Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9664wDeXAo9qipq1ZRHMbJRV4gNotHs50qviU-9BuNmdi6Dtpj_0OPiI2cXYDzv0Pn3fngPpZ-p1_Ec1R7TX4boVaG4Bpb6Ukr4yewVmXLCotcY2GmN8nM4l_e6d2AnWNHuynHwf9rE9PWOSjmSVZ=w215-h322-s-no-gm

Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Editor: Chanh

Giới thiệu:

Sau khi đại tướng quân nôn mửa xong, liền vung chân đá mạnh vào hoàng đế.

“Ái khanh, trẫm tự mình quỳ, cẩn thận bụng…”

Một lần say rượu, Phạm tướng quân để lộ thân phận nữ nhi.

“Nếu trẫm làm nàng đau, cứ nói với trẫm.”

Hắn cúi người xuống, lau đi lau lại.

Trước long sàng, nàng quỳ xuống bất an, hoàng thượng dùng quạt xếp nâng cằm nàng lên: “Quả nhiên là không có yết hầu.”

“Ái khanh, nàng giấu trẫm thật khổ sở…”

Phạm tướng quân một khi khôi phục thân phận nữ nhi đã khiến bao nhiêu khuê nữ khóc ròng, duy chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn là mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ…

Ngày hôm sau, Phạm phủ không đợi được chiếu thư tội khi quân, mà thánh chỉ ban hôn lại đột ngột đến.

Thánh chỉ vừa đọc xong, mọi người đều nói: “Hoàng thượng đây nào phải ban hôn? Rõ ràng là cầu hôn rồi!”​
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 1



Sau khi đại tướng quân nôn mửa xong, liền vung chân đá mạnh vào hoàng đế.

“Ái khanh, trẫm tự mình quỳ, cẩn thận bụng…”

Một lần say rượu, Phạm tướng quân để lộ thân phận nữ nhi.

“Nếu trẫm làm nàng đau, cứ nói với trẫm.”

Hắn cúi người xuống, lau đi lau lại.

Trước long sàng, nàng quỳ xuống bất an, hoàng thượng dùng quạt xếp nâng cằm nàng lên: “Quả nhiên là không có yết hầu.”

“Ái khanh, nàng giấu trẫm thật khổ sở…”

Phạm tướng quân một khi khôi phục thân phận nữ nhi đã khiến bao nhiêu khuê nữ khóc ròng, duy chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn là mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ…

Ngày hôm sau, Phạm phủ không đợi được chiếu thư tội khi quân, mà thánh chỉ ban hôn lại đột ngột đến.

Thánh chỉ vừa đọc xong, mọi người đều nói: “Hoàng thượng đây nào phải ban hôn? Rõ ràng là cầu hôn rồi!”

01

Năm năm trước, trưởng tử Phạm gia trúng kịch độc, để tiếp tục duy trì vinh quang của Phạm gia, Phạm Tư Thuần bất đắc dĩ phải cải trang nam nhi thay ca ca ra trận.

Năm năm này, nàng thay ca ca chinh chiến, từ đó nàng kim qua thiết mã đánh lui cường địch, chinh chiến vô số lần trở thành đại tướng quân lừng lẫy.

Tuy nhiên, độc của ca ca đã được giải, sau đêm nay, nàng có thể khôi phục thân phận nữ nhi.

Phạm Tư Thuần đang ngẩn người thì phía sau truyền đến một giọng nói:

“Phạm tướng quân, thánh thượng đã đến quân doanh, hiện đang ở trong doanh trướng của ngài chờ đợi.”

Người đến là thái giám bên cạnh hoàng thượng.

Nghe nói hoàng thượng đến, Phạm Tư Thuần có chút hoảng loạn.

Năm năm qua, nàng luôn cảm thấy hoàng thượng đối với mình “quan tâm đặc biệt”. Nhưng giả nam trang là tội khi quân, tru di cửu tộc!

Đến doanh trướng chỉ trăm mét, Phạm Tư Thuần đi đi lại lại mà lòng như lửa đốt.

“Tội thần không biết thánh thượng giá lâm, kính xin thánh thượng giáng tội.”

Phạm Tư Thuần nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trong doanh trướng, Tần Húc Kiêu đặt quyển binh thư xuống, ánh mắt như đuốc nhìn nàng.

Một lúc sau mới nói: “Miễn tội cho ngươi, đứng dậy đi.”

Giọng nói lạnh lùng, cùng với khí chất cao quý bẩm sinh, khiến Phạm Tư Thuần nhất thời có chút khó thở. Mặc dù nàng trên chiến trường g.i.ế.c địch vô số, nhưng đối mặt với Tần Húc Kiêu, cuối cùng vẫn khiến nàng từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi địa vị cao quý của hắn, sợ hãi đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu lòng người, càng sợ hắn biết được nàng thay ca ca ra trận, phạm tội khi quân.

“Tạ thánh thượng.”

Phạm Tư Thuần đứng dậy, cung kính đứng trước bàn: “Không biết thánh thượng lần này đến đây có việc gì quan trọng?”

Mỗi khi triều đình muốn xuất binh, nàng luôn là người đầu tiên đứng ra. Mục đích, chính là muốn tránh xa Tần Húc Kiêu.

Nàng thà đối mặt với lũ bạo loạn hung tàn, cũng không muốn đối mặt với hắn.

“Trẫm nhất định phải có việc quan trọng mới được gặp Phạm tướng quân sao?”

Tần Húc Kiêu thản nhiên nói.

Hắn nhìn chằm chằm Phạm Tư Thuần, vị ái tướng trước mắt này, là người hắn thưởng thức nhất, cũng là người hắn thích nhất trong số các tướng lĩnh.

Nói về gan dạ, nơi nào trong triều không ai dám đến, nàng không nói hai lời dẫn quân đi.

Nói về tài học, nàng đầy bụng kinh luân, thơ từ xuất khẩu không thua kém gì văn thần trong triều.

Cũng chính vì vậy, hắn thường gọi nàng đến vào ban đêm, khi thì thảo luận quân tình, khi thì ngâm thơ vịnh đối.

Chỉ là, không lâu sau, trong triều không biết từ khi nào, lại xuất hiện những lời đồn thổi về mối quan hệ mờ ám giữa quân thần.

Ban đầu, Tần Húc Kiêu rất tức giận, đã phạt nặng những kẻ nói lời bậy bạ.

Mới uy h.i.ế.p mọi người, khiến người ta không dám nói lung tung nữa, lời đồn đại cũng dừng lại, nhưng tâm tư của Tần Húc Kiêu lại thay đổi, khi nhìn thấy vị tướng quân thanh tú này, hắn lại nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ.

“Nếu hắn là nữ nhi, thì tốt biết mấy?”

Nhưng dù nàng có giống nữ nhân đến đâu, thì vẫn là nam nhân.

Là bậc quân vương của một nước, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?

Một lát sau, Tần Húc Kiêu thu xếp lại suy nghĩ, gọi thái giám bên cạnh bưng bình rượu đến ban thưởng cho nàng.

