếp, ta quanh năm không ra khỏi cửa, những chuyện này đều là người khác kể lại.

Với ta, chúng như xa tận chân trời, cách cả núi non biển cả.

Cho đến khi những người bên cạnh lần lượt ra đi, ta cũng bị giam cầm trong bốn bức tường.

Chỉ khi ấy, ta mới thực sự cảm nhận được sự rung chuyển của sơn hà.

Nay ta đã bước chân vào Đông Cung, nghe Tống Miểu Miểu nói như vậy, ta bất chợt dấy lên chút hy vọng.

Tiêu Thuật... Hắn quả thật muốn trị thế sao?

Nếu hắn đã có tấm lòng ấy.

Nếu sau này hắn không tự tìm đến cái chết, Đại Lương sẽ có cơ hội hồi sinh.

Phụ thân, huynh trưởng của ta và Thanh Thương sẽ có cơ hội sống sót!

Ta quay đầu nhìn Tống Miểu Miểu.

Đoán định ý đồ đằng sau hành động của nàng, ta thử dò xét:

"Nương nương đã nói những điều này với ta."

"Quá khứ, hiện tại, không định kể rõ ràng cho ta sao?"

Giọng ta nhẹ nhàng hơn:

"Cái c.h.ế.t của Vệ Cần, nguyên nhân và kết quả, đã định nói cho ta biết, vậy sao không nói ngay bây giờ?"

Tống Miểu Miểu sững sờ, sau đó bật cười:

"Quả nhiên, các người đúng là..."

"Thôi vậy, vốn định từ từ, nhưng muội đã muốn biết, ta sẽ nói cho muội."

13

"Những nội tình cụ thể ta cũng không rõ lắm, chuyện này phụ thân ta chỉ nhắc thoáng qua một lần."

"Muội có nhớ, khoảng năm Tư Dật thứ tám, vùng Giang Nam từng xảy ra bạo loạn không?"

Ta khẽ nhíu mày, ký ức theo lời nàng mà trở về quá khứ.

Khi đó, có một người dân thường tên là Đào Tú.

Dưới danh nghĩa lật đổ triều đình Đại Lương bạo chính, hắn kêu gọi một tiếng, cả ngàn người hưởng ứng.

Chẳng mấy chốc đã tụ họp được hơn năm vạn người.

Triều đình nhiều lần trấn áp nhưng không hiệu quả.

Ngược lại, người ủng hộ Đào Tú ngày càng đông.

Thế rồi chẳng bao lâu sau, một trận ôn dịch bất ngờ bùng phát ở địa phương.

Đó là tai họa lớn nhất trong triều đại này.

Dịch bệnh đến nhanh, triệu chứng nghiêm trọng, lây lan cực nhanh.

Đám bạo dân c.h.ế.t thảm vô số, c.h.ế.t sạch rồi, loạn cũng bình.

Nhưng binh lính triều đình phái đi hầu như không ai sống sót.

Cả thường dân vùng Giang Nam cũng c.h.ế.t gần hai mươi vạn người.

Giọng Tống Miểu Miểu dần nặng nề.

"Triều đình chuẩn bị cứu trợ, khi ấy Vệ Cần đại nhân đích thân xin đi đến vùng dịch Giang Nam."

"Chẳng bao lâu sau, có một vị tướng quân may mắn sống sót từ đợt trấn áp bạo loạn ban đầu, vượt ngàn dặm trở về."

"Ông ấy nói, dịch bệnh này rất có thể là do con người gây ra!"

"Chuyện liên quan trọng đại, hoàng thượng có ý cử một hoàng tử đến điều tra, đồng thời phụ trách cứu trợ."
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 6



Ta đột ngột lên tiếng:

"Điện hạ đã đi?"

Tống Miểu Miểu gật đầu.

"Phải! Khi ấy, Giang Nam là vùng đất thập tử nhất sinh, chỉ có điện hạ tình nguyện đi."

