Tâm Linh Giải Mã

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
250793396-256-k771887.jpg

Giải Mã
Tác giả: Tranvy082
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vô.Coi.Rồi.Biết Tags: tâmlinh​
 
Giải Mã
Phần 1 Hồi Ức


Trong 1 khu rừng một cô bé tầm 8 tuổi đang ngồi khóc dưới 1 gốc cây .

"ahuhu...bame ơi ....huhahu".

Lá cây xào xạc, bổng "mewww...meow "một con mèo đen từ đâu xuất hiện ,bên một chân đang máu rỉ ra từng giọt .

"meww...weooo"giọng con mèo thảm thiết kêu . giọng nói hiền từ của cô bé thốt lên " em ...em cũng bị lạc bame giống....giống chị hả, để chị băng lại vết thương cho em ".

Cô bé vội ôm con mèo vào lòng vuốt ve , "xẹtttt" cô xé một miếng vải bên tay áo , buột lại vết thương bên chân con mèo . một tiếng " meww...meoww" như đang cảm ơn cô bé .

Trời đã bất đầu tối dần ,dưới gốc cây 1 cô bé đang ôm trông tay con mèo thì một đàn sói đói đang tiến đến gốc cây "hừ...hừ " con đầu đàn trú lên từng cơn , những chiếc răng nanh nhọt hoắt của nó như muốn một lần có thể ăn trọn cả cô bé cùng với đôi mắt đỏ ngầu của nó đã làm cô bé không ngừng run lên bần bật .

"huhuuh...đừng lại đây...huhuahu".

Cô bé khẩn khoảng cầu cứu "bame ...bame đâu r ...huhuhhu".

Trong giây phút đó chỉ là 1 cơn gió lạnh thôi qua cũng đủ làm cô bé hoảng sợ .

Bổng đàn sói chạy tán lạn như đang có thứ gì đó đang đe dọa chúng tránh xa cô bé ra .

Cô bé còn đang ngơ ngát thì "co...con ,con tôi đây rồi .....huhuahu ".giọng mẹ cô khản khảng rào lên . ba cô lớn tiếng quát " Bame đã dặn không được đi lung tung rồi mà" . cô bé nước mắt giằn giụa nói "co...con không sao... huhuhuh ", , mẹ cô ôm cô vào lòng , " bame đã dặn con như thế nào mà co..con...lại ", mẹ cô bé đã lấy lại được bình tĩnh nói "không sao rồi chúng ta về thôi ".cô bé nói với giọng nũng nịu "bame con nuôi em mèo này được không ".

Mẹ vuốt ve con mèo r nhẹ nhàng thả xuống .

"nó phải sống ở nơi cần sống , không thích hợp với nhà chúng ta đâu ". cô bé nghẹn ngào đặt con mèo xuống hốc cây rồi quay đầu đi xa nơi bóng tối "tạm biệt em ".

Từ chỗ hóc cây ,con mèo đen ấy hiện nguyên hình là 1 chàng trai khoảng 12 tuổi ,tóc tay sọc sệt và bị thương ở một bên chân .

Tay cậu cầm 1 viên ngọc xanh và vẩy tay chào tạm biệt cô bé , 1 đóm trắng bay thẳng vào miệng cô bé .

"bằng mọi giá ,tôi sẽ tìm được em ".

Giọng nói lãnh lót của cậu vang lênCô bé vừa đi vừa quay lại nhìn chỗ hóc cây

Cô cười nhẹ và khẽ gật dầu từ biệt .

________________________________

(8 năm sau)

Kể từ lúc đó ngày nào tôi cũng mơ thấy giấc mơ ấy , nó ám ảnh tôi đến tận bây giờ."

Vy,vy dậy con muộn học r " tiếng gọi lớn làm tôi choàng tình giấc . dưới bụng tôi dường như có vật j đó rất mềm , tôi vội tung chiếc mềm dày ra tay thì "Bảo Ngọc à, ra để chị đi học con "là mèo đen của tôi .

"haizzz...mấy giờ r mẹ ".