“Phạm tướng quân chiến công hiển hách, có tấm lòng yêu nước như vậy, trẫm rất lấy làm an ủi, người đâu, ban rượu!”

Tần Húc Kiêu ra hiệu cho Phạm Tư Thuần uống, Phạm Tư Thuần bưng chén rượu lại không động đậy.

Nàng từ nhỏ không thể uống rượu, mỗi lần say rượu, luôn làm ra những chuyện hồ đồ.

Tần Húc Kiêu bưng chén lên uống cạn một hơi, thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích, lạnh lùng nhếch môi: “Sao vậy? Sợ trẫm hại ngươi sao?”

Phạm Tư Thuần thấy vậy cũng không thể từ chối, chỉ đành uống cạn một hơi. Mấy chén rượu xuống bụng, bước chân Phạm Tư Thuần đã có chút lảo đảo.

Mà Tần Húc Kiêu mới vừa quay người, ai ngờ phía sau một tiểu nhân lại túm lấy vạt áo hắn.

Nàng say khướt nhìn hắn: “Không đánh trận nữa, ta không muốn đi đâu cả.”

Tần Húc Kiêu phất tay, cho thái giám bên cạnh lui ra trước, hắn nhìn chằm chằm Phạm Tư Thuần say rượu lộ ra thần thái nữ nhi, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng hôn xuống.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng đột nhiên mở mắt. Sau đó, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. Lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, con ngươi đen tuyền, hàng mi dài…

Khuôn mặt này, tìm khắp cả Đại Ly, cũng không tìm ra được người thứ hai.

Nàng nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc.

Đặc biệt là, khi nàng phát hiện chủ nhân của khuôn mặt này đang l.i.ế.m môi nàng.

“Hoàng… Hoàng thượng…” Nàng sợ đến mức răng va lập cập, cẩn thận nói: “Xin hoàng thượng cho thần cáo lui.”

“Hơ~”

Hắn khẽ cười, cảm thấy nàng rõ ràng sợ muốn c.h.ế.t nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh trông rất đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, nói:

“Cáo lui làm gì? Giờ còn sớm mà.”

Nàng đành phải nói: “Hoàng thượng… Nếu hoàng thượng lúc này hứng thú, có thể để Tô công công tuyên Thục phi nương nương đến hầu hạ.”

Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cằm mịn màng của nàng, thản nhiên nói:

“Có ái khanh ở đây hầu hạ là được rồi.”

Nàng cả người cứng đờ, nàng cắn răng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nhưng… thần là nam nhân, e là không thể hầu hạ hoàng thượng.”

Câu nói này của nàng như mũi tên găm thẳng vào n.g.ự.c hắn. Không ai rõ hơn hắn rằng nàng là nam nhân!

Hắn đột nhiên há miệng, cắn lên d** tai nhỏ nhắn của nàng.

Nàng cả đời chưa từng bị người ta đối xử như vậy, nhất thời cảm thấy một dòng điện chạy từ d** tai lan ra khắp tứ chi. Nhất thời, hơi thở của nàng trở nên hỗn loạn.

Một lúc sau, buông d** tai nhỏ nhắn của nàng ra, hắn đầy ẩn ý nói:

“Ai nói chỉ có nữ nhân mới có thể hầu hạ trẫm? Nam nhân cũng có thể.”
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 2



02

Phạm Tư Thuần mặc một thân nhung trang đứng trên ngọn đồi, nhìn những vì sao trên bầu trời mênh m.ô.n.g rộng lớn, sau đêm nay có thể thu binh hồi kinh.

Phạm Tư Thuần đang ngẩn người thì phía sau truyền đến một giọng nói:

“Phạm tướng quân, ngươi thật sự để ta chờ tìm ngươi mệt c.h.ế.t rồi.”

Giọng nói the thé khiến Phạm Tư Thuần nhíu mày, nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế.

Phạm Tư Thuần trong lòng thắt lại, hỏi: “Tô công công sao lại đến đây? Là thánh thượng có gì phân phó sao?”

“Phạm tướng quân chẳng lẽ còn chưa biết thánh thượng đã đến quân doanh này rồi sao? Thánh thượng lúc này đang ở doanh trướng của ngài chờ.” Thái giám cười tủm tỉm nói, đối với vị tướng quân chiến công hiển hách được hoàng thượng sủng ái này, hắn vô cùng khách khí.

Nghe nói hoàng thượng đến quân doanh của nàng, Phạm Tư Thuần cũng không dám coi nhẹ, vội vàng nói: “Mạt tướng sẽ đến ngay, Tô công công mời.”

Nàng đi theo thái giám thân cận suốt dọc đường về phía quân doanh.

Từ ngọn đồi đến quân doanh chỉ khoảng trăm mét, nhưng lại khiến nàng đi mà trong lòng lo lắng không yên.

Trong doanh trướng chỉ thắp một ngọn đèn, sau bàn ngồi một nam nhân mặc long bào màu vàng, tay cầm binh thư.

Phạm Tư Thuần hướng hắn hành lễ nói: “Tội thần không biết thánh thượng giá lâm, kính xin thánh thượng giáng tội.”

Tần Húc Kiêu đặt binh thư trong tay xuống, ánh mắt như đuốc nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Trẫm miễn tội cho ái khanh, đứng dậy đi.”

“Trẫm nửa năm không gặp ái khanh rồi.”

Trong long Phạm Tư Thuần khẽ run lên, đáp lại một tiếng.

Tần Húc Kiêu lại nói: “Đến đây, để trẫm nhìn cho kỹ.”

Tần Húc Kiêu cũng không biết tại sao rõ ràng chỉ còn vài ngày nữa nàng sẽ hồi triều.

Nhưng tại sao hắn lại không nhịn được nữa rồi.

Lúc trước là hắn quyết định không triệu kiến nàng nữa, từ từ làm chuyện này phai nhạt, đem tình cảm đối với nàng giấu kín.

Kết quả, hôm nay lại nhanh chóng chạy đến đây.

Là vì nghe nói Phạm tướng quân bị thương, hay là vì lo lắng nàng trên đường trở về bị người ta ám toán.

Hắn cũng không biết rõ.

Phạm Tư Thuần không dám kháng chỉ, chỉ có thể tiến lên gần.

“Nghe nói ái khanh bị thương, bị thương ở chỗ nào, để trẫm xem.” Tần Húc Kiêu nói.

Ánh mắt Phạm Tư Thuần chấn động, nàng bị thương ở bụng, làm sao có thể cho hắn xem được.

Nếu thật sự cho hắn xem chẳng phải là phải cởi áo, chẳng phải là để hắn nhìn thấy mình quấn ngực.

“Tạ thánh thượng quan tâm, mạt tướng chỉ bị chút thương ngoài da, không đáng ngại.” Phạm Tư Thuần nói xong lại quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu cũng không dám nhúc nhích.

Tần Húc Kiêu nhíu mày kiếm, đối với sự xa cách của nàng, trong lòng không vui.

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Phạm Tư Thuần, từ trên cao nhìn xuống nàng, “Ngẩng đầu lên.”

Phạm Tư Thuần cắn răng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao của Tần Húc Kiêu.