"Sau đó có tin tức truyền về triều đình, tiền cứu trợ tầng tầng lớp lớp phát xuống, nhưng đến tay dân chúng chỉ chưa đến hai phần mười!"

"Hoàng thượng ra lệnh cho điện hạ điều tra triệt để. Phải mất nửa năm, dịch bệnh mới được dập tắt hoàn toàn."

"Điện hạ và Vệ Cần đại nhân được triệu về kinh, tại đại điện, điện hạ quỳ tấu."

"Ngài thẳng thừng cáo buộc Vệ đại nhân phát tán ôn dịch, g.i.ế.c hại tướng sĩ, tham ô tiền cứu trợ!"

Ta nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy từng cơn đau buốt nơi tim.

Kiếp trước, cái c.h.ế.t của Vệ Cần chỉ được đề cập qua loa ngoài triều.

Nhưng thế đã đủ để khiến dân chúng căm ghét và khinh miệt ông.

Ta từng nghĩ Tiêu Thuật chỉ là một mắt xích không quan trọng trong câu chuyện này.

Nào ngờ.

Chính hắn đã tự tay định tội Vệ Cần!

Chính tay hắn... đã g.i.ế.c c.h.ế.t ân sư của mình!

14

Tống Miểu Miểu vẫn tiếp tục kể:

"Môn sinh của Vệ Cần đại nhân lần lượt đứng ra minh oan cho ông."

"Nhưng trong phủ Vệ đại nhân quả thực đã tìm thấy hơn ngàn vạn lượng bạc trắng."

"Không rõ ông ấy có nhận tội hay không, nhưng bản nhận tội do Hình Bộ đệ trình đã ghi rõ."

"Dịch bệnh là do ông ấy gây ra."

"Để che giấu sự thật, ông ấy thậm chí đã hãm hại ba vạn tướng sĩ triều đình phái đi trấn áp."

"Còn việc đích thân đi cứu trợ, chẳng qua là để che đậy tội tham ô tiền cứu trợ mà thôi."

Ánh mắt nàng mang theo vẻ bi ai:

"Các học trò của ông ấy vẫn không tin, từng người kêu oan, dập đầu cầu xin hoàng thượng tra xét lại."

"Cha ta khi đó cũng dâng tấu chương, cha muội thậm chí suýt nữa đã g.i.ế.c Thái tử điện hạ."

"Nhưng tất cả đều vô ích, chứng cứ đã rõ ràng!"

"Sau này, cha ta chẳng hiểu vì lý do gì cũng chấp nhận sự thật, lạnh lùng đứng nhìn, không tranh biện thêm nữa."

"Những người cuối cùng còn dám kêu oan cho Vệ Cần."

"Chỉ có cha muội là vẫn toàn thây toàn mạng đứng trên triều đình."

Lòng ta trĩu nặng.

Phần sau ta đã biết rõ.

Vệ Cần bị c.h.é.m đầu.

Các môn sinh và học trò của ông, người c.h.ế.t vì can gián, người bị liên lụy, người từ quan.

Dòng dõi gần như bị tận diệt.

Những ngày đó, trước Ngọ Môn, m.á.u tanh nồng nặc chẳng tản đi.

Còn cha ta thì chức quan bị giáng liên tục, suýt nữa bị chặt đầu.

Nếu không nhờ lúc đó biên cương bùng nổ chiến sự, ông được tái trọng dụng.

E rằng giờ này, trên mộ phần của ta và cha cỏ dại đã cao mấy trượng.

Chuyện này lan truyền suốt một thời gian dài.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đến tận bây giờ, dân chúng đôi khi nhắc lại cái tên Vệ Cần.

Cũng không khỏi nhổ một bãi nước bọt:

"Tham ô, tàn ác, đáng chết!"

Sau đó, Tả tướng Đặng Thế Trác cũng qua đời.

Nhưng vụ án này chưa bao giờ được lật lại trên triều đình.

Vệ Cần vẫn là kẻ tham quan ô lại trong miệng người đời.

Mà Tiêu Thuật, từ lâu không còn là "tên súc sinh" trong miệng cha ta nữa.