Tôi ngáp ngắn ngáp dài hỏi, mẹ tôi với giọng dữ dằn đáp " bạn mày đợi ở dưới kìa , con gái con lứa ngủ giờ này mới chịu dậy..." tôi tung dậy làm vệ sinh thật nhanh để không bị trễ , tôi vội vàng cả buổi cuối cùng cũng xong , chạy xuống nhà thì thấy Cường đang ngồi xem tivi và ăn hoa quả "Tự nhiên dữ he ".

Tôi nói lớn làm Cường giật mình .

Giọng Cường lớn tiếng quát : "Mày có biết mấy giờ rồi không , mà giờ này tao ngôi đây đợi mày mà mày còn chửi tao ".

Tôi cười nhẹ " đi nè má " "mẹ con đi học " Vội bước ra cửa tôi "cah...cạchhhh" cái cửa gỗ được đống lại tôi chảy toản lên xe Cường "lets go " giọng tôi thản thiên như chưa có chuyện gì làm Cường bực tức .

Chiếc xe máy cứ chậm chậm nổ bánh tiến về phía trường học , "mày còn thấy giấc mơ đó không "?

"Ờ...thì còn " .

"dạo này tao thấy mày xanh xao lắm đó , đừng có mà thức khuya biết chưa ".

Đổi lại giọng điệu quan tâm của Cường là câu nói phớt lờ của tôi "ờ....ờ."

6:30 , 2 người Cường và tôi mói vào đến trường .Đến trường 2 đã vội chạy vào catin . cả một đám đang ngồi đợi với vẻ mặt hậm hực " má , đợi mày từ sáng tới giờ ".

Thằng Nam nói với vẻ mặt giận dữ , phụng ngắt ngang Nam " bộ 2 đứa bây đi hẹn hò hả ", " tại tao ngủ quên chứ bộ " tôi nói với giọng nhẹ nhàng .

Thành và Phụng đột nhiên cùng lúc nói :"thôi lên lớp, ra chơi r tính tiếp".
 
Giải Mã
hồi ức (2)


H ra chơi mội người ùa xuống sân chơi chỉ còn bọn tôi là ngồi lì trong lớp .

Thành vỗ nhẹ vai tôi nói "nè sao nãy h bây ko nói gì hết vậy " .

Mặt tôi vô hồn nhìn bọn nó .

" làm hết hồn vậy ba " Nam nhịn nhẹ vai bảo .

Tôi cũng không lấy làm lạ vì mấy ngày nay đám bạn tôi cứ như vậy . phải kể đến chuyến dã ngoại của hè năm ngoái . *nhớ lại *Tôi ,Cường, Thành , Phụng , và Nam đang trên chuyến xe chở về quê Ngoại tôi , tôi rất hào hứng vì được về quê nhà . hầu như tụi nó đi xe rất tốt và cũng không ai nôn cả . trên cả đoạn đường chỉ toàn là tiếng cười đùa của bọn nó, chỉ có Cường là ngủ say , tụi nó cũng im lặng cho Cường nghĩ ngơi vì Cường đi xe rất yếu . *tinh tin * tiến xe còi của bác tài xế càng làm tôi nôn nóng hơn chỉ qua 2 cây cầu nữa là tới rồi . chúng tôi bắt đầu đi từ lúc 7h sáng mà giờ đã được 2h chiều rồi .

Bác tài nhẹ giọng hỏi tôi :"quẹo trái đúng không cháu " ." dạ vâng" tôi lễ phép đáp lại .

"xe không lên đèo đc rồi cháu ạ "Bác tài hỏi tôi với giọng khá hoảng . tôi ngây người 1 lúc rồi nói :" à dạ bác cứ ngừng lại ở đây đi , tụi cháu sẽ đi bộ lên trên ".

Tụi bạn nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ , Cường nói với giọng nhẹ nhàng trầm ấm :" m đường nói với t là tụi mình đi bộ lên tới trên đó nha ".

Đoạn đường đúng là có hơi xa qua hết 1 con dóc mới tới , mà tụi nó còn cả đóng đồ nào là :vali, balo ,....bla bla ."

Trời xuống cái khỏe rê "Thành khoát tay lên vai Nam và nói .

"hazzzz khỏe cái đầu m â , m nhìn cái đường lên với đống vali đi kìa , khỏe gì nỗi nữa ".