Tần Húc Kiêu nhìn nàng chằm chằm, nhất thời cũng ngẩn người.

Rõ ràng là nam nhân, nhưng nàng lại có dung mạo tinh xảo như nữ nhi.

Rõ ràng là tướng quân chinh chiến sa trường, trải qua bao nhiêu sóng gió làn da vẫn mịn màng bóng mượt.

Nếu mặc nữ trang, e rằng như tiên nữ hạ phàm.

“Ái khanh thật sự là nam nhân sao? Chinh chiến sa trường đã lâu, da dẻ vẫn trắng như tuyết, trông giống nữ nhân hơn.” Tần Húc Kiêu nói đùa.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Trong lòng Phạm Tư Thuần run lên dữ dội, nàng cẩn thận trả lời: “Có lẽ là do bị thương, ở trong quân dưỡng thương một thời gian, quân y kê phương thuốc điều dưỡng thân thể.”

“Thương thế đã khỏi chưa?” Tần Húc Kiêu nhìn về phía nàng, chỉ tiếc là cả người nhung trang, hắn không thể nhìn ra nàng bị thương ở chỗ nào.

“Nhờ phúc của thánh thượng, thương thế đã gần khỏi rồi.” Phạm Tư Thuần nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Húc Kiêu lộ rõ vẻ không vui.

Hắn là đế vương, nàng là thần tử.

Từ xưa đến nay thần tử đối với đế vương đều là sợ hãi.

Hắn hiểu, cũng không cưỡng cầu gì, nhưng bất kể hắn quan tâm cái gì, nàng đều xa cách như vậy, vẫn khiến hắn tích tụ bất mãn.

Tần Húc Kiêu trở lại bàn ngồi xuống, hắn nhướng mày nhìn Phạm Tư Thuần hỏi: “Phạm tướng quân lần này hồi triều, có phải nên cân nhắc chuyện thành gia rồi không?”

Thành gia?

Phạm Tư Thuần không hiểu, tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Không ngờ, hắn lại nói: “Nghe nói nhà ái khanh và thiên kim tả thừa tướng đã sớm định thân từ trong bụng mẹ?”

Thiên kim tả thừa tướng Tả Thanh Thanh là đối tượng kết hôn của ca ca, kết quả vì ca ca trúng độc, chuyện này cũng bị trì hoãn, thêm vào đó nàng quanh năm chinh chiến bên ngoài, nàng còn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà thôi.

“Hồi thánh thượng, tuy là định thân từ trong bụng mẹ, nhưng mạt tướng chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, mạt tướng một lòng hướng về việc trung thành với thánh thượng, chỉ muốn xả thân vì nước, chưa từng có ý nghĩ nào khác.”

Nghe nàng nói vậy, tâm trạng Tần Húc Kiêu mới tốt hơn một chút.

Hắn khẽ nhếch môi cười: “Ái tướng như vậy mà hy sinh, trẫm sẽ không nỡ.”

“Tả thừa tướng có dị tâm, ái khanh ít tiếp xúc cũng tốt.” Tần Húc Kiêu lại nói thêm một câu.

Phạm Tư Thuần nghe vậy liền đáp lại, Tần Húc Kiêu hơi ngả người ra sau, nhướng mày nhìn nàng: “Trẫm lần này đến đây, cũng mang cho tướng quân một bình rượu chúc mừng chiến thắng. Đây là rượu nữ nhi hồng được ủ ba mươi năm. Cũng chỉ có Phạm tướng quân mới xứng đáng.”

Tần Húc Kiêu ra hiệu cho người bên cạnh, thái giám vội vàng rót rượu bưng lên.

“Rượu này coi như trẫm chúc mừng ái khanh trước. Đợi hồi triều, trẫm sẽ ban thưởng khác.”

Rượu nữ nhi hồng ba mươi năm, nàng sao có tửu lượng này chứ!

Nhưng hoàng thượng đang cao hứng, tiểu thái giám bên cạnh cũng cười tủm tỉm bưng rượu cho nàng, Phạm Tư Thuần đành phải cắn răng uống cạn một hơi.

Vị rượu cay nồng lan tỏa khắp bụng, chén này vừa xong, lại đến hai chén nữa.

“Người đâu, đưa thánh thượng hồi cung…”

Phạm Tư Thuần hai mắt hoa lên, nói năng cũng không lưu loát, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đưa vị đại phật này đi.

Kết quả nàng mới đi được hai bước, cả người đã như đạp bông, nhẹ bẫng. Mới đi được một bước, đã ngã vào vòng tay rắn chắc.

“Làm sao được!” Thái giám giật mình, vội vàng muốn kéo Phạm Tư Thuần ra.

Tần Húc Kiêu phất tay, để thái giám và những người khác lui ra khỏi doanh trướng.

Hắn nhìn người trong ngực, nhíu mày.

“Trẫm mới đến, đã vội đuổi trẫm đi sao?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Phạm Tư Thuần lắc đầu, cố gắng nhìn rõ người nói chuyện là ai, nàng đưa tay sờ lên môi hắn.

Đôi mắt Tần Húc Kiêu càng thêm sâu, yết hầu chuyển động…
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 3



03

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đặt trên môi hắn, lại như châm lửa, thiêu đốt hắn, khiến m.á.u trong người hắn sôi trào.

Tần Húc Kiêu nhìn người trong lòng, môi đỏ như son, da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo vô cùng.

Hai gò má ửng hồng vì say rượu càng thêm mê hoặc lòng người.

Mà tay nàng vẫn cứ ma sát trên môi hắn, một lúc sau lẩm bẩm cười nói: “Hoàng thượng, sao ngài lại đẹp như vậy. Khuôn mặt này thật là họa quốc ương dân, khó trách lại khiến nhiều người động lòng như thế.”

Tần Húc Kiêu vốn vì lời nói hồ đồ của nàng mà hơi tức giận, nhưng lại bị câu nói sau của nàng chọc cười.

“Trong số nhiều người đó, có bao gồm cả Phạm tướng quân sao?” Hắn hỏi.

“Ừm…”

Phạm Tư Thuần vừa đáp lại một tiếng, thì môi đã bị khóa chặt.

Nồng nàn lại dịu dàng, triền miên lại day dứt.

Nụ hôn của hắn sâu đậm, sâu đến mức khiến nàng gần như không thở nổi.

Phạm Tư Thuần vùng vẫy, vô tình cắn phải mình, cơn đau khiến nàng tỉnh táo lại vài phần.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, đối mặt với người trước mắt, lại khiến nàng sợ đến hồn bay phách lạc.

Người trước mắt này, lông mày anh tuấn, mắt đen như mực, môi đỏ như son, tuấn mỹ phi phàm, lại mang theo khí chất đế vương, lạnh lùng lại băng giá, không phải là đương kim thánh thượng, Tần Húc Kiêu thì còn ai vào đây nữa!

“Thánh… Thánh thượng!”

Phạm Tư Thuần sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng nói cũng mang theo run rẩy.

Thấy nàng tỉnh táo lại, sự dịu dàng vừa rồi dường như đều là giả dối.