Cho đến... năm Tư Dật thứ mười tám.

Chính là hai năm sau thời điểm hiện tại.

Tống Miểu Miểu qua đời.

Tiêu Thuật quỳ tấu ngay tại triều đình.

Thừa nhận bản thân đã bịa đặt tội danh, hãm hại trung lương.

Tội nghiệt của hơn hai mươi vạn mạng người.

Chỉ trong một đêm đã được tẩy sạch khỏi hài cốt của Vệ Cần.

Đổ hết trở lại lên đầu Thái tử Tiêu Thuật.

Tiêu Thuật bị phế.

Không đợi hoàng thượng ban chết.

Hắn đã dùng một dải lụa trắng tự kết liễu.

Rõ ràng là ác giả ác báo.

Nhưng lại trở thành khởi đầu cho sự diệt vong của Đại Lương.

15

Lời nói đến đây, ta chợt mơ hồ đoán được dụng ý của Tống Miểu Miểu.

Nàng đã nhìn thấu nỗi khổ của Tiêu Thuật, tha thiết muốn tìm cho hắn một chốn bình yên trong lòng.

Tìm một người hiểu hắn, thương hắn, yêu hắn.

Nhưng tại sao người đó lại không phải là nàng?

Và tại sao lại là ta?

Ai lại ngốc nghếch đi yêu một kẻ bệnh tật chẳng còn sống được bao lâu?

Huống hồ Tiêu Thuật vốn là một người thông minh.

Ta nói:

"Điện hạ sẽ không thích ta đâu, người dẹp cái ý nghĩ đó đi!"

Tống Miểu Miểu phá lên cười:

"Có dám đánh cược không? Trong vòng một năm, cược rằng Tiêu Thuật có yêu muội hay không!"

Ta chẳng chút nao núng, đưa tay ra:

"Được thôi! Nếu ta thắng."

"Tống Miểu Miểu, bất luận thế nào, ta muốn người và Tiêu Thuật phải sống thật tốt."

Sống để mở ra con đường sống cho tất cả mọi người.

Tống Miểu Miểu đập tay làm chứng:

"Được! Nếu ta thắng."

"Nhậm Sơ Hi, ta muốn muội cũng yêu Tiêu Thuật, bằng cả tấm chân tình!"

Ta trả lời dứt khoát:

"Ta nhận lời!"

16

Phụ hết ân sư.

Đó là gông xiềng đầu tiên đè nặng trên người Tiêu Thuật.

Phải giải sao đây?

Ta định tìm một chuyến đến chỗ phụ thân, nhưng chưa kịp hành động đã nghe tin phụ thân ta và Tống tướng lại tranh cãi kịch liệt trên triều.

Phương Bắc, người Hung Nô quấy nhiễu biên cương.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 7



Quốc khố trống rỗng, Tống tướng lo lắng cho sinh kế của dân, đề nghị không điều binh, nghị hòa làm trọng.

Còn phụ thân ta, lo giữ quốc uy, chủ trương đánh thẳng vào tận sào huyệt của Hung Nô.

Triều đình tranh nghị, hai bên đều giữ chặt ý kiến, cãi nhau ầm ĩ.

Hoàng thượng bị làm phiền, tiện tay đẩy củ khoai nóng này cho Thái tử xử lý.

Tiêu Thuật mang theo củ khoai đến thẳng Nghi Thu Cung.

Câu đầu tiên vừa bước vào vẫn là:

"Quá ồn ào, qua chỗ nàng trốn một lát."

*

Chẳng bao lâu, ta ngang nhiên đội mũ, mặc áo theo quy cách của Thái tử phi, lượn một vòng quanh Đông Cung, lớn tiếng tuyên bố rằng ta mới là người xứng đáng làm Thái tử phi.

Tống Miểu Miểu kéo theo một nhóm người đến Nghi Thu Cung, làm ầm lên một trận.

Hôm sau lâm triều, còn chưa kịp bàn đến việc biên cương Tây Bắc, đã có đại thần đứng lên dâng sớ đàn hặc cả ta lẫn Tống Miểu Miểu.