Nam bỏ tay Thành xuống rồi ủ rủ nói.Phụng hốt hoảng kêu lên:"he hơ bây ơi t trôi lớp kem nền rồi ".

Tôi giật bấn người quay lại, Nam lớn tiếng :"trời ơi Phụng ơi diệu quá coi chừng ai đó cháng r bỏ m ln ".

"Hơ hơ" t cười 1 nụ cười với nét bối rối vì tối biết chút nữa sẽ không còn những câu nói vui như vậy nữa mà là những tiếng than vãn vì đoạn đường quá dài . hắt nhẹ mái tóc ngắn tôi xách chiếc valli r kéo lê trên đường .

đoạn đường này vẫn không thay đổi , những tảng núi lớn xa xa , con đường dốc ngày càng nhiều .

Chúng tôi phải đi đến cuối đường mới có đường lên núi .

"Trời tơi chưa tụi bây oi tao đi không nổi nữa " giọng thằng Thành la lối, nhưng không ai quan tâm tới Thành vì không chỉ nó tất cả mội người đều mệt lả, cố tiến về phía trước ,"vù....u..vù...." những cơn gió bất đầu manh hơn trước , cơn mưa hình như đang lớn hơn , thằng Nam vẫn im lặng lê chiếc valli về phía trước ,trời trưa nắng nóng, mà trên đoạn đường núi vừa sượn vừa dóc không có lấy 1 cái quán hay đơn giản hơn là 1 ngôi nhà (chúng tôi khi đi đâu lạ nếu không yên tâm thì sẽ gọi tên ở nhà của nhau như : tôi = Na ; Nam =gà; Phụng = Heo ; Thành = Ben ) Trên đoạn đường núi heo hút cứ tưởng chừng chúng tôi sẽ đi mãi đi mãi thì...

1 bác có vẽ mặt khá hung hản vỗ vai Thành :"này chúng mày đi đâu đấy hả".nó giật mình quát lại:"ối trời mẹ ơi cái gì đấy".

Tôi nhanh miệng nói lại "dạ..dạ chúng con đi đến làng người Chăm trên sườn núi ấy ạ ""biết tên làng không " "dạ....dạ thú thật thì cháu không biết ".tôi không thể nói tên làng tôi ra được vì đó là điều cấm kị , tôi cũng không hiểu vì sao tên của làng lại được giấu kĩ như vậy.

"Tôi tưởng các cô cậu là những người mua bán gỗ trên huyện sai xuống nên nói cũng có quá lời xin các cô cậu thông cảm "phụng cắt lời "dạ...

Dạ không gì đâu ạ "à ..m....mà ....này...

Trời cũng chạn vạn rồi(gần tối là câu nói của người dân nam bộ)giờ mà lên núi thì không biết đường đâu mà lần , vợ chồng tôi có căn chồi nhỏ nếu cô cậu không chê thì..." tiếng bác ấy cắt ngang không gian tỉnh mịch "dạ ..dạ vậy chúng cháu xin cảm ơn chú." thằng Nam nhanh miệng đáp, thằng Cường với giọng hằn học " không biết phải người tốt không mà m lại tin thế , nhỡ đâu bị lừa thì sao " tôi quát lại "mày nói chuyện kiểu gì đấy , người ta có lòng tốt muốn giúp mình mà mày lại...với lại cũng 6h mấy gần 7h rồi có người cho ở nhờ là mai lắm r đó."tôi nhìn sang Bác ấy "dạ..thế thì chúng cháu xin làm phiền bác rồi" .

chúng tôi neo theo vánh bìa rừng đoạn đường tối ôm hên là thằng Nam có thủ sẳn 1 cái đèn pin , chúng tôi băng qua 1 rừng cao su thì 1 căn nhà nhỏ có ánh đèn lập lèo , từng bước từng bước chúng tôi tiền lại gần căn.

Nhà thì "ké....k..két.."tiếng cánh cửa gỗ vang lên , phụng là lên "cá...c...cái ...cái..

Gì vậy " chúng tôi mặt tái méc nhìn bác ấy và......
 
Back
Top Bottom