Tần Húc Kiêu khẽ thở dài, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ, nhưng nàng lại nhất quyết đẩy hắn ra.

Tần Húc Kiêu mang theo ba phần tức giận, không chịu buông tay.

Hắn ép nàng vào tường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “Tại sao chỉ đối với trẫm lạnh lùng như vậy?”

“Thánh thượng, ngài là quân, thần là thần, quân thần có khác… hơn nữa…” Phạm Tư Thuần da đầu tê dại, quả nhiên rượu vào là lầm lỗi.

“Quân thần có khác? Hay cho câu quân thần có khác.” Tần Húc Kiêu cười lạnh một tiếng, sau đó cúi xuống mổ mạnh lên môi nàng một cái.

“Bây giờ còn khác nữa không?”

Phạm Tư Thuần hoàn toàn không ngờ, hắn lại hôn nàng lần nữa vào lúc này.

Hành động của Tần Húc Kiêu khiến Phạm Tư Thuần choáng váng, nếu không phải vì trên người nàng vẫn mặc nhung trang, nàng gần như hoài nghi thân phận của mình đã bại lộ.

Chỉ là bây giờ, nàng căn bản không thể làm ngơ ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Húc Kiêu.

“Nếu thánh thượng cần người hầu hạ, mạt tướng sẽ lập tức sai người đi tìm mấy nữ tử đến.” Phạm Tư Thuần nói.

Vẻ bất mãn trong mắt Tần Húc Kiêu càng thêm nồng đậm.

Bàn tay to lớn của hắn v**t v* mái tóc buông xuống bên tai nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Trẫm, chỉ cần ái khanh.”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, Phạm Tư Thuần chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.

Nàng cắn răng nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy d*c v*ng kia, nói từng chữ một: “Thánh thượng, mạt tướng là nam nhân.”

Nam nhân.

Nam nhân!

Sao hắn lại không biết, ái tướng của hắn là nam nhân!

Nếu ái tướng của hắn là nữ, vậy chính là tội khi quân. Nhưng chắc ái khanh không có gan đó!

Thế nhưng, rõ ràng đều là nam nhân, tại sao trong triều văn võ bá quan, hắn lại chỉ động lòng với mình?

Hậu cung ba nghìn giai lệ, hắn chưa từng rung động, vậy mà lại vì nàng mà loạn nhịp.

Nàng còn tỏ ra xa cách kháng cự như vậy, nghĩ đến đây, Tần Húc Kiêu lại thấy thú vị.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cổ nàng, Phạm Tư Thuần bất ngờ kêu khẽ một tiếng, rồi lại sợ hãi vội vàng kìm nén.

Tiếng rên nhẹ ấy lại làm rối loạn cả tâm can hắn, trong khoảnh khắc, ngay cả hắn cũng không kìm nén được nữa.

"Trên đời này, ngoài nam nữ có thể, nam nhân với nam nhân, cũng có thể."

Tần Húc Kiêu thì thầm bên tai nàng.

Thế nhưng câu nói này lại khiến Phạm Tư Thuần c.h.ế.t lặng.

Nàng vẫn luôn nghĩ chuyện phòng the chỉ có nam nữ, giờ lại nói với nàng, nam nhân với nam nhân cũng được?

Làm sao có thể!

Nàng đâu phải nam nhân!

Nếu tiếp tục, thân phận nữ nhi của nàng chắc chắn sẽ bại lộ.

Nàng muốn trốn, nhưng đầu gối Tần Húc Kiêu chặn nàng lại, không cho nàng một chút khe hở nào để chạy thoát.

"Đang nghĩ gì vậy?" Đang miên man suy nghĩ, giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, hắn đang cởi nhung trang của nàng...

Không.

Không thể!

Sao có thể như vậy được!

"Hoàng thượng." Phạm Tư Thuần run rẩy nhìn hắn.

Nàng không thể tiếp tục như vậy, nếu bị phát hiện, đó là tội khi quân, là tội tru di cửu tộc!

Ca ca, mẫu thân, phụ thân, cả Phạm gia trên dưới đều sẽ bị c.h.é.m đầu.

Phạm Tư Thuần lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe, chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói nàng sợ hãi điều gì.

Nhưng chỉ riêng đối mặt với chính mình, đối mặt với hành động tiếp theo của mình, nàng sợ hãi.

Tần Húc Kiêu mím môi, ánh mắt sâu thẳm.

"Mạt tướng phụ lòng ân sủng của Hoàng thượng, mạt tướng..." Phạm Tư Thuần mặt mày tái nhợt.

Giờ phút này, ruột gan nàng đều hối hận.

Nếu không phải nàng thay ca ca xuất chinh, nếu nàng biết giấu tài không phô trương hết mức, có lẽ Hoàng thượng đã không chú ý đến nàng.

Và nàng cũng sẽ không phải luôn lo lắng thân phận bại lộ, liên lụy đến gia đình.

Nghĩ đến đây, vành mắt Phạm Tư Thuần ướt nhòe.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 4



04

Tần Húc Kiêu sa sầm mặt, đường đường là đại tướng quân, đối mặt với kẻ địch hung hãn cũng không sợ, bị đ.â.m mấy nhát d.a.o cũng chưa thấy nàng khóc, giờ lại vì sự ép buộc của hắn mà khóc.

Tần Húc Kiêu nhìn nàng, vừa đau lòng vừa tự trách, thậm chí hối hận tại sao không thể nhịn thêm vài ngày nữa rồi mới đến.

Dù sao, cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện trái với luân thường đạo lý này.

Trong phút chốc, hắn cũng mất hết hứng thú.

"Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, hồi cung!" Tần Húc Kiêu nhìn nàng thật sâu rồi rời đi.

Phạm tướng quân khải hoàn trở về, toàn thành bách tính đứng hai bên đường nghênh đón.

Phạm Tư Thuần đến trước điện, Tần Húc Kiêu sa sầm mặt, chỉ nói vài lời chúc mừng qua loa rồi tuyên bố bãi triều.

Trên đường về, Phạm lão tướng quân và Phạm Tư Thuần cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, Phạm lão tướng quân hỏi: "Nghe nói mấy hôm trước Hoàng thượng đã bí mật đến gặp con?"

Trên mặt Phạm lão tướng quân lộ rõ vẻ lo lắng.

Chuyện hôm đó, kỳ thực trong lòng Phạm Tư Thuần cũng có chút bất an.

Chỉ là để không khiến lão phụ thân lo lắng, nàng vẫn cười lắc đầu nói: "Hoàng thượng quý trọng nhân tài, biết tin nữ nhi lại thắng trận nên đến chúc mừng con."

"Nếu vậy, tại sao vừa rồi ở trên điện, sắc mặt Hoàng thượng lại khó coi như vậy?" Lão tướng quân hỏi.

Chắc là hôm đó nàng đã làm phật lòng Hoàng thượng, nên Hoàng thượng mới tức giận như vậy.

Nhưng chuyện hôm đó, nàng cũng khó mà nói ra được, chỉ đành cúi đầu nói: "Nữ nhi cũng không hiểu."