Một bên nói Thái tử phi kiêu ngạo bạo ngược, cần phế truất.

Một bên lại bảo ta không biết tôn ti, phải nghiêm trị.

Phụ thân ta và Tống tướng đồng loạt đen mặt.

Chẳng đặng đừng, lỗi của ta và Tống Miểu Miểu đều là chuyện đã rõ như đinh đóng cột.

Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần không cẩn thận, lập tức sẽ bị quy kết thành khinh nhờn hoàng quyền.

Lúc tranh cãi càng lúc càng gay gắt, Tống tướng lên tiếng trước:

"Chuyện nội bộ Đông Cung đương nhiên do Thái tử điện hạ tự mình quyết định, cần gì chư vị bận tâm."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Phụ thân ta nối lời ngay:

"Thái tử phi và lương đệ đều là người do thánh thượng thân chọn, các ngươi có ý gì hay sao?"

Hai kẻ tử thù hiếm khi đồng tâm hiệp lực, một người tung, một người hứng.

Khi chuyện này được gác qua, Thái tử đã có quyết định cho việc biên cương Tây Bắc:

Để Nhậm Cẩn dẫn binh chủ động xuất kích, đánh vài trận nhỏ để răn đe người Hung Nô.

Cả hai bên thua lý chỉ biết cúi đầu như cút, không dám tranh cãi thêm nữa.

Hiếm khi ta và Tống Miểu Miểu lại đồng cảnh ngộ, cùng nhau bị cấm túc mười ngày.

Nhưng cấm túc chưa xong, ta lại đổ bệnh.

Thái y đều bảo lần này e rằng không qua khỏi.

17

Bệnh của ta mãi chẳng thấy thuyên giảm, Tống Miểu Miểu lại đột ngột ngã bệnh.

Thái y chẩn đoán cả hai đều là do thể hư mà ra.

Ta là bệnh cũ lâu năm, Tống Miểu Miểu chỉ là tiểu bệnh thường tình.

Không ai để tâm.

Nhưng trong cơn bệnh này, ta dường như mơ hồ nhìn thấy tương lai của Tống Miểu Miểu.

Dự cảm chẳng lành bám rễ nơi tâm khảm.

Quá trùng hợp.

Ngay sau khi lệnh cấm túc được ban xuống, cả hai lại lần lượt phát bệnh.

Ta sai thị nữ thân cận Thanh Tang bí mật kiểm tra những đồ vật được đưa vào hai cung, cuối cùng cũng tìm được một điểm chung:

Hoa chu đỉnh hồng.

Là Mạnh Thụy đưa đến.

Ta bảo Thanh Tang lấy chậu hoa ở điện của Tống Miểu Miểu về, lén mời một vị lão thái y có kinh nghiệm đến kiểm tra.

Lão thái y lấy mẫu từ hoa, sau đó lại bắt mạch cho ta nhiều lần, còn tra cứu vô số y án cổ thư.

Cuối cùng, ông kết luận rằng đây không phải chuyện đơn giản:

“Loại độc này gọi là Đoạn Hồn Hương.”

Đoạn Hồn Hương, một loại độc tổn thương ngũ tạng lục phủ, hiếm có trên đời.

Chẩn đoán chỉ cho thấy biểu hiện hư nhược.

Hít trong thời gian ngắn không sao, nhưng nếu tích tụ năm này qua năm khác, sẽ gây tổn thương không thể phục hồi.

Độc bị giấu trong hoa, đặt trong tẩm điện, mỗi đêm hít phải.

Người khỏe mạnh bình thường cũng chỉ có thể sống được ba đến năm năm.

Huống chi ta vốn đã thể nhược, chẳng chịu nổi bất kỳ mưu toan nhỏ nhoi nào.

Lão thái y không ngừng lau mồ hôi lạnh:

“Mạch tượng của tiểu thư do loại độc này gây ra hoàn toàn trùng khớp với bệnh trạng thể hư của người.”