"Từ xưa lòng vua khó đoán." Lão tướng quân lắc đầu thở dài, "Bên vua như bên cọp, cẩn thận vẫn hơn. Nhưng may là độc của huynh trưởng con đã gần như được giải hết. Giờ đã có thể hoạt động bình thường rồi."

"Con đã trở về, thì cứ ở nhà đi. Tình trạng của huynh trưởng con đã khá hơn, mấy hôm nay hai anh em con bàn giao lại mọi việc, nó sẽ thay thế con, con cũng có thể khôi phục thân phận nữ nhi rồi."

"Độc của ca ca đã giải hết rồi sao?" Phạm Tư Thuần mừng rỡ trong lòng.

Vừa đến tướng quân phủ, nàng đã vội vã đến phòng riêng tìm ca ca.

Phạm Nhung lúc này đang mặc một thân nhung trang đứng trong phòng chờ nàng, nhìn thấy ca ca trong khoảnh khắc đó, Phạm Tư Thuần cũng không khỏi sững sờ, giống như đang soi gương vậy.

Dù là vóc dáng hay dung mạo, đều giống hệt nhau.

Đặc biệt là ca ca lúc này đang mặc cùng một bộ nhung trang với nàng, khiến lão tướng quân vừa bước vào cũng phải lắc đầu, nói là không phân biệt được.

Phạm Nhung gật đầu, "Muội đã về là tốt rồi."

Nói xong, vành mắt Phạm Nhung không khỏi đỏ hoe, "Nữ nhi nhà người ta, mười sáu tuổi đã xuất giá. Vậy mà lại làm khổ muội, phải thay huynh chinh chiến khắp nơi. Là đại ca có lỗi với muội."

"Ca ca, huynh nói gì vậy." Phạm Tư Thuần mỉm cười an ủi, "Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì đừng nói hai lời."

"Đi cởi bộ nhung trang này ra đi. Mẫu thân đã chuẩn bị nữ trang cho muội rồi." Phạm Nhung nói, nha hoàn thân cận của huynh ấy bưng khay đi vào, bên trong là bộ y phục nữ trang mới may xong.

"Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, tiểu thư thay đi ạ." Liên Nhi cũng vội vàng gọi.

Phạm Tư Thuần mỉm cười gật đầu, năm năm nay, để không để lộ thân phận, nàng chưa từng tắm chung với ai trong quân doanh.

Cũng dẫn đến việc các tướng lĩnh trong quân đều cho rằng nàng kiêu ngạo, lúc đầu ai cũng coi thường nàng, bắt nạt nàng.

Sau đó, nàng nhẫn nhục chịu đựng cho đến khi lập công trên chiến trường, dẫn một nghìn tinh binh đánh lui ba vạn quân bạo loạn, mới ổn định được địa vị trong quân.

Đã quen với nam trang, đây là lần đầu tiên sau năm năm nàng lại mặc nữ trang.

Trong phòng, màn sa trắng bay phấp phới, còn nàng đang ngâm mình trong hồ nước nóng.

Hơi nước nóng bốc lên khiến nàng có chút rối bời, như thể kéo nàng trở lại đêm hôm đó trong doanh trại.

Hắn nói, "Trên đời này, ngoài nam nữ có thể, nam nhân với nam nhân, cũng có thể."

Hắn còn nói, "Trẫm, chỉ cần ái khanh."

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là đôi mắt đầy d*c v*ng của Tần Húc Kiêu, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng.

Phạm Tư Thuần đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe thấy tiếng r*n r* khe khẽ bên tai.

Tiếng gọi lúc trầm lúc bổng khiến mặt Phạm Tư Thuần đỏ ửng, đặc biệt là bên ngoài còn vang lên tiếng th* d*c của nữ tử: "Chàng vội vàng cái gì, hôm nay tiểu thư hồi phủ, có khi đang tắm ở trong đó. Chàng ở đây, lỡ có người nghe thấy thì không hay."

Nam tử nói: "Sợ gì, đừng nói tiểu thư chưa về, cho dù đã về thì sao. Tiểu thư suốt ngày ngâm mình trong quân doanh, cái gì mà chưa thấy, nói không chừng còn hiểu biết hơn nàng."

"Chàng nhẹ thôi."

Phạm Tư Thuần vùi mình trong làn nước ấm, âm thanh trong rừng trúc bên ngoài càng lúc càng mờ ám, khiến nàng nghe mà mặt đỏ tía tai.

Trong quân doanh, nàng không phải chưa từng nghe các huynh đệ tướng lĩnh sau khi đi uống rượu về nói chuyện, cũng từng rủ nàng đi, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, làm sao có thể đi cùng bọn họ, một đám nam nhân được.

Không đi, không có nghĩa là không biết.

Tiếng th* d*c trong rừng trúc càng lúc càng lớn, nàng không dám thở mạnh, sợ hai người đang lén lút vụng trộm phát hiện ra nàng ở trong.

Nhưng, âm thanh ái muội đó lại khiến nàng không khỏi nhớ đến hình bóng của Tần Húc Kiêu.

Cũng như những lời hắn đã nói, hơi thở của hắn.

Cứ nghĩ mãi, khiến hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp.

Một lúc lâu sau, động tĩnh bên ngoài mới nhỏ dần, mãi đến khi hai người rời đi, Phạm Tư Thuần mới ra khỏi hồ nước.

Hơi nước nóng bốc lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, cũng không biết là do hơi nóng hay do màn xuân cung vừa rồi, hay là do nghĩ đến Tần Húc Kiêu.

Nàng giũ bộ nữ trang, chuẩn bị thay vào.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 5



05

Bên kia.

Trong ngự thư phòng, Tần Húc Kiêu cầm tấu chương lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên.

Một lúc sau, hắn nhìn thái giám hỏi: "Nghe nói tướng quân phủ có một suối nước nóng tự nhiên."

Tiểu thái giám vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi câu này, chỉ đành gật đầu đáp: "Dạ bẩm Hoàng thượng, đúng vậy."

"Trẫm chưa từng tắm suối nước nóng tự nhiên, nếu rảnh rỗi, thì đi xem lão tướng quân, tiện thể thử suối nước nóng ở tướng quân phủ."

Tiểu thái giám cười gượng hai tiếng.

Suối nước nóng phía sau Ngự Uyển Viên chẳng phải là suối nước nóng tự nhiên sao, Hoàng thượng đây chẳng phải là nói dối trắng trợn sao, rõ ràng là muốn đến gặp Phạm tướng quân thôi, muốn tìm cớ gặp mặt Phạm tướng quân chứ gì.

"Trẫm đột ngột đến thăm như vậy, có phải là không ổn lắm không?" Xe ngựa của Tần Húc Kiêu đã dừng lại trước cửa tướng quân phủ, hắn mới hỏi.

Tiểu thái giám chỉ biết cười gượng nói: "Hoàng thượng thương dân như con, yêu mến triều thần, quan tâm sức khỏe của lão tướng quân cũng là chuyện thường tình."

"Nói rất đúng."

Tần Húc Kiêu tâm trạng rất tốt, nhưng tất cả mọi người trong tướng quân phủ đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Đặc biệt là Phạm lão tướng quân, càng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, còn mình thì cung kính ra ngoài nghênh đón.