“Nó gây tổn thương cực lớn, nếu muộn thêm chút nữa e rằng không qua khỏi.”

Ta kinh hãi tột cùng.

Đời trước, Tống Miểu Miểu mất vào đầu năm Tư Dực thứ mười tám, còn chưa đến hai năm nữa.

Thì ra Mạnh Thụy vừa nhập Đông Cung đã bắt đầu mưu tính việc này.

Thật quá nguy hiểm.

Liên kết những chuyện trước sau giữa kiếp này và kiếp trước,

giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, ta đột ngột bừng tỉnh.

Thì ra là vậy… thì ra là vậy!

Thảo nào Tiêu Thuật không chịu nổi mà tìm đến cái chết!

18

Ta vừa sợ hãi, vừa thấy may mắn.

Kiếp này bọn họ định hạ độc cả ta, nhưng chính nhờ vậy lại khiến ta phát hiện điều bất thường.

Lần đầu tiên ta thấy thủ đoạn này, lòng không phải không oán hận.

Nhưng hiện giờ ta còn phải suy nghĩ nhiều việc, không thể hành động theo cảm tính.

Ta sai Thanh Tang tự mình đem hai chậu hoa chu đỉnh hồng trả lại cho Mạnh Thụy, còn căn dặn:

"Đặt hoa vào tẩm điện của nàng ta, rồi đi xin ý chỉ từ Thái tử điện hạ."

"Nói rằng nàng ta chọc giận ta, bị phạt cấm túc một tháng. Đóng cửa sổ, khóa cửa phòng, không cho người nào lại gần hầu hạ."

"Nhắn với nàng ta rằng, đừng sinh ra vọng niệm. Nếu động vào hai chậu hoa kia, đến lúc đó liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ, đừng trách ta lấy thế h.i.ế.p người!"

"Còn nếu sau một tháng nàng ta vẫn sống, không xảy ra án mạng, chuyện này sẽ bỏ qua."
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 8



Chuyện này không nhỏ, nhưng lúc này ta chưa thể vạch trần.

Lại càng không thể để Mạnh Thụy có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Đây là cách tốt nhất.

Thanh Tang vừa phẫn nộ vừa đau lòng, có khi còn giận hơn cả ta.

Nàng vội vàng sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.

Hoa chu đỉnh hồng vừa bị mang đi, Tống Miểu Miểu chỉ mất hai ngày đã khỏi bệnh.

Thế nhưng bệnh của ta vẫn không hề chuyển biến tốt hơn.

Đám cung nhân bắt đầu bàn tán xôn xao, nói rằng Mạnh Thụy mới vào cung cũng ngã bệnh.

Cứ tưởng bị lây khí bệnh từ ta, mỗi lần đi ngang qua cung Nghi Thu đều cố tình vòng tránh thật xa.

19

Phụ thân đưa một vị y sĩ quê vào cung, gọi là Lâm Giản.

Nghe nói ông ấy rất có tay nghề trong việc chữa các chứng suy kiệt cơ thể.

Trong cung không thể để lộ tin tức, vì vậy thái y đều cho rằng bệnh ta là cố tật khó khỏi.

Lâm Giản là do nhà gửi đến, nên ta mới dám tiết lộ chuyện từng trúng độc Đoạn Hồn Hương.

Nào ngờ, Lâm Giản sau khi bắt mạch cho ta xong liền quỳ sụp xuống.

Ông ấy lập tức đưa ra một lời phán quyết chắc nịch.

Vẫn là vì Đoạn Hồn Hương.

Ông nói, loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể dựa vào bản thân tự tiêu trừ dần.

Người bình thường có thể tự khỏi.

Nhưng thân thể ta vốn đã suy yếu, độc tố khó thanh lọc, tích tụ lâu ngày sẽ dần dần ăn mòn cơ thể.

"Cô nương khó mà qua được hai ngày này."

"Nếu qua được, cũng chỉ còn sống thêm được một năm mà thôi."

Tim ta như bị bóp nghẹt một cái.

Làm sao có thể, sao lại đến sớm như vậy!

Không còn thời gian nữa rồi…

Thế nhưng ta vẫn chưa làm được gì cả!

"Thanh Tang, mau đi mời Thái tử điện hạ đến đây!"

20

Tiêu Thuật đến dưới màn đêm, từ xa đứng yên, nhíu mày nhìn ta rất lâu.

Nghĩ đến lời Tống Diễm Diễm nói rằng hắn nhát gan, ta bất chợt muốn trêu chọc hắn.

"Điện hạ, trong cung mọi người đều bảo ta mang tà khí vào Đông Cung, ngài không sợ sao?"

Hắn đáp lời một cách cứng cỏi:

"Những chuyện thần quỷ đều là lời nói vô căn cứ, ta chưa từng tin vào những thứ đó."

Ngữ khí của hắn rất đáng tin, nhưng hắn lại đứng cách ta xa đến thế.

Không phải sợ tà khí, vậy hắn đang sợ cái gì?

"Điện hạ, về chuyện tiên sinh ngài..."

Ta vốn định nói chuyện thẳng thắn với hắn.

Thế nhưng Tiêu Thuật đột nhiên lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.

Ta vẫn không thể tiếp tục.

Thôi vậy.

"Điện hạ, ta nhớ phụ thân ta, ta có thể gặp ông ấy một lần được không?"

Điều này không hợp với quy củ, vì vậy ta đang cầu xin hắn.

Tiêu Thuật điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt đã tự nhiên hơn đôi chút.

"Tây Bắc đại thắng, Nhậm Tiểu tướng quân sẽ hồi kinh."

"Đến lúc đó, ta sẽ tìm cách sắp xếp."

Nhậm Cẩn sắp trở về kinh thành sao?

Ta khẽ động thần sắc.

Không được, ta c.h.ế.t thế nào cũng phải cố gắng sống qua lần này!

Dưới ánh đèn lay động, Tiêu Thuật cuối cùng cũng giãn đôi mày ra.

21

Phụ bạc Ân sư.

Nhưng không phải là không thể hóa giải.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cha ta cùng Nhậm Cẩn đến Đông Cung, Tiêu Thuật đã tạo cơ hội để chúng ta chuyện trò riêng.

Ta cùng cha nói chuyện, nhắc về Vệ Cần—vị cố tri của ông.

Người thường vuốt đầu ta, khoe khoang về đệ tử xuất sắc nhất của mình—Ngũ điện hạ Tiêu Thuật.

Cũng là người luôn khuyến khích ta mau lớn để gả cho Ngũ điện hạ.

Ta nhắc lại ngày cuối cùng ta gặp tiên sinh.

Hôm ấy, ông vội vã đến, cùng cha ta uống một bữa rượu thật sảng khoái.

Đợi cha ta say mềm, ông nặng nề vỗ vai ông ấy.

Khi ta bưng bát canh giải rượu bước lên, ngẩng đầu nhìn, bất giác thấy trong mắt ông đầy lệ.

Ông cả đời luôn tươi cười, ta chưa bao giờ thấy ông như vậy.

"Tiên sinh, vì sao lại buồn thế?"

Ông xoa đầu ta, thở dài nói:

"Đường phía trước đầy chông gai, sợ rằng người đi một mình sẽ chịu nhiều khổ ải."

Sợ rằng người đi một mình sẽ chịu nhiều khổ ải.

Kỳ thực, ta đã hiểu, nhưng lại cố tình bỏ qua.

"Cha, tiên sinh ông ấy..."

"Trước khi đi, đã biết rõ mình sẽ chết."

Người bị c.h.é.m đầu tại Ngọ Môn, chỉ còn là cái xác.

Ông đã c.h.ế.t từ lâu.

Chết tại Giang Nam.

Chết trong trận dịch bệnh năm ấy.

Chết dưới chân bách tính lê dân.

Cha ta kinh hãi, đôi mắt đỏ hoe.

"Con biết hết rồi?"