"Phạm tướng quân không cần đa lễ, lần này trẫm đến cũng là để thăm lão tướng quân." Tần Húc Kiêu nói, trực tiếp đi vào bên trong, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Phạm lão tướng quân thấy vậy liền dẫn Tần Húc Kiêu đến thư phòng, "Làm Hoàng thượng bận tâm rồi, lão thần vẫn khỏe. Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng."

"Vậy thì tốt." Tần Húc Kiêu nói rồi bưng chén trà lên.

Trong phòng im lặng một hồi, Phạm lão tướng quân toát mồ hôi lạnh, tiểu thái giám bên cạnh cũng hiểu ý, vội vàng hỏi: "Sao không thấy Phạm Nhung tướng quân đâu?"

Tần Húc Kiêu đặt chén trà xuống, trong lòng Phạm lão tướng quân lo lắng nói: "Nhung nhi bị cảm, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Lão thần sẽ cho người gọi nó đến thỉnh an Hoàng thượng."

"Cái gì? Bệnh rồi sao?"

Tần Húc Kiêu giật mình, thảo nào hôm nay ở trên triều thấy nàng sắc mặt không được tốt.

Tần Húc Kiêu đứng dậy, nói: "Đã bệnh rồi thì đừng để hắn phải đi lại nhiều. Phiền lão tướng quân dẫn đường, trẫm đi xem sao."

Phạm lão tướng quân cũng không dám nhiều lời.

Cũng không biết Nhung nhi có thể ứng phó được không, ông ta suốt dọc đường đều lo lắng bất an.

Vừa đến cửa phòng, Phạm lão tướng quân liền nhắc nhở: "Nhung nhi, còn không mau ra nghênh giá."

Nghe thấy giọng nói của Phạm lão tướng quân, hai người trong phòng lập tức biến sắc.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 6



06

Phạm Nhung và Tả Thanh Thanh đều không ngờ tới.

Hoàng thượng lại tìm đến tận đây.

Cả hai đều kinh hãi, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đối mặt.

"Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Phạm Nhung vừa định quỳ xuống, đã bị Tần Húc Kiêu đỡ lấy.

"Đã nói là bệnh rồi, thì miễn những lễ nghi này đi. Ái khanh nghỉ ngơi cho khỏe."

Sau lần chia tay hôm đó, cũng chỉ gặp lại nhau ở triều đường hôm nay.

Hắn hối hận vì hôm nay đã lạnh nhạt như vậy, không giữ nàng lại để chúc mừng cho tử tế.

Kết quả cả ngày hôm nay, nghĩ tới nghĩ lui thật sự khó chịu, vất vả lắm mới tìm được cái cớ để gặp được người mình thương nhớ.

Chỉ cần nhìn thấy nàng thôi cũng khiến hắn vui mừng khôn xiết, nhưng tiếc là bây giờ có quá nhiều người, hắn cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng.

"Tạ ơn Hoàng thượng."

"Thần nữ Tả Thanh Thanh tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế." Tả Thanh Thanh cũng hành lễ.

Nhưng lần này, Tần Húc Kiêu lại không cho nàng đứng dậy.

Hắn lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất, giọng nói đều đều: "Xem ra Phạm tướng quân và Tả thừa tướng rất thân thiết."

Rõ ràng đêm đó hắn đã nhắc nhở nàng, vậy mà nàng lại coi như gió thoảng qua tai.

Cũng khó trách, vội vàng hồi triều như vậy.

"Mạt tướng và Thanh Thanh là thanh mai trúc mã." Phạm Nhung nói, "Lại đã có hôn ước từ bé."

Phạm Nhung đang cố gắng bắt chước giọng điệu của muội muội. Huynh ấy trả lời đúng sự thật, nhưng Tần Húc Kiêu lại im lặng một hồi.

Xem ra đúng là bị bệnh thật, không chỉ giọng nói trở nên khàn đặc, mà sắc mặt cũng tiều tụy, quan trọng nhất là đầu óc còn bị sốt đến hồ đồ rồi.

Mấy ngày trước còn nói với hắn là chưa từng gặp Tả Thanh Thanh này, bây giờ lại thành thanh mai trúc mã rồi.

"Đều đứng dậy đi, các ngươi ở ngoài chờ, trẫm có chút việc quân sự muốn bàn bạc với Phạm tướng quân." Tần Húc Kiêu nói.

Phạm Nhung nhìn lão tướng quân, lão tướng quân đang định bước lên hỏi, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói vui vẻ.

"Phụ thân, ca ca, mẫu thân, con thay đồ xong rồi, mọi người xem có đẹp không~"

Phạm Tư Thuần vừa tắm xong liền chạy từ hậu viện ra. Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh vô cùng êm tai, nhưng lại khiến người nghe kinh hãi.

Phạm lão tướng quân càng nhanh chân hơn một bước chắn trước mặt Phạm Tư Thuần, "Hoàng thượng giá lâm, còn không mau quỳ xuống. Kinh động thánh giá thì đừng trách cha không khách khí!"

Hoàng thượng giá lâm?

Phạm Tư Thuần giật mình, vội vàng quỳ xuống, vùi đầu xuống đất.

"Lão tướng quân cũng đừng quá lo lắng, lần này Hoàng thượng đến là vì thiếu tướng quân, Hoàng thượng và thiếu tướng quân đã vào trong rồi, mọi người cũng miễn lễ nghi đi." Thái giám bước tới nói.

"Tạ ơn Tô công công, là tiểu nữ vội vàng, phụ thân, nữ nhi xin phép cáo lui trước."

Phạm Tư Thuần lấy tay áo che mặt nhưng không ngờ lúc quay người lại va phải một nha hoàn, trong lúc hỗn loạn, thái giám nhìn thấy mặt Phạm Tư Thuần.

"Phạm, Phạm tướng quân!"
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 7



Thái giám cứ ngỡ mình gặp ma, ông ta nhìn về phía căn phòng, rồi lại nhìn cô gái trước mặt với vẻ khó tin.

Da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ, dung mạo giống hệt Phạm tướng quân, chỉ là đang mặc nữ trang, xinh đẹp tuyệt trần.

Phạm Tư Thuần thầm kêu không ổn, nàng nhìn Phạm lão tướng quân, Phạm lão tướng quân ra hiệu cho nàng đi trước, rồi chặn thái giám đang định đuổi theo lại.

"Tô công công chớ cười, con gái lão thần từ nhỏ đã nghịch ngợm, nó không biết Hoàng thượng giá lâm, kinh động thánh giá. Là lỗi của lão thần. Mong Tô công công đừng trách tội." Phạm lão tướng quân nói.

Thái giám chỉ vào Phạm Tư Thuần đang rời đi hỏi: "Sao lại giống nhau như vậy, đây, đây..."

"Thật không giấu gì, lão thần có một trai một gái, chúng là long phượng thai, nhưng lúc sinh ra con gái thân thể yếu ớt, nên luôn được nuôi dưỡng ở quê nhà, nuôi riết rồi tính tình cũng trở nên hoang dã."