Ta khẽ cười với ông:

"Nếu đã hiểu ông ấy, không còn trách ông ấy nữa, cha hãy nói cho ông ấy biết."

"Cho ông ấy biết, không có Vệ Cần, vẫn còn cha, vẫn còn Tống tướng."

Một người gánh vác mọi thứ, khổ cực quá đỗi.

Cha ngẩn ngơ nhìn ta, giọng ông run rẩy:

"Sơ Hi, cha chỉ không cam tâm, nhưng cha hiểu cả."

"Chỉ là những lời này, sao có thể để con nói ra chứ."

Lời ông nói giống hệt như kiếp trước, khi ca ca che mắt ta và bảo:

"Sơ Hi, muội đừng nhìn."

Bàn tay cha đặt l*n đ*nh đầu ta, ông khóc ròng trong bất lực.

"Con gái ta, con phải đau lòng nhường nào..."

Tim ta bỗng như rỗng tuếch.

Chợt ta nhớ ra.

Phải chăng, ta chưa từng nói với ông?

"Vệ Cần, ông ấy kỳ thực..."

"Cũng là thầy của con."
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 9



22

Là ông đã dạy ta biết lẽ đời, phân rõ đúng sai.

Là ông đã dạy ta không tự oán trách, không tự coi nhẹ bản thân, sống thẳng thắn giữa cõi đời.

Là ông đã dạy ta, dù bị giam cầm trong khuê phòng, vẫn phải hiểu biết thế sự.

Là ông, chưa từng coi thường ta vì ta là nữ tử, chưa từng lo lắng ta đoản mệnh.

Chưa từng nghĩ những gì ta học sẽ là vô dụng.

Ông nói về bách tính với giọng trĩu nặng, nhưng khi nhắc đến đệ tử lại rạng ngời ánh sáng.

Khi thì bảo:

"Có một học trò của ta chăm chỉ cần mẫn, tài hoa xuất chúng."

Khi thì cười khoe:

"Một đứa khác thì tâm tính đáng quý, luận điểm sắc sảo."

Cuối cùng, ông lại vuốt râu, đắc ý khoe khoang với cha ta:

"Nói về đệ tử làm ta tự hào nhất."

"Người đầu tiên chính là Ngũ điện hạ Tiêu Thuật, người thứ hai chính là tiểu Sơ Hi nhà ông."

"Nếu sau này bọn chúng có thể kết giao tri kỷ, tất sẽ là cầm kỳ hợp hòa, bạn tâm giao hoàn mỹ."

"Nếu hai người họ cùng phụ tá một minh quân hiền hậu, tương lai Đại Lương sẽ rộng mở, đời ta cũng đủ mãn nguyện rồi!"

"Không được, không được, ta nhất định phải tìm cơ hội để bọn chúng gặp nhau!"

Cha ta lại không thèm để tâm, khoát tay:

"Câu này ông nói qua nói lại tám trăm lần rồi, ta nghe đến chai cả tai."

"Lão già, không nghĩ được cái gì mới mẻ hơn à?"

Vệ tiên sinh lắc đầu, biểu cảm như thể "không thể dạy dỗ nổi đám trẻ ranh này", rồi cao thâm khó đoán nói:

"Sau này sẽ biết."

"Sau này sẽ biết."

Ta mang theo bao tâm sự, khát khao chờ đợi cái "sau này" ấy.

Nhưng Vệ Cần không đợi được.

Ta cũng không.

Có lẽ vì chúng ta đều quên mất, một bệnh nhân như ta, dù có tiến cung, cũng chẳng thể ngồi vào vị trí chính thất.

Suy nghĩ ấy, ngay từ đầu đã chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Ta bắt đầu oán, bắt đầu hận.

Oán chính mình cả đời bị giam cầm trong khuê phòng Nhậm phủ, có tâm nhưng bất lực.

Hận chính mình cùng thụ giáo từ ân sư, nhưng ngay cả cơ hội lên triều kêu oan vì ông cũng không có.

Vệ đại nhân, ông bị oan.

Vệ tiên sinh… ông bị oan mà!

Ta thực sự rất hận Tiêu Thuật.

Ta đáng lẽ phải hận hắn! Ta hận hắn đến chết!

Ta đã mong hắn c.h.ế.t đi cho rồi!

Trước đây, ta hồ đồ đổ hết cái c.h.ế.t của Vệ Cần lên đầu Tiêu Thuật, mơ hồ mà hận hắn.

Ta giữ một trái tim lơ lửng, không dám phân định thật giả.

Bởi vậy, những nỗi hận ấy cũng mơ mơ hồ hồ.

Giờ đây, mọi căm hận đều có chỗ bấu víu, lại có vô số người bảo ta rằng:

Hắn là một người tốt.

Ta cũng phải nói cho tất cả mọi người biết rằng:

Hắn là một người tốt.

Từ nay về sau, chỉ cần Tiêu Thuật còn sống.

Ta không thể hận hắn nữa.

23

Ca ca song sinh của ta, Nhậm Cẩn, là Vân Huy tướng quân danh chấn thiên hạ, là chàng trai mộng tưởng của bao khuê nữ chốn kinh thành.

Huynh ấy trưởng thành trước tuổi.

Khi người khác nô đùa, huynh ấy vùi đầu vào sách vở.

Khi người khác vui chơi, huynh ấy khổ luyện võ nghệ.

Khi những công tử thế gia ở kinh đô còn ngây ngô khờ khạo, huynh ấy đã đặt chân lên chiến trường, nhuốm m.á.u địch quân, trở thành một vị tướng tài được mọi người ca tụng.

Nhưng cả đời huyh ấy cô độc, cuối cùng ngã xuống nơi biên giới Tây Bắc.

"Văn tử gián, võ tử chiến."

Vốn dĩ đó là chuyện thường tình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế nhưng, trong di thư để lại, huynh ấy lại viết với ta:

"Cẩn, sinh ra đã là tội lỗi."

"Than ôi, hối hận không kịp, chưa từng có một khắc nào nhẹ nhõm."

"Sớm hơn muội mà chết, trái lại, lại là an phận."

Những lời trong bức thư ấy, từng chữ như thấm m.á.u lệ.

Sau khi huynh ấy mất, ta điên cuồng lục tìm ký ức, khổ sở nhớ lại.

Cuối cùng nhớ ra một chuyện từ năm ta sáu tuổi.

Khi đó, Nhậm Cẩn đưa ta trốn khỏi phủ chơi, lại bị đám trẻ khác ném đá.

Trong con hẻm hẹp, một đám người vây quanh bọn ta, lớn tiếng cười cợt:

"Ê, ca ca ngươi là quái vật ăn thịt người!"

"Hắn còn ăn cả ngươi rồi! Sao ngươi còn dám theo hắn?"

"Chạy mau, chạy mau, quái vật ăn thịt người đến kìa!"

Ác ý của lũ trẻ con luôn đơn thuần mà tàn nhẫn.

Khi ấy, ta chỉ lo ném đá trả lại, mà không hề để ý tới.

Nhậm Cẩn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, bị những lời nói đùa của lũ trẻ nhốt chặt cả đời.

Song sinh một bọc.

Một mạnh, một yếu.

Họ nói huynh ấy đã ăn mất mệnh của ta.

Vậy nên huynh ấy tự cướp đi cơ hội được hạnh phúc của bản thân.

Còn viết vào di thư rằng:

"Sớm hơn muội mà chết."

Ngu ngốc đến thế, ta sai quá sai.

Để rồi hai kiếp nhân sinh qua đi, dù bệnh tật hành hạ đến cận kề cái chết.

Ta cũng phải bò ra khỏi Hoàng Tuyền, chỉ để hỏi huynh ấy một câu:

"Ca ca, việc ngoài tầm với mà cứ tự ôm vào mình, tự trách mãi thế, đó là thói quen của huynh sao?"

"Đã trách bản thân bao năm nay, còn chưa đủ ư?"
 
Back
Top Bottom