"Long phượng thai sao? Ta đã nói mà, lúc đầu vừa nhìn thấy ta còn tưởng là Phạm tướng quân." Thái giám cười nói đùa, "Nhưng Phạm tướng quân sao lại là nữ nhi được. Đó chẳng phải là tội khi quân sao."

Phạm lão tướng quân trong lòng lạnh toát, nhưng chỉ có thể cười gượng gạo, phụ họa theo: "Tô công công nói đúng."

Bởi vì, bọn họ đúng là đã phạm tội khi quân, cũng không biết vừa rồi Thuần nhi đột nhiên chạy đến, Hoàng thượng có nhìn thấy hay không...

07

Động tĩnh bên ngoài không nhỏ.

May mắn là, Phạm Nhung nghe thấy giọng nói của Phạm Tư Thuần thì đã mời Tần Húc Kiêu vào phòng, tránh được việc chạm mặt.

Đây là lần đầu tiên Tần Húc Kiêu đến phòng của nàng, khác với tưởng tượng của hắn.

Ngày thường nàng tuy nhìn có vẻ nhút nhát thận trọng, nhưng thực chất lại gan dạ và tỉ mỉ.

Hắn vốn tưởng phòng của nàng sẽ khác biệt hơn một chút, nhưng không ngờ lại bày đầy vũ khí đao thương.

"Sở thích của ái khanh đúng là khác với tưởng tượng của trẫm." Tần Húc Kiêu đi đến chỗ treo thanh đao trên tường nói.

Phạm Nhung lúc này trong lòng kinh hãi, mặc dù về Tần Húc Kiêu, hắn đã biết được không ít thông tin từ muội muội và phụ thân.

Nhưng ở riêng với nhau thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Hắn thậm chí còn chưa kịp bàn bạc kỹ càng với muội muội, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tần Húc Kiêu thấy hắn không nói gì liền quay người nhìn, ánh mắt có chút sâu xa và u oán, "Trẫm không thích ép buộc, ái khanh nếu đã có người trong lòng thì cứ nói thẳng với trẫm. Ái khanh có biết nói dối trước mặt trẫm, cũng là tội khi quân không?"

Phạm Nhung sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, "Mạt tướng không hiểu ý của Hoàng thượng."

"Hừ." Tần Húc Kiêu nghịch ngón tay cái đang đeo nhẫn, lạnh lùng nói, "Hay cho câu không hiểu."

"Thôi được, ý của ái khanh, trẫm đã hiểu. Những lời trẫm đã nói trước đây, ái khanh cứ coi như chưa từng nghe thấy. Sau này, tình cảm đó, trẫm cũng sẽ tự mình chấm dứt."

Tần Húc Kiêu nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phạm Nhung. Nhưng, cuối cùng vẫn khiến hắn thất vọng.

Ngoài sự kinh hoàng, trên mặt Phạm Nhung không có phản ứng nào khác.

Nhất thời, hắn như nghẹn lại trong cổ họng, tâm trạng cũng trở nên nhạt nhẽo.

“Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.” Tần Húc Kiêu sa sầm mặt mày, tâm trạng không còn tốt như lúc đến nữa.

Ngay cả khi Phạm lão tướng quân giữ hắn lại ngâm suối nước nóng, Tần Húc Kiêu cũng chỉ phẩy tay rời đi.

Hắn nào còn tâm trạng ở lại đây nữa.

Người hắn ngày đêm mong nhớ, mấy ngày trước từ chối hắn, mấy ngày sau lại một lần nữa tàn nhẫn cự tuyệt.

Nhưng hắn lại không thể nói với bất kỳ ai, dù sao hắn cũng là bậc quân vương, chuyện này có thể nói với ai được chứ?

Tần Húc Kiêu vừa đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Phạm lão tướng quân lúc này mới hỏi Phạm Nhung: “Vừa rồi Thuần nhi l* m*ng như vậy có bị phát hiện không?”

Phạm Nhung lắc đầu: “Hoàng thượng vừa rồi bị con đưa vào phòng, hẳn là không nhìn thấy, chỉ là… nói với con vài lời kỳ quái.”

Nói rồi, Phạm Nhung nhìn Phạm Tư Thuần hỏi: “Muội muội, vừa rồi Hoàng thượng nói đoạn tuyệt tình cảm, đoạn tuyệt tình cảm gì?”

Đoạn tuyệt tình cảm?

Hai nam nhân có thể có tình cảm gì chứ?

Sắc mặt Phạm lão tướng quân đại biến: “Thuần nhi, Hoàng thượng biết con là nữ nhi rồi sao?”

Đoạn tuyệt tình cảm… Phạm Tư Thuần mím môi, chuyện nàng che giấu bấy lâu, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Phạm Tư Thuần đành phải cắn răng nói: “Thánh thượng không biết con là nữ nhân, ngài ấy chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Phạm lão tướng quân hỏi.

“Người tốt.” Phạm Tư Thuần có chút khó nói.

“Hả?” Lần này đến lượt bọn họ ngây người.

Phạm lão tướng quân càng thêm không thể tin nổi, ông nhìn chằm chằm nữ nhi của mình hồi lâu, nhất thời không biết nên nói gì.

Trước đây lo nữ nhi để thân phận bại lộ, kết quả bây giờ lại phải bắt đầu lo lắng cho nam tử.

Để ngăn chặn Tần Húc Kiêu tiếp xúc lại, Phạm lão tướng quân và Phạm Nhung sau một hồi bàn bạc quyết định trước tiên sẽ định hôn sự cho Phạm Nhung.

Như vậy cũng có thể dập tắt ý nghĩ của Hoàng thượng. Thuận tiện xem có công tử nào chưa cưới vợ, định luôn hôn sự cho nàng.

Phạm Nhung cũng tán thành.

Dù sao muội muội cũng thay hắn chinh chiến bấy lâu, bao nhiêu lần thập tử nhất sinh.

Giờ đây, hắn cũng không muốn muội muội lại vướng vào những chuyện thị phi chốn hậu cung.

Nữ nhi nhà người ta đều đã yên bề gia thất, chỉ khổ cho muội muội của hắn.

Phạm Tư Thuần còn muốn từ chối, nhưng căn bản không có cơ hội.

Nói là chuẩn bị, tướng quân phủ liền bắt tay vào làm, ngay cả nàng cũng bị cấm túc trong phủ.

Phạm lão tướng quân ngoài việc lo liệu hôn sự cho con trai, còn cho người mang bức họa của nàng đi các phủ xem có công tử nào chưa cưới vợ hay không.

Không khí trong phủ vui mừng, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Phạm Tư Thuần thay nam trang, lén lút chuồn ra ngoài, không ngờ, vừa mới trèo tường đã rơi vào một vòng tay rắn chắc.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 8



08

“Phạm tướng quân thật đúng là không đi đường bình thường.”

Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, Phạm Tư Thuần rùng mình.

Giọng nói này, nàng thật sự quá quen thuộc.

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú, mắt đen như sao, vừa nho nhã vừa lạnh lùng, cao quý của Tần Húc Kiêu.

Lúc này hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, cẩm bào được làm tinh xảo, viền cổ còn thêu vài đóa sen xanh lam.

Khí chất mạnh mẽ kia, khiến hắn dù mặc một bộ thường phục cũng toát lên vẻ đế vương.

Vừa nhìn thấy hắn, Phạm Tư Thuần liền muốn chạy trốn.

Chỉ là, cả người nàng vẫn còn trong vòng tay hắn, còn có thể chạy đi đâu?

“Mạt tướng, bái kiến Thánh thượng.” Phạm Tư Thuần giãy giụa trong lòng hắn.

Dù sao nàng lúc này vẫn mặc nam trang, lại còn ở trên đường lớn, người khác nhìn vào cũng không hay.

Tần Húc Kiêu cũng không giữ chặt, buông tay ra, nhìn nàng với nụ cười khó hiểu: “Được rồi, bớt mấy cái lễ nghi đó đi. Đi dạo cùng trẫm ở ngoại ô.”

“Vâng.” Phạm Tư Thuần có chút bất an, nàng nhìn Tần Húc Kiêu vài lần, nhưng hắn không nói gì.

Ven đường trồng một hàng liễu, hai người thong thả dạo bước dưới tán cây.

“Nghe nói, ngươi sắp thành thân?”

Tần Húc Kiêu hỏi.

Hắn đi trước nàng, nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, có chút do dự bất an đáp: “Vâng.”

Nghe vậy, Tần Húc Kiêu dừng bước, quay đầu nhìn nàng, Phạm Tư Thuần cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, khiến lời trách móc đến bên miệng hắn lại nuốt xuống.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, tâm tư cũng rối bời.

Rõ ràng người đứng trước mặt chính là người hắn mong nhớ, nhưng khoảnh khắc này, lại cảm thấy xa cách đến vậy.

Cho đến khi nàng sắp thành thân, cả triều văn võ đều biết, hắn lại là người cuối cùng biết được.

Hắn từng hỏi riêng nàng, câu trả lời của nàng kín kẽ, cung kính dè dặt, cứ như biến thành một người khác, cũng như đoạn tuyệt thất tình lục dục.

Nhưng bây giờ, nàng lại trở về dáng vẻ trước kia, sẽ ngạc nhiên, sẽ đỏ mặt, tuy đối với hắn vẫn có chút sợ hãi, nhưng trong sự sợ hãi đó lại mang theo vài phần quả quyết.

Tại sao lại cứ thay đổi như vậy chứ?

“Tâu Thánh thượng, vâng.” Phạm Tư Thuần cụp mắt xuống.

Tần Húc Kiêu nhìn nàng, thở dài, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Ánh mắt vốn rực rỡ huy hoàng cũng trở nên ảm đạm, khiến Phạm Tư Thuần nhìn mà trong lòng thắt lại.

Nàng rất muốn nói hết sự thật cho hắn biết, nhưng nàng không dám, cũng không thể.

Tính mạng của cả Phạm gia, sao có thể mang ra đánh cược?

“Tướng quân, trẫm…”

“Cẩn thận!”

Tần Húc Kiêu còn chưa nói hết lời, Phạm Tư Thuần đã nhanh nhạy phát hiện ra một mũi tên b.ắ.n tới, nàng lập tức đánh bật nó đi.

Không lâu sau, bọn họ bị một đám người bịt mặt bao vây, đám người đó lộ rõ vẻ hung ác, mục tiêu là hướng về phía Tần Húc Kiêu.

Chinh chiến nhiều năm, Phạm Tư Thuần vẫn có chút bản lĩnh, nàng che chở cho Tần Húc Kiêu nói: “Ngài đi trước, thần đoạn hậu!”

Ánh mắt Tần Húc Kiêu trầm xuống: “Trẫm sẽ không bỏ lại ngươi.”

Phạm Tư Thuần ngẩng đầu nhìn hắn, còn chưa kịp nói thêm gì, đám người kia đã xông tới.

Đám người này rõ ràng là nhằm vào Tần Húc Kiêu, bọn chúng cũng biết Phạm Tư Thuần không dễ chọc, nên dùng kế dương đông kích tây.

Một số người cản nàng lại, những người khác thì đối phó với Tần Húc Kiêu.

Cũng chính lúc này, Phạm Tư Thuần mới giật mình, hóa ra Hoàng thượng không chỉ biết ngâm thơ làm đối, võ công của hắn cũng không tệ.

Cấm vệ quân bảo vệ trong bóng tối cũng xuất hiện, giao chiến với đám người bịt mặt kia.

Phạm Tư Thuần đang giao đấu với người ta, có kẻ lén tấn công từ phía sau, mắt thấy thanh kiếm kia sắp đ.â.m vào người nàng, đột nhiên, nàng bị ai đó ôm vào lòng.

Sao hắn có thể để người khác làm nàng bị thương dù chỉ một chút.

Nhưng hắn lại bị thương.

Dòng chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm cẩm bào trắng của hắn.

Phạm Tư Thuần ở trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Đường đường là bậc quân vương, vậy mà lại vì cứu nàng mà bị trọng thương!
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 9



09

“Tướng quân, xin người nhanh chóng đưa chủ tử rời khỏi đây.”

Cấm vệ quân nói với nàng, Phạm Tư Thuần hoàn hồn, lập tức đưa Tần Húc Kiêu lên xe ngựa.

“Giá!”

Ngựa hí dài một tiếng, phi nhanh về phía xa, phía sau là một đám thích khách đuổi theo không bỏ.

Tốc độ của Phạm Tư Thuần nhanh hơn bọn chúng, đến một chỗ, nàng lại đưa Tần Húc Kiêu xuống, vỗ mạnh vào m.ô.n.g ngựa, ngựa kéo xe tiếp tục chạy về phía trước.

Nàng lại đưa Tần Húc Kiêu đến một ngôi miếu hoang để trốn, loạt hành động này khiến Tần Húc Kiêu hài lòng gật đầu.

Vừa dũng cảm vừa mưu trí, quả không hổ là người hắn coi trọng.

“Thánh thượng, sao ngài lại có thể liều lĩnh như vậy! Mạt tướng mạng nhỏ, sao có thể so sánh với thân kim quý của ngài.”

Nhìn bụng Tần Húc Kiêu nhuộm đỏ, nàng vừa lo lắng vừa tức giận.

Thanh kiếm đ.â.m từ phía sau xuyên qua, chỗ vết thương thậm chí còn nhìn thấy xương trắng.

Phạm Tư Thuần đỏ hoe mắt, mím chặt môi, bộ dạng sắp khóc.

Nhìn nàng như vậy, Tần Húc Kiêu cảm thấy tất cả những cảm xúc uất ức trước đó đều không là gì nữa.

Chuyến đi hôm nay thật sự rất đáng giá.

Tần Húc Kiêu mỉm cười: “Phạm tướng quân trước đây bị thương nặng như vậy cũng chưa từng thấy ngươi rơi một giọt nước mắt, trẫm bị thương, ngươi lại đau lòng như vậy sao?”

Nàng sao có thể không đau lòng chứ?
 
Back
Top Bottom